1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Quick Bite - Lynsay Sands ( 23 c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]


      Tên truyện : A Quick Bite
      Tác giả: Lynsay Sands
      Dịch: Lãnh Vân
      Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/tieu-thuyet/tieu-thuyet-phuong-tay/337-a-quick-bite-lynsay-sands.html
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn, viễn tưởng, hài hước, ma cà rồng
      Số chương: 23 c
      Giới thiệu:

      Ngay trước khi định thoát khỏi công việc bộn bề để nghỉ, kỳ nghỉ đầu tiên kể từ khi vào đại học, bác sĩ Greg Hewitt thấy mình bị đưa tới căn nhà ở ngoại ô bằng cách thức rất kỳ lạ, tự mình trèo vào chiếc xe.

      Ở đó gặp những con người kỳ lạ kém, trải qua những chuyện kỳ lạ vô cùng với người bạn đồng hành là kỳ lạ nhất từng gặp: con ma cà rồng bị bệnh... sợ máu. Và thế là câu chuyện của chúng ta bắt đầu.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 1
      "Ừhm... tóc em thơm đấy."

      "À, ừh, cám ơn , Bob." Lissianna Argeneau nhìn chung quanh bãi để xe tối tăm nơi họ qua. thở phào khi có ai quanh đó cả. Họ chỉ có mình. "Nhưng có nghĩ là nên bỏ bàn tay chết tiệt của ra khỏi mông tôi ?"

      "Dwayne chứ."

      "Hả?" ngước mắt nhìn lên bản mặt đẹp trai của ta với chút bối rối.

      "Tên là Dwayne." ta toét miệng cười giải thích.

      "Ồ," thở dài. "Ừh DWAYNE, có thể bỏ tay ra khỏi mông tôi ?"

      " tưởng em thích mà?" Bàn tay ta vẫn để nguyên quả mông bên trái của , thậm chí còn bóp lại theo cách hơi-bị-thân-thiện--cách-quá-đáng.

      Cố gắng kìm cái ước muốn cháy bỏng được vác ta lên đầu và ném vào bụi cây nào đó như gã người vượn mà ta được tiến hóa từ đó, rặn ra nụ cười. "Tôi có thích , nhưng hãy chờ tới lúc chúng ta vào xe rồi..."

      "À, ừh, xe ." ta ngắt lời . "Về việc này..."

      Lissianna dừng phắt lại nhìn chằm chằm vào mặt ta, mắt nheo lại nghi ngờ khi thấy vẻ mặt đó mang kiểu bối rối như ăn vụng bị bắt quả tang vậy. "Sao cơ?"

      " có xe hơi." Dwayne thú nhận.

      Lissianna chớp mắt, não từ từ tiếp nhận thông tin . TẤT CẢ mọi người ở Canada hai mươi tuổi đều sở hữu cái xe. Ừ hầu như tất cả mọi người. Cứ cho là quá lên , ý là hầu hết đám đàn ông ở tuổi hẹn hò và còn độc thân đều có xe hơi. Nó như là luật bất thành văn hay cái gì đó kiểu kiểu thế ấy chứ.

      Trước khi gì đó, Dwayne thêm vào. " tưởng EM có xe hơi."

      Nó gần như là câu buộc tội, Lissianna để ý thấy điều đó và quắc mắt lên. Xét cho cùng, phương tiện lại của phụ nữ có bao giờ có ích gì đâu nào. có thời kỳ mà ta, đại diện của phái mạnh, phải có phương tiện lại, hay ít ra là lãnh trách nhiệm tìm cho họ nơi nào đó riêng tư cách chủ động. Giờ ta trông là thất vọng, cứ như là làm thất vọng vì có xe hơi ấy.

      "Tôi có xe hơi." thấy mình tự bào chữa. "Nhưng tối nay tôi cùng chị em họ."

      "Con bé có mái tóc màu hồng ấy hả?"

      ", ấy là bạn tôi, Mirabeau. Thomas mới là người lái xe." Lissianna trả lời trong vô thức khi xem xét vấn đề. ta có xe, và Thomas khóa cửa chiếc Jeep khi họ tới đây. nghĩ là mình có thể quay lại quán và hỏi mượn chìa khóa của Thomas nhưng tình, thích việc phải dùng chiếc Jeep quí của ta để...

      "Ừhm, thôi vậy. phiền việc phải ở ngoài trời chút nào đâu."

      Lissianna thấy toàn bộ suy nghĩ của mình bay đâu mất khi ta choàng tay qua hông kéo sát vào người. Ngay lập tức ngả người ra sau cách bản năng để giữ khoảng cách giữa thân của họ, nhưng thể nào ngăn được nửa thân dưới của họ đập vào nhau. Và thốt nhiên cái ý kiến đó trở nên hoàn toàn ràng, rằng ta phiền việc ở ngoài trời chút nào. Cái vật cứng rắn ép vào người cho thấy thậm chí ý kiến đó còn kích thích ta ấy chứ. ràng ta là gã rất dễ bị kích thích.

      Lissianna quyết định nhanh chóng. Bản thân hề hấp dẫn của việc 'ở ngoài trời' chút nào cả, ít ra là trong buổi tối mùa đông ở cái đất nước Canada này.

      " nào..." Thả hông ra, Dwayne chụp lấy tay và kéo vào phía sau bãi để xe. Phải tới khi ta kéo vào đằng sau cái thùng rác đen xì bằng kim loại lớn ở góc sau cùng bãi đỗ xe mới nhận ra ý định của ta.

      Lissianna cố nuốt cái nhận xét chán nản về cái 'lãng mạn' của người đàn ông này, và quyết định mình cũng nên biết ơn rằng vẫn còn là đầu mùa đông. Dù đợt tuyết đầu tiên chưa rơi, nhưng trời cũng đủ lạnh để đám thức ăn bỏ trong thùng rác bị bốc mùi kinh tởm.

      " là tốt làm sao !" Dwayne áp lưng vào trong những cái thùng rác kim loại lạnh lẽo và nhanh chóng chồm người lên .

      Lissianna thầm thở dài, ước gì mình đừng có bỏ lại cái áo khoác trong quán cà phê hồi nãy. chịu lạnh tốt hơn người bình thường , nhưng hoàn toàn tốt hơn. Cái lớp kim loại lạnh băng sau lưng hút hơi nóng của , khiến cơ thể phải làm việc nhiều hơn để giữ ấm. mất nước và rất đói, nên điều cuối cùng muốn lúc này là khiến cơ thể phải làm việc nhiều hơn.

      Cuộc tấn công ướt át bất ngờ của cái miệng ta bắt Lissianna phải tập trung vào công việc trước mắt và thuyết phục tới lúc dành quyền chủ động rồi. Phớt lờ cái lưỡi ta 'gõ cửa' nhàng trước đôi môi đóng kín của mình, bấu những ngón tay vào áo khoác ta và quay người, đập ta vào cái thùng rác hơi mạnh hơn là muốn, khi định đổi chỗ với ta.

      "Wow," ta khúc khích cười, mắt sáng rực lên. " người phụ nữ hoang dại đây."

      " thích điều đó mà, phải ?" Lissianna hỏi khô khốc. "Vậy hẳn khoái điều này đấy."

      Cởi áo khoác ta ra, Lissianna luồn tay vào tóc ta rồi lật đầu ta qua bên. hạ môi xuống cái cổ lộ ra trước mắt.

      Dwayne thầm những lời sung sướng khi lướt môi dọc theo đường tĩnh mạch ở cổ ta. Tới khi tìm thấy điểm cần thiết cho mục đích của mình, Lissianna hé miệng ra, hít hơi sâu, và hai chiếc răng nanh của dài ra tới độ dài đúng của nó, sắc lẻm, và cắm phập chúng vào làn da trước mặt.

      thở gấp tiếng và cứng người lại, vòng tay quanh thít chặt, nhưng cũng chỉ trong vòng lúc thôi. ta nhanh chóng thả lỏng người và thư giãn tựa vào cái thùng rác lạnh căm khi Lissianna truyền vào đầu ta cảm giác mà chính cảm thấy: thỏa mãn khi máu ùa vào chạy dọc hàm răng và thẳng vào cơ thể , cảm giác rung lên choáng váng khi cơ thể dịch chuyển cách ham hố để đón nhận trao tặng này.

      Cách duy nhất có thể dùng để miêu tả cái phản ứng lúc ban đầu ấy, là khi con thuyền mất trật tự và mọi người boong dồn hết về bên tàu khiến nó chìm xuống nước. Cơ thể cũng trải qua cảm giác tương tự như thế, khi dòng máu đói khát của vội vàng ùa tới để đón nhận dòng máu mới này, chạy từ tất cả cả bộ phận khác của cơ thể tới phần đầu của , nơi những chiếc răng năng hút vào thứ mà cơ thể cần cách gấp gáp. Điều đó khiến đầu hơi choáng váng khó chịu chút. tưởng tượng như nó cũng giống cảm giác khi người dùng chất gây nghiện vậy. Chỉ có điều đây phải chất gây nghiện, mà là nguồn sống của Lissianna.

      nghe thấy Dwayne rên lên tiếng thỏa mãn. Nó là tiếng vang của tiếng rên thầm trong lòng khi cơn đau đớn trong người từ từ được xoa dịu cách chậm rãi.

      QUÁ CHẬM RÃI, Lissianna bất ngờ nhận ra. Có cái gì đó ổn lắm.

      Vẫn giữ cho răng ngập sâu trong máu ta, bắt đầu lục tìm tâm trí ta. Chẳng mấy chốc mà tìm ra vấn đề. Dwayne phải mẫu vật khỏe mạnh mà ta tỏ ra chút nào. ra, có rất ít điều về ta đúng như những gì ta tỏ ra. Từ suy nghĩ của ta, có thể đọc được rằng cái cứng rắn áp vào bụng dưới của gì khác hơn là -quả-dưa-chuột ta nhét vào trong quần, đôi vai rộng của ta là do có hai miếng đệm nhồi trong áo, và cái nước da rám nắng quyến rũ nhờ vào chai dầu thể thao nào đó. Tất cả là để che dấu cái vẻ trắng bệch yếu ớt của ta... do BỆNH THIẾU MÁU !

      Lissianna rút vội răng ra khỏi người ta với tiếng nguyền rủa khẽ. Hai chiếc răng nanh trở về kích thước cũ khi lăm lăm nhìn ta. Chỉ nhờ vào phản xạ mà luồn vào tâm trí ta để sắp xếp lại ký ức của ta cho tử tế. giận điên người đàn ông này quá ...

      Và giận cả Mirabeau nữa, quyết định vậy. Xét cho cùng, là do nài nỉ của bạn để đưa ra ngoài làm cú đớp nhanh. biết thế nào mẹ cũng chuẩn bị sẵn cái gì đó cho , nên Lissianna muốn chờ tới bữa tiệc sinh nhật rồi mới 'ăn', nhưng Mirabeau – và em họ Jeanne – ngại rằng nước da trắng bệch của khiến Marguerite Argeneau bắt trải qua đợt truyền máu tĩnh mạch khi về tới nhà.

      Khi Dwayne bắt đầu tán tỉnh , Lissianna cho phép Mirabeau thuyết phục mình dẫn ta ra ngòai làm cú đớp nhanh. Và giờ gặp vấn đề rồi đây. Phải lúc mới nhận ra có chuyện gì đó ổn, và phải vài phút sau mới tìm ra thông tin rằng ta bị thiếu máu. chỉ còn biết hi vọng lấy quá nhiều máu của ta thôi.

      Xong việc với ký ức của ta, Lissianna nhìn Dwayne với cả giận dữ lẫn lo âu. Dù phủ lớp kem rám nắng, trông ta vẫn rất nhợt nhạt, nhưng ít ra ta vẫn đứng được. Đặt ngón tay lên cổ tay ta, Lissianna kiểm tra mạch đập của người đàn ông này và thư giãn hơn được chút. Mạch ta có hơi nhanh chút nhưng vẫn khỏe. Chắc ta được tìm thấy vào sáng mai thôi. Dwayne khỏe lắm trong thời gian, nhưng nó cũng chỉ hơn điều ta đáng được hưởng chút, khi lảng vảng chung quanh với những miếng đệm vai và quả dưa chuột để quyến rũ con . Đồ ngốc.

      Sao người ta có thể ngốc nghếch thế được nhỉ? nghĩ với chút bứt rứt. Cũng như đám nít ranh ăn mặc trang điểm tỏ ra mình là người lớn, giờ tới đám thanh niên độn vai, độn ngực, bơm mông để trở nên hình ảnh phải của họ, hay để trở nên cái mà họ nghĩ là hấp dẫn. Và càng ngày càng tệ hơn theo thời gian. tự hỏi tại sao họ hiểu rằng Bản thân họ là đủ tốt đẹp rồi, và nếu họ đủ tốt đẹp, cái người cho rằng họ đủ tốt đẹp, đủ tốt đẹp.

      Lissianna cấy suy nghĩ vào đầu Dwayne rằng vừa ra ngoài cho có khí vì cảm thấy ổn. nhắc mình ra lệnh cho ở đây cho tới khi ta cảm thấy tốt hơn, rồi hẵng gọi taxi về nhà, trước khi bắt ta nhắm mắt lại và xóa sạch các ký ức về trong đầu ta. Khi chắc chắn mình xong việc cách hoàn hảo, Lissianna để ta lại đó và quay lại vòng quanh đống thùng rác về phía quán bar.

      "Lissi?" bóng người băng qua bãi đỗ xe tối thui về phía .

      "Cha Joseph?" Lissianna nhướng mày lên và đổi hướng về phía người đàn ông lớn tuổi. Vị cha xứ này là người phụ trách ở nhà tế bần nơi trực hàng đêm. Quán bar thường phải chỗ ông hay lui tới. "Cha làm gì ở đây thế?"

      "Bill bảo ta rằng có đứa trẻ mới trong đám lang thang. Ông ấy nghĩ thằng bé chắc chưa tới mười hai mười ba tuổi và chắn chắn là nó thường tìm thức ăn trong đám thùng rác này. Ta hi vọng ta có thể tìm thấy nó và thuyết phục nó đến nhà tế bần."

      "Ồ," Lissianna nhìn quanh khu để xe. Bill là trong những người quen thuộc với nhà tế bần. Ông ta thường chỉ cho họ tới với những người cần giúp đỡ. Nếu ông ta là có đứa trẻ lang thang mới chắc chắn là thế. Bill có thể trông cậy được trong chuyện này. Còn Cha Joseph hoàn toàn có thể trông cậy được trong việc hi vọng cứu giúp những người đó trước khi họ làm điều gì đó ngu xuẩn hay tuyệt vọng, hay bị kéo vào vòng nghiện ngập hoặc đĩ điếm.

      "Con giúp cha nhé !" Lissianna mở lời. "Cậu ta chắc ở quanh đâu đây thôi. Con..."

      " . Tối nay con được nghỉ trực mà." Cha Joseph nhanh và rồi nhíu mày lại. "Mà con mặc áo khoác sao? Con làm gì ngoài này mà mặc áo khoác thế hả?"

      "À," Cái nhìn của Lissianna chuyển về hướng đống thùng rác khi tiếng thịch vang lên ở đó. Chỉ cái lướt trong suy nghĩ của Dwayne là hiểu, ta vừa cục đầu vào thùng rác khi dựa vào đó nghỉ. Đồ ngốc. quay lại và thấy Cha Joseph nhìn về phía đó. "Con để quên đồ ở trong xe con."

      Đấy là lời dối trắng trợn, và Lissianna hi vọng người đàn ông trước mặt thấy từ đâu bước tới, mà nghĩ là vừa ở trong chiếc Mazda đen đậu cạnh thùng rác. muốn dối thêm chút nào nữa, khẽ xoa hai cánh tay và thêm vào. "Mà đúng là Cha có lý . Trời lạnh ghê ấy."

      "Ừh." Ông ta nhìn quan tâm. "Con nên vào trong hơn."

      Khẽ gật đầu, Lissianna chúc ông ngủ ngon rồi chuồn lẹ. nhanh qua khu để xe, vòng qua góc quán bar và chỉ chậm bước lại khi vào trong nhà với tiếng ồn ã quen thuộc.

      Co thấy Thomas đâu cả, nhưng – nhờ cái mái tóc xoăn nhuộm màu tím hồng – Lissianna hoàn toàn khó khăn gì khi nhận ra Mirabeau ngồi ở quầy rượu với Jeanne.

      "Ừhm, trông bồ..." Mirabeau hơi ngập ngừng khi Lissianna tiến lại và rồi kết thúc câu nhận xét. «... chả khác gì cả. Có chuyện gì à?"

      "Bệnh thiếu máu." phun những từ đó ra cách chán nản.

      "Nhưng ta trông khỏe mạnh thế cơ mà." Jeanne phản đối.

      "Độn vai và bôi kem rám nắng." tiếp. "Và chưa hết..."

      "Lại còn gì nữa đây?" Mira hỏi khô khốc.

      Lissianna nhăn mặt. " ta có quả dưa chuột trong quần."

      Jeanne cười khúc khích vẻ tin. Nhưng Mirabeau khẽ gầm gừ . "Thế hẳn nó phải là quả dưa chuột hạt của cũng nên. Gã ta trông... to thế cơ mà."

      Lissianna há hốc miệng. "Bồ nhìn lén ư?"

      "Chứ bồ nhìn à?" ta phản pháo lại.

      Jeanne phá ra cười sặc sụa, nhưng Lissianna chỉ lắc đầu và nhìn quanh quán. "Thomas đâu rồi?"

      "Đây."

      Lissianna quay phắt lại khi tay đặt lên vai .

      " có nghe nhầm nhỉ? Chàng Romeo của em nhét quả dưa chuột vào trong quần á?" hỏi với vẻ thú vị lồ lộ, và bóp khẽ vai cái thông cảm.

      Lissianna gật đầu với vẻ ghê tởm. " có tưởng tượng nổi ?"

      Thomas cười phá lên. " ra, nghĩ là tưởng tượng nổi. Đầu tiên là phụ nữ độn áo lót, giờ tới đàn ông độn quần lót." lắc đầu. "Thế giới gì thế này biết !"

      Lissianna cảm thấy nụ cười có ý định ngự lên môi khi nhìn vẻ mặt , và rồi bỏ cuộc việc chống lại nó và cho phép tức giận của mình trôi . ra buồn chuyện Dwayne dùng quả dưa chuột để độn, thậm chí còn chả thèm quan tâm trong quần lót ta có gì nữa kìa. Trời ạ, thậm chí còn chẳng có ý muốn lôi ta ra ngoài làm cú đớp nhanh nữa. chỉ chán nản khi thấy mình phí hoài thời gian và nhất là việc mình thậm chí còn mất nhiều năng lượng cho việc giữ ấm cơ thể ngoài trời lạnh hơn là đống máu của chàng yếu ớt kia mang lại cho . còn đói hơn là trước khi ra ngoài nữa. Cả đống thời gian ngoài kia chỉ làm được mỗi việc đẩy cao cơn đói của lên thôi.

      "Bao giờ chúng ta mới có thể về nhà Mẹ được?" hỏi cách hi vọng. Các chị em họ của và Mirabeau quyết định đưa ra ngoài khiêu vũ trước khi về nhà tham gia bữa tiệc sinh nhật Mẹ chuẩn bị cho . Lissianna thích cái ý tưởng đó lúc họ khởi hành, nhưng đó là khi chỉ đói thôi. Còn giờ cồn cào cả ruột gan, nên sẵn lòng về với buổi tiệc và với bất cứ cái gì Mẹ chuẩn bị cho ở nhà. Thậm chí có khi còn chấp nhận việc truyền tĩnh mạch nữa ấy chứ. Điều này có ý nghĩa lắm đấy, vì Lissianna rất ghét việc nuôi sống cơ thể bằng việc truyền tĩnh mạch này.

      "Mới hơn chín giờ có chút." Mirabeau thông báo sau khi liếc qua cổ tay. "Marguerite bảo bọn này là được đưa bồ về trước mười giờ tối."

      "Ừhm," Miệng Lissianna trễ xuống thất vọng. "Có ai biết sao tiệc bắt đầu trễ thế ?"

      "Dì Marguerite dì phải lấy cái gì đó cho em trong thành phố trước buổi tiệc, và thể làm điều đó trước chín giờ tối." Thomas giải thích. "Và rồi dì còn phải lái xe về nhà nữa... nên... tiệc thể bắt đầu trước mười giờ được."

      "Chắc bác ấy lấy quà cho bồ á." Mirabeau đoán đại.

      " nghĩ thế." Thomas tiếp. "Dì ấy có nhắc đến cái gì đó về Lissianna và việc ăn uống của ấy. đoán là dì lấy món tráng miệng đặc biệt hay cái gì đó kiểu thế."

      "Món tráng miệng đặc biệt?" Jeanne hỏi với quan tâm rệt. "Trong thành phố ư? Sau chín giờ tối á?" Ánh mắt chuyển sang Lissianna đầy háo hức khi đoán. " gã Sweet Tooth chăng?"

      "Chắc là thế rồi." Lissianna đồng tình, toét miệng cười khi nghĩ đến điều đó. thừa hưởng từ mẹ mình tình với kẹo ngọt, và có gì so sánh được bằng gã nghiện kẹo Sweet Tooth cả, và đó cùng là lý do vì sao họ thường tìm những bệnh nhân tiểu đường chưa được chẩn bệnh long nhong ngoài đường với tỷ lệ đường trong máu cao cách nguy hiểm. Đó thường là 'bữa tiệc' khá hiếm hoi, và còn hiếm hoi hơn khi sau đó họ thường sắp xếp lại trí nhớ của người đó và cấy vào đó suy nghĩ nên gọi điện cho bác sĩ của ta để sắp xếp hẹn thử máu, và vậy là lại bỏ gã kẹo ngọt Sweet Tooth nữa ra khỏi thực đơn.

      "Chắc hẳn là vậy." Thomas nhận xét. "Nên dì Marguerite mới có thể sẵn lòng lái xe xuống khu trung tâm thành phố Toronto chứ. Dì ấy thường ghét lái xe trong thành phố và thường né tránh việc đó như bệnh dịch ấy mà."

      "Nếu bác ấy định lái xe," Mirabeau góp lời. y có thể nhờ Bastien gửi đến trong đám xe công ty để chở mình kia mà."

      Thomas lắc đầu khi nghe nhắc đến trai của Lissianna, đầu não của tập đoàn Argeneau. ", dì ấy tự lái xe đấy, và chả khoái việc đó chút nào cả."

      Lissianna đổi chân cách nóng ruột và hỏi. "Thế còn bao lâu nữa mình có thể về?"

      Thomas ngập ngừng. "Ừhm, hôm nay là tối thứ Sáu, và giao thông thường là tốt lắm khi mọi người cố gắng rời thành phố vào cuối tuần." suy tư. " đoán là chúng ta có thể ngồi nán thêm mười lăm phút để tránh việc về quá sớm."

      "Hay là chúng ta về bây giờ, và lái chậm thôi vậy?" Lissianna đề nghị

      "Chán đến thế cơ à?" hỏi cách thú vị.

      "Mấy người chắc chán rồi. Cái chỗ này. Cứ như là chợ thịt ấy." day mũi.

      "Thôi được rồi nhóc." Thomas vò đầu âu yếm. lớn hơn bốn tuổi và giống trai của hơn là chính các trai của . Nhưng xét cho cùng họ lớn lên cùng nhau kia mà. " nào. cố hết sức để lái chậm vậy."

      "Ừh, phải rồi." Jeanne khịt mũi. " cứ như ấy."

      Lissianna mỉm cười khi họ lấy áo khoác và bước ra cửa. Thomas hơi bị quá khích với tốc độ, và biết Jeanne-Louise đúng. Chắc chắn họ về sớm và khiến Mẹ khó chịu. Đấy cũng là cơ hội mà muốn chụp lấy.

      Lissianna quên phắt về Cha Joseph khi đề nghị về, nhưng khi họ bước tới chiếc xe Jeep của Thomas, thấy ông ta đâu cả. Hoặc là ông ta bỏ cuộc hoặc đơn giản là tìm chỗ khác. Suy nghĩ tiếp theo của là về Dwayne, và Lissiana liếc về phía đống thùng rác nơi bỏ ta lại. ta hẳn cũng bỏ rồi. hơi ngạc nhiên là ta hồi phục lại nhanh thế, nhưng rồi nhún vai bỏ qua. ta đâu có nằm bất tỉnh giữa bãi đậu xe đâu, nên hẳn là ta cố gọi được taxi về nhà rồi cũng nên.

      Giao thông té ra cũng tệ cho lắm. khá muộn nên họ tránh được phần lớn các vụ tắc đường và về được tới nhà Mẹ của Lissianna ở vành đai ngoại ô Toronto trong khoảng thời gian lâu lắm. Quá nhanh là khác.

      "Chúng ta tới sớm tận nửa tiếng." Jeanne Louise nhận xét từ băng ghế sau, khi Thomas đỗ chiếc xe Jeep phía sau chiếc xe thể thao màu đỏ của Marguerite.

      "Ừh." liếc về phía căn nhà và nhún vai. "Dì ấy giận dữ gì đâu."

      Jeanne Louise nạt. "Ý là dì ấy giận dữ gì đâu, chừng nào còn chưng ra với dì ấy cái nụ cười quyến rũ của mình chứ gì. lúc nào chẳng khiến dì Marguerite nguôi giận nhanh chóng cơ chứ."

      "Chứ em nghĩ vì sao chị lại khoái cùng với Thomas khi tụi chị còn bé hở?" Lissianna hỏi với nụ cười thú vị môi.

      "Ồ hiểu rồi !" Thomas cười phá lên khi họ ra khỏi xe. "Té ra là thế đấy hả. Em chỉ khoái có thể làm mẹ em nguôi giận nhanh à."

      "Ừhm, cho là em khoái chơi với đấy chứ?" Lissianna trêu khi vòng sang bước cạnh .

      "Nhóc con !" xoa đầu rối tung lên.

      "Phải xe của trai Bastien của bồ vậy?" Mirabeau hỏi khi trèo ra từ ghế trước và đóng sầm cửa xe lại.

      Lissianna liếc chiếc xe Mercedes sẫm màu và gật đầu. "Có vẻ là nó."

      "Em tự hỏi còn ai tới nữa." Jeanne Louise thầm.

      Lissianna nhún vai. "Chị thấy thêm cái xe nào khác. Nhưng chị đoán là Bastien chắc hẳn sắp xếp cho vài cái xe công ty đón mọi người rồi."

      "Nếu vậy, tớ nghĩ là có ai tới cả." Mirabeau khi họ bắt đầu vào cửa chính. "Bồ biết là chẳng hợp thời chút nào khi có mặt đúng giờ mà. Chỉ có những đứa ngu ngốc cổ lỗ mới tới đúng giờ thôi."

      "Nếu thế tớ đoán chúng ta là những đứa ngu ngốc cổ lỗ đấy." Lissianna bình luận.

      " đâu, chúng ta là người lập nên xu hướng thời đại cơ." Thomas và cả lũ phá lên cười.

      Bastien mở cửa trước khi họ tiến lại gần. " nghĩ nghe tiếng ô tô đến."

      "Bastien, ôi bồ tèo !" Thomas gần như gào lên chào, và ngay lập tức nhào đến ôm chầm lấy ta khiến người đàn ông lớn tuổi hơn cứng cả người lại ngạc nhiên. "Làm ăn sao rồi bồ tèo?"

      Lissianna cắn môi nén tràng cười chực trào ra và liếc về phía Jeanne Louise và Mirabeau, và nhanh chóng liếc ra chỗ khác khi nhận ra hai người đó cũng gặp khó khăn trong việc điều khiển nét mặt trước thái độ thay đổi của Thomas. vừa chuyển từ người đàn ông chững chạc bình thường thành gã ma hảo hạng chỉ trong nhịp đập trái tim.

      "À, ừ, ừhm... Thomas, chào cậu." Bastien cố gắng giằng người ra khỏi vòng tay của cậu em họ trẻ hơn này. Như thường lệ, trông rất là bối rối và chẳng biết làm sao để cư xử với chàng trai trẻ tuổi hơn này. Đó chính là lý do vì sao Thomas cư xử như thế, biết rằng cả hai ông trai của Lissianna – hơn bốn trăm và sáu trăm tuổi đầu – luôn muốn nhìn xuống như là chú cún con dễ bảo vậy, và điều đó chưa bao giờ thôi làm bực mình. Việc bị cho là trẻ con nhắng nhít khi bạn hơn hai trăm tuổi rồi có thể trở nên khó chịu cách kinh khủng khiếp, nên hành động như thể thằng khùng quanh họ. Điều đó khiến họ thoải mái và – Lissianna ngờ rằng – khiến Thomas có thêm lợi thế. Họ luôn đánh giá thấp Thomas do định kiến của mình.

      Do bản thân cũng chịu những định kiến đó nên Lissianna có thể đồng cảm với Thomas. chưa bao giờ thôi tận hưởng những lúc chứng kiến các ông của mình khó chịu thoải mái cả.

      "Thế tiệc ở đâu hở bồ tèo?" Thomas hỏi vui vẻ.

      "Nó chưa bắt đầu." Bastien . "Các cậu là những người đầu tiên tới."

      " đâu bồ tèo ạ. mới là người đầu tiên tới." Thomas sửa lại cách hào hứng và rồi làm như tiết lộ bí mật. " hiểu việc đó làm em người ra sao đâu. Vì nếu chúng em là người đầu tiên tới tiệc, Mirabeau chúng em thành những kẻ ngu xuẩn cổ lỗ sĩ. Nhưng chúng em đâu phải đâu. Mà là kìa !"

      Lissianna khẽ ho để ngụy trang cho tràng cười vừa lọt ra khỏi cổ họng khi trai vừa nhận ra mình bị gọi là gã ngu xuẩn cổ lỗ sĩ. Khi lấy lại được bình tĩnh là nhờ nhận ra Bastien vẫn đứng sững tại đó và trông như gã ngố bị làm phiền vậy. hơi thương hại ta và hỏi. "Vậy mẹ đâu ? Và liệu bọn em được vào nhà chưa hay vẫn phải chờ ngoài này mười lăm phút nữa?"

      "Ồ , cứ vào ." Bastien nhanh chân bước qua bên. " cũng vừa tới thôi mà. Và Mẹ vừa lên lầu thay quần áo sau khi để vào. Khoảng vài phút nữa là mẹ xuống thôi. Có lẽ em nên chờ ở phòng chơi cho tới lúc đó. Bà ấy có thể thích khi em thấy đống trang trí trước khi mọi người tới đâu."

      "Được thôi." Lissianna trước khi vượt qua ta bước vào nhà.

      "Chơi Bi-a bồ tèo?" Thomas hào hứng hỏi khi theo Lissianna vào nhà.

      "Ồ, à, ừhm, . Cám ơn Thomas, phải đón từng vị khách cho tới khi Mẹ xuống." Bastien quay lưng vào sảnh chính. " với bà ấy là các em tới."

      " ấy quý đấy nhỉ." Thomas với vẻ thú vị, khi Bastien biến mất trong sảnh lớn. dang tay lùa mọi người về phía cánh cửa đóng kín bên phải hành lang. " nào, chơi bi-a với . Ai chơi cùng nào?"

      "Em chơi." Mirabeau và thêm vào. "Lissi, bồ có vết xước tất chân kìa."

      "Hả?" Lissianna dừng lại và cúi xuống nhìn chân mình.

      "Phía sau chân phải." Mirabeau , và quay người lại nhìn.

      "Chắc tớ dính vào cái gì đó ở gần thùng rác." Lissianne lẩm bẩm vẻ kinh tởm khi nhìn thấy vết rạch dài, rộng ở phía sau bắp chân bên phải của .

      "Thùng rác ư?" Thomas hỏi lại với vẻ quan tâm... hài hước.

      "Đừng hỏi em." khô khốc, và phát ra thanh cáu gắt và đứng thẳng lên. "Em phải thay tất trước khi bữa tiệc bắt đầu thôi. May là Mẹ cứ nhất quyết bắt em để ít đồ dùng quần áo ở phòng cũ khi em chuyển ra ngoài. Chắc em có vài đôi tất ở đó. Mọi người cứ chơi trước ."

      "Nhanh lên nhá." Thomas gọi theo khi nhảy lên các bậc thang.

      Lissianna vẫy nhanh tay qua vai khi tới tầng và rảo bước qua hành lang để tới phòng mình. Nhưng nghĩ đấy cũng là lời khuyên tốt. Marguerite Argeneau thích khi họ tới sớm đâu, nhưng Thomas nhanh chóng xoa dịu được các cơn giận dữ mẹ thôi. Vì nguyên lý do đó thôi cũng nên ở cùng chỗ với Thomas cùng những người khác khi gặp mẹ mình rồi.

      "Đồ hèn nhát." Lissianna tự mắng bản thân. hơn hai trăm tuổi đầu rồi và quá cái tuổi phải lo lắng xem có làm mẹ mình giận hay lâu rồi

      "Ừh, đúng ghê ấy." Lissianna lẩm bẩm, thừa nhận rằng có khi vẫn còn lo lắng việc đó kể cả khi sáu trăm tuổi ấy chứ. cứ nhìn các trai mình biết. Họ độc lập đấy, tự tin đấy, và... già khú nữa mà vẫn còn lo xem có làm phật lòng Marguerite Argeneau đấy thôi.

      "Chắc là do truyền thống gia đình rồi." quyết định khi mở cánh cửa phòng mà vẫn còn là phòng mình cho tới gần đây, và nơi vẫn ngủ lại thỉnh thoảng khi tới chơi quá muộn để về nhà trước bình minh. Lissianna bước vào phòng, và rồi sững lại, mắt trợn tròn ngạc nhiên khi thấy gã đàn ông giường mình.

      "Oops xin lỗi, tôi nhầm phòng rồi." lẩm bẩm và thụt người đóng sầm cửa lại.

      Và rồi Lissianna chỉ đơn giản đứng trong hành lang nhìn chung quanh khi nhận ra là hoàn toàn vào nhầm phòng. Đây đúng là phòng ngủ cũ của mà. ngủ đây vài thập kỷ để nhớ chính xác nó khi nhìn thấy nó. chỉ hiểu tại sao gã đàn ông đó lại ở trong đó, hay đúng hơn, hiểu tại sao gã đàn ông đó lại bị trói dang tay dang chân giường... của .

      Lissianna suy xét mọi việc lát. Mẹ hẳn thể cho khách trọ mướn phòng được, và nếu có, bà hẳn làm thế mà báo với các con. Và lại càng thể cho ta mướn phòng cũ của Lissianna khi bà biết vẫn về đây ngủ. Hơn nữa, việc ta bị trói vào giường cho thấy ta hẳn phải sẵn lòng làm khách nhà được.

      Cũng như là đeo cái nơ bướm cổ ta ấy, Lissianna nhớ lại cái mẩu vải đỏ chói bị vùi dập chỗ cổ ta khi ta ngẩng đầu nhìn .

      Và cái nơ bướm đó giúp thở dài thả lỏng người hơn, nhận ra hẳn ta phải là ngạc nhiên đặc biệt mẹ lái xe vào thành phố chuẩn bị sẵn. Gã kẹo Sweet Tooth mà Jeanne nhắc đến. Dù vậy, Lissianna nghĩ gã đàn ông đó có vẻ mạnh khỏe đấy chứ, nhưng rồi, bạn chỉ có thể xem ta có bị tiểu đường hay khi bạn tới gần đủ để ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quyến rũ mà gã bị bịnh tiểu đường chưa được chữa trị phát ra.

      Vậy là, gã đàn ông này là cái bánh sinh nhật biết của (ack ack !). Và cái bánh nhìn ngon mắt ghê là khác, nhớ lại vẻ ngòai rám nắng tuyệt hảo của ta. Đôi mắt dường như xuyên thấu người khác và rất thông minh, cái mũi cao, cằm rắn chắc... và cơ thể có vẻ hấp dẫn nữa. ta trông cao ráo và rắn chắc và cơ bắp, nằm chình ình

      Tất nhiên sau kinh nghiệm với gã Dwayne, Lissianna hiểu rằng có thể có vài miếng độn đâu đó dưới lớp áo choàng của ta. chưa ngó xem có dưa chuột , nhưng gã đàn ông này hẳn rám nắng nhân tạo, bôi kem hay kiểu gì nữa, và cũng chưa kiểm tra chuyện thiếu máu lắm. Nhưng dù gì mẹ hẳn mắc vào sai lầm của đâu. Marguerite hẳn phải kiểm tra để dám chắc mang về cho con món quà tử tế như nó có vẻ, và Lissianna nghĩ có khi Jeanne Louise đúng, ta là gã bị tiểu đường chưa được chẩn trị cũng nên. Chả có cái gì khác đúng hơn được. Mẹ khó mà lái xe đưa gã khỏe mạnh thông thường từ tận trong thành phố về trong khi bà có thể gọi pizza và đơn giản là cho 'mượn' người giao bánh lúc như bà vẫn làm.

      Vậy là ta là đồ ngọt cho ăn nhỉ, tự nhủ, và cảm thấy cơn đói cồn cào trong ruột. Lissianna phiền làm hớp ngay bây giờ đâu. Chỉ là hớp để có sức chờ tới khi mẹ chính thức tặng quà cho thôi mà. nhanh chóng bỏ ý nghĩ đó . Kể cả Thomas cũng khó mà xoa dịu mẹ lại khi Lissianna làm cú sau lưng bà thế này. Thế nên, việc vào đó và 'nếm thử' ta có thể bị gạt bỏ được rồi, nhưng vẫn cần phải thay tất sạch.

      Trong khi Lissianne biết nên quay lưng xuống phòng chơi mà cần tất sạch, lại nghĩ tiếp rằng – vì dù sao bí mật cũng bị bật mí rồi – ngu ngốc khi loanh quanh trong nhà với đôi tất bẩn cả đêm. đằng nào cũng ở đây rồi, và chỉ mất có vài phút để vào đó để lấy đôi tất sạch mà ràng là để lại phòng khi khẩn cấp kia mà

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2
      Greg nhìn sững vào cánh cửa vừa đóng kín. thể tin là có người vừa mở cửa, dừng lại – ràng là giật mình khi thấy – và rồi xin lỗi cách lịch và đóng cửa lại trong khi chỉ biết nằm đó như thằng ngốc, quá bất ngờ để có thể thốt ra lời nào hay làm bất cứ cái gì. Cũng đúng khi làm gì có cơ hội để hay hành động gì cả, nhưng mà...

      Cơ cổ giật giật vì mỏi với việc cứ phải giữ đầu nghểnh lên nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Thở dài đầu hàng, Greg thả đầu lại gối và bắt đầu lầm bầm nguyền rủa ngu ngốc của mình.

      Cuối cùng đêm nay cũng phải thừa nhận rằng thằng vô cùng ngu ngốc . Greg chưa bao giờ mình là ngốc cả. Đúng hơn, luôn nghĩ mình thuộc kiểu người thông minh nhiều hơn, nhưng đấy là trước khi trèo vào ngồi trong khoang để hành lý của cái xe lạ hoắc và tự khóa mình trong đó chẳng vì cái lý do quái nào cả.

      "Đúng là hành động ngu ngốc mà !" Greg tự nhủ, nhưng rồi quyết định dùng từ điên cuồng hợp lý hơn chăng. Ngu ngốc có lẽ hợp hơn nếu 'vô tình' tự nhốt mình vào khoang chứa hành lý. Còn tự mình trèo vào và tự đóng nắp khoang chứa hành lý cách bình tĩnh tự tin chắc nên được liệt vào danh sách những hành động của kẻ điên nhiều hơn. Mà lại còn tự chuyện với chính mình nữa chứ, tự chỉ ra điều đó. Ừh, nó cũng chứng tỏ là dần xa khỏi khái niệm người khỏe mạnh rồi. thể ngăn mình tự hỏi bắt đầu từ khi nào, và làm thế nào mà lại mất trí như thế.

      Có khi bệnh điên hay lây cũng nên, xem xét. Có khi nhiễm bệnh từ trong số các bệnh nhân của mình. phải nghĩa là từng chẩn trị cho ai đó bị bệnh điên. Thường hay xử lý các ca mang chứng sợ hãi nào đó hơn, dù cũng có chữa trị vài bệnh nhân với những hội chứng khác mang tính dài hạn hơn. Chắc hẳn có mầm mống bệnh từ lâu rồi và đêm nay chỉ vô tình là đêm bệnh bắt đầu bùng phát cách mạnh mẽ. Đó là ý giải thích. Hay có khi bệnh điên truyền trong gia đình rồi cũng nên. nên kiểm chứng lại cùng mẹ mình lúc nào đấy, để xem liệu trong gia đình họ bao giờ có vài người mang bệnh này chưa.

      chỉ có việc tự trèo vào thùng xe khiến Greg bận tâm suy nghĩ, đó mới là hành động điên khùng thứ nhất của thôi, và là hành động mà hối hận ngay khi chiếc khóa thùng xe kêu cạch khi nó đóng lại. nằm đó trong bóng tối, gian chật hẹp, và tự gọi mình bằng đủ thứ tên dành cho người xuẩn ngốc trong ít nhất nửa tiếng cho tới khi cái xe vào căn nhà này. Rồi xe dừng lại, thùng xe được mở ra, và làm gì nào? có chui ra, xin lỗi chủ xe cách lịch cho việc cư xử cách đáng xấu hổ rồi về nhà hay ? hề, chỉ biết đứng đó, và chờ cho người phụ nữ tóc nâu gặp trong thang máy ra khỏi xe tới chỗ và rồi theo ta – cách mù quáng nếu cho đúng – vào căn nhà to lớn này và lên phòng này.

      Greg như đứa trẻ năm tuổi ngoan ngoãn hiếu kỳ khi chờ được cầu – tự trèo lên giường và dang tay chân ra để 'được' trói lại. Thậm chí còn cười với ta khi ả vỗ vào má . "Con tôi khoái cậu đấy. Cậu là món quà sinh nhật tốt nhất của tôi từ trước tới giờ."

      Sau khi ta rời phòng, nằm đó, đầu óc trống rỗng lúc lâu trước khi cái hoàn cảnh đặc biệt' của tại thực ngấm vào mớ chất xám của mình. Greg tiêu toàn bộ khoảng thời gian từ lúc đó để gặm nhấm câu hỏi đầy kinh ngạc : Cái quái gì xảy ra thế này? Các hành động của – chưa đến của nàng tóc nâu kia – chả có tí xíu nghĩa lý gì cả. Cứ như thể trong thoáng bị mất lý trí ấy. Hay mất điều khiển nó cũng nên. Và rồi thể tự giải đáp được mớ bòng bong đó, chuyển ý nghĩ về những việc cấp thiết hơn, tỉ như, chuyện gì xảy ra tiếp theo, khi ở đây rồi chẳng hạn."

      "Con tôi khoái cậu đấy. Cậu là món quà sinh nhật tốt nhất của tôi từ trước tới giờ." Những từ này – cùng với bị trói dang tay chân ra giường – đầu tiên khiến lo lắng tới khả năng mình trở thành kiểu quà tặng tình dục gì đó. gã nô lệ tình dục, kiểu kiểu thế. Khả năng đó ngay lập tức khiến tưởng tượng ra việc bị 'làm thịt' bởi sinh vật khổng lồ bị nhốt trong nhà với vẻ ngoài đáng sợ và lông lá đầy mặt. Vì ràng chỉ có người hoàn-toàn--có-vẻ-gì-hấp-dẫn mới cần bắt cóc người đàn ông và trói ta vào giường của mình để làm 'chuyện đó' trong cái thời đại tự do tình dục như nay chứ?

      Và ngay khi Gregory bắt đầu sợ điếng người với cái viễn cảnh đáng sợ đó lại tự vả vào mặt mình trong suy nghĩ. Người phụ nữ đó – người MẸ - thể già hơn khoảng hai lăm tới ba mươi tuổi được. ràng ta thể có con nào đủ lớn để muốn có nô lệ tình dục được phải ? Thậm chí là đủ lớn để biết phải làm gì với nô lệ tình dục nữa là. Chưa kể, có ai lại muốn có để làm nô lệ tình dục cơ chứ, tự hỏi mình.

      Greg thường tự nhận xét về bản thân rất chuẩn xác, và biết là cũng khá hấp dẫn, nhưng đâu phải là ngôi sao nhạc rock hay là nam người mẫu nào. chỉ là bác sĩ tâm lý hay mặc các kiểu quần áo bảo thủ, cắt kiểu đầu bảo thủ, và sống cuộc sống cũng bảo thủ nốt dựa căn bản : công việc, gia đình , và rất ít những thứ khác. Ừh công việc, gia đình , hết, và cố gắng tránh né các cuộc gặp để ghép đôi mà các chị em , dì, và mẹ luôn tổ chức đúng hơn, tự chỉnh lại cách nhăn nhó.

      Suy nghĩ của Greg bị cắt ngang khi cánh cửa phòng đóng kín lại được mở ra. Cứng người lại, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía cửa và thấy người phụ nữ lúc nãy. nhìn với vẻ quan tâm cách vô thức. Trừ mái tóc dài màu vàng óng của ta, trông rất giống nàng tóc nâu mang tới đây. rất đẹp với đôi môi mọng, gương mặt trái xoan, mũi thẳng, và đôi mắt cũng màu xanh bạc như nàng. ràng là họ mua kính áp tròng ở cùng chỗ rồi.

      đúng, Greg nghĩ lại. Đôi mắt họ hoàn toàn giống nhau. Chúng có cùng màu sắc và hình dạng, nhưng mắt người phụ nữ tóc nâu mang vẻ đau buồn và vẻ lịch duyệt hoàn toàn trái ngược với làn da và vóc dáng trẻ trung của ta. Người phụ nữ trước mặt có điều đó. Đôi mắt tóc vàng này rất trong sáng, hoàn toàn chưa bị tiếc nuối hay đau thương làm biến đổi. Điều đó khiến trông trẻ hơn nhiều.

      Dù vậy nàng tóc vàng này ràng là người thân của tóc nâu, Greg nghĩ khi nhìn bước tới cái tủ quần áo cạnh tường phía bên kia giường và mở chiếc ngăn kéo. Chắc là em ta, đoán. để mắt mình lướt dọc theo chiếc váy ngắn ôm sát người màu đen ta mặc, tới đôi chân quyến rũ, và suy nghĩ lướt qua đầu rằng là buồn khi nàng quá lớn để là con của nàng tóc nâu. phiền nếu được làm món quà dành cho nàng đâu... Trợn tròn mắt trước cái suy nghĩ kỳ quái của chính mình, Greg nhìn đóng cái tủ lại và nóng ruột chờ quay lại chú ý tới , nhưng làm thế. ngạc nhiên quá đỗi khi nhanh chóng bước về phía cửa ra vào, ràng định ra khỏi phòng mà định ngó ngàng gì đến xung quanh. Greg choáng váng đến nỗi há hốc miệng ra rồi ngậm lại hai ba lần trước khi có thể nặn ra được câu đơn giản. "Tôi xin lỗi..."

      tóc vàng dừng lại ở cửa ra vào và quay lại nhìn đầy tò mò.

      Greg cố nặn ra thêm nụ cười méo mó và hỏi. " có nghĩ là có thể biết đâu đấy, cởi trói cho tôi chẳng hạn, ?"

      "Cởi trói cho ư?" ràng là ngạc nhiên với cầu của , bước tới cạnh giường và nhìn chằm chằm.

      "Phải, làm ơn ." ngắn gọn, chú ý tới cách ánh mắt lướt theo tay . Greg biết cổ tay đỏ bầm lên và bị trầy xước vì giằng co với đống dây trói. Tình trạng của chúng có vẻ lại khiến nàng bối rối và bất bình.

      "Sao Mẹ lại làm bình tĩnh lại nhỉ? Bà ấy đáng ra nên để lại thế này mới đúng. Tại sao..." dừng lại và chớp mắt, và vẻ thông hiểu mặt. "À mà dĩ nhiên rồi. Bastien tới sớm và ngắt chừng công việc của bà ấy trước khi bà ấy kịp 'sửa soạn' cho . Bà ấy chắc hẳn định quay lại đây và 'xử lý' sau nhưng rồi quên béng mất."

      Greg hoàn toàn hiểu lấy từ nào ta lảm nhảm, tr việc ta có vẻ cho rằng mẹ mình mang tới đây, và dám chắc là ta hoàn toàn nhầm lẫn trong việc này. "Người phụ nữ mang tôi với đây quá trẻ để làm mẹ của đấy. ta trông giống nhưng có mái tóc sẫm màu hơn. Chị chăng?" đoán mò.

      Vì lý do nào đó, những lời vừa khiến mỉm cười. "Tôi có chị . Người phụ nữ vừa miêu tả chính là mẹ của tôi. Bà ấy nhìn già hơn vẻ ngoài của mình nhiều."

      Greg chấp nhận điều này với chút thắc mắc trong lòng, và rồi mắt trợn tròn lên trước chi tiết nho sau những gì ta vừa mới . "Vậy là, tôi chính là món quà sinh nhật của sao?"

      gật đầu chậm rãi, và rồi nghiêng đầu qua bên hỏi . " cười kiểu gì lạ thế, nghĩ gì đấy?"

      Greg nghĩ là mình là thằng cha chết tiệt may mắn nhất đời khi tâm trí tự động sáp nhập những tưởng tượng lúc nãy về việc người phụ nữ to béo xấu xí cởi đồ ra và trèo lên người , với cùng những việc đó nhưng do trước mặt này làm. tự cho phép mình tận hưởng niềm sung sướng đó lúc, nhưng rồi nhận ra cơ thể tận hưởng nó cách hơi bị quá lố, vì cục to uỳnh dần phồng lên chỗ đũng quần . lắc đầu. đêm sung sướng làm nô lệ tình dục cho này cũng đáng đấy, nhưng có kế hoạch khác rồi, chuyến nghỉ với bãi biển đầy nắng, cây cọ, và những người phụ nữ ở trần nhảy nhót sàn khiêu vũ. Và nhất là trả tiền cho kế hoạch đấy rồi.

      Giờ , nếu sau chuyến nghỉ đó mà người phụ nữ này vẫn muốn hẹn hò với THEO CÁCH THÔNG THƯỜNG, và rồi trói vào giường và làm gì muốn với , ừhm, khi đó Greg cho là mình hoàn toàn dễ bảo vâng lời tuyệt đối thôi. Hơn nữa, trong tình huống này, nghĩ là việc làm nô lệ tình dục xét cho cùng cũng chẳng tệ lắm. Nhận ra những suy nghĩ của mình dần dần chuyển tín hiệu tới số vùng cơ thể mà lúc này đúng thời điểm cho lắm, Greg tự đá vào mông mình cái, vẫn trong ý nghĩ và bắt mình phải nhìn cách nghiêm trang. "Bắt cóc người khác là vi phạm pháp luật đấy."

      Mí mắt nhướng lên. "Mẹ bắt cóc sao?"

      " hẳn thế." thừa nhận, và nhớ lại việc tự ý trèo vào thùng xe ra sao. Bắt cóc thường là để chỉ việc ai đó bị BẮT ÉP phải theo người xấu cơ. Greg cho là đáng ra có thể dối, nhưng phải người dối giỏi cho lắm. "Nhưng tôi đâu có muốn ở đây đâu, và tình tôi chả hiểu tại sao mình lại vào trong thùng xe của mẹ nữa. Lúc đó việc ấy diễn ra như thể tất lẽ nó phải xảy ra như thế, nhưng tôi bao giờ..."

      Giọng Greg dần khi nhận ra tóc vàng nghe . Ít nhất ta trông có vẻ gì làm thế cả. ta nhìn chằm chằm vào đầu đầy tập trung và với cái cau mày khẩn trương. ta cũng di chuyển gần cái giường hơn, dù cho là việc đó diễn ra cách hoàn toàn vô thức. Dường như ta hoàn toàn tập trung tâm trí vào mái tóc của , nhưng rồi lắc đầu cách bối rối và thầm. "Tôi thể đọc được suy nghĩ của ."

      " thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?" Greg lặp lại cách từ tốn.

      lắc đầu.

      "Tôi hiểu... và... à... ừhm... thế có vấn đề gì đâu nào?" hỏi lại. "Ý tôi là, lẽ bình thường đọc được suy nghĩ của người khác sao?"

      ta gật đầu, nhưng cũng lại cách vô thức vì ràng tâm trí ta lưu lạc đâu đó rồi.

      Greg cố phớt lờ thất vọng bất ngờ ùa dâng trong khi nhận ra là người phụ nữ này hình như bị thần kinh, hay ít nhất bị hoang tưởng, nếu ta nghĩ là ta đọc được suy nghĩ người khác. nghĩ là nên ngạc nhiên lắm. Bà mẹ hẳn là người bình thường cho lắm, nếu chẳng cho phép đàn ông lạ mặt trèo vào thùng xe mình, vì bà ta cũng ở ngay sau và phải thấy trèo vào đó chứ. Bất kỳ người nào khác cũng vừa chạy vừa gào ầm lên gọi bảo vệ thay vì mang ta về nhà với mình.

      Có vẻ bệnh điên khùng bị thả rông chạy long nhong đêm nay phải. Ví dụ đầu tiên là cách xử của , và rồi tới bà tóc nâu, và giờ tới nàng tóc vàng nghĩ là mình đọc được suy nghĩ người khác. Điều này khiến tự hỏi liệu có phải có dịch bệnh điên lan tràn trong thành phố hay . Có lẽ đàn ông ở Toronto đều trèo vào cái thùng xe nào đó và để mình bị trói vào giường. Có lẽ là do kiểu thuốc độc nào đó bị đổ vào nguồn nước sinh hoạt của thành phố, kế hoạch khủng bố mới để loại trừ những người đàn ông ở Canada.

      mặt khác, có lẽ tất cả những chuyện này chỉ là giấc mơ kỳ cục, và chắc hẳn vẫn ngồi trong phòng làm việc, đầu gục xuống và ngủ say. Greg quyết định là có khi đấy mới là khả năng chính xác nhất. Nó cho lời giải thích xác đáng nhất về kiểu hành xử đầy vô lý của chính anhn tới đây. Tất nhiên, những điều đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Thức hay ngủ, điên hay tỉnh cũng ở đây rồi, và dù cho đây có là giấc mơ nữa, muốn về nhà. còn phải chuẩn bị cho chuyến bay dài nữa.

      "Nghe này, nếu có thể cởi trói cho tôi, tôi hứa là tôi quên sạch chuyện này . Tôi thông báo cho các nhà chức trách hay gì đó đâu."

      "Các nhà chức trách?" tóc vàng hỏi lại. "Ý là cảnh sát ấy hả?" dường như rất bất ngờ về ý kiến này, như thể chưa bao giờ nghĩ tới nó âý."

      "Ừh thế." Greg với cái nhíu mày. "Rồi rồi, cứ cho là ràng tôi tới đây cách tự nguyện ." thừa nhận miễn cưỡng. "Nhưng giờ tôi muốn về nhà, và nếu cởi trói cho tôi, nó trở thành giam cầm cố ý, và nghĩa là tội hình đấy."

      Lissianna bắt đầu nhay nhay môi dưới của mình. cố tìm cách lọt vào suy nghĩ của người đàn ông này để xoa dịu cũng như điểu khiển ta như làm với Dwayne trước đó, như mẹ đáng ra phải làm trước khi để ta lại, nhưng thể xâm nhập vào suy nghĩ của ta được. Cứ như thể có bức tường bất khả xâm phạm trong tâm trí ta, và trong khi có thể 'nghe thấy' nó, lại thể tự vượt qua nó được. Lissianna chưa từng gặp con người bình thường nào mà thể đọc được hay điểu khiển được. Dù từng gặp những người mà với khó đọc và khó điều khiển hơn. Thường cái khó khăn đó dịu hoặc biến mất cùng nhau khi thử hút máu họ.

      nghiêng nghiêng đầu và nhìn món quà của mình, đấu tranh xem có nên thử hút máu ta chút để dễ dàng lọt vào suy nghĩ ta và xoa dịu ta . Vấn đề là thể lẩn vào cái tâm trí ta tẹo nào, Lissianna thể giữ ta khỏi cảm nhận được đau đớn khi răng cắm ngập vào cổ . Trừ phi...

      Mirabeau có lần với về việc trải qua tình huống tương tự. ta ta hôn và vuốt ve gã đàn ông đó, khiến ta thư giãn và lẻn vào suy nghĩ ta ngay khi răng ấy cắm vào người ta.

      Lissianna xem xét việc cách ngắn gọn. chưa bao giờ thử quyến rũ ai trước đây. Được sinh ra và lớn lên ở Georgian, nước , cuộc sống của luôn được bảo bọc, và khi xã hội phát triển cách lộn xộn hơn trong khoảng năm mươi năm trở lại đây, cuộc sống của Lissianna cũng vẫn theo quy luật đó. Cha mẹ lớn tuổi, với những giá trị và niềm tin xưa cũ khó mà thay đổi hay đại hơn được. Nếu mẹ cho phép tự do hơn ch cha lại bao giờ cúi đầu trước xã hội được.

      Dù vậy, đơn giản chỉ thể nào bỏ lại chàng này nằm đây cực khổ thế được, Lissianna quyết định. Hơn nữa, phiền lòng thử trước chút bữa tối sinh nhật của mình, nó có khác nào liếm thử kem cái bánh ga tô trước khi nó được dọn ra đâu cơ chứ. Ờ đúng là muốn thử nhiều hơn là thứ tương đương với cái liếm, nhưng chỉ cái cắn nhanh thôi, đủ để cơn đói của dịu xuống. tự hứa với mình như vậy.

      "Ừh, phải đấy." Lissianna cau có nghĩ. Gã đàn ông này trông đủ ngon để khiến Lissianna bị cám dỗ với việc hút cạn máu ta, cám dỗ mà nhớ mình từng trải qua trong vài thập kỷ qua.

      "Cái dây trói chặt quá ."

      Giật mình dứt ra khỏi suy nghĩ khi nghe thấy câu phàn nàn của ta, Lissianna ngó về phía những vết bầm cổ tay ta và cảm thầy tim mình chùng xuống. được dạy dỗ là tốt chút nào khi đùa giỡn với 'thức ăn' hay để 'chúng' gặp đau đớn cách cần thiết. Và chàng này gặp đau đớn. Nên ràng trách nhiệm của là phải vào tâm trí ta để xoa dịu. Đâu phải lỗi của khi thể làm điều đó theo lối thông thường mà phải thử các biện pháp mạnh hơn đâu.

      Lòng quyết và lý trí được xoa dịu, Lissianna ngồi xuống cạnh giường. " nên vùng vẫy thế, và nên lo lắng làm gì. Tôi thích nhìn đau đớn thế này chút nào."

      nhìn sững , như thể phẫn nộ rằng biết bực mình. Hay có thể đơn giản là phẫn nộ vì cởi trói cho như cầu.

      "Nào cùng bỏ cái này ra khỏi chứ nhỉ !" đề nghị và đặt đôi tất xuống lòng mình để rảnh tay xử lý cái nơ bướm cổ . thở dài khi nó được tháo ra, và thả lỏng người hơn chút giường, và Lissianna quyết định bỏ nốt cái cà vạt của luôn.

      "Đấy, có phải tốt hơn nào?" hỏi tiếp, trượt cái dải lụa đó ra khỏi cổ .

      Người đàn ông định gật đầu nhưng sững lại và cau có thay vì gật đầu khi cởi thêm ba nút áo sơ mi cùng của . "Giá mà cởi trói cho tôi hay hơn nhiều."

      Lissianna mỉm cười thú vị với cá ta tự vùng vẫy, và rồi cố đánh lạc hướng bằng cách lướt những ngón tay nhàng vùng ngực trần vừa để lộ ra. thỏa mãn khi thấy cơn run rẩy chạy dọc theo người khi những móng tay để dài của gãi khẽ lên làn da trần trước ngực. Cái công cuộc quyến rũ này té ra lại dễ dàng hơn là lo lắng ấy chứ. Hay có lẽ là vì nó nằm trong máu rồi cũng nên, Lissianna nghĩ, và tự hỏi mình có nên lo lắng với khả năng đó nữa.

      "Cởi trói cho tôi ." cố cứng giọng, nhưng ràng là trái tim hoàn toàn chỉ có mong muốn được giải thoát nữa.

      Mỉm cười đầy hiểu biết, Lissianna đưa tay lướt dọc theo người tới phần áo ngay thắt lưng. Hành động đầy khiêu khích này khiến các sợi cơ bụng giật giật và hơi thở cao lên thành tiếng rít .

      "Chết tiệt ." hổn hển. "Té ra có những thứ còn tồi tệ hơn là làm nô lệ tình dục nữa."

      Lissianna háy mắt ngạc nhiên với câu nhận xét của và quyết định 'giúp' thư giãn thế đủ rồi. "Tên là gì?"

      "Greg." hắng giọng, và nghiêm trang hơn. "Bác sĩ Gregory Hewitt."

      "Bác sĩ ư?" giơ tay lên để vuốt ngực lần nữa, và để ý thấy ánh mắt lập tức được thả cái bịch từ mặt xuống tay theo hành động vừa rồi. "Ừhm, chàng bác sĩ à, là đẹp trai đấy."

      luồn tay vào tóc , vờn những ngón tay dịu dàng những lọn tóc tối màu và ngạc nhiên khi thấy chúng mềm mại. Ánh mắt trượt xuống đôi mắt nâu sẫm màu sâu thăm thẳm của , và rồi xuống đường viền cứng rắn của đôi môi khi xem xét mình nên làm gì tiếp. ta quả là người hấp dẫn. Trong đời gặp nhiều người đẹp trai hơn, nhưng có cái gì đó ở người đàn ông này rất thu hút . mắt lại vòng lên chỗ nhíu lại trán , và những ngón tay cũng theo đó lướt lên những đường nét ấy để giúp chúng giãn ra.

      " có phiền lắm lắm , nếu tôi hôn ?" dịu dàng hỏi.

      Bác sĩ Gregory Hewitt trả lời, chỉ nhìn với đôi mắt giờ sẫm hẳn lại vì ham muốn khi để ngón tay mình vờn môi theo đường viền sắc nét của nó. Và khi miệng bất thần mở ra mút lấy ngón tay vào trong cái gian bé ấm áp nóng bỏng ấy, tự cho đó là lời đồng ý, nhưng Lissianna vẫn ngồi yên đó, đôi mắt tìm kiếm và giữ lấy ánh mắt với mê hoặc quyến rũ khi thấy lửa bắt đầu bừng lên trong đó. Và khi nút ngón tay vào sâu hơn trong miệng, lưỡi lướt dọc theo chiều dài của nó, Lissianna thấy tiếng thở gấp ngạc nhiên thoát khỏi miệng mình.

      Mình hơi hai trăm tuổi, và mình chưa bao giờ nhận ra ngón tay cũng có thể là vùng nhạy cảm đến thế, Lissianna nghĩ cách yếu ớt, khi ngọn lửa nhảy múa trong mắt giờ cũng lớn dần trong , chỉ là ở chỗ khác, gần phía dưới cơ thể hơn.

      Gregory Hewitt là người đàn ông hấp dẫn cách đáng ngại, và quyết định tới lúc dành lại quyền kiểm soát tình hình. Với ý định đó, nhàng rút ngón tay mình ra khỏi miệng và cúi xuống xát má mình lên má để có thể hít hơi hương vị của . Hành động đó vốn là hành động bản năng, khi kẻ săn kiểm tra hương vị con mồi của mình. mùi hương cay nồng, trầm trầm mà khá thích. Lissianna mỉm cười yếu ớt, và rồi lướt môi mình lên má trước khi lần về đôi môi. nhấn nhá ở đó lúc rồi cọ qua cọ lại hai đôi môi.

      Mới nhìn, môi của Gregory Hewitt trong có vẻ sắc cạnh và cứng rắn, nhưng ra chúng lại rất mềm mại. Lissianna tiếp tục chà môi mình nhàng môi , tận hưởng đụng chạm gợi cảm này, cho tới khi nâng đầu mình lên để cố hôn say đắm hơn nữa. Khi cảm thấy lưỡi trượt ra để lùa vào khe nơi đôi môi mím lại, liền tách môi ra. Mắt mở to trong ngạc nhiên khi những cảm xúc chợt ùa vào chiếm lĩnh khi trượt vào trong.

      Lissianna chắc chắn từng hôn và được hôn trong suốt hơn hai trăm năm qua – rất nhiều lần, nhiều đếm được ấy chứ nếu thú . Vài nụ hôn được đón chào và vài nụ hôn bị đánh cắp, vài nụ hôn rất thích và vài nụ hôn , nhưng còn nụ hôn này...

      Lưỡi ấm áp và ẩm ướt, và cả rắn chắc nữa khi nó cọ vào lưỡi . Nó có mùi bạc hà và cà phê, và cả thứ gì đó mà thể xác định ngay lập tức, nhưng rồi Lissianna đơn giản là chẳng thèm quan tâm đến điều đó. để mắt mình từ từ nhắm lại và buông thả cho chuỗi cảm xúc nhấn chìm cơ thể mình.

      Cái mà bắt đầu ở phía : nỗ lực quyến rũ chàng Gregory Hewitt, cuối cùng lại hóa thành việc chính bị quyến rũ bởi . Lissianna cảm thấy mình càng lúc càng chìm sâu vào nụ hôn khi lưỡi lấp đầy khoảng trống trong , thúc và khám phá khắp miệng như câu gợi ý khiến rùng mình. Trong lúc, mục đích của khi hôn hoàn toàn bị quên lãng. thấy mình đổi tưườn chân lên giường để có thể nằm sát vào , chân quấn lấy chân như những ngón tay quấn vào tóc vậy.

      cảm thấy giật mạnh đống dây trói, nhưng chỉ để có phần tâm trí vào chuyện đó cho tới khi giật mạnh đầu ra ngắt quãng nụ hôn, để gầm gừ. "Cởi trói cho tôi. Tôi muốn chạm vào em."

      Lissianna bị xúi giục đấy, nhưng phớt lờ cầu của mà tập trung vào việc hôn lướt theo má , người di chuyển theo thay đổi vị trí này. ràng cao hơn nhiều. Cho tới khi môi chạm vào cổ họng cũng là lúc hai phần nhạy cảm của họ chạm vào nhau. Và ngay lập tức xoay hông, cọ xát vào , làm tăng thêm kích thích giữa họ. rên rỉ, cả vì nản chí với đống dây trói, cả vì bị kích thích khi môi lướt dọc theo cổ họng, và ngừng di chuyển cọ xát vào người cho tới khi tìm thấy tĩnh mạch cổ và chìa răng nanh ra cắm phập vào phần da và mạch máu mà nó phủ lên.

      Greg cứng người lại vì sốc, rồi cũng lại thư giãn ngay sau đó với tiếng rên thỏa mãn khi Lissianna bắt đầu hút máu , và khoái cảm bùng nổ trong đầu cũng được truyền sang . đây là điều hoàn toàn khác hẳn so với lúc hút máu Dwayne. Thường thấy việc hút máu có chút xíu nào khêu gợi cả, nhưng thường cũng bao giờ phải quyến rũ con mồi của mình đâu. đơn giản chỉ phải thâm nhập vào suy nghĩ ta và thế là xong thôi. Lần này khác. bị kích thích, bị kích thích, va dòng máu ùa vào cơ thể sợi dây nối liền kích thích của chính họ, chuyền nó từ cơ thể nọ sang cơ thể kia và thậm chí còn tăng cường độ cho nó khi tâm trí mở ra cho . Nhưng lần này Lissianna hề giữ được kiểm soát nữa, chỉ gửi suy nghĩ của chính , nhận lại suy nghĩ của .

      Như thể nhìn chiếc kính vạn hoa đầy màu sắc ấy. Những cảm xúc và suy nghĩ ùa vào tâm trí như những đợt sóng nhận chìm trong đó. Đam mê, ham muốn, trí thông minh, lòng tốt bụng, danh dự, dũng cảm... Lissianna có khoảnh khắc nhìn xuyên thấu tâm hồn như qua chiếc cửa sổ, và trong khoảnh khắc đó hiểu được về còn nhiều hơn là có thể nếu chỉ qua vài trăm cuộc trò chuyện thông thường. có chút dối trá hay nửa nào, có chút lảng tránh hay nỗ lực gây ấn tượng nào. Chỉ có , và rồi tất cả những điều đó bị đánh bật bởi luồng ham muốn mạnh mẽ.

      Lissianna quên béng tất cả những dự định xoa dịu , quên hết mọi thứ trừ đói khát trào dâng trong cơ thể ; cả thèm muốn với máu , lẫn thèm muốn mới mẻ với những khoái cảm trao tặng . Trong khoảnh khắc đó, với cơ thể họ n vào nhau, cả hai bọn họ đều rên rỉ, cong người và oằn oại vào nhau, dường như chỉ có người đàn ông này có thể thỏa mãn đói khát đó, và Lissianna rất có thể đánh mất lý trí tới mức rút cạn máu của mất nếu có giọng của Thomas lọt vào tai và khiến mất tập trung.

      "Con hiểu sao dì lại tức giận thế. Con bé chỉ lên đây lấy tất mới thôi mà. Nó..." Tiếng bắt đầu là loáng thoáng gần cửa, nhưng rồi vang hẳn lên khi mở cửa ra, và ngừng phắt lại và kéo theo im lặng ngắn ngủi. Rất là ngắn ngủi.

      "LISSIANNA ARGENEAU !!!!!"

      Lissianna cứng cả người lại, mắt bừng mở khi nhận ra giọng của mẹ mình.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3
      Rụt răng nanh lại, Lissianna dứt mình khỏi cổ họng Greg Hewitt và liếc qua vai cách tội lỗi. Cảnh Thomas và mẹ đứng đó trợn tròn mắt nhìn từ cửa ra vào đủ để khiến nhanh chóng vùng dậy, tay nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo.

      "Mẹ thể tin được !" Marguerite dậm chân bước vào phòng. "Rón rén lảng vảng chung quanh và bóc quà trước sinh nhật cứ như là con mới mười hai tuổi chứ phải hai trăm tuổi nữa ! Cái đầu con nghĩ gì thế hả?"

      "Ừhm, thực tế mà hôm nay là sinh nhật em í rồi mà dì Marguerite," Thomas xen vào khi đóng cửa lại.

      Lissianna gửi cho ông họ nụ cười biết ơn, nhưng giọng ... "Con đâu có rón rén lảng vảng đâu. Con lên để lấy tất sạch mà." nhấc chúng lên từ nơi chúng nằm chỏng chơ cạnh giường. "Và con có mở quà đâu."

      Marguerite nhìn chằm chằm vào điểm sàn nhà.

      Sau khi nhìn xuống và thấy cái nơ bướm được gỡ ra và bị bỏ quên ở đó, Lissianna nhăn mặt và thú nhận. "Rồi rồi, con có mở quà. Nhưng chỉ bởi vì ta khó chịu, và con ghét phải bỏ ta lại vùng vẫy như thế." ngừng lại và nghiêng đầu . "Con đoán là Bastien tới cắt ngang việc mẹ trút nguyên liều 'tẩy não' lên ta hở? ta khó chịu về việc bị bắt cóc và muốn được cởi trói khi con lên đây."

      "Mẹ bắt cóc ta," Marguerite với giọng bị xúc phạm nghiêm trọng, và rồi quét mắt từ phía Lissianna ác sĩ Gregory Hewitt tiếp. "Tôi bắt cóc . Tôi chỉ mượn thôi." Bà quay lại nhìn Lissianna và tiếp. "Và mẹ có trút cả liều 'tẩy não' lên ta."

      " ư?" nhíu mày lại ngạc nhiên, và rồi Lissianna liếc nhìn cả mẹ lẫn người đàn ông giường bối rối. "Nhưng nó có vẻ ngấm lắm phải."

      Marguerite thở dài, dịu chút. "Phải, ta có vẻ có lý trí khá mạnh mẽ."

      Lissianna gật đầu. "Con cũng nhận thấy thế. Con thể xâm nhập vào suy nghĩ ta để làm ta bình tĩnh lại được. chút nào hết. Đấy là lý do con thử 'xơi' ta tí. Con nghĩ việc đó giúp con hòa vào tâm trí để xoa dịu ta." Lissianna giải thích.

      "Điều đó có vẻ diễn ra tốt đấy chứ." Thomas nhận xét với chút thú vị trong giọng . "Dù ta được xoa dịu tốt đâu."

      Lissianna nhìn theo ánh mắt của , tới chỗ đũng quần của gã đàn ông kia, nơi mà bằng chứng của cương cứng vẫn lồ lộ nổi lên. Và thậm chí khi nhìn chằm chằm vào nó, 'cái lều' hạ xuống cách khá chậm chạp.

      "Vậy là phải dưa chuột rồi." Thomas nhận xét , và Lissianna phải cắn môi để ngăn tiếng cười rúc rích căng thẳng của mình.

      Khẽ hắng giọng thầm với mẹ. "Con xin lỗi mẹ. Con định phá hỏng bữa tiệc sinh nhật mẹ dự định đâu. Mà cuối cùng con cũng có phá hỏng đâu. Ý con là, đúng là nó còn bất ngờ nữa , nhưng con làm gì được nhiều đâu mới chỉ cắn cái thôi mà. Và mới mút có chút xíu. Con có thể 'xơi' cả đống nữa cơ." Cái nhìn thèm khát của trượt người gã đàn ông giường, cơ thể râm ran với ý tưởng lại 'xơi' ta tiếp.

      " ta phải bữa tiệc sinh nhật của con đâu."

      Lissianna miễn cưỡng phải từ bỏ việc ngắm món quà sinh nhật của mình để quay lại nhìn mẹ mình ngạc nhiên. "Gì cơ ạ?"

      " ta phải bữa tối sinh nhật của con." Bà lặp lại. "Mẹ gọi đồ ăn Trung Quốc rồi. Gã giao hàng tới đây nhanh thôi." (Đọc truyện lần 2 mới nhận ra, ý bà mẹ là gã giao hàng là bữa tối SN, còn đồ ăn họ làm gì nhỉ?)

      "Ôi vậy à." cần nỗ lực che dấu thất vọng của mình. Lissianna thích 'món Trung Quốc , nhưng nó chả bao giờ 'dính' với cả. Chỉ tiếng sau là lại đói luôn. Nhưng Gregory Hewitt rất khỏe mạnh và ngon lành, ta có thể ví như món súp hầm đầy đủ dinh dưỡng và khẩu vị bên cạnh món nước dùng lạt lẽo của Dwayne. cũng là niềm thích thú theo những cách mà trông đời. Đêm nay, Lissianna có thể cảm thấy chút kích thích mà các 'con mồi' của thường cảm thấy và truyền cho cách vô tình, như thể 'nhìn' thấy nó cách khách quan. Lần này, thể giữ cho mình cách xa mà khách quan quan sát điều đó nữa. Để quyến rũ ta, hẳn quyến rũ chính mình rồi... Hay có khi ta mới là người quyến rũ cũng nên, nghĩ, khi nhớ lại cách môi nút lấy ngón tay vào miệng ra sao.

      Mà cũng chẳng cần nhiều trò quyến rũ lắm. ta gần như là người đàn ông hấp dẫn nhất gặp, và việc đó muốn lên nhiều điều lắm nhé. Lissianna gặp vô số đàn ông trong suốt hai trăm năm qua, và nhiều người còn hấp dẫn về mặt thẩm mỹ hơn nhiều, nhưng vẫn luôn lạnh lùng với họ. Có cái gì đó ở người đàn ông này tác động đến ... và ta cũng là thơm nữa. Và cả cái khoảnh khắc khi tâm trí họ hòa vào nhau nữa...

      Lissianna ra cố gắng để đọc hay điều khiển suy nghĩ của ta như dự định, quá bận rộn tận hưởng những khoảnh khắc đó, nhưng trong mối kết nối ngắn ngủi đó, hình ảnh khá về tâm trí ta. Nó là hỗn hợp của bối rối, ham muốn, trí thông minh, và chân thành cũng như tính cách tác động tới .

      Nhận thấy im lặng nặng nền bao trùm căn phòng, Lissianna nhìn chung quanh. Người đàn ông nãy giờ chiếm trọn suy nghĩ của nằm im giường, vẫn nhìn chằm chằm với say mê lặng lẽ. Lissianna nghĩ điều này thú vị. Mặt khác, mẹ và họ cũng nhìn chằm chằm với quan tâm kỳ lạ, và thể ngăn mình nghĩ rằng điều này chẳng hay ho tí nào. để ý 'rào' suy nghĩ mình lại, và nhận ra cách bất an và nghi ngờ gì là hai người kia đọc được những suy tưởng của về sung sướng vừa trải qua với Greg Hewitt.

      "Thế nào?" Lissianna đột ngột , sẵn lòng tìm cách lái suy nghĩ của mẹ mình ra khỏi những gì lềnh bềnh trong chính suy nghĩ nãy giờ.

      Thomas cũng giúp bằng cách hỏi lại. "Nếu ta phải bữa tối sinh nhật của con bé là gì cơ?"

      "Khoan , bữa tối sinh nhật á?" Greg kêu oai oái. há hốc miệng nhìn họ, trông đầy sợ hãi. ràng là trước đó hề để lời nào trong cuộc đối thoại diễn ra chung quanh lọt vào đầu. Giờ có, và nnh lo lắng gấp bội. đáng ra phải xoa dịu chứ, nhưng rồi mẹ khiến mất tập trung.

      " ta là quà sinh nhật của con, chứ phải bữa tối." Khi Lissianna nhìn bà cách trống rỗng, bà thở dài và ngang qua phòng để nắm lấy tay . "Đáng ra nó phải là ngạc nhiên cho con trong bữa tiệc, nhưng giờ đằng nào con cũng bóc quà rồi, mẹ giải thích vậy. Con , đây là bác sĩ Gregory Hewitt. ta là bác sĩ tâm lý chuyên trị các chứng sợ hãi, và mẹ mang ta về để chữa trị cho con. Chúc mừng sinh nhật con !"

      Bác sĩ Gregory Hewitt là bác sĩ tâm lý, Lissianna chậm chạp nghĩ. quên hỏi ta là bác sĩ gì khi hỏi tên và là Bác sĩ Gregory Hewitt. Giờ biết rồi. ta là bác sĩ tâm lý, ở đây để chữa nỗi sợ hãi cho .

      "Ôi." Cuối cùng thầm, và ngạc nhiên liếc qua Greg khi cũng lặp lại "Ôi." với giọng thất vọng y như . Điều này khiến tò mò quá đỗi. thất vọng vì thà mút chụt cổ ta còn hơn là đối mặt với thứ đáng ngại như là nỗi sợ hãi của mình, nhưng có vẻ ta cũng chả khoái gì ý tưởng đó như vậy.

      Greg thầm thở dài. đoán là đáng ra nên thất vọng khi nghe thấy người phụ nữ tóc nâu tuyên bố thế. đáng ra phải vui khi phải làm nô lệ tình dục hay là... bữa tối chứ? vẫn còn cố tìm hiểu ý nghĩa chuyện đó. Lissianna, như nàng tóc nâu cứ gọi nàng tóc vàng, nghĩ là bữa tối sinh nhật của . ư? Bữa tối sinh nhật ư? Ý tưởng này đủ để đạp hết những suy nghĩ đen tối còn sót lại trong đầu ra ngoài. Bữa tối sinh nhật ư? Họ là thổ dân ăn thịt người chắc?

      Chúa ơi, ta có cắn cổ sau khi hôn , nhưng chỉ cắn thôi mà, và rồi ta bắt đầu nút , chắc hẳn để in dấu hôn to uỵch lên cổ mà rồi phải mất cả tuần để che dấu, có khi lâu hơn. Greg chắc lắm. mới chỉ 'được' đặt vết hôn lần hồi còn là thiếu niên. chẳng nhớ nổi mất bao lâu nó mới phai nữa.

      cũng nhớ là khi đó có thấy thỏa mãn như lúc vừa xong , nhưng vẫn vui vẻ sẵn lòng cho nàng tóc vàng nút cổ bao nhiêu cũng được (eo ơi), hay nút bất kỳ chỗ nào khác người cũng thế. Tuy nhiên trở thành bữa tối sinh nhật, điều này có vẻ thích thú lắm đâu. Lạy Chúa, chưa kể việc trèo vào thùng xe của kẻ ăn thịt người nữa. ràng là khoái kịch bản làm nô lệ tình dục hơn. Đơn giản là nó dễ chịu hơn nhiều.

      Greg đảo tròn mắt và khe khẽ lắc đầu với suy nghĩ của . nghe cứ như là gã đàn ông muốn được làm tình cách tuyệt vọng ấy. ra, cũng na ná như thế. Mặc cho mọi cố gắng gán ghép giới thiệu của gia đình , phải gần năm rồi chưa làm chuyện đó. Trong khi đám phụ nữ mà gia đình tính ghép vào với ai cũng đáng , chả ai khuấy động lên được tẹo cảm hứng nào trong cả, ít nhất là đủ hấp dẫn để kéo quan tâm của ra khỏi công việc dù ít hay nhiều.

      Việc này khiến Greg lo lắng lắm, cuộc sống vô cùng bận rộn. luôn tự nhủ rằng ngày mà tìm ra người phụ nữ cũng mê say công việc của là ngày hiểu gặp được Người Phụ Nữ Của rồi. Trong lúc chờ ngày đó, gia đình – vẫn hi vọng như thế - tiếp tục gán ghép với tất cả những người thuộc phái đẹp độc thân mà họ biết, và Greg cố tránh việc lên giường với đám phụ nữ đó để tránh những mối dây nhợ lằng nhằng với bạn bè của gia đình mà sau đó có thể gây ra những hậu quả tình cảm phức tạp. Điều đó nghĩa là bị giới hạn trong khả năng nhảy chồm lên (theo nghĩa đen tối nhất) với những người phụ nữ mà TỰ gặp khi cùng bạn bè của gia đình tới những bữa tiệc hay hội hè.

      Lần cuối cùng Greg hẹn hò với ai đó, là với nàng bác sĩ tâm lý tóc vàng lạnh như đá từ British Columbia tới. Họ gặp nhau trong hội thảo về sức khỏe tâm lý vào mùa đông trước, uống nước cùng nhau sau buổi họp, rồi tiễn ta về phòng, ta mời vào, và rất lịch , rất lạnh lùng làm tình với . Việc đó diễn ra rất lạnh nhạt, máy móc và tẻ nhạt cách kinh khủng... như là uống thuốc Metamucil (thuốc chữa bệnh trĩ phải) ấy. cố xong việc, trút sạch đường ống , nhưng để lại vị kinh khủng trong miệng . Greg hầu như chắc chắn là nàng tóc vàng này để lại vị kinh khủng trong miệng . cũng dám chắc là ta làm nhiều hơn là chỉ trút sạch đường ống của thôi.

      "Mẹ mang ta tới đây để chữa chứng sợ hãi của con sao?"

      Greg nhìn về phía tóc vàng khi cất tiếng hỏi, lần đầu tiên để ý rằng , cũng như , có vẻ thất vọng về cái tin này.

      "Phải, con ạ."

      " ta phải..."

      "," Người phụ nữ tóc nâu cắt ngang thẳng thừng, và rồi nhíu mày khi thấy tóc vàng ràng là chẳng hào hứng gì với món quà của mình. "Con thân , đây là việc tốt mà. Mẹ tưởng con phải vui chứ. Mẹ tưởng việc này hoàn hảo. ta có thể chữa chứng sợ hãi của con, để con được sống cuộc sống bình thường. Sống mà có những bất tiện của việc phải thức dậy giữa đêm hay việc con lảo đảo về nhà trong tình trạng say sưa vài ba lần hàng tuần."

      Greg nhướng mắt lên, và cố mường tượng ra chứng sợ hãi nào có thể khiến ai đó bị say rượu.

      "Rồi," Nàng tóc nâu quay sang nở nụ cười sáng rỡ. "Làm chứ."

      Greg nhìn bà ta ngây ra. "Gì cơ?"

      "Chữa cho Lissianna của tôi khỏi nỗi sợ hãi đó ." Bà ta cách kiên nhẫn.

      Greg lướt mắt từ vẻ trông đợi trong đôi mắt già nua thông thái của bà mẹ sang đôi mắt trong sáng của con . Chúng xanh và trong vắt như bầu trời gợn mây, nhưng với cùng ánh kim loại bạc như đôi mắt của bà mẹ. đáng , Greg nghĩ, và thầm ước ao là chúng phải nhờ kính áp tròng. rất phiền lòng nếu cảm thấy còn cần những đồ nhân tạo khác để thêm vào sắc đẹp của ...

      "Chúng phải kính áp tròng đâu." Người phụ nữ tóc nâu bỗng dưng , và Greg giật bắn mình. Bà ta chắc phải vừa đọc được suy nghĩ của chứ?

      "Cái gì phải kính áp tròng cơ?" Nàng tóc vàng hỏi lại, liếc từ phía sang phía mẹ mình đầy bối rối.

      "Mắt con đấy." Người phụ nữ tóc nâu giải thích, và quay lại bảo Greg. " như nghĩ lúc trước đâu, mắt chúng màu nguyên thủy vậy rồi. Tôi còn chắc liệu họ có kính áp tròng mang màu giống mắt chúng tôi... chưa." Bà thêm vào lạnh tanh.

      "Màu nguyên thủy ư?" Greg thầm đầy phấn khích, nhìn đăm đăm vào màu xanh long lanh trong mắt con , và dần dần chi tiết khác ngấm vào trí não . như nghĩ lúc trước ư? Ý bà ta phải lúc trong thang máy chứ?

      Bà tóc nâu gật đầu. "Chính là lúc trong thang máy ấy."

      "Mẹ đọc được suy nghĩ ta ư?" Giọng Lissianna nghe có vẻ khó chịu hơn là ngạc nhiên, để ý thấy điều đó và nhớ ra nghĩ bị điên khi than phiền rằng đọc được suy nghĩ của , nhưng giờ tới lượt bà mẹ ta có vẻ lại làm được điều đó. Greg thể quả quyết xem liệu nằm ngủ mơ thấy mọi chuyện, mất trí và tưởng tượng ra mọi chuyện, hay là tỉnh táo, khỏe mạnh và người phụ nữ này quả đọc nữa. Tệ hơn là thể quả quyết xem khoái khả năng nào hơn trong số đó. muốn nằm ngủ mơ vì điều đó nghĩa là Lissianna gì khác hơn là sản phẩm của trí tưởng tượng của , và khoái việc bao giờ có thể gặp bên ngoài giấc mơ của mình. Mất trí cũng tốt hơn bao nhiêu, nhưng ý tưởng rằng người phụ nữ tóc nâu có thể đọc được suy nghĩ của hơi thoải mái lắm... Đặc biệt là khi nãy giờ suy nghĩ của toàn mang tính nhục dục về phía con bà ta.

      "Thế nào?" Người tóc nâu gặng hỏi.

      Mơ hay tỉnh có vẻ vẫn phải đối mặt với vấn đề này thôi. Greg lắc đầu. "Thưa bà, chữa chứng sợ hãi đâu phải giống như uống viên thuốc là xong. Nó cần có thời gian chứ." thông báo với bà ta, và rồi hỏi cách ít kiên nhẫn hơn chút. "Bà làm ơn mở trói cho tôi được ?"

      "Nhưng trong báo thế." Người tóc nâu vặn lại, phớt lờ đề nghị được cởi trói của . "Trong báo có trích đăng câu là các phương pháp chữa bệnh mới có thể hiệu nghiệm vô cùng, và phần lớn các chứng sợ hãi có thể được loại bỏ sau vài buổi trị liệu, vài chứng còn chỉ cần buổi thôi."

      Greg thở dài, giờ hiểu vì sao lại ở đây rồi. Người phụ nữ tóc nâu hẳn là đọc bài phỏng vấn cho tờ báo đó, trong bài báo chuyên về các chứng sợ hãi. Bài báo vừa đăng cuối tuần trước thôi.

      "Đúng thế, vài chứng sợ hãi có thể được chữa trị dễ dàng," bắt đầu , cố giữ cho mình bình tĩnh và... ừhm... kiên nhẫn, nhưng tình huống này quả là lạ đời. bị trói cứng vào cái giường, lạy Chúa lòng lành, và ba người bọn họ chỉ đứng đó và hành động như thể điều này hoàn toàn bình thường ấy. Greg đơn giản là thể ngăn mình nổi cáu cả.

      "Mấy người biết đấy, phần lớn người khác xin lấy hẹn để gặp tôi trước ." nạt, rồi cố gắng lý lẽ lần nữa. "Và tôi chuẩn bị bay đến Mexico vào sáng mai trong kỳ nghỉ phép. Có những thứ tôi phải làm trước lúc đó. Và tôi rất cám ơn nếu mấy người cởi trói cho tôi và để tôi ra khỏi đây. tôi có thời gian cho việc này đâu."

      im lặng vừa định trùm lên căn phòng sau khi , tiếng gõ cửa khẽ. Nó mở tung ra và người phụ nữ khác ló đầu vào ngó nghiêng chung quanh. cũng có bộ tóc nâu, mặt hình trái tim và khá xinh. nhìn cách ngạc nhiên trước khi quay sang hướng về bà mẹ. "Bác Lucian tới rồi thưa

      "Ồ cám ơn cháu Jeanne Louise." Bà mẹ, Marguerite, ngay lập tức lùa cả Lissianna lẫn Thomas ra cửa và . "Chúng ta xử lý việc này sau. Ta nên để khách khứa chờ đợi nữa. Jeane, Etienne tới chưa?"

      "Rồi ạ, ấy vừa tới khi cháu lên gác." Người phụ nữ hé cửa rộng hơn để họ bước ra và thêm. "Đồ ăn Trung Quốc cũng giao tới. Em tống chàng giao hàng vào chạn thức ăn cho tới khi chị sẵn sàng với ta. Dù vậy chị cũng nên để ta chờ lâu đâu."

      " đâu, chúng ta xuống nhà và dì bắt đầu buổi tiệc." Marguerite thông báo khi bà theo Lissianna và Thomas ra hành lang. "Lissianna mở những món quà khác sau và..." Cánh cửa đóng lại ngắt ngang câu của người phụ nữ.

      Greg nhìn chằm chằm vào bề mặt gỗ đó, tin vào mắt mình nữa, tin rằng họ vừa mới bỏ để lại nằm đây, bị trói vào cái giường như trước đó. là điên khùng. Rất điên khùng.

      Đầu quay cuồng với những suy nghĩ, Greg nhắm mắt lại và cố sắp xếp xem chuyện gì vừa mới xảy ra và có thể làm gì với nó. Ngoài việc chính đưa mình đến nơi này, bắt đầu coi như mình bị bắt cóc. Tuy nhiên, bị bắt cóc để đòi tiền chuộc, càng phải để làm bữa tối. Tốt đấy, tự nhủ. Phải nào?

      ở đây để chữa trị chứng sợ hãi. tình, Greg nghĩ cả gia đình này cần được chữa trị ấy chứ... phải chữa chứng sợ hãi nào, nhưng đúng là thế. Họ muốn chữa trị chứng sợ hãi, và muốn họ thả ra. Chắc chắn phải có cách thương lượng nào đó mà có thể phản công lại chứ? đồng ý chữa trị cho nàng xinh đẹp Lissianna và hứa tố cáo họ với nhà chức trách nếu họ thả ra. Và rồi thẳng tiến đến đồn cảnh sát.

      Hoặc là làm thế.

      Greg hơi băn khoăn với việc muốn làm gì lúc này đây. phần trong rất giận dữ và muốn tới cảnh sát với thông tin rằng bị giam giữ cách trái ý vân vân và vân vân, nhưng thực tế là, giờ nếu Lissianna mà quay lại phòng và hôn và vuốt ve như làm khi nãy, cho là cơn giận của giảm quá nửa. Greg ngờ là phần lớn cơn giận bắt nguồn từ việc vỡ mộng ái ân với nàng hơn. Nếu có chuyện đó, chắc hẳn chỉ băn khoăn về những kiện tối nay thôi. Hơn nữa, cũng thể tới cảnh sát được. biết gì với họ bây giờ?

      "Chào, tôi là tối nay tôi trèo vào thùng xe của người lạ cách tự nguyện, khóa mình trong đó để tới căn nhà lạ hoắc, rồi trèo ra và tự nguyện bước vào nhà thắc mắc gì, và rồi tới mức trèo lên gác và nằm lên giường cho người ta trói lại. Nhưng tệ , họ cởi trói cho tôi khi tôi cầu và giờ tôi muốn các bắt họ lại."

      Ờ, việc đó diễn ra tốt thôi, Greg nghĩ cộc lốc. bị cười thẳng vào mặt ở đồn cảnh sát mất. Chưa kể, muốn gây rắc rối cho những người này. Hay ít ra muốn gây rắc rối cho Lissianna.

      Greg liếm môi khi nhớ lại cảm giác và hương vị của đôi môi . tuyệt vời khi âu yếm vuốt ve , và cũng thốt ra những tiếng rên rỉ nho thỏa mãn đầy nhục cảm khi họ hôn nhau. Nếu tay bị trói, có thể lăn nằm bên dưới , xé tan đống quần áo của thành từng mảnh và dùng tay lẫn miệng người theo cách có thể khiến thốt ra nhiều hơn là chỉ những tiếng rên rỉ nho đó.

      Làn da trắng và mịn như ngà, và Greg khó khăn gì tưởng tượng ra cảnh cái thân hình tuyệt mỹ như thạch cao đó vươn dài, ưỡn người giường khi khép môi mình núm vú căng cứng và quét tay lưng , rồi ngang qua cái bụng phẳng lỳ để đắm chìm vào giữa hai chân và tìm kiếm chỗ ẩm ướt ngọt ngào của . nóng lên khi chạm vào , đầy hưởng ứng và sau khi khiến hét lên thỏa mãn vài lần gì đó, vùng lên người và...

      Greg rên lên thành tiếng trong thất vọng và bắt trí tưởng tượng của mình im miệng ngay lập tức khi cảm thấy vùng háng của mình nhức nhối. Rồi rồi, đấy là hành động ngu ngốc. Giờ còn khó chịu hơn bao giờ hết.

      thở dài, nâng đầu lên nhìn về phía cánh cửa đóng kín, tự hỏi khi nào Lissianna quay lại, hay liệu có quay lại hay . đoán ra hẳn mình ở trong phòng , nếu chẳng vào đây lấy tất sạch. Nếu vậy hẳn phải quay lại đây chứ. Có lẽ sau bữa tiệc, Greg nghĩ khi nghe thấy tiếng nhạc ầm ỹ vọng lên từ dưới nhà. Bữa tiệc hẳn bắt đầu rồi. Tiệc sinh nhật của Lissianna, nhớ ra, và tự hỏi bao nhiêu tuổi. định đoán khoảng hai lăm hai sáu tuổi gì đó. Phải trẻ hơn cả chục tuổi ấy. Liệu tuổi tác khác nhau có khiến ngại nhỉ? Cái suy nghĩ đó tệ hại. có thể cho là quá già với lặp lại những cái hôn hồi nãy nữa. (Con người ta hai trăm tuổi rồi bố ơi)

      Nhận ra suy nghĩ của mình lạc tới đâu, Greg ném cho mình thêm cái lắc đầu nữa. nghĩ cái quái gì thế nhỉ? bị trói vào giường và lại cách ép buộc. đề nghị được cởi trói nhưng ai nghe cả. Vậy mà cứ nằm đó, đầu óc vẩn vơ chỉ nghĩ về tóc vàng xinh đẹp tên là Lissianna.

      "Ngươi phải biết cân nhắc nặng trước sau chứ." nghiêm khắc tự bảo mình. "Thế ngươi có định gắng tự cởi trói và thoát ra khỏi đây nào? Ngươi có chuyến bay vào sáng mai đấy, nhớ ?"

      Phớt lờ tự chuyện với mình, Greg thả đầu xuống gối và buồn bã nhìn đống dây trói từ cổ tay vào thành giường.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4
      "Ôi thánh thần thiên địa ơi, con vừa bước vào thiên đường búp bê hở?"

      Lissianna khúc khích cười trước vẻ mặt tếu táo của Thomas khi bước vào phòng khách, nơi họ có bữa tiệc pyjama, tiệc hậu-sinh-nhật ngẫu hứng của mình. định lái xe về sau khi uống say nên Thomas quyết định ngủ lại đây, nghĩa là Lissianna, Jeanne Louise và Mirabeau cũng vậy. Với đống phòng ngủ bị các vị khách lớn tuổi hơn chiếm dụng từ lúc ban ngày, họ bị nhét chung với đống ghế bành trong phòng khách lớn, cùng với chị họ Elspeth và hai em sinh đôi của chị là Victoria và Julianna. Ba bay từ sang cùng mẹ mình, dì Martine để dự bữa tiệc và định thăm quan nơi này trong vài tuần tới.

      "Thomas !!" Jeanne đột ngột há hốc. " tròng cái quái gì lên người thế hả?"

      "Gì cơ? Cái này á?" Thomas dang tay ra và chậm rãi xoay vòng. Từ chân tới cổ được bao phủ bởi bộ pyjama ôm sát người có hình... Người Nhện. "Bastien tốt bụng khi cho mượn bộ đồ ngủ dễ thương nhất này." lè nhè. "Mấy đứa thích à? Chàng ta có sở thích về đồ ngủ khá cực đoan đấy nhỉ, nhất là với gã công tử bột già nua hay cau có."

      "Bộ này có phải của Bastien đâu." Lissianna khúc khích. "Nó là món quà trêu chọc Etienne khi ấy giúp lập trình trò chơi điện tử dựa cuốn truyện tranh hay cái gì đó."

      "Nhưng biết chuyện đó, phải nào?" Thomas toét miệng cười. "Bastien xấu hổ khủng khiếp với những lời khen ngợi sâu sắc của về cách ấy chọn lựa đồ ngủ cách dễ thương làm sao."

      Lissianna toét miệng cười cùng , đầu tưởng tượng ra cảnh Bastien phản ứng ra sao khi nhận ra ý định chọc tức Thomas của mình bị phản pháo lại. ta chết được khi nghĩ ai đó có thể tin là ta mặc đồ ngủ như vậy khi lên giường. (Đồ ngủ người nhện)

      "Dù sao cũng chả phiền lắm, chúng khá là thoải mái đó chứ." Thomas nhận xét và rồi chống tay vào hông nhìn đám con trước mặt và cách nhã nhặn. "Còn các quý thân mến, các em y như cái cầu vồng đầy hoa sặc sỡ vậy."

      Lissianna liếc nhìn bản thân và nhìn mọi người chung quanh trong đồ ngủ của họ. Jeanne Louise và Mirabeau có quần áo sẵn ở nhà mẹ Lissianna rồi, bản thân cái gì cũng sẵn, trừ đồ ngủ. thường ngủ mà mặc gì cả. Ba bọn họ mặc đồ ngủ mượn Elspeth và cặp sinh đôi. Bộ ba này ràng là fan cuồng nhiệt của... búp bê, nên đồ búp bê là thứ duy nhất họ có thể cho các mượn tạm.

      Dù vậy, nhận xét của Thomas vẫn khá là thích hợp. mặc cái váy búp bê bằng ren màu hồng nhạt, Elspeth mặc váy màu đỏ, Victoria màu phớt của trái đào, Mirabeau váy màu xanh như lá bạc hà, Julianna màu xanh lam nhạt, và Jeanne Louise váy màu xanh tím như hoa oải hương. Đặt họ cạnh nhau và đúng là họ thành cái cầu vồng .

      "Thế nào?" Thomas thả mình xuống chiếc võng được mắc lên cho riếng . Vần vò cái gối lại thành cục bóng chắc chắn để dựa, ngó bọn họ đầy thú vị. "Tiệc Pyjama có cái gì?"

      Các cười phá lên trước vẻ háo hức của khi họ tản về góc dành cho mình, hai mỗi chiếc sô pha trong phòng, tổng cộng có ba chiếc. Trong lúc họ chỉ ngồi đó và nhìn nhau.

      "Đừng nhìn tôi chứ." Mirabeau khi Thomas liếc về phía . "Tôi hơn bốn trăm tuổi rồi ; hồi tôi còn là làm gì có tiệc pyjama đâu. Tôi còn chắc là họ có pyjama nữa kìa. Tôi chả biết trong tiệc có gì cả."

      Lissianna khúc khích cười nhưng rồi với vẻ khó chịu. "Hơn hai trăm tuổi rồi và vẫn bị coi là trẻ con."

      "Chúng ta luôn là trẻ con với Mẹ và dì Marguerite thôi," Elspeth thong thả . "Chị nghĩ đấy chỉ là tương đối thôi mà. Chúng ta chỉ là trẻ con so với họ."

      "Nhưng lại là đồ cổ nếu so với người thường." Lissianna vui . cảm thấy mình già hai trăm linh hai tuổi. Sinh nhật có thể trở nên rất vô duyên khi bạn còn già hơn cả cái đất nước nơi bạn sống. Canadaước độc lập năm 1867, và lúc đó Lissianna sáu mươi chín tuổi rồi ; đủ già với người thường, nhưng già chút nào với ma cà rồng như người thường gọi họ. Giới của thích từ đó lắm. Ma cà rồng thường được nghĩ đến như là những sinh vật có tâm hồn với nỗi sợ hãi với tỏi, nước thánh và ánh nắng mặt trời.

      Và theo như biết, người trong giới của chả khác gì người thường về mặt tâm hòn. Còn với ba 'vũ khí' được cho là có thể dùng chống lại ma cà rồng, cả tỏi lẫn nước thánh chả thể làm gì họ. Ánh nắng lại là chuyện khác. Họ bùng lên thành lửa khi bước ra ngoài nắng, nhưng đúng là cuộc sống của họ dễ dàng hơn khi tránh gặp nắng. ra, điều duy nhất mà xã hội loài người đúng về họ là bất tử, sức mạnh và khả năng đọc cũng như điều khiển tâm trí người khác... à, cả chuyện đúng là họ cần uống máu nữa.

      "Các chị có thể già, nhưng tụi em đâu." Julianna phát biểu, và em sinh đôi của là Victoria gật đầu. "Phải đấy."

      Lissianna ráng nở nụ cười với hai sinh đôi. Họ mới mười bảy tuổi, chả khác gì trẻ sơ sinh trong nhóm, nghĩ, và nhận ra Elspeth đúng, mọi thứ chỉ mang tính tương đối thôi.

      "Thế nên," , quyết định giữ khí vui vẻ. "Hai đứa đủ trẻ để biết về việc này. Trong tiệc Pyjama có gì nào?"

      "Vui lắm." Victoria toét miệng cười rộng tới mang tai. "Chúng ta có thể ăn cả đống thứ tốt cho sức khỏe như Pizza hay Sô la hay là khoai tây chiên này."

      Lissianna miễn cưỡng mỉm cười. Hai đứa sinh đôi này còn quá trẻ nên thức ăn thông thường vẫn hấp dẫn với chúng hơn là với và những người khác.

      "Và rồi chúng ta kể chuyện kinh dị hay chuyện về bọn con trai nữa." Julianna bảo họ.

      "Ừhm..." Thomas nghi ngại. "Các có thể bỏ qua màn chuyện về bọn con trai rồi đấy, trừ phi các muốn về . Và no đến cổ rồi, nên cần pizza nữa đâu."

      Lissianna nghi ngờ gì cả. Mẹ đặt hàng cả đống máu đóng túi cũng như thức ăn thông thường cho bữa tiệc, và bà nhìn cách ngạc nhiên khi thấy cả núi đồ ăn thức uống bị bỏ lại cách hoang phí. Theo những gì nghe được, số lượng túi máu họ 'xử lý' xong tối nay quả là đáng kinh ngạc. Và ràng là số lượng cung cấp gần như cạn kiệt. Lissianna thậm chí còn nghe thoáng thấy mẹ mình nhờ Bastien gửi thêm máu giao đến nhà cho bữa sáng vào hôm sau

      "Vậy là còn lại mỗi chuyện kinh dị." Mirabeau nhận xét. (Vamp kể chuyện kinh dị cho nhau nghe) ngừng lại thoáng, trong lúc chẳng ma nào lên tiếng nhận kể câu chuyện đầu tiên, và rồi liếc sang Lissianna tò mò hỏi. "Thế món quà sinh nhật mà mẹ em phải lái xe đến Toronto chở về cho em là cái gì thế? Chị lỡ mất dịp xem em mở quà rồi."

      "Ừh, cái gì thế ạ?" Jeanne Louise cũng tò mò theo. "Em cũng chưa xem nữa."

      "Có, em có nhìn thấy ta rồi mà Jeanne Louise." Thomas vặn lại cách thú vị, khiến em nhíu mày lại băn khoăn thoáng.

      "Chưa mà," khăng khăng. "Em..." ngưng lại khi từ trong lời bắt đầu ngấm vào đầu . " TA? Ý là dì ấy tặng Lissi con người ư? người đàn ông ư?" Mắt bất thần trợn tròn lên, và miệng mở thành chữ O to đùng, và rồi thốt lên. " chàng trong phòng ngủ chị ấy á? TA là quà cho chị ấy?"

      " chàng nào?" Mirabeau trông rất kinh ngạc. "Marguerite tặng em chàng ư?"

      Lissianna ném cho Thomas cái lườm sắc lẻm khi đám phụ nữ con còn lại bắt đầu nhao nhao lên háo hức. Phản ứng của họ ràng là mục đích của , tất nhiên rồi.

      " phải như mấy chị nghĩ đâu." cố với giọng bình tĩnh. " ta là bác sĩ. Mẹ mang ta đến để chữa chứng sợ máu cho em."

      "Đúng thế." Thomas khẳng định với họ. "Và việc Lissianna quấn lấy ta giường hồi nãy chỉ là hiểu nhầm thôi. ấy biết ta là bác sĩ của mình mà."

      " THOMAS !"Lissianna đứng phắt dậy khi đám con kia bắt đầu tiếp tục dội bom những câu hỏi han tò mò đủ kiểu lần nữa. Lắc đầu cách chán nản, quay sang họ và kể nhanh phiên bản ' qua biên tập' của cuộc 'hội ngộ' giữa với Greg Hewitt. Xong xuôi, ngồi lại chờ phản ứng của họ.

      Mirabeau lên tiếng đầu tiên. "Vậy là ta chữa chứng bệnh đó cho em chứ?"

      Lissianna ngập ngừng rồi thú nhận. "Em biết, em nghĩ thế."

      "Tại sao ?" Elspeth hỏi, giọng có nét thú vị ngầm.

      ta định nghỉ phép từ ngày mai. Và rồi thêm vấn đề nho là Mẹ bắt cóc ta nữa." thêm vào với cái liếc mắt chán nản trước màn hài kịch của mẹ mình.

      "Có lẽ tốt hơn nếu dì ấy đặt hẹn với ta trước chăng." Jeanne Louise bình luận.

      "Ừh, đấy cũng là điều ta ." Lissianna gượng gạo thú nhận.

      "Thế, bọn chị gặp ta được ?" Elspeth hỏi khiến Lissi quay lại nhìn chị ngạc nhiên.

      "Gì? Để làm gì?"

      " bọn chị chẳng xem hết các món quà khác của em rồi đấy thôi." tiếp như thể điều đó hoàn toàn hợp lý.

      "Chị hoàn toàn muốn gặp ta." Mirabeau thông báo.

      "Em cũng ngại gặp ta đâu." Jeanne Louise .

      "Em gặp ta rồi còn gì." Lissianna phản đối.

      "Ừh nhưng mới liếc có cái à, và em lúc đó còn chưa biết ta là quà của chị."

      "Có khác gì đâu cơ chứ?" hỏi với vẻ cáu tiết nhưng Jeanne Louise chỉ nhún vai. Lissianna vẫn lắc đầu. "Chúng ta thể lượn lờ đó được, sắp sáng rồi. ta chắc hẳn ngủ say."

      "Có sao đâu, chúng ta chỉ muốn ngó ta cái thôi mà. ta phải chuyện với bọn chị đâu." Mirabeau và đứng thẳng dậy.

      Lissianna há hốc khi tất cả các chị em họ của đều nhanh chóng đứng lên theo. Khi họ bắt đầu nhất quyết bước về hướng cửa phòng, đành bò ra khỏi giường và . "Rồi rồi, nhưng được đánh thức ta đâu đấy."

      Hai chiếc rèm cửa dầy cui ở cửa sổ phòng đều được kéo xuống khiến phòng tối đen như mực lúc Lissianna cùng những người khác bước vào. Dù vậy rít tiếng khó chịu khi đèn được bật sáng.

      "Bọn chị đến để ngó ta mà Lissi," Mirabeau chỉ ra. "Và phải sáng mới làm được điều đó chứ."

      Lissianna bỏ nỗi khó chịu qua bên khi nghe lời giải thích có lý đó và quay lại bước thận trọng về phía giường ngủ. thở phào khi ánh sáng làm thức giấc, dù nó khiến trở mình trong giấc ngủ, cả nhóm tản ra chung quanh .

      "Wow," Elspeth thào, nhìn chằm chằm vào người đàn ông say giấc.

      " ta dễ thương ghê," Julianna có vẻ ngạc nhiên.

      "Rất dễ thương." Victoria đồng ý.

      "Ừh," Mirabeau . "Chả hiểu sao chị luôn nghĩ đám bác sĩ tâm lý trông y như lão Freud (hói và già nua), nhưng chàng này quả là đáng ."

      Julianna với Victoria rúc rích cười khẽ khi nghe thấy câu đó khiến Lissianna phải suỵt khẽ, và rồi quay lại phía Greg nằm đúng lúc thấy Mirabeau nâng vạt áo khoác của lên. Mắt trợn lên. "Chị làm gì thế?"

      "Ừhm ta giả vờ rám nắng." Người phụ nữ thong thả . "Chị chỉ định xem áo ta có được độn bên trong hay thôi."

      "Nó độn đâu." Lissianna cảnh báo dứt khoát. "Đấy là vai ta đấy."

      "Làm sao...? À rồi. Chị chẳng hôn hít này nọ với ta kia mà." Jeanne Louise toét miệng cười.

      "Đúng đấy, và theo như phản ứng của ta với màn hôn hít này nọ của con bé, bọn cũng biết được là chàng này giắt dưa chuột trong quần đâu." Thomas thông báo, khiến Lissianna rên rỉ đầy xấu hổ khi nhớ lại cương cứng thể cách rệt khi mẹ và Thomas bước vào trước đó... và cách nó xẹp xuống từ tốn sau đó. muốn giải thích câu bình luận đó cho những người khác, nhưng có thể đọc được mặt họ rằng họ đòi giải thích cho bằng được. Ngay lúc đó quyết định rằng Thomas còn là ông họ ưa thích nhất của nữa.

      Thường Greg là người ngủ khá sâu, nhưng với ánh sáng chọc vào mắt và tiếng thầm luẩn quẩn xung quanh, thấy khó mà tiếp tục náu mình trong vòng tay ấm áp êm ái của giấc ngủ nữa, và miễn cưỡng kéo ý thức mình tỉnh lại. Khi cuối cùng cũng bỏ cuộc và để mắt mình nhíu lên chút, thấy mình nhìn lờ đờ về phía sáu người con đẹp tuyệt trần đứng chung quanh giường trong những chiếc váy búp bê gợi cảm nhất trần đời mà từng thấy. Ý nghĩ đầu tiên của là hẳn vẫn nằm mơ... giấc mơ ngọt ngào nữa, khi thấy bao nhiêu núi đồi lấp ló sau những chiếc áo ngủ thiếu vải... cho tới khi ánh mắt dừng lại ở người thứ bảy đứng cạnh giường

      "Người Nhện ư?" lẩm bẩm bối rối.

      "Quỷ tha ma bắt ! Thấy chưa, các người đánh thức ta rồi !"

      Ánh mắt Greg lướt về phía người vừa mỉm cười yếu ớt khi nhận ra Lissianna. Ít ra ngạc nhiên khi thấy diện trong giấc mơ của . Những suy nghĩ cuối cùng của trước khi chìm vào giấc ngủ là về những việc muốn làm với . này biến thành quả bom ham muốn nhục dục. Và điều tệ nhất là hoàn toàn cố tình làm thế. mới là người gây ra tất cả điều đó, với chính trí tưởng tượng của mình.

      "Tốt nhất em nên để dì Marguerite nghe thấy em năng kiểu đó, Lissi." Gã Người Nhện trêu chọc. "Dì ấy bắt em súc miệng xà phòng mất thôi."

      "Ôi thôi Thomas. Em lớn rồi." dứt khoát rồi quay lại và cúi xuống với Greg. "Tôi xin lỗi, chúng tôi định đánh thức ."

      mỉm cười dịu dàng. " sao, em có thể bước vào giấc mơ tôi lúc nào cũng được."

      "Ôi ngọt ngào làm sao. ta nghĩ ta mơ thấy chúng ta đấy." trong cái váy búp bê màu xanh tím với nụ cười.

      "Chị biết chắc có ngọt ngào hay đâu Jeanne Louise. Hoặc là ra ta có quả dưa chuột trong quần, hoặc là ta nghĩ giấc mơ của mình là giấc mơ 'nóng bỏng'," mặc váy màu xanh lá cây , và Greg chớp mắt ngạc nhiên khi chú ý thấy màu tóc ta. Ngắn ngủn, lỉa chỉa, những lọn tóc đen với đuôi tóc màu hồng đậm nằm trong danh sách những điều cho là khiêu gợi ở phái nữ, và thầm hỏi ta làm gì trong giấc mơ của . Rồi nhận thấy bọn họ im lặng, nên ngẩng đầu lên và thấy mọi người tập trung chú ý vào...

      Greg nhìn theo ánh mắt họ và nhìn thẳng vào 'cái lều' lồ lộ chỗ đũng quần .

      "Chắc chắn là giấc mơ 'nóng bỏng' rồi." nàng tóc nâu khá xinh xắn mặc váy đỏ nghiêm trang .

      "Có lẽ chúng ta nên... kiểm tra thử để biết chắc đó phải là quả dưa chuột chăng?" nàng khá trẻ với mái tóc nâu vàng trong chiếc váy màu xanh lơ đề nghị và quay sang cười nghịch ngợm với nàng bên cạnh, bản sao của ta. nàng thứ hai – mặc váy màu hồng đào – gật đầu, và , "Ừh

      Greg chớp mắt ngạc nhiên khi nhận ra cặp thiếu nữ này còn khá trẻ, chỉ tầm tuổi teen, đoán thế, và gần như kinh hoàng khi nhận thấy họ 'trình diễn' trong hai chiếc váy búp bê ra sao. Từ bao giờ mà đám trẻ tuổi teen bắt đầu trông hoàn toàn teen chút nào thế nhỉ, lo lắng tự hỏi.

      "Ôi thôi mà," Lissianna nạt khẽ và hướng mắt về . " nằm mơ đâu, chúng tôi ở đây. Và tôi xin lỗi vì đánh thức nhưng mà các này muốn..."

      "Chúng tôi muốn xem quà sinh nhật của em ấy." nàng với đuôi tóc màu hồng nốt khi ngập ngừng. "... và trong số đó có ."

      "Đúng thế. Chúng tôi xem tất cả những món quà khác của chị ấy." nàng váy xanh lơ giải thích. "Thế nên để cho công bằng chúng tôi cũng muốn xem luôn, hiểu ?"

      "Chúng tôi là chị em họ của Lissianna." Nàng tóc nâu váy đỏ thông báo với .

      "Ừh, tất cả chúng tôi, trừ Mirabeau ra," Nàng váy xanh tím sửa lại, và Greg thấy mình nhìn chằm chằm. ta trông khá quen thuộc, nhưng phải lúc sau mới nhớ ra việc tới gọi cửa để báo với Lissianna, mẹ chàng tên là Thomas rằng ai đó vừa mới tới.

      Nhớ ra cái cảnh trước đó khiến Greg liếc gã Người Nhện thêm cái, và nhận ra Nhện Con chính là Thomas. Vậy quả là nằm mơ rồi.

      "Ta nghĩ là có tiếng phát ra từ phòng này mà."

      Greg liếc về phía cửa ra vào khi cả đám đông chung quanh giường đứng thẳng dậy và quay lại cách biết lỗi về hướng người mới tới. Mặc cái váy sa tanh viền ren màu đỏ, người phụ nữ có mái tóc dài vàng óng như mái tóc của Lissianna, nhưng đó là điểm duy nhất họ giống nhau. Dáng vóc bà sắc nét hơn, mặt dài hơn, và mắt bà là đôi mắt lạnh lẽo nhất Greg từng nhìn thấy.

      "Dì Martine," Lissianna nghe có vẻ dè chừng. "Chúng cháu chỉ - ừhm – cháu chỉ cho các chị em xem quà sinh nhật của cháu thôi mà.

      Người phụ nữ dừng lại ở chân giường và nhìn Greg đầy quan tâm. "Vậy đây là gã bác sĩ tâm lý mẹ cháu mang về để giúp cháu chữa chứng sợ hãi đó hả?"

      "Cái quái gì diễn ra ở đây thế hả?" Thêm tiếng rì rầm nữa nổi lên trong nhóm người quanh giường khi mẹ Lissianna xuất trước cửa, mặc cái váy lụa dài.

      "Chị nghe thấy tiếng động nên tới xem sao." Martine . "Lissianna cho đám chị em xem quà sinh nhật. ta khá trẻ nhỉ Marguerite?"

      "Cả đám đó trẻ sao?" Marguerite mệt mỏi . "Nhưng ràng ta là gã khá nhất trong lĩnh vực của mình."

      "Ừhm ừhm," Martine quay lại phía cửa ra vào, ràng là hết muốn quan tâm đến Greg. "Về giường thôi các . Quá bình minh lâu rồi. Các đáng ra phải ngủ rồi chứ."

      Xì xào, càu nhàu nổi lên, nhưng rồi các cũng theo Martine và Marguerite ra khỏi phòng.

      Cánh cửa đóng lại cái tách, nhàng, nhưng Greg vẫn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ thầm di chuyển trong hành lang khi hai người phụ nữ lớn tuổi mắng đám trẻ hơn. Chỉ tới khi tiếng quần áo sột soạt thu hút ánh mắt sang cạnh giường, Greg mới giật mình nhận ra phải tất cả mọi người đều rời . Gã Người Nhện vẫn còn đứng đó, và ta nhìn với vẻ đầy cương quyết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :