[Đoản văn] Bạch hạc ảm ca

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="size-medium wp-image-76361 aligncenter" alt="13" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/05/131-162x300.jpg" width="162" height="300" />




      DÀNH TẶNG MIN KWON ÊU DẤU! &lt;3


      Thể loại: Đoản văn, ̉ đại, SE


      Tác giả: MeGumi


      Phàm là nhân duyên trong cõi đời này, thì bất phân ranh giới, chỉ cần nguyệt hạ lão nhân se dây ́nh ước, thì vận mệnh từ khắc sơ ngộ xem như gắn chặt rời. Cho dù là trọn kiếp tới bách niên giai lão, may mắn cùng nhau tới bích lạc hoàng tuyền, hay lẻ bóng đợi chờ tới thiên trường ̣a cửu…


      …cũng chẳng thể làm trái hai chữ số mệnh…





      Ta kể cho nghe khúc oán sầu vùi kín trong làn tuyết giá, ở nơi mà thanh gió hét tuyết gào năm ấy đến sớm hơn thường lệ.


      Chẳng ai dại gì mà ra ngoài vào lúc này, thay vào đó, nên ở nhà mà hưởng thụ hơi ấm phả ra từ lò hồng, ngửi mùi khoai nướng thơm phúc, lắng tai nghe truyện đồng thoại bất tận tục truyền qua bao đời…





      “Bạch hạc mải miết bay, bay từ năm này sang năm khác, vùng tuyết mênh mang, cánh chim bay hoài mệt mỏi, đơn độc tiến về phía trước, đường dài mù mịt, vô đường vô hướng, vô hy vọng, nhưng…ngày nào chưa tìm thấy ái nhân, nó còn tiếp tục bay……bay tới khi sinh mệnh lìa rời, gãy cánh mà rơi xuống!”


      “Oa…oa…”


      Kéo theo sau câu chuyện của lão bà bà tóc trắng như mây là tiếng khóc lu loa của tiểu nữ tử.


      “Muội gào đủ chưa? Nghe tiếng muội gào chừng người ta tưởng cú hoang bay lạc vào làng đó!!!”


      Nam tử tuấn tú bên cạnh gọi Doãn Đăng Bình, hắn giả bộ ngoáy ngoáy lỗ tai, le lưỡi châm chọc tiểu nương.


      “Muội…hức hức…khóc…thì mắc gì …tới huynh???”


      Nàng nét mặt khả ái, mắt huyền còn ngân ngấn lệ, nhưng cũng phải hung hăng lườm hắn một cái.


      Doãn Đăng Bình tinh nghịch nheo mắt:


      “Đương nhiên có liên quan, trời mưa tuyết thế kia, rủi mà muội gào hỏng tai huynh, sẽ rất khó mà lết tới chỗ đại phu a…”


      Lệ chưa kịp khô, Lăng Tâm Khanh làm cái mặt quỷ, tỏ vẻ phục, nhíu mi:


      “Cứ làm như huynh là tiểu thư liễu yếu đào tơ bằng, đất sụp xuống ba thước chưa chắc làm hỏng nổi cái lỗ tai trâu của huynh ấy chứ!”


      Đăng Bình lầm bầm gì đó, rồi hướng lão bà bà hiền từ, giả bộ ủy khuất nhăn nhó:


      “Nãi nãi, tại sao con lại được chỉ phúc vi hôn cùng một tiểu nha đầu khó ưa như vậy?”


      Tâm Khanh bĩu bĩu môi hồng, tỏ vẻ nhàm chán:


      “Lần nào đuối lí cũng bày đặt hỏi câu này, cứ làm như muội thích lắm? Lấy phải kẻ quái gở như huynh, muội mới xui xẻo!”


      Khanh Khanh lần nào cũng nói câu này đấy thôi, còn trách gì người ta?


      Doãn Đăng Bình và Lăng Tâm Khanh là thanh mai trúc mã, được phụ mẫu chỉ phúc vi hôn từ khi chưa lọt lòng, ước ̣nh tới năm tròn mười tám tuổi sẽ thành thân.


      Lão bà bà thở dài,nhẹ giọng trách:


      “Ta chán hai đứa trước nha, lần nào cũng chỉ cãi nhau, chẳng còn gì làm sao? Dẫu sao cũng là năm sau sẽ thành thân, cãi nhau nhiều như vậy, muốn ta và phụ mẫu các con sớm về với tổ tiên sao?”


      Tâm Khanh che miệng cười khúc khích, vụng trộm liếc nhìn vẻ hậm hực của hắn. Nam tử cùng nàng lớn lên, trải hết tuổi thơ, thanh mai trúc mã, tri tri kỉ. Gả cho hắn, nàng nguyện ý, đâu còn ước nguyện gì hơn, chỉ mong mãi mãi giống cánh hạc trong đồng thoại, luôn luôn bay về một phương trời…


      Mải mê suy nghĩ, nàng ngờ hắn lại đột ngột nhéo mũi nàng, cười trêu chọc:


      “Khanh Khanh ngốc, muội nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ vậy??”


      Gương mặt kề sát ngay gần mặt nàng khiến Lăng Tâm Khanh ngượng đỏ bừng mặt, tựa hồ giống lò than nướng khoai kia:


      “Ách… có a…muội chỉ…”


      Lăng Tâm Khanh lắp bắp viện lí do, chợt, thoáng nghe từ xa vọng về thanh huyên náo kì lạ, nàng nhanh miệng trả lời, khỏa lấp bối rối:


      “Là muội nghe xem thanh ồn ào kia rốt cuộc là gì a?”


      Doãn Đăng Bình ngẩng đầu, nghe ngóng, quả thực thanh la ó kì lạ ngày càng vang to. Mi tâm thoáng chốc nhíu chặt.


      Lão bà bà lo lắng hỏi:


      “Bình nhi, có chuyện gì vậy?”


      “Nãi nãi, có tiếng người huyên náo lạ tiến vào thành!”


      “Trời tuyết rơi dày như vậy, đâu ra lại lắm kẻ ra đường??”


      Doãn Đăng Bình chưa kịp đứng dậy, cửa bỗng bật mở, mang theo hơi lạnh ùa vào khiến Tâm Khanh nhăn mặt, co rúm người. Nam nhân trung tuổi khóa áo lông, vẻ gấp gáp hướng Đăng Bình giục:


      “Bình nhi, con mau giúp cha một tay, mình cha chẳng thể chữa trị hết, binh lính từ phương Bắc thua trận trở về…mau lên…!”


      “Vâng, thưa cha, con tới ngay!”


      Đăng Bình nhanh chóng bật dậy, với lấy hòm thuốc, Doãn gia hành nghề y đã năm đời tất cả, lấy thiện lương làm căn nguyên, thấy binh sĩ bị thương thể ra tay tương trợ


      “Khanh Khanh, muội ở đây với nãi nãi!”


      “Huynh yên tâm, nếu ngoài đó cần thêm một số loại thuốc trị thương, cầm máu, muội sẽ chuẩn bị giúp huynh!”


      Thoáng liếc qua, bốn mắt gặp nhau đã đủ hiểu ý đối phương, chẳng cần thêm lời nào thừa thãi.


      Doãn Đăng Bình lao ra khỏi cửa, biến mất trong màn tuyết trắng dày đặc che phủ hết tầm nhìn, Tâm Khanh nhìn hoa tuyết theo gió bay vào, phủ đầy bên bục cửa…


      Nữ nhân khoác áo ấm, lặng lẽ đứng dậy, bước lại gần ngưỡng cửa, nàng nghe thấy tiếng la hét xé lòng vì đau đớn, thanh nỉ non của thê tử mất chồng… và Tâm Khanh nhìn thấy, bóng đen u ám chờn vờn phía xa, dường như sắp sửa lao tới, ngọn lửa đói khát của binh đao nhuộm đầy máu và nước mắt lạnh lùng hướng về phía nàng…





      Vừa đặt chân lên vùng đồi trắng nhuộm màu ảm đạm, Doãn Đăng Bình giật mình nhận ra đã có người đứng sẵn ở đó đợi hắn.Bóng nữ nhân yếu ớt, bạch y hòa cùng màu tuyết trắng, tang thương lạ lùng, phảng phất chút gì vừa xa cách, vừa gần gũi, hắn có cảm giác chỉ gió cuốn tuyết bay, nàng sẽ vụt bay biến đâu mất. Bóng Tâm Khanh in tuyết đổ dài nhợt nhạt, chìm trong vòm trời xám, đôi mắt thoáng nỗi lo lắng khó tả trông mãi về phương xa, chưa bao giờ… Doãn Đăng Bình lại chẳng thể đoán biết được tâm tư của nàng, như lúc này.


      “Khanh Khanh, muội nghĩ gì vậy?”


      Đột nhiên gọi giật, nàng chẳng hề kinh động, trái lại bình thản trả lời:


      có gì!”


      Câu trả lời ngắn gọn, đầy phủ nhận, cũng đầy mệt mỏi và mông lung. Doãn Đăng Bình biết nàng nói dối, nhưng giả bộ quan tâm, ‘hừ’ nhẹ một tiếng.


      “Muội hôm nay giỏi nha, huynh nhẹ như vậy cũng phát hiện ra, giống thường ngày kinh hô …”


      Tâm Khanh bật cười, trở về vẻ tinh nghịch, giảo hoạt lườm hắn:


      “Huynh y như gấu, có điếc mới nghe thấy…”


      “Nha đầu thối này…”


      Doãn Đăng Bình nhéo nhéo mũi nàng, miệng cũng bật cười. Hai tiếng cười hòa làm một thanh, vang khắp vùng tuyết trắng, xua bớt hơi hiu quạnh phả ra trong lòng người.


      Nữ nhân khua khoắng tay chân y như tiểu hầu tử, ngừng la:


      “Lại nhéo mũi ta, nam tử hán bắt nạt nữ nhân….”


      Nàng xoa xoa mũi nhỏ, Tâm Khanh nghiêng nghiêng đầu hỏi:


      “Huynh ra đây làm gì? ở nhà phụ Doãn bá bốc thuốc sao?”


      “Ừ, binh sĩnh được chữa khỏi gần hết, kẻ nặng thì được tịnh dưỡng thêm dăm ngày, còn những người bị thương nhẹ phần lớn đều lao ngược về chốn sa trường, những kẻ chết trận thì hồn đã tha phương, biết quê quán ở đâu mà gửi xác… cha huynh đành để họ ở biệt viện rồi mai táng…”


      Thanh nam nhân đùng đục, thoáng tắc nghẹn, khiến lòng nàng cũng chfung xuống. Đôi nam nữ sóng bước mặt tuyết, in lại những dấu chân nhỏ xíu, nhanh chóng bị tuyết xóa mờ.


      “Bình ca… số máu rơi xuống biết nhiều tới chừng nào?”


      Doãn Đăng Bình khe khẽ trả lời, nội liễm hướng lên trời xanh, thâu vào mắt cả một vùng trời mênh mông…


      “Chừng…đủ để nhuộm đỏ tuyết khắp vùng này…”


      Lăng Tâm Khanh thoáng rùng mình, hơi lạnh tập kích khắp sống lưng, nữ nhân nhíu mi, biểu tình nhìn ra đau đớn hay lo lắng.


      Doãn Đăng Bình đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhẹ nhàng trấn an, tiếng trầm khàn dịu dàng vây quanh nàng:


      “Đừng sợ, huynh chỉ nói vậy thôi mà…”


      Nàng sợ máu, nàng sợ binh đao loạn lạc, nàng sợ hiểm nguy… lòng nữ nhân có lúc êm như dư ba (sóng nhỏ) ngoài biển, có lúc kiên cường như hàn băng… nhưng nàng sợ điều hắn sắp nói ra…


      Tâm Khanh thầm cầu mong, hắn đừng nói ra điều nàng e sợ ấy. Nhưng:


      “Muội đừng lo, Khanh Khanh, nếu chiến tranh thực sự tràn tới đây, huynh nguyện ý cầm gươm ra sa trường bảo vệ mọi người, bảo vệ muội… sao đâu…”


      Giọt lệ vô thanh vô hình rơi trong lòng nàng, nàng muốn nghe điều đó, Bình ca, tại sao huynh lại nói ra, đặt chân tới sa trường, cầu mong nửa phần chữ hạnh như trời đâu có chiều lòng người. Tâm Khanh ích kỷ, nhưng tận đáy lòng, Tâm Khanh ngàn lần vạn lần cầu mong Bình ca phải dấn thân vào chốn binh đao ấy…


      Nàng là nữ nhân bình thường, với mong ước tầm thường và vị kỷ, nàng muốn bao dung, muốn vì đại nghĩa mà diệt thân, nàng muốn mất hắn…


      Tâm Khanh muốn nhìn hắn dấn thân vào nguy hiểm mà chẳng thể làm gì…


      Tâm quặn thắt chặt tới mức hô hấp khó khăn, đáy mắt dâng lên tầng tầng sương mờ, chỉ chực đẩy dòng lệ ngã nhào….





      “Đường tuyết che dấu tích bước chân người tha phương, mái tóc đen dài xõa tung bay trong gió lạnh, khóe mắt người nhỏ lệ ngừng, tới mức chỉ còn đọng lại hai hàng huyết lệ in bên gò má, mệt mỏi rã rời choán kín tâm can, sau lưng là tuyết trắng, trước mắt vẫn là tuyết trắng, nhưng trước mắt còn người nàng thương chờ đợi…


      Nữ nhân trượt chân ngã, màu áo trắng độc dật dờ trong bão xám mù mịt, tuyết phủ dày, một lớp lại một lớp…


      Mãi sau tuyết mới ngừng thổi, mặt tuyết quay về vẻ bình lặng, tịch mịch với màu trắng mênh mông…


      Nơi nữ nhân bạc mệnh kia ngã xuất hiện cử động nho nhỏ…


      Vươn mình lên từ tuyết vùi, bạch hạc rũ cánh, chuẩn bị bay tiếp về phía trước, nơi khóe mắt bạch hạc còn lưu lại vết đỏ chói tựa như huyết lệ…


      Bạch hạc lại mải miết bay, là nàng hóa thành bạch hạc, hay là bạch hạc hóa thành nàng, kết cục vẫn là tìm kiếm ái nhân đến thiên trường ̣a cửu…”





      Cuối thu năm sau, tuyết chưa kịp phủ, nắng vàng may mắn vẫn còn đủ soi chiếu đường Doãn gia rước dâu. Tiếng pháo hỉ tưng bừng vui tai, tiếng nói cười rộn rã, tiếng lòng tân nương hồi hộp xen cùng hoan hỉ vang dậy giữ non nước ầm ầm binh đao. Chẳng khác chi bỉ ngạn hoa vẫn tươi tắn ngay đất ̣a phủ…


      Đâu cần biết khi nào binh đao mới tắt, chỉ cần biết ngay trong thời khắc này, hạnh phúc hoan hỉ vẫn lan tràn khắp nơi…


      Tân nương tử Lăng Tâm Khanh ngồi trong kiệu hoa, vận gả y thêu hình chim phượng, đội hồng sa, phủ hỉ khăn che tú lệ, từ nhỏ đến lớn tới Doãn gia biết bao nhiêu lần, lúc nhỏ chẳng hề kiêng kị dắt nhau chạy khắp chốn, trưởng thành tâm sự dốc cạn tấm lòng. Nhưng chẳng lần nào lại đặc biệt khẩn trương như lần này, y như nàng lần đầu tiên đặt chân qua ngưỡng cửa ấy.


      Nữ nhân tinh nghịch nhịn nổi hồi hộp, len lén vén hồng sa lên, nhìn ra ngoài kiệu, bóng nam nhân cưỡi ngựa phía trước vừa vặn in vào tầm mắt, gò má bỗng chốc đỏ ửng như trái táo chín.


      Tân nương bước qua ngưỡng cửa chính, tam bái cũng xong, tơ hồng nhân duyên se kết thành một thể, sống đồng sàng, chết đồng huyệt…


      …nhưng oán sầu tương tư, Nại Hà cách trở từ đây mới bắt đầu…


      Hành lễ vừa xong, động phòng còn chưa tới, bỗng từ bên ngoài cửa, nam nhân trẻ chưa đến hai mươi, vẫn giáp phục phi ngựa thẳng vào sân trước, thở hổn hển thông báo trong hơi đứt quãng:


      “Kẻ nào là Doãn Đăng Bình mau đứng lên phía trước nhận mệnh chiêu quân!”


      ai hẹn ai, tất thảy đồng loạt im lặng, lòng người chùng xuống, trân trân ngây ngốc nhìn quân gia vừa thông tri, ngỡ ngàng có, bàng hoàng có, đau đớn có, kẻ im lặng thở dìa, người nhìn tân nương chết lặng phía sau mà xót xa nâng khăn lau lệ…


      Mười phần tử biệt, mới có nửa điểm sinh cơ…


      “Là tại hạ!”


      Doãn Đăng Bình bình tĩnh đáp lời, tiến về phía quân gia…nhận mệnh. Vị quân gia kia cũng phải gỗ đá, hắn thở dài trước hiện tại, giải thích:


      “Ta biết rất khó xử cho ngươi, nhưng giặc tiến tới môn quan sắp tràn qua ̣a phận, thân là nam nhân đều phải cầm gươm ra trân, nam tử hán thể bi lụy…”


      “Ta biết!”


      “Sự tình rất gấp gáp, ngươi mau thu dọn hành lí, nội chiều nay phải có mặt ở Đông thành!”


      Ai nấy nghe qua mà hô hấp khó khăn, Doãn mẫu xúc động tới bất tỉnh, thân nhân có người nghẹn lòng khóc lớn…


      Bàn tay trắng nhẹ nhàng lật lên hỉ khăn, vốn chẳng để lật lên lúc này, Lăng Tâm Khanh nãy giờ bất động, nay khó khăn nuốt hết đau đớn vào lòng, chậm rãi nói:


      “Huynh !”


      Lời nói êm như gió thoảng, bình lặng như nước thu, xoa dịu như căng thẳng, khẩn trương vướng đầy lòng Đăng Bình. Mắt ngọc ôn nhu như nước, nhưng nàng khóc nháo, nữ nhân yếu mềm bình tĩnh tới cực điểm.


      “Huynh , muội thay huynh chăm sóc mọi người và nhất ̣nh…”


      Tiếng nghẹn ngào thắng thế nổi lên khí tịch mịch, gieo vào lòng người sắp lên đường hy vọng ấm áp.


      “…Khanh Khanh sẽ đợi huynh!”





      Cuối thu, trời đổ mưa lớn dị thường, mưa nối tiếp mưa đẩy tâm tư nhân thế vào đáy sâu ảm đạm.


      Mới sáng sớm còn nói nói cười cười, nay đã tan tác, đèn lồng đỏ vừa thắp đã dỡ xuống, chữu hỉ dán tường ướt nước mưa, bong ra bay phất phơ trong bão cuốn, xác pháo đỏ trôi nổi trong bọt mưa trắng xóa.


      Mưa cứ thế triền miên đổ xuống lòng người màu bi ai, thanh đều đều khiến phút biệt ly càng nổi rõ.


      Bóng người phất áo thẳng bước ra , chỉ còn mảng giáp đen mờ nhạt ẩn ẩn sau màn mưa.


      Hình ảnh ấy thu gọn vào mắt kẻ ở lại…


      Từng vệt nước dài má, là nước mưa hay là lệ đắng tuôn rơi, chỉ biết đã chua xót một mảng chân tình…


      “Vì sao muội ngăn huynh?”


      “Vì muội hiểu huynh, muội có ngăn huynh vẫn cơ mà.”


      Khi kịp nói những lời tiễn biệt ngắn ngủi ấy, Tâm Khanh hề rơi một giọt lệ, vẻ bình thản kiên cường, nhẹ nhõm như hoa tuyết đầu mùa.


      Ngày trước muội chỉ cần nhíu mi, giậm chân bằng lòng, huynh liền đến bên dỗ dàng muội, nhưng giờ đây, muội hiểu, dù có khóc bao nhiêu, lấp đầy cả Hoàng hà, hiunh vẫn phải ra


      “Huynh yên tâm mà, Bình ca, muội sẽ ở đây…vĩnh viễn chờ ở đây…vĩnh viễn đợi huynh”


      Thanh thê lương bị vùi trong mưa…


      “Chỉ cần huynh nhớ tới nơi đây có Khanh Khanh vĩnh viễn chờ đợi huynh, dù hơi thở có lìa khỏi thân xác, muội cũng muốn thành cánh hạc tiếp tục đợi huynh về.”


      Đó là ngày cuối cùng của mùa thu ngắn ngủi năm ấy, ngay sáng hôm sau, tuyết đầu mùa đã lặng lẽ rơi, rơi trong u sầu câm lặng. Binh đao khói lửa vang lên chỉ càng làm thanh sự sống tắt lịm.





      Binh đao chấm dứt thì cũng vừa vặn hai mươi năm dài qua , thời gian chảy trôi khiến mộng ước đã vỡ tan tành theo nỗi đoạn trường…


      Binh sĩ hoàn hồn tìm về quê cũ, Doãn Đăng Bình chống đao lê từng bước núi tuyết, hai mươi năm trôi qua, hắn còn chẳng nhận ra quê cũ, chiến tranh đã tàn phá nhiều thứ, người chẳng thấy đâu, chỉ có mảng tuyết trắng vẫn mênh mông, lieu như cũ…


      Hơi thở mệt mỏi hổn hển vì kiệt lực, bao dấu vết hắn gương mặt hắn, râu tóc che những vết sẹo, thời gian vắt kiệt sinh khí hắn tới mức tinh thần ngơ ngẩn. Giống như ma vất vưởng hơn là con người.


      “Khanh Khanh, rốt cuộc huynh cũng về tới nơi rồi…”


      Đặt chân lên khoảng đồi trắng xóa, từ đầu tiên thốt ra trong vô thức, lôi kéo tinh thần đã ngủ sâu trong u mê gần hai mươi năm nay là hai tiếng “Khanh Khanh”


      Vòm trời lãng đãng mây xám xịt, có gì thay đổi nhiều ở đây, hắn chỉ thắc mắc điều duy nhất, Khanh Khanh có còn chờ hắn ?


      Doãn Đăng Bình thở dài nặng nhọc, nếu Tâm Khanh đợi hắn, hắn cũng chẳng thể oán trách nàng.


      Hai mươi năm…hai mươi năm…


      Quãng thời gian ấy…chẳng hề ngắn ngủi… đó là cả phần đời tươi đẹp nhất…nếu bắt nàng ủy khuất chờ đợi hắn…thì đã quá bất công với nàng rồi…


      …nhưng… Muội sẽ luôn ở đây chờ đợi huynh… Khanh Khanh sẽ ở đây, vĩnh viễn chờ đợi huynh…


      Dù biết có thể Lăng Tâm Khanh ocnf ở lại chờ hắn, có thể nàng đã dời khỏi đây, tới nơi khác an cư, quên hắn từ lây, nhưng nhân loại muôn đời vẫn là ích kỷ, Doãn Đăng Bình phủ nhận, hắn vẫn ôm hy vọng mỏng manh, là nàng chờ đợi hắn về…


      Trong khi mệt tới mức đủ sức lê bước, Doãn Đăng Bình vẫn lờ mờ nhận ra bóng nữ nhân trước mắt, bạch y đơn bạc hướng đôi mắt trong veo về xa xăm, bóng hình mà gần hai mươi năm nay đã an ủi linh hồn đầy đau thương của hắn.


      Là …là …là nàng… ́ch thực là nàng… Khanh Khanh…Khanh Khanh vẫn chờ đợi hắn…


      Doãn Đăng Bình kinh hỉ, nhưng đã kiệt sức đến thốt nên lời, bước chân chênh vênh tiến về phía nàng…


      “Khanh Khanh…”


      Hắn gọi bằng thanh khản đục, nhưng sao nàng đáp? Sao nàng chỉ lặng lặng nhìn hắn? Nàng giận hắn sao?


      Doãn Đăng Bình thể chống chọi lâu hơn, gió tuyết đã khuất phục bước chân hắn. Hắn mệt mỏi ngã xuống mặt tuyết, trong hơi thở lờ mờ và tia thanh tỉnh còn sót lại, hắn vẫn nhìn thấy nữ nhân thân thương chỉ còn cách hắn…vài bước chân…


      “Nàng hận ta sao?”


      Vì sao nửa lời nàng cũng nói?





      Doãn Đăng Bình cảm thấy có cái gì….mềm nhẹ lướt mắt hắn, ôn nhu và ấm áp tới mức tan chảy cả cõi lòng. Tuyết vẫn lạnh nhưng lòng lại được sưởi ấm…Doãn Đăng Bình nhận ra, đó là những giọt nước mắt nóng bỏng rơi đầy mặt hắn, nghe thoáng vị mặn chát tới tận tâm can… Doãn Đăng Bình cảm thấy rất đau …rất rất đau…


      Là ..ai?


      Là ai vì hắn nhỏ lệ, là ai vì hắn vuốt ve những đau thương tàn khốc của binh đao sa trường gần hai mươi năm? Có phải nàng ? Khanh Khanh, có phải là muội ? Có phải Khanh Khanh mà hắn ngàn lần thương , ngày mong đêm nhớ? Là tia nắng lóe lên giúp hắn cầm cự trước gươm ̣ch?


      Nàng hận hắn sao? Vì sao nàng nhất ̣nh lên tiếng? Có phải nàng hay ? Có phải nữ nhân mà hắn hận vì chưa được gọi hai tiếng nương tử?


      Tâm can nam nhân, có lúc cứng rắn, mạnh mẽ như sắt thép, có lúc cũng mềm yếu như hoa tuyết đầu mùa. Tâm Doãn Đăng Bình dường như cũng tan chảy theo dòng lệ nóng…


      Mí mắt gượng nhấc lên, diện mạo đối phương le lói như ánh dương, kéo hắn ra khỏi u mê…


      ́ch thực….là nàng! Là Khanh Khanh của hắn…


      Nữ nhân vẻ mặt ngập thống khổ, mi tâm nhíu chặt, lệ như châu ngọc tuôn ngừng, vầng trán rộng trắng xanh lòa xòa những sợi tóc. Hắn nhận ra vẻ xanh xao, nhợt nhạt, vẻ héo toàn cùng hai vệt huyết lệ vương nơi khóe mắt nàng… Khanh Khanh vì hắn.. khóc tới mức đổ huyết lệ.


      Đáy mắt trong như mây trời, vẫn là Khanh Khanh của hai mươi năm trước.


      Doãn Đăng Bình giật mình nhận ra, của hai mươi năm trước?<span>  Hắn kinh ngạc vô cùng, tại sao sau hai mươi năm, nàng vẫn chẳng hề thay đổi? Nàng vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp như nương mười tám…


      “Khanh Khanh, ́ch thực là muội sao? Huynh đã trở về đây!”


      Môi hắn mấp máy thành lời nghẹn ngào.


      “Ta hiểu, đây là thực hay mớ? Sao muội thay đổi so với chia ly hai mươi năm về trước? Khanh Khanh, huynh rất nhớ muội, rất nhớ muội, ngày nào ta nhớ muội, ta muội…”


      Lăng Tâm Khanh vẫn im lặng, nhưng đôi mắt nàng hàm ẩn tầng tầng cảm xúc. Bốn mắt giao nhau..


      Gió tuyết lại thổi lớn, Doãn Đăng Bình chưa kịp phản ứng, thì mưa tuyết đã rơi, mí mắt hắn trĩu nặng, cảm<span>  giác lại sắp chìm vào vô thức…


      “Khanh Khanh…Khanh Khanh…”


      Ý niệm nàng ̣nh rời lóe lên, hắn vội vàng nắm chặt tay nàng…


      “Khanh Khanh…”


      Thoáng khi tia ý thức còn sót lại, hắn thấy Tâm Khanh vụt biến thành bóng điểu bay mất.





      “Đại ca, huynh mau tỉnh lại …”


      “Thiếu gia…thiếu gia mau tỉnh lại…”


      Doãn Đăng Bình cảm giác xung quanh ồn ào, mí mắt nặng nề mở ra, trước mắt hắn là muội muội, là phụ mẫu đã già, là lão quản gia…nhưng…


      “Khanh Khanh đâu?”


      Vừa nhắc tới tên nàng, ai nấy hẹn mà im bặt, đưa mắt nhìn nhau, giấu nổi đau đớn, khí quỉ dị chùng xuống vài phần.


      “Ngọc nhi, đại tẩu muội đâu?”


      Doãn Đăng Bình nhận ra hắn đã ở nhà, chính là phòng hắn, tiểu muội Doãn Đăng Ngọc<span>  hít một hơi lấy dũng khí, khóe mắt hồng lên, nghẹn ngào thông tri:


      “Đại ca… đại tẩu… đại tẩu đã qua đời mười hai năm trước…”


      Xương ́t thoáng tê rần, hô hấp như tắc nghẹn cùng khí lạnh, Doãn Đăng Bình tin vào tai mình, hắn cũng mong mình nghe nhầm, rõ ràng.. rõ ràng Tâm Khanh vừa ở bên hắn, nàng vừa ở đây mà, hắn cảm nhận rất rõ, Khanh Khanh thể chết…





      …… thể……


      ……….nào………


      “Đại ca, mười hai năm trước, do một lần tin báo giả, nói …nói huynh trở về, nguy biến đã qua, đại tẩu kinh hỉ lên ngọn đồi đợi huynh, ngờ bão tuyết quá lướn, tỷ… tỷ ấy trượt chân ngã ……..gần ba ngày sau mới tìm thấy …di thể.”


      ..khônggggggggggg …”


      Nam nhân đau đớn hét một tiếng, tiếng thét đau đớn xé tan cõi lòng, vàng khắp ngóc ngách Doãn gia, vài người nghiêng mặt lau vội nước mắt.


      Lão thiên a… sao người lại bất công như vậy? Nguyệt lão đã già mà còn ác nghiệt vậy sao?


      Kẻ ra sa trường đưa ̉ dưới gươm vất vả trở về, lại hay tin người chờ yểu mệnh mà qua phía bên kia cầu Nại Hà…


      “Đại …đại ca..huynh nắm thứ gì vậy?”


      Hắn cúi xuống, lệ nhỏ lên thứ hắn nắm trong bàn tay phải buông…khe khẽ mở bàn tay… chỉ có một nắm lông vũ trắng muột…





      Đầu xuân, trời xanh, cỏ cây chung quanh cũng theo đó mà sầu, mọc chẳng nổi.


      Nam nhân vận khôi y đứng lặng giữa vùng đồi tuyết, năm nay tuyết buồn tan, vạn vật cứ thế mặc kệ một màu ảm đạm.


      Doãn Đăng Bình nhìn nắm lông vũ trắng mềm, cong lên trong lòng bàn tay hắn. Người ấy…người đã cứu hắn đồi, ́ch thực là nàng, Khanh Khanh.


      Cho dù hơi thở có lìa khỏi xác, muội nguyện thành bạch hạc vĩnh viễn chờ huynh...vĩnh viễn…


      Nàng thực sự đã trở thành bạch hạc, vĩnh viễn bay khỏi tầm tay ta, Khanh Khanh đã bỏ ta


      Chợt…


      Thanh giũ tuyết nhè nhẹ từ hốc cây già gần đó vang lên, bong sinh linh trắng muốt vươn mình khỏi tuyết lạnh. Bạch hạc. Bạch hạc nghiêng cần ̉ dài mềm mại, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo vương buồn, cùng hai vệt đỏ như máu…


      “Khanh Khanh?”


      Bạch hạc như hiểu tiếng người, khẽ vỗ cánh vút bay lên, chao liệng quanh hắn, một bên cánh ́ ý lướt qua vai hắn…


      Bóng trắng thắp lên ánh sáng một cùng trời xám xịt, xua mây đen u ám…


      Hắn có nghe nhầm ? Khi nghe thấy gió tuyết mang theo hơi thầm thì, nhỏ to điều gì với hắn


      “Bình ca…hẹn gặp lại!”


      Vẻ thống khổ của nam nhân …từ từ giãn ra, đôi mắt nhu hòa nhìn theo bóng trắng mỗi lúc bay một xa…


      Doãn Đăng Bình ..khẽ mỉm cười…


      Đó là ngày tuyết tan, ngày đông cuối cùng…


      Đó là ngày nắng mới, ngày xuân đầu tiến...


      Nhân gian lại đsn mùa xuân mới đến.


      right; text-indent: .25in;" align="(Monday/ 15/10/2012)


       

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :