1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai là của ai - Tiên Chanh (61c + kết)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      - Tác giả: Tiên Chanh
      - Dịch giả: Mai Quyên
      - Đơn vị phát hành: Bách Việt
      - NXB: Lao Động
      - Số trang: 528
      - Giá bìa: 100.000VNĐ
      - Ngày xuất bản: 8/2011


      *****************

      Giới thiệu


      “Ai là ai của ai” là câu chuyện của Viên Hỷ và Hà Thích, họ từng là đôi tình nhân sinh viên nhau say đắm, nhưng những hiểu lầm đẩy họ ra xa: Hà Thích theo gia đình sang Mỹ định cư, Viên Hỷ ở lại gánh vác gia đình với ông trai bị thiểu năng trí tuệ. Và rồi mấy năm sau đó, gặp Bộ Hoài Vũ, người đàn ông thành đạt, chín chắn, thâm trầm… luôn lặng lẽ cạnh , chăm sóc và chờ đợi . Tưởng như Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ có thể đến được với nhau, nào ngờ Hà Thích đột ngột quay về tìm Viên Hỷ. chỉ có mà còn có Ella, bạn của Hà Thích khi còn học ở Mỹ… Viên Hỷ quay cuồng trong những rối rắm, lựa chọn, đến khi quyết định nhận lời cầu hôn của Hà Thích bí mật kinh khủng bị hé lộ…
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 1

      Viên Hỷ luôn nghĩ rằng, nếu có người phải dính líu tới cuộc sống của mình, người đó chắc phải là Trương Hằng chứ phải là Bộ Hoài Vũ, vì cứ theo những tình tiết hay xảy ra trong tiểu thuyết tình cảm, Trương Hằng mới là người có trùng phùng đầy ắp kịch tính với .

      Thành phố này dường như chẳng có mùa thu, áo tay dài chưa mặc được mấy ngày lại thấy lành lạnh, cơ hồ chỉ trong đêm, phong cảnh ngoài phố chuyển từ cuối hạ sang thẳng đầu đông, bước chân những người bộ hành vội vã hơn, khép chặt tà áo khoác, vội vàng lướt nhanh đường, mang theo từng đợt gió, lạnh đến thấu xương.

      bị Bì Hối cương quyết kéo ra ngoài dạo phố, ngờ chưa rảo được nửa vòng Parkson, Bì Hối bị bạn trai điện thoại đến bắt mất, thả Viên Hỷ bay mình, chẳng có gì để mua nên chỉ dạo chơi, từ quầy mỹ phẩm đến trang sức trân châu, từ quần áo nữ đến nam, mãi mãi rồi bỗng gặp Trương Hằng.

      Lúc ấy Trương Hằng đút tay vào túi quần, nghiêng người đứng trước quầy hàng trang phục nam đợi Bộ Hoài Vũ trong phòng thay đồ, có lẽ đứng khá gần với những con ma-nơ-canh nên khi cảm thấy có hơi thở phảng phất quanh mình, liền cúi đầu xuống nhìn, thấy cột tóc đuôi ngựa thấp đầu vạch quần áo người mình ra xem, cười, rồi cố ý hỏi bằng giọng nghiêm túc, "Thưa , tìm gì thế?".

      Viên Hỷ lúc đó giật mình lùi lại bước dài, kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới phát ra mình cứ quen tay lật giở đồ đạc, rồi lại còn xem người sống đàng hoàng là ma-nơ-canh, thảo nào lúc nãy đầu ngón tay chạm vào phần áo của người mẫu lại thấy ấm, còn băn khoăn biết có phải nhãn hiệu cao cấp quá , mà đến cả ma-nơ-canh cũng y như , ai ngờ mình lại sờ soạng thân thể của người ta!

      Nhìn thấy gương mặt cố ý cau lại của Trương Hằng, Viên Hỷ trong lúc thấy xấu hổ kinh khủng, mặt đỏ bừng bừng, cũng biết phải giải thích thế nào, ấp úng lúc lâu mới lúng búng câu "xin lỗi" xíu, cũng đợi Trương Hằng cúi gằm đầu xuống ngực rồi quay người lủi , kết quả là chưa được mấy bước cộp đầu vào vách cửa kính dày ở kế bên.

      "Binh" tiếng, lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng vững nổi, ôm lấy đầu, có phần choáng váng, mọi ánh mắt xung quanh đều bị thu hút bởi tiếng động cực to ấy, nhìn thấy trước tiên là kinh ngạc gương mặt bán hàng ở phía bên kia cửa kính, sau đó lại liếc thấy nét cười kềm nổi mặt Trương Hằng, chỉ cảm thấy càng ngượng ngùng hơn, vội vã muốn bỏ ngay, nhưng vốn vừa nãy bị đụng chóng mặt quá, lại thêm cuống lên, nên trong khoảnh khắc phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc nữa, quay mòng mòng tại chỗ lúc mới tìm ra đúng hướng, đếm xỉa gì đến những ánh mắt kỳ dị chung quanh, tiếp tục cúi gằm đầu tiếp.

      Lúc Bộ Hoài Vũ bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa mục kích được cảnh hay ho này.

      Trương Hằng gọi với theo bóng dáng cuống cuồng của Viên Hỷ: "Coi chừng cửa kính!"

      Viên Hỷ phanh két lại, ngẩng lên, phía trước làm gì có cửa kính nào đâu, sau lưng lại vẳng đến tiếng cười thỏa thuê của Trương Hằng, lúc đó mới biết là chọc , có phần thẹn quá hóa giận, nhưng lại nhịn được rồi vội vã bỏ .

      Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng trêu ghẹo con nhà người ta, thờ ơ liếc qua dáng Viên Hỷ cái rồi hỏi Trương Hằng: "Chiếc này thế nào?"

      Trương Hằng thu ánh mắt dõi theo bóng Viên Hỷ lại, cười hí hửng quan sát Bộ Hoài Vũ lúc rồi đáp, "Ừ, đẹp lắm! Dáng người rất đẹp, rất giống các quý ông."

      Bộ Hoài Vũ thấy Trương Hằng cười nhăn nhở, chau mày, "Hỏi cậu quần áo thế nào mà!"

      Trương Hằng cười hì hì, "Đẹp lắm, rất hợp với dáng cậu!"

      Bộ Hoài Vũ gì nữa, gật gật đầu với nhân viên bán hàng, nàng vội vã viết phiếu đầy đủ rồi cung cung kính kính đưa lại cho .

      Trương Hằng theo sau lí nhí than thở, "Mình đúng là bệnh , khi lại theo người đàn ông, lại là người đàn ông kỳ cục mua quần áo nữa chứ."

      Bộ Hoài Vũ thèm đếm xỉa.

      Trương Hằng tiếp tục lảm nhảm, " là, có bao giờ thấy đàn ông nào tự mua quần áo ? Thế còn cần phụ nữ làm gì? Quần áo của đàn ông phải là phụ nữ tặng, chứ phải tự mua..."

      Bộ Hoài Vũ quay lại lạnh lùng nhìn cái, "Tự tôi có tiền, tại sao phải cần phụ nữ mua cho?"

      Trương Hằng thấy gương mặt lạnh lùng của Bộ Hoài Vũ, biết ý câm miệng lại.

      Cũng trùng hợp, Viên Hỷ rảo quanh nửa vòng, cuối cùng lại chạm mặt với Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ.
      Viên Hỷ nhìn thấy chiếc áo cho nam giới kiểu dáng rất được chợt nghĩ đến mình, cảm thấy chiếc áo này mặc lên người chắc chắn rất đẹp, lại nhớ ra hình như chưa bao giờ được mặc bộ quần áo nào cho ra hồn, tuy nhìn giá tiền nhãn mác có phần hoa mắt, vẫn nghiến răng, tự động viên mình bước vào mua. Vừa cầm chiếc áo từ giá xuống để xem tỉ mỉ hơn đúng lúc nhìn thấy Trương Hằng bước ra khỏi phòng thay đồ, người mặc đúng dáng áo mà vừa lấy xuống.

      Trương Hằng nhìn thấy Viên Hỷ cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại mỉm cười chào, "Trùng hợp quá!"

      Viên Hỷ lần này chạy đâu cả, có vẻ lúng túng gật gật đầu, gì. Trương Hằng nhìn thấy chiếc áo cầm tay, nét cười môi càng đậm, "Còn rất ăn ý nữa?"

      thực lòng, Viên Hỷ thực ra thích kiểu đàn ông ngọt ngào thơn thớt như Trương Hằng, nhưng mặt vẫn ửng hồng, vờ như chưa nghe thấy gì, quay nhìn chiếc áo trong tay.

      Trương Hằng lại là người dễ thân thiết, quay người vòng trước mặt Viên Hỷ, "Thế nào? Hiệu quả ra sao?"

      Đành phải thừa nhận rằng chiếc áo này quả thực ta mặc rất đẹp, nên Viên Hỷ gật đầu rất thành , "Tuyệt lắm!", sau đó quay lại với nhân viên cửa hàng, "Chọn giúp tôi chiếc... ừ... lớn hơn của này chút."

      bán hàng nở nụ cười lịch , hỏi Viên Hỷ, " cần số bao nhiêu? Lớn hơn mấy số?"

      cửa phòng thay đồ khác chợt mở, Bộ Hoài Vũ cũng mặc chiếc áo đó bước ra, Viên Hỷ nhìn thấy mắt bỗng sáng lên, chỉ Bộ Hoài Vũ và với ấy: "Số như của kia mặc là được."

      bán hàng tỏ vẻ có lỗi, "Ôi, có thể đợi chút được ? Kiểu này của chúng tôi mỗi số chỉ có chiếc, nếu cảm thấy hài lòng, tôi gọi điện ngay cho cửa hàng phụ mang đến cho ."

      Viên Hỷ giấu nổi vẻ thất vọng, nhè lắc đầu, xoay người lại định , lúc ấy Bộ Hoài Vũ biết thế nào lại câu sau lưng : "Nếu cần lấy , tôi vẫn chưa muốn mua."
      Viên Hỷ vui mừng quay lại, " ?", chỉ sợ Bộ Hoài Vũ thay đổi ý định vì chiếc áo này mặc cũng rất đẹp.

      Bộ Hoài Vũ cởi ra rồi đưa cho nhân viên bán hàng, "Bán cho ấy ."

      Viên Hỷ cảm ơn rối rít, Trương Hằng cười hi hi nhìn theo, lúc thấy Viên Hỷ cầm hóa đơn tính tiền mới chọc , "Lông Mày Đẹp, vừa nãy quấy rối tôi nên bây giờ bồi thường , mua luôn cho tôi chiếc này nhé!"

      Viên Hỷ hiểu, "Tôi mua chiếc của để làm gì?"

      Trương Hằng cười, "Tặng cho tôi, sao gọi là bồi thường được."
      Viên Hỷ dừng bước, có vẻ nghĩ ngợi gì đó, sau đó xoay người lại hỏi với vẻ đứng đắn, "Bộ tôi giống người có tiền lắm à?"

      Trương Hằng quan sát mấy lượt từ xuống dưới, rồi chép miệng lắc đầu.

      Viên Hỷ đột ngột sờ sờ đầu mình, dí sát lại gần hỏi, "Nhìn xem, trán tôi có viết chữ gì ?"

      Trương Hằng nghệch ra, " có chữ."

      Viên Hỷ lại chăm chú nhìn vào trán Trương Hằng, cười nhạo, "Tôi cứ tưởng trán mình viết hai chữ 'đần độn' chứ, ra là có, mà là viết trán kìa!"

      Nhân viên bán hàng "phụt" tiếng phì cười, Trương Hằng lúc này mới vỡ lẽ, tức giận đùng đùng gào lên với Viên Hỷ, "Cái kia, dám giở trò với tôi hả?"

      Viên Hỷ xa rồi.

      Buổi tối lúc Bì Hối trở về, Viên Hỷ nằm dật dựa ghế salon xem phim, kiểu phim mì ăn liền, tuy thể là hay nhưng chí ít cũng có thể xem cho qua thời gian, màn hình "sụt sịt" khóc, tuy khóc rất bi thương nhưng hình tượng vẫn hoàn mỹ, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt to như những hạt pha lê rỏ theo gò má trắng nõn lăn xuống, chưa hề thấy loại dịch thể nào khác có thành phần giống như nước mắt thế này, ra, khóc lóc cũng có thể xinh đẹp được đến vậy.

      Viên Hỷ gặm dở táo, thấy Bì Hối bước vào liền gọi, "Mau lại đây học hỏi này, khóc cũng cần có kỹ thuật cơ đấy."

      Bì Hối cười, sập mạnh cửa lại rồi ngồi xuống cạnh Viên Hỷ, cướp lấy quả táo trong tay ra rồi vứt trở lại vào rổ, sau đó lại lồng tay mình vào tay Viên Hỷ, cười hi hi mà rằng, "Sưởi ấm tay cho tớ với, ngoài kia lạnh quá, sắp chết cóng rồi đây."

      Tay Viên Hỷ rất ấm, ấp trong tay có cảm giác rất dễ chịu.

      "Tại sao tay cậu cứ nóng hổi thế này nhỉ?" Bì Hối cười hỏi.

      Viên Hỷ ngẩn ra, sau đó từ từ rút tay ra khỏi tay Bì Hối, liếc chiếc váy ngắn chỉ vừa che được phần mông của bạn cái, "Muốn quyến rũ phải trả giá thôi, nếu câu 'xinh đẹp động lòng người" sao có được? Chỉ có 'đông cứng người' mới 'đẹp' được."(trong tiếng Hoa, chữ "động lòng" và "đông cứng" phát giống nhau, ý chỉ những trong mùa đông lạnh lẽo, vì muốn đẹp mà cũng phải mặc áo váy ngắn, khiến người khác nhìn cũng thấy lạnh đến đông cứng ^_^).

      Bì Hối xoạc tay ra làm điệu bộ như muốn xé mồm Viên Hỷ, cười đùa, "Con này, sao miệng lưỡi đanh đá thế hả? Đồ hẹp hòi, sưởi ấm tay tớ chút chết à?"

      Viên Hỷ nghiêng đầu né tránh, mắt vẫn chăm chú vào tivi, màn hình vẫn khóc lóc nỉ non, nhưng giờ lại cảm thấy ta khóc đến phát chán cả lên, Viên Hỷ dửng dưng đáp, " tớ hẹp hòi cũng được, canh hầm trong nồi có phần cậu, muốn tìm ai rộng lượng hơn cứ việc."

      Bì Hối cười nhạt, cởi áo khoác ra vứt ghế salon rồi lầm lũi vào nhà bếp, bếp bật lửa để hầm nồi canh, mở nắp nồi ra, từng đợt từng đợt hương thơm tỏa ra bao phủ khí.

      "Hỷ à, cậu tốt , sống cùng với cậu là quyết định sáng suốt thứ hai trong cuộc đời tớ!" Bì Hối hớn hở hét lên trong nhà bếp.

      Viên Hỷ đáp lời, ngồi ghế salon có vẻ thất thần nhìn bàn tay mình, tay của luôn ấm áp, đặc biệt là vào mùa đông, khác với mọi khác cứ hễ thời tiết lạnh là tay chân rất dễ buốt cóng, chẳng hạn Bì Hối, chuyện này rất nhiều người , ngay cả Hà Thích cũng từng hỏi như thế.

      hỏi, "Viên Hỷ, sao tay của em cứ nóng hôi hổi thế nhỉ?"

      Lúc ấy chỉ biết cười, tay với lấy nắm chặt lấy tay , cười hi hi, "Vì tay lạnh mà! Em phải nắm tay , nên tay phải ấm hơn mới được!"

      Hà Thích cũng cười, để mặc Viên Hỷ ôm tay mình lại, tay to hơn tay nhiều, Viên Hỷ thường ôm trọn được, thế là bèn cúi sát lại tay , miệng hà hơi ra từng làn khói ấm trăng trắng, chụp lên tay của Viên Hỷ, có cảm giác ngưa ngứa, khiến lại cười ngốc nghếch.

      "Hỷ à, cậu có biết quyết định sáng suốt nhất nhất của tớ là gì ?" Bì Hối cẩn thận bưng bát canh nóng nghi ngút ra ngoài, vừa kê miệng lại húp xì xà xì xụp, vừa cười hì hì hỏi.

      Viên Hỷ ngẩng đầu lên, " là tìm được bạn trai tuyệt vời giỏi giang của cậu chứ gì!"

      Bì Hối cười hề hề, ngồi xuống cạnh Viên Hỷ, cẩn thận đặt bát canh lên kỷ trà rồi làm ngón tay chỉ vào , "Bingo! Quyết định sáng suốt thứ hai là bỏ rơi bà mẹ mình để đến ở với cậu!"

      Viên Hỷ cười cười lắc đầu, vẫn tiếp tục xem phim của mình.

      Bì Hối bất mãn cướp lấy điều khiển tivi trong tay Viên Hỷ, "Đừng có xem mấy thứ nhạt nhẽo này nữa, buổi tối cậu cứ ở nhà thế này à?"

      Viên Hỷ gật đầu rồi nhặt lại quả táo bị gặm phân nửa từ trong rổ lên, tiếp tục mài răng.

      "Hỷ à, cậu cũng lớn rồi còn gì, sao tìm bạn trai cho mình ? Hết giờ làm rồi cứ ở nhà mãi, cậu thấy buồn à?"

      " buồn."

      Bì Hối thoáng chốc nghẹn họng, trừng mắt nhìn Viên Hỷ, thấy vẫn bộ dạng dửng dưng lãnh đạm tức tối bưng bát canh lên húp xì xoạp miếng, rồi mới tiếp, "Sao cậu ra ngoài chơi? Cứ thế làm sao tìm bạn trai được?"

      "Ra ngoài tốn tiền!" Viên Hỷ thờ ơ đáp.

      " để người ta mời cậu! Ngốc ạ! Hẹn hò với đàn ông, đâu cần cậu phải móc tiền ra chi."

      "Ăn đồ người ta phải trả lại, làm!"

      Bì Hối tức khí, lườm Viên Hỷ cái rồi nhìn từ đầu xuống chân hai lượt, cứ lắc đầu, tóc của Viên Hỷ dài ra rồi, nhưng lại hề biết làm điệu, mà chỉ đơn giản là buộc lại bằng dây buộc tóc, phía là chiếc áo len biết mặc được bao năm, phía dưới là chiếc quần jean, chắc là cũng đáng mấy chục tệ.

      Viên Hỷ bị bạn nhìn đến phát nổi da gà.

      Bì Hối nhìn với vẻ "hận thép thành gang" (ý chỉ bất mãn đối với những người họ kỳ vọng), giơ tay ra chọc chọc vào xương sườn Viên Hỷ, làu bàu: "Cậu còn trẻ thế này mà biết giữ của rồi? Tiền mặc vào đây hết à? Động tí là thấy đau sao? Thế cậu sống để làm gì? Đợi đến khi già lão lọm khọm rồi mới biết làm đẹp hả?"

      Ngón tay chỉ vào giữa xương sườn, có cảm giác ngứa ngáy, Viên Hỷ cười rồi gạt tay Bì Hối ra, xoay đầu tiếp tục xem tivi, nhưng rồi lại quay lại liếc Bì Hối, "Đồ ăn khuya cậu mang về cho tớ đâu?"

      "Hả?" Bì Hối giả ngây, cười hề hề lấp liếm.

      Sáng sớm hôm sau, Viên Hỷ vẫn còn tức giận chuyện Bì Hối nuốt lời, lúc gõ vào phòng gọi "Bì Hối" giọng kèm thêm sắc phương ngữ, lúc lâu sau, Bì Hối mới mắt mũi kèm nhèm bước ra, dựa vào khung cửa, oán trách: "Hỷ à, cậu gọi người ta đừng có ác như thế được ? Dịu dàng chút, đừng có kêu cả họ lẫn tên ra, nghe cậu gọi thế tớ cũng thấy ghét cả tên mình!"

      Thực ra, Bì Hối vốn thích tên của , lần nào tên của mình ra với người khác đều phải nhấn mạnh chữ "hối" là trong "thao quang dưỡng hối" (ý chỉ tài năng được che giấu, bộc lộ ra ngoài), sau đó người ta ngẩn ra lúc, ngẫm nghĩ hồi rồi mới biết viết tên , thậm chí có người còn phải để tự tay chỉ . Bì Hối còn có chị song sinh tên là Bì Thao, lúc bố đặt tên cho hai chị em lấy hàm nghĩa hai từ này trong "thao quang dưỡng hối", dù rằng hai chị em cho đến bây giờ vẫn hiểu nổi sinh con có liên quan gì đến "thao quang dưỡng hối"? Khi Bì Hối lần đầu tiên than vãn chuyện tên của mình với Viên Hỷ, Viên Hỷ khuyên : Cũng chỉ là cái tên thôi mà. Tên Viên Hỷ của tớ cũng rất tầm thường đó thôi, cậu xem bây giờ còn có mấy ai trong tên có chữ Hỷ rồi Phúc gì gì đó đâu? Vả lại, hai chị em cậu cũng nên hài lòng , bị gọi là "bì quang" với "bì dưỡng" xem như cũng đến nỗi nào. Chẳng may lúc đặt tên, bố cậu lại mơ hồ thế nào lại đặt tên thành ra thế hai người biết làm sao? Đợi đến lúc hai đứa các cậu biết phản đối hộ khẩu điền xong từ lâu, còn sửa thế nào được nữa? Sửa rồi tên trước từng dùng cũng phải ghi vậy. Bì Hối lại hỏi: Thế cậu thấy nếu tớ sửa tên sửa thành tên gì mới hay? Viên Hỷ ngẫm nghĩ rất nghiêm túc, ngũ quan mặt méo mó lúc lâu mới dò hỏi: Hay là, tên Bì Đản ? (Bì Đản, bì = da, đản = trứng ^_^)

      Lúc Bì Hối tắm rửa xong bước ra Viên Hỷ ngồi xuống bàn ăn bắt đầu dùng bữa, rất giản dị: miếng thịt hun khói, trứng chiên, hai lát bánh mì, thêm cốc sữa tươi, người trẻ tuổi đều ngủ nhiều, lười biếng, ai cũng lò mò tới tận khuya, Viên Hỷ bò dậy được để làm những thứ này cũng xem như là "vợ đảm mẹ hiền" rồi.

      Viên Hỷ thấy Bì Hối cũng đến ngồi xuống bên bàn ăn lườm cái, vẫn cảm thấy tức tối, thế là vươn tay ra gắp miếng thịt nguội to từ đĩa đồ ăn sáng của Bì Hối lại, kẹp vào bánh mì của mình, hậm hực cắn miếng lớn, lúc này mới ngước mắt lên phẫn nộ nhìn bạn cùng phòng tốt đẹp trước giờ vẫn luôn "kiến sắc vong nghĩa" của mình.

      Bì Hối lại chẳng quan tâm đến miếng thịt nguội duy nhất của mình bị Viên Hỷ cướp mất, chỉ cười khì khì: "Cậu cứ ăn , sớm muộn gì rồi cũng có ngày cậu mập phì tới mức quần áo cũ cũng mặc nổi cho mà xem!"

      Viên Hỷ há hốc mồm rất ư khoa trương, chuẩn bị cắn vào miếng bánh mì gồm hai lớp thịt nguội, lớp trứng chiên hề mỏng tí nào của mình, chợt nghe Bì Hối thế khựng lại, sợ mập, nhưng nếu mập lên mặc vừa quần áo nữa, lúc đó phải làm sao? Phải mua đồ mới hết ư? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?

      Bì Hối thấy Viên Hỷ đờ ra cười ngất ngư khoái chí, cảm thấy mình là thông minh, vẫn luôn nắm được gót chân của nàng này.

      Viên Hỷ như nghĩ ngợi gì đó lúc, sau đó cực kỳ cẩn thận rút miếng thịt nguội bị cắn miếng ra khỏi miếng bánh mì "to vô địch" của mình ra, vừa đặt xuống đĩa lại do dự, ngẫm nghĩ, rồi lại gắp lên kẹp vào trong "to vô địch".

      Ăn sáng nên nhiều chút, cùng lắm buổi trưa ăn ít lại là xong! Đều phải chi tiền ra mua, được lãng phí chút nào! nghĩ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 2

      Lần gặp lại Bộ Hoài Vũ là ở trong thang máy của tòa nhà văn phòng của công ty.
      Làm nghề tài vụ nên cuối tháng lúc nào cũng bận, lúc tan sở rất muộn rồi, trong thang máy ngoài ra cũng còn có thêm hai nữ đồng nghiệp làm thêm giờ khác, mọi người đều thấy mệt mỏi nên quan tâm đến hình tượng nữa, đứng ngả nghiêng xiêu vẹo, Viên Hỷ càng thoải mái hơn, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của thang máy, dựa luôn người vào vách thang máy, nếu ngại chuyện mặc váy thuận tiện cũng nghĩ đến chuyện ngồi bệt xuống đất rồi.

      Thang máy dừng lại và mở ra ở lầu mười tám, Viên Hỷ liếc thấy bóng dáng cao ráo bước vào, sau đó chợt phát ra hai nữ đồng nghiệp bỗng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng yểu điệu trở lại, thấy hoài nghi, nghiêng đầu nhìn kỹ lại người kia, có phần bất ngờ vì chẳng dè lại gặp lại Bộ Hoài Vũ, Viên Hỷ nhớ đến nhường áo cho mình bèn gật gật đầu với , muốn cười nhưng tiếc là quá mệt nên cười cũng nổi.

      Bộ Hoài Vũ cũng nhìn thấy Viên Hỷ, mặt biểu cảm gật đầu cái rồi cũng chẳng gì, xoay người lại đứng đối mặt với cửa thang máy.

      Ra khỏi thang máy, Viên Hỷ cố lê bước về phía trạm xe buýt, hai nữ đồng nghiệp phía sau chạy lên theo, vẻ mặt đầy xúc động: "Viên Hỷ, cậu quen Bộ Hoài Vũ à?"

      "Bộ Hoài Vũ?" Viên Hỷ thấy não mình có phần tê liệt, chưa kịp phản ứng ra họ ai, lắc đầu.

      "Đừng giả vờ nữa! Vừa nãy ràng thấy hai người gật đầu với nhau, thế mà còn bảo quen, là... Chưa đòi giành giậtvới cậu kia mà, đúng là chán !" bạn rành rành là mất vui, lên tiếng.

      Viên Hỷ nghĩ có phải mình quá mệt , mà ngay cả lời của bạn cũng thấy khó hiểu đến thế? Bộ Hoài Vũ? Người đàn ông khi nãy? Xem là quen nhau ? cũng được cụ thể. Tuy chưa muốn làm bạn thân gì gì đó với các đồng nghiệp, nhưng mới đến công ty này chưa đầy hai tháng, tình là muốn có xích mích gì với họ, nên tuy là rất mệt nhưng vẫn dừng bước, quay lại nhìn hai bạn đồng nghiệp, cố gắng nhịn cơn đau rút lên từng hồi ở vùng bụng, cười dửng dưng: "Cậu đến người đàn ông khi nãy trong thang máy? Tớ tình là quen ta, chẳng qua chỉ gặp có lần mà thôi, đến cả tên ta mà tớ cũng mới nghe từ miệng cậu ra mà."

      Đồng nghiệp hoài nghi, " quen Bộ Hoài Vũ à?"

      Viên Hỷ cố nhịn cơn tức giận, mỉm cười gật đầu.

      Lần này đến phiên bạn đồng nghiệp kinh ngạc: "Ây da, sao đến cả ta mà cậu cũng biết? Cũng chẳng trách được, thời gian cậu đến đây ngắn quá, biết ta là cục vàng trong tòa lầu này của chúng ta! ấy làm về ngành tư mộ (= private placement, dạng phát hành chứng khoán riêng) đấy! Cả năm lương đến mười triệu tệ(tương đương 30 tỷ VND >o<), lại vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, trời ơi! Viên Hỷ, cho dù cậu biết sếp chúng ta là ai, cũng nên biết ấy là ai!"

      Viên Hỷ muốn hỏi, sếp có thể phát lương cho tôi, còn ta sao? Tiền ta nhiều thế nào liên quan gì đến tôi chứ? Lại nghĩ, tiền lương tháng này sắp phát rồi, cuối tuần này phải cho nhà mượn tiền rồi đây.

      Hai bạn đồng nghiệp lần lượt gọi xe mất, chỉ còn lại Viên Hỷ chịu đựng nổi cơn đau ỉ trong bụng nữa, ôm lấy bụng ngồi bệt xuống đất, trời lạnh , dám hít thở, đến cả khí hít vào cũng lạnh, xâm nhập thẳng vào bụng. Xe buýt từ phía sau chạy đến, có người chạy đuổi theo xe ngang qua Viên Hỷ, chen lên, biết là định chạy đến nơi nào trong thành phố này đây.

      Thành phố này đúng là lạnh quá, Viên Hỷ thở dài, thôi bỏ , xem ra phải bắt xe về nhà rồi, sớm muộn đều thành vấn đề, đợi cho qua cơn đau này rồi tính.

      chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy đến tấp sát vào lề đường, Viên Hỷ nghiêng sang nhìn, thấy cửa kính xe dần dần hạ xuống, Bộ Hoài Vũ nghiêng người sang từ vị trí lái xe, hỏi gọn: "Có cần giúp gì ?"

      Viên Hỷ có phần ngượng ngập, vội vã đứng dậy, cố nặn ra nụ cười yếu ớt: " cần đâu, cám ơn, chạy mệt nên nghỉ chốc, hà hà."

      Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ cái, gì, quay cửa kính xe lên.

      Nhìn thấy chiếc xe của chạy , nụ cười môi Viên Hỷ biến mất, lại cắn chặt môi quỳ xuống đất, ôm chặt vùng bụng , trong lòng thầm cổ vũ: Cố lên, qua thôi mà, chết vì đau đâu, đau bụng kinh thôi chứ có phải chuyện gì to tát đâu!

      Còn chưa lẩm bẩm hết lần chiếc xe quay trở lại, Viên Hỷ nghe thấy giọng dửng dưng của Bộ Hoài Vũ: "Lên xe." Giọng to, nhưng lại có sắc kiên quyết cho phép người ta từ chối.

      Viên Hỷ ngẩng lên nhìn , trong ánh mắt vẫn thoát nét do dự.

      " lên xe, hay là muốn tôi gọi cho cấp cứu?" hỏi.

      Viên Hỷ nhếch mép cười cười, cố gượng đứng thẳng dậy, mở cửa sau của xe bước vào, cảm nhận ngay hơi ấm trong xe, ấm áp, tốt , Viên Hỷ thở dài.

      " bệnh viện?" Bộ Hoài Vũ hỏi.

      " cần." Viên Hỷ nhanh, nhìn thấy gương mặt góc cạnh của trong kính chiếu hậu, biết nên gì để bớt lúng túng, " cần bệnh viện, chỉ là tôi... tôi bị cảm lạnh, hà hà, mặc ít quá nên đau dạ dày!"

      Bộ Hoài Vũ trầm lặng, nhìn Viên Hỷ lượt từ kính chiếu hậu rồi hỏi, "Ở đâu?"

      Viên Hỷ thấy cương quyết đưa mình bệnh viện nữa thở ra hơi, địa chỉ, cơn đau khác lại ập đến, thân người vô thức cong gập lại, ấn chặt lấy vùng bụng, đầu cúi thấp sắp chạm vào lưng ghế phía trước, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau.
      Người ràng là lạnh, nhưng chóp mũi lại rịn mồ hôi.

      lúc lâu sau, cơn đau mới bớt chút, Viên Hỷ mới nhận ra tư thế của mình hơi ổn lắm, vội vã ngồi thẳng dậy, thấy Bộ Hoài Vũ vẫn yên lặng lái xe, dường như chú ý đến kỳ cục của mình trong lòng thầm nhõm, thế là len lén nhìn vào kính chiếu hậu, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nhìn mình ra chiều suy nghĩ của .
      Viên Hỷ cảm thấy giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vội phân bua: " sao, lúc nãy dạ dày hơi đau quá, bây giờ đỡ nhiều rồi."

      Bộ Hoài Vũ vẫn gì, im lặng lúc rồi đột ngột lên tiếng: "Dạ dày mà ở đó à, có bị kéo xuống cũng tới chỗ đó được."

      Viên Hỷ lập tức cứng đờ người, nhìn đôi tay vẫn ôm bụng của mình, ngẩng lên, lại nhìn ánh mắt Bộ Hoài Vũ trong kính chiếu hậu, thoáng chốc lúng túng biết nên thế nào cho phải.

      nhìn từ đó, "Nhớ là lần sau bảo đau dạ dày phải ôm cho đúng chỗ, xích lên phía chút."

      Tay Viên Hỷ vội dịch lên phía , ấn đúng vào vị trí dạ dày.

      "Đúng, ở đó mới phải." , "Còn nữa, đau dạ dày giống vừa nãy."

      "Hả?"

      liếc nhìn từ kính xe, sau đó lại hướng tầm nhìn về phía trước, chăm chú lái xe, "Vừa nhìn biết chưa từng bị đau dạ dày, nên giả vờ chẳng giống chút nào."

      "Tôi giả vờ." Viên Hỷ hơi cuống lên.

      gật đầu, " giả vờ, nhưng cũng chẳng ."

      Viên Hỷ im bặt, quả thực biết phải phản ứng lại thế nào, trong lòng tự nhủ sao tôi lại phải cho biết? là tôi bị đau bụng kinh à? Tôi mặt dày thế ư? Con người sao mà hiểu chuyện gì cả thế?

      thấy im lặng, lắc lắc đầu, cười khẽ, Viên Hỷ chợt cảm thấy xe chạy chậm lại, sau đó nghe hỏi: "Có muốn mua gì đó ?"

      "Ơ?" Viên Hỷ hơi ngẩn ra, rồi nhìn theo ánh mắt của về phía bên đường, đó là siêu thị vẫn còn mở cửa, lúc này mới hiểu ra ý của , liền đỏ mặt , " cần! Ở nhà có!"

      Xe đậu lại phía dưới tòa nhà, Viên Hỷ tiếng cảm ơn rồi cuống quýt chui ra khỏi xe như đào tẩu, lên lầu rồi nhào vào phòng vệ sinh, mới thấy băng vệ sinh bị thấm ướt hết, đến cả mặt váy phía sau cũng bị thấm ra khoảng .

      "Toi rồi!" Viên Hỷ nhìn vết máu váy, lúc nãy ngồi xe của Bộ Hoài Vũ, ghế ngồi xe hình như là màu kem, biết có dính lên ghế xe người ta nữa, nếu mà làm bẩn xe người ta sau này còn mặt mũi nào gặp lại! nghĩ, trong lòng bứt rứt hối hận.

      Bì Hối vẫn chưa về, Viên Hỷ thấy mảnh giấy để lại bàn: Hỷ, tiêu tớ rồi! Bà già tớ triệu hồi, đêm nay tớ phải ở nhà, về được đâu! Cậu cầu nguyện giúp tớ nhé!

      Viên Hỷ nhìn mảnh giấy, dường như có thể thấy được điệu bộ buồn cười của Bì Hối khi bị mẹ túm về nhà, muốn cười nhưng lại cười nổi, trong lòng có cảm giác khó , có phần ngưỡng mộ, và hơi chua xót. Rót ít nước gừng đường để uống, phần bụng cũng còn đau nhiều nữa, lúc tắm rửa lại nhớ đến Bộ Hoài Vũ đưa mình về nhà, nghĩ rằng cũng lạnh lùng như lời đồng nghiệp , hơn nữa còn có thể nhận ra, là người kỹ tính, lại nghĩ nếu ngày mai bạn đồng nghiệp mà biết được đưa về biết họ phản ứng ra sao đây, Viên Hỷ ngẩng lên nhìn bóng mình trong gương, miệng vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, cảm thấy mình đúng là vô duyên, bỗng dưng muốn cười, có phải nếu là người đàn ông lắm tiền, lại còn đẹp trai, đều dễ dàng khiến phụ nữ nảy sinh ảo tưởng chăng? Đến cả người vốn biết mình biết ta như , vậy mà cũng chắp cánh cho trí tưởng tượng bay xa chỉ vì lần giúp đỡ người làm niềm vui của lúc nãy.

      Trèo lên giường, ôm gọn chú khỉ nhồi bông hơi cũ vào lòng, biết có phải do ảo giác hay mà Viên Hỷ lại càng cảm nhận được chút hơi ấm toát ra từ đó, bèn ôm chặt hơn nữa, ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, lại nghĩ đến người ấy, đầu bên kia Trái đất là mấy giờ rồi? Trời sáng chưa? ấy làm gì? Chợt nghĩ đến trong tiểu phẩm mà trước kia từng xem qua: Có phải cũng cúi đầu mải miết rửa chén đĩa hay ? Viên Hỷ cười, thấy mình vô duyên , sao lại phải rửa chén đĩa chứ, nhà có thiếu tiền đâu, Viên Hỷ ngẫm nghĩ rồi cười, chầm chậm trôi dần vào giấc ngủ.

      Trong mơ gặp được Hà Thích, cười với rằng, ở Mỹ rất ổn, cần rửa chén đĩa, còn bên Mỹ giờ còn cần người nào rửa chén đĩa nữa mà có máy rửa, chỉ cần đứng bên nhìn là được. cũng cười ngây ngô với , lòng thầm nghĩ nước Mỹ đúng là tốt, nếu biết sớm là hay ho như thế lúc đầu cũng theo Hà Thích rồi. Hà Thích cười mãi, rồi đột nhiên gương mặt biến thành Bộ Hoài Vũ, lạnh lùng cầm bộ bọc ghế xe hơi trong tay, đưa ra bắt đền , rằng làm bẩn ghế ngồi của , phải đền tiền, Viên Hỷ liền yếu ớt, ôm lấy ví tiền mình có, vẫn tin, sấn tới sục vào túi tìm, Viên Hỷ liền hoảng lên, cuống quýt lúc rồi tỉnh dậy. Đồng hồ réo vang bên tai , Viên Hỷ mới biết ra chỉ là mơ thôi, thế nên thở ra hơi nhõm.

      Lúc làm Viên Hỷ có phần thiếu tự tin, cứ đến gần tòa nhà công ty là làm như ăn trộm bằng, ngó nghiêng tứ phía, chỉ sợ lại gặp phải Bộ Hoài Vũ, cũng may, trước thang máy tuy chen chúc khá đông người, nhưng trong đó có cái người lạnh như băng ấy.

      Sau đó mấy ngày cũng gặp Bộ Hoài Vũ, trong lòng Viên Hỷ thậm chí còn có chút chút vui mừng, dần dần, lúc đường cũng biết phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu rồi.

      Đến buổi sáng thứ bảy, Viên Hỷ làm thêm xong, sẵn ghé luôn ngân hàng cạnh công ty để gửi tiền về cho gia đình, sau đó gọi điện thoại cho bố .

      Bố nhận được điện thoại rất là vui mừng, cứ hỏi tíu tít xem công việc mới của thế nào, sống vẫn ổn chứ? mình ở bên ngoài phải cẩn thận...

      Đều là những lời cũ mèm được lặp lặp lại, nhưng Viên Hỷ vẫn sung sướng nghe, đợi bài diễn văn của bố chấm dứt, mới rằng rất khỏe, cần lo lắng, còn gửi tiền về cho nhà, bố nhớ kiểm tra nhé.

      Bố im lặng, rồi bảo Viên Hỷ đừng có tiết kiệm quá thế, trong nhà có bố, thiếu tiền đâu.

      Viên Hỷ vẫn cười, hi hi với bố: "Con đâu có tiết kiệm đâu, con vẫn sống rất ổn đây mà."

      Bố ở đầu dây bên kia càng im lặng nhiều hơn, tựa hồ ấp ủ lời nào đó, lúc lâu sau mới dè dặt ướm hỏi: "Tết con có về ? Mẹ con..."

      "Con về đâu", Viên Hỷ lập tức cắt ngang lời bố , "Công ty bận lắm, hơn nữa tàu mùa xuân cũng chen chúc chật chội lắm, con về."

      Đầu dây bên kia bố thở dài, trầm tư lúc lâu rồi chuyển chủ đề, bảo: " con cứ làm ầm lên nhớ con, bảo con lâu rồi gọi điện thoại cho nó..."

      Cúp điện thoại rồi, Viên Hỷ mới nhớ ra USB của vẫn để trong văn phòng, buồn bực đập vào đầu lúc rồi cuống quýt chạy vào công ty, vừa bước vào sảnh lớn của tòa nhà vừa kịp lúc thang máy xuống, hai người đàn ông cao lớn từ trong bước ra, chính là Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng.

      Trương Hằng biết hôm nay có gì vui mà mặt nụ cười tếu táo, nghiêng đầu sang với Bộ Hoài Vũ gì đó, Bộ Hoài Vũ lắng nghe, mặt vẫn là nét lạnh lùng cố hữu.

      Viên Hỷ đờ ra, ngờ lại chạm trán họ, chỉ thấy gặp ai trong hai người này cũng đều ngượng ngùng, nên muốn tránh cho mau, vội vã quay người chạy ra ngoài nhưng đâu ngờ lúc quay hơi gấp, gót giày nho trượt nền nhà phát, cả người thoáng chốc mất hết cân bằng, cánh tay quơ quơ trong khí cái hai rồi "phịch" tiếng bệt xuống nền nhà, mông vừa chạm đất, lại đúng ngay phần xương nhọn, đau buốt đến nỗi Viên Hỷ muốn gãy răng rách miệng: Bà nó chứ, ai rảnh mà bôi sáp nhiều thế này chứ!

      vẫn còn ngoạc mồm ra hít hà nhìn thấy ngay gương mặt Trương Hằng xuất ngay trước mắt, ta nhìn thấy Viên Hỷ cũng ngẩn ra, rồi cười ha hả đến nghẹn thở, vừa cười vừa : "Em à, sao lần nào em xuất cũng sinh động thế? Cho dù muốn thu hút chú ý của bọn cũng đâu cần làm quá mức vậy đâu? Ngồi mạnh như thế, đây có thể nghe thấy thanh phần mông xinh của em chạm đất kia đấy!"
      Viên Hỷ sắp thẹn quá hóa giận, liếc Bộ Hoài Vũ cái, lại nhìn mà quay lưng lại, ngắm quảng cáo bảng điện tử.

      Trương Hằng vẫn đứng kia cười đến biết sống chết là gì, vươn tay ra kéo Viên Hỷ dậy: "Dậy nào, xem xem mông có dập ?"

      Viên Hỷ gạt tay ta ra, tức giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Hằng, Trương Hằng đâu biết rằng Viên Hỷ vì muốn tránh họ nên mới ngã đau như thế, thấy bộ dạng như vậy liền nhịn được cười, hỏi: "Em à, chúng ta có thù hả? Em muốn xơi tái à?" Sau đó lại cố ý quay đầu, gào lên vẻ bất hạnh với Bộ Hoài Vũ: "Cậu đắc tội với em này hả?"

      Bộ Hoài Vũ quay người lại, hề nhìn Viên Hỷ, gương mặt vẫn nét dửng dưng, hỏi Trương Hằng: "Cậu vẫn muốn ăn chứ? ăn biến về mau mau, đâu ra mà nhiều lời thế biết!"

      Trương Hằng cười hề hề, xoay lại hỏi Viên Hỷ: "Em làm việc ở đây à?"

      Viên Hỷ gật đầu, muốn xoa xoa mông mình, nhưng đứng trước mặt hai người đàn ông thế này lại cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

      "Ớ! Đúng là có duyên ," chỉ vào Bộ Hoài Vũ lại hỏi tiếp: "Tên này cũng làm ở đây, hai người có quen nhau ?"

      Viên Hỷ cũng biết nghĩ thế nào mà phản ứng lúc ấy là lắc đầu, ngờ Bộ Hoài Vũ lại gật gật đầu. Trương Hằng liền nghệch ra, lại "hề hề" cười khan hai tiếng, "Được rồi, mặc kệ trước đây , là Trương Hằng, tên này là Bộ Hoài Vũ, còn em?"

      "Viên Hỷ."

      "Ừ, tốt, vậy xem như quen nhau rồi nhé, sau này nếu có người lại hỏi hai người đừng có lạc tông như vậy nữa!" Trương Hằng cười , rồi lại hỏi: "Ăn cơm chưa, cùng nhé?"

      "Tôi ăn, ăn rồi." Viên Hỷ chưa từng dối bao giờ nên giọng có vẻ mất tự nhiên.

      Trương Hằng nhìn Viên Hỷ cười gian, hỏi: "Ăn... ăn được gì rồi?"

      Viên Hỷ thoáng nghẹn họng, mất tự tin liếc Bộ Hoài Vũ cái, thấy cũng lặng lẽ nhìn mình lời dối ở ngay miệng cũng cách nào thoát ra được.

      Bộ Hoài Vũ thấy dáng vẻ Viên Hỷ há mồm cứng họng cũng cười khẽ lúc rồi bảo: "Nếu chưa ăn cùng ."

      Trương Hằng cũng đế thêm vào: "Đừng có nhen thế, thấy nàng bé lanh lợi như em mà sao lại lằng nhằng thế, thôi, cùng với nhau, người càng đông càng vui, tên này mới kiếm được khoản kha khá, chúng ta trấn lột bữa mới được!"

      Bị lời Trương Hằng khiêu khích, Viên Hỷ cũng thấy mình đúng là lằng nhằng , ăn bữa cơm thôi mà, chứ! Gật gật đầu, và rồi theo Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng lên xe.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 3

      Xe chạy đến trước cửa nhà hàng, Viên Hỷ lại nhấp nhổm yên, từ ngoài nhìn vào thấy nhà hàng này chắc hề rẻ, cứ tỉnh bơ ăn bữa của người ta thế này, thịnh tình này về sau biết trả thế nào? Cũng phải mời lại ở nhà hàng đắt ngang ngửa thế này ư?

      Trong lòng có phần hối hận, trách bản thân đầu não, trước đây ràng nghe đồng nghiệp là Bộ Hoài Vũ rất biết kiếm tiền, sao lại nghĩ ra nơi mà những người như họ ăn uống phải là những chỗ mình có thể trả tiền nổi kia chứ? Có lẽ, tiền bữa ăn này cũng đáng giá cả tháng ăn của , gửi về nhà bố có thể bớt được bao nhiêu lần đưa hàng cho người ta?

      Thêm nữa là, họ đưa đến ăn cơm Tây, mà trước giờ chưa hề ăn cơm Tây bao giờ, bước vào khéo lại chẳng làm trò cười cho thiên hạ ấy chứ?

      Xuống xe rồi, bước chân Viên Hỷ liền do dự rụt rè hẳn, Trương Hằng đứng phía trước đợi, thấy đứng im tưởng đợi Bộ Hoài Vũ gửi xe, liền cười hi hi gọi: " cần đợi cậu ấy, chúng ta vào trước ."

      Viên Hỷ "ừ" tiếng, nhưng bàn chân vẫn hề động đậy, ngẩng lên nhìn bảng hiệu nhà hàng hình như phải chữ tiếng , lại quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ theo sau, cúi đầu cắn lấy môi, lúc này mới lại do dự ngẩng đầu, bảo: " ngại quá, tôi chợt nhớ ra buổi trưa còn có việc, thể ăn cơm với các được, sau này có dịp sau vậy."

      Bộ Hoài Vũ lật lật chìa khóa trong tay, lẳng lặng nhìn Viên Hỷ, gì.

      Trương Hằng lại ngẩn ra, chăm chú nhìn Viên Hỷ rồi chợt bật cười, lại quay lại đứng bên cạnh Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, lúc này đột ngột lấy tay đập mạnh vào trán mình cái, gương mặt đầy vẻ ủ rũ, "Ây da! Cái đồ đầu heo này! Sao tôi lại quên được nhỉ! Buổi trưa tôi có việc, hôm nay ăn được bữa này rồi! Hôm khác , thế nào, các em? Hôm khác tôi mời hai người!"

      xong, gương mặt đầy hối lỗi liếc nhìn Viên Hỷ, Viên Hỷ cũng đờ ra, trong lòng cũng có phần hối hận, nếu biết sớm ta cũng có việc, vậy lúc nãy cần dối làm chi, khiến mặt mình bây giờ cũng nóng rực cả lên.

      Trương Hằng hỏi: "Nhìn rồi chứ?"

      Viên Hỷ nghệch ra, lại nghe thấy Trương Hằng cười hi hi mà rằng: "Đây mới chính là dấu hiệu quên việc đấy, lúc nãy nhìn em là biết ngay dối rồi, là, đến cả dối mà em cũng lưu loát được sao? Thôi thà rằng đừng còn hơn, làm tổn thương cảm tình bọn biết bao!"

      "Trương Hằng!" Bộ Hoài Vũ ngăn cản ta tiếp, "Đừng để ý đến cậu ấy, có việc về trước ." .

      Viên Hỷ thoáng chốc được Bộ Hoài Vũ giải vây, chỉ thấy mặt mình càng nóng hơn, có điều việc đến nước này, xem như cũng thoải mái hơn, ngẫm nghĩ chút rồi ngẩng đầu lên phóng khoáng : "Xin lỗi, tôi nên dối, buổi trưa có việc, nhưng tôi vẫn thể ăn cơm với các được!"

      như vậy nhưng Trương Hằng lại hiểu nổi, lòng thầm nghĩ này sao mà lại mãi thế, ta bèn bồn chồn nhìn Viên Hỷ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Bộ Hoài Vũ.

      Bộ Hoài Vũ tuy vẫn chẳng gì, lúc này mặt lại phảng phất nét cười, lặng lẽ nhìn Viên Hỷ, Trương Hằng thấy thế càng kỳ lạ hơn.

      Viên Hỷ mím mím môi, mở miệng: "Ừ, vì bữa cơm này các mời tôi chắc chắn rẻ, tôi lại có nhiều tiền mời lại các , cho nên..."

      "Nên em mới ?" Trương Hằng thắc mắc.

      Viên Hỷ gật đầu.

      Trương Hằng cười vẻ bất lực, "Bọn bắt bé như em mời lại ư? là, chỉ thấy là mấy lần gặp nhau thế này, xem như cũng có duyên với nhau, hơn nữa," cười chỉ chỉ Bộ Hoài Vũ, tiếp: "Ăn cơm với tên đàn ông lạnh lùng này đâu có vui vẻ thoải mái như ăn cơm với em như em chứ, sao em lại suy nghĩ nhiều vậy làm gì?"

      Viên Hỷ cười , lắc đầu, " được, tôi có nguyên tắc của mình, vô công hưởng lộc, cứ thế mà ăn bữa này của các , trong lòng tôi bứt rứt mãi, tuy tôi nghèo nhưng tôi muốn nợ người khác."

      Nghe Viên Hỷ thế, sắc mặt Trương Hằng có vẻ vui, đôi mày chau lại, "Này này, này, dứt khoát gì hết! Em..."

      Bộ Hoài Vũ vỗ vào vai Trương Hằng, ngăn câu sau của ta lại, nghiêng sang với Viên Hỷ: "Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bình thường chúng tôi cũng hiếm khi đến đây, hôm nay tôi kiếm được nhiều hơn chút, nên tên này mới đòi tôi đãi bữa ở đây, lần sau mời lại chọn nơi nào cũng được, là bạn rồi cần kiểu cách nhiều thế."

      như vậy, Viên Hỷ lại càng cảm thấy mình con nhà nghèo hơn, lại thấy Bộ Hoài Vũ đầy vẻ chân thành trong lòng càng mâu thuẫn thêm.

      " lời thôi, hay là ?" Trương Hằng hỏi.

      Viên Hỷ mím môi cật lực gật đầu, vừa bước đến cửa vừa cười đáp: " ! Các đừng hối hận nhé! Buổi sáng tôi chưa ăn sáng đâu! Hơn nữa cùng đừng cười nhạo tôi! Đây là lần đầu tôi ăn cơm Tây đấy!"

      Bộ Hoài Vũ nhàng cười, gì cả, Trương Hằng lại cố ý bày ra vẻ kinh ngạc, hỏi: " phải chứ? Viên Hỷ, sao em lại quê thế? Lần đầu tiên à?"

      Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi hỏi: "KFC và McDonald có được tính ?"

      Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng cùng cười, ba người theo nhân viên phục vụ đến góc yên tĩnh rồi ngồi xuống, Trương Hằng đón lấy thực đơn, thò đầu ra cười nho với Viên Hỷ: " sao, đừng căng thẳng, lát nữa em xem đây làm thế nào làm theo như vậy là được."

      Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ rất chăm chú nghe Trương Hằng chỉ bảo khẽ: "Đừng nghe cậu ta chỉ bậy, biết biết, có gì mất mặt đâu, nếu biết nên chọn món nào chọn giống chúng tôi là được mà."

      Viên Hỷ cười cười, gật đầu, và đúng là chọn giống Bộ Hoài Vũ .

      Trương Hằng cũng cười hì hì, "Đúng thế, cứ học theo là được, ai mà chẳng có lần đầu tiên, lúc bạn thứ ba của ra ngoài ăn cơm, ấy còn đòi người ta bít tết chín nữa cơ! Bây giờ thế nào! Xem chừng còn hệt như người từ nước ..."

      nhân viên phục vụ hỏi muốn bít-tết chín mấy phần, Trương Hằng chọn sáu phần chín, Bộ Hoài Vũ lại cần tám phần, đến lượt Viên Hỷ khó xử ra mặt.

      Trương Hằng vừa thấy vẻ mặt của gương mặt có phần nhăn nhó, thấp giọng hỏi: "Viên Hỷ à, chắc em cũng đòi mười phần đấy chứ?"

      Viên Hỷ nhìn , ngượng ngập gật đầu, quả vẫn dám ăn đồ ăn sống!

      Trương Hằng đảo đảo mắt, "Được, thôi coi như chưa gì hết nhé."

      Bộ Hoài Vũ cũng ngồi cười khẽ, nhưng lại đổi món khác cho Viên Hỷ, mỉm cười với , trong lòng thầm cảm kích tinh ý ấy.

      thực, Viên Hỷ thấy những món ăn này ngon bằng tự tay mình nấu, nhưng khí ở đây rất hay, đặc biệt là có những chàng trai ngoại hình xuất sắc như Trương Hằng và Bộ Hoài Vũ ngồi kế bên ăn cơm và trò chuyện khe khẽ với bạn, cảm giác đúng là tuyệt vời!

      Bộ Hoài Vũ ưa nhiều, cả bữa cơm hầu như chỉ toàn là Trương Hằng thao thao bất tuyệt, tên này cũng khá, cho dù gì cũng rất bài bản, chọc cho Viên Hỷ cười mãi ngừng, lúc lên ruột nhất dám ăn gì, vì sợ phun hết đồ ăn ra mất.

      mãi mãi, rồi chủ đề chuyển sang Viên Hỷ, Trương Hằng cười : "Viên Hỷ, vừa nhìn biết bé như em rất tốt, rất giản dị, những bây giờ đều uốn tóc quăn như bờm sư tử, y phục lại lớp dài lớp ngắn, cái cần ngắn lại dài nơi cần dài lại ngắn, mặt giống hệt bảng màu vẽ, chỉ theo đuổi cá tính mình, nhìn thấy là chóng mặt, em vẫn là hay nhất, ăn mặc tùy nghi cẩu thả, mặt mộc trang điểm, đến lông mày cũng tỉa, rất tốt, bây giờ sắp trở thành động vật quý hiếm rồi!"

      Viên Hỷ khóe môi hơi chúm lại, hỏi Trương Hằng: " khen tôi đấy à?"

      Trương Hằng nghiêm chỉnh gật đầu, "Nhưng có phần nhạy cảm quá mức, lấy ví dụ bữa ăn hôm nay, em xem mình có rỗi hơi nào? Chẳng ai sinh ra mà là người giàu cả, cứ lấy tên này mà xem là biết, em đừng thấy bây giờ oai phong tuyệt đỉnh, cũng từng vượt qua lúc chán chường nhất, khi nghèo thảm nhất từng gặm mì ăn liền cả tháng trời, nếu chết vì thủng dạ dày ở trong nhà từ lâu rồi!"

      Viên Hỷ kinh ngạc nhìn Bộ Hoài Vũ, " bị thủng dạ dày ư?"

      Bộ Hoài Vũ vẫn cười , "Suýt nữa thôi, có điều dạ dày thực khỏe lắm, nếu sao có thể nhìn ra ngay đêm đó ôm bụng nhầm vị trí?"

      "Hử? Hai người gì thế?" Trương Hằn nghi hoặc hỏi.

      Viên Hỷ nhớ đến chuyện đêm đó ngồi xe của Bộ Hoài Vũ, cũng biết chiếc ghế đó có bẩn hay , nhưng hết cách hỏi, mặt ửng đỏ lên.

      Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ đỏ mặt, cũng sực nhớ ra chuyện này nên nhắc nữa, vừa nãy nhất thời sơ ý nên mới ra, bản thân cũng có phần ngượng ngập, nghe thấy Trương Hằng hỏi thế cũng sợ chuyện này mà khơi lại Viên Hỷ lại ngại ngùng, nên cười đáp, "Có gì đâu, cậu ăn phần cậu , đâu ra mà lắm chuyện thế."

      Trương Hằng cũng là người cực kỳ thông minh lanh lợi, nhìn tình hình như vậy cũng chợt nhớ ra lúc mới đầu hỏi họ có quen nhau , Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ hai người phản ứng khác hẳn, trong lòng cũng cảm thấy khá thú vị, khóe môi vẫn mang nụ cười nhưng hỏi nữa, tự động chuyển chủ đề chuyện sang hướng khác.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 4

      Bì Hối từ nhà quay về, vừa vào cửa bắt đầu oán trách bà mẹ mình thiên vị, chuyện gì cũng so sánh với bà chị Bì Thao, lúc so chuyện học hành, khó khăn lắm mới đến lúc tốt nghiệp lại bắt đầu so về công việc, đến bây giờ, ngay cả chuyện qua lại với bạn trai cũng bị đem ra so sánh.

      "Hỷ à, cậu xem sao mẹ tớ lại thiên vị thế kia chứ? hai mươi năm rồi còn chưa thấy đủ sao?"

      Viên Hỷ vừa cười vừa liếc bạn cái, "Được rồi, đó vẫn là mẹ ruột của cậu, tớ thấy dì rất tốt đó chứ, có lúc nào cậu cầu mà cuối cùng dì đáp ứng đâu? Quá nuông chiều cậu rồi đấy, đừng có đòi hỏi nữa."

      "Nuông chiều tớ á?" Bì Hối hừ mũi tiếng, nhếch mép bảo: "Đó chắc chắn là do bà ấy hổ thẹn, vừa mới sinh tớ ra vứt về quê, sao bỏ Bì Thao ? là!"

      Khi cha mẹ Bì Hối sinh hạ hai chị em họ, vợ chồng đều đầu tắt mặt tối với công việc, lại thêm hai sinh mạng đòi ăn đòi uống nữa, làm sao lo liệu chu toàn được, đành phải cắn răng, đưa Bì Hối khỏe mạnh hơn về quê cho ông bà nuôi dưỡng, cho đến khi Bì Bối được bảy, tám tuổi mới đón về để học tiểu học.

      Lúc ấy Bì Hối là bé quê mùa đến từ tỉnh , sao có thể so được với Bì Thao luôn sống tại thành phố lớn? Khi Bì Thao lên bốn tuổi bắt đầu vào cung thiếu niên tập múa, còn Bì Hối vẫn bò lê sân đất trống sau nhà bà nội, chơi trò "tè đất thành bùn" với bọn Viên Hỷ!

      Bì Hối tức giận tố khổ về tính thiên vị của cha mẹ mình với Viên Hỷ, Viên Hỷ vừa gặm táo vừa hớn hở nghe, hiểu Bì Hối, hai người xem như cùng lớn lên từ khi còn mặc quần thủng đít, chớ nghe Bì Hối kể lể ra vẻ bị ức hiếp, ấy mà khổ thế cơ á? Quên ! Lúc nàng ở nhà bà nội, kế bên nhà của Viên Hỷ, lúc ấy Bì Hối còn có người họ cũng ở cùng, lớn hơn Bì Hối chừng hai, ba tuổi, suốt ngày bị nàng bắt nạt đến thảm thương, khoan đến chuyện đồ ăn ngon đồ chơi đẹp tất tật đều của Bì Hối, đến cả lúc lên bàn ăn, Bì Hối luôn tay cầm muỗng xúc thức ăn vào miệng, tay cầm chiếc muỗng của họ so sánh, còn hung dữ quát: " được ăn!"

      Thực ra người già luôn có tâm lý trọng nam khinh nữ, nhưng đến lượt Bì Hối hai cụ cũng đành bó tay, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm cháu nội đáng thương ngồi ghế, đợi Bì Hối ăn hết mới dám động muỗng.

      Viên Hỷ khi ấy ngồi trong căn nhà kế bên, nghe bà nội bên kia dỗ dành ngọt "Cháu ngoan, trả muỗng cho trai nào, ngoan nào, bé ngoan, bà nội mua cho đồ ăn ngon nhé! Chúng ta cho đâu! Ngoan nào, đưa muỗng cho !"

      Viên Hỷ lại rất hâm mộ Bì Hối, thời ấy nhà vẫn còn rất nghèo, mình bố bán sức lao động nuôi cả nhà bốn miệng ăn, vất vả lo được miếng cơm manh áo cho họ rất khó khăn rồi, thức ăn vặt đối với Viên Hỷ mà quả là thứ xa xỉ, nhưng biết mẹ lén mua ít ngon ngon, sau đó giấu trong tủ, len lén đưa cho hai ăn, rồi mang những thức đó đến trước mặt Viên Hỷ khoe, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn mình ăn, tranh giành cũng cướp đoạt, , khi Bì Hối thấy thế rất bất bình thay cho Viên Hỷ, thường thường là nhào đến đánh cho khóc toáng lên thôi, cướp đồ ăn lại rồi nhét vào tay Viên Hỷ, "Ăng! Cậu ăng !" Bì Hối khi ấy vẫn bị ngọng, "ăn" và "ăng" phân biệt , "Mẹ tớ dại rồi, lớn phải nhường em !"

      Thế nhưng Viên Hỷ vẫn dám ăn, mình khóc, khiến mẹ chú ý, mẹ thể đánh Bì Hối, nhưng bà có thể ra tay với Viên Hỷ, tuy những chuyện này đều phải do Viên Hỷ làm.

      May mắn là bố lại thiên vị, ông len lén rút từ túi ra viên kẹo hoặc quà vặt đưa cho Viên Hỷ, tuy rằng những lúc như vậy nhiều vì bố rất sợ mẹ , có lẽ là do ông lớn hơn bà đến hơn mười tuổi, nên luôn luôn nhường nhịn bà, trong ký ức của Viên Hỷ, khi bố ở trước mặt mẹ , dường như đa phần là đều cúi đầu.

      Khi ấy ti vi phát sóng bộ phim truyền hình Nhật Bản rất nổi tiếng, hình như là con do cha mẹ ruột sinh ra, Viên Hỷ thế là càng chắc chắn hơn mình cũng là đứa con được nhặt về, nếu tại sao mẹ lại thiên vị trai như thế? Sau này khi dần dần trưởng thành, mới biết lý do vì sao mẹ công bằng, nhưng trong lòng vẫn cách nào thân mật với mẹ được như với bố.

      "...Vậy nên mới , đối xử với kẻ địch vũ lực là quan trọng nhất nhất nhất! Phải dùng vũ lực để bọn họ biết, ai mới là kẻ mạnh đích thực!" Bài than vãn của Bì Hối đạt đến giai đoạn tổng kết phát ngôn, vờ huơ nắm tay lên trước mặt Viên Hỷ, có phần đắc ý : "Nếu do tớ vừa trở về đánh bại Bì Thao, chắc lúc biết chịu bao nhiêu uất ức rồi!"

      Viên Hỷ ngắm vẻ dương dương đắc ý của Bì Hối, nhếch môi cười cười gì, bước vào nhà bếp để chuẩn bị thực đơn cho bữa tối. Từ hôm ăn bữa cơm của Bộ Hoài Vũ, khi thỉnh thoảng gặp ở cổng hoặc trong thang máy, cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, phải do hai người đều bận đến nỗi có thời gian để dừng lại vài câu, mà là trong thang máy chen chúc quá nhiều người, há mồm ra lại sợ cắn phải tai người khác.

      Tật than vãn của Bì Hối chưa hết, lẵng nhẵng bám theo sau mông Viên Hỷ cùng vào nhà bếp, cầm củ hành tây lên cắt rất hùng dũng, miệng vẫn oang oang kể về tích hùng lúc dùng vũ lực khống chế Bì Thao, Viên Hỷ quả thực thấy nàng ồn ào quá, nhịn được quay đầu lại lườm , : "Bì Hối, chẳng phải cậu muốn đổi tên sao? Tớ bỗng nghĩ ra tên, thấy rất hợp với cậu đây."

      Bì Hối vừa nghe chuyện này càng lên tinh thần, thuận tay ném luôn củ hành tây vừa gọt xong vào thùng rác, kích động hỏi: "Tên gì? Tên gì?"

      Viên Hỷ cố tình ngừng lúc, rồi vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Bì Bố, thế nào? Cùng tên với tổng thống Mỹ cơ đấy!" (Bush = phiên là Bì Bố ^^~)

      Bì Hối hiểu, "Tớ lấy tên của ông ta làm quái gì?"

      Viên Hỷ cố nhịn cười, trả lời, "Ông ta hay động thủ với Iraq, còn cậu luôn dùng bá quyền với Bì Thao, tính chất cũng tương tự, tớ thấy hay lắm!"

      Bì Hối lúc này mới vỡ lẽ, nhào đến định xử lý Viên Hỷ, "Cái con này! Có phải lâu quá tớ đàn áp cậu nên cậu mới thấy ngứa ngáy, đúng ?"

      Viên Hỷ vừa cười vừa tránh né, "Đừng giỡn, đừng giỡn nữa, tớ cầm dao trong tay đấy! Đừng giỡn!"

      đùa nghịch điện thoại trong phòng khách réo vang.

      Viên Hỷ bị Bì Hối "hành hạ" đến sống bằng chết, vừa nghe thấy điện thoại vội gào to: "Tiêu Mặc Đình! Nhanh lên, Bì Hối, nhất định là Tiêu Mặc Đình của cậu đấy!"

      Bì Hối nhe năng giơ vuốt uy hiếp thêm lần nữa mới chạy tung tăng ra ngoài nghe điện thoại, quả nhiên đúng là bạn trai Tiêu Mặc Đình, giọng của Bì Hối lập tức dịu dàng hẳn, nghe đến nỗi Viên Hỷ đứng trong nhà bếp răng đánh lập cập nổi cả da gà, Bì Hối nhìn thấy bèn ngoác mồm ra vờ sỉ vả .

      Bì Hối chuyện điện thoại rất lâu mới gác máy, lúc trở vào nhà bếp gương mặt vui vẻ ngời ngời, Viên Hỷ chọc , "Haizzz, haizzz, bạn muốn vui vui , đừng kìm nén nữa, kìm nén mãi tốt! Có điều bạn có thể đừng viết nguyên chữ 'xuân' lên mặt được ?"

      Bì Hối muốn lườm cái, nhưng tâm trạng quá vui sướng nên đến lườm cũng được diễn thành "liếc mắt đưa tình."

      Viên Hỷ lại như bị kim chích rùng mình, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, : "Buổi sáng có điện thoại tìm cậu, suýt nữa tớ quên với cậu rồi."

      "Đàn ông đàn bà?" Bì Hối hỏi rổn rảng.

      "Đàn ông, tên gì ấy nhỉ? Để tớ nhớ lại, hình như ta còn với tớ tên ta là gì ấy, họ Trương hay Vương, ôi, cậu xem đấy, sao tớ lại nhớ ra thế này?" Viên Hỷ có phần khổ sở, luôn luôn nhớ nổi tên người, điểm này tự cũng thấy đau đầu.

      Bì Hối bất lực liếc cái, "Thôi được rồi, à, đừng nghĩ nữa, khả năng nhớ tên người của cậu làm tớ phục đấy, bây giờ tớ vẫn nhớ chuyện Hà Thích tìm cậu tính sổ này! Gương mặt ta giận đến nỗi..." mãi mãi rồi Bì Hối cũng im bặt, e ngại nhìn Viên Hỷ, trách móc mình sao lại nhắc đến Hà Thích gì đó chứ!

      Viên Hỷ nhìn ra dè dặt của Bì Hối, cười thờ ơ, " sao, có số chuyện càng muốn trốn tránh càng quên được." Nhưng lúc quay người , trong lòng bỗng cảm thấy cay đắng, Hà Thích, Hà Thích, mình bây giờ sợ nghe đến cái tên đó ư?

      Khi ấy vừa vào đại học, có sư huynh khóa đến để nhận sư muội cùng học trường cấp ba ra, dẫn theo cả bạn cùng phòng là Hà Thích đến.

      "Viên Hỷ, đây là bạn cùng phòng – Hà Thích, ta là nhân vật phong vân trong hội học sinh đấy, rất thân quen với giáo viên trong trường, sau này có chuyện gì em cứ nhắc tên là được, gọi là sư huynh !" Sư huynh thế.

      Viên Hỷ nhìn chàng trai có ngũ quan đẹp đẽ, dáng người cao gầy trước mặt, vội vã cúi đầu khom lưng như học sinh tiểu học: "Xin chào sư huynh!"

      Chàng trai đó cười, dáng vẻ như ánh nắng.

      Viên Hỷ lúc đó vẫn còn chìm đắm trong niềm xúc động và vui sướng khi vừa bước chân vào cổng trường đại học, sư huynh gặp rồi cũng quên bẵng mất, chỉ bận rộn khám phá những thứ mới mẻ, trước giờ luôn trì độn với tên người, cả tên các bạn cùng lớp mà lẩm nhẩm bao nhiêu lần vẫn nhớ nổi, chứ đừng đến "sư huynh giả mạo" mà sư huynh hơn mình hai khóa học cùng cấp ba dẫn đến!

      Cho đến ngày, thầy phụ đạo trẻ tuổi dạy bỗng hỏi câu: "Viên Hỷ, bạn là sư muội của Hà Thích à? Cậu ấy còn nhắc đến bạn với tôi đấy."

      Viên Hỷ lúc ấy ngẩn ra, Hà Thích? Hà Thích là ai? Vội vã lật quyển sổ chuyên ghi chép tên người ra, cũng vẫn chẳng thấy sư huynh nào tên này.

      Thầy phụ đạo nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Viên Hỷ cũng hơi đờ ra, hỏi: "Bạn quen Hà Thích?"

      Viên Hỷ vẫn nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu, " quen biết."

      Thầy phụ đạo ngẩn ra, rồi sau đó mặt xuất nụ cười tư lự, "Ừ, quen thôi vậy."

      Lúc quay về lại đến tìm Hà Thích, "Tên này hay , dám trêu ghẹo tôi à, bắt tôi chăm sóc Viên Hỷ kia, con nhà người ta vốn chẳng quen biết cậu, cậu còn người ta là sư muội gì đó của cậu, mau mau khai , có phải để ý đến con người ta rồi , nên mới đội lốt thế hả?"

      Lúc đó Hà Thích mở cuộc họp hội học sinh trong văn phòng, mười mấy cán bộ cùng tụ tập lại, nghe thầy phụ đạo thế òa tiếng cười phá lên, cậu chàng còn cố ý kéo dài giọng eo éo: "Thầy ơi, thầy vẫn ngây thơ thế ư? Bây giờ người ta đều cưa các em như thế, ngón nghề thời xưa của thầy lạc hậu quá rồi, nhanh nhanh bước theo cho kịp, kẻo lại bị bánh xe thời đại bỏ lại sau lưng đấy!"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :