1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ai bảo ta không thể cưới - Thiên Nguyệt Tuyết (Chương 18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Ai bảo ta thể cưới
      Tác giả: Thiên Nguyệt Tuyết
      Số chương: chưa biết…
      Thể loại: HĐ, quân nhân…
      Nguồn: Tử Băng Cung.word
      Edit: Hắc Nguyệt.

      Giới thiệu:


      Bạn trai bảy năm nhau lại vì nghiệp mà cưới thiên kim Thị trưởng.

      Hạ Hạ, em, hy vọng em có thể theo , chúng mình cùng nhau phấn đấu!

      Phấn đấu? khinh bỉ trong lòng.

      con mẹ nó phấn đấu thành Tổng giám đốc.

      Còn phấn đấu thành tiểu tình nhân, còn phải bỏ ra kinh phí cho con đường này. Con mẹ nó chứ !!!

      Chỉ mua say đêm, ngờ lại leo lên người Quân trưởng.

      Ông trời a ~~~ người bảo : khi ngươi đóng lại cánh cửa, người vì ngươi mở ra cánh cửa sổ.

      Chẳng qua là, cánh cửa sổ này là lớn a a a…Quân trưởng đại nhân uy vũ thần dũng!!! Từ nay về sau tôi liền dựa vào vậy!!!​
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 01: Ngủ cùng Quân trưởng.
      Edit: Hắc Nguyệt.

      Màn đêm.

      Mưa như trút nước.

      Trong màn mưa, thân thể nhắn lảo đảo bước đường, cả người ướt đẫm, môi lạnh cóng đến tím bầm.

      “Oạch” tiếng, Tô Hạ ngã xuống đất ngất , mơ hồ nghe được tiếng phanh xe kin kít, nhưng lại thể mở hai mắt ra.

      chiếc xe quân dụng dừng lại bên đường.

      Cơ thể cao lớn mặc quân trang che chắn màn mưa, ôn nhu đem ôm chặt trong ngực vào trong xe.

      ấm áp chợt đến làm Tô Hạ thoải mái chút, năng cằm ngước mắt như muốn nhìn khuôn mặt người này, “Tiêu Hàn…. Là sao Tiêu Hàn?”

      mùi rượu nồng đậm làm chân mày Lăng Mặc Thiên nhăn lại, phủi hạt mưa quân trang, hỏi: “ uống rượu?”

      “Uống, kết hôn với người khác, chẳng lẽ đến cả rượu mừng cũng cho tôi uống?”


      Tô Hạ vừa vừa chọt chọt đôi môi xinh đẹp của người đàn ông này, ừ hồng hồng mềm mềm dễ nhìn, đói bụng, liền leo lên cắn nhát.

      Lăng Mặc Thiên bị đau, còn chưa kịp tránh, đối phương liền buông tay, sau đó lại mềm nhũn nằm trong ngực , nhìn nhìn, chắc là lại hôn mê bất tỉnh.

      “Hạ Hạ.” Lăng Mặc Thiên giơ tay lau giọt nước khóe mắt , hai tay ôm chặt thêm chút, “Sau này để em phải chịu khổ nữa.”

      Quang cảnh long trọng trong quán rượu.

      “Ngô, đau đầu quá.”

      Tô Hạ tỉnh lại, toàn thân ê ẩm, mơ màng mở mắt.

      Đập vào mắt là căn phòng trong quán rượu, mép giường là khuôn mặt đẹp trai tuấn tú gấp trăm lần so với trai bao, mấu chốt là vị trai đẹp này còn mặc quân trang!!!

      Khí phách hiên ngang lẫm liệt giận mà uy, lại siêu cấp đẹp trai khiến muốn phun máu.

      A a a … tại sao cực phẩm Quân ca ca lại ở trong phòng của


      Đôi mắt Tô Hạ nhìn chằm chằm trai đẹp Quân ca ca trước mặt, cúi đầu thấy áo ngủ người mình, đôi mắt mơ màng nháy mấy cái chợt mở to, giây thiếp theo là tiếng thét đánh vỡ màn đêm “ a a a __________.”

      Tại sao lại ở quán rượu, làm sao chuyện lại như thế này, thế còn có người đàn ông? Còn là quân nhân?

      A a a, ai có thể cho biết, đến tốt cùng là có chuyện gì xảy ra a!!!

      “Tối hôm qua uống rượu say rồi ngất xỉu ở ven đường.”

      thanh trầm thấp từ tính vang lên cắt đứt suy nghĩ lung tung của Tô Hạ.

      Lăng Mặc Thiên thấy nhìn chằm chằm, tinh thần khiêu lên: “Còn áo ngủ mặc người…..”

      “Là ai thay cho tôi?” Tô Hạ khẩn trương nắm ngực áo của người đàn ông ngồi mép giường, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của gần trong gang tấc, ngũ quan hoàn mỹ lạnh lùng sắc như dao, miệng cười tiếng.

      Lúc này, đôi mắt như động hàn băng, như có như nhìn , tựa như nhìn tên tội phạm, dù chạy thế nào cũng thoát khỏi bàn tay .

      , Tô Hạ nhìn đôi bàn tay siết cổ áo đối phương, dường như động tác này của giống như người muốn chết…

      Tô Hạ lập tức buông tay, thử dò xét hỏi: “….cái đó….xin hỏi áo ngủ của tôi….có phải là …..”

      “Là tôi….” Lăng Mặc Thiên nhìn đôi mắt đẹp trợn trừng và cái miệng há to vì kinh ngạc của Tô Hạ, khóe mắt giương lên, “gọi nữ phục vụ thay cho .”

      “Hô, chuyện muốn dọa chết người.” Tô Hạ đặt mông trở lại giường, thở phào nhõm.

      Tùy ý liếc cái, thấy ánh mắt người này nhìn mình chằm chằm rời, trong lòng căng thẳng, lại nghĩ tới chuyện gì, khó khăn nuốt nước bọt, “vậy chúng ta…?”

      muốn hỏi đêm qua bọn họ có phát sinh cái gì , nhưng , sao có thể thốt ra những lời có ý tứ này, nhưng mắt người này nhìn lại làm cho lòng thấy bất an.

      Từng động tác khả ái của Tô Hạ đều bị Lăng Mặc Thiên đặt trong mắt, đáy mắt xẹt qua tia thâm trầm, môi mỏng khẽ động, “ngủ chung rồi.”

      “Khụ khụ..” thiếu chút nữa Tô Hạ bị nước miếng của mình dìm chết, ánh mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc Thiên, ngón tay run rẩy chỉ mũi , nên lời, “ Ngươi……….”.

      Lăng Mặc Thiên liếc nhìn , nhàn nhạt : “ ra mà , là mạnh mẽ đem tôi ngủ”.

      cố ý tăng thêm hai chữ “mạnh mẽ” , từ đầu đến cuối ánh mắt đều bao bọc giường, biểu cảm của cũng tệ.

      “Làm sao có thể!!!” Tô Hạ kinh ngạc hô lên.

      người lính đó nha, quân nhân rất cường hãn, chỉ đầu ngón tay cũng có thể làm thương gân động cốt, làm sao có thể mạnh mẽ cưỡng bách !!

      “Nga? Vây giải thích xem cái này là thế nào?” Vừa Lăng Mặc Thiên vừa kéo áo xuống, lô ra xương quai xanh gầy gò, hai tròng mắt híp lại, chỉ vào vết răng cắn bên hông, “Có cần so sánh dấu răng ?”

      Tô Hạ nhìn vết răng mới ra lò kia, lại nhìn vị trí mập mờ bị cắn, trực tiếp trợn tròn con mắt.

      Khi thấy cầu vai đại biểu cho cấp bậc vai người kia, toàn là màu vàng, sao? Tất cả đều là sao vàng!! Toàn bộ thế giới của ùn ùn sụp đổ.

      Chẳng lẽ đây là cấp bậc Quân trưởng trong truyền thuyết???

      Trời ơi, lại mạnh mẽ ép Quân trưởng đại nhân ngủ!!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 02: xứng !!!
      Edit: Hắc Nguyệt

      Trong thang máy lên, Tô Hạ dựa lưng vào vách tường, trong lòng thình thịch thình thịch cuồng loạn ngừng.

      Nghĩ lại, những lời người kia ở quán rượu hơn mười phút trước, còn có cái chứng cớ ở ngang hông kia nữa, híc mặt lại đỏ bừng ngượng ngùng.

      vậy mà ngang nhiên mạnh mẽ cưỡng bức quân trưởng, nếu phải quân trưởng nghe điện thoại nên thừa dịp bỏ trốn chắc giờ này vị quân trưởng kia giận dữ lôi ra xử bắn mất rồi, có thể là đem tươi sống giết chết.

      Đến khi thang máy đinh đinh vang lên, trong lòng Tô Hạ vẫn lo lắng bất an, thở sâu hơi, mở mắt ra ngoài thang máy.

      Lúc vào khu đồng nghiệp, thấy ánh mắt bốn phía đều tụ tập người mình, có đồng tình, có thương tiếc, cũng có hả hê….

      Nhìn công việc cùng đồng nghiệp quen thuộc trước mắt, lỗ mũi Tô Hạ lại chua xót, vừa nghĩ đến Tiêu Hàn trong lòng liền đau đớn thôi.

      “Cạch” cánh cửa đối diện phòng Tô Hạ mở ra, đó là phòng làm việc của Tiêu Hàn, lúc này có đôi nam nữ từ bên trong ra.

      Tiêu Hàn ôm eo Quý Thanh Uyển, bên tai, chọc cho Quý Thanh Uyển cười duyên dứt, vừa cười vừa tới thang máy sau lưng Tô Hạ.

      Tô Hạ chỉ thấy bất đắc dĩ, muốn tránh khỏi hai người, ai ngờ lại bị Quý Thanh Uyển nắm lấy cổ tay.

      “Tô tiểu thư.”

      Quý Thanh Uyển khẽ gọi, thành công đem ánh mắt của tất cả đồng nghiệp trong phòng hướng đến hai người, tất cả con mắt nhìn trừng trừng, Tô Hạ bị điểm danh thể xoay người, nhìn kiều diễm trước mắt.


      Quý Thanh Uyển, Nhị tiểu thư nhà Thị trưởng, là người nổi tiếng mà Tô Hạ từng ngưỡng mộ, nửa tháng trước Quý Thanh Uyển vào công ty, nửa tháng sau liền thay thế vị trí của , ngày hôm qua gả cho Tiêu Hàn thành phu nhân Tổng giám đốc.


      Tô Hạ muốn ở tại nơi này mà thất lễ trước mặt hai người, đành lên tinh thần gượng gạo cười, “Quý phu nhân có chuyện gì ?”


      có gì”. Quý Thanh Uyển mỉm cười, thanh ôn nhu có lễ, “Đến nửa tháng rồi mà chưa có dịp chào hỏi với mọi người, Thanh Uyển ở công ty cũng xem như là người mới, hy vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn.”


      Nửa câu sau là với đồng nghiệp ở xung quanh, thái độ thành kính, nhìn đồng nghiệp người người được sủng ái mà kinh ngạc, tán dương Quý Thanh Uyển thân là phu nhân Tổng giám mà khiêm nhường lễ độ, là người đẹp tâm đẹp.


      “Ông xã, vậy em lên phòng làm việc trước.” ở hành lang Thanh Uyển hôn Tiêu Hàn cái rồi bước vào thang máy.

      Tô Hạ cau mày.

      Tiêu Hàn mỉm cười đưa mắt nhìn Quý Thanh Uyển rời , xoay người mặt biểu tình đến bên cạnh Tô Hạ, “Tới phòng làm việc của tôi lát.”

      **

      Trong phòng làm việc.


      Tô Hạ vừa vào phòng liền bị Tiêu Hàn ép tới cánh cửa, bàn tay Tiêu Hàn đặt sau gáy, lạnh lùng hỏi : “Tối qua em đâu?”

      “Tiêu tổng giám!” Tô Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt , giọng nhàn nhạt hề che giấu ý giễu cợt : “Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Tổng giám cùng Quý phu nhân, ngài quan tâm quá nhiều thứ rồi.”

      “Hạ Hạ!” đôi mắt Tiêu Hàn chân thành, bất đắc dĩ thở dài, “Hạ Hạ! chỉ dựa vào mình đủ để thỏa mãn tâm nguyện, cưới ta có thể giảm bớt hai mươi năm phấn đấu, nhưng mà em phải tin , trong lòng chỉ có duy nhất mình em, cho nên, em phải đợi !”

      để tôi làm tiểu tam?” Lời vừa ra, cổ họng Tô Hạ nấc lên từng trận nghẹn ngào, nước mắt giấu lâu lăn xuống gò má.

      Tô Hạ thất thần nhìn người đối diện, đây là Tiêu Hàn mà dành bảy năm để sao ? làm sao có thể dễ dàng thốt ra những lời như thế này?

      Tiêu Hàn lau nước mắt cho , “Hạ Hạ, em, hy vọng em có thể theo , mình cùng nhau phấn đấu!”


      Phấn đấu? Tô Hạ khinh bỉ trong lòng.


      con mẹ nó phấn đấu thành Tổng giám đốc.


      Còn phấn đấu thành tiểu tình nhân, hơn nữa còn phải bỏ ra kinh phí cho con đường này.

      Con mẹ nó chứ!

      Tô Hạ trực tiếp tặng cái tát.


      Tiêu Hàn bụm mặt, tức giận lẫn kinh ngạc nhìn vẫn luôn khéo léo nhu thuận trước mắt.

      Tô Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng , giọng kiên quyết, “ Tiêu Hàn, xứng!”

      xong liền đẩy ra, kéo cửa ra ngoài.

      Mắt bị mù mới có thể bảy năm!

      chương 03: Da gà rơi đầy đất.
      Edit: Hắc Nguyệt

      Đến tận trưa, Tô Hạ vẫn chưa hoàn hồn, thể nào tập trung vào công việc.

      Rốt cục cũng đến giờ nghỉ trưa, Tô Hạ xuống lầu dưới uống ly cà phê, yên lặng từ từ nhấm nháp.

      Mới vừa ngồi xuống người đàn ông theo sát ngồi đối diện.



      “Tiêu Hàn, hồn tán” Tô Hạ đứng dậy cầm túi bước .

      Tiêu Hàn trực tiếp lên ôm , “Hạ Hạ đừng quậy nữa, em hãy nghe giải thích…”

      “Đừng quậy nữa?” Tô Hạ biết nên cười hay cười chính mình, “Tiêu Hàn, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng tôi giận dỗi với ?”

      “Ý phải vậy, …” Tiêu Hàn muốn giải thích, khóe mắt liếc thấy Quý Nguyệt Nhiên tới đây, lập tức sửa lại lời : “Hạ Hạ, có việc phải trước, buổi chiều đến phòng làm việc cho em biết.” bỏ lại câu Tiêu Hàn vôi vã vòng cửa sau rời . Quý Nguyệt Nhiên là chị của Quý Thanh Uyển, kiêu ngạo khó gần, thể để cho Quý Nguyệt Nhiên nhìn thấy.
      [Quý Thanh Uyển tên là Quý Uyển Thanh nha, nhưng mình đọc nhầm thành ra nhầm tên. Giờ lười sửa nên để nguyên.]

      Hai tay bé của Tô Hạ siết chặt, khuôn mặt tái nhợt, đến bây giờ vẫn thể ngờ bộ mặt của người đàn ông bảy năm lại khốn nạn đến thế. Nhưng điều làm bất ngờ hơn chính là bản thân muốn đứng dậy rời lại đụng trúng bàn tay đánh vào mặt, nhất thời bên mặt đau rát.

      Quý Nguyệt Nhiên vừa tới nhìn thấy màn ôm ấp của Tiêu Hàn cùng Tô Hạ, lửa giận liền dâng cao ba thước, khí thế hừng hực chỉ mặt Tô Hạ, trợn mắt mà mắng : “Tô Hạ, là tiện nhân, hồ ly tinh, dám ngang nhiên dụ dỗ em rể tôi. Em tôi hiền lành thùy mị, có nghĩa là tôi cũng dễ trêu. Hôm nay để tôi dạy dỗ lại tiện nhân nhà .”

      “Tôi dụ dỗ ta!” gò má Tô Hạ lên năm dấu ngón tay, “Tôi cùng Tiêu Hàn chẳng qua là quan hệ cấp và nhân viên, Quý đại tiểu thư khỏi muốn ngậm máu phun người?”

      Lúc này, trong lòng Tô Hạ lại càng xem thường Tiêu Hàn, thấy chị vợ tới liền chạy, đúng phải đàn ông!!!

      Đúng là trước kia mắt bị mù rồi!!!

      Động tĩnh bên này hấp dẫn con mắt của tất cả mọi người, hướng về hai người chỉ chỉ chỏ chỏ…

      “Còn dám dối, tôi đánh chết cái đồ tiện nhân.”

      Quý Nguyệt Nhiên giơ tay hướng mặt Tô Hạ mà đập.

      Tô Hạ theo bản năng co rụt người lại, hai mắt nhắm chặt, hồi lâu đau đớn như dự kiến vẫn chưa đến. giây tiếp theo cả cơ thể ngã vào vòng tay vừa quen thuộc vừa xa lạ, hơi thở trầm ổn của người đàn ông làm yên tâm.

      ngẩng đầu nhìn, đối diện là đôi mắt sâu thẳm mênh mông, khuôn mặt góc cạnh, khí phách như thần, kiêu ngạo bễ nghễ hút hồn người nhìn, đánh trực tiếp vào lòng người.

      ! Người tối qua nhặt về quán rượu – Quân trưởng đại nhân!!!

      Hai má Tô Hạ đỏ bừng, tim cũng thình thịch nhảy loạn.

      Gò má sưng đỏ của Tô Hạ rơi vào mắt Lăng Mặc Thiên, trong nháy mắt khí như đóng băng, lạnh lùng nhìn về phía Quý Nguyệt Nhiên.

      “Mặc Thiên, sao lại là ?” Quý Nguyệt Nhiên vui mừng, trực tiếp ôm lấy cánh tay Lăng Mặc Thiên làm nũng, “ cũng đến uống cà phê sao? muốn uống gì? Chúng ta cùng ngồi……..”

      cần, cám ơn.” Lăng Mặc Thiên dấu vết rút tay ra, cúi đầu nhìn người trong ngực, “ sao chứ?”

      Tô Hạ lắc đầu, chỉ là cái tát, chết được.

      Quý Nguyệt Nhiên chưa từng thấy Lăng Mặc Thiên ôn như với mình như thế, ghen tức bùng lên, tay lôi Tô Hạ từ trong ngực Lăng Mặc Thiên ra ngoài, “Ai cho ôm Mặc Thiên, đồ đĩ biết xấu hổ.”

      Tô Hạ lảo đảo suýt ngã, Lăng Mặc Thiên nhanh tay đỡ lấy, cau mày nhìn Quý Nguyệt Nhiên, ôm cơ thể run rẩy của Tô Hạ chuẩn bị rời .

      được !!!” Quý Nguyệt Nhiên ngăn cản trước hai người, “Mặc Thiên, sao lại che chở cho ta, đừng để dạng hồ ly tinh như ta lừa, ta vừa dụ dỗ em rể em, bây giờ lại dụ dỗ , ta chính là loại giày rách…”

      “Quý Nguyệt Nhiên, đừng quá đáng…” Tô Hạ cắn môi dưới, tay nắm thành quyền.

      “Quý đoàn trưởng!” Sắc mặt Lăng Mặc Thiên trầm xuống, “Thân là quân nhân, xin chú ý lời .”

      Quý Nguyệt Nhiên thấy Lăng Mặc Thiên tức giận, trợn mắt nhìn Tô Hạ cái, ôm lấy hông của Lăng Mặc Thiên, “Mặc Thiên, lâu rồi em gặp , ở với em chút rồi , xin ah đó, có được ?”

      cùng Lăng Mặc Thiên quen biết từ , mỗi lần dùng chiêu này đều có hiệu quả.

      Thanh kiều mị Tô Hạ nghe mà thấy rùng mình, cúi đầu nhìn xung quanh.

      “Này, tìm cái gì?” Quý Nguyệt Nhiên bất mãn đẩy Tô Hạ.

      Tô Hạ chà xát cánh tay, “ da gà rơi đầy đất.”

      …..” ánh mắt giận dữ, Quý Nguyệt Nhiên giơ tay muốn đánh, nhìn thấy Lăng Mặc Thiên ở bên cạnh lại để xuống.

      muốn ở trước mặt Mặc Thiên mà đánh mất thân phận, hôm nay tha cho tiện nhân này lần cũng tốt.

      Khóe miệng Tô Hạ co quắp, công phu thay đổi sắc mặt của người này phải hạng thường.

      “Quý đoàn trưởng trước khi làm gì nên cân nhắc tốt ảnh hưởng.”

      Dứt lời Lăng Mặc Thiên tránh xa , ôm Tô Hạ bước ra ngoài.

      “Mặc Thiên…………”

      Sau lưng truyền tới thanh cam lòng của Quý Nguyệt Nhiên, Tô Hạ nhìn chăm chăm Lăng Mặc Thiên nhắc nhở, “Quý Nguyệt Nhiên tức giận.”

      Lăng Mặc Thiên buông mắt nhìn , “Ừ” tiếng, có tiếp theo.

      Đây là thái độ gì????

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 04: Quân trưởng cầu cưới!
      Edit: Hắc Nguyệt

      Tô Hạ ngồi xe, mặt được bôi thuốc, lành lạnh rất thoải mái.

      “Quân trưởng, ………”

      Bàn tay thoa thuốc của Lăng Mặc Thiên dừng lại chút, “ gọi tôi là Mặc.”

      “Khụ khụ” Tô Hạ lúng túng ho khan hai tiếng, nhìn Lăng Mặc Thiên bôi thuốc cho mình, yếu ớt hỏi : “Ngài tìm tôi có chuyện gì ?”

      Đường đường là quân trường, lại đối với tốt như vậy, ôn nhu như thế, nhưng sao lại có cảm giác kinh khủng vậy a ?

      Lăng Mặc Thiên bôi thuốc cho xong mới : “Có chuyện!”

      “Vậy tôi yên tâm rồi.” Tô Hạ thấy kì quái nhìn mình, nháy mắt cười, “ có câu , vô hiến ân cần, ách ý tôi phải vậy, ý tôi là quân trưởng ngài có gì cần sai bảo, Tô Hạ nhất định lên núi đao, xuống biển lửa vì tổ quốc mà xông pha!”

      Cảm giác lời mình vừa thích hợp, Tô Hạ nửa đường vội vàng sửa lại đồng thời biểu đạt quyết tâm.

      Uh, lời là vì tổ quốc, chứ phải vì quân trưởng ngài đâu nha!

      Lăng Mặc Thiên bật cười, cưng chiều đưa tay búng trán cái “ Quỷ linh tinh”.

      Tô Hạ ngơ ngác, quân trưởng ngài đây là có ý gì?

      “Hạ Hạ” Lăng Mặc Thiên đột nhiên gọi.

      “Vâng” sống lưng Tô Hạ thẳng tắp, chớp mắt chờ đợi.

      Lăng Mặc Thiên chăm chú nhìn , “Chuyện tối hôm qua nhất định phải chịu trách nhiệm.”

      Trong đầu Tô Hạ lên ba chữ Tội Phạm Cưỡng Gian, theo bản năng liền muốn chạy, nhưng kéo nửa ngày cửa xe vẫn mở ra, xoay người buồn bã nhìn người trước mắt, “Quân trường, tôi có cha mẹ, dưới có em trai.”

      Nếu như quân trưởng bắt vào tù, mọi người chết vì khóc mất.

      “Nếu như nguyện ý, tôi chăm sóc họ.”

      Ý Lăng Mặc Thiên là chuyện của can hệ đến họ.

      Lỗ mũi Tô Hạ chua xót, nước lấp đầy khóe mắt, “ Tôi còn trẻ, muốn cứ như vậy mà………..”.

      “Cho nên càng phải tranh thủ.” Lăng Mặc Thiên xoa đỉnh đầu .

      “Quân trưởng.” Hít sâu hơi Tô Hạ tranh thủ “ Tối hôm qua là tôi say rượu mất lý trí, hy vọng ngài có thể cân nhắc tình lý mà phạt chút.”

      ngàn vạn lần được tử hình , bởi vì cưỡng gian là tội chết, xuống địa ngục mà ưu thương, mà cũng biết chuyện đó xảy ra như thế nào, đêm đó chút cảm giác cũng có.

      “Hạ Hạ, chúng ta kết hôn !”

      cái gì?” Tô Hạ há mồm ngơ ngác nhìn quân trưởng ngồi đối diện.

      Lăng Mặc Thiên nhíu mi, lần nữa nhấn mạnh, “ Chuyện đêm qua phải chịu trách nhiệm, gả cho tôi”

      phải là bắt tôi bỏ tù sao?” Tô Hạ ngu ngơ hỏi .

      Lăng Mặc Thiên nhếch miệng, “ tình tôi nguyện tính là cưỡng gian.”

      Kết hôn, ngươi tình ta nguyện…….

      “Oanh” tiếng, đầu Tô Hạ như muốn nổ tung, đôi mắt trợn tròn nhìn Lăng Mặc Thiên ngồi đối diện.

      lúc sau mới phản ứng, lúng túng cười, “Quân trưởng, chuyện này nên giỡn.”

      Dù ngủ chung đêm, hai người cũng thể kết hôn chứ!

      Cũng còn nguyên nhân nào khác……

      Lăng Mặc Thiên cau mày “Tôi giỡn.”

      Đúng rồi, có chút tế bào hài hước, sao mà giỡn được.

      “Nhưng mà, ….tôi…….” Tô Hạ lắp bắp, biết nên biểu đạt như thế nào.


      Quân trưởng cầu hôn , quá huyễn hoặc rồi.

      Lăng Mặc Thiên vội, kiên nhẫn chờ , cho đến khi mặt Tô Hạ kìm nén đến đỏ bừng mới , “nhưng tôi mới biết được hai ngày”.

      “Tôi biết em từ lâu rồi.” lâu đến nỗi cho rằng mình còn cơ hội, trong thâm tâm Lăng Mặc Thiên thêm câu. hạ quyết định, cầm tay Tô Hạ “ Hạ Hạ………….”

      “Lăng quân trưởng!” thanh Tô Hạ cao tám độ, giật mình né tránh đôi mắt nóng bỏng của , “Xin ngài tự trọng.”

      xin lỗi” Lăng Mặc Thiên thu tay.

      quá nóng lòng, dọa chết rồi.

      Tô Hạ nghe câu xin lỗi, trong tâm lại đành lòng, nhưng tốn bảy năm cũng nhìn thấu Tiêu Hàn, hơn nữa mới biết hai ngày sao có thể kết hôn cùng quân trưởng?

      Coi như đây là trò đùa cũng chơi nổi.

      Môi mỏng Lăng Mặc Thiên mím lại, “Hạ Hạ, chỉ hy vọng người cùng hết cuộc đời này chính là em!”
      [Nguyệt: chết câu này !!!]

      câu đơn giản, nhưng Lăng Mặc Thiên cách trịnh trọng, Tô Hạ trầm ngâm lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp lùi bước, “Cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.”.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 05: oan gia ngõ hẹp
      Edit: Hắc Nguyệt.

      Trong phòng ăn.


      Tô Hạ ngồi trước bàn ăn, nhìn Lăng Mặc Thiên tính tiền ở quầy ba gần đó, trong lòng ngũ vị tạp trần nên lời.


      đồng ý với Lăng Mặc Thiên là cân nhắc về chuyện kết hôn, sau đó liền bị kéo đến nhà hàng này ăn cơm.


      cần nhiều, mỗi món Lăng Mặc Thiên gọi đều là những món mà thích ăn nhất.


      Điều này lại làm nhớ đến Tiêu Hàn, biết hết khẩu vị của , nhưng lại chẳng biết gì về .


      đúng là oan gia ngõ hẹp a!”


      câu ngạo mạn ở phía sau vang lên, đây cũng là tiếng lòng của Tô Hạ nha! Quý Nguyệt Nhiên đúng là có thù oán gì với rồi.


      Quý Nguyệt Nhiên tới, tùy ý nhìn thức ăn bàn, sau đó tràn đầy khinh bỉ mà nhìn Tô Hạ, “ biết xấu hổ làm tiểu tam còn chịu thừa nhận, bàn món ăn đắt đỏ như này, người nghèo kiết xác quỷ khóc thần sầu như có thể mua được sao?”


      “Tôi lặp lại lần nữa, tôi phải tiểu tam!” Tô Hạ bật đứng dậy, trợn mắt nhìn.


      chính là tiện, dụ dỗ em rể tôi dược, lại dụ dỗ Mặc Thiên, nhìn thấy đàn ông liền bám dính buông, khí chất kỹ nữ từ trong xương toát ra, là cái giày rách, tiện nhân….”


      “ Bốp!”


      Tiếng vang thanh thúy làm cả gian chìm vào tĩnh lặng.


      “Tiện nhân! dám đánh tôi?” Quý Nguyệt Nhiên trừng con mắt như muốn rách, đôi mắt dữ tợn khác với dáng vẻ lúc trưa.


      Từ chính là viên minh châu trong nhà, đừng là bị đánh, có cha Thị trưởng làm chỗ dựa, thậm chí cho tới bây giờ còn chưa có ai dám lớn tiếng chuyện với .



      Bây giờ ả tiện nhân này lại dám đánh ?


      “Làm người phải biết tự trọng, Quý tiểu thư biết xấu hổ, đương nhiên đánh.” Tô Hạ vừa vừa liếc nhìn ánh mắt khác thường ở bốn phía.



      Quý đại tiểu thư là thiên kim nhà Thị trưởng, chính là tiểu dân chúng bình thường, nhưng người bình thường như cũng có tôn nghiêm của mình.


      Tô Hạ biết sau cái tát này mình phải trả giá đắt, nhưng nếu như bởi vì sợ mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình, làm được.


      “Hai người làm gì!”


      tiếng quát uy nghiêm khẽ vang lên, Lăng Mặc Thiên từ phía sau hai người tới.


      Quý Nguyệt Nhiên thấy , liền chạy như bay nhào vào ngực , ủy khuất rơi lệ, “Mặc Thiên, con tiện nhân Tô Hạ kia đánh em.”


      Tô Hạ trực tiếp bĩu môi, ác nhân lại cáo trạng trước.


      Thấy Lăng Mặc Thiên nhìn mình, Tô Hạ rùng mình, và Quý Nguyệt Nhiên quan hệ tốt như vậy, lần này nhất định là bỏ qua cho rồi.


      Nhưng mà sao trong lòng lại khó chịu thế?


      Lăng Mặc Thiên thấy phản ứng hơi chậm, đẩy Quý Nguyệt Nhiên ra nghiêm mặt : “Quý đoàn trưởng, đảm bảo qân dân hài hòa là điều trong Quân kỷ, lầm lỗi đổi, bây giờ trở về quân khu tìm Kỷ Chính Ủy nhận phạt.”


      “Mặc Thiên, ta mà phạt em?” Quý Nguyệt Nhiên giật mình .


      Tô Hạ cũng trợn tròn mắt.


      Đôi mắt thâm sâu của Lăng Mặc Thiên nghiêm lại, với cảnh vệ ngoài cửa: “tiểu Trần, gọi điện thoại cho Kỷ Chính Ủy bảo tới đây nhận người của mình!”


      Chiếc xe việt dã bản hạn chế màu đen khí phách uy nghi lặng lẽ đợi ở cửa, Lăng Mặc Thiên tự mình mở cửa xe cho Tô Hạ.


      Vừa lên xe, điện thoại của Tô Hạ vang lên, màn hình là số điện thoại của Tiêu Hàn.


      Vừa bấm nhận cuộc gọi, bên kia đợi mở miệng liền vội vàng hỏi: “Hạ Hạ, em ở đâu, muộn nửa giờ mà em chưa đến, em có biết là rất lo lắng cho em……..”


      Tô Hạ cười lạnh, “Tôi ở đâu liên quan gì đến , quan tâm tôi làm gì, chiều nay tôi xin nghỉ.”


      “Hạ Hạ, sao em còn trẻ con thế, sao có thể quan tâm em, chúng ta……”


      Tô Hạ đợi xong, trực tiếp ngắt điện thoại.


      Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, đầu tiên là Tiêu Hàn biết xấu hổ bảo làm tiểu tam, tiếp theo là Quý Nguyệt Nhiên bệnh thần kinh khắp nơi rêu rao là tiểu tam hồ ly tinh, Tô Hạ nhìn Lăng Mặc Thiên bên cạnh, đột nhiên hạ quyết tâm.



      “Quân trưởng, lời cầu hôn hồi trưa của còn hiệu lực ?”


      Nhãn quang Lăng Mặc Thiên chợt lóe rồi biến mất, sau đó tập trung khuôn mặt “ Có!”


      Tròng mắt thâm thúy u nhiên, nhìn ra nhu tình, nhưng lại là nơi làm yên lòng, Tô Hạ nhắm mắt lại, hít thở sâu, lần nữa mở mắt ra đem hết dũng khí : “Quân trưởng, tôi đồng ý kết hôn.”



      shirleybk viết:
      Mới lọt nha. Hố này sâu bao nhiêu chương?





      trước mắt gần 300c. nhưng theo dự đoán có lẽ hơn 300c. vì edit trực tiếp từ bản raw ko có cv nên ko đoán chính xác được.
      Chương 06: Quân trưởng bá đạo.
      Edit: Hắc Nguyệt.

      Ngoài cửa lớn Cục Dân Chính:


      Tô Hạ cầm trong tay tờ hôn thú, dưới ánh mặt trời, tấm ảnh chụp chung to ràng, chợt nhận ra đây phải là mơ.


      Quân trưởng làm việc hiệu suất nhanh , từ lúc đồng ý kết hôn đến giờ, cũng mới hơn mười phút, chụp ảnh, đóng phí, lãnh chứng nhận, hững đôi tình lữ khác trải qua mấy năm cũng chưa chắc xong mà họ chỉ tốn có mấy phút đồng hồ.


      cứ như vậy hồ đồ đem chính mình gả .


      Lăng Mặc Thiên đứng ở cửa xe chờ Tô Hạ, thấy cầm giấy hôn thú đứng bất động lâu, sờ sờ đầu , “Phải nhanh lên, chậm chút nữa của hàng đóng cửa mất.”


      Tô Hạ theo lên xe, nghi ngờ : “Muốn mua cái gì sao ?”


      Lăng Mặc Thiên nhìn cười, bảo cảnh vệ lái xe.


      Đến nơi, Tô Hạ ngồi im nhúc nhích, khổ sở nhìn Lăng Mặc Thiên “Quân trưởng ………”


      Quân trưởng vậy mà mang đến mua dụng cụ gia đình ?


      Cái này, là muốn ở chung sao ?


      Bọn họ sống ở hai thế giới khác nhau, còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần a!!!


      Nhìn dáng vẻ của quân trưởng, hình như rất gấp gáp…


      “Hạ Hạ, ở trước mặt em cần lo lắng bất an, thế giới của vĩnh viễn là của em, tùy em điều khiển.” Lăng Mặc Thiên chăm chú nhìn .


      Tô Hạ nhìn ánh mắt cưng chiều vô hạn của , con ngươi xoay chuyển, “Vậy tôi hỏi câu này, đừng tức giận.”


      Động tác khả ái trêu chọc Lăng Mặc Thiên, nâng cao cảnh giác “Hỏi”



      “Có phải có tật xấu thể ?” Tô Hạ bật thốt lên rồi lại hối hận, coi như quân trưởng có tật xấu, nhưng nhân vật như vậy lại cùng người bình thường như kết hôn cũng quá miễn cưỡng , nhưng thể cứ như vậy mà hoài nghi được, đây chính là người chỉ huy hơn vạn người, làm sao tiểu bình dân như có thể mạo phạm chứ.


      A a a, vì những lời này mà mạng khó giữ chứ ?


      “Quân trưởng, xin lỗi …… tôi……”


      “Ừ, có lẽ cũng nên chứng minh chút.” Lăng Mặc Thiên gật đầu đồng ý.


      “Chứng minh như thế nào ?” Tô Hạ ngây ngốc hỏi, lại cảm giác ánh mắt Lăng Mặc Thiên ở người mình quan sát mấy vòng, tiềm thức cho thấy đại ổn, khó khăn nuốt nước miếng cái.


      Ah1 mắt Lăng Mặc Thiên thâm trầm, nhanh chóng giữ lại cái ót Tô Hạ, trực tiếp mút đôi môi béo mập, “Cứ như vậy.” dùng sức hôn xuống.


      “Ngô…..” đôi mắt Tô Hạ trợn tròn, dám tin tưởng giây trước quân trưởng còn nghiêm trang, lúc này…..lại dám sàm sỡ ??!!!


      Cũng đúng, bọn họ kết hôn, nụ hôn này hình như cũng sai, bỏ quên điều gì chăng ……


      Tư tưởng bay bổng, bàn tay đưa lên che ánh mắt lại, thanh Lăng Mặc Thiên khàn khàn vang lên bên tai, “ Ngoan, nhắm mắt lại.”


      Ánh mắt vô tội giống chú nai con, làm có cảm giác mình phạm tội lớn cưỡng bách thiếu nữ vị thành niên.


      Tô Hạ chợt bừng tỉnh, đẩy Lăng Mặc Thiên ra, “Quân trưởng, tôi tin , ngàn lần tin mà!!”


      Nếu còn dám nghi ngờ nữa, dám tưởng tượng quân trưởng tiếp tục có điểm ngừng, đảm bảo ngừng lại ở nụ hôn này, trong tiềm thức có thanh khẳng định cho biết, chắc chắn .


      Đến lúc này cũng nhớ ra mình bỏ quên điều gì, gả cho quân trưởng, nghĩa là phải ngủ cùng ???


      Trời ơi, đầu nóng lên, làm cái gì thế này!!


      xin lỗi!” giọng dễ nghe của Lăng Mặc Thiên vang lên, nhìn Tô Hạ ngốc nghếch trôi dạt tới nơi nào, chắc là do hành động đột ngột vừa rồi của mình hù dọa, liền kéo tay xin lỗi, “Là sơ sót của , …….”


      Tô Hạ ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt sâu thẳm của , nơi đó có đoàn lửa rực cháy, phảng phất như bị thứ gì đó vây khốn, chực chờ bùng phát ra, người ở ngay trước mắt, nhưng sợ dọa đến , cái gì cũng dám làm.


      Lăng Mặc Thiên ra sức dập tắt dục vọng của mình, trán đổ tầng mồ hôi.


      Dường như nhận ra được điều gì, khuôn mặt Tô Hạ đỏ lên, lòng sinh ra áy náy, “người nên xin lỗi là tôi mới phải.”


      Ánh mắt này gạt người, có lẽ đúng như , từ lâu biết , thích , còn lặng lẽ chú ý theo nhiều năm, lại lợi dùng tình cảm của đối với mình.


      “Đứa ngốc, có gì mà xin lỗi, em vĩnh viễn cần xin lỗi với .” Lăng Mặc Thiên xoa đầu , nhàng an ủi.


      Tô Hạ lại càng cảm thấy mình quá ích kỷ, xấu xa, có lẽ bây giờ còn kịp.


      Lập tức lấy hôn thú trong túi xách ra, “Quân trưởng, bây giờ chúng ta trở lại ly hôn.”


      được.” Lăng Mặc Thiên trực tiếp kéo vào trong ngực, dùng sức xiết chặt , “đời này của em đều là của !”


      Tô Hạ sửng sốt, quân trưởng hóa ra ngài lại bá đạo ngang ngược như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :