A Giản và Bát Ca

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      A Giản và Bát Ca

      convert: nothing_nhh(TTV)

      Edit: Hoàng Xuân


      Tô Định gặp A Giản vào buổi sớm trời mưa rất to.

      Ngày đó, mưa như trút nước, hệt như giời khóc, Tô Định ảo não nhìn bầu trời, cậu mang ô, đành trú tạm dưới cửa của tứ hợp viện.
      Trời mưa rất lâu, hình như thể tạnh, tứ hợp viện trước thôn sau điếm, lẻ loi đứng trang nghiêm bên đường, ẩm ướt mà nặng nề.

      Tô Định nghĩa vẫn cảm thấy nên đội mưa là tốt nhất nên cậu quyết định đợi mưa tạnh .

      Vì thế, cậu đứng dưới hiên tứ hợp viện đùa nghịch với Bát Ca.

      Bát Ca đen thui. Ánh mắt linh động hệt đôi hắc bảo thạch, Tô Định giựt cái đuôi nó, làm Bát ca đậu nhảy lên nhảy xuống, kêu oang oang, xù lông kêu to :"vô lễ! vô lễ!"

      Tô Định choáng!
      đúng lúc ấy trong phòng truyền đến tiếng cười lanh lảnh, trong bóng tối có tiến đến: " chọc nó bực đấy."

      Tô Định rất xấu hổ, mình trêu sủng vật của người ta còn bị người ta bắt tại trận.

      Cậu kéo khóe miệng: " cái này.."

      cười, thanh như chuông ngân: " tránh mưa à? thực đáng tiếc nhà em có ô, nhưng mà có thể vào nhà tán gẫu với em ?"

      có vẻ rất đơn: "rất lâu rồi có người chuyện với em."

      Có lẽ do trời mưa mãi dứt, có lẽ vì ấy đơn, Tô Định bình thường rất ít cùng người lạ tiếp xúc giờ bối rối (?!): "được"

      ánh mắt của liền sáng lên: " tốt quá."

      "em...tên là gì?" nghĩ lâu, Tô Định mới câu đầu tiên, cậu lúng túng khi cùng người ta chuyện, nên tất nhiên vào lúc này nhớ tới giới thiệu bản thân.

      cũng để ý, : "em gọi là A Giản."

      Tô Định ngồi đến khi mưa tạnh rất lâu mới rời .

      kỳ hai người họ cũng tán gẫu lâu như vậy, cả hai biết cách chuyện vì vậy thời gian chủ yếu là A Giản trước mặt Tô Định trêu đùa với chú chim -chính là con chim đen thui: Bát Ca kia.

      Lúc này, Tô Định mới biết đây là chú chim rất giỏi, biết nhảy, biết hót, biết giận, thấy đồ ăn của A Giản đưa kêu " Đại gia", được ăn ngon kêu " chúc mừng phát tài", đặc biệt trấn đồ ăn của nó lông dựng đứng, hô to :" vô lễ"...

      Ban đầu, chim kêu tiếng:"Đại gia", làm Tô Định ôm bụng cười. A Giản mày đẹp động vẫn nhu hòa thanh lệ.

      Lúc phải , A Giản hỏi cậu :" sau này còn tới chứ?"

      " Còn" Tô Định cam đoan :" con chim ngốc như vậy, tất nhiên phải

      thường xuyên đến xem"

      A Giản nở nụ cười giống như ánh mặt trời xuyên thấu qua mấy tầng mây chiếu xuống mặt đất.

      thứ Bảy tuần này, như lời cam đoan Tô Định lại đến, cậu mang theo quyển sách. Như vậy làm cho cuộc trò chuyện của hai người bớt nhiều phần xấu hổ.

      Hôm nay, nắng tươi sáng, Tô Định thích ý nằm chiếc ghế giữa phòng

      đọc sách, A Giản ở ghế chơi với chim , hai người câu cũng ...

      " là sinh viên phải ,Tô Định"

      "ừm"

      " Đại học là như thế nào?"
      Tô Định nhíu mày ngẫm nghĩ :" rất tự do, rất nhàm chán, còn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi."

      " tốt" vẻ mặt A Giản cực kỳ hâm mộ, trong mắt lên tia đơn: " tiếc là em thể học".


      "Vì sao?" Tô Định khó hiểu hỏi.

      A Giản cười, hề trả lời câu hỏi của cậu.

      Trong lòng Tô Định đầy nghi hoặc nhưng dù sao cũng là việc riêng của người ta cậu cũng hỏi nhiều.

      Ngày cứ như vậy mà trôi, đến nghỉ hè, Tô Định định kì cách hai ngày lại chạy tới tứ hợp viện.

      Thời tiết mấy ngày này đều rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, trong tứ hợp viện; quyển sách, ly trà xanh, Bát Ca thiên tài mua vui, và hơn nữa có A Giản.

      năm tháng tốt đẹp và bình yên.

      A Giản lại tìm được việc mới để bận rộn: đó là dạy chim kêu: "Tô Định."
      mặc dù là chú chim thiên tài nhưng ở chuyện này chim chẳng có chút thông minh nào

      cứ việc đói bụng, cứ việc để A Giản kiên nhẫn dạy bảo nhưng chú chim có chút tiến bộ nào.
      A Giản : "Tô Định."

      chim kêu: "Đại gia."

      A Giản : "Tô Định."

      chim kêu: "Chúc mừng phát tài."

      A Giản : "Tô Định."
      chư chim bé nhìn đồ ăn trước mặt phát hoảng được ăn thể nhịn nữa, xù lông: " vô lễ! vô lễ!"
      Tô Định ở bên cạnh đọc sách, lắc đầu, cảm thấy người chim này hùa nhau giỡn cậu.

      cuối cùng, đến hôm chạng vạng Tô Định thấy được kết quả.

      hôm ấy, chim cũng có chút tiến bộ, kêu tên: "Tô Định" cách ràng, A Giản vui tả xiết, thưởng cho chim miếng hoa quả, chú chim ăn rất thích thú.
      hôm ấy vui lắm, Tô Định bất tri bất giác lưu đến chạng vạng.

      Cậu cuối cùng cũng gặp được cha của A Giản.

      người đàn ông mỏi mệt, thấy A Giản chỉ xoa xoa(?) đỉnh đầu, ánh mắt hướng về phía Tô Định đứng bên.

      hiểu vì sao Tô Định có cảm giác xấu hổ như gặp nhạc phụ: " cháu chào bác".

      cũng có gì phải giữ, người đàn ông thẳng: " cháu phải về thôi, ta tiễn cháu ra cửa."

      Tô Định càng thêm xấu hổ, cậu cầm quyển sách về hướng cửa,cha Giản theo phía sau, đến của tứ hợp viện, ông :' cậu chắc là Tô Định? từ khi cậu tới A Giản cười nhiều hơn."

      " về sau đến nhiều chút" cha Giản ảm đạm : " A Giản, nó còn nhiều thời gian lắm..."

      Tô Định dám tin, nhìn về phía Giản Phụ
      .
      cha A Giản lại gì thêm, châm điếu thuốc, ông mỏi mệt nhìn bầu trời.

      Khó trách học, khó trách nhiều ngày càng nhìn càng tái nhợt, càng ngày càng yếu.


      "Bệnh gì?" Tô Định hỏi

      cha Giản gì.
      " khi vậy, sao bác ở bên em ấy?" Tô Định chất vấn: " bác có biết em ấy rất đơn ?"

      những lúc cậu tới, A Giản vẫn vậy, sống từng ngày: đơn chỉ chơi đùa với chú chim , ai chuyện cùng, mà người thân duy nhất của sớm về trễ.

      Tô Định cảm thấy đau lòng.

      người đàn ông trầm mặc lâu, :" tôi có cách nào đối mặt với con bé..."

      Tứ hợp viện vẫn lẻ loi đứng ở ven đường, bầu trời trở nên đen tối, điêu linh, nặng nề.

      Rồi ngày hè cũng kết thúc, khi kì nghỉ hè chỉ còn lại ngày, Tô Định lại đến tứ hợp viện nhưng cậu thấy A Giản.
      chỉ có người đàn ông tựa vào cửa phòng, uống say khướt.

      "A Giản đâu?" Tô Định hoảng.
      Mấy ngày trước, A Giản suy yếu cả ngày nằm ghế, gương mặt thanh lệ tái nhợt lại thêm tiều tụy suy yếu, vẫn giống như lúc ở cùng Tô Định, vẫn rất im lặng. Tô Định ngừng kể chuyện cho : truyện cười, chuyện vụn vặt. Sợ khi dừng lại mọi thứ đều là mơ.

      " còn" người đàn ông lẩm bẩm :" cái gì cũng còn,"

      Chỉ thoáng, như chậu nước lạnh đổ xuống người Tô Định làm cậu lạnh buốt từ đầu đấn chân.

      người đàn ông gào khan: " tôi vô dụng, vô dụng." bàn tay thô ráp đưa lên che mắt, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

      chú chim ở bên trầm mặc hót. Chim chóc có biết bi thương ?!

      Bọn họ đến nhà xác lĩnh di thể của A Giản, tang xong, người đàn ông ấy bán tứ hợp viện, đem chú chim đưa Tô Định muốn rời nơi thương tâm này.

      ông ta vẫn yếu đuối như trước nhưng mỗi người có cách sống khác nhau cõi đời người khác có tư cách chỉ trích.

      Chim chóc dù sao cũng vô tình, qua vài ngày lại vui vẻ.
      Tô Định mang chú chim về phòng trọ,

      Bạn cùng phòng vừa thấy con chim Bất Ca, tất cả đều tiến đến trêu chọc nó.
      chú chim tức giận ngất trời, lớn tiếng quát to: " vô lễ! vô lê!" tiếng cười vang cả phòng ngủ.
      Tô Định cười, bỗng nhiên lệ lăn dài...

      (mình đoán Bát Ca là danh từ chỉ chim sáo có bản tiếng trung nên thể tra ra nó là chim gì mong mọi người thông cảm. nhưng nó có thể được hiểu là dt chỉ loài chim. Vui vì mọi người đọc truyện^^, buồn vì kết truyện..:-()
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :