1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      A Hạnh

      Tác giả: Thập Tam Xuân
      Edit + Beta: Diệp Nhược Vân.

      Tình trạng bản gốc: 293c + 2 ngoại truyện.

      Tiến độ: Tuần nào cũng đăng

      Giới thiệu vắn tắt
      Nàng vốn là thiên kim đại tiểu thư nhà giàu sang bề thế, mười ngón tay ngọc ngà dính chút nước, thế mà xuyên vào gia đình nghèo khổi ở cổ đại, nàng làm như thế nào để thay đổi cuộc sống của nàng cùng người nhà?

      Nàng : Cả đời này ta khó có thể bất luận kẻ nào.

      : A Hạnh, nếu như nàng gọi tên ta trong giấc mộng, ta chết cũng cam tâm.
      Last edited: 19/4/16
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1.1: Xuyên qua

      Tống Thiệu Lâm nằm giường, người đắp mấy cái chăn mỏng, chăn lại có ít quần áo, thế mà vẫn ngăn được từng trận hàn khí của mùa đông.

      Nàng cuộn mình trong chăn, chăn màn ở đây có mùi. Ngày trước, nàng đắp đều là chăn lông ngỗng loại tốt nhất, vỏ chăn, ga giường mỗi ngày đều được thay, trừ mùi thơm quần áo ra, chút mùi khác đều có. Nhưng bây giờ, nàng ở trong cái chăn có mùi khác thường này, mà có cách nào giải quyết.

      Bởi vì nàng sốt. Toàn thân đều đau dữ dội. Bệnh giờ nghiêm trọng. Đoán chừng chỉ còn có thể kéo dài được vài ngày nữa. Đây chính là kết quả nàng muốn.

      Tuy nàng luôn nhắm mắt, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, thường xuyên có hai người khác nhau đến giúp này kéo chăn, hoặc là sờ chán nàng, lớn, , thô ráp, nhắn mềm mại.

      Nhưng Tống Thiệu Lâm muốn mở mắt xem bọn họ, nàng từ chối hết tất cả.

      Lúc này, nghe tiếng " Chi a" , có người nhàng đến, sau khi vào, đến bên cửa sổ, đóng lại( bởi vì nàng nghe được thanh đóng cửa sổ). Tống Thiệu Lâm cũng động, lòng suy nghĩ, đóng cửa sổ có ích gì? Nàng nhìn qua cái cửa sổ kia, rất nhiều chỗ giấy bị phá.

      Đúng vậy, là giấy, phải thủy tinh, nơi đây trời tối dùng đèn dầu, phải đèn điện, người nơi này cũng mặc cổ trang, nam nữ đền để tóc dài.

      Tống Thiệu lâm tự biết chuyện gì xảy ra, nàng xem qua vô số tiểu thuyết xuyên mạng, nàng ngày đó, ở lúc tai nạn xe xảy ra liền xuyên qua rồi. Thế nhưng vậy sao? Nàng nhất định phải tiếp nhận sao?

      Bất kể là ở nơi nào đều giống nhau, bất kể là ở đâu, nàng đều cảm thấy cuộc sống chút ý nghĩa, bởi vì mặc kệ nơi nào đều có Kiều Tranh...

      Người nọ sau khi đóng cửa sổ, tới bên giường. Tống Thiệu Lâm nhắm mắt chặt, vẫn nằm im. cần lo cho nàng, hãy để nàng tự sinh tự diệt ...

      Vì sao? nhau say đắm, người xa, cha mẹ liền đem nàng trở thành lễ vật đưa người khác. Chồng nàng ăn chơi trách táng, bạn thân nhất cùng chồng nàng ở cùng chỗ...

      sao? Coi như xuyên qua sao? Nơi này nàng muốn sao? Nàng nản lòng, tâm nàng mảnh hoang vu.

      Vì vậy nên để tâm đến nàng, cho phép nàng tự sinh tự diệt , chừng vài ngày nữa liền được giải thoát.

      Nhưng người kia nghe được nội tâm nàng gào thét, đem nàng nâng dậy, dựa vào ngực người kia. Tống Thiệu Lâm cũng phản kháng, nàng rơi vào vòng tay ấm áp, bả vai bé , bộ ngực mềm mại, người còn có mùi thơm nhàn nhạt.

      Tống Thiệu Lâm biết , đó là nữ tử có gương mặt đẹp, nàng từng mở mắt nhìn, nàng biết người nọ gọi là " A Ngân".

      "Tiểu muội, uống chút canh gừng , thế mồ hôi mới toát ra, bệnh khỏi!" Tiếng A Ngân ôn nhu, nghe là biết mười lăm, mười sáu tuổi.

      mùi canh gừng phả vào mặt, Tống Thiệu Lâm vẫn há miệng, mí mắt cử động lấy cái.

      Tại sao phải khỏi bệnh? Cứ như vậy, xong hết mọi chuyện, cần phải chịu đau khổ, lòng bao giờ đau nữa. Nàng có hứng thú muốn biết cái thế giới này, bất kể là gì, nàng đều hứng thú, nàng mệt mỏi quá, nàng muốn nghỉ ngơi.

      Lại có người tới, người này bước chân khác trầm ổn, Tống Thiệu lâm Biết , người này là phụ thân của thân thể này.

      đến bên cạnh A Ngân, lo lắng hỏi: " Thế nào rồi? A Hạnh vẫn chưa tỉnh ?"

      "Đúng vậy a, cho nàng ăn, nàng ăn, mực hôn mê, bây giờ phải làm thế nào mới được, thực khiến người ta sốt ruột." Giọng A Ngân tràn ngập lo lắng ân cần, có thể thấy nàng rất quan tâm tiểu muội.

      "Có lẽ nên tìm đại phu nhìn nàng chút, thế nhưng nhà....Ài...."

      Nhà này rất nghèo, vô cùng nghèo, thức ăn họ đút cho nàng đều là từ loại hạt gì đó nấu thành cháo, mùi vị rất quái dị, đừng nàng có tâm tự để ăn uống, coi như là có cũng thể nuốt xuống.

      Ngày trước đều là gạo thượng đẳng trộn cùng ít quả hạnh, dùng máy nghiền nát, rồi từ từ nấu thành, sau khi nấu chín, rắc dừa lên cùng ít đường. Đó là loại đò ăn tinh xảo, nhưng nàng cũng chỉ ăn mấy ngụm rồi thôi.

      "Nếu , cha, người đáp ứng cửa hôn nhân mà Lục bà , tiền sính lễ có thể dùng cho tiểu muội chữa bệnh, người cũng có thể mua chiếc xe ngựa chở đồ cho khách, phải ra bến tàu chuyển hàng cực khổ nữa."

      " được, A Ngân, ta sao có thể cho con về làm thiếp người ta? Hồ Hưng kia nổi danh ham mê nữ sắc, vợ ba thiếp rồi, còn muốn nạp ngươi... Cuộc sống sau này dễ chịu."

      A Ngân giọng khóc: "Thế nhưng, cha, giờ còn có biện pháp khác sao? Hồ gia cùng với Tấn Vương có quan hệ họ hàng, nếu như ta đồng ý, chỉ sợ về sau sống nổi trong thành. Hơn nữa bệnh của tiểu muội cũng cần đại phu khám bệnh!"

      Người cha thở dài, sau đó nhàng : "Chuyện này đừng đáp ứng vội, về phần tiền thuốc men của A Hạnh. Cha nghĩ biện pháp."

      A Ngân từ giường đứng lên:" Cha, bên ngoài tuyến đóng dày thế kia, bến cảng đền đóng cửa, có thuyền cập bờ, có hàng để chuyển a!" Chính là vì như thế nên trong khoảng thời gian này nhà càng khó khăn.

      "Ta lên núi chém củi bán, trời lạnh như thế, củi lửa nhất định có giá tốt."

      Giọng A Ngân tràn đầy lo lắng: " Thế nhưng mà núi cao đường trơn, người lại... Hay cha đừng , chúng ta nghĩ biện pháp khác!"

      Chương 1.2


      " có việc gì, cha có thể làm, A Hạnh bệnh thể để lâu hơn được nữa, sốt cao giảm, lại ăn được gì, ta thực sợ..." Giọng ông có chút nghẹn ngào.

      "Ta đổi lấy ít tiền, mua thêm chút gạo về nấu cháo, bồi bổ cho A Hạnh."

      Tống Thiệu Lân nghe đến đó khỏi cảm động, nhà này tuy nghèo, nhưng giữa họ lại có dịu dàng nồng đậm, rất quan tâm, chiếu cố lẫn nhau. Mà nàng, tuy rằng ở nhà giàu sang, xa hoa, nhưng vẫn nhận được tình thân.

      A Hạnh này so với bản thân hạnh phúc hơn rất nhiều, đáng tiếc là mệnh bạc, như vậy chết rồi, nếu nàng cũng xuyên qua.

      "Cha..." A Ngân dường như vẫn muốn khuyên can, Tống Thiệu Lâm cũng biết tại sao A Ngân mực cản ông, vì cha nàng là người tàn tật, cánh tay ông gẫy.

      Tống Thiệu Lâm cũng đành lòng muốn ông vì nàng mà mạo hiểm đến nơi băng tuyết kia, nàng muốn , nhưng quá nặng đầu, toàn thân mềm nhũn, vốn bệnh nghiêm trọng, hơn nữa vài ngày ăn gì, toàn thân chút sức lực nào. Yết hầu giống như bị lửa đốt, đau đớn khó chịu, muốn cũng được.

      Trì hoãn lúc, người cha ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại A Ngân lo lắng to: " Cha, nhớ cẩn thận!"

      Thời gian sau đó, A Ngân ngừng lại trong phòng, cách khoảng thời gian lại chạy ra cửa nhìn chút. Tống Thiệu Lâm giờ đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố gắng chú ý đến ngoài cửa.

      Cũng biết trải qua bao lâu, A Ngân vô cùng lo lắng, lầm bẩm:

      "Trời tối, cha như thế nào vẫn chưa về, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. A! Phi, phi, phi. Sắp sang năm mới rồi, nên lung tung."

      Tống Thiệu Lâm vẫn muốn chờ lát, nhưng thần trí mơ màng, đầu nóng hầm hập, nàng chóng mặt mà mê man ngủ mất.

      Cúng biết qua bao lâu, Tống Thiệu Lâm bị tiếng ầm ĩ ngoài cửa là thức giấc, A Ngân nhảy dựng lên, chạy ào ra cửa. Bên ngoài có người hô to:

      "A Ngân, mau ra đây, cha ngươi từ núi lăn xuống, chân bị thương rồi!"

      "Cái gì?" A Ngân hét to, nàng chạy vội ra ngoài, bao lâu liền nghe tiếng A Ngân khóc: "Cha! Người làm sao thế này? Cha, người trả lời con ."

      Có người trả lời nàng: "Cha ngươi biết nằm ở chân núi trong bao lâu, nếu phải ta lên núi kiếm củi, chỉ sợ bây giờ vẫn còn đó, ngươi mau đỡ vào nhà, nấu bát canh gừng ! Cũng biết lạnh có bị nhiễm bệnh ?"

      "Cảm ơn Lưu thúc, Lưu thúc có thể giúp ta đỡ cha vào trong phòng được , ta người khó có thể làm."

      "Được, có vấn đề gì, nhanh tìm đại phu cho cha ngươi, chân cha ngươi có thể tốt lên, nên chậm trễ."

      A Ngân dừng lại chút, giọng đáp: "Vâng, ta biết..."

      Mọi người đưa cha A Ngân vào phòng bên cạnh. Qua lúc liền nghe thấy A Ngân cảm tạ cùng thanh tiễn đưa.

      Sau đó nghe được tiếng bước chân vang lên ngừng từ phòng bên, đại khái chắc là vội vàng thay quần áo, cho cha uống canh gừng. Tống Thiệu Lâm nghe đến đó, kiên trì tiếp được, lại chìm vào hôn mê.

      Khi tình dậy nghe được tiếng người lạ, thanh già nua:

      " nương theo đơn này bốc thuốc là được, về phần người bệnh kia, vết thương đùi có chút nghiêm trọng, ta cho ông ấy đắp dược, trong 100 ngày nên lại."

      "Vâng." A Ngân ở bên cạnh giọng đáp.

      Tống Thiệu Lâm kinh ngạc, A Ngân vậy mà lại mời đại phu, nàng ấy lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ... đáp ứng gả cho Hồ gia làm thiếp?

      Biết cái hố lửa cũng chùn bước mà nhảy vào. Vì muốn cứu muội muội cùng phụ thân, hy sinh bản thân mình sao?

      Tống Thiệu Lâm vô cùng kinh ngạc, ở thế giới của nàng, chưa từng thấy kiểu người này, vì mình mà hy sinh người khác mới chiếm đa số.

      Thuốc đại phu kê rất hiệu quả đấy, lần này A Ngân cho nàng uống thước, biết như thế nào nàng còn cự tuyệt nữa, từng ngụm nuốt xuống, thuốc này là A Ngân dùng hạnh phúc suốt đời đổi về, nàng có thể nhẫn tâm uống sao?

      Uống thuốc hai ngày, Tống Thiệu lâm cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều, xuống được giường, yết hầu cũng còn đau đớn. Cái thế giới này y thuật tệ, có thuốc hạ sốt cũng có thể khỏe nhanh như vậy. Từ lời A Ngân , Tống Thiệu Lâm biết được, cha A Ngân có gì đáng ngại, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng tốt.

      Bình thường, nàng cùng A Ngân chuyện. Nhưng A Ngân vẫn chưa cho nàng lại nhiều. Nàng ấy nấu cháo đút nàng(A Hạnh) ăn. Vẫn còn gạo sao? Xem ra nhận lễ hỏi rồi, bằng làm sao đột nhiên có nhiều tiền như thế?

      Hôm nay A Ngân lại nấu cháo trắng mang đén giường cho Tống Thiệu lâm, đút từng muỗng cho nàng.

      phải gạo gì mới, có mùi vị, nhưng so với cháo gì gì đó lúc trước là tốt hơn nhiều rồi. Tuy rằng Tống Thiệu Lâm vẫn còn có chút khó nuốt. Nhưng thứ nhất là A Ngân nhìn nàng tha thiết, nghĩ tới A Ngân vì nàng làm tất cả, Tống Thiệu Lâm khỏi mềm lòng. Thứ hai là nàng đói bụng, giống như lâu ăn đồ ăn.

      Lúc trước, bị bệnh thấy đói, giờ bệnh khỏi, liền cảm thấy dạ dày trống rỗng. Vì vậy, cháo A Ngân đem tới nàng từng ngụm, từng ngụm nuốt xuống.

      "Tiểu muội..." A Ngân đột nhiên ngừng lại, cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm : "Hai ngày nữa tỷ phải đến Hồ phủ rồi. Chân cha tốt, tay lại bất tiện, cuộc sống về sau muốn muội chiếu cố nhiều, tỷ thể thường xuyên về thăm."

      A Ngân ngẩng đầu, hốc mắt đỏ nhìn Tống Thiệu Lâm. Làn da trắng nõn, lông mày lá liễu cong cong, hai mắt to, môi đỏ, dáng người đầy đặn, đúng là thiếu nữ thời kỳ đẹp nhất. Loại sắc đẹp này lại sinh ra nơi quyền thế, nghèo túng, tất nhiên bị người khác dòm ngó.

      Tống Thiệu Lâm nhịn được mà : " Tỷ tỷ nên , vui vẻ".

      Cùng nữ nhân khác tranh người nam nhân làm sao vui vẻ? Loại chuyện này nàng thấy nhiều, tự nhiên ràng. Hơn nữa A Ngân nhìn trái nhìn phải cũng giống người có tâm cơ thủ đoạn.
      Chris thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Tình thân cũng rất đáng quý.

      Vành mắt A Ngân đỏ lên, lộ ra vẻ điềm đạm đáng , khiến khuân mặt nàng lại thêm nét kiều. Nàng cúi xuống nhàng :

      “Tiểu muội, tỷ cũng muốn , tỷ nguyện ý gả cho nam nhân trung thực trong thôn, hoặc là người thợ bé, chỉ cần lòng với tỷ, toàn tâm toàn ý với tỷ. Tỷ nguyện ý vì mà lo việc trong nhà, sinh con dưỡng cái. Nhưng vận mệnh phải do tỷ…”


      Nước mắt nàng giọt lại giọt rơi xuống tay A Hạnh (giờ ta sử tên nhân vật luôn nha), trong suốt và sáng long lanh.

      “Tỷ cũng biết tại sao Hồ Hưng kia biết tỷ, bảo với Lục bà, nhất định bắt tỷ làm thiếp, nghe , nếu đồng ý khiến nhà ta sống nổi trong thành. Tiểu muội, muội cũng biết, phụ thân ở chiến trường mất cánh tay, dựa vào tiền bù của triều đình mới mua được mảnh đất này, thân thể người bất tiện, vất vả lắm mới dựng lên căn nhà, nếu rời có thể đâu?”

      “Tỷ cũng muốn phụ thân vì tỷ mà bận tâm. Hồ gia là thương gia giàu có, ta gả , cuộc sống của nhà mình tốt hơn chút. Hơn nữa, lễ hỏi tỷ cũng nhận, còn có thể thay đổi, hai ngày nữa, Hồ gia phái người tới đón.”

      A hạnh nhịn được cầm chặt tay nàng: “Tỷ cái gì đều nghĩ cho nhà mình, tỷ sao khồng nghĩ cho bản thân? Hồ Hưng kia có bao nhiêu thê thiếp rồi, về sau biết có thêm bao nhiêu nữa, cuộc sống của tỷ dễ chịu. Chúng ta đem lễ trả lại được sao?”

      Nàng cũng biết, bây giờ những lời này muộn, nhưng nàng cách nào nhìn nữ tử thiện lương này chịu khổ.

      A Ngân lắc đầu, buồn bã :” Lễ tỷ dùng nhiều, thể trả. Huống hồ cuối cùng con vẫn phải lập gia đình, tỷ chấp nhận số phận… Hơn nữa, nam nhân giàu có chút đều có thiếp thất, xuất thân như tỷ chỉ có thể làm thiếp. Tiểu muội, tỷ cầu vinh hoa phú quý, tỷ chỉ cầu nơi nương nhờ, có thể khiến cuộc sống hai người tốt lên chút cũng hài lòng, muội nên vì tỷ mà lo lắng, tỷ tự chiếu cố bản thân.”

      A Hạnh biết chuyện thể cứu vãn, nhà nghèo như vậy, nào có tiền để trả cho người ta, dù có náo đến công đường cũng là nhà mình có lý. Huống chi nghe A Ngân Hồ gia lại có chút thế lực, muốn hối hôn cũng dễ dàng. A Hạnh thở dài, trong lòng có chút khổi sở.

      A Ngân quá hồn nhiên, nghĩ Hồ gia quá đơn giản, nàng còn trẻ lại đẹp như vậy, nhất định trở thành đích của thê thiếp khác, Hồ Hưng tại có lẽ đối với nàng có vài phần hứng thú, còn có thể bảo vệ nàng, nhưng khi hết mới lạ, Hồ Hưng còn có thể để ý nàng được sao? Đến lúc đó, A Ngân làm thế nào để đối mặt với khiêu khích của người khác, nàng như thế nào sống được ở Hồ gia?

      A Hạnh trong lòng vô cùng lo lắng, A Ngân lại biết những suy nghĩ của nàng, tiếp tục đem cháo đút cho A Hạnh, bên giặn dò nàng:

      “A Hạnh, muội cũng còn , vài tháng nữa là mười ba tuổi rồi. Tỷ tỷ rồi, muội nhất định phải hảo hảo chiếu cố phụ thân, nương mất sớm, chúng ta đều do mình phụ thân nuôi lớn, gian khổ bao nhiêu muội cũng biết ít nhiều, tiền sinh hoạt sau này, mỗi tháng ta nghĩ cách gửi ít về, muội nhớ tiết kiệm, giúp đỡ phụ thân mua cỗ xe ngựa, như vậy phụ thân về sau cần vất vả vác hàng.”

      A Ngân liên miên hồi, thấy tiểu muội chút phản ứng, liền ngẩng đầu lên nhìn:” A Hạnh, muội nghe tỷ ?”

      A Hạnh sao nghe nàng , chẳng qua là suy nghĩ. Nàng muốn ở nơi này sống sao? Ở nơi có Kiều Tranh, nàng quan tâm?

      A Ngân hỏi thấy nàng trả lời, nước mắt lại thi nhau rơi: ” A Hạnh, ta biết mình muội chiếu có phụ thân rất khó, nhưng tỷ có biện pháp nào khác, tỷ cố tìm cách khiến cuộc sống hai người tốt hơn, để hai người sống khổ quá lâu, muội có tin tỷ ?”

      Hai mắt đen thê lương nhìn A Hạnh chớp, trong mắt có lệ quang trong suốt, cái nhìn bi thương mà chân thành.

      A Hạnh thấy trong lòng ấm áp, coi như nơi này có Kiều Tranh, nhưng mà có cái khác khiến nàng lưu luyến. Ví dụ như là quan tâm và ôn nhu của A Ngân đối với nàng, ví dụ như phụ thân thương, quý nàng hết mực.

      chỉ có tình mới là quan trọng, tình thân cũng rất đáng quý, đáng ngưỡng mộ, kiếp trước tình thân với nàng quá giả dối, toàn là vì lợi ích. Tình thân thuần túy, chút vấy bẩn như này mới là thứ nàng muốn mà có được. Cho dù là vì phần tình cảm này, nàng cũng phải nỗ lực mà sống.

      Phụ thân dù thiếu cánh tay để ý tới an nguy bản thân, còn lên núi tuyết hiểm trở kiếm tiền thuốc men, hoàn toàn là đem nàng để vào trong tâm.

      Nàng giữ chặt tay A Ngân, nhàng :” Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, A Hạnh nhất định chiếu cố tốt phụ thân, tỷ ở Hồ gia cũng phải tự chiếu cố bản thân, nên quá quan tâm chúng ta, nương xuất giá vẫn nhỡ nhung nhà mẹ đẻ, bị lão…phu quân thích.”

      Nghe nàng xong, A Ngân khỏi nín khóc, mỉm cười, sẵng giọng : ” Ngươi tiểu nương, từ khi nào mà biết được những thứ này!”

      Trong lòng A Hạnh căng thẳng, thiếu chút nữa là quên mất bản thân phải tiểu nương mười ba tuổi, về sau phải chú ý mới được, người cổ đại rất mê tín, nếu biểu so với trước kia quá khác nhau, hoặc giống người bình thường, khó đảm bảo có người nghĩ mình bị ma nhập vào.

      May đây là tỷ tỷ thương mình, đổi lại là người khác, chứng nghi ngờ. A Hạnh lưng toát mồ hôi lạnh, nàng cúi đầu xuống, ấp úng :” Muội…cũng là… nghe người khác thế.”

      A Ngân cười:” Là nghe A Hỉ . Muội về sau đừng nghe nàng ấy lung tung, nàng ấy tuy rằng hơn muội tuổi nhưng có chút nào chịu ngồi yên, giờ phải xem nàng ấy sau khi kết hôn có thể thay đổi .”

      “Kết hôn?” A Hạnh mở to hai mắt, lớn hơn nàng tuổi, mới 14 thôi a, nàng biết cổ nhân kết hôn sớm, nhưng mà thế này cũng quá sớm .

      “Đúng vậy, nghe tam thẩm giúp nàng ấy tìm được phu quân, là gả con lớn nhất Vương Bá nhà mở tiệm mì đầu đường, sang năm về nhà chồng rồi.” A Ngân nhìn A Hạnh, đột nhiên mỉm cưởi:

      “Lại A Hạnh cũng nhỉ, muội yên tâm, tỷ tỷ nhất định giúp muội tìm lang quân tốt, để muội đến làm thiếp nhà người ta.”

      A Hạnh sắc mặt buồn bã, cúi đầu xuống, nhàng : “Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng chỉ quan tam cho muội, muội còn , sau hãy , thân thể phụ thân tốt, tại quan trọng nhất là chiếu cố phụ thân tốt.”

      Lòng nàng sớm ở lại thế giới kia, ở người nam tử ôn nhu như nước đó, đoạn tình cảm nàng dốc hết nhiệt tình tuổi trẻ, tất cả trái tim. Nàng bây giờ còn khả năng, cũng như muốn bất kì ai nữa rồi.

      A Ngân vẻ mặt ngưng trọng:”Muội đúng, là tỷ sơ sót.”

      A Ngân bê cháo tay giúp A Hạnh ăn, giúp nàng lau sạch mặt, dặn dò nàng nghỉ ngơi tốt, liền ra khỏi phòng.

      Hôm sau, A Hạnh rời giường liền thăm phụ thân, nhìn thấy ông ngoài trừ chân bị thương bên ngoài cũng đáng lo mới yên lòng.

      Lý Nhuận Phúc nhìn thấy tiểu nữ nhi khá hơn, trong lòng hết sức vui vẻ. Ông gọi A Hạnh đến, để nàng ngồi bên giường, quan tâm hỏi:” Thân thể sao chứ.”

      A Hạnh nhìn ông, theo đạo lý, nam tử cổ đại kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, có lẽ khoảng chừng ba mươi tuổi, ở đại mà chính là tuổi mà nam tử có sức quyến rũ nhất, thế nhưng người trước mặt có vẻ mặt vất vả gian nan, hai bên tóc mai có chút tóc trắng, nhìn qua như là bốn mươi tuổi, liền biết là cuộc sống khổ cực.

      “Con tốt hơn nhiểu, chân người còn đau ?” A hạnh muốn phụ thân, thế nhưng thanh “phụ thân” giống như bị kẹt, chính là ra được. Rất quen.

      Lý Nhuận Phúc vẻ mặt thương, đưa cánh tay cụt lên nhàng vuốt ve tóc của nàng :” Chân phụ thân hết đau rồi, A Hạnh nên lo lắng a! Chờ phụ thân khỏe hẳn, lại dến bến tàu chuyển hàng, kiếm tiền mua thịt cho A Hạnh ăn.”

      Giọng của ông vô cùng ấm áp, lời thà ôn nhu, lại nặng nề là đâm vào lòng A Hạnh, mũi nàng đau xót, tự nhiên như vậy mà : “Phụ thân.”
      Chris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: Cuộc sống mới

      Hai ngày sau, Hồ phủ đưa kiệu đến, đem Lý Ngân .

      có mũ phượng, khăn trùm, có kiệu hoa, càng có kèn hay pháo. Chỉ có hai kiệu phu nâng cỗ kiệu màu xanh.


      Lý Ngân mặc áo hoa màu hồng phấn, dưới là váy dài vàng nhạt lẫn hồng, đầu kết thành búi tóc, cắm cây trâm phỉ thúy Lưu Kim, cả thân diễm lệ này tất nhiên là do Hồ gia sáng sớm chuẩn bị. Vốn dung nhan A Ngân thanh tú lại trải qua hồi tô điểm trải chuốt cùng trang phục hoa gấm, càng lộ vẻ thiên kiều bá mị, rung động lòng người.

      Lý Ngân nước mắt lưng tròng nhìn muội muội nhà mình, nghìn dặn vạn dò, nhất định phải hảo hảo chiếu cố phụ thân. A Hạnh lôi kéo tay A Ngân, khổ sở mà nên lời, biết là còn cách nào, chỉ có thể thầm cầu nguyện Hồ gia đối đãi với nàng ấy tốt chút, làm cho nàng ấy có thể sống yên ổn qua ngày. Nhưng khi nhìn thấy vẻ xinh đẹp thể che dấu lại cảm thấy cuộc sống sau này của A Ngân yên bình.

      Lý Nhuận Phúc nằm ở giường thể cử động, đau lòng chứng kiến con mình mực thương phải làm thiếp cho kẻ ham mê sắc đẹp, nhưng ông là người trung thực lương thiện, quyền thế nên càng có biện pháp nào, chỉ đành oán hận bản thân vô dụng mới khiến con chịu khổ. Ông ngừng thở dài, khóe mắt ẩm ướt, thanh nghẹn ngào.

      Lý Ngân quỳ trước giường phụ thân, nặng nề dập đầu ba cái, lúc ngẩn đầu lên nước mắt ràn rụa.

      Cứ như vậy, A Hạnh cùng phụ thân rưng rưng tiễn biệt A Ngân, cỗ kiệu màu xanh đem nàng tới nơi phồn hoa nhà cao cửa rộng.

      Sau khi Lý Ngân xuất giá, trong nhà chỉ còn hai người, A Hạnh cùng Lý Nhuận Phúc. Lý Nhuận Phúc chân bị thương thể động, mọi việc tự nhiên rơi toàn bộ lên người A Hạnh.

      A Hạnh tới lui trong nhà, có cảm giác luống cuống chân tay, trong lòng quả lo âu. Kiếp trước nàng là thiên chi ngọc diệp, trong nhà ngay cả đến chăn màn còn cần động tay, thậm chí là trước khi tắm cũng có người chẩu bị nước cho. tai nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời càng ngày càng tối, đến giờ làm cơm.

      Muốn nàng làm cơm tối sao? Nhưng phải làm như thế nào?A Hạng vào trong bếp.

      Nhà này có thể dùng từ chỉ có bốn bức tường để hình dung. Các phòng đều rất , tính thêm phòng bếp tất cả cũng chỉ khoảng 100m vuông, ngoài ra chỉ có 1 cái sân . Ở thành phố nơi nàng sinh sống, nhà tối thiểu cũng 1 nghìn mét vuông.

      Nhưng ở trong này có gì cả, nghe A Ngân , đây là nhà phụ thân mua, nó rẻ nhất vì cũ lắm rồi. Cũng bởi vì cũ nát nên mái nhà có rất nhiều chỗ bị tốc lên, mà sàn nhà cũng rất gồ ghề, đoán rằng khi trời mưa bị dột, sàn cũng có nước đọng. Có thể tưởng tượng ra khi đó khác mấy phòng toàn nước, may rằng từ lúc nàng đến đây, lão thiên gia có mưa, loại chịu khổ này chưa được hưởng qua. Bất quá nàng tiết kiệm chút tiền, nhất định phải gọi người đến tu sửa.

      Nhà có sảnh đường, hai gian phòng, Lý Nhuận Phúc gian, A Hạnh tỷ muội gian. cơ bản trong nhà có đồ gì nhiều. Ở sảnh đường có chiếc bàn bốn chân, bốn ghế gỗ dài, có cò chiếc tủ. Trong phòng chỉ có chiếc giường gỗ, trong phòng A Hạnh có thêm tủ để quần áo, mà phòng Lý Nhuận Phúc tủ quần áo cũng có, quần áo trực tiếp vắt lên đầu giường.

      Cái này khiến A Hạnh khó có thể tưởng tượng nổi, nàng , họ làm sao có thể ở trong hoàn cảnh này mà sinh hoạt lâu như vậy. Bất quá xem ra nàng rất nhanh hiểu được, bởi vì chắc chắn nàng cũng ở nơi nàng sống thời gian.

      A Hạnh vào phòng bếp. Trong này có dùng bùn đất đắp lên cái bếp lò, phía cái bát tô đen xì. Sau khi bệnh tình có chuyển biến, nàng cũng xem A Ngân nổi lửa nấu cơm, nhìn qua quá khó khăn, tại nàng còn là thiên kim nhà giàu, nàng chẳng qua là Lý Hạnh bần hàn, vậy mà lại nhận được thương cùng quan tâm, nàng cũng muốn làm gì đó hồi đáp.

      phải chỉ là nấu cơm thôi sao? Nhớ năm đó lúc nàng trốn gia đình, phải cũng nghĩ nên vì mà giặt quần áo nấu cơm sao? Tuy rằng cuối cùng thể thành công, nhưng mà nàng muốn làm cái gì đó, cũng phải là làm được.

      A Hạnh trong phòng bếp tìm tòi, ở trong vạc tìm được gạo trắng, mà giỏ rau bên cạnh có cả cà rốt, củ cải trắng và rau cải, đều là Lý Ngân trước khi mua.

      A Hạnh đem bàn tay cắm vào trong vạc gạo, gạo từ kẽ ngón tay chảy xuống, nàng nhìn rồi nghĩ: Nấu cơm cũng quá khỏ nhỉ?

      Nàng bắt chước A Ngân khi nấu cơm, đầu tiên đem nồi lớn rửa sạch, sau đó đem gạo đổ vào trong chậu gỗ , rửa sạch , nhưng mà cần bao nhiêu nước đây? Khi A Ngân nấu chú ý nhìn. Thường nghe TV nấu cơm thiếu nước bị cháy khét, còn cho cho nhiều nước tương đối an toàn.

      Nghĩ thế, nàng bỏ thêm gáo lớn nước, để chậu gỗ giá rồi phủ lá lên.( sợ chộm chăng??)

      Tiếp theo là nhóm lửa, ở đây toàn dùng củi với cỏ khô. A Hạnh đút chút cỏ khô vào, lấy ra hộp quẹt, nhưng bất luận nàng làm gì cũng thể mồi được lửa, lúc sau khói dày đặc bay ra, làm nàng mở được mắt, liền chạy qua bên, tựa vào bức tường ho khan dữ dội, nước mắt chảy ra.

      Cái này là có lửa mà có khói ?? Mặt trời tối rồi, bữa tối còn chưa xong, cha chắc đói bụng rồi.

      lúc nàng vừa vội lại lóng ngóng, giọng nữ trong trẻo truyền đến:

      “A Hạnh, A Hạnh!”

      Ngay sau đó hồi tiếng bước chân hướng bếp tới:

      “A Hạnh, ngươi làm gì thế?” Người đó rất nhanh ở bên cạnh nàng, bên vỗ lưng nàng, vừa hỏi.

      A Hạnh ngẩng đầu, nhìn người nọ, là tiểu nương tầm mười ba mười bốn tuổi, mắt to và sáng, rất đáng . A Hạnh gặp qua nàng hai lần, nàng là A Hỉ mà A Ngân từng nhắc đến.

      A Hỉ nhìn vào trong bếp, hiểu :” thể nhóm lửa sao? Ta tới giúp ngươi.”

      xong liền đến cạnh bếp, động vài cái là lửa cháy lên. A Hạnh thở dài hơi, vội vàng cảm ơn.

      A Hỉ thìn nàng kỳ quái :” A Hạnh, ngươi trước kia nhóm lửa so với ta còn nhanh hơn, hôm nay làm sao vậy?”

      A Hạnh thầm nghĩ, nàng trước kia đến bếp lò còn chưa nhìn thấy qua đó, huống chi là loại kỹ thuật cao này. Nàng ấp úng trả lời:” Hai ngày này vẫn chưa được thoải mái. Chân tay có chút lóng ngóng.”

      A Hỉ gật gật đầu :” Cũng khó trách.” xong cẩn thận nhìn nàng hồi.

      “Ngươi lần này sau khi bị bệnh, cái cằm nhìn rất xinh nha. Tỷ muội các ngươi ở đây nổi danh mỹ nhân, hôm nay tỷ ngươi lập gia đình rồi, rất nhanh cũng đến phiên ngươi.”

      đến chuyện này, trong lòng A Hạnh liền thấy thoải mái, nàng nhàn nhạt :” Ta lập gia đinh.”

      A Hỉ lấy tay che miệng cười, sau đó ngồi xuống trước bếp lò, vừa chỉnh lửa, vừa :” Ta trước kia cũng như thế, thế nhưng…” Nàng ngừng lại, mặt hơi ửng đỏ, A Hạnh lúc này mới nhớ tới nàng hứa hôn với Liễu gia nhà người ta. khỏi cảm thán tiếng, nữ tử thời cổ đại kết hôn quá sớm, nàng ngồi nhìn học tập động tác của A Hỉ, sau đó nhịn được hỏi nàng: ” Ngươi cũng sắp sửa gả rồi.”

      A Hỉ quay đầu nhìn nàng cười, ánh mắt được tia lửa phản chiếu sáng long lanh:” Ừ, nương ta kể, chờ sang năm ta vừa đến cập kê liền thành hôn.” Ánh mắt nàng vui vẻ, trong đó lại lộ ra nét ngượng ngùng, nhìn cũng rất động lòng người.

      A Hạnh khỏi nghĩ, nàng khi xưa lập ra đình chắc có dáng vẻ này. Lúc đó nàng đâu có vui vẻ gi.

      “Ngươi thấy ngươi còn sao?”

      A Hỉ lại hướng bếp lò thêm chút củi:” , nương ta , chuyện này đến tuổi nên sớm lập gia đình. Đến khi 18 tuổi, liền khó làm.” Nàng dừng lại rồi tiếp: “Nương ta còn , nhà các ngươi có ngày tốt lên.”

      A Hạnh nhàn nhạt cười: “Đúng ?”

      A Hỉ dùng sức gật đầu: ” Đúng vậy a, nương Hồ gia là nhà giàu nhất trong thành, A Ngân tỷ gả mặc dù làm thiếp, nhưng nhất định được hưởng phúc, hơn nữa nhà họ cùng với Tần vương có quan hệ họ hàng, A Ngân tỷ đẹp như vậy, nhất định được sủng ái, về sau các ngươi liền vui vẻ rồi!”

      A Hạnh rất ngạc nhiên, ruốt cuộc Tần vuong này là vương gia như thế nào, nhưng lại dám hỏi trực tiếp, ở đây mọi người đều biết, mà mình lại hỏi như vậy chẳng phải rất kỳ quái sao? Cho nên nàng hỏi bóng gió A Hỉ:” Hồ gia cùng Tần vương là quan hệ họ hàng như thế nào?”
      Chris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4: Thế giới xa lạ.

      A Hỉ cầm lấy thanh củi cháy, nghịch ngợm đâm qua lại trong lò, : “Nghe nương ta cùng Lục bà chuyện, hình như là chủ mẫu Hồ gia và Tấn Vương phi là thân thích gì đó. Hồ gia có thể làm ăn lớn đến như thế, cũng là bởi vì có Tấn Vương che chở.”

      A Hạnh nghĩ, Tấn Vương làm công mà che chở, ở giữa biết có được bao nhiêu chỗ tốt đâu, hoặc sau lưng ông chủ chính là Tấn Vương cũng chừng, chỉ là dám rêu rao, nên mới đưa Hồ gia ra để làm bia. Bất quá, những thứ này là chuyện của họ, nàng chỉ quan tâm xem A Ngân ở Hồ gia có yên lành . tại xem ra Hồ gia cũng cường thế a, nhưng ở xã hội phong kiến này, nếu cường thịnh nữ nhân thể cản phu quân nạp thiếp . tại A Ngân vừa gả , sinh ra lại có mỹ mạo, nhất định được sủng ái khoảng thời gian, hy vọng A Ngân có thể cẩn thận ít, đến mức vừa vào cửa bị chủ mẫu ghét bỏ.

      Bỗng nhiên bên ngoài mơ hồ có tiếng gọi: “A Hỉ, A Hỉ !”

      A Hỉ ngồi yên nghe xong, vứt thanh củi , đứng lên với A Hạnh:” Nương ta gọi rồi, ta phải về, lầm sau lại tìm ngươi chơi.”

      A Hạnh đáp ứng, A Hỉ mỉm cười, rồi chạy ra ngoài.

      A Hỉ vừa A Hạnh liền học theo bộ dạng đó. Đem lửa cháy to lên ít, lúc sau ngửi thấy mùi cơm thơm ngát. A Hạnh đứng lên, mở nắp nồi nhìn qua, khỏi choáng váng. Trong nồi nước còn rất nhiều, hạt cơm bên trong cuộn lên, là cháo nhiều nước mà là cơm ….. Ài! ai đây là cơm cả.

      Nếu nấu lúc nữa sợ kịp, thôi được rồi, dù sao cũng quen, coi như cháo . A Hạnh múc chén mang đến cho phụ thân.

      Lý Nhuận Phúc nằm ở giường cũng sớm đói bụng, thấy A Hạnh đưa cơm, vôi nhận từ trong tay nàng, nhìn nhìn :”A Hạnh nấu cháo a~.” xong cũng mặc kệ như thế nào, liền thổi qua rồi đưa lên uống. Sau đó nhìn qua A Hạnh, hỏi:” A Hạnh ăn chưa?”

      A Hạnh đối với loại gạo cũ nấu thành cháo này thích, ở trong bếp cũng miễn cưỡng uống vài ngụm, nhớ tới kiếp trước bản thân và người để ý người nhà mà trốn , gia đình phong tỏa kinh tế của nàng, nên sau thời gian, ở trường, ở nhà toàn ăn bánh bao chay, khi đó ngày nào cũng bánh bao cảm thấy rất khổ rồi, tại nhìn lại, khi đó nàng rất hạnh phúc, dù thế nào cũng có ở bên, nhưng bây giờ khi nàng khó khăn, nam tử tuấn tú ôn nhu kia cũng còn bên cạnh nàng, nhìn nàng.

      A Hạnh vành mắt hơi đỏ, nàng cúi đầu :” Con ăn rồi.”

      Lý Nhuận Phúc gật đầu, : “Hài tử, phải ăn nhiều chút, con vừa mới khỏi bệnh, phải bồi bổ thêm.”

      “Vâng, con biết,” A Hạnh nhàng đáp, thấy Lý Nhuận Phúc ăn xong chén, lại giúp lấy thêm.

      Lý Nhuận Phúc thấy A Hạnh chỉ lẳng lặng đứng bên, khỏi buồn cười :” Đứa bé này, như thế nào mà sau khi bị ốm trận, tính cách liền trầm tĩnh nhiều vậy, trước kia ngươi thích thích cười, suốt ngày bô bô ngừng”.

      A Hạnh rùng mình, ngẩng đầu nhìn Lý Nhuận Phúc còn húp cháo, vẻ mặt lại có ý tứ gì cả, có lẽ chẳng qua là tùy tiện thôi. Nhưng bây giờ muốn bản thân giả bộ ngây ngôi khờ khạo thể nào làm được, nàng liền : ” ra giờ con có tinh thần gì cả.”

      Lý Nhuận Phúc gật đầu cười : “Đúng vậy, bệnh mới tốt lên chút thôi, người còn mệt mỏi là chuyện thường, bất quá ta cảm thấy như thế cũng tốt, là nữ hài tử, phải có chút ôn nhu bình tĩnh, như thế về sau nhà chồng mới thích.” đến nhà chồng, Lý Nhuận Phúc liền thở dài: “Lúc này, biết tỷ tỷ ngươi như thế nào?”

      Tâm tình A Hạnh lại nặng xuống: “Phụ thân, chúng ta có thể thăm tỷ tỷ ?”

      Lý Nhuận Phúc trầm tư hồi rồi : “Để qua khoảng thời gian nữa , A Ngân vừa mới gả sang, chúng ta liền tới cửa, giường như tốt lắm, người khác nghĩ chúng ta có mục đích gì đó, tỷ ngươi bị xem thường.”

      Ba bát “cháo” vào trong bụng, Lý Nhuận Phúc đưa bát cho A Hạnh, ra ý muốn nữa, A Hạnh giúp ông bê nước ấm để ông rửa tay và mặt, sau đó vịn ông nằm xuống. Những việc này trước kia đều là người khác làm cho nàng, nàng chưa từng nghĩ bản thân vì người khác mà làm chuyện này. Nhưng bây giờ cho nàng chăm sóc người phụ thân thương nàng, nàng liền cam tâm tình nguyện.

      Lý Nhuận Phúc nằm ở giường : ” Người người đều , nuôi nhi nữ thua lỗ tiền bạc, nuôi nhi tử mới có thể dưỡng già, nhìn nữ nhi của ta có thể kém nhi tử người khác sao?” xong nhìn A Hạnh, lộ ra điểm vui mừng.

      A Hạnh cũng cười, giúp đắp kín chăn mền, mới cầm lấy bát ra ngoài.

      A Hạnh lau dọn phòng bếp hồi, tuy rằng việc này với nàng giờ vẫn hơi quá sức, cũng mất ít thời gian, nhưng cuối cùng cũng đem phòng bếp thu thập sạch .

      Ở nơi này, màn đêm vừa buông xuống, bên ngoài mảnh tối đen như mực. Chỉ có từ cửa sổ gần nhà lộ ra chút ánh đèn vàng. Buổi tối lại có gì để giải trí, cũng có chỗ nghe hát, nhưng đó là việc nhà giàu mới làm, người bình thường ban đêm đến chỉ có thể lên giường ngủ sớm.

      A Hạnh trởi về phòng, trong phòng lạnh tanh, gió ngừng thổi qua lỗ hổng cửa sổ, vù vù, trong màn đêm yên tĩnh có loại cảm giác u ám.

      A Hạnh lấy ra ngân lượng lúc trước khi xuất giá A Ngân đưa cho. Những thứ này đều là tiền lễ hỏi Hồ gia đưa cho Lý gia, vốn là muốn đưa cho phụ thân, nhưng trong khoảng thời gian này phụ thân đứng bất tiện, mua đồ gì đó đều dựa vào A Hạnh, mà người trông nom nhà cửa cũng là A hạnh nên mới đem đưa tiền cho nàng giữ.

      Mấy thỏi bạc, A Ngân là có hơn mười hai thỏi, đủ cho cả nhà vài năm lo ăn mặc rồi. A hạnh nhớ kỹ lúc A Ngân đem bạc đưa nàng, tay cầm vuốt ve, thích vô cùng, nghĩ đến cũng biết là A ngân từ bé tới giờ chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy. Nàng phi thường thỏa mãn.

      Thế nhưng trong nội tâm A Hạnh lại khinh thường Hồ Gia. Thương nhân chính là thương nhân, tính toán chi li tỉ mỉ, có thể dùng phần tiền để mua tuyến đối đưa hai phần. Bất quá chỉ vì A Ngân sinh ra nơi quyền thế, tuy rằng tham lam vẻ đẹp của nàng, nhưng thức chất bên trong vẫn xem thường nàng. Nếu tùy ý đưa.

      A Hạnh đem bạc này cất kỹ. Cái này tương đương với tiền bán mình của A Ngân, nàng dùng tiền này để nuôi sống bản thân, nàng tin ở thế giới xa lạ này, nàng ngay cả nuôi sống chính mình cũng làm được, tốt xấu gì nàng cũng là sinh viên đại học.

      Nhưng nàng dần dần hiểu nơi này, nàng phát ra ý nghĩ của mình ngây thơ đến như thế nào.

      Cái thế giới này có trong lịch sử. Nơi đây quốc hiệu là Đường, cũng phải là Lý Đường mà nàng biết, mà là Thẩm Đường, Hoàng đế họ Thẩm, xung quanh có mấy tiểu quốc gia, ở tận phương bắc có cả dân du mục, cũng thường có chiến tranh, nhưng may mắn mỗi lần đều là Thẩm Đường thắng lợi.

      Mà chỗ nàng ở là thành chứ phải kinh đô, nơi này là Tấn Thành, là đất phong của Tấn Vương. Cũng vừa là thành thị vừa là bến cảng, nghề vận chuyển vô cùng phát đạt, đưa kinh tế trong thành lên, quán rượu, khách sạn cũng có. Cửa hàng , xưởng , thủ công nghệ cũng nhiều vô số, Tấn Thành cũng coi như là thành thị tương đối giàu có.

      Theo đạo lý nơi nào giàu cuộc sống phi thường dễ dàng, có thể là bởi vì thế giới này nam tôn nữ ti, nữ nhân rất khó tìm được công việc ở đây, trừ phi nguyện ý nhập vào nơi ong bướm.

      A Hạnh nhớ lúc trước đọc tiểu thuyết xuyên mạng, những người kia xuyên qua chắc chắn dùng vô số thủ đoạn, tạo thủy tinh, khai thác mỏ, mở tửu lâu, làm xà phòng, thiếu nhất là mở thẩm mỹ viện. Thế nhưng nàng cái gì cũng biết, kiếp trước nàng chưa từng làm qua. Bất kỳ công việc gì cũng có kinh nghiệm, chỉ sợ vốn gốc trở lại, thẩm mỹ viện nàng hay hơn, nhưng mà những sản phẩm dưỡng nhan kia nàng liền bó tay rồi.

      Nàng biết cái gì? Nàng biết đánh đàn dương cầm, biết bốn ngôn ngữ, biết nhảy khiêu vũ, biết uống rượu vang đỏ, biết đọc cổ văn, nhớ rất nhiều thi từ. Cũng có hữu ích, thế nhưng muốn nàng dùng như thế nào? Nàng là con nhà nghèo khó, nhà người ta chữ cũng biết, đoán chừng đến tên mình còn ghi được, nhưng thoáng cái xuất khẩu thành thơ, biến thành tài nữ, trở thành quái đó.

      A Hạnh thừa dịp nhàn rỗi, dạo xung quanh hai ngày, việc cũng tìm được. Cũng từng qua thanh lâu, nhớ tới nữ tử xuyên qua có bản lĩnh cao, vào trong thanh lâu bán ca từ, 100 lượng bạc 1 lần xuất , nhưng đó là chưa người nơi này có thể thích những ca khúc ở nơi nàng từng sống , chỉ là vào có thể ra , cũng khiến nàng do dự vào rồi.

      Cuối cùng ảo não về nhà, trong lòng buồn bực thôi, chẳng lẽ, nàng sinh viên muốn nuôi bản thân cũng được?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :