5 giờ 25 phút - Agatha Christine (31 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      5 giờ 25 phút

      [​IMG]

      Tác giả: Agatha Christie

      Công ty phát hành: Fahasa (Công ty cổ phần phát hành sách TP.HCM)

      Nhà xuất bản: Văn Hoá Thông Tin

      Trọng lượng: 250 grams

      Kích thước: 13.5 x 20.5cm

      Số trang: 298

      Ngày xuất bản: 10/2011

      Giá bìa: 54.000 VNĐ


      Nguồn: Nguồn: vnthuquan.net

      Số chương: 31 chương
      Giới thiệu sách:

      5 giờ 25 phút: tại làng hẻo lánh miền núi, giữa mùa đông, tuyết phủ dày hàng mét, biết làm gì cho hết buổi tối, chủ và khách toà nhà này giở trò bàn ma ra chơi. Họ gọi hồn người chết lên để trò chuyện.

      trò vui mà ai coi là hệ trọng lại đâm thành chuyện khủng khiếp.

      Hồn xưng tên người trong làng báo tin ông ta vừa bị giết.

      Mọi người kinh hoàng, bán tín bán nghi. Lúc đó là 5 giờ 25 phút. Sau đó cảnh sát có vụ án mạng , nạn nhân chính là người xưng tên trong cuộc gọi hồn kia... Những diễn biến tiếp theo bộc lộ cách giết người cực kỳ tinh vi....
      Last edited: 23/10/14
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Mở Đầu:

      Ở làng Sittaford hẻo lánh, vào buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, bão tuyết sắp kéo đến, trong tòa lâu đài được cho thuê của đại úy hải quân Trevelyan, có sáu người chơi trò “bàn ma”.

      Hồn ma về cầu được chuyện với thiếu tá Brunaby - người bạn thâm giao của Trevelyan - và thông báo cho Brunaby biết đại úy Trevelyan chết vì bị ám sát.

      Tất nhiên, ai trong sáu người tham gia trò chơi tin vào điều này, tuy nhiên họ khỏi băn khoăn lo lắng, nhất là thiếu tá Brunary, vốn là người rất thân thiết với đại úy Trevelyan.

      Khổ nỗi, đại úy Trevelyan, sau khi cho phu nhân Willett thuê tòa lâu đài này, dọn tới ở tạm tại thị trấn Exhampton cách đó khoảng 10 cây số.

      Ở Sittaford lại có điện thoại để có thể hỏi thăm tin tức. Mặc kệ bão tuyết kéo đến, Brunary quyết định lội bộ đến nhà bạn mình…
      snowbell thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1: Làng Sittaford

      Xỏ chân vào đôi ủng cao su xong, thiếu tá Brunaby cài thêm khuy áo cổ chiếc măng tô dày. Xách ngọn đèn bão, ông thận trọng hé mở cửa ngó ra ngoài quan sát.

      Phong cảnh bên ngoài khiến ông thấy sao giống hệt hình vẽ những tấm bưu thiếp chúc mừng lễ Noel. bốn ngày nay toàn nước tuyết rơi mảng lớn, riêng trong quận Dartmoor này, tuyết dày đến vài mét. Dân nước đâu đâu cũng than phiền nạn nước đóng băng làm vỡ ống dẫn, và thợ chữa đường nước bỗng nhiên được quý như vàng.

      Trong ngôi làng Sittaford hẻo lánh vùng núi, như tách rời khỏi thế giới bên ngoài này, thời tiết mùa đông càng khắc nghiệt hơn gấp bội.

      Viên thiếu tá hưu trí dũng cảm mở cửa, hít đầy khí lạnh vào hai lá phổi, lấy tinh thần. Thốt lên câu văng tục, ông kiên quyết bước lên lớp tuyết dày. Chặng đường dài. Chỉ mấy phút sau ông Burnaby đến cổng sắt. Bước qua cổng, ông thẳng lên bậc thềm tòa nhà đồ sộ xây bằng đá hoa cương.

      hầu ra mở cửa, rất niềm nở chào khách rồi giúp ông tháo tấm khăn quàng dày cũ, quấn kín cổ và nửa mặt.

      Sau đó, hầu dẫn ông thiếu tá vào phòng khách. Thiếu tá Burnaby bỗng có cảm giác như ông là diễn viên sân khấu và người ta vừa thay đổi phông màn bài trí.

      Tuy lúc này chưa đến ba giờ chiều, nhưng các rèm cửa sổ buông xuống, ánh đèn điện tỏa sáng khiến mọi đồ đạc lấp lánh, và ngọn lửa cháy lách tách trong lò sưởi. Hai phụ nữ quý phái, già trẻ, trong hai bộ váy áo dạ tiệc đứng lên tiếp đón người cựu sĩ quan.

      Người phụ nữ có tuổi :

      - Chào thiếu tá Burnaby, thời tiết thế này mà ông vẫn đến đây với chúng tôi, quý hóa quá.

      - Còn tôi, cũng xin cảm ơn bà có nhã ý mời tôi, thưa phu nhân Willett.

      Viên thiếu tá bắt tay bà chủ và con bà.

      - Tôi mời cả Garfield và ông Duke. Cụ Rycroft cũng hứa đến dự buổi tiếp khách tối nay của tôi, nhưng tôi e thời tiết này chưa chắc ông cụ tới được. Chúng ta phải thông cảm với tuổi tác của ông cụ. Thời tiết quả là tồi tệ quá sức. Nếu tìm ra cách tiêu khiển, khéo chúng ta đều phát điên lên mất. Violette, con bỏ thêm khúc củi nữa vào lò sưởi .

      - Tiểu thư để tôi làm cho - thiếu tá Burnaby lịch đứng lên.

      Dáng điệu thành thạo, ông đưa khúc gỗ vào đúng vị trí cần thiết rồi lại ngồi xuống ghế xa lông bà chủ nhà vừa đưa tay mời.

      Thiếu tá Burnaby kín đáo liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên thấy phòng khách này lại đổi cách bày biện, khác hẳn hôm trước, nhưng ông nhớ được là những thứ gì được chuyển chỗ.

      * * *

      Mười năm trước đây, đại úy hải quân Trevelyan, sau khi về hưu, quyết định về sống ở nơi thôn dã. Từ lâu ông vẫn ao ước có ngày được đến sống ở vùng Dartmoor, và lần này ông nhằm Sittaford, làng nằm sườn núi, giữa vùng hoang vu chỉ toàn đất cằn với những bụi cây dại, cách xa các làng và nông trại xung quanh. Viên đại úy hải quân tậu khu đất lớn, xây tòa nhà đồ sộ, đầy đủ tiện nghi, và gọi nó cách to tát là "lâu đài”. Ông lắp cả máy phát điện để lắp đèn và chạy máy bơm nước. Rồi nhằm mục đích kinh doanh, ông xây thêm bên cạnh con đường dẫn đến cổng sắt của lâu đài sáu ngôi nhà , mà ông gọi là biệt thự.

      Ngôi biệt thự gần lâu đài nhất ông nhường cho người bạn chiến đấu cũ, thiếu tá Burnaby. Dần dần năm ngôi biệt thự kia cũng bán được, bởi bao giờ cũng có những người, vì lý do này khác, muốn tìm nơi hẻo lánh để sống.

      Làng Sittaford có phố lèo tèo, gồm ba ngôi nhà rách nát, lò rèn, hiệu bánh kẹo kiêm trạm bưu điện xã. Từ đây ra thị trấn Exhampton phải theo con đường núi dài mười cây số, nhiều đoạn rất dốc khiến người ta phải dựng biển ghi chú bên đường: "Xe gắn máy cẩn thận! Đường dốc nguy hiểm”.

      Như chúng ta thấy, đại úy về hưu Trevelyan như thế là khá giàu. Tuy vậy ông ta vẫn bỏ được thói say mê cố hữu, là kiếm tiền. Hồi cuối tháng Mười vừa rồi, hãng môi giới nhà đất ngoài thị trấn Exhampton gửi thư đến hỏi xem ông đại úy có bằng lòng cho thuê tòa "lâu đài' của ông ? bà khách hàng của hãng muốn nghỉ mùa đông năm nay ở đó.

      Phản ứng đầu tiên của đại úy Trevelyan là từ chối thẳng thừng. Nhưng rồi suy nghĩ lại, ông viết thư trả lời hãng môi giới nhà đất kia, cầu cho biết thêm chi tiết. Hãng trả lời rằng người muốn thuê tòa nhà của ông là phụ nữ góa chồng, tên là phu nhân Willett. Bà cùng con mới từ châu Phi về, muốn nghỉ mùa đông năm nay tại vùng Dartmoor.

      - Đúng là điên! - đại úy Trevelyan kêu lên với ông bạn thiếu tá - Ông đồng ý với tôi , Burnaby?

      Thiếu tá Burnaby đồng ý, thêm:

      - Nếu ông muốn cho thuê tòa nhà này mặc xác bà ta. Bà ta muốn đâu , cho bà điên khùng ấy chết rét ở nơi nào đó! Đúng là bà ta có ý nghĩ quái đản? Mới ở châu Phi nóng như lò lửa mà về đây lại định nghỉ mùa đông ở cái làng Sittaford lạnh buốt này?

      Nhưng cuộc bàn luận chỉ dừng lại ở mức đó. Thói tham tiền thắng. Đại úy Trevelyan tính, trường hợp cho thuê tòa "lâu đài” này giữa mùa đông có lẽ bao giờ có, tội gì kiếm thêm món. Ông bèn viết thư hỏi xem bà khách kia có thể trả ông bao nhiêu.

      Cuối cùng ngã giá là mỗi tuần mười hai ghi-nê. Viên đại úy bèn thuê ngôi nhà bên rìa thị trấn Exhampton để ở tạm, nhường tòa "lâu đài" đồ sộ cho phu nhân Willett.

      - Bà ta đúng là loại vứt tiền qua cửa sổ! - đại úy Trevelyan .

      * * *

      Buổi chiều tháng Mười hai đó, thiếu tá Burnaby nhìn người phụ nữ thuê nhà, thầm nghĩ bà ta hoàn toàn có vẻ "điên" chút nào. Trái lại, phu nhân Willett, vóc cao, điệu bộ hơi kiểu cách quá mức, nhưng nét mặt rất thông minh, hóm hỉnh. Có vẻ bà ta thích ăn mặc lòe loẹt và tiếng bà ta có mang sắc của tiếng các thuộc địa, nhưng bà ta tỏ ra hoàn toàn mãn nguyện về cuộc sống ở nơi heo hút này. Thêm nữa, bà ta có vẻ rất giàu và hề thích đơn. Những chi tiết đó làm thiếu tá Burnaby rất khó giải thích.

      Mới đến đây, phu nhân Willett lập tức tỏ ra là con người phóng khoáng, thích giao du. Bà ta liên tiếp tổ chức tiệc tùng mời khách, và mời nhiệt tình nhiều khi đến mức nài ép. Đặc biệt, bà luôn nhắc thiếu tá Burnaby thường xuyên đến đây "coi như ông vẫn ở tòa nhà này”. Khốn nỗi, viên thiếu tá có tính thích phụ nữ. Nghe đâu hồi trẻ ông lần bị thất tình đau đớn, cho nên bây giờ ông kiên quyết từ chối thái độ kết thân của bà khách thuê nhà.

      Phu nhân Willett ở đây được hai tháng, và nỗi ngạc nhiên của mọi người xung quanh cũng tan dần.

      Bản chất thiếu tá Burnaby ít , ông lặng lẽ quan sát bà chủ nhà, mặn mà tiếp chuyện lắm. Nhìn bà mẹ xong, ông đưa mắt nhìn con bà, tiểu thư Violette Willett - thiếu nữ xinh đẹp, nhưng hơi gầy. "Có lẽ mốt bây giờ là như thế chăng?" ông thiếu tá thầm nghĩ.

      Cuối cùng, phu nhân Willett :

      - Hai mẹ con tôi bàn nhau, chưa chắc ông đến. Hẳn ông định chứ gì, thưa ông thiếu tá?

      - Hôm nay là Thứ sáu, xin phu nhân hiểu cho.

      - Thứ sáu sao? - phu nhân Willett ngạc nhiên hỏi.

      - Bởi Thứ sáu là ngày tôi đến nhà ông bạn Trevelyan, còn ông ấy đến tôi vào Thứ ba... Hai chúng tôi thành lệ như thế từ rất nhiều năm rồi.

      - Ra thế. Nhưng từ ngày ông thiếu tá ra ở ngoài thị trấn Exhampton, hai ông vẫn giữ lệ đó sao?

      - Đúng thế. Vì đó là những buổi tối hai chúng tôi được hưởng cái thú ngồi với nhau, và cả hai đều muốn bỏ cái thú đó, dù chỉ lần.

      - Hình như hai ông có cách giải trí là giải các bài điền ô chữ vào bài thơ hồi văn phải? - Violette hỏi.

      - Tôi giải thích ô chữ, còn đại úy Trevelyan giải bài hồi văn. Mỗi người say mê thứ. Tháng trước tôi được giải thưởng về giải ô chữ đấy, ba cuốn sách dày.

      - Tuyệt vời! Vậy ông giỏi quá đấy! Sách hay chứ thưa ông?

      - Tôi chưa đọc.

      Phu nhân Willett :

      - Cái chính là ông được giải.

      Violette hỏi:

      - Nhưng ông thường ra thị trấn bằng cách nào? Ông có ôtô chứ?

      - . Tôi cuốc bộ.

      - ? Từ đây ra thị trấn Exhampton đến mười cây số kia mà?

      - Đó là thứ thể dục rất tốt. Cả cả về chỉ hai chục cây số, thấm vào đâu? Vừa khỏe người lại chống được béo bệu.

      - Chà, hai mươi cây số! Hai ông quả là hai nhà thể thao cừ khôi đấy, đúng vậy , thưa thiếu tá Burnaby?

      - Thời trẻ, mùa đông nào hai chúng tôi cũng sang Thụy Sĩ chơi các môn thể thao mùa đông, còn mùa hè chúng tôi chơi môn thể thao leo núi. Bà và chưa nhìn thấy đại úy Trevelyan trượt băng đấy! Bây giờ hai chúng tôi già, chơi những môn thể thao đó được nữa.

      Violette hỏi:

      - Cháu nghe thời trẻ ông là vô địch môn đánh cầu trong quân đội, phải ạ?

      Mặt viên thiếu tá đỏ ửng lên như con :

      - nghe ai ?

      - Đại úy Trevelyan.

      - Ông ấy lăng nhăng đấy mà. Ngoài trời lúc này ra sao nhỉ?

      Biết viên thiếu tá ngượng, Violette tế nhị lảng ra của sổ. Hai mẹ con vén rèm lên, nhìn ra quang cảnh u ám bên ngoài.

      Phu nhân Willett :

      - Hình như sắp có trận mưa tuyết lớn. Trời u lắm. Tôi đoán trận mưa tuyết này dữ dội lắm đây.

      Violette reo lên thích thú:

      - Nếu vậy tuyệt. Cảnh tuyết rơi có thứ gì đó hết sức lãng mạn. Bây giờ con mới được nhìn thấy tuyết đấy.

      - Dở hơi! - Bà mẹ mắng con - Các ống dẫn nước đều bị vỡ còn lãng mạn nỗi gì?

      Thiếu tá Burnaby hỏi:

      - Vậy ra từ toàn sống ở châu Phi, thưa tiểu thư Violette?

      Vẻ hớn hở mặt trẻ đột nhiên biến mất. buồn rầu đáp.

      - Vâng. Đây là lần đầu tiên cháu được về . Và cháu thấy nước tuyệt vời.

      Vậy mà mới trở về tổ quốc chui và cái nơi heo hút này? Quả thiếu tá Burnaby sao hiểu nổi hai mẹ con bà Willett này.

      Cửa phòng khách mở, đầy tớ vào báo tin:

      - Thưa bà chủ, cụ Rycroft và ông Garfield đến.

      cụ già da mặt nhăn nheo bước vào, theo sau là chàng trai trẻ trung, tươi tắn, da mặt hồng hào.

      ta :

      - Tôi phải khó khăn lắm mới kéo được ông cụ sang đây đấy. Tôi phải cam đoan với cụ là để cụ bị ngập trong tuyết. Chà! Trong nhà này ấm cúng quá! Chào phu nhân và tiểu thư! Gỗ để dùng đốt đêm Noel mà phu nhân đem cho vào lò sưởi chiều nay đấy phải ?

      - Quả là nếu bạn trẻ này, tôi sang được đây - Cụ Rycroft gạt đầu rồi kính cẩn bắt tay phu nhân Willett - Chào tiểu thư Violette! thấy đúng mùa đông chưa? Phải công nhận mùa đông năm nay có dữ dội hơn mọi năm.

      Cụ bước đến gần lò sưởi cháy bùng bùng trò chuyện với bà chủ nhà, còn chàng trai Garfield bám lấy Violette.

      - có nghĩ chúng tôi nên tổ chức cuộc trượt tuyết ?

      - Môn thể thao tốt nhất đối với là quét đống tuyết trước cửa nhà ấy.

      - sáng nào tôi chẳng phải quét nó? nhìn hai bàn tay tôi chai sạn lên đây này.

      - Bà thế nào rồi?

      - Vẫn thế... Thỉnh thoảng tỉnh táo được vài phút, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Tôi đành chịu kiên nhẫn thôi! Năm nào trước khi quyết định về đây thăm bà cụ tôi cũng rất ngại. Nếu vì chuyện thừa kế tôi chẳng phải khổ thân thế này. Nhưng biết , chỉ cần lần lễ Noel tôi về với bà cụ là rất có thể bà cụ gạt tên tôi trong bản chúc thư và điền vào đấy tên bệnh viện chuyên chữa bệnh cho mèo. Bà cụ nuôi những năm con, hôi rình. Vậy mà tôi cứ phải bấm bụng vuốt ve chúng để lấy lòng bà cụ.

      - Tôi thích nuôi chó hơn nuôi mèo.

      - Tôi cũng thế.

      hầu bước vào, báo tin:

      - Thưa bà chủ, ông Duke đến!

      Duke là người tậu ngôi "biệt thự” cuối cùng trong sáu ngôi biệt thự kia. Ông mới dọn đến đây trong tháng Chín vừa rồi. Con người to béo nhưng lành hiền này dồn toàn bộ thời gian vào công việc làm vườn. Láng giềng của ông, cụ Rycroft lại mê nuôi chim, cho nên hai người hợp nhau, rất thân thiết với nhau. Cụ Rycroft luôn kể với mọi người rằng ông láng giềng Duke của cụ rất đáng , hề có tham vọng cao xa nào. ra, khó ai biết ông Duke là người ra sao, biết đâu ông chẳng là nhà kinh doanh lớn, nay rút về dật?

      Chưa ai dám hỏi thẳng ông, vả lại biết cũng chẳng để làm gì. Trong cái làng heo hút này, rất cần giữ mối quan hệ tốt với nhau.

      Ông Duke hỏi thiếu tá Burnaby:

      - Chắc thời tiết xấu quá, nên hôm nay là Thứ Sáu ông cũng đành nhịn ra thị trấn Exhampton?

      - Vâng. Tôi chắc đại úy Trevelyan cũng biết như thế nên mong tôi.

      Phu nhân Willett rùng mình .

      - Mùa đông nào ở đây cũng bị cầm chân thế này kể cũng buồn.

      Thiếu tá Burnaby lại tò mò nhìn bà chủ.

      Vừa lúc đó, hầu bưng khay trà và bánh vào.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2: Bàn ma

      Dùng bữa trà xong, phu nhân Willett đề nghị mọi người chơi bài bridge.

      - ta có sáu người. Hai người phải chờ ván sau vậy.

      Mắt chàng Garfield sáng lên:

      - Đúng rồi. Mời bốn vị chơi trước, tôi và Violette xin chờ.

      Nhưng ông Duke bảo ông biết đánh bài bridge.

      Garfield thất vọng nhìn ông.

      Phu nhân Willett bèn ngay:

      - Vậy ta nghĩ cách giải trí khác.

      Garfleld :

      - Hay chơi trò "bàn ma". Lúc nãy, đường đến đây, tôi và cụ Rycroft chợt nhớ đến trò chơi ấy. buổi chiều u ám như thế này, trò gì thích hợp hơn là trò chơi ấy.

      Cụ Rycroft :

      - Tôi là hội viên hội Khoa học huyền bí, cho nên tôi có phân tích cho cậu trai trẻ này hiểu rằng đấy phải là thứ trò tiêu khiển đơn giản, và hoàn toàn phải là mê tín dị đoan.

      - Tôi cho là trò nhảm nhí - thiếu tá Burnaby khẳng định.

      Violette vội :

      - Nhưng là trò chơi hết sức thú vị. ai buộc phải tin... Chơi cho vui ấy mà. Còn ông thế nào, thưa ông Duke?

      - Tôi sao cũng được.

      - Vậy ta tắt hết đèn , rồi khiêng cài bàn ra đây. phải bàn ấy đâu, thưa mẹ... Bàn ấy nặng quá, thích hợp.

      Người ta khiêng ở phòng bên cạnh sang chiếc bàn đánh véc ni bóng loáng, đặt trước lò sưởi. Mọi người ngồi vào xung quanh. Phòng khách tối om, chỉ còn ánh lửa trong lò sưởi hắt lên.

      Thiếu tá Burnaby ngồi giữa phu nhân Willett và Violette. Đối diện với chàng Garfield.

      môi viên thiếu tá nở nụ cười giễu cợt. "Thời mình còn trẻ, người ta chơi trò đoán vật trao tay", ông thầm nghĩ và nhớ lại tóc vàng ông nhân lúc chơi, nắm bàn tay dưới gầm bàn. Trò chơi đoán vật trao tay kia thú vị hơn trò chơi này nhiều.

      Mọi người im lặng lắng nghe. Chỉ có những tiếng cười khúc khích rất khẽ.

      - Xem chừng có hồn nào ngang qua đây.

      - Im, rồi có!

      - Đề nghị ai gì nữa.

      - Sao lâu thế này?

      - Suỵt!

      Chiếc bàn bắt đầu động đậy. Mọi người rùng mình, cảm thấy như có luồng khí lạnh chạy xuyên qua thân thể.

      - Hồn nhập rồi đấy. hỏi trước , Garfield.

      - Được thôi, nhưng hỏi gì?

      - Hỏi có phải hồn đấy ? - Violette gợi ý.

      - Có phải hồn đấy ? - Garfield hỏi.

      Bàn lắc cái.

      - Nghĩa là "có" - Violette giải thích - Nếu lắc hai lần tức là "”.

      - Hồn là ai?

      - có trả lời.

      - bảo hồn xưng danh .

      - Nhưng làm sao biết được?

      - Đếm số lần bàn gõ.

      - A, tôi hiểu. Vậy hồn tên là gì?

      Bàn lắc rất mạnh.

      - A,B,C,D,Đ,E, G, H,I... "I" hay "J"?

      - Hỏi lại hồn xem. "I" phải ?

      Bàn lắc mạnh.

      - Vậy là "I” rồi. Bây giờ hồn tiếp .

      Tên hồn là "IDA".

      - Hồn muốn với ai ở đây ?

      - “Có”.

      - Ai? Tiểu thư Violette phải ?

      - "”.

      - Hay phu nhân Willett?

      - "”.

      - Cụ Rycroft?

      - "”.

      - Hay tôi?

      - "Đúng”.

      - Còn hồn tên là gì?

      Chiếc bàn lắc, thành chữ "D.I.A.N.A”.

      - "Diana" là ai? biết “Diana” là ai ?

      - , mà hay là...

      - Đấy, ta biết đấy.

      Mọi người cười rộ lên.

      Thiếu tá Burnaby nghĩ đến trận mưa tuyết dữ dội sắp rơi đêm nay. Chưa bao giờ ông thấy mùa đông tuyết rơi nhiều như thế này.

      Ông Duke chăm chú nhìn chiếc bàn. Các hồn đều quan tâm đến ông, chỉ toàn với hết Violette lại Garfield.

      Hồn cho biết Violette sang ltalia, cùng với thanh niên. phải phụ nữ mà là thanh niên. Tên ta là gì? - "Leonard"!

      Tiếng cười lại rộ lên.

      - Chính đẩy cài bàn - chàng Garfield tố cáo.

      - Thề là . nhìn đây, tôi giơ hai tay lên, vậy mà bàn vẫn động đậy đấy thôi.

      - phải Violette đâu - Cụ Rycroft - khí trang nghiêm thế này, ai dám làm thế.

      Mọi người im lặng, chiếc bàn nhúc nhích.

      Đột nhiên bàn lại động đậy.

      - hồn khác chăng?

      - Hồn vừa mới đến phải ?

      Chiếc bàn lắc mạnh:

      - "Phải".

      - Hồn muốn chuyện với ai phải ?

      - "Phải".

      - Với tôi? - Garfield hỏi.

      - "'.

      - Vậy với ai? Với thiếu tá Burnaby?

      - "Đúng”.

      - Hồn muốn với ông đấy, thưa ông Burnaby. Hồn cho biết tên hồn được ?

      Chiếc bàn lắc lư liên tiếp.

      - “T”, “R”, “E”, “V”…

      - Thế nghĩa là sao? "TREV" có nghĩa gì hết.

      - Có đấy - phu nhân Willett - Nghĩa là ông Trevelyan.

      - Đại úy Trevelyan?

      - "Đúng”.

      - Hồn muốn gì về ông đại úy?

      - “C”, “H”, Ế”, “T”

      - Chết?

      Nhưng lần này hồn chỉ gõ hay hai tiếng mà gõ thành chữ “T”.

      - "T" nghĩa là sao? Là ông Trevelyan phải ?

      - "Phải".

      - Hồn bảo ông Trevelyan chết?

      Bàn lắc mạnh:

      - "Đúng”.

      người nào đó thét lên, và tất cả đều rùng mình.

      Garfield lại hỏi, lần này giọng ta run rẩy.

      - Có đúng là hồn muốn rằng ông Trevelyan chết?

      - "Đúng”.

      Mọi người im lặng. ai biết phải có thái độ thế nào trước kiện này.

      Trong lúc đó chiếc bàn vẫn tiếp tục lắc:

      - “B”, “Ị”, “Á”, “M”, “S”, Á”, “T”.

      Phu nhân Willett thét lên tiếng kinh hoàng, rồi rụt tay ra khỏi mặt bàn.

      - Trò chơi này khủng khiếp quá. Tôi tham dự nữa.

      Ông Duke lên tiếng, ông hỏi "hồn” rất rành rọt.

      - Hồn chính xác là ông đại úy Trevelyan chết, và bị ám sát?

      - "Đúng”.

      Garfield cũng rút tay ra khỏi mặt bàn.

      - Chuyện vớ vẩn ấy mà.

      Nhưng giọng ta run rẩy.

      - Ai làm ơn bật đèn lên hộ - Cụ Rycroft to.

      Thiếu tá Burnaby đứng dậy, bật công tắc. Đèn sáng lên, soi những khuôn mặt tái nhợt. Mọi người nhìn nhau, chưa hiểu thế nghĩa là sao.

      Garfield lên tiếng trước, ta cố làm ra vẻ bình tĩnh.

      - trò đùa ấy mà!

      Bà Willett :

      - Nhưng là thứ đùa quá khủng khiếp.

      Garfield vội thanh minh:

      - phải tôi. Xin thề phải tôi.

      Thấy mọi người đưa mắt nhìn mình, Violette vội :

      - Đời nào tôi dám đùa với chuyện chết chóc!

      Thiếu tá Burnaby cười khẩy:

      - Chắc có người nghĩ là tôi? Tôi bao giờ có kiểu đùa ác hiểm như thế.

      Mọi người bối rối nhìn nhau.

      Thiếu tá Burnaby đứng dậy, bước ra cửa sổ, vén rèm ngó ra ngoài.

      - Năm giờ hai mươi nhăm - Cụ Rycroft nhìn lên đồng hồ treo tường, trịnh trọng .

      Cụ đưa cánh tay lên, điều chỉnh lại giờ đồng hồ đeo tay của mình, như thể cụ cho rằng chuyện vừa qua là kiện hệ trọng.

      Phu nhân Willett , giọng ngượng nghịu:

      - Ta dùng chút rượu chứ, thưa các vị? Cậu Garfield, cậu bấm chuông gọi đày tớ hộ tôi.

      Garrleld bấm chuông.

      hầu bưng khay rượu và cốc vào. khí dịu chút.

      Garfield giơ cao ly rượu:

      - Xin chúc sức khỏe!

      Mọi người chạm cốc, trừ người vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      - Thiếu tá Burnaby, ly của ông đây!

      Viên thiếu tá như thể giật mình, từ từ quay mặt lại.

      - Cảm ơn, thưa phu nhân. Tôi uống.

      Rồi ông ta lại nhìn ra cửa sổ lúc lâu. Cuối cùng ông bước đến chỗ mọi người tụ tập gần lò sưởi.

      - Tôi phải về thôi, thưa phu nhân Willett.

      - Nhưng ông định ra thị trấn Exhampton đấy chứ?

      - Tôi phải ra.

      - Nếu ra cũng để mai, chứ đêm nay mưa tuyết thế này, đường xá ngập tuyết sao được?

      - Bà tha lỗi, thưa phu nhân Willett, nhưng nhất định tôi phải ra đấy ngay đêm nay. Giá như có điện thoại...

      - Ông muốn gọi điện thoai?

      - Đúng thế... Thú , tôi muốn... tôi muốn xem ông bạn của tôi có bình yên ? Chuyện vừa rồi tôi cho chỉ là mê tín vớ vẩn... tôi tin, nhưng dù sao...

      - Trong khắp cái làng Sittaford này làm gì có ai mắc điện thoại đâu?

      - Đúng thế. Chính vì gọi điện thoại được nên tôi buộc phải .

      Mà cũng ai chịu chở ôtô ông đâu, tuyết dày như thế này…

      Trong làng Sittaford chỉ có chiếc ôtô duy nhất của bác Elmer thợ rèn, chiếc Ford tàng, và mỗi khi ai thuê bác ta chở đều phải trả bằng giá cắt cổ.

      - Tôi tính ôtô. Hai chân tôi đủ khỏe để đưa tôi ra đến thị trấn Exhampton. Bà yên tâm, thưa phu nhân Willett.

      Tất cả mọi người đều lên tiếng can.

      - được đâu, thiếu tá Burnaby! Tuyết sắp bắt đầu rơi từng mảng lớn đấy, ông nhìn thấy sao?

      - Tôi biết, nhưng phải sau đây ít ra là tiếng đồng hồ. Tôi ra đến đó trước khi trời đổ mưa tuyết lớn.

      Phu nhân Willett nghiêm giọng .

      - Tôi cho ông ra thị trấn đâu, ông Burnaby!

      Quả là hà Willett hoảng hốt thấy ông khách quyết định làm điều liều lĩnh như vậy. Nhưng ai can nổi. Thiếu tá Burnaby nhất quyết cuốc bộ ra thị trấn Exhampton để xem người bạn cựu chiến binh già kia có làm sao .

      Burnaby mặc tấm áo măng tô dày, thắp ngọn đèn bão rồi bước ra ngoài trời tối đen.

      - Tôi ghé qua nhà lấy chai whisky - ông lúc ra đến cửa - Tối nay tôi ngủ ở nhà đại úy Trevelyan. Tôi biết tôi làm thế này là dở hơi, nhưng xin phu nhân và các vị thông cảm, đừng lo gì cho tôi hết. Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa là cùng, tôi có mặt ở ngoài thị trấn Exhampton. Tôi hy vọng ông Trevelyan bạn tôi vẫn bình yên.

      Ông Duke cau mày:

      - Tôi cũng về thôi.

      - Thế là hỏng mất buổi tối - Phu nhân Willett thở dài - - Violette, con bảo cất cái bàn ấy , mẹ muốn chơi cái trò khủng khiếp ấy nữa. Mà tôi rất sợ thiếu tá Burnaby làm sao giữa đường. Thời tiết xấu như thế này! Mà việc gì ông ấy phải lo kia chứ, tất nhiên đại úy Trevelyan làm sao rồi.

      Mọi người đều phụ họa theo, tán thành. Tuy nhiên, ai cảm thấy yên tâm. Nếu chẳng may đại úy Trevelyan gặp phải tai họa đó sao?...

      Và nếu như...
      snowbell thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3: 5 giờ 25 phút

      Hai tiếng rưỡi sau, nghĩa là khoảng gần tám giờ tối, cây đèn bão cầm tay, khom người để tránh những mảng tuyết quất vào mặt, thiếu tá Burnaby loạng choạng lê chân lối dẫn vào ngôi biệt thự "Hazelmoor", nơi đại úy Trevelyan thuê ở tạm.

      tiếng đồng hồ rồi, mưa tuyết dữ dội. Viên thiếu tá kiệt sức, thở hổn hển. Toàn thân run rẩy, ông giậm chân, thổi phù phù vào hai bàn tay lạnh cóng, đưa lên ấn nút chuông điện.

      Đợi lúc thấy gì. Vài phút sau, ông ấn chuông lần nữa.

      Vẫn thấy động tĩnh.

      Bấm chuông lần thứ ba, ông giữ nguyên ngón tay núm lúc lâu. Tiếng chuông trong nhà reo vang lúc lâu, nhưng trong nhà vẫn im ắng, biểu nào là có người.

      Bối rối, thiếu tá Burnaby đứng thẫn thờ lát, rồi quyết định quay ra, về phía trung tâm thị trấn Exhampton. được khoảng trăm mét, ông đến đồn cảnh sát.

      Thiếu tá Burnaby ngập ngừng lát rồi đẩy cửa bước vào. Thấy người thiếu tá cựu chiến binh, đồn trưởng Graves đứng lên, ngạc nhiên:
      - Chào thiếu tá Burnaby? Trời mưa tuyết thế này mà ông đâu vậy?

      - Graves này, tôi bấm chuông nhà đại úy Trevelyan mấy lần mà thấy ai trả lời.

      - Phải rồi, bây giờ tôi mới nhớ ra, hôm nay là Thứ sáu. Vậy là thiếu tá cuốc bộ từ làng Sittaford xuống đây ư? Hẳn đại úy Trevelyan nghĩ là ông thiếu tá lại ra đây được.

      - Nhưng tôi vẫn ra đấy thôi. Như tôi vừa kể, tôi bấm chuông mấy lần mà thấy ai ra mở cửa.

      - Lạ đấy nhỉ - viên đồn trưởng cảnh sát chau mày - Tôi tin ông đại úy đâu vắng giữa lúc thời tiết tệ hại thế này.

      - Đúng thế, thể có chuyện đại úy Trevelyan đâu.

      - Chà, thế lạ đấy...

      Thiếu tá Burnaby có vẻ bực mình thấy viên đồn cảnh sát lề mề:

      - định làm thế nào bây giờ, Graves?

      - Làm thế nào à?

      - Chứ còn gì nữa? Ta phải tiến hành biện pháp nào chứ?

      Viên cảnh sát suy nghĩ.

      - Thiếu tá nghi là ông đại úy có chuyện gì à? Để tôi thử gọi điện cho ông ấy xem sao.

      Graves nhấc máy điện thoại xin số. Nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, ai nhấc máy. Đợi lát vẫn thấy gì, đồn trưởng Graves gác máy, :

      - Chắc ông đại úy bị ốm nặng. Chỉ có mình ở nhà. Có lẽ ta sang rủ ông bác sĩ đến đó xem sao.

      Nhà ông bác sĩ ngay gần đó. Hai vợ chồng bác sĩ Warren vừa bắt đầu ngồi vào bàn ăn bữa tối. Nghe viên cảnh sát trưởng , ông ta thầm khó chịu, nhưng vẫn nhận lời . Bác sĩ khoác tấm áo măng tô rất dày, xỏ chân vào đôi ủng cao su, quàng khăn len lên trùm nửa mặt. Bên ngoài tuyết vẫn rơi dồn dập từng mảng lớn.

      Bác sĩ càu nhàu:

      - Trời với đất! Tôi hy vọng các ông lôi tôi cách vô ích. Đại úy Trevelyan khỏe như vâm, ốm đau bao giờ.

      Thiếu tá Burnaby đáp.

      Đến trước cửa biệt thự "Hazelmoor”, họ đập cửa. thấy gì.

      Bác sĩ Warren bèn gợi ý, thử vòng ra phía sau, vào lối cửa sổ:

      - Cửa sổ dễ phá hơn cửa chính.

      Viên cảnh sát Graves đồng ý, thế là ba người vòng ra phía sau nhà. Bên sườn nhà còn cửa ra vào nữa, nhưng cũng rất kiên cố, phá được. Họ bèn giẫm lên bãi cỏ về phía sau.

      Đột nhiên bác sĩ Warren kêu lên:

      - Cửa sổ kia mở toang!

      Đúng thế, ô của sổ mở toang. đêm lạnh giá như thế này, có họa điên mới mở cửa sổ. chút ánh sáng trong nhà tỏa ra.

      Ba người đến chỗ cửa sổ cùng lúc. Thiếu tá Burnaby leo lên, chui vào trước, tiếp đến cảnh sát trưởng Graves.

      Vào đến trong nhà, hai người ai với ai lời nào. Lát sau, viên thiếu tá rú lên kinh hoàng. Bác sĩ Warren vội chạy đến.

      Họ nhìn thấy đại úy Trevelyan nằm dưới đất, úp mặt xuống sàn nhà, hai tay bắt chéo. Đồ đạc trong nhà bừa bộn: các ngăn kéo đều bị lôi ra, giấy tờ tung tóe khắp nơi. Họ xem xét cửa sổ lúc nãy chui vào, thấy cửa sổ có vết phá. Bên cạnh thi thể viên đại úy là túi bằng vải xanh lá cây, đựng đầy cát, đường kính khoảng năm centimét.

      Bác sĩ Warren quỳ xuống bên cạnh thi thể đại úy Trevelyan. phút sau, ông đứng lên, mặt tái xanh.

      - Chết rồi sao? - thiếu tá Burnaby hỏi.

      Bác sĩ gật đầu, rồi quay sang viên cảnh sát:

      - Bây giờ tôi làm theo lệnh ông. Tôi cứ khám nghiệm tử thi hay phải chờ thanh tra đến? Ngay bây giờ tôi có thể khẳng định rằng nạn nhân chết do vỡ xương sọ.

      Bác sĩ trỏ túi cát.

      Thiếu tá Burnaby khẽ:

      - Đại úy Trevelyan dùng túi cát ấy để chẹn bên dưới cánh cửa cho khỏi gió lùa.

      - Xem chừng - cảnh sát trưởng - đây là vụ án mạng.

      Ông ta bước đến bàn, nhấc máy điện thoại.

      Thiếu tá Burnaby đến gần bác sĩ:

      - Đại úy Trevelyan chết được bao lâu rồi? Liệu ông có đoán được chưa?

      - Khoảng hai tiếng... cũng có thể ba...

      Thiếu tá Burnaby liếm cặp môi khô khốc:

      - Theo ông có thể đại úy Trevelyan chết vào lúc năm giờ hai mươi nhăm phút được ?

      Bác sĩ sửng sốt nhìn người cựu thiếu tá.

      - Nếu phải xác định cho đúng giờ nạn nhân chết, tôi đoán có thể vào khoảng thời gian đó.

      Rồi ông ta nhìn viên thiếu tá, chưa hiểu tại sao ông này lại hỏi câu lúc nãy.

      Thiếu tá Burnaby lê bước đến chiếc ghế tựa, ngồi xuống. Vẻ kinh hoàng lên vẻ mặt, ông ta lẩm bẩm:

      - Năm giờ hai mươi nhăm? Lạy Chúa tôi! Vậy ra là đúng sao?
      snowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :