1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

30℃ cuộc sống 100℃ hạnh phúc- Dịch Thủy Tình Xuyên (c8) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      30℃ cuộc sống 100℃ hạnh phúc

      Tác giả: Dịch Thủy Tình Xuyên

      Thể loại: ngôn tình đại, nhàng

      Nguồn: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=69554

      Bản chuyển ngữ: nothing_nhh

      Edit: autumnfirefly



      Giới thiệu vắn tắt

      Nếu là 10 năm trước, Tô Tiểu Kỳ tuyệt đối tin rằng bản thân mình lại cùng người đàn ông chợ sau đó về nhà vào bếp nấu ăn, hơn nữa lại vô cùng hứng thú.

      10 năm trước, Tô Tiểu Kỳ hâm mộ thứ tình cảm lãng mạn, mãnh liệt.

      10 năm trước, Tô Tiểu Kỳ là kiên định với tôn chỉ phụ nữ nên lãng phí tuổi xuân của mình vào phần mộ nhà bếp.

      10 năm trước, Tô Tiểu Kỳ tuyên bố rằng mình lấy người đàn ông lăng nhăng làm chồng.

      Tô Tiểu Kỳ cũng biết tư tưởng của mình thay đổi khi nào, có lẽ là từ thời điểm ở bên cạnh Vu Hạo, cũng có thể là khi ở cùng Vu Hạo suy nghĩ thông suốt.

      Chiều nào tan làm cũng thuận tiện qua chợ, mua vài phần đồ ăn, sau đó ở nhà đợi người thương trở lại.

      Buổi đêm, sao sáng đầy trời, hai người nắm tay nhau cùng tản bộ, ăn đêm ở quán ven đường.

      Bạn bè đều : “ Tô Tiểu Kỳ, cậu thay đổi rồi.”

      “thay đổi như thế nào?”

      “thành thục, trầm ổn.”

      Tô Tiểu Kỳ cũng biết có phải mình thực thay đổi hay , có lẽ là trưởng thành.

      Cuộc sống tại bình thản, Tô Tiểu Kỳ lại cảm thấy hạnh phúc, giống như ánh mặt trời vậy, tự nhiên, ấm áp.

      10 năm trước, có lẽ cuộc sống của Tô Tiểu Kỳ giống như nước sôi 100C vậy, chỉ có 100% mới có kích tình.

      tại với cuộc sống chỉ cần giống như ly nước ấm, vậy là đủ rồi.​
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Đứa bé

      Bản chuyển ngữ: nothing_nhh

      Edit: autumnfirefly

      “đừng lộn xộn” Tô Tiểu Kỳ đẩy tay người làm loạn người mình ra.

      Ánh mắt mờ mịt, gáy có chút ngứa làm cho thanh tỉnh vài phần, Tô Tiểu Kỳ lập tức hiểu được chuyện gì diễn ra, trợn mắt nhìn, quả nhiên thấy Hạo chon đầu ở gáy cắn loạn.

      Tô Tiểu Kỳ cảm thấy có chút buồn cười, chính người này cố chấp muốn ngủ trước, cần chờ , nhưng mà ngủ ngủ nhưng mà lần nào về cũng dùng cách này để đánh thức , làm mãi mà thấy chán.

      Kéo cái đầu chôn ở gáy mình ra, ôm lấy.

      “sao bây giờ mới về nhà?” gần đây đều về nhà rất muộn.

      Kéo sát lại ngửi mùi người : “ lại uống rượu?”

      “ừ, cùng đàm phán với ngân hàng chuyện hợp tác nên có uống hai chén.” Vu Hạo đem toàn bộ bản thân phủ lên người , đầu dựa vào vai , tham lam ngửi mùi hương hoa hồng người .

      đè chết em.” Đẩy cái người dính mình như keo dính ra: “ mau tắm.”

      “tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Vu Hạo bất đắc dĩ đứng dậy.

      Nhìn Vu Hạo lộn xộn lấy áo ngủ vào phòng tắm, lòng Tô Tiểu Kỳ chua xót.

      gầy .

      Chỉ lát sau phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy làm Tô Tiểu Kỳ cảm thấy ấm áp an tâm.

      Người đàn ông của .

      Tô Tiểu Kỳ cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy, việc tốt nhất mà mình từng làm là lựa chọn .

      đến tận xương tủy, đem khắc sâu vào tận đáy lòng.

      con người xuất sắc, tướng mạc tuấn tú lại có ham mê bất lương.

      Theo cách của mẹ đó là phúc tu mấy đời, người đàn ông tốt như vậy gần như sắp tuyệt chủng rồi.

      Bạn bè đều , có được Vu Hạo thực là quá may mắn,
      cũng biết điều đó.

      Ở bên cạnh đều là lo nghĩ cho , đều là săn sóc nhiều hơn.

      Lúc vừa mới kết hôn, Tô Tiểu Kỳ biết nấu ăn, lại thể ngày nào cũng ăn mì ăn liền, đành vác mặt già đến nhà chồng ăn cơm, dám về nhà cha mẹ đẻ nếu quá ba ngày mẹ nhất định mắng chết.

      Nào là lập gia đình phải biết chịu khó chăm lo cho nhà cửa, chăm sóc cho chồng, được bắt nạt người ta…

      Giờ nghĩ lại, Tô Tiểu Kỳ thấy giống như gặp quỷ đòi mạng vậy.

      Vì thế chiều nào Vu Hạo cũng phải từ công ty về nhà nấu cơm cho Tô Tiểu Kỳ.

      Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, lát sau Vu Hạo ra.

      Vừa tiến vào ổ chăn, Tô Tiểu Kỳ liền dính sát vào.

      tại đổi lại thành giống như keo dính.

      Gắt gao ôm lấy lưng áo , gối dựa lên cánh tay , cảm thấy thực an tâm.

      “Làm sao vậy?”

      Tô Tiểu Kỳ nhàng lắc đầu, lại nghĩ ra nhìn thấy bèn có việc gì”, dừng chút lại thêm “Công ty bận lắm sao?”

      “Sao có thể bận được? Bảo em đến công ty giúp đỡ, em chịu, chỉ đành vất vả.”

      “Này, nghiêm túc chút .” đánh lên bờ vài , muốn rằng mình bất mãn.

      “Hôm nay làm sao vậy em?” Vu Hạo điều chỉnh tư thế khiến hai người nằm sát hơn chút.

      “Vu Hạo.” Tô Tiểu Kỳ ghé sát vào người , cảm thấy nằm sắp người thoải mái hơn nhiều. “ ra cần liều mạng kiếm tiền như vậy, chúng ta có đủ tiền tiêu xài, có nhà, có xe, cuộc sống cũng quá áp lực, cha mẹ chúng ta đều khỏe mạnh, cần chúng ta lo lắng. cũng cần tiêu khoản tiền lớn nào, em mặc dù kén ăn chút nhưng mà vẫn thoải mái lắm.”

      Tô Tiểu Kỳ ngắm nghía cúc áo trước ngực , càng càng cảm thấy bớt lo, ở nhà này là người khó nuôi nhất, là hổ thẹn, hổ thẹn a.

      “Nhưng mà trừ điều đó ra, em cảm thấy tốt lắm, xem, em có ham mê gì đặc biệt, thích hàng hiệu, di động đều là loại xài bền, mấy năm vẫn dùng cái…”

      “Tiểu Kỳ, em đau lòng vì chồng em đấy à?” Vu Hạo ngắt lời thao thao bất tuyệt của , nâng cằm , để cần “tâm ” cùng cúc áo của .

      Tô Tiểu Kỳ thành mà kiên định gật đầu, vuốt lên gò má có chút hõm xuống của

      “Em xót lắm, gầy quá.”

      Trong lòng Vu Hạo ấm áp, nắm tay giữ trong tay mình, đem ôm chặt vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu .

      bé bỏng của , người con luôn khiến bất ngờ.

      “Tiểu Kỳ…”

      “Ừhm?” Tô Tiểu Kỳ dựa vào ngực , rất nhanh liền thiêm thiếp ngủ, chậm chạp mà trả lời .

      “Chúng ta sinh đứa bé em nhé.”

      “Ừhm.” Nghe được gì, mãnh liệt mở to mắt, ngạc nhiên nhìn : “ vừa… vừa gì?”

      “Chúng ta sinh đứa bé, là con của em và .” Vu Hạo tốt bụng nhắc lại lần nữa.

      sao?”

      “Ừ. Chúng ta cũng nên có đứa bé.” Nhìn ánh mắt tha thiết của , đau lòng, ôm chặt vào lòng.

      “Nhưng mà, trước kia muốn có con, sao lại…” Tô Tiểu Kỳ khó hiểu lại ủy khuất.

      Vu Hạo hít sâu, muốn trừng phạt suy nghĩ lung tung, búng vào mũi .

      “Đau.” Tô Tiểu Kỳ ôm cái mũi, nước mắt rất nhanh chảy xuống, có thể thấy vừa rồi dùng bao nhiêu sức.

      “Biết đau là tốt rồi, này, cả ngày em suy nghĩ linh tinh cái gì hả. khi nào muốn có đứa , em biết mong muốn em mang thai như thế nào đâu, nhưng mà hai năm vừa rồi thân thể thích hợp để có con.” Vu Hạo tà tà nhìn , tay cũng tự giác chui vào trong áo ngủ của , vuốt ve thân thể .

      “Tay đừng có mà làm loạn.” Tô Tiểu Kỳ sẵn giọng đẩy tay ra, trong lòng lại khống chế được cảm giác ngọt ngào.

      “Trước công ty con mới thành lập, phải xã giao nhiều, hút thuốc uống rượu, vì vậy mà nồng độ cồn trong thân thể vượt chỉ tiêu cách nghiêm trọng, thích hợp để có con, vì thế mới bảo hoãn lại hai năm.”

      ra có suy nghĩ như vậy, chính lại…

      Nhớ tới ngày đó vì việc này giận dỗi , Tô Tiểu Kỳ liền cảm thấy hối hận.

      Khi đó có bao nhiêu là việc, mà lại thông cảm cho , là…

      động tình, dịu dàng hôn : “Cảm ơn .”

      Vốn định rời khỏi môi , ai ngờ cái gáy bị đè chặt, công thành đoạt đất. Tô Tiểu Kỳ rất nhanh liền mềm nhũn đầu hàng, mặc muốn làm gì làm.

      Tình huống có chút khống chế được, trước khi mất nốt tia lý trí cuối cùng, đẩy ra: “ được, hôm nay uống rượu.”

      cũng phải là hôm nay.” cười xấu xa: “Chúng ta diễn thử lần trước.”

      Tô Tiểu Kỳ nghe được mặt đỏ tai hồng, đánh vào vai , vốn định lại , nhưng có cơ hội, miệng bị người ta phong kín.

      Ngoài miệng bất mãn hừ hừ, nhưng cánh tay lại gắt gao ôm lấy cổ , nhiệt tình đáp lại.
      Last edited by a moderator: 18/3/15
      Chris, Tuyết LiênPhamthanhhuong thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2: oan gia

      Edit: autumnfirefly

      Reng reng reng…

      “đến đây, đến đây.” Tô Tiểu Kỳ vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa liền cười vui vẻ.

      Chạy đến đón lấy áo vét và cặp công văn tay người ngoài cửa.

      “ba” Vu Hạo vừa vào cửa liền cung kính chào.

      “Hạo, mau đến đây, xem bàn cờ này với ba.”Tô Chính vừa đùa nghịch quân cờ vừa gọi.

      “lão già này, suốt ngày mê mẩn đánh cờ thôi, con nó công tác vất vả cả ngày cũng hông để nó nghỉ ngơi nữa” mẹ Tô ra từ phòng bếp, con ngồi lát , Tiểu Kỳ, lấy nước quả cho Tiểu Hạo con.”

      “mẹ à, con sao mà, mẹ đừng gấp, Tiểu Kỳ, em đừng vội, khát đâu.” Vu Hạo giữ chặt Tiểu Kỳ “em ở đây xem đánh cờ.”

      “ba, chúng ta đánh hai ván ” Vu Hạo bước đến trước mặt ba.

      “được, được, được, ngày nào cũng đánh theo sách dạy cờ, , vẫn là đánh cờ với con sảng khoái nhất.”

      “lão già này.” Mẹ Tô khỏi liếc trắng mắt đức ông chồng nhà mình.

      “nào, nào, Tiều Hạo ăn nhiều chút con, xem con gầy như vậy.” mẹ Tô liên tục gắp thức ăn cho Vu Hạo.

      Đứa này là bà từ nhìn nó lớn lên, ngoan ngoãn nghe lời khiến người ta thích.

      tại thành con rể của mình, càng khiến người ta xót xa hơn, cũng tại mình làm hư con mình.

      Đem con mình gả cho nó, đôi khi cmả thấy có lỗi với thằng bé.

      “Vu Hạo, công ty con nhiều việc như vậy, bảo Tiểu Kỳ đến giúp con , con bé học vấn cũng có thể giúp con ít nhiều, còn hơn đề nó ở đó vô công rỗi nghề.” Mẹ Tô lại múc chén canh cho Vu Hạo “nào, hôm nay mẹ mua gà hầm canh, uống chén tẩm bổ .”

      “cảm ơn mẹ”

      Tô Tiểu Kỳ cảm thấy cùng Vu Hạo chính là đôi oan gia, trời sinh từ trường đấy nhau, vậy mà lại kết hôn, cũng thể hiểu được, chỉ cần hai người cùng ở trước mặt mẹ , vĩnh viễn là đối tượng tán dương ca ngợi, mà vĩnh viễn là đối tượng ngược lại, bị phê phán chỉ trích.

      Có đôi khi thực nghi ngờ biết ai mới là do mẹ sinh ra.

      “Tiểu Kỳ, con từ chức ở công ty kia , rồi đến công ty của Tiểu Hạo giúp đỡ nó.”

      Trong lòng Tô Tiểu Kỳ căng thẳng, rốt cuộc đến lượt rồi, lần nào cũng đến chuyện này, giờ miễn dịch rồi.

      “từ chức gì chứ, đó là nghiệp của con mà.” Tô Tiểu Kỳ cúi mặt ăn cơm, tuy miễn dịch, nhưng phải diễn cho mẹ xem, bằng càng thảm.

      Bất quá, vẫn nhịn được liếc mắt nhìn cái người ra vẻ “ liên quan đến mình” bên cạnh, còn phải tại .

      nghiệp gì chứ, phải chỉ là nhân viên thôi sao, có thể có tiền đồ gì chứ? Cứ như là công ty của mình ấy, chồng mình lo, tình nguyện làm công cho người ta, con , tốt chỗ nào chứ, Tiểu Kỳ à,ba với mẹ già rồi, đừng khiến chúng ta lo lắng nữa.” mẹ Tô bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “mẹ à, nghiêm trọng vậy đâu, bình thường đều là Tiểu Kỳ chăm sóc con, mẹ yên tâm .”Vu Hạo đúng lúc lên tiếng giải vây cho vợ .

      “Tiểu Hạo à, con cần tốt cho nó, con mẹ mẹ tự biết ra sao. Aizzz, người trẻ tuổi các con mẹ cũng quản được, thôi các con muốn thế nào .”Mẹ Tô nhịn được cảm thán.
      ChrisTuyết Liên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: oan gia
      Edit: autumnfirefly

      Reng reng reng…

      “đến đây, đến đây.” Tô Tiểu Kỳ vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, liền cười vui vẻ.

      Chạy đến đón lấy áo vét cùng cặp công văn tay người ngoài cửa.

      “ba” Vu Hạo vừa vào cửa liền cung kính chào.

      “Hạo, mau đến đây, xem bàn cờ này với ba.” Tô Chính vừa đùa nghịch quân cờ vừa gọi.

      “lão già này, suốt ngày mê mẩn đánh cờ thôi, con nó công tác vất vả cả ngày cũng để cho nó nghỉ ngơi nữa.” mẹ Tô ra từ phòng bếp, tay còn dính bột mì “ con à, cơm sắp được rồi, con ngồi lát , Tiểu Kỳ, lấy nước quả cho Tiểu Hạo con.”

      “mẹ à, con sao mà, mẹ đừng gấp, Tiểu Kỳ, em đừng vội, khát đâu.” Vu Hạo giữ chặt Tiểu Kỳ “em ở đây xem đánh cờ.”

      “ba, chúng ta đánh hai ván .” Vu Hạo bước đến trước mặt ba.

      “được, được, được, ngày nào cũng đánh theo sách dạy cờ, , vẫn là đánh cờ với con sảng khoái nhất.”

      “lão già này.” Mẹ Tô khỏi liếc trắng mắt đức ông chồng nhà mình.


      “nào, nào, Tiểu Hạo, ăn nhiều chút con, xem con gầy như vậy.” mẹ Tô liên tục gắp thức ăn cho Vu Hạo.

      Đứa này là bà từ nhìn nó lớn lên, ngoan ngoãn nghe lời, khiến người ta thích.

      tại thành con rể của mình, càng khiến nghe ta xót xa hơn, cũng tại mình làm hư con mình.

      Đem con mình gả cho nó, đôi khi cảm thấy có lỗi với thằng bé.

      “Vu Hạo, công ty con nhiều việc như vậy, bảo Tiểu Kỳ đến giúp con , con bé học vấn cũng có thể giúp con ít nhiều, còn hơn để nó ở đó vô công rỗi nghề.” Mẹ Tô lại múc chén canh cho Vu Hạo “nào, hôm nay mẹ mua gà hầm canh, uống chén tẩm bổ .”

      “cảm ơn mẹ.”

      Tô Tiểu Kỳ cảm thấy cùng Vu Hạo chính là đôi oan gia, trời sinh từ trường đẩy nhau, vậy mà lại kết hôn, cũng thể hiểu được, chỉ cần hai người cùng ở trước mặt mẹ , vĩnh viễn là đối tượng tán dương ca ngợi, mà lại vĩnh viễn là đối tượng ngược lại, bị phê phán chỉ trích.

      Có đôi khi thực nghi ngờ biết ai mới là do mẹ sinh ra.

      “Tiểu Kỳ, con từ chức ở công ty kia , rồi đến công ty Tiểu Hạo giúp đỡ nó.”

      Trong lòng Tô Tiểu Kỳ căng thẳng, rốt cuộc đến lượt rồi, lần nào cũng chuyện này, giờ miễn dịch rồi.

      “từ chức gì chứ, đó là nghiệp của con mà.” Tô Tiểu Kỳ cúi mặt ăn cơm, tuy miễn dịch, cũng phải diễn cho mẹ xem, bằng càng thảm.

      Bất quá, vẫn nhịn được liếc mắt nhìn cái người ra vẻ “ liên quan đến mình” bên cạnh, còn phải tại .

      nghiệp gì chứ, phải chỉ là nhân viên thôi sao, có thể có tiền đồ gì chứ? Cứ như là công ty của mình ấy, chồng mình lo, tình nguyện làm công cho người ta, con , tốt chỗ nào chứ, Tiểu Kỳ à, ba với mẹ già rồi, đừng khiến chúng ta lo lắng nữa.” mẹ Tô bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “mẹ à, nghiêm trọng vậy đâu, bình thường đều là Tiểu Kỳ chăm sóc con, mẹ yên tâm .” Vu Hạo đúng lúc lên tiếng giải vây cho vợ .

      “Tiểu Hạo à, con cần tốt cho nó, con mẹ mẹ tự biết ra sao. Aizzz, người trẻ tuổi các con mẹ cũng quản được, thôi các con muốn thế nào .” Mẹ Tô nhịn được cảm thán
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: ôn chuyện cũ
      Edit: autumnfirefly

      “sao còn ra xe?” Tô Tiểu Kỳ khống chế được rụt cổ, tức giận .

      “em giận sao?” Vu Hạo ôm thắt lưng Tô Tiểu Kỳ.

      , dù sao em cũng quen rồi.”

      “được rồi mà, đừng tức giận nữa vợ à, mẹ cũng chỉ em vài câu thôi, về nhà cho em mắng lại, nhé?” Vu Hạo cười lấy lòng .

      biết bà là mẹ em hay mẹ nữa, lần nào cũng giúp .” Tô Tiểu Kỳ bất mãn .

      Ngoài miệng mặc dù bất mãn nhưng lại bị tiếng “vợ ” kia của làm cảm động, khóe miệng nhịn được nhếch lên.

      “được rồi, lâu rồi chúng ta tản bộ, bộ về nhé, dù sao cũng xa lắm.” Vu Hạo nắm tay Tô Tiểu Kỳ nhét vào túi áo khoác mình.

      “nhưng mà lạnh lắm.” Miệng tuy từ chối nhưng chân tự giác theo .

      Trước lúc kết hôn, ba mẹ muốn ở gần con cái, nên mua cho bọn họ căn ở tiểu khu gần đó.

      Hai người cứ im lặng bên nhau, Tô Tiểu Kỷ lại cảm thấy buồn tẻ, xấu hổ.

      Nhìn bóng dáng người bên cạnh, Tô Tiểu Kỳ có cảm giác như họ quay lại thời điểm lúc nhau.

      Khi đó, hai người mới ở bên nhau, gia đình hai bên còn chưa biết, sau khi ăn cơm chiều, tin nhắn, sau đó, tìm đủ lý do để chuồn ra ngoài, nắm tay, tản bộ cùng nhau.

      Khi đó, công viên bên cạnh tiểu khu là địa điểm bí mật của bọn họ, hai người buổi tối lại chạy đến đây hẹn hò.

      Thời gian đó, mẹ thường bắt xem mắt, với tuyên bố ba tháng sau nhất định phải gả ra ngoài, làm người nào đó thường xuyên ăn giấm chua, đòi danh phận chính thức, đòi kết hôn.

      Khi đó, còn nhân cơ hội làm cho người nào đó phải thổ lộ vài điều mà được biện giải gì cả.

      Nghĩ đến đó, khỏi bật cười thành tiếng.

      “nghĩ cái gì vậy? Vui vẻ đến thế.”

      “em nghĩ đến căn cứ bí mật trước kia của chúng ta, giờ nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười.”

      “căn cứ bí mật?”

      Căn cứ bí mật nào chứ, nhớ hai người lại có đoạn kí ức này.

      “à” chợt nhớ ra chỉ có bản thân gọi nơi đó là căn cứ bí mật, liền cho biết “chính là công viên bên cạnh, chỗ trước khi chúng ta kết hôn thường xuyên hẹn hò đó.”

      tại phải bên cạnh nữa, mà là khu chúng ta sống.” Chẳng mấy khi Vu Hạo rảnh rỗi sữa chữa sai lầm vớ vẩn của .

      “đúng vậy, ai biết được ba mẹ chúng ta lại để ý cẩn thận, lại mua nhà ở đây, bọn họ đều biết rằng nơi này đều bị chúng ta quậy đến tưng bừng rồi.” Tô Tiểu Kỳ vui sướng khi người gặp họa.

      “phải vậy?” Vu Hạo nghi ngờ hỏi

      thấy có vấn đề gì chứ?”

      “em nhớ sao?” Vu Hạo tốt bụng nhắc nhở.

      “gì chứ?”

      “chúng ta đương bí mật bị bắt gặp ở nơi này đấy.” Vu Hạo tiến sát tai “tốt bụng” nhắc nhở, còn liếc mắt về phía công viên đầy ý.

      ...” mặt Tô Tiểu Kỳ đỏ bừng, lại phản bác được, bởi những gì đều là thực.

      Thẹn quá thành giận, Tô Tiểu Kỳ rút tay ra, tự mình về phía trước “ông già đáng ghét.”

      chưa được hai bước bị người nào đó kéo lại, ôm vào lòng, hơi thở ấm áp phả cổ .

      “tức giận sao?” Vu Hạo ngắt quãng hỏi.

      Tô Tiểu Kỳ dang tay ôm hông Vu Hạo, đầu hơi cúi xuống.

      Vu Hạo ôm Tô Tiểu Kỳ chặt, nâng mặt lên “Tiểu Kỳ, em.”

      Dưới ánh trăng, hôn lên hai phiến môi mềm mại của .

      Tô Tiểu Kỳ bị lời thổ lộ đột ngột làm cho giật mình, kịp phản ứng, đành mặc muốn làm gì làm.

      “ưhm.... đây là đường mà.” Ý thức còn chút thanh tỉnh, Tô Tiểu Kỳ vội đẩy ra.

      Mặc kệ, tiếp tục.

      giống như muốn trừng phạt thiếu chuyên tâm của , hôn chút thương hương tiếc ngọc, công thành đoạt đất, dò xét từng tấc từng tấc thuộc về .

      Ý chí Tô Tiểu Kỳ vốn kiên định, dưới mỹ nam kế của Vu Hạo chỉ có thể đầu hàng dâng đất, động tình hôn trả lại .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :