1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ổ Buôn Người - Giản Tư Hải

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]


      Ổ Buôn Người

      Tác giả: Giản Tư Hải

      Thể loại: Trinh thám, hình

      Độ dài: 42 chương

      Nhà xuất bản Công An Nhân Dân


      Giới thiệu nội dung:

      "Ổ buôn người” viết về đề tài bắt cóc và buôn bán phụ nữ xuyên quốc gia - vấn nạn nhức nhối và gây nhiều bức xúc trong xã hội nay.
      Nhân vật trung tâm trong tác phẩm là Hà Phan - công dân bình thường nhưng thể nhắm mắt làm ngơ trước những kẻ phạm tội, đặc biệt là khi chúng vươn tay tới cả người mà thương.

      Nhờ khôn khéo, trí thông minh và cả liều lĩnh, tạo dựng được lòng tin của chính thủ lĩnh tội phạm và nhờ vậy cứu thoát ít những Việt Nam bị bán sang Trung Quốc. Song cũng chính vì thế mà lọt vào tầm ngắm của Interpol và bị coi như tên tội phạm nguy hiểm.

      Những tình tiết gay cấn, những cuộc đấu trí giữa Hà Phan với cảnh sát đặc nhiệm hay cuộc giải thoát cho Hà Vi - thầm thương nhớ - khỏi kẻ buôn người khét tiếng tên Ma với những màn võ thuật hay đấu súng đỉnh cao là những điểm hấp dẫn ở cuốn sách trinh thám này.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lời dẫn

      tận mắt chứng kiến rất nhiều vụ tai nạn giao thông, nhưng chưa có vụ nào thuộc ‘’hàng khủng’’ đại loại như hai đoàn tàu đâm nhau hay chiếc ô tô lao từ vách núi xuống vực. Cái cảnh tượng kinh hoàng dường như chỉ màn ảnh Holiwood kia đêm nay lại diễn ra ngay trước mắt . Choáng váng hơn, trong chiếc BMW X5 nặng gần 3 tấn ấy biết chắc có hai người quen. Đó là thầm trộm nhớ và người tình giàu có của ta. Trong nháy mắt, tất thảy tan tành ngay trước mặt.

      sững sờ nhìn xuống dốc đèo tối đen. Bỏ chiếc mô-tô 67 cà tàng của mình lại ven đường, quáng quàng bò xuống vực cách vô thức. Bên cạnh chiếc xe là kẻ tình địch của . Vị đại gia bất động sản bất động bên vách đá. Lão tắt thở. Lão ta chết ...cũng được, chẳng phải từng mơ điều ấy xảy ra đó sao. Còn nàng ở đâu? sợ hãi cảnh thương tâm nữa lại ra. Trong chiếc xe dúm dó trống , xung quanh là đám cây bụi lẫn những tảng đá nhọn hoắt hoang vắng. thất thần nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn đen ngòm trước mặt. Nàng bị nước cuốn trôi rồi ư? Nàng chết rồi sao? sống ra sao đây. đau đớn gọi tên nàng nhưng thanh nghe man dại ấy như dội vào hư . phân vân có nên cởi quần áo rồi lao xuống sông tìm nàng hay phía sau lưng, sườn đèo, ngay con đường định mệnh ấy bất thần vang lên tiếng động cơ rền rã của chiếc 67 xoáy nòng. giật mình nhìn lên. người qua đường? tên trộm?

      Chúng dang tâm nẫng chiếc xe chưa kịp khóa cổ của sao? chỉ nghĩ được như vậy. thấy ai, biết gì hơn. Vì biết nên thoát chết. biết cứu sống .

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      HÀ NỘI NGÀY 16-9.

      Trong căn nhà riêng sâu phố Thái Thịnh, thiếu úy Long ngủ li bì sau chuyến công cán dài ngày chợt có chuông điện thoại xé tan căn phòng yên tĩnh. Long dựng nửa người ngơ ngác, mất vài giây để định hình lại mình nằm ở đâu. Khỉ ! trời còn chưa sáng hẳn. làu bàu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc Liên Xô cũ treo tường. 5 giờ 25 rạng sáng, vớ lấy chiếc ống nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng sếp , đại úy Trần Phách.

      - Đến ngay đèo Hốc, km 47 Hà Nội - Lạng Sơn. vụ tai nạn đáng ngờ xả ra. Sau 30 phút nữa tôi cũng có mặt tại trường!

      - Vâng! nhưng phải là cảnh sát giao thông chứ, sao lại ... - nhận ra đầu dây bên kia cúp máy tự lúc nào. Trần Phách là vậy, vội vàng và nóng nảy. Những tình huống nguy cấp thủ trưởng bao giờ dài dòng. Ông chỉ có duy nhất thứ. Mệnh lệnh.

      Mình chỉ có năm phút chuẩn bị, Long thầm ra lệnh. Bằng động tác khó khăn, tung chăn bật dậy. Chiếc giường đôi trống trải, hóa ra vợ , Thu Hương đến cơ quan sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị cho chuyến Campuchia. Long đến cửa sổ kéo rèm, những lớp lá bàng già vàng vọt sau đêm phủ kín mặt sân. Bầu trời xám xịt trĩu xuống trong những cơn mưa phùn báo hiệu mùa thu Hà Nội đến. ngày đen tối.

      Long khoác vội chiếc áo jac-ket đen, lật đứng chiếc cổ áo dày ôm kín chiếc cổ bành to đầy dũng mãnh. Người trinh sát trẻ rảo bước ra bãi để xe. Chưa đầy 5 phút sau, có mặt ở ga ra.

      Chiếc xe 125 phân khối ' Rebel' phun khói vào màn sương mù trong ban mai thưa vắng nhằm hướng Lạng Sơn.Sau nửa giờ, quang cảnh đèo Hốc ra trước mắt. Đây là đoạn đèo quốc lộ 1A cũ đoạn giáp sông Hồng. đèo sương mù đậm đặc hơn. Gió lạnh thốc lên từng hồi, chiếc áo khoác bị thổi dính sát người để lộ nguyên tấm thân vạm vỡ. Xa xa, lố nhố mấy bóng cảnh sát giao thông lúi húi đo vẽ và hai ba phóng viên vác camera bận rộn chạy tới chạy lui. Dưới vực đèo độ hơn chục mét lộ lên những bụi cây dại mọc ơ hờ mép đá lởm chởm. Sát mép sông, nhóm người xúm vào chiếc xe BMW màu đen to kềnh chổng bốn vó trời. Hai cánh cửa sau mở tung. Khúc đầu xe chìm hẳn trong nước, tư thế hệt con vịt bầu vểnh mông vục cổ xuống nước tìm mồi. Cách đó đoạn theo dòng chảy vài mét, người đàn ông nằm sóng soài bên bãi đá. Nạn nhân duy nhất được xác định là chết sau cú lật xe thảm khốc. Qua giấy tờ tùy thân mang theo, cảnh sát nhanh chóng xác định đó là Vũ Tất Tà, doanh nhân bất động sản Hà Nội. Long xem xét kĩ trường, hiểu rằng nếu vụ tai nạn đơn thuần người ta bao giờ phiền đến cơ quan chống tội phạm đặc biệt của . Nó phải là vụ án hóc búa và bí hiểm vượt qua khả năng của các cơ quan điều tra khác. thận trọng vòng khá rộng vòng quanh vị trí xảy ra tai nạn và bất ngờ phát vật màu hồng treo lơ lửng sau bụi sim sát mép sông, cách chiếc xe hơn chục mét theo chiều xuôi dòng nước. Viên thiếu úy thận trọng tiếp cận và thở phào khi nhận ra đó là thứ đồ lót phụ nữ. Những vụ án thảm khốc thường thoát bóng mỹ nhân. Từ những vụ hãm hiếp, buôn người, thanh toán nhau vì tình bao giờ phụ nữ cũng là nhân vật trung tâm, thậm chí đua xe hay đấu súng đều thấp thoáng bóng dáng đàn 2 bà trong đó. Hôm nay, cái dải lụa hồng phất phơ trước mặt là tang vật của cái gì
      nữa đây.

      Long khéo léo dùng que khều mảnh vải mềm ngấm đầy sương xuống. chiếc váy ngắn. Mắt Long sáng lên. Loại vải tơ tằm đắt tiền có đính vài hạt cườm lấp lánh. Chủ nhân nó là ai? và ai cởi nó ra trong cái đêm rét mướt thế này. Và chỉ mỗi chiếc váy, chắc hẳn những tang vật khác vẫn rơi vãi quanh đây. Long quay về chiếc xe. Lúc này Trần Phách cũng vừa đến, ông ta khoác bộ ni-lông xanh sẫm đứng giữa tâm đám đông mặc sắc phục cạnh chiếc xe. Long gọi to:

      - Có thêm tang vật. Cho mở rộng trường ngay!

      Dứt lời, đám đông đổ dồn mắt về phía .

      Trước mặt các cảnh sát, giám định viên trường bắt đầu khám xét chiếc váy. có gì to tát. Hai túi con hai bên khá nông và hẹp, lại túi phía trước có tờ giấy . Sau thi thực lấy mẫu phẩm và dấu vân tay, giám định viên trao cho Long mảnh giấy. lấy lên đọc hàng chữ đánh máy: ' Phan thị Hà Vi. Tuổi 19. Trú tại L23 Thái Hà'.

      Trần Phách xấn đến giành mẩu giấy trong tay Long. Đôi mắt vàng xám của ông săm soi hai mặt của tờ giấy rồi dơ lên trước ánh bình minh vẻ khó hiểu. Tên tuổi mất tích là đây ư? ta tiên định trước cái chết nên cố tình để lại căn cước sao? Hay kẻ nào nhét vào túi ta để đánh lạc hướng?

      - em ơi, đây nữa nè! - giọng vang lên cạnh vách đá sau chiếc xe. Toán sĩ quan áo vàng đồng loạt ngoái đầu về phía tiếng kêu. Ai đó lại nhặt lên được chiếc áo trắng phụ nữ rơi sau phiến đá. Chiếc áo thun mỏng ướt đẫm thoang thoảng mùi nước hoa dắt tiền bị đứt chiếc cúc trước ngực, bên cạnh có lô-gô thêu nổi ' Chanel' . Long nhanh nhẹn đón lấy và trổ tài móc túi, nhưng chả có gì cả. mở sổ tốc kí mấy dòng gì đó rồi ghép chiếc áo lên chiếc váy hồng. Lập tức, dáng dấp bộ đồng phục hoàn hảo ra.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Trụ sở Đồn 35 nằm góc khuất cuối đường Điện Biên Phủ. địa chỉ ít được chú ý từ khi được thành lập năm 1997 bởi ra đời của nó cũng hoàn toàn lặng lẽ. Đây cơ quan điều tra độc lập được tách ra từ sở cảnh sát Thăng Long, nơi tập trung những thám tử chuyên nghiệp và những trinh sát trẻ đầy tiềm năng. Những thành viên ưu tú được tuyển từ các sở cảnh sát các nơi về nhằm đối phó với những loại tội phạm mới như bắt cóc, khủng bố và ám sát có xu hướng bùng nổ toàn quốc trong những năm qua.

      Thủ lĩnh đồn 35 là cựu chiến binh Trung Đoàn Đặc Công 429 từng đóng tại Battambang, đại úy đặc nhiệm Trần Phách. Tuy sang tuổi 43 nhưng nhanh nhẹn và bền bỉ như vận động viên điền kinh. con người nóng nảy nhưng có bộ óc sắc bén dấu dưới mái đầu hoa râm và cặp mắt cáo vàng xám tinh quái. con người nổi tiếng trong lực lượng trinh sát đặc nhiệm của quân tình nguyện từng tham gia truy lùng thủ lĩnh pôn-pốt tại Anlong Veng. Khi qua tuổi sung sức nhất của cơ bắp và tích lũy khá nhiều kinh nghiệm, ông được ra quân và về mở văn phòng thám tử tư. Tuy nhiên, những vụ án lẻ và đơn đặt hàng nghèo nàn của khách hàng phải là đất dụng võ. Đôi khi bên lực lượng cảnh sát ' san sẻ' những vụ án quá hóc búa hoặc qúa tải và cần hỗ trợ của ông, viên đại úy lại sung mãn lao vào cuộc bằng cả nguồn năng lượng dồi dào nhất. Sau vài chiến công chớp nhoáng, ông lại được điều vào biên chế ngành công an. Để cho ông tự do phát huy tính sáng tạo và hành động nhằm đánh nhanh, đánh mạnh các nhóm tội phạm nên Tổng Cục Cảnh Sát lập ra Đồn 35 và tôn ông làm thủ lĩnh. Trong tình huống khẩn cấp, ông có mọi quyền hành động trước khi báo cáo cấp . Chính ưu ái của cấp và thói quen ‘’tiền trảm hậu tấu’’ của mình đôi lúc đẩy ông quá xa vài giới hạn cho phép. Cái chuỗi hành động khẩn trương khoan nhượng TÌMBẮTDIỆT được ông truyền vào máu nhân viên như thứ khẩu hiệu sống, tuy nhiên vế thứ ba là điều ai muốn.

      Khi nhóm tội phạm hay tên đầu sỏ nào bị ông thọc mắt vào, cuộc sống của chúng chỉ có cách đếm lùi. Chỉ mới nổi lên sau vụ giải thoát con tin tại Bách Hóa Tràng Tiền, cái tên Trần Phách hay ' Đồn 35' trở thành khắc tinh và gieo rắc bao nỗi hoang mang khiếp đảm cho giới giang hồ và cả ... sắp sửa giang hồ. Tại số 45 Điện Biên Phủ, cuộc họp khẩn cấp được triệu tập. Hàng chục cặp mắt chăm chăm nhìn vị chủ soái có cặp mày rậm như lưỡi mác mọc xếch cặp mắt màu vàng ệch sát khí của ông. Giọng Trần Phách vang lên làm căn phòng 150m2 như rung chuyển:

      - thể tin nổi! Lái xe qua đèo Hốc mà cả gan sàm sỡ phụ nữ! Bằng kinh nghiệm nghề nghiệp, tôi cho đây là vụ giết người trá danh. Chắc chắn xe trước lúc xảy ra vụ tai nạn chỉ mình ta, ít nhất phụ nữ hiển trong màn kịch đó. Sau thảm kịch ta biến mất cách bí hiểm. Vậy ta là ai? Cái tên ' Phan thị Hà Vi' chúng ta phải làm ngay. Trước khi đưa ra những phương án điều tra tối ưu nhất, tôi muốn nghe lần lượt ý kiến của các đồng chí. Nào, Long! xin mời . - Trần Phách chìa bàn tay gân gốc về viên thiếu úy vẻ như nôn nao bài phát biểu sở trường.

      Trần Phách chưa kịp đặt mông xuống người thanh niên trẻ trạc 25, mình cao lớn, trán rộng, có ánh mắt quen nhìn thẳng né tránh đứng dậy tự lúc nào. Hai tay chống xuống bàn người hơi nhô về phía trước đầy nhiệt huyết. Tất cả những cặp mắt dồn về ta chờ đợi.

      - Báo cáo sếp! tại tôi chưa có gì để báo cáo đâu. - Có tiếng phì cười đâu đó.

      - Nhưng tôi tin rằng vài giờ nữa thôi chúng ta có thêm thông tin và tôi ý kiến của tôi. Tôi phải tìm nhân chứng ngay bây giờ. - ta vội vã chạy ra ngoài cách khó hiểu trong ánh mắt ngỡ ngàng của Phách và các trinh sát.

      - Đứng lại! họp! - Phách gầm lên nhìn theo viên trinh sát chỉ đáng tuổi em út lẻn ra đến hành lang.

      - kỉ luật! Bây giờ đến lượt đồng chí Lương cho ý kiến! - Ông quay sang người thanh niên vẻ thư sinh, tóc tai cắt ngắn nhuộm hoe vàng, cặp mắt như muốn ríu lại sau đêm ngủ. Nhưng này xin khất ý kiến của mình. 4

      Sau vòng lấy ý kiến từng người, thực ra là cuộc thử IQ cho bọn trinh sát mới vào nghề. Rốt cuộc phương án ' tối ưu' của ông được chuẩn bị sẵn trong chiếc cặp da cá sấu hiệu samsonite đen nhánh. Ông trang trọng đặt chiếc cặp lên bàn rồi nhìn toàn thể em lần nữa để chắc rằng đây là thời gian của ông. Sau khi trình bày và thảo luận ngắn, nhóm trinh sát được tung theo những mũi hướng khác nhau.

      - Long! Có nhặt nhạnh được thêm gì nữa ? - Đại úy Phách chủ động làm lành khi Long chân ướt chân ráo từ ngoài bước vào. Ông nhận ngay ra ta vừa trở về từ đèo Hốc qua đám cỏ may găm xiên xẹo đầy hai ống quần kaki.

      - Báo cáo . Em vừa lần theo địa chỉ L23 Thái Hà. Khổ thế ! đó là cái nhà
      giữ trẻ. Chả có Hà Vi Hà Veo nào sất. Sau đó em tạt qua thăm em thu dọn trường mang về để giám định thêm. Các bên đội thợ lặn được điều đến để mò xác, nhưng đến 13 giờ hôm nay vẫn chưa mò được gì dưới cái lòng sông sâu đến 35m chết tiệt kia.

      - Hãy tìm cách liên hệ ngay với công an Hưng Yên và Thái bình hỗ trợ . Nếu có, cái xác ấy sắp trôi ra cửa biển rồi còn gì!

      - Chắc thế! ... Nhưng nếu ta chết trôi sao nào?

      - Khổ quá! Chúng ta theo hướng ta bị trôi sông, mà rơi từ vực cao như vậy đến cả tôi ... À mà nếu ta chưa chết càng hay ho đấy. ta gây ra hoặc trù tính được vụ tai nạn. Hai là ta nhanh chân nhảy ra ngoài và ... bỏ trốn. Lạ đấy, nhưng hai trường hợp này đều lên đây là đối tượng khôn lường và tôi phái đội biệt kích để ' đón' ta về. Riêng việc của cậu cứ như tôi giao gì thay đổi. bộ trang phục kia xác minh là của hãng mỹ phẩm Chanel trang bị cho nhân viên. Như vậy người phụ nữ mất tích kia chắc là nhân viên của hãng?

      Long nhìn trân trân viên cựu đội trưởng đội đặc nhiệm. Quả ông ta tính xa hơn suy nghĩ của nước. Nhưng sao. ngầm biết điểm yếu của ông ta là chưa qua trường đại học nào. Và sở thích dùng vũ lực và sức mạnh đôi khi thừa thãi dẫn đến nhiều hệ lụy khôn lường. có ngày đẹp trời nào đó, cái chức giám đốc Đồn 35 rơi vào tay mình cho mà xem. Còn bây giờ ... Long mau lẹ đáp:

      - Vâng thưa thủ trưởng! Tôi liên hệ với họ, cụ thể là đại lí trưởng hãng Chanel Việt Nam tại Hà Nội, bà Lorel Stéphannie. Cả nước chỉ có 3 thành phố có đại lí hãng. Hà Nội, TP Hồ Chí Minh và Nha Trang. Riêng ở Hà Nội có tới 7 địa điểm bán hàng ạ.

      - Họ xác nhận là ai mất tích ?

      - Chưa, số nhân viên của hãng ví dụ như nhân viên tiếp thị thường làm theo hợp đồng, thậm chí có khi huy động cả sinh viên làm thêm nữa và mỗi tuần chỉ ba lần đến giao ban tại công ty. Trước mắt, họ chưa liên lạc hết với những người đó.

      - Cậu liên tục theo sát tung tích mang tên Hà Vi, và chỉ có ở Hà Nội. Kể cả nhân viên tại Bangkok mất tích cũng phải soi nó là ai. Cứ tóm lấy viên tổng đại diện mà truy. Hãy giục họ thống kê lại toàn bộ nhân viên, có ai khả nghi báo ngay. - Phách hất hàm về phía sau:

      - Cậu Khất! Chuẩn bị xe đưa tôi xuống bệnh viện Việt Đức để gặp cái xác chết kia ngay!

      - .

      Chiếc Land Cruiser ' Made in Vietnam' khạc cuộn khói đen ngòm rồi lao về phía bệnh viện Việt Đức. Ngả người chiếc đệm da dày cộp, Trần Phách băn khoăn biết liệu các bác sỹ pháp y ở đó có biết rằng chiếc bàn mổ tử thi của họ là doanh nhân đình đám nhất sàn chứng khoán hay . Cái chết của ông ta gây cú sốc cho hơn 7 triệu dân Hà Nội. nổi tiếng của ông ta vượt ra khỏi Việt Nam. Nguyên nhân cái chết và lai lịch tên tội phạm được báo chí và công chúng theo dõi sát sao. Và tất nhiên, họ đặt câu hỏi liệu có phải đại úy Trần Phách đích thân phá án vụ này hay . Liệu có ai xứng đáng hơn ông để nhận trọng trách này? áp lực vô hình đè lên đôi vai ông, và dù muốn dù tên tuổi ông lại trở nên nổi tiếng bất chấp ông thành công hay thất bại vụ này. Điều đó quan trọng, với đà tội phạm phát triển nay và tuổi đời độ sung sức của ông. Cái tên Trần Phách biết đâu Sherlock holmes của lịch sử Việt Nam đương đại. Và hơn thế, ngoài tài phá án bằng mưu ai được phép quên rằng ông là tay bắn tỉa cự phách của lực lượng đặc nhiệm. Sau 20 phút luồn lách trong những khu phố chật ních Hà thành, chiếc xe 7 chỗ màu đen rẽ vào phố Triệu Quốc Đạt rồi nhàng đỗ trước cổng phụ bệnh viện, cạnh khu nhà xác. Trần Phách rút chiếc thẻ màu đỏ dơ trước mắt gã bảo vệ rồi phăm phăm tiến thẳng vào sân trong. Trước dãy nhà cấp bốn lợp tôn đỏ, vị bác sĩ trong bộ áo Blu trắng đứng đợi. Nhìn thấy viên sỹ quan đúng như vị giám đốc bệnh viện mô tả cách đó nửa tiếng. Ông ta vội chủ động tiến ra bắt tay.

      - Ông đại úy nhiệt tình quá! Tôi là bác sỹ Chương. Trưởng khoa giám định pháp y bệnh viện Việt Đức. Chúng tôi cũng vừa mổ xong khâu cuối, chờ xét nghiệm lại máu khô nữa là xong.

      - Bác sỹ vất vả quá! Thế các ông để ta ở đâu? - Cặp mắt Phách dáo dác nhìn quanh.

      - Sau này, mời ông qua xem.

      Viên bác sỹ trạc ngoài 60 có cặp kính cận trễ sát sống mũi và hiếm khi ông phải nhìn qua cặp kính dày của mình. Ông dẫn trần Phách qua hai hành lang vắng rồi dừng lại trước căn phòng kính, bên trong có ánh nến lờ mờ, lạnh lẽo. Viên đại úy sững lại nhìn quanh, còn thấy ai xung quanh ngoài viên bác sỹ khắc khổ bên cạnh. Đồng hồ đeo tay chỉ 5 giờ 30 chiều nhưng dưới tán cây xà cừ rậm rạp gian tối và lạnh hơn trong chiếc xe Land Cruiser rất nhiều. Phách mở cánh cửa kính bên cạnh viên bác sỹ. Bất chấp luồng khí lạnh nặng mùi hóa chất ùa ra, ông hăm hở định lao tới chiếc bàn mổ duy nhất phủ lớp khăn trắng nằm cuối phòng.

      - Ấy ấy! Ông đại úy cứ bình tĩnh, khoác chiếc áo Blu này vào, đeo khẩu trang rồi ta vào xem. Trong ấy khá lạnh đấy. - Bác sỹ Chương vội kéo tay ông ta lại hướng sang dãy tủ cạnh đó.

      Vốn là cảnh sát thiên về hành động, ông ghét nhất những gì gọi là quy định và thủ tục. Trần Phách miễn cưỡng khoác vội chiếc áo trắng dài và ngoàng nhanh chiếc khẩu trang vào tai. Vị bác sỹ mỉm cười nhìn viên đại úy hừng hực trong bộ đồ trắng phau. Viên chỉ huy cảnh sát giờ đây cũng giống hệt vị bác sỹ nhân ái, tất nhiên trừ cặp mắt cáo tinh quái nhìn chòng chọc vào căn phòng. Viên bác sỹ già quay sang 6 ngăn kéo lấy tập hồ sơ bệnh án ông giật mình khi tiếng cạch cửa vang lên. Trần Phách lại luồn vào trong tự lúc nào. Ông bác sỹ hoảng hốt đuổi theo để ngăn lại nhưng muộn. Sau vài sải chân, Trần Phách tiến sâu vào căn phòng và chỉ cách chiếc giường đúng bước chân.

      - Dừng lại, khoan ! - Viên bác sỹ hốt hoảng gọi với theo nhưng vô ích. Trần phách lật phắt tấm ga trắng, khuôn mặt bạc thếch đến kinh hãi ra ngay trước mắt ông. Viên đại úy rùng mình giật lùi vài bước rồi nhìn lại khuôn mặt thi thể. Nó hề giống khuôn mặt xác chết tại trường mà ông tận mắt nhìn thấy sáng nay.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      QUẢNG TÂY – TRUNG QUỐC NGÀY 17 THÁNG 9

      Thị trấn biên giới PoShan sâu trong thung lũng Jinli của khu tự trị Quảng Tây được bao bọc xung quanh bằng những dãy đá xanh cao nhọn hoắt. con đường độc đạo từ bên ngoài dẫn vào đây rồi kết thúc cách bí sau những hẻm đá. Ở đây, ban ngày im lìm trong những lớp mây dày lạnh lẽo. Đêm xuống, nó lên với những vô số ngọn đèn lung linh huyền ảo. Nhà hàng K'Lin hệt bản sao thu của thị trấn Poshan. Dưới ánh mặt trời yếu ớt ban ngày nó lên khuôn mặt nhợt nhạt, rầu rĩ. Khi thị trấn lên đèn, nó ngay lập tức vùng dậy hệt gã nghiện thức giấc để thực thi những sứ mệnh bệnh hoạn của nó. nằm sát đường như nhà
      hàng thường thấy, nó khuất giữa ngọn núi rậm rạp bị xẻ đôi làm hai nửa. Tuy đồ sộ nhưng nó có thể chứa lượng khách ngót trăm người. Tầng là quán Bar có hơn chục bàn nhậu với các loại thổ sản chỉ nằm trong sách đỏ. Tầng hai là những phòng cho dân thích sát phạt đỏ đen. Tầng ba là những phòng trọ cao cấp. tầng chìm sâu dưới đất mới là cái đáng nhất của ngôi nhà này. Lại càng bí hiểm vì phải ai cũng được chui xuống đó mà được các bảo kê đầu trâu mặt ngựa cho phép.

      Đằng sau hai phiến đá lớn dựa vào nhau tạo khe hở đủ hai người tránh nhau là cánh cửa lớn có đặt hai lọ gốm cỡ hai người ôm. Xung quanh khung cửa sắt treo hàng chữ ' Hân hạnh chào đón bạn' . Ngay sau cánh cửa khép hờ là gã bảo kê vận bộ rằn ri có khuôn mặt dữ tợn lăm lăm cây dùi cui đen sì. Bước sâu thêm vài mét trong ánh sáng đủ nhìn mặt người, quầy lễ tân nằm trang trọng trong đại sảnh. Phía sau vách ngăn bằng gỗ quý là những dãy bàn nhậu ồn ã. xế chiều, phía góc nhà có hai thanh niên ngà ngà bên két bia vơi phân nửa. Trông họ khó để nhận ra là dân đánh hàng từ trung tâm Đại Lục về đây. Sau khi giao cho mấy tay đầu nậu người Việt nằm vùng, toán bốc vác thường lân la vào đây giải sầu.

      - Ê! tính tiền! - trong hai tên hươ hươ tay về phía quầy có hai ngồi ngủ gật.

      Ngay tức khắc, nhanh nhẩu cắp cái sổ lớn xum xoe chạy đến. Bỗng ta trố mắt lên khi thấy cái lọ hoa vỡ tan sàn dưới chân họ.

      - Các hết 1500 tệ, cộng cái lọ hoa vỡ vị chi là 1600 tệ

      - Hả! ...cái ... cái lọ mốc kia đắt những 100 tệ? Bố láo! - tên ngước khuôn mặt đỏ rậm rực vẻ kinh ngạc.

      - Đúng thế, ai bảo các làm vỡ. Có đền bảo? - ngoác cặp môi mỏng vô cảm. Cách đó vài thước, gã bảo kê dường như đánh hơi thấy sắp có bạo động. lừ đừ liếc mắt.

      - Làm ăn kiểu gì thế này hả? bọn tao vào đây nhậu thường xuyên.
      Khách quen đây sao mà hỗn vậy. Tính 1500 tệ là qúa lắm rồi, lấy bảo?

      - được, quy định nhà hàng như vậy. biết cái lọ ấy làm bằng chất gì

      hả? Khách nào vào đây cũng thế thôi. Này, đàn ông gì mà lắm lời. - gần như rướn cả bộ ngực đồ sộ lên phía trước.

      Hai gã thừ ra giây lát, tên mặt đỏ tròng cặp mắt lờ đờ lướt từ đầu đến chân nhân viên váy ngắn và dừng lại thoáng nơi khoảnh đùi trắng hếu. khẽ nhếch đôi mép bóng nhẫy liếc sang tên đồng bọn cũng thao láo nhìn chỗ ưa thích. Tên này vẻ hiểu ý nháy lại tên mặt đỏ cách tinh quái. Tên mặt đỏ đắc ý nhìn vào cau có chờ đợi:

      - Này em! tụi này hết tiền mặt rồi. Lấy tạm cái này nhé. Bọn cũng vừa từ bên Lạng Sơn qua chiều nay chưa kịp bán... - Vừa vội đẩy ghế lôi dưới gầm bàn lên chiếc ba lô cáu bẩn từ từ tháo dây buộc rồi banh cái miệng hoác ra.

      - Em ạ! cái này chủ của em khoái lắm đây. Ít ra cũng vài ngàn tệ của đấy!

      tò mò khom người ra phía trước nhìn vào miệng ba lô làm chiếc nịt ngực lại trễ ra. Bỗng ta rú lên vứt sổ chạy thốc về phía cửa. tràng cưới hô hố vang lên. Cả nhà hàng giật mình đổ dồn về phía họ. xong. Tên bảo kê nặng tới 80 kí bật dậy như chiếc lò xo, y kích hoạt chiếc dùi cui điện tay sải bước về hai gã thanh niên. Chiếc bàn trước mặt hai thanh niên bất thần bị nện dùi làm cốc chén nẩy lên loảng xoảng. Tràng cười câm bặt. Hai gã thanh niên sững sờ nhận ra hậu quả của trò đùa tai hại đến.

      - Chúng mày quỵt tiền rồi làm loạn hả! - Chất giọng đặc Tứ Xuyên của gã bảo kê rít lên. - Chiếc dùi cui trỏ thẳng mặt gã mặt đỏ cuống quýt giấu vội chiếc ba lô dưới hai đùi.

      - Cái gì kia? đưa đây! - Gã chỉ cái ba lô động đậy dưới chân. - Tên mặt đỏ lắm bắp nên lời:

      - Dạ ... thưa , hì hì... ạ. Em chỉ đùa thôi mà. Tụi này đâu dám quỵt hả .

      - Tên này đưa ánh mắt đỏ lòm run rẩy nhìn tên kia cầu cứu. Nhưng xem ra gã kia còn khiếp vía hơn. Mặt y cắt còn hạt máu, rúm ró như tàu lá úa nhưng kinh nghiệm nhủ phải làm gì trong tình huống này. Dấu tay phải trong túi quần, y lần mò phím chiếc điện thoại. Nó nằm hàng đầu tiên của thư mục ' Names''. Đây rồi. Mẹ kiếp. Chúng mày phải trả giá đắt. Mặt méo xệch như sắp khóc đến nơi, lần tay sang phím ' Cal ' nháy hai phát làm mật hiệu.

      Ở Mọi lúc, mọi nơi, khi nhận được mật hiệu cấp cứu, đại ca xuất chỉ trong vài phút. Vấn đề bây giờ chỉ là ... làm sao cầm cự được đến lúc đó. Nhà hàng nhốn nháo và đám lố nhố vây quanh họ.

      - Đưa đây tao đập vỡ mặt chúng mày bây giờ! - Gã bảo kê hết kiên nhẫn gầm lên như hổ. Tay phải vung cao chiếc dùi để chứng minh dọa suông 8 ai bao giờ. Gã thanh niên thất kinh lôi ba lô bằng cả hai tay dơ lên nhưng hành động thành khẩn kia dường như quá muộn. dùi trời dáng bổ xuống đầu y. Theo phản xạ tự nhiên, né sang bên vung chiếc ba lô đỡ đòn.

      - A ... Mày chống tao hả! - Gã bảo kê sôi máu. Chiếc dùi điện 38KV lại bổ xuống đầu gã thanh niên. ta liên tiếp mau lẹ tránh đòn. Nhát đầu đập hụt, điên loạn vụt tới tấp chữa ngượng và nhát vụt trúng tay phải giữ ba lô. Người thanh niên mặt đỏ rú lên đau đớn. Chiếc ba lô rơi bịch xuống sàn sổ tung. Thình lình, từ miệng ba -lô ba con rắn hổ mang xổ ra. Đám đông thét lên xô nhau lao về phía cửa. Gã rằn ri chỉ kịp vứt vội dùi cui, khiếp vía quay đầu chồm về phía sau. Tấm thân hộ pháp của gã đè lên hai ba người. Họ lăn ra sàn đè lên ba con rắn vừa xổ chuồng. Nhà hàng lập tức nhốn nháo. Những tiếng hét thất thanh vang lên.

      - Bịt cửa tầng hầm lại, đóng ngay lại! - lão to béo biết từ đâu chui ra leo lên quầy trỏ tay về góc nhà hét to. Phía đó có cánh cửa khuất sau tấm rê-đô. Mấy đám say xỉn ngã lên đống vỏ chai máu me be bét. Chúng bò lê lết sàn nhà. Mấy tay tỉnh táo hơn xô đẩy dẫm lên những ' chiến hữu' mà chúng vừa cụng li chúc tụng cách đây vài phút. Tất cả mạnh ai nấy chạy về phía cửa thoát thân. ai làm theo lời lão chủ bất lực quầy. Đám nhân viên phục vụ từ tầng nghe huyên náo vội nhào xuống, thấy đàn rắn và người vật nhau loạn xạ sàn chúng vội kéo nhau chạy ngược lên và quên khóa chặt cánh cửa cầu thang. Bỗng con rắn độc lọt xuống tầng hầm. Bất ngờ phía dưới vang lên những thanh hãi hùng. dòng người hỗn loạn xô đẩy lên nhau tràn ra cửa. Chỉ trong chốc lát, phía bên ngoài hàng chục con người giấu nổi kinh khiếp làm náo loạn con phố. Bên trong vẫn còn những tiếng kêu gào khi thể bò ra ngoài. Bỗng dưng từ cánh cửa, nhóm người nữa trần truồng như nhộng, kẻ kín đáo hơn chỉ độc chiếc quần đùi hay chiếc váy chạy tháo ra. Tất cả đám đông bên ngoài quên hết sợ hãi trố mắt dồn hết về phía họ. Hóa ra đám người từ dưới tầng hầm bị rắn tấn công liều mạng tháo chạy ra ngoài. Nhà hàng lập tức bị bao vây bời đám người hiếu kì ùa đến làm tắc cả đoạn dài. cảnh náo loạn chưa từng có tại thị trấn diễn ra. Lúc này ai còn để ý hai thanh niên lúc nãy biến đâu.

      Đám người trần truồng bối rối vớ lấy bất cứ thứ gì có thể phủ lên người. ai dám lại gần cánh cửa mặc dù có kẻ cầu cứu bên trong. Bất chợt phía ngoài cổng có tiếng còi xe inh ỏi. chiếc xe bán tải có chiếc thùng bịt kín chạy xé qua đám đông và phanh két ngay trước cánh cửa nhà hàng. Cánh cửa ca-bin mở ra, người đàn ông dong dỏng cao với cặp kính đen to bản ung dung bước xuống. Gã đội chiếc mũ nan rộng vành kiểu cao bồi nam Mỹ. Chiếc áo thô màu cỏ úa phanh ra để lộ chiếc áo phông trắng căng phồng bó lấy khối ngực nở nang với dòng chữ
      ' Diesel' kiêu hãnh. Phía dưới, chiếc quần bò sờn rách nhét trong đôi ủng núi cao gần đầu gối. Gã tay ung dung bước về cánh cửa. Đám đông lập tức im phăng phắc nhìn theo gã. Đến bậc thềm, gã quay lại nhìn đám người đầy máu me hất ánh mắt như muốn trấn an họ rồi tiến thẳng vào nhà. ai nhìn kĩ được mặt gã.

      - Dừng lại ngay, rắn độc, đừng vào! - Tiếng ai đó rất thanh hét lên trong đám đông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :