Ẩn giả- Lữ Vũ Uyên

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371

      giả.
      Tóm tắt: trẻ tên Hoàng Thanh Nhã từ giã cuộc đời khi mới hai mươi và bắt đầu cuộc hành trình mới ở thế giới mà chỉ nghĩ tồn tại trong tiểu thuyết.Mang cái tên mới: Ma Kim Tuyết và trở thành vị giả ngu ngơ nhất... Lần trở về này bé có gây trận cuồng phong như xưa ?

      Nam chính: Trạch Uy
      Nữ chính:Ma Kim Tuyết
      Nam phụ:Tuyên Thừa Chí, Lãng Thiên
      Nữ phụ: Cẩm Kha, Y Yên.
      Chương 1:Mộng phù du.
      Tàn y kết kiếp người
      Mông lung yên vũ khẽ cười phù sinh
      phiêu du nhìn dòng người xuôi ngược dưới ánh đêm huyền ảo. Gió xuân phất phơ đùa lớp áo sương khói, thỉnh thoảng tát vào đôi gò má lạnh toát khiến bụi phù sinh bay lả tả... Hết kiếp người... mỉm nụ cười tiếc nuối, vẫn chưa hưởng thụ hết tuổi thanh xuân, bữa trà chiều còn uống dở...
      - Hoàng Thanh Nhã, đừng quay đầu lại! Duyên nghiệp kiếp này hết. - Người đàn ông có gương mặt từ bi vỗ vỗ vai, ngạc nhiên :
      - ra là mơ, con vẫn mơ thấy chú... Chú là ai?
      - Người bảo hộ cho con, đến lúc trở về rồi! - Ông kéo tay kéo , cảnh vật cứ trôi loang loáng trước mắt thoáng chốc đưa về đến ngôi nhà thân thuộc. Từ cửa nhìn vào bé kịp ngửi mùi khói nhang thơm lựng, mùi hoa bách hợp ngạt ngào và hương vị của nước mắt!Bố ôm mẹ nức nở vào lòng, là đứa con duy nhất, ra ở lứa tuổi hai mươi đẹp nhất trách sao họ lại đau lòng đến vậy. Nhưng có điều lạ là tuy thấy hình ảnh này tuy bi thương nhưng lòng rất , thậm chí rơi giọt lệ. Người đàn ông trầm ấm giải thích cho khó hiểu này:
      - Lý lẽ là con chỉ đến với họ như cuộc dạo chơi, số họ là có con nên con cũng mang tình cảm thân thuộc khi ra . Ta đưa con về đây để hoàn trả ước nguyện khi xưa... Hãy hoàn thành rồi lên đường thôi, bốn mươi chín ngày rồi.
      Ông trao cho bông hoa kỳ lạ màu đỏ rực như máu, vừa chạm tay tất cả hành trình hai mươi năm qua từ từ trải ra như thước phim cuộn. Thanh Nhã yên lặng nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi, bao nước mắt, nụ cười chỉ đọng cánh hoa. Cánh cửa lớn loé lên ánh chớp, hai vị thần môn đĩnh đạc bước ra chắp tay chào cả hai:
      - Hai vị giả, xin mời!
      - giả? - Danh xưng lạ lẫm khiến bé nhìn ông ấy rồi nhìn hai vị thần môn. Khi còn sống chưa từng tin có ma quỷ thánh thần, viếng chùa chắp tay lạy cho xong, mẹ vẫn hay mắng là đứa trẻ vô tâm. Người đàn ông dắt bước qua ngạch cửa khẽ khàng :
      - giả là chủ quản tất cả tấm gương nhân thế, là người quyết định linh hồn có qua được cửa gương để vào chốn u linh, để luận công tội hay . Mỗi khu vực có giả canh giữ, như dưới nước là vị giả hai mặt Tuyên Thừa Chí, cạn là giả Tịch Vu Xuyên... Con là giả trong số họ... Mau lên, mang hoa đến bên họ và hoàn trả duyên nghiệp con!
      bé nghe lời ông như cỗ máy, trong phút chốc vẫn chưa tin lời vừa nghe là . Bông hoa tan ra, bọc quanh bố mẹ như dải sa mỏng, những đoạn phim đời theo từng nếp gấp mênh mang. giơ tay chạm gương mặt đầy nước mắt, dịu dàng:
      - Duyên cạn, phận tàn. Từ đây mong hai người rơi nước mắt vì con, mong hai người bên cạnh nhau sống tốt.
      Dòng nước mắt theo lời nguyện chảy thành dòng băng qua ngón tay búp măng, men theo bắp tay lượn ngược lên mặt, chui tọt vào hốc mắt sâu thẳm. Bố mẹ bi thương, đau khổ chợt gục ngã xuống sàn khiến bé hốt hoảng:
      - Sao thế này?
      - Ngày mai thức dậy ngày mới, con trở thành hồi ức đẹp, họ như ý con muốn! Giờ lên đường nào... - Ông chẳng để bé nhìn họ thêm phút nào, kéo vào gian vô tận vun vút tiếng gió thổi, tiếng sáo lẫn tiếng hát du dương... Nơi cả hai đến là tầng trời Đâu suất - nơi ở của Ma Vương. Ông mỉm cười khẽ gõ lên thạch môn :
      - Ma Kim Tuyết, mừng con trở về!
      Last edited: 1/9/19

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Truyện có giới thiệu hả bạn ơi

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Lữ Vũ Uyên thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 2:Quỷ mẫu
      Cánh cửa đá cẩm thạch vừa hé mở những làn khói xanh lam tràn ra, bao bọc chung quanh bé. Người đàn ông khẽ rùng mình rồi hoá thành lão già đầu tóc đỏ rực, da trắng tựa mấy nàng tắm trắng dưới trần, mày dài mắt phượng, từng nếp nhăn mặt tỏ uy nghiêm. bé lùi lại nghiêng đầu nhìn vóc dáng gầy khoác bộ dạ y đen tuyền, ông lấy trong tay áo thanh kiếm thảy xuống đất. Phút chốc nó ưỡn ẹo chuôi kiếm biến thành có màu da ánh kim, trong suốt. Nó cúi chào ông rồi biến mất , kinh hãi giật lùi định bỏ chạy cánh tay gầy của lão nắm cổ áo ghị lại:
      - Chưa chi bỏ chạy, lãng quên dũng khí ngày xưa rồi!
      Cung trời Đâu Suất xanh trong liền chuyển sắc tím biếc, tiếng vó ngựa từ bầu trời càng lúc càng gần. Hàng ngàn luồng lửa phóng tới tấp xuống mặt đất, ông lão giơ tay dùng tà áo choàng trùm lấy cả thân người bé. ngăn được tò mò, hé đôi mắt nhìn khung cảnh trước mặt: chín con hoả mã kéo theo cỗ xe dát vàng lượn vòng trung, toàn thân chúng rực dung nham đỏ cam phong ngừng phun lửa. kiếm ban nãy ngồi vị trí xà ích, điêu luyện điều khiển dây cương. Vừa chạm đất chạy đến bên cạnh ông lão, bàn tay ánh sắc kim loại run rẩy:
      - Ma Thiên lão tổ, con sợ...
      - phải sợ ...- Ông xoa đầu tóc ánh kim, trở lại là thanh kiếm . Trao nó cho bé, ông hiền hoà:
      - Giữ lấy, sau này nó theo con!
      Chín con hoả mã hung hãn dậm vó toan phun lửa ông lấy vốc hạt kiều mạch đến đút từng con :
      - Hoả thượng chi mã của ta, các ngươi vẫn chưa quên vị chủ nhân cũ này chứ?
      Con đầu đàn khuỵu gối, các con khác tuần tự cúi chào, đôi mắt đỏ thủy ngân của chúng lấp lánh. bé chui ra khỏi áo choàng ngây người nhìn, từng sợi lông của chúng như những tia lửa xẹt qua xẹt lại khi chúng lúc lắc đầu. Con đầu đàn ngửi ngửi tay rồi dụi đầu vào đôi tay ra chiều thân thiết. Cả thân hình nham thạch đó ngờ chạm vào người lại gây bất kỳ tổn thương nào!
      - Ma Thiên! - Tiếng phát ra từ cỗ xe ngựa khiến ông vội kéo bé quì sụp xuống. Màn châu kéo lên mang theo mùi hương kinh hoàng, pha trộn giữa tử khí và trầm hương dội thẳng vào mũi, dùng cả hai tay bịt mũi miệng mà vẫn nôn thốc nôn tháo. Người xuất sau tấm rèm tỷ lệ nghịch với mùi hương, nhan sắc đánh động trái tim. Mái tóc trắng phau xoã dài chấm đất, bộ thanh y xanh ngọc vừa vặn ôm lấy thân hình mảnh mai và đôi mắt tím mênh mông như hút cả hồn vào đó. Bà bước mặt đất như bấc, cả đôi hài trắng có hai con rết cuộn tinh xảo cũng đẹp. Ông lão cúi lạy ba lạy :
      - Ma Thiên phủ phục dưới chân mẫu thân, xin chịu thọ hình!
      - Ma Thiên, ngươi là đưa con ta thương nhất cũng là giả duy nhất có cơ hội tu tiên. Thế mà ngươi đem công sức cả đời đổ sông đổ biển. - Bà ngồi xuống, cái miệng xinh đẹp mở ra là cái lưỡi dài thè ra liếm gương mặt gân guốc, nhăn nheo. bé quíu cả người, cảnh trước mắt chẳng khác phim kinh dị là mấy, cảm nhận thanh kiếm trong tay cũng run bần bật. Bà đưa lưỡi vuốt ve mái tóc đỏ au giọng vang:
      - Niệm tình con vì nghĩa, ta cho con tự chọn hình phạt!
      -Đội ơn mẫu thân! Con nguyện đời đời hoá linh thú hầu bên mẫu thân, sau này rời nửa bước! - Ông chắp tay vái lạy đoạn quay quá nhìn bé :
      - Nghe ta, sau này phải cố gắng, Kiếm Phong Kim ở cạnh con! - rồi ông hoá thành làn khói đỏ bay vút lên, gío chợt nổi lên cuốn làn khói thành cột lốc cao tận mây. Quỷ mẫu ngước nhìn, đôi mắt tím ma mị tuôn đôi dòng lệ, nước mắt xuống đất biến thành những hạt ngọc nhưng khi bé nhặt lên liền tan ra thành máu. Quá sợ hãi bé hét lên rồi ngã vật xuống...
      nhạc êm tai dìu dặt thức tỉnh , Kiếm Phong Kim cầm quạt phe phẩy bên cạnh. Đỡ dậy, có gương mặt sắc lạnh bật khóc:
      - Ma Thiên lão tổ rồi, giả, người đừng bỏ tôi đó!
      - Ông ấy biến đâu rồi? Quỷ mẫu đâu? - nhìn quanh quất, nơi này như thư phòng , nhiều sách chất đầy từ sàn lên đến trần. quệt nước mất mắt nắm tay dắt đến điện Vô Lệ, quỷ mẫu ngồi chễm chệ chiếc ngai có bốn con kỳ lân cuộn vào nhau. Dưới chân bà ấy là con hoả kỳ lân có bộ lông đỏ rực, đặc biệt là đôi mắt rất quen. Kiếm Phong Kim kéo quì xuống, :
      - Hoả kỳ lân là Ma Thiên lão tổ!
      - Ma Kim Tuyết, con ngước mặt lên cho ta xem con bấy nhiêu năm thay đổi thế nào! - Tiếng bà vang đến tai là cái lưỡi đồng thời nựng gò má, kéo cái cằm ngước lên. sợ đến đông cứng người, bà nhìn hồi lâu rồi giọng:
      - Hãy nhớ, con còn tục danh Hoàng Thanh Nhã. Bây giờ là giả Ma Kim Tuyết- trong chiến giả tài ba của tộc Ma. Con hãy trở về chốn cũ nghỉ ngơi, ngày mai đến nhận nhiệm vụ.
      - Nhưng... Con biết gì cả! Lý do... Tại sao? - lắp bắp, bà nhìn cái lạnh như cắt:
      - được thắc mắc! Kiếm Phong Kim, đưa con ta về chỗ của nó khôi phục lại dung mạo. đại mỹ nữ nổi tiếng của cung trời Đâu Suất và địa ngục lại mang hình hài ngây ngô thế này khiến ta khó chịu! - kia chỉ chờ có thế, hoá ngay trận gió cuốn đến bình nguyên rộng lớn. Nơi này cỏ mọc xanh mướt, mặt nước trong im như gương thấu tận đáy. vẫn chưa hoàn hồn:
      - Sợ quá!
      - Đấy là quỷ mẫu chưa nổi giận đấy, bà ấy mà nổi phong ba khinh khủng lắm! Lưỡi chẻ ra làm tám ngo ngoe cuốn mọi kẻ thù vào bụng, tóc trắng hoá triệu con bạch xà cuồng nộ tấn công, cả đôi hài thêu cũng hoá thành bốn con rết băng lửa khổng lồ... Eo ơi, lần trước khi... - chợt khựng lại như có gì chặn cổ họng. kéo tay giục tiếp ta đổi giọng:
      - Mà thôi, từ từ ngài hiểu! Đây là Triệu Dung Tuyền, suối nguồn dung mạo. Hãy xuống đó lấy lại dung mạo ngày xưa!
      Con suối trong vắt, trôi hư vô trong bọt khí là vô số gương mặt với đôi mắt nhắm nghiền. bé lội xuống lòng suối, nước suối từ lạnh băng đột ngột ấm lên rồi sôi ùng ục dâng cao đập thẳng vào mặt bé đoạn lôi tuột xuống lòng suối. Cả người có cảm giác bỏng rát như bị nấu chín trong lò nước lớn, bé tự nhủ chết lần lại phải chết lần nữa là xui xẻo nước lạnh trở lại. Lúc nó đẩy thân người lên mặt nước cảm nhận thân thể, gương mặt thay đổi. Kiếm Phong Kim bây giờ mới ôm lấy :
      - Đúng là ngài rồi!
      Nhìn vào làn nước, nhan sắc này quả tình rất kiều mị: mái tóc đen thắt bím dài, mắt phượng, môi đào, làn da trắng xanh và thân hình chuẩn hơn siêu mẫu! Chỉ là toàn thân luôn toát ra khí lạnh như sương mờ bảng lảng. kiếm mang bộ giáp vàng, roi vàng trao cho :
      - Chúng ở đây đợi chủ nhân trở về!
      Last edited: 27/7/19

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 3: Lãng Thiên Nguyên.
      Từ Triệu Dung Tuyền nửa cây nhang là đến ngôi nhà tranh nép mình vào rừng trúc, các cây trúc lá trắng như dội sơn, mỗi trận gió thổi qua lá trúc rụng tơi tả, chạm đất tan thành bụi hoà vào khí. gật gù:
      - Hay! phải quét lá.
      - Đây là chỗ ở trước kia của ngài, Lãng Thiên Nguyên! Nơi này do Ma Thiên lão tổ dựng nên, dùng bạch trúc tuyết sơn trồng quanh mát mẻ quanh năm, nhà dùng cỏ tranh vàng và thủy tinh dưới đáy biển... Ở nơi này nếu ngài đồng ý Ma Vương cũng đừng vọng tưởng bước vào. Kết giới tự nhiên của bạch trúc nhu mì nhưng vững chãi, trước khi ngài về tôi đến thu xếp ổn thoả. Mời ngài! - Bên ngoài căn nhà quả có phiến thủy tinh vàng khắc ba chữ" Lãng Thiên Nguyên" ,bước chân lên những bậc thang trong suốt khẽ hỏi:
      - Tại sao tôi nhớ gì chuyện ngày xưa?
      - Tôi , thưa ngài! - Đáp e dè, ta nắm tay dắt vào gian phòng phủ rèm trướng vàng nhạt:
      - Ngài cứ nghỉ ngơi, tôi đến lầu ma chuyến! - Chẳng kịp cho bé trả lời mất tiêu, nhìn vào tấm gương nhìn mình với gương mặt tuy xinh đẹp nhưng lạnh lùng, đôi mắt tuyệt đẹp sắc bén, băng giá -vẻ đẹp lạ lẫm khiến nhìn đăm đắm vào gương, lòng dâng lên cảm giác mâu thuẫn. Là người ngưỡng mộ cái đẹp, từng dán mắt vào show Victoria serect quên ăn, từng xuýt xoa trước vẻ đẹp mê người của các mỹ nhân nhưng trước nhan sắc này mọi thứ đó như nằm dưới đáy sâu... Chỉ là gương mặt này vừa mang cho cảm giác mãn nguyện vì được dung mạo xuất chúng vừa mang cả tấn thoải mái đổ cả lên đầu. Khẽ cười, cái gương mặt trong gương cũng cười khoe hàm răng trắng ngọc rồi tự thè lưỡi:
      - May quá,lưỡi dài ra! Mà con kia đâu rồi nhỉ? Lầu ma ở đâu nhỉ? Sao mình cứ có cảm giác họ giấu mình cái gì đó!
      Vô Lệ cung đèn đuốc ánh lên sắc tím đỏ dạ lên gương mặt ánh kim quì phục dưới sàn. Quỷ mẫu quắc mắt hỏi:
      - Ma Kim Tuyết có hỏi gì ?
      - Dạ... Chưa! Con hé môi đâu, xin người an tâm! - Nó thu mình lại, gương mặt rúm ró tội nghiệp. Bà thở ra, đôi mắt dịu lại:
      - Ta nghĩ ngươi cũng dám... Ngày mai đưa nó đến chỗ giả Mã Triệt, hãy chăm sóc nó, đừng để nó có cơ hội tìm về quá khứ... Ma Vương sắp xuất thế, lời nguyền hủy thiên diệt địa sắp xảy ra... Ta hi vọng Ma Kim Tuyết giải quyết được... Ai thắt gút là người tháo gút!
      Kiếm Phong Kim về đến Lãng Thiên Nguyên là chủ nhân ngủ say giường băng. Thả rèm, kiếm vươn vai cái bèn hoá thành thanh kiếm nằm cạnh bé. bóng đen lặng lẽ ngắm nét kiều mị sau tấm rèm, giả thân , nét đẹp đệ nhất của chẳng ai sánh kịp. Cuối cùng cũng đợi được trở về... Ma Kim Tuyết, thuộc hạ mãi mãi bảo vệ như hi sinh bản thân, lưu đày trong nhân thế ngàn năm để bảo vệ thuộc hạ. Lần này nhất định thuộc hạ giúp người thực lời nguyền xưa. Ma Vương sao, Quỷ Mẫu sao... Nợ máu phải trả bằng máu... - Lãng Thiên ôm bên ngực thủng lỗ trống hoác khẽ . dùng ma pháp, lấy trái tim đánh động gương địa ngục, thả vô số ngạ quỷ tàn ác lên dương thế chỉ để Quỷ mẫu buộc phải triệu hồi Ma Kim Tuyết trở về. trời dưới đất chỉ là đóng được gương địa ngục vì là chiến giả giỏi nhất, hấp thụ toàn bộ tu vi của Ma Thiên lão tổ và phần của Ma Vương... Chủ nhân của tôi, bằng mọi giá tôi đánh thức ký ức của , cùng lật tung trời đất...
      Last edited: 28/7/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :