1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      [​IMG]
      A Mạch Tòng Quân


      Tác giả: Tiên Chanh

      Convert: muacauvong
      Chuyển ngữ: cún con say sữa
      Thể loại: Tiểu Thuyết
      Tình trạng sáng tác: Hoàn Thành
      Nguồn: https://cunconsaysua.wordpress.com/truyện-dịch/a-mạnh-tong-quan/comment-page-4/#comment-8081


      Giới thiệu đơn giản


      Cha mẹ A Mạch xuyên qua quá khứ, chỉ có duy nhất người con là A Mạch. A Mạch có mối quan hệ gắn bó mật thiết với người con nuôi của cha mẹ. Đáng tiếc, chỉ trong đêm mà tan cửa nát nhà……



      năm nọ, trong ngày hè ấm áp, nàng cùng ở dưới gốc hòe, cùng mặc sức tưởng tượng về tương lai: có non xanh, có nước biếc, có thị trấn nho , có chàng – có thiếp……

      Ai có thể đoán được chỉ vài năm sau, trở thành danh tướng, danh chấn tứ quốc, vinh hạnh được công chúa thương……

      Mà cũng đâu có ai ngờ được nàng tòng quân lưu lạc, trưởng thành trong sương gió, trở thành vị “Chiến thần” được người đời tôn kính, ngưỡng mộ……

      Rồi ngày nào đó, gặp lại nhau chiến trường, bọn họ nên làm như thế nào đây?

      *******************

      Mưa gió quay cuồng, máu nhuộm tịch dương, trống trận vang trời; mơ ngày quay trở về cố hương, lệ thấm đẫm ánh trăng, đừng cười ta say.



      Huynh đệ nghĩa nặng, nữ nhân tình trường, chúng ta là ngọn thương vươn cao đón gió.



      Mưa bụi Giang Nam, khói báo động nơi đại mạc (1), dùng sinh mệnh của ta đổi lấy hạnh phúc trường tồn vĩnh viễn của giang sơn.

      Ân oán khắc sâu, hận khó giải, dùng sinh mệnh của ta có thể xóa bỏ được hay ?

      Chúng ta ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

      *********************

      Cuốn sách này thuật lại hết thảy câu chuyện về người con giả nam trang tòng quân đánh giặc, về chiến tranh, về triều đình, về tướng quân, về hoàng tử……

      Cuốn sách này ngoại trừ nữ chính, tuyệt đại bộ phận nhân vật còn lại đều là nam nhân, trong đó có vô số loại nam nhân, tốt có, bại hoại có, chỉ có điều tất cả đều là người thực tế, ai vì người con mà phải sống, phải chết. Trong lòng họ, mãi mãi có gì trọng yếu bằng giang sơn, danh lợi so với tình vĩnh viễn có sức mê hoặc lớn hơn……

      Có bạn hỏi chẳng lẽ trong câu chuyện này có tình sao? Đương nhiên là có, nhưng chẳng lẽ cứ phải sống chết bên nhau mới gọi là tình ?
      _________________

      Chú thích:

      (1) đại mạc: sa mạc mênh mông

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CUỐN THỨ NHẤT


      [​IMG]


      Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương


      CHƯƠNG 1


      A Mạch: KÊU OAN CŨNG CẦN PHẢI CÓ KỸ XẢO…



      A Mạch (1) sinh ra vào tháng năm, đúng thời điểm vụ lúa mạch năm ấy chín rộ. Mẹ A Mạch mới từ quỷ môn quan lắc lư trở về, suy yếu nằm ở giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, hướng về phía cha A Mạch ôn nhu : “Mình mau đặt tên cho con !”

      Cha A Mạch nhàng ôm A Mạch trong tay, hết nhìn trái lại nhìn phải, là khó xử, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng, kinh hỉ lớn: “Mạch Đâu (2)! Gọi là Mạch Đâu !”

      “Mạch Đâu?” Mẹ A Mạch kinh ngạc nhìn chồng, nhất thời thể phản ứng được gì.

      Nét kinh hỉ mặt cha A Mạch vẫn giảm, đem A Mạch nhàng đặt lên giường, đứng dậy kích động khoa tay múa chân : “Mình quên rồi sao? Chính là con heo trong phim hoạt họa của Hồng – Kông đó, ha ha, ta họ Mạch, năm nay lại là năm heo, gọi là Mạch Đâu đáng tiếc nha! Ha ha –”

      Còn cười chưa xong vật thể bay xác định nhằm thẳng mặt cha A Mạch mà bay tới, dính luôn ở mặt.

      Mẹ A Mạch mắng to: “ mới là đồ Mc Dull!”

      Cha A Mạch ngượng ngùng kéo cái tã mặt xuống, chột dạ nhìn mẹ A Mạch, giọng hỏi:“Vậy mình muốn đặt tên con là gì?”

      Mẹ A Mạch ngẩn ra, gọi là gì bây giờ? Nàng biết còn hỏi chồng làm gì? Lúc mang thai cả hai vợ chồng đều âu yếm xoa bụng gọi là cục cưng, nhưng nay sinh con ra rồi, chẳng lẽ gọi là Mạch Cục Cưng?

      Hai vợ chồng còn trầm mặc, chợt nghe tiếng Ngưu Nhị ở thôn gọi to ngoài sân: “Ông chủ Mạch, lúa mạch nhà ông, ta đem hết vào trong sân nhé, năm nay thu hoạch hạt lúa chắc mẩy, mạch tuệ(3) đều rất lớn, rất lớn!”

      Mạch tuệ? Hai vợ chồng như thể tâm linh tương thông, hẹn mà cùng gật đầu lia lịa, vì thế, đại danh của A Mạch là Mạch Tuệ!

      Về sau A Mạch nghĩ lại, nếu lúc ấy Ngưu Nhị kêu là mạch tuệ mà kêu là đông qua(4), phải chăng tên của nàng phải là Mạch Tuệ nữa mà là Mạch Đông Qua(5)? Khi được năm tuổi, nàng đem này nghi vấn này ra hỏi mẹ nàng, lúc ấy bà đứng bán rượu, mẹ A Mạch xoa xoa tay lên tạp dề, sau đó cười ngượng ngùng, : “Cái con này, làm sao mẹ lại có thể đặt tên con là Đông Qua được? Tên là Mạch Tuệ rất hay mà! Mỗi lần đọc lên lại thấy quê cha đất tổ cỡ nào giàu có! Cha mẹ phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ được cái tên đầy ý nghĩa như thế đặt cho con đấy!”

      A Mạch tất nhiên là tin, nàng vô cùng hy vọng cha mẹ sinh thêm tiểu muội muội hoặc tiểu đệ đệ, lúc đó nàng muốn xem cha mẹ mình có thể nghĩ ra được cái dạng tên gì.

      Nương tử nhà họ Trần bán đậu hũ ở nhà bên cạnh, từ bụng lớn hóa bụng , rồi lại từ bụng hóa bụng lớn, sau đó những đứa Trần gia lần lượt được sinh ra rồi lớn lên, lúc lỉu như những trái bầu giàn, mà bụng của mẹ A Mạch vẫn có biến chuyển gì. A Mạch thường xuyên nhìn ngắm bụng mẫu thân đến ngẩn người, mong ngóng cái bụng này cũng có thể lớn lên chút. Đến ngày nọ, cuối cùng cũng bị mẫu thân phát ra, liền hỏi:“A Mạch, con nhìn gì thế?”

      A Mạch : “Mẹ à, sao trong bụng mẹ có em trai?”

      Lần này, mẹ A Mạch trả lời, chỉ mỉm cười xoa xoa đầu nàng.

      Đêm đó, trong lúc A Mạch mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy tiếng thầm từ phòng của cha mẹ bên cạnh truyền đến.

      Mẹ A Mạch : “Mình sinh thêm đứa , A Mạch chỉ có mình rất độc, ngay cả chị em bầu bạn cũng có.”

      Thanh cha A Mạch tuy nhưng rất kiên định: “ được, nơi này thiếu thầy thiếu thuốc, nếu lại sinh khó như lần trước phải làm sao bây giờ? Vạn nhất có điều gì hay xảy ra cho mình, mình bảo ta phải làm sao mà sống được ở cái thế giới này?”

      Sau lúc lâu, mẹ A Mạch mới kín đáo thở dài, : “Vợ chồng mình còn có đôi có lứa mà nương tựa lẫn nhau. Nhưng còn A Mạch? Sau này chúng ta đều chết , A Mạch phải làm sao? Chẳng lẽ gả nó cho nam nhân ở cái thế giới này à?”

      Cha A Mạch gì, chỉ gắt gao ôm mẹ A Mạch, suy nghĩ nửa ngày mới an ủi : “Nếu chúng ta nhận nuôi thêm đứa bé trai nữa vậy, nuôi lớn cùng A Mạch, như vậy sau này cũng có thể chiếu cố cho A Mạch, mình xem như vậy có được ?”

      ……

      Đương nhiên, đây là chuyện của mười mấy năm về trước.

      tại, A Mạch ngồi trong quán trà bên đường ở sát chân núi, cố sức cắn miếng lương khô, sau đó lại ngẩng đầu lên lớn tiếng gọi: “Tiểu nhị, thêm bình trà!”

      Bên cạnh truyền đến tiếng quan quân cưỡi ngựa phóng qua, bụi đất đường bị gió cuốn mù mịt.

      “Ôi dào, gần đây thường thấy quan quân chạy qua, phải là lại có chiến tranh ở phương Bắc đấy chứ?” Ông chủ quán trà thấp giọng thở dài.

      A Mạch lấy tay che bát nước trà lại, nheo mắt nhìn người cưỡi ngựa dần biến thành điểm nho màu đen rồi biến mất ở phía xa xa. Phương Bắc có chiến tranh sao? Đánh cứ đánh , chẳng quan hệ gì tới nàng! Dù sao nàng cũng về hướng Nam.

      Từ quán trà này về hướng Nam chính là tòa thành . Lúc A Mạch đến cửa (thành) Bắc, mặt trời vừa qua khỏi đỉnh đầu, nàng ngửa đầu nhìn ngắm tòa thành bị ánh mặt trời chiếu rọi, hai chữ: Hán Bảo, chỉ cảm thấy trong bụng vừa đói vừa khát, ngừng kêu réo ọc ạch, đành đưa tay thắt chặt lại lưng quần.

      Cái bánh kia đúng là chống đỡ được với cơn đói, sớm biết thế này uống nhiều nước trà như vậy!

      A Mạch cúi thấp đầu vào trong thành, còn chưa vào được bên trong bị tên lính gác lôi xuống, dò xét A Mạch, quát hỏi: “Từ đâu đến?”

      “Từ phương Bắc.” A Mạch thành trả lời.

      “Muốn đâu?”

      “Đến phía Nam.”

      Tên đầu mục tựa hồ cũng thấy A Mạch trả lời có chút thích hợp, nhưng lại nhất thời biết là ở chỗ nào, tên lính liền chạy lại, giọng : “Đầu mục, vừa thấy tiểu tử này thấy ổn rồi, vóc người cao như vậy, lại trắng nõn như đàn bà, có khi là thám tử phương Bắc!”

      Tiểu đầu mục đưa ánh mắt đánh giá A Mạch, càng nhìn lại càng cảm thấy tiểu tử này khác lạ, vóc dáng cao gầy, hơn nữa búi tóc lại ngắn như vậy, làm sao mà ra dáng nam nhân cho được, ràng chính là người dị tộc!

      Kỳ A Mạch được tính là quá cao, chỉ bảy thước(6) là cùng, chiều cao này ở thời đại của cha mẹ nàng nhiều lắm tính là cao gầy, nhưng ở thời đại này, đừng so với các nữ nhân là hạc trong bầy gà, mà ngay cả so với nam nhân cũng được xem như là hơi cao.

      A Mạch thấy mình cao hơn cả nửa số binh sĩ ở đây, trong lòng thầm cảm thán: mẹ đúng. Con người ở thời đại này chế độ dinh dưỡng kém, ngay cả mục đầu này cũng chỉ tầm sáu thước, so với cha mình vẫn còn kém xa.

      Tiểu đầu mục vòng qua A Mạch vòng, đột nhiên lớn tiếng quát: “Đến đây! Đem thằng nhãi này trói lại cho ta!”

      Mấy tên lính như hổ, như sói lập tức vậy quanh A Mạch, A Mạch chưa kịp phản ứng gì bị trói gô lại, nàng cúi đầu nhìn dây thừng người, dở khóc dở cười, vội vàng : “Các vị quân gia, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, ta là lương dân, sao có khả năng thành thám tử được? tin ngài thả ta ra, ta lấy giấy thông hành cho quân gia xem!”

      Nhưng những tên lính này đâu chịu nghe A Mạch giải thích, liền đẩy nàng hướng vào trong thành, đến nửa đường, vừa lúc gặp vài quân sĩ khác vây quanh viên tướng trẻ tuổi tiến lại gần, binh sĩ áp giải A Mạch cuống quít lên, hướng viên tướng trẻ tuổi hành lễ : “Đại nhân, mới bắt được thám tử phương Bắc!”

      A Mạch vội la lớn:“Oan uổng quá, tiểu dân oan uổng, tiểu dân là thương nhân về phía Nam, người có giấy thông hành của phủ Định Châu!”

      Thanh nhất định phải lớn mà có chứa rung, khuôn mặt nhất định phải chân thành mà giàu biểu cảm, tốt nhất là phủ phục mặt đất thể trung thành của mình, đây là chuyện mà mẹ A Mạch từng dạy nàng, khi kêu oan phải đặc biệt chú ý. A Mạch vô cùng chú ý những điểm này, nhưng lại thấy bộ dạng phủ phục xuống đất giống chó ăn phân, cho nên A Mạch lựa chọn tư thế đứng để kêu oan.

      Quả nhiên, tầm mắt của viên tướng trẻ tuổi kia bị A Mạch thu hút, A Mạch thấy viên tướng kia nhìn về phía mình, vội cuống quít liên thanh: “Tướng quân minh xét! Tiểu dân oan uổng vô cùng!”

      Viên tướng trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ là giáo úy nho , nghe A Mạch liên mồm gọi là tướng quân, mặt có chút dịu , song vẫn để ý tới A Mạch, chỉ hỏi binh sĩ áp giải vài câu, liền phân phó đưa A Mạch đến đại lao trước rồi sau.

      A Mạch thầm kêu hay rồi, vừa mới tới đây bị tống ngay vào đại lao chịu tai ương, đâu biết rằng chính mình dạo chơi trước cửa Quỷ Môn Quan. Trong lúc bối cảnh giữa Nam Hạ cùng Bắc Mạc hết sức căng thẳng, chỉ cần bị nghi là thám tử ngay cả thẩm tra cũng cần, đều là chém cho xong việc, nên nàng bị đưa vào đây xem như là mất mạng.

      Bất luận là ở triều đại nào, thức ăn trong đại lao đều vô cùng thiếu thốn.

      A Mạch bắt đầu hoài niệm cái bánh khô khốc ở ngoài thành Hán Bảo mà nàng vừa ăn vừa phải chiêu với nước trà mới đưa được xuống dạ dày, sau đó còn có thể nghe được trong bụng phát ra tiếng kêu trầm đục. Đương nhiên, tại bụng của nàng cũng lên tiếng, thanh kêu réo từ trong bụng truyền ra có chút buồn bã, khi lọt vào lỗ tai, nghe mà thể nào thấy thoải mái nổi, A Mạch chỉ đành kéo chặt lưng quần.

      Đương nhiên bắt đầu từ bây giờ thức ăn cực kỳ khó nuốt, nhưng nàng mặc kệ, cứ phải ăn no , tốt xấu gì cũng duy trì được nhu cầu tổi thiểu nhất của bản thân. Cũng biết vì sao, từ hai ngày trước đột nhiên thấy phát đồ ăn nữa, chỉ có chút nước, mà phải cầu nửa ngày mới được ít. A Mạch mơ hồ cảm thấy có điều gì đó thích hợp, quả nhiên, đeo gông ngồi đại lao đến ngày thứ mười , sai dịch dẫn tên đầu lĩnh hung thần ác sát tiến vào, sau khi sai dịch mở cửa, tên đầu lĩnh hai lời, trước hết chém bay đầu phạm nhân, giơ cao thanh đao đẫm máu quát: “Thát tử Bắc Mạc đến, kẻ nào muốn chết liền theo ta ra ngoài thủ thành, phàm ra sức giết địch đều có thể tha tội! Ai ?”

      Đại lao yên lặng như tờ, lát sau, A Mạch là người đầu tiên giơ tay kêu lớn: “Ta ! Vì nước giết giặc!”

      nực cười! Trước đó, ai bị bọn họ chém chết tại đại lao, nếu chừng còn có đường sống! Khi A Mạch vung tay hô lớn: “Vì nước giết giặc”. Lập tức cân não của những phạm nhân nhân bắt đầu chuyển động, cũng cuống quít giơ tay hô lớn: “Vì nước giết giặc!” Trong lúc nhất thời, tình cảm của quần chúng trong đại lao trở nên phấn chấn, nhiệt tình ái quốc tăng vọt chưa từng có, giống như đám trộm cướp tạp nham, cặn bã, giờ này ràng trở thành đám nam nhi nhiệt huyết bừng bừng!

      Viên đầu lĩnh rất vừa lòng, cấp cho các phạm nhân mỗi người cây gậy gỗ, rồi đưa bọn họ vượt qua tường thành.

      _________________________________________________________________

      …… Mạch soái thuở hàn vi, khi ngao du ngang qua thành Hán Bảo, bị vu là gian tế Bắc Mạc, đúng lúc Thiệu Nghĩa mang quân tuần ngang qua, nghe thấy Mạch soái la hét: “Oan uổng quá!”, Thiệu Nghĩa đưa mắt nhìn lại, thấy thân hình cao gầy, búi tóc ngắn, khuôn mặt rất đẹp, như thể của phụ nữ, nhưng lại dám nhìn thẳng, đàn ông như thế thường là gian tế!

      Ttuyển tự [hồi ức tướng quân chinh Bắc]

      **********************

      Chú thích:

      (1) A Mạch: mạch nghĩa là lúa mạch; cái tên này cũng giống như tên Lúa của Việt Nam.

      (2) Mạch Đâu: là phiên của Mc Dull, tên chú lợn trong sản phẩm phim hoạt hình nổi tiếng của Hồng Kông. Cha mẹ A Mạch xuyên , , A Mạch lại sinh vào năm Hợi (heo), cho nên cha A Mạch mới nghĩ ra cái tên này.


      (3) Mạch Tuệ: tuệ nghĩa là bông lúa, mạch tuệ nghĩa là bông lúa mạch.

      (4) Qua: dưa, chỉ các loại quả có thân dây leo chung như bầu, bí, mướp, dưa chuột, su su…

      (5) Đông Qua: bí đao

      (6) Bảy thước: thước = 0,23m, 7 thước = 1,61m.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 2

      THỦ THÀNH


      Chiến tranh là bàn tay đùa giỡn của đại nhân vật, vừa ra tay là xuất chết chóc, bàn tán chê cười chuyện nhân gian công thành chiếm đất. Chiến trường, là tiểu nhân vật bé trước mặt quỷ Tu La(1), khi quỷ Tu La giơ tay chém xuống, trong phút chốc, tất cả đều hôi phi yên diệt(2).



      Nam nông lịch Thịnh Nguyên năm thứ hai, lịch Bắc Mạc là năm thứ bảy, Nam Hạ cùng Bắc Mạc cùng ngồi bàn đàm phán, trước là giương thương múa kiếm, khí thế ngất trời. Hán tử phương Bắc miệng lưỡi kém linh hoạt, qua lại hồi, rốt cục cán cân thắng lợi liền nghiêng dần về phương Nam. Những kẻ trong đoàn đàm phán của Bắc Mạc dần dần trở nên trầm mặc. Nhưng đoàn đàm phán Nam Hạ còn chưa kịp chúc mừng thắng lợi nằm trong tầm tay nhận được tin động trời, khác gì bị sét đánh trúng khiến hồn bay phách lạc.

      Đầu tháng tám, Bắc Mạc đột nhiên phát động hai mươi vạn binh mã, chia làm hai hướng tấn công vào biên giới phía Bắc của Nam Hạ, chỉ trong thoáng chốc mà phong vân(3) biến sắc.

      Người dân Bắc Mạc vốn có tác phong nhanh nhẹn, dũng mãnh, so với tài hùng biện của người Nam Hạ mà , bọn họ càng thích động thủ, thuộc loại nhân vật thích hành động, tín điều mà họ hướng tới chính là: lại ngươi, ta liền đánh ngươi nha!

      Có người từng lấy qua ví dụ, đường nếu có hai người đều bị nước hắt trúng, người nào mà cả canh giờ cũng thấy động thủ đó chính là người Nam Hạ, còn người nào chưa xong hai câu liền ra tay chẳng cần hỏi cũng biết đó là người Bắc Mạc.

      Đương nhiên, ví dụ này cũng có chút khoa trương.

      Sứ thần Nam Hạ đột nhiên hiểu được, đầu tiên là choáng váng, sau đó là nỗi ảo não đánh thẳng vào gáy, trời ạ, thế nào mà lại quên mất thói quen của thát tử Bắc Mạc? Khó trách đoàn sứ thần Bắc Mạc gần như tiếng nào, nguyên lai bọn họ sớm có quyết định này rồi!

      Danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn lĩnh mười vạn quân tiến theo hướng đông, thần biết, quỷ hay, vòng qua phía sau chân núi Yến Thứ khẩn cấp tấn công Lâm Đồng, vượt gấp sông Tử Nha, thừa dịp đêm xuống hạ trấn Tân Dã phía đông Nam Hạ, đến xế chiều, đoàn quân thẳng tiến đến thành Thái Hưng. Mười vạn đại quân theo tây lộ do tướng quân tuổi trẻ tài cao Thường Ngọc Thanh suất lĩnh, nhưng lại lặng lẽ men theo Tây hồ, qua thảo nguyên biên giới Đông quốc, Lương Châu, Mậu Thành, Tiểu Cát Thành hướng thẳng về phía đông, cơ hồ gặp phải bất kì kháng cự nào, tiến thẳng về phía tây thành Thái Hưng.

      Mà lúc này, ba mươi vạn biên quân(4) Nam Hạ còn ngồi xổm, tĩnh lặng canh giữ ở biên giới phía Bắc, phân chia gianh giới cùng đại quân Bắc Mạc canh giữ lẫn nhau, tướng sĩ Nam Hạ giữ biên cũng có chút hồ đồ, ràng mấy chục vạn đại quân Bắc Mạc còn ngồi xổm đối diện cùng chính mình canh giữ lẫn nhau, thế nào mà lại có hai mươi vạn đại quân chạy đến tấn công mặt sau Nam Hạ? Chẳng lẽ hai mươi vạn đại quân Bắc Mạc sau lưng kia từ đất đá mà hóa thành sao?

      Trong lúc nhất thời, phần lớn thành trấn Nam Hạ đều lần lượt báo nguy.

      Theo hai đường tấn công của đại quân Bắc Mạc, người sáng suốt liếc mắt cái liền nhìn ra cả hai lộ đại quân này đều hướng mũi xà mâu thẳng về nơi, đó là thành Thái Hưng, vì thế bản đồ, điểm biểu thị thành Thái Hưng bị tướng lĩnh các quốc gia vẽ vẽ lại, từng chút, từng chút mà hoàn toàn thay đổi.

      Thành Thái Hưng, là thành quan trọng phía Bắc bộ của Đại Hạ quốc, dân cư hơn hai mươi vạn, mặt hướng về phía sông Bình Nguyên, sau lưng có sông Uyển, vì binh gia giao tranh từ trước, mà mất hết Giang Bắc.

      Ngày hai mươi sáu tháng tám, đại quân đông lộ Bắc Mạc đến ngoại thành Thái Hưng, ngày hai mươi bảy vây thành, ngồi đợi Thường Ngọc Thanh suất lĩnh mười vạn đại quân theo tây lộ đến.

      Lúc này, đại quân tây lộ Bắc Mạc vừa vặn đuổi tới phía trước thành Hán Bảo, cách thành Thái Hưng tám mươi dặm.

      Hán Bảo là thành , phải là điểm trọng yếu về mặt quân , cho nên cũng quá coi trọng công tác bố trí, canh phòng, tường thành thấp, có chiến hào cũng có sông đào bảo vệ, nên cũng chẳng dùng cầu treo, liền cửa thành cũng chỉ có cái vọng gác trụi lủi, ngoài thành mấy trượng ra có mấy công , nhìn thưa thớt, trơ chọi rất đáng thương, cần đoán cũng biết là dựng lên trong lúc vội vã, cơ bản cũng chẳng ngăn được cái gì.

      câu tổng kết lại là: tường thành này quá đơn sơ! So với tường viện của chủ nhà giàu ở Bắc bộ cũng chỉ cao hơn chút, dày hơn chút, dài hơn chút, trạm gác có nhiều người hơn chút.

      Binh lính giữ thành khoảng ngàn người, trong thành dân cư từ đứa trẻ oa oa mới cất tiếng khóc chào đời đến ông già tám mươi tuổi, tất tần tật nam phụ lão ấu cộng cả lại, bất quá cũng chỉ được chừng hai vạn người, chẳng đủ nhét kẽ răng cho đại quân Bắc Mạc, khó trách ngay cả phạm nhân trong đại lao cũng đều bị đưa ra giữ thành.

      Khi A Mạch bị đưa vượt qua tường thành, thành Hán Bảo sớm là bị đại quân Bắc Mạc vây chặt như nêm cối, từ tường thành nhìn xuống chỉ thấy mảnh đen nhánh. A Mạch sau khi thăm dò xong, lập tức đổ mồ hôi lạnh, chạy vội tới mái chắn sau tường, nằm thấp xuống, thành này còn có thể giữ được sao? Có thể bảo vệ được khác gì gặp quỷ giữa ban ngày!

      Thiết kỵ Bắc Mạc tới trước thành Hán Bảo, vạn kỵ binh ở trước trận triển khai dàn hàng ngang, tuy rằng đối với việc công thành có tác dụng gì, nhưng xem như biểu dương lực lượng, trước làm chấn động lá gan của quan binh Nam Hạ, sau thủ tiêu ý định bỏ thành mà chạy trong đầu bọn họ, cho nên, các huynh đệ, chúng ta vẫn là hạ quyết tâm giữ thành!

      Có mấy kỵ mã Bắc Mạc phía sau trận tiền phi lên, giơ lá cờ phất qua phất lại mấy cái, đội kỵ binh liền giục ngựa lên trước trận tuyến, chia thành hai cánh thối lui, lộ ra đội quân cầm khiên trong tay, xe công thành, thang, khí giới chờ công thành chậm rãi đẩy về phía trước, tiếng kèn xông trận vang lên, tiếng lưỡi mác bốn phía vung lên, đại quân Bắc Mạc giống như thủy triều đen cuồn cuộn thẳng tiến, giống như cơn sóng lớn, chỉ cần đổ ập xuống là có thể san bằng thành Hán Bảo nho .

      “Bắn tên! Bắn tên! Bắn chết lũ thát tử!” tường thành, tướng lãnh Nam Hạ vung roi trong tay, lớn tiếng quát.

      người A Mạch cũng trúng mấy roi, cuống quít mặt đất khẩn trương giương cung hướng dưới thành bắn vọt tới. Nàng làm sao biết bắn tên như thế nào đâu, bất quá học bộ dạng người bên cạnh cũng giương cung bắn ra, ngay cả ngắm đích cũng có, chỉ nhắm mắt lại buông tay, nhưng khí lực ra , mũi tên lại hướng bên dưới bay xuống, chợt nghe phía dưới truyền đến tiếng hét thảm, gã Bắc Mạc công thành mới leo được nửa gặp hạn mà trúng tên rơi xuống.

      Tên lính Nam Hạ bên cạnh hướng A Mạch kêu tiếng “rất tốt”, biết sờ soạn ở đâu ra cái mũ giáp ném cho A Mạch, vừa hướng xuống dưới thành bắn tên, vừa hô: “Huynh đệ, bắn hay lắm, đội cái này vào, cẩn thận tên của thát tử, dùng sức bắn lũ súc sinh.”

      A Mạch nhìn mũ giáp trong tay còn mang theo vết máu giật mình, cắn răng cái liền đội lên đầu, tên bay có mắt, nàng cũng muốn chết tại đây cái tường thành này, tuy rằng xem hoàn cảnh trước mắt cơ may có thể sống sót mà rời là quá .

      Hai tên lính Nam Hạ bên cạnh dùng sức đâm mũi giáo xuống dưới, liền thấy tên lính Bắc Mạc tường thành bị lộn vòng rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn đâm vào tai A Mạch, khiến nàng nghe được mà hết hồn, người bên cạnh ngay vừa trầm trồ khen ngợi nàng sau đó lại hét “A” tiếng thảm thiết, bị mũi tên của binh lính Bắc Mạc bắn trúng, đâm xuyên qua ngực, máu tươi từ trong miệng trào ra, phun tung toé lên tường thành, thành mảng đỏ rực. A Mạch cả kinh đến nỗi cung tên trong tay đều rơi cả xuống đất, chỉ lo ôm đầu ngồi xuống, bên tai tiếng kêu thảm thiết vẫn ngừng vang lên, A Mạch người lại trúng mấy roi, viên tiểu giáo vung roi nổi giận mắng: “Mẹ nó, còn mau trốn , bọn thát tử mà lên đến đây ai cũng đừng hòng sống được!”

      Ngoài cửa thành cách đó xa, sườn dốc nho , Bắc Mạc tây lộ tướng quân Thường Ngọc Thanh ngồi chiến mã, khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng hơi mím lại, giống như chứa tia cười lạnh, vẻ mặt chuyên chú nhìn cảnh công thành cách đó xa. Mấy chục kỵ mã thân mặc giáp đen đứng phía sau , chiến trường ồn ào, nhưng ở đây lại duy trì im lặng kinh người, ngay cả thủ hạ chiến mã đều giống nhau, lạnh lùng mà lạnh nhạt.

      Thường Ngọc Thanh chợt nâng cánh tay dùng roi ngựa chỉ về chỗ tường thành, cười với phó tướng Khương Thành Dực đứng bên cạnh: “Ha ha, Thành Dực, ngươi xem cái tên Nam Hạ mọi rợ kia, ngay cả cung tên cũng cầm xong, ha ha, người như vậy lại dám lên tường thành thủ thành, có thể thấy được Nam Hạ có người.”

      Khương Thành Dực theo hướng đó nhìn lại, lát sau cũng khỏi mỉm cười, nơi đó tường thành có tên lính Nam Hạ bắn tên rất bừa bãi, sau khi bắn lung tung được mũi lại vội vàng ngồi xổm xuống tránh sau tường, qua hồi thăm dò lại bắn thêm mũi, mười mũi tên có đến tám mũi hướng đến tường thành, hai mũi tên còn lại khó khăn lắm mới bắn ra được, cũng là hề có mục tiêu.

      Sau khi Khương Thành Dực bật cười liền quay đầu lại nhìn Thường Ngọc Thanh khuyên nhủ: “Tướng quân, nơi này gần tường thành quá, tên lạc nhiều lắm, vì an toàn, thỉnh tướng quân đến sau trận quan sát cuộc chiến .”

      Thường Ngọc Thanh chậm rãi lắc lắc đầu, khóe môi chỗ đột nhiên mỉm cười, : “Lấy cung tên đến đây.”

      Thân vệ binh bên cạnh vội vàng đem trường cung sau lưng, hai tay dâng lên, Thường Ngọc Thanh tiếp lấy, cài tên lên dây cung, kéo căng hết cỡ, híp mắt lại, nhắm thẳng đầu người nọ, ngón tay buông lỏng, chỉ nghe “viu” tiếng, mũi tên nhọn thoát khỏi dây cung, mang theo sức mạnh phá vỡ gian, phát ra tiếng rít lợi hại, hướng về phía tên lính Nam Hạ nhát gan tường thành xé gió bay ……

      A Mạch nơi này cũng vừa vặn đứng dậy, dây cung chưa kịp buông ra, liền cảm thấy đỉnh đầu như bị búa tạ lôi mạnh cái, quán tính mạnh mẽ mang theo nàng bay vèo ra sau, thân thể của nàng nặng nề rơi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, A Mạch chỉ cảm thấy trước mắt cả bầy ngôi sao bay loạn, trong tai ngoài thanh ù ù ra chẳng nghe được cái gì khác. Quá nửa ngày nàng mới chậm chạm tỉnh lại, bỏ mũ giáp đầu xuống, hoảng sợ phát mũi tên dài xuyên ngang đỉnh mũ giáp, đem toàn bộ đỉnh mũ giáp cùng tua rua trang trí tất cả đều chặt đứt tận gốc.

      Tiểu binh tường thành kia, cho dù té xỉu cũng phải sợ tới mức đái cả ra quần , Thường Ngọc Thanh vừa lòng nở nụ cười, đem trường cung tiện tay ném cho thân vệ binh bên cạnh, lúc này chàng như thế nào cũng nghĩ đến, là vài năm sau, chàng hối hận vì mũi tên này bắn hơi cao chút, nếu lúc ấy chỉ cần xuống thấp chừng hai tấc, tốt biết bao nhiêu.

      Quân lính Bắc Mạc leo được lên tường thành, vung đại đao bổ về phía thủ binh Nam Hạ, lưỡi đao cắm phật vào trong cơ thể phát ra thanh nặng nề, người bị chém trợn trừng hai mắt, ngoại trừ nỗi hoảng sợ còn có tia cam lòng. Tên lính vừa vung đao chém còn chưa kịp hoan hô khoang bụng bị ngọn thương dài biết từ đâu lao đến đâm thủng, máu theo đầu thương chảy ra, cúi đầu, mắt thấy máu đỏ theo đầu thương rút ra, nội tạng lòi cả ra ngoài.

      Đầu thu trời quang mây tạnh, dưới thành Hán Bảo lại là màn mưa máu mịt mùng, máu thịt vương đầy mảnh……

      “Cửa thành mở, thôi, cũng chiều rồi, cái gì cũng cản nổi đâu!” Thường Ngọc Thanh cười , hai chân nhàng kẹp bụng ngựa: “Tối nay trú đêm lại trong thành Hán Bảo, với các huynh đệ, tối nay phải bàn luận quân kỷ.”

      “Tướng quân!” Khương Thành Dực vội vàng phóng ngựa theo ngăn trở : “Nguyên soái có lệnh, thể đồ thành (5)!”

      Thường Ngọc Thanh sớm có chút kiên nhẫn với người phó tướng trẻ tuổi thành thạo bên người, nghe lại đem mệnh lệnh của vị nguyên soái kia ra, trong lòng có chút tức giận, kéo dây cương dừng lại vài bước, liếc mắt cái theo sát Khương Thành Dực, cười mà như cười hỏi:“Khương phó tướng, cái tai nào của ngươi nghe được bản tướng quân là đồ thành ?”

      Khương Thành Dực nghẹn giọng, ra lời, Thường Ngọc Thanh quả là đồ thành, nhưng câu vừa rồi của ta cùng đồ thành có cái gì khác nhau? Trước khi xuất chinh, nguyên soái cố ý công đạo rằng chỉ cần bọn họ công thành thị uy, được phép đồ thành.

      “Tướng quân –” Khương Thành Dực vươn cổ định khuyên nữa, lại bị Thường Ngọc Thanh hừ lạnh tiếng trong cổ họng, Khương Thành Dực đánh phải trầm mặc lui xuống, Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng :“Truyền lệnh xuống, tướng sĩ tham gia công thành được vào thành, phải giữ quân kỷ, còn lại ở ngoài thành bày trận trú doanh.” xong vung roi cái, đợi Khương Thành Dực chuyện liền phóng ngựa mà , phía sau đội thân vệ binh cũng vội vàng theo.

      Thường Ngọc Thanh phóng ngựa lao ra khỏi đại quân Bắc Mạc, tiến thẳng đến cửa thành, bên kia cửa thành vừa bị xe công thành của quân Bắc Mạc phá vỡ, binh lính song phương xoắn lại cùng chỗ, Thường Ngọc Thanh giơ thương vọt lên, gặp binh lính Nam Hạ tên giết tên, chỉ lát hạ mười người. Khương Thành Dực nhìn ta quật khởi, cũng tiếp tục ngăn cản, lại sợ trong lúc hỗn chiến chủ tướng có điều sơ xuất, đành vung trường đao cùng thân vệ binh bảo hộ bên cạnh Thường Ngọc Thanh, hàng mấy chục kỵ mã cứ thế xông vào, sát nhập với đại quân Bắc Mạc tiến vào trong thành Hán Bảo.

      _________________________________________________________

      Chú thích:

      (1) Tu La: tên con quỷ hiếu chiến theo quan điểm của Phật giáo

      (2) Hôi phi yên diệt: hồi nghĩa là tro, phi: bay, yên: khói, diệt: dập tắt. Câu này nghĩa là tan thành tro bụi.

      (3) Phong vân: gió mây.

      (4) Biên quân: quân đội canh giữ vùng biên giới

      (5) Đồ thành: chỉ hành động chém giết cướp phá của quân lính sau khi chiếm được thành

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chào bạn,

      Truyện khi đăng lên cần phỉa được đăng kí tại Nơi đăng kí truyện để Mod còn cập nhật và tạo list
      Bạn hãy nhanh chóng đặng kí nhé, nếu khóa topic và mở lại sau khi bạn đăng kí.

      Thanks bạn

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 3: Phá thành



      Ngày 28 tháng 8 Nam nông lịch Thịnh Nguyên năm thứ hai, thành Hán Bảo bị phá, thủ thành Lưu Cạnh tự sát tường thành, vợ là Trần thị cùng hai con ở trong phủ treo cổ tự sát, con trai độc nhất mất tích.


      Màn đêm buông xuống, nhưng bên trong thành Hán Bảo hề yên tĩnh. Ánh lửa bập bùng khắp nơi, tiếng cười mắng của binh lính Bắc Mạc, tiếng dân chúng Nam Hạ la khóc, tiếng thét chói tai, các loại thanh cùng vang lên hỗn loạn, hoặc cam lòng, hoặc hèn nhát, hoặc phóng túng, tất cả như có bàn tay dày xéo vô hình, mỗi nơi mỗi chỗ đều tựa hồ có thể nghe thấy, treo trong trời đêm, run rẩy……

      trời, ánh trăng cũng đành lòng nhìn xuống, đành gắt gao nhắm mắt lại.

      Bóng đêm tối đen như mực.

      So với huyên náo hỗn độn trong thành Hán Bảo, đại doanh Bắc Mạc đóng ở ngoài thành ngược lại có chút yên tĩnh. Trong đại nội quân trướng, ánh nến vẫn sáng, bên trong có khoảng năm sáu tướng lĩnh Bắc Mạc vây quanh trước cái bàn vuông, thấp giọng thảo luận vấn đề gì đó. Đứng đầu là tướng quân thanh niên hờ hững gì, chỉ cúi đầu xem bản đồ bàn, ánh nến nhảy múa, chiếu bóng người thon dài sinh động ngả dài lên doanh trướng. Ngoài trướng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, viên tướng thân mặc áo giáp tiến vào, trầm giọng bẩm báo: “Tướng quân, tám vạn kỵ binh chuẩn bị xong, tức khắc có thể xuất phát, thỉnh tướng quân ra quân lệnh.”

      Viên tướng trẻ tuổi ngẩng đầu lên, hơi hơi cắn khóe miệng, mặc dù có ý cười, lại vẫn dấu được sát khí mặt, dĩ nhiên đó chính là Bắc Mạc chủ tướng Thường Ngọc Thanh.

      Thường Ngọc Thanh mày kiếm khẽ nhếch lên, tầm mắt sắc bén đảo qua lượt người các vị tướng xung quanh, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi nghe đều hiểu được chứ?”

      Chư tướng cùng đồng thanh đồng ý, chỉ có phó tướng Khương Thành Dực có chút chần chờ, do dự lát rồi vẫn : “Tướng quân, mạt tướng –”

      Thường Ngọc Thanh đợi Khương Thành Dực hết, chỉ cười mà như cười hỏi: “Làm sao vậy? Thành Dực cho rằng ta an bài có gì ổn chăng?”

      “Mạt tướng dám,” Khương Thành Dực , nhìn nhìn sắc mặt của Thường Ngọc Thanh, vẫn là kính cẩn ra:“Mạt tướng chính là muốn theo ở bên cạnh tả hữu tướng quân, hơn nữa trước khi , nguyên soái cũng phân phó mạt tướng nhất thiết phải bảo đảm an toàn cho tướng quân.”

      Thường Ngọc Thanh sớm biết nguyên soái cho Khương Thành Dực làm phó tướng vì muốn quản thúc mình, dọc đường nghe lải nhải ở bên tai, trong lòng sớm thấy phiền toái chịu nổi, khó khăn chịu đựng được đến lần này, làm sao còn có thể để cho Khương Thành Dực tiếp tục ở lại bên mình được nữa, vì thế nhân cơ hội này sớm sửa lại kế hoạch, để cho Khương Thành Dực độc lĩnh cánh quân, cách Thường Ngọc Thanh càng xa càng tốt. lại nghe thấy Khương Thành Dực lại vẫn giữ luận điệu cũ, Thường Ngọc Thanh trong lòng ra rất tức giận, nhưng cũng biểu lộ ra đến mặt, chỉ cười : “Thành Dực yên tâm, lần này ta tự mình ra trận chém giết, cần ngươi phải ở bên người hộ vệ, huống chi ngươi là phó tướng của tây lộ quân, cũng phải đội trưởng đội thân binh của ta, sao có thể đem tinh lực đều đặt hết ở việc này được? Việc ngày mai quan hệ trọng đại, càng cần người thận trọng như ngươi đặc biệt xử lý, nhất thiết thể để xảy ra điều gì sơ xuất!”

      Khương Thành Dực còn muốn tiếp, thấy Thường Ngọc Thanh sắc mặt lạnh , buộc phải đem những lời vừa dâng lên đến miệng nuốt trở lại, đành : “Tuân lệnh!” Sau đó liền theo các viên tướng khác lĩnh mệnh lệnh ra khỏi doanh trướng, Thường Ngọc Thanh lúc này mới khẽ cười tiếng, để cho thân binh khoác áo choàng, rồi ôm mũ trụ ra ngoài.

      Ngoài trướng, thân binh sớm đem chiến mã và khiên của Thường Ngọc Thanh lại, Thường Ngọc Thanh tung người lên ngựa, ánh lửa chiếu lên khôi giáp của bắn ra hào quang lưu ly lạnh như băng rồi hắt lên mặt, làm cho khuôn mặt tuấn lãnh của tăng thêm ba phần hàn ý. “Thành Dực tướng quân”. Thường Ngọc Thanh gọi, Khương Thành Dực lập tức tiến đến, phủ phục dưới chân, bên tai nghe thấy giọng cười : “Toàn bộ mười vạn binh mã bản tướng đều giao cả cho ngươi, nhớ phải nhanh chóng thay mặt bản tướng đưa đại quân đến ngoài thành Thái Hưng nghe chưa!” xong liền cười to hai tiếng, đợi phản ứng của Khương Thành Dực, liền dẫn đội cận vệ phóng ngựa chạy như bay mà .

      Ban đêm, Bắc Mạc chủ tướng Thường Ngọc Thanh lĩnh tám vạn kỵ binh biến mất trong bóng đêm dày đặc, mà “Mười vạn đại quân” Bắc Mạc vẫn nghỉ đêm trong doanh trướng ngoài thành Hán Bảo, chờ tới thành Thái Hưng hợp quân cùng với đại quân đông lộ Bắc Mạc.

      Trong thành Hán Bảo, vạn tướng sĩ Bắc Mạc tham gia công thành ban ngày vẫn còn phóng túng ……

      Nương tựa vào tường thành phía Tây là gian nhà thấp bé, cùng với cái sân hẹp. Mấy ngõ quanh co đều xuyên qua đây giống như là mạng nhện bị tàn phá. Ngôi nhà này lười biếng đứng mặt đất như chống đỡ nổi cái khung xương của mình.

      Mười mấy tên lính Bắc Mạc giơ đuốc hùng hùng hổ hổ theo ngõ qua, bọn họ hiển nhiên đối với thu hoạch của mình thực hài lòng.

      “Lão đại, cửa ngôi nhà này bốn phía đều mở toang, xem ra người sớm chạy hết rồi, ta có vào nữa hay ?”

      vào cái rắm!” Đầu lĩnh Bắc Mạc mắng: “ bao nhiêu nhà rồi? Mụ nội nó, chẳng có cái gì đáng giá cả, đừng đến nữ nhân, ngay cả cái lông cũng chẳng tìm thấy được, coi như chúng ta may, như thế nào chạy vội tới chỗ này!”

      Thành Hán Bảo này chia làm hai khu vực, đông thành là phủ nha cùng phú hộ ở, tây thành là nơi những hộ bình dân sinh sống, mà nơi giáp với tường thành phía tây này là nơi ở của tầng lớp dân chúng cùng khổ nhất. Ngày thường lo nổi ba bữa cơm trong nhà lấy đâu ra vàng bạc châu báu mà tích trữ. Mấy tên lính Bắc Mạc hướng tới nơi này để cướp bóc, đúng là đến nhầm chỗ, khó trách liên tục hơn mười hộ cũng chưa cướp được cái gì, đến cuối cùng ngay cả nhấc chân phá cửa cũng buồn làm.

      tên lính Bắc Mạc giơ đuốc chỉ về phía đông thành bên kia hô: “Lão đại, ngươi xem bên kia rất náo nhiệt, hay là chúng ta cũng qua bên đó !”

      Tên đầu mục kia ràng cũng động tâm, ngẩng đầu nhìn về phía đông thành, gian bên ấy có chút ánh đỏ sậm, lại nhìn lũ huynh đệ, vung tay lên : “, các huynh đệ, muốn cho nhanh, bằng chậm trễ ngay cả nước canh cũng chẳng đến lượt huynh đệ chúng ta!”

      Mọi người đều lên tiếng đáp ứng, rồi hướng về phía đông thành chạy . Ánh lửa theo tiếng bước chân hỗn độn dần dần xa, tất cả lại chìm trong bóng tối. Ngay tại bên trong cánh cửa mở rộng, A Mạch phải mất nửa ngày tim mới đập chậm lại, dỏng tai nghe ngóng hồi, rồi mới cẩn thận từ trong góc tường chất đầy những vật tạp nham bò ra, cố lau những vết tro bụi mặt, chỉ ngồi phịch xuống rồi thở phào hơi.

      Binh pháp có câu: Hư tức là thực, thực tức là hư. Nếu phải chính mình cố tình mở rộng cửa ngôi nhà, lại đem đồ vật bên trong xô loạn lên, khó bảo đảm được đám lính Bắc Mạc kia tiến vào lục soát, lúc đó cái mạng của mình còn có thể giữ được sao?

      A Mạch nghĩ tới chính mình có thể sống mà từ tường thành nhảy xuống dưới. Đầu tiên là đội lại cái mũ có dính mũi tên đỉnh mà trước đó dọa nàng sợ vỡ cả mật kia lên đầu, sau đó là giả chết, khổ sở chịu đựng được đến khi trời tối mới ra, lại thừa dịp bóng đêm trốn trong xóm nghèo này, tính ra lại vừa mới tránh được kiếp, thời gian đến ngày ngắn ngủn, nàng đảo qua quỷ môn quan đến mấy lần.

      Nằm ngửa mặt đất, A Mạch nhìn bầu trời đêm vẫn đầy những ngôi sao lấp lánh như trước, khỏi cảm thán trong lòng, sinh lực của nàng đúng là phải ương ngạch cách bình thường a! Mẫu thân từng , nếu muốn có sinh lực cường đại, vậy phải chịu được những nỗi khổ mà người khác thể chịu được, chuyện này cùng với những nỗi gian truân khác nàng đều có thể chịu đựng được, nàng còn sợ cái gì nữa? Có lẽ, nàng căn bản cần lo lắng cho chính sinh mệnh của mình, nếu ông trời muốn thu nhận nàng, sớm nên thu nhận từ bốn năm trước. Nếu như bốn năm trước, ngay cả ông trời cũng tiếp đãi nàng, bao giờ có cái gì lấy được sinh mạng của nàng.

      A Mạch khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, ôi chao, cảm giác đói khát lại tới nữa rồi, còn tưởng rằng cơn đói qua biết đói nữa chứ. A Mạch thở dài, đứng lên hướng vào trong phòng sờ soạn, biết chủ nhân nơi này còn lưu lại chút đồ ăn nào , cho dù có chút thịt, chắc cũng phải còn chút xương chứ? A Mạch trong đầu nghĩ lung tung, rón ra rón rén sờ soạn trong phòng, người nghèo khổ chẳng phân biệt được cái gì là phòng bếp hay phòng ngủ, phần lớn là ngủ ở gian trong, gian ngoài nấu cơm, nếu có ăn cơm cũng là ăn ở nhà chính. Sờ soạng nửa ngày, A Mạch mới chạm đến được nửa cái bánh bột ngô ở trong nồi. A Mạch trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ ông trời quả nhiên là định bỏ ta chết đói, cũng buồn xem cái bánh còn có thể ăn được nữa hay , cứ thế đưa lên miệng cắn miếng. Bánh bột ngô vừa đưa đến miệng, động tác của A Mạch lập tức cứng lại, thẳng tắp nhìn đống củi bên cạnh bếp.

      Đống củi kia run run!

      cái đầu người nho nhô lên qua đống củi, lộ ra khuôn mặt đen nhẻm, chẳng phân biệt được gì, chỉ có đôi con ngươi sáng trong nhìn A Mạch chằm chằm chớp.

      Lưng A Mạch như có cơn gió lạnh buốt luồn vào, tóc gáy lập tức đều dựng đứng cả lên. A Mạch rất muốn hô to tiếng “Quỷ!” Sau đó chạy bán sống bán chết ra ngoài, nhưng nàng bị dọa cho sợ đến cực điểm, tứ chi còn tuân theo khống chế của đầu óc, phản ứng kia ở trong đầu nàng loáng cái liền biến mất, nàng thứ nhất là thét chói tai, thứ hai là chạy trốn, mà chỉ kinh ngạc đưa nửa cái bánh bột ngô ra, hỏi: “Ngươi — ăn ?”

      Mọi người , người dọa người, hù chết người, kỳ , người dọa quỷ, cũng có thể hù chết quỷ.

      Con “Quỷ” kia đột nhiên bị hành động ngoài dự đoán của A Mạch dọa, sau hồi sửng sốt đột nhiên há to miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc đối lập với diện mạo đen đúa, hét lên: “A –”

      chậm mà xảy ra nhanh, ngay khi tiếng “A” vừa mới thành hình còn chưa kịp ra khỏi miệng, A Mạch đem cái bánh bột ngô nhét vào miệng “Quỷ”, vì thế tiếng “A” lập tức chuyển thành tiếng “Ô ô”. Thanh mềm mại như thế nhất định là “Nữ quỷ”!

      A Mạch tay bịt chặt miệng “Nữ quỷ”, tay đè bả vai của nàng xuống, thấp giọng quát: “Kêu la cái gì? Định gọi lính Bắc Mạc tới mới cam tâm à?”

      Lời này vừa ra, “Nữ quỷ” kia lập tức ngừng giãy dụa, trong mắt đầy lệ nhìn A Mạch cách tội nghiệp.

      A Mạch thấp giọng : “Ta cũng là người Nam Hạ, vì trốn thát tử Bắc Mạc nên mới đến nơi này nấp, bọn họ tại ở bên ngoài cách đó xa, nếu để bọn chúng phát chúng ta ai cũng sống được! Ngươi đừng lên tiếng, ta buông tay.”

      “Nữ quỷ” kia gật gật đầu, A Mạch thử thăm dò buông lỏng tay ra chút, quả nhiên “Nữ quỷ” kia tiếp tục kêu nữa, lúc đó mới hoàn toàn buông tay ra, đặt mông ngồi xuống dưới đất, thở hắt ra. Nàng tại sợ người cũng sợ quỷ, chỉ sợ gây ra động tĩnh gì khiến bọn lính Bắc Mạc quay trở lại.

      A Mạch trì hoãn nửa ngày mới khiến cho tim đập bình thường, lập tức lại cảm thấy cơn đói khát ập tới, quay đầu nhìn “Nữ quỷ”, liếc mắt cái, đem miếng bánh bột ngô ở trong miệng “Nữ quỷ” lôi ra, lấy tay vỗ vỗ lại thổi thổi hai cái, cũng để ý tới ánh mắt kinh hãi của “Nữ quỷ” kia, ngoạm xuống hai, ba miếng liền đem hết nửa cái bánh bột ngô nhét vào trong miệng, dùng sức nuốt xuống.

      Bánh bột ngô vốn rất khô, hơn nữa A Mạch suốt cả ngày đến giọt nước còn chưa được uống, nên miếng vừa nuốt xuống liền nghẹn thắt ở cổ. Nàng vỗ mạnh lên ngực mình, nhưng có hiệu quả gì, mắt thấy nghẹn đến ngạt thở, A Mạch trong lòng có chút bi ai, trải qua bao nhiêu cửa ải, thể ngờ được cuối cùng chết vì miếng bánh bột ngô. Nếu ở thế giới bên kia cha mẹ mà biết được, phải chăng bọn họ cười mình đến chết mất?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :