[Đoản văn] Thanh ca nhất khúc vịnh nghi gia

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="alignnone" src="http://24.media.tumblr.com/3804bde6f5add94663dfe416dd13eb23/tumblr_n4n7qnjbuK1tzzobio1_500.jpg" alt="" width="500" height="717" />




      Tặng : Nữ Kiếm Hiệp


      Thái chúc song huy hoan hợp cẩn

      Thanh ca nhất khúc vịnh nghi gia

      Lược dịch:

      Vui hợp cẩn hai lần đuốc sáng

      Vịnh nghi gia một khúc ca thanh
      Năm ta 14, nàng đã 22.

      Bà mối tìm đến tận cửa, cha nương nàng thể giữ nữ nhi ở nhà lâu hơn, đồng ý gả nàng đến Lục gia ở trấn Cải bên cạnh.

      Nhiều ngày, Thỉ Đồng lặng người, bần thần thêu giá y, nói với ai một lời, nàng cúi đầu thở dài với vách tường, đôi vai gầy rung lên nhè nhẹ.

      Khi ấy là cuối hạ, nắng chưa tan hết, nhưng lòng ta lạnh như hầm băng, dường như nơi non nớt nhất của trái tim rách toạc, và một thứ tâm tình tê buốt như độc dược tràn ra thấm vào tứ chi, ta thật muốn xé tan giá y đỏ thẫm, tươi tắn như trêu ngươi kia thành..trăm…mảnh.

      Người nàng sẽ gả họ Lục, tên là Lục Ký Tường, nhà mở một tửu lâu, sinh ý cũng tốt, xem là hào phú, nhưng ở trấn Cải nho nhỏ, xem chừng cũng là một gia ̀nh khá giả. Đó là tất cả những gì Thỉ Đồng biết về người nàng sẽ chung thân cả một đời. Nhiều thật đấy!

      Sáng ngày Đồng tỷ lên kiệu hoa, tiết trời trong veo, xanh màu vỏ trứng chim sáo nhàn nhạt, ̉ng chính treo đèn lồng đỏ, sân trước la liệt những người bệnh tá túc như thường lệ, nhưng tịch mịch như đứa trẻ hư đốn, cứ quẩn vào lòng mỗi người.

      Cha nàng mỉm cười tới cứng cả nét mặt, khách sáo tiếp chuyện với bà mối, ta bỏ vào sân trong, đứng trước cửa phòng nàng, ngập ngừng…. Nên nói gì nhỉ? Nói gì nữa, Đồng tỷ cũng vẫn phải lên kiệu hoa gả đến nhà người ta, vậy thì nói làm gì?

      “Tiểu Tuyết?”

      Nương nàng bước ra ngoài, ngạc nhiên nhìn ta, bà thở dài một hơi:

      “Ngày vui nhưng Đồng nhi sắc mặt còn tịch mịch hơn đưa tang, con khuyên nó giùm bá mẫu nhé!”

      “V..âng!”

      Ta nghe thanh trong ̉ họng khàn đục.

      Nương nàng nghiêng mặt, bỗng bật khóc, bỏ nhanh ra ngoài.

      Cánh cửa khép hờ lọt vào vài vạt nắng, chữ hỉ đỏ dán hờ như sắp bong ra,.sắc đỏ tươi như trêu chọc tâm tình người ta.

      “Đồng tỷ?”

      Trong phòng, nàng vận giá y, trùm hồng trù che kín gương mặt. Năm năm trôi qua, ta ngừng trưởng thành, giống đứa trẻ khi xưa được nàng cưu mang, còn nàng vẫn như vậy, như chờ đợi ta trưởng thành. Trong giá y, nàng thậm chí lộ ra vài phần mỏng manh, tựa như sương như khói, chênh chao trong nắng.

      Thỉ Đồng chầm chậm xoay người, hồng trù che kín ta thấy rõ biểu tình.

      Cầm lòng được, ta tiến tới vung tay lật tấm khăn chướng mắt kia ra…

      ………hôm nay, Đồng tỷ làm tân nương………

      Đẹp thật!

      Thì ra tân nương là đẹp như vậy, bảo sao người ta thường nói, trong hỉ sự tân lang là kẻ may mắn nhất đời. Tỷ thuần khiết như hoa bách hợp, thẹn thùng cúi đầu, gò má thoáng ửng hồng như mẫu đơn thanh lệ, hàng mi che phủ đôi mắt trong veo bình thản dày cong như cánh bướm. Gương mặt nhỏ tinh tế lộ ra nét phong tình quyến rũ chưa từng lộ ra.

      Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, giống với nét cười thường ngày, đôi mắt ́ ý trêu chọc cong lên như vầng trăng:

      “Đệ to gan thật, có biết trong ngày hôm nay, chỉ có tân lang được vén hồng trù lên hay ?”

      Ta chua chát cười đáp:

      “Đệ đã làm rồi, đền được!”

      Nàng cười nữa mà lặng lẽ đứng lên, chăm chú nhìn ta chớp mắt. Thỉ Đồng tiến sát lại gần ta, hơi thở mềm mại vương vấn quanh chóp mũi khiến tâm ta loạn nhịp. Nàng vươn ta, chạm vào từng đường nét gương mặt ta, như muốn khắc lại gương mặt ta vào tâm khảm.

      Đồng tỷ buông tay, bất động. Nàng bất động thật lâu, tựa như bức tượng tạc từ lõi đá trắng, tỳ vết. Rồi đôi mắt mở thật to của pho tượng ấy từ từ hình thành hai giọt nước lớn, long lanh như sương sớm, theo gò má mịn màng chảy dọc xuống, cuối cùng rơi y phục đỏ thẫm thành đóa hoa tối màu.

      “Hồng trù nhấc lên, mà là đệ, thì thật tốt!”

      Tỷ có biết tỷ nói gì ?

      “Nhưng tỷ thể đợi được!”

      Thanh như gió thoảng hoang mạc, vọng về từ miền xa xăm, ta chưa kịp nhận ra, nàng bất ngờ gieo thân thể mềm mại vào lòng ta, đôi môi mềm mại mang theo hơi thở vương vấn mùi thảo mộc tiến tới… ta do dự vòng tay ôm chặt nàng, dây dưa thật lâu, lúc này, nàng mới là chân thực.

      Dư vị một lúc một mặn chát vị nước mắt, nàng bấr thành lình đẩy ta ra, gương mặt ngập một nỗi thống khổ. Thỉ Đồng lao ra khỏi cửa, nhannh như chú nai nhảy nhót giữa rừng hoa quế vàng



      Đồng tỷ tỷ, năm ấy lần đầu ta gặp nàng, nàng mới 17 tuổi, giữa trời tuyết lạnh phủ dày tới mấy thốn, nàng trong trẻo còn hơn cả tuyết trắng, thuần khiết như một đóa bách hợp, vốn quen hơi ấm lại trót lạc vào miền giá rét.

      Gương mặt nhỏ nhắn hơi bợt vì lạnh, nhưng ý cười nồng đậm trong đôi mắt sáng như tinh tú, lại quang mang tỏa ra hơi ấm.

      Nàng thật lạ, trong tình thế của thời loạn, người người thầm lặng trôi qua nhau, nàng lại dừng lại, mỉm cười chìa cho ta một bàn tay, cứu vớt ta.

      Năm ấy ta 9 tuổi.

      Trước khi Đại Tướng Quân làm phản, thâu tóm ngự lâm quân bao vây chính điện, soán ngôi vua, ta vẫn còn là Cửu hoàng tử cao cao tại thượng, lần lượt nhìn các vị hoàng huynh hoàng tỷ bị giết hại. Hoàng hậu nương nương cùng mẫu phi ta dùng trăm phương ngàn kế, mới giữ lại tính mạng của ta, liều chết đưa tar a khỏi cung chạy trốn. Nhưng nửa đường, lão công công theo hầu bệnh chết, ta mặc nhiên từ hoàng tử, trở thành tiểu khất cái lang bạt đầu đường.

      Lúc gặp nàng, ta đã lang thàng trong tình thế hỗn loạn ấy nửa năm, tuyệt nhiên có ý ̣nh tự tử để giải thoát cho bản thân, ta phải tồn tại bằng mọi giá. Càng vào mùa đông rét lạnh, càng khó kiếm thức ăn bỏ bụng, lúc đó ba ngày có gì bỏ bụng, ta biết ta thực thảm hại, tiểu tử tay chân gầy gò, đen đúa, bẩn thỉu, tóc tai bù xù, nhem nhuốc… từ trong hốc tường nhìn ra ngoài, bất lực nhìn cái chết từ từ tiến lại. Chung quy mệnh trời khó cưỡng, Đại Tướng Quân giết ta, thời tiết lạnh giá và cái bụng đói ̀n cào sẽ thay lão làm điều đó. Số phận của một hoàng tử sinh ra trong nhung lụa, xem chừng cũng thật bi đát.

      Đồng tỷ, nàng từng nói lần đầu nhìn thấy ta, nàng nghĩ trong hẻm lại là một hài tử, có hài tử nào lại có ánh mắt sáng rực và sắc lạnh như dã lang núi, tựa như hòn lửa nóng rực làm băng tuyết tan chảy.

      Tiểu nương ngây ngô mặc áo bông đỏ, rất tự nhiên mỉm cười giữa tình đời lạnh mỏng;

      “Tiểu tử, trời lạnh lắm, sao đệ lại ngồi đây?”

      Chiếc ô nhạt màu, nàng nghiêng hẳn về phía ta, cúi xuống che tuyết lạnh bắt đầu gấp gáp thổi, mặc tuyết rơi trắng đọng đầy bím tóc, hơi lạnh giá khiến gò má trắng mịn ửng hồng như phù dung buổi sớm.

      “Cha nương đệ đâu rồi?”

      Thanh nàng như tiếng chuông chùa trong sương sớm,leng keng dao động vào từng ngóc ngách trong tâm hồn.

      “Chết rồi!”

      Mẫu phi vì đảm bảo cho an toàn của ta, cũng bị ép đến tự tận, nghe nói trong hoa viên phụ hoàng thích nhất, mẫu phi dùng chính mảnh lụa đầu tiên được tứ ban, kết thúc cuộc đời.

      “Đứa nhỏ đáng thương!”

      Nàng hơi chau mày , xoa xoa mái đầu rối bù của ta, cảm thán.

      Ta tuy lúc ấy mới là một tiểu hài tử, nhưng tình thế buộc con người ta phải trưởng thành từ sớm, nhưng phụ hoàng luôn bắt bọn ta ghi nhớ, Diệc thái tổ minh thần võ, con cháu Diệc gia tuyệt được phép uốn gối trước lũ đê hèn. Vậy nên lưu lạc nửa năm, ta chưa từng nhận ra, tình cảnh của bản thân có biết bao nhiêu đáng thương, cho tới khi gặp nàng.

      Nước mất, nhà tan, phụ hoàng bị chém chết ngay giữa chính điện, nhục nhã thay cho một đấng quân vương, máu bắn xa ba thước còn hoen ố ở đó; xác mẫu phi còn troe trong hoang viên, tam hoàng huynh hoàng tỷ chịu khuất phục cũng chết thảm, hồn chưa tiêu tán; hoàng hậu nương nương còn biết sống chết thế nào… Lão thiên a, ta mới chỉ là hài tử 9 tuổi, người bắt ta chịu thứ đau khổ gì đây?

      Trong lúc đó, ta chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là bằng mọi giá phải sống, ta phải tồn tại thay cho mấy chục con người đó…

      Ta òa khóc, để bấu víu vào hy vọng duy nhất lúc ấy, là nàng:

      “Tỷ tỷ, ta còn người thân nào khác, tỷ tỷ, ngoài này thật lạnh, cứu ta…”

      “Ngoan ngoan…đừng khóc, tỷ đưa đệ ra khỏi đây, nào đứng khóc, nam nhi đại trượng phu được khóc…”

      Ta nhào vào lòng nàng khóc nháo, cũng tính là ngược lại với di huấn của tổ tiên, ta giả bộ ủy khuất trước nữ tử xa lạ. Tự tôn phải thứ có thể so đo trong cảnh cơ hàn, giữa cảnh này, tự tôn thật xa xỉ.

      Y phục nàng mềm mại ấm áp, phảng phất mùi thảo mộc, mùi hương dịu dàng mùi gì như hương quế… bàn tay chằng chịt vết xước vỗ về ta:

      sao rồi, đừng khóc nữa…”

      “Tỷ tỷ, đừng bỏ mặc ta được ? Cầu tỷ… ai cần ta nữa…”

      “Ngoan ngoan, ai cần đệ, ta cần, tiểu hài tử… đừng khóc, chúng ta về nhà …”

      Ta quệt nước mắt, nghẹn ngào:

      “Tỷ nói thật chứ?”

      Nàng xoa đầu ta, nữ nhân vẻ yếu đuối nhưng lại có sự quả quyết đến thế:

      “Lăng Thỉ Đồng ta chưa bao giờ hứa suông, tiểu tử, mặc kệ đệ ở đây? Ta làm được!”

      Gió đông se sắt phủ kín trời, dọc ngang nền xám xanh là mây đen vần vũ… con hẻm vắng người, nàng cầm ô dắt tay tiểu khất cái lôi thôi về nhà…



      “Đệ tên gì?”

      Nàng hỏi ta, nhưng ta thể nói ta tên Diệc Hàm Thư, cái tên này được Đại Tướng Quân bố cáo khắp nơi để lùng sục tung tích.10 vạn lượng hoàng kim treo cái tên ấy.

      “Đệ có tên!”

      “Vậy để ta nhờ cha đặt tên cho đệ!”

      Cha Thỉ Đồng là đại phu bình thường, gia cảnh bình thường, có lẽ cũng sẽ dư dả hơn một chút, nếu ông cứu nhiều người nghèo như thế. Sân nhà nàng nhỏ xíu, có lẽ ba bốn ngôi nhà của Lăng đại phu cũng chỉ lọt thỏm trong hoa viên nhỏ nhất ở hoàng cung. Nhưng ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy khoảnh sân ấy lúc nào cũng đầy ắp người, tiếng ho nặng nhọc, mùi nôn nao và mưng mủ phảng phất, cha nàng hết trái lại phải, cứu chữa từng người, mà vẫn cười sảng khoái

      Kì quặc, hoàng cung pha tạp với quan trường trở thành một vũng lầy đầy ô uế, nhìn thôi cũng thấy bẩn con mắt. Vậy mà ở khoảnh sân gạch mòn vẹt này, ai cũng trong sạch như thánh hiền.

      Cha nàng nói:

      “Đồng nhi, mọi đứa trẻ đều cần dưỡng dục tử tế, phải búp bê vải mà nói muốn nuôi là nuôi, muốn bỏ là bỏ, hiểu ? Đã cưu mang nó, phải chiếu ́ nó cho tốt!”

      Rồi cha nàng nhìn ta, thở dài:

      “Đứa nhỏ đáng thương! Con có tên sao?”

      ạ!”

      “Đồng nhi nhặt con vào ngày Tiểu Tuyết, vậy con cũng gọi là Tiểu Tuyết được ?”

      Từ ngày hôm đó, ta gọi là Tiểu Tuyết!

      Nương nàng nghe tình cảnh của ta, len lén quay mặt vào trng, gạt lệ mấy lần.

      “Đồng nhi, Tiểu Tuyết, giờ hai đứa là tỷ đệ, nhớ chăm sóc lẫn nhau!”



      Cha nương nàng đến độ trung niên mới có một nữ nhi,17 tuổi nhưng vẫn luyến tiếc chưa muốn gả .

      Ngày ngày, nàng thay cha mang giỏ vào rừng hái thuốc, rồi mang về sao khô, phơi khắp sân sau, hái thuốc trong rừng mọc đầy quế, nên cơ thể nàng luôn phảng phất mùi hương ấm áp dân dã đó.

      Ta thể nhớ rõ ta thích nàng từ lúc nào, có lẽ từ khi nhìn nàng chăm chú cắt mỏng từng cành khô, hai bàn tay chằng chịt vết xước do cành khô cứng, cả vết dao xước ngang dọc, tầng mồ hôi rịn trán lộ vẻ chật vật nhưng hề than vãn.

      “Đồng tỷ , đau lắm đúng ?”

      Ta đau lòng thổi lên bàn tay chằng chịt vết xước của nàng. Trái lại, Thỉ Đồng chỉ cười:

      “Vô duyên vô cớ bị bẻ về, rồi bị chặt ra từng mảnh, là những nhánh cây này đau, chúng chưa kêu thì tỷ kêu cái gì?”

      Ta đồng tình kháng nghị:

      “Cỏ cây là cỏ cây, chúng là vô tri!”

      Nàng cười nhẹ nắm lấy đôi tay nhỏ thoa thuốc cho nàng, thì thầm:

      “Tiểu Tuyết, đời này, có gì là vô tri!”

      Thấy ta nhất ̣nh phục, nàng nhẹ nhàng nói:

      “Nhìn này!”

      Nàng với một nhánh cây còn tươi, đưa lưỡi dao sắc bén cứa một đường, ngay lập tức, dòng nhựa sống chưa cạn ứa ra, đọng thành giọt trắng sữa rỉ ra từ vết thương. Rồi rất nhanh, nàng làm điều tương tự với ngón trỏ của mình, giọt máu đỏ tươi cũng trào ra nhanh như nhựa sống.

      “Tỷ làm cái gì vậy?”

      Ta cuống quýt, còn nàng thong thả đưa tay lên miệng, ung dung mút ngón tay:

      “Đều là thương tổn thể xác, có ai lại đau? đặt mình trong hoàn cảnh của đối phương, vĩnh viễn biết được nỗi đau của đối phương. Những kẻ muốn thương tổn người khác đều là những kẻ nghĩ tới việc, một ngày nào đó, thương tổn ấy sẽ đến với chính mình…. Cha nói như vậy đấy!”

      Giờ thì ta nghĩ, có lẽ, lý lẽ đơn giản ấy của tiểu nương như nàng là điều mãi tới lúc bị ta chém chết giữa chính điện, Đại Tướng Quân mới ngộ ra.



      Có thể bắt đầu từ những chiều mùa xuân, nắng êm ái như mật ngọt, cùng nàng lên núi nhặt hoa quế vàng, gian thơm mùi hoa quế ngào ngạt, Thỉ Đồng cười vang tung cánh hoa vàng óng. Thỉ Đồng rất thích hoa quế, còn ta lại rất thích ngắm nữ nhân vận thanh y giữa rừng hoa vàng, trông đẹp như một giấc mơ.

      Ta từng thắc mắc. biết tình cảm ta dành cho nàng là gì, nếu là biết ơn, thì nó chỉ gói trọn trong ngày tiểu tuyết năm đó, nếu là tình tỷ đệ thì tâm ta làm sao lại rung động khi mỗi khi thấy nàng cười, đau xót khi thấy nàng bị thương, ta từng tự hỏi như vậy!

      “Tiểu Tuyết, đệ bần thần gì vậy?”

      có, chỉ là… hoa quế đẹp quá!”

      “Phải… cứ mùa xuân đến thì có cơ man là hoa quế… biết ở đây có bao nhiêu hoa quế nhỉ?”

      “Đệ cũng biết, chắc phải đến hàng vạn ấy…”

      “Ừ, phải đến hàng vạn…”

      Nàng ngẫm nghĩ gì đó, rồi bật reo lên:

      “Đúng rồi, sau này tỷ sẽ trồng một cây quế trước nhà, tới khi nào tóc bạc da mồi, vào ngày cuối cùng của cuộc đời, tỷ sẽ đếm hoa quế rơi cho tới khi xuống hoàng tuyền!”

      “Tỷ thật là, chắc gì ngày cuối cùng trong đời tỷ đã là mùa xuân? Hoa quế vàng chỉ nở vào mùa xuân thôi đấy!”

      Thỉ Đồng bướng bỉnh đầy quả quyết:

      “Chắc chắn là như vậy, từ giờ tới lúc ấy, tỷ sẽ cầu xin ông trời, chắc chắn lão thiên cũng đồng ý thôi!”

      “Ừ, năn nỉ như vậy chắc lão thiên cũng sẽ đồng ý! Vậy ngày đó, đệ sẽ đếm cùng tỷ nhé!”

      “Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đếm, nhưng Tiểu Tuyết này, đó là ‘ngày cuối cùng’ của tỷ, phải của đệ, sau ngày hôm đó, đệ phải bước tiếp thật lâu nữa, hiểu ?”

      Sau ‘ngày cuối cùng’ của nàng, ta phải bước tiếp một mình sao? , Đồng tỷ, có chuyện đó đâu, bởi như vậy sẽ vô cùng tịch mịch.



      Nàng biết trăm loại cây cỏ, hiểu được thiên ngôn vạn ngữ của hoa cỏ, nếu được học chữ, đọc sách thuốc, nàng chừng sẽ trở thành một nữ đại phu giỏi. Nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, nữ nhân được phép học chữ.

      Cha nàng dạy chữ cho ta, dạy ta đọc sách, mỗi lần học bài, nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ cùng ghen tị của nàng, ta đều hỏi:

      “Nếu cha dạy tỷ, đệ sẽ dạy tỷ! Được ?”

      Nàng đỏ bừng mặt như bị nhìn ra ý đồ gì xấu, lắc lắc đầu:

      được, phép tắc là phép tắc!”

      Phép tắc!

      Ta biết nên giận cái gì, giận cái phép tắc vô hình kia, hay giận nữ nhân hữu hình trước mặt này.

      Đồng tỷ nghiêng nghiêng đầu, nàng nghịch bím tóc, thì thầm:

      “Tỷ thích nghe đệ đọc bài, Tiểu Tuyết đọc cho ta nghe !!!”

      Cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm lại năm, mùa xuân ngắm hoa quế vàng; mùa hạ đem lê trắng và dâu rừng lóng lánh như ngọc bích thả xuống giếng mát lạnh, nhấm nháp dư vị chua ngọt đọng nắng, ngắm sao Ngưu Lang trời; mùa thu lá rụng kín sân, gom lá nướng khoai, khói ám đến đen cả mặt; đông tới hứng tuyết đầu mùa, nấu tan pha trà nóng nghe nương nàng kể đồng thoại…



      Nàng gả hơn một năm, Lục gia mới đồng ý cho nàng về nhà thăm cha nương. Lục Ký Tường nàng gả cho là một kẻ bất tài vô dụng, hắn suốt ngày lê la ở đổ phường, dốc cạn túi mới về, thì thâu đêm suốt sáng ở kĩ viện, chẳng chốn yên hoa liễu hạng nào biết. Lục mẫu nhanh nhanh cưới về một nàng dâu, ́t để trông coi tửu lâu, cật lực kiếm bạc về nuôi kẻ đốn mạt kia.

      Hơn một năm, Thỉ Đồng giống như cây leo gặp nắng hạn, nàng gầy nhiều quá, hai hốc mắt trũng sâu tiều tụy mệt mỏi, thoáng thấy ta, nàng cúi đầu, vô thức kéo ống ta áo che những vết bầm tím xước dài dọa người. Tên khốn khiếp đó đánh đập nàng.

      Nụ cười vô tư rộ lên như hoa quế ngày nào giờ tàn phai như phù dung đã cuối ngày còn gặp mưa. Đôi mắt chăm chăm nhìn xuống đất, như sợ bị trách mắng điều gì, tưởng như gió đổi chiều, hơi lớn hơn một chút, cũng có thể thổi nàng vỡ tan.

      Chúng ta nửa lời cũng nói, ta cúi mặt ́ gắng di dời chú ý vào thảo mộc trong tay. Trong khoảng sân trống trải, thanh nàng thở dài tựa như tiếng đàn thê lương ngâm khe khẽ.

      Đêm hôm đó, trước dịp Trung Thu hai ngày, cả đêm nàng ôm nương khóc, Đồng tỷ như muốn trút sạch những ấm ức, ủy khuất, nàng co mình trốn trong lòng nương như tiểu nữ nhi khi xưa. Ta đứng ngoài cửa, cũng tịch mịch thức trắng một đêm, ngắm mảnh bạc sáng rỡ thanh bình, mà tâm tư như bị ai cào cấu.

      Nàng chỉ được ở lại tới hết Trung Thu, nhưng ngay ngày hôm sau, ta sẽ phải lên đường. Cái hẹn ta chờ suốt sau năm đã đến. Nhưng có lẽ, nếu Thỉ Đồng về thăm nhà, ta cũng chẳng gấp gáp đến thế, chần chừ ở lại lâu hơn, ta nghĩ có thể khống chế ý nghĩ muốn giết chết ai đó họ Lục.

      Sáng sớm khởi hành, vậy mà khi liếc nhìn vào sân sau, ta đã thấy nàng đứng đó, ngơ ngác như con nai nhỏ vô phương vô hướng.

      Nàng tìm gì vậy?

      “Nương, Tiểu Tuyết chưa dậy sao?”

      “Á! Sáng sớm chắc nó lên đường rồi, nghe nói nó tìm ra tông tích người thân, muốn dò hỏi xem sao!”

      Nàng cụp mi, nhỏ giọng:

      “Vậy ..ạ!”

      Nàng tìm ta à?



      Sáu năm trước, khi mẫu phi và hoàng hậu nương nương giúp ta trốn ra khỏi cung có dặn dặn lại:

      “Thư nhi, Trung Thu năm con 15 tuổi, nhất đinhk phải đến chùa Hoàng Đan ở thành Bắc. Nhớ cho kĩ, con bằng mọi giá phải bảo trọng, Diệc Hàm Thư nhất ̣nh phải sống sót, long mạch của Diệc gia tuyệt đối thể đứt trong tay chúng ta! Thư nhi, con phải sống!”

      Mẫu phi ta là biểu tỷ của hoàng hậu nương nương, cùng nhau lớn lên, cùng được gả vào cung. Khi mẫu phi qua đời, hoàng hậu nương nương kiên cường đối mặt với sách nhiễu của Đại Tướng Quân. Những năm gần đây, tham quan sách nhiễu, ôn dịch hoành hành, vốn là mưa thuận gió hòa, nhưng do tiền đê điều bị cắt xén nên lụt lội hạn hán khắp nơi, Đại Tướng Quân là một võ tướng thô lỗ, luận về mưu hèn thì vô số, thuật trị dân lại thể bằng phụ hoàng, khiến bách tính phẫn nộ. Đại Tướng Quân có gan giết thiên tử, nhưng chưa có gan ngồi lên ngai vàng, chỉ dám đứa hoàng biểu thúc bất tài của ta lên làm bù nhìn đế vương, sáu năm vừa đối phó bên ngoài, vừa phải đối phó với Ngoại công ta và quốc cữu, xem ra cũng chẳng dễ chịu gì.

      Từ trấn hết một ngày đường mới đến chùa Hoàng Đan, ta giả làm một khất cái để tiện bề nghe ngóng.

      Quả thực vừa đến nơi đã hay tin hoàng hậu nương nương ở đây, ta liền giả vờ bệnh ngất ở cửa, được tăng ni trong chùa thương tình đưa vào nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi một lát, ta nhằm lúc hoàng hậu nương nương bái phật, tựa ở cửa hát:

      “Con thỏ con, con thỏ con ngốc nghếch

      Trái phải trốn con cáo già,

      Kết quả vẫn là con thỏ ngốc bị bắt

      Thỏ cam lòng dắt theo em gái

      Cùng vào cửa hang hát khúc nghi gia…”

      Ta thề rằng đó là bài hát ngốc nghếch, khó nghe nhất trần đời, nhưng mẫu phi phải nhạc sư, người tự nghĩ ra bài hát đó rồi hát cho ta nghe, ai có thể biết, nhưng biểu muội thân thiết nhất của người nhất ̣nh biết.

      Quả nhiên hoàng hậu nương nương sai người gọi ta vào, người ngồi sau rèm thêu hoa sen hỏi vọng ra:

      “Này tiểu khất cái, ai đã dạy ngươi hát bài này?”

      “Tâu hoàng hậu nương, là nương tiểu nhân dạy!”

      “Nương ngươi tên là gì?”

      “Tâu hoàng hậu, là Tuyết Thố!”

      Mọi người chung quanh nghe rồi bật cười, nhưng hoàng hậu cười, người hỏi tiếp:

      “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi!”

      “Hồi nương nương, tiểu nhân mới 15”

      Hoàng hậu nương nương im lặng hồi lâu; ta quỳ mặt đất, mồ hôi rịn ra ngừng. Mẫu phi ta khuê danh là Nguyệt Tuyết, nhưng từ nhỏ, hoàng hậu thường gọi người là Tuyết Thố, phụ hoàng cũng thích gọi như vậy.

      Ngừng một lúc, người mới lên tiếng:

      “Ta rất thích bài hát này, người vào trong chép lại cho bổn cung!”

      “Tuân mệnh!”

      Một tiểu công công dẫn ta vào gian nhà sau miếu, an bài giấy bút rồi lui , ta chờ ở đó, tâm tình đầy sốt ruột. Tới lúc hoàng hậu nương nương bước vào..

      Ta bật dậy, nhìn dung mạo nhiều phần giống mẫu phi quá ́ mà chạnh lòng, xúc động, nhiều năm qua, hoàng hậu nương nương còn vẻ tươi trẻ khi xưa nhưng phong mãn của bậc mẫu nghi thiên hạ thì chẳng hề mờ , trái lại, người giống như đóa hải đường cao ngạo, càng lúc gần tàn càng cứng cỏi phô hương sắc.

      Người trân trân nhìn ta, môi run rẩy, nữ nhân lí trí quên khép chặt cửa, rồi mới thốt lên:

      “Thư nhi… ta cứu được Tuyết Thố!”

      ngờ lời đầu tiên, hoàng hậu nương nương lại thốt lên lời này, dường như cái chết của biểu tỷ thân thiết hằn thành chấp niệm trong lòng người.

      “Di nương!”

      Hoàng hậu nương nương ôm chặt ta nức nở, đồng thời lẩm bẩm như người mê sảng:

      “Thư nhi vẫn an toàn, nó vẫn an toàn, Bệ hạ, Tuyết Thố, Thư nhi vẫn an toàn, Diệc gia sẽ đòi lại giang sơn!”

      Nữ nhân mạnh mẽ cầm cự trong cung cấm hỗn loạn chừng ấy năm, nhanh chóng gạt bi thương, nghiêm mặt:

      “Thư nhi, nghe di nương nói đây, giờ đã đến lúc con cáng đáng mọi việc, ta muốn con đến ải Sương Lâm phía Tây Nam, gặp cữu cữu của con làm tướng quân ở đó.



      Khi ta trở về, Đồng tỷ đã quay lại Lục gia, đứng trong khoảng sân quen thuộc, ta tìm kiếm bóng hình nàng, ngửi mùi thảo mộc ấm áp bảng lảng, cảm nhận ngày tháng ở đây mau như một giấc mơ trưa, Cửu hoàng tử Diệc Hàm Thư nằm mộng thành Tiểu Tuyết, giấc mơ tươi đẹp có Tiểu Tuyết, có rừng quế vàng, nhất là có nàng và cuộc sống êm đềm vướng bận.

      Mộng đã tỉnh, Tiểu Tuyết lại quay về là Diệc Hàm Thư, gánh vác trọng trách giang sơn.

      Ba ngày sau, Tiểu Tuyết lạy tạ ơn cưu mang của phu phụ Lăng đại phu, lên đường đến đoàn viên với thân nhân thất lạc.



      Cữu cữu ta trấn giữ ải Sương Lâm, muốn trở về kinh thành nhất ̣nh phải qua Hồng Tùng thành. Đại Tướng Quân tìm trăm phương ngàn kế, tập trung binh lực ngăn cữu cữu ta về kinh cứu giá. Ta giả làm khất cái đến Hồng Tùng thành, tận mắt thấy cảnh quan binh, quân sĩ còn nhiều hơn bách tính, tất cả tập trung ở Hồng trại, cả một đại quân, lại có tiếp viện bất cứ lúc nào cữu cữu ̣nh dấy binh.

      Mang tín vật đến ải Sương Lâm, cữu cữu ta vừa gặp đã nắm vai ta, câu đầu tiên cũng giống như hoàng hậu nương nương:

      “Thư nhi, ta cứu được Tuyết Thố!”

      Ta theo cữu cữu học nghệ, học binh lược, cầm quân, sống như một quân gia. Nghe nói trong lúc ấy, ôn dịch hoành hành ở những vùng trấn nghèo, cha nương Thỉ Đồng cũng nhiễm bệnh qua đời lúc đó. Ta mường tượng cảnh khoảng sân nhỏ nhà nàng la liệt người bệnh, có lẽ cha nương nàng nhiễm bệnh trong lúc đó.

      Nhiều năm lưu lạc, ta rèn luyện được tính nhẫn nại, biết được việc cữu cữu hễ động binh thì đều bị Hồng trại đàn áp, như vậy phải tiêu diệt được Hồng trại, Nguyệt tướng quân mới có thể tràn qua Hồng Tùng thành. Ta lại làm một khất cái, trà trộn vào Hồng Trại, xin đảm nhận chân phụ bếp, chạy việc vặt. Nếu đầu độc Hồng trại ngay bây giờ, chỉ sợ rút dây động rừng, ta ẩn nhẫn bào chế độc dược đơn giản từ trà, chế độc ngay trong mắt người khác, trộn vào canh, nước uống, thuốc của quân sĩ, liều lượng ban đầu cực nhỏ, gần như có ảnh hưởng gì, sau tăng dần từng ngày… ta kiên trì nửa năm đợi thời cơ như đợi thứ quả khó chín, tới ngày hẹn ̣nh, cữu cữu bất ngờ động binh, tướng sĩ Hồng trại chưa kịp đắc ý, ta đã hạ độc một lượng lớn chưa từng có, độc dược tinh chế hơn nửa năm..

      Hồng trại … ai thoát, chẳng kịp báo tin.

      Khi cữu cữu đem quân tới, cửa trại vừa mở ra, cả doanh trại rừng người chết la liệt, ta đứng giữa khoảng sân vắng, mặt đổi sắc, chỉ nhàn nhạt thở dài.

      Cữu cữu nói trong lúc ấy, trông ta thực đáng sợ, giống như dạ xoa thấy xác người tanh hôi…

      Ta cùng cữu cữu một đường đánh về kinh, Ngoại công cùng quốc cữu trong triều thầm rút rỗng ngân khố, khiến Đại Tướng Quân điêu đứng…



      18 tuổi, ta trở về hoàng cung, bước chân vào đại didenj, giết Đại Tướng Quân, phế hôn quân, trảm phản tặc, xử tham quan… rồi..đăng cơ. Làm xong từng ấy việc, cầm được ngọc tỷ trong tay, ta cũng chỉ thở dài.

      Kỳ thực ra nghĩ, phụ hoàng vốn rất minh, nếu trị vì thiên hạ thêm vài năm nữa cũng tốt, ta nếu so được với tiền nhân, thì chí ít cũng nên để lại cho hậu bối một giang sơn quá rách nát.

      Vậy là sau năm đó, ta bận bận rộn rộn dập tắt ôn dịch, điều quân sửa đê điều, điều chỉnh thuế, chém bớt vài tên quan vô lại cho đỡ tốn cơm… trở thành minh quân được trăm họ mến, quần thần nể phục, làm được như vậy, ta cũng nhẹ nhõm phần nào, hào phóng ngồi long ỷ mà thở dài mấy tiếng.

      Coi như thành toàn được tâm nguyện cho phụ hoàng cùng mẫu phi, hoàng hậu nương nương, ngoại công, quốc cữu….cùng lão bách tính…

      Chỉ còn tâm nguyện của ta…

      Ai sẽ thành toàn?

      Hả? Thỉ Đồng?!



      Ta bắt đầu mở lại khoa cử, chọn cho quốc gia vài nhân tài, trực tiếp chấm bài. Thẳng đến lúc bắt gặp một bài lem nhem, chữ nghĩa lủng củng, xiên xẹo, y như cầm bút bằng răng mà nguệch ngoạc, ý văn thô thiển, sáo rỗng. biết kẻ to gan nào dám nhận bạc để lén nộp cả cái ngữ này. Lúc đó, ta bắt gặp hàng chữ : “Lục Ký Tường, trấn Cải .”

      Tâm tình phát hỏa bỗng như ngọn đuốc cháy bùng bùng bị ném vào chậu nước, tiếp sau đó là sự ghen tị xấu xí mà một quân vương nên có lại trào ra. Thứ mà thiên tử như ta muốn nhất lại bị tên vô dụng này cướp mất

      Vừa ̣nh nâng bút gạch một nhát, ta lại chần chừ, cuối cùng ta đành phái người dò la tin tức.

      Nghe thuộc hạ thân tín báo cáo, ta phải vận hết khí lực từ thời bú sữa tới giờ mới tru di tam tộc nhà họ Lục kia. Trẫm sợ giết người vô tội, chỉ sợ trong tam tộc nhà hắn có Lăng Thỉ Đồng; được, trẫm nhẫn. Từ khi cha nương nàng xuống suối vàng, hắn càng xử tệ với nàng hơn. Nhất là trong lúc đói kém, tửu lâu làm ăn sa sút, Đồng tỷ càng lúc càng vất vả. Hơn nữa, 4 năm làm dâu, nàng chưa hề sinh hài tử, đối với nữ nhân, đó là tử tội có đất dung thân.

      Càng túng thiếu, Lục Ký Tường càng tệ bạc với nàng

      Nếu lão công công theo hầu liều mình vội vàng ngăn lại, ta đã giận đến mức ném cả ngọc tỷ.

      Ta đường đường là cửu ngũ chí tôn, lại bước qua phép tắc, đành cắn răng dùng tay trái nguệch ngoạc cho hắn một bài đủ để đỗ thám hoa.



      Hắn đỗ thám hoa. Bài được đọc ở giữa chợ trấn Cải , ai nghe cũng khen nức nở, phi… khen cái tổ tông nhà hắn.

      Đầu óc mụ mị vì rượu, Lục Ký Tường hề nghi ngờ gì, vẫn nghĩ bản thân tài giỏi, ung dung nhậm chức, đem cả nhà lên kinh. Ta phong cho hắn chức quan ở bộ Lễ, to chả nhỏ, bổng lộc lại nhiều. Nhưng ta ngờ hắn lại ngu xuẩn thế, ngay cả công việc đơn giản như vậy cũng làm xong, ta lại phải thầm cho người theo sau sửa lại, thỉnh thoảng lập cho hắn vài công trạng, hắn nhận hối lộ cũng cắn răng nhắm mắt bỏ qua. Chỉ mong chức quan của hắn đủ lớn để thiên tử giá lâm ghé thăm.

      Ai cũng nói Hoàng thượng sủng ái Lục đại nhân, vua hiền tôi trung thật hết chỗ chê, xã tắc được nhờ. Phi, ta khinh, ta sủng ái là phu nhân nhà hắn, phải tên thối tha mặt dày này. Nhìn Lục Ký Tường đứng trong đại điện, con mắt nhỏ xíu ngà ngà say, giọng nói lè nhè, trẫm chỉ muốn cuộn tấu chương tát cho mấy cái.



      Hơn nửa năm, Lục Ký Tường đã lết tới tam phẩm, ta nhân tiết Trùng Cửu giá lâm tới Lục phủ. Vừa nhìn thấy tấm biển sơn son thếp vàng to tướng, nghê đá oai vệ, gia nhân đứng dài hai hàng phô trương là xốn con mắt.

      “Hoàng thượng giá lâm!”

      “Hoàng thượng vạn tuế!”

      “Các khanh gia bình thân!”

      Ta phất tay áo, phong thái điềm tĩnh nhất có thể, an nhine nhìn quanh một vòng, vinh hoa phú quý trẫm đã cho rồi, liệu mà đối xử với người của trẫm cho tốt. Thỉ Đồng đứng tít đằng xa cùng chúng gia nhân, sắc mặt trắng như bột giấy.

      “Mời hoàng thượng vào trong an tọa!”

      Khi lướt qua nàng, Thỉ Đồng dám ngẩng đầu.

      Lục Ký Tường lần lượt giới thiệu từng người:

      “Tâu hoàng thượng, đây là gia mẫu!”

      “Lão thân tham kiến hoàng thượng!”

      Lão phụ nhân đầu bạc giả vẻ hiền từ khấu kiến, hóa ra đây là lão tinh thích nhất là hạch sách nàng, hắt nguyên chậu nước rửa chân vào mặt nàng. Ta nhìn vẻ đon đả, khúm núm mà nghiến suýt mẻ răng.

      “Đây là muội muội Lục Ký Tuyên!”

      “Dân nữ tham kiến hoàng thượng!”

      Lục Ký Tuyên vừa tròn 17, yểu điệu như hoa sen, duyên dáng thi lễ, thể phủ nhận, đây đúng là một tiểu mĩ nhân. Mặt hoa da phấn, mày liễu mắt phượng, đuôi mắt còn có nốt ruồi nhỏ, vóc dáng mảnh khảnh băng cơ ngọc ́t, nhưng ngặt nỗi ánh nhìn đứng đắn, nhìn thấy hoàng thượng đã nổi dã tâm muốn trèo lên long sảng, dưới mười lần liếc mắt buồn nôn.

      “Miễn lễ, miễn lễ!”

      Lục Ký Tường đưa mắt nhìn Lục lão phu nhân, cười thầm, chừng ta chẳng cần ngỏ ý, tự hắn sẽ dâng muội muội cho ta.

      “Còn đây là bình thê Tống Như Hoa, tam thê Liễu Phỉ Thúy!”

      Tên khốn khiếp này cũng nhanh thật, một hơi đã nạp hai bình thê xinh đẹp làm lẽ.

      Ta ́ tình giả vờ hiểu:

      “Bình thê? Tam thê? Chẳng hay tôn phu nhân nhà khanh gia…?”

      “Chuyện này..”

      Năm người Lục gia đưa mắt nhìn nhau, vẻ hổ thẹn giấu diếm. Phi, các người thì có gì cao quý. phải vì Đồng tỷ, ta có cho ngươi chức quan tốt như thế ? gả cho kẻ bất tài như ngươi, nàng mới nên hổ thẹn

      Lục Ký Tường hắng giọng, gọi ra cái tên mà ngoài ta ra, ta muốn tên đê tiện như hắn gọi:

      “Thỉ Đồng!”

      “Dạ?”

      Nàng đáp rất nhanh.

      “Mau khấu đầu ra mắt hoàng thượng!”

      “Dạ!”

      Nàng làm theo từng lời như vô thức, thanh đáp đều đều nghe ra cảm xúc:

      “Dân nữ Lăng Thỉ Đồng tham kiến hoàng thượng!”

      “Bình .. thân!”

      “Tạ………………….hoàng thượng?”

      Nàng vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy ta, Đồng tỷ tái mặt, trân trối nhìn ta đầy sững sờ, nàng ngập ngừng, rồi lắp bắp:

      “Ngươi? …ngươi?”

      Bốn mắt giao nhau, ta biết giải thích thế nào cho đủ

      Lục gia tròn mắt, giật mình, Lục Ký Tuyên trấn tĩnh lại trước tiên, vội vội vàng vàng bật dậy, tiến tới vung tay thị uy tát mạnh vào mặt nàng.

      “Đây là chỗ tiện nhân ngươi được nói sao?”

      Thanh khô khốc vang lên, ta theo phản xạ ̣nh đứng dậy, thị vệ thân tín thường xuyên dò la tin tức cho ta vội vàng ngăn lại. Y nắm vai ta, thì thầm liều ngăn cản:

      “Hoàng thượng!”

      Ta níu vào ghế đến mức ngón tay trắng bệch như sắp long ra, vậy mà vẻ mặt vẫn phải giả vờ bình tĩnh, nhẫn nhịn nghe lũ đê tiện nhục mạ người ta thương nhất. Ta là quân vương, cũng chống nổi hai từ phép tắc.

      “Đúng là biết phép tắc!”

      Nàng lại cúi đầu thật thấp, run rẩy cam chịu hết thảy:

      “Tướng công bớt giận, Thỉ Đồng ngu muội, cầu xin hoàng thượng khai ân!”

      sao!”

      Lục Ký Tường sẵng giọng:

      “Cút xuống dưới!”

      “Dạ!”

      Ta nhìn theo bóng hình tiều tụy mà sát ý nhất thời nổi lên… Thỉ Đồng, ta cam tâm, ta cam tâm làm hoàng thượng để nàng quỳ lạy, trong khi kẻ bạc tình vong ơn này lại là tướng công của nàng, như vậy quá bất công!



      Ta quay lại Lục gia lần nữa, để tránh ý muốn thảm sát người, bù lại, ta cử thêm nhiều người trà trộn vào Lục phủ chiếu ́ nàng.

      Đông qua xuân sang, tiết Thanh Minh đến, ta lén ra khỏi cung, cải trang thành khất cái về trấn cũ tảo mộ, thăm cha nương nàng.

      Thỉ Đồng chôn cất họ rừng quế, đương tiết xuân, cả vòm trời xnah ngát nhợt nhạt phủ một màu vàng ươm lấp lánh… ta cúi đầu, vái lạy ân công.

      Gió thổi xào xạc, mùi đất ẩm phảng phất quen thuộc, ta nhìn tấm bia gỗ hồi lâu, chợt nhận ra bia mộ nương nàng ướt một mảng. Chưa kịp thắc mắc thì đã nghe tiếng bước chân người tới. Ta đành tạm trốn vào đám cây ven đường.

      Sau tiếng bước chân khoan thai, ta thấy Thỉ Đồng mang theo hoa dại tiến lại:

      “Nương, con tìm thấy nhiều hoa lắm này!”

      Đôi mắt đỏ ửng và thanh nghẹn ngào đủ để ta hiểu rừng, nước ướt bia mộ phải nước mưa giữa trời quang. Đó là một cơn mưa khác trong lòng.

      Đồng tỷ trồng hoa ven một cha nương, xong xuôi, nàng phủi tay, đưa cánh tay xanh xao quệt mồ hôi trán. Đồng tỷ ngước nhìn vòm trời cao, cái nhìn thâm u rơi tầng tầng hoa quế vàng, cái nhìn oán trách Nguyệt lão mà năm xưa nàng đã dùng để nhìn tấm giá y, nàng nhìn như thể sẽ chẳng bao giờ thấy ánh sáng mặt trời nữa…

      Rồi, giữa hai ngôi mộ, Đồng tỷ nằm xuống, đếm:

      “Một…hai……..ba…”

      Nàng đếm hoa quế rơi, Thỉ Đồng đếm hoa quế rơi

      … “vào ngày cuối cùng của cuộc đời, tỷ sẽ đếm hoa quế rơi cho tới khi xuống hoàng tuyền”…

      Thỉ Đồng, chẳng lẽ nàng muốn………………..



      Ngày tiểu tuyết của 11 năm trước chắc cũng giống thế này, mưa tuyết trắng trời và cái lạnh thấu xương, trong tẩm cung ấm áp, trong hơi trầm hương ngào ngạt, ta đứng bên long sàng nhìn tiểu nữ tử sợ sệt đến phát run, dung mạo đáng như họa mị đầy căng thẳng…

      Hoàng thái hậu nương nương nghĩ hậu cung thể bỏ trống lâu hơn. Trước khi mở đại hội tuyển tú, người nạp trước biểu muội Nguyệt Tình, nữ nhi nhà cữu cữu ta làm phi tử. Ta khoanh tay thở dài, Nguyệt Tình biểu muội mới 14 tuổi.

      Ta vỗ vỗ đầu nàng, trấn an:

      “Đừng sợ!”

      Thở dài thêm tiếng nữa, ta bỏ nội phòng ra ngoài, rót hạnh hoa tửu hâm nóng uống, tâm tư một mảng vừa thất vọng vừa buồn bực.

      Uống được một lúc, ta nhận ra Nguyệt Tình khoác xong y phục, thập thò ở trướng rèm, vừa tò mò lại sợ sệt.

      “Sao vậy?”

      Nguyệt Tình rụt rè dám nói, ta cũng đến nỗi so đo với tiểu nương, ́ nhẹ giọng hỏi:

      “Sao vậy?”

      Nguyệt Tình cắn cắn môi đào, thỏ thẻ:

      “Hoàng đế biểu ca, Tiểu Tình khiến huynh giận sao?”

      Nguyệt Tình duy trì xưng hô như trước, ý thức được đã gả cho ta.

      Ta bật cười, lắc lắc đầu:

      “Sao ta phải giận nàng?”

      Nguyệt Tình làm vẻ ngạc nhiên, tròn mắt, vẻ khó tin cực kì.

      “Lại sao vậy?”

      Ta hỏi.

      “Hoàng đế biểu ca vừa cười!”

      “Lạ lắm à?”

      Lần này đến lượt ta ngạc nhiên.

      “Hoàng đế biểu ca chưa từng mỉm cười…”

      Ta ngẩn người, thở dài:

      “Thế à!?”

      Nguyệt Tình giống như con chim nhỏ, hễ dạn người là mon men lại gần, cẩn cẩn trọng trọng hỏi:

      “Hoàng đế biểu ca buồn gì vậy?”

      Gương mặt nhỏ bé đầy tò mò.

      “Huynh nhớ một người!”

      “Là một vị tỷ tỷ sao?”

      “Phải, là một vị tỷ tỷ!”

      “Tỷ tỷ ấy có đẹp hơn Tiểu Tình ?”

      “Tiểu Tình lớn lên sẽ là mĩ nữ, tỷ ấy đẹp bằng Tiểu Tình, nhưng với huynh, tỷ ấy là đẹp nhất!”

      Nguyệt Tình giống chim nhỏ lách chách dễ thương, nhận thấy ta chán ghét liền sà lại:

      “Vậy là hoàng đế biểu ca thích tỷ ấy đúng ?”

      “Ừ!”

      “Vậy sap huynh đưa tỷ ấy vào cung? Gia gia nói hoàng đế biểu ca tham nữ sắc, là một minh quân. Nhưng xa lánh nữ sắc thì thể có hậu nhân nha… rất đáng lo ngại..”

      “Ngoại công nói vậy à? Nhưng huynh thể đưa tỷ ấy vào cung được…”

      “Vì sao vậy? Chẳng lẽ…”

      được nghĩ bậy! Tỷ ấy vẫn sống khỏe mạnh. Chỉ là nàng đã gả rồi!”

      “Thì sao!”

      “Thì sao?”

      Nguyệt Tình thản nhiên, ngẩn người một lúc, muội ấy híp mắt, như con mèo giảo hoạt kể:

      “Phụ vương muội cũng là cướp tân nương ngay đêm hoa chúc đó nha!”

      “Nhưng phải làm hoàng đế nên làm những chuyện đó sao? Đó là luân thường đạo lý, là …….phép tắc!”

      Nguyệt Tình nghiêng đầu, thì thầm:

      “Phụ vương nói Hoàng đế sai, chỉ tại lúc đó mọi người đúng thôi. Đế vương vĩnh viễn sai!”

      Ta ngây người nhìn đôi mắt mở to của Nguyệt Tình, lẩm bẩm:

      “Vì Hoàng đế đặt ra phép tắc!! Phải ?”

      Tiểu Tình gật đầu lia lịa.

      Ta cười bản thân mình, phép tắc ngu xuẩn kia…

      “Hoàng đế biểu ca, tỷ ấy có huynh ?”

      “Huynh nghĩ là có!”

      “Ồ! Vậy lần này những sai, huynh tuyệt đối đúng!”



      Tiểu Tình đúng là đứa nhỏ đáng , nói chuyện phiếm một lúc đã buồn ngủ, vừa đặt lưng xuống đã đá chăn ôm gối.

      Ta bước ra ngoài, chưa kịp gọi thị vệ thân tín, y đã lắc mình xuất hiện, vội đến quên cả thi lễ:

      “Bẩm hoàng thượng, có tin từ Lục phủ, Lăng nương snasg nay bị đuổi ra khỏi Lục gia.. giờ thất tung khỏi kinh thành!”



      Tam thê Phỉ Thúy của Lục Ký Tường trước mặt mọi người sỉ nhục nàng, miệt thị phụ mẫu nàng, bàn tay ả vung lên bỗng bị giữ lại, ngừng giữa trung. Thỉ Đồng trước giờ lặng lẽ, cam chịu, đột nhiên vung tay đánh trả, trong hành động vừa là giận dữ, vừa là cay đắng tích tụ bấy lâu. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nàng dường như chưa nguôi giận, xoay tay tát thêm một cái nhanh chóng.

      Phỉ Thúy đối diện với ánh mắt quyết liệt, sợ tới lắp bắp. Thỉ Đồng xoa ̉ tay xanh xao, nhìn quanh Lục gia một lượt, nàng nhìn Lục Ký Tường đầy mệt mỏi:

      “Sáu năm trâu ngựa, đã quá đủ rồi, hôm nay nếu ngươi chịu hưu ta, chính ta sẽ hưu ngươi!”

      Nữ nhân luôn cúi gằm mặt, chưa từng mỉm cười hay trò chuyện, nữ nhân suốt sáu năm, do la cà ở kĩ viện, số lần ngủ chung còn đếm đầu ngón tay, Lục Ký Tường còn tưởng nàng là cái xác hồn. Lần đầu tiên sau sáu năm, lần đầu tiên hắn thấy thê tử của mình có vẻ cao ngạo ấy, tựa như bách hợp tháng tư.

      Lục Ký Tường bần thần một lúc:

      “Vậy cút !”

      Hắn vừa phất tay áo bỏ , muội muội hắn đã nghiến răng:

      “Như vậy chẳng phải dễ dàng cho tiện nhân này hay sao?

      Lục Ký Tuyên sai người giữ nàng lại, đánh gãy chân nàng rồi thầm vứt ra xa Lục phủ.



      Ba ngày ba đêm, ta lục tung từng ngóc ngách kinh thành tìm nàng, như một kẻ điên. Dân chúng kinh thành sững sờ, sợ đến nín thở, chưa từng chứng kiến hoàng đế của họ cuồng nộ đến thế

      Nền trời xám ngắt, gió lạnh thổi ào ào, nuốt chửng người ta trong cái lạnh tê tái thấu xương, cứ nghĩ tới bóng dáng gầy yếu lê bước trong tiết trời khắc nghiệt này là ta vừa hận vừa nóng vội.

      Sau một đêm, kinh thành còn Lục phủ nào nữa.

      Đồng tỷ, nàng rốt cuộc ở đâu?

      Phi ngựa dọc con đường dày tuyết trắng, cơn mưa tuyết ào ào tan tác như tâm tình ta hiện tại.

      “Tiểu tử, trời lạnh lắm, sao đệ lại ngồi đây?”

      “Ngoan ngoan…đừng khóc, tỷ đưa đệ ra khỏi đây, nào đứng khóc, nam nhi đại trượng phu được khóc…”

      “Đệ to gan thật, có biết trong ngày hôm nay, chỉ có tân lang được vén hồng trù lên hay ?”

      “Hồng trù nhấc lên, mà là đệ, thì thật tốt!”

      “Nhưng tỷ thể đợi được!”

      Chợt có một đám tang cuối phố, thanh nức nở, tỉ tê bảng lảng nao lòng, sắc tiền giấy vàng vọt thê lương bay lả tả… thoạt nhìn như sắc hoa quế rơi…

      “Đúng rồi, sau này tỷ sẽ trồng một cây quế trước nhà, tới khi nào tóc bạc da mồi, vào ngày cuối cùng của cuộc đời, tỷ sẽ đếm hoa quế rơi cho tới khi xuống hoàng tuyền!”

      phải hôm nay

      Ta bừng tỉnh ghìm cương, chắc chắn phải hôm nay, nàng cầu xin ông trời lâu như vậy, chắc chắn thể là ngày đông lạnh như hôm nay, ta một mạch ghìm cương, thúc ngựa phi khỏi kinh thành, theo đường cũ quay trở về.



      Ta phi ngựa tới nửa đêm, mệt tới đứt hơi, rốt cuộc tìm ra bóng dáng mảnh như sương khói, co mình ngồi thềm cửa một quán trọ, đôi vai run rẩy từng hồi, đầu ta chắc cũng hỏng rồi, mới đem lòng trao cho cái nữ nhân ngu ngốc liều mạng này. Thỉ Đồng lê cái chân gãy từ kinh thành về tới đây, tới lúc kiệt sức mới nghỉ lại bên thềm cửa này.

      Ta bước lại gần này, áp tay lên đôi má xanh xao lạnh ngắt, ít nhất khẳng ̣nh nàng sẽ biến mất…

      Ta mỉm cười, nhẹ giọng trách:

      “Đồng tỷ , trời lạnh lắm, sao tỷ lại ngồi đây?”

      Nàng ngây người, nhìn ta thật lâu, rồi nàng bật khóc, ủy khuất sáu năm, cứ thế trút hết trong lòng ta. Lòng ta lo lắng, nhưng tâm ta thanh thản, dường như có khoảng trống hoác trong lòng bấy lâu đã được lấp đầy…

      ”Đừng khóc, chúng ta về nhà …”

      END.



    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :