1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Tử ở Bạch Đà Sơn - Puffs hồng trà cà phê (C17 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      A Tử ở Bạch Đà Sơn 阿紫在白驼山

      Tác giả: Puffs hồng trà cà phê 泡芙红茶素咖啡

      Editor: Thơ

      Coverter: Ngocquynh520

      Thể loại: Sủng, Cổ đại, đồng nhân Thiên Long Bát Bộ, Hùng Xạ Điêu

      Số chương: 53 chương

      Nhân vật chính: Âu Dương Khắc x A Tử.


      [​IMG]

      Giới thiệu

      nàng A Tử này, bất luận nhân phẩm hay võ công đều rất đáng trách, thế nhưng, thời điểm nàng ôm Tiêu Phong nhảy từ vách núi cheo leo xuống tất cả chán ghét đối với nàng đều tan thành mây khói (Trích nguyên văn lời giáo viên dạy văn ở đại học của tác giả.)

      Còn Âu Dương công tử, là tác giả giống như vô số bạn trẻ khác sau khi xem phiên bản truyền hình năm 2008 mới nảy sinh ấn tượng tốt...

      Bối cảnh của tác phẩm này là khi A Tử nhảy xuống vực nhưng chưa chết, xuyên đến Bạch Đà Sơn tham dự vào câu chuyện ở hùng xạ điêu. Hình tượng nhân vật và tình tiết tham khảo ở nguyên tác hùng xạ điêu và Thiên long bát bộ của Kim Dung và các bản truyền hình, ngẫu nhiên có sét đánh...

      Nội dung tác phẩm là Khắc - Tử CP, Tĩnh - Dung, Khang - Từ đều theo đánh xì dầu (*), ngẫu nhiên có điểm loạn uyên ương

      (*) Đánh xì dầu: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, mang hàm ý theo đám đông cho có khí thế chứ thực ra giúp được gì cả.

      ----------------------

      Chương 1:

      Editor: Thơ


      Bạch Đà Sơn.

      Âu Dương Khắc đăm chiêu nhìn nữ nhân mặc y phục màu tím giường.

      "Công tử sư phụ, nữ nhân này sống dở chết dở, lại còn là kẻ mù, tại sao lại mất công đưa ta lên núi?"

      "Ta tự có tính toán." Âu Dương Khắc phất tay cái, ra hiệu cho mọi người lui ra.

      Từ lúc còn , bên người Âu Dương Khắc thiếu nữ nhân. Tiếng háo sắc của thiếu chủ Bạch Đà Sơn lan xa, duyệt qua vô số người, khẩu vị cũng ngày càng trở nên xoi mói.

      xuống núi nuôi rắn, lúc nhìn thấy nương mặc y phục màu tím này thực có hơi kinh ngạc. phải vì hốc mắt lõm xuống của nàng mà là vì vết máu ngón trỏ và ngón giữa của nàng.

      Nếu đoán nhầm, con ngươi của nương này là so chính nàng móc xuống.

      Âu Dương Khắc lắc quạt mỉm cười, nương này đúng là người có cá tính.

      Mạch tượng vững vàng chỉ là do tâm tình quá kích động, đại khái thời gian nửa ly trà là có thể tỉnh lại.

      Quả nhiên, bình Ô Long chưa uống được mấy ngụm người giường ngồi vụt dậy, hai tay mò mẫm phía trước, trong miệng ngừng gọi: "Tỷ phu, tỷ phu..."

      Âu Dương Khắc nhấp ngụm trà sau đó mỉm cười đến gần: " nương tỉnh rồi?"

      "Tại sao ta chết? Tỷ phu của ta đâu? Ngươi là ai?" Vừa vừa lui về góc giường.

      Âu Dương Khắc ôn nhu : "Tại hạ Âu Dương Khắc, nhìn thấy nương ở dưới chân núi, nương yên tâm, đôi mắt của nương, tại hạ nghĩ cách chữa khỏi. Xin hỏi cao tính đại danh của nương?"

      "Âu Dương công tử, ta cầu xin ngươi... giúp ta tìm tỷ phu có được .... Huynh ấy cùng với ta...." nương kia vừa vừa khóc, cầm chặt cánh tay của Âu Dương Khắc buông.

      Ống tay áo trắng như tuyết xuất vết bẩn, Âu Dương Khắc nhíu mày "Vậy xin nương cho tại hạ, dung mạo của tỷ phu nương ra sao?"

      "Huynh ấy... Huynh ấy mặc trang phục người Khiết Đan, cao chín thước, mày rậm mắt to, trước ngực.... có cắm hai thanh dao găm." dien3dan8l3quydon

      "Người Khiết Đan?"

      "Ta cho ngươi biết, khi tỷ phu ta còn sống là Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, bang chủ Cái Bang, nếu như ngươi dám bắt nạt ta, có rất nhiều người giúp ta giáo huấn ngươi!"

      Âu Dương Khắc cười : " nương, ở Tây Vực, Cái Bang muốn chuyện cũng phải hỏi qua Bạch Đà Sơn của ta, còn Liêu Quốc... vẫn còn di dân(*) sao?"

      (*) Di dân: người dân trung thành với triều đại trước, người sống sót sau đại loạn.

      "Ngươi cái gì? Tây Vực? Liêu Quốc... diệt vong?"

      " nương biết sao? Nơi này là Bạch Đà Sơn ở Tây Vực, tại hạ là thiếu chủ Bạch Đà Sơn." Từ trước đến nay, đối với nữ nhân, Âu Dương Khắc vẫn luôn có kiên trì, đặc biệt là đối với nữ nhân xinh đẹp.

      "Ta lẽ ra phải ở Nhạn Môn Quan, tại sao lại đến Tây Vực? phải Gia Luật Hồng vừa thắng lợi trở về sao? Sao có thể bị diệt nhanh như vậy?"

      "Gia Luật Hồng? Ha ha ha" Âu Dương Khắc dùng quạt nhàng nâng cằm nương kia lên: " nương, nàng thực là ở trong núi quá lâu, biết thế sao?"

      Nữ tử kia đẩy quạt sắt ra, quay đầu qua chỗ khác, hung dữ : "Ngươi muốn giúp ta tìm tỷ phu giết ta ! Ném ta xuống dưới vách núi ở Nhạn Môn Quan là được!"

      "Bạch Đà Sơn của chúng ta có quy củ, nữ nhân chết rồi bị đem nuôi rắn. Lại , Nhạn Môn Quan xa như vậy, Âu Dương Khắc ta tuy thương hương tiếc ngọc, nhưng mà ta chỉ thích nữ nhân còn sống, chết rồi, ta cũng mặc kệ." Âu Dương Khắc xong, dùng quạt sắt điểm huyệt đạo của nữ tử kia, nhàng đặt nàng nằm xuống giường.

      "Nếu nương muốn tên mình vậy tại hạ đành phải gọi bừa thôi. nương mặc thân y phục màu tím, vậy gọi là A Tử , thế nào?"

      "Ngươi..." Làm sao biết tên ta là A Tử?

      "Ta thích nữ nhân quật cường, ta cũng muốn nhìn xem, khi nàng có đôi mắt có dáng vẻ như thế nào." Âu Dương Khắc xong, cười lớn ra ngoài.

      A Tử nằm giường thể động đậy, trong lòng đau thương. Tỷ phu lần này thực chết rồi. Nhưng mà biết tại sao mình lại đến nơi quỷ quái này, thậm chí cũng thể chết cùng huynh ấy.

      Nàng lẩm bẩm : "Tỷ tỷ... Từ đầu đến cuối, huynh ấy đều là của tỷ..."

      Nàng bắt đầu hơi hối hận, hối hận mình lại móc mắt . Nơi này là Tây Vực, nếu như có thể nhìn thấy mình còn có thể về Nhạn Môn Quan.

      Khi Âu Dương Khắc trở lại dien phía sau có nữ tử áo trắng dan bên cái khay theo sau, khay đặt con dao lequydon tinh xảo và hộp gỗ .

      "Công tử sư phụ, dao này là để cho nương này dùng sao?"

      Âu Dương Khắc nhàng nở nụ cười, giơ tay vuốt ve gương mặt của nữ tử áo trắng, miệng kề sát vào tai nàng ta, chậm rãi thổi khí, : "Tiểu Mai, từ xuống dưới Bạch Đà Sơn này chỉ có đôi mắt của ngươi là đẹp nhất, linh động trong suốt, khiến cho người ta nhìn vào thần hồn điên đảo."

      Gò má đỏ ửng của Tiểu Mai cười ra hai núm đồng tiền: "Công tử sư phụ... Ngài quá khen rồi..."

      Âu Dương Khắc hôn lên núm đồng tiền: "Vậy, cho ta mượn dùng chút có được ?"

      "Công tử, đừng mà.... Á....."

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thanh đao trong khay Âu Dương Khắc tiến vào lui ra hai lần, đôi mắt liền bị móc ra.

      Âu Dương Khắc cũng chỉ nhìn thấy cách đổi mắt này trong điển tịch, thấy vùng tụ máu trong mắt A Tử chưa tím đen cho nên bí quá hóa liều, thử lần. Nếu như thất bại, Âu Dương thiếu chủ là cũng có gì hối tiếc, nữ nhân mà.

      Đổi mắt xong, băng bó cẩn thận lại, Âu Dương Khắc đổ mồ hôi đầm đìa nhưng lời ra lại trầm ổn mạnh mẽ, tràn đầy tự tin: "Qua bảy ngày sau là nàng có thể nhìn được."

      A Tử lầu bầu : "Đừng tưởng rằng ngươi giúp ta đổi mắt ta nợ ngươi." Tỷ phu , nợ người khác phải trả.

      "Đương nhiên, nương cần để tâm." Âu Dương Khắc xong, xoay người vỗ về gò má Tiểu Mai, : "Tiểu Mai, ngươi giúp ta việc lớn, ta báo đáp ngươi tốt."

      Tiểu Mai ôm hốc mắt vẫn còn chảy máu, run lẩy bẩy.

      "Người đâu." Âu Dương Khắc với hai tỳ nữ: "Đưa nàng ta , chăm sóc tốt."

      "Ta vốn cho rằng ngươi sợ đến run rẩy." Âu Dương Khắc hứng thú nhìn A Tử mặt biến sắc: "A Tử nương, nàng khiến cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa." anhtho.lequydon

      "Thiểu kiến đa quái (*)" Kiệt tác Thiết Sửu của A Tử, biết Âu Dương công tử có thể liếc mắt nhìn .

      (*) Thiểu kiến đa quái: Thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ những người ít thấy chuyện khác thường luôn cảm thấy kỳ lạ, sau này được dùng để chê cười những người nông cạn.

      " nương tỷ phu của nương là Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, còn từng làm bang chủ Cái bang?"

      "Thế nào, sợ rồi sao?"

      "Theo tại hạ được biết, Cái Bang thực từng có vị bang chủ là người Khiết Đan."

      "Coi như ngươi thức thời."

      "Tỷ phu của nương tên là Tiêu Phong?"

      "Hừ, tỷ phu ta là đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh, quả nhiên ngay cả nông dân trong núi như ngươi cũng biết được."

      "Ha ha ha... nương, Tiêu đại hiệp tạ thế hơn 100 năm rồi, coi như tỷ tỷ và tỷ phu của nương cùng tuổi, nương kém tỷ tỷ 40 tuổi bây giờ nương cũng nên hơn 100 tuổi rồi."

      "Ngươi láo!"

      " nương, Âu Dương Khắc ta chưa bao giờ lừa gạt nữ tử thông minh."

      "Ngươi... Ngươi Liêu Quốc diệt vong? Tỷ phu ta chết hơn 100 năm? Những điều này đều là sao?"

      "Đương nhiên."

      A Tử nghĩ thầm, người này ăn mạch lạc ràng, chẳng lẽ mình ngủ giấc ngủ 100 năm?

      "Vậy Đại Tống sao?"

      "Đại Tống, theo ta thấy, khí số cũng sắp tận rồi."

      A Tử thở dài hơi, Đại Tống diệt vong, biết rể có thấy vui mừng .

      "Vậy còn Đại Lý?"

      "Cũng vẫn còn, có điều, năm sau bằng năm trước. nương có quan hệ gì với Đại Lý?"

      " liên quan đến ngươi!"

      "Ha ha ha. vậy tại hạ quấy rầy nương nghỉ ngơi."

      Nỗi băn khoăn trong lòng Âu Dương Khắc xuất tầng lầng lớp lớp, mơ hồ nhớ tới thúc phụ từng nhắc tới chuyện giang hồ 100 năm về trước. Nếu như Tiêu Phong thực rể của nữ tử kia, vậy chẳng phải nàng là...

      Trong Tàng Thư Các, quyển sách tay Âu Dương Khắc xoạch tiếng, rơi xuống mặt đất. Chữ viết trang sách ố vàng hơi mờ: ".... Con Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần của Đại Lý, được phong làm Bình Nam Công chúa của Liêu Quốc, đệ tử của Đinh Xuân Thu phái Tinh Túc, tại năm Thiệu Khánh thứ nhất theo Tiêu Phong tự vẫn ở Nhan Môn Quan, thọ 17 tuổi. Đại Lý Quốc truy phong là Kim Thành Công chúa. tìm được hài cốt, di vật được chôn ở chùa Sùng Thánh."
      Last edited: 16/10/16
      thuyt, Tuyết LiênTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2

      Qua vài canh giờ, huyệt đạo tự động được giải, A Tử xoay người, thân thể đau đớn giống như xương cốt toàn thân đều bị vỡ nát.

      "Âu Dương Khắc, ta muốn rút gân của ngươi, lột da của ngươi, lấy xương của ngươi làm củi đốt! Sau đó chụp vào đầu ngươi thứ còn xấu hơn cả Thiết Sửu!" A Tử cắn răng, căm hận .

      Nhưng mà, tỷ phu chết, có ai cưng chiều nàng, dung túc nàng, để cho nàng tùy ý làm loạn rồi.

      Khi tỷ phu còn sống vốn cũng thích nàng làm những chuyện đó.

      "Tỷ phu, nếu như huynh có thể sống lại, A Tử tiếp tục làm những chuyện huynh thích nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh huynh có được ?"

      xong, nước mắt kìm được lại chảy xuống. mắt quấn đầy băng gạc, nước mắt giống như vô số con sâu bò bên trong.

      "Chờ đôi mắt của muội bình phục lập tức đến Nhạn Môn Quan tìm huynh... Tỷ phu, muội biết huynh và tỷ tỷ ở bên kia rất tốt... Chỉ là, xin đừng đuổi muội ...."

      "Xem ra nương nhất nhớ người tỷ phu kia, tại hạ cũng nhịn được mà ghen tị"

      Âu Dương Khắc bê cơm vào, để bàn.

      A Tử men theo mép giường đứng dậy: "Ngươi quản được sao?"

      Âu Dương Khắc trả lời, dìu nàng ngồi vào bàn, gắp món ăn, đưa đến bên miệng nàng: "Nếm thử xem. Món này gọi là Nhất Dạ Phi Độ Kính Hồ Nguyệt."

      Hình dáng như trăng tròn, vừa vào miệng liền cảm thấy mát lạnh, quả thực khiến cho nàng nhớ tới mẫu thân ở Tiểu Kính Hồ.

      "Lại nếm thử cái này, Tinh Mục Trúc Lộng Nhuyễn Ngữ."

      Sau khi A Tử nghe xong đập bàn đứng dậy, bàn tay vung ra cái bạt tai: "Tên của mẫu thân ta để cho ngươi tùy tiện chà đạp sao?!" (Mẹ của A Tử tên là Nguyễn Tinh Trúc)

      Âu Dương Khắc nhanh tay nhanh mắt bắt lấy bàn tay vung tới, thuận tiện vuốt ve chút: " nương nghĩ oan cho tại hạ, tại hạ thực biết tên của lệnh đường nương thích ăn món này vậy ăn những món khác." diendan@anhtho@lequydon

      "Buông tay!" A Tử vung tay, tự mò mẫm về giường, lời.

      " nương ăn, cẩn thận chết đói, vậy làm sao có thể đến Nhan Môn Quan chết lần nữa? Như vậy , nương muốn ăn gì, tại hạ cho hạ nhân làm. Bạch Đà Sơn chúng ta mặc dù cách xa Trung Nguyên nhưng chỉ cần thứ nương muốn ăn phải là đào tiên Dao Trì tại hạ đều có thể chuẩn bị cho nương."

      A Tử thầm nghĩ, khẩu khí của người này đúng là rất lớn: "Ta muốn ăn tay gấu."

      Âu Dương Khắc cười nhạt: "Đương nhiên là được."

      "Ta còn chưa hết. Ta chỉ ăn nửa tấc thịt trong lòng bàn tay của gấu, làm cho ta hai cân, dùng lửa đun ba ngày. Canh gà đen, rượu ngon ủ từ 20 năm trở lên, thịt chân giò ở cửa hàng Tô gia cách Tiểu Kính Hồ hai dặm về phía nam, đồ muối cửa Hoài Nam Khánh Dương." Dứt lời, nàng nhàng hất cằm lên: "Thế nào?"

      Âu Dương Khắc đứng cách nàng 2 trượng nhếch môi, : " nhìn ra nương đúng là người biết ăn như vậy."

      "Ngươi chỉ cần có làm được hay ?"

      "Âu Dương Khắc ta chưa bao giờ nuốt lời hứa với nữ nhân xinh đẹp. Có đều những món ăn nương muốn đều phải bình thường, xin nương cho phép tại hạ chậm mấy ngày."

      "Cho ngươi ba ngày, thế nào?"

      "Ba ngày ba ngày."

      "Nếu ba ngày sau ngươi làm được sao?"

      "Vậy tại hạ tùy nương xử lý, rút gân lột da, đem xương làm củi đốt, thế nào?"

      "Vậy cần, đợi ta nghĩ ra cho ngươi."

      "Được. Nếu như ta làm được sao?"

      "Làm được làm được, ngươi còn muốn thế nào?"

      Âu Dương Khắc vung vẩy quạt giấy cách thoải mái: "Đến lúc đó, chỉ cần nương giống với các nàng ấy, gọi ta tiếng công tử sư phụ."

      "Gọi gọi, dù sao cũng mất miếng thịt nào."

      " nương thực thẳng thắn... Vậy, mấy món ăn này, nương ăn hay ăn?"

      "Ngươi ra ngoài, ta ăn."

      "Tốt, ta gọi người tới hầu hạ nương."

      " cần. lúc nữa cho người đến dọn dẹp là được." A Tử mò mẫm trở lại cạnh bàn. Cầm lấy đôi đũa Âu Dương Khắc vừa đặt xuống bàn cách chính xác, đưa đũa về phía món ăn Nhất Dạ Phi Độ Kính Hồ Nguyệt." Món này vốn hình viên tròn, nàng gắp nửa ngày mới gắp được miếng đưa lên miệng.

      Âu Dương Khắc để mấy món ăn khác lại gần trước mặt nàng, đóng cửa ra ngoài.

      A Tử thầm nghĩ, may mà nàng từng bị mù lần, ở Linh Thứu Cung luyện được bản lĩnh nghe thanh để phân biệt vị trí.

      Mấy ngày sau đó, mỗi bữa đều có người đưa cơm tới, chân tay, cũng gì, đặt đồ ăn xuống liền lập tức rời , ăn xong lại đến dọn dẹp đồ mang . tho.lequydon.com

      Có điều, nghe bước chân hẳn là nương.

      Đến ngày thứ ba, A Tử gọi người đưa cơm lại: "Vị nương này xin dừng bước.

      "Chuyện gì?"

      Giọng điệu hơi kiên nhẫn, A Tử cố nổi nóng, tự nhủ là người đứng dưới mái hiên, lấy chữ nhẫn làm đầu, liền cười ngọt ngào: "Xin hỏi, các gọi người kia là công tử sư phụ, vậy các là đồ đệ của sao?"

      "Chúng ta xem như là đồ đệ của thiếu chủ, cũng là cơ thiếp của ngài ấy."

      "Cơ thiếp?"

      "Đúng vậy, Bạch Đà Sơn này có khoảng bốn mươi, năm mươi cơ thiếp như vậy. Công tử sư phụ võ công cao cường, đối xử với nữ nhân lại dịu dàng săn sóc, nữ nhân trong lòng trăm dặm đều tranh nhau muốn lên Bạch Đà Sơn đấy."

      "Bốn mươi, năm mươi người?" miếng cơm của A Tử nghẹn trong cổ họng, nuốt xuống được, nhả ra cũng xong. "Qủa nhiên là tiểu dâm tặc.

      Cơ thiếp kia hừ lạnh tiếng: " biết phân biệt tốt xấu, công tử sư phụ đưa về, còn chăm sóc như bảo vật, ngươi lại ngài như vậy. Nếu phải công tử sư phụ muốn chúng ta chăm sóc ngươi ta nhất định móc hai con mắt của ngươi để trả cho Tiểu Mai!"

      A Tử cười lạnh: "Bạch Đà Sơn này của các ngươi lớn như vậy, mỗi ngày khẳng định là đều giết lợn thịt dê, phải là có rất nhiều mắt sao? Tùy tiện lấy cho nàng ta đôi là được rồi."

      "Ngươi... Hừ!" Cơ thiếp này tức giận bỏ .

      A Tử thấp giọng : "Chờ mắt của bản nương có thể nhìn thấy, nhất định móc con mắ của tiểu tiện nhân kia xuống!" Nhớ tới tỷ phu vẫn trách nàng vì chuyện của Thiết Sửu, liền thêm: "Coi như móc mắt cũng phải bạt tai nàng ta hai trăm cái!"

      Tối hôm đó, Âu Dương Khắc mang theo đám cư thiếp đưa tay gấu tới.

      Đám cơ thiếp mỗi người bê món ăn lên rồi báo tên "Tay gấu nhất phẩm" "Tay gấu hầm canh gà" "Tay gấu đậu hũ" "Tay gấu nướng" "Tay gấu hầm rượu" "Tay gấu nấu mật" "Tay gấu kho" "Canh tay gấu"

      Âu Dương Khắc cho đám cơ thiếp lui xuống, với A Tử: "Món Tay gấu nhất phẩm này là làm theo cách của nương . Ta sợ nương ăn chưa tận hứng nên tìm những món khác đến, tạo thành bàn tiệc tay gấu tám món. nương yên tâm, mỗi món đều dùng nửa tấc thịt mềm trong lòng bàn tay để nấu ra. Tay gấu này ăn nhiều bốc hỏa, nếu nương chịu nể mặt mỗi món nếm hai miếng là được rồi."

      A Tử nghe thấy liền ngẩn người, tay gấu này phải là cứ cắt xuống là có thể ăn mà phải phơi hơn năm chờ cho khô hẳn mới có thể lấy ra nấu. Tiểu dâm tặc này đâu mà tìm được nhiều như vậy.

      Âu Dương Khắc thấy A Tử chu môi lời nào cười : " nương ngốc đến mức hoài nghi ta hạ độc thủ trong thức ăn chứ?"

      "Nực cười, độc gì có thể độc nổi A Tử ta chứ!" A Tử tới bàn, ngồi xuống: "Âu Dương Công tử quả nhiên thần thông quảng đại, mua tay gấu lại thuận tại như mua đậu hũ ngoài chợ."

      "Ha ha ha ha..." Âu Dương Khắc cầm cái đĩa , gắp hai miếng từ các đĩa lớn đặt trước mặt A Tử: " nương nếm thử trước , mùi vị có được ?"

      A Tử ăn từng miếng sau đó lấy nước trà súc miệng.

      "Mùi vị này so với đồ trong hoàng cung Đại Liêu thế nào?"

      A Tử quả thực được ăn tay gấu ở hoàng cung Liêu Quốc, theo đúng lương tâm mà bàn thức ăn này nếu so với trong hoàng cung cũng hề thua kém "Cũng tạm, có điều chân giò này thực mua ở Tiểu Kính Hồ sao? Mùi vị giống lắm."

      " gạt nương, cửa hàng thịt của Tô gia mấy chục năm trước có rồi, chân giò này là được mua ở cửa hàng của Lý gia cách Tiểu Kính Hồ ba dặm về phía nam." Âu Dương Khắc cười mỉa: "Ngay cả điều này mà nương cũng có thể nếm ra thực khiến cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."

      "Đó là đương nhiên." A Tử thầm trong lòng, trong lòng 20 dặm về phía nam của Tiểu Kính Hồ căn bản gia đình nào họ Tô.

      "Thịt tay gấu này..."

      "Đích xác là thịt trong lòng bàn tay, mấy chục cái tay gấu còn trong nhà bếp, nếu nương muốn kiểm tra lúc nào cũng có thể tra."

      "Vậy cần, dù sao ta cũng nhìn thấy, dùng tay sờ bẩn tay."

      "Có điều thể mua được chân giò mà nương muốn, coi như ta thua, nương muốn ta làm chuyện gì cũng được."

      " ?"

      "Đương nhiên." Âu Dương Khắc ghé sát vào tai nàng, dịu dàng : " nương muốn mạng của ta, ta cũng có thể cho."

      "Ai thèm chứ!" A Tử nghiêng đầu tránh "Hơn nữa đám nữ nhân kia của ngươi rất khó dây vào, nếu như ta giết ngươi, sao các nàng có thể buông tha cho ta?"

      "Cái này quan trọng, chỉ cần ta ra lệnh cho các nàng được nhúng tay vào là được rồi. Các nàng làm trái ý ta." ÂU Dương Khắc theo sau nàng: " nương nỡ lấy mạng của ta phải ?" di3nd4n@lê@%#$^quy%#don

      "Tiểu dâm tặc, ngươi lại hươu vượn nữa, bản nương cắt lưỡi của ngươi!"

      "Đầu lưỡi có là gì, ngay cả tim của ta cũng là của nương, tùy ý xử trí."

      "Cái tên dâm tặc tưởng bở này!" A Tử xong, đánh chưởng ra, chưởng này thực ra chỉ là hư chiêu (chiêu giả, phải đánh ) Chiêu này gọi là Tụ Lý Càn Khôn, mấu chốt là bay cây châm độc bay ta từ ống tay áo.

      Âu Dương Khắc vung quạt sắt lên, châm độc leng keng bắn lên vách tường, Âu Dương Khắc nắm lấy cánh tay A Tử, giả vờ giận dữ : " nương à, độc ác như vậy tốt đâu."

      "Thả ta ra!" A Tử buồn bực giậm chân, hất tung cả bàn tiệc tay gấu xuống đất.

      Đám cơ thiếp ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền vào, kiếm lóe ra ánh sáng: "Công tử... Ngài sao chứ?"

      Âu Dương Khắc cười như gió: " có chuyện gì, dọn sạch những thứ này , lại pha bình trà Thiết Quan tới cho A Tử nương."

      "Vâng."

      Đám cơ thiếp thu dọn xong liền lui xống.

      Âu Dương Khắc rút ba cái ngân châm tường xuống, xem xem xét hồi: "Nọc ong cây châm này của nương quá hạn rồi, đợi lát nữa ta cho người cầm ít độc rắn cực phẩm của Bạch Đà Sơn chúng ta đưa tới cho nương, nương thấy sao?"

      A Tử hừ lạnh tiếng: "Tiểu dâm tặc, ta đánh lại ngươi, tỷ phu của ta lại chết... Thế nhưng ngươi đừng tưởng rằng ta dễ ức hiếp, ta cho ngươi biết, ngươi đừng có chọc tới ta, bằng bản nương cùng ngươi đồng quy vu tận!"

      " nương hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối có ý mạo phạm. Nếu nương thích vậy trả lại cho nương vậy." Âu Dương Khắc hai tay cầm châm độc dâng đến trước mặt A Tử.

      A Tử cầm lấy, để vào trong ống tay áo.

      "Tại sao ngươi còn chưa ?"

      "Nếu nương muốn ta vậy ta là được."

      Âu Dương Khắc lắc quạt ra ngoài: "Thú vị, thú vị."

      rất lâu rồi người hay chuyện gì có thể làm cho cảm thấy phấn chấn như vậy.
      Last edited: 5/10/16
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 3


      Thời hạn bảy ngày hết, Âu Dương thiếu chủ cho cơ nhân đến với A Tử nương: " nương tự tháo băng gạc mắt ra ."

      Chỉ có câu thờ ơ như vậy, còn là cách cánh cửa.

      A Tử nghe xong lập tức nhảy từ giường xuống: "Dâm tặc này, dám đối xử với ta như vậy!"

      Ba lần hai lượt cuối cùng cũng tháo được băng gạc. Đột ngột nhìn thấy ánh sáng có hơi chói mắt.

      "Có ai ?"

      A Tử đẩy cửa ra ngoài mới phát nơi gọi là Bạch Đà Sơn này quả thực hoa lệ giống như cung điện, còn khí thế hơn cả vương cung Liêu Quốc mà nàng từng ở.

      Nếu có ai canh giữ vậy lặng lẽ xuống núi thôi, muốn đâu đó. Nghĩ đến cần phải tiếp tục dây dưa với tên tiểu dâm tặc kia nữa, trong lòng A Tử liền cảm thấy vui vẻ.

      thẳng dọc theo đường , đình đài lầu các thay đổi liên tục, nơi nào cũng có vẻ giống nhau.

      A Tử rất rầu rĩ lại nhìn thấy nữ tử áo trắng từ phía xa liền lập tức chạy lại hỏi: "Vị tỷ tỷ này, xin hỏi đường xuống núi như thế nào?"

      Nữ tử áo trắng liếc nàng cái, : " về phía trước trăm bước rồi rẽ trái, lại trăm bước nữa rồi rẽ phải là có thể nhìn thấy đường xuống núi."

      "Đa tạ tỷ tỷ."

      A Tử tĩnh dưỡng mấy ngày hôm nay, tinh thần rất tốt, suốt đường nhưng cơ thể vẫn như chim yến, lâu sau nhìn thấy con đường mà nữ tử kia .

      Nếu như đây quả thực được gọi là đường...

      Bậc thang được tạc vách đá, mỗi bậc đều cao bằng nửa người nhưng độ rộng lại chỉ vừa chủ cho hai bàn chân, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.

      " nương rời , sao lời tạm biệt với ta vậy?"

      Nàng có thể nhận ra chủ nhân của giọng này chính là cái tên Âu Dương Khắc kia.

      A Tử quay đầu lại: "Ngươi, tên dâm..." Chữ tặc còn chưa thốt ra được bởi vì gương mặt của người này có hơi gần với nàng.

      Nam tử hào hoa nhã nhặn nhất nàng từng gặp chính là ca ca Đoàn Dự của nàng, nhưng người này so với ca ca lại có thêm mấy phần phong lưu ở đầu mày cuối mắt. thân bạch y, cây quạt sắt, đôi mắt hoa đào như cười mà như cười khẽ chớp mắt như mây gió, sóng mắt lưu động khiến cho người ta phải mê muội.

      Âu Dương Khắc lắc quạt tới gần: "Đôi mắt này, nương có vừa lòng ?" Đôi mắt này phải phối hợp với người như thế này mới gọi là hoàn mỹ.

      A Tử cúi đầu, lúng túng : "Bạch Đà Sơn này của các ngươi ở cao thế này thấy chóng mặt sao?"

      "Quen rồi sao. nương muốn xuống núi sao?"

      "Đương nhiên là muốn xuống núi, ta rồi, ta muốn Nhạn Môn Quan." A Tử ngẩng đầu lên, bất chợt bốn mắt nhìn nhau với Âu Dương Khắc, mặt cảm thấy hơi nóng: "Dâm tặc, ngươi ghé sát thế làm gì?" xong liền lùi về phía sau hai bước, còn lui nữa chính là vách núi. A Tử kinh hoảng: "Ngươi... Ngươi đừng lại đây..."

      A Tử phóng mắt nhìn xung quanh, đây là ngọn núi đơn độc, xa phía tây là sa mạc, quả nhiên cách Nhạn Môn Quan rất xa.

      "Nếu nương nhất định muốn vậy ta đưa nương xuống núi."

      Âu Dương Khắc chưa dứt lời phi thân lên, tay trái ôm eo A Tử, thả người nhảy xuống bậc thang bằng đá dưới vách núi.

      "A......."

      Tiếng thét trong trẻo của A Tử vang vọng khắp Bạch Đà Sơn, chấn động cả những con quạ đen đỉnh núi làm cho chúng nó kêu to, bay tán loạn.

      Mũi chân của Âu Dương Khắc điểm xuống bậc thang: "A Tử nương, ôm chặt."

      A Tử chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy eo của Âu Dương Khắc, bên tai là tiếng gió vù vù, giống như lúc trước khi nàng ôm thi thể của rể nhảy xuống vách núi. Chỉ là biết tại sao, lần này nàng lại sợ chết như thế.

      Nàng tự với mình, chờ đáp xuống đất nàng nhất định cầm châm độc đâm lấy lỗ lên mặt tên tiểu dâm tặc kia... Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt tên tiểu dâm tặc kia, nam nhân lại trắng nõn mịn màng như vậy, đúng là nên đâm.

      Từ đến lớn, Âu Dương Khắc quen với ánh mắt nóng rực của các nương, nhưng ánh mắt của tiểu nha đầu từ trời rơi xuống này lại phải loại ánh mắt tình ý triền miên mà lại mang theo vài phần sát khí.

      Thân thể Âu Dương Khắc nghiêng ngả, giơ tay bắt lấy cành cây mọc vách đá, mắt thấy sắp rơi xuống liền lập tức duỗi hai tay cùng nắm lấy cành cây.

      Cành cây kia vốn to, bây giờ phải chịu sức nặng của hai người, càng ngày càng cong xuống, chỉ lát nữa là bị gãy.

      Tay chân của A Tử đều ôm chặt lấy người Âu Dương Khắc, nôn nóng hô to: " Tiểu dâm tặc, ngươi đùa gì vậy!"

      Âu Dương Khắc nhịn cười: "A Tử nương, thực xin lỗi, vừa rồi khi nương nhìn ta, ta nhất thời cao hứng, khinh công liền mất hiệu nghiệm."

      "Vậy ta nhìn ngươi nữa là được! Ngươi mau đưa ta xuống!"

      "Phong cảnh nơi này rất được, ngắm lúc cũng tồi."

      "Ai muốn ở đây ngắm cảnh chứ!"

      "Bậc thang phía sau nương cũng cách nơi này năm trượng, nương đẩy ta cánh là có thể mượn lực để qua đó."

      "Dâm tặc, phải khinh công của ngươi rất lợi hại sao, ngươi dẫn ta qua!"

      Âu Dương Khắc : "Vừa rồi ta cẩn thận nên bị trật chân rồi, nương mau bằng, bằng kịp."

      Cành cây càng ngày càng cong, cuối cùng rắc tiếng, trong nháy mắt khi cành cây sắp gẫy, Âu Dương Khắc buông tay, đẩy A Tử cái.

      "Này.... Tiểu dâm tặc....." A Tử an toàn đáp xuống bậc thang bằng đá, chỉ nhìn thấy Âu Dương Khắc rơi xuống như đá chìm đáy biển, thấy tăm hơi.

      A Tử nhìn chút, chỗ này ở giữa vách núi, bất luận là lên hay xuống dưới cũng đều dễ: "Dâm tặc này, cố ý bỏ ta ở đây!" Nàng mắng hai câu lại nghĩ, chẳng may họ Âu Dương này thực bị trật chân, lúc này ngã xuống, coi như chết hẳn là cũng tàn phế?

      Dâm tặc này tốt xấu gì cũng giúp mình thay mắt, vậy làm người tốt lần, lên báo tin giúp tên dâm tặc này . Thuận tiện còn có thể mượn bọn họ con ngựa, núi này có ít ngựa tốt, chỉ trong vòng ba ngày là có thể tới Tiểu Kinh Hồ, đến Nhạn Môn Quan hẳn cũng mất quá nhiều thời gian.

      Quyết định xong, A Tử bắt đầu trèo lên .

      Muốn lên phải dùng cả chân cả bay, mỗi khi bò xong bậc đều giống như dốc hết hơi sức toàn thân ra.

      A Tử bò được mấy bậc liền thở hồng hộc: "Cha mẹ, tỷ tỷ, tỷ phu, nếu như mọi người trời có linh thiêng phù hộ cho con chết giữa sườn núi này..."

      Cũng biết qua mấy canh giờ, khi A Tử bò lên được đỉnh núi kia mặt trời sắp xuống núi rồi.

      Nàng nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp .

      Khi tỉnh lại thấy có đám người mặc đồ trắng ngừng lắc lư trước mặt.

      Ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là lẽ tên Âu Dương Khắc này thực ngã chết chứ?

      "Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Nhanh báo cho công tử."

      A Tử bắt đầu hối hận, dâm tặc này quả nhiên chết, cái gì mà bị trật chân, ràng là bậy. Nếu như lúc đó nàng xuống núi có thể có chút hơi sức, lúc này đường về phía đông rồi. lúc nữa dâm tặc kia đến nhất định cười nhạo mình. Nàng ngồi dậy, phát quần áo vốn rách tả tơi hoàn hảo như mới.

      " nương, y phục của ngài bị vách đá làm rách, công tử dặn dò thay cho ngài bộ mới giống hệt."

      " nương, điểm tâm được chuẩn bị, nương thích hương vị của Liêu Quốc, của Đại Tống, của Đại Lý hay là của Tây Vực?"

      " nương, tay chân của ngài bị thương, nên thay thuốc rồi."

      A Tử càng nghe càng thấy phiền: "Ra ngoài, ra ngoài, tất cả ra ngoài hết cho ta!"

      "Ai lại chọc giận A Tử nương rồi?" Giọng của Âu Dương Khắc truyền từ xa tới, sau đó gương mặt tươi cười hớn hở xuất hiên ở cửa, lạnh lùng : " phải dặn dò các ngươi rồi sao, ai chọc giân A Tử nương lập tức cút xuống núi cho ta."

      Bốn cơ thiếp trong phòng đều dập đầu với Âu Dương Khắc rồi nhanh chóng lui xuống.

      A Tử liếc nhìn Âu Dương Khắc cái, tức giận : "Tiểu dâm tặc, ngươi còn chưa chết à?"

      " nương mà còn quay lại, là lo lắng cho ta sao?"

      Nụ cười mặt Âu Dương Khắc vào trong mắt A Tử chính là cười nhạo nàng: "Cho ta con ngựa, ta muốn rời ngay lập tức."

      "Tay chân của nương đều bị thương, phải dưỡng mấy ngày mới được."

      " cần ngươi quản!"

      Âu Dương Khắc đến gần, nhàng : "Giận rồi? Ngày đó thực chân ta bị thương, được cơ thiếp xuống núi nhìn thấy mới nhặt được cái mạng về, nếu phải vậy, làm sao ta có thể để nương như hoa như ngọc giữa sườn núi chứ?"

      "Ngươi cút xa chút! Nhanh chuẩn bị ngựa cho ta! Bản nương muốn ở lại nơi quỷ quái này khắc nào nữa!"

      " nương đừng vội, ta...."

      Âu Dương Khắc mới nửa câu nghe thấy bên ngoài có người hô: "Khắc nhi, có phải thừa dịp ta bế quan lại lười biếng rồi ?" thanh ràng ở rất xa nhưng lại nghe như ở ngay bên tai.

      Âu Dương Khắc nhanh chóng lấy chăn trùm kín người A Tử: "Xuỵt... Tuyệt đối được động đậy."

      "Khắc nhi, nghe gần đây con nhặt được nữ nhân biết dùng độc? Ở đâu? Để thúc phụ xem xem công phu nàng dùng là của môn phái nào."

      "A Tử nằm trong chăn, cẩn thận nghe ngóng, người chuyện là người đàn ông trung niên.

      "Thúc phụ, thứ nương kia dùng chỉ là châm độc tầm thường, chất nhi thấy nàng ta dung mạo thường thường thả xuống núi rồi." Âu Dương Khắc dâng ly trà lên: "Thúc phụ, đây là Thiết Quan cực phẩm mà chất nhi sai người đến Trung Nguyên mua được, ngài nếm thử xem."

      "Chơi bời lêu lổng, sau này dụng tâm luyện công chút, Âu Dương Phong ta chỉ có truyền nhân là con, con phải nhớ kĩ thân phận của mình! Ta muốn tiếp tục bế quan luyện công, con tự giác chút ."

      "Dạ, chất nhi nhớ rồi."

      Sau khi Âu Dương Phong xa, Âu Dương Khắc vén chăn lên với A Tử: "Ta lập tức chuẩn bị ngựa cho nàng, cho người đưa nàng xuống núi, nàng nhớ kĩ, sau khi xuống núi, về phía đông chính là Song Kỳ Trấn, nàng đến đó rồi hỏi đường tới Trung nguyên."

      A Tử thấy vẻ mặt của Âu Dương Khắc biến đổi trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy rất thú vị: "Người kia là thúc thúc của ngươi sao? Ngươi sợ ta như vậy à?"

      Âu Dương Khắc nghiêm mặt : "Nàng trốn ở trong chăn, phải là ông ấy biết, chỉ là muốn lãng phí thời gian thôi. Phàm là những người cho thúc thúc nhà ta xem qua võ công có mấy ai sống sót rời ."

      A Tử nghe xong, bắt đầu xỏ giày: "Vậy còn chờ gì nữa? Ta lập tức !"

      Âu Dương Khắc tự mình chọn con ngựa tốt, đưa A Tử xuống chân núi.

      "Đường núi phía trước này thực ra rất dễ mà làm sao còn phải khó khăn tạo những bậc thang đá phía vách núi đằng sau kia chứ..."

      "Đây là để phòng ngừa ngộ nhỡ có kẻ địch xông tới còn có con đường để thoát thân. Ta cũng chỉ có thể đưa nương đến đây thôi. Chúng ta tạm biệt từ đây."

      A Tử cưỡi ngựa mấy bước rồi quay đầu lại, nở nụ cười: "Âu Dương công tử, ngươi thua cược, còn nợ ta chuyện, nhưng mà ngươi chữa mắt cho ta, coi như ta nợ ngươi. Như vậy hai chúng ta thanh toán xong, ai nợ ai." xong, vung roi lên, về hướng đông.

      Âu Dương Khắc nhìn bóng lưng màu tím kia, cười rất lâu. Nhan Môn Quan... nơi đó rất xa, mình ngày mai xuất phát, đại khái ngày hôm sau nữa là có thể đuổi kịp nàng.

      Lần đầu tiên Âu Dương Khắc vì muốn đuổi theo nương mà phải con đường rất dài, phải bởi vì nàng nhí nhảnh kiều cười khẽ, cũng phải vì thân thế ly kì xuyên qua trăm năm của nàng, càng phải vì nàng miệng lưỡi sắc nhọn, thủ đoạn tàn nhẫn.

      Nhớ tới khi ngã từ vách núi xuống bắt gặp ánh mắt của nàng, tràn ngập lo lắng và đành lòng. tay của nàng bám vào vách đá, tay còn lại đưa về hướng mà mình rơi xuống: "Này... Tiểu dâm tặc..."

      Tiểu dâm tặc. Âu Dương Khắc nhắc lại ba chữ này nhiều lần, cười ha ha.

      --- --------Ta là phân cách tuyến câu chuyện ---- ---------

      A Tử và Hoàng Dung đánh bài

      Dung nhi: Ta ra Hồng Thất Công

      A Tử: Tiêu Phong, KO. Tỷ phu ta cao hơn sư phụ ngươi vài bối phận đấy, ngươi ra cái khác .

      Dung nhi: Lão Ngoan Đồng.

      A Tử: Thiên Sơn Đồng Mỗ, KO

      Dung nhi: Kim Đao Phò Mã

      A Tử: Hoàng đế Đại Lý, KO

      Dung nhi: Cửu chân kinh

      A Tử: ... .....

      Tĩnh ca ca: Dung nhi, mau tới cho Tương nhi uống sữa~~~~~

      Dung nhi: tới đây, tới đây ( với A Tử) lần tới lại đánh với ngươi, nhớ kĩ, thua đừng đến
      đoàn kịch của chúng ta cướp vai.

      Tĩnh ca ca: Dung nhi, nàng tới rồi.

      Dung nhi: phải là Tương nhi vẫn ngủ ngon sao?

      Tĩnh ca ca: Âu Dương Khắc bảo ta tới .....

      A Tử: Tiểu dâm tặc, giỏi lắm.

      Khắc Khắc: (cười gian~ing)
      Last edited: 5/10/16
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 4


      Bạch Đà Sơn có nơi gọi là Vọng Phong Lâu, là nơi mà Âu Dương Khắc thường lui tới nhất.

      "Con đến đây làm gì?"

      "Kim Quốc chiêu mộ rất nhiều cao thủ, nghe là muốn tìm quyển bí tịch võ lâm, con cảm thấy thúc phụ cũng có hứng thú."

      "Ta có hứng thú muốn biết!"

      "Con muốn xuống núi chuyến, đoạt quyển bí tịch này cho thúc phụ, xin mẫu thân lại với thúc phụ sau khi thúc ấy xuất quan."

      "Con bảo đám cơ thiếp kia là được rồi, ta cũng gặp được ông ta."

      "Mẫu thân cũng đúng... Con xin cáo từ. Mẫu thân bảo trọng."

      Từ Vọng Phong Lâu ra ngoài, Âu Dương Khắc liếc mắt nhìn hang đá mà thúc phụ bế quan, đợi đoạt được quyển bí tịch này, có thể thúc phụ thực coi trọng mình.

      Chọn bốn người cơ thiếp theo, đến giữa trưa Âu Dương Khắc đến Song Kỳ Trấn.

      "Công tử sư phụ, hỏi thăm được, hôm qua A Tử nương tới đây, hôm nay vừa mới xuất phát bao lâu."

      "Từ nơi này về hướng đông là nơi nào?"

      "Nghe sơn trại, chuyên đánh cướp thương nhân và quan lại nhà giàu. Công tử, có cần nhanh chóng đuổi theo ?"

      Âu Dương Khắc cưỡi ngựa, khẽ cười: " vội, trước tiên tìm khách điếm để ở trọ ."

      ---

      "Tên tiểu dâm tặc này, dám lấy con ngựa rách nát đến lừa ta." A Tử hơn nửa ngày, người yếu ngựa mệt bèn dừng chân nghỉ bên cạnh dòng suối .

      Nàng nhớ tiểu nhị của khách điếm ở Song Kỳ Trấn với nàng, về phía đông có sơn tặc, vẫn nên đường vòng tốt hơn.

      người đường cực kỳ nhàm chán, có mấy tên sơn tặc tới chơi đùa cũng tồi mà.

      Nhưng mà, hai canh giờ rồi, đừng là sơn tặc, ngay cả con mèo cũng nhìn thấy! Nhìn về phía trước là vùng rừng núi vô tận, ngó lại phía sau cũng là vùng rừng núi vô biên.

      Bên dòng suối có tảng đá trơn nhẵn ấm áp, nàng nằm lên , vừa vặn nhìn ngắm mây trời.

      "Này, nha đầu, mau lấy bạc ra, ta tha chết cho ngươi."

      Khi A Tử mở mắt ra cổ có thêm hai thanh đao.

      Hai gã nam nhân cao lớn từ cao nhìn xuống nàng: "Có nghe thấy ?! Lấy bạc ra!"

      Đúng là mòn gót giày gặp được, ngồi lại thấy sơn tặc đến. A Tử thả chân xuống, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: "Hai vị hảo hán... Đừng giết ta...Ta lấy ngân phiếu cho các vị..." xong đưa tay vào trong tay áo tìm kiếm, ba cây ngân châm đồng loạt bay ra ngoài.

      Cổ tay mỗi tên sơn tặc bị trúng châm, lập tức đánh rơi vũ khí, đau đến nỗi lớn tiếng kêu gào.

      "Ôi chao, hai vị đại ca, các ngươi làm sao vậy?" A Tử từ tảng đá nhảy xuống, gương mặt điểm đạm đáng nhìn hai gã sơn tặc: "Xin lỗi hai vị đại ca, lần này ta ra ngoài mang đủ bạc... Các ngươi lấy ngân châm có được ?"

      " châm có độc... Tiểu nữ, mau đưa giải dược ra đây!" Sơn tặc Giáp dùng tay trái nhặt thanh đao mặt đất lên, hừ hừ .

      Sơn tặc Ất ở bên cạnh : " nương, coi như hai chúng ta rơi vào tay người, xin người đại nhân đại lượng, đừng phế bỏ cánh tay này của chúng ta..."

      "Muốn thuốc giải cũng được." A Tử ngồi lại tảng đá: "Bản nương hơn nửa ngày rồi, cực kỳ mệt mỏi, nếu có người xoa bóp chân cho ta tốt rồi..." Dứt lời liền duỗi chân ra, như có như liếc hai tên kia.

      Hai tên sơn tặc nhìn nhau, sau đó người đó mỗi người đều mang vẻ mặt đau khổ cầm lấy bên chân, dùng cánh tay bị thương cẩn thận xoa bóp, hàm răng nghiến chặt, nhẫn nhịn đến đỏ mặt, giận mà dám gì.

      A Tử : "Hai vị đại ca, các ngươi nên cảm thấy oan ức, chân của ta vậy mà còn có người muốn đến liếm đấy."

      Nhớ tới Du Thản Chi, trong lòng A Tử khỏi cảm thấy chán ghét.

      "Được rồi, được rồi, cần bóp nữa!" A Tử ném thuốc giải cho hai tên kia: "Cút !"

      Hai người kia uống thuốc giải rồi bỏ chạy như cơn gió.

      A Tử thầm than, vất vả mới tìm được chuyện vui lại để cho cái tên Du Thản Chi đáng ghét kia phá hủy.

      Mình thực nợ ta sao?

      Nghỉ cũng nghỉ rồi, chơi cũng đủ rồi, tiếp tục thôi.

      lâu đến trạm dịch, có rất nhiều người, rất náo nhiệt.

      Nơi rừng hoang núi độc này cũng có ít người qua lại nha, A Tử ngồi xuống, gọi ly trà.

      Tiểu nhị tới đón tiếp, : "Vị nương này, muốn về phía đông sao?"

      "Đúng vậy."

      "Nếu tiếp về phía đông chính là Thanh Phong Trạo, nương hay là quay lại ."

      "Thanh Phong Trại? Ta thấy cũng chỉ có thể dọa trẻ con mà thôi." A Tử nhướng mày : "Bản nương sợ đám sơn tặc ngu ngốc đó."

      " nương, lời này của , vẫn là đợi lúc ngươi tỉnh rồi ."

      Tiếng cười của tiểu nhị trở nên chói tai, A Tử đỡ trán, trước khi ngất xỉu nghĩ, thuốc mê trong chén này cũng cao siêu gì, mình thực quá sơ suất rồi...

      Khi tỉnh lại cả người bị trói cái giá hình chữ thập, vừa mở mắt ra nhìn thấy gương mặt ghê tởm của hai tên bóp chân cho nàng ở trước mặt.

      "Tiểu như, ngươi có nhận ra lão tử ?"

      A Tử nghiêng đầu : "Vị đại ca ngày, giọng đúng là quen tai... Ngươi đến gần chút để cho ta xem."

      "Xem ngươi cũng dám giở trò gì." Sơn tặc Giáp đến gần: "Nhìn chưa?"

      " rồi, ra là tên bóp chân." A Tử vừa dứt lời cười ha ha.

      "Tiểu nữ, còn dám ngang ngược, ngươi có biết đây là nơi nào sao?"

      "Thanh Phong trại mà thôi, cũng chỉ là đám vô liêm sỉ dựa vào thuốc mê để bắt nạt yếu đuối."

      "Ngươi có tin lão tử đánh chết ngươi hả?"

      Lời hung ác này khiến cho A Tử nhịn được hơi co rụt lại: "Hừ, có bản lĩnh ngươi thả ta ra, chúng ta đấu tay đôi!"

      "Hừ, ngươi cho rằng lão tử rơi vào bẫy của ngươi sao?"

      Lúc này có tên lâu la vào: "Lão đại dặn dò, đưa nha đầu này tới phòng nghị ."

      Hai tên sơn tặc cởi trói tay A Tử, trái phải, áp giải nàng đến phòng khách. A Tử nhìn bốn phía, nhịn được cau mày, tường đầy bùn đất, ghế tựa vứt lung tung, thứ duy nhất có vẻ dễ nhìn chút là bức bình phong phỉ thúy nhưng lại đặt ở nơi chỗ nào cũng lộ ra mùi vị nghèo túng này thực hoàn toàn hợp.

      Mười mấy sơn tặc hình thù kì quái đứng hai bên, chắp tay sau lưng hướng về tên béo lùn đứng bên , có lẽ là thủ lĩnh.

      "Tiểu nữ, thấy Nhạc lão đại của chúng ta còn mau quỳ xuống?!" Sơn tặc Giáp dùng sức ấn cái, A Tử liền bị ép xuống, nàng thuận theo nghiêng người , đổi thành ngồi xuống.

      Lúc này cái tên 'Nhạc lão đại' vẫn quay lưng về phía nàng cũng quay đầu lại, đến gần: "Nha đầu, nghe ngươi từ Bạch Đà Sơn tới đây, người có ít bạc phải ?"

      A Tử ngẩng đầu nhìn lên, dáng vẻ của người này, ràng là Nam Hải Ngạc Thần hung thần ác sát Nhạc lão tam mà! Ngay cả giọng điệu khi chuyện cũng giống hệt, chỉ là quần áo thay đổi, khoác áo khoác đen, đầu còn đội cái mũ vừa cao vừa lớn.

      A Tử đứng lên vỗ vỗ bả vai : "Nhạc lão tam, ngươi cũng tới rồi sao? Thấy sư ta đây còn mau quỳ xuống thỉnh an?"

      "Tiểu nữ này năng bậy bạ gì, Nhạc lão tam cái gì, sư cái gì? Ngươi còn bậy lão tử bẻ đầu ngươi xuống!"

      "Ha ha ha! Nhạc lão tam, quả nhiên là ngươi! Ngay cả động tác cũng đổi! Ha ha ha !" A Tử vỗ tay: " cho ta nghe chút, làm sao ngươi tới được đây? Sao lại trở thành sơn tặc rồi?"

      "Lý nào lại vậy! Đè nàng xuống cho ta, đánh 20 roi!" Nhạc lão đại ngồi vào ghế thái sư, đập bàn .

      Động tác của bọn sơn tặc rất gọn gàng, gương mặt A Tử nhanh chóng kề sát mặt đất bẩn thỉu. Tiếng roi đánh hai tiếng vào sàn nhà phía sau nàng kêu vang, coi như là thí nghiệm trước.

      "Đừng đừng đừng... Nhạc lão đại.... Ngài đại nhân đại lượng.... Các ngươi muốn tiền đúng .... Ta cho ác ngươi!"

      Nhạc lão đại phất tay cái, bọn lâu la liền thả A Tử ra.

      A Tử từ từ móc ra mấy tờ ngân phiếu, run rẩy dâng lên: "Tất cả đều ở đây."

      Nhạc lão đại cầm ngân phiếu nhíu mày lại: "Nực cười, Bạch Đà Sơn hoành hành Tây Vực, phú giáp phương, chỉ có từng này tiền?"

      A Tử tới gần cười : "Lúc ta ra ngoài cái tên họ Âu Dương đó chỉ cho ta có từng này... Nếu đợi ta trở về lại sai người đưa chút vàng bạc đến cho ngài."

      "Nực cười, thả ngươi ra ngươi còn quay lại sao?! , ngoài chỗ này ra ngươi cất bạc ở đây rồi."

      A Tử đau khổ : "Ta thực có mà..."

      " phải là ngươi cuỗm được nửa gia tài của Bạch Đà Sơn sao? Đừng cho rằng ta biết!"

      "Cái gì?!"

      ra, trong vòng trăm dặm quanh đây đều biết thiếu chủ Bạch Đà Sơn có cơ thiếp, cuỗm của nửa gia tài rồi trốn ra, người này mười bảy mười tám tuổi, người mặt y phục màu tím, giỏi dùng châm độc, bắt được người được Bạch Đà Sơn trọng thưởng.

      "Tiểu dâm tặc này... Dám tính kế ta!"

      "Ngươi cái gì? Tiểu dâm tặc?!" Nhạc lão đại dùng tay nắm lấy cằm của A Tử: "Ha ha ha, nữ nhân của Âu Dương Khắc quả nhiên rất xinh đẹp nha..."

      "Thả... Thả ta ra!" A Tử dùng sức tránh thoát, đoạt lấy thanh đao của tên lâu la bên cạnh, đặt lên cổ mình: "Ngươi dám chạm vào ta, ta chết cho ngươi xem! Âu Dương công tử đối xử với ta rất tốt, nhất định báo thù cho ta! Ngươi... Ngươi đồng ý thả ta ra, ta cho các ngươi biết bạc ở đâu!"

      "Lão đại, chúng ta đưa nha đầu này cho Âu Dương Khắc hẳn được ít tiền thưởng!"

      "Lão đại, nếu như tên Âu Dương Khắc này giữ lời sao? Ta thấy làm làm cho chót, chờ lấy được bạc xong giết quách nha đầu này !"

      A Tử thầm nghĩ, các ngươi là đầu heo sao? những lời này ngay trước mặt, coi như bản nương thực có bạc, lẽ nào ngốc đến mức đem tiền đưa cho các ngươi rồi để các ngươi giết?

      "Ôi..."

      "Nha đầu thối, ngươi than cái gì?"

      A Tử ném ánh mắt oán hận tới: "Nhạc lão đại ta thấy ngài đường đường là chủ sơn trại, sớm muộn cũng có ngày bị đám thuộc hạ có đầu óc này hại mất mạng."

      "Chuyện của Thanh Phong Trai chúng ta tự có người của Thanh Phong Trại đến quản, ngươi vẫn nên để tâm đến mạng của mình !"

      "Được, vậy bản nương cho ngươi biết, muốn bạc đến Tinh Túc Hải, tìm Tinh Túc Lão Quáí."

      "Tinh Túc Hải? Là nơi nào?"

      A Tử liên tục thở dài: "Ôi trời, ngay cả Tinh Túc Hải cũng biết làm sao có thể tiếp tục lăn lộ ở Tây Vực đây?"

      Nhạc lão đại vò đầu: "Lão tử sinh ra ở Tây Vực nhưng chưa từng nghe thấy Tinh Túc Hải!"

      Lúc này tên lâu la : "Khởi bẩm lão đại, nghe Tinh Túc Hải là ốc đảo trong sa mạc, hơn 100 năm trước, ở đó xuất giáo phái là phái Tinh Túc, Tinh Túc Lão Quái này chính là chưởng môn nhân của phái Tinh Túc.

      Nhạc lão đại nghe xong đập bàn cái: " nữ lớn mật! Lại dám đùa bỡn lão tử!"

      A Tử giương cằm lên: "Hừ, các đời chưởng môn của phái Tinh Túc đều được gọi là Tinh Túc Lão Quái, chẳng lẽ ngươi biết sao? Cũng khó trách, phái Tinh Túc chúng ta làm việc khiêm tốn, bình thường cũng lười giao thiệp với đám phàm phu tục tử các ngươi."

      "Ngươi là người của phái Tinh Túc?"

      A Tử nhíu mày : "Thế nào, sợ rồi?"

      Nhạc lão đại cười gằn: " Sao lão tử lại phải sợ tên Tinh Túc Lão Quái giả thần giả quỷ? Nực cười. Ngươi chút, chưởng môn của các ngươi có công phu sở trường gì?"

      "Chưởng môn chúng ta ít giao du với bên ngoài, ít khi lộ diện giang hồ. Lão nhân gia gần đây luyện môn công phu gọi là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn công, luyện đến tầng thứ bảy."

      "Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn?"

      "Chưa từng nghe tới chứ gì? Loại như ngươi mà cũng đòi nghe tới sao. Ta đến Bạch Đà Sơn lấy chút tiền tài vốn là làm quà chúc thọ cho Lão nhân gia, nếu như các ngươi thích tìm ngài ấy đòi ."

      Lúc này tên lâu la biết Tinh Túc Hải còn : "Lão đại, đừng nghe nàng ta bậy, Tinh Túc Lão Quái gì chứ, căn bản chỉ là gạt người."

      Nhạc lão đại chớp chớp mắt: "Hừ hừ, chưởng môn của các ngươi có công phu tốt như vậy hẳn công phu của ngươi cũng tồi?"

      A Tử : "Ta học nghệ tinh, chỉ học được chút da lông, ví dụ như, ta có thể nhìn ra tử huyệt của Nhạc lão đại nhà ngươi nằm ở...." Nàng ghé sát vào bên tai Nhạc lão đai, nhàng : "... Sau gáy của ngươi."

      "A?" Nhạc lão đại nghe xong, gương mặt biến sắc.

      Trong lòng A Tử thầm , lần đánh cược này, may mà cược thắng: "Xương cốt phía sau gáy của ngươi nhô dài hơn người khác, vì thế là kì tài tập võ, ta sai chứ?"
      Last edited: 5/10/16
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5

      "Ngươi..." Trong lòng Nhạc lão đại âu sầu, sợ sờ sau gáy, sau đó kéo A Tử sang bên, giọng : "Nha đầu, những lời này, ngươi nhất định được với người khác."

      Lúc này tên lâu la kia lại lên tiếng: "Lão đại, thể tin lời của tiểu nữ này được!"

      Nhạc lão đại vỗ bàn cái: "Bà nội ngươi! Lão tử nên tin ai chẳng lẽ lão tử biết sao? Còn ồn ào nữa cái chức quân sư của ngươi cần làm nữa! Đến sân sau giết lợn ."

      Hóa ra là quân sư, hiếm thấy có người thông minh ... A Tử cong môi nở nụ cười: "Đương nhiên ta truyền tin này ra ngoài, lần này ngươi tin lời ra chưa?"

      Nhạc lão đại nghiêm nghị : "Trước tiên đưa vị nương này , chiêu tốt cho ta."

      A Tử vênh váo tự đắc vào căn phòng sang trọng nhất của Thanh Phong Trại, được ăn ngon nhưng lại có người canh gác.

      Hôm đó Nhạc lão đại nằm mơ thấy công tử áo trắng tuấn tú, chỉ vào trán ông ta, : "Nhạc lão tam, thấy sư phụ ngươi là ta sao còn mau quỳ xuống thỉnh an!"

      Ôm chăn suy nghĩ nửa canh giờ, Nhạc lão đại đỏ mắt nghĩ thầm, tiểu nữ này biết có lai lịch gì, thà rằng làm chuyện buôn bán này, còn chưa chọc giận nàng ta là tốt rồi.

      Ngày hôm sau, ở phòng nghị , Nhạc lão đại thương lượng với mọi người chuyện thả tiểu nữ .

      "Lão đại, ngài chúng ta thể trêu vào tiểu nữ lai lịch này?"

      Nhạc lão đại thâm trầm gật đầu: "Nếu như chúng ta giao nàng cho Âu Dương Khắc cũng biết tên tiểu độc vật này có thể cho chúng ta bạc hay , nếu làm tốt còn có thể kết thù với Bạch Đà Sơn sau này chúng ta cũng dễ làm ăn."

      Quân sư vuốt vuốt chòm râu ngang mép: "Lão đại, ta thấy tên Âu Dương này vì mặt mũi hẳn cũng giữ lời, chỉ cần chúng ta giao người cho , sợ cho bạc. Chỉ là, để cho đến Thanh Phong Trại nhận người, đến lúc đó, ở địa bàn của chúng ta, sợ làm gì được ."

      Nhạc lão đại cười đến mức mắt híp lại: "Rất tốt, rất tốt. Cứ làm như thế !"

      A Tử ngồi ghế tựa chạm trổ hoa văn, khoanh chân ngồi ăn quả đào.

      Thanh Phong Trại này, thức ăn cũng tồi, bữa ăn có rau có thịt, sao lại làm cái phòng nghị mộc mạc như vậy, thực so với ăn xin còn rách nát hơn.

      Nghĩ đến ăn xin, trong lòng A Tử căng thẳng. Tỷ phu mình, thế nào cũng coi như thủ lĩnh của đám ăn xin... Ôi, khi tỷ phu làm ăn xin còn thoải mái hơn cả khi làm Nam Viên Đại Vương. Nếu như huynh ấy còn sống, cho dù nàng theo huynh ấy làm ăn xin, muốn nàng quần áo lam lũ, bốn bể là nhà cũng tốt.

      ---

      Bầu trời trong xanh, công tử áo trắng gương mặt như ngọc chắp tay sau lưng, đứng trước cửa Thanh Phong Trại.

      Nhạc lão đại tuyệt đối ngờ Âu Dương Khắc lại đến nhanh như vậy.

      Lại lần nữa nhìn thấy bức tường đầy bùn đất bong tróc, phòng nghị vẫn là phòng nghị .

      "Âu Dương công tử, vị nương mà ngài muốn tìm ở phòng bên kia, tất cả đều rất tốt. Công tử muốn gặp nàng ấy ?" Nhạc lão đại chưa bao giờ là người quanh co, lời cẩn thận lúc này là do quân sư dạy ông ta .

      Âu Dương Khắc tỏ ý kiến, nữ tử áo trắng bên cạnh tiến lên bước, : "Chỉ cần trại chủ làm theo lời của chúng ta, tiền bạc đương nhiên thành vấn đề."

      ---

      "Cháy rồi! Mau cứu hỏa!"

      A Tử nghe thấy tiếng kêu ở bên ngoài vội vàng chạy về phía cửa nhưng bọn sơn tặc này làm việc quá cẩn thận, ngay cả cửa sổ cũng khóa đủ ba lượt khóa sắt, mặc cho nàng dùng hết sức nhưng cũng thể đạp ra.

      Mắt thấy khói bắt đầu từ khe cửa chui vào, A Tử sốt ruột đến mức giậm chân. "Âu Dương Khắc chết tiệt! Đợi bản nương gặp lại ngươi, nhất định phải dùng độc châm đâm trăm cái lỗ mặt ngươi!"

      " trăm cái lỗ? nương thực nhẫn tâm sao?"

      Lời này truyền từ ngoài cửa sổ vào giống như ngay sát bên tai. Nội lực của tiều dâm tặc này cũng tệ lắm, A Tử cắn răng : "Có bản lĩnh ngươi thả ta ra ngoài, xem ta có nhẫn tâm !"

      Âu Dương Khắc lặng lẽ mở khóa cửa ra, đứng dưới cửa thở dài: "Ta thực vất vả mới có thể đánh đường lên núi, vì cứu nương, ngay cả thủ đoạn bỉ ổi như phóng hỏa thế này cũng dùng rồi, vậy mà nương lại đối xử với ra như vậy, ta làm sao có thể chịu nổi!"

      " dễ nghe! Nếu phải vì ngươi truyền tin ra ngoài, bản nương cuỗm tiền của ngươi đám sơn tặc này bắt ta sao?!"

      " nương, thực là oan uổng cho ta." Lúc Âu Dương Khắc lời này mở cửa sổ ra, nhảy vào bên trong, tay ôm chặt hai vai của A Tử.

      Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu chuyển, ánh mắt lúng túng; người ý tứ sâu sa, người kia dấu sát khí.

      "Thả ta ra!" A Tử thoát khỏi cánh tay của Âu Dương Khắc liền lập tức muốn nhảy ra bên ngoài.
      Âu Dương Khắc điểm huyệt A Tử từ phía sau, thuận lợi vác người lên: " nương, bên ngoài lửa cháy lớn, khinh của nàng vẫn cần phải luyện thêm hai năm nữa."

      Ánh lửa ngút trời, Âu Dương Khắc lấy bình trà bàn tưới lên người A Tử sau đó khiêng người nhảy ra ngoài cửa sổ.

      Dưới chân là tiếng xé gió vù vù, phía sau có thanh xà nhà chịu nổi lửa lớn mà rơi xuống. Trong lòng Âu Dương Khắc thầm mắng, đám sơn tặc này, làm việc cũng quá thành thực rồi. (Đoạn này ý là Khắc bảo đám sơn tặc giả vờ đốt lửa để làm hùng cứu mỹ nhân, nào ngờ đám sơn tặc đốt =.:)

      hơi chạy đến dưới chân núi, gương mặt của Âu Dương Khắc dính đầy bụi bặm và tro tàn, quần áo ở bên bả vai bị thanh gỗ rơi trúng giờ cháy xém, cũng may A Tử vở bên vai khác.

      Đặt A Tử xuống mặt đất. Âu Dương Khắc ngẫm lại cảm thấy mình chẳng có lời gì cả, liền nhanh chóng hôn cái lên gương mặt nhắn hơi kinh hoàng như lại tràn đầy vẻ quyết tâm của A Tử.

      "Tiểu dâm tặc! Ngươi muốn chết sao!" A Tử thể động đậy nhưng lại có cây châm độc từ trong miệng bắn ra. Âu Dương Khắc bị bất ngờ, kịp tránh liền bị cây châm này bắn trúng bả vai bị thương.

      Âu Dương Khắc kinh ngạc nhìn A Tử, lúc rút châm độc ra nửa bả vai tê dại: "Đây... Đây là loại độc gì?" từ ngâm trong rượu thuốc mà lớn lên, độc dược tầm thường căn bản có tác dụng với .

      "Hừ, ngươi cần biết là độc gì, muốn thuốc giải nhanh giải huyệt cho ta!"

      Âu Dương Khắc cười khổ: "Tay của ta động đậy được nữa."

      "Hừ, biết bản nương lợi hại thế nào chưa? Xem ngươi sau này còn dám bắt nạt bản nương nữa !"

      Cảm giác tê dại lan tới toàn thân, Âu Dương Khắc đơn giản nằm xuống bên cạnh A Tử: "Huyệt đạo của nương qua thời gian nữa tự động giải, thế nhưng tại hạ phải chết dưới độc châm của .... nương hoa nhường nguyệt thẹn như thế này, sao lại nhẫn tâm như vậy."

      "Ngươi phải là người thông thạo dùng độc sao, nọc ong này sớm hết hạn, làm sao có thể làm khó được Âu Dương thiếu chủ ngươi chứ."

      Âu Dương Khắc nghiêng đầu qua chỗ khác cười nhạt tiếng: " ra mỗi câu của tại hạ đều được nương ghi tạc trong lòng, tại hạ có chết cũng đáng tiếng."

      "Tiểu dâm tặc, lúc nữa, ta có thể cử động, ta nhất định khâu miệng ngươi lại." A Tử liếc nhìn bốn phía: " phải bên người ngươi lúc nào cũng có nữ nhân theo sao? Bây giờ đâu hết rồi?"

      "Ta sợ nương nhìn các nàng chướng mắt nên bảo họ về Bạch Đà Sơn hết rồi."

      "Liên quan gì đến ta."

      "Ta còn tưởng rằng nương ghen."

      A Tử thở dài: "Âu Dương công tử, tật xấu tưởng bở này của ngươi tốt nhất là nên sửa , bằng nhất định bị nữ nhân làm cho phải chịu thiệt thòi."

      Âu Dương Khắc cười to: " nương làm cho ta chịu thiệt ta vui vẻ chịu đựng, nếu là người khác, chỉ sợ cũng có bản lĩnh đó."

      A Tử nhớ tới lúc đuổi theo tỷ phu tới Khiết Đan cũng từng dùng châm độc trong miệng bắn vào huynh ấy. Khi đó nàng chỉ nghĩ độc châm này thể lấy mạng huynh ấy, chỉ có thể làm cho huynh ấy thể cử động, người khác thể giải được độc này, như vậy tỷ phu liền thuộc về nàng.

      Khi đó nàng chỉ muốn độc chiếm huynh ấy làm của riêng, cần biết huynh ấy khỏe mạnh hay là hôn mê bất tỉnh. Nhưng hôm nay nàng hối hận rồi, chỉ cần huynh ấy còn sống, cho dù chỉ có thể đứng xa nhìn cũng tốt.

      Nghĩ đến đây, nàng khỏi thở dài.

      "Vì sao nương thở dài?"

      " cần ngươi quan tâm."

      "Lần này nương về hướng đông là muốn đến Nhạn Môn Quan tìm tỷ phu sao?"

      "Liên quan gì đến ngươi?"

      " nương muốn đâu, ta đương nhiên quản được... nương có thể kể cho ta nghe chút, tỷ phu của nương là người như thế nào?"

      "Tỷ phu của ta là người như thế nào liên quan gì đến ngươi!"

      "Có thể khiến cho nương nhớ mãi quên như vậy đương nhiên liên quan rất lớn tới ta. Âu Dương Khắc ta sống tới bây giờ gặp qua ít nữ nhân, nương là người duy nhất đến nơi xa tìm cái chết chỉ vì nam nhân. vậy vị Tiêu đại hiệp kia nhất định là hùng phi thường, luôn luôn khiến nương vui vẻ sao?"

      Lời này đâm trúng vết thương trong lòng A Tử, nàng buồn bã ủ rũ : "Tỷ phu của ta đương nhiên là hùng phi thường, nhưng mà, huynh ấy chưa từng tốn tâm tư để làm ta vui vẻ."

      "Vậy nương cần gì phải vì người đặt nương trong lòng mà hy sinh tính mạng."

      "Ngươi hiểu đâu."

      A Tử xong câu này gì nữa.

      Trong lòng Âu Dương Khắc thầm , hiếm thấy nàng gọi là dâm tặc này dâm tặc nọ, lại yên tĩnh như vậy là bị trúng tâm rồi sao, lúc này mới có dáng vẻ đáng chút.

      Thời điểm A Tử điềm đạm đáng phần lớn là để gạt người, nhưng vào lúc này, nàng thực thương tâm. Nghĩ đến lúc trước sau khi tỷ phu đả thương mình xong dốc lòng chăm sóc, sau đó khắp nơi bảo vệ nàng cũng chỉ vì A Châu tỷ tỷ giao phó mà thôi. Sao nàng biết trong lòng tỷ phu chỉ có tỷ tỷ, chỉ là, khi nàng nhìn thấy huynh ấy đánh chết tỷ tỷ ở cầu, gương mặt tuyệt vọng ấy liền khắc sâu trong lòng nàng, câu hồn nhiếp phách của nàng, từ đó vĩnh viễn thể siêu sinh.

      Khóe mắt A Tử chảy xuống hai giọt lệ. Tỷ phu, đừng trách muội luôn quấn lấy huynh, chỉ là, có huynh, muội thể tìm được nơi để sống yên phận nữa.

      " nương, nếu ngày nào đó nương muốn chết nữa đến Bạch Đà Sơn của ta uống trà nuôi rắn, thế nào?"

      "Uống trà nuôi rắn? Vậy buồn chết mới là lạ." A Tử vươn tay đỡ eo từ từ ngồi dậy. Nàng chắp tay sau lưng vòng quanh Âu Dương Khắc: "Tiểu dâm tặc, có muốn bản nương cho ngươi thuốc giải ?"
      Last edited: 5/10/16
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :