1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ai nói anh không yêu em - Bắc Khuynh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      AI EM



      Tác giả: Bắc Khuynh

      Editor: Ốc Vui Vẻ





      Giới thiệu:

      Tiếng nhàng trong radio, là giọng quen thuộc nghe năm năm.

      Thanh nhuận, tao nhã, cho dù là từ đơn hay là câu, do ra đều uyển chuyển trầm thấp, như vào tâm, mất hồn.

      Chuyện khó tin nhất đời này Tùy An Nhiên làm, có lẽ chính là vì giọng mà thích người.

      Sau đó tất cả của ấy.

      [Đoạn ngắn ]

      Ôn Cảnh Phạm có nuôi con mèo, Tùy An Nhiên cũng rất thích.

      Nhưng con mèo của cũng giống như , trong treo lạnh lùng, quá để ý đến .

      liền đến gần và hỏi: Nó thích nhất là gì?

      Ôn Cảnh Phạm suy nghĩ chút, ngón tay thon dài dặt cái trán của , chậm rãi vuốt dọc theo gương mặt rồi dừng lại ở cằm, ngón tay nhàng gãi gãi cằm của , nhàng vuốt ve. thấy hóa đá, lúc đó mới giọng giải thích: Nó thích như vậy.

      Mèo: ... ......

      [Đoạn ngắn hai]

      chịu đựng nhiều năm, mượn cảm giác say, lấy can đảm hỏi Ôn Cảnh Phạm: “ có biết em ?”.

      Ôn Cảnh Phạm sửng sốt, đỡ lấy , khẽ nhíu mày: “Uống say?”.

      Tùy An Nhiên lên tiếng, mím môi nhìn , cố chấp muốn có đáp án. Giằng co lúc lâu, giơ tay lên che mắt , ngăn lại ánh mắt , nhàng : “Biết”. Giọng đó, trầm thấp lọt vào tai, thanh thuần như lần đầu gặp gỡ.​
      garan2602, chjchj1001251XYZ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu

      Tùy An Nhiên mở vòi nước, vốc nước hất vào mặt, nước lạnh như băng khiến đầu óc tỉnh táo hơn vài phần. hít hơi sâu, xoay người tựa vào bồn rửa mặt lau khô những giọt nước mặt.

      vừa mới hết giờ làm, lại quay lại thay trực đêm, hôm nay là hôm sau của ca đêm rồi. buồn ngủ ngáp cái, xoay người nhìn ánh mắt đỏ bừng qua lớp kính.

      “Thức đêm đúng là kẻ thù của phụ nữ....”. thầm câu như vậy, liếc nhìn đồng hồ cổ tay, qua 12 giờ đêm, có lẽ còn tình huống gì khẩn cấp đâu.

      trở lại phòng làm việc của mình, lục lọi bảng số liệu của quý, định chợp mắt nghỉ ngơi, di động bàn vang lên.

      “Quản lý Tùy, có khách hàng quan trọng đến”.

      Tùy An Nhiên liếc nhìn đồng hồ, thấp giọng phân phó: “Ừ, bây giờ tôi tới luôn”.

      cầm điện thoại di động lên, vừa vừa : “Là vị khách nào?”.

      Lễ tân trầm mặc trong chốc lát, sau đó trả lời nhanh: “Là em trai của ông chủ, Ôn Cảnh Phạm”.

      vừa định vào thang máy, nghe vậy dừng lại, giày cao gót giẫm ngay vào khe hở giữa mặt đất và thang máy, cắm trong đó.

      “Quản lý Tùy, làm sao rồi?”.

      Sắc mặt Tùy An Nhiên biến đổi mấy lần, rút mạnh chân nhấc giày cao gót ra, sắc mặt trấn định vào trong thang máy, ấn vào nút tầng , lần nữa mở miệng trong giọng tia run rẩy mà người ta dễ dàng phát : “Cậu vừa mới gì?”.

      “.... Quản lý Tùy, làm sao rồi?”.

      phải, là câu trước”.

      “À, em trai của ông chủ, Ôn Cảnh Phạm”.

      Ôn Cảnh Phạm.......

      vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp chỉnh đốn, thang máy “Dinh” tiếng, tới quán rượu đại sảnh.

      Trước cửa sổ sát đất xa quầy lễ tân có người đàn ông đứng, bàn tay kéo cái áo khoác tây trang, cả người hơi nghiêng, bóng dáng cao ngất.

      Tùy An Nhiên bước nhanh tới gần, giày cao gót dưới chân đạp mặt đất “cạch cạch” thành quy luật nhanh chóng, nhưng khi đến gần chút mới phát cầm di động gọi điện.

      Chân mày hơi nhíu lại, giọng hơi nhanh, ràng là giọng London. sắc trầm trầm, giọng ôn nhuận lại trầm thấp giống hệt như trong trí nhớ của .

      Rất nhanh, Ôn Cảnh Phạm cúp điện thoại, có vẻ mệt mỏi xoa xoa mi tâm, lúc này mới xoay người nhìn sang.

      Tùy An Nhiên nhận ra ánh mắt rơi người mình, cẩn thận hít hơi sâu, lúc ngẩng đầu lên bên môi là ý cười ôn hòa, khác gì trước kia: “Ôn tiên sinh, xin mời lên lầu ”.

      Ôn Cảnh Phạm “Ừ” tiếng, ánh mắt dời , bước từng bước đến thang máy.

      Tiếng thang máy chuyển động vang lên ràng trong màn đêm yên tĩnh, Tùy An Nhiên xuyên qua cửa kim loại len lén quan sát .

      Chân mày vừa rồi còn nhíu chặt mở ra, cặp mắt đen nhánh như hắc diệu thạch nhìn những con số nhảy, sống mũi thẳng, môi mỏng khẽ mím, mặt nụ cười, thậm chí ngay cả tâm tình dư thừa cũng có.

      Ba năm thấy, cũng nhớ mình...

      Cửa thang máy vừa mở ra, giọng của cũng vang lên theo, “Tôi cần phục vụ phòng khách, nên quấy rầy tôi”.

      Tùy An Nhiên sửng sốt chút, theo sát ra khỏi thang máy. hàng lang ánh đèn mờ tối, làm nổi bật cả hành lang xa hoa.

      Ôn Cảnh Phạm bước nhanh vừa phải lại vững vàng, thẳng đến cửa gian phòng mới dừng lại. Trong tay nắm thẻ mở cửa phòng, để ý xoay người nhìn cái, ánh mắt đó giống như hỏi: “ còn có việc gì sao?”.

      Tùy An Nhiên cười cười, công thức hóa : “Ôn tiên sinh lúc nào cũng có thể tìm tôi, chúc ngài có buổi tối yên tĩnh thoải mái”.

      Ôn Cảnh Phạm tiếp, cứ như vậy cúi thấp đầu nhìn .

      “Tôi quấy rầy ngài”. hơi cúi thân, xoay người bước .

      Nhưng còn chưa bước được mấy bước, nghe thấy người đàn ông phía sau dùng giọng trầm thấp, thanh nhuận, giọng gọi tên : “Tùy An Nhiên”.

      Suy nghĩ của nháy mắt trở lại nhiều năm trước.

      Sương mù lượn lờ quanh Phạm tự, mùa hè yên tĩnh lại nóng bức, ngồi trong sân, nằm bàn đá sao chép kinh phật. Sau đó nghe trong tiếng côn trùng kêu vang, có tiếng bước chân rất .

      Đại sư và bước lên, cậu thiếu niên khuôn mặt tuấn lãng, dung mạo xuất sắc, ngay cả giọng cũng trong suốt như khe suối, từng chữ từng chữ đập vào lòng .

      Đó chính là lần đầu gặp, đến nay vẫn ràng như vừa mới xảy ra hôm qua —— lần đầu bọn họ gặp nhau.
      251XYZ, Vân Chóemeomeoconmeo thích bài này.

    3. Vân Chóe

      Vân Chóe New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Chính thức sập hố :yoyo44: :yoyo19:

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 1:

      Editor: Tiểu Mộc Linh

      Kẹt xe, kẹt xe, lại là kẹt xe.

      Ngón tay Tùy An Nhiên đặt tay lái, vì còn kiên nhẫn, chân mày có hơi nhíu lại. Trong xe, đài radio phát đoạn về tình hình của con đường, với tiếng nhàng của đài, trong gian yên tĩnh này lại càng thêm vẻ ngột ngạt.

      Văn Ca nhịn được, mở cửa bước xuống xe, tay phải đặt mắt nhìn đoàn xe dài đằng đẵng, miệng chửi ầm lên.

      Tùy An Nhiên càng nghe trong lòng càng bực dọc, giơ tay bấm còi cái, thấy Văn Ca nhìn lại, lúc này mới vạch ngón tay ra hiệu mau lên xe trước.


      Văn Ca bĩu môi, rất bất mãn giậm chân cái, lòng tình nguyện leo lên ghế phụ: “Mỗi lần đường này vào lúc cao điểm đều kẹt xe, mất vui mà!”

      “Đến khách sạn phải qua đường này thôi, có cách gì nữa đây.” cúi đầu chỉnh đài radio, chỉnh đến kênh quen thuộc mà thường nghe.

      tay Văn Ca chống cửa xe, mặt chống cằm đầy vui: “Khi nào cậu thành phố S vậy?”

      “Ba ngày nữa.” cầm chai nước suổi lên, mở nắp uống ngụm, chậm rãi bổ sung thêm câu: “Tạm thời phải chuyển công tác tháng.”

      tháng?” Giọng Văn Ca phàn nàn, mặt vùi hẳn vào trong đầu gối. “Vậy khoảng thời gian tới chẳng phải tớ chán muốn chết, buồn chết, đơn chết mất?

      “Cậu còn chưa chết được đâu…” buông chai nước xuống, lại thuận tay điều chỉnh hướng gió của máy điều hòa khí chút, “Chán tìm chú Ôn của cậu .”

      Văn Ca ai oán nhìn cái, im miệng gì.

      Tiến tới lui dừng lát gần nửa tiếng, tình hình mặt đường vẫn là thể di chuyển dù chỉ bước chút xíu cũng hơi khó rồi. Tùy An Nhiên bình tĩnh nghe đài radio nữa, hơi ghé mắt nhìn về phía trước cách đó xa.

      Nhìn cái như vậy, lập tức dời mắt nữa.

      Phía trước dòng xe chạy, giữa bao người, giữa loạt kiểu xe đại quen thuộc, chiếc Land Rover (xem ảnh) vô cùng nổi bật.

      Tầm mắt từ thân xe chuyển sang bảng số xe, con số bảng số xe đều đơn giản dễ nhớ, 1225, lễ giáng sinh, và cũng là sinh nhật của ấy.

      Hai xe cách nhau xa gần, có thể nhìn xuyên qua lớp kính xe màu đen để thấy bóng người ở ghế tài xế.

      Văn Ca thấy say sưa nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, liền ngó theo tầm mắt nhìn sang, nhưng chẳng thu hoạch được gì: “An Nhiên, cậu nhìn gì mà chăm chú vậy?”

      Tùy An Nhiên phục hồi lại tinh thần, hờ hững dời tầm mắt , chậm rãi nhìn theo dòng xe cộ phía trước, “ có gì đâu.”

      Lại qua mấy phút, đoàn xe chỗ cuối cùng cũng bắt đầu lưu thông di chuyển, Tùy An Nhiên đạp cần ga, lúc vượt qua chiếc Land Rover kia, có quay đầu liếc nhìn.

      Lướt qua nhau trong chốc lát, chỉ kịp nhìn thấy ngón tay cầm tay lái, thon dài, trắng nõn, khớp xương ràng.

      ******

      tháng sau, thành phố S.

      tạm thời bị điều động công tác, tới khách sạn Thịnh Viễn thuộc chi nhánh công ty ở thành phố S đảm nhiệm chức quản lý đại sảnh tạm thời, mà sau hôm nay chính là buổi làm việc cuối cùng ở khách sạn Thịnh Viễn.

      vừa kiểm tra các phòng xong, trở lại phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của Văn Ca gọi tới.

      “An Nhiên, ngày mốt cậu về tớ ra sân bay đón, rồi hai mình cùng ăn ở quán cơm dưới lầu nhà cậu được ?” Bên kia đầu điện thoại, giọng lanh lảnh, khiến tinh thần của hỗn độn cũng tỉnh táo lại ít.

      Tùy An Nhiên cầm ly trà lên liếc nhìn, tới máy lọc bên cạnh để rót nước vào, lúc này mới chậm rãi : “Cậu mà rảnh được thôi.”

      “Đương nhiên là tớ rảnh rồi, cậu có ở đây, tớ miệng nhạt cả chim ra (câu chửi của Lý Quỳ trong truyện Thủy Hử).”Văn Ca cau mày than phiền câu, nhón lấy viên kẹo bỏ vào trong miệng.

      Tùy An Nhiên cong môi cười tiếng, sau khi chậm rãi ngậm thử nước mới bằng lòng thong thả nhấp ngụm uống.

      “Vậy cứ quyết định thế .” Vừa dứt lời, dường như ấy nhớ tới cái gì đó, quát to tiếng hỏi: “Tớ có nghe chú , hai ngày trước chú Cảnh Phạm có giải sầu ở thành phố S đấy, hai người có gặp nhau ?”

      Tùy An Nhiên sững sốt chút, lúc mở miệng giọng có hơi hoảng hốt: “… Giải sầu?”

      Văn Ca trầm mặc lát: “Công ty của chú Cảnh Phạm có gặp chút vấn đề…” Dừng lát, ấy lại : “Tớ cũng mới nghe được từ mấy ngày trước, vốn muốn cho cậu, nhưng ngày đó gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, cậu đều nghe… Sau đó tớ quên mất tiêu luôn.”

      Tùy An Nhiên cố gắng nhớ lại, mấy ngày trước ——

      biết có phải do ngày đó mọi chuyện được ổn, gặp toàn khách hàng phiền toái, bận rộn muốn bể đầu sứt trán, nào có rảnh nghe điện thoại của ấy.

      Chờ đến lúc tan ca, về nhà liền nằm lên giường chìm vào giấc ngủ, lúc thức dậy cũng quên mất chuyện này.

      “An Nhiên…”

      “An Nhiên, cậu có nghe đấy?”

      “Tớ vẫn nghe đây.” cúi đầu nhấp thêm ngụm nước, kéo ghế ra ngồi xuống, “Tớ gặp ấy, cũng biết ấy có ở Thịnh Viễn này , tớ cũng chẳng làm ấy vào ở được.”

      Văn Ca “Ờ” tiếng, rồi đại khái tình hình nguy cơ của công ty chú Cảnh Phạm mà ấy nghe được từ Ôn Thiếu Viễn.

      lẳng lặng nghe, nghe lát người bần thần ra.

      Ban đầu công ty SY mà Ôn Cảnh Phạm đầu tư phải ở thành phố A, mà là ở thành phố S. Dù thành phố này thể so sánh với thành phố A, nhưng tình thế công ty vẫn luôn thận trọng tiến lên cao, có tư thế của con hắc mã (ý là lường được thực lực với người cạnh tranh).

      Cho đến tháng trước, khi vào ở nơi làm việc, mới biết chuyển dời sang thành phố A, nhưng nhìn trước mắt, dường như hề thuận lợi.

      lại lấy thêm nước vào ly, rồi dựa vào bên bàn từ từ uống, sắc mặt khó nén được vẻ mệt mỏi.

      Văn Ca còn nữa, nhưng đều nghe lọt. Sau khi cúp điện thoại, nhìn về phía sắc trời nặng trĩu ngoài cửa sổ, với sức gió dần dần nhanh và mạnh hơn, bỗng thấy nhức đầu, phải bóp mi tâm cái.

      Bão sắp đến rồi ——-

      ******

      kết thúc ca trực, liền trở về khách sạn, đặc biệt sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho nhân viên. Chờ đến khi tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài so với sáng sớm càng u hơn, dù ở trong phòng cũng có thể nghe tiếng gió gào thét.

      tính đến xế chiều dạo phố, mua quà về cho Văn Ca, nhưng với thời tiết này dường như có cách nào ra khỏi cửa được rồi.

      muốn quay về ngủ lần nữa, điện thoại di động bàn lại vang lên, Tùy An Nhiên nhìn số người gọi tới, hơi nhíu mày, quản lý trực đại sảnh lúc này gọi đến.

      Trời bão, nhà có hai đứa con nít, chồng công tác vẫn chưa về, nhà chỉ có người già, cần tạm thời đổi ca làm.

      Tùy An Nhiên khẽ thở dài, đành phải đồng ý. Đợi đến nhận ca làm, quản lí ấy cảm ơn rất nhiều rồi lập tức chuẩn bị về nhà.

      lật xem tài liệu, đột nhiên thờ ơ hỏi: “Chị Vương, chị có nhận Ôn Cảnh Phạm vào ở ?”

      muốn ra khỏi cửa, chị Vương bỗng ngây ra lát, dường như nhớ lại, lắc đầu cái: “Em có phải là Ôn tiên sinh, chủ đầu tư công ty SY ? Chị có tiếp nhận cậu ta, chẳng qua từ trước tới giờ cậu ta vẫn luôn khiêm tốn, có lần cậu ta đến trả phòng chị mới biết cậu ta ở chỗ này rất nhiều lần rồi.”

      Tùy An Nhiên thuận miệng đáp lại, rồi cũng hỏi gì thêm.

      Khi bão tới, khách sạn tất nhiên sớm chuẩn bị xong thao tác đề phòng, lui tới vội vàng, kiểm tra sắp đặt, sau khi dừng lại nghỉ ngơi cũng qua giờ sau.

      lễ tân túc trực trông thấy trực đêm, khỏi kinh ngạc: “Ủa, quản lí Tùy, sao chị lại trực vậy?”

      Tùy An Nhiên cười tiếng, giải thích: “Bão sắp tới, nhà chị Vương có hai bé, lại chỉ có người già trông nhà, bảo chị đổi ca trực thôi.”

      Lễ tân gật đầu cái, có hơi biết làm sao: “Có trẻ con phải chăm lo, cũng chẳng có cách nào khác. Quản lí Tùy, chị có bạn trai chưa?”

      Tùy An Nhiên lắc đầu cái, cong môi lên cười: “Vẫn chưa có.”

      “Đúng vậy, công việc bình thường bận rộn rồi, còn luôn là ngày đêm điên đảo, đâu mà tìm bạn trai được…” lễ tân than phiền mấy câu, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, vô cùng buồn bực: “Bão đến ngay thôi, nghe lần này còn là siêu bão đấy.”

      cười tiếng, thêm gì nữa.

      Đây là lần đầu tiên mình trực siêu bão, mặc dù rất có lòng tin với các loại đề phòng của khách sạn, nhưng vẫn chưa yên lòng lắm. Nhân lúc sức gió còn , theo thường lệ kiểm tra vòng, sau khi xác nhận các phòng bị của khách sạn chuẩn bị xong, lúc này mới ngủ lại, tới phòng nước để pha trà uống.

      Mấy vị giám đốc bộ phận khách hàng ngồi trong phòng nước xem tin tức, thấy vào, cùng nhau chào hỏi rồi bảo qua đây xem tin tức.

      “Trung tâm đài khí tượng thời tiết Trung Quốc xin tiếp tục dự báo về cơn bão lúc 15 giờ ngày 8 tháng 9: Năm nay với siêu bão “Lạc Tang” cấp 15, lúc 15 giờ chiều nay trung tâm cơn bão cách thành phố L khoảng 370km mặt biển về phía Bắc, còn trung tâm lận cận lại có sức gió cấp 17 (58m/s), khí tâm bão khoảng 925 hPA (héctôpascal). Theo dự tính, “Lạc Tang” cách mỗi giờ di chuyển chừng 15km theo tốc độ nghiêng chuyển về hướng Tây Bắc, lúc 19 giờ tối đến bờ thành phố S, mang đến cơn mưa…”

      Tùy An Nhiên nhấp ngụm trà, nhìn màn hình tivi chớp mắt.

      Bão lớn khiến sóng biển dâng lên như quái thú ngủ đông, mạnh mẽ lao thẳng tới. mặt biển, hàng loạt chiếc thuyền đánh cá đậu nhấp nhô theo sóng biển, thỉnh thoảng đụng vào nhau, phát ra những thanh lớn.

      Phóng viên đứng giữa nơi gió thổi, ra sức .

      Tiếng mưa rơi lẫn lộn làm dứt quãng tiếng của ta, chỉ còn lại tiếng gió “Vù vù” vẫn gầm thét theo từng trận.

      Trong chốc lát, mắt phải Tùy An Nhiên giật mạnh mấy cái, tim đập rộn hẳn lên.

      bưng ly trà ra ngoài, hành lang yên tĩnh người qua lại, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu xuống, làm tôn thêm chút ấm áp cho cả hành lang.

      ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ lát, rồi cầm điện thoại lên gọi cú về nhà ở thành phố L.

      Đứng ở cửa sổ nhìn xuống, mưa rơi dần dần nhanh hơn, mặt đường còn nhiều người nữa, thỉnh thoảng có chiếc xe hơi chạy qua, cũng vô cùng cẩn thận.

      Xác nhận ở nhà vẫn bình an vô , lúc này mới thở phào nhõm, nhanh chóng xoay người xuống tầng.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 2:

      Editor: Tiểu Mộc Linh

      Trận bão lần này khoan thai tới chậm, nhưng cả ngày bão cứ rào rạt mãi, khiến tâm trạng của có chút yên.

      ngồi trong phòng làm việc lát, nhìn bên ngoài thấy bão lâm râm đổ xuống, sức gió càng lúc càng lớn, khẽ nhíu mày.

      Lúc 17 giờ chiều, Tùy An Nhiên hoàn tất vòng tuần tra thứ hai.

      Sau khi kiểm tra cẩn thận các phòng bị của khách sạn, dứt khoát xuống ngồi ở đại sảnh tầng dưới.


      Vì mưa gió lẫn lộn, nửa bước đường cũng khó, có ít người đường muốn tránh gió tránh mưa, nên vào thẳng khách sạn ở. Nhân viên dọn dẹp hề ngại phiền phức mà kiên nhẫn lau chỗ trơn trượt ở đại sảnh, mỗi lần cửa tự động đóng mở, là mảng nước mưa lớn cũng theo gió tràn vào.

      bưng ly trà, nhìn bên ngoài khách sạn, mực nước bên bờ sông tăng lên mãnh liệt, trong lòng vô cùng sốt ruột, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, khiến đứng ngồi yên.

      Đúng như dự đoán, ngồi chưa được mười phút. Bảo vệ vội vã chạy vào thông báo, là về nhà để xe dưới hầm, mặt đầy hoang mang: “Quản lí Tùy, nhà để xe… Nhà để xe phía Đông xảy ra chút trở ngại về thoát nước, nước tích tụ lại ạ!”

      Tùy An Nhiên nghe vậy, liền đứng dậy ngay, động tác quá mạnh, nên ly nước trong tay bị ném thẳng xuống đất. Ly nước làm bằng thủy tinh rơi xuống sàn nhà cẩm thạch bóng loáng phát ra thanh lanh lảnh, chia năm xẻ bảy.

      “Quản lí Tùy.” lễ tân bị dọa hết cả hồn, sắc mặt cũng khó coi.

      Tùy An Nhiên xoay người lấy chiếc áo khoác đặt lưng ghế mặc vô, trước khi vòng ra khỏi quầy lễ tân, chỉ kịp giao phó cho nhân viên đến quét dọn mặt sàn, vội vàng cùng bảo vệ xuống nhà để xe dưới hầm.

      Nhà để xe dưới hầm trống trải giữa ánh đèn được sáng sủa, bao phủ khắp khu đậu xe cả tầng sương mù mơ hồ.

      bước nhanh theo bảo vệ đến khu đậu xe phía Đông, may là vấn đề được phát kịp thời, chỉ có phía Đông là nước mưa chảy ngược, mặt đường có lớp nước tích tụ, độ cao vừa tới mắt cá chân.

      Nước dưới ánh đèn lên hơi ố vàng, sạch lắm. Nhưng Tùy An Nhiên dường như thấy, bảo vệ còn chưa mở miệng nhắc, đạp xuống phát, thẳng tới chỗ nước nghiêm trọng nhất, nhìn vòng vo vòng, lúc này mới thở phào nhõm.

      lập tức sắp xếp mấy người bảo vệ rảnh ra bên ngoài bơm nước, còn mình dọc theo nhà để xe dưới hầm để kiểm tra lần nữa.

      Vì khu đậu xe phía Đông Bắc là dành cho nhân viên dùng, nên ánh đèn tối hơn. Bên ngoài chỉ có ngọn đèn, cũng do điện áp ổn định, nên nó ngừng nhấp nháy.

      thấp thoáng nghe tiếng nước chảy, có hơi do dự, vừa mới nhấc chân về trước bước, nghe tiếng bước chân truyền tới đều đặn, từ xa đến gần.

      Bất luận dù lá gan của Tùy An Nhiên lớn nữa, ở nơi địch ta , lại dưới tình huống có ánh sáng nào, trong lòng bỗng ớn lạnh, vừa định lên tiếng, người ở bên ngoài cách mấy bước dừng chân.

      Nhờ ánh đèn xa xa mông lung, vóc người ta trông mảnh khảnh, có hơi gầy gò, dáng rất cao, chừng 1m85. Nhưng điểm chính là…. thấy rất quen thuộc.

      tiếng vang “Ken két”, ta mở đèn pin cầm tay ra, chùm sáng hướng về , ngược lại nghiêng về phía các trụ cột, sau đó nhích qua inch, chiếu sáng chỗ đứng.

      Ngược sáng, Tùy An Nhiên càng thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, nhưng trong lòng lại mơ hồ động đậy cái ——

      Người đàn ông mấy bước tới, hướng ánh sáng của đèn pin cầm trong tay lên, khiến nhìn được .

      Lông mày Ôn Cảnh Phạm hơi nhướn lên, đôi mắt trong suốt mà thấu đáo, đáy mắt còn có ánh sáng mờ ảo, mang chút ảm đạm. Sống mũi thẳng, đôi môi mím lại.

      chỉ nhìn cái, rồi rất nhanh dời tầm mắt , đèn pin cầm tay cũng hướng vào bên trong tìm kiếm, chiếu khắp phía lượt, định vào xem chút.

      Nhưng mới vài bước, ngừng lại, thấp giọng : “ đứng yên, đừng nhúc nhích.”

      Dứt lời, cũng chẳng chờ đáp lại, nhanh chóng vào.

      Khu đậu xe phía Đông Bắc là góc chết, phân chia rộng rãi thành mấy gian phòng , cấu trúc rất thấp. Vì thông gió, nên khí có hơi ngột ngạt.

      lần, Tùy An Nhiên cùng đồng nghiệp tan ca, ấy đến nơi này lấy xe, vì là tầng hầm ánh sáng, nên rốt cuộc cũng chưa từng thấy chỗ này ra sao.

      Giờ phút này thấy vào, nhưng tiếng bước chân dần dần biến mất, khỏi hoảng sợ, bỗng cất cao giọng gọi tên tiếng: “Ôn Cảnh Phạm?”

      Ôn Cảnh Phạm đâu xa, bên trong cũng sâu lắm, chẳng qua có hơi rộng rãi, hơn nữa có nhiều trụ cột chỗ rẽ. dọc vòng theo trụ cột, nhìn bốn phía chút, phát có vấn đề gì lớn, lúc này mới trở về đường cũ.

      Mới tới nửa, liền nghe thấy giọng của .

      “Bên trong có vấn đề gì.” ho tiếng, giọng lớn, nhưng vừa vặn để cho nghe.

      Lúc này Tùy An Nhiên mới thở phào nhõm, mới vào trong mấy bước, nhìn thấy ánh sáng từ đèn pin chiếu đến, liền tiến lên nữa.

      Ôn Cạnh Phạm tới mấy bước, đèn pin cầm trong tay bị tắt, lúc đến chỗ , mượn ánh đèn mông lung để quan sát cái, “Lần sau có tới chỗ thế này, bảo bọn họ cùng , chỉ người an toàn đâu.”

      Ôn Cảnh Phạm nữa, rồi cùng nhau đến phòng thường trực, trả lại cây đèn pin, “Cháu xài tốt lắm ạ.”

      Bảo vệ ở phòng thường trực, nhìn thấy Tùy An Nhiên cách đó xa, cười với tiếng, khách khí hỏi: “Ôn tiên sinh, tìm được người chưa?”

      Ôn Cảnh Phạm ghé mắt nhìn cái, hồi lâu mới trả lời: “Tìm được rồi ạ.”

      Nhân viên bảo vệ theo tầm mắt của nhìn sang, lúc thấy Tùy An Nhiên, trong phút chốc, sắc mặt liền phức tạp: “… Hóa ra người cháu là quản lí Tùy của chúng tôi.”

      Ôn Cảnh Phạm trả lời, xoay người trở về.

      Tùy An Nhiên vẫn đứng đó, dưới ánh đèn chiếu sáng mảnh, xài son phấn, nhưng hai gò má vẫn lộ ra chút hồng nhạt. đứng ngay thẳng ở đó, mắt chớp nhìn .

      Ánh đèn nơi đây sáng tỏ, dễ dàng thấy vũng nước đọng dưới chân , với đôi giày da màu đen cũng ướt nhẹp, mặt giày còn có dấu vết của đất cát bẩn, có hơi nhếch nhác.

      Tùy An Nhiên theo tầm mắt nhìn xuống, ràng nhận thấy, sắc mặt lúng túng: “Cái này… Tôi mới từ bãi đậu xe phía Đông lên, nước bên đó bị tích tụ.”

      Cho nên mới có đá và bùn…

      “Ừ.” đáp tiếng, hai tay bỏ trong túi, cúi đầu nhìn cái, “Phía đông theo dõi rồi, chắc có vấn đề gì lớn đâu.”

      “Hở?” ngẩng đầu lên nhìn , giọng có vẻ hơi nghi ngờ, nhất thời lời này của có ý gì.

      Ôn Cảnh Phạm về phía trước hai bước, thấy còn đứng bất động, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: “Chờ hồi rồi tôi tới đó kiểm tra thêm, giờ cùng tôi trở về, đổi giày cái .”

      Lúc này Tùy An Nhiên mới chợt hiểu, gật đầu cái, cách thiếu hai bước, trước sau trở về đại sảnh khách sạn.

      Từ nhà để xe dưới hầm lên, hình như có lời muốn với , bước chân hơi chậm lại chút, chờ theo kịp, rồi cùng sóng vai với về phía trước: “Đây là lần đầu gặp chuyện thế này sao?”

      “Là lần đầu mình trực siêu bão.” ngẩng đầu nhìn cái, bên mép cong lên cười yếu ớt, rất tự nhiên hỏi tới: “Sao lại ở đây?”

      “Hôm nay vừa tới thôi.” cúi đầu nhìn , giọng hơi trầm xuống: “Mấy ngày trước ở chùa Phạm .”

      Còn chưa chờ Tùy An Nhiên phục hồi tinh thần sau khi nghe ba chữ “chùa Phạm ”, trước bước đẩy cửa vào, bóng người mảnh khảnh bị ánh đèn sáng ngời lộng lẫy của khách sạn ôm lấy, càng lên vẻ gầy gò.

      Tùy An Nhiên đứng ở cửa chốc lát, nhìn bóng lưng biến mất ở chỗ rẽ, lúc này mới vào theo.

      biết, Ôn Cảnh Phạm thường có quen, hàng năm bớt giờ, đến ở chùa Phạm thời gian ngắn. biết có phải người thờ Phật đều như thế , người luôn có phần khí chất dịu dàng tuấn tú, dù là cử chỉ hay lời của có hơi hời hợt, vẫn ngăn được lòng tốt của đối với người khác.

      Ôn Cảnh Phạm chính là người như vậy, khuôn mặt mềm mại, dịu dàng như ngọc, nhưng mang đến cảm giác thủy chung, khiến người khác dù bất luận cố gắng ra sao, đều có cách nào lại gần được.

      ******

      Tùy An Nhiên thay giày xong đến đại sảnh lần nữa, ngờ vẫn còn vị khách đăng kí vào ở khách sạn.

      Cơn bão bắt đầu đổ bộ mạnh hơn, đừng đường có người, ngay cả xe cộ qua lại cũng thấy bóng dáng đâu.

      Chờ vị khách kia cầm thẻ phòng rời , lúc này Tùy An Nhiên mới thấy Ôn Cảnh Phạm sau khi bị vị khách trước che khuất.

      ngồi ở vị trí lễ tân mà hồi nãy mới ngồi, cầm trong tay cốc giấy dùng lần, ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bần thần.

      Tùy An Nhiên đến gần, lúc này mới nhìn thấy lễ tân dùng đôi mắt hí của mình ra hiệu với , mắt nháy nháy, còn Tùy An Nhiên chút cũng ăn ý, cứ nhìn mà hiểu ấy ám chỉ cái gì.

      vòng qua lễ tân, treo áo khoác ở bên, lúc tới, quay đầu lại nhìn. Ánh mắt sâu nhàn nhạt, vương lại ánh đèn thủy tinh ở đại sảnh, ánh sáng rực rỡ xoay chuyển, như có bó đèn đuốc sáng ngời.

      cầm cốc trà lên nhấp ngụm, lúc mở miệng, giọng đè thấp hơi có vẻ từ tính (ý là thu hút người nghe), hơi khàn khàn, tự chủ mang theo cả mê hoặc, “ tạm thời bị điều tới đây sao?”

      Tùy An Nhiên bị giọng của làm cho tai ù , có hơi đỏ lên, đành cúi đầu che giấu, khẽ lên tiếng.

      hắng giọng, thong thả mở miệng lần nữa, vẫn trầm thấp như cũ, nhưng bớt mê hoặc, trong veo hơn chút: “Vậy lúc nào trở về thế?”

      “Ngày mốt.”

      Ôn Cảnh Phạm nhìn cái, vừa muốn mở miệng chuyện, nhưng lại “Đùng” tiếng, ánh sáng trước mắt bỗng biến mất, màn tối đen xuất .

      Tùy An Nhiên sững sờ lát, sau đó sắc mặt hoàn toàn khó coi.

      “Cúp điện rồi sao?” lễ tân yếu ớt câu, ngay sau đó lại nhớ tới gì đó, giọng đột nhiên cao hơn: “Quản lí Tùy, những vị khách kia làm sao đây?”

      Trong đầu Tùy An Nhiên mù mịt, nhưng dù tình huống trước mắt có tệ hại nữa, vẫn nhanh bình tĩnh lại. Chỗ đứng trước khi cúp điện là bên cạnh quầy, dò dẫm về phía trước mấy bước, muốn xem thử điện thoại còn có thể gọi được .

      Nhưng trong tủ có quá nhiều đồ, tay toàn đụng phải chỗ góc tủ, nhưng vẫn sờ được điện thoại ở nơi nào.

      “Tùy An Nhiên.” Giọng trong trẻo lạnh lùng của đột ngột vang lên, theo hướng giọng vang lên, tay cũng chính xác nắm lấy cổ tay , nhàng xiết chặt: “Những việc này giao cho kia làm tốt hơn.”

      lễ tân sững sốt chút, rồi thành thạo tìm ra đèn pin đưa tới, “Quản lí Tùy có phải tìm cái này ?”

      Khi chuyện, ấy mở được công tắc, liền chiếu thẳng vào, ánh đèn rơi ngay chỗ cổ tay bị giữ.

      lễ tân bỗng trợn mắt, có hơi lúng túng dời ánh đèn sang bên, “Quản lí Tùy….”

      Tùy An Nhiên cũng sững sờ, ánh mắt rơi xuống những khớp xương ràng của ngón tay, chỉ cầm trong phút chốc rất nhanh buông ra, thuận tay nhận lấy đèn pin từ trước quầy.

      vừa buông lỏng, Tùy An Nhiên có hơi mất tự nhiên rút tay về, sờ lại cổ tay còn vấn vương hơi ấm, mặt nóng dần lên, nhưng quay người lại dặn dò như có chuyện gì xảy ra: “Gọi điện thoại cho khách từng phòng, báo cho họ biết bão phá hư mạch điện, nhưng khách sạn vẫn có chuẩn bị nguồn điện dự phòng, để cho họ an tâm lại, nên nóng vội.”
      Bimeo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :