1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạn chưởng: Hoạ tâm cách cách - Thiên Lạc Hoạ Tâm (17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Đoạn chưởng: Hoạ tâm cách cách

      Tác giả: Thiên Lạc Hoạ Tâm

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Nhan Như Song + Windchime

      Giới thiệu:

      Vân Vương phủ che giấu thất cách cách, từ người nào đau, người nào , bởi vì đoạn chưởng, còn bị đồn đãi khắc chết mẫu thân của mình, ở trong phòng hạ nhân, ăn thức ăn còn dư, cuối cùng, còn bị phụ thân của mình đưa cho thủ lĩnh man tộc bạo ngược, vị hôn phu chỉ phúc vi hôn xem nàng như khí sao?

      Làm tỳ nữ cho thủ lĩnh bưng trà rót nước , thế nào còn phải bồi đắp chăn bông chuyện phiếm? Chẳng qua là, tại sao, muốn làm nhục nàng? Trước mặt mọi người bàn tay nàng , còn đem nàng ban thưởng cho phú thương Hồng Phượng quốc? Mình, đối với bọn , cũng chỉ là vật phẩm sao? Đoạn chưởng như thế nào? Nàng có thể vì vậy khuất phục trước vận mệnh của mình?

      Khi phát mang thai hài tử của , lại bị vị hôn phu chỉ phúc vi hôn từ tỏ tình, mà , cũng muốn giành nàng trở về?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Cự thân
      Edit: Windchime

      Bên cạnh giếng nước huyên náo.

      Vài tỳ nữ già đứng lại thành vòng, chỉ có bóng dáng gầy yếu độc ở trước giếng dùng hết sức giặt quần áo.

      " tạo ngược nha! Sinh ra đoạn chưởng cách cách như thế, phụ thân thương, nương mất sớm, vậy mà vẫn sống, biết còn muốn khắc chết ai đây" tỳ nữ già mặc áo quần đen nhăn mặt, lặng lẽ liếc nhìn thân thể bé kia cái rồi lại nhìn về phía mấy tỳ nữ khác.

      "Trước kia nương của thất cách cách được cưng chiều, kết quả là nàng chết sớm, ai, đoạn chưởng cách cách, ai mà dám cưới về, thế nên mười tám mà còn chưa xuất giá, chỉ sợ gả được." tỳ nữ già mang đồ xám lắc đầu, thở dài.

      Thân thể bên giếng nước khẽ dừng lại chút, rồi lại tiếp tục làm việc, nếu giặt xong đồ Lục di nương đánh nàng mất, sờ sờ những vết bầm xanh tím người, đáy mắt xuất sợ hãi, nàng lại làm việc nhanh tay hơn.

      "Nghe Vương gia định gả Thất cách cách ra ngoài đấy vì có thầy tướng số nếu trước 19 tuổi mà cách cách vẫn chưa xuất giá cả Vân Vương phủ gặp họa diệt môn." Hạ thấp lượng, tỳ nữ già theo Nhị di nương nghiêm giọng .

      "Cái gì!" Mọi người sau khi nghe tin tức này đều bị dọa.

      "Vậy Vương gia có chọn lựa con rể kỹ lưỡng ?" Chỉ cần gả ra ngoài Vương phủ gặp tai họa, có gả gà gả chó cũng chẳng ai quan tâm.

      Cuối cùng giặt xong đống áo quần, nàng bỏ gậy gỗ vào trong chậu gỗ, thành gia lập thất sao? Nàng có thể trở thành nương tử của ai sao? Cúi đầu nhìn những đường vân trong lòng bàn tay phải , từng đường vân ràng, chỉ là có đường vân thẳng tắp cắt qua các đường vân khác, đây chính là đoạn chưởng, là số kiếp của nàng.

      "Cái này có nghe ." Tỳ nữ kia tái mặt, lắc đầu.

      "Ai." Chuyện này giống như tảng đá đè nặng lòng các nàng, nếu Thất cách cách trước 19 tuổi mà gả được, các nàng sau khi rời khỏi Vương phủ phải đâu?

      Khắc chết nương, phụ thân từ lâu xem nàng là nữ nhi phải? Từ khi nàng còn đến nay sống ở phòng hạ nhân, ăn thức ăn thừa, đắp bằng chiếc chăn bông mốc meo hôi thối, mà ngay cả đứa làm thuê cũng có thể sai bảo nàng làm việc, thân phận của nàng so vơi nha hoàn cũng bằng.

      Đau khổ cười, nàng ôm chậu gỗ đến sân phơi phơi đồ.

      khuôn mặt giống như ngọc Dương Chi lại lên đường máu ứ ràng, trong cái nhìn của mọi người, nàng vội vã cúi đầu bước nhanh.

      Trời cũng sắp tối, nếu nhanh lên ngay cả đồ thừa cũng có.

      Cách cách ư? Nếu phải có cái danh hiệu này, có lẽ, ngay cả tư cách xuất trong Vương phủ này nàng cũng có, bọn họ đuổi nàng là tốt lắm rồi, có phải là cách cách hay đối với nàng mà đều quan trọng.

      Đoạn chưởng? Cách cách?

      Nàng thà là dân chúng bình thường cũng muốn làm đoạn chưởng cách cách.

      Nương, mọi người đều con khắc chết người, người có hận con ? nữ nhi muốn bái tế người nhưng phần mộ của người ở đâu? Con còn muốn hỏi cha mười mấy năm qua ngay cả bóng dáng người con cũng chưa được nhìn thấy, người cũng hận con phải ? Nếu người sinh ra ta tốt rồi, người chết sớm, cũng chẳng để lại mình ta bơ vơ nơi nương tựa.

      Hong khô quần áo, nước mắt cũng theo động tác mà rơi xuống, như hạt ngọc trai rơi xuống biển người, biến mất vào trong bùn đất.

      "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, đồ đoạn chưởng, còn có cái gì để trông cậy vào, ngươi cho là ngươi chính là vị cách cách tôn quý sao? Hừ, ngay cả hạ nhân cũng bằng."

      Từ xa, Thất di nương tao nhã ăn hạt dưa, lời ra từ trong miệng lại thô lỗ chịu nổi.

      "Nàng vừa khóc sao?" Nghe tiếng mà đến, Lục di nương xanh mặt, hét lớn tiếng, "Ngươi lại đây!"

      cần suy nghĩ nhiều, nàng cắn đôi môi, thân hình bé cứng ngắc về phía trước.

      "Bộp" Năm ngón tay in hằn khuôn mặt đầy vết thương của nàng.

      Bị Lục di nương dùng lực mạnh tát lên mặt, nước mắt trong hốc mắt tràn ra, nàng nhanh chóng dùng ống tay áo lau nước mắt, chẳng thèm quan tâm đến vết ứ đọng mặt.

      "Con của kẻ hay khóc cũng chỉ là đứa hay khóc." Phun ra câu thô tục, Lục di nương ôm lấy cánh tay Thất di nương nghênh ngang rời .

      "Ôi, vốn chỉ có khuôn mặt dễ nhìn, giờ lại bị đánh thành như vậy, còn bị đoạn chưởng nữa, ai muốn làm sao." Nhóm tỳ nữ già qua thấp giọng thảo luận.

      Môi dưới sắp bị nàng cắn nát, mặt tái nhợt, chậm rãi bò từ mặt đất lên, phủi đất người, cúi đầu, nhàng bước , giống oa nhi vô tâm với ánh mắt tiêu cự, rời .

      Nàng là nữ tử bị đoạn chưởng, chỉ là nữ tử mà hậu thế dung được mà thôi!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Nam tử dị tộc
      Edit: Song

      Đây, là mười mấy năm qua lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ thân của mình ? Họa Tâm cúi thấp đầu, dám ngẩng lên nhìn thẳng phụ thân của mình, khuôn mặt uy nghiêm, ông thậm chí ngay cả thăm hỏi câu cũng chưa từng, chẳng qua là dẫn đầu cất bước về phía trước.

      "Phong vương gia, mời bên này." Quản gia Công Tích phủ khom người tự mình dẫn đường, thỉnh thoảng khẩn trương chà xát lòng bàn tay chảy mồ hôi.

      "Ừ." Phong vương gia gật đầu cái.

      Gia của Công Tích phủ, là người mà thất cách cách từ chỉ phúc vi hôn, vốn là nữ tử mười lăm liền phải xuất giá, nhưng là gia tộc Công Tích chậm chạp tới cửa cầu hôn, hôm nay, thất cách cách mười tám, qua hết tháng sau tròn mười chín, vì tránh chuyện gây xích mích với nhau, Phong vương gia cũng chỉ có thể mang nàng theo tới cửa chuyện ràng, nếu muốn, liền cưới nàng vào cửa, nếu , liền huỷ bỏ hôn ước, vậy cũng tốt. . . . . .

      Bước cẩn thận giữ khoảng cách với phụ thân, Họa Tâm đè lại trái tim nhảy của mình.

      Được phụ thân chọn, có phải hay xa cách thế tục? Huống chi, mình còn là nữ tử đoạn chưởng, xem ra, lại có thêm người ghét mình.

      "Phong vương gia đại giá quang lâm, có tiếp đón từ xa, lão phu có lỗi." Chủ gia tộc Công Tích Công Tích Cận cầm gậy được gia nhân dìu đỡ nhích từng bước ra.

      "Đâu nào, Bổn vương chưa báo trước tự mang nữ nhi tới, hi vọng Công Tích tộc trưởng trách tội mới phải." Nếu như phải là bối cảnh gia tộc Công Tích cường đại, ông đường đường là Vương gia, người có địa vị cao như ông tự hạ thấp mình tới trước cửa bái phỏng người có địa vị thấp hơn, chỉ cần khẩu dụ là có thể truyền lệnh cho bọn họ chạy tới.

      "Nào có. Mời Vương gia vào bên trong."

      Cúi đầu chút, ông tới bên cạnh Công Tích Cận, như nhớ tới cái gì sau đó quay đầu lại nhìn xuống bóng dáng nhắn bị mọi người bỏ quên, lại xoay người bước vào bên trong phủ.

      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, ông liền mở miệng .

      " vậy Công Tích tộc trưởng biết mục đích Bổn vương tới đây, tiểu nữ qua tuổi xuất giá, nhưng Công tích phủ lại chậm chạp tới cửa cưới vợ, là bởi vì sao?"

      "Cái này. . . . . ." Công Tích Cận chần chờ sờ sờ chòm râu màu trắng bạc, "Chỉ vì nghịch tôn bất hiếu, ra cửa buôn bán vẫn về, cho dù lão phu lòng như lửa đốt, cũng thể làm gì, mong rằng Vương gia tha lỗi."

      Ra cửa buôn bán?

      Ông vuốt nếp gấp đùi, bưng lên ly trà xanh vị hoa nhài nếm, khi ông đóng nắp chén lại là lúc phát ra tiếng động va chạm lanh lảnh, ở đại đường vắng lặng có vẻ hết sức chói tai.

      "Nếu như vậy, cũng có thể đón tiểu nữ trước, chờ trở lại bái đường thành thân, Bổn vương cũng có thể giải quyết tâm ."

      Họa Tâm đứng ở chỗ cách mọi người khẽ cắn môi dưới, mình, chẳng qua chỉ là gánh nặng của ông sao? Sờ sờ áo vải thô tháo người, tinh thần nàng chán nản.

      Bất đắc dĩ thở dài, Công Tích Cận tay nắm chặt cây gậy.

      "Vương gia, lão phu liền thẳng thắn mà , phải là gia tộc Công Tích muốn cưới nữ nhi của ngươi về làm vợ, chẳng qua là, có thể đổi lại hay ? Mạng Thất cách cách bị đoạn chưởng, khắc phu, khắc con, khắc tất cả người đến gần nàng, trăm năm cơ nghiệp của gia tộc Công Tích, muốn bị hủy trong chốc lát a!"

      Sắc mặt tái nhợt, nàng cúi đầu, giọt nước mắt rơi xuống bàn chân, giày vải cũ rách trong nháy mắt hấp thu giọt nước, chỉ để lại vết hình tròn.

      Gật đầu cái, giống như ông ngờ tới Công Tích Cận như thế.

      " dối gạt Công Tích tộc trưởng, mười nữ nhi của Bổn vương đều là từ liền lập thành hôn ước, nếu sửa đổi, chỉ sợ, khiến cho những nhà khác bất mãn, sớm biết mệnh nàng là đoạn chưởng, Bổn vương cũng gả cho gia tộc Công Tích." Trách, cũng chỉ có thể trách mạng của nàng hạnh phúc mỏng manh, người làm phụ thân như cũng coi như hết trách nhiệm.

      Ngươi là gánh nặng! Ngươi là gánh nặng! Trong đầu Họa Tâm chỉ có năm chữ này, bất tri bất giác, nàng chuyển bước, ra ngoài, đám người yên tĩnh, ai phát nàng rời .

      Hít sâu cái, Công Tích Cận nhíu chặc mi tâm.

      "Vương gia, là xin lỗi, Công Tích tộc thiếu Phong vương gia ngươi, nhất định đền bù hết sức, mong Vương gia tha thứ." Nếu như dùng nửa gia sản có thể đổi lấy phồn vinh thịnh vượng của Công Tích tộc, cũng nguyện ý.

      "Bổn vương cũng làm người khác khó chịu, Công Tích gia tộc cũng có khó xử của mình, vậy Bổn vương cũng làm phiền thêm, giờ xin trở về phủ."

      Đứng lên, ông ngạo nghễ mà thẳng bước ra ngoài.

      "Cung tiễn Vương gia!" Mọi người cung kính hành lễ.

      Cho đến lúc nhìn thấy bóng lưng Phong vương gia, mọi người trong gia tộc Công Tích mới thở dài ra hơi, lực áp bách to.

      "Phụ thân, chúng ta làm như vậy, có phải hay đắc tội Phong vương gia? Ai, đều tại ta tốt, sớm biết cũng nhất thời cao hứng cùng ái thiếp của Vương gia định ra chỉ phúc vi hôn gì, vốn còn tưởng rằng có thể giúp cho bá nghiệp của Công Tích tộc." Sám hối đánh lên mặt mình bạt tai, Công Tích Sở biết vậy chẳng làm.

      Lắc đầu cái, nếp nhăn trán của Công Tích Cận giãn ra, nét mặt già nua giảo hoạt cười tiếng.

      " cần lo lắng, thất cách cách luôn luôn được Phong vương gia sủng ái, mười mấy năm qua, nếu ông ta thương nữ nhi của mình, cũng đợi tới giờ khắc này mới đến chuyện cưới vợ, nếu có thể dùng chuyện này đổi được chút sản nghiệp ở Công Tích tộc, vui vẻ hủy bỏ hôn ước."

      " ra là như vậy, phụ thân, hài nhi thụ giáo." Bừng tỉnh hiểu ra, Công Tích Sở nhất thời thở phào nhỏm.

      "Nhưng là, phụ thân, nếu Lược nhi trở lại, biết chúng ta từ chối hôn này, sợ rằng, huyên náo gà chó yên." Nghĩ đến chỗ này, phu nhân Công Tích Sở ngược lại vạn phần lo lắng, hài tử mình sinh ra, trong lòng trong muốn cái gì mình cũng biết được nhất thanh nhị sở, nhưng là, lưng mang số mạng cả gia tộc, sao có thể tự làm theo ý mình được.

      Chuyện này, đúng là vấn đề.

      mọi người trầm mặc, Công Tích Lược là kiêu ngạo của cả gia tộc, trong buôn bán chỉ đầu óc linh hoạt, mặt mũi tuấn mỹ, hơn nữa còn là đối tượng của mọi nữ tử lấy chồng trong kinh thành ngưỡng mộ, cần gì phải cưới nữ tử đoạn chưởng chứ?

      "Đến lúc đó là bởi vì Phong vương gia muốn liên luỵ Công Tích tộc chúng ta, cho nên tới trước từ hôn là được rồi, tất cả các ngươi được để lộ chuyện này ra ngoài, nếu , đừng trách lão phu trở mặt." Hừ lạnh tiếng, Công Tích Cận nhắm lại đôi mắt già nua.

      Lược nhi, chớ trách gia gia vô tình, hết thảy, cũng chỉ là vì Công Tích tộc!

      "Phải" kết quả là, dưới Công Tích tộc bôn ba khắp nơi, phải giữ kín bí mật.

      Chẳng qua là, thiên hạ có tường lọt gió sao?

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3. Cầu hôn

      Editor: Windchime


      Ra khỏi cổng phủ, Phong vương gia mới nhận ra hình như mình quên mất điều gì, nhưng do bị tuyên vào cung gấp nên liền quên mất con mình.

      Họa Tâm rảo bước mục đích phố nhìn những người qua đường cười đùa, có phải bọn họ rất vui vẻ phải ? Còn nàng, từ khi có trí nhớ đến nay biết thế nào là nở nụ cười, vui vẻ là như thế nào nhỉ?

      Trời tối sầm, giọt mưa từ mái nhà hắt đến khuôn mặt xanh tím của nàng, nàng vươn lưỡi, khẽ liếm, mặn.

      "Mưa rồi, nhanh về nhà ." bà lão nhanh chóng tìm nơi trú mưa, những người qua đường cũng bắt đầu tránh mưa. Chỉ mình nàng ngơ ngác nhìn mọi người biến mất.

      Mưa lớn dần, lúc này nàng mới nghĩ đến việc trú mưa, liền suy nghĩ chạy về cửa khách điếm gần nhất, rũ nước mưa thân mình.

      "Tiểu tử kia, buông tay, nếu buông tay, đừng trách gia khách khí!"

      Lớn tiếng chửi rủa nam đồng gầy yếu, nam tử với khuôn mặt hèn hạ dùng lực kéo ví tiền của nam đồng.

      "Ngươi được lấy tiền của ta, tiền này là để nương ta chữa bệnh, đại gia, xin ngươi thương xót, buông tha cho ta ." Giống như khóc than, mặt nam tràn đầy nước mắt, quá gầy yếu nên gần như chịu được nữa, túi tiền trong tay sắp bị lấy , cố gắng nắm chặt nhưng sức lực yếu, tiền vẫn bị lấy mất.

      Tên lưu manh cười, vươn ngón trỏ đâm vào trán nam đồng.

      " Nếu trả lại tiền cho ngươi chắc ta bị đần độn, lúc đó ta làm đại hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo được rồi. Nương ngươi bị bệnh, ông nội ta cũng chết kia kìa."

      Định quay đầu bỏ mới phát bên ngoài là mưa tầm tã.

      " tốt!" Phun!

      Nam nhân kia nhổ ngụm nước miếng, mở túi tiền ra bắt đầu đếm.

      "Đại gia! Cầu xin ngươi, ta quỳ xuống lạy ngươi, nếu có tiền mua thuốc, mẹ ta chết, ta xin ngươi, xin ngươi trả lại ngân lượng cho ta."

      "Cút ngay!" Nhấc chân đá vật chướng mắt, đếm tiền trong tay, ít!

      Nhìn nam đồng lăn đến bên chân mình, Họa Tâm có chút đành lòng, nhìn thân hình nhắn của mình, nhìn lại về phía nam tử đáng khinh kia, ước chừng cao hơn mình cái đầu.

      "Tỷ tỷ." Nam đồng khóc nắm váy nàng.

      Nuốt vài ngụm nước miếng, nàng nâng dậy, dùng bàn tay nhàng phủ đất cát áo quần , thương
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Nóng rần lên

      Edit: hoasenxanh162
      Beta: Nhan Như Song

      Trở lại trong vương phủ, nàng thân quần áo ướt sũng cũng cởi ra liền nằm trong chăn, dùng chăn bông cũ rách quấn lấy mình chặt, bốn phía đều im ắng, cả Uyển Như chỉ có mình nàng cả người lạnh lẽo như băng, than thể nàng run lên."Thất cách cách, Vương gia tìm người, người mau Mộ Phong Đường gặp Vương gia."

      Tháo chăn bông đắp lên người nàng , lão tỳ nữ biết nàng chỉ cần vui liền trốn ở trong chăn,chỗ nào đều cần tìm, trực tiếp đến giường tìm nàng là được.

      "Lạnh." Nàng muốn lôi chăn trở về , nghĩ tới, cái chăn cũ rách trực tiếp bị hai người lôi kéo thành phân nửa. Dù sao chăn rách nàng cũng quan tâm, rách liền rách , lão tỳ nữ thờ ơ đem chăn rách trong tay ném qua bên, dùng sức mà kéo nàng ra khỏi giường."Ai da, ta biết nha, người thế nào cả người đều ướt, cũng thay y phục, cẩn thận cảm lạnh, " lão tỳ nữ động tác nhanh nhẹn từ trong tủ gỗ lấy ra bộ y phục đưa cho nàng.

      " sao, về sau có chăn tốt hơn."Cho là nàng vẫn vì cái chăn đó mà thương tâm, lão tỳ nữ trực tiếp ném cái chăn rách đó ra ngoài cửa.

      "Hồng bà bà, ta, tự ta đổi." Họa Tâm bị Hồng bà bà dọa cho sợ có chút thụ sủng nhược kinh, nếu là bình thường, nàng cảm giác để ý tới mình, huống chi còn giúp nàng cầm y phục. Bàn tay bé lạnh như băng run rẩy nửa ngày mới đem sa y màu tím mặc xong. Đây là bộ y phục duy nhất nàng có thể mặc gặp người, nếu phải năm ấy nàng cẩn thận đụng phải Tam di nương mặc quần áo mới, nàng ta mặc vừa mất hứng liền vứt xiêm áo vứt xuống ngoài cửa, mình len lén lượm về giấu trong tủ chén, chừng, nàng ngay cả y phục cũng có, hoàn hảo, Tam di nương sớm quên chuyện này, mình mới dám mặc vào ngày lễ ngày tết.

      "Còn có búi tóc, búi tóc cũng rối."Hồng bà bà vất viên ô mai vào trong miệng, chua đến nỗi nét mặt già nua giống như bánh bao. Vội vàng buông búi tóc ra, tùy ý buộc chặt đuôi tóc sau lên, mái tóc dài đen nhánh cho đến eo, nhưng vẫn còn hơi ướt, nàng búi kiểu đơn giản.

      "Tốt lắm, Hồng bà bà" Tính toán chút, chỉ cần nàng gả ra ngoài, mình liền cúi tạ thần phật rồi, Hồng bà bà vội vàng lôi tay của nàng tới Mộ Phong Đường."Tới, Vương gia, Thất cách cách tới ."

      Vừa vào Mộ Phong Đường, Hồng bà bà liền cười khom người."Để cho nàng ngồi xuống ."

      Vươn tay tùy ý chỉ chỗ, Phong vương gia nhìn về phía nam tử áo đen vẫn mang đấu lạp*
      *Cái mũ trong phim cổ trang vẫn hay có đấy a, làm bằng cói có thêm vải mỏng để che mặt.
      Chỉ cần là người, là ai, cũng quan trọng, phải sao? Khẩn trương xoắn tay bé, tới vị trí cha chỉ định nhàng ngồi xuống, bất an nhìn các vị di nương mặt trát đầy phấn son nhìn về phía nàng mỉm cười. Nàng phải nằm mơ ? Dùng sức nhéo bắp đùi cái, đau đến mức nàng thiếu chút nữa kêu thành tiếng , hai tay bé vội vàng che miệng, là đau! Thu hết động tác của nàng vào mắt, bả vai nam tử mang đấu lạp khẽ rung động, thú vị, uổng công.

      "Đây chính là tiểu nữ, biết vị công tử này hài lòng?"Phong vương gia đợi hỏi tới. Kỳ quái nhìn phụ thân mình chút , vừa nhìn về phía nam tử ngồi ở đối diện nàng, mắt rất nhanh rũ xuống, biết vì sao, vị công tử kia mặc dù mang đấu lạp, nhưng mình có thể cảm giác được liếc mắt nhìn mình, cảm giác ngượng ngùng khiến mặt nàng đỏ bừng.

      "Ta muốn lập tức cưới nàng qua cửa , mang nàng hồi hương cử hành hôn lễ, biết Phong vương gia có thể đáp ứng?" Sảng khoái mở miệng, có bất kỳ do dự, chỉcần là nhìn trúng, cũng chưa bao giờ lấy được.Híp mắt nhìn nữ tử đối diện thất kinh ngẩng đầu lên nhìn mình, lại càng hài lòng. khuôn mặt tái nhợt là vết thương tím bầm khiến nàng thoạt nhìn giống như con thỏ đáng thương,mặc y phục màu tím khiến thân thể nàng có vẻ gầy gò , đôi mắt to tròn trong veo nhìn có chút thuận mắt. "Tốt Tốt, Hồng bà bà, sắp xếp hành lý cho nàng, thuận tiện cho nàng mang theo chút đồ cưới."

      ngờ dễ dàng như vậy mà có thể gả nàng ra ngoài, Phong vương gia thiếu chút nữa muốn nhảy lên hoan hô,cuối cùng vẫn nín cười phân phó Hồng bà bà."Cũng chuẩn bị xong thưa Vương gia."

      Hồng bà bà biết từ đâu lấy ra cái túi ném vào người nàng,tựa như ném ôn dịch, trong lòng nàng cảm thấy nhõm.Ôm bả vai cùng bọc quần áo, cắn môi dưới, nàng, sớm biết có ngày này, cần gì phải quan tâm đây?Cho tới giờ mình đều bị coi là ôn thần, đâu cũng thế, có gì khác nhau đâu." thôi" Nam tử mặc hắc y đội đấu lạp đối với thủ hạ sau lưng thấp giọng phân phó, lại quay đầu, "Cám ơn Vương gia, nếu có thời gian rãnh rỗi, chắc chắn mang nàng ấy về thăm."

      "Ha ha, tốt, rãnh rỗi, nhớ về thăm nhà."Tốt nhất là khôngcần trở lại. Đáy mắt ánh lên tia khinh miệt, Phong vương gia khách khí , nàng khẳng định chưa được mấy bước liền ngã nhào." thôi, vị hôn thê của ta."

      tới trước mặt nàng, đưa ra tay dầy ôm eo nàng, liền bế nàng lên, đụng chạm hơi thở người nàng, hạ mi tâm.Nàng giùng giằng, muốn đến cuối cùng, cũngkhông có bất kỳ tôn nghiêm.Nam nhân lưng hùm vai gấu này, cho là mình là gà sao?Bế lên như vậy, khó chịu a!

      " nên lộn xộn, nếu , ta liền vứt ngươi xuống, để cho tất cả mọi người xem chuyện cười của ngươi." Ở bên tai nàng ôn nhu thấp giọng , buông lỏng tay ra.

      " muốn, van cầu ngươi." đột nhiên buông ra tay ra, nàng vội vàng ôm lấy cổ của thấp giọng cầu xin tha thứ, vô luận thế nào,ở nơi này, ta muốn cất giữ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. nghĩ tới từ trước đến giờ nhẫn nhục chịu đựng lại thành quyến rũ nam nhân, mới vừa bị từ hôn tới ngày, có người tới cầu hôn, vẫn còn ở đây ôm ôm ấp ấp, biết xấu hổ. Mấy vị di nương ánh mắt lộ ra tia khinh bỉ.Biết nàng ôn nhu bất động, hài lòng gậtđầu cái.

      "Vậy cáo từ, Phong vương gia." cần nữ nhi này, như vậy dĩ nhiên cũng cần con rể này, gọi nhạc phụ đại nhân, có là gì." tiễn." Khoát tay, Phong vương gia ước gì bọn họ lập tức rời , tay kẹp bọc quần áo, tay kẹp nữ nhân, giống như thắng được chiến lợi phẩm rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :