1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai cho anh lên giường - An Tĩnh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      AI CHO LÊN GIƯỜNG
      [​IMG]
      Tác giả: An Tĩnh.

      Thể loại: đại, ngược.

      Editor: Thạch Nam.

      Beta: Búnn.

      Độ dài: 10 chương và 1 ngoại truyện.

      Bìa: Tâm Tít Tắp

      Giới thiệu

      Khi , ngày ngày chờ ngày ngày mong, uất ức giống như vợ lẽ.

      ngờ khi lại là người đàn ông hay ghen như vậy, ngày ngày quấn quýt ngày ngày cãi nhau.

      Mọi người đều hiểu Hàn Lạc Đình, chưa bao giờ chịu mở lời trước, luôn luôn lạnh lung với phụ nữ.

      Mặc dù phụ nữ hâm mộ vẻ ngoài tuấn của ít, nhưng vẫn người nào dũng cảm và ngu ngốc như Đỗ Linh Lan, biết hề mình, vẫn ngu dốt lăn lộn đêm khăn trải giường với .

      Đỗ Linh Lan luôn hiểu, Hàn Lạc Đình , nhưng lại ngu ngốc đồng ý kết hôn với , vì chỉ cần là đủ rồi.

      Cho đến khi lạnh lùng đẩy mới quyết định, người đàn ông này nữa.

      Nhưng khi vừa rời , Hàn Lạc Đình, người đàn ông chưa từng để ở trong lòng này, lại đuổi tới trước mặt , còn cực kỳ vụng về làm đủ các trò bịp bợm để lấy lòng .

      Phụ nữ có thai sao?

      Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn, người có thể làm cho lớn bụng, ngoại trừ ra còn có thể là ai đây?

      Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình với , lại giống như người chồng hay ghen, hận thể ngay lập tức bắt vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.

      Nếu ngốc nghếch như vậy, ngốc nghếch nhiều năm như vậy, vậy cưới về làm vợ, cũng có gì kì lạ, thế nhưng chỉ cho lên giường, mà còn luôn miệng với , mới cần gả cho !​
      Last edited: 13/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu

      Nếu như có thể, vào giờ phút này tình nguyện, biến mất từ thế giới này.

      giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt chảy ra, Đỗ Linh Lan dùng tay lau , chỉ muốn mặc cho bọn chúng chảy xuống, dù gì mồ hôi cũng sớm thấm ướt cả tóc mai rồi.

      Giữa hai chân truyền đến trận đau như bị xé rách, ra cũng đáng là gì, so với tất cả những tổn thương mà phải chịu đựng, nỗi đau này, thực là gì cả.

      Chỉ là, nỗi đau này lại lần nữa nhắc nhớ đến những việc làm ngu ngốc của mình.

      . . . . . Biết rất người đàn ông bên cạnh hề thương mình, nhưng vẫn chủ động đưa tới cửa, chấp nhận làm kẻ thế thân, cả đêm triền miên cùng .

      Rất buồn cười, nhưng lại cười nổi.

      Hơn nữa, trong lúc hai người nhiệt tình, đôi môi bạc kia lại có thể gọi tên người phụ nữ khác.

      Tim , rất đau, rất khó chịu, giống như bị người khác bóp chặt, lại phải cố gắng bỏ ngoài tai tất cả, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      ra, ngu ngốc hơn mười năm, nhưng tất cả chỉ là hy vọng hão huyền của .

      Ngoài cửa sổ mặt trời dần dần lên cao, biết, tối hôm qua lại uống say, lại chơi đùa cùng , nhưng nhất định phải rời giường đúng giờ, nhàng đẩy cánh tay rắn chắc của đặt eo mình xuống, cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể hoàn toàn còn chút sức lực, nhặt từng mảnh quần áo rải rác đất rồi mặt vào, sau đó, cũng nhìn , liền rời .

      Có lẽ, tất cả, nên dừng ở đây.

      Chuyện này ngay từ đầu có kết quả tốt, có được chấp nhận khi chỉ mù quáng , tất cả đều do tự tay vẽ ra.

      bao giờ nữa, bao giờ hận nữa.

      Chương 1.1

      Xuyên qua tấm kính thủy tinh, ánh sáng mặt trời dịu dàng, ấm áp chiếu lên cơ thể ba người phụ nữ trong nhà kính.

      Trong tay Long phu nhân cầm chiếc kéo , tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá chết trong chậu hoa bà vô cùng thích, dù bận rộn nhưng cũng quên nhắc nhở con , làm thế nào mới có thể giúp chậu hoa phát triển tốt.

      Gương mặt Long Hồ khổ sở, chăm chú nhìn chiếc kéo trong tay, trời sinh tính vốn hoạt bát, làm sao có thể chịu được những công việc tĩnh lặng như thế này? Mới bắt đầu, cảm vô cùng khó chịu, chỉ muốn vứt chiếc kéo trong tay xuống mà chạy ra ngoài.

      Đảo mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng dừng cơ thể người bạn lúc nhưng có gì đó giống với thường ngày "Linh Lan? Cậu cảm thấy khỏe sao? Sao gương mặt lại tái nhợt vậy?"

      vừa xong, cũng làm Long phu nhân phải chú ý.

      Mặc dù là Ảnh vệ, nhưng Long phu nhân luôn quan tâm mọi người như con ruột của mình, đặc biệt là Đỗ Linh Lan, giống như ông trời phái xuống an ủi bà chỉ có con , mà còn chu đáo hơn cả con ruột của bà, nên phải thân thiết, phải chỉ bảo nhiều hơn.

      Đỗ Linh Lan ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nâng lên khóe môi, cười cười, "Chỉ là tối hôm qua ngủ được, phu nhân và tiểu thư cần lo lắng."

      ràng có đủ sức để , hỏi làm sao người khác có thể yên tâm được chứ?

      Long Hồ nhanh chóng kéo Đỗ Linh Lan ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú, "Đỗ Linh Lan, cậu hứa với mình, có chuyện gì đều cùng nhau bàn bạc, lừa gạt mình, có phải cậu muốn thất hứa hay ?"

      Đỗ Linh Lan nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp ngây thơ này, lộ ra thứ tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng, cười, "Sao tôi có thể làm trái với những gì hứa cùng tiểu thư? Tôi có lừa gạt tiểu thư, buổi tối ngày hôm qua tôi ngủ được mà thôi, tôi là người hiểu cơ thể của mình hơn ai hết, tôi có lừa gạt tiểu thư và phu nhân, cũng có ở đây khoe khoang."

      Long Hồ nghiên cứu tỉ mỉ thái độ của Đỗ Linh Lan, xác nhận có lừa gạt mình, Long Hồ mới hài lòng gật đầu, nhưng cũng quên vài lời đe dọa, "Linh Lan tớ tạm thời tin cậu, nhưng tốt nhất cậu nên lừa gạt tớ, nếu tớ . . . . . . Gừ gừ!" tự bày ra cho mình khuôn mặt đáng sợ nhất, cười nhạt vài tiếng .

      Với nét mặt buồn cười như vậy, có thể đe dọa được sao? Đỗ Linh Lan cười khẽ tiếng, tốt đẹp thế này, làm sao có thể sánh bằng?

      Lòng dạ ác độc hung hăng nhéo cái, Đỗ Linh Lan hít hơi sâu, sau đó đưa tay nhận lấy chiếc kéo trong tay Long Hồ, thay chăm sóc chậu hoa hồng trước mặt.

      Công việc cực nhọc được người khác đảm nhận, Long Hồ mừng rỡ, cười hì hì vùi người ở ghế dựa, nhìn Long phu nhân và Đỗ Linh Lan tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá chết.

      "Linh Lan, con quá cưng chiều con bé này rồi." Long phu nhân nhìn bộ dạng của con , nhịn được với Đỗ Linh Lan.

      " có chuyện đó đâu, phu nhân." Đỗ Linh Lan lắc đầu cái, "Linh Lan rất thích chăm sóc hoa."

      "Mẹ, người cần ghen tỵ tình cảm của con và Linh Lan, chia rẽ chúng con chứ!" Long Hồ đứng lên, chen vào giữa làm mặt quỷ với Long phu nhân.

      "Con bé này!" Long phu nhân vừa cưng chiều vừa buồn cười mắng câu, lại bắt đầu tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá chết.

      Đỗ Linh Lan cười yếu ớt nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng ngừng hâm mộ, cũng giống như tất cả các Ảnh Vệ khác, đều là trẻ mồ côi có cha cũng có mẹ, cho nên từ đặc biệt hâm mộ khi dưới Long gia hòa thuận, em thương lẫn nhau.

      Ngồi lúc, Long Hồ chịu được chạy ra khỏi nhà kính, tìm chuyện vui, Long phu nhân vì có việc gấp nên cùng với Long Hồ.

      ở trong nhà, Đỗ Linh Lan cần theo sát bên cạnh Long Hồ, cũng chính vì vậy, cố ý ở lại trong nhà kính, tiếp tục chăm sóc các chậu hoa.

      thích cây cối, thích những loài hoa này, mặc dù lúc nào cũng bị Hoắc Thanh Đình giễu cợt, nhưng tương lai mơ ước khi về hưu, đến nơi vắng vẻ, lẳng lặng trồng hoa, có lẽ mở tiệm bán hoa nho , bán ít chậu hoa, bán những loại cây liên quan, chung là muốn rời xa cây cối.

      Cắt bỏ những chiếc lá cuối cùng, đứng lên, muốn ngắm nhìn kết quả mình đạt được, ngờ, lại làm hai chân mất thăng bằng, khó khăn mở miệng chua xót đau đớn, động tác của cứng đờ, đợi lúc sau mới đứng thẳng người.

      cười khổ, biết tại sao mình lại vô dụng như vậy, loại đau đớn này mà cũng chịu được.

      Bỗng, lông măng cổ đứng thẳng lên, mỗi bắp thịt người cũng căng thẳng, tất cả đều ở trạng thái đề phòng, được huấn luyện nhiều năm khiến nhanh chóng nhận ra có người khác vào nhà kính, chỉ là, người này, lại phải người ngoài.

      Hơi thở quen thuộc kia, làm cho nhận ra được người vào nhà kính phải ai khác, mà chính là , nhưng cơ thể vẫn căng thẳng như cũ, thả lỏng cơ thể, chậm rãi xoay người, bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng có tình cảm.

      "Thủ lĩnh." giọng điệu cung kính, chút gần gủi hoặc xa lạ, chỉ là quan hệ cấp - cấp dưới.

      Ánh mắt Hàn Lạc Đình sắc bén tựa như dao nhanh chóng quan sát vòng trong nhà kính, nhìn thấy người mình muốn gặp, nhàng gật đầu, coi như là đáp lại lời chào hỏi của .

      đợi phải hỏi, Đỗ Linh Lan nhanh chóng ra chỗ ở của Long Hồ, sau đó xoay người rời , chỉ còn lại mình , nhìn theo bóng lưng , lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại, lâu sau mới ý thức được mà thu ánh mắt về.

      , lạnh lùng như vậy, vô cảm như thế, làm sao biết nhiều năm như vậy?

      chỉ suy nghĩ về vấn đề này lần, nhưng lần nào cũng tìm thấy đáp án, có lẽ, ngay cả bản thân , cũng muốn tìm ra đáp án này.

      Thế nhưng vào lúc này, tìm thấy Long Hồ, lập tức xoay người rời , đôi mắt đen sắc bén kia mang bất kỳ tình cảm gì, rơi người .

      Đỗ Linh Lan khỏi cảm thấy chột dạ.

      Tối hôm qua uống rất say, hoàn toàn biết gì, người lên giường với phải là Long Hồ, mà chính là người biết xấu hổ như .

      Bởi vì chột dạ, đứng thẳng hơn thường ngày, muốn cho biết bây giờ chân vô cùng đau nhức, vết hôn cổ, cũng bị áo len cổ cao che cẩn thận, cho dù có thông minh như Hàn Lạc Đình, cũng phát ra bí mật của .

      Đúng! Điều này là bí mật của mình , bao giờ với bất kỳ ai, cũng để cho ai biết.

      biết rất làm thế nào mới có thể thoát khỏi chất vấn của , đối với , chính là tai mắt được sắp xếp ở bên cạnh Long Hồ, từng việc làm của Long Hồ, đều nắm trong lòng bàn tay, tất cả đều nhờ .

      Mỗi ngày, giống như người hai mặt trong cuộc sống này, cố che giấu tình cảm đối với , mang tin tức của người phụ nữ nhất cho biết, sau đó dựa hài lòng hay bất mãn của , tâm trạng của ảnh hưởng đến tình cảm của .

      Nhưng, tự với chính mình, như vậy là đủ rồi.

      muốn tiếp tục sống như vậy nữa, cho nên chuyện của Long Hồ, chỉ chọn những chuyện quan trọng, chuyện liên quan đến an toàn sống chết, mới thông báo cho , còn những chuyện khác, nếu Long Hồ tâm với , giấu diếm giống như trước đây, mỗi chuyện đều cho biết.

      Hàn Lạc Đình nhìn thấy bóng dáng nhắn yếu ớt kia, trong đầu thoáng lên vài hình ảnh, nhưng mà, hình ảnh này quá nhanh, quá mờ nhạt, thể bắt được, cách nào khống chế ánh mắt của mình, rơi trực tiếp người kia, nhưng cơ thể xiêu vẹo kia chỉ chờ ngã xuống.

      "Nếu khỏe, nghỉ ngơi, Ngũ Tiểu Thư do tôi bảo vệ." Hiếm khi, cho tự do nửa ngày.

      Lời của , quả làm cho có chút ngạc nhiên, bởi vì bất kể khi nào, đối với an toàn Long Hồ, mãi mãi là thứ đặt ở vị trí cao nhất, mà hôm nay, lại cho thời gian nghỉ ngơi.

      Nhưng mà, quan tâm như vậy, cần, "Cám ơn thủ lĩnh, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn có thể tiếp tục đảm nhận công việc của mình, nếu như còn chuyện gì khác, Linh Lan xin trước." Cúi đầu, mắt cũng rũ xuống, giấu toàn bộ tình cảm, làm cho thanh của mình vẫn như cũ, rất mực cung kính.

      Trái tim vì bộ dạng cúi đầu của , mà dâng lên trận lửa giận ngay cả bản thân mình cũng hiểu nổi, Hàn Lạc Đình quên, trước kia luôn ở phía sau , giống như cái đuôi của , nhưng từ lúc nào trước mặt lại trở thành bộ dạng cung kính như vậy khi đối mặt với .

      cũng vì chuyện này mà nổi giận, nhưng, càng nhìn đỉnh đầu , lửa giận trong lòng lại bộc phát, nhịn được muốn bộc phát.

      Nhưng cuối cùng, vẫn nhẫn nhịn, chỉ đáp tiếng, rồi rời khỏi nhà kính, tìm người phụ nữ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng .

      Tiếng bước chân rời , Đỗ Linh Lan ngẩng đầu lên, đáy mắt nổi lên tầng hơi nước, muốn cho nhìn thấy, lại có mặt hèn nhát vô dụng như vậy.

      Nước mắt của phụ nữ, trừ Long Hồ ra, đối với tất cả đều là đáng khinh, cần ngó ngàng.

      biết, làm bạn với hơn mười năm, tất cả đều biết.
      A fang thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2

      Mười lăm năm trước.

      bé trắng nõn mũm mĩm, ngồi yên lặng trong góc phòng, dùng đôi mắt to trong veo như nước, nhìn về phía chỗ bọn trẻ khác chơi đùa.

      Trong tay con búp bê thỏ, nhưng chưa bao giờ rời xa con búp bê thỏ này, vì nó là của ba mẹ , sau cùng tặng lại cho như món quà.

      Hôm đó. . . . . . Là sinh nhật của , ở nhà đợi cha mẹ về, thế nhưng, chờ rất lâu, đợi đến cuối cùng, lại là nhân viên phúc lợi xã hội, cùng với con búp bê thỏ này.

      Nhân viên phúc lợi xã hội cha mẹ xảy ra tai nạn giao thông, chết ngay tại chỗ, do cha mẹ đều là trẻ mồ côi, cho nên họ chỉ có thể đưa đến nhi viện, hai ngày sau, được người ta đưa đến nơi này.

      Mới đến chưa quen, vô cùng sợ hãi, buổi tối lại khóc nức nở muốn tìm ba mẹ, cho đến khi nhân viên phúc lợi xã hội chăm sóc chịu nổi mới quát: "Ba mẹ ngươi chết! Chết! Ngươi có hiểu hay cái gì gọi là chết? đúng hơn, bọn họ mãi mãi trở về nữa, mãi, mãi, , , về! Cho dù có khóc đến chết, bọn họ cũng trở về nữa, ngươi hiểu ra chưa?"

      ngẩn ngơ tại chỗ, dùng đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn người nhân viên đó, về sau, cũng nhìn thấy người nhân viên đó nữa, nghe hình như viện trưởng biết được những lời người kia với ..., cho nên đuổi việc người nhân viên đó.

      Mặc dù bao giờ nghe thấy những lời kia thêm lần nào nữa, thế nhưng những lời đó, từ lâu ghim chặt vào tim .

      trở thành đứa trẻ ai cần, nếu như có người đồng ý nhận nuôi ..., ở lại trong nhi viện, cho đến khi trưởng thành, rời khỏi nơi này.

      Tuổi còn hiểu được thế nào gọi là nhận nuôi, vẫn luôn trốn ở góc phòng, ôm con búp bê thỏ của mình, chuyện, quan tâm những người khác.

      Rất ít người đến nhi viện nhận nuôi những đứa trẻ, vì phần lớn mọi người muốn đưa về đứa trẻ lai lịch, chỉ sợ mang đến phiền phức cho mình, từ đó số lượng trẻ em càng ngày càng nhiều, trách nhiệm cũng càng ngày càng nặng nề, những nhân viên phúc lợi xã hội, cũng thường bận tối mày tối mặt, có thời gian để ý đến đứa bé luôn lẳng lặng ngồi góc, cũng có giúp khi bị những đứa trẻ khác bắt nạt.

      đứa trẻ cao lớn đột nhiên xuất tại trước mặt , lùi lại bước, biết đứa trẻ kia lại đến gây với .

      Những ngày này, đứa trẻ lớn nhất kia biết bị cái gì kích động, lại đến gây với , phải kéo bím tóc của , cũng đẩy ngã, làm ngã bị thương, cũng vì vậy, người của , xuất rất nhiều vết bầm lớn , sâu cạn giống nhau.

      "Con bé câm điếc kia, lại ngồi ở đây nhớ ba mẹ có đúng hay ?" Tên gọi khó nghe, cảm giác đau do bím tóc bị kéo, truyền vào trong tai.

      cắn môi, nhìn cũng để ý tới đứa trẻ kia, cho là cậu ta cũng giống như những lần trước, chơi chán rồi tự bỏ , nhưng lại quên, hôm nay còn ôm con búp bê thỏ quan trọng nhất.

      Con búp bê trong tay, bỗng nhiên bị cướp , mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn đứa trẻ lớn nhất kia ném con búp bê của mặt đất, dùng bàn chân bẩn của mình đạp mạnh lên đầu con búp bê.

      Nhìn con búp bê thỏ màu vàng nhạt bị đạp đến bẩn, đau lòng khóc, bước lên muốn mang con búp bê của mình về, nhưng gầy yếu như hoàn toàn phải đối thủ của đứa trẻ kia, hai tay cậu bé duỗi cái, đẩy ra xa, mất thăng bằng lùi về phía sau vài bước, chân lại sơ ý giẫm lên quả bóng mặt đất, trán ngay lập tức, nặng nề đập vào bức tường cứng rắn.

      "Bịch" tiếng động lớn, vang lên trong phòng khách, phòng khách ồn ào trong nháy mắt rơi vào trạng thái yên tĩnh.

      Linh Lan chỉ cảm thấy đầu mình rất khó chịu, rất đau, hơn nữa còn cảm thấy có dòng chất lỏng từ trán của chảy xuống, thậm chí chảy vào mắt, nhưng mà, giống như trước kia ngồi xuống khóc lớn, muốn những người khác giúp lấy lại con búp bê.

      đưa tay, lau chất lỏng trong mắt, lảo đảo chống đỡ thân thể nhắn của mình, từng bước về phía đứa trẻ lớn sợ hãi đến hoang mang.

      đẩy cậu ta ra, cẩn thận nhặt con búp bê thỏ của mình lên, đôi môi nhịn được nhàn nhạt cười, mặc dù cả người con búp bê có chút dơ bẩn, nhưng có rách, chút tổn thương cũng có.

      Đầu của ẩm ướt, cho nên dám vùi mặt vào con búp bê trong ngực, ngẩng đầu lên, vào phòng tắm, nhưng chân của , biết vì sao, có lực.

      được, muốn rửa mặt sạch , tự với mình, như vậy mới có thể ôm chặt con búp bê thỏ.

      bước, lại bước, máu mặt, bởi vì di chuyển, nên giọt xuống đất.

      cố gắng, mạnh mẽ chống đỡ, tất cả đều rơi vào trong mắt hai thiếu niên biết xuất trong phòng khách từ lúc nào.

      người thiếu niên trong đó, thấy sắp chịu được mà ngã xuống, nhanh chóng tiến lên đỡ .

      Cảm giác khác thường khiến khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và đôi mắt đen có cảm xúc kia.

      "A Đình?" người thiếu niên tao nhã khác, tò mò nhíu mày.

      " cần chọn, là bé này." Lời lạnh như băng, từng chữ được phun ra.

      "Cậu chắc chứ? bé này gân cốt yếu, nhất định chịu rất nhiều khó khăn." Thiếu niên tao nhã nhắc nhở, mục đích bọn họ đến đây phải nhặt sủng vật, bọn họ đến là vì tìm kiếm tân Ảnh Vệ.

      "Tôi hiểu ."

      "Vậy cậu còn chọn bé này?"

      "Nhưng tôi chắc chắn, bé này có thể." chỉ có khả năng, hơn nữa nhất định rất xuất sắc, bé này có thể chịu khuất phục bảo vệ con búp bê thỏ của mình, chỉ cần chắc chắn, nếu muốn sống, vẫn bảo vệ tốt.

      Người như vậy, rất thích hợp làm Ảnh Vệ.

      Thiếu niên tao nhã cười mỉa mai, "Được, tôi tin tưởng mắt nhìn người của cậu, trước tiên mang bé này cầm máu , nếu cứ tiếp tục chảy xuống, thuộc hạ của cậu chảy máu đến chết mất."

      Thiếu niên cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhắn trong ngực bị máu nhuộm bẩn, ", có đồng ý theo tôi?" cho lựa chọn.

      Hai tay ôm con búp bê, Linh Lan nhìn vẻ mặt lạnh như băng của người thiếu niên, do dự gật đầu cái.

      thấy sắp ngã xuống ôm lấy , vì phải là người xấu, là người ngây thơ đơn thuần, Hàn Lạc Đình hoàn toàn xác nhận phải là người xấu, cho tới bây giờ cũng phải.

      Gặp gỡ , cuộc đời bước ngoặc.

      , trở thành tân Ảnh Vệ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.3

      Rời khỏi nhi viện, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi khoảng hai tuần, sau đó được đưa đến tòa nhà tráng lệ, trong khoảng thời gian này, Đỗ Linh Lan chỉ dám im lặng theo bên cạnh Hàn Lạc Đình, cho dù cho người khác trêu chọc thế nào, dụ dỗ ra sao, cũng câu, hoặc là xem xét trước thái độ của Hàn Lạc Đình, quyết định.

      Hàn Lạc Đình có cái đuôi theo, nhưng chút cảm giác bất tiện cũng có, theo lý thuyết, nên cảm thấy thuận tiện cùng vui, nhưng thích bé bướng bỉnh này, thích cố chấp của , hơn nữa thích kiên trì của đối với đối tượng phải bảo vệ.

      Chỉ có như vậy, mới có thể yên tâm, khiến trở thành người quan trọng nhất bên cạnh mình.

      Nắm bàn tay bé của Đỗ Linh Lan, về phía tòa nhà, vừa vào phòng khách, bé trắng trẻo mũm mĩm giống như tên bắn chạy về phía bọn họ, chạy vào trong ngực , cái miệng nhắn hồng hồng vui mừng kêu: "Đình Đình, Đình Đình!"

      buông tay Đỗ Linh Lan ra, đưa tay bế bé kia lên.

      bé này, là thiên sứ cứu ra khỏi địa ngục sâu thẳm, thề, nhất định dùng sinh mạng của mình, bảo vệ đến cùng.

      Tay Đỗ Linh Lan bị buông ra, theo bản năng đưa tay về phía , nghĩ có thể nắm lấy tay , được bàn tay to của nắm chặt, hiểu sao lại có cảm giác an toàn, giống như bao giờ có người nào đó có thể làm thương tổn, cướp con búp bê của , hay là kéo bím tóc của .

      Thế nhưng, tay tìm rất lâu, cũng nắm được bàn tay , ngẩng đầu lên, nhìn về phía người thiếu niên ôm xinh đẹp đáng giống tiểu thiên sứ.

      ". . . . . ." khẽ gọi, hi vọng dời chú ý từ người tiểu thiên sứ kia cho .

      Hàn Lạc Đình quay mặt lại, thấy chờ mong khuôn mặt nhắn của , lòng khẽ động, kéo tay tiểu thiên sứ xuống, lần nữa nắm lấy tay dắt đến trước mặt mình, làm hai bé trắng trẻo mũm mỉm đứng đối mặt với nhau.

      Tiểu Long Hồ nhìn thấy cả hai cao gần bằng nhau, nhưng bé này ràng gầy yếu hơn mình, ngay sau đó, đôi mắt tỏa sáng, tiến lên trước ôm Đỗ Linh Lan, “Cậu chính là người bạn đến đây chơi đùa cùng Tiểu Hồ có đúng hay ? Cậu rất tốt, Tiểu Hồ bảo vệ cậu!”

      Lời trẻ con của , chọc mọi người xung quanh cười, mà Đỗ Linh Lan, lại ngây ngốc được ôm.

      Ngực của là ấm áp, cũng giống như Hàn Lạc Đình, nhưng vẫn cảm thấy là ấm áp, thoải mái, hơn nữa tiểu thiên sứ này còn bảo vệ .

      Nhưng mà, biết “Nhiệm vụ” của mình, từ ngày đầu tiên được mang Hàn Lạc Đình với , nguyên nhân được đưa đến tòa nhà này, việc phải làm, là bảo vệ tiểu thiên sứ trước mặt, dùng sinh mạng của bảo vệ tiểu thiên sứ của .

      thực tế, hiểu cái gì gọi là bảo vệ, chỉ biết, Long Hồ cũng giống như con búp bê thỏ của , cho ai cơ hội làm tổn thương Long Hồ, bảo vệ Long Hồ tốt.

      Trong nháy mắt này, cũng quyết định.

      “Lạc Đình, bé này gầy yếu quá .” Hơn nữa gân cốt lại kém, có tư chất làm Ảnh Vệ, cầu của Long gia, , đồng ý.

      Mấy ngày nay, Đỗ Linh Lan nghe được rất nhiều người như vậy, nhưng thực tế, cũng bắt đầu đồng ý “Huấn luyện”, giống với những đứa trẻ khác cũng được huấn luyện, ràng là người vô dụng, cơ thể tốt, đủ nhạy bén.

      Nhưng, phải bảo vệ tiểu thiên sứ, nếu Hàn Lạc Đình thất vọng về , nâng khuôn mặt nhắn lên, lấy hết can đảm về phía người đàn ông rất nghiêm túc kia : “Linh Lan cố gắng bảo vệ Tiểu Hồ, cũng giống như khi bảo vệ búp bê thỏ.” Tiếng non nớt, mềm mại, ngọt ngào, lại ai kiên quyết bằng.

      Hàn Lạc Đình có chút kinh ngạc nhìn , nhìn thấy bảo vệ con búp bê kia như thế nào, nhưng vẫn rất kinh ngạc, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, lại quyết định phải bảo vệ Long Hồ?

      ra mà , đối với quyết định của mình cũng nghi ngờ, để cho gầy yếu như vậy làm Ảnh Vệ, thực thích hợp sao? Hơn nữa trong mấy ngày huấn luyện vừa qua, thông qua người huấn luyện ở đó lấy được ít dữ liệu, có thể thấy được, cơ thể hoàn toàn thể đáp ứng được những cầu cơ bản nhất, sau này huấn luyện càng cực khổ hơn, càng cố gắng hết sức, như vậy càng làm lo lắng, quyết định của mình có hại hay ?

      Nhưng trong mắt kiên quyết, làm thể thu hồi quyết định này.

      , lời của … cũng làm người của Long gia chấn động.

      đứa bé còn tuổi, nên ngây thơ giống như Long Hồ, vậy mà trong mắt Đỗ Linh Lan, ngoài hồn nhiên ra, còn có chín chắn hoàn toàn phù hợp với tuổi của .

      Bọn họ tin tưởng .

      Chỉ có Long Hồ ô ô kháng nghị, “Tiểu Hồ bảo vệ cậu, cậu cần bảo vệ Tiểu Hồ! Tiểu Hồ có ba, mẹ, có trai, còn có Đình Đình cùng các chú, bác bảo vệ, cậu cần bảo vệ Tiểu Hồ, cậu hãy cho Tiểu Hồ bảo vệ cậu!” Trong nhà mọi người đều bảo vệ , rất muốn giống như những người khác, bảo vệ Đỗ Linh Lan tốt.

      Đỗ Linh Lan rất vui mừng, biết làm sao hình dung cảm giác xúc động trong lòng, sau khi cha mẹ mất, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cảm giác này, nhưng kiên quyết lắc đầu, “Linh Lan bảo vệ người.”

      biết như vậy, Hàn Lạc Đình rất vui mừng.

      Tiểu thiên sứ, là người quan trọng nhất với .

      , tiếc bất cứ giá nào, bảo vệ tiểu thiên sứ tốt.

      Vì suy nghĩ này, cho dù sau này phải chịu khổ, huấn luyện khó khăn, cắn răng chịu đựng.

      vẫn biết, cảm giác của mình là gì, cho đến khi xuân về hoa nở rộ (đến thời điểm thích hợp), cuối cùng cũng nhận ra, ra là, từ lúc Hàn Lạc Đình ôm nhi viện, hình bóng của ở sâu trong tim , mọc rễ.

      Vậy mà vào cùng ngày, lại biết thêm chuyện, với , chỉ là thuộc hạ,

      , từ đầu đến cuối chỉ có Long Hồ, kia tốt đẹp hồn nhiên làm người khác thể quý, cách nào căm ghét tiểu thiên sứ.

      Từ ngày đó trở , che giấu tình cảm của mình, chỉ có thể ở nơi rất xa nhìn , thầm .

      cần biết, cũng cần chấp nhận, cho đến khi được ôm chặt nhưng tên người gọi cũng phải là .

      giây kia biết , nên tỉnh lại.
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1

      Đỗ Linh Lan nằm nghiêng giường, cơ thể vì túng dục quá độ nên vô cùng đau nhức, nhưng tốt hơn nhiều rồi.

      Bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, ngẩn ra, biết hơn mười giờ đêm rồi, còn có ai đến đây tìm .

      Khoát thêm áo ngủ, tóc dài chạm vai, chân trần về phía cửa, mở cửa ra.

      Người ngoài cửa đứng lặng hồi lâu, hoàn toàn ngờ được, nên mất hồn chốc lát, nhưng chỉ là chốc lát thôi, rất nhanh thu lại tâm tình của mình, cung kính cúi đầu, "Thủ lĩnh."

      Hàn Lạc Đình hề nghĩ mình tìm đến vào giờ này, nhưng chuyện mới vừa xảy ra, thể nào giải quyết, biết Long Hồ luôn nghe lời Đỗ Linh Lan, nên mới nhờ thuyết phục Long Hồ, đây là cách duy nhất.

      Nhưng tuyệt đối ngờ đến, nhìn thấy Đỗ Linh Lan mặc áo ngủ mỏng manh, thường ngày quần áo đều là màu đen rất thành thục, chỉ mặc cái áo ngủ màu hồng, xem ra vô cùng gầy yếu, trong nháy mắt, còn tưởng rằng mình quay về mười lăm năm trước, Tiểu Linh Lan vô cùng gầy yếu.

      Khi đó , luôn nắm tay , đến đâu, theo đến đó, nhưng rất có chừng mực, khi bận rộn tuyệt đối làm phiền , ngoan ngoãn làm chuyện của mình, hoặc là luyện tập võ thuật, hoặc là chăm sóc các chậu hoa của mình.

      Hóa ra, việc vào lúc đó, còn nhớ đến như vậy, nhưng những kí ức khi Long Hồ còn bé, cũng nhớ kĩ đến mức này.

      Có lẽ, bởi vì bé này, khéo được lòng người chăng? tự với chính mình như vậy.

      "Thủ lĩnh?" hồi lâu , làm có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, chỉ cất tiếng gọi .

      từ trong kí ức phục hồi lại tinh thần, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, người nào có thể biết nghĩ gì, lại càng có người nào phát ra ngẩn người.

      "Ngũ Tiểu Thư muốn Nhật Bản." nhàn nhạt ra chuyện mới vừa tranh cãi cùng Long Hồ.

      "Vậy tôi lập tức chuẩn bị." Long Hồ muốn Nhật Bản, Đỗ Linh Lan thân là Ảnh Vệ cũng phải theo, cho nên Đỗ Linh Lan lập tức đồng ý, dự định sau khi rời khỏi bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng nghi ngờ, chuyện như vậy, cần tự mình đến với sao?

      "Lần này, Ngũ Tiểu Thư muốn mình." nhấn mạnh" mình" nhiều lần, đây cũng là nguyên nhân chính làm và Long Hồ cãi nhau, " ấy muốn ai theo mình, kể cả , kể cả tôi."

      Đỗ Linh Lan rũ mắt xuống, giả vờ nghe được giọng mệt mỏi của , tất cả những việc này tới lượt quan tâm, mà cũng cần quan tâm của .

      , chỉ là quan hệ cấp - cấp dưới, chỉ cần chờ ra lệnh, sau đó hoàn thành, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.

      cần làm mọi chuyện phức tạp, tự với mình, cũng cảnh cáo bản thân mình.

      Nhưng mà, muốn nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi thờ ơ hiếm có này của , biết như vậy mình khó chịu, nhưng vẫn mở miệng : "Tôi cố gắng khuyên Ngũ Tiểu Thư ."

      Mục đích cuối cùng của , ra chỉ muốn thuyết phục Long Hồ, đồng ý dẫn theo ít nhất Ảnh Vệ đến Nhật Bản mà thôi.

      Cũng chỉ có Long Hồ, mới khiến tốn nhiều tâm tư cùng thời gian như vậy, ngay tại thời điểm này đến trước cửa phòng , dùng giọng mệt mỏi cầu xin .

      Ở trong lòng khó chịu tự chế giễu chính mình, chẳng trách bản thân lại bị thương, chẳng trách bản thân lại khó chịu, tất cả đều do bằng lòng.

      nên độc ác, nếu như vậy, có thể.

      Đỗ Linh Lan đồng ý với , khuyên Long Hồ, Hàn Lạc Đình lẽ ra rời khỏi, đứng trước cửa phòng nữa, nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy, những dấu vết nên xuất cổ , với những dấu vết như vậy chút xa lạ, vì những năm tháng phóng đãng trước đây, biết những dấu vết kia hơn ai hết.

      Lửa giận trong lòng bốc lên dữ dội, kìm chế được đưa tay, đẩy mái tóc dài rủ xuống bên mặt ra, khiến những vết hôn kia, chân thực ra trước mặt .

      Lần lượt mỗi vết hôn, chiếm giữ chiếc cổ trắng như tuyết của , lan ra đến cả phía cổ áo, cần nhìn, cũng có thể đoán được, những dấu vết kia cơ thể đều được quần áo che kín, nhưng nhất định giống với cổ , rải rác vết hôn.

      ràng, người đàn ông để lại những vết hôn này, thực thoả mãn với cơ thể , có bao nhiêu lưu luyến, người để lại ấn ký, muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình.

      Hàn Lạc Đình hành động bất ngờ, Đỗ Linh Lan kịp phản ứng, lúng túng lùi về phía sau, tránh cánh tay của , làm cho những sợi tóc mềm mại lần nữa rủ xuống bên má.

      lùi về phía sau, biểu chột dạ, làm lửa giận trong lòng sôi trào, mãnh liệt hơn, nóng hơn.

      "Là ai?" trầm giọng hỏi, cũng phát ra, giọng điệu của mình, có chút giống với việc người chồng phát vợ mình làm chuyện có lỗi, phẫn nộ mà bộc phát ghen tuông.

      Đỗ Linh Lan lúc này mới nhận ra, vết hôn cổ vẫn chưa biến mất, mà giờ phút này chỉ mặc áo ngủ nên cái gì cũng giấu được.

      Đưa tay cầm cái áo khoác cổ cao mặc vào, nhưng tay còn chưa kịp xuyên qua ống tay áo, bị dùng lực bắt được.

      nhíu mày, vì lực trong lòng bàn tay mất khống chế.

      Hàn Lạc Đình ngừng lại lực trong tay, nhưng vẫn thả ra, vẫn cầm chặt tay như cũ, "Là ai ? Rốt cuộc là ai chạm vào ?" Lửa giận dường như lại bùng cháy lên, gần như mất hết tất cả lý trí, muốn mang tên đàn ông để lại những vết hôn người , chặt làm trăm mảnh.

      chưa từng tức giận như thế, cảm giác như vậy chưa từng trải qua, chỉ biết, căm ghét cảm giác này.

      cắn môi, .

      muốn thế nào? với , lợi dụng khi say rượu giả làm Tiểu Thiên Sứ của , cùng mây mưa suốt đêm?

      Lời như vậy, thể được, dù có chết cũng .

      có bất cứ thứ gì, nhưng muốn mất ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng.

      im lặng của , khiến hoàn toàn giận đến điên rồi, sức lực trong lòng bàn tay khống chế được tăng thêm, " ? Cứ như vậy bảo vệ cho người đàn ông kia? có cái gì tốt? Làm ở trong tình huống này cũng ?"

      Cổ tay, đau đớn giống như bị cắt đứt, lông mày nhíu chặt hơn, nhưng vẫn mở miệng.

      "!" thà chết vẫn , làm nóng đến chịu được hất ra.

      Mất thăng bằng ngã mặt đất, giống như con búp bê còn sức sống, rất lâu cũng có phản ứng.

      Ngay lúc giận dữ bỏ lại cất tiếng , yếu ớt thở : "Tôi ."

      Ba chữ, mềm mại nhàng, hoàn toàn có bất kỳ lực sát thương gì, nhưng Hàn Lạc Đình lại cảm thấy mình bị người khác dùng dao đâm vào ngực, " gì?"

      Khó có thể tin, hoặc là thuyết phục, hoàn toàn muốn tin tưởng.

      "Tôi , đến ngay cả mạng sống này cũng cần." Cười giễu cợt chút, vì , có thể dùng mạng sống của mình bảo vệ người quan trọng nhất đối với , mười mấy năm qua mặc kệ gió mưa, đây phải là đến ngay cả mạng sống cũng cần, vậy còn có thể là gì?

      "Câm miệng! nên biết, mạng sống của là của Ngũ Tiểu Thư, phải là của người đàn ông khác! Từ ngày đầu tiên bước vào Long Gia tôi với , bây giờ quên chuyện về người đàn ông kia, phải nhớ kỹ, người có được mạng sống của , chỉ có mình Ngũ Tiểu Thư, sống chết của , toàn bộ dựa vào Ngũ Tiểu Thư." Mất hết lý trí, ra những lời ngày thường bao giờ đến.(Mình muốn đánh chết :boxing3: :boxing3: :boxing3: )

      Ảnh Vệ Long Gia, hoàn toàn vì thế mà được sinh ra, nhưng người của Long Gia, từ trước đến nay chưa từng có suy nghĩ này đối với bọn họ, như vậy, chỉ vì lý trí của hoàn toàn biến mất, ngay lúc lại lần nữa bảo vệ cho người đàn ông kia, còn ra câu "".

      "Tôi hiểu ." luôn cho rằng, vẫn luôn hiểu, vẫn luôn ràng.

      "Hiểu, vậy đừng gặp người đàn ông kia nữa." vừa xong, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng .

      biết, nếu bây giờ tiếp tục ở đây, có thể ra những lời càng khó nghe hơn đến tổn thương .

      Đó phải là ý định ban đầu của , nhưng kìm chế được, nên lựa chọn rời trước, tìm thời điểm thích hợp chuyện cùng .

      "Đừng gặp. . . . . . ?" Mệt mỏi muốn đứng lên, Đỗ Linh Lan vẫn ngồi dưới đất như cũ, chậm rãi thầm: "Đúng, có lẽ nhìn thấy nữa, tâm tình của tôi cũng ở giữa cùng Ngũ Tiểu Thư. Cho tới bây giờ cũng biết, như vậy tôi rất khó chịu, rất ghen tỵ, tôi rất sợ, ngày nào đó, tôi vì ghen tỵ mà làm tổn thương Ngũ Tiểu Thư."

      Nâng vết bầm cổ tay lên, từng giọt nước mắt trong suốt, rơi cổ tay, lại chảy xuống.
      Thông báo dành cho các nàng đây:

      Mình rất xin lỗi khi phải điều này, vì chỉ còn mấy ngày nữa thôi mình phải bước vào kỳ thi tuyển sinh rồi, nên còn cách nào khác ngoài việc phải thất hứa với các nàng.

      Xin tạ lỗi ^:)^ ^:)^ ^:)^

      Mình mong các nàng thông cảm cho mình, khi trở lại mình nhất định bù cho các nàng.

      Ai có nhớ mình quá cũng đừng có khóc lóc tìm nha! phải thất vọng đó!
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :