1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ảo mộng lữ trình - Tùy Tâm Sở Dục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Đồng nhân Titanic
      ẢO MỘNG LỮ TRÌNH

      Tác giả:Tùy Tâm Sở Dục
      Converter:hanthientuyet
      Beta: Thư

      Giới thiệu 1:

      Hai người ích kỉ giống nhau, gặp nhau chiếc thuyền lớn nhất định chìm.
      Cảnh báo: Nữ chính Thánh mẫu, rơi vào hoàn cảnh đặc biệt làm ra nhiều chuyện hại mình hại người, đề nghị bà con cẩn thận.
      Nội dung chính: Chuyện xuyên phương Tây lãng mạn.
      Nhân vật chính: Margaret Firth, Carl (Carlton) Hockley
      Nhân vật phụ: Clarence, Rose Dewitt Bukater, Jack Dawson,....

      Giới thiệu 2:

      Nữ chính trùng sinh trở thành con của lao động nghèo nhưng có tài chơi piano nên đươc mời về làm gia sư cho cậu bé. Sau đó vì gia đình cậu bé chuyển đến New York và số hiểu làm với gia chủ nên nghỉ dạy. Nhưng ngay ngày hôm đó lại được tin cha lên tàu RMS Titanic làm phu chèo. Biết trước kết cục thảm khốc của con tàu, tìm mọi cách để lên tàu nhưng thành công. Cuối cùng, lén trốn vào khoang để xe của tàu và vô tình làm hỏng chiếc Roll-Royce của nam chính. Kịch tình bắt đầu.... ...... ...

      Giới thiệu 1 là của truyện còn văn án 2 là của mình. Đây là lần đầu mình beta 1 tác phẩm nên có thiếu sót mọi người góp ý nha.

      P/S: Mình đọc convert bộ này wattpad năm ngoái. Mình thích quá nhưng liên lạc được với bạn bên đó nên mạn phép beta trước cho đỡ thèm. Bộ này hay, các nhân vật chân , theo sát lịch sử (Titanic vẫn chìm nhưng chết ít người hơn). Muốn ngược có ngược, muốn sủng có sủng, muốn truy có truy, muốn lãng mạn có lãng mạn. Có lẽ mình up bài lên cực chậm nên bạn nào theo mình được theo, còn mấy bạn chịu khó xem convert nha. Mình làm theo sở thích nên mong mọi người đừng hối nếu truyện lên chậm nha.

      Bản convert:https://www.wattpad.com/167718052-titanic-ảo-mộng-lữ-trình-hoàn-1-35

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1:

      Khí trời tháng tư ở Winchester tương đối dễ chịu. Ánh nắng rực rỡ. Margaret đường đến Black gia, có chút yên lòng.

      Black tiên sinh nắm giữ nhà máy lọc dầu. cự phú thập phần nổi tiế́ng ở địa phương, nghe cũng là thí sinh sáng giá tranh cử Thị trưởng nhiệm kỳ kế tiếp. đứa con trai tám tuổi, tên là Shirley. Mấy tháng trước, Margaret trở thành giáo sư dạy dương cầm cho Shirley, mỗi tuần đến dạy cho cậu bé từ hai đến ba buổi với thù lao bốn bảng buổi.

      Giá tiền này rất khá, thậm chí có thể là vô cùng cao. Cho nên, mặc dù học sinh của mình tương đối nghịch ngợm, mỗi buổi học đều qua loa cho xong, nhưng mỗi lần Margaret đến đều muốn đem công việc này tiếp tục làm tốt. Như vậy, từ giờ đến nửa năm sau, nàng có thể góp đủ khoảng ba trăm bảng . Đối với nàng, khoản tiền này giúp nàng ra quyết định vô cùng trọng yếu: tiếp theo là tiếp nhận đề cử của giáo sư Smith đến trường nghệ thuật đào tạo nhạc cho nữ được thành lập tại New York lâu làm trợ giảng, hay là đến học viện nghệ thuật Vienna mà nàng luôn mơ ước tiếp tục học tập.

      Black gia cách đó xa lắm. Ánh mặt trời bao phủ cả tòa biệt thự mang phong cách Toscane, làm phần nóc đen cùng tường trắng nhìn càng thêm trang nghiêm khí phái.

      Tên sai vặt da đen Joy, cùng nàng có chút quen biết, thấy nàng đến liền vội vàng mở cửa.

      “Firth tiểu thư, hôm nay ngài cực kỳ xinh đẹp.” Joy cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Shirley thiếu gia chờ ngài đến.”

      “Cám ơn ngài khen.” Margaret cười, “Mong là ta đến trễ.”

      “Tất nhiên là ngài đến trễ, bây giờ mới hai giờ kém năm phút.”

      Margaret cười, gật đầu với , tiếp tục đến phòng học đàn như thường. Đột nhiên Joy lại :

      “Bất quá, hôm nay ta nghĩ ngài phải kết thúc buổi học trước thời gian. Buổi tối, Black tiên sinh cùng phu nhân muốn đãi tiệc mấy vị khách quý; trong đó có vị là trùm sắt thép đế́n từ Pittsburgh, vị hôn thê của hắ́n có thể̉ đến cùng hắ́n. Nghe nàng xuất thân từ gia đình quý tộc phía bắc vương quốc . Hắc,” hơi hạ thấp giọng, “Tiểu thư nước gả cho phú ông nước Mỹ, còn điều gì vui hơn điều này cơ chứ?”

      Margaret đối với đề tài này hứng thú lắm, cười tiếng, xoay người vào trong.

      Black phu nhân tuyệt đối tin tưởng con trai mình có năng lực cảm thụ nhạc xuất chúng. Nàng (Black phu nhân) tuyên bố lúc Shirley lúc còn mặc tã có thể đung đưa đầu đánh nhịp theo nhạc. Sở dĩ đến bây giờ vẫn lấy được bất cứ thành tích thần đồng nào ở phương diện này chủ yếu là vì bị những giáo sư nhạc học vấn tầm thường làm trễ nãi. Nàng than phiền rằng: giáo sư Smith có mắt mà thấy được thiên tài, bản thân nhiều lần thành tâm đế́n bái sư, chịu tự mình đế́n dạy dương cầm cho Shirley, lại phái Margaret đến. Cho đế́n khi nàng nghe Margaret là học sinh ưu tú nhất của giáo sư Smith mới miễn cưỡng tiếp nhận Margaret làm giáo sư dạy dương cầm cho Shirley.

      Bây giờ, Shirley ngồi ghế chơi đàn dưới giám sát của Margaret, miễn cưỡng đàn bản nhạc thứ 19. (chỗ này Thư chém)

      Hiển nhiên, ngoại trừ thời gian học, bình thường cơ bản cậu bé hề đụng đế́n đàn.

      Margaret nghe được mấy tiết sai. Sau mấy lần chỉnh sửa, Shirley có chút nhịn được, đột nhiên ngừng lại, xoay đầu, dùng đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm Margaret.

      “Nhìn cái gì? Tiếp tục!” Mặt Margaret chút biểu tình.

      Shirley để ý đến, tiế́p tục nhìn nàng chằm chằm.

      Biểu tình của Margaret càng nghiêm túc.

      “Cục cưng, vì em ngồi ở đây hai giờ mẹ em phải thanh toán cho thù lao bốn bảng . Cho nên, coi như em vui, thể cầu em di động ngón tay theo cầu của . Bây giờ, xin em xoay mặt qua, mắt chú ý vào phím đàn cùng ngón tay em. Chúng ta bắt đầu lại.”

      “Cha phu than đá phải ? người nghèo phải ?” Shirley đột nhiên cắt lời nàng, suy nghĩ chút, nhún vai cái, lại thêm câu, “Là Gila .” (gốc là Gila đặc biệt, Thư biế́t dịch làm sao, ai biết giúp với)

      Gila là trong số những hầu của Shirley.

      Margaret ngẩn ra nhưng ngay sau đó nàng gật đầu:

      “Đúng, cha làm việc ở bến tàu Southampton.”

      “Như vậy có phải cũng là người nghèo ?”

      Margaret gật đầu:

      “Đúng vậy. Cho nên mới đến đây dạy dương cầm cho em.”

      Tinh thần cậu bé tỉnh táo trở lại, nhìn trước ngó sau, thấy ai, bèn tiến lại gần, thấp giọng :

      “Em có tiền. Chỉ cần đừng giống mẹ em buộc em học đàn mẹ em trả bao nhiêu, em trả bấy nhiêu.”

      “...”

      “Thế nào? Cuộc mua bán này có lợi chứ? chỉ cần ở trước mặt mẹ em che giấu, lừa gạt chút là có thể kiếm tiền gấp đôi.” Bé trai xong, dương dương tự đắc nhìn Margaret.

      Margaret dở khóc dở cười:

      “Em muốn thay em dối ư?”

      biết em ghét nhất là học dương cầm mà. Thượng đế ơi, ai lại phát minh ra thứ này chứ? Em hận thể đem tất cả những gì liên quan đến dương cầm nhét hết vào bụng kẻ đó!” Cậu bé oán thán xong lại đổi sang dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, “Giúp em , em cảm kích cả đời.”

      Thấy Margaret lên tiếng, cậu bé thu lại biểu tình đáng thương vừa rồi đổi thành nhếch cằm, hừ lạnh tiếng tỏ khinh thường:

      Firth, nghe đây, nếu chịu em với mẹ là có dạy dương cầm tốt cho em, mẹ nhất định lập tức đuổi việc !”

      “...”

      “Ở toàn bộ Winchester này, thậm chí là ở London, cũng khó tìm được công việc nào với thù lao bốn bảng buổi như thế này!”

      Cuối cùng bổ sung câu, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

      Margaret mỉm cười:

      “Cục cưng, rất khéo, vừa vặn chuyện muốn với em. Buổi học hôm nay có lẽ là buổi học cuối cùng của trò chúng ta. Sau buổi học này có lẽ đến đây dạy em nữa.

      Bé trai ngây ngẩn, mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng:

      hù dọa em thôi đúng ?”

      đâu, .”

      Sau khi xác nhận là nàng giống như dối, vẻ uy hiế́p trong mắt cậu bé lập tức biến mất, vẻ lo sợ yên dần ra.

      Firth, muốn dạy em nữa ư? Do em chịu học ư? Hay do thù lao mẹ em đưa quá ít?”

      Margaret lắc đầu:

      “Tất cả đều phải, mà là...”

      “Nhất định là chê em đủ cố gắng. Đúng! Nhất định là như vậy!” Phảng phất như nghĩ đến điều gì, cậu bé kêu lên, “Đúng, em thừa nhận là em vui vẻ học tập. Nhưng nếu rồi, mẹ em nhất định đổi giáo sư dạy dương cầm đến đây, em muốn tiếp tục đối mặt với bọn họ! Bọn họ chỉ toàn nghiêm mặt, cao giọng chuyện với em hay là cười giống như kẻ ngốc! Em...”

      Mặt bé trai hơi hơi đỏ, lộ ra biểu tình hiếm thấy. Cố gắng bình tĩnh lại, phảng phất như lấy hết dũng khí, rốt cuộc cậu bé mới :

      “Em thích dạy em! Firth! Chỉ cần tiếp tục dạy em, em đảm bảo bắt đầu từ bây giờ em học giỏi. Em đảm bảo mà! Bây giờ em đàn lại lần cho nghe, đảm bảo tiế́p tục sai nữa.”

      Cậu vội vàng xoay người, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt phím đàn và bắt đầu đàn.

      Tiếng đàn dương cầm du dương phát ra từ ngón tay cậu bé.

      Margaret ngồi bên cạnh, lắ́ng nghe cậu luyện tập, đàn hết cả bản nhạc.

      xem, em có lừa chứ?”

      Bé trai thu tay lại, nghiêng đầu lần nữa, dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn nàng.

      Margaret khẽ thở dài, giơ tay nhàng vuốt tóc cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam, ôn nhu :

      “Cục cưng, em đàn rất khá, nhưng quả thể tiếp tục dạy em nữa rồi. Em rất thông minh, chỉ cần em chịu cố gắng luyện tập, tin tưởng em nhất định tiến bộ...”

      dạy em đến nửa năm sau mà.”

      “Đúng là như thế. Nhưng bây giờ tình huống phát sinh biến hóa, xin lỗi...”

      lại, chính là tiếp tục dạy em nữa đúng ?”

      Bé trai thất vọng nhìn nàng.

      Margaret do dự chút.

      Mặc dù tham dự vào cuộc sống của gia đình này được mấy tháng, nhưng Margaret cũng nhìn ra được: vị Black phu nhân nổi tiếng cả vùng, so với việc ở nhà cùng con nàng (Black phu nhân) càng muốn đến London và đem tất cả thời gian cống hiến cho việc xã giao, còn người bình thường theo Shirley lại là Gila và bảo mẫu.

      tâm mà , gần đây nàng có chút thích cậu học sinh này. Nế́u như xảy ra chuyện đó, theo kế́ hoạch ban đầu của nàng, coi như chỉ là vì tiền, nàng cũng tiế́p tục dạy học ít nhất là cho đến nửa năm sau.

      Nhưng bây giờ ...

      Mắt đối mắt với cậu bé lúc, rốt cục nàng vẫn phải gật đầu:

      “Đúng thế.”

      Sắc mặt cậu bé trở nên khó coi.

      “Sáng sớm ngày mai em phải ra bến Southampton, ngồi tàu RMS Titanic rồi. Cho đế́n lúc từ Mỹ trở lại đây em sớm quên mất .”

      “RMS Titanic?”

      Margaret ngẩn ra.

      Liên quan đến chiếc thuyền trứ danh chìm xuống cùng biết bao sinh mạng, có ai hiểu biết về nó nhiều hơn Margaret.

      cũng muốn lên thuyền phải ?” Shirley hiểu lầm phản ứng của nàng.

      “Nhưng trước kia, nghe em đề cập đến.”

      “Đúng vậy. Ba của em mới quyết định mấy ngày trước.”

      Shirley nhìn Margaret trầm mặc, suy nghĩ chút, mặt lộ ra thận trọng lần nữa, hơi mang chút nịnh hót:

      “Nếu muốn tiếp tục dạy em, em có thể xin ba cho Gila vụng về ở nhà, để lên thuyền với em. thấy thế nào?”

      “Há, ,...” Margaret lắc đầu theo bản năng, “ muốn lên thuyền.”

      Sắ́c mặt cậu bé hơi đổi, “rầm” cái đóng đàn xuống, nhảy xuống ghế ngồi, nghiêng đầu chạy ra ngoài.

      “Shirley!”

      Margaret kêu cậu mấy tiếng liền nhưng cậu làm bộ nghe thấy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học đàn.

      Lúc Margaret đuổi đến nơi, người hầu Gila tiến đến. Nàng (Gila) là tầm hai mươi, khuôn mặt tuy trắ́ng trẻo nhưng hơi dài và rỗ. Nàng bắt chước biểu tình của nữ chủ nhân, hơi hơi nhếch cằm, với Margaret:

      “Tiểu thư Firth, phu nhân Black muốn chuyện với ngài lúc.”

      Margaret dừng lại, nhìn theo hướng Shirley chạy .

      “Ngài nhanh ! Ta chăm sóc thiếu gia Shirley tốt.” Gila chua ngoa nhìn nàng, dùng giọng điệu hơi giễu cợt :“Đừng để̉ phu nhân đợi lâu, e rằng tốt lắm. Buổi tối nàng (Black phu nhân) còn phải chiêu đãi khách quý đấy!”

      Margaret yên lặng xoay người, hướng đến căn phòng nữ chủ nhân chờ mình.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2.1:

      Phòng Black phu nhân ở lầu hai. Nàng (phu nhân Black) ngồi ghế́, người mặc cái váy dài với đường viền hoa màu lam được thêu rất tinh xảo, chú tâm búi mái tóc xoăn dài sau ót, vừa vặn làm nổi bật chiếc cổ thon dài cùng đường cong nơi bả vai xinh đẹp.

      Nàng (Black phu nhân) là phụ nữ có phong cách (gốc là gió nghi, Thư hiểu nên đành chém). Tuổi tác tới ba mươi. Ánh mắt thâm thúy, mũi thẳng. Nếu như nhất định phải tìm khuyết điểm dung mạo nàng khuyết điểm ấy chính là miệng của nàng. Có lẽ là bởi vì luôn có thói quen mím môi, khóe miệng của nàng lúc nào cũng hơi rũ xuống. Nế́u như chuyện, khuyết điểm này làm cho nàng luôn có chút nghiêm nghị. Trừ điểm này, nàng hoàn toàn có thể được xem như mỹ nhân đầy sức quyến rũ.

      Bấy giờ, khi thấy Margaret tiến vào phòng, môi của nàng (Black phu nhân) càng mím chặt lại, vì vậy đường cong mặt càng trở nên nghiêm nghị hơn.

      Margaret lên tiếng chào hỏi nàng (Black phu nhân):

      “ Nghe phu nhân muốn tìm ta?”

      “Tiểu thư Firth,” nàng (Black phu nhân) nhìn Margaret, thanh cùng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy. Mặc dù nàng cố gắng che dấ́u nhưng vẫn để lộ ra loại chán ghét kì lạ, “Cảm ơn thời gian qua đến dạy học cho Shirley. Hôm nay, ta gọi đến là muốn cho biết, ngày mai cả gia đình ta phải New York. Có lẽ mấy tháng sau mới trở về. Sau khi trở về, có lẽ cần tiếp tục đến dạy đàn cho Shirley nữa. Cho nên...

      Nàng đẩy cái phong bì chuẩn bị sẵn về phía trước.

      “Đây là tiền lương ta trả cho suốt thời gian qua. Hy vọng lần sau gặp giáo sư Smith, có thể thay ta gửi lời hỏi thăm đến ông ấy.”

      Margaret hơi ngẩn ra.

      Mặc dù nguyên bản là sau buổi học hôm nay, nàng (Margaret) tìm Black phu nhân ra dự định dừng dạy dương cầm cho Shirley của mình. Nhưng bây giờ, khi nghe được Black phu nhân dùng loại giọng điệu này đến muốn đuổi việc mình, ngoại trừ ngạc nhiên, nàng có chút tin được. Nế́u rằng khó chịu là nàng dối rồi. (chỗ này lại chém)

      Nàng (Magaret) cố nhịn cảm giác vui trong lòng, thẳng thắn đối mặt với ánh mắt của Black phu nhân.

      Con ngươi màu xanh xám, cũng nhìn nàng chằm chằm chớp lấy cái, dần ra ánh sáng lạnh lùng tựa men sứ thủy tinh.

      Nữ nhân này (Black phu nhân) luôn luôn cho rằng bản thân ở rất cao nhưng trước giờ đối xử với nàng khá lịch . Thái độ như lúc này vẫn là lần đầu tiên.

      Magaret phảng phất như hiểu ra.

      Người vợ này, nhất định là cảm nhận được gì đó, nên mới dùng phương thức này để đuổi mình .

      Magaret có thể lý giải tâm tình của nàng (Black phu nhân).

      Nghĩ đến đó, nàng (Margaret) cảm thấy bình thường trở lại. muốn vì bản thân biện minh điều gì, nàng yên lặng cầm lấy phong bì rồi quay gót. Chợt, nàng nhớ tới lời Shirley vừa rồi, bước chân có chút chần chờ.

      Ngày mai, Shirley cùng vợ chồng Black đến bến tàu Southampton, lên chiếc thuyền lớn trứ danh kia.

      Nàng biết tiếp theo chiế́c thuyền này cùng hành khách đối mặt với vận mệnh thế nào.

      Bởi vì cha làm việc ngay tại bến tàu Southampton, từ đây đến đó nếu di chuyển ngừng mất khoảng hai đến ba giờ. Thời gian chiếc thuyền kia khởi hành ngày càng gần, gần đây nàng cũng thường xuyên nghĩ tới kiện này.

      Mặc dù nàng biết đây là bi kịch to lớn, nhưng với năng lực của nàng, nàng quả thể làm gì được. có ai tin tưởng nàng, họ cho rằng nàng là người điên hoặc là kẻ bụng dạ khó lường.

      Làm sao chiếc thuyền được xưng là tàu thiế́t bao giờ chìm như Titanic lại chìm xuống cùng biết bao hành khách đây?

      Nàng cũng dùng lý do như vậy thuyết phục bản thân, hơn nữa như vậy cũ̀ng có gì là đúng, cho đến bây giờ là vậy. Trong chốc lát, nàng lại được biết người quen của mình cũng lên chiếc thuyền này.

      Black tiên sinh cùng phu nhân... coi như xong rồi, nhưng còn Shirley...

      Margaret tự nhận bản thân phải là người đa sầu đa cảm gì, thậm chí có thể coi là ích kỷ. Ngoại trừ cha và vị giáo sư có ân với mình, nơi này có người nào đáng để nàng quan tâm.

      Nhưng, ở cùng bé trai này mấy tháng...

      Trước mắt nàng lên bóng lưng tức giận của Shirley trước khi biến mất.

      "Tiểu thư Firth, sao còn chưa rời ? Chẳng lẽ cảm thấy bản thân bị đối xử công bằng?"

      Ngay tại thời điểm nàng do dự, thanh lạnh lùng của Black phu nhân đột nhiên truyền tới.

      Margaret giương mắt, thấy vẻ chán ghét ràng trong mắt nàng (Black phu nhân).

      "Phu nhân có vẻ rất bất mãn với ta?" Nàng (Margaret) đột nhiên hỏi câu

      Có lẽ Black phu nhân ngờ nàng (Margaret) đột nhiên dùng giọng điệu như vậy chuyện với mình nên ngẩn ra.

      "Tiểu thư Firth, sao dám dùng giọng điệu này chuyện với ta? Giáo sư Smith là học sinh tốt nhất của ông ta, ta cũng tồn số tiền lớn mời đến dạy học cho Shirley. Nhưng làm được gì?"

      Margaret nhíu mày cái:"Xin hỏi, ngài hỏi ta làm được gì ư?"

      "Giỏi cho , còn dám hỏi ta cho rằng làm được gì!" Black phu nhân tức giận đến mức từ ghế đứng lên, phảng phất như muốn tới, nhưng rốt cục vẫn nhịn được, giọng , "Ta vốn muốn nhắc lại chuyện này, nếu như biết chút gọi là xấu hổ. Đối với ta mà , điều này khiến ta cảm thấy nhục nhã. Nhưng thái độ của làm ta rất tức giận. Chuyện liên quan đến việc quyến rũ chồng ta, nghĩ là ta biết gì sao? Kết quả là , tiểu thư trẻ tuổi lại làm ra chuyện biết xấu hổ như vậy, sao da mặt có thể dày như vậy, lại còn dám dùng thái độ đó đối mặt mà chuyện với ta?"

      "Chồng ngài với ngài là ta quyến rũ ông ấy ư?"

      "Chẳng lẽ còn chịu thừa nhận hay sao?" mặt Black phu nhân ra hai mảng đỏ ửng vì tức giận, "Nếu như có Gila cho ta biết chuyện này, kết quả ta còn bị che mắt lừa gạt đến khi nào nữa! , là...**" (cái ** là từ bản convert sang)

      Margaret ngước nhìn vị phu nhân thượng lưu trước mặt tức giận đến mức môi bắt đầu rung rẩy, đột nhiên nàng (Margaret) cảm thấy bộ dạng của nàng (Black phu nhân) có chút đáng thương. Nghĩ đến việc con trai của nàng là Shirley, chút tức giận của Margaret đối với nàng (Black phu nhân) cũng biến mất.

      Margaret thở dài hơi:

      "Black phu nhân, thời điểm mà ngài ở đây nhục nhã ta, ngài có từng tự hỏi bản thân, ngài tin chồng ngài vô tội ư? Mặc dù và những gì ngài chỉ trích ta là hoàn toàn ngược lại, chồng ngài là kẻ cặn bã, nhưng nếu tự lừa người dối mình có thể khiến ngài cảm thấy tốt hơn chút, ta nguyện ý để ngài tiếp tục ở trong mộng tưởng đẹp đẽ. Sẵn tiện, ta cũng muốn báo cho ngài tiếng, dù cho ngài mở miệng vốn dĩ hôm nay ta cũng muốn xin nghỉ. Chúc ngài và Black tiên sinh của ngài chuyến biển thượng lộ bình an (gốc là khoái trá)!"

      Nụ cười mặt mang chút ác ý, Margaret cầm lấy phong bì, bỏ lại Black phu nhân, xoay người rời khỏi phòng.

      Vốn là nàng (Margaret) muốn nhắc nhở Black phu nhân nên lên tàu RMS Titanic.

      Lời này ra tương đối đột ngột, cộng thêm khúc mắt giữa hai bên, Black phu nhân chắc chắn tin nàng. Hơn nữa, Margaret hoài nghi quyết định đột ngột của hai vợ chồng này có khả năng liên quan đến mình. Nếu quả là vậy lời của nàng ngược lại càng khiến Black phu nhân cảm thấy tức giận.

      Cuối cùng, dựa theo thực tế, nàng quyết định bất cứ điều gì.

      Nàng xuống. Đến lầu , thời điểm nàng qua phòng khách lớn, hướng ra vườn hoa gặp Joy. tay phong thư.

      "Tiểu thư Firth, hôm nay ngài kết thúc buổi học sớm vậy sao?" cười hì hì, chào hỏi nàng, "Ngài xem, ta sai chứ?"

      "Híc, đúng thế." Margaret liếc nhìn phong thư có in ký hiệu của công ty Bạch Tinh (Thư tìm được tên tiếng , mọi người chịu khó vậy), lòng nàng khẽ động nhưng làm bộ vô ý hỏi câu, "Đây là cái gì?"

      "Đây là vé thuyền ngày mai!" Joy giải thích cho nàng, "Vé tàu RMS Titanic vốn khó cầu, huống cho tiên sinh cùng phu nhân lại quyết định đột ngột như vậy, Cũng cảm tạ trời đất, vừa rồi, cuối cùng người đưa thư cũng mang đến kịp thời. Degree Field tiên sinh (gốc là nhiệt độ Field tiên sinh) dặn ta nhiều lần, nếu nhận được thư lập tức đưa đến thư phòng của Black tiên sinh."

      Degree Field tiên sinh là quản gia của Black gia.

      "Há, ngài ..."

      Margaret mỉm cười đưa mắt nhìn (Joy) rẽ về hướng thư phòng.

      Lát sau, Margaret ra cửa sắt thông với vườn hoa, rời khỏi biệt thự.

      Thời điểm nàng quay đầu lại, phía sau cây cột trụ ở cửa chính lộ ra thân hình nho .

      Shirley tránh ở đó, chỉ lộ ra đôi mắt.

      Thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau, Margaret cười với cậu bé cái, sau đó phất phất tay.

      Shirley xoay người, nhanh chóng chạy biến mất.

      Mới vừa rồi, sau khi Joy từ thư phòng ra ngoài, nàng lặng lẽ vào, đem phong thư để bàn giấu dưới thảm.

      Nàng hy vọng Shirley lên thuyền. Mặc dù cậu bé có thể lên thuyền cứu nạn nhưng dưới tình huống ấy, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

      Đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm vì cậu bé.

      Margaret khẽ thở dài, xoay người rời .

      Đồng thời, nàng cũng ra quyết định: buông tha cho việc đến Vienna, nửa năm sau Mỹ tiếp nhận công việc trợ giảng.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2.2:

      Ngày hôm sau, sáng sớm ngày mười tháng tư, Margaret đón chuyến xe sớm nhất đến Southampton, nàng muốn cho cha biết quyết định của mình trước tiên.

      Mười năm trước nàng đến chỗ này, trở thành bé mười tuổi nước ngoài, từ tóc đen biến thành tóc vàng, còn có cái tên mới, Margaret Firth, người cha, Brown Firth.

      Giống như đứa Shirley ở Black gia vậy, Brown Firth là phu than đá nghèo khó.

      là người Ireland. Mười năm trước, người vợ xinh đẹp của bỏ lại và con bỏ trốn cùng người đàn ông. nghe có người ở Southampton thấy nàng (mẹ Margaret) lên thuyền đến Mỹ. Vì vậy, liền bán hết tài sản sau đó mang con đến nơi này. tin tưởng ngày nào đó nàng trở lại, như vậy có thể chờ gặp nàng đầu tiên khi nàng trở về. Ở đó, dựa vào công việc vận chuyển than đá cho vô số tàu khách cùng tàu chở hàng chuẩn bị xuất cảng hay cập bến nơi đây, trở thành trong số hàng nghìn phu than đá bình thường tại bến tàu thành phố.

      Khi đó, Margaret cùng đại đa số bé vị thành niên ở tầng lớp thấp của xã hội, làm trong xưởng dệt với mức lương tuần tới bảng , cả ngày chịu đựng khí toàn là sợi bông vô cùng có hại cho phổi.

      Brown Firth con vô cùng. Sau khi đến Southampton, dần dần phát con có chút bất đồng so với lúc trước, chẳng những nàng (Margaret) có thể ghi chép chính xác những khúc nhạc cho đủ loại nhạc cụ chưa nghe thấy bao giờ mà còn tự học cách chơi nhạc cụ. Kể từ đó, quyết định phải cho con sống cuộc sống hoàn toàn khác xa cuộc sống của bản thân. dùng tiền dành dụm đưa nàng đến học ở trường dành cho nữ sinh. Sau khi tốt nghiệp, nàng tình cờ trở thành học trò của giáo sư-nhà soạn nhạc trứ danh ở Winchester và nhận được ca ngợi hết mực của vị giáo sư nọ (bạn Thư nghĩ vị giáo sư này có lẽ là giáo sư Smith). Sau kiện đó, tâm nguyện lớn nhất của (Brown Firth) là kiếm đủ tiền đủ tiền để con có thể đến học việc nghệ thuật nhạc Vienna tiếp tục học tập.

      Margaret từng có với thú vui đam mê nhạc cổ điển, nàng mơ mình có thể sáng tác ra khúc nhạc bất hủ làm rung động trái tim người nghe. Nhưng nàng cũng rất ràng rằng thú vui này phù hợp với thực tế. Nếu như mãi bỏ được giấc mộng của mình rất có khả năng nàng nghèo khó vất vả cả đời, cũng giống như người cha đời trước của nàng là vị giáo sư của học viện nhạc nhưng phải chịu cảnh nghèo khó cả đời.

      Coi như cân nhắc xa xôi đến vậy, từ tại mà , nếu như nàng bỏ qua công việc đầy triển vọng ở Mỹ kia, có thể đoán được trong vòng mấy năm kế tiếp, mặc dù nàng có thể xin học bổng nhưng vẫn đủ thanh toán học phí và phí sinh hoạt chi tiêu đắt đỏ. Người cha tại của nàng, Brown Firth, vì nàng mà tiếp tục phải gánh vác áp lực kinh tế cực lớn. Mặc dù khó khăn đến đâu đối với cũng thành vấn đề nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Margaret phát sức khỏe của có chưt vấn đề. Nàng muốn lại tiếp tục cực khổ như vậy.

      Mười năm cha con với nhau, là người đầu tiên nàng gặp khi đến thế giới xa lạ này, cũng là người đối xử với nàng tốt nhất.

      Huống chi, đến hai ba năm sau, Thế chiến thứ nhất bùng nổ. Nếu như bây giờ đến Mỹ, sau khi có công việc ổn định, nàng liền có thể đón cha đến. Lúc bấy giờ, ở đó mới là cảng tránh gió an toàn nhất.

      Mười giờ sáng, rốt cục xe lửa đến Southampton.

      Lúc Margaret trở lại nhà mình ở phố Brin, cha có ở nhà. làm việc ở bến tàu.

      Phố Brin là khu quần cư dành cho những người thuộc tầng lớp dưới tập trung sinh sống, cũng chính là khu dân nghèo. Đường phố chật hẹp lại bẩn thỉu, nhà vừa hỗn tạp vừa cũ nát. Năm tháng qua , nơi đây tụ tập rất nhiều người, phần lớn là người Ireland, với ước mơ đến vùng đất có tượng nữ thần Tự Do, Brown Firth cũng là trong số đó.

      Margaret thả rương hành lí đơn giản xuống, nhìn bốn phía xung quanh.

      Trong phòng có chút xốc xếch, tấm ván ngăn cách giữa phòng khách và nhà bếp biến mất, bàn phủ lớp bụi dày. Hai con chuột kiếm ăn trong góc bị hù sợ, chạy trốn nhanh xẹt qua chân nàng.

      Lúc nàng có ở nhà, đại đa số thời gian, sau khi kết thúc ngày làm việc, cha đến quán rượu cũ nát bên kia đường nhâm nhi vài ly Ireland Whiskey giá rẻ mà vô bổ.

      Margaret càng thêm kiên định với quyết định vừa rồi của bản thân.

      Lúc nàng (Margaret) nhanh chóng dọn dẹp nhà, Ellen phu nhân nghe động tĩnh bước sang, ôm trong ngực đứa con mới hai tháng tuổi của nàng (Ellen phu nhân):

      "Margaret, trở lại rồi ư? Sao đến bến tàu xem náo nhiệt? Trưa nay RMS Titanic rời bến, rất nhiều chạy xem rồi! Nếu phải có người chăm sóc nhà cửa và con ta cũng muốn chạy xem! Thượng đế ơi, nếu ta có thể được hưởng thụ buổi tối tàu đó giống như những người có tiền kia tốt biết bao!"

      Margaret muốn đến bến tàu, chút cũng muốn.

      Nàng (Margaret) dừng tay, sau khi rửa tay sạch liền đưa tay trêu choc con của nàng (Ellen phu nhân).

      Đây là đứa con thứ năm của Ellen phu nhân. Trong thời gian mấy năm qua, từ sau khi nàng (Margaret) chuyển đến đây, trong ấn tượng của Margaret , tuyệt đại đa số thời gian, người phụ nữ này (Ellen phu nhân) phảng phất luôn mang bụng bầu, cũng chưa từng ngừng việc mang thai và sinh con lại.

      "Em bé là đáng ! đặt tên cho bé con chưa?"Margaret nhàng vuốt ve mái tóc hơi dài cho đến gương mặt non nớt của đứa bé.

      "Eva (trong convert tên là Ái Oa, dịch đại thành Eva cho có cái tên thôi nha)" Ellen phu nhân thuận miệng trả lời, lộ ra bộ dạng thèm để ý. Nàng (Ellen phu nhân) nhìn trước ngó sau, sau đó dựa sát tới, thấp giọng hỏi:

      "Margaret, ta nghe nay bác sĩ có thể lắp thứ trong cơ thể phụ nữ khiến cho họ mang thai nữa. học nhiều, biết nơi nào có bác sĩ như vậy ?"

      Margaret hơi ngẩn ra, liếc nhìn Ellen phu nhân.

      ra nàng vẫn chưa tới ba mươi tuổi nhưng do mặt mũi gầy gò, đầu tóc rối bời nên nhìn giống như người bốn mươi tuổi.

      "Nếu như biết thầy thuốc như vậy, xin hãy cho ta biết, làm ơn giúp ta ! Chồng ta mực muốn ta sinh con, muốn có con trai. Nhưng ta muốn tiếp tục sinh nữa! biết Ouston phu nhân chứ? Tháng trước nàng sảy thai, thiếu chút nữa là chết, nhưng mấy ngày trước nàng lén với ta là nàng cố ý uống sữa bò hư do để hở từ mấy ngày trước để sinh non. Nàng nàng chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi. Ta cũng vậy nhưng ta muốn uống sữa bò hư."

      Đây là thời đại y học nhanh chóng phát triển, ngay mấy năm trước, có bác sĩ phát minh ra phương pháp ngừa thai bằng cách đặt vòng ngừa thai vào cơ thể phụ nữ, đồng thời, chủ nghĩa nữ quyền cũng bôn ba khắp nơi tuyên truyền rằng phụ nữ có quyền quyết định sinh con hay . Nhưng việc phụ nữ ngừa thai vẫn như cũ là vấn đề bị xã hội phản đối. Họ cho rằng chỉ có kỹ nữ mới phải ngừa thai. khi phát có bác sĩ giúp phụ nữ thực loại phẫu thuật này, nếu như người chồng tố cáo bác sĩ có khả năng đối mặt với án tù và bị hủy bằng.

      "Nếu như biết, xin , nhất định phải giúp ta!"

      Ellen phu nhân thấp giọng khẩn cầu.

      Margaret cách nào lập tức cự tuyệt nhờ vả của người phụ nữ đáng thương này. Suy nghĩ lúc, nàng mới thấp giọng :

      "Quả có phương pháp ngừa thai như vậy. Nhưng bây giờ tôi cũng biết có vị bác sĩ nào chịu làm vậy. Tôi chú ý. Đến lúc tôi biết, tôi cho chị biết."

      Nàng (Margaret) suy nghĩ về việc tiết lộ cho Ellen phu nhân trước khi Mỹ. Làm như vậy dù sau này người chồng nóng tính phát bí mật vì sao vợ thể sinh con cũng thể chạy đến Mỹ tìm nàng tính sổ.

      "Cảm ơn, tốt quá." Ellen phu nhân cười.

      Em bé trong ngực nàng đột nhiên khóc ré lên.

      "Há, bé con đói bụng rồi, ta phải về cho nàng uống sữa, ta trước..." Lúc Ellen phu nhân xoay người sắp , bỗng nhiên giống như là chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu lại:

      "Margaret, cha lên tàu RMS Titanic rồi, biết sao?" (thiệt là câu tạo điều kiện cho 2 nhân vật chính gặp nhau, cũng cứu mạng số người đáng ra phải chết Titanic http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif )

      Mặt Margaret liền biến sắc:

      "Chị gì?"

      "Cha á, lên tàu RMS Titanic rồi!" Ellen phu nhân :

      "Gần đây nhiều phu than đá náo loạn đình công, biết sao? Cha rất nhiều ngày làm việc rồi. cũng biết George chứ, thằng nhóc đáng thương, đột nhiên bị bệnh, thể làm phu đun nước, cha liền thay (George) lên thuyền đun nước. A đúng rồi, buổi sáng trước khi (Brown Firth) còn dặn ta, vạn nhất trở lại trong khoảng thời gian vắng mặt, kêu ta báo cho biết tiếng, đừng lo cho , trở lại nhanh thôi..."

      Ellen phu nhân chưa hết, Margaret vọt ra khỏi cửa, hướng bến tàu chạy như điên.









    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3.1:

      Khoảng hơn mười giờ rưỡi trưa, còn tới nửa giờ nữa là tàu RMS Titanic khởi hành. Bãi neo số 41 tại bến tàu đầy những công nhân vận chuyển hành lý, những người tiễn người nhà rời bến và số hành khách cuối cùng vội vàng lên tàu.

      Thời điểm Margaret chạy đến, hành khách của hai khoang hạng nhất và khoang hạng hai đều sớm lên tàu, chỉ còn lại số ít hành khách của khoang hạng ba vẫn còn xếp hàng chờ soát vé, kiểm tra hành lý và nhận giấy thông hành từ nhân viên tàu. Cố đẩy dòng người ra, rốt cục Margaret cũng chen vào đám đông, tiến đến gần cổng soát vé (gốc là khẩu ngạn). Nàng ngửa đầu nhìn con tàu cập bến trước mặt khổng lồ như cao ốc. boong, bên cửa sổ tàu, hành khách lên thuyền chen đầy kín, bọn họ vẫy tay chào từ giã người bờ, gương mặt ai cũng mang ý cười phấn khởi.

      "Giấy chứng nhận, vé thuyền!"

      Lúc Margaret chen đến cửa lên xuống, nhân viên chặn nàng lại.

      " xin lỗi, tôi đến đây ngồi thuyền! Cha tôi làm việc thuyền, vì phát sinh chút việc, ông ấy thể rời được, tôi phải vào tìm ông ấy, ông ấy xuống!" Margaret vội vội vàng vàng giải thích: "Tiên sinh, làm ơn cho tôi lên thuyền, tôi đảm bảo mọi thứ tôi đều là !"

      "Tiểu thư, thể , trong số những lý do bọn họ bịa ra để trốn vé, cái cớ này của là ngu xuẩn nhất!" Mặt nhân viên nọ thay đổi, nhìn nàng chằm chằm, "Nếu có giấy thông hành và vé tàu, ta để lên tàu."

      "Làm ơn giúp tôi chuyện! Tôi đến từ học viện nghệ thuật Winchester. Giáo sư Williams Smith là thầy của tôi, thầy ấ́y từng được gặp chủ tàu rồi. Thầy có thể làm chứng cho tôi. Tôi có lừa ngài mà!"

      Đối phương liếc mắt nhìn nàng cái, hoi do dự, đổi lại mà hỏi: "Cha tên gì? Làm gì tàu?"

      "Brown Firth. Ông ấy làm ở gian đun nước, thực ra là do có người bị bệnh nên ông ấy mới thay thế người kia lên tàu..."

      "Gian đun nước ư?" Tên nhân viên nhíu mày cái, " phu than đá ư?"

      "...Đúng!"

      "Mau ! Người tiếp theo!" xoay mặt qua, vẫy vẫy tay với người sau lưng nàng.

      "Làm ơn, xin ngài, tôi mà!"

      Thời điểm nàng khẩn cầu, sau lưng nàng, mấy hành khách ban nãy bị đẩy ra sau đều kêu ca bất mãn.

      "Tiểu thư, tôi có điên mới tin lời !" Nhân viên tàu nghiêm nghị la nàng, "Ta thấy kẻ lừa gạt giống như cũng nhiều rồi! nghĩ bản thân trẻ tuổi xinh đẹp có thể lừa bịp người khác sao? Nếu còn tiếp tục chịu , ta gọi cảnh sát đến bắt !"

      Margaret bị người phía sau đẩy , liền lập tức chạy đến cổng soát vé khác.

      Thế nhưng nữ thần may mắn vẫn màng đến nàng.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng bị cự tuyệt bên ngoài cửa lên xuống, chỉ có thể nhìn từng hành khách tay cầm vé tiến vào trong rồi cuối cùng hưng cao thải liệt (ai hiểu câu này dich dùm với) biến mất ở đằng sau cánh cửa.

      Chẳng mấy chốc nữa là tàu khởi hành rồi. Nếu nàng tìm được cách lên thuyền, chút nghi ngờ, thời điểm khắc cuối cùng kia, tất cả công nhân tham gia vào công tác đun nước ở khoang thuyền thấp nhất, bao gồm cả cha nàng, vĩnh viễn táng thân cùng với con tàu này nơi đáy Đại Tây Dương lạnh như băng.

      Sau lưng nàng, mồ hôi lạnh ngừng chảy ra, cả người nàng bị bao phủ bởi loại tuyệt vong cùng khủng hoảng sâu sắc cách nào khống chế được.

      Bây giờ chỉ còn biện pháp cuối cùng. Nàng chờ ở bên, thừa dịp khắc cuối cùng trước khi tàu rời bến liền xông vào.

      Nàng cũng biết phương pháp này có thể thành công hay , nhưng nàng nhất định phải lên thuyền. Dù có phải mạo hiểm trải qua nguy cơ bị ném xuống tàu, nàng cũng nhất định phải thử lần.

      Người soát vé vừa rồi cự tuyệt nàng lưu ý đến việc nàng ở bên cạnh luẩn quẩn hoài , thỉnh thoảng nghi ngờ liếc nhìn nàng cái.

      Margaret muốn để nghi ngờ. Trong những giây cuối khi tàu chuẩn bị rời bến, khi nàng quyết định đến bên cạnh chờ chút, tầm mắt lại bỗng nhiên vô tình phát ra lối đến khoang hàng hóa áp chót đằng xa.

      bờ, ngoại trừ số ít hàng hóa và hành lý bên mạn tàu còn đậu mấy chiếc ô tô. Công nhân bốc vác tới lui, vội vội vàng vàng đem hành lý xếp vào khoang mà tài xế chờ bên cạnh sau đó mới lái xe hơi vào khoang.

      Đúng 12 giờ, những dải lụa đủ màu tung bay cùng những tràn hoan hô nhiệt liệt, tàu RMS Titanic nhổ neo, chậm rãi rời khỏi bến tàu Southampton, bắt đầu chuyến hải trình đầu tiên của nó.

      Trước mắt Margaret là màu đen kịt.

      Bây giờ, nàng chính là nấp ở băng ghế sau của chiếc Roll-Royce màu xanh.

      Ban nãy, nàng lén tới gần đuôi ô tô, thừa dịp tài xế xoay người chuyện phiếm với công nhân, liền nhanh chóng chui vào buồng xe của chiếc ô tô khóa cửa ấy, lẳng lặng nằm dưới ghế ngồi.

      Kể từ khi chiếc xe chậm rãi chạy vào khoang hàng hóa cho đến lúc tài xế khóa cửa rời , (tài xế) cũng phát rằng ra ở băng ghế sau có thêm người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :