Tác giả: Tô Tiểu Lương Thể loại: Trùng sinh, báo thù Số chương: 113 chương Nguồn convert: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=131736 Convert: gachuaoln Editor: Thanh Ngân Tiến độ: ít nhất là 5c/tuần. Có thể 10c/tuần Văn Án Được lần may mắn sống lại, Diệp Lan Yên phải làm ba chuyện lớn: Thứ nhất: Giết chết đôi cẩu nam nữ Tiêu Cảnh Minh và Bạch Tinh Nguyệt Thứ hai: Trong lãnh cung có tiểu hoàng tử đáng , bồi dưỡng làm hoàng đế cũng tồi. Thứ ba: Nghe Lục Vương gia có bắp đùi vàng, hay là, ôm lấy thử xem sao? Mục Lục Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 -Chương 10 Chương 11 - Chương 12 -Chương 13 -Chương 14 - Chương 15 Chương 16 - Chương 17 - Chương 18 -Chương 19 - Chương 20 Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24 -Chương 25 Chương 26 - Chương 27 - Chương 28 - Chương 29 - Chương 30 Chương 31 - Chương 32 - Chương 33 - Chương 34 - Chương 35 Chương 36 - Chương 37 - Chương 38 - Chương 39 - Chương 40 Chương 41 - Chương 42 - Chương 43 - Chương 44 - Chương 45 Chương 46 - Chương 47 - Chương 48 - Chương 49 - Chương 50 Chương 51 - Chương 52 - Chương 53 - Chương 54 - Chương 55 Chương 56 - Chương 57 - Chương 58 - Chương 59 - Chương 60 Chương 61 - Chương 62 - Chương 63 - Chương 64 - Chương 65 Chương 66 - Chương 67 - Chương 68 - Chương 69 - Chương 70 Chương 71 - Chương 72 - Chương 73 - Chương 74 - Chương 75 Chương 76 - Chương 77 - Chương 78 - Chương 79 - Chương 80 Chương 81 - Chương 82 - Chương 83 - Chương 84 - Chương 85 Chương 86 - Chương 87 - Chương 88 - Chương 89 - Chương 90 Chương 91 - Chương 92 - Chương 93 - Chương 94 - Chương 95 Chương 96 - Chương 97 - Chương 98 - Chương 99 - Chương 100 Chương 101 - Chương 102 - Chương 103 - Chương 104 - Chương 105 Chương 106 - Chương 107 - Chương 108 - Chương 109 - Chương 110 Chương 111 - Chương 112 - Chương 113 Hết Liên hệ facebook: https://www.facebook.com/thanhngan.tran24 Lưu ý : Vì mình kết bạn với người lại, nên bạn nào là thành viên của cung quãng hằng kết bạn với mình, vui lòng ib mình nha. Mong mấy bạn thông cảm
Chương 1: Mười năm như giấc chiêm bao Lúc vào cuối mùa thu, ở Kiến An thành trong phủ Diệp quốc công có hoa sơn trà tựa như gấm, bốn phía thoang thoảng cỗ hương đan quế nhàn nhạt, sau giờ ngọ đình đài lâu và các phòng vừa vặn được thắp sáng, làm nổi bật cổ thu ấm áp. Ngẫu nhiên lồng chim treo giữa ở dưới mái hiên kêu vài tiếng thanh thúy, trong hành lang thỉnh thoảng có nha hoàn qua, vội vã mà , bước chân ràng. Đột nhiên phía ngoài Hành Vu viện vang lên trận bước chân vội vã, tiểu nha hoàn mười mấy tuổi ngoài viện chạy vào Hành Vu viện hướng tới lầu các bên cạnh nhà chính mà , còn chưa lên bước lên bậc thang liền bị nha hoàn canh giữ ở bên ngăn cản. Bán Hạ giữ chặt Tiểu Trúc, thấp giọng quát lớn: “Ngươi làm gì, biết tiểu thư giờ này nghỉ ngơi sao? Vội vội vàng vàng có chuyện gì gấp? Tiểu Trúc lau mồ hôi : “Bán Hạ tỷ tỷ, đại thiếu gia Tiêu gia đến đây.” Bán Hạ vẻ mặt ngẩn ra, vẫn còn hết sức bình tĩnh : “Tới cũng tới rồi, ngươi chạy cái gì?” Tiểu Trúc giậm chân cái, chút ý thức đem lời ra hết: “ phải, là đại thiếu gia Tiêu gia quỳ trước cửa phủ, hướng quốc công gia chúng ta cầu hôn tiểu thư.” Thời gian trôi qua yên tĩnh Bán Hạ lúc này cũng có chút sững sờ, quay đầu lại nhìn thoáng qua lầu các, thấp giọng phân phó: “Bất luận bên ngoài như thế nào, chuyện như vậy ngươi đừng ở trong phủ càn rỡ ồn ào, tiểu thư rất nhanh tỉnh, ngươi vào phòng bếp đem canh tổ yến hầm cách thủy mang tới.” Tiểu Trúc nghĩ đến tính tình của nhị tiểu thư thân thể nhất thời run lên, vẻ mặt thoáng lên tia kiêng kỵ, vội vàng chạy ra bãi cỏ Đỗ hành ngoài viện. Bán Hạ xoay người lên thềm, nha hoàn giữ cửa mở cửa cho nàng, trận gió thổi vào, trong phòng tầng tầng lớp lớp màn tơ như gợn sóng hướng phía chỗ ngồi bên kia cánh cửa lay động, tới tới lui lui tựa như gợn sóng bình thường. Bán Hạ rón rén đẩy ra màn tơ, tầng lại tầng qua, rất nhanh cách màn tơ thấy được Nhị tiểu thư nghỉ trưa ghế quý phi bên cạnh cửa sổ . Thiền Kiều ở bên trong hầu hạ thấy Bán Hạ vào, tiếng động mở miệng hỏi nàng có chuyện gì, Bán Hạ làm động tác tay hướng ra ngoài, mở miệng khẽ hô tiếng, Thiên Kiều vẻ mặt khẽ biến đổi, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu thư ngủ say, hướng về phía Bán Hạ khẽ lắc đầu. Ngay lúc này, người ghế quý phi tỉnh. Diệp Lan Yên mở mắt, vẻ điềm tĩnh mặt thoáng chốc bén nhọn, trong nháy mắt chợt lóe qua vài tâm tình, lập tức lại thay đổi, quay đầu nhìn Bán Hạ bên ngoài màn tơ, nhàn nhạt mở miệng: “Đỡ ta đứng lên.” Thiên Kiều đến đỡ nàng ngời dậy, Bán Hạ bưng trà súc miệng, bên trong phòng yên tĩnh, mãi đến khi nàng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh bàn trang điểm , nhìn xem chính mình trong gương đồng thoáng cái dung nhan trẻ ra mười tuổi, Diệp Lan Yên còn có chút tin tưởng. Nàng sớm tỉnh dậy, sau mấy năm cả ngày hoảng sợ thể yên lòng kia, chỉ cần có chút động tĩnh này cũng bị đánh thức, chỉ là nàng thể mở mắt ra, sợ vừa mở mắt ra thấy Diệp gia đúng là bị hỏa hoạn thiêu hủy thành đống hoang tàn, người Diệp gia và hài tử của nàng là người vô tội, còn có đôi cẩu nam nữ kia. Nàng Diệp Lan Yên, là nhị tiểu thư con vợ cả của Phủ Diệp Công, ở Diệp phủ là hòn ngọc quý tay, mười lăm tuổi đính hôn, mười sáu tuổi gả cho Tiêu Cảnh Minh, mười bảy tuổi vì sinh hạ trưởng tử, thề cả đời nàng say đắm vĩnh viễn phản bội, nàng đem hết toàn lực Diệp gia giúp ở trong thời loạn tiêu diệt chướng ngại đoạt được ngôi vị hoàng đế, mười tám tuổi, bởi vì dời quân nàng ngoài ý muốn mất đứa con thứ hai của bọn họ, mười chin tuổi Cảnh Đế băng hà tình hình hỗn loạn nàng giúp tập họp binh lực, thay đỡ kiếm, suýt nữa mất mạng, hai mươi tuổi lên ngôi làm hoàng đế, lập nàng làm hoàng hậu, cùng năm đó nàng sinh ra đứa con thứ ba của bọn họ. Nàng vốn cho rằng, đời này nàng cùng vĩnh viễn tiếp tục ân ái như vậy, bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử, có nàng cũng có . Tiêu Cảnh Minh hôm nay, cùng lời thề lúc trước giống nhau như vậy, vĩnh viễn đối tốt với nàng. Nhưng vào mùa thu năm hai mươi hai tuổi ấy, đột nhiên động thủ tước binh lực của Diệp gia, lập quả phụ Bạch Tinh Nguyệt làm quý phi, nàng tiến đến phân xử lại bị câu hoàng hậu bất nhân, đánh vào lãnh cung. Mùa xuân năm hai mươi ba tuổi, đột nhiên đối đãi với nàng khá hơn, đại ca bị phái tiêu diệt tàn dư phe cánh loạn lạc, nàng đối với cuộc sống nửa năm trong lãnh cung còn ngỡ như giấc mộng, cho đến khi Bạch Tinh Nguyệt tiếng lại tiếng gọi nàng là tỷ tỷ khiến cho nàng đau triệt để nội tâm. Mùa hạ năm hai mươi bốn tuổi, nàng sinh ra đứa con thứ tư của bọn họ, chưa được 1 tháng Diệp gia bị tịch thu, toàn bộ Diệp gia phải vào lao ngục, cùng lúc đó trận lửa lớn thiêu hủy toàn bộ Diệp gia, nhà Nhị thúc bị chết cháy, phụ thân bệnh nặng chết trong lao ngục. Mùa thu năm hai mươi lăm tuổi, vào ngày sinh nhật , nàng tận mắt nhìn thấy đại ca bị ngũ mã phanh thây, mà ba người con trai của nàng, bị chính tay giết chết. giết nàng, mà cho người đánh gãy gân tay gân chân vứt tới lãnh cung, nàng khóc mù hai mắt, bên tai lại thỉnh thoảng có tiếng người cố ý truyền tới: Bạch quý phi vì hoàng thượng sinh hạ đứa con trai, hoàng thượng mừng rỡ lập Tứ hoàng tử làm thái tử, sắc phong Bạch quý phi làm hoàng hậu, từ đó đời này, còn hoàng hậu Diệp thị là nàng nữa. ................................................... Mười năm, toàn bộ mười năm. Nàng cảm nhận được thời gian được che chở trong lòng bàn tay, cũng cảm nhận được đến cuối cùng bị hăn phản bội tàn nhẫn, nàng đều cảm nhận được hết thảy bất quá tất cả đều là biểu giả dối, hết thảy đều là lừa gạt. "Diệp gia mưu đồ làm loạn, hoàng hậu Diệp thị tâm địa lưu manh (lời tác giả a~), ý đồ mưu hại hài tử trong bụng quý phi, vài vị hoàng tử còn cùng hoàng hậu cả thảy có ý đồ mưu hại quý phi, tội thể tha thứ, trẫm hôm nay cho thiên hạ cái công đạo." Bán Hạ cùng Thiền Kiều chợt nghe tiểu thư nhà mình hướng phía gương đồng lẩm bẩm câu như vậy, trong nội tâm cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Lan Yên lấy tay che ngực, trong hai tròng mắt thoáng ra tia tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương đồng, phảng phất như muốn phá kính đem phẫn nộ trong đáy mắt móc ra (bạo lực quá T.T) "Tiểu thư." Thiền Kiều đỡ lấy nàng vội vàng kêu tiếng. Diệp Lan Yên đột nhiên buông lỏng cánh tay níu lấy ngực, năm ngón tay thoáng lên màu xanh trắng, nàng lần lại lần nhìn xem chính mình trong gương, giơ tay lên nhàng vuốt ve dung nhan còn chưa già của mình, khi phủ tới sau tai, chạm đến nốt ruồi son kia toàn thân nàng chấn động. Thiên đạo luôn hồi, báo ứng là thể tráng khỏi, thế nhưng nàng Diệp Lan Yên còn có thể lần trọng sinh. Bán Hạ cùng Thiền Kiều đứng bên cả hai đều có lên tiếng, yên lặng chờ Diệp Lan Yên xem chính mình trong gương đủ rồi, khoảng thời gian nén nhang trôi qua, Bán Hạ hơi ngẩng đầu : "Tiểu thư, đại thiếu gia Tiêu gia quỳ ở bên ngoài phủ." Cánh tay hạ xuống hơi run lên, Diệp Lan Yên có xoay người, nhìn chính mình trong gương ý tứ hàm xúc "Nga?" tiếng dài. Bán Hạ cùng Thiền Kiều hai mặt nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý tứ của tiểu thư, nếu là ngày thường tiểu thư nghe tên đại thiếu gia Tiêu gia đều cao hứng a. "Người đến bẩm báo, là đại thiếu gia Tiêu gia quỳ gối ở cửa phủ, muốn xin lão gia cho lấy tiểu thư" Bán Hạ thay nàng lấy bạch ngọc trâm trong hộp trang điểm ra, đây là cây trâm ngày xưa nàng thích, "Tiểu thư có phải hay muốn qua xem chút." Diệp Lan Yên đưa tay đẩy bạch ngọc trâm kia ra, Bán Hạ trượt tay, trâm cài liền rót xuống đất lạch cạch gãy thành hai đoạn, Bán Hạ lập tức quỳ xuống đất : "Tiểu thư trách phạt." Diệp Lan Yên thuận tay vuốt ve tóc mai, quay đầu nhìn bạch ngọc trâm dưới đât, đáy mắt thoáng tia chán ghét: "Xem ra còn có thể làm thành hai đôi hoa tai, các ngươi cầm , mỗi người đánh đôi." Bán Hạ kinh ngạc nhìn về phía Thiền Kiều, đem đoạn trâm rơi đất nhặt lên: "Tiểu thư, đây chính là đại thiếu gia Tiêu gia đưa cho ngài." Ngày thường chỉ cần đại thiếu gia Tiêu gia tặng gì cho tiểu thư đối với người đó chính là bảo bối cực kỳ to lớn. Diệp Lan Yên đứng dậy, như nhớ ra điều gì đó hỏi Bán Hạ: " còn đưa những thứ gì đem những thứ đó thu thập sắp xếp tý." Thiền Kiều đến phủ thêm áo ngoài cho nàng: "Tiểu thư, có phải hay muốn đổi chỗ an trí*, những thứ đó tiểu thư phân phó đều để trong nhà kho vẫn còn rất tốt." *Mình hiểu từ này lắm, nên để yên, chờ mình hiểu rồi sửa lại . Diệp Lan Yên nâng tay đưa mắt nhìn ống tay áo thêu hoa mẫu đơn, đáy mắt thoáng ướt át, nghĩ đến chuyện trước đây lại sinh ra hận ý, lạnh lùng phân phó: "Đem ra ngoài, ném." "Ném......Ném?" Lúc này Thiền Kiều cũng ngây ngẩn cả người, kia đều là bảo bối gì đó của tiểu thư đó a, ném? "Ném được càng xa càng tốt, những tranh chữ kia, tất cả đều thiêu." Diệp Lan Yên xong ra ngoài, Bán Hạ hướng về phía Thiền Kiều nhéo cái, sau đó gật gật đầu lưu nàng lại trong phòng, theo Diệp Lan Yên rời khỏi lầu các. --------------------------------------------------------------- đường khỏi viện Diệp Lan Yên đều gì, cho đến khi gần đến cửa chính tiền viện, nàng đột nhiên ngừng lại, quay đâug hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?" "Mùng tám tháng mười." Diệp Lan Yên ánh mắt hiếp lại, bây giờ là ngày đầu tiên Tiêu Cảnh Minh quỳ gối trước cửa lớn Diệp phủ cầu hôn, đời trước ngày này nàng làm gì, lúc biết được Tiêu Cảnh Minh quỳ gối trước cửa phủ nàng bỏ chạy cầu phụ thân, muốn gã cho . Phụ thân đồng ý nàng liền ở cửa thư phòng quỳ ba ngày ba đêm, còn ngoài ra ai cũng gã, khiếp cho tổ mẫu tức giận mà bệnh nặng. " Lan Hương Uyển." Diệp Lan Yên nghĩ xong, trực tiếp xoay người hướng tới Lan Hương Uyển mà đến, vừa vừa nhìn xem, đây là Diệp Công phủ năm đó bị trận lửa lớn thiêu hủy chỉ còn lại đống hoang tàn. Lan Hương Uyển nằm gần Hành Vu viện, thời điểm Diệp Lan Yên vào, nha hoàn Minh Thúy bên cạnh đại tiểu thư đích trưởng nữ của Diệp Công Phủ ở sân bên trong cắt hoa Sơn Trà. Thấy nàng tới liền thỉnh an: "Cung kính thỉnh an nhị tiểu thư." "Đại tỷ tỷ ta đâu?" Diệp Lan Yên hướng bên trong nhà chính nhìn thoáng qua, Minh Thúy đem rổ hoa trong tay giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh, cười đón nàng vào phòng: "Tiểu thư nhắc tới người đấy." Trong phòng Diệp Lan Hân dựa người giường đọc sách, thấy nàng vào phòng đầu tiên là sững sờ, sau liền lập tức ôn hòa nhìn nàng: "Ngày thường phải vẫn còn ngủ thêm nửa canh giờ." "Nhớ ngươi." Diệp Lan Yên ngồi xuống bên cạnh nàng, thoáng cái đem đầu tựa vào trong ngực của nàng, cảm thấy ràng thân thể tỷ tỷ cứng đờ. Chóp mũi Diệp Lan Yên đau xót, ôm nàng chặt hơn. Hồi lâu trôi qua, bỗng có đôi tay dịu dàng vuốt ve đầu tóc nàng, bên tai truyền đến tiếng Diệp Lan Hân bất đắc dĩ : "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, như thế nào vẫn giống đứa bé." Diệp Lan Yên ở trong lòng nàng chịu động đậy, kìm nén nước mắt nhưng vẫn là kìm được muốn rơi xuống, bao nhiêu nàng được nghe thanh của tỷ tỷ như vậy, kể từ khi chiến loạn, tỷ phu bị quân phản loạn giết chết, tỷ tỷ khóc đến khàn giọng, sau đó nàng liền chưa từng nghe qua thanh của tỷ tỷ. Cảm giác đầu vai người trong ngực khẽ rung động, Diệp Lan Hân đem nàng từ trong lồng ngực nâng dậy, quan sát thấy hốc mắt nàng ửng đỏ vẻ mặt tràn đầy cảm xúc thôi, phản ứng đầu tiên của Diệp Lan Hân chính là muội muội có phải hay bị phụ thân dạy dỗ, đưa tay dịu dàng mơn trớn khóe mắt nàng, cười trêu ghẹo : "Còn khóc nữa, ngươi xấu hổ hay xấu hổ đây." Trùng sinh trở lại, bởi vì vài câu của tỷ tỷ mà cảm xúc khẩn trương trong nháy mắt bình phục, Diệp Lan Yên kinh ngạc nhìn xem tỷ tỷ, thấy Diệp Lan Hân mặt đỏ rần, chỉ trán của nàng tý cười mắng: "Còn xem!" "Chính là muốn xem, chính là muốn xem, sau này Nguyệt tỷ tỷ phải gả Tề gia, cũng được nhìn nữa, ta liền nhìn nhiều vài lần." Diệp Lan Yên biết nên đem tâm tình này phóng thích chỗ nào, liền trực tiếp ôm lấy nàng đùa giởn, bắt đầu giở trò vô lại." Diệp Lan Hân nở nụ cười, vỗ phía sau lưng của nàng ồn ào: "Nhìn xem xem, ngươi nghĩ muốn thế nào liền như thế, ngươi a, sinh khí với tỷ tỷ tốt rồi." Diệp Lan Yên thân thể cứng đờ, lúc này trong trí nhớ mới nhớ tới chuyện, ngay lúc Tiêu Cảnh Minh đến cửa cầu hôn mấy hôm trước, nàng cùng phụ thân, đại ca bọn họ đều ầm ĩ trận. Bởi vì tỷ tỷ khuyên nhủ vài câu nên cùng nàng sinh khí vài ngày, cho đến khi tỷ tỷ xuất giá quan hệ này cũng thể hoàn toàn hòa hoãn lại. "Làm sao lại vậy được chứ." Diệp Lan Yên ấp úng câu, "Ta biết mọi người cũng là vì tốt cho ta mà." Đây là đổi tính? chỉ Diệp Lan Hân ngạc nhiên, Minh Thúy hầu hạ trong phòng cũng ngẩn người, Nhị tiểu thư hôm nay hết sức khác thường a. Ngày thường Đại tiểu thư chỉ cần đại thiếu gia Tiêu gia tốt Nhị tiểu thư cũng có thể trở mặt, lúc này phải là còn chưa tỉnh ngủ ? Diệp Lan Hân kinh ngạc nhìn kỳ chó chút nghi ngờ. phải nàng tin muội muội mình, mà là nàng hiểu rất tính tình của muội muội, chuyên mà muội muội muốn làm nếu đạt được mục đích như thế nào cũng bỏ qua. Phỏng chừng rất lâu, Diệp Lan Hân đột nhiên nhớ tới vừa rồi nha hoàn tiến vào bẩm báo, đại thiếu gia Tiêu gia thời quỳ gối ở cửa lớn Diệp Công phủ cầu kiến phụ thân. "Yên nhi." Diệp La Hân thử dò xét kêu tiếng, "Đại thiếu gia Tiêu gia ở bên ngoài phủ muội cũng biết." Nhắc tới Tiêu Cảnh Minh, vẻ mặt Diệp Lan Hiên lập tức run sợ muốn đứng lên, lại muốn bị tỷ tỷ phát giác được nàng có biến hóa quá lớn, liền gật đầu: "Ân." "Kia ngươi cũng biết tại quỳ bên ngoài, cùng hướng phụ thân cầu hôn ngươi." Diệp Lan Hân nhìn vẻ mặt của muội muội: "Ngươi nếu biết tỷ tỷ vì muốn tốt cho người, liền nên biết phải làm sao." "Biết a."Diệp Lan Yên chút nghĩ ngợi trả lời nàng, nhìn vẻ mặt tỷ tỷ lộ vẻ vui mừng, rất nghiêm túc tiếp: "Ta ra nhìn , cũng cự tuyệt , nhìn xem có thể ở bên ngoài quỳ bao lâu."
Ủng hộ hố mới, mà cho mình góp ý chút nha, bạn nên để cách dòng từng đoạn ý, mình bị cận nên đọc hơi khó
@Thanh Ngân04 chào bạn , mình là mod box này. Đầu tiên, bạn canh giữa hết phần văn án như quy định đầu trang nhé. Thứ hai, bạn chèn link convert vào nguồn convert, và link fb hay mail bạn thường dùng, để mod tiện bề liên hệ. Thứ ba, bạn cách dòng cho mọi người dễ nhìn @@ sát rạt kiểu này rất khó xem bạn à, bạn có thể xem mấy bài post cung để tham khảo. Thứ tư, đây là link hướng dẫn làm mục lục, https://cungquanghang.com/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/, bạn làm mục lục cho reader dễ theo dõi hơn. Thứ năm, bạn đọc nội quy dành cho editor bên dưới chữ ký mình để làm theo đúng quy định nhé. Cuối cùng, có gì hiểu bạn có thể inbox mình.