1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ảnh vệ xuyên đến thật dễ nuôi - Bản Sắc ( Chương 129+2NT) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ảnh vệ xuyên đến dễ nuôi
      [​IMG]
      Tác giả: Bản Sắc
      Editor: Rinnina
      Độ dài: khoảng 150 trang word
      Thể loại: tình cảm chung thủy, cổ đại xuyên đại, điền văn. (kết thúc xuyên đến nữ tôn)

      Nhân vật chính: Yến Thanh Vi, Ảnh Thập Tam | cái khác: Cổ xuyên kim, ảnh vệ.
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Làm eBook: Ngọc Huỳnh

      Giới thiệu

      Trong nhận thức của Yến Thanh Vi, xuyên việt là bàn tay vàng được mở ra, hoặc là có thiên phú dị bẩm, hoặc là người gặp người thích, hoặc là vào nhà đế vương, hoặc là giàu có nhất thiên hạ, tệ nhất cũng có thể sinh hoạt điền viên cách ấm áp.

      Chuyện tốt như vậy, cũng muốn gặp.

      Tại sao gặp người xuyên việt, lại là người khác xuyên đến?

      Tại sao người xuyên đến là nam nhân, còn bắt phải phụ trách?

      Tại sao người do phụ trách, có vẻ quá bình thường?

      cũng muốn mặc kệ cái phiền toái lớn này, nhưng nam nhân vừa ngốc vừa trung tâm, có công phu cũng thể tự bảo vệ bản thân, ném ra ngoài đường cái, bị người khác ức hiếp chết mới là lạ.

      Thôi , thấy ta vừa thành lại vừa nghe , lớn lên bộ dạng tệ, cho ta ở lại .

      Dù sao, ta kén ăn kén mặc, còn có thể làm việc. Tóm lại, ảnh vệ xuyên đến dễ nuôi đấy !​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 21/2/16
      nhimxu, chanh666, kio_kio2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ 1, Yến Thanh Vi thân

      Edit: Rinnina

      Cửa sổ bằng sắt, trong phòng khép kín , cửa cũng bị đóng lại.

      Gương mặt Yến Thanh Vi chút biểu cảm lấy súng ra, gần 13 cây súng khác nhau đặt bàn công tác, tính mấy cây bị lấy , toàn bộ đều nằm im ắng ở trước mặt .

      Yến Thanh Vi cười lạnh, lấy cây súng nằm đầu tiên, là cây kiểu cũ, thuần thục tháo ra, sau đó cầm vải mềm được bôi dầu chuyên dụng, dùng sức lau lau lại họng súng.

      Cửa sổ khắc hoa nằm vách tường quá trắng, tà tà chiếu ra bóng dáng, bên ngoài rất im ắng.

      Gian phòng này là nằm ở phòng thứ 3 của tầng, giống như cánh của chim yến, đáng tiếc chỉ có bên -- bởi vậy bị người khác gọi là “ Tòa nhà của thiên sứ gãy cánh”.

      Tuy rằng Yến Thanh Vi là thanh xuân, nhưng động tác lau súng của rất tao nhã, nếu súng ống có thể, nó nhất định run run vì động tác thô bạo của , dù cho là ai bị đối xử thô bạo như vậy nhiều lần cũng vui.

      Tròng mắt của bình tĩnh , khi đánh giá mấy cây còn lại, vẻ mặt nên lời khiến người ta phát lạnh.

      Nếu là người bị nhìn chằm chằm như vậy, nhất định cách càng xa càng tốt, đáng thương là, bị đánh giá là cây súng.

      “Hừ hừ, các ngươi nên làm tốt chuẩn bị để ta chà đạp , đừng tưởng rằng bày ra hình dáng vô tội thê thảm là có thể tránh được !” trong lòng Yến Thanh Vi thầm câu.

      Cửa sắt phát ra tiếng vang, người dàn ông trung niên vào, trong tay bưng cái bình thủy tinh, dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình ông ta lập tức chận bình lớn lại, ngăn chặn nước trà sắp tràn ngừng tấn công nắp bình.

      Yến Thanh Vi từ lúc người vào cửa phát , phản ứng nhanh chóng chĩa họng súng về nơi phát ra tiếng động, “ Ai ? ”

      Người đàn ông trung niên chút để ý buông cái bình lớn ra, nghiêm túc phê bình: “ Tiểu Yến à, nghiêm cấm đưa họng súng về phía người khác, đây là kỷ luật ! ”

      sai, đừng tưởng rằng lau súng, cười lạnh là hắc bang, nếu có nhiều người của hắc bang như thế, xã hội sớm rung chuyển.

      Yến Thanh Vi là nữ cảnh, hơn nữa là đội hình cảnh. Nghe qua giống như rất nguy hiểm, thực ra công tác nguy hiểm chút nào.

      Công việc chủ yếu của là kiểm tra dấu vân tay, còn kiêm cả việc quản lý súng ống. Công tác như vậy muốn có thành tích là nhiều lắm, nhưng lượng công việc lại , những việc linh tinh lang tang cũng rất phiền.

      Mấy ngày hôm trước cả đội phá được án lớn, cấp muốn khen thưởng nhóm người. Yến Thanh Vi chuyên đối chiếu vân tay có tác dụng nhất định đối với việc phá án, lọt được vào đội ngũ được khen thưởng, ai biết cấp lâm thời lại bỏ tên khỏi danh sách, kết quả trong đội họp rồi quyết định, bỏ ra khỏi danh sách khen thưởng.

      Yến Thanh Vi buồn bực, làm công việc này từ khi ra trường đến năm nay 26 tuổi, lập công được thưởng có thể đếm được. Lần này nếu đầu tiên thôi, bị bỏ ra khỏi danh sách giữa chừng như vậy , mặt mũi xấu hổ đến giấu trong áo lót, trong lòng triệt để bất bình.

      Nhớ lại lịch trình công tác khổ sở, càng cảm thấy có cảm giác thành tựu, có cảm giác vinh dự, có cảm giác được tán thành! Cho nên mới chạy tới chỗ này, lau súng!

      Người vào tìm Yến Thanh Vi, là người có thể kiến thiết tư tưởng chính trị của người khác nhất chính ủy của đội công tác Kiều Bác, nhân xưng là “Chủ nghĩa xã hội khoa học sơ cấp giai đoạn cải cách mở ra thời kì Joel Bush Vick”- nghe ngoại hiệu của ông ấy, bạn có thể biết đây là chính ủy thích cỡ nào .

      Yến Thanh Vi vì muốn chịu công kích từ đại pháo ngôn ngữ của ông, chủ động biến đổi trạng thái, nặn ra nụ cười cứng ngắt:“Chính ủy Kiều đến đây ? Tôi cũng đến để phòng ngừa sơ suất.”

      có tính cảnh giác là tốt, nhưng ràng biết ở trong đội, người vào đều là đồng chí của mình thôi.”

      Yến Thanh Vi thầm thở dài, tay xoay tròn cái rất xinh đẹp, chỗ báng súng đưa về phia Chính ủy Kiều, chỗ đó ràng là có gì, băng đạn sớm bị tháo xuống.

      Nhưng Chính ủy Kiều cũng dự tính buông tha : “Tiểu Yến, tôi biết vui, chuyện này dù tới người ai người đó cũng vui. Nhưng nên tự mình nghĩ cách giải quyết, thể phát tiết tức giận của lên mấy cây súng này như vậy.”

      Trong lòng Yến Thanh Vi cười lạnh, mặt vẫn cứng nhắc :“Tôi vui, càng tức giận. Lau súng vốn là công tác của tôi. Bảo dưỡng súng ống, sao lại là phát tiết.”

      Chính ủy Kiều cầm bình thủy tinh quý giá của ông uống miếng nước, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến: “ Thanh Vi, cần dỗi. Chỉ cần vui, tới đây lau súng, xem, tháng này lau 5 lần, mấy cây súng này bên ngoài đều bóng loáng lên, cái này cũng tốt lắm!”

      5 lần ? Nhiều như vậy sao ? Yến Thanh Vi nhìn mấy cây súng, hình như thực bóng loáng, có chút đáng thương và oan khuất.

      Xem ra mọi người trong đội biết thói quen này của mình, trong lòng có chút buồn cười, động tác cũng bắt đầu nhu hòa lại.

      nhìn chính ủy Kiều lại nghĩ về cái bình nước lớn lúc nãy, da đầu run lên, giật mình nghĩ tới vợ của chính ủy Kiều, chính là Đường đại tỷ của đội trị an, ngày hôm qua công tác.

      Con ông ta học ở nơi khác, lão bà lại công tác, lão Kiều nhàn rỗi có việc gì, khó đảm bảo hôm nay kiến thiết tư tưởng công tác cho đến 2 tiếng sau khi tan tầm!

      Nghĩ vậy, Yến Thanh Vi vô cùng thành khẩn :“Chính ủy, ông đúng, tôi hiểu rồi, sau này tôi như vậy nữa.”

      xong, nhanh chóng lắp ráp lại súng trong tay, sau đó cất tất cả súng ống lại chỗ cũ, động tác như gió cuốn mây tan, nhanh nhẹn vui sướng.

      Chính ủy Kiều vốn thực vui mừng, nhưng là lời tâm huyết đầy ngập trong lòng ra được, sao lại cam tâm :“ Nghĩ thông suốt là tốt rồi. Tiểu Yến, , đến văn phòng của tôi ngồi lát, chúng ta chuyện.”

      Phúc tới, lại còn họa vô đơn chí!

      Yến Thanh Vi từ chối mọi cách được, dưới ánh mắt đồng tình của các đội viên, bị kéo vào văn phòng chính ủy.

      Nghe được tiếng vang của chuông tan tầm, cả tầng dần dần an tĩnh lại, Yến Thanh Vi khổ nổi tiếp tục bị kiến thiết tư tưởng, đề cao nhận thức hoạt động.

      Bị xoá bỏ khen ngợi, lại còn bị giáo dục. Nhớ trước nghĩ sau, Yến Thanh Vi thầm rơi lệ xót xa.
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      2, thiên hàng ảnh vệ (trời giáng ảnh vệ)

      Edit: Rinnina

      Ba của Yến Thanh Vi về hưu, từng là đồng của chính ủy Kiều.

      Nhắc tới “Chủ nghĩa xã hội khoa học sơ cấp giai đoạn cải cách mở ra thời kì Joel Bush Vick” có ý xấu gì với , chuyện đó tuyệt đối có khả năng, nhưng muốn cho vị này triển khai tâm , nghĩ tan tầm đúng giờ là có khả năng!

      Đến lúc Yến Thanh Vi lấy danh nghĩa toilet, chuồn ra ngoài gọi điện thoại để Tiểu Văn gọi điện thoại cho sau khi trở lại văn phòng, dối là có việc gấp, rốt cục vào lúc bốn mươi phút sau khi tan tầm thoát khỏi văn phòng.

      Yến Thanh Vi sống ở thành phố C, là thành phố hạng ba, thành phố B nằm kề bên thành phố C, hoàn cảnh nơi đó rất tốt, còn có mấy nhà thân thích, cho nên sau khi cha mẹ về hưu chuyển đến thành phố B sống.

      Hai thành phố rất gần nhau, cuối tuần có thể về thăm viếng, Yến Thanh Vi có tính độc lập rất mạnh, cha mẹ cũng yên tâm để cho sống mình. Vị trí 2 phòng ở lầu ba, tuy rằng phải trung tâm thành phố, nhưng giao thông rất tiện lợi, phòng ở lại mới, là trận doanh để hồ bằng cẩu hữu hội họp.

      Nếu thuận lợi, lái xe nửa giờ có thể về đến nhà, có điều lại bị tắc đường. là giờ cao điểm, lại gặp phải công trình sửa gấp chiếm đường, Yến Thanh Vi lái xe vào tuyến đường chính rồi gia nhập đại quân kẹt xe.

      Rốt cục thoát , con đường khác cũng vì xe tụ tập nhiều xảy ra tai nạn giao thông, mấy chiếc xe đụng vào nhau, tuy rằng nghiêm trọng, nhưng tranh luận để bồi thường, chốc cũng thông đường được.

      như vậy mãi tới khi nào mới về tới nhà ? Yến Thanh Vi cắn răng cái, ràng xá cận cầu viễn*, lên đường cao tốc. (*xá cận cầu viễn: bỏ gần tìm xa)

      Kết quả chuyện càng bi kịch hơn xảy ra: kẻ mù đường, biết đường ra, kết quả đường ra tiếp theo xa xa hẹn, chạy hơn 70 km mới có chỗ quay đầu xe, nơi đó là ngoại ô.

      Yến Thanh Vi hung tợn mà đóng bản đồ điện thoại di động, ném vào trong túi, sau đó che tim cười run rẩy cả người -- phải cố ý lộ vẻ háo sắc vào ban đêm ở vùng hoang vu, nhưng rất đói.

      Giữa trưa tức giận nên ăn cơm, ráng chịu đụng đến bây giờ, nghĩ đến đường về nhà còn xa xôi, Yến Thanh Vi cố nén những giọt lệ xót xa, quyết định tới khu phục vụ của trạm xăng mua ít đồ ăn trước.

      Ăn miếng bánh ngọt muốn vệ sinh, Yến Thanh Vi tức giận phát , toilet của khu phục vụ khóa cửa, ở trước còn có mảnh giấy lớn – sửa chữa, xin thông cảm

      Yến Thanh Vi rất ít tục cũng nhịn được mắng ra tiếng:“Dựa vào!”

      Hôm nay rất hay ho, bụng tà hỏa có chỗ phát tiết. Yến Thanh Vi làm ra quyết định nghiêm nghị: Người sống thể bị nước tiểu nghẹn chết, mình giải quyết vấn đề ở chỗ vắng người sau khu phục vụ!

      Vì thế Yến tiểu thư thuận theo nhu cầu sinh lý, rất văn minh nhưng rất nhân đạo giải quyết vấn đề. Ngay lúc tâm tình sảng khoái về bãi đỗ xe, bỗng nhiên bị vấp chút, gần như ngã sấp xuống.

      Cái gì vậy? Ở dưới ánh đèn ảm đạm, Yến Thanh Vi cúi đầu xem xét, dĩ nhiên là người!

      người, đúng hơn, người đàn ông nằm úp mặt đất, hình như thần trí ràng lắm, bị người khác đạp cái cũng có phản ứng.

      Yến Thanh Vi sắp phát điên: biết người này có nhìn thấy “Giải quyết vấn đề” , thậm chí thể đoán được vừa rồi lúc qua, người này có ở đây hay .

      Dù sao ánh sáng quá mờ, mà ta lại mặc toàn thân màu đen, rất khó thấy.

      Trời ạ, đây là chuyện gì vậy, tại sao hôm nay ông trời lại chuyên môn đối nghịch tôi vậy! Yến Thanh Vi tức giận nắm tay.

      bước cách xa người này hai bước, quát hỏi:“ là ai ? Tại sao lại nằm nơi này ?”

      Người nọ trả lời, giống như quá thoải mái, cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

      Nếu là bình thường, hoặc là kinh hãi chạy , hoặc là vọt vào khu phục vụ kêu người. Nhưng Yến Thanh Vi nghĩ sâu hơn tầng: thứ nhất, người này thân phận, ai biết ta có phải giả bệnh hay , hoặc là bệnh nhân tâm thần, có tính công kích hay ; thứ hai là nếu người này nhìn thấy gì kia, nếu kêu người đến rổi ra ngoài, vậy quá khó xử. (RINNINA: chị này sợ chuyện xấu bại lộ đấy ạ! >”<)

      Yến Thanh Vi nghĩ nghĩ, chạy xe lại đây, cố ý tắt đèn xe, lấy đèn pin và cảnh côn xuống, dùng đèn pin soi rồi cẩn thận đánh giá người này.

      Người này nằm nên nhìn ra chiều cao, mặc quần áo màu đen, chất liệu vải thoạt nhìn có chút kỳ quái, rất thô ráp, hơn nữa nhiều chỗ bị rách . Tóc rối tung che khuất nửa mặt, tóc dài sao ?

      Lại nhìn chân , là hai chiếc giày vải màu đen, hơn nữa hình thức kỳ quái giống như từ xưa, còn rất lỗi thời.

      Yến Thanh Vi co duỗi cảnh côn, gõ gõ lên đầu vai người nọ.

      Hình như gõ ở chỗ bị thương của ta, luồng máu chảy ra, thấm ướt quần áo. ta nức nở tiếng.

      Xem ra ta bị thương, hôn mê, phải giả bộ.

      Yến Thanh Vi nổi lên lòng hiếu kỳ: Đây là loại người nào vậy ta ?

      Quần áo kỳ quái như vậy, còn có tóc dài, chẳng lẽ là người ở vùng núi xa xôi bị quăng tới đây ? Nhưng chỉ thấy lừa bán thiếu nữ và em bé, hình như có lừa bán đàn ông ?

      Nhưng từng nghe có người tuyển công nhân trái pháp luật, bắt buộc bọn họ làm việc dưới cường độ công tác và thể lực cao, còn thể khỏi đó*. Chẳng lẽ người nọ trốn tới từ chỗ giam cầm phi pháp ? (*Ở đây là bóc lột lao động kiêm giam người á)

      Mặc kệ thế nào, bộ dáng người này rất thê thảm.

      Yến Thanh Vi phải thánh mẫu, nhưng cũng có lương tâm, huống hồ đối với người này cũng có chút đồng tình: Thương tích đầy người như vậy, cần cứu chữa, có lẽ chạy về phía ngọn đèn của trạm xăng, kết quả té xỉu tại nơi này, còn bị đá cái chảy máu.

      Cuối cùng, Yến Thanh Vi quyết định, trước tiên mang người về, ngày mai hỏi thân phận lại an bài cho ta.





      Chương 3 : Ông gà bà vịt

      Edit: Rinnina

      Vì mục đích an toàn, Yến Thanh Vi dùng còng khóa 2 tay của người nọ lại. hành động dễ dàng thuần thục với 24 loại còng tay trước sau cùng với các phương pháp kết hợp.

      vốn định trói chân của cậu ta lại luôn nhưng thấy cậu ta chảy máu quá nhiều, lại hôn mê nên đành lòng.

      cột tóc của cậu ta lại, lấy gậy chỉnh chỉnh khuôn mặt cậu ta lên. nghĩ tới khuôn mặt của cậu ta lại rất tuấn.

      Tuy rằng mắt nhắm lại, nhưng lông mi cậu ta rất dài, mũi thẳng, làn da rất trắng, có vẻ như nếu chạm vào cảm xúc rất tốt. Môi…… Khô nứt chảy máu ?

      Yến Thanh Vi đánh giá chút, người này khoảng chừng hơn 20 tuổi, chừng còn tuổi hơn mình. Có lẽ cậu ta mới làm lâu, gương mặt còn chưa hết vẻ trẻ con. Nhìn thấy cậu ta bị tra tấn đến thế, khỏi thở dài thay cậu.

      Kỳ thực dựa vào tính cảnh giác của ảnh vệ nhiều năm bồi dưỡng thành, lúc Yến Thanh Vi trói Ảnh Thập Tam, Thập Tam tỉnh lại chậm rãi từ trong hôn mê.

      cảm giác được có người di chuyển . Bởi vì tình huống nên quyết định giả bộ bất tỉnh để xem xét ý đồ của người lạ.

      Lần này nhiệm vụ của bị thất bại, lại trọng thương, vốn thể sống sót trở về.

      Cho dù trở về, nhất định vì thất trách mà bị xử tử, chừng còn phải chết cách thảm hại hơn, thống khổ hơn. Cho nên Thập Tam dùng toàn lực đánh chết người đuổi theo , trốn đường đến nơi dã ngoại.

      vốn tưởng rằng, chết như vậy, sau đó bị dã thú ăn thịt. chỉ muốn mình chết trong im lặng, như vậy chắc tính là phản bội đâu ? Thập Tam nghĩ vậy.

      nghĩ tới, thế nhưng có người đến động . Hơn nữa, theo thói quen Thập Tam kiểm tra nội tức mới phát bị thương nặng nhưng cũng trí mạng.

      chưởng ở ngực khiến hộc máu, có lẽ nội tạng của bị nát, bây giờ mặc dù có cảm giác đau nhức nhưng có cảm giác phế phủ lệch vị trí. Hơn nữa trong đan điền còn có tia nội tức yếu ớt.

      Chẳng lẽ, gặp tuyệt thế cao thủ hoặc là thế ngoại thần y, cứu mạng của về?

      Nhưng là người tới , lỡ đâu ân nhân cứu mạng là kẻ thù hoặc người phía gia chủ, họ muốn cứu để tra khảo phải làm sao bây giờ?

      Thập Tam do dự có nên mở mắt hay bàn tay ấm áp nâng cổ lên, sau đó dòng nước chảy vào miệng . Cho dù đó là nước lạnh nhưng chạy bộ trăm dặm ngày 1 đêm còn chưa được uống ngụm nước nào, đối với bây giờ đây chính là quỳnh tương ngọc dịch.

      tự chủ được mà nuốt mấy ngụm nước, Thập Tam bị sặc, thể giả bộ hôn mê nữa, ho ra máu.

      Yến Thanh Vi dự đoán được người này đột nhiên tỉnh, lại ho thành như vậy, biết là phế bộ* bị thương, uống nước quá nhanh lại còn là nước lạnh mới bị kích thích thành như vậy. nhàng tới gần vỗ vỗ lưng của cậu ta.(*phổi)

      Thập Tam cảm thấy người tới thiện ý, muốn lời cảm tạ, ngay sau đó cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thể tin ngẩng đầu, ngay phía sau vật thể phát sáng [ đèn pin ] kia là khuôn mặt được khắc sâu vào linh hồn.

      Thập Tam giật mình vội vàng :“ Chủ nhân ! Nhiệm vụ của tiện nô thất bại, xin chủ nhân trách phạt ! ” Sau đó định quỳ xuống đất tạ lỗi, đáng tiếc vết thương người làm cho cử động được. Ngay sau đó, phát còng tay trói .

      Thập Tam bỏ qua cảm giác đau đớn, giờ chỉ cảm thấy lạnh lẽo: Chủ nhân trói lại, là có ý gì đây ?

      Sinh mệnh của ảnh vệ là của chủ nhân, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Chủ nhân tùy tiện kêu chết cũng phải nghe. tại chủ nhân trói lại chẳng lẽ chủ nhân còn tín nhiệm nữa ?

      Đúng rồi, còn có hơi nhưng về tạ lỗi mà tự tiện chạy đến nơi dã ngoại chờ chết, nhất định làm chủ nhân tức giận.

      tại thế nhưng chết, chủ nhân trừng phạt mình như thế nào ? Thập Tam nghĩ tới thủ đoạn của chủ nhân, tự chủ được rùng mình cái.

      Yến Thanh Vi cũng bị phản ứng kịch liệt của cậu dọa sợ, nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, lại nhìn thấy Thập Tam giãy dụa để ý miệng vết thương chậm rãi quỳ xuống trước mặt , hết hồn ném cả đèn pin.

      Chẳng lẽ người nọ bị bệnh thần kinh ? Đúng rồi, cậu ta vừa rồi cái gì “Chủ nhân”, trang phục lại kỳ lạ như vậy, người bị thương ngoài dã ngoại, chẳng lẽ là kẻ có tâm lý biến thái? Hoặc là người chịu ngược cuồng, cùng người khác ngoạn SM*?

      (*SM là những hành động XX cách bạo ngược, dùng những dụng cụ cực kì biến thái)

      Đáng tiếc có ham thích đặc biệt này, cũng phải người cuồng ngược đãi. Có điều cậu ta như vậy, hẳn là có tính công kích mạnh. Yến Thanh Vi nghĩ vậy, hơi yên lòng.

      “Tôi phải chủ nhân của cậu, tôi chỉ ngang qua nơi này vô tình gặp cậu thôi.”

      Thập Tam nghe được lời của , mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía , trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng hốt: Chủ nhân cần ? Thậm chí thừa nhận ? cố gắng xoay người thân mình đau đớn, cùng với hai tay bị trói sau lưng dập đầu liên tục, :“ Tiện nô biết sai, cũng dám nữa. Xin chủ nhân tha thứ lần này, xin chủ nhân trách phạt tiện nô!”

      Yến Thanh Vi hết chỗ rồi, người này chỉ sợ chỉ là chịu ngược cuồng, mà còn là cố chấp cuồng. Cố chấp xem mình là nô lệ. Mà , cực kỳ bất hạnh trở thành chủ nhân trong tưởng tượng của cậu ta.
      Chrissong ngư thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4: Nam tử hèn mọn.

      Edit: Rinnina.

      Trời chuyển mưa, gió càng ngày càng mạnh còn kéo theo vài giọt mưa .

      Yến Thanh Vi đột nhiên nhớ tới, buổi sáng lúc xem dự báo thời thiết, ban đêm có khối khí lạnh tràn tới. Nếu nhanh chóng trở về nhất định gặp mưa.

      Nhìn cậu ta còn quỳ mặt đất vẫn nhúc nhích, mặc kệ người này có vấn đề gì, nếu cứ bỏ mặc ở đây e rằng được. Thôi mang cậu theo trước rồi sáng mai lại xác nhận thân phận của cậu xong rồi mới quyết định đưa cậu về nhà hoặc đưa cậu tới trạm cứu trợ.

      Nghĩ vậy, Yến Thanh Vi hỏi:“Cậu có thể ?”

      Thập Tam quỳ dưới đất, chờ đợi những hình phạt vô tình của chủ nhân nghe vậy Tam sửng sốt, vội vàng đáp lời: “ Hồi chủ nhân, tiện nô có thể.”

      Yến Thanh Vi thực buồn bực: cảm thấy 2 từ “ tiện nô ” này có chút chịu nổi. Nhìn thấy trong tiểu thuyết là chuyện, người đàn ông quỳ gối trước mặt , hèn mọn tự xưng lại là chuyện khác. tự nhủ, cần phải trấn định cần phải bình tĩnh, cũng may vọng tưởng của cậu ta cũng quá cuồng bạo. Vì thế hỏi: “ Cậu tên là gì ? ”

      cảm thấy cần phải giải quyết việc xưng hô ngay lập tức, nếu trong lúc lái xe quốc lộ mà nghe hai từ “tiện nô” thế nào cũng vì run tay mà gây tai nạn..

      “Cậu tên là gì?”

      Ảnh Thập Tam lại sửng sốt chút, chủ nhân thế nhưng biết tên của ? ràng là trong số mười tên ảnh vệ bên người của chủ nhân đó. Chẳng lẽ chủ nhân bất mãn nên muốn thu hồi lại tên của ?

      Thập Tam tuy là tên theo số thứ tự nhưng nó là tên của rất nhiều năm. Nếu mất tên này, về sau chỉ có thể tự xưng là tiện nô. Mà tiện nô chính đà đại diện cho nô lệ đê tiện nhất. Nghĩ tới đó, Thập Tam trong lòng khó chịu, búng máu vì thế mà trào ra khóe môi .

      Yến Thanh Vi thấy được biểu cảm tuyệt vọng của Thập Tam. Đương nhiên cũng thấy bị hộc máu, chỉ nghe được thấp giọng : “ Tiện nô Ảnh Thập Tam. ”

      “ Ừ ! Vậy cậu cứ tự xưng là Thập Tam , tôi thích nghe 2 từ tiện nô. ”

      Thập Tam dừng chút, cung kính dập đầu:“Dạ, Thập Tam cẩn tuân chủ nhân phân phó.”

      “Cũng đừng gọi tôi là chủ nhân, tôi họ Yến, cậu gọi tôi Tiểu Yến, Yến tiểu thư, Yến tỷ đều được.”

      Thập Tam hoảng hốt, chủ nhân thực thừa nhận . vội vàng bước lên hai bước, liên tục dập đầu:“ Thập Tam biết sai rồi, xin chủ nhân đừng vứt bỏ tiện nô.”

      Yến Thanh Vi bị dọa lui lại hai bước, cảm giác được người này cực kì cố chấp. Chỉ sợ nếu thừa nhận thân phận chủ nhân, cậu ta ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như thế, ràng trước hàm hồ qua, chờ trở về sau. Dù sao ngày mai đưa người , cậu ta muốn tìm ai làm chủ nhân cũng liên quan tới .

      Vì thế Yến tiểu thư cũng kiên trì nữa, chỉ dặn dò Ảnh Thập Tam ngồi lên xe.

      Lo lắng bề ngoài của Thập Tam quái dị, lại dám mở khóa còng tay cho . Nếu để cậu ngồi ở ghế trước dễ bị người khác nhìn thấy còn dễ bị camera quay lại cũng tốt, đành cho nằm ở hàng ghế sau.

      Thập Tam đương nhiên lĩnh mệnh, hiển nhiên biết gì về ô tô cả.

      Lúc đầu vẫn cho rằng đây là công cụ thần bí nào đó của chủ nhân nên tiến đến cửa sau nghe lời nằm xuống. Nửa người cuộn thành đoàn, hơn nữa tay còn bị trói nên có thể coi như quỳ gối ở phía sau.

      Trong lòng Yến Thanh Vi có chút băn khoăn, nhưng vì an toàn của mình, cuối cùng vẫn quyết định mở còng tay cho .

      Xe khởi động, Thập Tam lập tức phát hoảng, nếu có chủ nhân ở phía trước, tất nhiên dám ở trong quái vật như vậy.

      Xe từ từ quay đầu, đến khu phục vụ trạm xăng có đèn khiến cảm thấy mê hoặc. Sau đó xe tăng tốc bắt đầu chạy quốc lộ.

      Đèn đường hai bên, mặt đường bóng loáng, các bảng hướng dẫn dần lùi về phía sau, tốc độ cực nhanh khiến Thập Tam ý thức được thế giới này hình như giống trước.

      Yến Thanh Vi vốn cho rằng quái nhân này có thể làm ra động tĩnh gì, nghĩ tới thế nhưng ở trong xe chút tiếng động đều có. Chẳng lẽ do cảm giác tồn tại của cậu ta quá yếu ?

      Hay là lại té xỉu ? nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Thập Tam ngồi yên lặng sàn. Trong gian hẹp mà cố gắng cuộn lui thân thể tận lực đụng vào đệm dựa.

      “ Cậu thoải mái ? ” Yến Thanh Vi nhịn được hỏi.

      “ Thưa chủ nhân, có. ” Ảnh Thập Tam lập tức cung kính trả lời.

      “Vậy sao cậu ngồi ghế ??? ”

      “Chủ nhân, Thập Tam người dơ bẩn, sợ làm bẩn ghế ngồi.” có chút ngập ngừng .

      Bên trong xe rất sạch , da bọc ghế màu trắng, nhìn qua vừa nhàng khoan khoái lại vừa xinh đẹp.

      Yến Thanh Vi giật mình, trong lòng có cảm xúc lạ lẫm chảy qua. thích sạch , đương nhiên cũng muốn người xa lạ làm bẩn ghế. Tất nhiên cũng thích vết máu và bùn đất.

      Nhưng người này rất tự giác, rất hèn mọn, ngay cả đụng vào cũng dám đụng. Lấy kinh nghiệm hàng năm làm tư liệu của Yến Thanh Vi, người này ước chừng cao khoảng 1m77, cố gắng co lại thành đoàn cực khó khăn.

      biết vì sao, muốn nhìn thấy tư thế hèn mọn ủy khuất như vậy của , vì thế : “ sao đâu, cậu ngồi . ”

      Thập Tam cung kính đáp ứng, lại vẫn ngồi, cứ như cũ an tĩnh đường về nhà.

      Thời tiết thay đổi, những giọt mưa lắc rắc đường. Sắc trời đen như mực, đường vào tiểu khu rất vắng vẻ, những ngọn đèn từ trong nhà lộ ra cảm giác ấm áp.

      Tiểu khu có bãi đỗ xe nên phải đỗ xe hai bên đường. Yến Thanh Vi thầm cảm thấy may mắn vì dưới lầu có người. Nếu , có ai nhìn thấy mang theo người quái dị vào nhà biết xảy ra chuyện gì.

      Mở cửa xe, Yến Thanh Vi với Thập Tam :“ Ra ngoài , đến nơi rồi.”

      Chương 5: Thập Tam vào nhà

      Edit: Rinnina.

      Những đợt huấn luyện tàn khốc khiến Thập Tam những võ công phi phàm mà nghị lực cũng cao hơn người thường. Trong nhóm ảnh vệ, võ công của coi như nhất lưu nhưng tướng mạo ở thế giới của lại bị cho là xấu xí cho nên mới tránh được vận mệnh bị người đùa giỡn.

      Thập Tam tuy bị trọng thương nhưng sau khi tỉnh lại vẫn luôn bảo trì thanh tĩnh.
      những phát chủ nhân giống trước kia sau đó cũng nhanh chóng phát thế giới này có nhiều điều quái dị. cần đến xe tự chạy, đường rộng lớn, các tòa nhà cao tầng, ành đèn màu rực rỡ, ngay cả người ở đây cũng khiến biết phải thế nào.

      Mấy thứ này đừng nhìn thấy, cho dù mơ cũng cũng chưa từng mơ thấy.
      Trong mắt Thập Tam nơi này giàu có, tinh xảo, lại đẹp đẽ như thế chắc chắn là nơi dành cho thần tiên sinh sống.

      Sao chủ nhân lại ở nơi này, lại còn quen thuộc như thế? Đây, vẫn là chủ nhân của mình sao ? Nhưng hơi thở của , tướng mạo của chắc chắn nhầm được.

      Thập Tam vẫn nghĩ, ảnh vệ xác nhận hơi thở chủ nhân tuyệt đối sai, mặc kệ thế nào, chủ nhân chính là chủ nhân. Mình phạm lỗi bị chủ nhân tìm về, phải thành chịu phạt để chủ nhân hết giận, về sau tiếp tục cố gắng làm việc.

      Nhưng mà với tính tình của chủ nhân….sao có thể để tiếp tục sống ? Hoặc là, sau khi trừng phạt xong, chủ nhân bỏ rơi . Nghĩ tới đó, đáy lòng Thập Tam phát lạnh, thân thể lại bị thương nặng, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

      Lúc này, chú ý tới xe ngừng lại. Yến Thanh Vi nhìn động tĩnh, bèn tự mình kéo cửa xe gọi người.

      Thập Tam cảm thấy bên trong xe ấm áp bỗng nhiên có luồng khí lạnh tràn vào, sau đó thanh thanh lãnh của chủ nhân truyền vào:“ Ra , đến nơi rồi. ”

      vậy mà phát xe dừng, còn để chủ nhân phải gọi . quá mức vô lễ xứng đáng bị chủ nhân giáo huấn. Thập Tam sợ hãi vội vàng xuống xe, nhưng vốn bị thương hành động tiện, lại có kinh nghiệm ngồi xe, cơ hồ là té từ trong xe ra.

      Nhìn Thập Tam đầu tiên là đầu gối đánh lên mặt đất, sau đó đầu đụng phải cửa xe, Yến Thanh Vi khỏi nhíu mày: Người này biết xuống xe sao ? Cậu ta bị thương nặng như vậy, đụng như vậy phải càng thêm đau sao ? Ngay sau đó, Yến Thanh Vi theo bản năng vọt đến bên cạnh, dự phòng bị Thập Tam đụng vào.

      Yến Thanh Vi đóng cửa xe, quay đầu lại nhìn Thập Tam, quả thực muốn đánh cậu ta: Người này quỳ thẳng tắp phía sau . Trong lúc xoay người quy củ dập đầu : “ Thập Tam vô lễ, xin chủ nhân trách phạt. ”

      A! Nếu để người khác nhìn thấy chàng trai tay bị còng quỳ gối đất cầu xin nhất định coi 2 người là những kẻ biến thái. Nơi này có ít cụ ông cụ bà hàng xóm lớn tuổi, biết họ gì về nữa. chừng họ còn có thể gọi điện báo cho cha mẹ .

      Yến Thanh Vi nhịn xuống cảm xúc muốn đánh ngất người này rồi trực tiếp mang về nhà, nghiến răng nghiến lợi : “Mau đứng lên, theo tôi lên lầu!”

      Thập Tam xác nhận, cố gắng đề cao tinh thần theo sau. nghe thấy trong tiếng của chủ nhân có tức giận ràng. Đúng vậy, mình nhiều lần phạm sai lầm, ngay cả xuống xe cũng làm tốt, chủ nhân nhất định tức giận. Xem ra tại càng có cơ hội cầu tình, biết sau tối nay có còn được ở bên người chủ nhân

      Nhà Yến Thanh Vi ở lầu 7, vì tránh gặp người quen nên cố ý bỏ qua tháng máy mà thang bộ lên. Vốn lo lắng tình huống của Thập Tam nhưng nghĩ tới Thập Tam lại rên tiếng theo lên đến tầng 7.
      Mở cửa nhà, Yến Thanh Vi cuối cùng cũng có thể nhàng thở ra: Rốt cục cũng mang cái phiền toái này về tới nhà rồi.

      Ném túi xách lên sofa sau đó chuẩn bị tìm đôi dép lê cho Thập Tam , kết quả phát cậu tự giác mà quỳ gối trước cửa.

      Tóc vốn bị Yến Thanh Vi buộc lên cách tùy tiện, tại càng thêm rối. Đôi tay bị còng cố định.

      Dưới ánh đèn nê ông có thể nhìn ràng, quần áo bị rách nhiều chỗ. Mùi máu tanh nhàn nhạt, khó đoán là cái gì.

      Hình như Thập Tam cảm nhận được ánh mắt chủ nhân nhìn mình, cúi đầu xuống thấp gần như gục sàn.

      Yến Thanh Vi phải người thích ngược đãi người khác, tất nhiên thể làm cho người bị thương như vậy quỳ đất. bị quái nhân như quỳ tới quỳ lui khiến chỉ có thể vô lực : “ Đứng lên, ngồi vào. ” nhìn quanh phòng, sofa nếu để ngồi bị dơ, vậy chọn ghế : “ Ngồi vào cái ghế tựa kia . ”

      Thập Tam nghe vậy, trong lòng cười thảm.

      Ảnh vệ có thể ngồi trước mặt chủ nhân nhất định bị phạt nặng. Chủ nhân tại còn tức giận có lẽ là chuẩn bị đánh đây. biết thân thể của có còn chống đỡ nổi hay .

      lung lay thân mình chuẩn bị đứng lên, trước mặt bỗng tối sầm, lại ngã quỵ đất.

      Ai tới với làm sao bây giờ? Là chính mình nâng dậy hay là gọi 120 ? Đỡ , đỡ nổi sao ? Gọi 120, vậy phải giải thích việc ở trong nhà như thế nào ? Mọi người tin sao ?

      Yến tiểu thư đau đầu, quyết định thử đánh thức trước.

      hiểu được, người này vốn bị thương, lại bị mất máu, lại ngồi trong xe với tư thế cứng ngắc, đột nhiên vào trong phòng ấm áp bị té xỉu là chuyện hiển nhiên. Có thể chống đỡ đến lúc này quả là tệ.
      Chrissong ngư thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335

      Chương 6: Bệnh nhân hữu lý

      Yến Thanh Vi cảm thán cái số của mình hay ho. Lau cái gì lau lại lau súng, nếu lau súng sao lại bị giáo huấn, bị giáo huấn làm gì gặp phải kẹt xe, kẹt xe sao có thể nhầm đường, nhầm đường sao lại nhặt được cái phiền toái kia ?

      Vốn dĩ biện pháp an toàn nhất là giao cho quận hoặc gửi ở trạm cứu trợ. Nếu thấy đáng thương có thể đưa tới bệnh viện rồi cho thêm ít tiền thuốc men coi như xong. Ấy thế mà lại mang về nhà.

      Có lẽ, lần đầu tiên gặp chán ghét , thậm chí còn có vài phần thương tiếc và thân cận.

      Hèn mọn của , thuận theo của , nhẫn của , tất cả đều khiến Yến Thanh Vi hạ quyết tâm được.

      biết vì nguyên nhân gì, Thập Tam biểu ràng là nhận định làm chủ nhân, có thể tưởng tượng được nếu đem đuổi , nhất định dùng đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng nhìn .

      Giống như lúc cho gọi là chủ nhân, ánh mắt thê lương lại tuyệt vọng làm khó chịu.

      Kết quả Yến Thanh Vi vì chút đành lòng ấy mà bận rộn suốt 2 tiếng đồng hồ.

      mở khóa còng tay, sau đó ấn huyệt nhân trung của , rồi cho uống nước muối, Thập Tam có động tĩnh, tuy rằng tỉnh lại, nhưng mà có phản ứng.

      còn chưa kịp cao hứng, Thập Tam lại bị sốt. Yến Thanh Vi lại tiếp tục ép buộc, để Thập Tam nằm lên thảm và kê gối cho .

      Lấy hòm thuốc ra, tìm thuốc hạ sốt, thuốc cảm. lấy bông dính thuốc sát trùng lau miệng vết thương cho , thêm ít thuốc giảm đau, thuốc sát trùng và đống băng dán cá nhân lên miệng vết thương của .

      có túi chườm đá nên đành dùng khăn thấm nước lạnh đắp lên trán . Nhìn lạnh run, lại lấy cái chăn đáp thêm, trong lòng tự nhủ : ta là người tốt, ta là người tốt.

      Thập Tam vốn rất ít được uống thuốc huống hồ là thuốc tây. Bởi vậy tác dụng của thuốc rất lớn, sau nửa tiếng hạ sốt, hơi thở cũng dần ổn định

      Yến Thanh Vi rất mệt, nhìn nhiệt kế thấy bình thường xong trực tiếp vứt nó lên bàn rồi ngã vào sofa ngủ.

      Lúc Thập Tam tỉnh lại trời sáng.

      vốn tưởng rằng mình bị chủ nhân treo lên hay ít nhất cũng phải thêm vài vết thương nữa nhưng thực ngờ, những có thêm vết thương nào mà còn được nằm trong đệm chăn ấm áp.

      Tay của được cởi trói, còn cảm giác huyết mạch thông nữa. sờ sờ, bên dưới là thảm bông mềm. người… miêng vết thương của cũng nhàng, còn có thứ gì dán lên đó nữa, ràng là vết thương được xử lí qua.

      trán có gì đó, mềm mềm, màu vàng, khăn mặt sao ? Vật tinh xảo như vậy mà chủ nhân cho dùng ?

      Trong lòng kích động, đây là chủ nhân làm sao ? những phạt , đánh mà còn cho dùng đồ tốt.

      nhàng đứng dậy nhìn thấy vậy thể kì lạ cách đó xa (sofa). Chủ nhân ngủ say, đôi mắt như trăng non kia, đôi mày nhíu nhíu có vẻ quá mệt mỏi kia.

      Chắc chủ nhân vì chiếu cố mới mệt vậy.

      chỉ là ảnh vệ, bị đánh bị giết là bình thường thế nhưng… còn nằm đây được chủ nhân quan tâm, là chẳng biết xấu hổ. (Bạn này có thể chất chịu ngược nè mọi người)

      Thập Tam áy náy đến mức thể nên lời, chỉ có thể cung kính quỳ gối cách Yến Thanh Vi vài bước xa xa, chờ chủ nhân tỉnh xin chịu phạt.

      Yến Thanh Vi ngủ an ổn, tỉnh lại rất sớm, từ sofa ngồi dậy đập vào mắt là cảnh Thập Tam đáng lẽ phải nằm nghỉ ngơi lại quỳ gối sàn nhà.

      Yến Thanh Vi tức giận: cái đồ chịu ngược cuồng, cho dù quý trọng thân thể chính mình cũng được uổng công vất vả lao động tối qua chứ!

      Vì thế tức giận : “Cậu đứng lên làm gì ! Ai cho cậu quỳ ! ”

      Nghe tiếng hít thở của , Thập Tam biết tỉnh, nghe chỉ trích vội vàng : “Thập Tam biết sai, xin chủ nhân hung hăng trách phạt.”

      Yến Thanh Vi nghe được câu “xin chủ nhân trách phạt” thăng cấp thành “xin chủ nhân hung hăng trách phạt”, cảm thấy đau đầu lần nữa nằm lại sofa.

      Yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng nào, cũng động tĩnh. Hai người trầm mặc quỷ dị. lúc sau, Yến Thanh Vi xem như chịu thua, mệnh lệnh Thập Tam ngồi dậy bắt đầu hỏi.

      “ Thập Tam, cậu là người ở nơi nào ? ”

      “ Tắc Châu. ”

      “ Tắc Châu ở tỉnh nào ? ”
      “ Tỉnh ? Tắc Châu ở phía tây nước Yên. ”

      “ Nước Yên ? ” Yến Thanh Vi tìm hồi trong bộ nhớ não, kết quả đành phải buông tha, lại hỏi: “ Vậy cậu tại sao lại bị thương ? ”

      “Thập Tam phụng mệnh ám sát Phương Đức Giang, tuy đắc thủ nhưng lại giết được nàng, trong quá trình bị truy đuổi bị thương.”

      “ Cậu là sát thủ ! Phương Đức Giang là ai ? ” Yến Thanh Vi cả kinh, phản ứng đầu tiên của là hối hận, nên mở khóa còng tay . Nếu là sát thủ bị còng tay vẫn có thể đối phó . cảm thấy là kinh hoảng.

      “ Nàng là tứ phủ tuần tra. ” Thập Tam biết chủ nhân vì sao biết nàng, theo bản năng phát chuyện này có liên quan đến thế giới kì lạ này.
      “ Chủ nhân của cậu là ai ? ”
      “ Là ngài, ngài vĩnh viễn là chủ nhân duy nhất của Thập Tam. ” Thập Tam xong lại bắt đầu cung kính hành lễ: “ Thập Tam vĩnh viễn nghe lệnh chủ nhân, vĩnh viễn phản bội, vĩnh viễn làm trái. ”



      @ game over: Mình đọc xong rồi và cảm thấy nam 9 ko có SM đâu.

      Chương 7: Lai lịch mơ hồ

      Edit: Rinnina

      Yến Thanh Vi cảm thấy có chút hỗn loạn.

      Nhìn bộ dáng của Thập Tam: ngoại trừ bề ngoài thích chịu ngược đãi ra chuyện ràng, phản ứng nhanh nhẹn, mỗi câu đều nghe hiểu, ràng giống bình thường khiến người khác hồ đồ. Chẳng lẽ bị chứng vọng tưởng ?

      Nghĩ đến đây, Yến Thanh Vi hơi hơi suy tư, lấy ra tính logic của người làm công việc ghi chép, quyết định để Thập Tam kể lại lai lịch, hoàn cảnh sinh hoạt hoàn chỉnh, sau đó hỏi dấn dắt chút

      Thập Tam đương nhiên nghe lệnh, rất ngắn gọn.

      , là người nước Yên, vốn là con trai trưởng của ông chủ tiệm bánh ngọt. Lúc 6 tuổi, vì phụ thân cần tiền chữa bệnh nên bị bán cho chủ nhân, sau này bị huấn luyện thành gã ảnh vệ.

      , chủ nhân Yến Thanh Vi là nữ hoàng, sát phạt quyết đoán, mưu cao khôn lường, bên dưới có nhiều thuộc hạ.

      , lần này phụng mệnh ám sát đối thủ của chủ nhân, biết kết quả có đâm chết đối phương nhưng thủ hạ của đối phương truy sát khiến bị trọng thương chạy tới dã ngoại chuẩn bị chờ chết. Kết quả gặp được chủ nhân.

      Yến Thanh Vi bắt lấy trọng điểm, thứ nhất: sao chủ nhân của đều là nữ ? Thứ hai: Vì sao nhận định là chủ nhân, thứ 3: có bằng chứng nào chứng minh ?

      Thập Tam trả lời rất nhanh: nước Yên, thậm chí các quốc gia khác đều là nữ tử cầm quyền, nữ tôn, nam ti là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mà Yến Thanh Vi có hơi thở giống với chủ nhân của . Người có thể dịch dung nhưng hơi thở chắc chắn thể thay đổi. Là ảnh vệ như chắc chắn thể nhận sai hơi thở của chủ nhân được.

      Cuối cùng, Thập Tam lấy ra khối thiết bài. Kích thước lớn bằng lòng bàn tay, mặt có khắc chữ mang theo hơi thở cổ xưa khá bóng loáng.

      Bên thiết bài có dất vết bị khắc, bề ngoài cũng tính là tinh xảo, nếu so với công nghệ đúc đại mà còn kém xa, nhưng khi chạm vào người ta có thể cảm nhận được khí lạnh, cảm nhận được cảm giác huyết tinh lạnh lẽo như băng.

      Thiết bài như vậy chắc chắn thể tạo nên trong thời gian ngắn, cũng phải chỉ là món đồ chơi đơn giản được.

      Vì thế, Yến Thanh Vi càng thêm hỗn loạn.

      Trường hợp này: hoặc là nhặt được phiền toái lớn – kẻ có tinh thần bị thác loạn, hoặc là trường hợp thứ hai chỗ nào là có trong truyền thuyết, người nhìn thấy – nhân sĩ xuyên .

      Thập Tam kính cẩn, huấn luyện có lễ tiết, trả lời trôi chảy làm cho cảm giác trường hợp sau lớn hơn.

      Chẳng lẽ, cước đá ra được 1 người xuyên ?

      Hơn nữa còn đến từ thế giới nữ tôn, còn có võ công. Khóe miệng Yến Thanh Vi giật giật.

      Hơn nữa cái hơi thở của còn giống chủ nhân , thậm chí tên cũng giống. Chẳng lẽ cùng Yến nữ hoàng gì đó có mối liên hệ? Khóe miệng Yến Thanh Vi lại giật giật lợi hại hơn nữa.

      Hơn nữa nghe Thập Tam kể, người kia hình như rất vô tình, rất nghiêm khắc, chắc là vì thế mà Thập Tam sợ .

      Yến Thanh Vi đè khóe miệng, còn giật nữa khó bảo đảm khuôn mặt có nếp nhăn.

      Nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là xác nhận thân phận của Thập Tam. Nếu tra ra thân phận của chỉ có thể chấp nhận những gì . Phải chứng thực điều này mới tính bước tiếp theo được.

      Nghĩ đến đây, Yến Thanh Vi ngước nhìn đồng hồ, đến giờ làm. nhảy dựng, vội vàng chạy vào phòng lấy hộp mực lấy dấu vân tay của Thập Tam. Sau đó lại dùng máy ảnh kĩ thuật số để chụp hình từ các góc đô.

      Tay Thập Tam bị Yến Thanh Vi lau lau, ấn ấn, xoay xoay. biết chủ nhân làm gì, chỉ có thể phục tùng tong lòng có chút bồn chồn: là ảnh vệ của chủ nhân, vì sao còn muốn ấn dấu tay? Còn dùng mực đen? Dấu tay, mặc kệ là khế bán mình vẫn là sinh ý khế phải đều là màu đỏ sao?

      Sau đó, lại thấy chủ nhân giơ vật thể gì đó nhắm mặt mình, bản năng trừng lớn mắt phòng bị, kết quả đột nhiên vài cái tách khiến chói mắt.

      Cuối cùng, Yến Thanh Vi lấy dụng cụ chuyên dụng dành cho những người say rượu hoặc tâm thần để trói Thập Tam lần nữa. Dụng cụ này ở tình huống bình thường có thể hạn chế hoạt động để phòng ngừa tổn thương người khác.

      Yến Thanh Vi đến muộn, chân chó giải thích liên tục cho đội trưởng vừa từ phòng họp giao ban ra. Sau đó vào văn phòng, lấm la lấm lét khép cửa nhàng, tra xét lượt tất cả thông tin của Thập Tam nhưng chẳng có thông tin hay dấu vân tay nào trùng khớp cả.

      Danh sách những người mất tích, chết,… cũng có.

      bận rộn, cửa văn phòng bị bàn tay nhàng đẩy ra. Pháp y Đại Hải với mái tóc bừa bộn lắc lư tiến vào :“Yến nhi, đóng cửa làm gì? có ăn ? Tôi buổi tối tăng ca, buổi sáng ngủ nhiều chút nên xuống căn tin……”

      Khi chuyện Đại Hải sáng bóng sáng bóng ánh mắt gian tà, thấy được máy tính của Yến Thanh Vi có ảnh của Thập Tam, hú lên quái dị: “Ai đây? Đẹp trai vậy nè?”

      Đại Hải tuy rằng là pháp y nhưng nhìn qua lại giống thú y hơn. Nam nhi ba mươi tuổi, giọng to , tính tình hào sảng, có thể ăn thịt sau khi vừa xuống bàn phẫu thuật. Phương châm của ta là: “ phải lo, nếu cứ so đo còn lâu mới sống được.”

      Đại Hải kêu lên tiếng khiến mọi người chú ý. Lưu Húc Dương, Tiểu Vị ngồi cạnh đó vọt vào:

      “Thanh Vi có bạn trai rồi hả?”

      “Soái ca ở đâu?”

      Yến Thanh Vi hận thể đem Đại Hải bóp chết, trực tiếp đóng cửa sổ trình duyệt.
      Chrissong ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :