1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạt ái tình lang - Cung Sơn Thiến (2.2) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đoạt ái tình lang
      Tên tác giả: Cung Sơn Thiến
      Thể loại: cổ đại, H .
      Convert: SS Vân
      Editor: Khachthamquan


      [​IMG]


      Giới thiệu:

      Đời nàng lần duy nhất là làm sai kiện: Chính là 3 năm trước đây cẩn thận mà “thượng” giường với người khác ( nam nhân xa lạ, hô hô).
      Ô ô…….nàng chỉ là tá túc đêm thôi mà, chưa từng được ấm áp như vậy.
      Lần đầu tiên nàng thành nữ nhân.
      Cứ như thế minh bạch mà ra ngoài.
      đêm ba năm trước đây, nàng chỉ để lại giường vết máu cùng chiếc khăn tay mùi quế hương.
      Ông trời ơi, ngay cả bộ dạng nàng tròn méo thế nào còn kịp xem ràng.
      tự với chính mình biết “thượng” nương nhà ai?
      Nghĩ muốn phụ trách nhiệm cũng phải tìm được “khổ chủ” nha.
      Bằng vào cái khăn tay mùi hoa quế hương, có quỷ mới tìm được.
      A? Như thế nào người nàng có mùi hương quen thuộc vậy?
      Này……..Tìm kiếm sục sạo hết khắp nơi mà vân trêu ngươi thấy.
      Muốn chứng mình nàng rốt cuộc có phải là người ba năm trước đây hay ? tự có biện pháp.
      Hừ! Trực tiếp lừa gạt nàng trở lại phù hợp thao tác diễn luyện (đoạn này ta chém, Ami ơi sửa giúp ta được ?)
      Xem xem….. câu trả lời phải là “muốn” ra sao?

      Vài lời của editor: Đây vốn là tác phẩm edit đầu tay của mình, nhưng do trước đây có vài lý do nên mình phải bỏ dỡ giữa chừng. Nay mình cố gắng hoàn thành bộ này, mong các bạn ủng hộ và góp ý nhiều.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1

      Edit: Khachthamquan
      (chú ý: H http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif )

      Kinh thành, đêm mùa hạ

      Lăng Nữ Lăng kéo thân mình mệt mỏi, phương hướng mà , lòng của nàng mảng hoảng loạn, mắt thấy đêm càng ngày càng tối, mà nàng ngay cả hướng khách sạn đều ràng lắm.

      Có lẽ ban đêm quá tối mà đường vừa hay lại là lần đầu tiên rời nhà nên có cách xác định hướng. Nữ Lăng ở trong rừng đảo quanh gần 3 canh giờ, nàng vừa “quyện”(từ này mình hiểu nên giữa nguyên) vừa mệt phóng mắt nhìn lại chung quanh là rừng cây lớn đều tối đen như mực, bàn căn sai chi (???), trông đêm đen nanh vuốt cứ dần ra giống như ma quỷ hữu tại nơi ú ám này, khiến cho nàng nhịn được sợ hãi mà khóc nức nở lên.

      “Lý chưởng quỹ, Mạc thúc….. các người ở đâu?” Nữ Lăng ngồi dưới gốc cây nhổ cỏ mà thút thít khóc.

      Lúc chạng vạng, Nữ Lăng theo đoàn người Lý chưởng quỹ và Mạc thúc (theo bản convert khác là “Mạc thúc”), vốn là tìm khách sạn để có nơi ngủ trọ ở kinh thành. Nhưng Nữ Lăng nhất thời bị gánh hát đường hấp dẫn nên quên theo sát Lý chưỡng quỹ cùng Mạc thúc. Chờ nàng hồi phục tinh thần lại quay lại rốt cuộc cũng thấy tung tích của Lý chưỡng quỹ và Mạc thúc, chỉ thấy được tất cả đều là gương mặt xa lạ, nàng gấp đến độ chạy loạn khắp nơi, trong đám người xa lạ nàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, ai ngờ nàng vòng vo nửa ngày như thế nào cũng tìm ra.

      Bất tri bất giác, nàng từ đường cái náo nhiệt chuyển tới địa phương hẻo lánh, càng càng mơ hồ, càng càng hoảng hốt, đợi cho sắc trời hoàn toàn tối đen, nàng mới phát chính bản thân mình mắc kẹt ở trong rừng cây ra được.

      “Cha……Lăng nhi xin lỗi người………Lăng nhi đáp ứng người tốt học kinh doanh buôn bán của bố trang, nhưng vì ham chơi mà quên việc chính…” Nhớ đến kỳ vọng của phụ thân với chính mình, Nữ Lăng hối hận thôi, lại khóc to hơn.

      Cha Nữ Lăng ngày gần đây bị bệnh nặng mà nằm giường. Bởi vì tuổi tác cao lại làm việc quá mức vất vả, cũng biết thời gian của mình còn nhiều, nhưng chỉ có 3 người con có con rể, việc yên lòng nhất chính là việc kinh doanh của Lăng ba bố trang, lo sợ là bố trang có người nối nghiệp.

      Nữ Lăng tuổi tuy còn , nhưng thân là trưởng nữ vì làm cho phụ thân an tâm dưỡng bệnh, liền đồng ý tiếp nhận kinh doanh bố trang, đồng thời cùng Lý chưởng quỹ học xử lý việc lớn trong bố trang, ai biết mới lần đầu tiên xa nhà, ngay tại nơi quen kinh thành này bị lạc.

      Kỳ chẳng thể trách nàng vì mới mẻ trong kinh thành mà hấp dẫn, dù sao nàng vẫn còn là thiếu nữ mới mười năm tuổi, hơn nữa nàng là lần đầu tiên rời gia môn (rời khỏi nhà), vào kinh thành phồn hoa nhiều màu sắc rực rỡ, tự nhiên là nhìn cái gì đều cảm thấy mới lạ, làm cái gì đều cảm thấy mới mẻ.

      Nhớ tới nhà ở Giang Nam, nhớ tới cha bệnh nặng nằm giường, nội tâm nàng ngừng mà tự trách , nếu phải nàng chỉ lo xem mới mẻ của diễn trò, thế nào có thể cùng bọn Lý chưởng quỹ li tán, thậm chí lâm vào tình cảnh khó khăn lúc này.

      lúc nàng khóc nức nở, biết từ đâu mà đến quái điểu (???), phát ra tiếng thê lương, cùng với tiếng gió xé đến bên người Nữ Lăng gào thét, nàng sợ đến mức che tai chạy khắp nơi, cứ tưởng là phía sau có ma quỷ đuổi theo nàng.

      Nửa đêm nàng ở trong rừng, chạy gấp hề có mục tiêu, đột nhiên trước mắt xuất tiểu viện trúc, đối với nàng mà chẳng khác nào vớ được khúc gỗ trôi nổi giữa biển cả, nàng vội vàng liền hướng tiểu trúc chạy .

      “Cứu mạng a…..có người ở ?” Khi đến gần trúc ốc, Nữ Lăng lớn tiếng kêu hy vọng có người ra giúp nàng, nhưng là trong tiểu trúc cũng là mảnh tối đen và yên tĩnh, hoàn toàn có nửa sáng.

      Nữ Lăng kề sát vào cửa chính của tiểu trúc, toàn thân buộc chặt nhìn bóng đêm xung quanh, chậm trễ đợi mà có ai đáp lại, nàng sốt ruột đưa tay hướng cửa đẩy “Có ai ở nhà ……cứu mạng a…?”

      Ai dè tay nàng mới đụng vào trúc môn, cánh cửa kia liền kêu “Y nha” tiếng mở ra, chẳng những làm cho nàng bất ngờ mà còn cực kì choáng váng.

      Nữ Lăng vỗ vỗ ngực bình tĩnh khi hoảng hồn chưa tan, nhìn vào cánh cửa tiểu trúc với dè chừng và sợ hãi, nhìn vào bên trong mảnh tối đen, nàng biết có nên vào vào.

      “Có người ở đây ?” Nữ Lăng thanh run rẩy hướng bên trong cánh cửa hô câu, nhưng trong phòng có nửa điểm đáp lại nàng.

      Nàng liếc mắt rừng cây phía sau đen như mực, bầu khí vừa u vừa đáng sợ khiến cho nàng tâm lập tức nhảy dựng lên, cẩn thận hướng vào trong phòng, dù thế nào ở trong phòng cũng an toàn hơn bên ngoài.

      Trong phòng mảnh đen kịt, nàng có thể nhìn thấy qua ánh sáng mờ, mơ hồ xác định phương hướng qua đồ đạc trong phòng, chính là nàng có cảm giác căn phòng bị bỏ trống vì ở trong này có mùi ẩm mốc. Thậm chí là mùi hương nhàn nhạt, xem ra chủ nhân của nó ra ngoài.

      Trong bóng tối, Nữ Lăng tìm đến phía sau sương phòng, lập tức có mùi thơm dễ chịu xông vào mũi, ra đây là khuê phòng của nữ tử.

      Sương phòng với hương thơm làm cho Nữ Lăng tâm tư ổn định rất nhiều. Mà với yên ổn này nàng mới phát giác mình có bao nhiêu mệt mỏi.

      Trong sương phòng, giường được phủ bằng tấm chăn bằng gấm, sờ lên cảm giác được vừa nhàng, vừa mềm mại, đối với mệt mỏi của bản thân thực phi thường hấp dẫn. Nàng nhìn quanh dù sao trong phòng cũng có người ở, nàng sợ gì trước tại đây ngủ giấc rồi tính sau. Ý niệm vừa xuất trong đầu nàng liền để ý gì mà hướng thẳng giường nằm đó.

      “Xin lỗi vị nương biết tên, ta muợn khuê phòng của tạm tá túc”. Chăn mềm bằng gấm phủ lên người làm cho nàng thoải mái dễ chịu, mà mí mắt cũng chống đỡ được. Tước khi gặp chu công nàng vô thức mà lẩm bẩm.

      ——————-

      Triệu Húc ôm vò rượu cùng với cảm giác say lảo đảo đẩy cửa nguyệt tiểu trúc vào.
      lâu rồi chưa từng bước vào nguyệt tiểu trúc. Ngày hôm nay cảm xúc như làm cho chính mình sảng khoái trong rượu, vô thức mà bước chân đến nơi này.
      Ngồi ở bên cạnh bàn trong sảnh, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt gần như quên mất, bóng dáng của người lâu rồi xuất trong đầu , lại mơ mơ hồ hồ xuất .

      Duẫn nương_là nữ nhân đầu tiên của , duy nhất ngoại trừ mẫu thân mới chịu bỏ tâm đề phòng xuống để gần gũi với nữ nhân.

      Khi lần đầu tiên đến nguyệt tiểu trúc, gặp được Duẫn nương ở góa, lớn hơn năm tuổi. Đối với ôn hương nữ tính nhưng mang theo nhiều hiếu kì và tưởng tượng. Vì vậy, mỗi lúc rảnh rỗi đều chạy đến Nguyệt tiểu trúc, chính là có thể ngửi thấy mùi hương thơm độc đáo bay từ người nàng.

      Duẫn nương qua đời được ba năm rồi, Triệu Húc vẫn giữ nguyên Nguyệt tiểu trúc của Duẫn nương. Bởi vì đối với Duẫn nương vừa là thầy vừa là hồng nhan tri kỷ, mất hồng nhan tri kỷ trái tim phải là hối tiếc mà chẳng qua những ngày trước đây quên Duẫn nương cũng như tồn tại của Nguyệt tiểu trúc.

      như thế nào lại đem Duẫn nương quên mất chứ? cười khổ, suy cho cùng từng cho rằng nàng là người mà mình nhất, còn từng liều lĩnh muốn thú nàng để hồi cung, thế nhưng nàng lại cự tuyết. Nàng :

      “Húc đệ, đừng ta là bình dân quả phụ, tư cách xứng với thân phận hoàng tử của ngươi. Cho dù có xứng, ngày nào đó ngươi cũng hối hận bởi vì ngươi cũng phải thực ta, ngươi bất quấ chỉ là nhất thời bị cuốn hút mà thôi. Đến ngày tương lai sau này, ngươi tìm được nữ tử chân chính ngươi. Lòng của ngươi vì nàng mà dược động, vì nàng mà cuồng dã, ngươi vì nàng mà cơm nước màng (LL: Ở bản CV là “cơm nước bất tư”, ta hiểu nên đành chém đại, >”<), vì nàng mà nhớ thương, đến lúc đó ngươi hiểu được những lời ta hôm nay”.

      Theo thời gian, Triệu Húc cũng hiểu được bản thân mình đối với Duẫn nương là lòng mến, thực như lời nàng , chỉ là kiểu trẻ con bị cuốn hút, thế nhưng tình cách đây nhiều năm , vẫn tìm được loại cảm giác mà Duẫn nương , kiềm chế nổi mà mê muội, đến tột cùng lời Duẫn nương là đúng hay sai?

      người thực có thể tìm thấy tình chân chính của riêng mình? Nếu như lời nàng là đúng, vì cái gì đến bây giờ vẫn nữ nhân nào có khả năng vào tâm của , thậm chí đối với dần dần cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.

      “Duẫn nương, ta kính nàng” Triệu Húc lại lần nữa đối khoảng trước mặt giơ tay ra cứ như Duẫn nương còn sống, cùng nàng chuyện thân mật: “Ta còn tìm được loại cảm giác như nàng …Làm sao bây giờ? Có muốn hay giúp ta a?”.

      Giữa đêm tối, Triệu Húc phảng phất lại nghe thấy thanh dịu dàng của Duẫn nương vang lên bên tai : “Húc đệ, ngươi say rồi, đừng uống nữa, vào trong phòng nghỉ ngơi ”.

      “Đúng….Ta nghe lời nàng uống nữa…Chúng ta vào trong phòng nghỉ ngơi”. Triệu Húc bỏ xuống vò rượu, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo hướng sương phòng quen thuộc.

      tới giường nằm xuống, giống như quá khứ vậy, thuận tiện ôm người bên cạnh, hôn lên đôi môi mềm mại, hấp thụ mùi hương thơm ngát từ người nàng.

      Bàn tay to của hề gặp khó khăn trượt vào theo vạt áo nàng, bừa bãi xoa nắn bộ ngực mềm mại và co dãn của nàng, cũng giống như trong quá khứ, nghe được thanh kiều từ lòng ngực vang lên bên tai, tác động tình dục của , giống như lại nhớ tới lúc vẫn còn ngây ngô.

      Kéo xiêm y của nàng ra, khẩn cấp ngậm nụ hoa cứng lên ở trước ngực nàng, ngừng hút, đùa .

      Lòng bàn tay xẹt qua từng đoạn da thịt, có thể cảm giác được nàng cũng hưng phấn nhịn được run run, thích nghe tiếng rên rỉ từ chỗ sâu nhất trong cổ họng của nàng phát ra, làm cho càng thêm hưng phấn, càng nóng lòng thăm dò nơi tư mật ướt át của nàng.

      Khi chất nóng ẩm ướt quen thuộc dính đầy tay biết nàng bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón , làm sao có thể để nàng chờ đợi lâu lắm đây.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2 (Cảnh bảo H)

      Edit: khachthamquan

      Bỏ tất cả quần áo người mình và nàng, để cho mũi nhọn cương lên của mình ma sát của động ẩm ướt của nàng, đến khi chịu được nữa, thẳng lưng cái, đâm thẳng vào chỗ sâu chặt chẽ ấm áp kia.

      “A –” Cảm giác đau đớn vì bị xé rách truyền đến từ thân dưới, làm cho Nữ Lăng thét chói tai từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

      Nàng nghĩ đến nàng chỉ nằm mộng, hơn nữa là giấc mộng xuân khiến nàng vừa ngọt vừa thẹn, trong mộng nàng cảm giác được cỗ ấm áp vây quanh nàng, ở trong chiếc miệng khẽ mở của nàng rắc vào nước cam ngọt ngào, ở trước ngực mềm mại của nàng nhấc lên từng đợt rung động, càng ở tại nơi mật nhất của nàng khuấy vào nước trong ao xuân.

      Nàng cảm giác được mỗi tấc da thịt toàn thân đều phát ra ngâm vịnh (tiếng hát) say mê, mỗi cái giác quan thể tự chủ dấy lên liệt hoả hừng hực, những ngâm vịnh dịu dàng tự chủ được phát ra từ trong miệng nàng.

      Ai ngờ đột nhiên trận đau nhức phá mộng đẹp của nàng, nàng kinh hãi phát chính mình phải nằm mộng, đau nhức đến từ thân dưới của mình, da thịt người tiếp xúc cùng tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân, càng làm cho nàng hiểu được, thân mình của mình bị nam tử xa lạ xâm phạm.

      Nữ Lăng liều mình đánh mạnh vào thân người nặng nề đặt người mình, khàn cả giọng khóc hô: “ cần…… Buông…… Đau quá a……”

      “Doãn nương…… Doãn nương……” Người người hoàn toàn chưa nghe Nữ Lăng khóc kêu, vẫn còn chìm đắm trong khoái cảm nhất của ma sát, thào than tên của nữ nhân cho là (người mà ấy nghĩ mình “thượng” ếh).

      “Ta phải Doãn nương…… Buông…… Đau quá……” Cho dù Nữ Lăng dùng hết toàn lực giãy dụa, nhưng chút nào dời được cái thứ cứng rắn hoành hành trong thân thể của nàng.

      “Doãn nương…… Ngươi thơm……” Nam tử vùi đầu vào trong gáy của Nữ Lăng, bừa bãi hấp thụ hương thơm người nàng, tiếng thô trầm của nuốt hết môi đỏ mọng của nàng, cũng nuốt sống tiếng khóc kêu của nàng, mà luật động cuồng dã xâm nhập nguyên bản cùng trở nên nhàng hơn.

      Tại môi bị hút vào tràn đầy ma lực và những làn sóng tốc hành truyền đến từ luật động ở thân dưới. vui thích kỳ diệu và rung động từ lòng ngực thay thế cho đau đớn dưới hạ thân nàng.

      Nàng dần dần quên khóc kêu, quên kháng cự, thanh kiều khống chế được phát ra từ trong miệng nàng, nàng tự giác vặn vẹo thân hình, hùa theo xâm nhập thẳng tiếng lần lại lần của , nhồi sung, mặc cho chính mình bị lạc, hòa tan trong đốt nóng cuồng nhiệt, đem chính mình đưa lên đỉnh cuồng dã.
      Rốt cục, hết thảy quay về bình tĩnh, chỉ để lại tiếng thở dốc thoả mãn quanh quẩn trong căn phòng bé yên lặng.

      Giống như qua ngàn năm, Nữ Lăng từ trong cốc sâu mông lung dần dần thức tỉnh.
      Nàng mờ mịt mở mắt ra, ánh mắt hề ràng trước mắt đều là mảnh đen kịt, hồn nhiên biết chính mình ở phương nào, chỉ cảm thấy giống như trải qua giấc mộng kì dị — vừa khổ lại vừa ngọt.

      Nhưng sao nàng cảm thấy ngực nặng? Giống như có cánh tay to đặt bộ ngực mềm mại của nàng.

      Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều thoáng chốc làm cho tất cả ý thức của nàng tỉnh ra, nàng nhớ lại đủ loại lúc nãy, kinh hãi đẩy ra cánh tay to khoẻ kia, nhảy dựng lên.

      Đau đớn từ thân dưới lại đến sau khi trải qua kích tình, làm cho nàng ý thức được lúc nãy xảy ra chuyện gì, nàng xem tướng mạo nam nhân bên cạnh, chỉ thấy gáy lộ ra miếng ngọc hình trăng lưỡi liềm, lấp lánh ở dưới ánh sáng mỏng manh của ban đêm.

      Nàng biết là người nào, cũng có cách nghĩ nhiều đến , nàng xấu hổ, giận dữ lại sợ hãi ngừng run run, bất lực phát ra tiếng khóc nức nở .

      Tiếng khóc làm cho nam nhân kia nhúc nhích chút, Nữ Lăng giống như chim sợ cành cong lui vào góc giường, nàng ngừng thở, dám phát ra thanh gì nữa, nàng sợ hãi nam nhân kia tỉnh táo lại, lại xâm phạm lần nữa. (#Ami: muội cũng nghi lắm =D)
      Nàng, nàng càng sợ hãi chính mình lại biết thẹn như lúc nãy hùa theo động tác của .

      Nàng muốn chạy nhanh đào tẩu!

      Ý niệm nàng dấy lên trong đầu, nàng nhanh chóng sờ soạng cầm quần áo của mình lên, qua loa mặc vào, miễn cưỡng trấn tĩnh thân thể ngừng run, tận hết khả năng , dám kinh động nam nhân ngủ say.

      Khi Nữ Lăng rốt cục ly khai giường, liền giống như liều mạng chạy ra bên ngoài, nàng dám quay đầu, chỉ hy vọng có thể đem cơn ác mộng trong đêm này, để qua sau đầu xa….

      Tiếng hót thanh thuý của con chim làm thanh tỉnh lại Triệu Húc ngủ say, nheo lại mắt nghênh thị ánh nắng mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ. Chắc là bởi vì tối hôm qua uống quá nhiều rượu, cảm thấy đầu mình đau giống như sắp nổ tung.

      xoa huyệt Thái Dương, ý đồ xoa dịu cảm giác đua đớn đầu, lơ đãng thấy bàn tay của mình dính lại chút máu, muốn đứng dậy tìm tòi thân thể của chính mình, xem là chỗ nào bị thương, lại phát chính mình trần như nhộng nằm trong sương phòng.

      Đây là chuyện gì xảy ra? dùng lực xoa đầu, ý đồ gọi lại trí nhớ mơ hồ.

      Ngày hôm qua sau khi uống ít rượu, mơ mơ màng màng tới Nguyệt tiểu trúc, hình như nhìn thấy Doãn nương? nhíu mày suy tư về loại ấn tượng hoang đường này, chỉ là nằm mộng sao.

      Nhưng cảm giác ôm lấy thân người mềm mại, còn lưu trữ ấm áp trong ngực của như vậy, mà cảm thụ mất hồn cũng vẫn còn lại tích trữ trong mỗi giác quan thần kinh của , tuyệt như trong mộng.

      Huống chi…… cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của mình, còn ràng lưulại dịch của giao hoan, nhưng vì sao thấy ai ở đyâ? cũng nhớ đêm qua có tìm nữ nhân nào đến bồi a.

      Triệu Húc vẫy vẫy cái đầu nặng nề đứng dậy, ngạc nhiên thấy giường loang lổ vết máu, đột nhiên sợ hãi, nhíu chặt mày nhìn vết máu đại biểu cho xữ nữ, chẳng lẽ đêm qua địch lại cảm giác say, ở trong mơ hồ, biết huỷ trong sạch của nương nào.

      đứng dậy mặc y phục vào, thoáng nhìn bên gối có cái khăn tay, tản ra cỗ hương hoa quế nhàn nhạt, chắc là của nương biết tên đêm qua lưu lại, thân thiết đem nó cất vào trong lòng ngực, hương hoa quế kia rung động trái tim . hiểu sao có ý niệm thúc đẩy tìm kiếm nương này trong đầu , chính là tung tích của y nhân xa xôi, trừ bỏ chiếc khăn hoa quế hương lưu lại người , căn bản là biết diện mạo và danh tính của nàng, làm sao tìm vị nương này đây? Làm sao mới có thể đối nàng biểu đạt xin lỗi sâu của mình đây.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.1

      Ba năm sau, thành Hàng Châu đầu mùa xuân.

      Hàng Châu đường sầm uất nhộn nhịp, đoàn người rộn ràng nhốn nháo lại, đường hoặc là xe đẩy rao hàng, hoặc là mời hàng, ven chợ bảng hiệu của các nhà buôn cao chót vót mọc lên như nấm (LL: ở bản CV có nghĩa là mọc lên như rừng, nhưng ta để mọc lên như nấm cho dễ hiểu hơn) , là náo nhiệt.

      Bên cạnh chợ là đường sông, ngoài cảnh tượng náo nhiệt nhưng điểm hơn phố cũng kém hơn.

      Thuyền to, thuyền qua lại, hoặc du khách trực tiếp tham quan thuyền, hoặc là lai vãng qua gian hàng từ nam đến bắc, cùng thời gian đó nhiều thuyền hoa trang trí (LL: ở bản dịch là “ăn vận”, nó phù hợp lắm nên ta đổi…..) hết sức hoa lệ qua lại ngớt, thuyền thỉnh thoảng truyền đến tiếng trêu đùa ầm ĩ của cả nam lẫn nữ cùng với tiếng ngâm xướng (tiếng ca) êm dịu, thuyền hoa xuân sắc thăng ca (cất lời ca), làm ghen tị ít người dân phố có duyên ở thuyền. (LL: đoạn này em phải cảm tạ ss Vân-charon iu quý…….em ss).

      Trong đó con thuyền hoa “Diễm hồng lâu” (LL: nguyên gốc là “滟红舫”ta nghĩ là “Diễm hồng nhan” hay hơn……..chắc biết đúng ?), vài nữ tử trang điểm hết sức diễm lệ, tận lực thể khả năng mị hoặc của các nàng, liên tiếp hướng tới trước mặt vị nam tử tuấn lãng thân lam bào bằng tơ tằm, nhanh nhẹn mời rượu công tử ấy.

      “Triệu công tử, Thủy Liên kính ngài chén”.

      Nữ tử tên gọi Thủy Lien là hoa khôi của Diễm hồng lâu thậm chí là hoa khôi của thành Hàng Châu, bởi vậy ngay những người ở bên ngoài đều vì hâm mộ tiếng tăm mà đến.

      Bởi trước đó vài ngày Đại Lý quốc ở phương Nam đổi chủ, đối với việc quy thuận trung thổ nguyện ý, thậm chí còn khởi binh xâm phạm biên cương, Hoàng Thượng vì việc này mà nhức đầu dứt, mà Triệu Húc nhìn thấy cuộc sống khổ sở của người đứng đầu trong cung, bất chấp mới từ Tây Vực hồi kinh lâu, tại tự thỉnh xuống dẹp yên phía Nam.

      Những tưởng rằng lần này có thể mất đến vài năm nghĩ tới mới vài tháng (BB: …mới có 3 tháng….ta chắc lắm. LL: ta nghĩ để vài tháng cho phù hợp với câu cuối của đoạn này) có thể làm yên lòng quốc vương Đại Lý, thậm chí còn cùng quốc vương Đại Lý kết nghĩa huynh đệ, tính tính lại vẫn chưa đến năm xong việc.

      Nhưng Triệu Húc nghĩ nhanh như vậy hồi kinh, vì vậy liền cho thuộc hạ hồi kinh trước để báo tin, bản thân mang theo thị vệ Lục Kình Vân bên người dự định dạo đông tây, rồi chậm rãi hướng kinh thành trở về.

      Triệu Húc chủ tớ hai người, đường hướng thành Hàng Châu tới, từ lâu nghe thấy phong cảnh Hàng Châu tú lệ, rất được nhiều người coi như danh hoa (LL: câu cuối của đoạn này ta hiểu nên ta chém >_<).

      Nếu tới thành Hàng Châu đương nhiên tránh khỏi muốn tìm hiểu chút cái gọi là “Hàng Châu danh hoa” (LL: Hàng Châu danh hoa, nguyên tác là “杭州名花”). Chẳng qua “Hàng Châu danh hoa” đây, mĩ tắc mĩ hĩ (LL: “mĩ tắc mĩ hĩ” cái này ta hiểu lắm, chắc là chỉ mĩ nhân nhiều và đẹp chăng?) thấy rằng nữ tử có thiếu khuyết, có rụt rè, cẩn thận và trong sáng chân . Khó trách nhân lúc vui vẻ mà Triệu Húc đến, bây giờ lại cảm thấy hứng thú mất hết. May là do phong cảnh sông cũng tệ, xuân vũ (mưa xuân) qua mặt sông, tràn ngập sương mù hoàn toàn thu hút hết vào tầm mắt của .

      Thủy Liên nổi giận vì Triệu Húc đếm xỉa đến, bao nhiêu nam nhân cho dù ngày đêm đứng ở bên bờ cũng có khả năng thấy được nàng dù lần, mà Triệu Húc ngoại trừ lần đầu gặp gỡ có tỉ mỉ quan sát nàng, có lần nào nhìn thẳng nàng, quả thực là vô cùng nhục nhã, nếu phải Triệu Húc tư thế oai hùng hừng hực, làm cho nàng vừa thấy ái mộ, nàng sớm quay đầu rồi.

      “Triệu công tử, người xem đủ chưa a? Thủy Liên kính ngàu rượu” Nàng đè lòng tràn đầy hờn giận xuống, cười khanh khách mà giơ lên ly rượu, dụ dỗ (LL: mình định dịch là “tiếng nỉ non” nhưng mà nghe thấy sởn quá nên lại đổi) hướng về phía trước mặt Triệu Húc, cánh tay như linh xà mà đặt lên cổ , hé ra cái miệng nhắn gần như dán vào nhĩ tế của (LL: “nhĩ tế” là gì ta hiểu nên để nguyên) chuyện nhàng mà tỏa ra hương khí, nàng tận lực sử dụng khả năng áp tương mị công (LL: ta đoán chắc là khả năng dụ hoặc đàn ông của mấy nàng được học trong thanh lâu >”<), nỗ lực bên người nam tử tuấn lãng tìm niềm vui (LL: ha ha….bà này định khơi dậy “bản năng đàn ông” của Húc ca đây mà…….ha ha….đâu dễ thế).

      Nam nhân khác có thể ăn nàng ngay (LL: biết ngay mà…….nhưng mà…….), nhưng rất dễ nhận thấy rằng bộ dạng đối với Triệu Húc cũng chẳng có tác dụng chỉ thấy khẽ cau mày, kiên nhẫn biểu qua khuôn mặt, lập tức đẩy tay Thủy Liên ra.

      “Các ngươi trước tiên lui xuống, ta muốn mình yên tĩnh ngắm cảnh”

      “Triệu công tử….” Thủy Liên ngoài ý muốn với mị hoặc của nàng đối có hiệu quả, nhưng nàng đâu chịu bỏ qua, lần nữa đem bộ ngực đẫy đà kề sát cánh tay . Mặc sa mỏng ở ngoài để lộ ra cái yếm hạ thấp, Thủy Liên khó mà che lấp phần trắng như tuyết ấy, nàng tận lực mà đẩy xuống dưới, càng đem cảnh xuân để lộ ra ngoài quần áo của nàng.

      mình ngắm cảnh có cái gì hảo, bằng để Thủy Liên lưu lại bồi ngài, thuận tiện vì ngài giới thiệu phong cảnh tươi đẹp ở đây” (LL: bà này có gì đây nhỉ *cười gian xảo*).

      “Ai, Thủy Liên tỷ tỷ, ngươi như thế nào độc chiếm Triệu công tử. Ta chịu, ta cũng muốn lưu lại”. Người đứng ở vị trí thứ hai “Diễm Hồng lâu”_Thủy Tiên cũng cam tỏ ra yếu thế mà ôm cánh tay kia của Triệu Húc, cái miệng nhắm đáng , dịu dàng mà phản đối. (LL: đáng nhẽ ra ta định để là”la hét” cho nó thú vị hơn nhưng mà nghĩ sao lại đổi).

      “Hai vị cần gì phải tranh chấp? Ta ràng là muốn ở mình” Triệu Húc mặt thoạt nhìn vẫn là bình thản, thế nhưng ánh mắt trở sâu xa hơn có thế thấy , sắp hết kiên nhẫn rồi.

      “Thế nhưng…” Thủy Tiên mới được 2 chữ lại bị vị nam tử ở bên cạnh Triệu Húc liếc mắt mà dám thêm cái gì.

      “Công tử nhà ta , các ngươi là nghe thấy sao?” Mấy vị nương gần đó thấy sắc mặt nam tử này tốt, cũng dám phát ra bất kì tiếng nào đều tự động lui vào buồng trong thuyền.

      “Ai, nữ nhân” Khi thấy nương cuối cùng ly khai, triệu Húc nhịn được thở phào nhõm, cứng nhắc khẽ phe phấy cây quạt “ ngờ Hàng Châu đệ nhất danh hoa cũng chỉ thường thôi”.

      “Công tử chúng ta có nên hay hồi kinh” Nam tử cao lớn đứng bên cạnh Triệu Húc cung kính hướng nhắc nhở.

      “Lục Kình Vân a Lục Kình Vân” Triệu Húc biết nên khóc hay cười, chỉ lấy cây quạt chỉ vào “Cả ngày ngươi hầu như tiếng, thế mà hiếm thấy được lời mà như thế nào lại mất hứng vậy?”

      Lục Kình Vân làm hộ vệ thân tín của Triệu Húc cũng được 6 năm, từ lúc nhận cương vị này cho đến giờ luôn hết mực trung thành đến mức có lời nào để chê trách, võ công hết sức tuyệt vời, thế nhưng với cá tính cương trực công chính quá mức lại làm cho người khác có chút bất mãn về .

      “Công tử, chúng ta rời kinh lâu rồi, nếu quay về chỉ sợ ‘lão gia’ tức giận”. ‘Lão gia’ trong lời của Lục Kình Vân phải ai khác mà chính là đương kim Hoàng thượng.

      Triệu Húc khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt chút cũng có ý cười, lắc đầu, nhìn phố phường xung quanh vô cùng náo nhiệt “Ta vẫn chưa muốn trở về, khó có dịp được thấy cuộc sống tốt đẹp của dân thành Hàng Châu, làm sao có thể tranh thủ thưởng thức và du ngoạn phen chứ?” (LL: BB ơi ta dịch đoạn này muốn cười quá. hiểu nhưng vẫn cố dịch đại………..ha ha ha……….; BB: tháng sau ta Hàng Châu á….hị hị hị…ta tranh thủ thưởng thức và du ngoan như Húc ca)

      “Công tử, phải rất ghét du ngoạn sao?” Lục Kình Vân nhịn được nhíu mày cái, thấy Triệu Húc bộ dáng lúc nào cũng có vẻ buồn chán, còn tưởng rằng rốt cuộc cũng chịu trở về, ai lại ngờ vẫn nhất quyết muốn trở về.

      Triệu Húc vẫn cứ thong dong tiếp tục phe phẩy cây quạt “Đợi ở thuyền hoa quả thực có chút buồn bực, thế nhưng phong cảnh của Hàng Châu khó khiến người khác có cảm giác chán ghét”.
      Là do cảnh trí Hàng Châu khiến lưu luyến quên quay về hay là muốn trở về đối mặt với khí ngột ngạt của “vấn đề gia đình”? theo bên cạnh Triệu Húc lâu như vậy, Lục Kình Vân như thế nào lại biết chủ nhân suy nghĩ cái gì cơ chứ.
      Nhưng mà bọn rời kinh hơn năm, theo tính toán, Hoàng thượng hẳn là nhận được tin tức Đại Lý quốc chiêu an thành công chưa quá ba tháng, nhưng quả là nghĩ ra Hoàng thượng lúc này vẫn còn vô cùng bình thản, vẫn hề có ý định thúc giục bọn họ mau chóng hồi cung.

      Trong kinh thành ai chẳng biết Triệu Húc thân là tam hoàng tử, chỉ thông minh, phản ứng nhanh, mà luận về nhân phẩm hay văn chương đều phải khiến cho đương kim Hoàng thượng ca ngợi hết lời, nếu so với Thái tử, có thể chỉ có hơn chứ kém. Thế nhưng việc Hoàng thượng cảm thấy đau đầu nhất về , chính là cả ngày viện cớ rong chơi, chịu yên phận ở trong cung vì Hoàng thượng mà hao tâm khổ tứ, khiến cho người khác đối với Triệu Húc có ấn tượng như kẻ suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng.

      Nhưng mà ai cũng thể ngờ, tất cả đều là do Triệu Húc tự mình cố tình tạo ra, chính là vì muốn Hoàng thượng xem như vị hoàng tử vô dụng, có cách nào có thể làm tổn hại đến vị trí của Thái tử. Nguyên nhân cũng bởi ở trong cung có quá nhiều huynh đệ, mà Thái tử và Triệu Húc lúc trước từng có tình cảm rất tốt đẹp, nhưng do những kẻ tiểu nhân khiêu khích làm cho Thái tử bắt đầu nảy sinh địch ý đối với , nghĩ cũng ham muốn ngôi vị hòang đế.

      Triệu Húc trời sinh tính tình đạm bạc ( màng danh lợi, địa vị), với ngôi vị hoàng đế căn bản có hứng thú, vì để cứu vãn tình huynh đệ, cố gắng nghĩ ra biện pháp làm cho Hoàng Thượng đừng coi trọng nữa. Ai ngờ rằng, cuối cùng cũng là uổng phí tâm tư, đầu tiên trở thành người có thể khiến cho ngoại bang khuất phục, thân là cha con với nhau đương nhiên HT hoàn toàn nhìn ra chân tướng việc, sau đó thái tử cũng nhận ra cố gắng của mà xóa “hàng rào” tình huynh đệ.

      Gần ba năm qua, Triệu Húc cũng thấy , thể hi vọng có bất kì điều gì có thể thay đổi tình hình trong cung, nhưng mà lại vẫn cứ ngoan ngoãn ở lại trong cung, trái lại càng tích cực chạy ra bên ngoài, điểm này ngay cả hộ vệ thân cận nhất của – Lục Kình Vân cũng thể lý giải được.

      Triệu Húc nhìn vẻ mặt trầm lặng của Lục Kình Vân cười khẽ, biết Lục Kình Vân trách bởi vì chán ghét hoàng cung mà quanh năm suốt tháng đây đó, chỉ là, ngoài việc muốn hồi cung còn có nguyên nhân khác, đó là vì muốn truy tìm chủ nhân của hương hoa quế của cái đêm ấm áp và ôn nhu mà lưu giữ trong trái tim.

      Khăn tay kia mang theo hương hoa quế, ba năm qua, vẫn còn lưu lại trong lòng , cho dù hương vị phai nhạt dần, nhưng trong tâm trí , mùi hương này vẫn rất nét cứ như muốn thúc giục , bất kể như thế nào đều phải tìm được chủ nhân của chiếc khăn tay. Chỉ là . . . . biển người mênh mông, chỉ bằng chiếc khăn tay và mùi hoa quế trong trí nhớ, làm sao mới có thể tìm được chủ nhân của mùi hương bây giờ.

      Còn nữa, tìm được nàng phải làm cái gì đây? Xin lỗi? Nhưng…….ôi! , chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến, nếu như tìm được người trong mộng, nên làm như thế nào? Chịu trách nhiệm với nàng, đưa nàng về cung rồi cưới nàng làm vợ.

      lúc tâm tư rối loạn, ánh mắt bỗng nhiên bắt gặp bóng dáng yểu điệu của người.

      phố, có nương đầu đội khăn tơ mỏng, mặc y phục màu vàng nhạt, vừa bước nhàng ra từ cửa hiệu tên là “xưởng dệt Lăng ba” chậm rãi ra (LL: nguyên văn của Xưởng dệt Lăng ba “凌波布庄”).

      mặt nàng có khăn che làm cho Triệu Húc thể thấy được diện mạo của nàng, nhưng mà nàng có dáng vẻ uyển chuyển và bóng dáng mềm mại như liễu, cũng biết vì sao lại vô cùng thu hút ánh mắt của , cảm giác quen thuộc mơ hồ tác động đến trái tim .

      Thiếu nữ này vì sao lại làm cho cảm thấy quen thuộc đến như vậy? là lần đầu tiên tới Hàng Châu? Triệu Húc buồn bực, hận thể nhìn khuôn mặt được che dấu dưới tấm mạng kia, có lẽ là, khó có thể tìm được câu trả lời.

      Có thể là do ông trời nghe được tâm nguyện của , cố ý muốn giúp đỡ thấy dung mạo của thiếu nữ kia. hề báo trước, bỗng nhiên trận gió trong nháy mắt thổi qua làm chiếc khăn che mặt bay lên, khiến cho dung mạo của nàng còn bị che dấu nữa mà ra trước mắt Triệu Húc. Dường như trận gió kia làm cho nàng hoảng sợ, nàng bối rối rồi nhanh chóng đưa chiếc mạng che mặt trở vể vị trí như ban đầu.

      Tuy rằng đứng ở xa lại nhất thời chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để cho Triệu Húc khẳng định bản thân chưa từng gặp qua này, thế nhưng ánh mắt trong suốt lấp lánh như sao của nàng, gò má trắng mịn của nàng, đôi môi đỏ tươi, quả rất giống ấn tượng sâu sắc trong đầu Triệu Húc, dường như hề ý thức được hô hấp của bản thân bị ngưng lại, vô cùng hoang mang và kinh sợ.

      tự chủ được mà nhớ tới nhiều năm trước, người phụ nữ tên là Doãn nương với : đến ngày ngươi tìm được lòng ngươi, trái tim của ngươi vì nàng mà dao động, vì nàng mà điên dại.

      nhiều năm như vậy, vẫn có cách nào có thể cảm nhận được cảm giác đó, hôm nay……….là loại cảm giác này sao? Nàng chính là người đó sao.

      “Công tử, người xa rồi” nhìn Triệu Húc ngây người, LKV thể lên tiếng, đưa hồn nhanh chóng gọi trở về.

      Triệu Húc vẻ mặt bối rối ngây ngốc nhìn bóng dáng biến mất từ lâu, ý thức được tay vỗ lên ngực đập liên hồi, vẫn cho rằng người có hương hoa quế kia mới là người mà tìm kiếm (LL: he he…….đúng là thế mà Húc ca, chỉ là huynh biết thôi), thế nhưng mới vừa rồi, dung nhan thoáng qua đó lại có thể làm lu mờ bao đêm tưởng niệm về hương hoa quế sau 3 năm dài.

      Hương hoa quế dù sao cũng khó nắm bắt, nếu chủ nhân của mùi hương này thành thân cho dù tìm được nàng sao chứ? Vả lại, nếu tìm thấy nàng, phát nàng cũng thể khiến bản thân rung động, vậy phải làm cái gì bây giờ.

      Lẽ nào, phải là muốn tìm kiếm hương hoa quế hư vô mờ mịt kia, mà là muốn tìm kiếm tác động tới tâm hồn bằng người việc . (BB: ta cứ tưởng là sắc lang, cơ mà….sao ngu thế? *thút thít* Ly, ta thích sói ca cơ… *khóc lóc mếu máo*)

      thất thần mà trong vô thức: “Nàng……..là nàng có phải ?”

      “Cái gì?” Lục Kình Vân nghe Triệu Húc rốt cuộc là cái gì, chỉ đơn giản đứng ở trước mặt , gần sát bên tai , hỏi “Công tử, người cái gì?”.

      Triệu Húc bừng tỉnh, nhanh chóng thu hồi tâm trạng mơ màng, làm ra vẻ như có việc gì, : “Ta là ‘ ra Hàng Châu danh hoa là trong phố phường’”. (BB: câu này ý là Hàng Châu đẹp nhiều vô kể, đường cũng có thể gặp được đẹp)

      “Hở?”

      Về tình cảm, Triệu Húc trước giờ luôn che giấu rất tốt, cho dù hộ vệ thân cận và cũng là bạn của như Lục Kình Vân cũng chưa từng thấy Triệu Húc biểu lộ cảm xúc bất luận là chuyện có nghiêm trọng đến mức nào, nhưng lần này trở lại này…..ánh mắt lưu luyến của Triệu Húc đối với Lục Kình Vân thực là chút cũng chưa thấy qua, theo Triệu Húc từ thế mà đến bây giờ mới xuất chuyện mới mẻ như thế.

      Lục Kình Vân hứng thú nhìn chủ nhân mất hồn, nhìn lại bảng hiệu “xưởng dệt Lăng ba”, suy nghĩ chút: “Nếu như ta đoán sai, kia hẳn là nữ chủ nhân của xưởng dệt Lăng ba”.

      Triệu Húc quay đầu nhìn về phía Lục Kình Vân, vẻ mặt như muốn “Ta lại có hứng thú biết”, thế nhưng trong mắt lại có tia sáng lóe lên, khiến Lục Kình Vân cuối cùng cũng sáng tỏ trong lòng, cố để lộ ra mục đích của bản thân, :

      “Chúng ta khi mới tới thành Hàng Châu, thuộc hạ liền nghe đủ loại tin đồn về nữ chủ nhân xưởng dệt Lăng ba, nghe nàng ra vào đều mang mạng che mặt, rất ít người nhìn thấy diện mạo của nàng”.

      Xưởng dệt Lăng ba tại Hàng Châu rất nổi tiếng, ngoài việc tự mình sản xuất ra các loại tơ lụa Lăng ba, giao lưu buôn bán với các nơi lưu vực sông Trường Giang, các quận huyện lớn gì ở kinh thành đều có cơ sở, với lại hầu như tất cả vải vóc trong các Phường đều được lấy từ đây mà ra, vải vóc xưởng dệt Lăng ba đều được mọi người thích, ngay cả hậu cung phi tần cũng đều đặc biệt thiên vị vải vóc ở đây. (BB: ‘phường’ ở đây ý chỉ khu tập trung của ngành hoặc nghề nhất định, như là phường nhuộm, phường vải, phường dệt…..)

      Lão chủ nhân của xưởng dệt Lăng ba ba năm trước qua đời, ông ta có con trai, chỉ có ba vị thiên kim tiểu thư, vì vậy toàn bộ việc kinh doanh của xưởng dệt đều do trưởng nữ của ông là Lăng Nữ Lăng phụ trách quản lý. Nhưng thời nay vẫn quan niệm con bất tài, lại yếu đuối chỉ có thể làm kĩ nữ, nắm quyền tập đòan nổi tiếng có chi nhánh khắp bắc nam, làm sao có thể khiến cho người ta bàn tán được.

      Nhưng mà điều khiến Lục Kình Vân bất ngờ nhất chính là ở phố đồn đại rằng, nữ chủ nhân xưởng dệt Lăng ba ngày thường nghiêm túc đến cực điểm, phong thái mặc dù mê người nhưng dung mạo xấu xí, quả hề giống với 2 vị Lăng ba tiểu thư kia, cho nên mới phải lấy mạng che mặt, dám trực tiếp gặp mọi người.

      Thế nhưng hôm nay vừa thấy quả giống như lời đồn đại , có lẽ nhất định là do Lăng Nữ Lăng sợ người ta chú ý tới năng lực làm việc của nàng hoặc là sợ đưa đến những con quỉ háo sắc, vì vậy mới tung ra loạt các tin tức giả nhằm ngăn chặn những phiến toái cần thiết.

      nữ nhân? Kinh doanh xưởng dệt?”

      Nghe xong những gì Lục Kình Vân , Triệu Húc cảm thấy rất kinh ngạc, dù thế nào cũng nghĩ ra được nhu nhược lại có thể làm chủ xưởng dệt, thế nàng lại còn là người có thể làm phai mờ hương hoa quế vốn khắc sâu trong tâm trí , vì thế lòng hiếu kì của Triệu Húc càng thêm mãnh liệt.

      Chỉ là vẫn thể tiếp nhận nổi cái ý nghĩ, bản thân lại vì mới gặp lần mà nảy sinh rung động, để thuyết phục bản thân rằng cảm giác đối với nàng chỉ là xuất nhất thời do bị cuốn hút, nhất định phải gặp lại nàng lần nữa, tin rằng chỉ cần gặp lại cái loại cảm giác kỳ quái này xuất nữa.

      “Kình Vân, giúp ta hỏi thăm xem nữ gia chủ kia khi nào trở về”.

      “Công tử, nàng chỉ là nữ thương nhân bình thường”

      Lục Kình Vân nhìn ra được Triệu Húc dường như say đắm kia, tuy đó là tượng ngoài ý muốn vô cùng tốt, nhưng mà trong lúc đó, thân phận của bọn họ quá cách xa, tuy rằng Hoàng thượng vì hôn của Triệu Húc mà lo lắng nhiều nhưng dù có ngốc đến mấy cũng dám nghĩ đến chuyện Hoàng thượng đồng ý để Tam hoàng tử tìm nữ tử bình thường về làm hoàng phi.

      sao?” Triệu Húc lơ đễnh bĩu môi.

      Lục Kình Vân bối rối mở miệng: “Thuộc hạ chỉ là muốn nhắc nhở người….. người nghìn vạn lần thể thích nàng, bởi vì lão gia đồng ý”

      “Cái gì mà thích hay thích? Ngươi nghĩ nơi nào thế? Ta đối với nàng ta chỉ là cảm thấy hiếu kì, sao lại liên quan đến lão gia ở đây?” Triệu Húc ánh mắt lạnh băng, khẩu khí vui .

      “Ơ?” Hai hàng lông mày của Lục Kình Vân nhẽ nheo lại tỏ thái độ vừa oan uổng, vừa tin tưởng cho lắm vào những gì .

      Triệu Húc nhìn vẻ mặt của Lục Kình Vân, trong lòng có cảm giác như bị nhìn thấu tận tâm can, khó chịu đứng dậy, vì bảo vệ bản thân mà chịu khó giải thích: “Vẻ mặt ngươi như vậy là sao! có khả năng kinh doanh tốt xưởng dệt quả thực dễ gặp, ta đích là cảm thấy bội phục sâu sắc cho nên mới muốn gặp lại nàng, xin nàng chỉ dạy cho chút về việc buôn bán.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2

      Edit: Lưu Ly

      Beta: Bé Bự

      Lừa gạt ai chứ hả? Triệu Húc ra sức cãi chày cãi cối để đổi lấy chỉ là tiếng cười ngượng ngùng của Lục Kình Vân.

      “Ngươi tin?” Triệu Húc bị Lục Kình Vân cười đến mức sắc mặt khó coi.

      “Thuộc hạ sao dám tin? Công tử đúng đúng”. Lục Kình Vân cúi đầu nhận tội, nhưng chỉ muốn cười, vì quá kiềm chế nên bả vai hơi rung rung.

      “Bất quá chỉ là , ngươi nên nhiều lời vô ích như vậy” Triệu Húc thẹn quá hóa giận, nhanh chóng lấp liếm , “ kinh doanh xưởng dệt và nữ nhân bán phấn buôn hương có gì khác nhau? Cũng đến mức phải hoan nghênh và ca ngợi như vậy?”. Lời vừa ra khỏi miệng Triệu Húc lập tức hối hận ngay, bởi vì trực giác của cho biết, thể đánh đồng nàng với loại nữ nhân suốt ngày chỉ biết trốn trong khuê phòng, thế nhưng, luôn luôn cao cao tại thượng đâu dễ dàng chịu chấp nhận sai lầm của bản thân.

      “Công tử như vậy có phải là công bằng, thuộc hạ nghe kia mặc dù là quản lý xưởng dệt, nhưng cũng phải là dễ dàng để có thể gặp, gặp gỡ khách hàng hầu như đều là do người khác làm, nàng ấy rất ít giao du với bên ngoài, cho nên chắc cũng khác các tiểu thư khuê các thông thường, chừng nàng ngay cả khi vừa nghe được hai chữ “Kỹ viện” liền có thể ngất xỉu”. Nghe thấy Triệu Húc bình luận ác ý như thế, Lục Kình Vân nhịn được mà thay Lăng tiểu thư cảm thấy bất công.

      dễ để có thể gặp được?” Thấy Lục Kình Vân cá tính luôn luôn lạnh lùng như thế mà lại vì nàng mà đứng ra câu công đạo, Triệu Húc ngờ có chút ghen tuông nổi lên, tức giận : “Hừ! Thương nhân vốn trọng tiền bạc, nếu có thể thuận lợi mà kiếm được tiền, nàng người như thế nào lại chịu gặp? Cho dù muốn nàng bước lên thuyền hoa, nàng cũng nhất định từ chối.”.

      “Muốn nàng lên thuyền hoa” Lục Kình Vân trừng lớn mắt, cho đây là , thẳng thắn lắc đầu. “ có khả năng, có đoan chính nào chấp nhận bước lên thuyền hoa?”.

      Vẻ mặt của Lục Kình Vân căng thẳng khiến cho Triệu Húc càng cảm thấy được vui: “Ngươi như thế nào lại cứ bênh vực nàng, có phải người cảm thấy hứng thú với nàng?”

      có.” Lục Kình Vân ngửi thấy người chủ tử có mùi vị dấm chua nồng, chỉ cảm thấy là dở khóc dở cười “Ta chỉ cho rằng nàng phải loại con như suy nghĩ của người mà thôi”.

      “Ngươi như thế nào lại có thể chắc chắn như thế?” Triệu Húc khẽ nheo mắt lại nghi ngờ.

      Lẽ nào chủ nhân nghi ngờ ánh mắt nhìn người của ? Lục Kình Vân bối rối trước cái nhìn của Triệu Húc “……..ta có thể khẳng định”.

      “Tốt” Triệu Húc nhếch mép cười “Chúng ta đánh cược”

      “Đánh cược? Đánh cược gì?”

      “Như thế này, ngươi thay ta đưa thiệp mời đến xưởng dệt Lăng Ba, tận mắt nhìn xem là ngươi đúng hay là ta đúng!”.

      “Hả?” Lục Kình Vân miệng mở to “Công tử, người phải là đùa chứ?”.

      Triệu Húc cười mà đáp, tạm thời bất kể là nàng có muốn hay muốn bước lên thuyền hoa tuyệt đối vẫn nắm chắc khả năng nàng nhất định đến, mặc dù cách thức có chút đê tiện, nhưng nay đây lại là kế hay nhất, vừa ở trước mặt Lục Kình Vân mất tôn nghiêm, lại có thể chứng minh rằng nàng đối với cũng có gì đặc biệt. Chuyện tốt như vậy cớ sao mà làm chứ.

      Lục Kình Vân nhìn chằm chằm chủ nhân, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, trực giác của cho biết Triệu Húc hẳn có mưu đồ gì đó, nhưng lại có khả năng để có thể ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn và thở dài.

      “Ta có thể giúp đem thiệp mời đưa đến, thế nhưng trò chơi của người, xin thứ cho ta thể tham gia”.

      Hậu viện Lăng ba phải là khu vườn lớn, tuy nhưng ngũ tạng câu trân* (* được bố trí hoàn hảo, ý là rất hài hòa), núi non bộ, hồ ao, đình đài cùng các loại hoa đủ màu sắc. Ở sân sau nhà là nơi ở của ba vị tiểu thư Lăng gia, phân biệt là Thanh Lăng các, Linh Quyên các và Nhã đoạn các.

      Tuy nhà là thương nhân, nhưng lễ giáo Lăng gia cũng được cho nghiêm cẩn** (** quản giáo nghiêm khắc, nghĩa là rất nghiêm khắc). Ngoại trừ ba phó tì (nha hoàn thân cận) luôn hầu hạ ba vị tiểu thư ra, người khác chỉ có thể lại ở ngoài xưởng dệt, thể tùy ý vào hậu viện được, dù là chưởng quầy bố trang (xưởng dệt), muốn gặp chủ nhà cũng chỉ có thể qua phó tì thông báo mới được.

      Sau ngọ thiện (sau bữa trưa) khó được thời gian rảnh rỗi, Nữ Lăng cùng nhị muội Nữ Quyên của nàng ở phòng cẩm tú tán gẫu chuyện. Ngay lúc đó, từ xa chợt nghe thấy tiếng gọi như ngọn lửa từ xa truyền đến.

      “Đại tiểu thư, đại tiểu thư……..” nha hoàn của Nữ Lăng_Phượng Nhi vội vã chạy vào phòng trong Thanh Lăng các, tức giận hô lớn.

      “Phượng Nhi, con mà hô to gọi còn ra thể thống gì?” Nữ Lăng cau mày buông khung thêu trong tay xuống, khiển trách Phượng Nhi.

      “Ách…..” Phượng Nhi vẻ mặt vô tội nhìn Nữ Lăng và nhị tiểu thư Nữ Quyên bên cạnh cười yếu ớt (cười ).

      “Đại tiểu thư, Phượng Nhi có chuyện quan trọng muốn cho cho người thôi”

      “Cho dù là chuyện quan trọng cũng thể chú ý lễ nghĩa như vậy, người biết còn tưởng rằng xưởng dệt Lăng ba chúng ta có gia giáo”. Nữ Lăng nghiêm mặt trách mắng, nàng hiểu chính mình sao lại có thể có nha đầu ngốc luôn thiếu hận cân*** (*** hiểu từ này).

      “Phượng nhi, có việc gì ngươi ” Nữ Quyên đúng lúc lên tiếng cứu Phượng Nhi cái giáo huấn.

      Phượng Nhi hướng Nữ Quyên ánh mắt cảm kích, chợt hướng Nữ Lăng : “Lý chưởng quỹ , sáng nay có công tử từ kinh thành đến tới bố trang chúng ta mua vải”

      “Bất quá là mua vải thôi, Lý chưởng quỹ tự mình xử lý là được, làm gì hướng ta báo cáo đâu?” Nữ Lăng vẻ mặt hờn giận, giống loại việc này đều do Lý chưởng quỹ xử lý, nàng chỉ phụ trách kiểm tra số lượng vào các cửa hàng, đến nay mà ngay cả việc ấy cũng muốn nàng ra mặt chứ.

      “Thế nhưng…….đại tiểu thư, Lý chưởng quỹ vị công tử kia muốn mua toàn bộ bố sơ tốt nhất của bố trang chúng ta, còn muốn cùng người bàn bạc” Phượng Nhi tiếp.

      “Nha?” Nữ Lăng buồn bực, phường dệt kinh thành nàng nhà biết, nhưng là cũng nhà có thể có mạnh bạo lớn như vậy a.

      Nàng hỏi Phượng Nhi: “Phượng Nhi, Lý chưởng quỹ có vị công tử kia là ai ?”

      Phượng Nhi lắc đầu đáp “Chỉ biết là thủ hạ của mang thư tín đến”

      “Đại tỉ, biết bố phường nhà ai ra tay hào phóng như vậy? Chẳng lẽ quan lại kinh thành, các phi tần đều muốn hoán trang?” Nữ Quyên mặc dù cũng hỏi đến chuyện bố trang, nhưng vì thường ngày nghe Nữ Lăng , hoặc nhiều hoặc ít cũng biết chút, nhưng nàng chưa từng nghe có bố phường nhà ai có năng lực như vậy.

      Nữ Lăng suy nghĩ, cuối cùng lại lơ đễnh cầm lấy khung thêu thuê dở “ cần để ý đến , ta nghĩ là công tử nhà ai chơi bời lêu lổng, ý định trêu đùa bố trang Lăng ba chúng ta”.

      Nàng_ Lăng Nữ Lăng lăn lộn thương trường hai năm rồi, còn có thể biết có nhiều người đỏ mắt vì lợi nhuận khả quan (thuận lợi) của Bố trang Lăng ba, mới vì chủ nàng là nữ tử mà tìm mong tìm cớ gây sao? Nhớ ngày đó khi vừa tiếp nhận bố trang, cái loại kiếm ăn gặp ít người đâu.

      “Nhưng là………nếu muốn sao?” Nữ Quyên chần chừ nhìn Nữ Lăng.

      Nữ Quyên biết gần đây Nữ Lăng vì đổi mới thiết bị cũ của bố trang, đau đầu ít lần, nay có vụ mua bán lớn như vật đến cửa, nếu thành công, như vậy toàn bộ thiết bị cũ của bố trang đều có thể đổi mới toàn bộ.

      “Này…..” Nữ Lăng trầm ngâm lúc, nàng làm sao nghĩ muốn tiếp nhận vụ mua bán lớn, nhưng lại sợ có thể việc gọi là vụ mua bán lớn này chính là trò đùa ác, nhưng nếu phải mất cơ hội……..

      Nữ Quyên thấy vẻ mặt khó xử của Nữ Lăng, đành lòng thấy nàng phiền não, vội vàng “Quên , có lẽ đúng như lời đại tỷ , chính là trò đùa dai thôi”

      ……Ta nghĩ ta thử xem sao, vạn nhất người ta có thành ý, chúng ta đây phải là bỏ lỡ cơ hội tốt sao?” Nữ Lăng quyết tâm hạ chủ ý, nhìn Phượng nhi : “Phượng nhi, ngươi thỉnh Lý chưỡng quỹ cùng với vị công tử ước định thời gian, ta cùng chuyện”

      “Ân…..Lý chưởng quỹ vị công tử kia có công đạo…..” Phưởng nhi khúm núm giống như gặp nạn.

      “Ấp a ấp úng làm cái gì? Vị kia công tử rốt cuộc cái gì?” Nữ Lăng vẻ mặt bình tĩnh.

      “Vị công tử kia , thỉnh tiểu thư đêm nay giờ Dậu lên ‘Diễm hồng lâu’ chuyện” Phượng nhi dám nhìn Nữ Lăng sắc mặt càng ngày càng khó coi, thấp giọng .

      “Buồn cười!” Nữ Lăng giận dữ đập bàn, đây quả thực là loại vũ nhục, chưa từng có người con đàng hoàng mà ban ngày vào thanh lâu, như thế bị người ta lời ra tiếng vào, huống chi nàng vẫn là nữ tử khuê các chưa gả.

      “Người nọ thực rất vô lễ!” Nữ Quyên che miệng thở , ban ngày khi nghe đến cái loại địa phương này khiến nàng đỏ mặt, huống chi là bảo đại tỷ nàng lên.

      Phượng nhi nhìn khuôn mặt xanh mét của Nữ Lăng vốn là dám thêm gì nữa, nhưng là nếu đem hết lời chuyển lại chỉ sợ sau này bị trách cứ, nàng sợ hãi lại mở miệng: “Vị công tử kia còn ….”

      còn cái gì?” Nữ Lăng chịu đựng cơn tức hỏi.

      để lại phong thiệp mời cho tiểu thư.” Phượng nhi vội vàng đem thiệp mời giao cho trong tay Nữ Lăng, đáng thương hề hề nhìn nàng,“Đại tiểu thư, nếu ngài có chuyện gì khác phân phó, Phượng nhi có thể xuống ?”

      xuống !” Nữ Lăng tức giận vung tay lên, Phượng nhi liền giống như tìm được đường sống trong cơn bão tức giận của nàng, ly khai khuê phòng rất nhanh.

      “Đại tỷ, trước nhìn xem thiệp mời viết cái gì” Nữ Quyên ôn tồn trấn an trước cơn giận của Nữ Lăng.

      Nữ Lăng mở thiệp mời ra, chữ viết như rồng bay phượng múa–Lăng trang chủ bố trang ngọc giám:

      Đệ muốn tìm lụa đẹp, nghe thấy lụa đẹp của quý trang đương là tuyệt phẩm đứng đầu thiên hạ, cho nên muốn được làm ăn buôn bán với quý trang.

      Đệ vốn đáng nhẽ phải đích thân tới gặp mặt để bày tỏ thành ý, song mấy ngày gần đây đệ có chút bệnh , hợp hành tẩu tứ xứ, cho nên giờ đây, giờ Dậu buổi tối vẫn nằm giường – thuyền đỏ nồng nhiệt khoản đãi trang chủ, cùng trao đổi cuộc buôn bán đầu tiên.

      Trang chủ là tu mi (*đấng mày râu) cũng là có hai, trang chủ lo sợ những nghi thức lễ tiết rườm rà, điều đó cho thấy phong phạm quản lý gia đình cùng tài năng kinh doanh của trang chủ.

      Đệ rảnh thời gian chờ đợi, nên thỉnh trang chủ nhất định đến dự tiệc đúng giờ.

      Triệu Húc kính .

      “Này quả là khinh người quá đáng!” Nữ Lăng vẫy tay bỏ thiệp mời xuống.

      Nữ Quyên nhặt thiệp mời lên nhìn nhìn, đôi mi thanh tú nhíu lại “Đại tỷ, theo ta thấy lời của vị Triệu công tử trong thiệp mời là có ý tứ khiêu khích, xem ra phải thiệt tình muốn mua bán, tỷ cũng cần để ý tới”

      Câu nhìn như có lễ khách khí, nhưng dùng phép dụ, ám chỉ cũng là khinh bạc ngạo mạn thôi, người thông minh chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra là đây là phép khích tướng.

      , ta càng muốn gặp lúc!” Nữ Lăng ra ngoài sở liệu của Nữ Quyên.

      “Đại tỷ ngươi định làm gì……”

      “Ý tứ trong thiệp mời, phải là ám chỉ Lăng Nữ Lăng ta như là dám đến phó ước (giống như là bàn bạc để có được hợp đồng ấy), xứng làm chủ bố trang Lăng ba sao? Loại nam nhân này tự cho mình là đúng, ta càng muốn cho biết, thương trường phải là thiên hạ của nam nhân, nam nhân có thể làm được, ta_Lăng Nữ Lăng cũng có thể”

      Nữ Lăng hận nhất chính là những nam nhân khinh thường nàng là nữ tử, cho rằng nàng có năng lực đảm đương nổi sản nghiệp to lớn của bố trang, nàng muốn cho những nam nhân từng khinh thường nàng biết, nàng Lăng Nữ Lăng cũng phải là tỉnh du đăng* (*câu này hiểu lắm nên để nguyên)

      Nữ Quyên cho là đây hiển nhiên là phép khích tướng, mà đại tỷ nàng vừa khóe để bị ăn hiếp, nàng đành phải tìm phương hướng khác khuyên bảo: “Nhưng là………. nữ nhân gia lên thuyền hoa…… phá hủy thanh danh”

      “Dù sao toàn bộ người ở tô hàng đều cho rằng Lăng Nữ Lăng ta nên làm những chuyện mà nữ nhân gia làm, thanh danh của ra sớm đáng , khi như vậy, bất quá là lên thuyền hoa thôi! Có gì đặc biệt hơn người?” Nữ Lăng ra vẻ cần nhún vai, nhưng trong lòng khỏi có chút đơn khó nén.

      Nàng sớm biết nữ tử ít tuổi buôn bán ở trong mắt mọi người là thế nào, hàng xóm láng giềng sớm đem nàng thành chủ đề của các câu chuyện, cho nên mới có thể duy trì thanh thế cửa hiệu Lăng Ba Bố, chịu được lời đồn đãi hay chuyện nhảm như thế, những đề tài như trinh tiết hay liệt nữ của các quả phụ ở các quán trà, nàng sao lại chưa từng nghe qua.

      Từ khi nàng tiếp nhận bố trang tới nay, thanh danh của nàng ở Hàng Châu, từ việc đến cửa cầu hôn là nhìn ra được. Bọn họ phải ham muốn lợi ích của bố trang, chính là có tiếng xấu, loại người thú được thê, trừ lần đó ra, đừng là nhân gia tới cửa hiệu Lăng ba bố cầu hôn, chính là người ta cũng chịu thú nàng với nữ tử có thanh danh tốt.

      Tuy rằng Nữ Lăng luôn luôn tiến thoái thủ lễ, đều phải là như bề ngoài chịu nổi như vậy, bất quá cho dù có công tử nhà nào tới cửa cầu hôn, Nữ Lăng cũng đáp ứng.Vì cái bí mật đau khổ ba năm trước trong lòng, nàng sớm có ý niệm lấy chồng cả đời, nhất là khi nhớ đến cái đêm của ba năm trước đây, tâm Nữ Lăng tự chủ được nảy lên chút, nàng như thế nào có thể để cho người khác biết, thân trong sạch của nàng từ ba năm trước đây mất .

      Bề ngoài nhìn Nữ Lăng tưởng như kiên cường, nhưng ra nội tâm là yếu ớt, từ sau cơn hoảng loạn mơ hồ đó, nàng thủy chung thể thoát khỏi việc tự trách mình dơ bẩn, nàng còn dám mặt đối mặt quá mức thân cận với nam nhân nào, bởi nàng sợ kiên cường mà nàng vất vả tạo dựng trong nháy mắt thể quên được sợ hãi mà sụp đổ, đây cũng là nguyên nhân nàng thủy chung khi ra bên ngoài mà mang khăn che mặt.

      “Đại tỉ, ngươi nghĩ gì vậy……”

      Thấy vẻ mặt ảm đạm của Nữ Lăng, Nữ Quyên thầm mắng chính mình lỡ lời, nếu phải phụ thân sớm tạ thế, trong nhà lại có con trai để tiếp quản sản nghiệp, Nữ Lăng cần gì phải vì bố trang này, hai mươi tuổi vẫn là khuê nữ.

      Nữ Lăng đành lòng thấy Nữ Quyên vì chuyện của nàng mà lo lắng, lộ ra khuôn mặt tươi cười trong suốt “Nhị muội, ngươi cũng đừng phiền lòng, ta làm việc đều có trừng mực”.

      “Đại tỷ, việc này…..tỷ hề đắn đo?” Nữ Quyên vẫn là khó có thể bớt buồn.

      “Muội yên tâm, ta bảo Lý chưởng quỹ theo giúp ta”

      Nữ Lăng giọng điệu quả quyết khiến Nữ Quyên hiểu được, nếu tỷ quyết định, nàng có khuyên như thế nào cũng là vô dụng, nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện lần này hết thảy bình an vô , để bị ủy khuất mới tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :