99 Lần Xem Mắt - Hân Hân Hướng Vinh (tác giả drop)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
      Converter: Quảng Hằng
      Edit: Tang Du, Quảng Hằng
      Nhân vật chính: Diệp Trăn, Lục Thịnh

      Văn án

      25 tuổi? Chưa kết hôn? Phụ nữ? Nếu ở Trung Quốc, bạn có thể  chính thức bị gọi là “ thừa” hay “ ế”. 
      ế - Từ này hình như luôn xuất dành cho các đại thời nay, nhất là những số có trình độ học vấn cao ở đất nước Trung Quốc. Việc gọi phụ nữ 25 tuổi là “ ế” nghe có vẻ lạ lùng đối với người phương Tây, song ở Trung Quốc phụ nữ có truyền thống kết hôn sớm, các hơi lớn tuổi tý liền bắt đầu được các bà mẹ, các chị và những người hàng xóm giúp đỡ sắp đặt những cuộc xem mắt liên tục và dài bất tận để ‘tống khứ’ các nhà mình và thoát khỏi danh “ ế”.
      Nữ 9 của chúng ta, trải qua 99 lần xem mắt, để rồi có được chân mạng thiên tử của đời mình hay , chuyện này hạ hồi phân giải. Giờ chúng ta hãy cùng đọc truyện để tìm hiểu thử xem, ấy có cá tính thế nào, ấy ‘vượt qua’ 99 chàng trai kia ra sao để tìm được chân mệnh thiên tử của đời mình?
      tác phẩm mới của Hân Hân Hướng Vinh
      levuhoang thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tang Du 



      Chương 1



                Khó khăn lắm Diệp Trăn mới tìm được chỗ đỗ xe, phải mất nửa sức lực mới đỗ được vào bên trong, mồ hôi cũng rơi xuống rồi. vừa mới nhận bằng lái xe được hai tháng, đường có vấn đề gì, nhưng mà lúc dừng xe liền có chút chật vật. Mà tại khó để tìm được chỗ đỗ xe, mà khi tìm được rồi trước sau đều là xe, với kỹ thuật này của , mỗi lần đỗ xe cũng giống như thi sát hạch lần hai, vô cùng khẩn trương và hồi hộp, có đôi khi nhìn thấy Tiểu Thanh lưu loát tiêu sái đỗ xe vào vị trí, trong lòng Diệp Trăn liền dâng lên sùng bái cùng ngưỡng mộ tựa như nước sông chảy cuồn cuộn ngừng.

                Lái lệch sang bên, Diệp Trăn kéo phanh tay, vừa mới tháo dây an toàn, tiếng điện thoại di động liền vang lên, có chút rối rắm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động vài giây, sau đó cần nhìn cuộc gọi đến, trực tiếp nhấn kết nối rồi đưa tới bên tai: “Alo, cha, con biết rồi, số 6, bàn số 6 đúng ạ, gần bên cửa sổ, họ Hồ, gọi là……”

                Diệp Trăn bị ngắc ngứ, thực tế, buổi tối hôm qua lúc ở nhà, cha than thở ở bên tai cả đêm, nhưng chung quy lại có nghe vào tai được mấy chữ. Có đôi khi Diệp Trăn hiểu tại sao phụ nữ thể kết hôn, 29 tuổi thế nào, cũng có giết người phóng hỏa, sao lại phải đem bản thân mình gả ra ngoài nhỉ? Dựa vào ý nghĩ của , cuộc sống trôi qua rất dễ chịu và thoải mái, tự mình kiếm tiền nuôi mình, muốn làm sao làm, muốn mua gì mua, lấy chồng để làm gì, lấy chồng có thể cam đoan quãng đời còn lại hạnh phúc sao?

                Tiểu Thanh luôn luôn rằng tiêu cực, đây phải là tiêu cực mà, đây là thực tế và lý trí. Hơn nữa, sớm trải qua giai đoạn mơ mộng thuộc về tuổi 18, tình lãng mạn sớm tĩnh lặng ở giữa những năm tháng đó, tại có muốn nghĩ cũng được. Điều này cũng chẳng trách Tiểu Thanh được, Tiểu Thanh ở bên cạnh Tả Ngạn từ lúc học đại học cho đến bây giờ, chứng kiến quãng thời gian bọn họ ở bên nhau. Nếu như thế giới này còn tồn tại tình muôn phần, thế Diệp Trăn cảm thấy, Tiểu Thanh và Tả Ngạn chính là kiểu mẫu. Nhưng mà, cho dù có tình cũng có phiền não, phiền não của Tiểu Thanh còn lớn hơn rất nhiều so với …..

                “Trăn Trăn, Trăn Trăn, con có nghe cha vậy? Con đừng có coi những lời cha là gió thoảng bên tai, mẹ con mất sớm, cha nuôi con khôn lớn như vậy, chỉ muốn con tìm được người đàn ông tốt để kết hôn, có như vậy cha mới yên tâm….”

                Lại nữa rồi, Diệp Trăn nhất thời thấy đầu óc tê dại, từ lúc bắt đầu 26 tuổi, chỉ cần nhắc tới hai từ thân cận này là cha liền giống như lão hòa thượng niệm kinh, cứ đoạn dài như vậy. Lúc đầu Diệp Trăn còn cảm thấy bản thân mình rất bất hiếu, chính là trong nhà chỉ còn người cha già này, đừng nhìn cha cả đời làm cảnh sát, xem xét rất nghiêm túc, kỳ trong lòng lại đặc biệt cảm tính, bình thường vừa vừa chảy nước mắt, tuy rằng đến mức phen nước mắt nước mũi, nhưng quả Diệp Trăn cũng chống đỡ được.

                Thường thường lúc cha xúc động, liền nhào qua, hai cho con liền ôm nhau cùng khóc. Đây là lúc ban đầu, về sau cha cả ngày bày ra bộ dáng này với , dần dà lâu ngày, Diệp Trăn cũng tập thành thói quen, cảm động cũng còn, nghe được tai này liền theo tai kia ra ngoài. Lúc này vừa nghe cha than vãn, Diệp Trăn liền cảm thấy đau đầu, so với Kim Chú của Đường Tăng còn linh nghiệm hơn.

                Sau đó Diệp Trăn suy tính lại cẩn thận, biện pháp đối phó với cha tốt nhất chính là nghe theo ông, cha bảo xem mắt liền xem mắt, dù sao xem mắt cũng phải là kết hôn, lại càng bị thiếu khối thịt nào, phải chỉ làm chậm trễ chút thời gian thôi sao, chỉ cần xem mắt là có thể làm cho cha yên lòng thời gian, việc mua bán này là có giá trị rồi.

                tới chỗ này rồi, cũng thể lại bỏ cuộc nửa chừng. Hơn nữa, lúc này những lời của cha càng ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng, Diệp Trăn đánh gãy lời cha: “Cha, con nhớ ra rồi, gọi là Hồ Việt, cha yên tâm , con nhất định cố gắng vạn phần nghiêm túc gặp mặt, ra sức thực để trong lễ mừng năm mới đem về người con rể dập đầu trước mặt cha. Cha, con với cha nữa, con đậu xe đó, chờ con trở về con báo cáo kết quả với cha nha.”

                xong Diệp Trăn vội vàng cúp điện thoại, nhất thời mất ý chí tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu quét mắt nhìn sang cửa sổ ở quán cà phê bên kia. thở dài, lấy bộ trang điểm ở trong túi ra định trang điểm lại, sau đó lại bỏ vào túi thực nữa, chỉnh trang lại làm gì cứ liền như vậy là được rồi.

                cầm chiếc túi bước xuống xe, sau đó khóa xe lại, lập tức nghiêng đầu nhìn đến phía sau xe chiếc xe BMW X6 sang trọng đắt tiền, rất hẹp hòi ở trong lòng so sánh độ tương phản chút, tỷ lệ là 40/1, làm cho nhịn được mà bĩu môi, tâm lý ghét bỏ người giàu có dần dâng lên, trong nháy mắt như thế, còn kích động muốn lên đá cái vào chiếc xe đó.

                Tiểu Thanh là người trong ngoài đồng nhất, nhìn bề ngoài cực kỳ điềm đạm nho nhã như người con thùy mị, nhưng kỳ bên trong chính là nàng phù thủy. trắng ra chính là tiểu thị dân, tiểu thị dân có làm sao, vốn chỉ là người dân thường bé, ai cũng mong đợi bọn cứu vớt thế giới nha, thế nên sống là phải tự do tự tại.

                Diệp Trăn thu hồi ánh mắt nhìn chiếc BMW đó, cúi đầu nhìn nhìn lại bộ trang phục hôm nay của bản thân mình, bộ này là cha tự mình mua về cho , cũng uy hiếp bắt mặc vào. Đừng nghĩ ánh mắt cha kém, chiếc váy màu sắc trang nhã kết hợp với chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng liền lộ ra được vẻ phong tình lại tươi mát.

                Diệp Trăn nghĩ nghĩ, có phải là trong mắt cha là người đặc biệt có phong tình hay , nếu làm sao cha lại cứ ép mặc những bộ trang phục để lộ ra vẻ phong tình như vậy. Nhưng đây phải là trọng điểm, trọng điểm chính là Diệp Trăn tưởng tượng ra được dáng vẻ nghiêm túc cùng bảo thủ của cha khi đến cửa hàng trang phục nữ để mua bộ váy ngày, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quái.

                Diệp Trăn đứng nguyên tại chỗ bần thần hồi lâu, cúi nhìn đồng hồ thấy kéo dài thời gian được nữa, đành phải về phía cửa quán cà phê tựa như người chiến sỹ ra trận. Khi đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió treo cửa liền vang lên những tiếng leng keng trong trẻo, làm cho có chút thất thần trong giây lát, nhưng mà rất nhanh liền tiến vào bên trong.

                Sau khi vào, Diệp Trăn bỗng nhiên nhớ nổi cha dặn là bàn số mấy, số 6 hay số 9 nhỉ….. suy nghĩ hồi lâu cũng nhớ ra, lắc đầu dứt khoát nghĩ nữa, phải là gần cửa sổ sao, chỉ cần nhìn nhìn là được rồi, người xác định gặp mặt đương nhiên mình.

                Nghĩ đến điều này, Diệp Trăn liền nhìn đến những chiếc bàn bên cửa sổ. Dãy bàn bên cửa sổ có bốn chiếc, ba chiếc bàn đều là có hai người ngồi rồi, chỉ có chiếc bàn cuối cùng là có người đàn ông. Người đàn ông này nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biết là suy nghĩ điều gì, cũng thấy các đường nét khuôn mặt như thế nào. Nhưng mà có thể nhìn thấy được dáng người tồi, trang phục cũng khá là lịch , quá giống với những gì Diệp Trăn nghĩ, cảm thấy có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.

                Từ khi 26 tuổi, cha hạ Kim Chú đối với , Diệp Trăn cũng nhớ gặp mặt bao nhiêu lần, như thế nào cũng phải đến mấy chục lần rồi. Tiểu Thanh còn cười : “Cậu quả thực sắp thành Đường Tăng lấy kinh rồi, hẳn là phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn.”

                Diệp Trăn cho rằng, cho dù có trải qua 2 lần 81 khó khăn nữa cũng lấy được chân kinh trở về. đúng là phải Diệp Trăn soi mói, cũng muốn tìm người đàn ông để kết hôn, nhưng chỉ là muốn thân cận cũng khó khăn, chỉ toàn gặp phải những người biết điều, làm cho dở khóc dở cười, hàng cực phẩm như thế ở ngay trước mắt lúc này đúng là vô cùng hiếm có.

                Diệp Trăn chút do dự tới, đứng ở bên cạnh chiếc bàn mở miệng: “Xin chào, tôi là Diệp Trăn.”

                Người đàn ông quay đầu nhíu mày nhìn , mặt là vẻ hài lòng vì bị quấy nhiễu. Ban đầu Diệp Trăn bị vẻ đẹp trai tuấn của ta làm cho kinh diễm chút, nhưng khi nhìn thấy biểu tình mặt ta chút kinh diễm này liền ngay lập tức biến mất thấy bóng dáng. Diệp Trăn thầm tự nhủ trong lòng, hài lòng còn tôi cũng vừa ý mà, đến thân cận mà còn bày ra vẻ mặt này à, lễ phép tối thiểu cũng có, uổng phí khuôn mặt đẹp trai mà.

                Diệp Trăn mạch lên, liền giả bộ là người con thục nữ, với tính cách của rất muốn quay đầu rời , nhưng trước mắt lên khuôn mặt tràn đầy hy vọng của cha , đành hít hơi sâu, đè ép tính khí của mình xuống, hơi có chút nhẫn nại : “ yên tâm, tôi làm phiền lâu, mặc dù rất bực mình nhưng cũng mong nhẫn nại lát.”

                xong đặt mông ngồi xuống phía đối diện người đàn ông đó. Người đàn ông chau mày nhìn chằm chằm, Diệp Trăn trong lòng nghĩ, người đàn ông này muốn đùa giỡn sao, được, đùa giỡn đùa giỡn. Nhưng mà phải cho ràng, nếu quay về cha lại nghĩ là do , sau đó dông dài đến vài ngày, thực sắp bị điên rồi, nhưng mà việc này sau, bây giờ phải cố gắng giải quyết cho xong việc này.

                Sau giữa trưa, ánh mắt trời ở bên ngoài tấm thủy tinh chiếu vào, những tia nắng rực rỡ dừng lại người ta, khiến cho ta như được phủ vầng hào quang, cả người ta được bao quanh trong vầng sáng đó, đẹp hoàn mỹ nhưng lại có chút chân thực, bề ngoài được 100 điểm, nhưng với phép lịch của ta, Diệp Trăn cho ta 0 điểm, tổng hòa lại chút vẫn là đạt cầu. Cho dù vậy mặc kệ ta lịch , thể lịch , đây là gia giáo được dạy.

                Nghĩ đến gia giáo, sắc mặt Diệp Trăn trở lại bình thường, mở miệng: “Nhìn ý tứ này của , hai chúng ta cũng nhất thiết phải tiếp tục chuyện, nhưng mà trước tiên phải cho xong, là do thấy tôi phù hợp với , chứ phải là vấn đề của tôi, lúc trở về hãy giải thích với dì Lưu chút.”

                Người đàn ông phía đối diện khóe miệng vểnh vểnh lên, chậm rãi câu: “Ai tôi xem trọng em?”

       “Ách….” Diệp Trăn vốn nghĩ là, và người đàn ông này vừa vặn nhìn nhau chán ghét, chỉ cần ta trở về với dì Lưu là ta thích , mà cha theo cảm tính bao che cho con, khẳng định cảm thấy con bảo bối của ông chịu đả kích, sau đó lại nhân cơ hội để diễn trò, đoán chừng được hồi thanh tịnh. Dù sao trong mắt cha cũng là con yếu đuối, bị người đàn ông xem mặt làm cho tổn thương như vậy, cũng là cần phải có thời gian để bình phục. Cho nên, Diệp Trăn ước gì người đàn ông này thích , hơn nữa, biểu của ta làm cho Diệp Trăn cảm thấy bản thân có khả năng hiểu sai ý. Nhưng như vậy tại ta đây là có ý tứ gì?

                Nghĩ mãi mà , bằng dứt khoát hỏi thẳng, Diệp Trăn mở miệng hỏi: “ có ý tứ gì?” Ngoại trừ ngoài ý muốn, Diệp Trăn thừa nhận, có chút hư vinh thuộc về phụ nữ chậm rãi dâng lên. Cho dù là xem trọng người đàn ông này, nhưng được người đàn ông có mị lực như vậy, trong lòng Diệp Trăn vẫn là rất thích, có chút mừng thầm nho .

                Kỳ , lúc Diệp Trăn chưa có bước vào, nhìn thấy , mặc chiếc váy sáng màu, hòa cùng ánh mặt trời tháng tư, làm cho người ta cảm thấy sức sống mùa xuân. Lúc đứng lên lại lại dáng dấp rất đẹp, chiếc váy cùng mái tóc dài phiêu động trong gió, cho dù thấy các đường nét khuôn mặt, nhưng cũng khá là gây cho người khác chú ý. Dù sao ai cũng thể cự tuyệt được cái đẹp, dáng hình của lúc nhìn nghiêng thực rất mỹ lệ, thậm chí còn làm cho xúc động muốn vẽ tranh.

                lâu rồi động đến bút vẽ, lâu đến mức cũng quên là mình còn có khả năng vẽ tranh, đắm chìm trong những suy nghĩ như vậy, bị người khác quấy rầy, tự nhiên có chút vui. Nhưng nghĩ tới người quấy rầy lại là , làm cho cảm giác khó hiểu.

                Ánh mắt của Lục Thịnh tự chủ được mà dừng lại ở khuôn mặt , phải là rất xinh đẹp, phải là vẻ đẹp vừa nhìn thấy kinh diễm, mà là vẻ đẹp có hương vị tự nhiên. Nhưng mà khi vừa , liền làm cho người ta có chút cảm giác khác lạ, bề ngoài nhìn dịu dàng ít nhưng bên trong lại khá là sắc bén, làm nhìn qua có vài phần tươi trẻ hơn lúc vừa rồi.

                Phần tươi trẻ này làm cho Lục Thịnh nổi lên tính trẻ con lâu rồi xuất , muốn trêu đùa , chỉ tiếc là còn chưa có thực chỗ ngồi phía sau bọn họ có người đàn ông đứng lên: “Vâng, thực xin lỗi, quấy rầy chút, tôi là Hồ Việt….”
      Phamthanhhuongleotitonannhieu thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Editor: Tang Du



      Chương 2



        Diệp Trăn từ từ đứng lên xoay người lại, chỉ chỉ vào người phụ nữ đứng phía sau người đàn ông kia: " là Hồ Việt, còn ấy là?"



        Hồ Việt lắp ba lắp bắp : "Đây là chị tôi, Hồ Tĩnh, cùng tôi đến đây.”



        Diệp Trăn đặt tay lên trán, nhắm chặt mắt lại, nếu có thể muốn tìm cái lỗ để chui vào, miễn cho ở chỗ này mất mặt xấu hổ, đáng tiếc khe hở nào để cho chui vào. dứt khoát quay đầu lại, mặt vừa nóng lại vừa hồng, ánh mặt cũng có chút ngượng ngùng, thấp giọng câu: “Xin lỗi tôi nhận lầm người rồi.” Sau đó, rất nhanh chóng chuyển từ chỗ ngồi bên này sang chỗ ngồi ở phía đằng sau, toàn bộ quá trình cũng chưa thấy người đàn ông lạnh lùng đó liếc mắt cái.



      Nhìn bảng số 6 bàn, Diệp Trăn rốt cục cũng nhớ ra đúng là cha số 6, đáng tiếc lúc này mới nhớ tới quá muộn, kiện cẩu huyết đáng xấu hổ xảy ra, hơn nữa người đàn ông đó còn ở ngay phía sau, chỗ ngồi liền nhau, cùng chị em Hồ Việt có gì về chuyện xem mắt người đàn ông đó cũng đều nghe thấy, hơn nữa có vẻ như hai người chị em này cũng là cực phẩm trong cực phẩm.



      Lần đầu tiên thấy, xem mắt còn mang theo chị đến, cho dù có đến để kiểm định, cũng có như vậy chứ, còn có thể trách hiểu lầm sao, hai chị em nhà này thân mật quá mức thấy thế nào cũng có chút cổ quái, Diệp Trăn đem những lời cha nhớ lại lần.



      Người đàn ông tên là Hồ Việt này làm ở đội giao thông, 32 tuổi, có nhà có xe.  Có đôi khi Diệp Trăn nghĩ, có phải là ba đem lòng nhiệt tình đối với nghiệp cảnh sát biến thành thương dồn vào người hay ? Năm đó cha bảo thi vào trường cảnh sát, thi, đoán chừng cha cùng được tự nhiên hơn ba tháng liền. Có lẽ đạt được nguyện vọng người con , cha liền bắt đầu đánh chủ ý lên con rể.



      Bây giờ nhớ lại những cuộc gặp qua, đối tượng mà cha tìm cho , hơn phân nửa đều là cảnh sát, còn lại cũng là có chút dính dáng tới cảnh sát. Chẳng qua gã Hồ Việt này giống cảnh sát, thái độ ngại ngùng kia có chút quá mức, luôn luôn liếc mắt nhìn chị mình cái, có khuynh hướng tình cảm với chị vô cùng nghiêm trọng, ngược lại chị của cường thế hơn, ánh mắt quan sát đánh giá che dấu chút nào.



      Dưới ánh mắt như vậy, Diệp Trăn cảm thấy bản thân mình giống khối thịt heo treo giá, rất thoải mái, càng miễn bàn là phía sau còn có người đàn ông vừa gây ra kiện cẩu huyết. Diệp Trăn muốn đứng lên cũng khó có khả năng, như thế nào cũng phải ứng phó.



      Chị Hồ Việt từ xuống dưới đánh giá hồi lâu mới mở miệng: “Tiểu Trăn là giáo viên, là giáo viên dạy tiểu học sao, ở trường học nào vậy? Chuyện này dì Lưu với tôi ràng.”



      Có vẻ như vấn đề này trả lời qua vô số lần, hầu như những người xem mắt đều từng hỏi, có lẽ là người giới thiệu cảm thấy nghề nghiệp giáo viên này của đáng để ra, nhưng thực công việc này của mình, hơn nữa vì công việc này còn cảm thấy tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực : “Tôi là giáo viên trường khuyết tật dạy ngôn ngữ của người câm điếc.”



      Hiển nhiên hai người chị em ngồi phía đối diện kia nghĩ tới là giáo viên của trường khuyết tật, hơn nữa người chị kia, mặt lộ ra vẻ thất vọng chút nào che dấu: “Ồ! Trường khuyết tật ư, tôi còn tưởng rằng là trường tiểu học thực nghiệm đấy. Đúng rồi, dì Lưu cha về hưu, trước khi về hưu cha có cấp bậc gì? tại nhận được bao nhiêu tiền lương hưu? Nhà có bao nhiêu phòng ở, là đơn vị cha phân cho hay là mua nhà chung cư?”



      xong ước chừng cảm thấy chính mình hỏi có chút hơi quá, lại vội vàng bổ sung thêm câu: “Tiểu Diệp, đừng chê tôi hỏi nhiều, hai đứa từng này tuổi rồi, cũng giống như đứa trẻ được mọi người trong nhà thương, hai đứa cần phải kết hôn thế nên hai bên trước tiên cần điều kiện và hoàn cảnh sống, tôi cũng là vì muốn tốt cho hai đứa. Nếu trước khi kết hôn có điều kiện sung túc hơn chút gánh nặng của hai đứa sau khi kết hôn cũng rất nhiều. xem với điều kiện này của em trai tôi, tôi nghĩ tìm giáo viên hoặc bác sỹ mới xứng với nó, vốn cho rằng là giáo viên trưởng tiểu học thực nghiệm, là do người giới thiệu chưa ràng. Việc này thôi quên , nhìn thấy như vậy, tôi cũng cảm thấy rất hợp ý, tôi cũng kén chọn, nhưng mà điều kiện hai bên cũng phải sai biệt lắm, thấy có phải hay ?”



      Diệp Trăn có chút kiềm chế được nóng nảy, giống như Tiểu Thanh , bề ngoài là người điềm đạm nho nhã, nhưng nội tâm bên trong lại dễ dàng cáu kỉnh. Nhưng lúc này rất cố gắng để áp chế tức giận, người chị này cũng trông nom quá rộng và quá nhiều rồi.



      Diệp Trăn chậm rãi hít hơi, cảm thấy hôm nay tần suất bản thân mình hít vào có chút nhiều, càng hít vào lửa giận trong bụng càng bùng cháy. thực tế có thể lý giải được, nhưng này lộ liễu trắng trợn như vậy, Diệp Trăn có chút tiếp nhận được. Hơn nữa, hiểu được bản thân mình nhìn qua có vẻ dễ dàng bị khi dễ như vậy sao, và chị ta còn chưa có thành chị em gì gì đó đâu, mà chị ta liền khoa chân múa tay hỏi lung tung này nọ, nếu như thực thành …..



      Diệp Trăn nhịn được rùng mình cái, cha là cha mẹ Hồ Việt đều mất, chỉ còn người chị, đó cũng là điều mà cha hài lòng nhất. Ai cũng đều biết, cha thương rất nhiều, từ cưng chiều cho đến tận khi lớn lên thành thiếu nữ. Ông lo lắng ngày nào đó khi kết hôn gặp phải bà mẹ chồng khó tính như vậy phải rất khổ sở sao, thế cho nên khi cha tìm kiếm đối tượng cho , tốt nhất chính là cha mẹ đều mất, vì vậy mới nhìn trúng Hồ Việt này. Chỉ có điều đoán chừng cha nghĩ tới, bà mẹ chồng lợi hại có, nhưng so với bà mẹ chồng người chị chồng còn càng lợi hại hơn.



      Diệp Trăn liếc mắt nhìn, thấy Hồ Việt vụng trộm kéo tay của chị , chị cũng chút khách khí, trực tiếp gạt tay của em trai mình ra giáo huấn : “Em phải ngượng ngùng, việc này trước tiên phải hỏi cho ràng chứ, đỡ phải phiền toái về sau.”



      Diệp Trăn bị người chị này làm cho có chút tức giận, tuy rằng gặp qua ít cực phẩm, nhưng cực phẩm đến mức độ như hai chị em nhà này đúng là có thể tuyệt đối sắp xếp lên hàng đầu. Cho dù thèm quan tâm đến chị ta, nhưng người đối diện lại cứ như khẩu súng liên thanh, khiến cho mất quá nhiều thời gian chờ đợi, cảm thấy muốn ói ra kinh khủng.



      Mắt thấy chị ta vẫn còn có xu thế lải nhải, vì để tránh cho bản thân mình phải phát cáu, Diệp Trăn quyết định ra tay trước để chiếm được lợi thế. Diệp Trăn liền nở ra nụ cười cực kỳ sáng lạn.



      Nếu Tiểu Thanh ở chỗ này thấy cười vui vẻ như vậy, nhất định niệm Phật trêu chọc , nhưng mà bà Diệp Trăn nổi giận cũng mặc kệ ai với ai: “Chị Hồ, chị rất đúng, lúc này cũng nên hiểu biết ràng rồi mới tốt, tôi có thể hỏi chị mấy vấn đề được ?”



      Nụ cười của Diệp Trăn thực ngọt ngào, khiến cho hai chị em Hồ Việt phía đối diện ngất ngây trong nụ cười tỏa nắng đó. Có câu là đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười, chị Hồ liền gật gật đầu : “Chị mà, Tiểu Diệp vừa nhìn biết chính là tốt, phải khách khí, em cứ hỏi !”



      Khóe miệng Diệp Trăn càng cong lên: “Chị Hồ, chị làm công việc gì? Cấp bậc gì? tháng nhận được bao nhiêu tiền lương? Có danh hiệu gì hay ? Nhà có bao nhiêu phòng, đứng tên ai? Chị có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng? Chị, chị đừng chê em hỏi nhiều, chuyện này trước tiên phải hỏi cho ràng, đỡ phải phiền toái về sau.”



      Diệp Trăn hỏi câu, sắc mặt chị ta khó coi phần, chờ Diệp Trăn xong, khuôn mặt của chị ta cúi gằm xuống như muốn rút dép ra liều mạng phen, chị ta tức giận đứng lên, lôi kéo em trai mình rời khỏi.



      Diệp Trăn cũng ngăn cản, chị ta vừa nhìn biết là loại người ngừng muốn chiếm tiện nghi của người khác, là người loại người thấy khó chịu khi bản thân bị bất lợi. Chị ta đối với người khác đào bới để hỏi đến tận gốc rễ, người khác vừa hỏi chị ta liền nổi nóng.



      Chờ hai chị em Hồ Việt ra ngoài, Diệp Trăn mới bắt đầu phiền não, về nhà làm thế nào để ăn với cha đây. chừng bà chị nhà họ Hồ này cùng người giới thiệu linh tinh gì đó.



      Diệp Trăn cau mày suy nghĩ hồi lâu xem làm như thế nào để ứng phó với cha , cuối cùng quyết định nghĩ nữa, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Diệp Trăn đứng lên ra ngoài, mới được vài bước, chợt nhớ tới điều, giả bộ như vô ý quay đầu đưa mắt nhìn, người đàn ông ở chỗ ngồi lúc nãy còn thấy bóng dáng, khỏi thầm nhàng thở ra, hy vọng là cả đời này cũng phải gặp lại người đàn ông này, rất đặc biệt mất mặt rồi.



      Diệp Trăn cầm túi xách ra khỏi quán cà phê, vừa mới tới chỗ đậu xe liền thấy lúng túng. Lúc trước khi đỗ xe vào đây, đằng trước xe là chỗ trống, có như thế mà cũng phải vất vả xoay sở hồi lâu mới tiến vào được. Lúc này phía trước xe chiếc xe ô tô khác đỗ, hơn nữa đậu xe cực kỳ ngay ngắn chỉn chu, đoán chừng là người lão luyện. Giờ muốn ra cũng phải hao tốn chút sức lực, huống chi còn là tay lái mới, điểm chết người chính là đằng trước chiếc xe chiếc Infiniti, tuy rằng so với chiếc BMW ở phía sau có hơi kém hơn chút, nhưng trong mắt cũng là hơn kém chiếc xe sang trọng. Bây giờ hai chiếc xe này trước sau đem xe kẹp ở giữa giống như bánh sandwich, nếu cẩn thận bất cứ lúc nào cũng có thể bị cọ vào chút….



      Diệp Trăn giống như thấy được nhân dân tệ trong ví tiền của mình vèo vèo bay ra bên ngoài, giữ cũng giữ được. Theo bản năng, Diệp Trăn ôm chặt túi xách của mình, ngẩng đầu quan sát trái phải hồi lâu, đúng là mong chờ chủ của hai chiếc xe sang trọng này tới, cho dù là đến người cũng được nha!



      chờ đợi còn chưa có đến năm phút, cũng chưa có cầu nguyện xong người phụ nữ tiến lại đây. Trông thấy này, ánh mắt Diệp Trăn liền nhìn chăm chú, tuy tại là tháng tư rồi, nhưng mà có vẻ như trời còn chưa nóng như vậy mà. đó mặc chiếc váy cực kỳ ngắn, để lộ ra những đường cong hoàn hảo, phía dưới là cặp đùi trắng như tuyết, phía là hai trái đào mãnh liệt chen lấn, dưới chân là đôi giày cao 15cm, mái tóc dài gợn sóng, bước ngừng đong đưa qua lại. Diệp Trăn khỏi nhớ tới hai ngày trước vừa mới vinh dự được đọc qua tác phẩm của Mạc Ngôn, phong nhũ phì mông, này tuyệt đối là tốt nhất, đoán chừng chỉ cần là người đàn ông sinh lý khỏe mạnh chút, khi nhìn thấy này đều thể bất động được.



      Diệp Trăn tự mình YY rất vui vẻ, đôi mắt bỗng nhiên mở to, phía sau kia xa có người đàn ông tới, mà có vẻ như đó chính là người đàn ông trong tình huống xem mắt cẩu huyết vừa rồi.





       Diệp Trăn nhìn ngó trái phải, theo bản năng muốn trốn tránh, trực tiếp mở cửa xe của mình ra và ngồi xuống, tiếp đó từ trong gương chiếu hậu quan sát phía sau, liền thấy người đàn ông vừa xem mắt nhầm bước tới.



      Nhưng mắt thấy người đàn ông đó sắp tới gần, lại bỗng nhiên dừng lại, Diệp Trăn vội vàng cúi đầu, sợ người ta trông thấy , sau đó nghĩ lại thấy bản thân mình rất buồn cười, người ta nhớ là ai sao. Hơn nữa, lúc Diệp Trăn ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đó cùng với phong nhũ phì mông ngồi vào trong chiếc xe BMW X6 ở phía sau.



      Xe tốt người đẹp, hóa ra đều là của người đàn ông đó, là tại sao chuyện tốt như vậy đều để cho người chiếm toàn bộ, chả trách điều người ta xem xét trước tiên đó chính là giàu có đẹp trai. Diệp Trăn lại nhàng thở ra, mặc kệ như thế nào, chủ xe tìm được, chờ người đàn ông đẹp trai giàu có phía sau lái xe rời , xe liền có thể dịch chuyển chút để ra ngoài.



      Nhưng đợi trong chốc lát, thấy chiếc xe phía sau có động tĩnh, thậm chí cũng chưa nổ máy, có ý tứ gì đây chứ? Diệp Trăn chống đỡ được liền chăm chú nhìn về phía sau thông qua chiếc gương chiếu hậu. Nhìn thấy lại muốn la ó, bởi vì nhìn thấy những điều trẻ em nên nhìn, kia nghiêng người sáp lại gần, tư thế kia cần nghĩ cũng biết là làm gì. Diệp Trăn vội vàng thu hồi ánh mắt, nhân tiện nhìn đại khái cái, Diệp Trăn đoán hai người đó nhất định là hôn nhau, sau khi hôn xong phát triển thành cái rung chấn gì ở trong xe chứ?



      Như vậy ngồi ở trong xe đằng trước chẳng phải trở thành người rình coi điều xằng bậy hay sao? Có thể tưởng tượng thêm nữa cũng được, hơn nữa, là có chút tò mò, lớn như vậy rồi, nhưng mà kiểu rung chấn trong xe mới được xem qua mơ hồ, còn cụ thể như thế nào chưa từng thấy qua, cho nên Tiểu Thanh rất đung, Diệp Trăn chính là bị rối loạn liền trở thành tiểu sắc nữ



      Diệp Trăn giống như tên trộm liếc mắt ngắm nhìn qua gương chiếu hậu, khỏi sửng sốt. phán đoán cái gì kích hôn, cái gì xe chấn, hết thảy đều có. phong nhũ phì mông kia xuống xe, nhìn điệu bộ đó như thế nào cũng trông giống như giận hừ hừ. ta từ bên cạnh chiếc xe của Diệp Trăn thẳng tắp tới, ngồi vào chiếc Infiniti ở đằng trước, khởi động máy rồi lái xe rời .



      Điều này làm cho Diệp Trăn có chút giống như vị hòa thượng sờ được đầu, nhưng mà rốt cục có thể ra ngoài. Thắt dây an toàn và khởi động máy xong lại có chiếc xe đỗ ngay vào chỗ đằng trước xe . Diệp Trăn cảm thấy buồn bực vô cùng, cũng may là chiếc xe đó còn để lại chút khoảng cách,  qua chiếc gương Diệp Trăn chăm chú nhìn người đàn ông vừa mới xem mắt nhầm, phát người đàn ông đó tay cầm vào vô-lăng, nhưng cũng có khởi động máy để di chuyển. biết có phải là do Diệp Trăn bị những khó chịu trong lòng quấy phá hay , cảm thấy, người đàn ông đó chính là chờ xem trò hay của đây mà.



      Nghĩ đến điều này, Diệp Trăn hừ tiếng, thầm nghĩ ta cũng quá coi khinh bà này rồi, dù thế nào cũng thể để cho ta xem trò hay. Diệp Trăn đánh giá chút khoảng cách giữa hai xe, " dịch chuyển chút, sau đó lại thêm chút, đánh vòng bánh lái liền ra ngoài, ai biết được chiếc gương lại va vào xe khác, chỉ nghe thấy ‘đông’ tiếng, liền cảm thấy nhân dân tệ trong ví bỗng nhiên vèo vèo bay ra…







      Phamthanhhuongleotitonannhieu thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Editor: Tang Du

      Chương 3

                Diệp Trăn từ từ nhắm hai mắt gục đầu xuống vô-lăng, muốn đối mặt với , vừa nghĩ tới tiền bồi thường, trong lòng cảm thấy đau xót giống như có thanh đao từng chút từng chút cắt da cắt thịt . Tuy rằng còn chưa biết cụ thể phải bồi thường bao nhiêu tiền, nhưng dùng gót chân nghĩ cũng biết ít, đó là chiếc xe BMW X6 nha, đây đúng là bài học kinh nghiệm xương máu. Từ nay về sau trước khi đỗ xe phải xem xét kỹ trái phải trước sau là loại xe gì, nếu là những chiếc xe đẳng cấp sang trọng chính là vẫn cần phải tránh xa chút mới tốt.



      Đoán chừng là phải hơn tháng tiền lương của mới có thể xong việc. đúng! Diệp Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có bảo hiểm nha. Diệp Trăn nhớ tới lúc mua xe, có tìm Đại Dũng, lúc ấy còn có chị của là Tiểu Thanh, hai người trái phải thao thao bất tuyệt thuyết phục mua bảo hiểm toàn bộ, còn chưa có đường đâu, vậy mà hai chị em đưa ra cho những khả năng phát sinh như là bị đụng xe hoặc đâm xe vào người khác… tất cả đều dự đoán trước lần, cho dù đụng xe, đâm xe vào người khác, chừng còn có thể đâm vào dải phân cách ấy chứ.



      Tóm lại là bị hai chị em người này dọa cho sợ hãi, chiếc xe từ trong cửa hàng 4S đưa ra cũng chưa dám lái, sau khi giải quyết tất cả các việc liên quan đến bảo hiểm cũng là Đại Dũng lái trở về. Tiểu Thanh đúng là người bạn chí cốt, ấy cùng đến bãi đất trống bên ngoài tiểu khu luyện tập tuần mới chính thức lái xe chạy đường.



      chung là có bảo hiểm, bảo hiểm toàn bộ, Đại Dũng với , có va chạm gì cũng sợ, có bảo hiểm. Diệp Trăn nhớ tới những lời này của Đại Dũng, ngay lập tức cảm thấy máu huyết sôi trào trở lại.



      Vừa nghĩ tới cần phải bỏ tiền của mình ra, nhất thời tâm hoảng hốt, chân mềm nhũn, cước bộ cũng thoải mái. đẩy cửa xe ra bước xuống, người đàn ông trong kiện xem mắt cẩu huyết kia cũng xuống xe, nhưng cũng xem xét tình trạng chiếc xe, mà là đứng ở ngoài xe nhìn .



      Diệp Trăn rất hẹp hòi nghĩ, đừng xem mặt mà bắt hình dong, chừng chính là “tiểu bạch kiểm” đấy, nhìn cũng 30 tuổi có lẻ rồi, có thể lái chiếc xe sang trọng như thế này, phải là Phú Nhị Đại (thế hệ giàu có thứ hai) cũng chính là “tiểu bạch kiểm” được quý bà giàu có bao dưỡng. Diệp Trăn tự giác quẳng ý nghĩ ta là Phú Nhị Đại, nếu như đây là xe của ta, lúc này làm sao mà ngay cả nhìn cũng nhìn, nhất định là xe của người khác, nên đụng phải cũng đau lòng.



      Tình cảm bất thường của đàn ông đối với xe cộ cũng là có chút hiểu biết, giống như Đại Dũng kia coi chiếc xe gấu mèo của mình như báu vật, ngày hận thể lau đến tám lần, trong ngoài thu dọn, bị cọ chút cũng có thể đau lòng đến cả tháng, để tâm đến chiếc xe còn hơn cả bạn . Như thế nào mà người đàn ông kia dường như để ý, hơn nữa, Diệp Trăn cảm thấy ta phải là người tốt bụng. dám khẳng định, ta nhất định nhìn ra tay lái mới, cho nên mới bất động, ngồi ở đằng kia chờ xem trò cười của , chừng chính là vì trả thù vừa nhìn thấy ta cùng em phong nhũ phì mông kia làm chuyện xấu.



      Nghĩ đến đây, chút áy náy trong lòng Diệp Trăn liền bay nửa, còn lại nửa chỉ đủ để duy trì hình tượng thục nữ của mình. Diệp Trăn xoay người nhìn chút chỗ bị xe đụng vào, chính là đụng phải thanh chắn bảo vệ ở phía trước, lại liếc mắt nhìn xe mình, mới đâm vào cái liền bị méo, thể , giá cùng chất lượng đúng là có quan hệ trực tiếp với nhau.



      ở trong lòng cảm thán câu, sau đó đứng thẳng dậy: “Xin lỗi, tôi là tay lái mới, nhưng mà tôi mua bảo hiểm xe toàn bộ, chúng ta về công ty bảo hiểm !”



      Lúc này Lục Thịnh mới hơi hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn xe của , mở miệng : “Chỉ là va quệt chút, đừng lãng phí bảo hiểm của , vẫn là giữ lại cho lần sau ! Với kỹ thuật này của , số lần được sử dụng bảo hiểm trong năm cũng chưa chắc đủ.” xong liền xoay người mở cửa xe ra và ngồi xuống.



      Diệp Trăn ngẩn người, nhất thời cơn tức giận dâng lên, ta là có ý tứ gì, đây chính là ta khinh thường chê kỹ thuật kém, cho dù chỉ là dân thường, số tiền này cũng có thể bồi thường đầy đủ được.



      Nghĩ đến điều này, đưa tay gõ cửa kính xe, cửa kính xe hạ xuống, Lục Thịnh nhìn chau mày : “Sao vậy? Hay là cũng giống như vừa rồi muốn mời tôi ăn cơm?”



      Lúc này Diệp Trăn mới hiểu được em phong nhũ phì mông vừa rồi  quen biết với ta, như thế là ta theo để bắt chuyện rồi, nhưng mà ta xem là loại người nào chứ: “Ai muốn mời ăn cơm?” Rồi lại chỉ chỉ vào xe của hai người: “Việc này còn chưa có giải quyết mà.”



      còn chưa có dứt lời, điện thoại của người đàn ông xem mắt nhầm vang lên, ta nghe máy: “Ừ…..” Rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “20 phút nữa tôi đến nơi.” Đặt điện thoại di động xuống, ta liếc nhìn : “Có danh thiếp ?”



      Diệp Trăn đều muốn trợn tròn mắt: “ có.” Chưa bao giờ nghe qua giáo viên còn in danh thiếp. Giọng của Diệp Trăn có chút dâng cao, nhưng ngược lại người đàn ông kia gì, ngón tay gõ gõ tay lái: “ xem như vậy có được , đưa số điện thoại di động cho tôi, khi nào tôi sửa xe xong, gọi điện thoại lại cho để thương lượng, tại tôi có chút việc gấp cần trước.” xong ta đem di động của mình đưa cho .



      Diệp Trăn ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng nhận lấy điện thoại của ta, mà lấy điện thoại di động của mình ra rồi hỏi ta: “Số di động của là bao nhiêu, tọi gọi qua cho .”



      Lục Thịnh cười cười, thu tay cầm điện thoại lại ra dãy số, Diệp Trăn gọi qua xác định bên kia đổ chuông, cùng ta gật gật đầu, trở về ngồi vào xe của mình, qua gương chiếu hậu nhìn thấy rời , mới lái xe của mình ra ngoài.



      Diệp Trăn rời khỏi bãi đỗ xe, chăm chú nhìn đồng hồ thấy mới 2 giờ rưỡi, người giới thiệu hẹn gặp mặt lúc 2 giờ, tại nhất định cha ở nhà chờ rồi. Cha cả đời làm cảnh sát, ép hỏi thực như thẩm vấn, muốn đối phó cũng được, muốn trốn tránh để cơn hỏa khí này qua, có lẽ trước hết nên đến chỗ Tiểu Thanh để tránh đầu gió, thuận tiện ăn bữa ăn ngon.



      Tiểu Trăn đem xe đỗ ở trước cửa tiệm, vừa mở cửa xe định bước xuống, liền thấy mẹ của Tả Ngạn từ bên trong ra, Diệp Trăn vừa mới đẩy cửa xe mở ra nửa lại kéo vào.



      nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy mẹ Tả Ngạn là trong hội cha mẹ của học kỳ I năm thứ nhất. Lúc đó và Tiểu Thanh phụ trách tiếp đãi và dẫn đường cho các bậc cha mẹ. Mẹ của Tả Ngạn có dáng điệu giống như là bước ra sân khấu, làm lúc ấy hai người điên cuồng mê luyến phim Hàn hẹn mà cùng nghĩ tới mụ phù thủy chuyên chia rẽ những đôi uyên ương trong phim Hàn. Biệt danh là mụ phù thủy liền được tạo thành, hai người lén gọi mẹ của Tả Ngạn như vậy.



      thực tế, Diệp Trăn cảm thấy mẹ của Tả Ngạn giống hồ ly thành tinh, còn tại mà , chính là vẻ mặt của tiểu tam. Đặc biệt là, bà ta còn mặc bộ trang phục mỏng manh, thêm nữa mặt trang điểm tinh tế, da mặt được chăm sóc rất tốt, có vẻ trẻ hơn so với tuổi nhiều lắm. Thế cho nên cùng Tiểu Thanh có dạo còn tưởng rằng đó là chị của Tả Ngạn, sau này mới biết được đó là mẹ của Tả Ngạn, về sau lại biết được bà ta đúng là tiểu tam.



      Tả gia có chút phức tạp, dù sao nhiều năm như vậy, Diệp Trăn cũng hiểu được ràng, chỉ là thích mẹ của Tả Ngạn, từ đầu đến chân đều tỏ ra xa xỉ, nhưng cũng che đậy được dung tục tầm thường từ trong xương cốt của bà ta. Ngay từ đầu phản đối Tiểu Thanh đến với Tả Ngạn, Diệp Trăn chán ghét ánh mắt khinh miệt, xem thường của bà ta.



      Diệp Trăn hiểu được bà ta có cái gì mà kiêu ngạo, khinh thường ai chứ. Tiểu Thanh có làm sao, so với ai khác cũng đâu có kém. Nếu phải nể mặt mũi của Tả Ngạn, Diệp Trăn mới thèm để ý đến bà ta đâu.



                Có đôi khi Diệp Trăn cảm thấy ủy khuất thay cho Tiểu Thanh, chẳng qua là có ủy khuất cũng vô dụng bởi Tiểu Thanh Tả Ngạn. Lúc học trung học tính, nhưng từ lúc học đại học đến nay cũng là người nhiều năm, nếu muốn chia tay cũng sớm chia tay rồi.



                Kỳ trong lòng Diệp Trăn cũng thấy khó chịu với Tả Ngạn, ta có biết hay mẹ mình cả ngày cũng có việc gì làm, luôn kiếm chuyện với Tiểu Thanh. Nghĩ đến đây, Diệp Trăn liền thấy cảm thấy thương cha rất nhiều, mà đến tuổi phải kết hôn lại càng thấy thương cha hơn.



                Diệp Trăn nhìn thấy mụ phù thủy lên xe rời , mới xuống. Năm ngoái Diệp Trăn từ chức để mở cửa hàng bánh ngọt này, đây là ước mơ của Tiểu Thanh. Kỳ Tiểu Thanh rất đơn giản, đơn giản lại hạnh phúc, ấy có nhiều ước vọng to lớn lại quá xa vời. Diệp Trăn cảm thấy nếu như có Tả Ngạn, có lẽ cuộc sống của Tiểu Thanh trôi qua lại càng thêm thoải mái cũng chưa biết chừng.



                Nhìn xuyên qua cửa kính sáng bóng, Diệp Trăn thấy được ràng ở bên trong, mặt tiền cửa hàng lớn, hơn nữa gian phòng làm việc ở phía sau cũng chỉ có hơn 30 m2, cửa tiệm này là vay tiền để mua, ngoài tiền của Tiểu Thanh còn có toàn bộ tiền tiết kiệm của và Đại Dũng. Tiểu Thanh quản lý việc kinh doanh, cùng Đại Dũng coi như là đóng góp cổ phần, buôn bán tệ, nhưng cửa tiệm này ở trong mắt mụ phù thủy đoán chừng rất nực cười.



                Vừa rồi chắc là bà ta lại tìm đến Tiểu Thanh để bảo rời khỏi Tả Ngạn. Có thể Diệp Trăn cảm thấy cuộc sống của mọi người cũng phải là thập toàn thập mỹ, tình có đôi khi cũng phải đều là ngọt ngào, đủ loại phiền não của các cửa ải khó khăn đem hạnh phúc của Tiểu Thanh bị kìm nén lại biến thành tiểu oán phụ.



                Tiểu Thanh cau mày đứng ở sau quầy thu ngân, nhìn chăm chú đến xuất thần. Diệp Trăn đẩy cửa bước vào, đến trước mắt Tiểu Thanh, ấy cũng phản ứng, phải là nhân viên cửa hàng tên là Tiểu Lý đứng bên cạnh kêu tiếng chị Diệp Trăn, đoán chừng Tiểu Thanh còn nhìn thấy đấy chứ.



                  “Diệp Tử, sao cậu lại tới đây, phải xem mắt sao?” Tiểu Thanh dặn dò Tiểu Lý ở bên cạnh tiếng rồi dắt Diệp Trăn ngồi vào góc phòng bên cửa sổ, đặc biệt tò mò hỏi: “Thế nào, cho chị đây biết .”



                Diệp Trăn đem chiếc túi đặt ở bên cạnh, thở dài : “Đừng nữa, hôm nay xui xẻo mà, hôm nào hai chúng ta đến miếu thờ để cầu nguyện, rồi xin lá bùa, mình cảm thấy gần đây mình phạm phải tiểu nhân.”



                “Phốc xuy…..” Tiểu Thanh cười vui vẻ: “Phạm phải tiểu nhân cái gì chứ, mình thấy cậu là phạm phải xem mắt. Người hôm nay làm cái gì, lại là cảnh sát à?’



                Diệp Trăn ghé vào bàn than vãn: “Làm ở đội giao thông, hơn 30 tuổi, còn mang theo chị , cậu biết đó thôi, chị của ta muốn bao nhiêu cực phẩm có bấy nhiêu cực phẩm, trách được đến bây giờ còn có đối tượng. Có người chị này của cùng, cả đời này đều tìm được ai, phải cùng chị sống cả đời thôi. Cậu làm cho mình chút đồ ăn ngon , mình phải bồi bổ tốt, hôm nay bị tổn thương nguyên khí rồi.”



                Tiểu Thanh nhịn được nở nụ cười, đưa tới cho chiếc bánh tiramisu, lại pha hai tách café rồi ngồi đối diện với , nhìn ăn như hổ đói. Tiểu Thanh nhịn được : “ phải cùng người ta xem mắt ư, sao cậu lại đến mức như vậy, hơn nữa cậu cũng xem mắt ba năm này rồi, càng cực phẩm cũng thấy cậu như vậy!”



                Diệp Trăn nuốt ngụm cuối cùng xuống, mặc cho miếng bánh mềm mại có chút hương vị hơi đắng tan ra trong miệng, tâm tình giống như tốt lên ít, thở dài : “Tiểu Thanh, hôm nay mình quăng mặt mũi rất lớn…..” Sau đó đem kiện cẩu huyết gặp gỡ nhầm người đàn ông xem mắt cho Tiểu Thanh.



                Hai mắt Tiểu Thanh đều sáng lên, tiến đến trước mặt Diệp Trăn : “Diệp Tử, cậu là ngốc , cơ hội tốt như thế làm sao cậu lại có thể buông tha như thế được chứ. Hai người gặp nhau, quả thực chính là tình tiết trong phim nha, chàng đẹp trai giàu có bé lọ lem, sau đó phải nàng cưới, đến chết cũng thay lòng, là nhiều lãng mạn nha! Có đẹp trai , có đẹp trai ……?”



                Diệp Trăn liếc nhìn Tiểu Thanh cái miễn cưỡng gật gật đầu: “Tạm được , mình thấy khuôn mặt ta rất trắng trẻo, chừng là được quý bà giàu có bao dưỡng, nếu chiếc xe tốt như vậy bị đụng cái, làm sao lại ngay cả chút ý tứ đau lòng cũng có.”



                Tiểu Thanh lắc đầu bật cười: “Diệp tử, cậu đúng là được tiện nghi lại còn khoe mẽ nha, đây là người ta có phong độ, cậu có biết hay , nhất định là ta nhìn trúng cậu rồi.” xong nghiêm túc nâng khuôn mặt Diệp Trăn lên quan sát hồi lâu: “Đừng , Diệp Tử, dáng vẻ này của cậu, tuy được coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng giả dạng là hồ ly tinh vẫn là thừa sức.”



                Diệp Trăn đẩy tay Tiểu Thanh ra: “Cậu thôi , mình như thế này mà giống hồ ly tinh sao? Mụ phù thủy nhà Tả Ngạn mới chính là hồ ly tinh đấy chứ! Mà bà ta lại tới đây để làm gì vậy, lại bảo cậu chia tay với Tả Ngạn sao?”











      Đan Na, B.Cat, levuhoang3 others thích bài này.

    5. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Thanks nàng!! Có thể đẩy nhanh tiến độ ko?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :