1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở - Sói Xám Mọc Cánh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ai còn chờ ai giữa mùa hoa nở
      [​IMG]
      Tác giả:
      Sói xám mọc cánh
      Người dịch: Phạm Minh Tuấn
      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại
      Nhà phát hành: Đinh Tị
      Khối lượng: 572.00 gam
      Định dạng: Bìa mềm
      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
      Ngày phát hành: 01/2013
      Số trang: 608

      Chương 1: Gặp lại​

      Diệp Mộc! Lô Căng thích số 112, ấy muốn có cảm giác của nàng tiên cá, nhất định phải mặc bộ bó sát người màu xanh nên kiên quyết bắt stylist cắt cái váy đó .”



      “Diệp Mộc! Tay ghi ta của Mộc Tử vẫn chưa tới.”



      “Diệp Mộc! Nhân viên đạo cụ bảo chị qua bên đó, ấy có vấn đề đặc biệt cần chị đích thân giải quyết.”



      “Diệp Mộc! Biên đạo nổi điên rồi! Chị mau ra xem sao !”



      Diệp Mộc mặc áo sơ mi, quần bò, đứng trong vòng vây của các trợ lý và nhân viên, đưa tay vuốt mái tóc ngắn, lật qua lật lại bảng phân tiết mục, chân bước nhanh, thỉnh thoảng lại quay sang xác nhận với các trợ lý phần việc cần làm tiếp theo.



      “Bảo đạo diễn xử lý phần biên đạo , ông ấy cứ tự do mà phát huy. Mộc Tử chuyển bài nhanh, cần đệmghi ta nữa. với Lô Căng, hoặc là mặc bộ đó lên diễn, hoặc là mặc gì, ấy tự chọn .” Xử lý đống công việc và 6 con người, Diệp Mộc quá quen với nhịp độ công việc hối hả này. “Tiểu Tình! Qua đây! Chạy cái gì hả?”



      “Diệp Mộc... Xong rồi, xong rồi...” Trợ lý Tiểu Tinh thở ra hơi, gương mặt tươi như hoa nở. “Khoản tài trợ cho liveshow lần này của chúng ta... xong luôn rồi! Bên sản xuất bảo em báo ngay cho chị, ta ... nhiều hơn so với mong muốn ban đầu của chúng ta những bốn mươi phần trăm!”



      Diệp Mộc chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt, nghe đến đó bỗng khựng lại, ngẩng lên: “Cái gì?”



      đấy! Phòng Ngoại giao bên Lương Thị chủ động đến tìm chúng ta!” Tiểu Tình với vẻ vô cùng hào hứng. Lương Thị là doanh nghiệp hàng đầu trong thương giới của thành phố c. CEO Lương Phi Phàm nghe xuất thân từ dân giang hồ, năm tổng giám đốc dưới quyền đều là danh gia vọng tộc, là long là phượng, vì vậy, thực lực tài chính vô cùng hùng hậu, thể tưởng tượng nổi.



      Diệp Mộc hơi xao động, chợt có cảm giác bất an: “Người đến là ai?”



      “Dung nhị thiếu gia!” Tiểu Tình nhắc đến cái tên đứngtrong top ba chàng trai độc thân hoàng kim toàn thành phố, cười bẽn lẽn.



      Quả nhiên là vậy!



      Mặt Diệp Mộc có biểu gì, môi từ từ mím chặt.



      Lúc này, từ bên studio truyền tới tràng cười, tiếp đó, cửa phòng hóa trang bật mở, nhân viên sản xuất mặt mũi tươi rói ngó vào trong: “Diệp Mộc! Mau đến đây! Giới thiệu cho em đại quý nhân! Dung nhị thiếu gia, giới thiệu với , đây là Diệp Mộc, quản lý của Lô Căng, quản lý trẻ rất tài ba của công ty chúng tôi.”



      Diệp Mộc đưa mắt nhìn qua bên đó, đúng lúc bắt gặp cặp mắt đào hoa, phong lưu vô hạn ấy.



      Trước đây, biết bao đêm, đôi mắt kia từng trìu mến ngắm nhìn ngủ, mà lúc này, ngăn cách bởi bao nhiêu người. Diệp Mộc bình tĩnh kẹp mấy tờ tài liệu vào tay, điềm nhiên tiến về phía trước: “Chào !”



      Vừa lúc ấy, Dung Nham từ ngoài cửa bước vào. Cửa phòng hóa trang tạm thời hơi thấp, người lại cao, phải hơi cúi để bước vào, giọng của Diệp Mộc vừa dứt, ngẩng lên nhìn , khẽ cười, thần sắc đổi.



      Diệp Mộc định lâu gặp”, rồi chợt dừnglại.



      Đạo diễn biết tin cũng ngay lập tức vào, với các nhân viên: “Mọi người tạm ngừng công việc! Hôm nay chúng ta nghỉ sớm!”, rồi quay lại kéo Diệp Mộc tới trước mắt Dung Nham và nhân viên sản xuất, vô cùng hỉ hả: “ nào! Chúng ta cùng ăn tối!”



      Tối nay có buổi thiết đãi số nhà tài trợ, bây giờ thêm cả Dung Nham, lại càng náo nhiệt. Diệp Mộc đứng bên ngoài gọi điện thoại rồi mới vào phòng, lúc này chỉ còn chỗ trống bên cạnh Dung Nham.



      là mùa xuân nên tiết trời se lạnh, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo len mỏng, tay áo hơi kéo lên, để lộ ra những cơ bắp khỏe khoắn.



      Tay trái đeo chiếc đồng hồ màu bạc, là món quà Diệp Mộc tặng vào lễ tình nhân hai năm trước.



      Diệp Mộc nhìn ra chồ khác, lúc ngồi, khẽ kéo tay áo trái xuống chút.



      vừa ngồi xuống, nhà sản xuất phát biểu: “Diệp Mộc, Lô Căng đến được, em phải uống thay ấy nhé!”



      Diệp Mộc “dạ” tiếng: “Tất nhiên rồi.” cầm lyrượu trước mặt, tươi cười đứng dậy. “Các vị, đây là điểm xuất phát của Lô Căng, cũng là trạm cuối cùng trong show diễn vòng quanh thế giới lần này. Được giúp đỡ quý báu của các vị, chúng tôi rất tự tin và cũng có trách nhiệm phải làm tốt show diễn này! Lô Căng do công việc luyện tập gấp rút, hôm nay thể tới được, tôi uống thay ấy ly. Tôi cạn nhé, các vị tùy ý!”



      xong, Diệp Mộc uống hết ly rượu.



      Ngón tay Dung Nham đặt mặt bàn, tư thế ngồi thoải mái, Diệp Mộc đặt ly rượu xuống, với tay rót đầy ly của mình trong tiếng cổ vũ xung quanh, chạm khẽ vào chiếc ly rỗng của , keng tiếng, sau đó cười, đặt ly lên môi, hơi uống cạn.



      Lúc này, khí càng thêm náo nhiệt. Những nhà tài trợ này đều làm ăn ở thành phố c, tập đoàn Lương Thị và Dung gia phía sau Dung Nham có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ, cuộc gặp gỡ như vậy mà Dung nhị thiếu gia đích thân ra mặt, những người này sớm nhìn ra lý do.



      “Diệp tiểu thư!” tổng giám đốc khác cười khách khí gọi tên Diệp Mộc. “Dung nhị thiếu gia chiếu cố như vậy, mà lại là lần đầu tiên gặp mặt, Diệp tiểu thư quả tầm thường!” Mặt Diệp Mộc ửng đỏ, rượu cay quá, hơi uống hết, chảy nước mắt, đành quay về phía người nọ, cười: “ ư? Vậy phải đa tạ Dung nhị thiếu gia nể mặt rồi.”



      “Em gọi là gì cơ?” Dung Nham nhìn đôi mắt ngấn nước của , thấp giọng hỏi.



      Diệp Mộc trả lời, nhìn .



      Những người này bình thường quen tán tụng nhau tấc đến giời, tất nhiên thể bỏ qua cơ hội tốt này. Người vồ bàn tán dương, người cổ vũ Diệp Mộc tiếp tục uống với Dung Nham.



      Dung Nham gì, nhìn về phía với ánh mắt như muốn : “Tùy em, muốn coi ra sao cũng được.”



      Diệp Mộc như nhìn thấy gì, quay ra nhìn người sản xuất ngồi cùng bàn, ta liền cười: “Các vị! Các vị cứ ngồi bên cổ vũ thế này ổn chút nào, lát nữa Dung nhị thiếu gia uống say, rồi tìm Diệp Mộc của chúng tôi tính sổ, các vị chẳng liên quan gì, nhưng Diệp Mộc của chúng tôi chẳng phải chịu thiệt lớn rồi sao?”



      Người sản xuất dừng lại lúc, ngay lập tức có người phụ họa: “Nhất định thể để Diệp tiểu thư chịu thiệt như vậy được! Thế này , ly rượu này, chỉ cần Dung nhị thiếu gia uống cạn, bên tôi tài trợ thêm mười vạn nữa!” “Ly tiếp theo là tôi! Mười vạn!”



      “Tôi cũng mười vạn!”



      khí lên đến cao trào, cả bàn chỉ còn lại Dung Nham là ngồi, tay vuốt vuốt chiếc ly Diệp Mộc cụng khi nãy, chiếc ly lấp lánh sau những ngón tay dài của . Khắp bàn hô hào, ra giá lượt, chỉ đợi uống rượu. ra hiệu cho Diệp Mộc rót đầy ly.



      “Ờ...” Dung Nham khẽ cười, điệu bộ từ tốn. “Lát nữa chắc tôi bị mấy chê cười, mang danh nghĩa của Lương Thị tới đây uống rượu mà giá trị cũng chỉ có mười vạn.” xong, nâng ly, hướng về phía vị giám đốc đầu tiên ra giá mười vạn, uống cạn.



      Diệp Mộc ngay lập tức rót đầy ly thứ hai cho Dung Nham, tiếp tục nâng ly cùng vị giám đốc ra giá thứ hai, vị này chuẩn bị từ sớm, xua tay quả quyết: “Nếu là em trong nhà uống với nhau làm gì, hôm nay Dung nhị thiếu gia đại diện cho Lương Thị, ly rượu này tôi ra giá trăm vạn!”



      Dung Nham “ồ” lên tiếng, cười nhạt, hơi uống cạn.



      Những người sau tỏ ra cẩn trọng, loáng uống hết vòng, khoản tiền tài trợ lớn nóng hổi cứ như thếtrôi vào túi. Diệp Mộc nên cảm thấy vui mới phải, nhưng quay ra nhìn thấy ở đầu kia, Dung Nham ngồi im lìm ghế, mắt nhắm hờ, mọi vui mừng như tan biến hết.



      Rất lâu rồi Dung Nham uống nhiều như vậy, nôn sạch trong nhà vệ sinh, bụng dạ nhào lộn, vô cùng khó chịu. cúi đầu, dựa vào tường đứng lúc, hít hơi rồi lại nôn thốc nôn tháo, khi cảm thấy đỡ hơn, vừa định trở về bàn, bồng nhìn thấy Diệp Mộc đứng trước mặt.



      “Ấy...” Dung Nham mơ màng đưa tay vuốt mái tóc , vừa vừa đùa mình: “Chắc là say , ảo giác cũng xuất rồi.”



      Diệp Mộc gạt tay ra, với giọng chẳng vui vẻ gì: “Là em!” Dung Nham “ờ” tiếng, tay trượt xuống ôm lấy gáy , cúi đầu, cười lớn: “Hôn mà cũng như vậy sao? Tiểu Mộc, tối nay em xuất sớm quá.”



      tưởng , định tiến tới, Diệp Mộc vội vã đẩy ra, trừng mắt nhìn: “Dung Nham! đừng có mà mượn rượu giả điên! Ngoan ngoãn em đưa về nhà, nếu cho ở lại đây tự điên mình!”



      Dung Nham tựa lưng vào tường, nhìn cười: “ có em, ngủ ở đâu chẳng vậy... sao đâu, em cứvứt ở đây ! Đợi sáng mai tỉnh rượu tự về.”



      Diệp Mộc hít hơi sâu.



      !” Vẻ mặt đăm chiêu, cuối cùng nghiến răng đỡ lấy .



      Sau khi Dung Nham và Diệp Mộc rời bàn, đám người kia chẳng ai bảo ai, cùng rút lui. Khi bọn họ về đến phòng, quả nhiên chẳng còn ai, Diệp Mộc dìu Dung Nham ngồi xuống ghế, quay người tính tiền.



      Quầy tiếp tân nhận tiền, tỏ ra lưỡng lự trước kiên quyết của Diệp Mộc. lúc sau, chàng trai có vẻ là quản lý chạy tới, mặt mày tươi cười: “Diệp tiểu thư, tiệc rượu của nhị thiếu gia từ trước đến nay luôn ký hóa đơn, đến cuối năm mới thanh toán lượt.”



      Diệp Mộc đẩy chiếc thẻ ra: “ liên quan đến ấy, hôm nay tôi mời.”



      “Vậy chẳng phải là sao?” Người quản lý khẽ cười, tiếp: “ừm... khi nãy tôi thấy nhị thiếu gia hình như say quá rồi, nhà hàng cũng sắp xếp cả rồi, cái này gửi chị, có cầu gì, chị có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào.”



      ta đưa cho Diệp Mộc chiếc chìa khóa phòng.



      Diệp Mộc nhất quyết đòi thanh toán, lúc này người ta vậy rồi, nghĩ có giải thích thế nào cũng bằng thừa, đành cầm lấy cả chìa khóa phòng lẫn chiếc thẻ.



      đẩy cửa phòng, Dung Nham nằm thẳng đuột ghế, bàn tay đặt úp lên mắt, ánh đèn chiếu vào chiếc mũi cao thẳng, ngả bóng. Ánh sáng ấy cùng chiếc bóng đều vô hình, nhưng trong giây phút như chạm vào trái tim ai đó.



      lật chiếc khăn đặt lên mặt , Dung Nham “ớ” tiếng, nhanh như cắt nắm lấy tay , khiến kịp phản ứng.



      bỏ ra...” Diệp Mộc khẽ kháng cự.



      BỊ chiếc khăn che mặt nên giọng Dung Nham và trầm: “.”



      Diệp Mộc dùng lực lật tay, đẩy cánh tay ra, đứng dậy. Dung Nham ngồi bật dậy, xoay người ôm chặt lấy : “Tiểu Mộc!”



      Diệp Mộc tiếp tục kháng cự, cũng có ý buông tay, ôm chặt vào lòng, mặc cho giãy giụa.



      “Sao lại cắt tóc ngắn...” Đợi đến khi ngừng kháng cự, Dung Nham ghé sát vào vành tai cắn , than thở.



      “Người cũng gầy , mà hình như còn đen nữa!”



      Diệp Mộc nằm gọn trong vòng tay , chẳng thể làmgì, cả người lẫn trong lòng đều run rẩy.



      Đôi tay Dung Nham càng khóa chặt: “Tiểu quái thú!” Đôi môi nóng bỏng của chạm vào vành tai lạnh toát của , giọng mơ hồ mà hào hứng. “Cuối cùng em cũng trở về rồi... ngoan lắm, mồi tối có em ở bên, chỉ ngủ mình thôi.”
      Last edited by a moderator: 31/7/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       


      <img class="aligncenter" alt="Flowers glitter graphics" src="http://www.picgifs.com/glitter-graphics/glitter-graphics/flowers/glitter-graphics-flowers-583266.gif" />



      <!--[if gte mso 9]><xml>
      <o=DocumentProperties>
      <o:version>12.00</o:version>
      </o=DocumentProperties>
      </xml><![endif]-->


      <!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:WordDocument>
      <w:view>Normal</w:view>
      <w:Zoom>0</w:Zoom>
      <w:TrackMoves/>
      <w:TrackFormatting/>
      <w:punctuationKerning/>
      <w:validateAgainstSchemas/>
      <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
      <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
      <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
      <w=DoNotPromoteQF/>
      <w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther>
      <w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian>
      <w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript>
      <w:Compatibility>
      <w:BreakWrappedTables/>
      <w:SnapToGridInCell/>
      <w:WrapTextWithPunct/>
      <w:UseAsianBreakRules/>
      <w=DontGrowAutofit/>
      <w:SplitPgBreakAndParaMark/>
      <w=DontVertAlignCellWithSp/>
      <w=DontBreakConstrainedForcedTables/>
      <w=DontVertAlignInTxbx/>
      <w:Word11KerningPairs/>
      <w:CachedColBalance/>
      </w:Compatibility>
      <w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
      <m:mathPr>
      <m:mathFont m:val="Cambria Math"/>
      <m:brkBin m:val="before"/>
      <m:brkBinSub m:val="--"/>
      <m:smallFrac m:val="off"/>
      <m=DispDef/>
      <m:lMargin m:val="0"/>
      <m:rMargin m:val="0"/>
      <m=DefJc m:val="centerGroup"/>
      <m:wrapIndent m:val="1440"/>
      <m:intLim m:val="subSup"/>
      <m:naryLim m:val="undOvr"/>
      </m:mathPr></w:WordDocument>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="true"
      DefSemiHidden="true" DefQFormat="false" DefPriority="99"
      LatentStyleCount="267']
      <w:LsdException Locked="false" Priority="0" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Normal"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="heading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="35" QFormat="true" Name="caption"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="10" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" Name="Default Paragraph Font"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="11" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtitle"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="22" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Strong"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="20" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="59" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Table Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Placeholder Text"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="No Spacing"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Revision"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="34" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="List Paragraph"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="29" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="30" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="19" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="21" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="31" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="32" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="33" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Book Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="37" Name="Bibliography"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" QFormat="true" Name="TOC Heading"/>
      </w:LatentStyles>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>

      <style>
      /* Style Definitions */
      table.MsoNormalTable
      {mso-style-name:"Table Normal";
      mso-tstyle-rowband-size:0;
      mso-tstyle-colband-size:0;
      mso-style-noshow:yes;
      mso-style-priority:99;
      mso-style-qformat:yes;
      mso-style-parent:"";
      mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
      mso-para-margin:0in;
      mso-para-margin-bottom:.0001pt;
      mso-pagination:widow-orphan;
      font-size:11.0pt;
      font-family:"Calibri","sans-serif";
      mso-ascii-font-family:Calibri;
      mso-ascii-theme-font:minor-latin;
      mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
      mso-fareast-theme-font:minor-fareast;
      mso-hansi-font-family:Calibri;
      mso-hansi-theme-font:minor-latin;
      mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
      mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
      </style><![endif]-->
      MsoNormal" style=" font-size: 18.0pt; mso-bidi-font-size: 11.0pt; line-height: 115%; color: ']Chương 2: [/B]Lần gặp đầu

      Hơn hai năm trước.

      Nửa thân nghiêng về phía trước góc bốn mươi lăm độ, tay phải luồn vào ngực trái, với đến dưới nách trái. Nghiến răng, ngón tay cố vươn dài thêm chút, thêm chút... Dùng lực ép sát vào phần thịt lưng, rồi kéo, kéo, kéo...

      Đổi tay phải, theo hướng ngược lại, các bước giống hệt như , thêm lần nữa.

      Sau đó, ngắm qua tấm kính bên ngoài xe, Diệp Mộc vô cùng hài lòng nhìn chiếc áo cổ chữ V của mình trở nên ngay ngắn hơn hẳn.

      Thế mới , ngực phải để nhô ra, mà là để nắn.

      Ai đó cuối cùng cũng chỉnh cho vòng size B biến thành size c, dương dương tự đắc quay qua quay lại tự ngắm mình qua tấm kính, tay lại luồn vào trong áo, chỉnh đốn cẩn thận lần nữa. gian trong bãi đồ xe ngầm vô cùng yên tĩnh, vì vậy, khi tiếng “rừ rừ” đanh giòn vang lên, đầu Diệp Mộc như có cảm giác tê tê.

      Tấm kính xe màu sẫm bị Diệp Mộc biến thành chiếc gương ngắm nghía lúc lâu ấy từ từ hạ thấp trước mặt .

      Diệp Mộc ở tư thế nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa mặt và khuôn mặt đẹp trai ngồi trong xe kia chưa đến nửa mét, vì vậy nhìn rất . Người đó có cái cằm sạch , đôi môi mỏng, cái mũi cao, thẳng, đôi lông mày đen đậm, còn nữa, đôi mắt đen như biết cười.

      Trong giây lát, máu trong cơ thể ầm ầm dồn lên não cách vô cùng sung sướng, khiến mặt nóng bừng đến phát đau. Diệp Mộc ngay lập tức rút tay ra khỏi áo, vừa hít lấy hít để khí lạnh vừa ưỡn thẳng người như có chuyện gì.

      “Xin lỗi, phải tôi cố ý...” Giọng của người con trai ấy cũng rất dễ nghe, đến đây rồi dừng lại. “Tôi thấy đứng đó rất lâu rồi, có chuyện gì sao?”

      “Giám đốc Lê...” Mạch máu ở thái dương như phập phồng, Diệp Mộc nghĩ thầm, thế này thà chết cho xong, nhưng vẻ mặt lập tức chuyển về trạng thái ngây thơ vô (số) tội. “Chào , lần đầu gặp mặt...” Giọng của trởlại bình thường. “Tôi là bạn học của Lê Diệm Thần, ấy giới thiệu tôi đến đây làm việc, tôi là Diệp Mộc.”

      “Diệp - Mộc.” Người con trai ngồi trong xe nghe xong tên của , điệu cười trong mắt càng trở nên ràng, đôi môi hơi nhếch lên, thấp giọng nhẩm nhẩm lại hai chữ ấy, rồi lại ngẩng lên nhìn người con trước mặt.

      Diệp Mộc hơi bất ngờ trước phản ứng của , tim càng lúc càng đập nhanh.

      “Tôi phải Giám đốc Lê.” Vừa xong câu này, cầu thang máy đối diện đầu xe phát ra tiếng “ding dong”, cửa từ từ mở ra.

      Diệp Mộc ngượng ngùng quay lại. Từ trong thang máy, đôi nam nữ bước ra, người con trai dáng rất cao, ước chừng phải gần mét chín mươi. Diệp Mộc quen, ấy là cố Tiểu Điềm, trợ lý giám đốc của c&c. Chính ấy chỉ cho Diệp Mộc, Diệp tiểu thư là do tam thiếu gia giới thiệu, cũng coi là tư giao của Giám đốc Lê, hay là tới bãi đỗ xe chờ rồi cùng Giám đốc Lê ăn tối, vừa ăn vừa bàn chuyện...

      Sau ngày chờ đợi chẳng có việc gì làm, đầu óc quay mòng mòng, Diệp Mộc đồng ý. Vội vàng chạy xuống dưới, theo biển số xe mà Tiểu Điềm , tìm đến chiếc xe của Lê Cận Thần, và sau đó xảy ra việc đángxấu hổ kia.

      Diệp Mộc bình tĩnh trở lại, can đảm tiến đến. cố Tiểu Điềm bước sau người con trai, nghe ta với vẻ rất kính cẩn, tay thoăn thoắt ghi chép chiếc PDA, nhìn cảnh tượng này, người kia chắc hẳn là Giám đốc Lê Cận Thần của ấy.

      Vẻ mặt Diệp Mộc bình thường trở lại, nhìn về phía người ngồi trong xe.

      Người con trai trong xe thấy nhìn qua, liền với tay mở cửa, bước xuống. Diệp Mộc lùi về phía sau bước, nhìn thấy ta chỉnh lại cà vạt, mở cửa sau, rồi lễ phép đứng sang bên!

      Diệp Mộc như rơi bịch xuống đất... c&c hổ danh là công ty giải trí hùng mạnh bậc nhất châu Á, đến nhân viên lái xe mà ngoại hình, khí chất cũng tiêu chuẩn như vậy, có thể thấy cầu của họ đối với những ca sĩ dưới trướng nghiêm khắc tới mức nào!

      Diệp Mộc còn ngẩn người Lê Cận Thần bước đến gần, nhìn thấy quen biết đứng trước xe của mình, khỏi thắc mắc, nhướn mày hỏi: “ là...?”

      Diệp Mộc đứng ngây như phồng, giọng thánh thótcủa Cố Tiểu Điềm vang lên trước khi kịp : “Đây chính là người mà tam thiếu gia giới thiệu, tên Diệp Mộc, đến để sắp xếp công việc.”

      Diệp Mộc định thần lại, mỉm cười giơ tay về phía Lê Cận Thần: “Chào . Tôi là Diệp Mộc, rất vui được gặp .”

      Bước đến gần mới phát , lúc miêu tả về chàng này, Lê Diệm Thần dùng hai chữ “tuyệt phẩm” quả ngoa chút nào.

      Người tên Lê Cận Thần này, vẻ bề ngoài có gì để bàn rồi, mấy chàng minh tinh nổi như cồn bây giờ cũng chẳng thể sánh bằng. Nhưng thứ khiến người khác rung động hơn vẻ bề ngoài đẹp trai kia chính là khí chất toát ra từ ta.

      Lê Cận Thần “ồ” tiếng, mỉm cười với Diệp Mộc: “ là bạn học của Diệm Thần? Đúng rồi, trước đây cậu ấy có với tôi về .” Tiếng phổ thông của ta có vẻ hơi cứng, uốn lưỡi và thẳng lưỡi có chút ràng, mang sắc giọng Quảng Đông. “Rất vui được gặp . Nhưng... ở đây làm gì vậy?”

      Phía sau Diệp Mộc, người lái xe nọ bật cười.

      “Tôi thắc mắc hiểu tại sao nằm ngủ bùtrong xe, bỗng nhiên ở đâu xuất , hóa ra là do Điềm Điềm sợ tôi đơn nên bảo đồng nghiệp mới đến trêu đùa.” Người lái xe từ tốn . tựa vào cửa xe, ở góc độ này, vẻ mặt ấy rất giống nam diễn viên điển trai trong cuốn tạp chí điện ảnh mà Diệp Mộc thích nhất.

      Lê Cận Thần nghe thấy thế, quay sang nhìn cố Tiểu Điềm. Cố Tiểu Điềm vươn thẳng cổ, vẻ mặt ngại ngùng, đưa tập tài liệu trong tay cho người tài xế, quay người tiến về chiếc xe của mình đỗ bên cạnh, rồi lái luôn.

      Diệp Mộc gì, đầu hơi cúi thấp, dáng vẻ đáng thương.

      “Diệp tiểu thư!” Lê Cận Thần tỏ vẻ xin lỗi. “Xin lỗi , cả ngày nay tôi bận quá, để phải chờ lâu.”

      Lê Cận Thần nở nụ cười ấm áp, nụ cười ấy còn ngọt ngào hơn cả những làn gió xuân, trái tim Diệp Mộc bị nụ cười ấy làm cho mềm nhũn. nhàng : “Được rồi, Diệp tiểu thư, ngày mai sau khi tới, cứ lên thẳng tầng sáu mươi báo cáo nhé!”

      “Tôi cần phỏng vấn sao?” Diệp Mộc hỏi lại, có chút ngạc nhiên.

      Lê Cận Thần khẽ lắc đầu, vẫn là nụ cười ngọt ngào ấy: “Tôi tin tưởng con mắt nhìn người của Diệm Thần.” Lê Cận Thần lên xe, người tài xế cho xe nổ máy, Diệp Mộc thở phào nhõm chợt nhìn thấy từ chiếc gương xe, người tài xế cười với mình, ánh mắt hình như hướng xuống ngực, mặt lại đỏ bừng.

      Sau khi nghe Diệp Mộc kể lại toàn bộ câu chuyện, Trần Hiểu Vân rút ra được ba kết luận. là cố Tiểu Điềm là con khốn. Hai là ấn tượng của Lê Cận Thần với Diệp Mộc có lẽ chẳng ra làm sao. Ba là tổng hợp hai điểm , những ngày tháng của Diệp Mộc ở c&c chẳng dễ dàng gì.

      về điểm thứ nhất, cả ba người có mặt đều có những ý kiến khác nhau nên việc thảo luận lập tức chuyển sang điểm thứ hai. Ấn tượng của Diệp Mộc về Lê Cận Thần vô cùng tốt, hết lần này đến lần khác kể lại cho hai chị em nhà họ Trần về nụ cười chết người ấy.

      Trần Hiểu Vân vừa nhai dưa chuột vừa gật gù ra vẻ hiểu biết, phân tích cho Diệp Mộc: “ ta bảo cậu cần phỏng vấn, cách khác là ta muốn hiểu thêm về năng lực và chuyên ngành của cậu. ta tin tưởng con mắt nhìn người của Lê Diệm Thần cũng có nghĩa là ta vì nể mặt em trai mình nên mới nhận cậu vào. Có thể thấy cái người tên Lê Cận Thần này chẳng đối tốt gì với cậu đâu.” Khóe miệng Diệp Mộc méo , trong lòng có chút bất an, phản kháng với vẻ ngờ vực: “ ấy có vẻ rất tốt, phải người như cậu đâu.”

      Trần Hiểu Vân khẽ lắc đầu: “Vị trí của Lê Cận Thần ở c&c là dưới người vạn người, sao có thể là người bình thường được chứ? Mấy năm trước ta cùng vài người thân thiết tới thành phố c dựng nghiệp, giờ cậu thấy đấy, với quy mô của c&c tại, người đàn ông tay có thể tạo dựng công ty lớn như vậy có thể là người tốt được sao? ta càng tỏ ra nóng nảy, càng chứng tỏ ta rất đáng sợ!”

      Diệp Mộc bị những lời của Trần Hiểu Vân dọa cho phát sợ, quả táo trong tay cũng quên chẳng buồn cắn.

      Điều mà em Trần Hiểu Hứa quan tâm lại hoàn toàn khác so với chị Trần Hiểu Vân, đôi mắt bé đầy những vì sao lấp lánh, kéo tay Diệp Mộc lay lay: “Chị Mộc Mộc, Lê Cận Thần ấy... đẹp trai như vậy sao?”

      Diệp Mộc gật đầu rất quả quyết.

      Hiểu Hứa hào hứng, khuôn mặt đỏ ửng, vội vàng hỏi thêm: “Thế còn chàng tài xế đẹp trai sao?”

      Diệp Mộc nhớ lại: “ chàng tài xế ấy... vẻ đẹp trainày thể ràng. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, lông mày khiến người khác có cảm giác rất thoải mái, đúng thế, ấy khiến người khác rất vừa mắt.” đến đây, chợt có cảm giác quen từ trước, hình như từng gặp người tài xế đó ở đâu rồi... Biết đâu ta từng tham gia đóng quảng cáo, hoặc đóng vai diễn viên quần chúng trong bộ phim truyền hình nào đó cũng nên.

      “Cắt!” Trần Hiểu Vân đánh thức hai đóa hoa ngơ ngẩn. “ chuyện nghiêm túc! Mộc Mộc, cậu có chắc là cậu muốn bị cuốn vào cái vòng xoáy ấy ? Mình rất lo cho cậu, giới giải trí phải nơi dễ dàng gì đâu.”

      Diệp Mộc gật đầu quả quyết: “Tất nhiên rồi! Đây là quê hương của bố tớ, tớ nhất định phải định cư ở nơi này, làm việc tốt... Tuy rằng ngày hôm nay khởi đầu chẳng ra làm sao.”

      Trần Hiểu Vân là bạn thân lâu năm của Diệp Mộc, rất hiểu gia cảnh của Diệp Mộc, nghe thấy giọng của ấy đến đây bồng chùng xuống, xoa xoa mặt Diệp Mộc tỏ vẻ an ủi.

      Trần Hiểu Hứa đẩy chị ra, tiến tới gần: “Chị Mộc Mộc, đợi đến khi chị ổn định ở c&c rồi, chị giúp em thành minh tinh được ?” So với chị có ngoại hình bình thường, bé Trần Hiểu Hứa mười tám tuổi vô cùng xinh đẹp. Từ thích ca hát, nhảy múa, trở thành minh tinh là ước mơ lớn nhất của .

      Bố mẹ hai người có ý kiến gì về việc đó, nhưng người có tiếng quyết định trong gia đình họ Trần lại phải họ, mà là chị Trần Hiểu Vân.

      “TRẦN - HIỂU - HỨA!” Trần Hiểu Vân nghiêm mặt. “Chị nhắc lại với em lần nữa, hãy bỏ ngay cái ý định đó , chăm chỉ mà học hành cho tốt!”

      “Nhưng người ta thích học...” Đôi môi đỏ thắm của Hiểu Hứa chu lên. “Chị Diệp Tử, chị giúp em , em như thế này mà thành minh tinh có phải là phí phạm của giời ?”

      Diệp Mộc gật gù đồng ý.

      Thái độ của Trần Hiểu Vân về vấn đề này trước sau như , thấy em vẫn dám cãi lại, lông mày nhếch lên, nắm tay lại dọa dẫm. Hiểu Hứa thét lên rồi chạy ra nấp đằng sau Diệp Mộc, ba người kéo qua kéo lại thành vòng tròn.

      lúc gay cấn, điện thoại của Diệp Mộc rung lên, cố gắng thoát ra ngoài, bước vào nhà vệ sinh nghe điện.

      Giọng của Tề Ngải ức vẫn ngọt ngào như mọi khi: “Bảo bối, Mỹ Diễm thấy em đâu, bây giờ bà ấyđang rất tức giận đấy.”

      “Em biết rồi.” Diệp Mộc cau mày, vài câu ngắn gọn rồi gác máy, lúc sau ngó cái điện thoại, mặt ngẩn ra, rồi gọi thêm cuộc.

      Đầu bên kia ngay lập tức nhấc máy, Tề ức Mỹ Diễm có vẻ rất tức giận: “Diệp Mộc! Con biến đâu thế hả?!”

      “Có chuyện gì?” Diệp Mộc vô cùng lạnh lùng.

      Đầu bên kia hình như cũng nhận ra thay đổi này, im lặng giây, lấy lại giọng bình thường rồi tiếp: “Sao lâu như vậy mà thèm về nhả?”

      “Mẹ là, nhà của dượng Tề và mẹ, cũng như của Tề Ngải ức sao?” Nhìn trong gương, mặt Diệp Mộc chút cảm xúc.

      “Cái con bé hư đốn, vong ơn bội nghĩa này! Đây có còn là nhà con nữa hả? Từ đến lớn, ông Tề và Tiểu Te chẳng nhẽ coi con như con ruột và em ruột hay sao?!” Giọng của mẹ Diệp Mộc càng lúc càng cao. “Diệp Mộc, mẹ cũng chỉ là tìm người vững chãi hơn bố con để cùng chung sống, con có cần tỏ thái độ coi mẹ ra gì như vậy ?!”

      Những lời này Diệp Mộc nghe biết bao nhiêu lần nên từ lâu chẳng có cảm giác gì. Từ cửa sổ nhà vệsinh nhìn ra ngoài, phong cảnh thành phố c đẹp, để mặc cho lòng mình lãng đãng hồi, giọng bên kia vẫn phát ra ngớt, cau mày: “Tiền điện thoại đắt lắm, mẹ luôn , tìm con có việc gì vậy?”

      “Con ở thành phố c phải ?!” Mẹ Diệp Mộc liền đoán ra ngay. “Con tìm bố con đấy à?! Diệp Mộc, con có phải con ruột của mẹ vậy? Sao con có thể ngốc nghếch đến thế hả? Hơn hai mươi năm trước ông ta vứt bỏ con, con còn đến tìm ông ta làm gì?”

      Diệp Mộc cười ha ha: “Sao mẹ ở Hồng Kông lâu vậy rồi mà tiếng phổ thông vẫn lưu loát thế? Con nghĩ sau này mẹ già, tóc bạc da mồi bị dượng Tề đuổi ra khỏi nhà rồi, có thể ngồi dưới chân cầu trải chiếu làm nghề bình sách được đấy!”

      “Diệp Mộc!” Mẹ Diệp Mộc quát lớn, cơn giận bốc lên mười vạn tám nghìn dặm, theo sóng điện thoại truyền đến đầu bên kia.

      Nghe tiếng nghiến răng phát ra trong điện thoại, Diệp Mộc chợt cảm thấy thích thú.

      Nhưng ngay sau đó, tiếng nức nở cố gắng hết sức để kìm nén lại làm cho thích thú của hoàn toàn tan biến.

      “Làm cái thẻ ngân hàng ở chỗ đó, rồi gửi số thẻcho mẹ, ngày mai mẹ gửi tiền cho con. Sáng ngày mai làm ngay !” Giọng của Tề úc Mỹ Diễm bình thường chút, ra lệnh cho con với giọng của bậc bề .

      “Hôm nay con tìm được việc rồi, thiếu tiền. Mẹ cứ giữ lấy mà phòng thân, tuy mẹ thấy người đàn ông đó có thể làm chỗ dựa cho mẹ, nhưng con thấy, cũng chẳng chắc chắn bằng việc mẹ cứ tích lũy tiền cho mình.” Diệp Mộc nhanh. “À, còn nữa, con có ý định tìm bố đâu. Nếu mẹ muốn con và ông ấy gặp nhau đừng gọi điện thoại cho Tần Tang rằng con đến đây, mấy năm qua nhà mình phiền chị ấy rất nhiều rồi. Thế mẹ nhé, ngày mai con phải làm, con muốn ngủ sớm. Con cúp máy đây. Chúc mẹ ngủ ngon.”

      Mẹ Diệp Mộc gì, đợi đến khi câu “con muốn ngủ sớm”, điện thoại bị ngắt.

      Đáp lại câu chúc ngủ ngon ấy là từng tràng “tút tút tút”

      trong điện thoại. Diệp Mộc nghĩ, lúc này, tại chung cư nào đó ở Cửu Long - Hồng Kông, khuôn mặt bà mẹ trung niên xinh đẹp của là vẻ dương dương tự đắc kiểu “người cúp máy trước là người chiến thắng”, rồi nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại đến buồn cười, bản thân cũng bất giác bật cười.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Ký ức

      <img class="aligncenter" alt="Flowers glitter graphics" src="http://www.picgifs.com/glitter-graphics/glitter-graphics/flowers/glitter-graphics-flowers-583266.gif" />

      Sau việc bị Cố Tiểu Điềm chơi khăm ngày hôm qua, ấn tượng đầu tiên của Diệp Mộc về Tôn Vỹ đó là lương thiện. Tôn Vỹ là tổ trưởng phụ trách nhóm của Diệp Mộc, nhìn bề ngoài tuổi tác khoảng ba mươi lăm, chiều cao cũng sàn sàn Diệp Mộc, gầy hơn Diệp Mộc chút. Bộ quần áo công sở phẳng phiu màu đen, trang điểm nhàng mà sắc nét tạo cho người khác cảm giác vừa thời thượng, tháo vát vừa có nét gợi cảm của phụ nữ, đúng là mỹ nhân.

      Chị nhàng bảo Diệp Mộc gọi chị là “chị Sunny”, rằng mấy chị em trong công ty đều gọi chị như vậy. Suốt buổi sáng chị đưa Diệp Mộc làm quen với môi trường làm việc, lời lịch , nhiệt tình, nhưng cũng muốn bày tỏ ý rất ràng: “Cho dù là bạn học của tam thiếu gia, rơi vào tay chị cũng phải chịu quản lý, đối xử đặc biệt nào đâu nhé!”

      ra, lúc này Diệp Mộc hơi hối hận, nên vì muốn nhanh chóng rời xa Hồng Kông mà nghe lời LêDiệm Thần, bước vào cái ô dù c&c của ấy.

      “Chị Sunny, em dám mình làm tốt như thế nào, nhưng em có thể hứa với chị em cố gắng hết sức. Lúc học đại học em cũng làm thêm trong ngành này, trợ lý ngân hàng và trợ lý cho nghệ sĩ em đều làm. Giấy chứng nhận quản lý viên em cũng có, lý luận về tiếp thị em cũng có tìm hiểu, nhưng thể hiểu biết nhiều như chị được, về sau phải phiền chị chỉ dẫn nhiều cho em ạ. Nếu em làm tốt chị cứ mắng, chỉ số EQ của em cũng khá lắm ạ.” Diệp Mộc xong tràng, cũng tự cảm thấy khắp người rần rần.

      Tôn Vỹ gật đầu có vẻ rất hài lòng: “Thế tốt. Đến đây, chị đưa em gặp hai người em làm việc cùng.”

      Có hai người mà Diệp Mộc làm việc cùng, đều là con , cả hai cái tên đều có chữ “Lâm”. Người cao và gầy tên là Cylin, Vương Hề Lâm. Còn người khá xinh đẹp kia tên là Trương Lâm.

      Trương Lâm có điểm gì khác ngoài hai chữ “ngạo mạn” nổi khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp. Tính cách của Cylin đến nỗi, vừa nhìn thấy Tôn Vỹ và Diệp Mộc bước vào, lập tực đặt chiếc mascara tay xuống, đứng dậy chào hỏi rất lễ phép: “Em chào chị Sunny!” Tôn Vỹ vui vẻ chào lại , rồi quay sang cười với Trương Lâm dáng vẻ hờ hững ngồi ghế kế bên, : “Giới thiệu với hai người, Trương Lâm, Vương Hề Lâm, đây là người làm việc cùng hai em, Diệp Mộc, về sau cho dù có việc gì cũng có thể tìm ấy.” Giới thiệu xong, chị quay ra thầm gì đó với Diệp Mộc, rồi quay người rời .

      đường tới đây, Tôn Vỹ cho Diệp Mộc xem qua thông tin về hai người này, khiến cảm thấy hơi mất tự tin, cười cái để lấy lại vẻ tự nhiên: “Chào hai bạn, tôi là Diệp Mộc, Diệp trong từ “lá cây”, Mộc trong “như mộc xuân phong”. Sau này, trong công việc mong mọi người giúp đỡ.”

      Cylin rất hoạt bát, cười rồi với Diệp Mộc: “Lúc chị mới bước vào, em còn tưởng chị cũng là trong những người mới ở đây cơ!”

      ấy tâng bốc rất khéo léo, tuy Diệp Mộc biết đó chỉ là khách sáo, nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Hai người chuyện Trương Lâm ngồi kế bên chớp chớp mí mắt cách lạnh lùng, sau khi thu hút được chú ý của Diệp Mộc, khẽ cử động đôi môi căng mọng, ngọt ngào như viên kẹo dẻo của mình: “Tôi khát nước.”

      Nụ cười của Cylin ngừng lại trong giây lát, nhìn vềphía Diệp Mộc. Diệp Mộc cười, tỏ ra rất thân thiện: “Ồ, được thôi! Các bạn cứ trang điểm tiếp , lát nữa có chương trình phải ghi hình. Tôi mua nước rồi về ngay.”

      đường tới đây chú ý ở hành lang có máy bán nước tự động. Bước ra khỏi phòng hóa trang, Diệp Mộc vừa vừa lấy ra mấy đồng xu, để ý nên suýt va phải người ở chồ rẽ. Ngẩng lên nhìn, hóa ra là chàng tài xế hôm qua.

      “Là à? Chào buổi sáng!” Diệp Mộc tươi cười, tít mắt chào hỏi .

      Hôm qua, Dung Nham làm tài xế cho Lê Cận Thần suốt ngày, buổi tối ngủ đủ giấc, từ lúc thức dậy đến bây giờ vẫn trong tình trạng ngái ngủ, khi nhận được nụ cười tươi tắn, rạng rỡ của này, như người sống lâu trong bóng tối bồng được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, bất chợt đưa tay lên che mắt.

      Diệp Mộc thích thú, dùng chiếc thẻ nhân viên vừa nhận được gõ gõ vào : “ làm gì mà dám nhìn tôi thế? Tôi nhìn rất đáng sợ hay sao?”

      Dung Nham rất ít khi được lời nào như thế này. buông tay, bản thân mình cũng cảm thấy hành động khi nãy kỳ lạ. Diệp Mộc vội, nhét mấy đồng xu vào máy bán nước tự động, mua hai chai nước và hai hộp sữa sôcôla, đưa cho hộp: “Mời uống nước. Bây giờ tôi vội, lần sau gặp lại nhé, tài xe!”

      Lúc đưa hộp sữa cho có hơi mạnh tay, Dung Nham lùi lại về sau vài bước, bồng có cảm giác kỳ lạ.

      Sau này, khi Dung Nham nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, hiểu được cái cảm giác kỳ lạ bất chợt ùa đến ấy là gì. Nhưng lúc này, chỉ biết cầm hộp sữa đứng ngây tại chỗ, nhìn theo bóng Diệp Mộc vội vã bước , trong lòng có chút tổn thương. này nhớ gì về sao?

      Lê Cận Thần vừa họp xong, bước ra ngoài, đến hành lang nhìn thấy Dung Nham cầm hộp sữa đứng đó, bật cười, ra hiệu cho cố Tiểu Điềm nhìn về phía ấy.

      Cố Tiểu Điềm hơi liếc mắt, cười nhạt: “Giám đốc Lê, giao dịch của chúng ta lần này đúng là đáng giá, Dung thiếu gia những hạ mình làm tài xế, bây giờ lại còn mang đồ ăn sáng đến nữa.” Từ khi Lê Cận Thần còn ở tổng công ty ở Hồng Kông, là trợ lý đắc lực của , hai người lại là em họ xa, bình thường ngoài công việc, chẳng phân biệt lớn cũng quen rồi. Dung Nham trở về trạng thái bình thường, chớp mắt nhìn về phía cố Tiểu Điềm: “Điềm Điềm, em lo vất vả phải ?”

      “Thôi !” Cố Tiểu Điềm chẳng có chút hứng thú với mấy chàng công tử phong lưu này. “Vì màn kịch lần này, đến thể diện của bản thân cũng chẳng buồn giữ, trở thành nhân viên phục vụ của chúng tôi, tôi coi thường chứ thương xót nỗi gì? cứ ở đấy mà mơ!” xong, lườm Dung Nham cái, vung tay bước .

      Dung Nham tối tăm mặt mày, ngơ ngác, xoa xoa cằm, hỏi Lê Cận Thần: “ này bị sao vậy?”

      “Hôm qua phá hỏng sân khấu của ấy, quên rồi sao?” Lê Cận Thần nhắc lại chuyện xảy ra tối qua ở bãi đỗ xe, xem đồng hồ cũng đến giờ, vỗ vỗ vai Dung Nham. “ thôi, sắp đến giờ thu hình rồi.”

      Trương Lâm dạy cho Diệp Mộc bài học đầu tiên khi bước vào giới giải trí.

      Chai nước mở nắp đặt bàn, ta chẳng thèm ngó đến, chẳng chẳng rằng, lạnh lùng nhìn Diệp Mộc bằng đôi mắt to sáng và đẹp.

      Diệp Mộc bị ta nhìn chằm chằm, cảm thấy kỳ lạ, ngó nhìn khắp căn phòng, các trang điểm đểchuẩn bị ghi hình nhìn ai cũng có vẻ bận rộn, nhưng ra thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía .

      “Có gì đúng sao?” Diệp Mộc cất lời hỏi Trương Lâm. “ sao thế? Có phải thích uống loại nước này ?”

      Trương Lâm chỉ cười nhạt, vứt chiếc cọ trang điểm trong tay lên bàn kêu “cạch” tiếng, đứng dậy rồi bước . Diệp Mộc đương nhiên thể để Trương Lâm . kéo cánh tay Trương Lâm, giữ ta lại, sau đó quay sang hỏi Cylin: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Trương Lâm nhìn Diệp Mộc nắm chặt cánh tay nhắn, thon thả của mình, trừng mắt ngạc nhiên, nhìn Diệp Mộc chằm chặp. Cylin nhìn Diệp Mộc, câu: “Ống hút đâu? Miệng chai làm nhạt son môi.”

      Lúc này, khắp phòng trang điểm bắt đầu xuất những tiếng cười xì xầm.

      Trong đầu Diệp Mộc phát ra những tiếng ong ong, chút nữa nổ tung.

      “Ôi trời!” thở phào nhõm, vỗ vỗ đầu. “Xem ra trước khi ghi hình, người sốt ruột nhất phải là ca sĩ, đến cái này mà tôi cũng quên. Ha ha, may mà Trương Lâm vẫn chưa uống, nếu son nhạt mất lại phải tô lại, kịp giờ quay mất.”

      Trương Lâm có vẻ bình tĩnh lại, Diệp Mộc vội vàng buông tay: “Này, tôi làm đau đấy chứ? Lúc nãy tôi mất bình tĩnh nên biết có quá tay .”

      Trương Lâm giật tay ra, ngắn gọn: “ sao.”

      Lời Diệp Mộc vừa dứt, nhắn đeo kính gọng đậm siêu lớn chẳng biết từ đâu xuất , rút ra từ túi quần trái hai chiếc ống hút, đưa cho Diệp Mộc. Diệp Mộc ngay lập tức đón lấy, bóc lớp vỏ ngoài của chiếc ống hút, cắm vào hai chai nước của Trương Lâm và Cylin, cẩn thận đặt ngay ngắn vào vị trí thuận tiện cho hai người dễ lấy.

      Phục vụ nước nôi cho hai bà trẻ xong xuôi, Diệp Mộc vừa cầm hộp sữa sôcôla đặt bàn lên, vừa huơ tay quạt quạt, quay về phía nhắn trượng nghĩa khi nãy, lắc lắc đầu làm mặt xấu xí vẻ hài lòng.

      Đôi mắt to tròn của đảo qua đảo lại nhanh nhẹn, chỉ nhìn biết là rất thông minh. cho Diệp Mộc biết tên là Ô Long Trà thuộc bộ phận trang phục.

      Hai người vừa quen nhau chuyện trò đến thời gian ghi hình.

      Các nữ ca sĩ lần lượt bước ra, khi Trương Lâm và Cylin đến, Diệp Mộc giơ tay vỗ vỗ vào vai họ: “Cố lên nhé!” Cylin chu môi cười, giơ tay hình chữ “V”. Trương Lâm đằng sau, chỉ ậm ừ tiếng coi như đáp lại. Diệp Mộc được lĩnh giáo tính khí của này, tỏ ra bận tâm, cùng với Ô Long Trà bước sau bọn họ, tiến vào studio.

      Nơi này ghi hình talkshow giải trí mới được trình làng đầu năm nay. Công ty c&c đầu tư khoản tiền khổng lồ vào đây, là mốc quan trọng của Lê Cận Thần khi bước chân vào thị trường làm chương trình dạng talkshow, vì vậy được cả công ty rất quan tâm và coi trọng.

      Quá trình ghi hình diễn ra rất thuật lợi. Khoảng nửa tiếng sau, mọi người từ studio bắt đầu bước ra.

      Diệp Mộc khi ấy chăm chú quan sát trường quay, thoăn thoắt ghi chép, Ô Long Trà kéo mấy lần, mới rời mắt khỏi cuốn sổ. nhìn theo hướng mà Ô Long Trà chỉ, hóa ra Lê Cận Thần tới, chàng tài xế kia cũng theo.

      “Giám đốc Lê vẫn thường đến nơi ghi hình à?” Diệp Mộc hỏi Ô Long Trà.

      Ô Long Trà lắc đầu: “Chắc là đặc biệt đến thăm Trương Lâm nhà các chị đấy.” Diệp Mộc giật mình, ánh mắt dừng lại lúc gương mặt Lê Cận Thần: “Giám đốc Lê... và Trương Lâm?”

      phải! Là Dung thiếu gia! Người cạnh Giám đốc Lê ấy!” Ô Long Trà kéo Diệp Mộc lại gần hơn chút, giọng càng lúc càng : “Này, Diệp Mộc! Chị chút, chút nữa đạo diễn đuổi chị ra ngoài đấy.”

      “Người đó... phải là tài xế của Giám đốc Lê sao?” Diệp Mộc cố gắng nhất có thể.

      Ô Long Trà nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Mộc, cười tít mắt, để lộ hàm răng trắng sáng: “Cái này... em có nguồn tin độc quyền, chị hãy cầu xin em , em cho chị biết!”

      “Xin em mà!”, Diệp Mộc tươi cười, .

      Ô Long Trà tỏ vẻ rất hài lòng, đẩy đẩy chiếc kính gọng đậm, có ý muốn ngoắc tay với Diệp Mộc, Diệp Mộc lập tức giơ tay ra. “Người đó là Dung thiếu gia, mọi người đều gọi ấy là Dung nhị thiếu gia. ấy là người đứng trong top ba chàng trai độc thân hoàng kim ở đây đấy, vô cùng giàu có!

      ấy nhờ vả Giám đốc Lê của chúng ta lăng xê choTrương Lâm, giám đốc có thể, nhưng muốn Dung thiếu gia làm tài xế cho ấy ngày. Dung thiếu gia và Trương Lâm chắc là có gì đó với nhau, muốn lăng xê ta, thế là đồng ý làm !”

      Diệp Mộc “ồ...” tiếng dài, mọi chuyện vỡ nhẽ.

      Người biên tập chương trình thầm gì đó với Lê Cận Thần, vừa vừa cau mày. Lê Cận Thần vừa nghe vừa nhìn về phía Trương Lâm, cuối cùng gật gật đầu, cười vẻ thích thú.

      Đợi đến khi người biên tập bị đạo diễn gọi ra, Lê Cận Thần quay người, nhìn về phía Dung Nham, phát ánh mắt của Dung nhị thiếu gia hướng về phía hậu trường. nhìn theo hướng nhìn của Dung Nham, chỉ thấy tên Diệp Mộc ngày hôm qua đến liên hệ làm việc theo lời giới thiệu của Diệm Thần đứng đằng sau máy quay số bốn, quan sát trường quay rất chăm chú.

      Thực ra, khi Dung Nham vừa bước vào để mắt đến Diệp Mộc đứng ở đầu kia của trường quay, sau đó này đứng khuất vào chồ tối, cho rằng chẳng ai biết mình nhìn trộm . làm ra vẻ biết gì, mặc cho tự do hành động, đợi đến khi quay mặt , mới nhìn về hướng ấy. này cầm cuốn sổ, cắm cúi ghi chép gì đó, nhìn có vẻ rất chăm chú vànghiêm túc, đó chính là người con trước đây kiên trì chơi bản piano tại giáo đường ở vùng Giang Nam mưa giăng mịt mờ.

      cảm thấy rất vui, hề biết rằng mình bị Lê Cận Thần theo dõi.

      Chỉ cần nhìn điệu bộ cười cười của Lê Cận Thần, Dung Nham biết ngay ta nghĩ đến chuyện gì.

      có biết Diệp Mộc này ?” Dung Nham chút vòng vo, thẳng vào vấn đề.

      “Là trợ lý thứ sáu của bảo bối Trương Lâm nhà đấy, và là bạn cũ thứ bảy của cậu em bảo bối thứ ba nhà tôi.” Lê Cận Thần cười nhạt.

      Dung Nham ngờ trong chuyện này còn có những mối quan hệ như vậy, nụ cười biến mất trong giây lát.

      Lê Cận Thần là người thế nào chứ, ngay lập tức phát giác việc đằng sau chuyện này: “Sao vậy? quen

      ấy à?”

      Dung Nham cười gật đầu: “Có gặp ở hôn lễ của Tiểu Ngũ, ấy là chị em với vợ Tiểu Ngũ.” Tập đoàn Lương Thị có sáu người đứng đầu, Dung Nham là người thứ hai, Lý Vi Nhiên là thứ năm, lấy vợ là tam tiểu thư của Tần gia trong thành phố. “Tần Tang?!” Lần này Lê Cận Thần thực ngạc nhiên, ánh mắt theo phản xạ nhìn về phía Diệp Mộc.

      Lúc này chương trình quay được nửa, Trương Lâm ngoài việc tự giới thiệu bản thân, hề mở miệng câu nào. Diệp Mộc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của , thầm nghĩ làm sao có thể lợi dụng chàng si tình Dung thiếu gia nọ để đưa Trương Lâm nổi lên. Khi ánh mắt của Lê Cận Thần hướng về phía , đúng lúc liếc nhìn về phía Dung Nham, do chú ý chạm mắt, Lê Cận Thần tỏ ra rất hào phóng, mỉm cười với , còn Diệp Mộc nhất thời khựng lại, sau đó chẳng hiểu sao người bồng nóng bừng.

      “Cắt!” Giọng đạo diễn bất ngờ vang lên, sau đó là tiếng xì xầm râm ran của các nhân viên.

      Diệp Mộc trong lòng xốn xang vì ánh mắt của Lê Cận Thần, chỉ nghe thấy Ô Long Trà lẩm bẩm “thảm rồi”, giật mình trở về thực tại, vội vã nhìn về phía trường quay, đúng là thảm rồi.

      Thiên hậu đình đám nhất trong số những nghệ sĩ có mặt tại trường quay - Lâm Kinh Vũ, vốn ngồi tại vị trí gần MC nhất, rời ghế đứng dậy, tiến đến trước mặt Trương Lâm. Từ vị trí này, Diệp Mộc có thể nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Kinh Vũ, nét mặt ấy làm có cảm giác chẳng tốt đẹp gì.

      tên là gì?” Lâm Kinh Vũ với dáng vẻ thướt tha, vòng eo thon thả, hơi nghiêng người, ghé sát vào tấm biển tên trước ngực Trương Lâm, liếc mắt cái, cười . “Trương Lâm? Lúc nãy cười cái gì? Tại sao lại cười? Lời của tôi rất buồn cười sao?”

      Những lời ngắn gọn, súc tích, có trật tự này được phát ra từ miệng đại mỹ nhân Lâm Kinh Vũ bồng có sức mạnh ghê gớm và đạt đến độ cao quý lạ thường. Khí thế ấy cũng có thể ép cho đối thủ lún xuống tận bùn sâu. vẫn may, hai người đứng đó đều là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khung cảnh trước mặt cũng đến nỗi quá khó coi.

      Trương Lâm vẫn giữ vẻ cao ngạo chẳng coi ai ra gì, chẳng buồn nhìn thẳng vào Lâm Kinh Vũ, nhàng buông câu: “Còn quay nữa đây?”

      Diệp Mộc ngay lập tức nhận ra câu này là với mình, đúng là ngựa non háu đá, “bao biện” luôn chạy nhanh hơn “lý trí”, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, bước lên phía trước.

      Ô Long Trà đứng bên cạnh giơ tay ra nhưng kịp ngăn lại, đứng tại chồ lo lắng. Thực ra chuyện đến mức này, cũng chỉ do tiếng cười khẽ của Trương Lâm mà thôi. Trong khi ghi hình, các nữ minh tinh say sưa tiết lộ về mối tình đầu của mình, theo thứ tự từ người tuổi nhất.

      Trương Lâm chẳng thể gì nhiều, chỉ : “Van còn , chưa bao giờ”, rồi đến lượt người khác. Cylin lém lỉnh kể đoạn về cái thời hồn nhiên cùng bạn trai trốn học, khiến khí vui vẻ hơn. Những minh tinh về sau cũng tiếp tục những câu chuyện như vậy. Cuối cùng, đến lượt Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ là nữ minh tinh nổi như cồn, từ khi lập nghiệp đến nay, lúc nào cũng như ngọc nữ, vấn đề tình cảm có ảnh hưởng đến hình tượng của trong mắt người hâm mộ, nên trước nay nhắc đến. Vì thế, đến khi MC và các vị khách mời muốn kể chuyện của mình, chỉ mỉm cười, đưa tay lên vuốt mái tóc dài, : “Tôi muộn lắm, vả lại lúc đó cũng vào nghề rồi, thời gian gặp nhau cũng rất ít, lâu sau chia tay, vì thế cũng chẳng có chuyện gì hấp dẫn để kể cả... chỉ đến mức nắm tay mà thôi!”

      Trong tiếng bình luận nửa đùa nửa của mọi người, Trương Lâm ngồi ở phía xa nhất chẳng hiểu vì sao bồng bật cười, quá lớn nhưng cũng đủ để nghe .

      Đây là showbiz, nơi có nhiều tin đồn và những mốiquan hệ nhất thế giới. Chẳng cần gió cũng có thể nổi sóng cao ba trượng! Tất cả những người ngồi kia đều có đôi tai thính nhạy, có người vì muốn làm nổi bật hơn tràng cười khi nãy, thậm chí còn quay đầu nhìn về phía Trương Lâm.

      Lâm Kinh Vũ có bao giờ phải chịu bẽ mặt như vậy, ngay lập tức nổi điên.

      Diệp Mộc vừa bước vào khu vực ghi hình, bồng trở nên lo lắng. Trong giới này, tuổi tác và đẳng cấp rất quan trọng.

      Trương Lâm là người mới, cũng là trợ lý vừa nhận việc ngày đầu tiên, sao dám so sánh với Lâm Kinh Vũ, cho dù là xin lỗi đây?

      “Đạo diễn, tạm thời nghỉ lúc được ?” Ngay trước khi bước qua ranh giới trận địa trước mắt Diệp Mộc dừng lại, quay sang hỏi người phụ trách trường quay.

      Đạo diễn nhìn biên kịch, đó là nhà biên kịch có tiếng nhất trong giới, ông nhìn về phía Trương Lâm và Lâm Kinh Vũ, nghe thấy tiếng của Diệp Mộc, ông quay sang phía đạo diễn rồi gật đầu.

      Trong khí căng thẳng, Diệp Mộc nhìn thấy Lê Cận Thần và Dung Nham cùng đứng ở đó, biểu trênkhuôn mặt hai người giống hệt nhau, đều rất thản nhiên, chẳng có ý định tới giải quyết vụ này. lấy hết dũng khí quay , thầm tự xỉ vả mình trăm lần: “Giám đốc và chàng công tử kia đều có mặt, tức với giận làm gì cơ chứ!”

      Lâm Kinh Vũ lại lại trước mặt Trương Lâm. Đợi đến khi các phóng viên chụp cũng kha khá ảnh, bất ngờ thốt ra tràng cười, rời ánh mắt, nhìn Trương Lâm lấy cái, quay người bước ra phía sau cánh gà. Diệp Mộc tức tối, tiến về phía MC.

      MC của chương trình tên Nhậm Bình Sênh, vừa nhìn thấy Diệp Mộc tiến về phía mình, nghĩ thầm, này đầu óc linh hoạt, vị cứu tinh biết thẳng vào vấn đề. Phía bên ngoài, các ký giả và giám đốc đều có mặt, muốn rơi vào thế bị động, Nhậm Bình Sênh chẳng đợi đến lúc Diệp Mộc tới ôm lấy gấu quần mình mà cầu xin, ta chủ động bước tới ngăn Lâm Kinh Vũ lại.

      Lúc này, những nhân viên của Lâm Kinh Vũ cũng nhao nhao ào đến, người đưa nước, người quạt mát, người trang điểm lại khuôn mặt cho ta,... Nhậm Bình Sênh chặn trước mặt Lâm Kinh Vũ, vẻ mặt tươi cười, thấp giọng, hình như khuyên nhủ gì đó.

      Diệp Mộc hít hơi sâu, xoa xoa lòng bàn tay rịnmồ hôi, bước tới gần.

      “Lâm tiểu thư!” Diệp Mộc đẩy chỉnh lại mái tóc cho Lâm Kinh Vũ, nhận được từ này cái nguýt, cười lại tỏ ý xin lỗi.

      Lâm Kinh Vũ nghe thấy có người gọi tên mình, chỉ hơi quay lại nhìn, nét mặt chẳng tỏ thái độ gì.

      Diệp Mộc nhìn thấy các ký giả xung quanh trường quay với rừng máy ảnh, hạ thấp giọng, : “Tôi là trợ lý của Trương Lâm, khi nãy rất cảm ơn chị đánh giá cao ấy!”

      Ngày mai nhất định cảnh tượng vừa rồi lên trang nhất tất cả các tờ báo giải trí. Diệp Mộc biết Lâm Kinh Vũ là do sắp xếp của tổ chương trình mà cố ý làm vậy, hay thực nổi giận với Trương Lâm, dù sao cũng làm cho ấy cảm thấy mình rất quan trọng, giải nguy vụ này xong hãy tính.

      Nhậm Bình Sênh đứng bên ngoài quan sát việc, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt theo phản xạ nhìn về phía nhà sản xuất, vẻ mặt có chút bông đùa.

      Nhưng Lâm Kinh Vũ có vẻ ngạc nhiên như Nhậm Bình Sênh, dường như đúng là ấy mượn Trương Lâm diễn vở kịch này để tạo ra việc. nhìnDiệp Mộc nửa giây, sau đó mỉm cười, vẫy vẫy tay bảo các nhân viên rời .

      Nụ cười của người đẹp quả nhiên có sức mạnh nghiêng nước nghiêng thành. Diệp Mộc cảm thấy nhõm, chỉ nghe thấy giọng êm ái của mỹ nhân vang lên bên tai: “Trương Lâm có , chắc chắn nổi tiếng.”

      Diệp Mộc cười đáp lại, mồ hôi vã ra như tắm, lùi lại. Lâm Kinh Vũ hổ danh là thiên hậu trong giới điện ảnh, chỉ trong lúc ngắn ngủi như vậy, nụ cười gương mặt ấm áp trở lại như làn gió xuân. trở về chỗ ngồi khi nãy, uống nước cách từ tốn, tươi cười vẫy tay với mọi người xung quanh.

      Diệp Mộc lùi về bên cạnh Trương Lâm lúc này hơi cúi đầu, nghe thấy Diệp Mộc gọi tên mình, ngẩng lên. Giây phút ấy, ánh mắt trông mềm mại đến kỳ lạ, dường như khi nãy trở thành con thú đơn lạc đến vùng đất xa lạ, lòng Diệp Mộc chợt dịu , nỡ ra bất cứ lời trách móc nào.

      Đúng lúc ấy, Diệp Mộc ngó xuống, nhìn thấy phía bên dưới hai bàn tay chồng lên nhau của ấy, đặt đùi là chiếc điện thoại nhắn, lộ ra góc màu hồng lấp lánh. Diệp Mộc quay lưng lại phía các phóng viên và máy ảnh, khẽ xoay xoay người để ai khácnhìn thấy, giấu chiếc điện thoại vào lòng bàn tay. Sau khi cầm lên, cúi đầu, liếc nhanh vào màn hình, hóa ra đó là bộ manga tiếu lâm nhiều kỳ hot nay.

      ra khi nãy, ấy cười là vì xem cái này!

      Diệp Mộc thực nổi giận, môi mím chặt, phóng ánh mắt bốc lửa bừng bừng về phía Trương Lâm. Trương Lâm hình như cũng biết mình quá đáng, năng gì, cúi mặt nghịch móng tay.

      Khóe miệng Diệp Mộc như méo , nhanh chóng lùi khỏi trường quay.

      Lúc này, khí trong trường quay im ắng cách lạ thường, những người quan sát bên ngoài tình chỉ nhìn thấy thiên hậu Lâm Kinh Vũ bị người mới vào nghề chọc giận, sau đó trợ lý mới biết thân phận đến gần, cũng chẳng biết ấy làm gì, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ lúc đầu vốn định bước , bây giờ lại tươi cười, trở về ghế ngồi, tiếp tục ghi hình.

      Các phóng viên đứng bên ngoài cũng chụp được vô số ảnh, ai nấy đều cười hỉ hả, vừa gõ nháp cái tít cho bài báo ngày mai vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.

      Lâm Kinh Vũ sao rồi, nên thời gian nghỉ cũng được rút ngắn, đạo diễn hô: “Chuẩn bị”, ánh mắt các nhân viên trong ekip ghi hình cũng ngầm nhìn nhau, chuẩn bị quay tiếp.

      bên trường quay, Dung Nham quan sát toàn bộ việc, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Trong ấn tượng của , Diệp Mộc là nhắn, ngoan ngoãn, ít , sau thời gian gặp, tính cách khác trước nhiều như vậy?

      Lê Cận Thần thực ra cũng có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là tính toán. Diệp Mộc cầm chiếc điện thoại của Trương Lâm, lùi về phía sau, bất giác liếc về phía giám đốc, những tia sáng rạng rỡ trong ánh nhìn của Lê Cận Thần làm mắt như hoa lên.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: hai




      Buổi ghi hình cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi.
      Đây là tập cuối cùng cần quay trong ngày hôm nay, vì thế công việc vừa kết thúc, mọi người ồ lên hoan hô, ai nấy đều chuẩn bị ra về.

      “Hôm nay mọi người vất vả rồi!” Nhà sản xuất Dương Thu xoa xoa bàn tay, đứng dậy .“Nhiệm vụ của ngày hôm nay hoàn thành, kết quả ghi hình cũng rất tốt! Tôi thấy thế này, hôm nay Giám đốc Lê cũng có mặt tại đây, chi bằng mọi người đề nghị ấy mời chúng ta bữa, gọi là động viên em, mọi người thấy sao?”

      Mọi người đương nhiên vô cùng hỉ hả, hoan hô đồng ý.

      Dương Thu lúc này đứng đối diện với Lâm Kinh Vũ, chỉ cách vài bước chân, mỉm cười hỏi : “Kinh Vũ, cùng với mọi người nhé?”

      Lâm Kinh Vũ chỉ cười , biết là ý gì. Người phụ trách quan hệ công chúng đứng bên cạnh rất tinh ý, lập tức đỡ cho : “Xin lỗi Thu nhé! phải chị Kinh Vũ muốn , nhưng để có thời gian quay tập hôm nay, bọn em phải xin nghỉ ở bên công ty, với người ta tối nay làm bù. thấy… Thực rất xin lỗi vì làm mất hứng!”

      sao đâu, lần sau vậy!” Dương Thu cười, xua tay, ánh mắt lướt về phía Lâm Kinh Vũ.

      Từ lúc ghi hình xong, Trương Lâm chỉ im lặng đứng bên cạnh Diệp Mộc, Diệp Mộc cố ý tỏ ra lạnh lùng, suốt buổi chỉ bàn tán với Cylin về biểu của khi nãy. Trương Lâm cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng tư thế cúi đầu lúc này cũng giống như ánh mắt khi nãy ở trường quay, khi ngước lên nhìn Diệp Mộc, có chút gì đó dịu dàng, thuần phục.

      Lê Cận Thần rất hào phóng, bao luôn cả phòng VIP rộng nhất.

      Diệp Mộc và Cylin chuyện rất say sưa. Cylin là rất hoạt bát, có lẽ do khi nãy Diệp Mộc xả thân cứu Trương Lâm bàn thua nên thấy cảm phục, qua loa, khách khí với Diệp Mộc giống như lúc đầu nữa. với Diệp Mộc đôi chút về cách nghĩ của bản thân, còn về tương lai của trong giới giải trí. Diệp Mộc chăm chú quan sát . Xét về ngoại hình Cylin thuộc dạng xuất chúng trong giới giải trí, nhưng điều may mắn là, những nghệ sĩ có ngoại hình xinh đẹp hơn chưa chắc có được tài ăn và năng động như . Còn những người có tính cách gần giống lại rất ít người có ngoại hình ưa nhìn.

      Trương Lâm lúc nào cũng giữ thái độ im lặng, lại mình. Đảo qua đảo lại quanh bàn buffet mấy vòng, nhưng chiếc đĩa cầm tay vẫn trống . Diệp Mộc để ý thấy, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn mình cái. Món ăn được đổi tới vài lần, vẫn giữ nguyên trạng thái ấy. Diệp Mộc có chút mủi lòng, đặt chiếc đĩa xuống, định tiến về phía .

      Trương Lâm quay lưng lại phía mọi người, đứng cạnh chiếc cột nhà phía đầu kia bàn ăn, nhìn tấm biển đề tên món ăn, biết nghĩ ngợi điều gì. Vừa lúc Diệp Mộc bước tới chỗ ngoặt, bất chợt từ tấm bình phong khắc gỗ bên cạnh Trương Lâm xuất người nữa.

      vội vàng dừng bước, chỉ nghe thấy Dung thiếu gia chậm rãi với Trương Lâm: “Em thử thách lòng kiên nhẫn của , đúng ?” Từ góc nhìn này, vẻ mặt Dung Nham ràng là cười, nhưng sắc trong giọng của làm Diệp Mộc cảm thấy lạnh toát.

      Nhưng Trương Lâm chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi, chẳng thèm nhìn lấy cái, hờ hững : “ có thể cần để ý đến em mà, dù sao chị ấy cũng chết rồi.”

      “Trương Lâm, em nghe cho đây, lần sau, nếu em còn dám dùng cách này để nhắc đến ấy, để em yên đâu!” Dung Nham rất chậm rãi và nghiêm túc. Ban ngày người hòa nhã, dịu dàng, lúc này, thái độ kia lạnh lùng đến mức Diệp Mộc đứng ở xa như vậy mà trống ngực cũng đập thình thịch. Trương Lâm hình như cũng bắt đầu sợ, dám gì thêm, chỉ quay mặt nhìn , đôi mắt mỹ lệ phát ra những tia sáng vô cùng gợi cảm.

      Cuộc đối thoại của hai người làm đầu óc Diệp Mộc ong ong. cắn môi suy nghĩ, chợt có cảm giác lành lạnh sau gáy, quay đầu lại, quả nhiên có người đứng sau lưng .

      “Giám đốc Lê!” Tiếng Diệp Mộc lớn cũng , có lẽ Trương Lâm và Dung Nham cũng nghe thấy nên phía bên đó thêm gì nữa.

      Lê Cận Thần nới lỏng cà vạt, cổ áo hơi mở, vẻ mặt nhàng. tựa vào chiếc cột trang trí hoa văn trong đại sảnh, tay cầm cốc rượu, dáng vẻ rất thư thái, chào hỏi nhân viên mới: “Ngày đầu tiên làm, mọi việc vẫn ổn chứ?”

      Diệp Mộc sốc lại tinh thần, trả lời: “Ngày trước em cũng từng làm công việc như thế này rồi, vì thế cũng bỡ ngỡ lắm. Vả lại, mọi người trong công ty cũng rất tốt bụng, chị Sunny cũng chỉ dạy cho em rất nhiều.”

      “Thế tốt. Diệp Mộc, hai người em quản lý đều là người mới, em có ý kiến gì về họ ?” Lê Cận Thần đặt ly rượu xuống, hỏi.

      Đây có thể coi là buổi phỏng vấn muộn chăng?

      Diệp Mộc hí hửng nghĩ, phải chăng vì lúc trước, khi ở trong studio, biểu của khiến Lê Cận Thần rất hài lòng nên ấy định đánh giá lại năng lực của lần nữa nhỉ?

      “Hai người bọn họ đều rất có tương lai. Tố chất của Cylin nhìn chung rất tốt, tương lai có thể trở thành ngôi sao. Em nghĩ vấn đề của ấy quá lớn, chỉ cần sau này hướng cho ấy con đường phát triển, nhất định ấy nổi tiếng.” Diệp Mộc phân tích cách tự tin, rất logic và khoa học. “Còn về Trương Lâm…” ngừng lại, sau đó nhìn Lê Cận Thần.

      Lê Cận Thần chăm chú nghe, vẻ rất thích thú, thấy ngừng lại cũng ngước lên cười: “Chúng ta chuyện riêng với nhau thôi, có gì phải kiêng dè cả. Em cứ .”

      “Nếu có phương pháp…” Diệp Mộc lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Em nghĩ em có thể chắc chắn đến năm mươi phần trăm rằng, Trương Lâm trong những nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất nước mình trong tương lai hai mươi năm nữa, thậm chí còn có thể xa hơn…”

      Lê Cận Thần cười lớn hơn, này rất biết thể bản thân cách hợp lý: “Nếu hiểu nhầm ý em là Cylin vào tay ai cũng vậy thôi, còn Trương Lâm… chỉ em mới có thể đưa ấy lên tới tầm như em vừa , đúng ?”

      “Giám đốc Lê, là khi nãy bảo “chúng ta chuyện riêng với nhau thôi, cần kiêng dè” mà.” Diệp Mộc mỉm cười.

      “Em đúng là rất lém lỉnh.” Lê Cận Thần khen ngợi, cũng muốn làm khó thêm nữa.

      Giọng điệu của uyển chuyển, ngụ ý sâu sắc. Diệp Mộc nghe xong, lấy lại chút tự tin, nửa đùa nửa : “ ra, em cũng chỉ suy từ thái độ của giám đốc với ấy mà đoán mò vậy thôi.” đến đây, chỉ cười cười, thêm gì nữa.

      Lê Cận Thần bật cười, đứng thẳng người, với tay cầm ly rượu bên cạnh lên, bước .Lúc bước tới gần Diệp Mộc, vỗ vỗ vai : “Ngày mai, hãy viết bản báo cáo chi tiết những ý định của em, rồi mang đến cho xem.”

      Diệp Mộc thầm thở phào nhõm.

      Nụ cười khuôn mặt còn chưa kịp nở rộ nghe thấy sau lưng, chất giọng ngang ngang của Lê Cận Thần vang lên: “Dung nhị thiếu gia, chúc mừng nhé! có thêm đồng minh rồi, bên kia kìa.”

      Diệp Mộc lại được thêm phen lạnh gáy, quay đầu lại, chỉ thấy Lê Cận Thần cụng ly với Dung Nham, sau đó sải những bước dài rời . Dung Nham bước vào đại sảnh.

      “Hi!” Diệp Mộc nở nụ cười. “Rất xin lỗi, lần đầu gặp mặt, nhìn thấy Thái Sơn, nhận nhầm Dung thiếu gia thành tài xế của Giám đốc Lê.” Dung Nham thầm nghĩ, cái giọng bông đùa của quả rất giống Tần Tang.

      “Tiểu Mộc Mộc, em thực nhận ra sao?” Dung Nham tiến đến trước mặt , cúi đầu, hơi chau mày, hỏi với vẻ có chút thất vọng.

      Cách gọi thân mật của khiến Diệp Mộc hơi bất ngờ, tim đập nhanh hơn, chợt lúng búng: “Em… em cảm thấy rất quen. Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

      Lần này Dung Nham hoàn toàn bị đánh bại, gãi gãi trán, sau đó, lần đầu tiên trong đời, giới thiệu tới hai lần về bản thân mình cho : “Hồi ở Giang Nam, trước hôn lễ của Tần Tang, em quên mất đoạn cuối cùng của bản nhạc trong đám cưới phải đàn thế nào, rồi khóc nức nở trước mặt là Dung Nham. Giờ nhớ ra rồi chứ?”

      Ký ức như làn gió ấm áp và ngát hương ùa về trong , đám cưới giản dị mà hạnh phúc nhất thế giới ở Giang Nam ấy, con đường lát đá ẩm ướt đầy rêu xanh trải dài bên ngoài nhà thờ, trong làn sương mờ ảo bao trùm khắp thành phố, từng nốt nhạc khi trầm khi bổng phát ra từ cây piano… Trong chớp mắt, Diệp Mộc nhớ lại tất cả.

      ư? Người con trai cao lớn bước trong ánh sáng rực rỡ, toàn thân bao trùm bởi làn ánh sáng chói lọi, khẽ đẩy cánh cửa nhà thờ bước vào, bước tấm thảm màu đỏ cũ sờn, từng bước tiến về phía trong bộ lễ phục nhắn, trắng tinh, thắt nơ trước ngực ngồi với cây đàn đặt trước đài ban lễ – chính là . từ từ cúi xuống, nhàng với bằng giọng trầm ấm: “Tiểu Mộc Mộc, sao mà khóc thế?”

      Nhìn nét mặt Diệp Mộc từ ngượng ngùng chuyển sang khách sáo, sau đó là cảnh giác, rồi từ cảnh giác trở thành ngạc nhiên, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt ngẩn ngơ, ngốc nghếch, Dung Nham thấy trong lòng vui hẳn lên.

      “Ồ…” Diệp Mộc nhớ lại mọi chuyện, chỉ vào Dung Nham, vui vẻ trả lời. “Là ! Thảo nào, hôm qua em có cảm giác rất quen!”

      Dung Nham gõ vào đầu : “Trí nhớ của em đúng là kém quá ! chàng đẹp trai gặp lần chẳng thể quên như thế này mà em cũng quên được sao?”

      Diệp Mộc vốn có chút thành kiến và thích Dung Nham, lúc này cảm giác ấy hoàn toàn được thay thế bằng niềm vui phương xa gặp bạn cũ, nụ cười môi cũng dần trở nên chân thành hơn: “Dung Nham! Đúng rồi, chỗ này là đại bản doanh của !”

      Nơi mà bọn họ có mặt chính là trung tâm giải trí sầm uất nhất thành phố C, thuộc về công ty Lương Thị lớn mạnh nhất thành phố. Còn Dung Nham trong sáu người có vị trí cao nhất của Lương Thị.

      Mấy năm trước, đám cưới người chị họ Tần Tang của Diệp Mộc với Lý Vi Nhiên, vị thiếu gia thứ năm trong sáu em của tập đoàn Lương Thị nổi tiếng khắp thành phố được tổ chức khá kín đáo, địa điểm là vùng đất Giang Nam phong cảnh hữu tình.

      Dung Nham đại diện cho bốn người em khác trong sáu người của Lương Thị đến tham dự hôn lễ. Tần Tang cho Diệp Mộc biết, Dung Nham là người thứ hai trong số những người em kết nghĩa của Lý Vi Nhiên, nhân vật rất lợi hại ở thành phố C.

      Khi ấy, đối với Diệp Mộc, “nhân vật lợi hại” này có bất cứ ý nghĩa gì. Trong thời gian ngày ở Giang Nam, ấn tượng duy nhất của về Dung Nham đó là rất đẹp trai.

      Dung Nham càng tự đắc, đưa tay xoa xoa cằm : “Tần Tang có biết em đến đây ?”

      Nụ cười gương mặt Diệp Mộc chợt khựng lại, mím môi, lắc lắc đầu: “Dung Nham, có thể cho chị ấy biết em ở đây ?”

      “Em làm việc gì có lỗi à? Sợ ấy xử lý em?”

      “Là em sợ làm phiền tới chị ấy…” Diệp Mộc bình tĩnh trả lời.

      Qua giọng của , Dung Nham cảm nhận được lạnh lùng rất mơ hồ, hỏi thêm gì nữa: “Được, giấu chuyện này giúp em, yên tâm !”

      Diệp Mộc quả thực có chút buồn bã, cười lấy lệ rồi chủ động chuyển chủ đề: “ ra đây, ngoài việc ôn lại chuyện cũ với em, còn muốn về chuyện của Trương Lâm nữa, đúng ?”

      Nhắc đến Trương Lâm, Dung Nham thở dài, : “Đúng thế… thay cho ấy mấy công ty quản lý rồi, trợ lý cũng từ những người có tiếng nhất đến những người có kinh nghiệm nhất, nhưng ai cũng hết cách với ấy.” người phục vụ qua, ra dấu cho ta bước đến, thay ly rượu ngọt tay Diệp Mộc bằng ly nước hoa quả.  “Nhưng… hình như ấy đối với em có gì đó giống bọn họ.”

      Diệp Mộc lo sợ có ý trách khi nãy lạnh nhạt với Trương Lâm, vội vã giải thích: “ ra em thấy Trương Lâm rất có tương lai, bản thân em cũng hy vọng có thể giúp ấy trở nên nổi tiếng, vì vậy yên tâm , nhất định em cố gắng hết sức!”

      Dung Nham là ai chứ, vừa nhìn nhận ra vẻ lo lắng của . mỉm cười, uống ngụm rượu, giơ tay ra, : “Đưa điện thoại của em cho .”

      Diệp Mộc đưa điện thoại của mình cho , chỉ thấy bấm dãy số, : “Đây là số di động của , mở máy hai tư hai tư giờ. Nếu Trương Lâm có vấn đề gì, em cứ gọi vào số này… Cả em nữa, có việc gì thể tự giải quyết được đều có thể đến gặp .”

      “Giết người phóng hỏa sao?” Diệp Mộc nháy mắt nghịch ngợm, trêu đùa.

      Cũng đôi mắt bồ câu to tròn ấy, cũng tinh nghịch ấy, trái tim Dung Nham như thắt lại, đến hơi thở cũng ngưng đọng. Nhưng tâm trạng ấy chỉ kéo dài trong giây, che giấu cảm xúc rất tốt, khẽ gật đầu với Diệp Mộc, mỉm cười: “Cũng được.”

      “Á à! Có được tấm lệnh bài vạn năng rồi!” Diệp Mộc nhấp ngụm nước hoa quả.

      Khi bữa tiệc kết thúc là mười giờ đêm. Những người này đều là những con cú đêm, lúc này mới là lúc bắt đầu cuộc vui, ai nấy đều hào hứng bước vào tăng tiếp theo.

      Cylin và Trương Lâm ngày mai có buổi họp báo, cùng với những người bạn “đồng cảnh ngộ” trở về nhà nghỉ của công ty. Diệp Mộc thấy chẳng có ai phải để ý nữa, cũng muốn tiếp tục cuộc chơi với bọn họ. Vào giờ này, tiết mục Vân Tri Hiểu của Trần Hiểu Vân cũng sắp kết thúc, bước ra từ trung tâm giải trí, định gọi chiếc taxi, tiện đường ghé qua đón Trần Hiểu Vân cùng về luôn.

      Trước cửa trung tâm, có rất nhiều các loại xe hạng sang, nhưng chẳng thấy bóng dáng chiếc taxi nào. Diệp Mộc nhìn đồng hồ, ước chừng còn khoảng hai mươi phút nữa là Trần Hiểu Vân tan ca, đến lúc đó nếu bắt được xe đành gọi điện cho ấy đến đón vậy.

      cúi đầu nghĩ ngợi. Trong gian buổi đêm, chiếc Porsche thể thao màu trắng xé toạc màn đêm, dừng trước mặt .

      “Tiểu Mộc Mộc!” Dung Nham hất hất hàm về phía Diệp Mộc. “Chỗ này cũng là khu vực của rể em đấy, lát nữa chẳng may ấy tới, em chắc chắn bị tóm gọn rồi.”

      Diệp Mộc “á” lên tiếng, lập tức vòng qua đầu xe, bước vào trong, nhanh chóng cài dây an toàn: “Thế phiền cho em nhờ đoạn!”

      Dáng vẻ vội vã khi nãy của , nét nghịch ngợm dễ thương ấy khiến Dung Nham cảm thấy vô cùng thân thuộc, đến mức trong lòng bỗng nhói đau. mỉm cười khởi động xe, sâu thẳm trong đáy mắt chợt trào dâng nỗi nhớ nhung khôn xiết.

      Đêm về khuya, những chiếc xe đường cũng trở nên thưa thớt, Dung Nham gài số hết cỡ, chiếc xe phóng như bay.

      Khi những ánh đèn đường hắt qua tấm kính xe rọi vào trong, chẳng còn phân biệt được khoảng cách giữa chúng, biến thành dải ánh sáng hoa lệ trôi vụt qua. Tay phải Diệp Mộc nắm chặt tay cầm nóc xe, tay trái giữ chặt dây an toàn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cố mở mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt căng thẳng cực độ. Cùng với những động tác mượt mà, chính xác của Dung Nham, cuối cùng thể chịu đựng thêm, phát ra tiếng hét rất nhưng thể nỗi sợ hãi.

      Tốc độ chiếc xe ngay lập tức chậm lại thấy . Từ lúc bước lên xe, thần sắc của Dung Nham lạnh lùng đến đáng sợ, lúc này, khi xe trở về với tốc độ bình thường, nét mặt cũng dần dãn ra. Diệp Mộc có cảm giác vừa thở phào nhõm, như vừa trở về từ thứ cảm xúc nào đó mà hay biết. Giọng của hơi lạc khi hỏi: “ lái nhanh quá làm em sợ à?”

      Diệp Mộc đùa cợt, rất kiên cường: “Đâu có! Nhưng mà… em cũng vội gì, cần phải gấp như vậy.”

      Khóe miệng Dung Nham dãn ra. Diệp Mộc chỉ đoạn đường trước mặt: “ cho em xuống chỗ kia được rồi.”

      Dung Nham bật cười: “ phóng nhanh nữa đâu, em đừng sợ. Bây giờ muộn rồi, mình em ở đây an toàn, để đưa em về.”

      “Thực cần đâu, bây giờ em ở nhờ nhà bạn, ấy làm việc ở đài phát thanh, em về cùng ấy. Vả lại con ngõ đó lắm, xe quay đầu được đâu, cứ cho em xuống đây, em tự vào”, Diệp Mộc .

      Vừa dứt lời xe đến trước con ngõ, Dung Nham ngó ra nhìn lúc, quả là rất hẹp. quay người lại, kéo cần lái: “Được rồi, cùng uống xe, đưa em vào trong.”

      cần mà, Dung Nham, em đâu đến nỗi nhát như vậy. Vả lại…” Diệp Mộc trêu chọc. “Muộn thế này… chẳng may làm lỡ cuộc hẹn với giai nhân của , biết làm sao?”

      Dung Nham chẳng nghĩ ngợi gì phủ đầu : “Chẳng có lớn gì cả! Gọi là hai!”

      hai?” Diệp Mộc giọng nhắc lại.

      Có lẽ do lúc ấy, gian buổi đêm quá yên ắng, giọng của nghe vô cùng mềm mại, Dung Nham bất chợt khựng lại, quay đầu thất thần nhìn trước mặt. Từng tia sáng màu vàng phát ra từ chiếc đèn trong xe, đưa tay vén những lọn tóc đen nhánh, mượt mà của mình ra sau vành tai, gương mặt thon thả, trắng trẻo, trong đôi mắt bồ câu khiến mỗi lần Dung Nham nhìn vào đều cảm thấy từng nhịp thở cũng trở nên khó khăn ấy, lúc này dường như chứa cả những vì sao lấp lánh khiến thể nào quên suốt mấy năm qua.

      Tiểu Tứ… Trong lòng Dung Nham có thứ thanh ỉ, râm ran cách vô cùng đáng ghét.

      hai?” Diệp Mộc lần nữa nhắc lại, đôi bàn tay ôm chặt lấy hai cánh tay, xoa xoa. “Ôi trời ơi, làm em chết lạnh mất. Cái gì mà hai với ba chứ? Mấy tên nhóc hư đốn mười lăm, mười sáu tuổi mới chơi trò gọi nhau như thế, các đều là những người đàn ông trưởng thành hết rồi, sao vẫn còn trẻ con như vậy chứ?”

      tràng liến thoắng, lém lỉnh của khiến Dung Nham thể gì. ngại ngùng hắng giọng vài tiếng, cảm giác ngọt ngào mông lung khi nãy chợt tan biến: “Cái này… Sáu bọn khi mới quen nhau cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi thôi… Cái con bé này! Mau xuống xe ngay, đưa em vào bên trong, sau đó còn có việc nữa đấy!”

      Diệp Mộc thấy chợt nổi nóng, có phản ứng gì thêm: “Được thôi, coi như em thu lại những lời vừa nãy. Nhưng mà, em quả thực thể gọi là… hai đâu. Nghe ngộ lắm, em buồn cười chết mất!”

      Khi những lời này, hai người bước trong con ngõ vừa hẹp vừa tối. Từng tia sáng vàng vọt của chiếc đèn đường từ cổng sau đài phát thanh tỏa ánh sáng dịu dàng xuống mặt đất, im lìm chờ đợi họ.

      Bầu trời cao rộng bị bức tường hai bên con ngõ chắn mất, chỉ còn chừa lại dải dài đỉnh đầu.Dưới ánh sao lấp lánh, vẻ mặt Dung Nham dịu dàng, gì, chỉ khẽ mỉm cười với .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #333333;']<!--[if gte mso 9]><xml>
      <o=DocumentProperties>
      <o:version>12.00</o:version>
      </o=DocumentProperties>
      </xml><![endif]-->

      #333333;']<!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:WordDocument>
      <w:view>Normal</w:view>
      <w:Zoom>0</w:Zoom>
      <w:TrackMoves/>
      <w:TrackFormatting/>
      <w:punctuationKerning/>
      <w:validateAgainstSchemas/>
      <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
      <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
      <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
      <w=DoNotPromoteQF/>
      <w:LidThemeOther>EN-US</w:LidThemeOther>
      <w:LidThemeAsian>X-NONE</w:LidThemeAsian>
      <w:LidThemeComplexScript>X-NONE</w:LidThemeComplexScript>
      <w:Compatibility>
      <w:BreakWrappedTables/>
      <w:SnapToGridInCell/>
      <w:WrapTextWithPunct/>
      <w:UseAsianBreakRules/>
      <w=DontGrowAutofit/>
      <w:SplitPgBreakAndParaMark/>
      <w=DontVertAlignCellWithSp/>
      <w=DontBreakConstrainedForcedTables/>
      <w=DontVertAlignInTxbx/>
      <w:Word11KerningPairs/>
      <w:CachedColBalance/>
      </w:Compatibility>
      <w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
      <m:mathPr>
      <m:mathFont m:val="Cambria Math"/>
      <m:brkBin m:val="before"/>
      <m:brkBinSub m:val="--"/>
      <m:smallFrac m:val="off"/>
      <m=DispDef/>
      <m:lMargin m:val="0"/>
      <m:rMargin m:val="0"/>
      <m=DefJc m:val="centerGroup"/>
      <m:wrapIndent m:val="1440"/>
      <m:intLim m:val="subSup"/>
      <m:naryLim m:val="undOvr"/>
      </m:mathPr></w:WordDocument>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
      <w:LatentStyles DefLockedState="false" DefUnhideWhenUsed="true"
      DefSemiHidden="true" DefQFormat="false" DefPriority="99"
      LatentStyleCount="267']
      <w:LsdException Locked="false" Priority="0" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Normal"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="heading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="9" QFormat="true" Name="heading 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 7"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 8"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" Name="toc 9"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="35" QFormat="true" Name="caption"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="10" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" Name="Default Paragraph Font"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="11" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtitle"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="22" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Strong"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="20" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="59" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Table Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Placeholder Text"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="1" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="No Spacing"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" UnhideWhenUsed="false" Name="Revision"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="34" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="List Paragraph"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="29" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="30" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Quote"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 1"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 2"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 3"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 4"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 5"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="60" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="61" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="62" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Light Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="63" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="64" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Shading 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="65" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="66" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium List 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="67" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 1 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="68" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 2 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="69" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Medium Grid 3 Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="70" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Dark List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="71" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Shading Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="72" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful List Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="73" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" Name="Colorful Grid Accent 6"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="19" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="21" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Emphasis"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="31" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Subtle Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="32" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Intense Reference"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="33" SemiHidden="false"
      UnhideWhenUsed="false" QFormat="true" Name="Book Title"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="37" Name="Bibliography"/>
      <w:LsdException Locked="false" Priority="39" QFormat="true" Name="TOC Heading"/>
      </w:LatentStyles>
      </xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>

      <style>
      /* Style Definitions */
      table.MsoNormalTable
      {mso-style-name:"Table Normal";
      mso-tstyle-rowband-size:0;
      mso-tstyle-colband-size:0;
      mso-style-noshow:yes;
      mso-style-priority:99;
      mso-style-qformat:yes;
      mso-style-parent:"";
      mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
      mso-para-margin-top:0in;
      mso-para-margin-right:0in;
      mso-para-margin-bottom:10.0pt;
      mso-para-margin-left:0in;
      line-height:115%;
      mso-pagination:widow-orphan;
      font-size:11.0pt;
      font-family:"Calibri","sans-serif";
      mso-ascii-font-family:Calibri;
      mso-ascii-theme-font:minor-latin;
      mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
      mso-fareast-theme-font:minor-fareast;
      mso-hansi-font-family:Calibri;
      mso-hansi-theme-font:minor-latin;
      mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
      mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
      </style><![endif]-->
      MsoNormal" style=" Chương 5: Chuyển nhà

      #333333;']“Chương trình tối nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn lắng nghe Vân Tri Hiểu! Tôi là Trần Hiểu Vân, chúng ta gặp nhau vào giờ này ngày mai, tạm biệt!” thanh cuối chương trình vang lên, nhân viên thu ra dấu tay “ok” từ phía ngoài tấm kính phòng thu, Trần Hiểu Vân đặt chiếc tai nghe xuống, kết thúc công việc ngày hôm nay.

      #333333;']“Ngày đầu tiên làm về muộn vậy sao?” Trần Hiểu Vân cầm cốc nước ấm người trợ lý đưa cho, nhấp vài ngụm, nhìn Diệp Mộc thăm dò. Diệp Mộc khi nãy ngồi ngoài chờ năm, sáu phút, có vẻ buồn ngủ: “Giám đốc bọn mình mời mọi người ăn gặp mặt, lúc mà muộn như vậy, nào, mình vừa đói vừa buồn ngủ.”

      #333333;']“Chẳng phải vừa tiệc về sao, còn đói gì nữa?” Trần Hiểu Vân nghe ngạc nhiên. Người trợ lý lúc này thu dọn xong chiếc túi của , lễ phép đưa bằng hai tay. Trần Hiểu Vân đỡ lấy, cùng Diệp Mộc ra về.

      #333333;']“Có chút việc nên chưa kịp ăn ấy mà.” Diệp Mộc đẩy . “ nào, nào, đường về rồi ! Món ăn đêm ngon lành của bố cậu chào mời chúng ta kìa!”

      #333333;']Nhà Hiểu Vân cách đài phát thanh xa lắm, phóng xe vun vút, chỉ lúc về đến nhà. Khi hai người bước vào, ông bà Trần quả nhiên chuẩn bị mấy món ăn đêm, để sẵn bàn. Hiểu Hứa ngủ được giấc, nửa đêm thức dậy vệ sinh, thấy chị về ngủ nữa, hì hục làm động tác xoạc chân ở góc. Diệp Mộc kể cho Trần Hiểu Vân nghe về Trương Lâm, vừa nghe thấy người mới rất xinh đẹp, buồn xoạc chân nữa, chạy tới đưa khuôn mặt nhắn, xinh xắn ra trước mặt Diệp Mộc, hắng giọng : “Chị ấy có xinh bằng em ?”

      #333333;']Trần Hiểu Vân nghe vậy mặt sầm lại, bác vội túm lấy con ném vào phòng, dịu giọng dỗ dành: “Hiểu Hứa của chúng ta là xinh nhất rồi! Mau ngủ , ngày mai lại dậy học được! Lần thi giữa kì này con mà còn xếp cuối lớp nữa, chị con điên đấy!”

      #333333;']Hiểu Hứa chu môi, hậm hực bước vào phòng, bác quay ra với con lớn: “Mẹ thấy Hiểu Hứa thực thích làm diễn viên, hay là…”

      #333333;']“Mẹ!” Hiểu Vân đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, ăn lấy ăn để chỗ lạc bên cạnh, khiến bố phen hú vía. “Còn cả bố, cũng nghe đây! Những lời này về sau được phép nhắc đến nữa! Giới giải trí là nơi như thế nào chứ? Bố mẹ nỡ lòng cho Hiểu Hứa vào đó để lỡ dở cả cuộc đời nó sao? Con đâu!” Ông bố chất phác, thà gật đầu, bốc vài hạt lạc.

      #333333;']Diệp Mộc nhìn sắc mặt mẹ Hiểu Vân có chút khó xử, vội đỡ: “Nửa đêm nửa hôm cậu đập bàn cái gì hả? Làm mẹ cậu chút nữa đứng tim!”

      #333333;']Mẹ Hiểu Hứa hùa theo: “Đúng thế! cho, cho, trước mặt Diệp Mộc làm gì mà nóng nảy thế? Có còn giữ thể diện cho bố mẹ con nữa ?”

      #333333;']Bố Hiểu Vân thấy khí bớt căng thẳng, cười hì hì, bốc thêm mấy hạt lạc. Mẹ Hiểu Vân ngồi xuống cạnh bàn, múc thêm cho Hiểu Vân và Diệp Mộc bát canh. “Con cũng làm trong ngành này, sao mẹ chẳng thấy ai ra vào gì cả?”

      #333333;']Trần Hiểu Vân uống canh bị sặc, vừa ho khan vừa nhìn mẹ: “Mẹ! Có ai làm mẹ mà con mình thế ?!”

      #333333;']Mẹ Hiểu Vân giọng lại: “Cũng đâu thấy có con nhà nào trừng mắt nhìn mẹ thế này đâu!” Diệp Mộc cảm thấy buồn cười, đặt bát canh xuống, lái sang chuyện khác để chuyển chủ đề.

      #333333;']Nửa đêm mới chuẩn bị ngủ, Diệp Mộc buồn ngủ đến mức người mềm oặt, nhưng lúc lâu sao ngủ được. Tiếng chuyện râm ran của bốn người nhà họ Trần cứ vọng lại bên tai . Phải tìm căn nhà chuyển thôi… Diệp Mộc mơ màng nghĩ.

      #333333;']Ngày hôm sau.

      #333333;']Giờ ăn trưa, Diệp Mộc nằm chiếc sofa trong phòng nghỉ viết bản kế hoạch chi tiết. Khi mang lên văn phòng tầng cao nhất, gặp Lê Cận Thần vừa ăn trưa về trong thang máy.

      #333333;']“Em làm nhanh đấy.” Nụ cười của Lê Cận Thần vẫn ấm áp như thế. Hôm nay mặc sơ mi màu đen thêu hoa văn, trông rất phong độ.

      #333333;']Lên đến nơi, Diệp Mộc bật laptop, mở file kế hoạch ra. Lê Cận Thần vươn người ra từ chiếc ghế sau bàn làm việc, với tay gập laptop màu hồng nhạt của lại: “Trình bày bằng miệng.” uống ngụm nước trong chiếc ly đặt bàn, từng ngón tay dài xoay xoay chiếc ly thủy tinh tinh xảo, nháy mắt mỉm cười.

      #333333;']Diệp Mộc có chút bực mình, nhưng tất nhiên thể ra ngoài. nhẩm lại kế hoạch trong đầu, tóm tắt lại toàn bộ bản kế hoạch của mình cách ngắn gọn.

      #333333;']Thần thái của Lê Cận Thần khi chuyện công việc rất thu hút, hơi cúi người về phía trước, lắng nghe cách chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu, ánh mắt khích lệ làm cho Diệp Mộc tự tin hơn rất nhiều, đôi lúc còn bổ sung thêm vài ý tưởng mới.

      #333333;']Đợi xong, Lê Cận Thần chỉ hỏi đúng câu: “Em nhìn thấy gì từ Trương Lâm?”

      #333333;']Diệp Mộc sớm nghĩ đến câu hỏi này: “ độc”, trả lời. “Tất cả những người thành công thế giới này, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, tuy nhiên giữa bọn họ có điểm chung. Cao xử bất thắng hàn[1], bọn họ đều rất độc.”

      #333333;'][1] Ý những người nổi tiếng thường có bạn tri , thường có cảm giác bị người khác đè nén.[/I]

      #333333;']Mười ngón tay dài của Lê Cận Thần chụm vào nhau, chống cằm, vẻ trầm ngâm rất nam tính, sau đó khẽ gật đầu. Diệp Mộc biết nghĩ gì, chỉ thấy , ngồi đó cảm thấy rất gượng gạo, cố lên tiếng hỏi điều gì đó: “Giám đốc Lê, thấy sao?”

      #333333;']“ thấy sao quan trọng”, Lê Cận Thần . “Những việc sau này em có thể lại với Sunny, cứ trực tiếp đến gặp . Việc gì cũng thế, hiểu ?”, nhấn mạnh. Tuy trực tiếp trả lời câu hỏi của , nhưng sau khi nghe xong những lời này, cảm thấy đáp án rất ràng, vô cùng hào hứng.

      #333333;']“Em sao? Diệp Mộc, em có việc gì cần đến giúp đỡ từ công ty hay bản thân ?” Sau khi bàn xong chuyện công việc, nụ cười ấm áp lại nở môi Lê Cận Thần. Trái tim Diệp Mộc bỗng chốc loạn nhịp: “Ừm… ra cũng có, em muốn hỏi, công ty có chỗ ở cho nhân viên ạ?”

      #333333;']Lê Cận Thần khẽ ngước lên, hướng ánh mắt ra ngoài khoảng . Diệp Mộc phát ra đây là thói quen của Lê Cận Thần mỗi khi suy nghĩ điều gì đó.

      #333333;']“Bọn chỉ cấp chỗ cho những ca sĩ vẫn trong thời gian bồi dưỡng thôi”, Lê Cận Thần lên tiếng. “Nhưng trong quy định của công ty có điều về việc cấp chỗ ở cho những nhân viên thực có nhu cầu thuê nhà. Diệp Mộc, hôm nay tan làm em có thời gian ?” Diệp Mộc mắt tròn mắt dẹt, chưa kịp suy nghĩ gì thà gật đầu. “Thế đưa em ra ngoại ô xem xét, xem có chỗ nào hợp lý .”

      #333333;']Bàn bạc xong với Lê Cận Thần gần hai rưỡi, Diệp Mộc phóng nhanh như bay xuống lầu, nháo nhào chạy vào cửa hàng bánh ngọt gần nhất.

      #333333;']“Này! Diệp Mộc!” Diệp Mộc lúi húi chọn bánh, hai mắt sáng trưng, bỗng nghe thấy từ cửa sổ khu phòng nghỉ có người gọi tên mình. quay lại nhìn, đúng là oan gia ngõ hẹp, đó là Cố Tiểu Điềm – trợ lý của Lê Cận Thần. Hình như Cố Tiểu Điềm quên sạch mình chơi khăm Diệp Mộc như thế nào, cười tít mắt, vẫy tay chào cách rất nhiệt tình, giọng hào hứng: “Mình mua trà hoa rồi, cậu cần mua đồ uống nữa nhé!”

      #333333;']Diệp Mộc lẩm bẩm, nhanh tay chọn hai chiếc bánh ngọt, ngồi vào chỗ đối diện Cố Tiểu Điềm. Trước mặt Cố Tiểu Điềm là chiếc bánh Tiramisu, ăn được phần ba. Diệp Mộc đói hoa cả mắt, vừa ngồi xuống cắm đầu vào ăn, Cố Tiểu Điềm nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của , bất ngờ đưa tay ra kéo lấy chiếc đĩa trước mặt .

      #333333;']“Gì thế?” Diệp Mộc giữ chiếc đĩa lại, ngạc nhiên chẳng hiểu chuyện gì.

      #333333;']“Sao cậu có thể ăn ngon lành thế được nhỉ?” Cố Tiểu Điềm chớp chớp đôi mắt to như búp bê. “Cho mình thử miếng!” xong, chẳng đợi xem Diệp Mộc có đồng ý hay , cầm chếc đĩa của mình lên, xén lấy miếng từ chiếc bánh Diệp Mộc ăn. Diệp Mộc ngẩn ra, thầm nghĩ, phải chăng ta bị làm sao?

      #333333;']“Bánh của cậu quả là ngon hơn .” Cố Tiểu Điềm như với chính mình, rồi lại ăn thêm miếng nữa, sau đó hai mắt sáng lên nhìn Diệp Mộc, hai tay chắp lại ra vẻ khẩn cầu: “Đổi cho mình nhé, cái mình gọi ngon bằng cái của cậu!” Diệp Mộc ngầm xì máu mũi, chính thức nghi ngờ Cố Tiểu Điềm đúng là có vấn đề. chọn lấy chiếc bánh vẫn chưa động đến đưa sang chiếc đĩa của Cố Tiểu Điềm. Cố Tiểu Điềm giơ tay ngăn lại: “ cần đâu, mình cũng chẳng ăn được nhiều như vậy! Đổi cho mình miếng cậu ăn được rồi. Này, đổi cho cậu phần của mình này!” Lần này Diệp Mộc thực xác nhận con người Cố Tiểu Điềm có vấn đề.

      #333333;']Sau khi đổi bánh, Cố Tiểu Điềm rất hỉ hả, loáng xử lý xong chiếc bánh, vỗ vỗ má vẻ sung sướng, hài lòng nhìn Diệp Mộc. Diệp Mộc nổi da gà: “Cậu… cậu có muốn ăn nữa ? Phần này của mình cho cậu đổi đấy.”

      #333333;']Cố Tiểu Điềm lắc lắc đầu, cái miệng đào dẹt ra: “Giám đốc Lê vĩ đại của chúng ta mười phút trước gọi cho mình, mình mà còn chậm phút nữa, chắc ấy nổi giận mất. Cảm ơn cậu nhiều nhé Mộc Mộc, từ rất rất rất lâu rồi có người uống trà chiều cùng mình.” Diệp Mộc có chút giật mình trước vẻ tốt bụng của Cố Tiểu Điềm, đặt chiếc bánh xuống, mỉm cười.

      #333333;'] lâu sau khi Cố Tiểu Điềm rời , Diệp Mộc xử lý xong cả chiếc bánh ngọt lẫn tách trà hoa, nhớ ra mình còn phải tìm Trương Lâm để bàn về kế hoạch định ra, vội vã đứng dậy, tính tiền rồi rời khỏi quán. Người nhân viên với , Cố Tiểu Điềm nhắc trước, những gì vừa ăn đều tính vào tiền của Cố Tiểu Điềm, ngoài ra còn tặng thêm cho Diệp Mộc cây kem ốc quế.

      #333333;']Diệp Mộc vui vẻ vừa ăn kem vừa lên tầng, nửa đường gặp Ô Long Trà người đeo lủng lẳng mười mấy sợi dây chuyền, lè lưỡi đứa phiền phức tới ghi hình, đồ trang sức thay đến mấy lượt rồi mà vẫn chưa hài lòng. vẻ rất tức giận, xong liền cướp lấy cây kem Diệp Mộc mới ăn nửa, rồi “ngoàm” tiếng, người khuất. “Thói quen vệ sinh để đâu hết cả rồi biết?” Diệp Mộc lấy giấy ăn lau tay, khẽ làu bàu.

      #333333;']Trương Lâm và Cylin đều là người mới, có phòng nghỉ riêng, cùng với các ca sĩ đồng lứa được phân vào căn phòng lớn cạnh phòng thu , hóa trang, trang phục, nghỉ ngơi, thay đồ đều trong căn phòng ấy. “Đứa phiền phức” mà Ô Long Trà nhắc đến cũng ở đây, Diệp Mộc chưa đến cửa phòng nghe thấy những tiếng râm ran khác thường phát ra từ phòng hóa trang.

      #333333;']Bước vào trong, thấy Trương Lâm và Cylin nằm nghỉ rất thoải mái ở góc, Diệp Mộc thở phào nhõm. tới xem có chuyện gì, chỉ thấy với thân hình nóng bỏng đứng chiếc bàn đặt ở giữa phòng, gương mặt mộc trang điểm, nhưng nhìn có vẻ rất thành thục. Diệp Mộc nhớ đến mấy dòng tít trang nhất mấy tờ báo giải trí, đây chẳng phải nữ hoàng tiệc tùng Triệu Vũ Triết sao?!

      #333333;']Nữ hoàng tiệc tùng lúc này biết vì sao “phê” cách đặc biệt, chỉ mặc độc bộ nội y màu da nhìn xuyên thấu, đôi giày cao tới hai mươi phân, đứng chiếc bàn uốn éo như mỹ nữ xà, liên tục hất tóc, cắn môi, cả cơ thể hóa thành hai chữ “mê hoặc”. Lúc ấy chỉ có vài ba nhân viên trang điểm và phục trang đứng bên cạnh ngăn lại, những còn lại được phen tát nước theo mưa, chỉ đứng nhìn thôi được coi là đạo đức lắm rồi, lại còn có người mở nhạc cho thêm phần xôm tụ. Nữ hoàng tiệc tùng do Sunny quản lý, Diệp Mộc xem qua hồ sơ của này, cụ thể phần cho ai làm trợ lý , nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, thể để mặc cho ta tiếp tục làm loạn được.

      #333333;']Diệp Mộc tắt chiếc PSP mở nhạc, mấy nàng sôi sùng sục dừng động tác, nhìn ra. Diệp Mộc làm mặt lạnh tanh, từng mắt nhìn lại bọn họ, khí thế bừng bừng, mấy người khi hậm hực, miễn cưỡng dừng lại. Chỉ còn lại mình nữ hoàng tiệc tùng vẫn đứng đó hò hét, nhảy múa. Diệp Mộc đứng bên cạnh bàn, hét gọi nhưng ta có phản ứng gì, kéo chiếc ghế, bám vào thành bàn trèo lên kéo ta xuống, mấy ngón tay bám vào bàn chẳng may bị chiếc giày cao gót của nữ hoàng tiệc tùng giẫm lên.

      #333333;']Đầu ngón tay đau nhói, Diệp Mộc đau dớn, lảo đảo ngã bịch xuống đất, trong bộ dạng tứ chi giơ lên trời rất buồn cười. Mấy khi nãy bị trừng mắt nhìn lúc này cười ồ lên. Diệp Mộc cắn răng ngồi dậy, bỗng cánh tay trắng tròn, nõn nà giơ ra trước mặt. Nét mặt Trương Lâm vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Diệp Mộc có thể nhìn thấy từ ánh mắt của thoát ra thiện ý biết nên hiểu thế nào cho phải.

      #333333;']Diệp Mộc chưa kịp đứng hẳn dậy, cánh cửa phòng bật mở, dáng người cao ráo bước vào như làn gió, dừng lại trước mặt nữ hoàng tiệc tùng lên cơn điên. Đó là ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi, đôi mắt to, đôi lông mày đậm, nét đẹp rất trung tính. ấy cầm chiếc máy uốn tóc đặt bàn lên, quay ngược lại, chẳng chẳng rằng đập vào ống chân nữ hoàng tiệc tùng. ta nghiêng ngả, hét lên tiếng rồi cúi xuống ôm chân, sau đó lảo đảo trượt từ bàn xuống đất. Đôi giày hai mươi phân lấp lánh vừa chạm đất, chủ nhân chiếc giày bị véo lấy véo để, kêu thét lên.

      #333333;']Nữ hoàng tiệc tùng hề chống trả, chỉ trốn. Lúc đầu vừa cười vừa hét, càng cười càng bị véo mạnh hơn, sau đó hình như cũng cảm thấy đau, cuối cùng khóc ré lên.

      #333333;']“Bây giờ tỉnh hẳn rồi chứ?!” Mỹ nữ trung tính thở gấp, hai tay chống nạnh, tức tối hỏi. Diệp Mộc thấy ấy có vẻ rất tức giận, đoán rằng nữ hoàng tiệc tùng này phải say rượu, mà hình như vừa cắn thuốc. Quả nhiên, nữ hoàng tiệc tùng hai tay ôm đầu, vén tóc về sau, để lộ khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân, ánh mắt phảng phất nét thất thần: “Mộng Mộng… Chị đến rồi à? tới giờ rồi sao?” Giang Mộng Dĩnh mím môi nén cơn giận, thu lại những câu chửi chực bộc phát.

      #333333;']“Này! Chị đưa cho em cái thông báo gì thế hả…?” Nữ hoàng tiệc tùng vuốt tóc, tức tối , trong cơn hưng phấn, lời có trật tự gì. “Quần áo nhìn xấu chết được! Còn nữa… Mua có cốc cà phê mà cũng lâu như vậy! Em buồn ngủ thế này sao mà ghi hình được chứ?”

      #333333;']“Ngậm miệng lại!” Giang Mộng Dĩnh sợ ta chẳng biết điều lại làm gì đó xằng bậy. “Đứng dậy! rửa mặt ! Ô Long Trà, cầm quần áo của nó lại đây, thêm đôi tất da màu đen nữa! Tiểu Tình! Mang cho tôi cốc nước lạnh! Mấy người đứng xem tản ra hết ! Việc này có gì mà xem chứ!” Giang Mộng Dĩnh khí thế tưng bừng, loáng thu dọn sạch trường.

      #333333;']“Bây giờ chị mới phát , chị đối với bọn em quả nhàng quá rồi.” Cylin bôi thuốc lên chỗ tay đau cho Diệp Mộc, đùa cùng hai bọn họ.

      #333333;']Ô Long Trà chuẩn bị xong trang phục và phụ kiện cho nữ hoàng tiệc tùng, lúc này cũng chạy đến góp vui: “ ta mấy lần như vậy rồi, toàn đẩy bọn em ra, rồi lén lút cắn thuốc… Rồi chị xem, tí nữa thế nào chị Mộng Mộng cũng đổ hết tội lỗi lên đầu bọn em, rồi mắng nhiếc bài, đúng là đen đủi!”

      #333333;']Diệp Mộc hỏi: “Mộng Mộng là trợ lý của Triệu Vũ Triết?”

      #333333;']“Đúng thế!” Ô Long Trà ủ rũ . “Cũng giống như chị, dưới quyền quản lý của chị Sunny. Nhưng ghê gớm hơn chị nhiều, tay dẫn dắt mấy người nổi tiếng cơ. Chị ta vào công ty cũng khá lâu rồi mà.”

      #333333;']Diệp Mộc quay sang nhìn Trương Lâm, chỉ cười gì.

      #333333;']Kết thúc vụ ồn ào cũng đến giờ nghỉ. Khi Lê Cận Thần bất ngờ xuất , cả gian phòng như chuẩn bị bước vào trận chiến đấu, đặc biệt là Mộng Mộng, cứ tưởng chuyện khi nãy đến tai giám đốc, sợ đến tái mặt, lườm cho nữ hoàng tiệc tùng mấy cái.

      #333333;']“Diệp Mộc, xong việc rồi.” Trước mặt đám nhân viên dưới quyền, Lê Cận Thần tươi cười với Diệp Mộc. hơi chột dạ, đáp lại tiếng, rụt bàn tay được Cylin bôi thuốc lại, vội vã xách túi xách.

      #333333;']“Tay em sao thế?” Lê Cận Thần bước đến, cầm bàn tay bị thương của Diệp Mộc lên cách rất tự nhiên. Diệp Mộc dường như có thể nghe nhịp thở chầm chậm, khẽ ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trong ánh mắt những người đó đều như hàm ý “hóa ra là vậy” hoặc “ ra là thế”. Chỉ còn lại hai người là Giang Mộng Dĩnh và Trương Lâm, người trước vốn dĩ thích mấy chuyện buôn bán, người sau còn mải chú ý đến vấn đề lúc nãy.

      #333333;']“ sao! Chúng ta thôi!” Diệp Mộc ngượng nghịu, đưa tay đẩy Lê Cận Thần. Ngược lại, nụ cười của Lê Cận Thần dịu dàng hơn, xách chiếc túi của Diệp Mộc cùng với chiếc cặp tài liệu, đợi Diệp Mộc đến rồi cùng bước ra ngoài.

      #333333;']“À! Trương Lâm!” Diệp Mộc ra đến cửa bất ngờ quay đầu lại, khiến cho mấy người nhìn nhau ra tín hiệu bàn tán ngay lập tức làm bộ tỉnh bơ. “Chị có việc cần bàn với em. Tối nay chị đến chỗ bọn em nhé?” Trương Lâm hề đoán ra ý đồ thực của Diệp Mộc khi những lời này, chỉ biết rằng tối nay Diệp Mộc đến tìm mình, gật đầu, có vẻ rất vui.

      #333333;']Xe của Lê Cận Thần là chiếc Mercedes kinh điển, người tài xế mặc đồng phục, tay đeo găng trắng đứng nghiêm trang chờ sẵn bên cạnh cửa xe. Nhìn thấy Lê Cận Thần cùng Diệp Mộc bước ra từ thang máy, ta cúi đầu chào, mở cửa sau xe, dáng vẻ lễ phép. Diệp Mộc gì, ngồi vào xe, nghĩ bụng, cả hai đều là những thế gia công tử, nhưng nếu so sánh Lê Cận Thần tạo cho người khác cảm giác cao quý hơn Dung Nham, và khoảng cách cũng xa hơn.

      #333333;']Cách xử lý công việc của Lê Cận Thần rất giống với cầu Diệp Mộc đặt ra cho bản thân mình – nhanh chóng và hiệu quả. Đầu tiên hỏi cầu của Diệp Mộc về căn phòng, sau đó đến công ty môi giới, cho họ biết cầu của Diệp Mộc, rồi thêm: “Bắt buộc phải là nơi phù hợp cho độc thân, giá phòng đắt chút thành vấn đề.” Thấy thế, công ty môi giới nhanh chóng đưa ra list các lựa chọn. Họ bắt đầu xem xét dưới giới thiệu của nhân viên công ty môi giới. Sau khi xem xét ba nơi, Lê Cận Thần và Diệp Mộc quyết định chọn căn trong số đó.

      #333333;']Căn hộ đơn đó cách con đường đặt trụ sở C&C hai mươi phút xe, phòng ốc mới tinh, phòng khách, phòng ngủ, gian rất lý tưởng. An ninh trong khu nhà rất đảm bảo. Chỉ có điều, Diệp Mộc cảm thấy sống tận tầng bảy có lẽ hơi cao.

      #333333;']“ thấy đồ đạc trong căn hộ này rất đầy đủ, em định bao giờ chuyển đến?” Lê Cận Thần đứng ở lan can phía ngoài phòng ngủ nhìn Diệp Mộc đứng ở chỗ xa xa, hỏi. Diệp Mộc miên man suy nghĩ, cái người “bị” nghĩ đến ấy bất ngờ lên tiếng, khiến có chút giật mình.

      #333333;']Giây phút ấy làm cho đầu óc Diệp Mộc nóng bừng.

      #333333;']“Diệp Mộc, em và Diệm Thần ngoài là bạn học ra, còn có mối quan hệ nào khác ?” Mặt trời đỏ rực phía cuối trời, như trái tim ai đó lúc này. Những tia nắng đỏ ối chiếu lên khuôn mặt Lê Cận Thần. xong, dịu dàng nhìn Diệp Mộc, im lặng chờ đợi câu trả lời của . Tim Diệp Mộc đập rộn ràng, hỏi lại: “Sao vậy? Lê Diệm Thần với điều gì à?”

      #333333;']Lê Cận Thần ngoảnh mặt sang, nụ cười khuôn mặt trong nắng chiều muộn có nét mơ hồ: “Cậu ấy chỉ giới thiệu người bạn đến công ty làm việc… Nhưng nghĩ, giống như em, Diệm Thần nhà chắc ngốc đến nỗi bỏ lỡ chứ?”

      #333333;']“Em và ấy khá thân nhau, cũng từng hẹn hò thời gian, nhưng vừa bắt đầu phát ra cả hai hợp nhau nên dừng lại đúng lúc, sau này trở thành người bạn tốt của nhau.” Diệp Mộc thà cho biết. “Lê Diệm Thần giúp đỡ em rất nhiều, em rất biết ơn ấy.”

      #333333;']Lê Cận Thần khẽ “ồ” lên tiếng dài, hơi ngẩng lên nhìn bầu trời. im lặng bao trùm lấy họ, lúc sau, Lê Cận Thần liếc nhìn đồng hồ, chuyển chủ đề như chưa hề gì: “Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng ăn ! Chỗ ở cũng thu xếp xong rồi, tiền thuê và tiền đặt cọc do công ty chi trả, coi như phần thưởng công ty dành cho nhân viên xuất sắc . rất tin tưởng em. Diệp Mộc, hãy thể tốt nhé!”

      #333333;'] Mặt Diệp Mộc nóng bừng lên, cố nín thở, cười tự tin: “Cảm ơn giám đốc Lê, em cố gắng!”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :