1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai bảo chỉ hoàng tử mới là “chân mệnh thiên tử” – Mưa Bay (96 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Ai bảo chỉ hoàng tử mới là “chân mệnh thiên tử”
      Nguyên tác: 天赐奇缘——不和皇子有恋情的穿越
      Tác giả: Mưa Bay -雨儿飘

      [​IMG]

      Người dịch: Yuetian

      Hikarichan
      Yuuri

      Suka-chan
      Lengkeng_Sophie

      Bản Cv: TTV

      Nguồn: http://tieulienlien.wordpress.com/

      Thể loại: đại quay về quá khứ

      Bối cảnh: TQ, triều Thanh—Khang Hy

      Số chương: 96 chương

      Sơ lược nội dung:

      cố, Chung Tâm Di ngược thời gian quay trở về triều Thanh – Khang Hy hoàng đế. Nỗi đau mất chồng chưa cưới khiến Tâm Di ko còn hy vọng, tin tưởng vào tình . 1 thân 1 mình trở về quá khứ, thông minh, lạc quan…ấy fải tự xoay xở thế nào nơi đất khách quê người? Vốn nghĩ lịch sử chỉ là…lịch sử, bản thân chỉ là…khách qua đường…tiếc thay…sống giữa ‘lịch sử’ sao có thể thoát khỏi vòng xoáy của nó! Tâm Di ko chỉ chứng kiến mà còn tham gia vào ‘cửu long đoạt đích’- cuộc tranh quyền cướp ngôi giữa các hoàng tử sau này. đứng về phía ai?! Liệu có tìm được hạnh phúc?!….

      Last edited: 23/8/14

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 1: Người giống người
      Dịch giả: Yuetian

      Từ trước đến nay, hoa cúc vẫn là loài hoa được nhiều văn nhân nho sĩ ưa thích: Dìu dịu thanh cao tự hồn hoa (1), đại diện cho phong thái đấng quân tử – phẩm cách cao thượng, tiết tháo kiên trinh (2) – người người tôn kính ngưỡng mộ! Hoa cúc như mùa thu, rất tự nhiên, đem lại cho con người cảm giác thoải mái. Mùa thu khiến người ta thư thái. Hoa cúc cũng vậy.

      Nơi cúc hoa kiêu hãnh đua nở này chính là ngự hoa viên Thanh triều.

      Trời thu. Cao vời vợi. Xanh thăm thẳm. gợn mây. khí mát mẻ trong lành khiến tâm trạng con người như cũng vui vẻ sảng khoái hơn. Lúc này, Ái Tân Giác La – Huyền Diệp (3) dạo bước trong vườn, ngắm nhìn những bông hoa muôn sắc nghìn thái, miệng ngâm:

      “Thường cửu nguyệt cửu nhật xuất trạch biên cúc tùng trung tọa, cửu chi, mãn thủ bả cúc. Hốt Trị Hoằng tống tửu chí, tức tiện tựu chước, túy nhi hậu quy.” (4)

      Đại nội tổng quản (5) Lý Đức Toàn, theo hầu phía sau, thấy Khang Hy ngâm thơ, đoán biết tâm trạng chủ nhân chắc hẳn tồi nên cất tiếng : “Hiếm khi Vạn Tuế Gia (6) có hứng ngâm thơ, tiếc thay nô tài học vấn hạn hẹp, nếu như trung đường (7) có ở đây, nhất định có thể ngâm vài câu giúp vui Vạn Tuế.”

      Khang Hy cười : “Theo hầu trẫm lâu rồi mà chẳng chút tiến bộ! Đây nào phải thơ trẫm. Có nghe “Thính qua thái cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn” (8-) chứ?”

      “Câu này nô tài biết! Của Đào Uyên Minh (9). “ Lý Đức Toàn cũng có đọc qua vài trang sách.

      Gần đây Khang Hy long thể tốt, lại gặp phải quá nhiều chuyện phiền não, thường xuyên có chút tinh thần, hiếm có khi nào được vui vẻ như hôm nay, Lý Đức Toàn kiếm chuyện : “Vạn Tuế Gia, hoa cúc năm nay nở đẹp hơn năm ngoái!”

      Khang Hy chỉ gật đầu, đáp.

      Lý Đức Toàn liếc thấy Khang Hy có vẻ gì phật lòng, lại : “Vạn Tuế Gia, nô tài có ý này, biết có nên ?”

      .”

      “Nô tài trộm nghĩ, hoa nở đẹp thế này nên có nhiều người cùng thưởng thức, cũng tiện hầu Vạn Tuế Gia ngâm thơ, túy nhi hậu quy (10)!”

      Nghe Lý Đức Toàn thế, Khang Hy mỉm cười, “Túy nhi hậu quy!”. Đột nhiên dừng bước, nhìn Lý Đức Toàn, : “Có điều… ý này của ngươi tồi, trẫm cũng buồn bực trong lòng… uhm… việc này giao ngươi sắp xếp!”

      Vạn Tuế Gia mời quần thần uống rượu ngắm hoa, phàm đại đa số quan chức kinh thành đều có cơ hội tham dự, số khác chức vị cao càng cảm thấy muôn phần vinh dự.

      Yến tiệc chiều mới bắt đầu nhưng đám quan chức đó sớm có mặt đông đủ. Hoàng đế thiết tiệc, ai dám đến muộn! ai muốn đến muộn ấy chứ! Cả đám tụ tập lại chỗ, quen biết hô huynh gọi đệ, chuyện trò vui vẻ; dù những người ngày thường ít qua lại, lúc này cũng gật đầu, chắp tay, vái chào, bắt chuyện cùng nhau.

      Cuối cùng cũng đợi được đến lúc truyền gọi, quần thần đồng loạt chỉnh đốn lại y phục, theo đúng cấp bậc lần lượt bước vào ngự hoa viên.

      Trong vườn, hàng chục chiếc bàn vuông xếp thành hai dãy thẳng tắp; phía trước, ở chính giữa là chiếc bàn lớn; mỗi bàn đều có bày đủ loại hoa quả tươi ngon, từng chậu cảnh từng chậu cảnh hoa cúc, trắng, vàng, hồng, tím, đủ màu đủ sắc; hoặc tựa, hoặc nghiêng, hoặc vươn cao, hoặc cúi mình; như ca, như múa, như cười, như , tranh nhau đua nở, khoe sắc khoe hương.

      Nhìn thấy các hoàng tử sớm ngồi ở đó, quần thần lập tức tiến lên trước yết kiến.

      Tứ A Ca Dận Chân thường ngày vốn điềm đạm ít , chỉ khẽ gật đầu. Khác với Dận Chân, bát A Ca Dận Tự, dù quen biết hay , đều nhiệt tình đáp lễ, thấy vài vị quan chức vụ thấp, ăn mặc tương đối mỏng manh, còn đặc biệt quan tâm vài câu đại loại như chú ý giữ gìn sức khỏe…khiến bọn họ cảm động phát khóc.

      Dận Chân lạnh lùng quan sát Dận Tự, bụng nghĩ: “ biết cách mua chuộc lòng người! Để xem xem nó có thể lung lạc được bao nhiêu người!”, chợt nhìn thấy Lý Đức Toàn dìu Khang Hy bước về phía mình, vội vàng đứng dậy.

      Những người khác cũng đều nhìn thấy Khang Hy, lập tức trở về chỗ của mình, im lặng, cúi đầu thi lễ.

      Khang Hy đến bên bàn lớn ngồi xuống, Lý Đức Toàn đứng hầu bên cạnh, bên kia còn có thanh niên mặc trang phục thị vệ, khoảng 30 tuổi, mày đậm, mắt long lanh có thần, sống mũi cao, môi hơi mỏng nam tính, da sạm nắng, vóc người, dùng cách của chúng ta bây giờ, tầm 1m76. ‘Chàng’ vừa xuất , lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của toàn bộ đám cung nữ! Vài tự thấy mình có chút nhan sắc, bạo dạn hướng về phía ‘chàng’ liếc mắt đưa tình, ‘truyền điện’ tới tấp, tiếc thay ‘chàng’ như hề nhìn thấy, vẻ mặt lãnh đạm chẳng biểu chút cảm xúc. Vị này họ Nạp Lan, tên Đức Duật, con trai độc nhất của Cửu môn Đề đốc Ngạp Lan Hoằng. Đừng thấy ta còn trẻ mà coi thường, võ công No., được tôn vinh Đại nội đệ nhất cao thủ, là Tổng lĩnh hoàng cung thị vệ.

      Sau khi yên vị, Khang Hy vẫy tay ra hiệu, : “Ngồi cả , giờ phải lúc thiết triều, thoải mái chút, cần quá chú trọng lễ tiết.” Đợi quần thần về hết chỗ, Khang Hy lại : “Trẫm rỗi rãi thấy trong vườn hoa cúc đua nở, nghĩ gần đây cũng có việc gì cấp bách, bèn vời các khanh đến thưởng rượu ngắm hoa, cùng vui vẻ thoải mái bữa. Ai… đừng ngây ra thế chứ, uống rượu, ngâm thơ, có khí chút coi!”

      Dận Chân vội tiếp lời: “Hoàng A Mã, nhi thần mạn phép mở đầu.” xong liền ngâm: “Táp táp tây phong mãn viện tài, nhụy hàn hương lãnh điệp nan lai. Tha niên ngã nhược vi Thanh Đế, báo dữ đào hoa nhất xứ khai.” (11)

      “‘Đề cúc hoa’ của Hoàng Sào (12).” Khang Hy gật đầu.

      Mấy câu thơ rất bình thường, có lúc, vào tai người khác, liền trở nên… khác thường, Dận Chân vừa dứt lời, Cửu A Ca liền: “Tha niên ngã nhược vi Thanh – Đế, tứ ca biết chọn thơ!”

      “Lão cửu, ý gì thế hả?” Dận Chân nén giận hỏi.

      Khang Hy cũng hiểu ra, khẽ nhíu mày.

      “Cửu đệ, mới nhấp có vài chén say rồi! Đệ xem, thơ cụ Tao có câu: Thu cúc hữu giai sắc, ấp lộ chuyết (đốt) kì . Phiếm thử vong ưu vật, viễn ngã di thế tình. Nhất thương tuy độc tiến, bôi tận hồ tự khuynh. Nhật nhập quần động tức, quy điểu xu lâm minh. Tiểu ngạo đông hiên hạ, liêu phục đắc thử sinh (13).” Bát A Ca khuyên.

      “Đệ uống đâu, sao say được, đệ nào có phúc như cụ Tao, hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã thảnh thơi như thế, ai! Khả thán đông li cúc, kinh sơ diệp thả vi. Tuy ngôn dị lan huệ, diệc tự hữu phương phi. Vị phiến doanh tôn tửu, đồ triêm thanh lộ huy. Đương vinh quân bất thái, phiêu lạc dục hà y (14).” Cửu A Ca Dận Đường thừa biết Dận Tự muốn hòa giải, nhưng vẫn vờ như hay.

      Thơ ca vốn là ‘bài tập bắt buộc’ từ , sớm thuộc nằm lòng, Dận Chân lập tức tiếp lời: “‘Cảm ngộ’ của Lí Bạch, cửu đệ ngâm bài này, lẽ đệ cũng buồn bực bất đắc chí?”

      Vẻ mặt Khang Hy lúc này còn mấy vui vẻ, liếc nhìn vòng đám ‘quý tử’, : “Muốn cãi lộn ra ngoài cãi, đừng có ở đây làm người khác mất hứng!”

      Biết làm Khang Hy mất vui, bọn họ lập tức đứng dậy tạ lỗi: “Nhi thần dám.”

      ‘Biến cố’ đó khiến khí buổi tiệc ‘hạ nhiệt’ nhanh chóng, quần thần chỉ biết nhìn nhau, dám ho he lấy tiếng.

      Thấy các vị ‘ái khanh’ đồng loạt… cắm đầu vào cốc rượu của mình, Khang Hy khỏi cụt hứng: “Hừ, sao gì cả thế? Trẫm kêu các khanh đến thưởng cúc là để thư giãn, thay đổi khí, quân thần cùng chung vui. Các khanh mắt to nhìn mắt , mắt nhìn mắt to có gì hay, đừng chỉ biết ngâm vịnh thơ cổ như thế, ai đó làm bài coi? biết làm thơ kể chuyện cười cũng được.” Chỉ vào Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Đình Ngọc (15), “Hoành Thần, khanh mở đầu , kể chuyện cười trẫm nghe xem.”

      Trương Đình Ngọc đứng dậy : “Bẩm hoàng thượng, thần xin phép làm thơ hơn!”

      Khang Hy lắc đầu, “Hôm nay trẫm muốn nghe khanh đoc thơ, chỉ muốn nghe khanh kể chuyện.”

      Trương Đình Ngọc hơi do dự, “Điều này… để thần nghĩ .” xong liền ngồi xuống, tự rót rượu vào chén của mình, nhấp ngụm, thầm nghĩ, “Kể chuyện cười phải khiến hoàng thượng thấy đáng cười, bất ngờ thế này, sao nghĩ ra!” Ông ta ngồi đó vắt óc suy nghĩ hoài vẫn ra, vô tình ngẩng đầu nhìn lên, nét mặt lập tức từ vẻ nghĩ ngợi chuyển thành kinh ngạc.

      Từ trong trung, điểm đen xíu rơi xuống…

      Chớp mắt, điểm đen đó càng ngày càng lớn dần… cuối cùng rơi thẳng xuống bàn đối diện bàn của Trương Đình Ngọc, chỉ chếch có chút, khiến Dận Chân ngồi ở đó nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng né qua bên.

      Cung nữ, thái giám bị cố bất ngờ này dọa cho la hét ầm ĩ, tháo chạy tứ tán.

      Nạp Lan Đức Duật cũng khỏi ngây ra, nhưng nhanh chóng định thần lại, chạy đến ‘xem xét trường’.

      Quần thần đồng loạt đứng dậy, tò mò ngóng cổ ‘dòm’ xem vật thể ‘rơi’ xác định đó là cái gì.

      Chỉ nghe thấy tiếng : “Aiyaya… đau chết được!”

      “Ý, biết kìa, là người… người sao lại rơi từ trời xuống được?” Mọi người thầm bàn tán.

      Nạp Lan Đức Duật cũng đưa mắt quan sát ‘con người’ ngồi dưới đất, “Trời! Mình chưa bao giờ nhìn thấy nào thê thảm như này!”

      Cuối cùng đó trông thê thảm đến mức nào? Mái tóc dài rối tung rối mù, khuôn mặt dính đầy đồ ăn, nước quả, xanh xanh đỏ đỏ… căn bản cách nào nhìn dung nhan của ra làm sao; quần áo … ống tay áo ngắn cả khuỷu tay, còn để lộ ra nửa bả vai, cánh tay cũng đen nhem nhẻm, bẩn thỉu khủng khiếp; ống quần chỉ vừa đến đầu gối, lộ ra cẳng chân, cái vỏ chuối nằm vắt vẻo bên , mép ống quần rách te tua, rủ xuống từng sợi sợi, bắp đùi còn có hai lỗ thủng, toàn thân ‘nhuộm’ bảy sắc cầu vồng.

      thử động đậy tay chân: “May quá, chưa ngã gẫy cái nào.” Vừa đưa tay nhặt cọng rau dính mũi vừa lẩm bẩm: “Nơi quỷ quái gì thế này?” rồi tay xoa xoa cái ‘bàn tọa’ đáng thương của mình, tay chống đất đứng dậy: “Đau!”

      Đột nhiên ta đứng im: thanh kiếm sắc lạnh, sáng loáng chĩa thẳng vào ngực , thuận theo chiều dài thanh kiếm, ánh mắt nhìn thẳng vào người đứng đối diện. Cái nhìn này khỏi khiến ngây người ra, ánh mắt như dán chặt vào khuôn mặt Nạp Lan Đức Duật cách nào rời ra được, trong tim cảm xúc trào dâng, suýt nữa thốt ra hai tiếng “Tử Kiện!” nhưng môi chỉ hơi mấp máy, thốt thành lời, “ phải, đó phải là Tử Kiện, Tử Kiện còn thế gian này nữa… Nhưng sao người đó lại giống Tử Kiện đến vậy, cứ như em sinh đôi ấy.”

      đứng ngây ra đó thầm nghĩ.

      Nhưng Nạp Lan Đức Duật lại hiểu nhầm, “Ai… đẹp trai cũng là cái tội!”

      hai người nhìn qua nhìn lại hồi lâu, cuối cùng Nạp Lan Đức Duật bị ‘nghía’ cho… hết còn tự nhiên nổi, bụng nghĩ: “Vẫn chưa nhìn đủ sao trời!”, thế là khẽ ho khan vài tiếng.

      giờ mới chợt nhận ra nãy giờ mình cứ nhìn chằm chằm con cái nhà người ta, “Ah, sorry nghen, làm ảnh hưởng các quay phim. Đạo diễn của các đâu? Để tôi đến xin lỗi ông ta tiếng.”

      “Đạo… diễn?” Từ đến lớn, Nạp Lan Đức Duật có từng nghe thấy từ ngữ này bao giờ đâu, mặt mày đần thối ra.

      “Uh, có đạo diễn sao quay phim? Đừng với tôi biết đạo diễn là ai nhé!”

      Nạp Lan Đức Duật cau mày : “Chẳng hiểu gì hết. là ai? mưu gì ở đây?”

      bị hỏi ngớ người ra: “Làm gì căng dzữ dzậy, tôi có cố ý đâu.”

      ! Nếu , khách sáo.” Nạp Lan Đức Duật lạnh như băng.

      cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu: “ mưu gì chứ? Có phải tôi thích đến đây đâu! Ông trời quẳng tôi xuống đây, tôi làm gì được?! Đến lượt trả lời – ai là đạo diễn?”

      “Ai là đạo diễn? Đạo diễn là cái gì?” Vô cùng bực mình với câu trả lời chẳng khớp chút nào với câu hỏi của ta.

      đăm đăm nhìn Nạp Lan, “Ngất cành quất! Sao đạo diễn lại chọn người đầu đất như làm diễn viên nhỉ? Thế này chẳng phải là tôi cũng có thể đóng vai nữ chính! Thôi, cho qua, tìm đạo diễn khó gì chứ. Ê, chĩa thanh kiếm gỉ của ra chỗ khác, coi mình là thị vệ chắc!” xong, dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm định đẩy qua bên nhưng thanh kiếm hề nhúc nhích, tức mình, lại đẩy cái mạnh, cẩn thận làm dứt tay mình.

      Nhìn máu chảy ra từ ngón tay mình, khỏi ngơ ra. Vội đưa ngón tay lên miệng, mút hết máu, hét thẳng vào mặt Nạp Lan Đức Duật, “Mấy người…tổ làm phim gì chứ! Diễn viên biết đạo diễn là ai!! Phụ trách đạo cụ lại đem kiếm cho diễn viên dùng!!! Chết người như chơi à nha!!!!”

      Nạp Lan Đức Duật vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, “Đương nhiên là kiếm , dù có là giả, cũng đừng hòng nhích được phân nào, nghĩ thị vệ bọn tôi ăn chay sống chắc?”

      trợn tròn mắt, “ là thị… vệ? Đồ ?”

      Nạp Lan Đức Duật đáp lời, trái lại, khẽ mỉm cười. Nụ cười của khiến đám cung nữ đứng quanh đó hồn xiêu phách lạc.

      chẳng chút quan tâm nụ cười của Nạp Lan mê hồn đến mức nào, chỉ cúi đầu nghĩ ngợi, “Chả nhẽ đây phải làng điện ảnh?” Quay đầu nhìn xung quanh, “AAAHHHHH!!!!!!!!! có máy quay phim!” Nhìn kỹ trang phục của đám đông lần nữa, khỏi thầm kêu khổ, “Thôi rồi, xem ra mình ngược thời gian quay về triều Thanh rồi.”

      Thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kỳ, trợn mắt nhìn lại: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nhân bao giờ hả?”

      Thường ngày vốn điềm đạm như Nạp Lan Đức Duật, lúc này cũng khỏi bật cười: “? Mỹ nhân? Có mỹ nhân nào trông bẩn thỉu như thế này ?”

      “Xí, đó là do có con mắt thẩm mỹ, biết thưởng thức cái đẹp.” cũng chịu thiệt, lập tức phản bác.

      Nạp Lan Đức Duật giấu nụ cười: “Tôi cũng cần biết thưởng thức vẻ đẹp của . Tôi chỉ cần tên tuổi? nhà ở đâu? đến đây vì mục đích gì?”

      là ai trước !”

      “Ngự tiền thị vệ thống lãnh Nạp Lan Đức Duật.” Nạp Lan cũng thà.

      nhấn mạnh từng chữ : “Nạp, Lan, Đức, Duật, phiền chĩa kiếm ra chỗ khác, có được ?”

      Nạp Lan Đức Duật vẫn đứng im.

      Cất cao giọng: “Chĩa ra chỗ khác, trông tôi giống người biết võ?!”

      Nạp Lan Đức Duật hơi do dự, thu kiếm về bao.

      “Ê, đây là triều Thanh hả?” hỏi.

      “Tôi tên ‘Ê’.”

      “Biết rồi. Nạp, Lan, Đức, Duật! Sao cha mẹ lại đặt cho cái tên phức tạp thế này nhỉ? Gọi chẳng thuận miệng chút nào!”

      Nạp Lan Đức Duật chẳng mấy vui vẻ : “Tôi họ Nạp Lan.”

      “Tôi cũng đâu ngu đến mức nghĩ họ Na!” cười , “Ê, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

      “Sao đời này lại có như thế này, mở miệng ‘ê’, khép miệng ‘ê’, chẳng chút gia giáo.” Nạp Lan Đức Duật nghĩ, nhưng vẫn trả lời , “ sai, đây là Ngự hoa viên của Tử Cấm Thành.”

      hướng về phía khẽ phẩy tay.

      Nạp Lan Đức Duật hiểu, hỏi: “Gì?”

      “Nhích ra chút, đừng cản tầm nhìn của tôi. chỉ ngốc bình thường.” lại giễu Nạp Lan câu.

      Nạp Lan Đức Duật cau mày nhưng vẫn nhích qua bên.

      chỉ Khang Hy, “Ông ta là vua hả?”

      “Đúng!” Nạp Lan Đức Duật đáp cách cung kính.

      “Hóa ra hoàng đế trong đời thực và trong phim chẳng khác nhau là mấy!” nghiêng đầu nhìn Khang Hy.

      —————

      Chú thích:

      *Chân mệnh thiên tử, hay còn gọi bạch mã hoàng tử (prince of charming): người .

      (1) Dìu dịu (mùi hương), thanh cao (khí chất) tự hồn hoa.

      (2) Đại diện cho phong thái quân tử phẩm cách cao thượng, tiết tháo kiên trinh, người người tôn kính ngưỡng mộ.

      (3) Ái Tân Giác La – Huyền Diệp: đây là tên đầy đủ của Khang Hy.

      (4) <Hán việt> Thường cửu nguyệt cửu nhật xuất trạch biên cúc tùng trung tọa, cửu chi, mãn thủ bả cúc. Hốt Trị Hoằng tống tửu chí, tức tiện tựu chước, túy nhi hậu quy.

      <Dịch nghĩa> Thưởng Tết Trùng Cửu ra cạnh nhà ngồi bên đám cúc, tay nắm đầy hoa. Chợt Trị Hoằng mang rượu đến, liền rót ngay, say mới về.

      (5) Đại nội tổng quản: tổng quản thái giám, hầu cận bên cạnh Khang Hy.

      (6) Vạn Tuế Gia: đây là trong rất nhiều cách gọi Hoàng đế, sau này hẳn còn gặp nhiều cách khác nữa.

      (7) Trung đường: đời Thanh, ‘đại học sĩ’ đứng đầu ‘nội các’, quan nhất phẩm gọi là ‘trung đường’. Tóm lại, đây là chức quan văn, nhất phẩm.

      (8-) <Hán việt> Thính qua thái cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn.

      <Dịch nghĩa> Từng nghe hái cúc dưới giậu đông, nhàn nhã ngắm núi Nam.

      (9) Đào Uyên Minh (365 – 427): nhà thơ nổi tiếng đời Đông Tấn với giai đoạn “Ngũ hồ thập lục quốc”.

      (10) Túy nhi hậu quy: say mới về

      (11) <Hán việt> Táp táp tây phong mãn viện tài, nhụy hàn hương lãnh điệp nan lai. Tha niên ngã nhược vi Thanh Đế, báo dữ đào hoa nhất xứ khai.

      <Dịch thơ> Vi vút đầy vườn thổi gió tây

      Nhụy rầu hương lạnh bướm khôn bay

      Nếu xuân năm tới ta làm chúa

      Truyền với hoa đào nở cả đây

      (12) Hoàng Sào: người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân cuối đời Đường.

      (13) <Hán việt>: Thu cúc hữu giai sắc, ấp lộ chuyết (đốt) kì . Phiếm thử vong ưu vật, viễn ngã di thế tình. Nhất thương tuy độc tiến, bôi tận hồ tự khuynh. Nhật nhập quần động tức, quy điểu xu lâm minh. Tiểu ngạo đông hiên hạ, liêu phục/phúc đắc thử sinh.

      (14) <Hán việt> Khả thán đông li cúc, kinh sơ diệp thả vi. Tuy ngôn dị lan huệ, diệc tự hữu phương phi. Vị phiến doanh tôn tửu, đồ triêm thanh lộ huy. Đương vinh quân bất thái, phiêu lạc dục hà y.

      (15) Thủ Phụ Đại Học Sĩ: chức quan đứng đầu Nội các.

      Trương Đình Ngọc (1672 – 1755), tự Hoành Thần, hiệu Nghiên Trai, quê An Huy – Đồng Thành, Thanh triều Bảo Hòa điện Đại học sĩ, quân cơ đại thần, thái bảo (thầy dạy hoặc người phụ giúp hoàng tử), nguyên lão 3 triều, làm quan 50 năm.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2: Cãi nhau với Dận Chân
      Dịch giả: Yuetian

      Bất cứ ‘ kiện’ gì xảy ra trong hoàng cung đều được truyền với tốc độ tên lửa, ‘náo động’ ở Ngự hoa viên cũng ngoại lệ.

      Khi cung nữ Tiểu Đường chạy xộc vào cung điện của Dư phi, Dư phi cáu gắt quát tháo kẻ hầu người hạ. Mà thực ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì cho cam. Chuyện là trong lúc quét dọn cung nữ Tú Nhi vô ý làm rơi vỡ chiếc bình hoa , may sao Dư phi lại từ phòng trong bước ra nhìn thấy, lập tức lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

      “Tú Nhi!” Dư phi ‘gầm’ lên.

      Nghe tiếng Dư phi, Tú Nhi run cầm cập, lập tức quỳ xuống, “Xin nương nương thứ tội!”

      “Tiện nhân, ngoài gây họa, phá hoại mày còn làm được gì nữa hả? Cậy có chút nhan sắc cả ngày chỉ nghĩ làm sao bay lên cành cao biến phượng hoàng phỏng?” Chửi trước tính tiếp.

      Tú Nhi vội biện bạch, “Nương nương, Tú Nhi nào dám!”

      còn tốt, vừa mở miệng giải thích liền khiến Dư phi càng tức đẫy, “Hừ, dám! Xảo Hồng!”

      Cung nữ Xảo Hồng đứng ngoài sân cho chim ăn, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng quát mắng, biết ngay là Tú Nhi lại chọc giận Dư phi, chưa kịp nghĩ ra cách nào giải vây cho Tú Nhi nghe Dư phi gọi tên mình, vội vàng chạy vào, “Nương nương cho gọi nô tì?”

      Dư phi chỉ vào Tú Nhi: “Tát vỡ mồm nó cho ta!”

      Xảo Hồng do dự.

      “Ngươi điếc đấy chứ! Tát, tát mạnh vào!” Dư phi trừng mắt nhìn Xảo Hồng.

      Xảo Hồng nghĩ nếu mình đánh, Dư phi cũng ra lệnh cho người khác đánh, mình ra tay vẫn tốt hơn, có đánh còn biết nương tay. Nghĩ vậy đành giơ tay tát Tú Nhi.

      May sao mới tát hai, ba cái, Tiểu Đường chạy xộc vào, vừa chạy vừa hét: “Nương nương, nương nương…”

      Xảo Hồng ngay lập tức ngừng tay: “Xin nương nương tha cho Tú Nhi!”

      Dư phi hướng về phía Tú Nhi phất mạnh tay, “Cút ra chỗ khác! Nhìn thấy khó chịu.”

      Tú Nhi khóc lóc, chạy vụt .

      Dư phi quay đầu về phía Tiểu Đường, hỏi với giọng bực tức: “Chuyện gì? để bổn cung được yên lấy phút!”

      “Tin nóng, tin nóng, nương nương!” Tiểu Đường làm ra vẻ thần bí : “ trời, trời đột nhiên rơi xuống người!”

      Xảo Hồng đứng bên cạnh xen vào, “ phải chứ! Có nhầm đấy! Chắc là từ chỗ nào đó ngã xuống ấy chứ?”

      nhầm được, hoàng thượng, cùng tất cả đại thần có mặt tại bữa tiệc đều nhìn thấy! Là !” Tiểu Đường khẳng định.

      “Có chuyện này sao?” Dư phi tỏ vẻ nghi ngờ.

      “Vớ vẩn, tôi còn lâu mới tin!” Xảo Hồng vẫn tin.

      Điều mà Dư phi quan tâm nhất là thái độ của Khang Hy, liền hỏi: “Hoàng thượng có tin hay ?”

      “Nô tì .” Xảo Hồng đương nhiên thể biết trong khoảng thời gian mà ta chạy về đây xảy ra chuyện gì ‘nghiêm trọng’.



      việc xảy ra ở Ngự hoa viên vô cùng… thú vị.

      Khang Hy rất hứng thứ với này, vừa để tâm quan sát từng cử chỉ, hành động của ta vừa nghĩ: “Nha đầu này cũng to gan đấy, thay bằng người khác e chỉ biết khóc lóc, đến cũng nên lời chứ đừng mong… Rốt cuộc từ đâu chui ra nhỉ?”

      Lại , Dận Chân thấy Na Lan Đức Duật và kỳ quái này thầm thầm nửa ngày trời, chắc cũng phải hỏi ra được chút gì, liền cất tiếng gọi: “Na Lan Đức Duật!”

      “Vương Gia!” Na Lan Đức Duật quay qua Dận Chân.

      “Ngươi hỏi ra lai lịch của ta chưa?” Dận Chân hỏi.

      “Bẩm, vẫn chưa.”

      Dận Chân lập tức đem chức vị ra đàn áp, “Thế vừa nãy ngươi làm gì? Lâu như vậy, tâm chắc?”

      Na Lan Đức Duật biết Dận Chân vừa bị Cửu A Ca bát bẻ, chưa tìm ra chỗ xả, đúng lúc này lại gặp phải mình, đành thận trọng đáp lời chứ biết sao, “Bẩm Vương Gia, ta cứ vờ đánh trống lảng, ti chức chưa có cơ hội hỏi .”

      Dận Chân “hừ” tiếng, “Vô dụng, lui ra chỗ khác để bổn vương hỏi.” Vốn nghĩ bản thân chắc chắn hỏi ra được điều gì, ai ngờ này lại chẳng thèm nể mặt.

      Lúc đó nhìn Khang Hy, già trẻ, cổ kim bốn mắt nhìn nhau cách chăm chú! Nghe tiếng Dận Chân, liền bĩu môi: “Vương Gia oai lắm sao, chức vị có lớn đến đâu cũng hơn được hoàng thượng.”

      Vốn định ra oai dọa nạt ta trước, nào ngờ chỉ câu của cũng đủ khiến những lời Dận Chân muốn kẹt cứng luôn trong họng, nhất thời sao phản bác được, mặt đanh lại nhưng tiện nổi cáu.

      Nét mặt mấy vị A Ca khác lộ vẻ chế giễu, Cửu A Ca, Thập A Ca lại càng được nước, nháy mắt ra hiệu cho nhau, cái điệu xem kịch mất tiền.

      thèm để ý đến Dận Chân, bước lên trước vài bước, Na Lan Đức Duật vội đưa tay ngăn lại.

      dừng bước, hướng về phía Khang Hy , “Lão tiên sinh, ngài là hoàng đế hả?”

      “Lão tiên sinh!” Khang Hy sững người, ngay sau đó cười ha hả: “Hahaaa… thú vị, thú vị!”

      “Chẳng qua chỉ gọi tiếng ‘lão tiên sinh’, có gì thú vị chứ!” lầm bầm trong bụng.

      Sau khi dứt tiếng cười, Khang Hy đáp: “ sai, trẫm chính là hoàng đế.”

      bắt chước người Mãn hướng về phía Khang Hy hành lễ, “Tiểu nữ yết kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng thánh an!”

      Khang Hy mỉm cười hài lòng, khẽ gật đầu, “Tiểu nha đầu cũng hiểu lễ nghi đấy chứ! Ai, sao vừa nãy nha đầu lại gọi trẫm là ‘lão tiên sinh’?”

      “Tiểu nữ phải hỏi cho trước , nếu ngài phải là vua, mà tiểu nữ lại tôn xưng ngài ‘hoàng thượng’, còn hành lễ, yết kiến, há chẳng phải là tiểu nữ chịu thiệt hay sao!”

      tại sao Khang Hy lại câu thế này: “Là trẫm chịu thiệt.”

      “Chính thế, chính thế, sao có thể để hoàng thượng chịu thiệt được, hơn nữa, như thế là đại bất kính, là khi quân!” nhanh chóng tiếp lời.

      “Nha đầu biết ăn , trẫm bắt đầu thấy thích ngươi rồi đấy!”

      “Lịch sử Thanh triều chỉ có hai vị hoàng đế cao tuổi, ngài là Khang Hy hay Càn Long?”

      “Trẫm là Khang Hy.”

      “Ái Tân Giác LaHuyền Diệp!” buột miệng thốt lên.

      Cuối cùng Dận Chân cũng chộp được cơ hội: “To gan, dám gọi thẳng tên hoàng đế!” Ngờ đâu Khang Hy chẳng hề để ý, khẽ phẩy tay, tiếp tục trò chuyện với , “Càn Long mà ngươi là ai thế?”

      “Cháu nội ngài chứ ai!”

      Khang Hy khỏi thắc mắc: “Ngươi mới có mấy tuổi! Sao biết cháu nội trẫm sống lâu hay ?”

      “Việc tiểu nữ biết cháu ngài sống lâu hay có liên quan gì đến tuổi tác chứ?!”

      lẽ nhà ngươi có thể biết trước tương lai?” Khang Hy càng lúc càng thấy hứng thú.

      “Chuyện tương lai tiểu nữ thể biết trước, có điều, bất cứ người nào đến từ cách đây tầm… 300 năm ít nhiều đều biết về lịch sử đời Thanh, Khang Hy và Càn Long lại càng nổi tiếng, nhà nhà biết người người hay, già trẻ lớn bé ai .”

      “Ngươi ngươi đến từ 300 năm sau?” Khang Hy vô cùng kinh ngạc.

      gật đầu khẳng định: “Tiểu nữ đến từ Công nguyên 2012.”

      Dận Chân lớn giọng quát: “ xằng bậy!”

      “Ê, ngài cũng chẳng ai bảo ngài câm, tôi chuyện với hoàng thượng, ngài chõ mồm vào làm gì, có loại bề tôi nào như ngài ?!” chút né tránh, hét thẳng vào mặt Dận Chân.

      Dận Chân tức đến mức lắp bắp mãi thành lời: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

      cũng chẳng để Dận Chân có cơ hội , “Ngươi sao?! Tôi đúng chắc?”

      Thấy lớn tiếng la hét Dận Chân, đám quan chức vị thấp sợ chết khiếp, mặt mày xanh lè xanh lét. Phải biết rằng vị Tứ A Ca này xưa nay vốn độc địa, cay nghiệt, nổi tiếng với danh xưng Lãnh diện vương gia. Đám đại thần chuyện với ông ta còn phải dè chừng, thận trọng hết mức có thể, chỉ lo sai điều gì chuốc vạ vào thân; hôm nay lại có người, mà còn là nữa chứ, dám quát tháo Dận Chân, nhẽ nhóc này ăn phải gan hùm mật gấu?

      Na Lan Đức Duật cũng bất ngờ trước to gan lớn mật của , “Có dũng khí! Nếu biết đó là Ung Vương gia, có còn dám với thái độ đó nữa hay ?”

      Khang Hy càng nhận thấy nét cá tính nơi , “Nha đầu khá! Lại có thể khiến Dận Chân nuốt mất lưỡi.”

      thấy Dận Chân được câu nào, mỉm cười hài lòng, quay qua Khang Hy: “Hoàng thượng, ngài tin hay ?”

      “Làm sao chứng minh được nhà ngươi đến từ 300 năm sau?” Khang Hy nghĩ lúc, .

      “Quá đơn giản! Trang phục có thể chứng minh tiểu nữ phải người thời đại này, còn nữa…” cởi chiếc ba lô nãy giờ vẫn khoác vai xuống. Mở khóa. Dốc ngược. Từ bên trong rơi ra nào điện thoại, nào ví, đồ trang điểm, còn cả loạt những thứ đồ lặt vặt mà chỉ có chúa mới biết là gì, rồi chỉ vào đó : “Thanh triều chắc chắn là thể có những thứ này!”

      Tất cả mọi người đều hào hứng xúm vào xem.

      Dận Chân cũng thò đầu lại gần nhìn lướt qua vòng, phản bác: “Hừ, trông cách ăn mặc của ngươi quái gở chết được, bại hoại thuần phong mỹ tục! biết còn kiếm đâu ra đống tùm lum đồ vật kỳ quái. Theo bổn vương, nhà ngươi ràng là nữ, đem những thứ đồ nghiệt này lẻn vào hoàng cung mưu hành thích hoàng thượng. ! Ai xúi giục ngươi làm việc này?”

      thoắt cái xông đến, chỉ thẳng mũi Dận Chân hét lên: “Gọi những đồ vật mà bản thân chưa từng nhìn thấy, hiểu là cái gì là đồ nghiệt chỉ có thể chứng minh ngu xuẩn, dốt nát của ‘ngài’!”

      “Chưa thấy con nha đầu nào thiếu gia giáo như ngươi!” Dận Chân lùi về sau bước.

      “Tôi thiếu gia giáo? Bổn nương có học có hành đàng hoàng à nha!”

      “Con nhà có học thức mà lại ăn mặc thế này sao? Còn chỉ tay vào thẳng mặt bổn vương nữa chứ?”

      Từ đầu đến giờ Cửu A Ca, Thập A Ca chỉ đứng ngoài xem ‘kịch’, cuối cùng cũng nhịn nổi cười phá lên. Đám văn võ đại thần đương nhiên dám cười cách trắng trợn như thế, người nào cũng cúi gằm mặt, bịt mũi che miệng cười thầm ngớt, đến Khang Hy cũng suýt chút nữa bật cười thành tiếng, phải vội giả bộ uống trà che .

      Mỗi mình Na Lan Đức Duật là hề cười, rất lo cho đó, “Tiểu nha đầu biết trời cao đất dày, biết mình rước họa vào thân? Đắc tội Ung Vương Gia, hậu quả…” thực dám nghĩ tiếp.

      như cũng cảm thấy cử chỉ của mình có chút quá đáng liền rụt tay lại, “Là do tôi bị ngài chọc tức đấy chứ! Ai bảo ngài gọi tôi nữ chi?”

      “Tiểu vương chọc tức nhà ngươi?” Dận Chân muốn… khóc thét, ràng là ta chọc cho mình tức phát điên lên, giờ bản thân lại thành vai phản diện, “Bổn vương hơi đâu tranh cãi với ngươi, hôm nay ngươi chịu khai lai lịch đừng hòng rời khỏi hoàng cung!”

      “Hoàng cung! Ngài vừa là tôi lẻn vào hoàng cung, đúng ?”

      phải thế chắc?”

      “Vương Gia, nghe tôi này, ngài cũng biết đây là hoàng cung? E ngài muốn vào Tử Cấm Thành yết kiến hoàng thượng còn phải dâng chiếu thư, trình lệnh bài, tôi lại biết phi thiềm tẩu bích, dễ gì lẻn vào đây được?” vẫn thờ ơ như .

      “Quy định trong cung biết ít nhỉ!” Dận Chân châm chọc.

      “Tất nhiên! Còn nữa, mọi người đều nhìn thấy tôi từ trời rơi xuống. Hoàng thượng cũng thấy nữa. Sao? Mỗi ngài thấy? Mắt ngài có vấn đề hả! Rồi, lùi bước , cứ cho là tôi lẻn vào , trong cung bao nhiêu cung nữ thái giám qua lại, chả nhẽ bọn họ cũng giống ngài, nhìn thấy con người sống sờ sờ đây chắc? Ừ coi như tôi có cách che mắt bọn họ…” liếc qua chỗ Na Lan Đức Duật, tiếp: “…đám đại nội cao thủ này để trưng bày chắc?”

      Dận Chân nghiến răng: “Mồm mép ra phết, thảm nào Na Lan Đức Duật đầu hàng là phải, ta thấy giao ngươi cho Hình bộ chắc khai hết thôi.”

      “Hình bộ cao quá, ngài còn được, tôi với chưa tới cái mức ấy, Thuận Thiên Phủ được rồi.” chẳng chút sợ hãi.

      Lúc này Khang Hy mới chịu mở miệng: “Dận Chân, ngày thường có thấy ngươi hấp tấp thế này đâu, hôm nay sao thế, từ từ hỏi cho .”

      Lời của Khang Hy khỏi khiến ngớ người ra, quay đầu lại nhìn Dận Chân lần nữa, “Dận Chân á? Hóa ra đó chính là…”, tròng mắt đảo vòng, “Ha, mình cãi lộn với Ung Chínhhoàng đế (tương lai) cơ đấy, haha, xưa nay chưa ai có cái ‘vinh dự’ này à nha!”

      Dận Chân thấy Khang Hy có ý bao che , liền : “Hoàng A Mã, hà tất hỏi thêm, ta vô phương chứng minh mình đến từ tương lai, cho thấy những điều ta lúc nãy đều là dối trá, trừ phi ta đưa được ra bằng chứng thuyết phục.”

      “Nha đầu, xem ra những điều ngươi chưa đủ sức thuyết phục người khác đâu nhỉ!” Khang Hy với .

      nhìn qua Khang Hy rồi quay lại trừng mắt nhìn Dận Chân: “Coi như tôi xui xẻo!”

      Dận Chân đắc ý: “ ra chứ gì!”

      cũng chẳng thèm để ý giọng điệu giễu cợt của Dận Chân, quay đầu hỏi Na Lan Đức Duật: “Ê, giờ là Khang Hy năm bao nhiêu?”

      “Khang Hy năm 59.” Na Lan Đức Duật trả lời, thực tình cũng rất tò mò muốn biết này làm thế nào chứng minh bản thân.

      thèm để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của đám đông, bắt đầu nghĩ ngợi xem làm sao cho cái đám ‘đồ cổ’ này tin rằng mình thực đến từ tương lai, “Khang Hy năm 59 xảy ra kiện gì nhỉ… tiêu rồi… kiến thức lịch sử trả hết thầy , lúc động đến mới biết… ai… nghĩ kỹ coi nào!”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3: Bí mật kinh thiên động địa

      vòng quanh Na Lan Đức Duật vài vòng mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, thế là ngồi phịch phát xuống đất, “Việc chưa xảy ra có cũng vô ích, bọn họ nhất định tin, việc xảy ra rồi ra cũng… vô duyên… Uhm, tìm chuyện gì chỉ ít người biết xem chừng khó quá.” Ngẩng đầu nhìn sang phía Dận Chân, khuôn mặt vị ‘vương gia’ này vẻ nôn nóng nhưng tự tin, “Đắc ý ghê nhỉ nhưng còn lâu tôi mới chịu thua!” Ánh mắt lại ngó qua mấy vị A Ca khác đứng bên cạnh, “Y phục của mấy tay này chẳng khác Dận Chân là mấy, hẳn cũng phải là A Ca chứ kém đâu được… Ai… Đợi …” Như chợt nghĩ ra điều gì, đứng bật dậy, quan sát Khang Hy kỹ.” Khang Hy năm 59?! Khang Hy tại vị tổng cộng có 61 năm, vậy việc đó chắc phải quyết định rồi… A! được, được, bí mật này quá lớn, nếu lộ ra, người đầu tiên tha cho mình là Khang Hy. Dù Khang Hy giết, mấy tay A Ca này cũng chịu bỏ qua. Nhưng… ngoài chuyện này ra, mình thực nghĩ ra gì khác, Dận Chân đương nhiên cũng cho mình thêm thời gian… Nhưng , việc trước mắt cũng vô phương giải quyết… Ai… Làm sao bây giờ?”

      Dận Chân hết muốn kiên nhẫn đợi thêm nữa, mở miệng thúc: “Sao? Mới nãy còn bẻm mép lắm mà! Giờ câm rồi?”

      “Ồn ào, để người ta nghĩ hẵng.” biết bản thân bước đến mép vực, còn đường lui, “ , chết chắc. ra… biết đâu vẫn còn cơ hội. Mình tin người đại lại thua mấy thứ ‘đồ cổ’. Hoàng đế cũng là người, cũng có tâm lý của con người, đánh cược vận may của mình xem! Trước mắt phải qua được cửa Khang Hy, còn việc sau này, sau này tính.”

      “Nghĩ xong chưa?” Dận Chân lại giục.

      hạ quyết tâm liều phen, với Khang Hy: “Hoàng thượng, bằng chứng, tiểu nữ có rồi, nhưng tiểu nữ thể , càng dám , ra, ngài giết tiểu nữ mất.”

      Khang Hy bằng giọng ấm áp: “Trẫm là loại bạo chúa lạm sát người vô tội ư?”

      làm ra vẻ tủi thân, “Đương nhiên phải! Nhưng… việc này hết sức nghiêm trọng. ra, hoàng thượng giết tiểu nữ, tiểu nữ cũng bị người khác giết người diệt khẩu.” Liếc Dận Chân phát, rồi với Na Lan Đức Duật, “Ai! Thôi, Tổng lĩnh đại ca, cứ giải tôi đến Hình bộ cho rồi. Nếu may mắn, chừng có ngày được đặc xá cũng nên.”

      Khang Hy trừng mắt nhìn Dận Chân, “Dận Chân, xem xem, ngươi dọa người ta sợ đến thế kia kìa. Nha đầu, có trẫm ngồi đây, xem ai dám động nha đầu sợi tóc, bất luận nha đầu gì, trẫm cũng quyết bắt tội.”

      Dận Chân bề ngoài dám cãi, trong bụng ngớt kêu oan: “Tôi dọa ta? Lá gan ta to hơn trời nữa kìa!”

      chỉ đợi câu này của Khang Hy, lập tức tiếp lời: “Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, lời giữ lời, được hối đâu đấy!”

      “Trẫm lại lừa tiểu nha đầu như ngươi sao? Trẫm, là vua nước!”

      Nghe đến đây, Na Lan Đức Duật biết nhóc này định chơi trò gì, “Khá! Lùi bước tiến ba bước! Vẻ ngoài chẳng qua 20, 21 tuổi mà chỉ biết ăn lại còn thông minh hơn người. Quả là hiếm thấy!”

      Thấy Khang Hy chắc như đinh đóng cột, liền yên tâm, cười : “Vậy, việc tiểu nữ sắp nhất định chứng minh được tiểu nữ đến từ tương lai bởi vì đời này chỉ mình hoàng thượng, Ngài, biết chuyện này.”

      “Uhm? Chỉ mình trẫm biết? Là chuyện gì vậy?” Lòng hiếu kỳ của Khang Hy hoàn toàn bị ‘câu’ lên, vô cùng nóng lòng muốn biết đáp án, nhưng lại chần chừ , liếc nhìn đám hoàng tử hoàng tôn.

      Khang Hy nghĩ vẫn còn e ngại, liền : “ việc gì phải sợ, có trẫm đây, cứ .”

      hít hơi sâu, liền hơi: “Tiểu nữ biết NỘI DUNG DI CHIẾU SAU TẤM HOÀNH PHI ‘CHÍNH ĐẠI QUANG MINH’ TRONG CUNG CÀN THANH.”

      Câu này ngang tiếng sét giữa trời xanh, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải kinh hoành. Khang Hy bật đứng dậy, chằm chằm nhìn … hồi lâu sau mới từ từ ngồi xuống.

      Các vị A Ca cũng khỏi nhìn nhau, kinh ngạc, phấn khích, vui sướng, hoài nghi… đều từng nét mặt.

      Mặc cho ngày thường ‘trầm tĩnh công’ của Dận Chân có ‘thâm hậu’ đến cỡ nào, lúc này khuôn mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, thể nào ngờ được rằng này lại ra câu chấn động đến vậy.

      Bát A Ca Dận Tự chăm chăm nhìn , nôn nóng đợi ta tiếp. Tuy ánh mắt lộ nghi ngờ, Cửu A Ca vẫn bị khích động đến mức tóm chặt lấy tay Thập A Ca, còn Thập A Ca, như hề nhận thấy, mắt chữ O mồm chữ A, vừa kinh ngạc vừa phấn khích.

      Bọn họ đều muốn biết ai là người kế thừa ngôi vị. chỉ đám A Ca, mà cả những người có mặt, e chừng mấy ai muốn biết. Các vị đại thần cũng bắt đầu ghé tai nhau, thầm bàn luận cách sôi nổi.

      Na Lan Đức Duật cũng kinh ngạc đến cực điểm: “Trời, thẩm nào ta phải ‘dĩ thoái vi tiến’ (lấy lùi làm tiến, vờ rút lui để sau tiến công). ta có biết mình thế? Việc này có thể thích được sao? Chẳng lẽ còn chuyện gì khác? Chê hoàng cung vẫn chưa đủ loạn hay sao?! Giờ ‘vui’ rồi, bất luận biết hay giả, từ giờ trở cũng đừng hòng sống yên ổn.”

      Ngự hoa viên đột nhiên bị bao trùm trong bầu khí tĩnh lặng đến ngạt thở, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng lá rụng. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Khang Hy, lúc này Khang Hy nghĩ gì, ai đoán biết được. Trong lòng cũng thấp thỏm yên. hiểu rất , thủ cấp của mình có giữ được cổ hay tùy vào câu của Khang Hy.

      Thực ra, trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi này, trong đầu Khang Hy nảy ra ít ý nghĩ. phải ông ta nghĩ đến việc giết . Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi ông nghe . Nhưng khi ông nhìn thấy vẻ mặt đám quý tử, liền thay đổi ý định.

      “Cuối cùng trẫm cũng biết vì sao này hết lần này đến lần khác muốn trẫm hứa bắt tội, giết ta. ta sớm biết việc này có thể gây nên phản ứng lớn thế nào. Coi, ai ai cũng lộ ra ánh mắt thèm khát, chỉ hận nỗi lập tức biết ngay di chiếu viết gì. Ai… Nha đầu, lá gan của ngươi cũng to quá đấy! Trẫm có thể tuân thủ lời hứa, nhưng… đám quý tử này … Quái lạ, sao trẫm lại lo cho ta nhỉ?”

      Khang Hy nhìn lần nữa, khuôn mặt ‘lọ lem’ hết sức, nhìn biểu gì, nhưng ánh mắt điềm tĩnh, thản nhiên như mặt nước hồ gợn sóng, Khang Hy thầm thở dài tiếng: “Thôi, cứ để ta với trẫm trước !”

      Nghĩ đến đây, Khang Hy khẽ vẫy : “Nha đầu, đến đây!”

      bước đến trước mặt Khang Hy, cúi người, ghé vào tai ông…

      Mặc dù chuẩn bị tâm lý từ trước, nghe xong, Khang Hy vẫn khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn : “ thể nào? ta thể biết, càng nên biết! Đến từ tương lai! Đúng là chỉ có người đến từ tương lai mới biết được! Thực ra dựa những điều quan sát được từ nãy, trẫm có phần tin ta. nên để mặc Dận Chân ép bé! Rắc rối của ta do trẫm mà ra cả. Phải rồi, lúc nãy ta có nhắc đến Càn Long! Càn Long?! Liệu đó có phải là…?”

      “Nha đầu, trẫm hay, Càn Long là ai?” Trong thời khắc quyết định này, Khang Hy vẫn quên hiếu kỳ.

      lại thầm vào tai Khang Hy.

      Khang Hy vuốt râu: “ sai! Trẫm truyền ngôi cho Dận Chân, chính là vì người đó. Ai, tiểu nha đầu, trẫm phải làm gì với ngươi bây giờ! Lời ra thể rút lại, ngươi thông minh đấy, biết việc hệ trọng liền nghĩ cách ‘bẫy’ trẫm trước, giở trò ’mèo’ mà mặt mày vẫn cứ ngây thơ ‘vô số tội’, trẫm càng ngày càng thích ngươi đấy. Hừm, để nha đầu tự đối phó, đám quý tử này chắc gì thắng nổi… haha… cũng nên cho chúng nếm chút mùi vị, trẫm muốn xem xem chúng bày ra được trò gì nào!”

      Nụ cười dần lộ ra mặt Khang Hy: “Uh, thế là tốt!”

      Nhìn vẻ mặt Khang Hy, thở phào nhõm: “Tốt rồi, vượt ải an toàn. ‘Khuyến mãi’ thêm chiếc… tàu bay giấy tin ngài nhận.”

      “Hoàng thượng, ngài là vị hoàng đế nắm quyền lâu nhất chỉ trong lịch sử Thanh triều mà trong cả lịch sử Trung Quốc nữa. Người đời sau tôn vinh ngài – Khang Hy Đại Đế, gọi thời đại ngài và cháu , Cháu Long, cai trị Kang – Càn Thịnh Thế.”

      vậy sao? Hahaaa…” Xem ra ‘tàu bay giấy’ của bé này triệt để phát huy tác dụng, Khang Hy vui để đâu cho hết.

      khí cũng dần dần dịu xuống, kẻ giỏi tâng bốc, nịnh hót lập tức phát huy sở trường: “Vạn Tuế Gia, công đức lớn lao của Người mãi lưu truyền ngàn đời vạn thế!”, đứng bên cạnh cũng chịu kém: “Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang cũng thể so bì cùng Thánh thượng!”, đám quan chức vụ thấp cũng vội gật đầu phụ họa, phút chốc, những lời ca công tụng đức vang lên ngớt.

      Khang Hy chỉ mặt quần thần, mắng: “Đừng cho trẫm ‘bay’ lên tận mây xanh nữa!” thế, khuôn mặt giấu đâu được nụ cười sung sướng, Khang Hy quay sang hỏi : “Nha đầu tên gì?”

      “Tiểu nữ Chung Tâm Di, ‘Tâm Di’ trong vui vẻ.”

      “Tâm Di!” Khang Hy gật đầu, sai Lí Đức Toàn mang thêm ghế, “Nha đầu đến đây ngồi cạnh trẫm, kể trẫm nghe làm sao ngươi đến được Thanh triều.”

      Tâm trạng Khang Hy tồi, muốn nghe kể chuyện rồi đây.

      Nụ cười gương mặt Tâm Di chợt biến mất, cúi đầu, với giọng buồn bã: “Chuyện này phải kể từ năm trước đây… Hôm đó, tiểu nữ cùng vài người bạn thân cắm trại mừng tốt nghiệp, cùng còn có Lâm Tử Kiện – chồng chưa cưới của tiểu nữ…”

      Đó là vết thương sâu nhất, đau đớn nhất trong tim Tâm Di, nếu phải Khang Hy hỏi đến, định đem vết thương này chôn vùi vĩnh viễn.

      Chúng ta hãy cùng Tâm Di quay trở lại thế kỷ 21!

      Mặt trời mùa hè cháy bỏng cao cao treo đỉnh đầu, ve sầu rả rích cả ngày mệt mỏi như muốn đốt kiệt toàn bộ sinh mệnh vào tiếng hát. con đường đèo vùng ngoại ô, tốp thanh niên lưng đeo ba lô vui vẻ đạp xe bên nhau, cả con đường tràn ngập tiếng cười , trêu đùa, vẫy gọi nhau, gian như cũng tươi vui hơn, sống động hơn, tràn đầy nhựa sống.

      Tâm Di chầm chậm đạp xe, lẫn vào giữa. Mọi người cùng cười cười cũng thấy cái bỏng rát của nắng hè. được đoạn, Tâm Di chợt cảm thấy xe đạp của mình kỳ kỳ sao ấy, cúi đầu nhìn xem, hóa ra là bị tuột xích, đành phải dừng lại.

      Từ lúc xuất phát, Lâm Tử Kiện vẫn đạp sóng đôi bên cạnh, thi thoảng cũng vượt lên trước bắt chuyện với đám bạn học của . Như lúc này đây, vừa đạp xe vừa trò chuyện, phát Tâm Di rớt lại phía sau, lập tức dừng lại, lớn tiếng hỏi: “Sao thế Tâm Di?”

      Tâm Di loay hoay lắp lại xích, trả lời: “ sao, xe bị tuột xích ấy mà.”

      Lâm Tử Kiện liền với mấy người kia: “Các cậu cứ trước, bọn này sửa xong đuổi theo.” ‘Kép’ của Tâm Di, Càn San, nghe thấy cũng dừng xe lại, ngoái đầu trêu Lâm Tử Kiện: “No problem! Hai người cứ từ từ sửa, bọn này dám cản trở vợ chồng người ta ‘ân ái’!”

      Cả đám ha ha cười lớn, đạp .

      “Dễ ghét, đợi chút nữa tính sổ với nhà ngươi!” Tâm Di hướng về phía Càn San dứ dứ nắm đấm, Càn San càng được thể, HA HA HA cười còn ‘dã man’ hơn lúc nãy, leo lên xe đuổi theo đám bạn.

      Tử Kiện đến bên Tâm Di: “Tiểu thư, đôi bàn tay ngà ngọc, mảnh mai của nàng là để cầm dao phẫu thuật, công việc nặng nhọc thế này nên giao cho kẻ hèn này hơn!” dứt lời, đưa cho Tâm Di gói khăn gấy rồi ngồi xuống bắt đầu nghiệp… sửa xe, “Em nghỉ chút , sửa loáng cái là xong.”

      Tâm Di cầm lấy khăn, vừa lau tay vừa bước đến bên mép đường, duỗi tay duỗi chân, vươn vươn vai, hít thở sâu: “ khí núi trong lành sảng khoái đấy. Tử Kiện, sau này chúng mình dựng ngôi nhà tranh sống núi cũng được đấy chứ?!”

      Tử Kiện, hề ngẩng đầu lên, : “Được cũng được, nhưng chừng nào em mới định kết hôn với ? phải nhất trí em tốt nghiệp xong chúng ta lập tức làm đám cưới? Em còn muốn đợi thêm bao lâu nữa? hơn 30 rồi, mẹ mong bế cháu mong phát điên lên được kia kìa.”

      Những điều đều là . Tử Kiện và Tâm Di quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của người bạn, Tâm Di tính tình hoạt bát, vui vẻ, lạc quan, lại hơi có chút tinh nghịch, cổ quái, Lâm Tử Kiện vừa gặp liền ‘kết’ ngay.

      Mới đầu Tâm Di chẳng mấy để tâm đến theo đuổi của Lâm Tử Kiện, cũng mấy nhiệt tình với những lời mời của , thường kéo đám Càn San cùng … nhưng lần, khi mọi người cùng du ngoạn hồ, Tử Kiện dũng cảm quên mình cứu đứa bé trượt chân rơi xuống nước, ngờ hành động hùng này lại cảm động ‘trái tim sắt đá’ của Tâm Di.

      Từ sau ngày hôm đó, thái độ của Tâm Di đối với Tử Kiện thay đổi hẳn, khuôn viên trường thường lưu lại bóng dáng họ thân mật bên nhau như hình với bóng. Cha mẹ Tử Kiện cũng vô cùng quý Tâm Di, khi biết Tâm Di may mất song thân, côi cút từ , lại càng coi như con ruột của mình, thậm chí còn nhiều lần khuyên chuyển đến sống cùng gia đình, nhưng Tâm Di vẫn mực từ chối. Thấy Tâm Di biết giữ lễ tiết như vậy, họ, trái lại, càng thêm hài lòng về con dâu tương lai này, chỉ chờ Tâm Di tốt nghiệp đại học là lập tức tổ chức lễ cưới cho đôi trẻ.

      Tâm Di hiểu lòng cha mẹ Tử Kiện, cười tươi, đáp lời : “Em chịu kết hôn bao giờ chưa? cứ chuẩn bị !”

      “Cuối cùng cũng chờ được đến lúc mưa tạnh trời quang, dễ dàng gì!” Lâm Tử Kiện ngẩng đầu nhìn Tâm Di, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng, cảm động.

      Tâm Di mắng… : “Giờ hài lòng rồi chứ?”

      “Còn việc chưa vừa ý!” Tử Kiện hơi bị… được voi đòi tiên, được nước lấn tới.

      “Việc gì?” Tâm Di thắc mắc.

      sửa xe vất vả thế này mà em chẳng có gì đáp lại sao?”

      muốn em đáp lại thế nào?” Tâm Di biết thừa còn hỏi.

      Tử Kiện cười cách… mập mờ: “Bây giờ có ai.”

      Tâm Di vẫn đứng nguyên chỗ cũ: “ có ai sao?”

      “Tâm – Di” Tử Kiện kéo dài giọng, hơi đưa mặt ra trước, tỏ ý.

      Tâm Di đưa tay lên mặt mình quệt quệt vài cái.

      Tử Kiện làm ra vẻ bất lực, tiếp tục công việc làm dở, Tâm Di vẫn đứng bên sườn núi ngắm cảnh, lúc sau, Tử Kiện nắm lấy bàn đạp quay vòng, : “Tốt rồi, sửa xong.”

      “Vậy nhanh lên, lại bị bọn họ chọc nữa cho coi.” Tâm Di vừa nhấc chân lên, chợt thấy từ trong lùm cỏ bò ra con rắn, theo phản xạ lùi về sau bước. quên sau lưng mình là sườn núi dốc đứng, lùi về sau liền hụt chân, hiểm hiểm ngã xuống vực.

      Tử Kiện ngờ lại xảy ra tình huống này, ngây ra mất hai giây, chỉ hai tiếng tích tắc, tuy sau đó lao đến với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng vì đứng cách Tâm Di đoạn, cuối cùng vẫn kịp.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 4: Sinh ly tử biệt
      Dịch giả: Yuetian


      “Tâm Diiiiii…” Tử Kiện lao đến, quỳ bên mép vực, cúi người nhìn xuống, lo lắng hét gọi.

      Trong lúc rơi xuống, may sao thân thể Tâm Di đập vào khoảnh đất , khá bằng phẳng, nhô ra lưng chừng vực, phần nào làm giảm tốc độ rơi. Bản năng mách bảo giơ tay tóm lấy bất cứ vật gì có thể cứu mình, cuối cùng Tâm Di cũng tóm được mỏm đá , hơi lồi ra ngoài. Vận hết sức bình sinh bám chặt lấy mỏm đá, lớn tiếng hét: “Tử Kiện, cứu em với!”

      Lâm Tử Kiện nghe thấy tiếng kêu, biết Tâm Di tạm thời an toàn, cũng phần nào yên tâm, thét vọng xuống: “Tâm Di, đợi chút, đến cứu em ngay đây!” Vội vàng mở ba lô lấy dây thừng, chạy đến bên bờ vực, thả xuống: “ thả dây xuống rồi đấy, bám chắc lấy, kéo em lên!” Dây thừng lơ lửng cách đầu Tâm Di đoạn rồi ngừng hẳn lại.

      “Gần thêm chút nữa. Em với tới!” Tâm Di ngẩng đầu nhìn lên, hét lớn.

      Lâm Tử Kiện nằm sấp bên mép vực, cố nhoài người ra hết cỡ, hỏi: “Với tới chưa?”

      Giọng của Tâm Di từ bên dưới vọng lên, vô cùng hoảng hốt: “Còn chút nữa… Tử Kiện, em chịu nổi nữa rồi!”

      “Bám chắc lấy, bám chắc lấy, đợi nghĩ cách khác!” Tử Kiện vội trả lời, lo phát điên lên được, ở nơi hoang vắng bóng người này biết tìm đâu ra dây thừng bây giờ?

      Con người trong lúc nguy cấp thường có hai loại phản ứng: , sợ hãi đến mức biết phải làm gì; hai, càng nguy hiểm càng sáng suốt. Tử Kiện thuộc loại thứ hai.

      Vô tình nhìn thấy chiếc xe đạp của mình, trong đầu chợt nảy ra cách. vội chạy qua, tháo lấy xích xe, thắt chặt vào đầu dây thừng, rồi chạy đến bên bờ vực, thả xuống: “Được chưa, Tâm Di? Mau trả lời !”

      vẫn ép sáp người bên miệng vực, lúc sau mới nghe thấy tiếng Tâm Di trả lời: “Được rồi!”

      “Nắm chắc nhé, kéo em lên giờ đây.” Tử Kiện ra sức kéo dây thừng, dần dần, khi thấy Tâm Di ra trong tầm nhìn của mình, khỏi thở phào nhõm, nhoài người xuống sâu hơn chút nữa, giơ tay ra: “Đưa tay cho !” Tử Kiện nắm chặt lấy tay Tâm Di, kéo mạnh.

      Do phần lớn thân thể nhoài ra ngoài miệng vực, lại vội kéo Tâm Di lên, cho nên, lúc Tâm Di vừa đặt được tay lên mép vực, Lâm Tử Kiện mất thăng bằng, lao đầu xuống vực. Trong khoảnh khắc bị rơi xuống ấy, đẩy Tâm Di cái mạnh, nhờ thế Tâm Di trèo lên được khỏi miệng vực. Đợi quay người lại, còn thấy bóng Tử Kiện.

      “Tử Kiệnnnnn…!!!” Tâm Di vừa khóc vừa bò đến bên bờ vực, đau đớn thét gọi người , nhưng đáp lời chỉ là im lặng.

      Tâm Di lập tức bò dậy chạy lên núi tìm đám bạn.

      đỉnh núi, đám bạn học của vui vẻ dựng lều, vừa làm vừa…

      “Sửa có mỗi cái xe mà sao lâu thế nhỉ?” Càn San với bạn đứng bên cạnh.

      “Heihei, đằng ấy ngốc đấy, này gọi là ‘cơ hội’ biết chưa?!”

      Nam sinh gầy gò cạnh đó ra vẻ vô cùng hiểu biết bổ sung: “Sau này nhớ lại khoảng thời gian ‘lịch sử’ này đảm bảo ‘dư còn vang mãi’ cho mà coi.”

      “Thôi ! Sang Khảo Cổ, ông chỉ biết có mỗi ‘lịch sử’, theo tôi, ông về quách thời cổ đại mà sống cho xong.” Càn San giễu.

      Nam sinh tên gọi Sang Khảo Cổ phải dân Y nhưng rất thân với đám sinh viên trường này, hơn nữa lại … tình nguyện ‘làm đuôi’ của Càn San, tiếc thay Càn San thấy ‘’ quá cổ bản, cứng nhắc nên thường…làm lơ. Nghe Càn San chế giễu, Sang Khảo Cổ cũng bực, tiếp: “Tôi cũng muốn lắm, có điều, phải có bà cùng kia!”

      Càn San trừng mắt nhìn kẻ vừa ‘phát ngôn bừa bãi’: “Xí… tôi cóc thèm đến cái nơi khỉ gió ấy! Chỗ đó vừa có tivi lại chẳng có máy tính. Đến đó để mà chết vì buồn à! Muốn ông mình !”

      , thấy Tâm Di thở hồng hộc chạy lại, mặt mày đẫm mồ hôi, người ngợm quần áo lem lem luốc luốc, giật thót mình, vội chạy đến đón: “Tâm Di, sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Đám còn lại cũng vội vây đến, tranh nhau hỏi thăm.

      Tử Kiện, Tử Kiện …” Tâm Di thấy bạn, càng thêm nước mắt ngắn nước mắt dài, nên lời.

      Trước nay chưa từng thấy Tâm Di như vậy, Càn San càng lo đẫy: “Tâm Di, rốt cuộc có chuyện gì? Đừng khóc mãi thế!”

      “Tử Kiện… ấy rơi xuống vực rồi!”

      “AAA…” Cả đám kinh hoàng!

      Sang Khảo Cổ cũng nhanh trí, lập tức đưa ra ý kiến: “Đừng ‘A’ nữa, xuống núi xem sao, nhanh!”

      Cả đám giờ mới bừng tỉnh, vội vội vàng vàng chộp lấy xe phi xuống núi.

      Lúc tìm thấy thi thể Lâm Tử Kiện dưới chân núi, ai nhẫn tâm để Tâm Di thấy, trước kiên quyết của , đành phải xuôi theo, để nhìn lần cuối, ngờ lại quá kích động, vừa nhìn thấy liền ngất .

      Tỉnh dậy thấy mình nằm trong bệnh viện, đứng trước thương tâm tột bậc vì mất đứa con trai độc nhất của ông bà Lâm, cảm giác tội lỗi càng dâng lên trong lòng Tâm Di. May sao ông bà cũng là người hiểu lý lẽ, biết Tâm Di cũng đau đớn kém gì họ nên chẳng hề oán trách . Điều này càng khiến Tâm Di thêm hận bản thân mình.

      Suốt năm trời, Tâm Di đều ở trong tình trạng suy sụp. Càn San sợ nghĩ quẩn, thường ở bên cạnh , thi thoảng còn lôi dạo phố, mua sắm, hát karaoke, ăn…tóm lại là vắt óc nghĩ mọi cách có thể giúp khuây khỏa, quên nỗi đau tưởng chừng như thể vượt qua nổi ấy.

      Thời gian trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ, chớp mắt đến ngày giỗ đầu Tử Kiện. Ban ngày, Tâm Di đến thăm, an ủi ông bà Lâm, buổi tối, gọi Càn San cùng đến bờ vực nơi xảy ra cố thương tâm ngày nào.

      bầu trời đêm sâu thẳm treo mảnh trăng vừa tròn, vừa sáng, những ngôi sao ngừng lấp lánh thứ ánh sáng tuy nhoi nhưng độc nhất vô nhị của riêng mình. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy, bên cạnh mặt trăng, có 5 vì sao sáng hơn mọi vì sao khác, những thế còn gần như xếp thành đường thẳng tắp.

      Tâm Di đương nhiên chẳng có tâm trạng nào ngắm nhìn vẻ đẹp của trời đêm. đứng bên bờ vực nơi Tử Kiện rơi xuống, cúi mình đốt nến, thắp hương, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn đăm đăm từng dải núi đen sẫm tiếp nối nhau đằng xa.

      Càn San vốn định dập tắt cái ý định đến đây của Tâm Di nên ban đầu hạ quyết tâm lôi bằng được Tâm Di dạo phố, ngắm đông nhìn tây, mua cái này, sắm cái nọ, nhưng kết quả vẫn phải cùng Tâm Di đến nơi này. Là bạn thân, là người làm chứng cho mối tình giữa Tâm Di và Tử Kiện, hai người, từ quen biết cho đến , toàn bộ quá trình, đều biết. hiểu rất tình cảm của họ sâu sắc đến mức nào. Lúc này đây, tâm trạng Tâm Di thế nào, là người hiểu hơn ai hết. Nhưng thực nhẫn tâm nhìn bạn mình, như người mất hồn, đứng thế này mãi. càng sợ Tâm Di phút nghĩ quẩn mà hành động nông nổi nên mở lời khuyên: “Tâm Di, về thôi, cậu viếng qua Tử Kiện rồi còn gì.”

      Cũng biết Tâm Di có nghe thấy hay , chỉ khẽ lẩm nhẩm đọc:

      “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong.

      Thiên lý phần, vô xứ thoại thê lương.

      Tung sứ tương phùng ưng bất thức, trần mãn diện, bấn như sương.

      Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, tiểu hiên song, chính sơ trang.

      Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hàng.

      Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ, minh nguyệt dạ, đoản tùng cương.”

      Nước mắt hòa cùng giọng ngâm, “Đến hôm nay mình mới thực hiểu thấu bài thơ này của Tô Đông Pha.”

      Càn San thở dài: “ câu cũ rích: người chết rồi thể sống lại. Cậu có thương tâm thế nào chăng nữa ấy cũng quay lại được.”

      “Phải, mình biết chứ, nhưng cậu có biết tim mình đau đớn, hối hận đến cỡ nào?! Giá như xe đạp của mình bị hỏng, giá như mình đến đứng bên bờ vực ấy, giá như ấy vì cứu mình…mọi việc đều xảy ra.”

      “Tâm Di, cậu đừng tự mình đổ hết trách nhiệm lên bản thân mình như thế. Cậu cũng đâu có muốn vậy.”

      “Ông trời ơi, vì sao ông lại tàn nhẫn đến như vậy?! Vì sao lại nhẫn tâm đoạt mất Tử Kiện?! Xin ông đem ấy trả lại cho tôi! Trả cho tôi!!!” Tâm Di ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vô tận gào thét. Càn San thấy Tâm Di kích động như vậy, vội ôm chặt lấy : “Đừng thế, bình tĩnh lại , Tâm Di!”

      Tâm Di khóc ngất vai Càn San: “Mình rất nhớ ấy, rất muốn gặp ấy, chỉ lần thôi cũng đủ.” Đúng lúc đó, trận cuồng phong thổi đến, cây cối ào ào rung động, cát bụi mịt mù, mặt đất cũng chấn động.

      Càn San cảm nhận được rung động tuy rất khẽ của mặt đất dưới chân mình, liền với Tâm Di: “Tâm Di, nghi sắp có động đất, chúng ta mau rời khỏi đây.”

      Tâm Di bị gió thổi muốn đứng vững nhưng vẫn cố chấp: “Mình đâu hết, cứ để gió cuốn mình , cứ để động đất chôn vùi mình, để mình có thể đến với Tử Kiện.”

      Hai người bọn họ hề phát ra, chính lúc này, bầu trời, năm vì sao hoàn toàn nối thành đường thẳng, liền sau đó, dải sáng trắng chiếu thẳng xuống, bao trùm lấy thân hình nhắn của Tâm Di.

      Tâm Di đưa tay che mắt, muốn cản bớt phần làn ánh sáng chói lọi đó, lạ điều là Càn San lại hề thấy lóa mắt, chỉ nhìn thấy vòng sáng êm dịu bao quanh Tâm Di, rồi vòng sáng bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh, cùng với chuyển động của vòng ánh sáng, thân thể Tâm Di dần dần rời khỏi mặt đất, bị hút vào vòng xoáy ánh sáng ở bên , biến mất.

      Chỉ trong vòng có hai phút ngắn ngủi đó, gió ngừng thổi, mặt đất cũng ngừng chấn động, tất cả đều khôi phục lại trạng thái ban đầu như chưa từng có gì xảy ra, chỉ mình Tâm Di là tăm tích, để lại Càn San vẫn đứng ngây ra đó.

      “Chúa ơi! ngờ tượng chỉ trong phim khoa học viễn tưởng mới có lại xảy ra ngay trước mắt mình!” Càn San giật mình thức tỉnh. vội vàng báo cảnh sát nhưng chẳng ai tin vào những gì . Sau đó, Càn San chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích Tâm Di nhưng thất bại. làm sao nghĩ ra được Tâm Di lại có thể chạy đến Thanh triều cơ chứ…

      Nghe Tâm Di kể xong, Khang Hy thở dài ngớt. Thấy Tâm Di nước mắt ngắn nước mắt dài, Kang Hy khẽ vỗ về an ủi : “Tội nghiệp, tội nghiệp!”

      “Hoàng thượng, tiểu nữ làm ngài mất vui rồi.”

      , trẫm rất cảm động, cảm động trước tình của cậu trai ấy. Trẫm tin rằng, tâm nguyện lớn nhất của cậu ấy là cháu được sống vui vẻ, khỏe mạnh.”

      “Cháu cố gắng.”

      “Tâm Di này, cháu còn có thể về nhà ? Nếu cháu muốn, ta cố hết sức giúp cháu.”

      “Về nhà ư? Đương nhiên là muốn rồi!” Tâm Di cười gượng, “Nhưng cháu làm sao về nhà được bây giờ? Cháu có năng lực đó, cũng chẳng ai có năng lực giúp cháu trở về nhà!” Tâm Di khẽ lau nước mắt, đột nhiên đổi đề tài: “Hoàng thượng, cháu có thể ăn chút gì đó ?”

      Khang Hy nghe thế liền đẩy thức ăn bàn đến trước mặt Tâm Di: “Cháu ăn !”

      “Tạ ơn hoàng thượng!!!” Tâm Di chẳng chút khách sáo, cùng lúc dùng cả hai tay bốc thức ăn.

      Quần thần thấy thế chết ngất, lại bắt đầu giọng bàn tán: “Ai lại dùng tay bốc thế kia chứ?!… Dễ là người tương lai dùng đũa… Ăn uống kiểu gì mà chẳng nhã nhặn chút nào!… Phải đấy, thiếu nữ gì mà lại thế này!”

      Tâm Di ‘quét’ sạch toàn bộ thức ăn bàn, lại lấy thêm quả chuối, lột vỏ, cắn miếng to: “Hoàng thượng, có phải là cháu chẳng có dáng vẻ thục nữ chút nào ?”

      Khang Hy chẳng hề để tâm, : “Người cố làm ra vẻ dè dặt nhìn thấy chưa đủ nhiều hay sao? Trẫm thích phong cách tự nhiên của cháu.”

      “Haha! Cháu cứ nghĩ ở nơi đây việc gì cũng đòi hỏi quy tắc, luật lệ người tùy tiện như cháu chắc gì ngài thích.”

      có chuyện đó, thế này mới hay chứ!” Khang Hy quả thực chẳng chút để ý.

      ư?”

      “Đương nhiên là ! Tâm Di, cháu cứ ở lại đây, để ta chăm sóc cháu!” Khang Hy .

      Tâm Di khỏi ngây ra: “Hoàng thượng, ngài định nuôi cháu ư? Ngài là vua nước, còn Tâm Di chỉ là con bé lai lịch ràng, cháu thực dám nhận.”

      “Trẫm được là được. Cháu là con , ở đây lại chỉ có thân mình, làm sao sống nổi! Cháu cứ yên tâm ở lại đây!” Giọng nghiêm nghị, cho phép phản đối.

      “Cũng được, cháu nghe lời ngài vậy!” Tâm Di biết mình mà rời khỏi Khang Hy chắc chắn phải chết. Ăn hết chuối, Tâm Di cầm tách trà trước mặt Khang Hy uống cạn hơi, tự nhủ: “Uhm, đằng nào cũng chẳng về được, ở lại đây thể nghiệm chút cuộc sống Thanh triều cũng chẳng tồi!” Lại thò tay bốc quả táo.

      Khang Hy thấy thức ăn bàn bị ‘giải quyết’ cũng tương đối rồi mà Tâm Di lại còn cầm thêm quả táo lên gặm, liền hỏi bằng giọng thương cảm: “Cháu nhịn ăn mấy ngày rồi, Tâm Di?”

      Tâm Di vừa ‘cạp’ táo vừa trả lời: “Cháu cũng biết nữa, chỉ thấy đói. Hoàng thượng, thực ra bình thường cháu ăn cũng nhiều, ăn hết cơm hết gạo của ngài đâu.”

      Khang Hy cười ha hả: “Ăn được hết cơm gạo của trẫm cũng là loại bản lĩnh.” rồi đứng dậy kéo tay Tâm Di: “, theo trẫm đến Nam thư phòng, ta muốn trò chuyện thêm với cháu.” Sau còn dặn dò thêm Lý Đức Toàn: “ Ngự thiện phòng bữa tối nay chuẩn bị kỹ chút, Tâm Di cùng dùng cơm với trẫm.”

      “Dạ!” Lý Đức Toàn đáp, tuy biết Khang Hy định chuyện gì với này nhưng Lý tổng quản biết việc tiếp theo đây mình phải làm là sắp xếp chỗ ở và chọn người hầu hạ.

      Thường những việc như thế này vốn cần Lý tổng quản đích thân làm, chỉ việc dặn dò tiếng là xong, nhưng có mù cũng thấy thái độ của Khang Hy, ông ta nào dám tận tâm tận lực đích thân giải quyết, ở trong cung lâu thế rồi, điểm này vẫn nhìn ra chắc?

      Quần thần thấy Khang Hy đứng dậy cũng lập tức đứng lên, đồng thanh hô lớn: “Kính tiễn hoàng thượng.”

      Tâm Di bước theo Khang Hy vài bước, chợt nhớ ra điều gì, liền dừng lại: “Hoàng thượng, còn đồ đạc của cháu…”

      Khang Hy vỗ vỗ tay : “Yên tâm, thiếu thứ gì đâu.”

      Tâm Di gật đầu, quay sang nhìn Dận Chân.

      Đúng lúc Dận Chân cũng vừa ngẩng đầu lên, thế là, Tâm Di rất đắc ý hướng về phía Dận Chân giơ giơ quả táo cầm trong tay.

      Dận Chân trong bụng… ấm ách cũng biết: “Nha đầu này quả đơn giản, Hoàng A Mã những giữ lại trong cung, còn muốn chăm sóc ta, ‘bố già’ bao giờ đối tốt như thế với con trai mình?” Nghĩ là nghĩ vậy, vẫn mỉm cười với Tâm Di, có điều nụ cười này quả thực mấy… ưa nhìn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :