1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ai bảo quan lại ở kinh thành có tiền có thịt? - Triệu Hi Chi (C9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Ai bảo quan lại ở kinh thành có tiền có thịt?


      Tác giả: Triệu Hi Chi

      Xếp chữ: Cá Heo Mông Vịt

      Thể loại: nữ cải trang nam, quan trường, HE

      Số chương: 95 chương​

      Giới thiệu:

      Quan ở kinh thành có tiền có thịt? Đừng đùa, bổng lộc năm là bốn mươi hai lượng chỉ đủ ăn.

      Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quán xá, lượng tháng, năm là mười hai lượng bạc.

      Vài đồng tiền dư cũng có!

      Hàng xóm có bổng lộc ba nghìn sáu trăm lượng năm, bảo ta tranh thủ ăn chùa?

      Nằm mơ nhé, hàng xóm là người thế nào, ta dám ăn chùa sao?

      Kinh nghiệm xếp chữ chưa nhiều, mong mọi người thông cảm và tích cực góp ý nhé!
      Repost thoải mái, chỉ cần ghi nguồn.

      CẢNH BÁO SPOIL


      REVIEW CỦA TUYẾT NỮ - THÀNH VIÊN TÀNG THƯ VIỆN

      Truyện hay, HE. Văn phong tốt, giọng văn nhàng, đôi lúc man mác buồn. mỗi nhân vật trong truyện đều có cá tính và cuộc đời riêng. Trong số truyện khác khi nhắc đến quan chỉ đến gian thần, trung thần, đoạt đích nhưng truyện này lại nhiều về đời làm quan và những bất đắc dĩ của họ. Như nam chính Thẩm số nhân vật khác, họ bước vào con đường làm quan với nhiệt huyết tràn đầy nhưng rồi sau đó phải đối mặt với những tàn nhẫn của chốn quan trường để rồi tất cả nhiệt huyết bị ma dần theo thời gian, cuối cùng họ cũng chỉ như những cây thụ sum xuê bề ngoài nhưng rỗng ruột bên trong, còn niềm tin, chỉ làm việc theo trách nhiệm của mình. Hay như vị Nguỵ đại nhân, cả đời nổi tiếng mạnh mẽ trong Hình bộ nhưng cuối cùng do cuốn vào bên Thái tử nên chịu tiếng xấu muôn đời. Cha nữ chính với y thuật cao minh nhưng do bị liên luỵ bởi hãm hại trong hậu cung và bị người bỏ đá xuống giếng nên bị xử tử.

      Hầu như ta thích tất cả mọi nhân vật trong truyện, có nhân vật nào là xấu.

      Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân, tên Mạnh Quán La do cha bị hại nên từ nữ cải nam trang sống nương nhờ họ hàng cùng mẹ. Sau đó mẹ qua đời nàng lên kinh thành và đậu thám hoa. Nàng thi làm quan là vì muốn tìm hiểu về cái chết của cha mình. Nữ chính thể là nữ cường, ko được tác giả YY nhưng nàng lại rất kiên cường, cố gắng, có trách nhiệm với công việc của mình và luôn lạc quan. Khi xử lý bất kỳ vụ án nào, nàng cũng hết sức, nghiêm túc, sớm về trễ, mất ăn mất ngủ, nàng luôn làm việc theo năng lực của mình chứ ko dựa dẫm, nhờ cậy bất cứ ai, mà những vụ án luôn suôn sẻ và phải lúc nào cũng như ý nhé, tác giả ko theo kiểu YY đâu. Nhưng vì vậy mà con người nàng khô khan, nghiêm túc, hay là thanh lãnh, lạnh lùng như các nữ chính khác. Nàng rất bình thường, có lúc nàng thông minh đôi khi lại có vẻ ngốc hồ hồ đáng . chung ta thích nàng này. Nhưng phải là nàng này rất may mắn. Nếu trong số truyện nữ giả nam trang khác, để nữ chính trở lại thân phận của mình và ở bên nam chính khó khăn nữ chính trong truyện này lại được tất cả người thân của nam chính hiểu cho, sau đó được nam chính và Đổng Tiêu Dật – người cũng nữ cải nam trang làm quan của tân hoàng đế, lót đường để nữ chính có thể danh chính ngôn thuận làm quan và làm thê tử của nam chính.

      Nam chính Thẩm . Xuất thân gia đình thương nhân giàu có nhưng quyết chí học hành làm quan. Thời trẻ phản nghịch bỏ nhà thi và làm quan, suốt 11 năm ko trở về nhà và ko gửi thư. là người phụ quan trong vụ án của cha nữ chính, thấy cảnh cha nữ chính bị xử bằng rượu độc, gặp nữ chính lúc nàng 8 tuổi và xin quan tha tội cho mẹ con nữ chính. Dù vậy, vẫn luôn bị ám ảnh bởi vụ án này dù sau này cư vị chức cao bởi nó làm thấy được thối rữa của triều đình và cảm thấy có lỗi với gia đình nữ chính. Lúc gặp lại nữ chính rất mệt mỏi, ko có niềm tin với triều đình nữa và cũng ko có dũng cảm trở về quê nhà. Thông qua nữ chính, có lẽ thấy được thời trẻ ngây ngô của mình nên có vẻ chú ý nàng và giúp đỡ nàng. Tình cảm hai người là lâu ngày sinh tình. Lúc đầu có vẻ lạnh lùng, ít nhưng sau này từ lúc gặp lại người thân của mình cảm xúc của ngày nhiều hơn, có thể làm nũng với nữ chính.

      Ta thích thể loại nữ cải nam trang và nam chính là quan như thế này nhưng gần đây chỉ lưu hành, trọng sinh báo thù, thịt văn… đọc đến đọc thấy nản luôn. Chính vì thế, đọc truyện này cảm thấy khá là thoả mãn. Cám ơn nàng LavSnow nhé!
      songanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Quỳnh lâm yến



      Tiết Cốc Vũ vừa đến, thời tiết dần ấm lên. Kỳ thi mùa xuân của vương triều Bảo Nguyên năm thứ 14 vừa kết thúc. Thi hội bắt đầu từ mùng 9 tháng 2, kéo dài 15 ngày, các quan bộ Lễ cũng như các giám khảo bận tối mắt tối mũi. Tới ngày mùng 1 tháng 3, lại là thi đình. Chỉ đến khi Hoàng thượng ngự bút phong Trạng nguyên và các thứ bậc khác; tổ chức Quỳnh lâm yến ăn mừng; các vị quan mới nhõm thở phào.

      (Cốc vũ là trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 30° (kinh độ Mặt Trời bằng 30°). Đây là khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Mưa rào.)

      Trạng nguyên Trần Đình Phương, Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm, Thám hoa Mạnh Cảnh Xuân. Tên đề bảng vàng, nở mày nở mặt.

      Bây giờ là thời điểm hoa màu đến mùa thu hoạch, những người nông dân dù bận bịu cũng nô nức xuống phố xem Trạng nguyên. Toàn thành, mẫu đơn chớm nở, hoa lê khoe sắc, những thiếu nữ chưa chồng che mặt, đứng dưới mái ngói xanh, vẻ mặt đầy mong chờ. Trạng nguyên đến đâu, tiếng reo hò vang lên đến đó.

      Trần Đình Phương, mới có mười bảy tuổi, được Hoàng thượng phong là Trạng nguyên, đây là niềm ao ước của biết bao con người. Huống chi, gia thế Trần Đình Phương lại cực kỳ hiển hách, ba đời tổ tiên đều là trọng thần. Ông cố là Trần Quốc Công, công lao lẫy lừng. Tổ phụ từng có địa vị dưới người vạn người, mặc dù nay quy , vẫn rất có danh vọng trong đám sĩ tử. Phụ thân Trần Uẩn nay là thái phó của thái tử, tả tướng đương triều, thúc phụ mặc dù làm quan, cũng là tài tử nổi danh thiên hạ.

      Thân thế trong sạch và hiển hách; lại tri thư đạt lễ, phong hoa tuyệt đại, dù phải xưa nay chưa từng có nhưng cũng ít ai bề kịp.

      Thám hoa Mạnh Cảnh Xuân cưỡi ngựa phía sau Trạng nguyên, trong mắt ánh lên tiếc hận. Chưa qua tuổi 20 nổi danh thiên hạ, giảm thọ mới là lạ. Người qua đường chỉ nhìn vẻ bề ngoài, làm sao biết những gì Trần Đình Phương phải trải qua.

      Nhà Mạnh Cảnh Xuân vốn buôn bán dược liệu, từ bé hay nghịch ngợm ở cửa hàng, mũi thính như mũi chó. Hôm thi đình, Mạnh Cảnh Xuân nhìn thấy Trần Đình Phương, cho dù cố tỏ ra vẻ khỏe mạnh, cũng dùng nhiều huân hương, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn ngửi thấy mùi thuốc đông y.

      Ốm yếu nhiều năm lại muốn giấu giếm, chỉ còn cách cố tỏ vẻ khỏe mạnh. Mạnh Cảnh Xuân cho rằng, Trần Đình Phương cũng khó mà sống lâu.

      Bạch Tồn Lâm bên cạnh Mạnh Cảnh Xuân, đột nhiên : "Mạnh huynh, bên kia có nương vẫy tay với huynh kìa."

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng nâng tay áo che mặt.

      Bạch Tồn Lâm nở nụ cười: "Mạnh hiền đệ diện mạo tốt, hà cớ gì phải làm như vậy?"

      Mạnh Cảnh Xuân giọng : "Người phía trước mới là người có diện mạo phi phàm."

      Trần Đình Phương nghe thấy, quay đầu lại nhìn.

      Mạnh Cảnh Xuân ho hai tiếng, ưỡn thẳng lưng, thoải mái nhìn Trần Đình Phương, : "Diện mạo của Trạng nguyên quả phi phàm, đây là lời lòng của Mạnh mỗ."

      Trân Đình Phương cười nhợt nhạt, gì, quay đầu tiếp.

      Ba người hết cầu Hiền, phố Ngự, mới xong việc.

      Đến giữa trưa, thời tiết hơi hanh khô, Mạnh Cảnh Xuân mặc khá nhiều quần áo, lại phơi nắng cả ngày, thấy người sắp bốc hỏa đến nơi, vội giục ngựa về hội quán thay quần áo.

      Bạch Tồn Lâm gọi với theo: "Mạnh hiền đệ đừng quên tối nay có quỳnh lâm yến."

      Triều đại nào cũng có quỳnh lâm yến, do Hoàng thượng đích thân mời, vinh hiển vô cùng. Người đọc sách đều ngóng trông cái ngày này. Nhưng mà Mạnh Cảnh Xuân trí nhớ kém, về hội quán ăn cơm xong lăn ra ngủ. Tuy đầu óc vẫn còn nhớ mang máng là phải dự quỳnh lâm yến, vậy mà lại ngủ lăn ngủ lóc biết trời trăng gì.

      Năm nay quỳnh lâm yến tổ chức ở Tây uyển, rất nhiều vị quan đến dự, hoa đăng được thắp lên, sáng như ban ngày, náo nhiệt hệt như Tết Nguyên Tiêu. Các vị học sĩ ngồi theo thứ bậc, nội quan liếc mắt cái, chợt phát vị trí của Thám hoa lại trống .

      Bạch Tồn Lâm mắng câu: "Thằng nhóc này chắc là quên rồi!"

      Trần Đình Phương nghe thấy, gọi nội quan lại, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

      Nội quan bẩm: " là giờ Dậu khắc."

      Giờ Dậu canh ba khai yến, bây giờ sai người gọi Mạnh Cảnh Xuân cũng kịp.

      Các vị quan ngồi bên, Hoàng thượng chưa tới, nên trò chuyện rất sôi nổi. vài vị chủ khảo kì thi xuân năm nay ngồi tán dóc, chợt có người nhìn vào vị trí còn trống bên , giọng : " biết Thẩm tưởng có trở về sớm hơn dự định?"

      Lại có người : "Nghe công tại U Châu cũng thuận lợi, có lẽ về sớm."

      ra là vậy.

      Lại qua khắc, nội quan tuyên Hoàng thượng tới, các vị quan đều quỳ xuống, hô "Vạn vạn tuế", nghênh tiếp thánh giá.

      Hoàng thượng ngồi xuống: "Bình thân, hôm nay là yến hội, phải là thượng triều, đừng quá câu nệ", dứt lời, liếc mắt về chỗ trống bên trái.

      "Trẫm nghe Thẩm tướng hồi kinh vào sáng sớm nay, sao còn chưa tới?"

      Tả tướng Trần Uẩn lập tức quỳ xuống trả lời: "Thẩm tướng xa về mệt nhọc, thể đến đúng giờ, mong Hoàng thượng thứ lỗi."

      Hoàng thượng lại nhìn về chỗ trống khác, vui : "Sao Thám hoa cũng chưa tới?"

      Phía dưới im bặt, trong lòng thầm mắng vị Thám hoa chán sống này, nhưng cũng chẳng ai dám hé răng.

      Cuối cùng, Trần Đình Phương quỳ xuống : “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay sau khi , Mạnh Cảnh Xuân vui vẻ, uống hai ly rượu, ai ngờ tửu lượng quá kém, chỉ sợ đến giờ vẫn chưa tỉnh, tuổi trẻ bồng bột, mong Hoàng thượng thứ lỗi.”

      Đúng là cha nào con nấy, rất biết giúp đỡ người khác.

      Hoàng thượng vốn cũng định so đo, hôm nay vốn là yến tiệc ăn mừng, người muốn vì việc mà phá hỏng cả buổi tiệc, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng Trần Đình Phương vừa dứt lời, nội quan vội vàng chạy đến báo Thám hoa và Thẩm tướng tới.

      đến Mạnh Cảnh Xuân, vừa mở mắt thấy ngoài trời tối đen, vội vớ lấy bộ quần áo, giục ngựa ngừng, phi đến hoàng cung. Vậy mà, vừa đến cửa cung, lại được vào vì buổi tiệc bắt đầu.

      Mạnh Cảnh Xuân sốt ruột vô cùng, mà thị vệ lại nhất quyết cho vào.

      Ngay lúc này, chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa cung. người từ xe ngựa bước xuống, thị vệ lập tức nghênh đón, khom người hành lễ, rồi mở cửa cho vào.

      Mạnh Cảnh Xuân lớn tiếng : "Sao người đó có thể vào mà ta thể? Sao bảo buổi tiệc bắt đầu rồi cho vào nữa?"

      Thị vệ cãi lại: "Ngươi bảo mình là Thám hoa, bằng chứng đâu?"

      Mạnh Cảnh Xuân vì vội vàng mà quên mất mang hốt bản(*) hoàng thượng ngự ban.

      Thẩm nghe thấy tiếng cãi vã, xoay người lại.

      quay người lại, nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, hỏi thị vệ: "Chuyện gì?"

      Thị vệ : "Người này bảo mình là Thám hoa, nhưng có bằng chứng, buổi tiệc cũng bắt đầu, sao có thể cho vào?"

      Thẩm nhìn Mạnh Cảnh Xuân, dưới ánh đèn cung đình là người có thân hình bé, mặt đầy vẻ sốt ruột và bất bình.

      Thẩm mở miệng: "Để ta dẫn vào"

      Thị vệ đành cho vào, ánh mắt Mạnh Cảnh Xuân liền sáng bừng lên. Thẩm xoay người, Mạnh Cảnh Xuân bước phía sau, trong bụng nghĩ thầm, người này chắc hẳn là quan tam phẩm trở lên mới có tiếng như vậy, nhưng trông còn trẻ như vậy, sao có thể thăng quan tiến chức nhanh như vậy chứ.

      miên man suy nghĩ, Thẩm chợt lên tiếng: "Nếu Hoàng thượng hỏi tại sao đến muộn, ngươi định thế nào?"

      Mạnh Cảnh Xuân giật mình, vừa rồi chỉ nghĩ cách tiến cung, làm sao kịp nghĩ đến chuyện này. Thẩm thấy Mạnh Cảnh Xuân lúng túng, quay đầu lại, chỉ thản nhiên : " nhiều cũng có tác dụng, chỉ có thể chịu phạt."

      Vì thế hai người mới đến cùng nhau.

      "Uống xong rồi lĩnh phạt, Mạnh Cảnh Xuân mười trượng, Trần Đình Phương năm trượng."

      Mạnh Cảnh Xuân giật mình, nhưng Trần Đình Phương quỳ bên cạnh hiểu , khấu đầu : "Tạ chủ long ân"

      Trạng nguyên, Thám hoa chịu phạt ở quỳnh lâm yến, đây là lần đầu. Trần Đình Phương phạm tội khi quân, đây là trọng tội. Vậy mà Hoàng thượng chỉ phạt năm trượng, có thể thấy được ưu ái của người với Trần Đình Phương.

      Vỗn dĩ Trần Đình Phương cho rằng, cửa cung đóng, Mạnh Cảnh Xuân thể vào nên mới dối giúp. ngờ, Thẩm lại phá hỏng mọi việc.

      Sau khi chịu phạt mười trượng, Mạnh Cảnh Xuân than thở trong chốc lát, rồi quay ra nhìn Trần Đình Phương, : "Ta chịu phạt là chuyện bình thường, tại sao huynh cũng..."

      Trần Đình Phương nghĩ chuyện này có lẽ nên để người khác cho Mạnh Cảnh Xuân biết, chỉ nhịn đau rồi bâng quơ: "Ta năng lung tung, Hoàng thượng vui."

      "Vậy sao." Mạnh Cảnh Xuân thực là đau muốn chết, chả biết khi nào mới lành vết thương, may mà vừa rồi còn uống chút rượu, còn thấy đau hơn.

      Trần Đình Phương trông có vẻ yếu ớt, nhưng người hành hình biết là con trai duy nhất của tả tướng, lại là thư đồng của hoàng tử, xuống tay cũng , nên chỉ bị thương chút ít.

      Trần Đình Phương thấy Mạnh Cảnh Xuân nằm dài ghế hành hình, động đậy được, định qua đỡ.

      ngờ, Mạnh Cảnh Xuân lại định đứng lên, nhưng chân tay lại bủn rủn, đứng vững. Trần Đình Phương thấy Mạnh Cảnh Xuân sắp ngã đến nơi, nhanh chân chạy ra đỡ. Vì thế, Mạnh Cảnh Xuân dính chặt vào người .

      Ngày xuân, quần áo mỏng manh, hơn nữa, khi xuất môn, Mạnh Cảnh Xuân vì vội vàng nên kjp quấn ngực, Trần Đình Phương dù hiểu chuyện nam nữ lắm, nhưng cũng thấy có gì đó là lạ.

      Mạnh Cảnh Xuân vội đứng lên: "Xin lỗi, tại rượu cả.", Mạnh Cảnh Xuân xong, khoát tay: "Huynh cứ trước ."

      Trần Đình Phương gì, lại có nội quan trong cung nhị hoàng tử nghe tin, đến dìu .

      Thám hoa, hóa ra là nữ.

      (*) Hốt bản

      [​IMG]

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Bốn mươi hai?

      Trạng nguyên và Thám hoa bị phạt trượng tại quỳnh lâm yến, chuyện động trời này, khiến cả khu phố trở nên huyên náo.

      Trong tiệm trà, người kể chuyện miêu tả việc này thành mấy phiên bản, khiến khách thưởng trà vui vẻ vô cùng. Có người Trần Đình Phương làm vậy quả đáng, Trạng nguyên hề thiếu thứ gì, cũng nợ Thám hoa, sao lại phải dính vào rắc rối như thế. Còn kéo cả Hữu tướng Thẩm vào cuộc, rằng, người mưu hay chước giỏi như Thẩm , ắt hẳn đoán được Trần Đình Phương giúp đỡ Thám hoa, nên cố tình đem Mạnh Cảnh Xuân vào, khiến Trần Đình Phương phạm tội khi quân, Trần gia cũng thất sủng. Vì sao ư? Vì Thẩm muốn chiếm vị trí Tả tướng của Trần Uẩn chứ sao?

      Cái lí do này đúng là thể tin nổi, nhưng mọi người càng càng hăng.

      Thẩm mặc bạch y, ngồi trong quán trà, vừa uống trà vừa nghe kể chuyện. đài, câu chuyện lại phát triển thành phiên bản mới, ràng đâu ra đấy.

      Ngồi đối diện bây giờ là chủ khảo kì thi xuân, Trương đại nhân.

      lúc lâu sau, Thẩm mở miệng: "Trương đại nhân từng xem các bài thi, biết bài thi của Thám hoa như thế nào?"

      Trương đại nhân đặt ly trà xuống, suy nghĩ chút, rồi trả lời: "Hành văn tuyệt vời, nhưng thiếu mạnh mẽ. Văn chương của Mạnh Cảnh Xuân rất sắc sảo, nhưng mà con người ...", trầm ngâm : "Ở quỳnh lâm yến, lại có vẻ hơi ngốc nghếch."

      Thẩm nhếch môi, uống ngụm trà, gì.

      đài, người kể chuyện vẫn hớn ha hớn hở kể chuyện, bất chợt có người cao giọng : "Ngươi tướng gia đoán ra Trạng nguyên giúp Mạnh Cảnh Xuân, chẳng lẽ ngài ấy là thần tiên?"

      Người kể chuyện bác bỏ: "Tướng gia mưu kế tài tình, chưa bao giờ tính sai."

      "Nếu đúng là như vậy, tướng gia kéo Mạnh Cảnh Xuân vào để diễn kịch, mục đích là lật đổ Trần gia, chẳng phải là tính sai hay sao? Hoàng thượng chỉ bắt Trần Đình Phương chịu phạt 5 trượng rồi cho qua mà thôi!"

      Người kể chuyện biết mình lắm mồm, bị người ta bắt thóp, nhưng cũng thích lấy lòng khách uống trà, nổi giận đùng đùng: "Chỉ là kể chuyện mà thôi, ngươi cứ lằng nhằng thế đừng có nghe!"

      " năng vô căn cứ cũng phải có chừng mực, ngươi bịa đặt như vậy, là hủy hoại thanh danh người khác. Hơn nữa, ngươi Mạnh Cảnh Xuân và tướng gia cấu kết, ngươi có biết Hoàng thượng kiêng kị nhất là chuyện thần tử kết bè kéo phái ?"

      Thẩm nhìn theo tiếng , đó là sĩ tử mặc y phục màu xanh nhạt sạch . Chỉ nhìn thấy bên mặt, nhưng Thẩm cũng nhận ra ngay. Người đứng ở cửa cung ngày đó, thân hình bé, mặt mày thanh tú vẻ bất bình và sốt ruột. Mới có mấy ngày trôi qua, chạy đến tiệm trà tỏ thái độ bất bình, câu nào câu nấy đều khiến người ta lại được.

      Suy cho cùng cũng là thiếu niên hăng hái mới thi đỗ khoa cử.

      Vị chủ khảo ngồi đối diện cũng nhận ra, nhíu mày : "Chàng trai này mà vào Ngự sử đài, chắc cũng khó sống yên ổn."

      (Ngự sử đài: cơ quan giám sát ở triều đình các triều đại phong kiến. Nhiệm vụ của NSĐ là can gián nhà vua, chất vấn quan lại cứ chức vị cao hay thấp về thực thi nhiệm vụ chấp hành pháp luật, đối xử với nhân dân nhằm giữ gìn kỉ cương phép nước.)

      May mà ở Ngự sử đài cũng còn vị trí trống.

      Trương đại nhân lại hỏi: "Thẩm tướng cho rằng lần này Hoàng thượng phong quan thế nào?"

      Thẩm thu lại ánh mắt, thản nhiên trả lời: "Trương đại nhân là chủ khảo kì thi mùa xuân, lại giữ chức vị quan trọng trong bộ Lại, đại nhân chắc hẳn biết hơn bất kỳ ai, việc gì phải hỏi ý kiến Thẩm mỗ chứ!"

      Chỉ e phải hỏi phong quan cho tiến sĩ thế nào, mà là phong quan cho Trạng nguyên thế nào!

      nhân tài như vậy, dù đâu, cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Mà nào có ai biết Trần Đình Phương và nhị điện hạ thân thiết đến mức nào, nếu sau này Trần Đình Phương giữ chức vị quan trọng, ắt trở thành trợ thủ đắc lực của nhị điện hạ.

      Đương nhiên, đây phải chuyện có thể tùy tiện ra.

      Thẩm đứng lên, : "Cũng đến lúc phải đến bộ Công rồi, Thẩm mỗ trước."

      Trương đại nhân cũng gì, đứng dậy, cũng để cho .

      Thẩm bước tới cửa, đúng lúc, Mạnh Cảnh Xuân cũng bước ra. xoay người, phản ứng gì, tiếp tục bước .

      Vừa được vài bước, người phía sau bỗng gọi với theo: "Tướng gia, xin dừng bước", giọng trong trẻo đầy phấn chấn.

      Thẩm dừng bước, người đó bước nhanh tới trước mặt , thi lễ, hai con mắt lấp lánh nét cười: "Người ta tướng gia ngày kiếm biết bao nhiêu bạc, ngỡ cũng có lúc nhàn rỗi."

      Ngày ấy, sau khi Mạnh Cảnh Xuân chịu phạt, mới biết người đưa nàng tiến cung hóa ra có phẩm vị chỉ dưới tả tướng Trần Uẩn. Đó là Thẩm , hai mươi sáu tuổi làm đến chức Hữu tướng đương triều.

      Có vẻ như giờ đây con người ta thích tranh đoạt từ rất sớm. Thẩm trở thành Trạng nguyên năm 16 tuổi, còn hơn Trần Đình Phương bây giờ tuổi. Từ quan hàn lâm, thăng chức ngừng, nay quyền cao chức trọng, được Thánh thượng tín nhiệm,

      Thẩm thản nhiên nhìn nàng, giọng cao thấp: "Dù gì đây cũng là nơi phố phường đông đúc, ngươi gây ở quán trà như vậy, sợ người khác nhận ra sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân nhanh trí đáp: "Kinh thành rộng lớn như vậy mà ai biết Thẩm tướng gia, Thẩm tướng lại dám ngồi đây uống trà nghe người khác về mình, vãn sinh có gì phải sợ chứ?"

      Bây giờ thông minh như vậy, sao trong quỳnh lâm yến ngốc nga ngốc nghếch, quả rất buồn cười.

      Thẩm lại : "Thương thế của ngươi thế nào rồi?"

      "Đa tạ tướng gia quan tâm, vãn sinh vốn có thân thể cường tráng, vết thương cũng mau lành.

      Thân hình bé, gầy guộc như vậy mà cũng dám là cường tráng. Thẩm lại dặn dò: "Lành sẹo rồi đừng quên đau."

      Mạnh Cảnh Xuân sao có thể biết nhắc nhở minh, gật đầu, khóe miệng vẫn cong cong, : "Tướng gia có công vụ, vãn sinh làm phiền nữa.

      Coi như cũng biết điều.

      Mạnh Cảnh Xuân cất bình thuốc, rồi tới Trần phủ. Nàng vẫn chưa gặp Trần Đình Phương từ ngày hôm ấy. Mạnh Cảnh Xuân yên tâm, mang bình thuốc gia truyền đến.

      Tên sai vặt của Trần phủ thấy Thám hoa đến, vội vàng đến hậu viện báo cho Trần Đình Phương, để Mạnh Cảnh Xuân đợi ở phía trước.

      Trong vườn, vài đóa hải đường hé nở, Trần Đình Phương tựa vào lan can cho cá ăn, với người đứng phía sau: "Cá ở nhà ta thú vị chút nào, chỉ biết tranh ăn, bằng lũ cá trong ao của Nhị điện hạ."

      Nhị hoàng tử Thành Hoàn : "Ngươi cho rằng ta đến đây để tranh luận với ngươi chuyện cá có thú vị hay sao?"

      Trần Đình Phương vẫn quay đầu lại, miễn cưỡng : " vụ của bộ Công rất bận rộn, nếu Thẩm tướng biết hôm nay điện hạ đến nha môn bộ Công, chỉ sợ lại bẩm lên ."

      Thành Hoàng bực mình với bộ dáng lười biếng của , : "Bây giờ ngươi lại có cái vẻ màng danh lợi thế này, tại sao trước đây lại thi?"

      Trần Đình Phương thản nhiên nở nụ cười: "Vì tổ tiên mà thôi, lòng để ý chuyện công danh."

      Thanh Hoàn định mở miệng, tên sai vặt vội vàng chạy tới, thi lễ với , rồi với Trần Đình Phương: "Thiếu gia, Thám hoa tới."

      Trần Đình Phương cười , vẻ mặt vẫn lười biếng như trước, : "Ta biết rồi, ta ra ngay, mang trà cho Thám hoa ."

      Tên sai vặt vội vàng quay trở lại, Trần Đình Phương đứng thẳng, ném nắm thức ăn cho cá trong tay vào vũng bùn. xoay người, nhìn Thành Hoàn, : "Nhị điện hạ muốn gặp Thám hoa hay là đến nha môn bộ Công?"

      Thanh Hoàn bị khác thường của làm cho tức giận, thẳng. Đều do trước kia quá dung túng, mới ra cơ này.

      Trần Đình Phương thấy rồi, thu lại vẻ mặt, quay về phòng đổi chiếc áo choàng rộng thùng thình, nét mặt chút hoang mang bước .

      tới cửa, chân còn chưa bước qua cảnh cửa, thấy Mạnh Cảnh Xuân cẩn thận dè dặt nhìn ly trà. Mạnh Cảnh Xuân nghe tiếng động, ngồi thẳng lưng, mặt hơi vẻ xấu hổ, cười : "Chèn trà này rất đẹp."

      Trần Đình Phương mỉm cười, ngồi xuống : "Thân thể của huynh phục hồi rất nhanh."

      "Ta uống rượu, nên thấy đau." Mạnh Cảnh Xuân xong, lấy bình thuốc cất trong tay áo ra, : "Lúc đó ngươi phải chịu phạt là vì ta, ta rất áy náy nên dám đến gặp huynh."

      Trần Đình Phương lại : "Chỉ là mấy trượng thôi, có đáng gì." Dứt lời, nhìn thấy bình thuốc, lại : "Lẽ nào Mạnh huyn đến đưa thuốc cho ta?"

      Mạnh Cảnh Xuân quên khen ngợi thuốc nhà mình: "Đúng vậy, đây là thuốc gia truyền nhà ta, trị vết thương ngoài ra rất hiệu quả."

      Thấy nàng mang thuốc đến, Trần Đình Phương : "Mạnh huynh còn muốn ta bị đánh lần nữa sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân xấu hổ định cất bình thuốc, Trần Đình Phương vươn tay ra lấy, khi chuyện còn lộ nét cười bất đắc dĩ, dung mạo xinh đẹp chết người: "Thân ở triều đình sao tránh khỏi việc chịu phạt, chỉ tiểu bối như chúng ta, ngay cả tổ phụ của ta, cũng chịu bao lần trách phạt của tiên đế."

      liếc ánh mắt về chiếc bình sứ : "Cứ để đó, có lúc dùng đến."

      như vậy khiến Mạnh Cảnh Xuân có chút buồn bã. Gió xuân thổi vào phòng, mùi thuốc như có như bay vào mũi nàng, nàng khỏi thờ dài."

      "Mạnh huynh lo lắng chuyện phong quan sao?"

      "Hả?" Chuyện này Mạnh Cảnh Xuân cũng lo lắng mấy, chỉ cần ở lại kinh thành là tốt rồi. Nếu phải làm tri huyện nho bên ngoài kinh thành mới là buồn muốn chết.

      số nơi, có người tiếng phổ thông còn thạo, khó mà ở chung được. Hơn nữa, nàng đến kinh thành vì có chuyện quan trọng phải làm, có người phải tìm.

      Nàng ngẫm nghĩ : "Ta lo chuyện này, chỉ cần làm quan ở kinh thành là được."

      Trần Đình Phương cười yếu ớt: "Sao lại phải ở trong kinh? Làm quan lại ở kinh thành cũng vất vả, theo ta, ở ngoài tự do tự tại vẫn tốt hơn. Chỉ tiếc, ba người đầu bảng làm quan ngoài kinh thành, Mạnh huynh nếu muốn làm quan kinh thành, phải lo lắng."

      "Ừ." Mạnh Cảnh Xuân thưởng thức ly trà, "Ta biết". Nên mới lo.

      "Vậy tại sao huynh thở dài?"

      " có gì", Mạnh Cảnh Xuân nghĩ thầm, chẳng nhẽ lại , thấy người sinh mệnh ngắn ngủi, cảm thấy tiếc nuối nên mới thờ dài? Vì thế, nàng nhanh chóng đánh trống lảng: "Này, biết quan bát phẩm ở kinh thành có bổng lộc năm là bao nhiêu?"

      Trần Đình Phương nghe câu hỏi của nàng, cảm thấy ngạc nhiên, tưởng nàng giỡn, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của nàng, mới hiểu nàng quan tâm chuyện này.

      nhíu mi, : "Chắc khoảng...bốn mươi hai?"

      "Bốn mươi hai?!

      Truyện có đề cập đến quan trường nên mình sơ qua về lục bộ thời phong kiến cho bạn nào chưa .

      Lục bộ hay sáu bộ là thuật ngữ chỉ sáu cơ quan chức năng cao cấp trong tổ chức triều đình quân chủ Á Đông.

      Bộ Lại hoặc Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn.

      Bộ Lễ giữ việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểu văn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bói toán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn nhã nhạc. Bộ này trông coi việc tổ chức và kiểm soát vấn đề thi cử (thi Nho học khoa cử) chọn người tài ra giúp triều đình; tương đương với bộ học thời cận đại và bộ giáo dục và bộ văn hóa thông tin ngày nay.

      Bộ Hộ thời Lê giữ việc ruộng đất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối và sắt. Bộ Hộ thời Nguyễn giữ chính sách điền thổ, hộ khẩu, tiền thóc, điều hòa nguồn của cải nhà nước.

      Bộ Binh giữ việc binh nhung, quân cấm vệ, xe ngựa, đồ nghí trượng, khí giới, giữ việc biên giới, lính thú, nhà trạm, phố xá, nơi hiểm yếu, việc khẩn cấp, tuyển dụng chức võ.

      Bộ Hình giữ việc luật lệnh, hình phạt án tù, ngục tụng và xét xử người phạm tội ngũ hình.

      Bộ Công coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Hàng xóm là tướng gia? phải ngại!

      Ngày đó, sau khi đến Trần phủ, Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy hơi thất vọng. Cứ nghĩ làm quan ở kinh thành cũng kiếm được chút bạc, ai ngờ 1 năm chỉ có 42 lượng bạc, trả hết tiền ăn, mặc, ở, lại, cũng chẳng còn bao nhiêu.

      Mấy ngày trôi qua, cũng có việc phong quan cho tiến sĩ cũng được công bố. Hoàng thượng phóng bút, ném Mạnh Cảnh Xuân vào Đại lý tự (tương đương với Tòa án tối cao bây giờ). Mạnh Cảnh Xuân được phân vào vị trí quan bình còn thiếu ở Đại lý tự. Quan bát phẩm, bổng lộc năm, đúng như Trần Đình Phương , 42 lượng bạc.

      Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm giữ chức viên ngoại lang, thuộc bộ Công, quan lục phẩm. Trạng nguyên Trần Đình Phương, điều về Hàn Lâm viện, phẩm trật.

      Ai ai cũng biết, Hàn Lâm viện là nơi nuôi dưỡng nhân tài, rất cao quý, có phẩm trật nhưng rất vẻ vang.

      Việc phong quan này, thực ra cũng có suy tính.

      Mạnh Cảnh Xuân đến bộ Lại nhận công văn gặp Bạch Tồn Lâm. thấy vẻ mặt rầu rĩ đau khổ của Mạnh Cảnh Xuân, cho rằng nàng muốn đến Đại lý tự, định an ủi.

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn , cười : "Bạch huynh đến nhận công văn?"

      Bạch Tồn Lâm bước qua, giọng : "Mạnh hiền đệ, công việc điều tra xét xử này cũng rất quan trọng, đừng buồn."

      Mạnh Cảnh Xuân cất công văn vào tay áo: "Chẳng qua là hai hôm nay ăn uống linh tinh, nên cảm thấy thoải mái lắm thôi. Bạch huynh lại cho rằng ta vì việc phong quan mà ủ rũ, quả là con mắt tinh tường. Bản lĩnh hiểu thấu mọi việc này của Bạch huynh, Đại lý tự, quả là lãng phí, Bạch huynh có phải hay ?"

      Lời chua ngoa, yếu thế. Bạch Tồn Lâm biết, lời an ủi của quả là có chừng mực, nhưng là chỉ vì ăn khéo léo, Mạnh Cảnh Xuân việc gì phải lạnh lùng bắt bẻ như thế.

      Mạnh Cảnh Xuân biết có ý tốt, nhìn thấy vẻ lúng túng của , liền giảng hòa: "Huynh giận sao? Ta đùa thôi."

      Bạch Tồn Lâm thấy nàng cười hihi, khuôn mặt trắng trẻo rạng ngời, cũng nở nụ cười theo. Diện mạo của Thám hoa quả rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú. Người ta Trần Đình Phương có diện mạo đẹp, nhưng cảm thấy thực như Mạnh Cảnh Xuân, nàng có vẻ đẹp gần gũi, vẻ đẹp chốn nhân gian.

      Bạch Tồn Lâm phát mình nhìn chằm chằm Mạnh Cảnh Xuân nãy giờ, hai tai ửng đỏ, vội vàng nhìn sang chỗ khác, đúng lúc đó thấy Trần Đình Phương bước tới, liền : "Chúc mừng Trần hiền đệ."

      Trần Đình Phương tới, cười yếu ớt: "Bạch đại nhân cũng vậy.". Mới phong quan chưa được bao lâu thay đổi xưng hô, còn huynh huynh đệ đệ nữa, thấy quen.

      Từ nay, giới hạn vạch , chỉ là quan cùng lứa, cùng phục vụ triều đình mà thôi.

      Mạnh Cảnh Xuân cảm thán trong lòng, Trần Đình Phương dù gì cũng có xuất thân là nhà quan, hiểu đời, tuổi còn khôn khéo như vậy.

      Bạch Tồn Lâm để ý lắm, còn rủ uống chén ăn mừng.

      Mạnh Cảnh Xuân có lòng dạ nào, định từ chối, Trần Đình Phương lại hỏi: "Mạnh huynh có tâm ?"

      Mạnh Cảnh Xuân cười gượng: "Cũng phải chuyện gì quan trọng."

      Trần Đình Phương nhàng : "Đừng ngại, chừng tại hạ có thể giúp đỡ."

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn xua tay.

      Trần Đình Phương nở nụ cười: "Có phải là vì chỗ ở?"

      đến thế này, Mạnh Cảnh Xuân cũng gật gật đầu, : " thể ở mãi hội quán được, đúng là ta tìm chỗ ở."

      Trần Đình Phương : "Mạnh huynh mới đến kinh thành, hỏi bộ Lại thử xem, ở quan xá cũng rất tốt, có thể kết bạn với các vị quan lại trong triều, lại gần nha môn, bớt được nhiều phiền phức."

      Mạnh Cảnh Xuân cũng chưa quyết định, Trần Đình Phương lại : "Mạnh huynh định đâu?"

      "Về hội quán ."

      "Cũng tiện đường, cùng ." Trần Đình Phương lại hỏi Bạch Tồn Lâm: " biết Bạch huynh đường nào?"

      Bạch Tồn Lâm biết điều tiện đường, cáo từ trước.

      Bạch Tồn Lâm rồi, Trần Đình Phương và Mạnh Cảnh Xuân cùng dạo. Trần Đình Phương : "Ở quán xá tháng cũng chỉ tốn 1,2 lượng, lại bao ăn. Ở kinh thành Mạnh huynh cũng quen biết ai, quan xá rất thích hợp, cũng tiện nghi nữa."

      Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ chút, thấy lời Trần Đình Phương cũng có lý, năm có 42 lượng, ăn ở hết 12 lượng, còn 30 lượng, nếu tiêu xài phung phí, cũng đủ sống.

      Trần Đình Phương tiếp: "Bây giờ Mạnh huynh cũng nên đến báo tiếng với bộ Lại, để họ sắp xếp."

      Mạnh Cảnh Xuân gật đầu, cảm ơn, muốn quay lại nha môn bộ Lại, Trần Đình Phương giữ nàng lại, cười : "Để tại hạ cùng Mạnh huynh."

      Mạnh Cảnh Xuân biết từng vì mình mà phải chịu phạt, nàng hiểu vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy, liền hỏi . Trần Đình Phương lại , chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.

      Mạnh Cảnh Xuân đến bộ Lại làm thủ tục. Trần Đình Phương bảo để trước hỏi thăm, rồi bỏ Mạnh Cảnh Xuân lại, thẳng vào tìm vị tiểu lại (chức vụ có phẩm cấp thời phong kiến).

      Vị tiểu lại giở sổ đăng ký, vẻ mặt khác thường, trả lời: "Trần đại nhân, ngại quá...Có lẽ thu xếp được."

      "Hết phòng rồi sao?"

      "Cũng phải", vị tiểu lại xấu hổ .

      Trần Đình Phương : "Có thể cho ta xem sổ ghi chép ?"

      "Việc này..." Tiểu lại đưa cuốn sổ ra, "Ngài xem, thế này hợp lý cho lắm?"

      Trần Đình Phương xem sổ, quả quan xá chỉ còn phòng, lại là phòng bên cạnh Thẩm .

      Đường đường hữu tướng lại ở quan xá, đó mới là bất hợp lý. Trần Đình Phương cất lời: " sao, phân cho Mạnh đại nhân phòng, Mạnh đại nhân để bụng đâu."

      Tiểu lại lộ vẻ khó xử, Mạnh đại nhân ngại, nhưng nếu tướng gia ngại sao? Nhưng mà cấp cũng là phòng bên cạnh phòng tướng gia được để người khác sử dụng, Trạng nguyên vậy, đành phải theo thôi.

      Vì thế Mạnh Cảnh Xuân suôn sẻ lấy được chìa khóa phòng. Nàng hỏi địa chỉ, rồi ngăn Trần Đình Phương lại, về hội quán lấy hành lý.

      Ngày xuân chốn kinh thành vốn ngắn ngủi. Mấy ngày nay, trời lại càng oi bức.

      Mặt trời chói chang dần nhô lên, người đường mồ hôi mướt mả. Ngược lại, trong cung lại râm mát dễ chịu.

      Trong ngự thư phòng, tấu chương bị ném mặt đất, Thẩm khom lưng nhặt lên, nâng niu trong tay, hé răng.

      "Vụ án của Hàn Chí Thanh sao lại nảy ra nhiều rắc rối như vậy! Đường đường hoàng tử điều tra, lại ra nông nỗi này, mà còn dám vác mặt về?!"

      Thẩm vẫn đứng yên, thoáng nhìn thấy tay Hoàng thượng run nhè , cũng biết Hoàng thượng cực kỳ tức giận.

      Đợi bầu khí dịu lại, Hoàng thượng lại hỏi: "Hôm nay nó có đến bộ Công ?"

      Thẩm vẫn mang vẻ kính cẩn, trả lời: "Bẩm bệ hạ, từ khi trờ về từ Sâm Châu, Nhị điện hạ vẫn chưa đến bộ Công lần nào."

      Hoàng thượng nhịn tức giận, lại : "Sau này, việc hạch tội nó cần báo lên !"

      "Thần hiểu." Thẩm ngừng lát rồi : "Vụ án của Hàn Chí Thanh còn nhiều nghi vấn, hay là để Đại lý tự thẩm tra, xem xét lại."

      Hoàng thượng suy tính chút, mím môi: "Cũng được, vụ án của Hàn Chí Thanh chuyển cho Đại lý tự, Hình bộ tạm thời được nhúng tay vào." Giọng cũng dịu lại, để Thẩm lui ra, với nội quan: "Triệu Trần Đình Phương vào cung."

      Thẩm cáo lui, mới bước khỏi ngự thư phòng vài bước, nhìn thấy Thái tử Thành Lâm.

      Thẩm thi lễ.

      Thành Lâm nhìn thấy ôm chồng tấu chương, đôi mắt hề gợn sóng, thản nhiên : "Thẩm tướng mới trở về từ U Châu, lại phải tiếp nhận đống rắc rối này, quả là vất vả."

      Thẩm chỉ : "Đó là bổn phận của thần, dám kêu khổ."

      Đôi mắt Thành Lâm lộ nét cười, khi Thẩm qua, thấp giọng : "Ta biết Thẩm tướng và Đại lý tự có quan hệ rất tốt, vụ án của Hàn Chí Thanh, thẩm tướng chắc cũng biết phải làm gì."

      Thẩm vẫn giữ thái độ thản nhiên, : "Đại lý tự khắc phải điều tra công bằng."

      Thành Lâm tiếp: "Phụ hoàng muốn tuyển thái tử phi cho ta, nghe thiên kim của Ngụy thị lang của bộ Hình đến tuổi cập kê, nếu được Thẩm tướng cất nhắc, dù thể làm thái tử phi..." nhếch môi: "cũng có thể làm trắc phi".

      Thẩm nghe xong, cũng tỏ thái độ gì.

      Thanh Lâm nhìn lát, hạ khóe môi, : "Thẩm tướng có lẽ vội?", dứt lời thẳng.

      Thẩm xoay người tiễn , chờ tiếng bước chân mất hút ở cuối hành lang, mới ôm tấu chương bước .

      Phía trước phòng Mạnh Cảnh Xuân có cây ngô đồng, lá cây sum suê che lấp ánh mặt trời, ngọn cây đón gió Nam,đứng dưới tán cây cảm thấy mát mẻ.

      Nàng vừa dọn dẹp phòng xong, ra đây hóng gió, thấy tên sai vặt cầm giỏ trúc chạy tới.

      Tên sai vặt đứng trước mặt nàng, : "Ngài là Mạnh đại nhân hôm nay mới đến?"

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      Tên sai vặt thở hổn hển, : "Tiểu nhân ở nhà bếp phía Tây, đến đem trái cây cho các phòng...", xong, đưa bọc giấy ở giỏ trúc cho Mạnh Cảnh Xuân: "Đây là phần của Mạnh đại nhân."

      Mạnh Cảnh Xuân vui vẻ cầm lấy, rồi cảm ơn.

      Tên sai vặt thấy phòng bên cạnh đóng cửa, giọng : "ÔI, người ở đây rồi."

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn theo tầm mắt , đúng là phòng bên cạnh có người, nàng thuận miệng : " ở ngay bên cạnh ta, để ta giúp ngươi mang trái cây cho , ngươi đỡ phải lại lại."

      Tên sai vặt cười cười, : "Vâng", rồi đưa Mạnh Cảnh Xuân bọc giấy.

      Khi rồi, Mạnh Cảnh Xuân mở bọc giấy, thấy bên trong là những quả sơn trà tươi ngon, nhìn là thèm.

      Nàng bước vào hậu viện, đặt quả sơn trà vào chậu gỗ, dùng nước lạnh rửa sạch, cảm thấy hơi mệt, định vào phòng ngủ giấc.

      Nàng ngủ đến khi mặt trời xuống núi dậy gấp chăn, dụi mắt, định ra nhà bếp phía tây ăn cơm. Nàng ăn mặc qua loa, bước đến cửa chợt nhớ ra mấy quả sơn trà để ở hậu viện, liền chạy sang xem người ở phòng bên cạnh trở về chưa.

      Thấy cửa sổ sáng đèn, ánh đèn lẫn với ánh hoàng hôn ánh lên màu cam tuyệt đẹp, nàng biết, chủ nhân căn phòng trở về. Nàng nhanh chóng quay lại hậu viện, lấy nửa số quả sơn trà từ chậu gỗ ra, bọc vào giấy, chạy đến phòng bên cạnh, gõ cửa.

      Gõ ba tiếng, có ai trả lời.

      Nàng lại gõ, vẫn có ai trả lời. Chẳng nhẽ người này đốt đèn mà vẫn ngủ được?

      Nàng định , nghe thấy tiếng bước chân từ sau cánh cửa truyền đến, chưa kịp phản ứng, cửa mở ra.

      Người đó mặc bộ bạch y, thân hình cao gầy, khuôn mặt chứa nho nhã, cao quý, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi và nghi hoặc.

      Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân nổ ầm tiếng. Sao Trần Đình Phương lại cho nàng chuyện quan trọng như vậy cơ chứ.

      Giật mình xong, Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần, cầm gói sơn trà còn ướt, lên tiếng: "Xin chào... tướng gia."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Hương thiếu nữ

      Editor: Cá Heo Mông Vịt

      Mặt Thẩm vẻ nghi hoặc, biết tại sao nàng lại xuất ở đây.

      Mạnh Cảnh Xuân cuống quít giải thích: "Hạ quan mới chuyển đến quan xá ngày hôm nay, lúc nãy nhà bếp mang đến vài quả sơn trà, hạ quan nhận giúp đại nhân, bây giờ mang tới." Sau đó, nhanh chóng đưa bọc giấy còn ướt ra, tiếp: "Biết tướng gia ở ngay bên cạnh, hạ quan quả rất hoảng hốt."

      "Hoảng hốt?"

      Mạnh Cảnh Xuân gật đầu.

      " năng trơn tru như thế, thấy có vẻ hoảng hốt chút nào." Thẩm xong, cũng định cầm lấy bọc giấy.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy cầm lấy quả sơn trà, lông mày nhíu lại, làm bộ quỳ xuống: "Chẳng lẽ hạ quan phải quỳ xuống tướng gia mới nhận."

      Thẩm khẽ nhếch môi, liếc nhìn bọc giấy ướt, chẳng muốn nhận, : "Ngươi cứ lấy mà ăn."

      Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời, trả lời: "Tạ ơn tướng gia ban thưởng."

      Thẩm muốn phá vỡ tinh thần hăng hái của tuổi trẻ, nhưng cũng nhịn được, : "Chín chắn chút."

      Mạnh Cảnh Xuân gật đầu, mặt mày rạng rỡ nét cười.

      Thẩm muốn nhiều với nàng, nét mặt vẻ mệt mỏi, cố gắng tỉnh táo.

      Ánh sáng chỉ leo lắt, nhưng Mạnh Cảnh Xuân cũng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của , biết điều mà cầm mấy quả sơn trả, lui bước, khom lưng: "Tướng gia nghỉ sớm, hạ quan cáo từ."

      Thẩm tích trữ như vàng, gì, đóng cửa lại.

      Mạnh Cảnh Xuân hạ khóe môi, ngốc nghếch đứng trước cửa, đá viên đá mặt đất. Nàng nhìn cửa sổ le lói ánh đèn, bước xuống bậc thang, đến nhà bếp ăn cơm.

      Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Mạnh Cảnh Xuân ngủ mơ màng nghe thấy thanh vọng từ bên ngoài. Khẽ trở mình, nghĩ bụng, có lẽ Thẩm đại nhân ở bên cạnh thượng triều. Làm vị quan có phẩm vị cao, nhưng thể ngủ nước. Đối với Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ tham ngủ, đời người mà được ngủ nướng, đúng là thú vị.

      Nhưng nàng cũng chả dám ngủ nhiều, trời sáng, nàng nhanh chóng đến nhà bếp ăn sáng, cầm công văn, vội vã đến Đại lý tự.

      Tưởng rằng sớm ngày cũng có chuyện gì quá quan trọng, ai ngờ, mọi người đều rất bận bịu. Mạnh Cảnh Xuân mới đến, vẫn chưa biết mọi việc, nên chỉ sao chép hồ sơ, mỏi nhừ cả tay.

      Trời sập tối, nàng nhìn đống hồ sơ chất như núi bàn, định mở miệng hỏi, Đại lý tự khanh gọi nàng qua.

      Hóa ra là mang chồng hồ sơ kết án đến Hàn Lâm viện, Mạnh Cảnh Xuân vốn tưởng rằng, Đại lý tự là nơi lưu trữ hồ sơ, ngờ, Hàn Lâm viện cũng vậy. Chắc là đề phòng trường hợp bị cháy hoặc bị phá hủy, vẫn còn nơi lưu trữ hồ sơ.

      Nàng ôm đống hồ sơ mang đến Hàn Lâm viện, quan quản lý hồ sơ ở Hàn Lâm viện ghi chép vào sổ sách, vị quan khác mang chỗ hồ sơ vào lối hẹp. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ để nhìn vào trong, nhưng chỉ thấy tối đen như mực, rất thần bí. Bất chợt có người từ phía sau vỗ bả vai nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu lại thấy Trần Đình Phương, cười : "Còn chưa về sao?"

      Trần Đình Phương đáo, bắt chước nàng, rướn cổ nhìn vào trong, : "Mạnh huynh nhìn gì thế?"

      Mạnh Cảnh Xuân xua tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ, : "Ta chỉ nhìn lung tung thôi."

      "Ừm." Trần Đình Phương nhìn nàng nở nụ cười, đột nhiên hỏi: "Mạnh huynh đến phố hoa bao giờ chưa?"

      "À..." Mạnh Cảnh Xuân bừa: "Rồi."

      Trần Đình Phương trong sáng : "Ta chưa từng đến bao giờ."

      "Đệ mới có 17 tuổi, đây là độ tuổi trong sáng, sao có thể đến phố hoa chứ? Theo ta, phố hoa cũng chẳng có gì vui, toàn mấy người đẹp bụng mỡ đầy nếp nhăn, ở cùng mấy người đó, chả thú vị đâu." Mạnh Cảnh Xuân sợ phố hoa, mới với vẻ ghét bỏ như thế.

      Trần Đình Phương vẫn cười thản nhiên: "Mọi người đều phố hoa là nơi có hương thiếu nữ hiếm có. Mạnh huynh lại ngược lại, khiến ta muốn tìm hiểu đến cùng."

      Mạnh Cảnh Xuân cũng ngốc: "Nếu đệ tò mò, hãy đến xem thử."

      " mình đến phố hoa, hơi kì quặc."

      Mạnh Cảnh Xuân khinh bỉ, ra là muốn tụ tập, bắt bẻ : "Kết bè kết phái mới kì cục."

      "Hai người sao có thể gọi là kết bè kết phái."

      Mạnh Cảnh Xuân muốn từ chối cách gượng gạo, nên : "Chuyện mở mang kiến thức về vấn đề này, vốn là chuyện bí mật...", nàng lại gần, : "Hay là đệ muốn cho người khác biết mình ngủ với nương nào."

      Trần Đình Phương thấy nàng toẹt ra như thế, bật cười.

      thong thả : "Chỉ xem chút thôi, sao Mạnh huynh sao lại nghĩ như thế..."

      "Chỉ đến xem thôi?"

      Trần Đình Phương gật đầu.

      Mạnh Cảnh Xuân cũng có vài chuyện muốn hỏi Trần Đình Phương, bất đắc dĩ đồng ý phố hoa với , cũng quên dặn dò: "Nữ tử xinh đẹp thường lừa gạt, ta biết đệ sợ bị lừa, nhưng đừng ở chỗ đó lâu quá."

      Nàng dứt lời định ra ngoài, nhưng đột ngột dừng lại, chỉ phòng lưu trữ hồ sơ, hỏi: "Hồ sơ của Đại lý tự chỉ để ở đây thôi sao?"

      Trần Đình Phương đáp: "Hình bộ nữa."

      Nàng giật giật môi, nhưng cũng hỏi thêm.

      Trần Đình Phương thấy nàng quan tâm đến nơi lưu trữ hồ sơ, nghĩ có lẽ nàng muốn tìm gì đó, nhưng chỗ hồ sơ bên trong là những bản án lâu, nàng định lật lại vụ án sao?

      Mạnh Cảnh Xuân và Trần Đình Phương ngồi xe ngựa đến phố hoa. Đến nơi, nàng nhảy xuống, lấy ghế đặt mặt đất, để Trần Đình Phương xuống xe.

      Trần Đình Phương bước xuống, tên sai vặt với Mạnh Cảnh Xuân: "Thiếu gia chắc thay quần áo, Mạnh đại nhân đợi chút."

      Mạnh Cảnh Xuân trợn mắt, đứng chờ.

      lát sau, Trần Đình Phương vén rèm lên, thong thả bước xuống xe. Mạnh Cảnh Xuân ra vẻ từng trải, tò mò với mọi thứ xung quanh, mắt chớp bước vào phố hoa.

      Trời tối, ánh đèn rực rỡ, phố, hương rượu, hoa, son phấn tỏa mùi thơm ngào ngạt, khiến người đường mê say.

      Trước cửa kỹ viện, phường múa, những nữ tử trang điểm xinh đẹp, tiếng cười trong trẻo đón khách, thậm chí còn lôi kéo Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân nhìn bộ quan phục người, mới tỉnh ngộ. Thằng nhóc Trần Đình Phương lại biết đến phố hoa phải thay quần áo, quả là thận trọng.

      Trần Đình Phương ngoảnh lại cười, khiến mấy nữ tử choáng váng. Mạnh Cảnh Xuân liếc cái, rồi kéo tay áo : "Đừng nhìn lung tung, cẩn thận có người nhận ra."

      Khi chuyện lại thấy mấy kỹ nam đứng phố, Mạnh Cảnh Xuân nhíu mày. Bây giờ người dân cởi mở, có kỹ nam đứng phố cũng có gì lạ.

      Trần Đình Phong nhìn vẻ mặt nàng, : "Mạnh huynh thấy cảnh tượng quá phóng túng sao?"

      " phải", Mạn Cảnh Xuân tránh ánh mắt của đám kỹ nam, : "Đường đường nam tử hán đại trượng phu, lại làm cái nghề này, khiến người ta khó chịu."

      Trần Đình Phương gì, đến khi hai người đứng trước Đông Hoa phường, Trần Đình Phương dừng lại.

      Nơi này khá vắng vẻ, có ai đứng ngoài mời khách, giống kỹ viện bình thường.

      Mạnh Cảnh Xuân có chút nghi hoặc, : "Đệ muốn vào đây xem?"

      Dưới ánh đèn, nhìn thấy biểu cảm của Trần Đình Phương, chỉ thoáng thấy vẻ dịu dàng. chậm rãi : "Đông Hoa phường là nơi rất tốt, biết Mạnh huynh nghe đến chưa?"

      "Tốt chỗ nào?"

      "Là dành cho quan lại."

      Mạnh Cảnh Xuân giật mình hiểu ra, kẻ ra vào Đông Hoa Phường chủ yếu là những người quyền quý ở kinh thành, lại nghĩ, nếu đây là nơi quan lại hay lui tới, ắt là nơi tuyệt vời để thám thính tin tức.

      Nàng còn suy nghĩ, Trần Đình Phương bước trước, nàng chạy vội theo sau. Tú bà đon đả nghênh tiếp, thi lễ rồi : "Hai vị trông lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến đây?". Thấy diện mạo hai người phi phàm, nụ cười của tú bà càng tươi.

      Mạnh Cảnh Xuân vội cướp lời: "Nghe Đông Hoa Phương có nhiều giai nhân tài hoa hơn người, nên muốn đến nghe xướng khúc."

      Trần Đình Phương nhịn cười, : "Mang bầu rượu và chút đồ ăn ra là được."

      Tú bà nghe thế chuẩn bị. Mạnh Cảnh Xuân chau mày, định bụng phải ăn cho no. Mạnh Tử , thực sắc tính dã (ăn uống, sắc dục là bản tính). đến chiêm ngưỡng cái đẹp, thể thiếu ăn ngon.

      Tên sai vặt dẫn hai người lên lầu. Rượu và thức ăn dần được bưng lên, tiếng đàn cất lên từ phía sau chiếc rèm. Trần Đình Phương ngồi xuống, rót ly rượu, đưa cho Mạnh Cảnh Xuân. Nàng khát, cầm lấy chén rồi uống ngụm.

      Khúc nhạc kết thúc, tú bà vén rèm lên, nữ tử còn tuổi thanh xuân ngẩng đầu lên.

      Thấy hai vị khách phản ứng, tú bà hỏi: "Hai vị thấy thế nào?"

      Mạnh Cảnh Xuân trầm ngâm, chỉ : "Tốt."

      Trần Đình Phương lại : "Lạnh lẽo."

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu ăn, thấy Trần Đình Phương đúng là soi mói, với tú bà: "Thấy lạnh lẽo, làm cho sôi nổi chút ."

      Vì thế, tú bà để nữ tử chơi đàn lui ra. lúc sau, hai nữ tử xinh đẹp bước vào, có vẻ lớn tuổi hơn cả hai người họ.

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ mải ăn, nữ tử mặc y phục đỏ ngồi cạnh nàng, cười : "Vị tiểu gia này xinh đẹp, sao ngay cả râu cũng có?"

      Mạnh Cảnh Xuân đặt đũa xuống, trầm giọng, : "Gia mới mười chín tuổi, làm gì có râu?!"

      Nữ tử kia cười ra tiếng, sờ soạng cằm Mạnh Cảnh Xuân, ngón tay út cố tình lướt qua cổ nàng, vẻ mặt sáng tỏ, nhưng ra.

      Mạnh Cảnh Xuân cuống quít đến mức đỏ cả mặt, đứng bật dậy: "Gia cho ngươi sờ sao?"

      Trần Đình Phương thấy trò hay, nhấp ngụm trà, : "Kể vài tin đồn thú vị xem."

      Vị nữ tử mặc y phục vàng : " biết gia muốn nghe tin tức gì?"

      Mạnh Cảnh Xuân tránh xa hai vị nương, ngồi dịch về phía Trần Đình Phương, : "Cứ bừa vài tin tức xem."

      Nữ tử mặc y phục đỏ mở miệng: "Tại quỳnh lâm yến..."

      "Dừng lại", Mạnh Cảnh Xuân xua tay, "Tin khác !"

      Trần Đình Phương mím môi cười.

      Vị nữ tử mặc y phục vàng : "Có vị đại nhân ở bộ Lại đến đây, ở qua đêm, sáng sớm vội vàng vào triều, nhưng quên mất lau vết son mặt. Hoàng thượng nhìn thấy, hỏi "Ái khanh từ đâu đến?", đáp "Đêm qua thần ở nha môn", Hoàng thượng lại hỏi "Ngủ ngon ?", đáp "Làm việc cả đêm, dám chợp mắt", Hoàng thượng lại "Trầm còn tưởng ái khanh mơ về kỹ nữ cơ đấy!", kinh ngạc "Sao bệ hạ lại nghĩ vậy?". Hoàng thượng hừ lạnh, ban cho chiếc gương đồng, rồi phán tội khi quân, giáng xuống địa phương rồi."

      Mạnh Cảnh Xuân uống rượu, "xì" tiếng: "Ngươi đùa giỡn, Hoàng thượng sao có thể chọc ghẹo thần tử như vậy, lung tung."

      Nàng ta còn tiếp tục , nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn lắc đầu, hỏi ý kiến của Trần Đình Phương, cũng cảm thấy vô lý.

      Nữ tử mặc y phục đỏ : "Vậy chuyện của Thẩm đại nhân?"

      Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng thấy hứng thú, rót ly rượu, : "Thẩm tướng cũng tới chỗ này?"

      "Khoảng mười năm trước, năm đó tướng gia mới 16 tuổi, thi Hương, thi Đình giành hết các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng Nguyên, thi đâu đậu đó, bị mọi người lôi kéo đến đây, cuối cùng chạy mất dép. Các vị tỷ muội hỏi Trạng nguyên ở đâu, có người nó, Thẩm tướng chạy trốn từ cửa sau rồi."

      Mạnh Cảnh Xuân ăn miếng trái cây, : "Thẩm tướng mà cũng từng sợ hãi như thế sao?"

      Nữ tử mặc y phục đỏ nhíu mày: "Đó cũng là chuyện bình thường, thiếu niên 16 tuổi biết cái gì? Tuy là văn chương hay, nhưng sao hiểu được việc nam nữ, bị dọa là đúng."

      Mạnh Cảnh Xuân tính, năm đó mình mới 8 tuổi. 8 tuổi, khiến nàng nhớ tới chuyện xưa, buồn rầu uống hết ly rượu, lại nghe nữ tử mặc y phục đỏ : "Từ đó đến giờ, tướng gia chưa bao giờ đến đây."

      Nữ tử mặc y phục vàng cũng nhíu mày: " đến kỹ viện cũng làm gì, tướng gia nay 27 tuổi, cũng thấy cưới vợ, chẳng lẽ có bệnh tiện ?"

      Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần: "Chẳng lẽ...đoạn tụ?"

      "Nếu thế khiến bao nương đau khổ đến chết mất? Chắc là thể nào, ta rất thích tướng gia. Nếu tướng gia lại đến Đông Hoa Phường, ta nhất định phải hầu hạ bằng được." Nữ tử mặc y phục vàng dứt lời, nở nụ cười, nữ tử mặc y phục đỏ đẩy nàng cái, : "Hừ, nếu đúng như ngươi , chỉ sợ ngươi với tướng gia cũng chẳng làm gì, ngươi chỉ có thể tán dóc với ngài cả đêm thôi."

      Nữ tử mặc y phục vàng cãi: "Tướng gia như vậy, ngắm cả đêm cũng đủ rồi, nếu có thể chuyện với ngài, có chết cũng nhắm mắt."

      Trần Đình Phương vốn im lặng lúc lâu, nay lại cất lời, giọng điệu dịu dàng: "Tướng gia là người thận trọng và chăm chỉ, là cánh tay đắc lực trong triều, sao có thể để các ngươi bình phẩm lung tung?"

      Mạnh Cảnh Xuân chưa thấy Trần Đình Phương nặng lời như thế bao giờ, lập tức đặt chén xuống: "Sau này đừng lung tung về người khác nữa.", nhưng ra nàng cảm thấy rất khâm phục hai người này, dám cả gan thế.

      Nữ tử mặc y phục đỏ định mở miệng, Trần Đình Phương lại đứng lên, lấy thỏi bạc ra, đặt bàn, với Mạnh Cảnh Xuân: "Ngồi đủ rồi, ."

      Mạnh Cảnh Xuân liếc nhìn thỏi bạc đặt bàn, nghĩ thầm, hổ là con trai độc nhất của Trần gia, rất hào phóng.

      Trần Đình Phương bước ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang lát, như chờ ai đó, mặt có chút thẫn thờ.

      Mạnh Cảnh Xuân bước tới: "Hiền đệ đến đây mới uống mấy chén, xem đủ chưa?"

      Trần Đình Phương nhếch môi, mặt lại vẻ thản nhiên, : "Quả đúng như Mạnh huynh , chả có gì thú vị. Bán hương thiếu nữ, cũng chỉ có thế này. hiểu sao người đời lại say mê?"

      "Theo ta thấy, hiền đệ đừng nhìn vấn đề cách phiến diện, đệ thấy nó cũng chỉ có thế nhưng nhiều người lại thích." Mạnh Cảnh Xuân than , quay đầu liếc cái: "Mỗi người ý kiến, có gì khó giải thích."

      Trần Đình Phương nở nụ cười, xoay người xuống lầu.

      Hai người dạo đến cuối phố hoa, chỗ nào cũng tưng bừng, náo nhiệt. Xe ngựa của Trần phủ đứng ở góc tối đợi.

      Xe ngựa hơi xóc, Mạnh Cảnh Xuân thấy rượu xộc lên, choáng váng đầu óc, nhưng quên hỏi Trần Đình Phương việc quan trọng.

      Nàng : "Đệ biết chuyện Thẩm tướng ở quan xá sao?"

      Trần Đình Phương đáp lời: "Biết, nhưng chuyện này có gì quan trọng. Thẩm tướng ở quan xá mười năm rồi, cũng có gì lạ."

      "Mười năm?" Mạnh Cảnh Xuân ngạc nhiên, "Thẩm tướng có phủ riêng sao?"

      Trần Đình Phương nghiêng đầu liếc nhìn nàng, bâng quơ: " có."

      Mạnh Cảnh Xuân nhíu mày: "Bổng lộc của Thẩm tướng thấp, sao phải ở quan xá..."

      Trần Đình Phương vẫn thản nhiên: " tháng 300 lượng."

      "Ba trăm..." Mạnh Cảnh Xuân dám câu tiếp theo, hừ, mình tháng được có hơn 3 lượng,Thẩm được 300 lượng, thế mà còn ở quan xá mười năm trời!

      "Chắc thấy tiện nên ở, muốn chuyển . Hơn nữa Thẩm tướng có người thân, ở mình phủ thấy đơn." Trần Đình Phương , rồi nhìn Mạnh Cảnh Xuân, "Mạnh huynh thắc mắc vì sao Thẩm tướng cưới vợ?"

      Mạnh Cảnh Xuân gật đầu, Trần Đình Phương có vẻ biết nguyên nhân, nàng phải tranh thủ tìm hiểu.

      "Thẩm tướng ở vị trí này, cưới ai cũng thể. Hoàng thượng kị nhất kết đảng, kết phái. Thẩm tướng có địa vị cao, cưới thiên kim nhà vị triều thần nào cũng được, trừ phi Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, có lẽ thấy Thẩm tướng cưới vợ rất tốt, đỡ có chuyện rắc rối, lại mất thời gian lo cho gia đình."

      "Nữ tử thế gian cũng chỉ có thiên kim của triều thần."

      "Con cái thương nhân cũng thể lấy, ắt lo sợ quan thương cấu kết. Dòng dõi thư hương trong sạch Thẩm tướng có thời gian làm quen. Những người khác môn đăng hộ đối." Trần Đình Phường dừng lại chút, "Hơn nữa, cũng chẳng có ai dám, các nương ngưỡng mộ Thẩm tướng, nhưng lòng muốn gả, cũng chỉ có rất ít người."

      "Vậy à", ở vị trí như vậy, có thể hưng, có thể bại, danh vọng kể xiết, nhưng cũng như bước lớp băng mỏng.

      Mạnh Cảnh Xuân dựa vào cửa xe suy nghĩ, rượu của Đông Hoa Phường ngấm lâu, uống vài chén tuy say, nhưng đầu óc cũng mơ màng. Nàng nghĩ tí nữa còn phải kiếm cái gì ăn, vừa rồi chả kịp ăn uống gì.

      Nghĩ ngợi lát, xe ngựa tới quan xá, Trần Đình Phương vỗ vỗ nàng: "Mạnh huynh, đến rồi."

      Mạnh Cảnh Xuân ừ tiếng, xoa mặt, chào tạm biệt Tdp, xuống xe.

      Gió đêm ấm áp, đèn lồng ở quan xá khẽ đung đưa, nhà bếp vẫn có ánh đèn. Mạnh Cảnh Xuân vui vẻ, bước nhanh, bất ngờ ngã bịch xuống đất.

      Mạnh Cảnh Xuân đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, tỉnh cả rượu, thân thể tuy khỏe mạnh, nhưng ngã như thế, cả người tê rần.

      Nàng nằm bò ra đấy, bàn tay duỗi ra, : "Sao đứng lên?"

      TRUYỆN ĐƯỢC CẬP NHẬT NHANH NHẤT TẠI PHUONGCASSIE.WORDPRESS.COM

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :