1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai là của ai - Thuần Vu Lưu Lạc (45 chương +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      AI LÀ CỦA AI
      [​IMG]


      Tác giả : Thuần Vu Lưu Lạc



      Nguồn : Tàng thư viện



      Converter : nothing_nhh



      Thể loại : Thanh xuân vườn trường



      Edit : Tia Tiên Tử, Nana



      Beta: Sakuraky, Phong Vũ

      Nguồn: http://www.sakuraky.wordpress.com


    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Văn án

      “ Vì sao mọi người đều em trèo cao đòi với lấy ?”

      Có ai biết được trong lòng giấu biết bao nỗi niềm bất an?

      rất xuất sắc nhưng xuất sắc này là vì em mà có được, có thể chỉ trong nháy mắt, em biến mất ngay trước mắt , rốt cuộc thể nào đuổi kịp được em, tâm trạng bất an thầm kín này có ai hiểu được cho ?

      Vĩnh viễn cần phải ra ai là của ai, hai chúng ta chỉ là đôi tình nhân bình thường mà thôi.





      ***

      “Vì sao mọi người đều em trèo cao đòi với lấy ……

      Cũng phải, quả thực là rất rất xuất sắc nhưng tình cũng là cần từ hai phía, đâu cần phải so sánh ai xuất sắc hơn ai tài giỏi hơn ai sao ?

      Em thích , cũng thích em, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?

      Em cần để ý ai là của ai, em chỉ cần biết, mỗi ngày chúng ta đều trải qua khoảng thời gian vui vẻ mà thôi.

      -_-|||





      Giới thiệu tóm tắt

      (Sa tự chém)

      Đây phải là tác phẩm Ai Là Ai Của Ai của Tác giả Tiên Chanh mọi người đừng nhầm nhé.

      Trần Triêu Huy là sinh viên IT tài năng của khoa máy tính trường đại học A nhưng lại ít ai biết đến.

      Chu Vệ đại thần của Khoa Luật của đại học A, nhắc đến 95% đều biết đến tồn tại của chỉ riêng Triêu Huy nằm trong số người ít ỏi còn lại.

      Trong lần lên thư viện tự học Chu Vệ bắt gặp Triêu Huy mệt mài chiến đấu với những phương trình máy tính nhưng lại hiểu lầm chơi game.

      Khi hiểu lầm gỡ bỏ lại nhanh chóng nhận ra tình lớn của mình chính là , từ đó bắt đầu lên kế hoạch từng bước từng bước đưa từ kẻ ngu ngơ khù khờ trong tình chậm dãi dần chấp nhận xuất của từ từ từng chút len lỏi vào trái tim .

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 1: Tính Tình Thay Đổi Hay Là Bắt Cá Hai Tay




      Edit: Tia Tiên Tử

      Beta: Sakuraky

      “Khi nào rảnh, muốn chuyện với em.”

      Trở lại dưới lầu ký túc, vừa khởi động máy, Trần Triêu Huy liền thấy tin nhắn của Dương Cảnh gửi đến giờ trước.

      Dương Cảnh hiếm khi lại nghiêm túc đến như vậy, ngẫm lại cũng mấy ngày nay gặp mặt , Trần Triêu Huy lập tức nhắn lại:

      “Buổi tối em có giờ tự học, lát nữa gặp ở canteen được ?”

      canteen, dĩ nhiên là canteen mà bọn họ thường hay lui tới.

      Dương Cảnh nhanh chóng nhắn trở lại: “Được, mười phút sau gặp mặt.”

      Trần Triêu Huy cũng vội vàng tới căn tin, về ký túc xá trước chuyến, mang theo cả sách giáo khoa và vở ghi buổi tối cần dùng.

      Trong phòng chỉ còn Đông Yến chăm chú chiến đấu hăng hái với cái máy tính, những người khác chắc là ăn cơm rồi.

      Thấy Trần Triêu Huy trở về, Đông Yến nhanh chóng nhìn lướt qua, động tác tay cũng dừng lại, thuận miệng hỏi câu:

      “Cậu tan học rồi à?”

      Trần Triêu Huy sớm quen với việc này, đáp lời, bỏ ba lô xuống, đem sách bên trong đặt lên giá cẩn thận đâu ra đấy, lại lấy xuống những cuốn cần dùng, sau đó theo thói quen gom những cuốn sách mọi người đặt tùy tiện bàn lại.

      Bạn cùng lớp vẫn thường dùng bốn mùa để hình dung về bốn người trong phòng của Triêu Huy:

      Xuân là Tiểu Khê —— bàn luôn có truyện tranh và tiểu thuyết, thanh xuân hoạt bát;

      Hạ là Đông Yến —— luôn thích chơi những trò chơi máy tính và CD, sức sống vô hạn;

      Thu là Tĩnh Tĩnh ——xinh đẹp lộng lẫy; công phu chăm sóc sắc đẹp ai sánh bằng.

      Đông là —— lúc nào cũng luôn tỉ mỉ, cẩn thận, ngăn nắp, nghiêm túc tự gò bó mình.

      Thói quen như vậy, được bồi dưỡng từ , thể là thích hay thích, người khác có thể cảm thấy rất cứng nhắc, nhưng Trần Triêu Huy vẫn luôn kiên trì .

      “Tiểu Khê và Tĩnh Tĩnh đâu rồi?”

      Đông Yến nhún nhún vai, tỏ vẻ biết, tiếp tục đắm chìm trong trò chơi chinh chiến cướp bóc.

      Trần Triêu Huy lời tạm biệt với , đóng cửa phòng rồi về phía canteen.

      Đến căn tin, Triêu Huy tìm chiếc bàn trống ngồi xuống. bao lâu Dương Cảnh cũng đến, hơi thở gấp gáp.

      vội tới đây sao?” Trần Triêu Huy cười hỏi. Bản thân lười biếng, lại biết xấu hổ thường xuyên cười là người chậm chạp. Hôm nay có chuyện gì lại làm cho gấp rút đến vậy?

      Dương Cảnh do dự rồi : “Ăn cơm trước rồi định lấy cơm nhưng Trần Triêu Huy nhanh chóng giữ tay lại.

      Vẫn là luôn bây giờ , trong lòng có nghi hoặc, cũng có khẩu vị.

      Dương Cảnh lại ngồi xuống đối diện với , lúc lâu sau mới miễn cưỡng :

      “Tiểu Huy, chúng ta chia tay .”

      Chúng ta chia tay

      Chúng ta chia tay

      Chúng ta chia tay

      Đầu óc Trần Triêu Huy lâp tức choáng váng, thanh ngày trước cảm thấy ấm áp giờ phút này dây dưa bên tai, quanh quẩn biến thành vòng luẩn quẩn chịu buông tha cho .

      Chia tay sao… Hai người qua lại còn chưa được ba tháng mà!

      “Tiểu Huy, là tốt, đủ vĩ đại, xứng với em.”

      phải như thế, là em tốt mới đúng, em quá ngu ngốc… Hy vọng tha thứ cho em, làm lại lần nữa…” Bắt đầu tình say đắm

      , em cũng là… Nhưng mà chuyện này hẳn là vấn đề, dù sao cũng là em.”

      Cái gì gọi là thành vấn đề? Rốt cuộc cho đến khi Trần Triêu Huy lấy lại tinh thần, Dương Cảnh còn ngồi đối diện nữa.

      Ngẩn người đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Trần Triêu Huy vẫn hiểu tình phát sinh như thế nào lại cũng giống như khi Dương Cảnh ngỏ lời với cũng thích ở điểm nào.

      Bắt đầu bất ngờ, chấm dứt cũng đáng ngạc nhiên.

      vẫn tỉnh tỉnh mê mê, dường như hiểu gì cả.

      Miễn cưỡng mà đây cũng là cảm giác mối tình đầu tan vỡ.

      Nếu tình cũng có thể đem ra đo đếm, vậy có được bao nhiêu chứ?

      Nếu dịu dàng quan tâm có thể liệt vào —— có lẽ là chưa hề làm được, lần nào gặp mặt cũng là Dương Cảnh hẹn , cũng nỗ lực dành cho đủ loại bất ngờ, còn lại hay thất hẹn với .

      Thấu hiểu tâm tư người khác —— cũng phải, mà là hoàn toàn ngược lại. Đối với chuyện tình cảm đương, hoàn hoàn chỉ là như đứa trẻ chập chững học những bước đầu tiên, thường xuyên làm ra những việc ngốc nghếch, lúc nào cũng tha thứ cho .

      Nhiệt tình có gì ngăn trở… Hài, đúng là chuyện nan giải. Nếu người là lập trình phần mềm, cam đoan có thể dùng mười hai phần công lực để chinh phục… …

      Tính tính lại, cho dù có tính như thế nào, cũng đủ tư cách.

      Nhớ tới bộ dáng miễn cưỡng vừa rồi của Dương Cảnh, đột nhiên ý thức được, cảm tình phải cứ dần từng bước từ cùng ăn cơm rồi đến nắm tay là trọn vẹn, hóa ra cũng vui vẻ gì. Đến cuối cùng, vẫn bao dung đem trách nhiệm nhận về mình, muốn phải áy náy, có lẽ cũng nên nghiêm túc xin lỗi tiếng?

      được làm được, Triêu Huy lập tức nhắn tin cho Dương Cảnh: “Hẳn là em nên lời xin lỗi, rất xin lỗi, vẫn là em làm tốt.”

      Đợi lâu, cũng có tin nhắn trả lời, trong lòng Trần Triêu Huy như có tảng đá đè nặng, thể an tâm học, quyết định tan học tìm Dương Cảnh để mọi việc kết thúc tốt đẹp. làm người vẫn có thể làm bạn bè, dù sao trước khi quen nhau bọn họ từng là bạn tốt.

      Nhưng ý nghĩ này bị bóp chết chỉ trong giây khi Trần Triêu Huy nhìn thấy Dương Cảnh thân mật ôm khác.

      kia chính là Lâm Ứng Tuyên, trong những đồng hương cũng vào trường học năm thứ nhất với .

      Trần Triêu Huy cúi đầu, yên lặng lướt qua bọn họ, bước chân so với bông còn hơn. trở về phòng, gội đầu tắm rửa, rửa mặt, giặt quần áo, xắp xếp mọi thứ, lên giường ngủ.

      lúc lâu sau, có người kéo chăn của ra.

      “Triêu Huy, ngươi làm chuyện gì thẹn với lương tâm mà chịu khai báo với tổ chức?” Tĩnh Tĩnh đứng ở dưới nhìn chằm chằm , bên còn quên đúng giờ thoa kem dưỡng da thoa lên mặt.

      “A? có.” Trần Triêu Huy theo trực giác lắc đầu phủ nhận.

      “Hử?” Tĩnh Tĩnh hừ lạnh, Triêu Huy tự nhiên phát chính mình vô cùng tinh tường chú ý tới Tĩnh Tĩnh dừng động tác thoa kem trong phần ba giây, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

      “Tiểu Huy, ngươi cảm thấy là ngươi lợi hại, hay là Tôn Ngộ lợi hại?” Tĩnh Tĩnh hỏi.

      “Á… cơ bản, hẳn là lợi hại hơn .”

      Hầu ca người ta biết bảy mươi hai phép biến hóa, nhổ nhúm lông có thể biến ra được thiên binh vạn mã, có cố gắng đến mấy cũng chỉ múa chơi ra được mấy chiêu hầu quyền, so với cọng lông người ta cũng nổi.

      “Tôn Ngộ còn trốn khỏi năm bàn tay của Như Lai Phật Tổ, Trần Triêu Huy ngươi nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tô Tĩnh ta sao? Ai cho ngươi ăn gan hùm mật chó vậy hả!” Đôi mắt của Tĩnh Tĩnh lên vẻ lạnh lẽo khiến cho Trần Triêu Huy lập tức run hết cả người.

      ràng so với mực nước biển ở vị trí cao hơn Tĩnh Tĩnh, sao cứ có cảm giác như mình bị người khác nhìn xuống vậy?

      Còn nữa, làm gì có mỹ nữ nào lại so sánh bản thân mình với Như Lai Phật Tổ… Hơn nữa, cũng phải Tôn Ngộ mà ~ lại hơn nữa, là gan hùm mật gấu chứ phải gan hùm mật chó.

      Tuy vậy, Trần Triêu Huy chỉ thầm oán trong lòng chứ có can đảm với Tĩnh Tĩnh.

      Tô Tĩnh là mỹ nữ của học viện khoa học máy tính đại học A, mỹ nữ chuyện, trọng lượng lời đương nhiên nặng hơn người bình thường rất nhiều, nếu phản kháng thành, nếu xoay chuyển làm chủ được tình thế, ở đại học A có khả năng xảy ra kiện thảm án xuất khẩu đả thương người —— theo kinh nghiệm gần năm ở chung với hoa khôi của học viện chuyện này rất có thể xảy ra, hơn nữa còn chắc chắn hơn cả việc mặt trời mọc ở phía Đông.

      Cho nên, người rất đơn giản như bạn học Trần Triêu Huy chỉ có thể chống đỡ với vẻ mặt khinh thường ánh mắt sắc bén của mỹ nữ bằng cách ấp a ấp úng đem chuyện buổi tối khai báo ràng chữ cũng sót.

      Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!

      Nguyên tắc trong phòng của các chính là ——- thà rằng máy tính bị hack, còn hơn là đắc tội với mỹ nữ. Phải biết rằng ở đại học A có chân lý là máy tính so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.” Kẻ sĩ có thể chết, người có thể chịu nhục, nhưng máy tính bảo bối thể bị hack!”

      Trước kia nghe người khác , cảm thấy rất buồn cười… Nhưng chỉ trong ngắn ngủi năm, à , tháng, lĩnh hội được đạo lý lớn lao này.

      Cho nên ở trong phòng tuy người lớn tuổi nhất là Đông Yến, nhưng người lãnh đạo quần chúng nhân dân chân chính lại chính là đại mỹ nữ Tô Tĩnh.

      “Sau đó thế nào?” Tĩnh Tĩnh truy vấn

      “Sau đó… Tớ trở về phòng.”

      Kết quả nhận được ba ánh mắt khinh bỉ hung hãn bắn thẳng vào mình.

      Lúc sau, Tiểu Khê hỏi: “Tiểu Huy, bây giờ cậu tính sao?”

      Đông Yến lại sảng khoái: “Hay là tớ cho cậu mượn cây loan đao, đem đôi gian phu dâm phụ kia đuổi cùng giết tận.”

      Trần Triêu Huy: …

      cần phải huyết hải thâm thù như vậy chứ? Chuyện tình cảm, hợp chia tay, thể miễn cưỡng được. Tuy rằng trong lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng lại được là gì.

      “Lại dám bắt nạt người trong phòng của chúng ta, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn người đồng loại với gà, gấu này như vậy được? ” Tĩnh Tĩnh nhíu đôi mày liễu.

      Gà = cầm, gấu = thú, đồng loại gà và gấu === cầm thú.

      … …

      Triêu Huy 囧, sản phẩm nổi tiếng của mỹ nữ = mắng chửi người dùng lời lẽ thô tục cũng vẫn làm người ta hộc máu mà bỏ mạng, có học cả đời cũng được đến phần mười công lực này.

      … …

      Triêu Huy vẫn yên lặng gì.

      “Dù sao cậu có muốn làm bạn bè gặp mặt chỉ lạnh nhạt mà hello goodbye cái, người ta cũng muốn đâu. Ngày mai có tiết học chung đấy, cứ chờ mà xem kịch vui .”

      Xem ra Tĩnh Tĩnh đối với chuyện của Lâm Ứng Tuyên có vẻ rất am tường.

      Lực chú ý của Tiểu Khê dời đến Tô Tĩnh: “Mẹ ơi … Mỹ nữ, cậu cố tình a.”

      Tĩnh Tĩnh quăng cho Tiểu Khê ánh mắt: “Còn phải hỏi?”, lại quay đầu nhìn Triêu Huy bằng ánh mắt tàn nhẫn.

      “Ngày mai cậu dám nhận thua chết với tớ”, xong thản nhiên bước lên giường ngủ, bỏ lại Triêu Huy và Tiểu Khê vẫn còn ngơ ngác.

      Triêu Huy: …

      Tiểu Khê: …

      Đông Yến: “Hai người các ngươi còn mau tắt đèn cho lão nương ngủ!”

      Tuân lệnh, mẹ của ta ~~~~

      Vừa nhắm mắt nằm xuống, Trần Triêu Huy bỗng nghĩ đến vấn đề: Chuyện này là do tính tình thay đổi hay là bắt cá hai tay, quả là khó suy nghĩ mà.

      *****

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2: Đôi bên hận thù ai dũng cảm chiến thắng?




      Edit: Tia Tiên Tử

      Beta: Sakuraky



      thể , Triêu Huy ở phương diện này đúng là người ngờ nghệch.

      Ngày hôm sau, vẫn như trước rời giường lúc sáu giờ, chạy bộ hai ngàn mét sau đó ăn sáng rồi xem lại bài, hoàn toàn đem chuyện tối hôm qua quăng vào trong thư mục “Dữ liệu dự bị” trong đầu.

      Lúc bước vào phòng học, phát toàn hội trường hơn trăm ánh mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào mình, lại nhìn thấy cặp đôi quen thuộc ngồi ở giữa, mới nhớ ra những chuyện ngày hôm qua.

      Lúc trước vẫn còn cặp với , bây giờ lại cùng với người khác như hình với bóng, dù là ai cũng đều phải tò mò, huống chi là ở học viện khoa học máy tính đại học A nữ sinh cực kì hiếm. [các nam sinh khóc ròng: tài nguyên nam sinh quá dư thừa, vì sao còn muốn phát sinh thảm án hai tranh đoạt chàng, càng bi thảm là, tên kia còn phải là người của học viện!]

      bên là hai người thân mật với nhau, bên là Tĩnh Tĩnh đeo khuôn mặt mẹ kế thấy ghê người, xung quanh còn có trăm kẻ hóng chờ xem kịch vui…

      Triêu Huy đứng ở tiêu điểm tiến thoái lưỡng nan, thậm chí ngay cả động đậy cũng được.

      lúc Triêu Huy phân vân biết phải làm sao, đầu bị gõ cái.

      Giảng viên dạy toán Cao cấp đứng đằng sau, cầm giáo án, vẻ mặt tò mò.

      “Bạn học này, em cản đường tôi như vậy là muốn thay tôi giảng bài hay sao?”

      Ôi giáo xinh đẹp ơi, cảm tạ người ~ Triêu Huy nhanh chân chạy đến ngồi bên cạnh Tiểu Khê.

      “Đúng là có tiền đồ.” Tiểu Khê nhìn Triêu Huy nghiêm túc , còn Tĩnh Tĩnh với Đông Yến thèm chuyện với .

      Xem bộ dáng chạy trốn của vừa rồi, là làm cho người ta cảm thấy mất mặt.

      Triêu Huy: …

      Mở đầu khúc oán thầm —— chuyện này có liên quan đến tiền đồ sao? Hơn nữa, rất có tiền đồ mà, nếu sao có thể trở thành sinh viên trường đại học chuyên ngành nổi tiếng cả nước chứ? Năm đó khi nhận được giấy báo nhập học người trong bán kính năm trăm dặm đều cho là được thần thánh đãi ngộ, làm sao lại có tiền đồ cơ chứ —- kết thúc oán thầm.

      Triêu Huy vụng trộm nhìn về phía Dương Cảnh cùng Lâm Ứng Tuyên.

      Hai người bọn họ ngồi rất gần, còn nghe giáo giảng bài, thỉnh thoảng còn kề sát tai nhau chuyện, có lẽ là trao đổi ý kiến.

      Trước kia, trong tiết học Dương Cảnh cũng từng ngồi với hai người ghi chép tốt hơn người. Nhưng sau khi Dương Cảnh thấy ghi bài cả tiết, liền quyết định học chung với thêm buổi nào nữa.

      “Tiểu Huy, em học máy tính, chứ phải em là máy tính?” câu khiến cho đến giờ vẫn cảm thấy ngạc nhiên.

      Bây giờ lại cùng người khác lên lớp cùng ghi chép thảo luận. vốn có cảm giác bị phản bội nhưng trong lòng đột nhiên có chút chua xót, kém Lâm Ứng Tuyên rất nhiều sao? ràng chỉ khác nhau ngày hôm qua và hôm nay thôi mà.

      “Làm gì thế? Muốn chiến đấu sao?”Đông Yến giọng .

      Hôm nay Lâm Ứng Tuyên chỉ liên tiếp giơ tay lên trả lời với giáo, khi trả lời sai cũng cười trừ, nét mặt đáng vô cùng.

      Tiểu Khê nhìn lướt qua: “Đường làm quan rộng mở đối với nữ phụ được thần tình phù trợ, nữ chính thất tình mình ảm đạm thất sắc thậm chí có nguy cơ chịu khổ rớt hạng, vở kịch đầy tính cẩu huyết. Tiểu Huy, đóng cửa, cắt điện!”

      Triêu Huy: …

      Nữ sinh khoa máy tính …

      Tĩnh Tĩnh chưng khuôn mặt phong hoa tuyệt đại hết sức xinh đẹp qua nhìn Triêu Huy, trong mắt ánh lên ý cười: “Tiểu Huy Huy cậu thấy là bọn họ đánh chó ngó mặt chủ sao?”

      Triêu Huy: …

      dính với chó được ? (Sa: mấy chương nữa mọi người biết lí do vì sao ^^)

      Mắt thấy Lâm Ứng Tuyên vừa định giơ tay, cánh tay ngọc ngà chầm chậm dơ lên, sau đó hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ giống đực trong lớp nhìn vào, bình tĩnh trả lời vấn đề của giáo, khiến cho giáo xinh đẹp rất vui vẻ. Ai con có sắc có não? Nhìn , nhìn cái , người này vừa có tướng mạo lại có trí tuệ ~

      “Tô Tĩnh, perfect!” giáo xinh đẹp nhịn được liền tán thưởng, khiến cho hình tượng của Tô Tĩnh trong mắt nam sinh lại càng long lanh.

      “Cám ơn .” Mỹ nữ thích mỹ nữ, Tĩnh Tĩnh thản nhiên đón nhận, sau đó trả lại laptop cho người còn khiếp sợ — Triêu Huy

      Đông Yến: “Đại thần, tớ phục rồi!”

      Tiểu Khê: “Ngự tỷ ~~~~~~ em chị ~~~~~~~~”

      Triêu Huy yên lặng thu hồi laptop của mình …

      “Thưa , em còn đáp án.” Lâm Ứng Tuyên đứng lên trước ánh mắt kinh dị của mọi người.

      Lâm Ứng Tuyên lợi hại vậy sao? Đương nhiên phải. Tĩnh Tĩnh ăn ý nhìn về phía nam sinh cúi đầu ngồi bên cạnh Lâm Ứng Tuyên tự hỏi.

      Trước kia khi giới thiệu, hình như có qua ta là trong số ít người của tỉnh G đỗ vào Khoa Tự Nhiên của đại học A.

      Thế nào? Lâm Ứng Tuyên liếc mắt sang bên này nhìn lướt qua, cái liếc mắt của ta làm Đông Yến suýt nữa lấy đại đao —— a, , là bút bi. Chơi trò chơi nhiều, trong thực cũng thấy ngứa tay, đành phải nuốt hận nhìn về phía Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Khê.

      Hai người đều là có kế sách gì —— kỳ biện pháp có rất nhiều, nhưng ở nơi công cộng dĩ nhiên phải chú ý hình tượng của mình.

      “Phương pháp này cũng rất tốt, bạn học này cũng rất xuất sắc.” giáo xinh đẹp từ nước ngoài trở về, dĩ nhiên biết khuyến khích chính là phương pháp dạy học tốt nhất.

      “Thưa , em là Lâm Ứng Tuyên, lời giải vừa rồi cũng nhờ bạn trai giúp em suy nghĩ, là ngại.”Lâm Ứng Tuyên ngượng ngùng le lưỡi.

      Mỹ nữ chính là mỹ nữ, ngay cả le lưỡi cũng dễ thương.

      Người bên cạnh Lâm Ứng Tuyên bắt đầu ồn ã, nam sinh khen có sắc đẹp, nữ sinh lại hâm mộ may mắn.

      “Tuổi trẻ tốt”, giáo xinh đẹp cũng cười đùa, “Trai tài sắc, xứng đôi vừa lứa, đáng tiếc tôi qua cái tuổi này rồi.”

      “Sao lại thế ạ? thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ.” Vài người khác cũng bắt đầu trêu đùa.

      “Thoạt nhìn mà thôi, thực tế tôi già rồi, ha ha, đừng nên hỏi tôi bao nhiêu tuổi, tuổi của phụ nữ còn bí mật hơn cả tài khoản ngân hàng đấy nha.”

      ơi, vậy có thể hỏi có bạn trai chưa được ạ?” Lại có người ồn ào.

      khí lớp học biết từ lúc nào chuyển từ chăm chú học hành sang tán chuyện giải trí, giáo xinh đẹp dường như phát ra hoặc là phát cũng muốn thay đổi khí đó. Mà Lâm Ứng Tuyên lại nhân cơ hội này muốn gần gũi hơn với giáo —— hiển nhiên vừa rồi giáo thân thiết với Tô Tĩnh cũng khiến cho ghen tị —— vì vậy phải cố gắng xây dựng nên cảm giác tốt, tạo hình tượng “Đôi tình nhân trong mộng”.

      Tĩnh Tĩnh gì, càng khiến cho các có lí do mở miệng, Triêu Huy rất thản nhiên chút phản ứng bình thường cũng có, tức giận, khinh thường, chán ghét, thống hận cái gì cũng có, căn bản nghe người khác gì, chỉ vùi đầu vào giải toán.

      Tiểu Khê: “Đánh cuộc nước nóng tối nay, Tiểu Huy làm gì?”

      Tĩnh Tĩnh: “Thử lại phép tính.”

      Đông Yến: “Giống như .”

      Tiểu Khê khóc ròng, nhà cái tự nuốt, đành đảm đương trọng trách lấy nước sôi đêm nay.

      Trong lúc mọi người còn ngồi bàn chuyện phiếm với nhau, câu đủ lớn dường như cố tình khiến cho mọi người chú ý, thanh tám chuyện dần ngưng hẳn mọi người cùng nhau nhìn về phía phát ra tiếng .

      Chỉ thấy đại mỹ nữ hoa khôi của học viện kinh ngạc nhìn nữ sinh bên cạnh, : “ vậy à, Tiểu Huy, cậu đùa chứ?” xong còn quay mặt lại nhìn Lâm Ứng Tuyên và giáo, vẻ mặt tràn ngập do dự khó tin.

      A? Triêu Huy vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, câu cũng chưa mà.

      “Tô Tĩnh, sao vậy?” giáo xinh đẹp chuyên nghiệp đá bay ý niệm tiếp tục đùa giỡn trong đầu, nghiêm túc hỏi, trách nhiệm của giảng viên là truyền thụ kiến thức và giải đáp thắc mắc của học trò, sinh viên có nghi vấn, làm giảng viên phải trước làm gương cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng vẫn phải bất chấp.

      “Tiểu Huy phép tính vừa rồi của bạn Lâm có vấn đề, làm sao có thể chứ, cậu ấy đùa, phải ?” Tĩnh Tĩnh nhìn về phía bên cạnh.

      Đông Yến cùng Tiểu Khê tuy trong lòng : Tĩnh Tĩnh xinh đẹp ngươi điên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn liên tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

      < Mình chưa , cái gì mình cũng chưa > (suy nghĩ ~ing), Triêu Huy liên tục lắc đầu.

      như vậy, nhất định có lý do, bạn học Triêu Huy, em có thể giải thích ràng chút được ?”

      A! ! ! ! Triêu Huy lại cứng đờ lần nữa.

      Nhưng Tiểu Khê căn bản cho có cơ hội ngẩn người, trực tiếp nhét vở ghi vào tay , sau đó cước đá lên bục giảng, đành phải kiên trì viết phép tính của mình lên bảng, giọng có chút run run giải thích: “ cơ bản năm bước giải toán đều có vấn đề, nhưng từ phép thứ năm xuất như thế này… Hai điều kiện này, phải chia làm hai bước… Như thế, sau đó như thế này… Tiếp đó thử lại phép tính… mệnh đề nghịch đảo là như vậy, cho nên từ lý luận có thể thấy… Áp dụng công thức… Cho nên, liền ra như thế này.” [Tác giả: Tha thứ cho ta, ta xa rời toán học quá lâu rồi…]

      xong, sau lưng tiếng động cũng có, nhìn lại, mặt mỗi người đều viết bốn chữ “ thể tin được”. Chẳng lẽ là tính sai rồi? sờ sờ mặt, cảm thấy là mất mặt bèn trở về chỗ.

      Ba người kia vẻ mặt cũng phức tạp, tuy sớm biết rằng tính ra, nhưng giải toán biến hóa như vậy, chẳng lẽ các ở cùng thiên tài sao?

      lúc lâu sau giáo mới hồi phục tinh thần lại, khụ khụ, : “À, bạn học này có tư duy rất tốt, rất toàn diện, suy xét đến rất nhiều điều kiện. Đúng rồi, em tên là gì?”

      Triêu Huy còn chưa trả lời, Đông Yến đứng dậy : “Thưa , là Triêu Huy, bạn ấy tên là Trần Triêu Huy.”

      “Trần Triêu Huy, tan học em giao bài tổng kết về phép tính này cho tôi, về sau nếu trốn học bị bắt được, tôi cũng tha cho em lần.”

      Mọi người lại ồ lên trận…

      “Hâm mộ sao? Vậy các em nên học tập bạn Triêu Huy, nếu các em bạn nào cũng tính được như vậy, đến cuối kì cần phải làm bài thi nữa mà tôi trực tiếp cho qua.”

      Mọi người lại ồ lên, có thể có vinh dự cao như vậy, ai có thể tranh với Triêu Huy chứ.

      Sắc mặt Lâm Ứng Tuyên càng lúc càng cổ quái…

      “Làm tốt lắm! Khiến cho lão nương được nở mày nở mặt!” Đông Yến vỗ vỗ bả vai Triêu Huy, cho nụ cười triều mến kiểu bề .

      “Chỉ là bài toán mà thôi.” Triêu Huy mơ hồ, vì sao vẻ mặt của các cậu ấy lại đầy ý nghĩ sâu xa vậy?

      Tiểu Khê: “… Quả nhiên là thiên tài…” Đến bây giờ còn chưa biết mình tạo nên công trạng lớn thế nào, là hạnh phúc hay là bi ai?

      Tĩnh Tĩnh: “ biết có tội, chúng ta khoan dung độ lượng tha thứ cho nó .”

      thể , tuy rằng Triêu Huy cử chỉ vô tình, nhưng lại có hiệu quả vô cùng tốt, cứ nhìn sắc mặt của họ Lâm kia là các thấy rất vui.

      Kết thúc giờ học, Triêu Huy theo lệnh giao bài tổng kết cho giáo xinh đẹp.

      Tĩnh Tĩnh ở cửa chờ , thấy cùng giáo xinh đẹp mấy câu, vị lão sư kia liền mất hết khí chất đông cứng cả người.

      Lạt sau Triêu Huy tới, Tiểu Khê hỏi: “Cậu với giáo gì đó?” Tĩnh Tĩnh và Đông Yến chờ mong câu trả lời.

      “Tớ thời gian hôm nay đủ, thể đưa những phép tính gửi vào mail của được.” (Sa: ặc ặc chỉ bảo chị viết ra thôi mà)

      Tiểu Khê: …

      Đông Yến: …

      Tĩnh Tĩnh: …

      Giết người trong chớp mắt! Tuyệt đối là giết người trong chớp mắt!

      biết có tội, giáo, người hãy tha thứ cho kẻ ngu ngốc này .

      “Tiểu Huy”, Dương Cảnh tới, hướng ba người gật đầu chào trước, sau đó mới nhìn Triêu Huy, “Em còn nhớ Lâm Ứng Tuyên ?”

      “Vâng, trước kia từng gặp qua vài lần.” Triêu Huy nghiêng đầu nhìn .

      Dương Cảnh trầm mặc : “Vừa rồi, có lỗi.”

      Triêu Huy nghe cho nên: “Cái gì ạ?” làm chuyện có lỗi, sao lại xin lỗi .

      Dương Cảnh sửng sốt, cười miễn cưỡng: “Tiểu Huy, đề bài kia em em có thể dùng phép tính khác để tính?”

      Triêu Huy gật gật đầu: “Muốn em đưa cho sao?”

      “Có phải vừa nãy, ở trong giờ học, em đều suy nghĩ đến những phép tính đó?”

      Tuy vì sao, Triêu Huy đột nhiên cảm thấy do dự, nhưng vẫn gật đầu.

      Dương Cảnh bộ dạng “Quả nhiên là như thế” bất đắc dĩ mà tự diễu chính mình, nụ cười của ngày càng vô lực, thậm chí hơi thở cũng binh thường.

      “Khi nào em mới có thể lớn lên được đây, Tiểu Huy?” thào xong, cũng chờ Triêu Huy phản ứng còn , “Kì nghỉ tới cùng nhau về ? Khi nào mua vé gọi tiếng.” xong, liền quay .

      Nhìn bóng dáng của Dương Cảnh, tâm tình của Tiểu Khê, Đông Yến và Tĩnh Tĩnh có chút thay đổi.

      Tiểu Khê hơi hơi thở dài: “Haizzz… Nam nhân vật chính chờ nhiều năm cũng thể công phá được tường đồng vách sắt dành phải đau lòng ôm tỳ bà rời , quả tình tiết vô cùng cẩu huyết.”

      Tĩnh Tĩnh nhìn lướt qua bóng dáng ngẩn ngơ của người nào đó, : “Cũng phải có thay đổi, ít nhất cũng có chút. Thế nhưng tín hiệu gửi có tiêu đề, văn bản kèm theo lại rất mới lạ, cho nên hệ thống bảo vệ mới phân biệt được.”

      Đông Yến lơ đễnh: “Muồn tớ phát biểu , chàng này đúng là rất lạnh. Đổi lại là tớ, lên đao liền chém, cần tiếp nhận hay . Tình cảm đúng là thứ khó đoán nhất mà?”

      Haizzz, tạo hóa trêu người, chỉ trách chỉ số tình của Tiểu Huy bọn họ có hạn, Dương Cảnh thể sử dụng cái nguồn điện này nữa, vừa vặn có cái nguồn điện khác xuất , cho nên… Rốt cuộc đây là tình tiết kiểu gì?

      Tình , luôn làm cho người ta đoán ra đọc chẳng hiểu.

      “Tớ vốn muốn tổng kết chuyện hôm nay thành cái tít: “Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng”(*), bây giờ nên đổi tiêu đề gì cho phải đây?” Tiểu Khê đưa ra vấn đề.

      (*)Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng: Đôi bên hận thù kẻ có dũng khí chiến thắng.

      Đông Yến cùng Tĩnh Tĩnh tức giận trừng mắt liếc cái, lại nhìn tiếp “Người nào đó”còn mải đắm chìm trong suy nghĩ

      Còn có thể là cái gì? Kẻ biết có tội!

      Ngoại trừ cái này còn cái gì nữa, nhất định là vậy.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3: Chu Vệ, ấy rất lợi hại sao?




      Edit: Nana

      Beta: Sakuraky

      Nam chính lên sàn yahoooooo!!!

      Con người sau khi bị thất tình cho dù đau khổ cỡ nào cũng phải tiếp tục sống. Tiểu Huy lại khác ngay cả đau lòng cũng có, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy có chút mất mát mà thôi. Cho nên trước ánh mắt ai oán bất hạnh thay cho của ba vị đại nhân trong phòng ngoan ngoãn lấy laptop chạy xuống thư viện làm bài tập.

      Gọi là làm bài tập, có rất nhiều ý nghĩa, nhưng trong mắt Triêu Huy chỉ có ——lập trình phần mềm, đây cũng là trong ba sở thích ngoài giờ học của Triêu Huy, sở thích thứ hai là chạy bộ (mỗi sáng sớm nếu ai để ý thấy bóng dáng nho của đường chạy), thứ ba là làm bài tập tiếng (lí do là vì tiếng của Tiểu Huy vô cùng thê thảm).

      Vì sao thích ở thư viện làm bài tập? Vốn ở kí túc cũng rất tốt, nhưng lại có rất nhiều người qua lại, Đông Yến khi chơi game lại rất thích bật thanh lớn, còn có mấy bạn ngồi buôn dưa lê, tám mấy trời dưới đất là điều thể tránh khỏi. Mà trong phòng tự học, cái cửa ra vào thường xuyên đập lên những tiếng bang bang, rất là đáng ghét. Hơn nữa niềm tự hào của đại học A cũng chính là thư viện, chỉ có khoa học kỹ thuật cao (có thể lên mạng miễn phí ), lượng sách vô cùng lớn (từ thiên văn cho tới giải trí cái nào thiếu cả), chỗ ngồi rất nhiều (mỗi người có thể chiếm vài chỗ thậm chí nằm ngủ cũng được), chủ yếu là mỗi lần nhìn các bạn chuyên tâm học hành, trong lòng lại nổi lên ham muốn làm bài tập.

      Hôm nay Triêu Huy chiến đấu với hàm số liên tục, màn hình lên số liệu quen thuộc nhưng thể nào cho vào đầu được, chịu khó rồi lại nhẫn nại, thử rồi lại thử, cuối cùng chỉ có thể thở dài, buông tha đống số liệu, lướt vài trang web thường ra vào.

      —–

      thể là sinh viên bây giờ quan tâm rất nhiều thứ, chỉ đơn giản như ngày trước chỉ biết vùi đầu đọc sách nữa rồi. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi, trong cuộc sống bây giờ chuyện đó là rất bình thường —— nhưng quan trọng là, thay đổi này ảnh hưởng đến —— Chu Vệ nhẫn nại rất lâu, vẫn nhịn được nhìn về phía bên cạnh.

      Tuy rằng thể cầu người khác có chung quan điểm với mình, nhưng cảm thấy chuyện bị quấy rầy là ngứa mắt: cho dù ở thư viện cấm chơi trò chơi, nhưng cũng phải tự biết, huống chi là sinh viên của đại học A . Các đàn đàn chị đều vội vã làm đề án tốt nghiệp, người đến thư viện đông rệt, nhìn qua ràng là nữ sinh dịu dàng nhã nhặn, vì sao lại mặt dày như vậy chiếm tận hai chỗ để chơi trò chơi?

      đương nhiên chính khí đến mức bênh vực lẽ phải, dù sao căn bản người bị chiếm chỗ cũng phải là , mấu chốt chỉ là bị quấy rầy! Hơn nữa lại là dịp ngàn năm thuở mới đến thư viện, có chuyện quấy rầy đến mình mà xử lí phải tác phong của Chu Vệ .

      đem chiếc bút đập lên bàn tiếng “Cạch”, lạnh lùng nhìn về phía nữ sinh còn tập trung chăm chú vào máy tính, chút khách khí lên tiếng: “Bạn học này, chơi trò chơi có thể về phòng, em làm ảnh hưởng đến tôi đấy.”

      lúc lâu sau, lâu đến khi nghĩ rằng nghe thấy mình gì định nhắc lại lần nữa, kia mới ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn vài giây, rồi chậm rãi : “ là ngại quá.” Sau đó nhanh chân nhanh tay thu thập sách vở, rút nguồn điện ôm máy tính rời .

      “Bạn học, túi của em.” Chu Vệ gọi lại, nhắc nhở quên mang túi sách.

      kia nghi hoăc nhìn về phia chỉ, lắc đầu: “ phải là túi của em mà.” Câu này cùng với câu trước đều mang theo ngữ khí mềm , như làm nũng, lại giống như thói quen.

      “Có lẽ là bạn học lúc trước tới đây quên mang theo, để em cầm tới chỗ gửi đồ thất lạc.” quay trở lại, có chút vụng về khi cầm túi sách với chiếc laptop ôm trong ngực, chậm rãi xuống lầu.

      Chu Vệ sửng sốt, nhìn lướt qua hai chỗ ngồi vừa mới bị người kia chiếm cứ, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, nhưng chỉ là thoáng qua lại nhanh chóng chuyên tâm học tiếp.

      Rút cục, chứng minh vận khí hôm nay của được tốt lắm, hai người đến sau tuy cũng học hành, nhưng phần lớn thời gian đều coi ai ra gì lớn tiếng đàm luận. Sau khi nhắc nhở vài lần, cũng buồn nhắc họ nữa, đành thu dọn sách vở lặng lẽ tìm chỗ khác.

      dạo qua mấy tầng, chỉ có tầng là có vẻ ít người hơn, có mấy cuốn sách muốn mượn ở đây, tìm chỗ đặt túi sách xuống sau đó bắt đầu công việc tìm kiếm. muốn mượn mấy quyển luật kinh diển, chẳng qua là phần lớn sinh viên bây giờ đối với loại sách này ngay cả liếc mắt cũng chẳng buồn chứ đừng là đọc, tự nhiên gác lại ở góc khuất nào đó. vất vả mới tìm được bốn quyển, còn thiếu quyển nữa, định tìm, ánh mắt lại lướt nhanh thấy người ngồi bên góc cửa sổ. Là vừa rồi, dáng vẻ khá gầy, ngón tay lướt nhanh bàn phím.

      Mê trò chơi đến mức này ư? Nhìn thấy như vậy khiến cho khỏi suy nghĩ đến những vấn đề sâu xa của xã hội.

      có chút khinh thường đến bên cạnh , ánh mắt nhìn thoáng qua, muốn biết chơi trò gì, sau đó lại ngây ngẩn cả người, vài giây sau trở lại vị trí, bước chân có vẻ thiếu vững vàng.

      màn hình căn bản có cái gọi là trò chơi, tất cả đều là số liệu, tuy rằng học luật, nhưng vẫn nhìn ra được: phải chơi trò chơi mà là lập trình.

      Sau đó Chu Vệ dù có cố gắng như thế nào cũng thể nhét nổi chữ, trong đầu tràn ngập những câu “chính nghĩa” của bản thân mình. còn tưởng rằng lúc trước ngơ ngác vài giây là cũng giống như những bình thường khác, sững sờ trước khuôn mặt của , bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc đó nghĩ < đây là tôi sao? phải là tôi chơi trò chơi mà>

      Thực mất mặt quá .

      còn làm việc rất say mê, dường như quên mất là mình đứng chứ phải ngồi, nghị lực đáng kinh ngạc.

      Qua hồi lâu, có nữ sinh đội chiếc mũ phục vụ tình nguyện cho thư viện chạy qua , nhanh chóng đến phía . ngồi cách đó xa, có thể ràng nghe được câu chuyện của hai người.

      “Tiểu Huy, Tiểu Huy, hôm nay sao cậu lại đổi chỗ chứ? Hại tớ tìm cậu mất nửa ngày, vì sao lại chọn chỗ này, cũng phải là còn chỗ, cậu là VIP, VIP mà.” Nữ sinh giữ chặt , giọng oán giận .

      “Ở đây quấy rầy người khác.” ấy cười cười, tắt máy tính nhét vào balo khoác lên vai, “Tìm tớ có chuyện gì vậy?”

      Nữ sinh đội mũ trừng mắt với : “Còn có thể có chuyện gì? Cậu đến hỗ trợ, sắp quá trưa rồi mà chúng tớ có cách nào ăn cơm được đây.” Rồi lôi kéo tới hướng quầy phục vụ bên kia.

      “Cái hệ thống này, lúc nào cũng gặp trục trặc, cậu nhanh xem chút .” Lại là câu oán giận.

      “Ồ? Các thầy phải chuẩn bị rất tốt sao? Các sư huynh đâu?”

      “Dựa dẫm vào bọn họ ư? Nghỉ . Cậu có phải là đồng hương với tớ hay ? Nếu là đồng hương giúp tớ, còn tớ tìm người khác đây.”

      Triêu Huy cười, kỳ bản thân hệ thống cũng có lỗi gì, chẳng qua là khi sử dụng chú ý thao tác, lại biết làm sao để khôi phục như cũ mà thôi, ra là có vấn đề gì cả. ngốc như thế nào cũng biết nên câu này ra, chỉ có thể chịu khó để Mi Nhiễm kéo .

      Mi Nhiễm lăng xăng như cún giúp Triêu Huy gỡ ba lô vai xuống, nhìn bộ dáng chăm chú vào màn hình máy tính của Triêu Huy, trầm mặc hỏi: “Tiểu Huy, cậu cùng Dương Cảnh sao thế?”

      Triêu Huy trả lời ngắn gọn: “Chia tay.”

      “Ngày hôm qua ấy lên lớp cùng với Lâm Ứng Tuyên, mọi người đều biết cả rồi.” Mi Nhiễm cẩn thận nhìn biểu của rồi .

      “À.” Triêu Huy thản nhiên lên tiếng, quả là tin đồn truyền nhanh quá.

      Mi Nhiễm tức giận: “Cậu cứ chỉ biết à như vậy sao?” Bạn trai của mình bị cướp mà tình địch lại ra sức tuyên bố chủ quyền như thế! Cậu thể có chút biểu bình thường của con người được sao?

      Hệ thống khôi phục, Triêu Huy theo thói quen chuyển tới trước quầy, hỏi Chu Vệ: “Bạn học, muốn mượn sách sao?”

      Chu Vệ rất tự nhiên đem quyển sách tay cùng thẻ thư viện đưa cho .

      “Xin vui lòng nhập mật mã.” ra hiệu.

      “Triêu Huy, cậu thấy tức giận à. Người bị cướp là Dương Cảnh, Dương Cảnh đấy.” Mi Nhiễm có chút nóng nảy, “Người tốt như vậy, cậu còn biết quý trọng, hai tay còn dâng lên cho người ta?”

      Triêu Huy bên cho mượn sách, bên trả lời: “Tớ đâu có hai tay dâng cho người khác.” căn bản là biết Dương Cảnh ở đoạn đường nào rẽ sang hướng khác, rút cục mỗi người ngả, thực mờ mịt, mờ mịt đến biết những suy nghĩ trong lòng như thế nào.

      “Nhưng biểu của cậu chính là như thế.” Chỉ có chủ động buông tha cho nhân tài thái độ mới thèm để ý như vậy.

      Mi Nhiễm còn muốn tiếp tục nhưng bị người khác cắt ngang.

      Chu Vệ nhìn thông báo màn hình lượng sách mượn vượt quá giới hạn, lại nhìn quyển sách rất muốn mượn trong tay, hỏi: “Cũng thể mượn trước được sao?”

      Mi Nhiễm chỉ có thể nuốt lời vào trong miệng, vô ý nhìn thoáng qua nam sinh mượn sách, chỉ là vô ý liếc mắt cái, tầm mắt cũng chịu khống chế dừng lại chút. lắp bắp trả lời: “Có, có thể a, nhưng với điều kiện ngang nhau, em, hội chúng em ưu tiên xem xét cho những người có nhu cầu mượn đọc tại chỗ.”

      Oh,my god! Đây chính là Chu Vệ! Đại thần của Học viện Luật, đối thủ đáng gờm trong đám tinh của đại học A, nam sinh trong khoa xã hội khó có ai sánh được góc a ~~~~~~~ hôm nay siêu lucky!

      “Vậy sao.” Chu Vệ nhăn mặt lại, buồn rầu.

      A ~~~~~~ Chu Vệ nhíu mày mà cũng đẹp mắt quá ! ! Mi Nhiễm dường như vì quá xúc động định <đừng lo là soái ca em ưu tiên cho >, nhưng thầy giám sát nhìn chằm chằm , có cơ hội để làm điều này.

      Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Vệ, Mi Nhiễm nhanh tay lục thẻ thư viện của mình ở trong túi, còn chưa kịp hiến vật quý nghĩ ra mình ngày hôm qua vừa mượn đống tạp chí giải trí bát quái, đầy mất rồi. Vì sao vì sao vì sao vốn định mượn mấy quyển tạp chí có ý nghĩa gì kia mà? Có cái gì so được với Chu Vệ chứ chuyện này khiến cho đau lòng quá mà?

      Triêu Huy nhìn Mi Nhiễm luống cuống tay chân, có điểm buồn cười đưa ra thẻ thư viện của mình, giúp cái người tên là Chu Vệ mượn quyển sách kia, đưa cho .

      Chu Vệ có điểm do dự nhìn : “Tôi làm thế nào có thể đem sách trả lại cho em?”

      Triêu Huy : “Trực tiếp trả cho thư viện là được.” Nghĩ nghĩ rồi lại thêm câu, “Nếu đưa lại cho bạn học này cũng được, ấy là bạn của em ở trong này”

      Đúng vậy đúng vậy, tìm tớ tìm tớ! ! Mi Nhiễm lòng tràn đầy cảm kích với Triêu Huy.

      Chu Vệ gật đầu, cám ơn rồi cầm sách ra ngoài.

      Nhìn xa, Mi Nhiễm nửa ngày mới hồi phục tinh thần, oa oa kêu to: “Triêu Huy, cậu cho tớ cái mặt mũi gì cả, người đặc biệt như vậy mà cậu lại xử lí như người bình thường, quả là phân biệt nha.”

      Triêu Huy tiếp tục giúp bạn học khác nhận sách, : “Ah, hóa ra ấy chính là hot boy.”

      Mi Nhiễm: “… ấy là Chu Vệ, làm sao cậu lại biết cơ chứ.” Chu Vệ còn hơn cả hot boy, vị trí hot boy tại thuộc về sư huynh bên học viện tiếng Pháp. Chu Vệ là vương tử bình dân rất được hoan nghênh, rất nhiều người mê mẩn khí chất của như gần như xa lại mất phong độ cảm giác như gió mát trong trẻo của Chu Vệ mà muốn gần gũi với . Nhưng mà, cũng chỉ có thể ngắm xa chứ thể đùa giỡn, chính là người bé trong số đó.

      Triêu Huy vẫn luôn tay làm công việc cho mượn sách, khó hiểu : “Chu Vệ, ấy rất lợi hại sao?”

      Mi Nhiễm: … ! !

      Mọi người xếp hàng đứng chờ: … ! ! !

      Mi Nhiễm: “… Triêu Huy, cậu những phải nữ sinh, còn phải người nữa!” Làm sao, làm sao ngay cả Chu Vệ cũng biết, cậu làm xấu mặt sinh viên đại học A!

      Triêu Huy ủy khuất: “Tớ biết mà…”

      Bỏ quên túi sách, Chu Vệ quay lại vừa vặn nghe được đoạn đối thoại kia. phải tự kỷ, bởi vì việc rất hiển nhiên, người trong đại học A biết đến cũng phải 95%, nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được trong số 5% đó, lại còn có khả năng miễn dịch rất cao với nữa …

      Hình như tên là Triêu Huy.

      Thành tích của Chu Vệ.

      Chu Vệ, sinh viên năm thứ ba học viện Luật đại học A, đương nhiệm phó chủ tịch hội sinh viên đại học A kiêm nhiệm chủ tịch hội sinh viên học viện Luật, là trong “Thập đại kỳ tích của đại học A” do BBS của đại học A đề cử…

      diện mạo kinh người, kinh người đến cỡ nào ư? Chỉ cần hỏi qua những nữ sinh cuồng nhiệt là biết —— nếu bạn muốn phỏng vấn từng người, xin mời chuẩn bị sẵn khoảng thời gian dài: số lượng người khổng lồ là trong những nguyên nhân chính, chưa kể đến còn phải lo lắng việc các nữ sinh muốn tỏ lòng ái mộ với Chu Vệ khả năng là giờ hoặc là hai giờ chứ trong khoảng thời gian ngắn có lẽ hết được.

      học tập ưu tú, ưu tú đến cỡ nào ư? Cứ đến hỏi giáo vụ! có lỗi có lỗi… Vừa mới vào trường được bình chọn là trong “mười ngôi sao mới của đại học A”, đợt huấn luyện quân lựa chọn cá nhân tiêu biểu, cũng được khen thưởng xuất sắc. Năm thứ nhất đại học cho tới nay các môn chuyên ngành luôn đứng đầu bảng, khiến cho mấy vị xếp sau thiếu chút nữa mua hung khí để trừ khử cho hả giận. chỉ học tốt các môn chuyên ngành, các phương diện khác cũng xuất sắc kém —— sáu giải cờ vây nghiệp dư, nằm trong top ba người đứng đầu cuộc thi hùng biện tiếng sinh viên các trường đại học toàn quốc, thế vận hội của trường giải 100 m chạy nhanh cùng nhảy cao chỉ thuộc về mình

      Tương truyền bối cảnh gia thế của hùng hậu, có bao nhiêu hùng hậu? Trong lời đồn đại có vẻ đáng tin cậy nhất chính là thấy phó hiệu trưởng tự mình nghênh đón … OTZ! Đồn đại cũng chỉ là đồn đại trong thực tế Chu Vệ cùng phó hiệu trưởng hôm đó chỉ cùng nhau tham dự cuộc họp tiếp đón kí giả, cho nên, mọi người cũng có vẻ hơi YY chút. (YY : nghĩa tự sướng)

      đến tích làm cho tiếng tăm lừng lẫy phải kể đến năm trước, là kiện giúp bạn học giành lại bản quyền phát minh sáng chế. Sinh viên tham gia thi đấu, nhà tài trợ hưởng lợi ích từ việc này cũng là việc hiển nhiên, nhưng lần đó nhà tài trợ quá tham lam, trong số sinh viên trong nhóm tác giả bị xâm phạm quyền lợi có người là bạn của Chu Vệ, nhờ Chu Vệ cố vấn. Chu Vệ hai lời, lập tức hỗ trợ, nghiên cứu điều luật, thu thập chứng cớ, dẫn ra án lệ, cuối cùng hợp tác với vị luật sư Vô Danh đem giấy triệu tập của tòa án gửi tới nhà tài trợ. Nhà tài trợ ban đầu còn coi thường, tên sinh viên năm thứ hai có thể làm nên chuyện gì đây? Nhưng sau lại Chu Vệ bằng quyết đoán gì sánh được cùng kế hoạch tác chiến hoàn mỹ chút sơ hở đem nhà tài trợ và luật sư biện hộ đánh tơi bời hoa lá, khiến cho nhà tài trợ thể thỉnh cầu hòa giải, mà vị Vô Danh luật sư kia ở giữa thanh danh cũng nhanh chóng được khuếch đại. Chuyện này lúc ấy sinh viên đại học A vẫn theo dõi đưa tin liên tục, Chu Vệ cứu nguy cho đại học A , hình tượng “Thần tượng Trường học” của cũng chính thức từ đây được tạo dựng nên.

      lại như thế nào như thế nào…

      còn như thế nào thế nào…

      Triêu Huy càng nghe như càng lọt vào trong đám sương mù rốt cuộc cũng rút ra được kết luận: “Tóm lại, Chu Vệ chính là bậc đế vương chí tôn.”

      Tuyệt đối là bậc đế vương chí tôn duy nhất! Tiểu Khê gật đầu cách mãnh liệt.

      Triêu Huy rốt cục biết được nguyên nhân vì sao Mi Nhiễm lại sửa lại học phần, tuy rằng biết trong trường học có rất nhiều người cố chấp, nhưng mà cũng thể ngờ có người lại điên cuồng đến vậy… là núi cao đáng ngưỡng mộ…

      “Nhưng mà đúng là có điểm đáng tiếc,” Tiểu Khê có điểm thương cảm , “Ưu tú như thế nào cũng chỉ ngắm chứ thể ăn.”

      Triêu Huy khó hiểu: “Thế là có ý gì?”

      “Cậu biết sao? Chu Vệ có bạn .” Tiểu Khê có chút uể oải.

      Bộ dạng đào hoa như vậy, vậy mà lại là Pháp Hải chuyển thế (Sa: Pháp Hải : đại sư trong truyện Thanh Xà Bạch Xà), cự tuyệt vô số tình cảm của những thiếu nữ tội nghiệp. Nghe từng có nữ sinh can đảm trực tiếp đến lớp học bày tỏ tình cảm, kết quả Chu Vệ chỉ lạnh lùng liếc mắt cái, hỏi lại có biết hay cái gì gọi là tự do? này vẫn can đảm như trước trả lời, em thích là tự do của em, em thổ lộ với là tự do của em, bất luận người nào cũng ngăn cản được! Chu Vệ cái gì? , tự do, là tôi có muốn làm hay muốn làm đều được, tôi muốn bị em thích, cũng muốn thích em, đó chính là tự do của tôi!

      Triêu Huy: …

      Đông Yến: “Chu đại thần, xuất sắc!”

      Tiểu Khê: “Tự do, là tôi có muốn làm hay muốn làm đều được, có thể có người có cá tính như vậy, làm sao xuất sắc cho được?”

      Tĩnh Tĩnh tàn nhẫn: “Câu kia là của Conde*, ta chút cũng cá tính, chút cũng xuất sắc.”



      Tiểu Khê ^_^!

      (*) Conde : Immanuel Kant (1724-1804), nhà triết học người Đức.

      Hóa ra Chu Vệ làm cho Mi Nhiễm và Tiểu Khê cùng những nữ sinh khác điên đảo tâm hồn là như vậy, Triêu Huy rất khó lý giải tại sao các lại kích động như thế. nhìn thấy , chẳng qua chỉ là thanh niên bình thường cao hơn người khác chút, dễ nhìn hơn người khác chút, có lẽ cũng tài năng hơn chút, còn lại có cảm giác gì khác. Nếu sâu thêm, phong cách làm việc của , nhất là thái độ chút khách khí vạch ra sai lầm của người khác để bảo vệ quyền lợi của chính mình và sống theo nguyên tắc, quả thực so với người bạo lực và nham hiểm cũng khác biệt là mấy. Kinh nghiệm mười tám năm sinh tồn cho , người như thế, vẫn đừng nên chọc vào hơn, may mà chỉ là loại tôm tép ở chỗ nước nông cùng với loại Giao Long nơi biển cả như có quan hệ gì.

      Cho nên rất nhanh , Triêu Huy liền đem cái tên Chu Vệ tống vào dữ liệu dự bị, ngẫu nhiên nghe được người khác nhắc tới cũng phải liên tưởng hồi rồi mới thốt lên : A, là !

      ****

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :