1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      [​IMG]
      Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt?


      Tác giả: Triệu Hi Chi

      Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn nam trang, hài nhàng, HE

      Số chương: 95 chương + 5 ngoại truyện

      Nguồn: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=96758
      http://www.123yq.com/read/2/2270/

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Fb liên hệ

      Giới thiệu vắn tắt

      Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi.

      Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá, giá một lượng một tháng, ở một năm hết 12 lượng bạc.

      Thật sự là một ít tiền dư cũng có.

      Bằng hữu cùng khoa thi nói, hàng xóm cách vách của ta được nhận bổng lộc ba nghìn sáu trăm lượng một năm, có thể qua đó tống tiền ăn cơm chùa!

      Ta nói, mơ à, cũng nhìn xem hàng xóm của ta là ai, có thể để cho một tiểu bối như ta lợi dụng bừa bãi hay sao?

      Văn án trong một câu: hàng xóm là Tướng gia, có tiền cũng khó mua / Tướng gia trẻ tuổi ở cách vách


      P/S: Truyện này bên một trang khác có edit, nhưng mới chỉ đến chương 12, lại ngừng từ tháng 3 đến giờ, nên mình edit lại từ đầu

      Mục lục

      [​IMG]

      C 1 -- C 2 -- C 3 -- C 4 -- C 5 -- C 6 -- C 7 -- C 8 -- C 9
      C 10 -- C 11 -- C 12 -- C 13 -- C 14 -- C 15 -- C 16 -- C 17 -- C 18

      C 19 -- C 20 -- C 21 -- C 22 -- C 23 -- C 24 -- C 25


      [​IMG]

      C 26 -- C 27 -- C 28 -- C 29 -- C 30 -- C 31 -- C 32 -- C 33
      C 34 -- C 35 -- C 36 -- C 37 -- C 38 -- C 39 -- C 40 -- C 41 -- C 42

      C 43 -- C 44 -- C 45 -- C 46 -- C 47 -- C 48 -- C 49 -- C 50

      [​IMG]

      C 51 -- C 52 -- C 53 -- C 54 -- C 55 -- C 56 -- C 57 -- C 58
      C 59 -- C 60 -- C 61 -- C 62 -- C 63 -- C 64 -- C 65 -- C 66 -- C 67
      C 68 -- C 69 -- C 70 -- C 71 -- C 72 -- C 73 -- C 74 -- C 75


      [​IMG]

      C 76 -- C 77 -- C 78 -- C 79 -- C 80 -- C 81
      C 82 -- C 83 -- C 84 -- C 85 -- C 86 -- C 87 -- C 88 -- C 89
      C 90 -- C 91 -- C 92 -- C 93 -- C 94 -- C 95

      NT 1 -- NT 2 -- NT 3 -- NT 4 -- NT 5

      EBOOK

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 17/5/16
      tien248, garan2602, Jenny Kún29 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 1: Quỳnh Lâm yến

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Tiết Cốc vũ (1) vừa đến, thời tiết ngày một ấm hơn, kỳ thi mùa xuân năm Bảo Nguyên thứ 14 rốt cuộc cũng kết thúc. Thi hội kéo dài 15 ngày, bắt đầu từ mùng 9 tháng hai, khiến quan viên Lễ bộ cùng với nhóm giám khảo đều phải vắt chân lên ̉ mà chạy, sau đó đến mùng 1 tháng 3 thì thi ̀nh, tận cho đến khi hoàng đế ngự bút ̣nh ra thứ bậc khoa giáp, lại ban cho tiệc Quỳnh Lâm yến để ăn mừng, mọi người lúc này mới có thể thở phào một hơi.

      (1): Một trong 24 tiết của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên, thường bắt đầu vào khoảng 19 hay 20 tháng 4 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là ‘Mưa rào’. (nguồn: wikipedia)

      —— Trạng nguyên Trần Đình Phương, Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm, Thám hoa Mạnh Cảnh Xuân. Tên đề bảng vàng, vô cùng nở mày nở mặt.

      Hiện tại là thời điểm thu hoạch vụ mùa, nhưng ngay cả những gia ̀nh nông dân bận rộn cũng vẫn tấp nập vào thành tụ họp, náo nhiệt xem Trạng nguyên diễu hành phố. Mẫu đơn khắp thành đã chớm nở, hoa lê e ấp đầy cành, mấy nương chưa xuất giá ngượng ngùng cầm khăn che nửa mặt đứng bên tường trắng ngói xanh kiễng chân mong chờ, Trạng nguyên đến chỗ nào thì chỗ đó liền ồ lên một trận hoan hô ầm ĩ.

      Tân khoa Trạng nguyên Trần Đình Phương, chẳng qua cũng chỉ mới tròn 17, vậy mà lại được Hoàng thượng ngự bút khâm điểm cho đứng đầu khoa giáp, chỉ một chuyện này thôi cũng đã khiến rất nhiều người phải ghen tị gần chết. Huống chi gia thế của Trần Đình Phương lại cực kỳ hiển hách, tổ tiên ba đời đều là trọng thần. Ông cố là Trấn Quốc công, quân công hiển hách; ông nội từng dưới người vạn người, tuy nay lui về ở , nhưng thanh danh vẫn còn rất vang vọng trong giới sĩ tử; phụ thân chính là thái phó của Thái tử, tả tướng Trần Uẩn; chú ruột tuy chưa từng ra làm quan, nhưng cũng là tài tử vang danh khắp thiên hạ.

      Thân thế trong sạch hiển hách như vậy, bản thân lại tri thư đạt lễ phong hoa tuyệt đại, tuy dám xưa nay chưa từng có ai, nhưng cũng rất khó có người có thể vượt qua.

      Thám hoa Mạnh Cảnh Xuân cưỡi ngựa ở bên phải phía sau Trạng nguyên, trong mắt lại có chút thương tiếc nhàn nhạt. Chưa đến nhược quán (1) đã đoạt ánh hào quang của mọi người dễ như trở bàn tay, giảm thọ mới là lạ. Một đám người qua đường này cũng chỉ có thể nhìn thấy vỏ bề ngoài hào nhoáng, có ai biết những gì mà Trần Đình Phương phải chịu đựng.

      (1): Thời xưa gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán.

      Trong nhà Mạnh Cảnh Xuân vốn buôn bán dược liệu, từ phải ngửi đủ loại mùi tán loạn trong cửa hàng, nên từ lâu đã luyện ra được cái mũi thính như mũi chó. Vào hôm thi ̀nh đó, Mạnh Cảnh Xuân gặp Trần Đình Phương, cho dù giả vờ khỏe mạnh, y phục đã xông hương qua bao nhiêu lần, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn có thể ngửi được mùi thuốc đông y thoang thoảng người hắn.

      Ôm bệnh nhiều năm, kiên trì uống thuốc mà muốn cho người khác biết được, chỉ có người như vậy mới có thể tận lực giả vờ khoẻ mạnh cho người ta xem. Sau đó Mạnh Cảnh Xuân liền rút ra kết luận, Trần Đình Phương phải là kẻ trường thọ.

      Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm bên cạnh chợt nói với Mạnh Cảnh Xuân: "Mạnh huynh, huynh xem bên kia khó có được một vị nương vẫy tay với huynh đấy."

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng nâng cổ tay áo che mặt.

      Bạch Tồn Lâm hà hà cười: "Mạnh hiền đệ, diện mạo của đệ cũng thuộc loại cực tốt, cần gì phải làm ra vẻ dám gặp người như thế?”

      Mạnh Cảnh Xuân nho thầm: "Diện mạo đẹp đẽ phải là người phía trước kia kìa."

      Trần Đình Phương nghe vậy thì quay lại nhìn nhìn nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân ho hai tiếng, trái lại ngồi thẳng người lên, thoải mái hào phóng nhìn Trần Đình Phương : "Diện mạo của Trạng nguyên lang quả thực là cực phẩm, đây là lời nói thật lòng của Mạnh mỗ."

      Bên môi Trần Đình Phương hơi hơi lộ ra ý cười nhẹ, cũng gì, chỉ quay đầu tiếp.

      Ba người cưỡi ngựa đường đến cầu Thành Hiền, hết phố Ngự mới coi như là hoàn thành.

      Lúc đến giữa trưa, thời tiết có phần hơi khô hanh, Mạnh Cảnh Xuân mặc đồ hơi nhiều, lại phơi nắng cả ngày nên bây giờ cảm thấy toàn thân như bị đốt trụi, muốn trở về hội quán để đổi bộ quần áo khác, sau đó vội vội vàng vàng thúc ngựa chạy mình.

      Bạch Tồn Lâm phía sau gọi nàng: "Mạnh hiền đệ, tuyệt đối đừng quên Quỳnh Lâm yến tối nay!"

      Triều đại nào cũng đều có Quỳnh Lâm yến, do Hoàng thượng ́ch thân mời, vinh quang tột bậc. Có biết bao nhiêu phần tử trí thức trông mong ngày này, nhưng trí nhớ của Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ tệ hại, lại có thể quên mất. Nàng trở lại hội quán ăn cơm xong, ̣nh ngủ giấc, vốn còn nhớ chuyện dự tiệc buổi tối, kết quả càng ngủ càng ngon, còn biết giờ giấc gì cả.

      Quỳnh Lâm yến năm nay được tổ chức tại Tây Uyển, bách quan được mời tới, hoa đăng sáng như ban ngày, rất là náo nhiệt, khác gì Tết Nguyên Tiêu. Các sĩ tử mặc áo bào của tiến sĩ, nhao nhao ngồi xuống theo thứ bậc, nội quan liếc mắt nhìn qua, lại phát vị trí của Thám hoa vẫn chưa có ai ngồi!

      Bạch Tồn Lâm thầm mắng câu: "Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự đã quên mất rồi!"

      Trần Đình Phương nghe vậy, nhìn về phía chỗ trống, gọi nội quan tới, giọng thăm hỏi: "Bây giờ là canh giờ nào rồi?"

      Nội quan đáp lời: " là giờ dậu khắc."

      Giờ Dậu ba khắc sẽ khai tiệc, cho dù bây giờ lập tức sai người đến hội quán gọi Mạnh Cảnh Xuân tới đây thì cũng vẫn kịp.

      Bên kia bách quan cũng ngồi vào chỗ theo thứ bậc, trước khi khai yến Hoàng thượng còn chưa tới, nên mọi người phía dưới cười cười vô cùng sôi nổi. Mấy vị chủ khảo chấm thi trong đợt thi lần này tán dóc với nhau, chợt có người liếc trộm về một vị trí nào đó phía bên , giọng : "Lẽ nào Thẩm tướng đã trở về?"

      Vị trí kia được ́ ý chừa ra, nên chắc sẽ có người ngồi chứ?

      Người nọ hiểu ý trả lời: "Nghe chuyện ở U Châu tiến triển tương đối thuận lợi, nên trở về sớm hơn để phục mệnh.”

      ra là thế.

      Lại qua khắc, nội quan tuyên Hoàng thượng đến, bách quan liền ào ào quỳ rạp đất, hô "Vạn tuế vạn vạn tuế" nghênh giá.

      Hoàng thượng ngồi xuống : "Bình thân, đây là yến hội, phải là thượng triều, đừng quá câu nệ." xong liền dời mắt nhìn về chỗ trống nào đó ở phía bên trái.

      "Trẫm nghe Thẩm hôm nay hồi kinh, sao giờ này vẫn còn chưa tới?"

      Ngồi ở chủ vị tả tướng, Trần Uẩn lập tức quỳ xuống trả lời: "Thẩm đại nhân đường mệt nhọc, thể tới kịp, mong Hoàng thượng đừng trách."

      Hoàng thượng mấp máy môi, lại nhìn thấy chỗ thứ hai bên phải còn trống, giọng điệu hơi vui: "Thám hoa lang mà Trẫm khâm điểm cũng có đến sao?"

      Phía dưới mảnh trầm mặc, trong lòng đều thầm mắng, Thám hoa lang này quả thực là muốn sống nữa, nhưng cũng ai dám đứng ra nói một tiếng nào.

      Cuối cùng, Trần Đình Phương đứng ra quỳ xuống : "Bẩm Hoàng Thượng, hôm nay qua phố Ngự, Mạnh Cảnh Xuân trong một lúc cao hứng liền uống hai chén, ngờ tửu lượng cực kém, nôn thốc nôn tháo, chỉ sợ lúc này vẫn còn chưa tỉnh, tuổi trẻ biết chuyện, xin Hoàng thượng xem xét mà tạm tha cho lần."

      Quả là đôi phụ tử tốt, đều tận lực giải vây cho người ngoài.

      Hoàng thượng vốn cũng định so đo, hôm nay là tiệc ăn mừng, cần gì phải vì loại chuyện này mà làm hỏng buổi tiệc, mở con mắt nhắm con mắt là được. Nhưng bên này Trần Đình Phương vừa dứt lời, bên kia có một nội quan vội vàng chạy tới báo, Thám hoa lang cùng Thẩm tướng đến.

      ——*——*——*——*——

      Lại nói tiếp, Mạnh Cảnh Xuân cái người có trí nhớ ngắn hạn này vừa mở mắt, phát bên ngoài trời đã nhá nhem tối, liền hấp tấp khoác lên áo tiến sĩ chạy ra ngoài, thúc ngựa vội vàng chạy vào trong cung, khắc cũng ngừng. Kết quả nàng vừa mới đến cửa cung, liền bị ngăn lại, tiệc rượu bên trong đã bắt đầu, cho vào.

      Mạnh Cảnh Xuân gấp đến độ xoay quanh, nói rách cả mồm ra nhưng thủ vệ vẫn một mực cho vào là cho vào.

      Lúc nàng gấp đến độ muốn bứt cả tóc, thì chiếc xe ngựa ngừng lại ngay tại cửa cung. Người kia xuống xe ngựa, thị vệ giữ cửa lập tức tiến lên nghênh tiếp, khom người hành lễ, sau đó lập tức mở cửa cho vào.

      Thừa dịp cửa còn chưa đóng lại, Mạnh Cảnh Xuân lập tức xông tới, nhưng lại bị một thị vệ khác cản lại.

      Mạnh Cảnh Xuân lớn tiếng : "Vì sao có thể vào còn ta thì ? phải tiệc rượu bắt đầu thì sẽ cho ai vào nữa sao?"

      Thị vệ phản bác : "Ngươi mình là Thám hoa lang sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân thực hối hận, lúc nãy quá vội vàng nên quên mất mang theo hốt bản (1) được ngự ban.

      (1) Hốt bản: Tấm thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại, cầm tay khi vào chầu.

      Thẩm nghe tiếng tranh chấp, xoay người lại.

      hai bước về cửa cung, nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, hỏi thị vệ: "Chuyện gì?"

      Thị vệ : "Người này mình là Thám hoa lang, nhưng chỉ miệng mà có bằng chứng, trong khi tiệc rượu trước đó đã bắt đầu, làm sao có thể để vào trong?"

      Thẩm nhìn nhìn nàng, dưới ánh đèn cung đình mờ mờ ảo ảo, người đứng đối diện có thân hình gầy, khuôn mặt nho hiện rõ vẻ bất bình cùng gấp gáp.

      Thẩm nhàn nhạt mở miệng: "Ta dẫn vào trong."

      Thị vệ kia thấy vậy đành phải cho , ánh mắt Mạnh Cảnh Xuân phút chốc sáng lên. Thẩm xoay người sang chỗ khác, Mạnh Cảnh Xuân theo phía sau, suy nghĩ miên man, chức quan của người này chí ít phải đến tam phẩm, thế nên lời nói mới có thể có phân lượng như vậy, nhưng nhìn qua lại khá trẻ, theo lý mà nói thì cũng thể thăng chức nhanh dữ vậy.

      Khi nàng suy nghĩ, chợt nghe được Thẩm : "Ngươi cũng biết là đã đến muộn, nếu Hoàng thượng hỏi vì sao muộn, ngươi ̣nh nói như thế nào?"

      Mạnh Cảnh Xuân mờ mịt, vừa rồi chỉ nghĩ làm sao qua được cửa cung, ngược lại chưa từng suy nghĩ đến chuyện này. Thẩm thấy nàng bế tắc, cũng quay đầu lại, chỉ thản nhiên : " nhiều nhất ̣nh sai, chỉ xin chịu phạt là được."

      Mạnh Cảnh Xuân phía sau gật mạnh đầu.

      Cho nên mới có cảnh hai người cùng nhau bước vào.

      ——*——*——*——*——

      Thẩm đến sau, hai câu khách sáo xin chịu phạt, Hoàng thượng cũng trách cứ, liền cho ngồi.

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng quỳ xuống xin chịu phạt, lại nhìn thấy Trần Đình Phương quỳ mặt đất, cũng biết có chuyện gì xảy ra.

      Bách quan và tân khoa tiến sĩ bên dưới đều nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

      Hoàng thượng nhìn nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lại nhìn thoáng qua Trần Đình Phương vẫn quỳ mặt đất. Tửu lượng cực kém? Say đến bất tỉnh nhân ?

      "Đến muộn, là phải phạt." Ngữ khí của Hoàng thượng hề giống như đùa, "Trẫm phạt ngươi uống ba chén."

      Quỳnh Lâm yến còn có cách phạt này sao? Mạnh Cảnh Xuân dám ngẩng đầu, cho đến khi nội quan bưng ba ly rượu đầy đến trước mặt nàng, lúc này nàng mới "Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu", quay đầu , uống hơi cạn sạch ba ly rượu.

      Tuy là bị sặc rượu mạnh, nhưng vẫn phải nhịn xuống, may mà từ nàng đã thích uống trộm chút ít rượu, ba chén này uống xong tạm thời chưa ngã được.

      Hoàng thượng thấy nàng uống xong, : "Tửu lượng của Thám hoa lang xem ra tệ."

      Nàng đần độn gật gật đầu.

      " uống xong thì xuống lĩnh phạt thôi. Mạnh Cảnh Xuân 10 trượng, Trần Đình Phương 5 trượng."

      Mạnh Cảnh Xuân lờ mờ, còn Trần Đình Phương bên cạnh thì lại hiểu , dập đầu thêm một cái, thản nhiên : "Tạ chủ long ân."

      Quỳnh Lâm yến, Trạng nguyên và Thám hoa bị lĩnh gậy, là lần đầu được chứng kiến. Thật ra thì Trần Đình Phương đã phạm vào tội khi quân, đáng lẽ phải phạt nặng, nhưng Hoàng thượng lại chỉ phạt 5 trượng, có thể thấy được là vẫn còn dung túng.

      Vốn Trần Đình Phương chắc chắn khi tiệc rượu bắt đầu thì cửa cung cũng lập tức bị khóa lại, bất kể thế nào Mạnh Cảnh Xuân cũng thể vào được, nên mới bịa chuyện thay nàng. Nhưng như thế nào cũng ngờ đến giữa đường lại lòi ra một Thẩm .

      Tuy hôm nay phải lĩnh bao nhiêu đó trượng, nhưng bù lại cũng đã khiến Mạnh Cảnh Xuân nợ hắn một nhân tình.

      Xong hết mười trượng, Mạnh Cảnh Xuân nằm liệt hồi, quay đầu sang Trần Đình Phương cũng giống mình, : "Ta bị ăn đòn thì cũng thôi , nhưng sao huynh cũng. . ."

      Trần Đình Phương nghĩ, đầu đuôi chuyện này vẫn nên để người khác nói cho nàng biết thì tốt hơn, nên chỉ nhịn đau cười yếu ớt, hời hợt : "Chẳng qua là nói vài lời xằng bậy, chọc Hoàng thượng vui."

      "Nga." Hiện tại rượu hơi ngấm vào người nên Mạnh Cảnh Xuân có phần mê man, cảm thán trong lòng, là đau chết người, chẳng biết lúc nào mới có thể khỏe lại đây, may mà lúc nãy vừa mới uống rượu, thì chẳng phải càng thấy đau hơn sao.

      Thân thể xương ́t của Trần Đình Phương tuy yếu ớt, nhưng người hành hình thấy là con trai độc nhất của tả tướng, lại từng là thư đồng của hoàng tử, xuống tay cũng hơn nhiều, cho nên chỉ bị thương chút da thịt.

      Trần Đình Phương thấy Mạnh Cảnh Xuân nằm bò ghế hành hình động đậy nổi, liền qua đỡ nàng.

      ngờ Mạnh Cảnh Xuân lập tức đứng lên. Nhưng eo nàng chân nàng đều đã tê dại, nhất thời đứng vững, ở trước mặt hắn lung la lung lay. Mắt thấy sắp ngã xuống, Trần Đình Phương đã nhanh chóng duỗi tay đỡ nàng, Mạnh Cảnh Xuân liền thuận tiện ngả vào người .

      Quần áo vào ngày xuân vốn mỏng, lại thêm do vội vàng ra ngoài mà Mạnh Cảnh Xuân cũng chưa kịp quấn ngực lại. Còn Trần Đình Phương thì rất nhạy bén, dù cho hiểu nhiều lắm về chuyện nam nữ, nhưng cũng nhận ra có điều gì đó đúng.

      Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng đứng lên: " xin lỗi, rượu bây giờ mới ngấm." Mạnh Cảnh Xuân khoát tay : "Huynh trước ."

      Trần Đình Phương chỉ im lặng, bên kia nhị điện hạ nghe nội quan trong cung bẩm báo, vội vàng chạy tới, dìu về phía tây.

      Tân khoa Thám hoa, là nữ nhân.
      Last edited: 25/10/15
      tieunai691993, saoxoay, cucai_yunnie29 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 2: Bốn mươi lượng?

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Trạng nguyên cùng Thám hoa bị phạt trượng trong bữa tiệc Quỳnh Lâm yến, tin tức này chỉ trong một đêm đã truyền khắp mọi ngõ hẻm trong kinh thành.

      Trong tiệm trà, ngay cả người thuyết thư cũng miêu tả chuyện này thành nhiều phiên bản khác nhau, khiến những vị khách đến uống trà vui vẻ vô cùng. Cũng có người cảm thấy đáng thay cho Trần Đình Phương, rằng Trạng nguyên lang chẳng thiếu cái gì, mà cũng phải là có giao tình sâu nặng với Thám hoa lang, cần gì phải lao mình vào vũng nước đục này. Nói một hồi cuối cùng lại lôi cả đương triều hữu tướng Thẩm vào câu chuyện, bảo rằng một người thần cơ diệu toán như Thẩm tất nhiên là đoán ra được Trần Đình Phương thay Mạnh Cảnh Xuân giải vây, nên cố ý dẫn Mạnh Cảnh Xuân vào, sau đó ngồi một bên xem Trần Đình Phương phạm tội khi quân, khiến Trần gia thất sủng. Về phần vì sao Thẩm lại phải làm như vậy, đương nhiên là bởi vì Thẩm muốn lật đổ ̣a vị của Trần Uẩn, muốn làm tả tướng!

      Mấy lý do này càng truyền thì càng vô lý, nhưng mọi người lại càng bịa càng hăng.

      Thẩm mặc thân y phục trắng ngồi trong tiệm trà, uống trà nghe kể chuyện. Người đài lại thêu dệt chuyện này thành một phiên bản mới, kể vô cùng mạch lạc ràng.

      Ngồi ở phía đối diện chính là chủ khảo của kỳ thi mùa xuân lần này, Trương đại nhân.

      Qua một lúc lâu, Thẩm mới nhẹ nhàng mở miệng, : "Trương đại nhân đã xem qua bài thi, biết bài thi của Thám hoa lang như thế nào?"

      Trương đại nhân đặt chung trà xuống, cân nhắc phen, trả lời: "Văn chương tuy tinh xảo kỳ diệu, nhưng lại thiếu khí thế mạnh mẽ. Về mặt văn chương thì Mạnh Cảnh Xuân ́ch thực là sắc sảo, cũng vì vậy mà được ra làm quan ——" trầm ngâm : "Nhưng theo như những gì quan sát được trong hôm Quỳnh Lâm yến đó, thì lại có vẻ hơi ngốc nghếch một chút."

      Thẩm khẽ cong môi, uống ngụm trà, gì.

      Người kể chuyện đài vẫn nói hăng say, chợt có người ngồi bên dưới cao giọng : "Ngươi tướng gia đã sớm đoán được Trạng nguyên lang thay Mạnh Cảnh Xuân kia giải vây, chẳng lẽ ta là thần tiên hay sao?"

      Người kể chuyện phản bác: "Tướng gia có tiếng là thần cơ diệu toán, chưa từng tính sai."

      "Nếu sự thần cơ diệu toán bao giờ tính sai, dắt Mạnh Cảnh Xuân vào diễn trò, muốn lật đổ Trần gia, kết quả phải đã tính sai hay sao? Cuối cùng Hoàng thượng cũng chỉ phạt Trạng nguyên lang 5 trượng là đã cho qua rồi!"

      Người kể chuyện biết là do vừa rồi mình nói thừa mấy lời nên mới bị người ta chui vào chỗ trống, nhưng lại là một người thích lấy lòng khách uống trà, nổi giận đùng đùng trả lời: "Chẳng qua cũng chỉ là kể chuyện mà thôi, ngươi đã so đo như thế thì cũng đừng đến nghe!"

      " bậy bạ thì cũng phải chia ra chuyện gì với chuyện gì. Ngươi bịa chuyện như vậy, là muốn bôi xấu thanh danh. Lại còn Mạnh Cảnh Xuân đứng về phe tướng gia, ngươi có biết đương kim thánh thượng kiêng kỵ nhất là thần tử kết bè kết đảng hay ?!"

      Thẩm theo tiếng nhìn qua, sĩ tử mặc áo xanh nhạt trông có vẻ sạch . Tuy chỉ nhìn được bên mặt, nhưng Thẩm vẫn nhận ra được. Thân hình nhỏ gầy tại cửa cung hôm đó, khuôn mặt thanh tú tràn ngập bất bình cùng gấp gáp. Mới qua được mấy ngày, ngờ lại chạy đến trong tiệm trà này kêu la bất bình, chỉ một câu nhưng lại khiến người khác thể phản bác.

      Rốt cuộc vẫn chỉ là một người còn trẻ vừa thi đỗ, hết sức hăng hái.

      Vị chủ khảo ngồi đối diện cũng nhận ra được, nhăn mày : "Nếu chàng trai này vào ngự sử đài, chỉ sợ sống yên ổn được."

      May mà ngự sử đài hiện nay cũng còn vị trí trống nào.

      Trương đại nhân thấy người kia đáp lại, lại hỏi: "Thẩm tướng nghĩ lần này Hoàng thượng phong quan thế nào?"

      Thẩm thu lại ánh mắt, thản nhiên trả lời: "Trương đại nhân là chủ khảo của kỳ thi mùa xuân, lại giữ chức vị quan trọng trong bộ Lại, mấy chức vị trống trong triều mà những vị tiến sĩ khác để lại trong vòng vài năm nay, chắc hẳn đại nhân biết hơn bất cứ ai, cần gì phải thăm dò ý tứ của Thẩm mỗ."

      E là phải muốn hỏi các tiến sĩ sẽ được nhậm chức gì, mà là Trạng nguyên lang nhậm chức gì!

      Một nhân tài như vậy, cho dù chỗ nào, cũng đều bị vô số ánh mắt nhìn chòng chọc. Vả lại, ai mà biết, Trần Đình Phương vô cùng thân cận với nhị điện hạ, nếu sau này Trần Đình Phương giữ chức vị quan trọng, có khi trở thành trợ thủ đắc lực của nhị điện hạ.

      Đương nhiên những chuyện này cũng thể nói ra lung tung ở bên ngoài.

      Thẩm đứng lên, : "Cũng còn sớm nữa, còn phải chuyến đến bộ Công nữa, Thẩm mỗ trước bước."

      Trương đại nhân cũng dám gì, đứng dậy giả vờ một chút, sau đó liền tùy theo .

      Thẩm đến cửa, vừa khéo thấy Mạnh Cảnh Xuân cũng từ bên trong ra. xoay người, cũng định bắt chuyện, chỉ tiếp tục về phía trước.

      Nhưng cũng chỉ được mấy bước chân, người phía sau bỗng nhiên kêu lên: "Tướng gia, xin dừng bước", thanh trong trẻo phấn chấn.

      Thẩm vừa ngừng bước chân, người kia bước nhanh đến trước mặt , đơn giản thi lễ, trong đôi mắt sáng ẩn chứa ý cười: "Ai cũng bảo tướng gia nhật lí vạn ky (1), ngờ lại cũng có thời gian nhàn hạ thế này."

      (1): Nhật lý vạn ky: Ý là phải xử lý muôn vàn chính , chăm chỉ đến cực điểm, chỉ người có nhiều công việc quan trọng cần phải giải quyết.

      Hôm đó Mạnh Cảnh Xuân chịu trượng xong, lúc quay trở lại vào cung mới lưu ý đến vị đại nhân mang nàng tiến cung này, vị trí của hắn vậy mà lại chỉ dưới tả tướng Trần Uẩn. Lúc này nàng mới giật mình hiểu ra, hóa ra người này chính là người vô cùng nổi tiếng trong lời đồn đãi, được phong làm tướng khi chỉ mới 26 tuổi, đương triều hữu tướng Thẩm !

      Dạo gần đây dường như ai cũng tranh đoạt vị trí đứng đầu, năm đó Thẩm đạt Trạng nguyên lúc mới mười sáu tuổi, còn sớm hơn năm so với Trần Đình Phương. Đầu tiên là giữ chức trong Hàn Lâm, sau đó thăng chức ngừng, bây giờ đạt được quyền cao chức trọng, cực kỳ được Thánh thượng tín nhiệm, đảm đương danh hiệu sủng thần.

      Thẩm nhàn nhạt nhìn nàng cái, giọng nói vẫn cao thấp như cũ: "Tốt xấu gì cũng là người đã từng diễu hành phố Ngự, vừa rồi lại xuất đầu lộ diện tại tiệm trà, hung hăng gây sự với người khác, cũng sợ bị ai khác nhận ra sao?"

      Trong đôi mắt của Mạnh Cảnh Xuân lóe lên một tia cơ trí: "Trong khắp kinh thành rộng lớn này ai mà biết Thẩm tướng. Tướng gia cũng dám ra đây uống trà nghe người khác đặt điều về bản thân, vậy thì vãn sinh còn phải sợ cái gì chứ?”

      Bây giờ thì lanh lợi như vậy, trong Quỳnh Lâm yến thì lại như một kẻ ngốc, cứ nghĩ tới là lại thấy buồn cười.

      Thẩm lại : "Vết thương lành nhanh như vậy sao?”

      "Tạ ơn tướng gia đã để ý, vãn sinh thân cường thể tráng, đương nhiên lành rất nhanh."

      Hay cho câu thân cường thể tráng, bộ dạng gầy như cây sậy thế này, còn biết ngượng mà mở to mắt lời bịa đặt. Thẩm lại dặn dò: "Lành sẹo rồi cũng đừng quên đau."

      Sao Mạnh Cảnh Xuân có thể biết nói móc mình, liền gật gật đầu, khóe miệng vẫn mang theo tươi cười, : "Chắc hẳn tướng gia còn có công vụ người, vãn sinh quấy rầy nữa."

      Coi như cũng còn thức thời.

      ——*——*——*——*——

      Mạnh Cảnh Xuân đem theo một bình dược về hướng Trần phủ. Nàng chưa từng gặp lại Trần Đình Phương sau ngày bị lĩnh trượng đó. Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy được yên tâm, cầm theo cả cao dược tổ truyền.

      Gã sai vặt Trần phủ thấy Thám hoa lang đến, vội vàng đến hậu viện báo cho Trần Đình Phương, để Mạnh Cảnh Xuân đợi ở tiền sảnh.

      Mấy cây bạch hải đường trong vườn nở rực rỡ, Trần Đình Phương tựa vào lan can cho cá ăn, nói với người phía sau: "Cá ở trong phủ của thần là thú vị nhất, chỉ biết giành ăn. So ra kém hẳn cá trong ao của nhị điện hạ, mỗi con đều rất đáng .”

      Nhị hoàng tử Thành Hoàn : "Ngươi cho rằng hôm nay ta tới là muốn tranh luận với ngươi xem cá trong ao hồ của ai thú vị hơn sao?"

      Trần Đình Phương cũng quay đầu lại, vẫn là lười nhác : "Công việc trong bộ Công bận rộn, nếu như Thẩm tướng lại nghe được nhị điện hạ hôm nay đến bộ Công, e là lại bẩm báo lên ."

      Thành Hoàn có chút phát cáu với dáng vẻ lười biếng này của hắn, : "Bây giờ thì bày ra bộ dáng tranh danh lợi, nếu vậy sao lúc trước lại thi lấy công danh?"

      Trần Đình Phương nhạt nhạt cười: "Vì muốn làm trái lại lời của tổ tông mà thôi, cũng phải sự để ý đến công danh."

      Thành Hoàn muốn mở miệng, gã sai vặt bên kia đã vội vàng chạy tới, cúi người thi lễ với hắn, lại nói với Trần Đình Phương: "Thiếu gia, Thám hoa lang đến."

      Trần Đình Phương cong nhẹ khóe môi, vẻ mặt vẫn lười nhác như trước, : "Đã biết, lát nữa ta sẽ đến, pha cho một chén trà ngon."

      Gã sai vặt kia lại vội vàng quay trở lại, Trần Đình Phương đứng thẳng, trong tay còn nắm một ít thức ăn cho cá, tùy ý vẩy vào đám bùn đất bên cạnh. xoay người lại nhìn Thành Hoàn, : "Nhị điện hạ có muốn cùng gặp Thám hoa lang , hay là muốn đến bộ Công?"

      Thành Hoàn bị dáng vẻ khác thường hôm nay của hắn làm cho tức giận, quay người bỏ , cũng chỉ có thể trách trước kia đã quá dung túng hắn, mới đến nông nỗi như hôm nay.

      Trần Đình Phương thấy bỏ , thu lại vẻ mặt, lại quay về phòng đổi sang một cái áo choàng rộng thùng thình, sau đó mới thong thả đến tiền sảnh.

      đến cửa, chân còn chưa bước qua thềm cửa, đã nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân ngắm nghía hết sức tỉ mỉ tường tận cái chén trà nhà hắn. Mạnh Cảnh Xuân thấy có động tĩnh, bật ngồi thẳng dậy, mặt có vẻ hơi xấu hổ, sau đó lại lập tức cười : "Cái chén này, rất đẹp."

      Trần Đình Phương mỉm cười, qua ngồi xuống, : "Thân thể của huynh khỏe lại rất nhanh."

      "Hôm đó ta uống nhiều, nên cũng thấy quá đau." Mạnh Cảnh Xuân xong, lấy bình dược trong tay ra để xuống bàn, : "Sau khi biết được lần trước huynh bị ăn đòn là do ta liên lụy, luôn cảm thấy rất là hổ thẹn nên cũng dám tới gặp huynh."

      Trần Đình Phương nói giọng đạm mạc: " ngại, chẳng qua cũng chỉ là mấy trượng, cũng đau đớn gì." xong lại nhìn bình được, hỏi: "Chẳng lẽ Mạnh huynh tới đây là để đưa thuốc cho ta?"

      Mạnh Cảnh Xuân còn quên ca ngợi cao dược tổ truyền phen: "Đúng vậy, đây là cao dược gia truyền, giảm đau đớn, lành vết thương, công hiệu như thần."

      Thấy nàng sự mang dược tới, Trần Đình Phương cười : "Chẳng lẽ Mạnh huynh muốn ta bị ăn thêm một trận đòn nữa sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân ngượng ngùng, muốn thu hồi lại, nhưng Trần Đình Phương vươn tay ra cầm lấy, khi chuyện lại mang chút ý cười bất đắc dĩ, dung mạo xinh đẹp chết người: "Đã bước vào triều đình thì làm sao có thể tránh bị đánh được, đừng nói đến mấy người tiểu bối như huynh với ta, ngay cả ông nội của ta cũng biết đã bị tiên đế phạt bao nhiêu lần.”

      Ánh mắt lại dời về bình sứ trắng kia: "Giữ lại cũng được, sau này sẽ có lúc phải dùng tới."

      Nghe thấy hắn nói như vậy, , Mạnh Cảnh Xuân ngược lại sinh ra chút buồn bã. Gió xuân nhẹ nhàng thổi vào bên trong phòng, mùi thuốc thoang thoảng như có như kia lại lướt qua mũi nàng, khiến nàng nhịn được mà thở dài.

      "Mạnh huynh phiền muộn vì chuyện phong quan sao?"

      "À?" Thật ra Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, nàng cầu gì nhiều, chỉ cần có thể được ở lại kinh thành là tốt rồi. Nếu như bị phân chỗ khác, cũng biết phải đến nơi đâu làm một cái tri huyện nho nhỏ, vậy thì mới là sầu chết người.

      Thứ nhất, ở những nơi nông thôn hoang dã, có rất nhiều người ngay cả tiếng phổ thông cũng nói được, e là khó mà ở chung. Thứ hai, nàng đến kinh thành là vì còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm, có người cần phải tìm.

      Nàng nghĩ nghĩ : "Ta lo sẽ được phân công đến nha môn nào, chỉ nghĩ có thể làm quan ở kinh thành là tốt rồi."

      (1): Nha môn: Tên gọi chung của các cơ quan trụ sở, phòng ban làm việc của quan lại thời phong kiến

      Trần Đình Phương khỏi cười yếu ớt: "Vì sao phải ở lại trong kinh? Làm quan ở kinh thành cũng vất vả, theo ta thấy ngược lại bằng làm mấy chức quan nho nhỏ bên ngoài, tự tại hơn. Chỉ đáng tiếc, ba người đứng đầu khoa giáp, trước giờ có tiền lệ được phong cho một chức quan ở nơi khác. Nếu như Mạnh huynh đã nhất quyết muốn làm quan ở kinh thành, nguyện vọng này thật ra rất dễ đạt được.”

      "Ân." Mạnh Cảnh Xuân cầm cái chén lên thưởng thức, "Ta biết." Cho nên lo.

      "Vậy tại sao lại thở dài?"

      " có gì." Mạnh Cảnh Xuân thầm nói trong lòng, lẽ lại nói với ngươi là thấy bộ dáng ngươi coi bộ sống được bao lâu nữa nên cảm thấy đáng tiếc thôi? Thế là nàng nhanh chóng chuyển hướng đề tài, thăm hỏi: "Cái này… biết quan bát phẩm ở kinh thành có thể nhận được bổng lộc là bao nhiêu một năm?”

      Trần Đình Phương nghe thấy nàng hỏi về chuyện này, mới đầu còn cảm thấy bất ngờ, chỉ cho là nàng nói giỡn, sau đó lại thấy vẻ mặt chân thành tha thiết của nàng, Mạnh Cảnh Xuân mới biết thì ra là nàng thật sự quan tâm đến vấn đề bổng lộc.

      nhíu nhíu mày, : "Ước chừng. . . Bốn mươi lượng?"

      "Bốn mươi lượng?!"
      Last edited: 3/11/15
      tieunai691993, saoxoay, cucai_yunnie30 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 3: Hàng xóm là tướng gia? ngại

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Hôm đó Mạnh Cảnh Xuân trở về từ Trần phủ, tránh được có chút mất mát trong lòng. Vốn tưởng rằng quan ở kinh thành thật sự giàu có như trong lời đồn, ngờ bổng lộc năm cũng chỉ có bốn mươi lượng. Trừ tiền ăn, mặc, ở, lại, cuối cùng chẳng còn lại bao nhiêu.

      Lại qua mấy ngày, rốt cuộc cũng có kết quả phong quan cho các tiến sĩ. Hoàng thượng ngự bút vung lên, Mạnh Cảnh Xuân bị ném tới Đại Lý tự. Chức bình sự ở Đại Lý tự còn thiếu một người, Mạnh Cảnh Xuân liền trở thành người bổ khuyết, quan nhỏ bát phẩm, bổng lộc một năm quả thật y như Trần Đình Phương nói, bốn mươi lượng.

      Bảng nhãn Bạch Tồn Lâm nhậm chức viên ngoại lang bên bộ Công, lục phẩm; Trạng nguyên Trần Đình Phương, điều đến Hàn Lâm viện, có phẩm hàm.

      Mọi người đều biết, Hàn Lâm là nơi nuôi dưỡng nhân tài, rất là cao quý, tuy có phẩm hàm nhưng lại rất vinh quang.

      Phong quan lần này, thực ra cũng đều theo tình theo lý.

      Mạnh Cảnh Xuân đến bộ Lại nhận công văn, đúng lúc gặp Bạch Tồn Lâm. thấy bộ dạng rầu rĩ của Mạnh Cảnh Xuân, giống như là bị cái gì đả kích, cho rằng do nàng nguyện ý Đại Lý tự, liền muốn tiến lên an ủi.

      Mạnh Cảnh Xuân nhàn nhạt liếc hắn một cái, kéo ra một nụ cười: "Bạch huynh cũng tới đây nhận công văn sao?"

      Bạch Tồn Lâm đến gần, giọng : "Mạnh hiền đệ, mấy loại chuyện xử án tra án này, cũng là chức vị quan trọng, đừng ủ rũ."

      Mạnh Cảnh Xuân cất công văn vào túi trong tay áo: "Chẳng qua là hai ngày này ăn phải đồ bị hỏng nên bụng thoải mái lắm mà thôi. Vậy mà Bạch huynh có thể nhìn ra tại hạ vì chuyện nhậm chức mà ủ rũ, ánh mắt quả thực là quá tốt. Bản lĩnh nhìn rõ ràng mọi việc bậc này, nếu Đại Lý tự thì quả thực là quá uổng phí , Bạch huynh nói có phải ?”

      Ngôn từ chua ngoa chút nào yếu thế, Bạch Tồn Lâm hiểu được lời an ủi lúc nãy nói được thỏa đáng cho lắm, nhưng vốn chuyện khéo, Mạnh Cảnh Xuân cần gì phải lãnh đạm bắt bẻ hắn như thế.

      Mạnh Cảnh Xuân cũng biết là xuất phát từ tấm lòng chân thành chứ phải là có ý xấu gì, thấy bộ dáng của hắn có phần lúng túng, lại lập tức hoà giải, : "Tức giận bực bội à? Chỉ đùa với Bạch huynh thôi."

      Bạch Tồn Lâm thấy nàng cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ hân hoan, cũng phì cười theo. Diện mạo của Thám hoa lang thực là đẹp, môi hồng răng trắng mặt mày tú lệ, chỉ là kẻ ngốc này lại biết điều đó. Mọi người đều bộ dáng của Trần Đình Phương đẹp, nhưng nhìn thực, bằng Mạnh Cảnh Xuân, vẻ đẹp rất chân thật, là vẻ đẹp mà nhân gian nên có.

      Bạch Tồn Lâm phát giác mình đã nhìn chằm chằm Mạnh Cảnh Xuân rất lâu, lỗ tai nhất thời đỏ ửng lên, vội vàng dời mắt chỗ khác, vừa đúng lúc bắt gặp Trần Đình Phương về phía này, chào hỏi: "Trần hiền đệ, chúc mừng nha."

      Trần Đình Phương tới, cười yếu ớt : "Bạch đại nhân cũng vậy." Chẳng qua cũng chỉ mới mấy ngày, sau khi nhậm chức thì lập tức đã sửa miệng, xưng huynh gọi đệ nữa, cảm thấy thật sự quen.

      Từ nay còn là những người cùng chung khoa thi nữa, mà là triều thần, vạch ra giới hạn rành mạch ràng.

      Mạnh Cảnh Xuân thầm than trong lòng, rốt cuộc Trần Đình Phương vẫn là người xuất thân từ nhà quan lại, nhìn sự đời, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã khôn khéo như vậy.

      Bạch Tồn Lâm lại là người tuỳ tuỳ tiện tiện, cũng chưa để ý đến sự thay đổi đó, rằng hôm nay tốt xấu gì cũng phải ăn mừng phen, bằng cùng nhau uống một chén.

      Mạnh Cảnh Xuân có tâm tư, muốn nhẹ nhàng từ chối, Trần Đình Phương lại nhìn nàng hỏi: "Mạnh huynh có tâm sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân cười gượng, đáp: "Cũng phải là chuyện quan trọng gì."

      Trần Đình Phương ôn hòa nói: " ngại thì cứ , nói chừng tại hạ có thể giúp được."

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn khoát tay từ chối.

      môi Trần Đình Phương ẩn chứa ý cười: "Hẳn là lo lắng về chỗ ở, phải ?"

      Dù gì cũng đã nhắc tới chuyện này, Mạnh Cảnh Xuân cũng thể nào phải, chỉ gật gật đầu, lại : " thể nào ở lâu trong hội quán được, bây giờ quả thật là tìm chỗ ở."

      Trần Đình Phương : "Mạnh huynh mới đến kinh thành lâu, bằng đến bộ Lại tiếng, ở quan xá cũng rất tốt, ngày thường có thể kết bạn cùng với đồng nghiệp, cách nha môn cũng gần, tránh được rất nhiều phiền toái."

      Mạnh Cảnh Xuân chưa từng nghe đến cái này, Trần Đình Phương tiếp: "Bây giờ Mạnh huynh muốn đâu?"

      "Trước tiên muốn về hội quán một chuyến."

      "Vừa lúc tiện đường, vậy thì cùng ." Trần Đình Phương lại nói với Bạch Tồn Lâm, " biết Bạch huynh muốn đâu?"

      Bạch Tồn Lâm biết điều thuận đường, liền cáo từ trước.

      Bạch Tồn Lâm rồi, Trần Đình Phương cùng với Mạnh Cảnh Xuân, Trần Đình Phương : "Ở quan xá hết một lượng một tháng, có cung cấp cơm canh. Mạnh huynh một mình ở tại kinh thành, ở quan xá chính là thích hợp nhất, huống chi ở đó cũng tiện nghi nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân cân nhắc phen, thấy đề nghị của Trần Đình Phương quả thật là tốt nhất, 40 lượng trừ tiền thuê một năm là 12 lượng, còn dư được 28 lượng, nếu tiêu xài cái gì quá đáng, thì cuộc sống cũng xem như là an nhàn tự tại.

      Trần Đình Phương lại : "Chi bằng bây giờ Mạnh huynh ngay đến bộ Lại, nói với họ một tiếng, cũng để cho người bên bộ Lại nhanh chóng an bài.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, nói tạ ơn, muốn quay trở lại bộ Lại, Trần Đình Phương lại giữ chặt nàng, nhợt nhạt cười: "Tại hạ cùng Mạnh huynh."

      Mạnh Cảnh Xuân biết trước đây liên luỵ , khiến hắn bị đánh, bây giờ hiểu tại sao lại tốt với mình như vậy, liền hỏi nhiều thêm câu. Mà Trần Đình Phương chỉ , chẳng qua là tiện tay mà thôi, được coi là giúp đỡ.

      Mạnh Cảnh Xuân đến bộ Lại lo liệu thủ tục giấy tờ, Trần Đình Phương bảo để trước hỏi thăm thử, liền bỏ Mạnh Cảnh Xuân ở bên ngoài, tự ý vào trong tìm vị tiểu lại.

      Tiểu lại lật sổ ghi chép đăng ký ra, dò dọc theo từng hàng trong đó, vẻ mặt hơi bất thường, trả lời: “Trần đại nhân, là ngại ngùng, này. . . Có thể là làm được.”

      " hết nhà trống?"

      "Này… cũng phải." Mặt tiểu lại lộ vẻ xấu hổ.

      Trần Đình Phương : "Có thể để ta coi sơ qua sổ ghi chép chút được ?"

      "Này. . ." Tiểu lại đưa sổ ghi chép tới cho hắn, "Trần đại nhân, ngài nhìn xem, thật sự là thích hợp đâu?"

      Trần Đình Phương vừa nhìn, quan xá nay chỉ còn thừa lại gian nhà, lại là gian nhà sát vách Thẩm .

      Đường đường là hữu tướng mà ở quan xá thì mới gọi là thích hợp. Trần Đình Phương : " sao, phân gian này cho Mạnh đại nhân ở, chắc hẳn Mạnh đại nhân sẽ để ý.”

      Tiểu lại lộ vẻ khó xử, Mạnh đại nhân để ý, nhưng tướng gia để ý thì biết làm thế nào? Nhưng cấp cũng có nói rõ là thể phân phòng này cho người khác ở, bây giờ Trạng nguyên lang đã lên tiếng, cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà phân cho Mạnh đại nhân thôi.

      Thế là Mạnh Cảnh Xuân thuận thuận lợi lợi cầm được chìa khóa. Nàng đến đó xem qua một lần, sau đó chào tạm biệt Trần Đình Phương, mình quay về hội quán lấy hành lý.

      ——*——*——*——*——

      Mùa xuân ở kinh thành trước giờ vẫn ngắn ngủi, những ngày gần đây càng ngày càng nóng.

      Mặt trời chói chang giữa trời, bên ngoài người đường chảy đầy thân mồ hôi, ngược lại trong cung rất râm mát dễ chịu.

      Trong ngự thư phòng, tấu chương ném đầy đất, Thẩm xoay người nhặt lên từng cái một, nâng niu trong tay, cũng câu nào.

      “Vụ án của Hàn Chí Thanh lại có thể nảy sinh ra nhiều tình tiết như vậy! đường đường là hoàng tử tra án, lại bị người ta vạch tội ra đến mức này, vậy mà hắn vẫn còn có thể vác mặt trở về sao? !"

      Thẩm vẫn đứng đó, thoáng nhìn thấy tay hoàng đế run nhè , liền biết bệ hạ cực kỳ thịnh nộ.

      Đợi bầu khí dần dần trở lại bình thường, hoàng đế lại hỏi : "Hôm nay vẫn đúng hạn bộ Công chứ?"

      Thẩm vẫn khép mi trả lời: "Bẩm bệ hạ, nhị điện hạ sau khi trở về từ Sâm Châu thì cũng chưa từng đến bộ Công."

      Dường như Hoàng đế cật lực nhẫn nhịn, lại : "Về sau hễ là tấu chương vạch tội hắn thì cứ giao cho người bên dưới xử lý, cần chuyển lên nữa.”

      "Thần đã ." Thẩm ngừng lại chút, lại : "Vụ án của Hàn Chí Thanh có rất nhiều điểm đáng ngờ, bằng để Đại Lý tự duyệt lại, sau đó hẵng quyết định."

      Hoàng đế trầm ngâm lát, mấp máy môi: "Cũng tốt, vụ án của Hàn Chí Thanh chuyển giao cho Đại Lý tự, Hình bộ tạm thời được nhúng tay." xong thì giọng điệu cũng hơi dịu ra, cho Thẩm lui ra, lại nói với nội quan đứng một bên: "Triệu Trần Đình Phương tiến cung."

      Thẩm lĩnh mệnh cáo lui, vừa mới ra ngự thư phòng, mới được hơn mười thước, liền gặp Thái tử Thành Lâm.

      Thẩm thi lễ.

      Thành Lâm liếc mắt thấy một chồng tấu thư trong ngực hắn, mắt gợn sóng, thản nhiên : "Thẩm tướng vừa mới từ U Châu trở về, đã lại phải tiếp nhận cục diện rối rắm này, quả là khổ cực."

      Thẩm chỉ : "Đây là bổn phận của thần, dám gọi là khổ cực."

      Đôi mắt Thành Lâm cười như cười, lúc qua bên cạnh Thẩm lại thoáng ngừng lại chút, thấp giọng : "Ta biết Thẩm tướng có quan hệ tầm thường với Đại Lý tự khanh, vụ án của Hàn Chí Thanh, Thẩm tướng nên tự biết phải làm như thế nào."

      Vẻ mặt Thẩm vẫn thản nhiên như trước, chỉ đáp lại: "Đại Lý tự tất nhiên phải điều tra công bằng."

      Thành Lâm lại : "Gần đây Phụ hoàng lựa chọn Thái tử phi cho ta, ta nghe thiên kim của Ngụy Thị Lang bên Hình bộ vừa vặn hợp tuổi, nếu được Thẩm tướng cất nhắc, chắc hẳn Ngụy tiểu thư dù lấy được vị trí Thái tử phi ——" khóe môi hắn cong lên cười khẽ: "cũng vẫn có thể làm được trắc phi."

      Thẩm nghe xong, mặt biến sắc cũng hề tỏ thái độ gì.

      Thành Lâm nhìn chăm chú vào lát, nhếch môi, : "Thẩm tướng chắc là vội?" Dứt lời liền xoay người thẳng.

      Thẩm xoay người tiễn , đợi tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang, lúc này mới ung dung quay người lại, ôm tấu chương vòng ra khỏi hành lang.

      ——*——*——*——*——

      Trước phòng Mạnh Cảnh Xuân vừa đúng có cây đồng già, lá cây tầng tầng lớp lớp che khuất mặt trời, lá cây ngọn cây đón gió từ nam chí bắc, đứng ở phía dưới thấy rất mát mẻ.

      Nàng vừa mới dọn dẹp xong xuôi bên trong phòng, đứng ở trong viện hóng mát một chút, liền thấy gã sai vặt xách giỏ trúc chạy chậm tới đây.

      Gã sai vặt kia dừng lại trước mặt nàng, : "Ngài có phải là Mạnh đại nhân hôm nay mới chuyển đến đây ?"

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      Gã sai vặt kia thở ra hơi, lại : "Tiểu nhân ở nhà bếp phía tây. Hôm nay tặng chút ít trái cây cho các phòng ở đây ——" xong liền từ trong giỏ trúc lấy ra cái bọc giấy, "Phần này là của Mạnh đại nhân."

      Mạnh Cảnh Xuân kinh hỉ nhận lấy, tiếng đa tạ.

      Gã sai vặt kia lại nhìn qua phòng cách vách, thấy cửa khóa, giọng : "A? ai ở nhà."

      Mạnh Cảnh Xuân cũng theo tầm mắt nhìn qua, quả thực sát vách có người, nàng liền thuận miệng : "Phần của nhà hàng xóm đưa ta , ta thay ngươi chuyển giao, ngươi đỡ phải thêm chuyến nữa."

      Gã sai vặt kia cười cười, : "Được." Lại lấy từ trong giỏ xách ra cái bọc giấy, đưa cho Mạnh Cảnh Xuân.

      Đợi gã sai vặt kia biến mất tại cuối ngõ hẻm, Mạnh Cảnh Xuân xé ra góc bọc giấy, bên trong bao đầy những quả sơn trà tươi ngon, trông có vẻ tươi mát mê người.

      Nàng vào nhà, đến hậu viện, đổ quả sơn trà vào chậu gỗ , dùng nước lạnh rửa qua, sau đó cảm giác hơi mệt mỏi, liền chui về phòng ngủ ̣nh nhắm mắt chút.

      Một giấc ngủ này ngủ cho đến khi mặt trời xuống núi, nàng cuộn lại chăn, ngồi dậy, dụi dụi mắt quyết định đến nhà bếp phía tây để ăn cơm. Nàng khoác qua loa một bộ quần áo, tới cửa thì chợt nhớ tới một chậu quả sơn trà trong hậu viện kia, liền vội vàng ra ngoài ngó xem người ở cách vách đã về hay chưa.

      Nàng nhìn lên thấy có ánh sáng bên cửa sổ, ánh đèn nho nhỏ mờ mịt chiếu ra một mảng ánh sáng màu cam, liền biết được chủ nhà đã trở lại. Nàng lại nhanh chóng quay trở lại hậu viện, từ trong chậu gỗ mò ra một nửa số quả sơn trà, lấy giấy bao lại lần nữa, chạy đến trước cửa nhà cách vách, nâng tay gõ gõ.

      Gõ ba cái, ai trả lời.

      Nàng lại gõ tiếp, vẫn ai trả lời. Chẳng lẽ đốt đèn xong lại ngủ sao?

      Nàng ̣nh bỏ , chợt nghe thấy tiếng bước chân bên trong, còn chưa kịp phản ứng, cửa lớn đã bị người bên trong kéo ra.

      Người kia mặc một thân áo trắng, thân hình mảnh khảnh cao ngất, hình như có hơi quen quen. Lại dời mắt lên , mặt mũi nho nhã, thêm vài phần cao quý, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ mỏi mệt, trong ánh mắt thoảng qua một tia nghi hoặc.

      Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân “đùng” một tiếng nổ oanh tạc. Sao một chuyện quan trọng như vậy mà Trần Đình Phương cũng nói cho nàng biết?!

      Sau một thoáng hoảng sợ ngắn ngủi, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng lấy lại tinh thần, mặt đen lại, ôm một bao ẩm ướt đầy quả sơn trà, giọng nói theo đúng tiêu chuẩn: “Tướng gia. . . Xin chào.”
      Last edited: 25/10/15
      tieunai691993, saoxoay, cucai_yunnie27 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 4: Ôn nhu hương

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Dường như hiểu tại sao nàng lại xuất ở chỗ này, mặt Thẩm toát lên vẻ nghi ngờ.

      Mạnh Cảnh Xuân cuống quít giải thích: “Hôm nay hạ quan vừa mới chuyển đến ở trong quan xá, đúng lúc người bên nhà bếp đưa tới một ít quả sơn trà, hạ quan thay mặt nhận một phần, nên bây giờ ́ ý đem sang.” Nói xong nhanh chóng đưa gói giấy ướt sũng ra, còn quên bổ sung thêm câu: “ biết Tướng gia ở ngay sát vách, hạ quan rất là sợ hãi.”

      "Sợ hãi?"

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      “Nói năng nghe rất xuôi tai, chẳng qua lại nhìn ra được dáng vẻ sợ hãi.” Thẩm , cũng có ý gì là muốn nhận bọc giấy kia.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn nhận quả sơn trà, lông mày nhăn lại, hai tay nâng bọc giấy, làm bộ như muốn quỳ xuống: “Chẳng lẽ Tướng gia muốn hạ quan quỳ xuống mới chịu nhận hay sao?”

      Thẩm hơi bĩu môi dưới, liếc qua gói giấy ướt sũng kia, thật sự là muốn nhận, liền : “Ngươi đem về ăn .”

      Thoáng chốc Mạnh Cảnh Xuân liền đứng thẳng người dậy, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, trả lời giọng sang sảng: “Tạ ơn Tướng gia đã ban thưởng!”

      Thẩm hề muốn đả kích con người trẻ tuổi lanh lợi nhiệt tình này, nhưng lại nhịn được mà nói một câu: “Ổn trọng chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, giữa lông mày đều là ý cười.

      Thẩm muốn nhiều với nàng, mặt lộ vẻ mệt mỏi khó nén, dường như ́ gắng giữ tỉnh táo.

      Ánh sáng tuy mờ, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi của hắn, rất là biết điều ôm quả sơn trà, lui ra phía sau bước, khom người : “Tướng gia nghỉ ngơi sớm một chút, hạ quan xin được cáo từ."

      Thẩm tích chữ như vàng, cũng nhiều lời liền đóng cửa lại.

      Mạnh Cảnh Xuân hạ khóe môi, đứng ngây tại cửa như người đần độn, đá một cục đá nhỏ mặt đất thật xa. Nàng nhìn cửa sổ còn sáng đèn kia, yên lặng cân nhắc suy nghĩ phen, sau đó nhảy xuống bậc thang, về phía nhà bếp tìm ăn.

      Ngày hôm sau, trời vẫn còn tối, Mạnh Cảnh Xuân mơ màng trong mộng chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Nàng trở mình, đoán chắc là Thẩm đại nhân ở sát vách dậy sớm lên triều. Mấy vị quan giữ chức cao trong triều, muốn ngủ nướng cũng được. Một người mê ngủ như Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy, sống đời mà thể ngủ nướng thì quả là thú vị.

      Nhưng nàng cũng dám ngủ lâu thêm. Trời vừa sáng, nàng liền nhanh chóng tỉnh dậy, đến nhà bếp phía tây ăn bữa sáng, sau đó mang theo giấy tờ tài liệu, vội vội vàng vàng đến Đại Lý tự.

      Vốn tưởng rằng sáng sớm sẽ có chuyện gì quá quan trọng, lại ngờ mọi người ai nấy cũng đều bận rộn. Mạnh Cảnh Xuân mới đến, còn chân ướt chân ráo, chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, nên chỉ làm một ít việc sao chép hồ sơ. Qua hết một ngày thì tay cũng rã rời.

      Trời bắt đầu tối, nàng nhìn thấy bên bàn của bạn đồng liêu hồ sơ chất thành núi, muốn mở miệng hỏi, lại ngờ Đại Lý tự thiếu khanh bên kia gọi nàng qua.

      Thì ra là bảo nàng mang chồng hồ sơ đã kết án sang Hàn Lâm viện để lưu trữ. Mạnh Cảnh Xuân vốn tưởng rằng mọi hồ sơ đều đã ở Đại Lý tự rồi, ngờ còn có một phần lưu trữ bên Hàn Lâm viện. Chắc là sợ rằng nếu như có một bên bị cháy hoặc cẩn thận hủy mất, thì còn có chỗ khác lưu trữ hồ sơ.

      Nàng ôm một chồng hồ sơ đã được niêm phong cao ngất ngưởng sang Hàn Lâm viện, thư lại bên Hàn Lâm viện viết tất cả vào sổ ghi chép, sau đó một người khác ôm chồng hồ sơ kia vào một cái cửa nhỏ hẹp. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ nhìn vào bên trong, thấy nơi đó tối như mực, trông có vẻ rất thần bí. Lúc này chợt có người đến sau lưng nàng, nhàng vỗ vỗ vai nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân quay phắt đầu lại, thấy là Trần Đình Phương thì liền nở nụ cười: “Giờ này mà vẫn chưa về sao?”

      Trần Đình Phương trả lời mà lại bắt chước nàng, cũng rướn ̉ nhìn qua khe cửa hẹp kia, hỏi: “Mạnh huynh nhìn gì đó?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nói: “Huynh chỉ ngó lung tung thôi.”

      "Ân." Trần Đình Phương nhìn nàng, cười nhạt rồi đột nhiên hỏi, “Mạnh huynh đã từng qua phố hoa chưa?”

      "Cái này ——" Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng nói dóc, "Rồi."

      Trần Đình Phương mang theo vẻ mặt trong sáng nói: “Đệ lại chưa từng bao giờ.”

      “Đệ mới có 17 tuổi, ở độ tuổi trong sáng thơ ngây, làm sao có thể đến mấy nơi như phố hoa chứ? Theo huynh thấy, phố hoa cũng chả có gì thú vị. Mà ở đó cũng chỉ có mấy người bụng phệ mặt đầy nếp nhăn mà thôi. Ở cùng với mấy người đó chả có gì hay ho.” Mạnh Cảnh Xuân sợ muốn cùng nhau hoa phố, nên liền tỏ vẻ chán ghét trước, hòng chặn lại lời hắn.

      Trần Đình Phương vẫn cười nhẹ nhàng: “Ai ai cũng nói phố hoa là nơi tụ tập mỹ nhân hiếm có thế gian, vậy mà Mạnh huynh lại nói như thể thể chịu nổi như thế, thật sự khiến người khác càng thêm tò mò muốn biết.”

      Mạnh Cảnh Xuân cũng ngốc: “Nếu như hiền đệ đã hiếu kỳ như vậy, vậy thì lúc rảnh rỗi tự mình xem phải là được rồi sao?”

      " mình đến phố hoa thì có vẻ hơi kỳ lạ."

      Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân đã thầm khinh bỉ, biết ngay là sẽ như vậy mà, liền bắt bẻ : "Kéo cả đàn cả lũ mới là kỳ lạ!"

      “Chỉ có hai người thì sao có thể gọi là đàn lũ?”

      Mạnh Cảnh Xuân muốn nói năng quá cứng rắn, chí ít cũng thể từ chối một cách gượng gạo, liền : “Thật ra chuyện hiểu biết về mấy mỹ nhân ‘ôn nhu hương’ như thế này vốn là chuyện bí mật riêng tư ——" Nàng ghé sát hơn vào hắn, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ hiền đệ thích để người khác biết được mình ngủ với vị nương nào hay sao?”

      Trần Đình Phương thấy nàng nói chuyện huỵch toẹt như vậy thì xì một tiếng phì cười.

      Hắn dịu giọng nói: “Chẳng qua cũng chỉ ngang qua nhìn một cái, Mạnh huynh lại nghĩ lệch như vậy……”

      "Chỉ muốn nhìn cho mắt thôi sao?"

      Trần Đình Phương hơi gật đầu.

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ dù sao mình cũng có vài chuyện muốn hỏi Trần Đình Phương, cũng chỉ đành phải bất đắc dĩ đồng ý phố hoa với hắn, cuối cùng còn quên dặn dò phen: “Mấy nữ tử xinh đẹp rất thích lừa gạt người khác. Ta biết hiền đệ sợ bị lừa, nhưng mà đừng nấn ná lâu ở nơi đó.”

      Nàng nói xong liền muốn ra ngoài, rồi lại bất chợt dừng lại, chỉ chỉ gian phòng cất hồ sơ kia, hỏi Trần Đình Phương: “Chỉ có chỗ này lưu trữ hồ sơ của Đại Lý tự thôi sao?”

      Trần Đình Phương trả lời: “Hình bộ cũng có."

      Nàng mấp máy môi nhưng cuối cùng có hỏi tiếp.

      Trần Đình Phương thấy nàng quan tâm đến hồ sơ lưu trữ ở đây như thế, nghĩ chắc là nàng muốn tìm gì đó. Nhưng những hồ sơ bên trong đó toàn là những bản án xưa cũ, chẳng lẽ nàng muốn tìm hồ sơ của một bản án cũ sao?

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi xe ngựa của Trần Đình Phương đến phố hoa. Đến nơi, nàng nhảy xuống, đặt chiếc ghế con xuống đất, ý là muốn để Trần Đình Phương xuống xe.

      Trần Đình Phương lại ra ngoài. Gã sai vặt đánh xe nhà hắn vội nhỏ giọng nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Chắc là thiếu gia thay quần áo thôi, Mạnh đại nhân chịu khó chờ một chút."

      Mạnh Cảnh Xuân thầm trợn trắng mắt, đứng đợi ngoài xe.

      Qua lát, Trần Đình Phương mới vén rèm lên, gấp vội xuống xe. Mạnh Cảnh Xuân bày ra dáng vẻ ta đây từng trải, hề tò mò với những thứ xung quanh, chớp mắt thẳng vào trong.

      Lúc này trời đã tối hẳn, ánh đén rực rỡ sáng lên khắp nơi. đường, nơi nơi đều tỏa ra mùi rượu, mùi hoa, mùi son phấn, khiến người đường ngất ngây.

      Mấy nữ nhân trang điểm diễm lệ uyển chuyển đứng trước cửa kỹ viện đón khách, thậm chí còn có người tiến lên kéo Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhíu mi nhìn thoáng qua áo quan người, quả là bắt mắt. Lại quay đầu qua nhìn Trần Đình Phương, thằng nhãi này vậy mà biết phải đổi quần áo trước khi tiến vào phố hoa, đúng là người vô cùng thận trọng.

      Trần Đình Phương nở nụ cười, ngẫu nhiên quay đầu lại, khiến mấy nữ nhân trong kỹ viện kinh hô liên tục. Mạnh Cảnh Xuân dùng khóe mắt liếc nhìn cái, kéo kéo tay áo : "Đừng nhìn lung tung, hiền đệ sợ bị ai nhận ra sao."

      Khi chuyện lại nhìn thấy đằng trước có mấy tiểu quan (1) đứng phố, Mạnh Cảnh Xuân nhịn được mà nhíu mày. Tuy dạo này dân phong cũng cởi mở hơn bao nhiêu, nhưng cũng cấm nam phong (2), thành ra ở nơi yên hoa như thế này, có tiểu quan cũng có gì lạ.

      (1): Tiểu quan: Ngày xưa nam làm nghề bán hoa thì gọi là tiểu quan.

      (2): Nam phong: Kiểu mấy ông nhà giàu chán kiểu bình thường rồi thì đổi qua nam cho đổi vị.

      Trần Đình Phương thấy vẻ mặt này của nàng, nói: “Vẻ mặt này của Mạnh huynh là do cảm thấy nơi này quá phóng túng sao?”

      "Cũng phải." Mạnh Cảnh Xuân tránh né tầm mắt của nhóm tiểu quan đó, nói: "Đường đường là nam nhân mà lại làm cái loại nghề nghiệp này, dù gì cũng khiến người khác được thoải mái."

      Trần Đình Phương hỏi nữa. Khi hai người đến trước một thanh lâu tên là Đông Hoa Phường thì Trần Đình Phương dừng lại.

      Thanh lâu này vắng vẻ hiếm có, cũng có ai đứng ngoài chào mời khách, hề giống một thanh lâu.

      Mạnh Cảnh Xuân hơi nghi ngờ, liền mở miệng : “Hiền đệ muốn vào nơi này sao?”

      Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Trần Đình Phương có vẻ hết sức nhu hòa. chậm rãi : “Đông Hoa Phường là một nơi khá tốt, biết sau khi Mạnh huynh vào kinh có từng nghe thấy hay chưa?”

      "Tốt chỗ nào?"

      "Đây là dành cho quan lại."

      Mạnh Cảnh Xuân giật mình hiểu ra, thì ra những kẻ ra vào Đông Hoa Phường phần lớn là tai to mặt lớn trong kinh thành. Lại nghĩ nghĩ, nếu như đây là nơi quan lại thường lui tới, vậy thì tất nhiên sẽ có những quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp. chừng đây là một nơi tốt để moi tin.

      cân nhắc thì Trần Đình Phương đã bước vào cửa, Mạnh Cảnh Xuân vội theo sau. Tú bà tiến lên đon đả chào đón, thi lễ rồi nói: “Hai vị gia nhìn thật lạ mặt, chắc hẳn là lần đầu tới đây phải ?” Lại thấy diện mạo bất phàm của hai người Trần, Mạnh, nụ cười mặt càng thêm tươi tắn.

      Mạnh Cảnh Xuân vội cướp lời : “Nghe nói nương ở Đông Hoa phường tài hoa hơn người, nên muốn tới đây nghe một khúc nhạc thôi.”

      Trần Đình Phương bên cạnh nhịn cười, chỉ thản nhiên : “Hâm nóng thêm một bầu rượu, bày thêm chút ít thức ăn nữa.”

      Tứ bà kia nghe vậy thì liền chuẩn bị, Mạnh Cảnh Xuân lại cau chặt đầu mày, nghĩ bụng lát nữa nhất ̣nh phải ăn cho thật no. Tử viết, thực sắc tính dã (1). Cũng đã đến đây ngắm mỹ sắc rồi mà ăn ngon một chút thì đúng là thể nào nổi.

      (1): ăn uống và quan hệ nam nữ là bản năng tự nhiên của con người

      Gã sai vặt dẫn hai người lên lầu, rượu và thức ăn được lục tục dọn ra. Phía sau màn lụa, tiếng đàn bắt đầu cất lên. Trần Đình Phương ngồi xuống, rót chén rượu nhỏ đưa cho Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân hơi khát, nhận lấy chén rượu uống ực một cái.

      Một khúc đã hết, tú bà cuốn lại tấm màn lụa, một nương độ tuổi xuân thì ngồi sau cây đàn chậm rãi ngẩng đầu.

      Thấy hai vị khách có phản ứng gì đặc biệt, tú bà cẩn thận hỏi han: “Hai vị gia thấy thế nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân trầm ngâm phen, chỉ : "Rất tốt."

      Trần Đình Phương lại : "Tiếng nhạc thê lương."

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, nhét một miệng đầy thức ăn, nghĩ thầm Trần Đình Phương quả là một tên thích soi mói, quay sang nói với tú bà: “Nếu đã thê lương như vậy, thì bây giờ cần phải náo nhiệt hơn một chút .”

      Vì thế tú bà liền bảo nương vừa mới đánh đàn lui xuống. Chỉ chốc lát sau lại có hai vị nương mặc y phục rực rỡ diễm lệ, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút so với hai người Trần, Mạnh.

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo ăn, để ý gì. nương áo đỏ thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh nàng cười : “Vị tiểu gia này thật xinh đẹp nha. Sao mà ngay cả ria mép cũng có?”

      Mạnh Cảnh Xuân đặt đũa xuống, ́ gắng đè ép giọng nói, bày ra sắc mặt vui nói: “Gia mới 19 tuổi thì làm gì có ria mép?!”

      nương áo đỏ cười ra tiếng, lại bất ngờ vươn tay sờ soạng cằm của Mạnh Cảnh Xuân, ngón tay út vừa ́ tình lại như vô tình luốt qua cổ nàng, sau đó dáng vẻ như đã sáng tỏ thông suốt, nhưng cũng vạch trần gì.

      Mạnh Cảnh Xuân gấp đến độ mặt đều đỏ lên, đứng phắt dậy: "Gia có cho ngươi sờ sao?"

      Trần Đình Phương ngồi một bên xem trò hay, hớp trà, : "Kể vài tin đồn thú vị xem."

      nương áo vàng ngồi cạnh hắn nói: “ biết các vị gia muốn nghe tin đồn thú vị nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân muốn tránh khỏi hai vị nương kia, bèn hơi dịch dịch về phía bên Trần Đình Phương, nói: “Cứ kể bừa vài chuyện trước .”

      Áo đỏ nữ tử há mồm liền nói: "Lần trước trong Quỳnh Lâm yến……"

      "Ngừng!" Mạnh Cảnh Xuân xua tay, "Đổi cái khác."

      Trần Đình Phương mím môi cười.

      nương áo vàng bắt đầu kể: “Lần trước bên bộ Lại có một vị đại nhân tới Đông Hoa phường, ngủ lại một đêm. Sáng sớm hôm sau vì vội vàng lên triều mà quên lau vết son mặt, bị Hoàng thượng nhìn thấy, hỏi hắn ‘Ái khanh từ đâu mà tới thế?’. Hắn đáp ‘Đêm qua thần trực ở nha môn’. Hoàng thượng lại hỏi ‘Ngủ ngon ?’, hắn đáp ‘Vì trực đêm nên dám ngủ’. Hoàng thượng nói tiếp ‘Vậy mà Trẫm còn tưởng ái khanh mơ thấy thần nữ cơ đấy’, hắn cả kinh ‘Sao bệ hạ lại nói như vậy?’. Hoàng thượng hừ lạnh tiếng, ban cho hắn một cái gương đồng, sau đó gán cho hắn tội khi quân, biếm về ̣a phương.”

      Mạnh Cảnh Xuân uống rượu, cười giễu một tiếng: “Ngươi diễn hí kịch à, sao Hoàng thượng có thể chọc ghẹo thần tử như thế, toàn là nói bừa.”

      nương áo vàng kia lại kể thêm mấy câu chuyện, Mạnh Cảnh Xuân đều lắc đầu. Quay sang hỏi Trần Đình Phương, hắn cũng cảm thấy thú vị.

      nương áo đỏ lại nói: “Hay là kể chuyện về Thẩm tướng Thẩm đại nhân vậy?”

      Mạnh Cảnh Xuân lập tức cảm thấy hứng thú, rót chén rượu : "Thẩm tướng cũng có đến đây sao?"

      “Khoảng 11 năm trước thôi. Năm đó Tướng gia 16 tuổi, liên tiếp giành được mấy giải Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên. Sau khi thi đậu Trạng nguyên thì bị một đám người lôi kéo đến đây, cuối cùng lại chạy trốn mất. Lúc mấy chị em hỏi ‘Trạng nguyên lang đâu, sao lại thấy?’, lúc này mới có người nói Thẩm tướng trốn ra ngoài từ cửa sau rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân thoáng liếc mắt, nhét một miếng trái cây vào miệng: “Thẩm tướng mà cũng từng bị kinh sợ như vậy sao?”

      nương áo đỏ nhíu mày: “Đó cũng là đương nhiên thôi. Thiếu niên mới 16 tuổi đầu thì biết được cái gì chứ? Tuy là có thể viết ra được một bài văn hay, nhưng hiểu gì về chuyện nam nữ. E là đã bị dọa rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân tính toán một chút. Năm đó nàng mới có 8 tuổi. Aiz, 8 tuổi. Nàng nhịn được mà nhớ đến vài chuyện xưa cũ, cảm thấy khó chịu, lại uống thêm một chén rượu. nương áo đỏ tiếp: "Aiz, từ đó đến giờ cũng thấy Tướng gia đến đây nữa."

      nương áo vàng cũng nhíu mày nói: “ tới kỹ viện thì cũng thôi . Nhưng Tướng gia đã 27 tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, lẽ mắc bệnh gì tiện nói ra hay sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần, : "Chẳng lẽ…… Đoạn tụ?"

      “Nếu vậy thì biết bao nhiêu nương trong kinh thành sẽ thương tâm chết đây? thể nào đâu. Thiếp rất là vừa ý Tướng gia đấy. Nếu Tướng gia mà tới Đông Hoa phường lần nữa, dù bằng cách gì thì thiếp cũng phải cướp được quyền hầu hạ Tướng gia nha.” nương áo vàng nói xong thì liền nở nụ cười. nương áo đỏ ngồi bên cạnh đẩy nhẹ nàng ta một cái, thối thối nói: “Hừ! Chỉ sợ Tướng gia đến lúc đó lại có khả năng, thì ngươi ̣nh ngồi tán dóc với hắn cả đêm à?”

      nương áo vàng phản bác : ”Tướng gia như vậy thì cho dù chỉ nhìn cả đêm cũng đủ thỏa mãn rồi. Nếu còn có thể tán dóc nữa, thì có bảo ta chết ta cũng chịu.”

      Trần Đình Phương vẫn luôn thờ ơ từ nãy đến giờ chợt nở một nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu nói: “Thẩm tướng là người cẩn trọng cần mẫn, là cánh tay đắc lực của triều ̀nh, sao có thể cho phép hai ngươi ở đây tùy tiện bình phẩm như thế?”

      Mạnh Cảnh Xuân thấy Trần Đình Phương xưa nay chưa từng nói lời gì nặng nề, bây giờ lại nói như thế, lập tức đặt chén rượu xuống, nói với hai nương kia: “Sau này đừng có nói nhảm như thế nữa.” Nhưng thật ra Mạnh Cảnh Xuân rất là bội phục hai nương này lại dám can đảm nói ra như vậy!

      Dường như nương áo đỏ lại muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Trần Đình Phương đã đứng lên, lấy ra một thỏi bạc từ trong tay áo, đặt ở bàn, nghiêng đầu nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Ngồi đủ rồi, nên thôi.”

      Trước khi Mạnh Cảnh Xuân còn liếc qua thỏi bạc bàn kia, thầm nghĩ, hổ là con trai duy nhất của Trần gia, ra tay thật là hào phóng.

      Trần Đình Phương một mình ra ngoài, đứng ngây ngốc trong hành lang một lát như chờ ai đó, mặt thoáng qua một chút thẫn thờ.

      Mạnh Cảnh Xuân qua: “Hiền đệ cũng chỉ mới ngồi được khoảng một chén trà nhỏ, thực sự xem đủ rồi sao?”

      Trần Đình Phương hơi nhếch môi, mặt lại khôi phục nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu : “Thực sự đúng như Mạnh huynh nói lúc nãy, có gì thú vị. Nơi dùng để tiêu tiền mua vui nhưng cũng chỉ được đến thế này, biết vì sao người đời lại tham luyến mấy chỗ này như thế.”

      “Theo ta thấy, hiền đệ đừng chỉ nhìn một phía phiến diện như vậy. Ở trong mắt chúng ta thì những thứ này có gì hay ho, nhưng người khác thì lại bảo đây là một nơi cực tốt.” Mạnh Cảnh Xuân than tiếng, quay đầu liếc về phía sau lưng một cái, “Mỗi người cảm nhận mỗi khác, có gì là khó hiểu cả.”

      Trần Đình Phương cười nhẹ, xoay người xuống lầu.

      Hai người cùng đến cuối khu phố hoa, đường vẫn náo nhiệt tấp nập như khi tới. Xe ngựa Trần phủ đứng đợi tại một nơi bí mật gần đó.

      xe xóc nảy, Mạnh Cảnh Xuân thấy hơi rượu xộc lên, đầu choáng váng, nhưng vẫn quên hỏi Trần Đình Phương một chuyện quan trọng.

      Nàng : "Đệ biết chuyện Thẩm tướng ở tại quan xá, đúng ?”

      Trần Đình Phương trả lời: “Đương nhiên biết, nhưng chuyện này cũng có gì quan trọng. Thẩm tướng đã ở quan xá 10 năm, cũng có gì bất ngờ.”

      “10 năm?” Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ kinh ngạc, “ lẽ Thẩm tướng có phủ đệ của riêng mình sao?”

      Trần Đình Phương nghiêng đầu liếc nhìn nàng cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ có.”

      Mạnh Cảnh Xuân cau chặt mày: “Bổng lộc của Thẩm tướng...... chắc cũng thấp. Tại sao còn phải chịu ủy khuất mà ở quan xá......"

      Trần Đình Phương thản nhiên: “Lương tháng của hữu tướng là 300 lượng.”

      “300…” Lời tiếp theo của Mạnh Cảnh Xuân nghẹn cứng tại ̉ họng. Một tháng nàng cũng chỉ nhận được hơn 3 lượng, vậy mà Thẩm nhận 300! Đáng hận là một kẻ như vậy mà còn ở tại quan xá 11 năm trời!

      “Có lẽ là thấy quan xá thuận tiện nên cũng chuyển nơi khác. Huống chi Thẩm tướng có gia ̀nh vợ con gì, ở một căn nhà bự để làm chi đâu.” Trần Đình Phương chậm rãi , liếc nhìn Mạnh Cảnh Xuân cái, “Mạnh huynh có tò mò vì sao Thẩm tướng cưới vợ ?”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu. Nhìn dáng vẻ Trần Đình Phương như là biết nội tình, sao nàng có thể tranh thủ nghe ngóng cho được?

      “E là với vị trí của Thẩm tướng thì cưới ai cũng ổn. Hoàng thượng kị nhất là kết bè kết phái, bây giờ Thẩm tướng ngồi ở địa vị cao, cưới vị tiểu thư con quan nào cũng đều thích hợp, trừ khi Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng Hoàng thượng lại chưa hề đề cập tới chuyện này, giống như là thấy Thẩm tướng cưới vợ cũng rất tốt, cần lãng phí thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh trong gia ̀nh.”

      “Nữ nhân thế gian đâu phải chỉ có tiểu thư con quan.”

      “Nữ nhi của thương nhân cũng thể cưới, sợ quan – thương cấu kết. Dòng dõi thư hương trong sạch thì Thẩm tướng có thời gian để mà làm quen. Những nhà còn lại thì môn đăng hộ đối.” Trần Đình Phương ngừng lại chút, “Hơn nữa, cũng có ai dám đứng ra làm mai. Tuy có rất nhiều nương quý mến Thẩm tướng, nhưng thật sự muốn gả thì chẳng có bao nhiêu.”

      "Cũng phải." Đứng ở vị trí đó, có thể quang vinh, cũng có thể thất bại ê chề. Tuy rằng danh vọng cao lớn kể xiết, nhưng cũng như lớp băng mỏng.

      Mạnh Cảnh Xuân lại dựa vào cửa sổ xe, suy nghĩ một vài chuyện. Rượu của Đông Hoa phường ngấm lâu, chỉ uống mấy chén nhỏ tuy đủ say, nhưng đầu óc cũng đã mơ hồ. Nàng nghĩ thầm, lát nữa phải tìm chút đồ ăn để lót dạ, chứ lúc nãy ở kỹ viện chả kịp ăn gì.

      suy nghĩ thì xe ngựa Trần phủ đến cửa tây của quan xá. Trần Đình Phương vươn tay nhẹ vỗ vỗ nàng: "Mạnh huynh, đến quan xá rồi."

      Mạnh Cảnh Xuân “a” một tiếng, vội vàng xoa xoa mặt, tạm biệt Trần Đình Phương, nhảy xuống xe ngựa.

      Gió đêm ấm áp, đèn lồng treo cửa quan xá nhẹ đong đưa, đèn nhà bếp vẫn còn sáng. Mạnh Cảnh Xuân hân hoan, chân bước càng lúc càng nhanh, còn chưa phản ứng kịp thì đã vồ ếch ‘oạch’ một phát.

      Mạnh Cảnh Xuân đau đến nhe răng trợn mắt, tỉnh hẳn rượu. Cú ngã này cũng thật là nặng, khiến toàn thân nàng đều run lên.

      Nàng nằm ì ra đấy một lát thì có một bàn tay chìa về phía nàng, nói: “Còn mau đứng dậy?”
      tieunai691993, saoxoay, cucai_yunnie26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :