1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Xin lỗi mọi người vì mình lại sắp phát rồ vì tên nhân vật của truyện này vì tình hình là bản gốc của tác giả tên nó cũng đồng nhất lắm vì chương tiếp theo tên nam chính lại là Hạng Vân Độc rồi =_= Vấn đề là mình tra, nghĩa của chữ "độc" này nó cực kỳ hay, vậy nên là mình xem lại lượt xem tác giả để tên ở các chương khác thế nào vậy. Haizzzzz

      P.S. Mình sửa. Về sau dù thế nào cũng sửa nữa. Sửa nhiều mệt lắm
      Last edited: 19/9/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 22: A Kiều, hôm nay bị mời phụ huynh ?

      Mời rồi!

      Vụ án giết cả nhà này là chuyện từ năm năm trước. Khi đó, Hạng Vân Độc còn chưa được điều tới phân cục nhưng vụ án này gây chấn động Giang Thành.

      Những vụ án nghiêm trọng như thế này vẫn luôn là tiêu điểm của chú ý, cấp cũng quan tâm hơn nhiều, phân cục nhất định huy động hết sức người sức của để phá án nhưng vụ án này thiếu manh mối cách thảm hại. Bởi vậy, năm đó, vụ án vẫn chưa được phá.

      Có nhiều hồ sơ vụ án cũ như thế nên vụ này Hạng Vân Độc cũng chỉ tiện tay lật mấy trang, tình cờ lại tới cửa khu nhà nên mới tò mò muốn vào xem.

      Gia đình ba người này chết rất thê thảm, nhìn trường đây là vụ án giết người có tính trả thù.

      Tuy nhiên, quan hệ xã hội của gia đình này rất đơn giản, người đàn ông làm việc ở công ty bảo hiểm, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ, đứa con còn học tiểu học, dù đào sâu tìm kiếm thông tin cũng chẳng tìm được cái nào có giá trị.

      Nhưng ra trạng thái chết vô cùng kì quái, người mỗi người đều thiếu mất bộ phận, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.

      Trí nhớ Hạng Vân Độc rất tốt, đọc hồ sơ vụ án này lần nhớ được rất nhiều chi tiết, nhưng những vụ án kiểu này càng kéo dài lại càng khó phá. Sau năm năm, khu nhà cũng được sửa chữa, kế hoạch phủ xanh khu dân cư được thực , có nhiều điểm khác biệt so với ảnh trong hồ sơ vụ án.

      Hạng Vân Độc tới trước tòa nhà số 8, ngẩng đầu nhìn lên. giờ trời tối đen, tầng nào cũng có nhà lên đèn, hoặc nhiều hoặc ít, chỉ có toàn bộ tầng cao nhất là có hộ gia đình nào bật đèn.

      Phòng 1804 chính là trường án mạng năm đó.

      Hạng Vân Độc vừa mới đứng được lúc thấy thanh niên mặc áo vest cầm tờ rơi tới: " trai tới xem nhà à? Để em giới thiệu chút nhé?"

      Hạng Vân Độc chỉ tòa nhà số tám: "Tầng cao nhất của tòa nhà này trống hết à?"

      vừa thế, sắc mặt thanh niên mặc áo vest thay đổi: "Những tòa nhà khác cũng có phòng trống đấy, trai muốn ở tầng cao nhất trong khu vẫn còn hai căn."

      phải ta muốn bán mà tầng 18 của tòa nhà số 8 bị bỏ , căn bản ai ở đó cả, đến thang máy cũng lên đó, giữa tầng 17 và 18 còn có thêm chiếc cổng sắt, nghe còn từng mời cao tăng tới làm phép, dán biết bao nhiêu lớp bùa vàng cạnh cổng.

      Nhưng thường họ những chuyện như thế này ra ngoài, sợ làm ảnh hưởng tới toàn bộ giá nhà của cả khu.

      Hạng Vân Độc thò tay vào túi, rút bao thuốc lá rồi đưa cho ta.

      Người thanh niên nhận bao thuốc từ tay Hạng Vân Độc, thấy vẫn còn tem mác, biết người này phải tới mua nhà mà là tới hỏi chuyện, hút hơi rồi với : " à, em lừa đâu, lừa làm gì cơ chứ, nên mua cái tầng 18 này."

      "Sao lại thế?"

      Tầng 18 của tòa nhà số 8 bắt đầu bị ma ám từ hơn nửa năm sau khi vụ án mạng xảy ra. Từ ngày vụ án xảy ra, căn nhà nơi phát sinh án mạng vẫn luôn để trống, đến tận giờ án vẫn chưa được phá nên đương nhiên cũng chưa thể xử lý được.

      1804 để trống thôi, những người ở nhà 1803 bên cạnh cũng dám ở cạnh ngôi nhà từng xảy ra án mạng, vội vàng bán nhà. Bởi bán gấp, công ty môi giới ép giá xuống rất thấp, gần như chỉ bằng nửa giá thị trường.

      Công ty môi giới bán lại căn nhà này cho chủ mới, kiếm món hời lớn. Nhà bàn giao xong nhưng đến lúc sửa sang lại nhà lại có chuyện lạ.

      Ban đầu, yên lành, công nhân sửa nhà tự dưng lại cầm búa đóng đinh vào chân mình, thành ra tranh cãi với chủ nhà. Chủ nhà bảo công nhân sửa nhà lừa tiền, còn từng lôi nhau ra cục cảnh sát. Sau đó, công nhân sửa nhà thấy có người ra vào nhà ban đêm.

      Những người làm nghề này thực ra ai cũng mê tín cả, đội công trình thậm chí cần tiền nữa, dọn dẹp đồ đạc rồi luôn, mời đội sửa nhà khác cũng thế, ở được mấy ngày chạy mất.

      Chủ nhà những ở được trong căn nhà đó, lại còn bị lỗ mất khoản lớn tiền đền bù thuốc men cho công nhân sửa nhà, vốn định bán các nhà hàng xóm cũng bắt đầu náo loạn, ban đầu chỉ là những vấn đề , càng về sau càng nghiêm trọng.

      Người vào thang máy dù ấn tầng nào chăng nữa, cũng phải lên tầng 18, cửa mở ra trước rồi mới được tiếp. Trời vừa tối điện nháy liên hồi, yên lành lại mất nước. Toàn bộ những người nhát gan trong tòa nhà đồng loạt dọn , càng ít người, cái thứ bên trong tòa nhà lại càng trở nên hung dữ.

      Toàn bộ tầng 18 bị bỏ . Tiếp theo đó, người ở tầng 17 cũng chịu nổi. Cách lớp trần nhà, ban đêm thường có tiếng nước chảy tí tách, chảy suốt đêm cũng ngừng.

      Cuối cùng, công ty bất động sản phải thuê người tới chặn thang máy, cầu thang bộ từ tầng 17 lên tầng 18 cũng bị chặn lại, lén mời hòa thượng tới niệm kinh biết bao nhiêu ngày, còn đến hẳn chùa Thông Huyền rước Bồ Tát về để giữ yên tòa nhà.

      Vẫn còn chưa hết, thanh niên chỉ hai vạt cây xanh bên cạnh: "Nghe ấy, đến cả việc phủ xanh cũng phải mời người tới xem phong thủy rồi mới làm."

      Xung quanh toàn hoa đà, lúc xuân về hoa nở chẳng còn gì đẹp hơn, cũng coi như nét đẹp mới của khu nhà nhưng thực ra là bởi gỗ đào trừ tà nên mỗi còn đường đều trồng đúng chín cây hoa đào.

      Những người cư ngụ trong tòa nhà số 8 cũng lần lượt thay đổi mấy lần rồi sau đó mới sao nữa.

      Tuy vậy toàn bộ những căn nhà ở tầng cùng vẫn bán nổi. Nếu như mở cửa sắt, mở thang máy, những hộ gia đình còn lại ở tầng 17 thể nào cũng phá cửa công ty bất động sản.

      "Có báo cảnh sát ?" Hạng Vân Độc cau mày. Trong hồ sơ vụ án có nội dung liên quan đến chuyện này, địa điểm này đặc biệt như thế, nếu báo cảnh sát nhất định có ghi chép của đồng nghiệp.

      Thanh niên quay sang nhìn Hạng Vân Độc hồi lâu, phì cười: "Cảnh sát làm sao quan tâm tới chuyện này được chứ? Cái chuyện ma ám này báo cảnh sát cũng bằng thừa."

      Có lẽ tất cả quần chúng nhân dân đều nghĩ thế cả. Căn nhà xảy ra vụ án mạng bị ma ám, ai lại báo cảnh sát cơ chứ.

      Đồng chí cảnh sát, chỗ này bị ma ám, có thể cử đạo sĩ tới đây ? Cảnh sát đâu có nhiệm vụ này.

      Thanh niên hút hết điếu thuốc, hóa ra là thuốc lá , cảm thấy Hạng Vân Độc rất biết điều, cho thêm chuyện mà người bình thường biết: "Cách đây hai tuần, có mấy sinh viên nơi này là trong những địa điểm kinh dị nhất Giang Thành, nhất định đòi làm livestream kinh dị ban đêm gì đó, cuối cùng phải vào viện đấy, công ty bất động sản còn phải đền tiền."

      Đúng là chả cái dại nào giống cái dại nào, yên lành lại tự khiến mình phải vào viện.

      Hạng Vân Độc nhìn ta: "Cảm ơn."

      Thanh niên kia lấy tấm danh thiếp ra, nhét vào tay Hạng Vân Độc: "Giữ cái số điện thoại. Nếu như muốn mua nhà, nhất định phải tìm em đấy."

      A Kiều đợi mãi thấy Hạng Vân Độc đâu, tự vào khu nhà. Còn chưa tìm thấy Hạng Vân Độc, dừng bước, ngẩng đầu lên trời nhìn chằm chằm chớp mắt. Cuối cùng Hạng Vân Độc lại thấy trước.

      Lần theo ánh mắt , thấy nhìn tầng cao nhất của tòa nhà số 8.

      Hạng Vân Độc hơi do dự: "Em nhìn thấy gì à?" Xa như thế mà cũng có thể thấy được sao?

      Đúng là A Kiều thấy nhưng thấy bạn ma nào, chỉ thấy tầng cao nhất có tia sáng vào cực kỳ cực kỳ nhạt, giống với ánh sáng ở chùa Thông Huyền nhưng tia sáng này mỏng manh đứt quãng, phật lực rất yếu.

      Ngoại trừ cái này, phát cái gì khác, đó rất yên bình, có oán khí cũng có sát khí. A Kiều lặng lẽ chắp tay, chào hỏi Bồ Tát.

      "Em chỉ biết có người từng làm phép đó." Chắc hẳn là cũng lâu rồi, sắp hết hiệu lực tới nơi.

      Đúng là nhìn ra , Hạng Vân Độc nhìn : "Về thôi."

      A Kiều dùng hết chỗ tiền cuối cùng để mua đống hương nến, định tìm Tiền Nhị, đổi đồ chôn cùng lấy ít tiền.

      Đến tối, Hạng Vân Độc dùng máy tính tìm lại những tin tức mạng về vụ án giết cả nhà năm đó, bỗng nghe thấy có tiếng lạch cạch ở cửa, ngẩng đầu lên. A Kiều xách bọc hương nến, vàng mã chuẩn bị ra ngoài.

      Hạng Vân Độc nhìn những thứ xách trong tay, rồi nhìn khuôn mặt ngây thơ của , thở dài, hỏi định làm gì: "Tôi xuống với em."

      Muộn thế này rồi, như luôn dễ gặp nguy hiểm.

      A Kiều có bạn mới nhưng cũng quên bạn cũ, định đốt những thứ này cho mấy người Lan Nha. Hạng Vân Độc đưa tay xách hai túi tiền giấy giúp . biết phải chuyện với các thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thế nào, có thể kết bạn với những người ở thế giới bên kia nhưng thể chỉ kết bạn với những người ở thế giới bên kia.

      Hạng Vân Độc vừa xuống cầu thang vừa nghĩ xem phải giải thích cho như thế nào. sợ quá chìm đắm trong những gì thuộc về thế giới bên kia rồi bỏ lỡ niềm vui mà đáng lẽ ra con người phải có.

      "Em có thích Giang Thành ?"

      A Kiều vẫn biết Hạng Vân Độc định tư vấn tâm lý cho , mắt cong lên, khẳng định chắc nịch: "Thích chứ."

      Thích lắm, đồ ăn ngon vô cùng!

      "Thích chỗ nào nào?"

      "Đồ ăn rất ngon." Ngon hơn ở Đại Hán nhiều. Tuy làm ma lâu, quên hết chuyện lúc làm người ăn những món gì nhưng những thứ ăn giờ đều là những thứ chưa từng ăn trước đây.

      "Ngoại trừ đồ ăn sao?" Điểm này Hạng Vân Độc biết rồi, vốn ở nước ngoài, chưa ăn những món này bao giờ cũng là bình thường.

      A Kiều nghĩ ra, ngoại trừ ăn uống, còn biết gì khác đâu.

      " xem phim? mua sắm? công viên giải trí?" Hạng Vân Độc nghĩ những bé mười mấy tuổi chắc cũng chỉ thích những thứ này nhưng nhắc đến cái nào, cũng chỉ nhìn thấy ngơ ngác trong mắt A Kiều, "Em chưa bao giờ hả?"

      A Kiều lắc đầu, hóa ra làm người còn có nhiều thứ để trải nghiệm như vậy.

      Hạng Vân Độc nhịn được vươn tay xoa đầu , mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của , trong lòng thế nào cũng xuất cảm xúc khác thường mà chưa từng có trước đây, hỏi: "Trước đây sao? Bố mẹ em sao?"

      A Kiều nhíu mày, mẹ có nam sủng, sau đó quan tâm đến nữa, đến sau khi chết cũng hợp táng với nam sủng, cha cũng được vào Bá Lăng [1]. Về phần cha , ấn tượng của A Kiều về ông còn nhạt hơn, ông chỉ như cái bóng của mẹ .

      [1] Bá Lăng là khu lăng mộ của Hán Văn Đế. Mẹ của A Kiều là con duy nhất của Hán Văn Đế nên rất có thể cũng được chôn ở đây.

      Hạng Vân Độc bắt đầu xây dựng trong đầu mình những hình ảnh về thời thơ ấu và giai đoạn thiếu niên của A Kiều. Ngay cả người như mà còn từng bị bà Bạch Mỹ Lan bắt ngồi vòng quay, bảo sợ cứ như thế sau này lớn lên có vấn đề về tâm lý.

      như vậy, từ có thể nhìn thấy những gì người khác nhìn thấy, chưa từng có niềm vui của trẻ , có người nào đối xử tử tế với , chỉ có ma làm bạn với thôi.

      Thứ cảm xúc kì lạ trong lòng Hạng Vân Độc càng trở nên mạnh mẽ hơn. từng gặp những đứa trẻ như thế, hoặc đúng hơn là từng gặp những tội phạm thiếu niên như thế. Bởi thiếu nhận thức về thế giới trong thời gian dài, chúng trở nên lạnh lùng, máu lạnh, biết cảm thông.

      Nhưng lại phải đứa trẻ như vậy, thực ra rất tốt với bạn bè, còn... nhớ phải mang "đồ ăn" cho người ta. Chỉ cần được tiếp xúc nhiều hơn, nhất định có thể có những người bạn là con người.

      Hạng Vân Độc cầm hai túi tiền vàng: "Nào, tôi đốt giúp em."

      A Kiều ngạc nhiên chớp mắt.

      Hạng Vân Độc cười: "Đồ tôi đốt phải ngon hơn sao?" ngờ có ngày lại có chức năng này.

      Mắt A Kiều cong lên, cười tươi, Hạng Vân Độc đúng là người tốt.

      Hạng Vân Độc ngồi xổm đốt vàng mã, A Kiều ngồi bên cạnh lẩm bẩm. Đốt cho hồn dã quỷ cần nhiều lễ nghi như thế nhưng đốt cho ma ở địa phủ phải nhờ quỷ sai nhân tiện cầm theo giúp, phải lót tay cho bọn họ trước mới được.

      Đầu tiên phải đốt túi cho quỷ sai, sau đó mới đốt cho mấy người Lan Nha, với bọn họ sống ở dương thế rất tốt, sau này đốt thêm cho bọn họ hương nến tiền giấy, để mấy đó có ít tiền tiêu.

      Hạng Vân Độc vừa đốt vàng mã vừa với : "Hôm nào được nghỉ, tôi đưa em công viên giải trí, ở đó có vòng quay, có thể nhìn ra cảnh sông, em muốn chơi ?"

      Mắt A Kiều tròn xoe: " thế á?"

      Hạng Vân Độc ném thỏi vàng giấy vào đống lửa: ", đưa em chơi, ngồi tàu lượn siêu tốc, vòng quay ngựa gỗ."

      A Kiều cảm động vô cùng, ôm ngực, may mà còn chưa đổi bừa lấy năm đồ ăn!

      Vẫn chưa đốt hết đống vàng mã, Hạng Vân Độc nhận được điện thoại: " là phụ huynh của Trần Kiều phải ? Ngày mai mời tới trường chuyến. Hôm nay, ở trường, Trần Kiều có mâu thuẫn với bạn học."

      mâu thuẫn là còn , phụ huynh của Trịnh An Ni gọi điện thoại tới chất vấn giáo rằng con người ta yên lành, tại sao buổi chiều về nhà lại suy sụp như thế, lại còn cư xử rất kì quái, che hết tất cả gương trong nhà lại, chui tọt vào trong chăn chịu ra, nhất định phải có người ở bên, chịu ở mình chỗ.

      Hạng Vân Độc tự nhiên lại được thăng chức lên làm người giám hộ của A Kiều, số điện thoại ghi trong hồ sơ học sinh cũng là số điện thoại của . Phụ huynh của Trịnh An Ni khiếu nại, giáo đương nhiên liên hệ với "phụ huynh".

      gác điện thoại, hỏi A Kiều: "Hôm nay em học vẫn ổn cả chứ?"

      A Kiều nghĩ ngợi chút rồi gật đầu, vui mà, hù dọa được con người, còn kết bạn với con ma.

      Hạng Vân Độc cũng nghĩ A Kiều có thể làm gì cơ chứ. chỉ là bé yếu đuối, có thể có mâu thuẫn gì với bạn học cho được? Có lẽ là lúc ở trường lại mấy chuyện kia. Thôi được, mai đưa học, cũng tới trường chuyến.
      Last edited: 20/9/20

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 23: A Kiều, hôm nay mách tội ?

      Mách chứ!

      A Kiều vẫn chưa biết Trịnh An Ni bôi đen, mách tội , giấc mơ rất đẹp.

      Giấc mơ này là về chuyện sau khi lấy được nhà vàng, Sở Phục còn là lệ quỷ nữa mà đầu thai thành người, trước mặt có đủ các loại đồ ăn ngon.

      Hạng Vân Độc vẫn ở bên cạnh , mỉm cười nhìn , mặt lại có vẻ bình thản đầy thấu hiểu, có cảm giác quen thuộc nên lời.

      Trong mơ A Kiều cảm thấy đời làm ma của đúng là chẳng chê vào đâu được, cười hỉ hả. Tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngoại trừ việc Hạng Vân Độc vẫn ở phòng bên cạnh vẫn chưa thực được điều gì.

      A Kiều vuốt lên huyết ngọc, Sở Phục im thin thít ho he gì. Ngày nào A Kiều cũng đốt hương đốt nến cho nàng ta, nàng ta ăn no nê liền trở nên mê ngủ, suốt ngày ngủ trong huyết ngọc, rất ít khi tỉnh.

      A Kiều biết hồi ở Hoàng Tuyền nàng ta ngủ được nên cứ để cho nàng ta ngủ nhưng mà cũng nên gọi nàng ta dậy, bàn bạc xem làm thế nào để thành quỷ tu.

      Hôm nay A Kiều mặc đồng phục, áo sơ mi ngắn tay, nơ đỏ phối với váy xếp ly ngắn, giày da đen, đeo cặp sách lưng. Vừa ra khỏi cửa, thấy Hạng Vân Độc đứng chờ.

      "Tôi đưa em ." Hôm qua hai người đồng ý với nhau rằng hôm nay A Kiều tự học mình nhưng Hạng Vân Độc muốn đưa , vẫn rất vui.

      Hai người ăn hoành thánh canh trứng gà ở đầu ngõ. Hạng Vân Độc mua thêm cho A Kiều hai chiếc bánh vừng đen để ăn xe. Lúc này mới hỏi : "Hôm qua ở trường em chơi với các bạn vui lắm à?"

      A Kiều gật đầu, rất vui.

      Hạng Vân Độc trầm tư trong chốc lát, hắng giọng: "Cả hai bên đều vui sao?"

      A Kiều bật cười, mắt hơi hơi nheo lại, cảm thấy giấu được nữa, vui vẻ phấn khích kể cho Hạng Vân Độc: "Có dẫn em vào nhà vệ sinh, chỗ đó bị ma ám."

      "Sau đó thế nào? Vì sao với tôi?" Hạng Vân Độc nghiêm mặt, đây là bạo lực học đường, ngày đầu tiên học bị bắt nạt, thế mà về nhà lại tiếng nào.

      "Sau đó bị ma ám ." A Kiều nháy mắt.

      ...

      Hạng Vân Độc câm nín trả lời được, cảm thấy chuyện này thể trách A Kiều, nếu như là bình thường khác rất có thể vô cùng sợ hãi, : "Nếu có ai bắt nạt em, em cũng đừng ngại, có chuyện gì phải với tôi ngay."

      Trẻ con nhà mình lúc nào chẳng tốt, huống hồ A Kiều vẫn luôn ngoan ngoãn. Khác hẳn với bình thường, khi còn chưa tìm hiểu hết toàn bộ chân tướng việc, Hạng Vân Độc nhận định vô tội.

      Ngày thứ hai học, A Kiều bị mời phụ huynh.

      Hạng Vân Độc ngồi trong văn phòng giáo viên, A Kiều đứng chờ ở cửa. Lúc này mới biết mình bị mời phụ huynh. Từ ánh mắt của những người khác, biết đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

      A Kiều tức lắm. muốn để cho Hạng Vân Độc cảm thấy tốt, nhỡ cảm thấy quá ngỗ nghịch rồi đưa nhà vàng cho phải làm sao bây giờ?

      Tất cả những gì uy hiếp tới nghiệp đầu thai của đều phải bị tiêu diệt!

      Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trịnh An Ni bèn với hội chị em của nàng rằng A Kiều là quái vật. Đèn trong nhà vệ sinh tự chớp nháy, vòi nước tự mở tự đóng, gương cũng nứt ra nữa.

      Nhưng mấy người kia làm gì nhìn thấy những thứ mà nàng kể. Hơn nữa Trịnh An Ni còn nàng đá cửa, mấy chị em tốt của nàng nhìn nhau, bọn họ đứng bên ngoài hoàn toàn nghe thấy tiếng động gì cả.

      Bởi Trịnh An Ni chuyện vẫn thường giả lẫn lộn, nàng có như vậy ra cũng chẳng ai tin, hai đứa bạn thân liên tục an ủi nàng: "Có phải cậu nghĩ quá lên rồi , ban ngày ban mặt, lấy đâu ra lắm chuyện lạ như thế chứ."

      Chẳng phải người bạn thân nào cũng lòng, có người còn cảm thấy Trịnh An Ni quá quắt, nàng chịu được cảnh bị đụng hàng với người khác, ra ngoài chơi cũng cho người khác mua đồ giống của nàng, hội chị em phải do nàng cầm đầu.

      Cuối cùng cũng gặp được người có thể trị được nàng, mấy người kia cười thầm trong bụng, cảm thấy bản thân Trịnh An Ni nhát gan, đúng lúc ấy bóng đèn tự nhiên nhấp nháy thôi cũng đủ để nàng bị dọa cho sợ đến mức độ này.

      Trịnh An Ni càng nghĩ càng thấy , nàng có điên đâu, tất cả mọi việc đều do nàng tận mắt nhìn thấy, chuyện có thể là trùng hợp chứ ba chuyện làm sao mà trùng hợp được chứ? Lại nhớ đến điệu cười ghê rợn của A Kiều trước khi ra khỏi phòng, nàng sợ tới mức phải che hết tất cả gương trong nhà lại.

      nàng chui tọt vào trong chăn run bần bật, đến tối còn gặp ác mộng. nàng mơ thấy trong nhà vệ sinh nữ kia có ma. Trước đây có bị nàng nhốt trong nhà vệ sinh, sau đó kia ốm nặng, khỏi ốm chuyển trường luôn. Trịnh An Ni cũng muốn chuyển trường.

      Tỉnh cơn mơ, nàng bắt đầu sốt cao.

      Mẹ của Trịnh An Ni ở trong ban phụ huynh, con chẳng chịu gì, bà ta lập tức gọi điện thoại cho đám bạn thân của con , biết được chuyện Trịnh An Ni bị dọa cho sợ hết hồn trong nhà vệ sinh. Con bà ta bị con bé mới chuyển trường bắt nạt.

      Mẹ Trịnh làm sao có thể để yên, lập tức cầu trường học xử phạt nghiêm khắc học sinh mới này, khiến cho con bé đó phải xin lỗi con mình.

      Hạng Vân Độc ngồi đợi mấy phút, giáo Vương vào tỏ vẻ vô cũng nghiêm túc, vừa định lên tiếng, Hạng Vân Độc hỏi: "Phụ huynh của học sinh còn lại đâu?"

      "Gì cơ?"

      "Nếu là hai học sinh có mâu thuẫn, phát sinh tranh chấp đương còn lại đâu?" Hạng Vân Độc cảm thấy A Kiều bị bắt nạt, xảy ra chuyện như thế này mà gọi cả phụ huynh học sinh kia tới, lại chỉ bắt tới đây nghe răn dạy mình, nếu , phải làm sao bây giờ?

      Lúc này giáo mới nhìn kỹ Hạng Vân Độc, giáo vốn chỉ định chuyện hồi như thường lệ, bảo Trần Kiều xin lỗi Trịnh An Ni là xong chuyện, giáo căn bản ngờ được rằng phụ huynh của Trần Kiều lại có thái độ cứng rắn như vậy.

      "Xin hỏi làm nghề gì?"

      Hạng Vân Độc vắt chéo chân, ngồi trước bàn làm việc, chưa bao giờ rơi vào thế yếu trong những cuộc chuyện đối như thế này: "Tôi tới đây để xử lý chuyện của con trẻ, làm nghề gì có quan trọng đâu."

      A Kiều bị Hạng Vân Độc gọi là "con trẻ", bĩu môi có vẻ hài lòng.

      "Vậy là gì của Trần Kiều?"

      "Tôi là người giám hộ của bé. bé luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, hôm qua lại là ngày đầu tiên học, lạ nước lạ cái, bé có thể có mâu thuẫn gì với bạn học cơ chứ? Tôi muốn nghe xem phụ huynh học sinh kia thế nào."

      Tốc độ của Hạng Vân Độc nhanh nhưng từng từ từng chữ đều ràng, tỏ ra mình chẳng có gì phải sợ, lại còn rất có thời gian chuyện.

      Về điểm này, A Kiều lại rất hài lòng. đứng đó, khoanh tay, vênh mặt lên, tuy chẳng lời nào nhưng cái vẻ kiêu căng khuôn mặt thể bất mãn với chủ nhiệm lớp.

      Chủ nhiệm lớp bị kẹp giữa mẹ của Trịnh An Ni và Hạng Vân Độc, cả hai bên đều khó xử lý. Ban đầu giáo vốn định bảo Trần Kiều tới nhà bên kia nhận lỗi, sau đó mới có thể trấn an mẹ Trịnh.

      Mẹ Trịnh cần biết lý lẽ là gì đành, người trước mặt có vẻ hiểu lý lẽ nhưng lại càng khó xử lý hơn.

      dở chừng, chủ nhiệm giáo dục vào phòng. giáo này vốn định tìm giáo Vương có việc, thấy tình hình như vậy bèn hỏi xem có chuyện gì.

      Chủ nhiệm lớp đành phải rằng Trịnh An Ni xin nghỉ tuần, bảo là do hôm qua bị học sinh mới chuyển tới hù dọa trong nhà vệ sinh.

      Chủ nhiệm giáo dục tầm bốn mươi mấy tuổi, người gầy khô, đeo cặp kính gọng mỏng, mặt có mấy nếp nhăn hằn sâu, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm khắc nhưng A Kiều lại cảm thấy giáo này rất dễ gần bởi người giáo có mùi hương nến thoang thoảng.

      Chủ nhiệm giáo dục vừa nghe chuyện này liên quan tới Trịnh An Ni mím môi. Trịnh An Ni vốn chẳng là học sinh ngoan ngoãn gì, nàng hù dọa người khác giáo còn tin, nàng bị dọa cho sợ phát khiếp căn bản chủ nhiệm giáo dục chẳng tin chút nào.

      "Vẫn có số việc còn chưa hiểu , cần phải đọc kỹ hồ sơ học sinh hơn chút." Chủ nhiệm giáo dục nhàng nhắc nhở, đừng thấy mẹ của Trịnh An Ni ở trong ban phụ huynh mà nghĩ là Trịnh An Ni là học sinh tốt.

      "Em là Trần Kiều phải ? Em xem, hôm qua tại sao em và Trịnh An Ni lại xung đột với nhau?" Chủ nhiệm giáo dục cố gắng tỏ ra ôn hòa, hỏi.

      A Kiều chớp mắt: "Bạn ấy dẫn em vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh này bị ma ám, rồi bóng đèn nhấp nháy, tự nhiên bạn ấy lại sợ." Cơ bản những gì là đúng .

      Mặt chủ nhiệm giáo dục đỏ bừng lên. giáo Vương chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục mất kiểm soát như thế: " năng vớ vẩn! Như vậy là loan truyền tin đồn thất thiệt, gây hoang mang!"

      rồi giáo lập tức gọi mấy tụ tập bên ngoài nhà vệ sinh khi ấy vào văn phòng mình, tra hỏi từng người , người mở miệng những người khác cũng phải theo.

      A Kiều cũng chờ bên ngoài văn phòng, Hạng Vân Độc cũng chờ với . đứng cạnh A Kiều, gọi điện thoại cho Khương Thần: "Tôi có chút việc, đến muộn."

      Ước chừng hôm nay đến cũng chỉ ngồi đó mà chẳng làm được gì, dập máy, an ủi A Kiều mấy lời: " sao. Hồi tôi còn học cứ mấy ngày lại phải lên văn phòng nghe răn dạy lần."

      Đây là lời dối. lừa A Kiều để cảm thấy nhõm hơn chút chứ thực ra hồi học tính vẫn như bây giờ, ai giận dỗi người đó tự khó chịu, quan tâm.

      Đến lượt A Kiều vào văn phòng, vừa mở cửa vào bị gương bát quái nóc văn phòng chiếu vào mặt.

      Gương bát quái làm bị chói, mắt hoa lên, suýt ngã. Hạng Vân Độc vốn tựa vào tường hành lang vội vàng bước tới đỡ .

      A Kiều cố lấy lại bình tĩnh, nhìn tấm gương bát quái kia, hóa ra lại là đồ , có chút tác dụng. Khi nãy đề phòng gì nên mới bị chói mắt.

      Ai ngờ vừa bước vào văn phòng, còn cảm thấy khói chịu hơn. Thảo nào chủ nhiệm giáo dục vừa nghe thấy chữ "ma" nổi giận đùng đùng như thế, văn phòng của giáo này có cả tượng phật bằng gỗ, thậm chí tường còn treo bức tranh thêu chữ thập hình Quan Bồ Tát.

      Đầu A Kiều ong lên, phần là thần hồn nát thần tính, tự mình họa mình. khép mắt lại, mặt mày trắng bệnh.

      "Em mệt à?" Hạng Vân Độc hỏi.

      Đại khái là chủ nhiệm giáo dục biết chuyện, Trịnh An Ni định hù dọa bạn học mới, nhưng cuối cùng lại tự mình dọa mình, vốn định gọi A Kiều vào an ủi mấy câu, thấy có vẻ mệt mỏi nên hào phóng cho nghỉ: "Bạn Trần Kiều nghỉ ngơi ngày . Về phần Trịnh An Ni, tôi cầu bạn ấy viết bản kiểm điềm rồi tới văn phòng của tôi, tôi đích thân nghe bạn ấy đọc."

      Mấy người tới xem cho vui, biết mà báo cũng phải viết kiểm điểm hết.

      lần trước can đảm được như A Kiều, bị nhốt trong nhà vệ sinh cả đêm, sau đó ốm liệt giường mấy ngày liền, nhất quyết chịu tới trường nữa, phụ huynh có cách nào khác đành phải chuyển trường cho con.

      Khi ấy chủ nhiệm giáo dục hỏi ra được cái gì, sợ Trịnh An Ni bằng chết, chịu gì cả nhưng lần này Trịnh An Ni chắc chắn bị trừng phạt.

      Tuy A Kiều bị gương bát quái làm cho chói mắt nhưng cuối cùng cũng hiểu cái gì làm ma nữ mặc đồng phục bị thương.

      Chiếc gương này treo trần văn phòng, đối diện hành lang.

      Mấy bị gọi vào văn phòng thầm than thở, ai mà biết chủ nhiệm giáo dục dị ứng với "ma" cơ chứ, ai mà dám nhắc tới chữ ma, giáo có thể mắng người đó tới mức ngẩng đầu lên được.

      Trước đây từng có lời đồn diễn đàn của trường, chứng sợ ma của chủ nhiệm giáo dục bắt nguồn từ việc học sinh của giáo này nhảy lầu.

      Khi đó giáo còn chưa phải là chủ nhiệm Hách mà mới là giáo Hách. Do có tác phong nghiêm khắc, thường xuyên sát sao đốc thúc học sinh học hành nên học sinh lớp giáo này luôn dẫn đầu toàn trường cả về thành tích từng môn lẫn tổng điểm.

      Nhưng dù ở vùng đất cằn cỗi nào cũng có thể nở ra những bông hoa tình .

      giáo Hách bắt được đôi sớm, trong đó người con trai có thành tích rất tốt, chỉ có thành tích bình thường nhưng với thành tích của , thi vào trường đại học bình thường vẫn thành vấn đề.

      giáo Hách gọi hai học sinh này vào văn phòng, hết dùng tình cảm lại dùng lý lẽ để thuyết phục. Viên đạn mang tên " sớm ảnh hưởng tới học tập" bắn trăm lần lại được bắn thêm lần thứ trăm lẻ .

      Sau đó giáo còn mời phụ huynh tới, dưới tình huống đặc biệt như thế này, hai bên đều lấy mục đích chủ yếu là duy trì ổn định, đầu tiên phải làm cho con trẻ bình tĩnh rồi từ từ ngăn cách, dẫn dắt hai người tập trung vào học tập. Thi xong rồi, ai còn cấm cản bọn họ đương làm gì.

      Nhưng tại chính tại thời điểm này, kia lại phát ra mình bị bệnh.

      Bởi cả hai người còn quá trẻ nên nỗi đau đớn này bị phóng đại hơn hẳn bình thường, hai người liền trình diễn màn "sinh tử luyến" kinh thiên động địa [1], lên kế hoạch bỏ trốn với nhau, bị giáo Hách phát . Chuyện lớn như thế này đương nhiên phải thông báo với phụ huynh, phụ huynh nhà kia dứt khoát cho nghỉ học.

      [1] Phim “Trái tim mùa thu” của HQ chiếu ở TQ lấy tên là “Lam sắc sinh tử luyến”, trong đó có đoạn nam nữ chính nhau bị gia đình phản đối, nữ chính bị ung thư, nam nữ chính bỏ trốn với nhau. Ý ở đây là hai học sinh này cũng diễn lại màn tương tự như phim.

      Có lẽ bởi tình tan vỡ lại cộng thêm bệnh tật trở thành hai đòn liên tiếp giáng mạnh xuống, ngày kia quay lại trường học lấy đồ đạc cũng là ngày nhảy từ Hồng Lâu xuống.

      Chàng trai bị ảnh hưởng nặng nề, cũng chuyển trường, rời trường Trung học số 1.

      Từ đó, chủ nhiệm Hách bắt đầu sợ "ma", sợ tới mức phải bày tượng Phật trong văn phòng, lúc nào cũng cầm Phật châu trong tay, hơn nữa mỗi lần tới Tiết Thanh minh, giáo lén đốt tiền giấy ở chỗ học sinh nữ kia rơi xuống. Học sinh trong trường cũng từng nhìn thấy cảnh này.

      Trịnh An Ni dùng chuyện "ma ám" để đùa giỡn, hù dọa bạn học mới, phen này đương nhiên là đen rồi, còn rất đen là đằng khác.

      A Kiều dỏng tai lên nghe hết những lời bàn tán đó. thả hồn thức của mình tới chào hỏi ma nữ mặc đồng phục trong nhà vệ sinh, hôm nay tới, ngày mai tới chơi ấy sau.

      Nhân tiện cũng muốn hỏi ấy xem ấy có phải là nghĩ quẩn kia .
      Last edited: 23/9/20

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 24: A Kiều, hôm nay phát tài ?

      Phát tài!

      Hạng Vân Độc còn phải tới cục cảnh sát. Để mình, yên tâm cho lắm.

      Nhưng A Kiều lại chẳng có vấn đề gì với việc phải ở mình, cầm chiếc túi , chuẩn bị tới chỗ Tiền Nhị để bán ít đồ chôn cùng, sao đó định tới tìm Hồ Dao chơi lúc.

      lên kế hoạch đầy đủ cả rồi.

      Nhưng mà những chuyện này sao có thể cho Hạng Vân Độc, kiếm cớ: "Em muốn ra ngoài mua sắm chút."

      Hạng Vân Độc cân nhắc rồi đưa tới chỗ giao lộ gần cục cảnh sát, với : "Bữa trưa mà có thời gian rảnh tôi đưa em ăn."

      A Kiều hứa rằng mình lung tung, chỉ loanh quanh trong trung tâm thương mại phố này thôi nhưng Hạng Vân Độc vừa phóng xe , bắt chiếc taxi, đưa danh thiếp của Tiền Nhị cho tài xế.

      Lúc Hạng Vân Độc tới được cục cảnh sát, tiểu đội được phân công nhiệm vụ, chuẩn bị xuất phát.

      Tất cả mọi người ai cũng biết đội trưởng cũ giờ chỉ ngồi , được làm gì. Cả đám đều ức chế trong lòng. Đội trưởng Cung mới tới này có phong cách làm việc hoàn toàn khác với đội trưởng Hạng, đúng là đồ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế [1]. Mọi người làm việc dưới chỉ huy của ta mà chẳng thể nào quen cho nổi.

      [1] Rối loạn ám ảnh chưỡng chế (OCD) rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng có lý do chính đáng và phải thực các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng. Thường dùng để chỉ người quá nguyên tắc, cố ép mọi thứ vào khuôn khổ cách cứng nhắc.
      Cung Luật tới từ lâu, ta thấy Hạng Vân Độc đến muộn như thế, liếc cái rồi tiếp tục phân công công việc. Hai người đội tiến hành điều tra, giữ liên lạc với phân cục ở các khu, thề phải bắt được tên tội phạm truy nã chạy trốn tới Giang Thành kia về quy án.

      Sau khi công bố nhiệm vụ, ta nhìn Hạng Vân Độc: "Đội phó Hạng ngồi trực ở cục cảnh sát, có chuyện gì phải kịp thời liên lạc. Hồ sơ vụ án cũ ngày hôm qua mà có manh mối gì phải kịp thời thông báo."

      Tiểu Chu là người đầu tiên kìm nén nổi: "Đội trưởng Cung, những vụ án chết đó mà chỉ đọc hồ sơ tìm được manh mối mới gì chứ, đến thần tiên cũng phá được." Những hành vi gây án nghiêm trọng cần phải bị truy tố nhưng mọi người ai chẳng ngầm hiểu với nhau rằng sau thời gian nhất định, tỷ lệ phá án quá thấp.

      Huống hồ cứ coi như phát manh mối , đó cũng là phát của đội trưởng Hạng, việc gì phải kịp thời thông báo cho Cung Luật? Để ta cướp công chắc?

      Hạng Vân Độc đưa mắt nhìn Tiểu Chu, Tiểu Chu lập tức im tịt. Mọi người đều hiểu ý , công việc trước mắt mới quan trọng, mấy chuyện vặt vãnh này để sau này sau.

      Cung Luật nhìn các thành viên trong đội lượt. Những người trước mặt vẫn chỉ phục Hạng Vân Độc. Dù ta là người được tổng cục điều tới đây, những người này vẫn phục ta, lập uy được.

      Mọi người ai cũng có nhiệm vụ của mình, Hạng Vân Độc lại tiếp tục ngồi xem hồ sơ vụ án. Lật trong đống hồ sơ vụ án ngồn ngộn, rút tập hồ sơ về vụ án ở số 45 đường Linh Đốn, mở ra, đọc kỹ.

      Gia đình bị hại phải người quê gốc ở Giang Thành mà là từ nơi khác chuyển tới, mới tới Giang Thành lâu, tiền cho vay mua nhà còn chưa chả hết. Sau khi gia đình ba người này gặp nạn, cảnh sát còn phải mất thời gian mới tìm được người thân của bọn họ.

      Nhưng mà thời cơ gây án của hung thủ này vừa chuẩn. Nhà 1804 chỉ có nhà sát vách là 1803, hung thủ chọn đúng thời điểm cả gia đình bên nhà 1803 du lịch, giết chết cả gia đình ba người bằng phương thức vô cùng dã man.

      Ông chủ nhà ngã gục ngay ở phòng khách cửa, bà chủ nhà bị giết hại trong phòng bếp. Còn đứa con của gia đình này, bé trai mới bảy tám tuổi, theo dấu vết để lại trong trường hung thủ lôi đứa bé từ dưới sô pha ra rồi giết hại cách tàn nhẫn.

      Mãi tới khi gia đình bên nhà số 1803 du lịch trở về, phát ra có mùi hôi thối bốc ra từng nhà bên cạnh, lúc này mới có người gọi tới công ty bất động sản và báo cảnh sát.

      trường được ghi lại bằng ảnh chụp, máu tràn mặt đất, những vết máu khô nhuộm đỏ cả sàn nhà.

      Hạng Vân Độc châm điếu thuốc. Nghĩ đến mấy sinh viên mà người môi giới nhà đất kia nhắc đến, lên mạng tìm livestream tìm hiểu bí mật của những căn nhà từng xảy ra án mạng. Cuối cùng cũng tìm thấy. Tuy lúc tung lên mạng, vị trí cụ thể của căn nhà bị đánh mosaic để che nhưng nhìn khu nhà, biết đây là số 45 đường Linh Đốn.

      Click mở video rồi xem lát, Hạng Vân Độc biết bọn họ có tổng cộng hai người, trong đó có người là chủ tài khoản weibo, người khác chuẩn bị thiết bị, hai người đội mũ gắn đèn đèn đầu, nhìn trông cũng rất ra dáng.

      Từ lúc vào khu nhà, chủ weibo miêu tả kỹ càng cho khán giả nghe về vụ án giết người này, ngôn từ rất giật gân, còn kể nhiều chuyện về vụ tòa nhà số 8 bị ma ám ra sao sau vụ giết người đó.

      Đó đều là những kịch bản quen thuộc trong phim kinh dị. A Kiều rủ Hạng Vân Độc xem phim kinh dị mấy hôm, sắp phát chán với những thứ kinh dị kiểu này rồi.

      Chờ vào tòa nhà số 8, chủ weibo lại bắt đầu khuấy động khí, trong tòa nhà tối tăm lạnh lẽo, đèn cũng mờ mịt. Thậm chí cậu ta còn lấy cả Phật châu gì đó ra "Cầu Bồ Tát phù hộ!" rồi vừa lải nhải liên tục vừa cảm ơn mọi người ủng hộ.

      Chủ weibo này vẫn là người mới, tới căn nhà xảy ra vụ án vốn để thu hút chú ý, có rất ít livestreamer nổi tiếng lại làm chương trình livestream kinh dị, nhưng loại chương trình này lại có rất nhiều khán giả tò mò muốn xem. Cậu ta bộ vòng tầng mười tám nhận được rất quà tặng ảo.

      Hạng Vân Độc ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn họ tới trước cửa nhà số 1804, dâng lễ lên cho Bồ Tát ở cửa, còn châm nén hương. Hai người thành khẩn bái lạy Bồ Tát, khán giả lại càng cảm nhận được bầu khí kinh dị, đáng sợ ở nơi này, làm gì có ai rỗi việc mà thờ Bồ Tát tầng nhà bỏ làm gì.

      Bởi thế, chủ weibo càng nhận được nhiều quà.

      Thực ra những chương trình như thế này đều có tính chất biểu diễn, chỉ có điều hai người này chọn được đề tài hay, lúc diễn có hơi cường điệu cũng gây cảm giác giả tạo.

      Tuy vậy, phần sau của livestream này lại tối đen, chỉ có thể nghe được đủ thứ hiệu ứng thanh khác nhau và tiếng kêu sợ hãi của hai người họ, có cảm giác bị đánh sâu vào thị giác nên người xem bắt đầu mắng chửi chủ weibo lừa tiền, biết xấu hổ.

      Sau này, tài khoản weibo đăng livestream này bị report và block luôn.

      Hạng Vân Độc cầu nền tảng mạng xã hội cung cấp thông tin chi tiết vào cách thức liên hệ của chủ weibo, muốn hỏi xem rốt cuộc ngày hôm đó có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, bọn họ phá loại trường vụ án mạng, cần phải tới cục cảnh sát chuyến.

      Tuy nhiên nền tảng này lại từ chối yên cầu của , họ họ thuộc quản lý của cảnh sát địa phương Giang Thành, có vấn đề gì phải có lệnh từ cục cảnh sát ở thủ đô, họ mới có thể cung cấp thông tin.

      Hạng Vân Độc tức đến mức bật cười nhưng đúng là giờ vẫn còn chưa có đủ lý do, nếu muốn báo lên thực phải tới đó chuyến.

      Những chuyện rắc rối như thế này khiến người khác sợ phiền toái nên , nhưng Hạng Vân Độc nhàn rỗi tới mức xương cốt sắp rỉ cả ra rồi nên quyết định tới trường chụp mấy tấm ảnh để xem bị phá hoại đến mức độ nào.

      A Kiều tới khu bán đồ cổ, theo con đường lần trước, tìm tới cửa hàng của Tiền Nhị.

      Tiền Nhị ngáp dài cái bỗng lại nhìn thấy A Kiều, gã lập tức nhận ra ngay. Vẻ bề ngoài của này hiếm có lắm rồi, lại còn đeo thứ quý hiếm người, làm sao gã nhớ cho được.

      Gã chạy ngay ra cửa đón : " Trần, đúng là hôm nay rồng đến nhà tôm, cơn gió nào đưa tới đây thế này?"

      A Kiều rào trước đón sau gì với : " phải là ông muốn mua đồ sao?"

      Tiền Nhị biết ngay hôm nay tới đây ắt phải có chuyện gì đó. Mới từng ấy tuổi, lại mặc toàn đồ đắt tiền như thế, gã còn tưởng rằng bán đồ, ngờ lại bán.

      Biết tới để chuyện làm ăn, Tiền Nhị càng đon đả hơn, dẫn A Kiều vào trong, rót cho ly trà: " biết trong tay Trần có gì?"

      A Kiều bán thị nữ tượng gốm. để hai bức tượng lại hầm mộ, mang hai bức tượng ra ngoài. Hai thị nữ này theo rất lâu, rất hiểu ý , hơn nữa họ còn hầu hạ nữa đấy. giờ, nhân lúc A Kiều và Hạng Vân Độc có ở nhà, họ quét nhà, giặt quần áo, trải giường gấp chăn, vô cùng chu đáo.

      A Kiều còn vàng và ngọc trong tay, lời, xòe tay ra, bên trong là miếng vàng hình móng ngựa.

      Tiền Nhị hít vào hơi, vội vàng kéo cửa cuốn của cửa hàng xuống nửa, vừa kéo vừa : "Bà của tôi ơi, thứ này mà cũng dám lấy thẳng ra luôn thế à?"

      A Kiều nhìn gã đầy vẻ nghi hoặc. thế nào? Có phải thứ quý giá gì đâu.

      Tiền Nhị nhanh chóng quay trở lại bàn, lấy đủ loại thiết bị ra, quan sát, cân đong, sờ vuốt hồi, kiểm tra miếng vàng tới nửa giờ đồng hồ mới xác định được đây là đồ .

      Tiền Nhị rất tự tin vào con mắt tinh đời của bản thân mình, nhìn chằm chằm miếng vàng hình vó ngựa sáng lấp lánh, nuốt nước bọt. Thứ này lúc nào chẳng có người muốn mua nhưng gã chưa bao giờ gặp được ai chuyện làm ăn mà chưa cần thăm dò giá, cò kè mặc cả gì lấy đồ ra luôn như thế.

      Vốn dĩ gã có đủ thứ mánh khóe buôn bán nhưng thấy A Kiều "thẳng thắn" như thế, lại hơi lưỡng lự. Thịt luôn? Hay là thả dây câu dài để bắt con cá lớn đây?

      A Kiều thích dài dòng: "Giá bao nhiêu?"

      ...

      Tiền Nhị lau mồ hôi trán: " cứ cừ từ, tôi phải tìm được người mua chứ. Nhưng cứ yên tâm, tôi làm ăn , chỉ xin ít phí trung gian thôi, chắc chắn để bị thiệt đâu."

      Đúng là Tiền Nhị nuốt trôi được miếng vàng to thế này, gã hỏi: " có cần bán gấp ? Nếu bán gấp sợ phải để rẻ chút."

      A Kiều có tiền, cần bán gấp: "Bao nhiêu?"

      Tiền Nhị cho con số, sau đó tiếp: "Vật này có nguồn gốc bất chính đấy chứ?" Mộ thời này còn được khai quật, nhỡ đâu có nguồn gốc tốt, gã sợ mình cũng bị kéo theo.

      A Kiều gật đầu đồng ý: "Cũng được."

      Tiền Nhị đoán gia đình nhà vị này có vẻ khó lường, dám ép giá quá đáng, còn tỏ ý sẵn lòng để mặc cả, kết quả là người ta thèm nâng giá xu nào đồng ý luôn, như thế lại khiến gã hơi xấu hổ. Cuối cùng, bà này còn : "Lần sau lại tới gặp ông tiếp."

      Tiền Nhị: ... Còn gì nữa đây? Nhà các người bán sỉ à?

      Về tiền nong đương nhiên là nhận tiền đặt cọc trước, chờ tìm được người mua, đưa nốt chỗ còn lại cho A Kiều. Trong vụ làm ăn này, gã chỉ kiếm được phần phí trung gian, còn có khoản chênh lệch khá lớn.

      Vốn dĩ gã nghĩ cách để thuyết phục A Kiều để thứ này lại, cuối cùng cầm hai vạn đồng tiền đặt cọc rồi đặt đồ xuống luôn.

      "Tin tôi thế à? sợ tôi lấy đồ rồi bỏ trốn hay sao?" Tiền Nhị nhìn cách làm ăn của , cảm thấy này chỉ xuất thân từ gia đình giàu có thôi đâu, ước chừng bên trong còn có rất nhiều bí mật, chừng thứ này còn là đồ trộm từ trong nhà ra để bán lấy tiền tiêu vặt.

      Gã suy đoán như thế.

      A Kiều bật cười, "Ông dám."

      Tiền Nhị là kẻ xảo quyệt nhưng xảo quyệt tới mức dám lừa cả ma gã còn non lắm. Nếu như gã dám cầm đồ chạy trốn A Kiều quyết định để nếm thử cảm giác bị ma đuổi xem thế nào. Sau khi học được đủ điều từ phim kinh dị, cộng thêm việc thực hành với Trịnh An Ni, giờ lành nghề lắm rồi.

      A Kiều càng tỏ vẻ sợ hãi, Tiền Nhị càng dám làm vừa nhưng gã vẫn kìm nén nổi tò mò: "Nhà Trần đây... làm gì ấy nhỉ?"

      Ngay từ đầu, Tiền Nhị cảm thấy đại khái là nhà họ Trần làm "công tác ngầm" (đào mộ). Nhưng rồi sau đó gã lại cảm thấy A Kiều hề có dáng vẻ của người làm nghề này, những người như thế thường hay chột dạ.

      A Kiều lườm gã cái, cảm thấy Tiền Nhị rách việc, vì thế đáp: "Chủ nhân ngôi mộ cho tôi."

      Vốn định hù dọa Tiền Nhị, khiến gã dám giở trò gì khuất tất, nhưng ai ngờ Tiền Nhị lại như hiểu ra điều gì, dựng ngón tay cái lên với A Kiều: "Lợi hại, lợi hại."

      Gã chỉ cho rằng người trong gia đình A Kiều có khả năng giao tiếp với quỷ thần. Làm cái nghề này ấy à, nếu giỏi chắc chắn kiếm được bộn tiền. Thảo nào lần trước Hạng Vân Độc lại hỏi mua hương sừng tê giác ở chỗ gã, hóa ra là dùng vào việc này.

      Chuyện của lão Hàn lên đài lên báo lên TV, vang động cả thành phố, giết cảnh sát là hành động phạm tội nghiêm trọng. Tiền Nhị biết Hạng Vân Độc, đương nhiên cũng biết Lão Hàn. Liên hệ mấy chuyện này với nhau, gã khôn vặt này đoán được chân tướng việc.

      A Kiều thấy gã hỏi gì thêm, cầm tiền luôn. Tiền Nhị tiễn ra tận cửa.

      Cái người mà Tiền Nhị gọi là thằng bạn chuyên sưu tầm hương liệu kia ra chính là bản thân gã. Gã cũng có chút hiểu biết về mặt này, thi thoảng lại bán mấy tấm gương bát quái, tượng Phật gì đó, làm hoạt động truyền bá văn hóa truyền thống ấy mà. Gặp được người có hiểu biết đích thực như A Kiều, gã nhanh chóng nghĩ tới chuyện tạo dựng quan hệ.

      Nhưng A Kiều thèm để ý đến gã. Giờ túi có tiền rồi, chuyện muốn làm nhất giờ là tới trước cửa cục cảnh sát để chờ Hạng Vân Độc nghỉ ăn trưa, muốn mời Hạng Vân Độc ăn bữa.

      Hạng Vân Độc cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài luôn.

      Nếu A Kiều bảo chỗ đó từng được làm phép, rất yên bình có nghĩa là hai sinh viên kia tự biên tự diễn cảnh "ma ám". Nhưng hôm qua qua chỗ đó, cảm thấy có gì đó bình thường, xem video lại càng thấy ổn.

      trời sinh có trực giác nhạy bén hơn những người khác, vẫn muốn qua đó xem thế nào.

      vừa lái xe ra thấy A Kiều đứng hút trà sữa chờ đợi ngoài cổng. giờ còn tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, hiểu sao lại tới sớm thế này.

      Hạng Vân Độc hạ cửa xe xuống: "Em tới rồi sao vào?"

      A Kiều xua tay, quốc huy như mặt trời , cửa phân cục còn có cái to đùng. có thể vào nhưng căn bản là được thoải mái cho lắm, hơn nữa còn sắp tới giữa trưa.

      Tuy nuốt phù hoàn dương nhưng giữa trưa vẫn là thời gian yếu ớt nhất trong ngày. Hằng ngày, vào giờ đó, thường ngủ chốc.

      Gặp cũng gặp rồi, quyết định đưa luôn, dặn : "Tôi có việc cần làm. Tới đó em cứ ngồi xe chờ tôi, xong việc tôi đưa em ăn pizza."

      A Kiều ôm bọc tiền, rất muốn mời ăn nhưng , định cho Hạng Vân Độc niềm vui bất ngờ.

      Hạng Vân Độc lái xe tới số 45 đường Linh Đốn, bảo A Kiều chờ trong xe rồi mình vào tòa nhà số 8.

      A Kiều vốn chuẩn bị ngủ giấc nhưng nhắm mắt lại mãi ngủ yên được. quyết định xuống xe, lên tầng tìm Hạng Vân Độc.

      Thang máy lên tới tầng 18, đầu tiên phải tới tầng 17 rồi thang bộ lên. Trước cửa dẫn vào tầng này còn dán mấy tấm bùa bằng giấy vàng, ngoài ra hai bức tranh Tết dán hai bên cửa cũ lắm rồi, mép giấy cuộn cả lên, nhìn bề ngoài có thể thấy chỗ này đúng là lâu có người ở.

      Tầng này có hộ gia đình nào cả, cả tầng bị lớp bụi bao phủ, đến cửa sổ cũng xám xịt. Bên ngoài trời nắng chang chang mà bên trong cứ như vào ngày trời u.

      Hạng Vân Độc tới nhà số 1804. Trước cửa căn nhà này có bức tượng phật, còn có lư hương bên cạnh, trong đó có lớp tro hương rất dày, hai mâm đặt lễ đều trống .

      Cửa bị phá khóa. Hạng Vân Độc nhíu mày, mấy đứa sinh viên này thiếu hiểu biết, dám xông vào trường vụ án vì mục đích giải trí, thế nào cũng phải gọi chúng về cục cảnh sát để xử lý nghiêm khắc mới được.

      đẩy cửa vào, muốn nhìn xem trường vụ án bị phá hỏng hay chưa. Vừa vào phòng khách, cảm thấy có gì đó ổn, như thể bị người nào hoặc thứ gì đó nhìn chằm chằm.

      Kiểu nhìn này thuộc về con người, phải ma.

      Lúc ở chung phòng với Lão Hàn, chẳng có cảm giác gì cả. Nếu như có thể cảm nhận thấy có nghĩa là ánh mắt này thực tồn tại.

      Hạng Vân Độc bỗng có linh cảm, tim như chững lại nhịp. Tiểu Chu và những người khác kiểm tra các nhà nghỉ, khách sạn ở Giang Thành, khám xét toàn bộ những phòng massage trong khách sạn, thậm chí còn điều tra những chỗ làm giấy tờ giả mà tìm thấy tung tích của Trương Phong.

      Nếu Trương Phong có chỗ dừng chân thể trốn ở Giang Thành trong thời gian dài như thế.

      Ai mà nghĩ tới việc kiểm tra căn nhà từng xảy ra án mạng cơ chứ? Nơi này gần như là nơi an toàn nhất.

      Hạng Vân Độc bình tĩnh như thể có chuyện gì, định ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng của A Kiều lại vòng vào từ bên ngoài: "Hạng Vân Độc, ở đâu rồi?"

      Hạng Vân Độc đứng quay lưng về phía cửa sổ, trước mặt chiếc tủ với những mảnh kính vương vãi. Gương kính bên trong bị đập vỡ. Từ những tấm kính vỡ này, nhìn thấy đôi mắt lộ ra đằng sau bức màn.

      Đôi mắt này xuất thông tin về tội phạm bị truy nã phát phát lại TV, đôi mắt của Trương Phong.
      Last edited: 26/9/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 25: A Kiều, hôm nay sợ hãi ?

      Sợ!

      Ban đầu Trương Phong vốn định để Hạng Vân Độc , gã cho rằng Hạng Vân Độc còn chưa phát ra mình.

      Trốn chui trốn lủi khắp nơi cuối cùng mới tìm được chỗ dừng chân ở Giang Thành. Chỗ trốn này rất thoải mái, gã muốn bị bại lộ.

      Lần trước gã giả thần giả quỷ dọa hai đứa sinh viên kia chạy mất dép, lần này cũng định giở trò cũ. Nếu kẻ này vẫn chịu , gã đánh động chút.

      Gã chỉ cần làm kẻ này sợ chạy là được, tạo thêm lời đồn về căn nhà từng xảy ra án mạng này càng có ai dám tới.

      Nhưng đúng vào lúc này, gã lại nghe thấy giọng nữ yểu điệu, mềm như bông.

      lâu lắm rồi gã được thưởng thức mùi vị của đàn bà.

      Cảnh sát lùng sục khắp nơi, trọng điểm điều tra chính là những khách sạn và phòng massage. Đúng là Trương Phong đến chỗ đó , cởi quần định làm trẻ kia tưởng họ tới bắt mại dâm, thấy có động tĩnh đuổi gã ngay.

      Càng nghĩ tới đàn bà, bụng gã càng nóng như lửa đốt, ruột gan cồn cào, gần như đổi ý ngay lập tức.

      Trương Phong suy đoán đây đại khái là cặp đôi nhau, tới ngôi nhà từng xảy ra án mạng này để tìm hiểu bí mật như mấy sinh viên hôm trước, đúng là vừa đúng lúc mỡ dâng miệng mèo.

      Giết người đàn ông, giữ kia lại, chơi trò tình thú giữ căn nhà xảy ra án mạng này. Đến lúc đó nếm đủ mùi vị tình thú, gã để bọn họ trở thành đôi ma uyên ương.

      lâu nếm thử mùi vị kia, chỉ cần nghĩ đến thôi khiến cho bụng dưới của gã nóng rực. Gã nghĩ kể cả có làm lớn tiếng chút ngưới dưới tầng cũng dám lên xem thế nào.

      Đợi gã chơi chán, bỏ rồi, chẳng biết đến bao giờ hai thi thể này mới có thể bị phát .

      Trương Phong còn nghĩ đến chuyện làm thế nào để kia kêu rên từng tiếng, gã siết chặt con dao trong tay, chuẩn bị chờ kia vào hành động.

      nhàm chán quá lâu, được chơi trò gì vui, chỉ có thể ở đây buồn chết đến nơi rồi. Gã làm như lúc giết thứ ba, trói chặt bạn trai ta lại, để gã ta nhìn rồi lại bắt gã ta lựa chọn.

      Trương Phong còn đắm chìm trong dư vị sung sướng của gã, dư vị còn chưa qua , gã ăn đập.

      Hạng Vân Độc xách chiếc ghế dựa trong phòng khách lên nện vào chỗ gã náu. Chân ghế đập vào đầu gã, khiến Trương Phong choáng váng.

      Gã vốn tưởng người đàn ông này là loại người thường xuyên ngâm mình trong phòng gym, dù có luyện ra cơ bắp cuồn cuộn cũng chỉ được cái mẽ ngoài, căn bản chẳng được việc gì, ngờ ngươi này biết võ .

      Thế càng thể để kẻ này được.

      Trương Phong chưa hề đề phòng bị cho đập, cầm hung khí trong tay lao lên. Hạng Vân Độc chớp được thời cơ, ra tay trước, sao có thể để gã phản công, chỉ có điều Hạng Vân Độc có vũ khí, dưỡi dao quệt vào cánh tay , làm rách da.

      Nhưng Trương Phong lại ăn đấm. Lần này gã hơi sợ rồi, biết gặp phải thứ dữ, vội vàng giật lùi vào cạnh tường. Nghe thấy tiếng gọi của A Kiều bên ngoài càng lúc càng lại gần, nhe răng cười nhăn nhở với Hạng Vân Độc: "Bạn của bạn chắc xinh lắm, tươi non chứ hả?"

      Hạng Vân Độc tựa như nghe thấy. càng bình tĩnh bao nhiêu Trương Phong lại càng nôn nóng bấy nhiêu.

      Đến lúc gã lại xông tới, Hạng Vân Độc đánh cùi chỏ, đoạt lấy dao, ném dao , bẻ quặt cánh tay Trương Phong ra sau lưng, ấn gã xuống mặt đất. Tất cả các động tác liền mạch lưu loát, đưa tay tới eo và lưng gã khám xét, tìm thấy con dao găm được giấu bên eo Trương Phong.

      " giai, giai, em tới căn nhà xảy ra án mạng này để tìm hiểu bí mật thôi, kiểm tra địa điểm để chuẩn bị làm livestream ấy mà, người cùng nghề với nhau, tha cho em mà." Trương Phong đổi giọng ngay lập tức, chỗ này tối om, người này chưa chắc nhìn mặt gã, chừng có thể thả gã ra.

      Hạng Vân Độc câu nào, từ lúc phát ra nghi phạm cho đến lúc đè gã xuống đất cũng chỉ mất thời gian ngắn. lục soát lấy được hung khí trong ngươi gã ra, dùng còng tay khóa tay gã lại, định gọi mấy người Trương Thần tới đây.

      Bọn họ mòn cả gót giày tìm được, cuối cùng lại để tình cờ bắt gặp.

      Ban đầu Trương Phong chỉ nghĩa Hạng Vân Độc là người biết võ thôi, vẫn còn hy vọng biết đâu mình gặp may nhưng vừa nghe thấy tiếng còng tay, gã biết là cảnh sát. Trương Phong vốn nằm bẹp lại vùng lên mạnh mẽ, Hạng Vân Độc đè chân lên người gã mà gã còn có thể vặn vẹo nhổm dậy, tưởng rằng mình có thể thoát ra ngoài.

      Hạng Vân Độc dễ dàng còng tay gã lại, thấy gã vẫn liên tục giãy giụa, thúc cùi chỏ vào lưng Trương Phong cái, đẩy gã ngã rạp xuống mặt đất, lần này đánh cho gã co quắp cả người, mãi động đậy lại được.

      Vụ án này có ảnh hưởng xã hội rất xấu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nghi phạm hãm hiếp và giết chết ba người phụ nữ, người ba người phụ nữ bị hại này đầy những vết bầm tím. Khám nghiệm tử thi cho thấy trước khi chết bọn họ bị hành hạ ở nhiều cấp độ khác nhau.

      Nếu như phố xá sầm uất chưa chắc có thể bắt được gã nhưng ở trong cái nhà trống này, đánh nhau chọi mà còn có thể để gã chạy thoát có lỗi với nhiều năm đạt hạng nhất của Hạng Vân Độc.

      "Hạng Vân Độc, ở trong nhà à?"

      Từ lúc tới đến giờ, Hạng Vân Độc vẫn chưa tiếng nào, A Kiều biết có phải ở trong này .

      Thực ra đứng trước cửa được lúc rồi, chỉ có điều dám vào.

      Hạng Vân Độc nhìn thấy nhưng lại nhìn thấy trước cửa có vạch lấp lánh ánh vàng, vạch này chính là cấm chế nhưng cấm chế này càng lúc càng trở nên mờ nhạt, thấp thoáng lúc có lúc , sắp đứt đến nơi.

      A Kiều chắp hai tay định bái Bồ Tát, muốn thương lượng với Bồ Tát chút, cái nhà vàng của còn ở bên trong kia kìa, nhỡ đâu bị người ta đánh vỡ sao, thế nào cũng phải vào xem thế nào.

      Tập trung nhìn lúc, Bồ Tát này dường như nhiều năm được thờ cúng, cũng có ai tới đây quét tước, tượng khắc bằng gỗ khô giòn, lại còn nứt ra đoạn ở giữa, sương máu tụ lại càng lúc càng dày đặc.

      Đám sương máu kia dường như có sinh mệnh, mở rộng với tốc độ kinh ngời, thứ bị trấn giữ trong này sắp phá tan gông cùm xiềng xích.

      Trực giác mách bảo cho A Kiều có gì đó ổn, là cái thứ ma quỷ nào mà hung ác đến độ phải làm phiền tới vị Phật phải trấn giữ ở đây cơ chứ. vô cùng lo lắng, quay vào trong gào lên: "Hạng Vân Độc, mau ra đây ngay!"

      Nếu còn ra, thứ bên trong đó xông ra đấy!

      Hạng Vân Độc hề phát điều gì khác thường, còng Trương Phong lại, lúc này mới thở phào hơi, chuẩn bị gọi cả đội tới, bắt được tội phạm rồi.

      Thấy A Kiều ở bên ngoài càng gọi càng tỏ ra lo lắng, trả lời câu: "Tôi sao, đừng lo."

      Nhân lúc Hạng Vân Độc mất tập trung, Trương Phong nỗ lực gồng lên nhưng gã vẫn thể bò dậy, chỉ có thể lăn tới cạnh tường, tiếng động giòn tan vang lên, đầu gã đụng vào thứ gì đó ở góc tường, vội vàng lăn sang bên, hóa ra là cái lư hương.

      Theo thanh này, tượng Phật được đặt bên ngoài cũng đổ xuống, tượng khắc gỗ vốn rạn nứt vỡ thành hai nửa, lư hương dùng để thờ cúng trước tượng Phật cũng đổ ra, tro hương bị gió thổi tan bay đầy mặt đất.

      Vạch vàng mờ nhạt trước cửa giờ biến mất hoàn toàn, làn sương máu dường như lan tỏa ra xung quanh, đầu tiên chỉ lặng lẽ thăm dò, phát ra rốt cuộc chẳng có gì có thể giam cầm được nó, nó lập tức bùng ra.

      A Kiều vốn kính sợ Bồ Tát, dám cất bước vào, Bồ Tát ngã xuống, cắn răng chạy vào trong, giữ chặt lấy Hạng Vân Độc: " mau!"

      Hạng Vân Độc còn tưởng rằng sợ Trương Phong, an ủi : " sao, tôi bắt được gã ta rồi."

      Bởi Trương Phong vừa gây ầm ĩ như thế, Hạng Vân Độc đưa tay ra bẻ quặt cánh tay gã, Trương Phong nằm mặt đất đau đớn gào khóc, rốt cuộc còn sức mà bò dậy nữa, Hạng Vân Độc đạp cho gã đạp,

      Hạng Vân Độc đọc hồ sơ vụ án này, những người phụ nữ bị hại đều phải trải qua đủ các kiểu tra tấn khác nhau, đến phiên chính gã chỉ có bẻ tay cái chịu nổi rồi.

      A Kiều lo lắng đến mức chờ nổi nữa, ôm chặt lấy Hạng Vân Độc, định kéo ra ngoài. Thế mà Hạng Vân Độc lại bị kéo , A Kiều mạo hiểm sử dụng sức mạnh nhưng còn chưa kịp ra tới cạnh cửa cửa bị đóng sầm lại.

      Toàn bộ căn nhà lập tức trở nên lạnh lẽo, khí tràn ngập mùi máu tươi, thứ kia xuất rồi.

      Kẻ đầu tiên thét lên thảm thiết chính là Trương Phong, Hạng Vân Độc quay đầu lại, thấy ở giữa nhà, ở nơi vốn là chỗ thi thể của người bị hại nằm, cụm sương mù dần dần xuất , từ từ ngưng tụ thành hình người.

      Trong phòng bếp cũng có tiếng động truyền tới, có bóng người khác bay ra từ bên trong.

      người đàn ông, người phụ nữ.

      Ban đầu bọn họ còn chưa có hình dạng ràng, thân thể như sương mù nhưng càng tời gần lại càng nhìn được hơn, khuôn mặt và dáng người dần lộ ra.

      Hạng Vân Độc vừa nhìn thấy hai gương mặt này hôm qua trong bức ảnh chụp người bị hại nằm trong hồ sơ vụ án giết cả nhà phủ đẩy bụi ở cục cảnh sát.

      A Kiều và Hạng Vân Độc lối dẫn từ phòng khách ra cửa, "bà chủ nhà" từ trong bếp ra, Hạng Vân Độc bảo vệ A Kiều, lui từng bước về phía sau, lùi về tận giữa phòng khách.

      Bỗng có tiếng lạch cạch phát ra từ dưới sô pha, có bàn tay trẻ con vươn từ trong đó ra, "Bẹp" tiếng đập vào sàn nhà, để lại dấu tay mập mạp.

      Trương Phong lập tức ngã xuống bên cạnh sô pha, gã trợn mắt, hoảng hốt nhìn con ma trẻ con bò từ trong đó ra.

      Gã ở đây mười mấy ngày bình an vô , chẳng có chuyện gì xảy ra, thấy mấy lời đồn ma quỷ mạng chỉ khịt mũi coi thường, đám ma quỷ này, lúc còn sống còn bị kẻ khác làm thịt, chết rồi làm được cái rắm gì.

      Người xưa rất đúng, người mà ác đến ma còn phải sợ.

      Thấy thằng bé nhe hàm răng trắng hếu về phía gã, Trương Phong trợn mắt, ngất lịm.

      Ba con ma này đều có màu đỏ sẫm, thân thể tơi tả, mắt ánh lên ánh sáng đỏ quạch. Trước kia A Kiều từng với Hạng Vân Độc, ma cũng cần thể diện, giờ quyết định rút lại những lời này.

      Lúc chết trông thế nào lúc thành ma cũng trông như thế. Trước khi chết hẳn, ba người này bị treo lên cho chảy máu đến chết, cổ bị kéo dài ra, đầu vẹo sang bên.

      Nếu chỉ con ma trông thế thôi kinh lắm rồi, đằng này ba còn cùng vẹo đầu...

      A Kiều sợ hãi "Ô" lên tiếng, rúc vào ngực Hạng Vân Độc.

      Hồn ma của ba người nhà này bị trấn áp lâu lắm rồi, vẫn còn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng bản năng của bọn chúng là để cho hai người kia rời khỏi căn nhà này.

      Bố, mẹ và đứa con trai, mất tay mất chân, xương cốt thằng bé còn non nớt, bị thương nặng hơn cả, đầu gần như lìa khỏi cổ, nên đứng dậy trông cũng ra hình người.

      Bồ Tát trấn trong tòa nhà này quả là ghê gớm , ba người bọn họ vừa mới hóa thành lệ quỷ bị phong ấn ở đây. Bị giam nhiều năm như thế, đến người còn chịu được, gì ma quỷ.

      Người làm phép có lẽ chỉ hiểu biết nửa vời, tiêu tán oán khí của bọn họ mà là trấn áp cách bạo lực, ba con lệ quỷ này đói khát nhiều năm, thấy mùi máu xông ra.

      Nhưng ba người bọn họ xông tới trước mặt Hạng Vân Độc, chỉ dùng sáu lỗ máu nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc và A Kiều lúc rồi cùng bổ nhào vào người Trương Phong. Gã bị đập đầu rách da, máu chảy ra ngoài.

      Chỉ lỗ như thế làm sao đủ ăn, thằng bé cắn miếng lên cánh tay Trương Phong rồi hút máu.

      Trương Phong khi nãy còn hùng hổ khỏe mạnh như thế mà giờ nhìn bằng mắt thường cũng thấy gã bắt đầu rũ hẳn ra.

      "Ai!" A Kiều vẫn rúc đầu trong ngực Hạng Vân Độc, sợ hãi kêu lên tiếng, lệ quỷ từng nếm máu con người càng khó đầu thai hơn.

      Sở Phục có thể theo nàng như thế này là bởi khi sau chết, mọi oán hận của nàng ta đều tập trung người Lưu Triệt nhưng con ma bé như nàng ta làm sao có thể đến gần vị đế vương được thần Dạ Du che chở. Tuy là con ma oán hận nhưng nàng ta giết người, nếu bị kéo vào tầng mười tám ở địa ngục rồi.

      Đứa bé trai mất thần chí, sau biết bao nhiêu ngày đêm bụng đói như lửa đốt, hút được ngụm máu này, đến răng sữa cũng trở nên sắc nhọn hơn hẳn, đâm ngập vào cánh tay Trương Phong.

      Hạng Vân Độc sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Đến cả A Kiều cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lệ quỷ hại người chứ gì Hạng Vân Độc, phản ứng đầu tiên của là phải đưa A Kiều ra khỏi đây trước.

      Nhân lúc mấy con ma kia ăn uống say sưa, ôm lấy A Kiều, định đưa ra cửa.

      Ma nữ vốn nằm bò hút máu, nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, chóp mũi nhúc nhích, nhìn về phía A Kiều. A Kiều là vật nhưng lại có thể bồi bổ hồn phách của ả.

      Hốc mắt ả còn mắt nữa, chỉ có hai lỗ máu nhìn trừng trừng, khiến A Kiều nhớ tới ánh mắt mình mỗi lần nhìn cá tôm thịt nướng, trốn sau lưng Hạng Vân Độc, ôm eo : "Phật châu Phật châu!"

      Lúc kinh hoàng sợ hãi, vẫn quên bùa hộ mệnh này, Phật châu xin được ở chùa Thông Huyền.

      Hạng Vân Độc chưa bao sợ phải đánh nhau với con người. Đến những tội phạm giết người như Trương Phong mà gặp phải cũng chỉ đánh mạnh chút là được, nhưng đối với ma quỷ, cũng biết phải đánh như thế nào.

      Trương Phong tỉnh lại, bản năng của con người chính là tìm mọi cách để sinh tồn. Cánh tay gã bị cắn nhưng chân vẫn còn hoạt động được, nhưng gã giãy giụa thế nào, đá chân khắp nơi cũng đá trúng được thực thể nào cả. Hạng Vân Độc nhìn vậy biết công kích vật lý thông thường chẳng có tác dụng gì với ba con ma này.

      Nếu như có tác dụng thể đối đầu với chúng được, huống hồ sau lưng còn có A Kiều.

      Lúc còn sống, A Kiều cũng chưa đánh nhau với người bao giờ, đến lúc chết rồi cũng có đánh nhau với ma đâu, làm gì trải qua chuyện như thế này. Thấy hai con ma kia đến cả đồng loại cũng tha, ôm chặt eo Hạng Vân Độc, nhắm tịt mắt lại.

      Có A Kiều bám chặt người nhưng hành động của Hạng Vân Độc vẫn chậm chạp chút nào, như có trọng lượng. Thấy ma nữ lao về phía này, vung nắm đấm, thế mà lại có thể đánh vào ma nữ, khiến ả phải lùi lại vài bước, ngã xuống đất.

      Cổ tay vừa đánh vào ma nữ đeo chuỗi Phật châu của chùa Thông Huyền.

      Nắm đấm này của Hạng Vân Độc như đánh vào bông nhưng lại khiến ma nữ ngã xuống đất. lắc lư nắm đấm, phải nghĩ cách chạy nhanh ra khỏi chỗ này thôi.

      Ma nữ bị thương, miệng phát ra tiếng gào rống nghẹn ngào, dẫn chồng ả ta tới đây.

      Người nhà chết rồi cũng vẫn thương nhau, ngay cả con ma trẻ con kia cắt chặt vào cánh tay Trương Phong cũng nhả ra, chạy ra giúp mẹ nó với cái miệng nhoe nhoét máu.

      Ma nam hét lên tiếng với con trai mình, con ma trẻ con dùng cả tay lẫn chân bò tới trước cửa, xoay người nằm ra đó, nhìn A Kiều trừng trừng.

      A Kiều quan tâm Hạng Vân Độc có nghi ngờ hay nữa, hét tên Sở Phục lên nhưng Sở Phục vẫn còn ở trong huyết ngọc, ngủ li bì.

      Editor: Mẹ ơi... Chương này kinh quá... Làm xong thần kinh vẫn chưa phục hồi.
      Last edited: 26/9/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :