Đoản văn Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm -Trích chap519

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sandy2k

      Sandy2k Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 519: Bắc Thần, cứ làm điều gì thích!

      Cố Sơ vẫn lén lút uống rượu nếp, sau khi Lục Bắc Thần tắm rửa xong, quay trở lại giường, nằm rạp người , cười hì hì: " bảo ai là người phát minh ra rượu nếp? Vừa uống là say được".


      uống quá nhiều. Lúc đó, Lăng Song đề nghị uống chút rượu để bình tĩnh lại, hai người họ vừa nhấp được mấy ngụm, bị lôi . Nhưng rượu cao nguyên thường bốc chậm, ban đầu cảm thấy gì, nằm lên giường rồi mới thấy trần nhà xoay như chong chóng.


      Dấu máu ở đầu giường được xử lý. Cách thức rất đơn giản, chị Dao chẳng biết tìm được ở đâu tờ giấy báo, dán hết lên tường, thoạt nhìn rất phù hợp với cách trang trí của căn phòng. Vẫn còn sớm, Lục Bắc Thần cũng chưa buồn ngủ. nằm dựa vào đầu giường, tay đặt lên eo , tay nhàng vuốt tóc . cuốn lọn tóc vào ngón tay rồi buông ra, để nó đàn hồi trượt .


      Thấy đôi mắt mơ màng say của , Lục Bắc Thần vừa giận vừa buồn cười, chỉ nhìn năng gì. đưa tay vuốt ve gò má , sắc mặt thoáng ửng hồng: " đẹp trai ".


      Trái tim Lục Bắc Thần mềm nhũn ra, nỡ trách mắng nửa câu. xoa đầu : "Sơ Sơ, em tham tiền tham sắc, tham gì cũng được, sao lại ham rượu chứ?".


      "Nghe ý của , tức là sợ em người khác?" thẳng thừng dính sát vào vòng tay .


      Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày, cười tươi: " vẫn còn khá tự tin về 'nhan sắc' của mình".


      Cố Sơ cười gian xảo. cứ nhìn cười như thế, lúc sau bỗng thở dài: " cần cố tình lời lấy lòng . , em có chuyện gì muốn ".


      Ánh mắt người đàn ông này tinh đấy, Cố Sơ thầm nghĩ. Nếu người ta thẳng thắn cũng giấu giếm nữa, hỏi : " có tâm phải ?".


      "?" Lục Bắc Thần đăm chiêu, " có".


      Cố Sơ nhìn chăm chú vào khuôn cằm của : "Buổi chiều, lúc cảnh sát Từ tới lấy khẩu cung, phải vệ sinh đúng ?".


      Lục Bắc Thần nhìn sâu vào mắt .


      "Mặc dù thân phận của hai nạn nhân núi Tây Nại chưa được chứng thực nhưng ra cũng nghi ngờ khả năng lớn nhất chính là Trình Diệp và Phương Tử Hân phải ?" Lần này nhìn thẳng vào mắt .


      Lục Bắc Thần cười khẽ, "Cứ cho là họ sao?".


      " muốn điều tra chân tướng?".


      " muốn." Lục Bắc Thần thẳng: "Chuyện này liên quan gì tới và em".


      "Vậy bao năm qua những vụ án cần làm có liên quan tới hai chúng ta à?" hỏi ngược lại.


      Lục Bắc Thần véo má : "Con ma men này, em phải ngủ rồi đấy".


      Cố Sơ cụp mắt xuống, lát sau gật đầu rồi ngoan ngoãn nằm xuống giường. Lục Bắc Thần tắt đèn , sau khi nằm xuống, nhàng ôm lấy từ đằng sau, chống cằm lên đỉnh đầu , còn gối đầu lên cánh tay . Đêm nay quá yên ắng, gần như có thể nghe thấy nhịp tim của hai người. Yên lặng khoảng hơn nửa phút, thò tay tới, những ngón tay gầy len lỏi vào trong váy . bắt lấy tay , áp lên ngực, cho ngọ ngoạy nữa.


      nhân cơ hội ấy cảm nhận mềm mại dưới lòng bàn tay, như cục bông mịn. hơi chống người lên, bờ môi mỏng men theo mái tóc hôn lên trán . khí nổi trôi, đan cài mùi rượu và mùi gỗ thoang thoảng. Lúc ấy Cố Sơ mới nhớ ra cũng uống rượu. cùng Lục Bắc Thâm và Kiều Vân Tiêu uống rượu rất lâu, cũng uống ít.


      có tâm , là người phụ nữ của , người thân thiết với nhất, có thể nhạy cảm cảm nhận được. Khi môi tìm tới môi , khẽ lên tiếng: "Em biết, ra rất muốn lo chuyện này." Đây là thói quen nghề nghiệp, cũng vì lương tâm lên tiếng. Sao có thể thờ ơ với vụ án xảy ra ngay trước mặt chứ? Người đàn ông này mặc dù ngoài mặt tỏ ra hờ hững, cho người ta cảm giác lạnh lùng lãnh đạm nhưng người nghiêm khắc với công việc như sao có thể là người máu lạnh? có tinh thần trách nhiệm của mình, nhất là làm nghề này, trách nhiệm càng cao hơn nữa.


      Nghe xong, Lục Bắc Thần hơi sững người, lát sau nằm xuống, ôm chặt lấy lần nữa, có điều lần này vòng tay của rất mạnh mẽ, sống lưng dựa sát vào ngực . Trong bóng tối, giọng rơi xuống tai : "Sơ Sơ, em phải tin , rất muốn cho em cuộc sống bình yên".


      Cố Sơ nắm chặt tay , "Nhưng em muốn buồn".


      " rất vui." .


      Cố Sơ thở dài, xoay người lại. Ánh mắt sáng rực trong đêm lại thâm sâu như biển lớn. : "Vậy mẫu máu của bàn tay đó giải thích thế nào?".


      Có lẽ hoàn toàn bất ngờ nên đành dùng nụ cười để che giấu: "Gì cơ?".


      "Em biết nhất định sở hữu mẫu máu." Cho dù thừa nhận cũng biết, khi biết cảnh sát Từ hề coi trong dấu máu ấy, chắc chắn về phòng để thu thập, đây là bản năng nghề nghiệp. hiểu , chắc chắn làm vậy.


      Nụ cười của tắt dần.


      "Bắc Thần..." Cố Sơ lẩm nhẩm tên , "Từ hồi còn học, nhìn thấy bệnh nhân là em kìm lòng đặng muốn lo lắng, quan tâm, huống hồ người theo nghiệp pháp y bao nhiêu năm như ? Em hay nghĩ, rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn khiến em ngay lập tức, rồi nhung nhớ bao nhiêu năm thể quên? Chỉ vì đẹp trai thôi sao? Ngoại hình của người có thể hấp dẫn người khác trong giây lát nhưng nếu quyến rũ nội hàm hấp dẫn ấy cũng nhanh chóng tan biến. Được gặp lại khiến em hiểu rằng, điểm cuốn hút nhất ở chính là nghiêm túc của đối với công việc, với mọi người, nghiêm chỉnh và cẩn trọng với nghiệp học tập và pháp y tại. người rất kiêu ngạo, lại bướng bỉnh nhưng chính như vậy mới chứng minh là người tự tin. Còn cả tinh thần trách nhiệm của nữa. tin vào chân lý dưới lưỡi dao giải phẫu. theo đuổi cần mẫn mỏi mệt, bất kỳ manh mối nào cũng thoát khỏi con mắt . minh oan cho người chết, giúp họ được yên nghỉ, dùng kiến thức và trí tuệ của mình để xây dựng nền móng cho uy tín của mình, đó mới là nét hấp dẫn ở ".


      Lục Bắc Thần yên lặng nhìn , nhưng ánh mắt xao xuyến.


      "Thế nên, muốn làm gì hãy cứ làm." Cố Sơ vuốt ve gương mặt , "Em muốn vì em mà từ bỏ số thứ, ví dụ như trách nhiệm, hay ví dụ như lương tâm".


      kéo tay lại, đặt lên bờ môi, hôn khẽ: "Sơ Sơ, em nên hiểu đến vậy".


      "Em là vợ mà."


      cúi mặt xuống, gần như cọ trán mình vào trán : "Người con suy nghĩ quá nhiều cho người đàn ông của mình mệt mỏi lắm, muốn vợ được sống nhàng, thoải mái".


      "Cái chết của Cố Tư thể trách ." biết khoảng thời gian này có áp lực tâm lý, cũng chính vì vậy từ sau khi tới Cống Tốt tuyệt nhiên nhắc tới công việc, sợ tức cảnh sinh tình. "Có rất nhiều chuyện ông trời định trước. Tư Tư còn em đau buồn hơn ai hết, thậm chí từng nghĩ chết quách cho xong. Nhưng đời người vẫn tiếp diễn, thể vì đau buồn mà bỏ quên những người thân còn sống bên cạnh mình. Bắc Thần, đừng áp lực. Tư Tư chết vì đám tội phạm đó, càng phải ngăn ngừa nhiều thành phần tội phạm hơn nữa, để những kẻ phạm tội phải chịu trừng phạt của pháp luật, như vậy mới giảm thiểu được những nạn nhân".


      Lục Bắc Thần bỗng hôn cái. ra từng câu từng chữ trúng tâm của . thể ngoảnh mặt làm ngơ với vụ án núi Tây Nại. Cho dù bây giờ thể tham gia trái tim cũng treo lơ lửng đó. Nhưng mặt khác, lại muốn đưa Cố Sơ , hứa với , rời khỏi mảnh đất có vẻ mấy an toàn này, muốn gặp nguy hiểm nữa. Cứ như vậy, bị lôi kéo giữa tình cảm và lý trí. Cùng với hơi men mỗi lúc nồng, lý trí với : Mày nên quan tâm, dù gì đó cũng là đồng nghiệp của Lăng Song, em trai mày thích Lăng Song, Lăng Song còn là bạn tốt của Cố Sơ; Tình cảm lại cảnh cáo : Vợ mày vừa đánh mất em , chưa biết được khi dính vào vụ án này xảy ra những chuyện gì. Nếu liên quan tới mày lại có cơ quan nào mời mày tham gia, mày hoàn toàn có thể đưa vợ rời khỏi đây.


      "Em muốn người đàn ông em yếu ngập ngừng do dự. Đây phải là . Chính đời này có cái chết nào để lại dấu vết, người chết cho bạn biết chân tướng mà. Bắc Thần, còn ai dám câu đầy tự tin như vậy nữa?" Cố Sơ nhàng tiếp lời: "Em thích tự tin này của , đấy!".


      Trái tim ấm áp hẳn lên, khẽ véo má : "Nha đầu này, em uống rượu vào ngọt cả giọng phải ?" hiếm khi cảm động, có thể vì tiếp xúc với thi thể quá lâu. Tối nay, quả thực bị nhóc này làm cho cảm động.


      Cố Sơ ôm chặt lấy , " là chồng em, em phải cổ vũ cho chứ, có đúng ?".


      "Nhưng phải chồng em muốn tham gia là có thể tham gia đâu." Lục Bắc Thần cười khẽ: "Em cũng thấy thái độ của cảnh sát Từ rồi đấy".


      " được tham gia và muốn tham gia là hai chuyện khác nhau, trước hết em phải giúp giữ vững lập trường ."


      Lục Bắc Thần xoay người đè xuống, nửa đùa nửa : "Em vừa cái gì ấy nhỉ? Điểm hấp dẫn em là nội hàm?".


      "Vâng, sao vậy? Em dùng từ chuẩn hả?"


      Lục Bắc Thần cười xấu xa, "Lẽ nào phải là khả năng giường chiếu của ?".


      "Sao ăn thẳng tuột quá vậy?" Tai Cố Sơ nóng bừng lên.


      Bàn tay Lục Bắc Thần bắt đầu thiếu nghiêm túc, "Có những lời bàn ăn phải che che giấu giấu nhưng lên giường có thể thẳng thắn. Em thích hả? thích mặt này của ? thích cả nó? tin là khả năng lĩnh ngộ của về phương diện này vượt xa khả năng phân tích logic".


      " cách khác, tự thừa nhận mình thiếu kinh nghiệm 'thực chiến'?"


      Lục Bắc Thần sững người: "Thế là ý gì?".


      uống chút rượu, Cố Sơ trở nên to gan, ngón tay men theo yết hầu của trượt xuống, "Lần đầu tiên, cũng căng thẳng giống em phải ." Dứt lời, cười đểu rồi lập tức kéo chăn trùm qua đầu, sợ trả thù.


      Lúc ấy Lục Bắc Thần hiểu ra, lập tức tung chăn ra, kéo cười sằng sặc lại, "Thế nên chuyện này phải làm thường xuyên, trăm hay bằng tay quen".
      Nhok_Njco thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :