1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoán xem, anh yêu em nhiều bao nhiêu - Phong Diệp Lưu Đan (c52-hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ĐOÁN XEM, EM NHIỀU BAO NHIÊU

      [​IMG]

      Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Hana

      Giới thiệu:

      Liên Sơ từng tưởng tượng đến 1521 tình huống gặp lại chồng cũ, nhưng tuyệt đối bao gồm loại ___

      ta : “Chúng ta còn chưa có ly hôn.”

      *****

      Đoạn ngắn 1:

      Đây quả cảnh kích tình đầy xấu hổ, bộ đồng phục đoan trang cao nhã của còn mặc người, chỉ có phần ở giữa là trần truồng, xinh đẹp đến động lòng người. Khi ngón tay của nhàng dao động, thân thể của uốn éo giãy giụa giống như con cá chết, sóng triều cuồn cuộn.

      Ánh mắt mãnh liệt, sâu thẳm thấy đáy.

      Đúng lúc quan trọng, giùng giằng động thân hỏi: “Thù Thành, em nhiều bao nhiêu? 99%, hay cả 100%?”

      Đôi mắt híp lại, trán nổi đầy gân xanh, ẫn nhẫn : “Khốn kiếp! Người phụ nữ có lương tâm!” Ngón giữa đột nhiên dùng sức đưa vào.

      Trong nháy mắt, tất cả tình cảm chất chứa nhiều năm qua bỗng chốc vỡ òa, khao khát, oán giận, kìm nén, tự trách, khổ sở, nhớ nhung, vô cùng lo lắng và tuyệt vọng…

      đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy .

      ***

      Đoạn ngắn 2:

      đẩy ra, dùng hết sức lực còn lại ôm chặt lấy , “Thù Thành, Thù Thành, chúng ta đều phải chết rồi!” Đây là lần đầu tiên trực tiếp gọi thẳng tên : “ cứ có người tới cứu chúng ta, ra trong lòng cũng biết , mấy ai rơi xuống đáy mỏ quặng này có thể thoát được ra ngoài. Tháng trước công ty Thành Đạt cũng xảy ra cố tương tự, kết quả sau bảy ngày triển khai cứu hộ vẫn tìm thấy ai, họ buộc phải chấm dứt công việc cứu hộ và tuyên bố toàn bộ tử vong.

      Chúng ta bị giam ở dưới này, biết lúc nào nước bị dâng lên hay tảng đá phía rớt xuống, biết lúc nào có thể hôn mê hoặc là trúng độc mà chết. Thù Thành, có lẽ chúng ta chết, em chỉ có tâm nguyện, chỉ duy nhất thứ, cầu xin , hãy ôm em lần.”

      Giọng điệu van xin của người phụ nữ mang theo toàn bộ hy vọng cuối cùng khi đứng bên bờ vực sống chết, ai có thể thờ ơ. chậm rãi trầm giọng trả lời: “ Tôi cũng vậy chỉ có tâm nguyện…Tống Ca, xin lỗi, nếu quả có cách nào ở cạnh ấy đến già, ít nhất tôi chỉ muốn giữ mình trong sạch để ấy cho đến lúc chết.”
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      PhamthanhhuongRubyzjn thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 01: Tình huống gặp lại thứ 1522

      Thành phố A, ánh đèn đêm rực rỡ, tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam.

      Tống Từ Băng che ngực, bộ dáng giống như sắp hộc máu đến nơi vào phòng thay đồ, ngừng la hét: “Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”

      Uông Tiết ngồi đối diện chiếc gương chải tóc ngoái đầu nhìn lại cười tiếng: “Sao vậy? Lại bị mấy người nhà giàu mới nổi ở bàn kia gây khó dễ nữa à?”

      ghê tởm! Còn ghê tởm hơn nuốt phải ruồi!” Tống Từ Băng oán hận : “Cũng biết lấy đâu ra đám nhà thầu học đòi đến nhà hàng Hạnh Vũ Nam ăn cơm, cậu bọn muốn ăn cơm ăn , miệng lại còn ngừng phun mấy lời cái gì mà “Phụ nữ chính là cái đuôi chó của lão tử” rồi “Chỉ cần có tiền, tất cả đều giống như chó mẹ ngoan ngoãn bò tới, bảo ta liếm liếm, bảo ta cút cút”, TMD, cứ ở đó mà phun ngừng, chọc cho lão nương phát điên! Buồn nôn nhất chính là đám con theo bọn còn ở đó “Ừ, ghét ~~”, “Tổng giám đốc Vương là đáng ghét ~”… tức muốn chết!”

      Tống Từ Băng học lại với giọng điệu giống như đúc khiến cho mấy ở đây cũng thấy kinh tởm, mọi người khỏi vừa nghe vừa mắng to, càng càng căm phẫn.

      Đúng lúc đó, nữ phục vụ khá lớn tuổi vừa chậm rãi thay lại quần áo vừa : “Được rồi, cùng chó mẹ giao phối cũng chỉ có chó đực, chó đực sủa loạn mấy tiếng các để ý làm cái quái gì?”

      Mọi người sững sờ, bắt đầu cười ha hả, Tống Từ Băng vội chạy tới ôm : “Đúng, đúng, vẫn là chị Chung của chúng ta có lý!”

      cười tiếng, đúng lúc định chuyện tiếp lại thấy cửa chính đột nhiên bị đẩy ra, người vội vã chạy vào ôm lấy hét lớn: “Chị Chung mau cứu mạng!”

      “Chị Chung” đen mặt : “Tránh sang bên, hôm nay rảnh thay ca cho em.”

      Người nọ vẻ mặt như đưa đám: “Chị Chung, giúp em lần nha, chỉ lần này thôi, mẹ chồng tương lai của em ngày mai tới đây, em phải lập tức trở về bàn bạc đối sách, vô cùng khẩn cấp…”

      Tống Từ Băng đẩy đẩy , “Lưu Tiểu Nhã, biết ngại sao? Trong tuần mà bận việc gấp đến ba lần lận, lấy đâu ra nhiều việc gấp như vậy hả?”

      Lưu Tiểu Nhã thèm để ý tới Từ Băng, chỉ xông tới trước mặt chị Chung chắp tay trước ngực cầu xin: “Lần này là , lão đại cứu em…”

      sợ nhất chính là bị người khác quấn lấy làm phiền, chỉ đành thỏa hiệp: “Chỉ lần này nữa thôi đấy, hôm nào kết hôn tiền lì xì nhiều hay ít cũng đừng trách.”

      Mặt Lưu Tiểu Nhã lập tức nở hoa: “Cảm ơn chị Chung, phòng chữ Thiên thứ nhất nha, giúp em chống đỡ, bọn họ cũng ăn sắp xong rồi. Đúng rồi, trong đó có hai chàng đúng là siêu cấp đẹp trai nhé.”

      Vừa xong chạy nhanh như chớp, đồng phục cũng kịp đổi, xem ra đúng là có chuyện .

      Những người khác đồng tình : “Phòng chữ Thiên thứ nhất nha, còn mau hầu hạ, ngộ nhỡ xảy ra sai sót Lưu Bàn Tử lại nổi đóa lên bây giờ.”

      Chị Chung thở dài : “ biết lại là cái bọn đốt tiền nào, tôi tới nhìn xem chút trai đẹp cấp ngu muội.”

      xong lại đem đồng phục vừa mới cởi xuống mặc vào, soi gương kiểm tra lại chút đầu tóc xem có bị rối , sau đó đeo tai nghe vào rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng thay đồ.

      Làm nhân viên phục vụ chính là như vậy, ngày ngày phải ra vẻ nhún nhường trước mặt khách, có tinh thần AQ(1) là được.

      ***
      Hạnh Vũ Nam phải là nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố A, nhưng tuyệt đối là nhà hàng tốt nhất. Tạp chí ẩm thực nổi tiếng “Michelin” giới thiệu về Hạnh Vũ Nam như thế này: “Đây là nhà hàng đặc biệt đáng giá để các bạn ghé thăm lần, với những món ăn cực kỳ tinh tế và ngon miệng khiến người ta khó quên.” Nghe có rất nhiều người giàu có đặc biệt máy bay đến chỉ để dùng bữa cơm.

      Nhà hàng tọa lạc bên hồ nước, phong cách của nó khác hẳn với mấy nhà hàng ven hồ khác, hành lang uốn lượn quanh co nối tiếp nhau, non sông tươi đẹp càng được tôn lên. Mỗi khi đêm đến, viên ngọc minh châu giống hệt như những ngọn đèn dầu vụt sáng lên, hình ảnh ngược của lầu Ngọc Vũ Quỳnh soi mặt nước, Hạnh Vũ Nam lộng lẫy nhưng cũng vô cùng trang nhã, tuyệt đẹp giống như tiên cảnh.

      Mặc dù đến nơi này làm việc gần nửa năm, nhưng mà cảnh sắc trước mặt vẫn khiến cho nhịn được khẽ thở dài cái.

      đến phòng chữ Thiên thứ nhất dĩ nhiên là căn phòng có quang cảnh tốt nhất, phí dùng cơm ở chỗ này ít nhất cũng hơn năm vạn. Nửa phòng ngoài tách biệt là nơi dành cho phục vụ, vừa dễ dàng để nhân viên phục vụ làm việc vừa giữ đúng khoảng cách thích hợp với khách bên trong.

      “Chị Chung” vừa bước vào phòng, người trợ lý mặc tây trang giày da vội vã bước tới, vẻ mặt hài lòng : “Chạy đâu vậy? Muốn gọi thêm món ăn mà kêu nửa ngày cũng có người đáp lại.”

      vội : “Xin lỗi, tôi tới ngay.”

      cầm lấy thực đơn vào bên trong, nhã nhặn hỏi: “Xin hỏi, các vị muốn gọi thêm món ăn gì?”

      Vừa dứt lời, liền ngây ngẩn cả người.

      Trong phòng ăn đủ để chứa hai mươi người bây giờ chỉ có bảy tám người ngồi quanh bàn ăn, đối diện là hai người đàn ông, đều khoảng ba mươi tuổi, phong độ bất phàm, bên phải là người có vẻ ngoài tuấn tú, khuôn mặt sáng sủa. Mà bên trái là , bên trái là

      nhìn , ánh mắt thoáng chốc tựa như gió nổi mây vần, lại tựa như đại dương lạnh lẽo, mênh mông bát ngát chút gợn sóng.

      giật mình sao? , 1521 ngày cách biệt, cơ hồ cũng tưởng tượng đến 1521 tình huống có thể gặp lại nhau, dĩ nhiên cũng bao gồm loại.

      Cho nên, vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Xin hỏi, là vị nào cần gọi món ăn?”

      Người đàn ông ngồi bên phải nở nụ cười, nụ cười cực kỳ giễu cợt, nhướng mày trả lời: “Đương nhiên phải để cho phái nữ chọn món rồi.”

      bàn ngồi bảy người, sáu nam và nữ, người phụ nữ duy nhất ngồi bên cạnh người đàn ông bên trái kia.

      sao, trong 1521 khả năng cũng có tình huống như thế, cho nên rất bình tĩnh đặt thực đơn trước mặt , lịch “Xin mời.”

      ngước mắt liếc nhìn , sóng mắt lưu chuyển, có thể là tuyệt sắc.

      kia an tĩnh lật xem thực đơn, trong phòng cũng im lặng đến quỷ dị. tiếp tục bình tĩnh đứng bên, dáng người thẳng tắp, nhưng dần dần có chút chao đảo, phải vì mùi hương mê người của bên cạnh xộc vào mà là bị khí thế mạnh mẽ đến nguy hiểm của người đàn ông cách đó xa bức bách.

      Thời gian lưu lại mặt quá nhiều dấu vết, vẫn gương mặt tuấn lạnh lùng, bình tĩnh sâu xa, còn có cái loại hương vị đàn ông khiến cho người khác tự chủ được mà ngừng thở nhưng lại nén được sóng lòng cuồn cuộn.

      Chỉ có ánh mắt của là thay đổi, trở nên càng thâm thúy, càng sắc bén hơn, kiêu ngạo hơn cũng bình thản hơn, giống như vị vương giả chân chính.

      Đúng, nhất định trở thành người như vậy, khiến cho tất cả mọi người hâm mộ và cảm phục. Chẳng qua là, ánh mắt của nhìn cho tới bây giờ quan hệ với những từ ngữ miêu tả kia, ánh mắt ấy vẫn sáng ngời như vậy, ôn hòa như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy đáy mắt trong suốt.

      vẫn nhớ lông mày của hơi nhếch lên lộ ra vẻ mặt mỉm cười, đời này có người nào có vẻ mặt mỉm cười say lòng đến như vậy.

      Bùi Thù Thành như vậy tại thuộc về ai?

      giới thiệu chút chỗ này có món ăn nào đặc sắc.” bên cạnh chợt lên tiếng hỏi, giọng dịu dàng, trong trẻo như mùa xuân, rung động lòng người.

      Phương Vân Hi đem thực đơn đưa lại cho người phục vụ trước mặt, đồng thời lặng lẽ quan sát .

      Tình huống bây giờ có vẻ quỷ dị, kẻ ngu cũng nhận ra quan hệ giữa người phụ nữ này và Bùi Thù Thành hề đơn giản. nữ phục vụ, người đàn ông thành đạt giá trị hàng tỷ, có thể có được quan hệ thế nào đây?

      Tố chất của nhân viên tạp vụ ở Hạnh Vũ Nam nổi tiếng là rất cao, người phụ nữ trước mặt này vẻ ngoài thanh tú, dáng người đoan trang, nhất cử nhất động xem ra đều rất tiêu chuẩn. Có thể cảm giác được ấy khác hẳn với vẻ duyên dáng kiều của những nữ phục vụ khác ở nhà hàng Hạnh Vũ Nam này, có dáng vẻ xinh đẹp đáng của những đó nhưng ngược lại có loại cảm giác mạnh mẽ ai có thể xem thường, thế nào đây…Tương tự với cái loại khí chất của người đàn ông, có phong độ của vị đại tướng.

      Phương Vân Hi bị ý nghĩ của mình làm cho hồ đồ, làm nghề như các quan trọng là phải có tầm nhìn, phải biết nhìn người chính xác, bất quá chỉ là nữ nhân viên phục vụ? Phong độ của đại tướng? Chắc nhìn lầm rồi.

      Chỉ thấy người nữ phục vụ ấy hơi trầm ngâm, lật mấy tờ thực đơn bày ra trước mặt, : “Món ‘tâm như hoa sen’ này thế nào? Món canh là dùng hạt sen, củ sen, bạch quả, khoai tây và gà núi hầm với nhau, ở giữa đặt thêm búp hoa sen nổi bồng bềnh mặt nước, búp sen sau khi gặp hơi nóng từ từ nở ra trong bát canh màu hổ phách, sau đó giống như bông tuyết tan dần rồi chìm xuống đáy.

      Giọng của êm ái trầm thấp, chỉ ít ỏi giới thiệu mấy câu liền làm cho người ta đối với món ăn này sinh ra mười phần hứng thú.

      Phương Vân Hi vui mừng : “ thú vị như vậy? Vậy chọn món này !”

      “Được.”

      Nữ nhân viên phục vụ thầm thở phào nhõm, định thối lui khỏi bàn ăn. Đúng lúc này có người chậm rãi lên tiếng: “Thêm môt bình rượu nữa.”

      Giọng rất thanh thúy, rất dầy, mang theo chút lười biếng mê hoặc.

      thể làm gì hơn là bước tới hỏi: “Xin hỏi ngài cần rượu gì?”

      nhìn chằm chằm, “Hóa đơn.”

      khẽ cúi người đem hóa đơn rượu trong tay đưa cho .

      Thế nhưng, nhận hóa đơn trong tay mà bàn tay cực kỳ nhanh nhẹn hướng tới trước ngực , giật được cái bảng tên gắn bên ngực phải. Chiếc áo khoác màu xám tro của nhất thời bị xé rách, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong.

      lui về sau bước, kinh sợ nhìn chằm chằm.

      Mọi người trong phòng cũng trợn tròn mắt, yên lặng tiếng động.

      Bùi Thù Thành nhìn bảng tên kim loại trong tay, khóe miệng gợi lên nụ cười là vui hay giận: “Chung Linh Dục…Hừ, Kỳ Liên Sơ, xem ra cũng rất rảnh rỗi.”

      Liên Sơ cắn răng, sắc mặt tái nhợt, lát sau lập tức sải bước bỏ chạy ra ngoài.

      Bùi Thù Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của , ánh mắt trầm lạnh lẽo, rét lạnh đến mức khiến người xung quanh dám thở mạnh. Đột nhiên, đem vật trong tay hung hăng ném xuống, ánh mắt tóe lửa, lật bàn, sau đó lao thẳng ra ngoài.

      Mọi người trong phòng hai mắt nhìn nhau, ánh mắt Lâm Trí nhìn lại bảng tên có khắc ba chữ “Chung Linh Dục” nằm mặt đất, khẽ giật mình.

      Lúc này, Phương Vân Hi mới dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Lâm? Người phụ nữ vừa rồi có quan hệ thế nào với tổng giám đốc Bùi vậy?”

      Lâm Trí nhìn ngầm thở dài, mỹ nhân như vậy cũng đáng tiếc. trầm mặc lát rồi trả lời: “…Đó là vợ trước của ta.”

      ***
      Kỳ Liên Sơ mới vừa chạy ra cửa chính liền bị người phía sau tay kéo lại.

      “Buông tôi ra!” dùng sức muốn hất tay ra, nhưng đó chỉ là chuyện mơ tưởng. kéo tới gần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào rất lâu, khóe môi mím chặt lộ ra nụ cười chế giễu: “Kỳ Liên Sơ, rốt cuộc em nghĩ gì? Muốn thả em sao?”

      xong, liền kéo giống như kéo cái va ly hành lý đến thẳng bãi đỗ xe.

      đoán trước được làm như vậy, nghĩ tới khi dễ , hận , coi thường , nhưng nghĩ đến trực tiếp thô bạo với , hành động này hoàn toàn phù hợp với thân phận và tính cách của .

      , từng là đôi truyền kỳ của giới cảnh sát thành phố. Trong truyền thuyết, bọn họ là những con người trí dũng song toàn, tỉnh táo kín kẽ, tính toán chu đáo tỉ mỉ khiến cho tội phạm vừa nghe thấy tên sợ đến mất mật.

      Nhưng bây giờ bọn họ lại giống như hai cái gì kia, lôi lôi kéo kéo nhau đường lớn.

      “…Này, buông tay trước , cứ như vậy mất mặt.”

      Nét mặt của vẫn trầm tĩnh như nước, ngoảnh mặt làm ngơ.

      Này?! Rất tốt, đây là tiếng gọi đầu tiên của sau khi gặp lại . phải “Thù Thành” cũng phải “Ông xã” mà là “Này”. Rất tốt, tại cho dù có quỳ xuống trước mặt khóc lóc nức nở câu xin lỗi, cũng thể có chút khoan dung nào với nữa. còn dám gọi “Này” với sao!

      lôi kéo đến bãi đỗ xe, trực tiếp nhét vào ghế lái phụ, sau đó hung hăng đóng cửa xe. Chỉ giây sau, lại nhanh chóng đẩy cửa xe nhảy ra ngoài, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm: “Đủ chưa! …”

      chỉ lẳng lặng nhìn , tròng mắt khẽ híp lại, khí thế kiêu ngạo tràn ngập trong lòng nhất thời bị đánh gục trở lại. Đúng vậy, làm sao có thể nổi giận với ? Chẳng lẽ bởi vì vẫn còn ? “…, làm như vậy là đúng.”

      mỉm cười, nụ cười giống như nhiều năm về trước, dịu dàng và ấm áp, “ đúng? đưa bà xã của mình về nhà có gì đúng?”

      câu nhàng lại khiến cho lỗ tai của giống như bị vô vàn tia sấm xẹt qua. Cơ thể bất tri bất giác cũng dựa vào thành xe cứng rắn lạnh lẽo.

      tưởng tượng qua 1521 tình huống gặp lại, nhưng trong đó bao gồm loại.

      nhàng tiến lên từng bước cho đến khi thể lùi được nữa, sau đó nhìn vào mắt , bình tĩnh :

      “Liên Sơ, chúng ta còn chưa có ly hôn, em chính là vợ của .”

      ______________
      (1) AQ: là viết tắt của Adversity Quotient, là chỉ số biểu thị khả năng vượt qua nghịch cảnh, bất hạnh, lao đao…gọi tắt là chỉ số vượt khó. Ai muốn hiểu hơn cái tinh thần AQ này đọc tác phẩm “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn nhé.
      DangThuy, KisaragiYueRubyzjn thích bài này.

    3. Rubyzjn

      Rubyzjn Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      83
      Mới chương đầu đã gây cấn rồi. Cảm ơn pan editor nhak!!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 02: Chúng ta vào nhà thôi


      Liên Sơ mờ mịt bị nhét vào trong xe, chiếc xe tăng tốc vững vàng chạy đường, vẻ mặt trầm tĩnh như nước của lại khiến cho nhịp tim của rối loạn ngừng.

      Hồi lâu, mới cúi đầu giọng hỏi câu: “Tại sao?”

      Nếu nhờ vào giấy thỏa thuận li hôn mà để lại cùng với các mối quan hệ giao tiếp của , việc li hôn của bọn họ chẳng phải quá dễ dàng sao. Cho dù được, dựa theo trình tự của luật li hôn việc bỏ mấy năm như vậy cũng có vấn đề gì, sao lại làm?

      khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người khác hít thở thông. biết thời gian kéo dài đến bao lâu, mới cười khẽ tiếng: “Đến rồi.”

      Liên Sơ ngẩng đầu lên mới phát bọn họ đứng trước ngôi biệt thự cao lớn theo kiểu Châu Âu, được thiết kế theo phong cách cổ điển vô cùng sang trọng.

      Thù Thành dừng xe lại rồi mở cửa giúp , vịn tay chờ bước xuống, dịu dàng giống như trước đây.

      dẫn chậm rãi tới căn nhà sang trọng mà trang nhã kia, càng thấy thiết kế ở bên trong, tim của càng lạnh xuống.

      nhàng lên tiếng: “Căn nhà này là đặc biệt vì em mà chuẩn bị, hoàn thiện từ năm trước rồi, em có thích ?”

      Liên Sơ nhìn về bốn phía, chỗ này nằm ngay dưới chân núi Mai.

      Cái tên núi Mai này trở nên nổi tiếng là bởi vì dưới chân dãy núi phía nam được trồng rất nhiều cây mai rừng. Mỗi dịp xuân về, cả rừng mai đồng loạt nở rộ phủ trắng cả góc trời, tựa như hình ảnh những dãy núi tuyết mùa đông.

      Bọn họ từng đùa giỡn về cuộc sống ở chỗ này.

      “Như vậy có được gọi là cuộc sống Hương Khê(2) ?”

      “Đúng vậy, đầy hai tháng nữa hoa mai nở rộ, cánh hoa rơi xuống từng khe suối , dùng nước này đun nước pha trà, nấu cơm đều có hương vị của hoa mai. Liên Sơ, vào tháng Hai chúng ta trở lại, dẫn em thưởng thức bữa tiệc hoa mai.”

      “Hay là chúng ta dứt khoát chuyển tới chỗ này làm gia đình lâm viên(3) cũng được, tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui để lấy nước pha trà.”

      “Được, cứ quyết định như vậy nhé, chờ chúng ta về hưu tới.”

      Bọn họ từng ảo tưởng qua cuộc sống của mình dưới chân núi Mai, xây căn nhà bên bờ Hương Khê, nhưng mà, phải giống như nhà tù thế này.

      Đúng vậy, vừa mới nhìn lập tức hiểu ra, ngôi nhà này nhìn qua cực kỳ sang trọng và trang nhã nhưng thực tế chẳng khác nơi giam cầm là mấy.

      Hệ thống camera được bố trí khắp nơi, song cửa sổ bằng sắt chặt chẽ, mỗi cánh cửa đều dùng thiết bị nhận diện bằng dấu vân tay, trang bị hệ thống báo động bằng tia hồng ngoại…

      Thù Thành nắm lấy tay , hưng phấn mãnh liệt giống như luồng điện xẹt qua trái tim , rốt cuộc cũng chạm được vào lần nữa.

      “Chúng ta vào nhà thôi.”

      Liên Sơ bất động đứng yên tại chỗ.

      dịu dàng lặp lại thêm lần nữa: “Chúng ta vào nhà thôi.”

      Nước mắt như chực rớt xuống, phải là Thù Thành, đó chắc chắn phải Thù Thành của . “ cần, Thù Thành, nên làm như vậy.”

      Ánh mắt thoáng chốc trở nên mãnh liệt, sau đó lập tức nén lại: “Liên Sơ, đợi em bốn năm, chẳng lẽ em chỉ được với những lời này.”

      muốn em phải thế nào đây? xin lỗi? Đúng vậy, em xin lỗi, Thù Thành, xin lỗi…”

      Trời ạ, làm gì với vậy.

      “Được”, giọng của rất lạnh, “Như vậy, đồng ý tha thứ cho em.”

      khiếp sợ nhìn .

      tiến lại gần , mỉm cười : “Phải rồi, em căn bản muốn cầu xin tha thứ, đúng ? ‘đừng tha thứ cho em’!!! Được, tốt lắm, vậy em hãy tha thứ cho bất chấp tất cả dây dưa đến chết!”

      Vừa , tay giống như gọng kìm siết chặt lấy bàn tay kéo thẳng tới cửa.

      phản xạ muốn thoát khỏi gọng kìm siết chặt của , đồng thời đá mạnh cước vào chân . dễ dàng tránh được, xoay người đá lại cước vào phía sau đầu gối của , cùng lúc đó bàn tay cũng buông hẳn. Đúng lúc chuẩn bị ngã quỵ về phía trước, tiến lên bước tay ôm lấy thắt lưng, tay còn lại giữ lấy bả vai , tư thế hết sức bảo vệ.

      cúi đầu vào tai : “Liên Sơ, là người huấn luyện em.”

      Tay phải đột nhiên dùng sức, tiếng “Rắc rắc” đem bả vai vừa mới bị trật khớp của nắn lại như cũ, giọng biết là tức giận hay đùa cợt: “Liên Sơ, đừng có tùy hứng nữa, nếu bóp vỡ tất cả khớp xương của em, khiến em chỉ có thể nằm giường cả đời.”

      khiếp sợ lập tức quay đầu nhìn , sắc mặt tái nhợt.

      Ánh mắt trầm tĩnh như nước, dưới đáy lòng cũng tràn ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      thay đổi so với trước kia rất nhiều, còn nét trẻ trung rực rỡ của tuổi thanh xuân, thay vào đó là gương mặt thanh tú trở nên bình thản, cách chuyện trầm ổn đúng mực, cộng với khí chất thanh cao, tự nhiên, phóng khoáng hề kiểu cách.

      Vậy mà trong khắc này, tựa như thấy được Kỳ Liên Sơ trước kia, phải người đội trưởng tỉnh táo, bén nhọn, suy nghĩ kín kẻ lúc truy lùng tội phạm ma túy, cũng phải là nữ phục vụ khéo léo, lịch , vô cùng đúng mực kia mà là Liên Sơ vốn chỉ thuộc về . ấy dù bên ngoài có gian khổ thế nào cũng chịu đựng được nhưng trước mặt lại thể chịu nổi câu nặng lời.

      vẫn lộ ra ánh mắt như vậy, bên dưới quật cường là ủy khuất kiềm chế được, khiến mỗi lần nhìn thấy đều phải buông tha cho ý định ban đầu, phá bỏ ranh giới của mình để thuận ý cưng chiều . Mỗi lần, đều chịu thua bởi vẻ mặt này, nhưng mà lần này tuyệt đối thể như vậy nữa.

      Bàn tay từ từ di chuyển lên xuống, nhàng xoa bóp bả vai , dịu dàng nhắc lại thêm lần nữa: “Chúng ta vào nhà thôi.”

      ***
      Trong phòng ngủ lầu hai.

      Liên Sơ kinh ngạc nằm giường ngẩn người. Mọi thứ ở đây và biệt thự mà hai người họ từng ở tại thành phố X quả giống nhau như đúc.

      Nhưng dù có giống nhau nữa cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài, nơi đó chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm ấm áp và lãng mạn của bọn họ, còn ở đây chỉ mang lại cho cảm giác lạnh lẽo, hít thở thông. Cũng giống như Thù Thành bây giờ, nụ cười ấm áp tựa như hề thay đổi ấy lại khiến nhịn được mà run rẩy.

      Ngay cả khi ở trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh chiếc thuyền năm ấy, cũng cảm thấy vô lực giống như lúc này. Hoàn cảnh lúc đó mặc dù nguy hiểm đến đáng sợ nhưng sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

      Còn bây giờ sao?

      Tình huống xấu nhất là gì? Rốt cuộc Thù Thành còn có thể biến thành dáng vẻ xa lạ đến mức nào đây?

      Liên Sơ nằm giường bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, lát sau bỗng lật người xuống giường.

      Mặc kệ thế nào, ấy vẫn là Thù Thành, phải là người chuyện thể thông suốt được.

      dạo vòng trong nhà, đây đúng là cái lồng chim cực kỳ tinh xảo, cảnh sắc xung quanh đẹp như tranh vẽ, thiết bị trong nhà được trang bị đầy đủ, điện thoại và TV đều cắt, xem ra cũng sợ liên lạc với bên ngoài.

      bỗng nhiên hiểu nổi .

      ***
      Bước xuống lầu, chỉ thấy Thù Thành ở trong phòng bếp bình thản nấu ăn, áo khoác ngoài cởi ra, trông cực kỳ tao nhã tuấn. Cảnh tượng mê người thập phần quen thuộc ấy, nếu là trước kia thừa dịp này chạy lại quấy rối .

      bước tới, liếc nhìn bánh sủi cảo chiên ở trong nồi, sau đó mở tủ lạnh nhìn qua chút, ừ, nguyên liệu nấu ăn cực kỳ phong phú.

      lên tiếng hỏi: “Bình thường đều ở chỗ này sao?”

      “Thỉnh thoảng”, quay đầu lại cười, “Chẳng qua là cho người tới đây quét dọn và chuẩn bị ít thức ăn
      biết chính xác chừng nào em trở lại, phải sao?

      “…”

      nghĩ ngơi lát chuyển đề tài:” bàn thức ăn năm vạn còn chưa no bụng sao?”

      kẽ hừ tiếng,”Biết còn hỏi.”

      Quả nhiên là nấu cho ăn, ra cũng hơi đói bụng, công việc ở nhà hang rất bận rộn, mỗi lần ăn tối chỉ có thể tranh thủ vài miếng.

      Chỉ lát sau, sủi cảo được chiên xong, bánh chiên vàng giòn trông rất ngon miệng, vừa nhìn muốn ăn, xem ra tay nghề vẫn giỏi như trước kia. Thù Thành múc ra hai đĩa, :” lại đây, cũng ăn thêm chút nữa cùng với em.”

      “ Kết hợp thêm nước canh nữa.” .

      Thù Thành hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười:”Được, vậy em xem TV lát trước .”

      Liên Sơ quả nhiên chạy tới sofa ngồi xuống mở ti vi.

      Nếu ngang ngược như vậy, cũng đành vô liêm sỉ chút thôi.

      Chẳng bao lâu, bát canh đậu hũ đơn giản mà lại ngon miệng được nấu xong, hai người ngồi xuống bàn ăn bắt đầu dùng cơm.

      “Liên Sơ, em làm việc ở nhà hàng Hạnh Vũ Nam bao lâu rồi?”

      “Gần nửa năm.”

      Thù Thành gật đầu cái,”Sống ở đường Tam Minh cũng dễ dàng lắm phải ?”

      Trong lòng đột nhiên chùng xuống, vừa tới đây chưa đủ tiếng đồng hồ, tra được địa chỉ nhà mà đăng ký ở công ty, hơn nữa rất có thể xác nhận đó chỉ là địa chỉ giả.

      lại hỏi:”Ở đó có đồ gì ? Ngày mai cùng em lấy?”

      Quả nhiên, biết.

      Liên Sơ đành lấp liếm,” Chẳng có thứ gì quan trọng cả, mua đồ mới cho em phải sao?”

      Ánh mắt khẽ trầm xuống, mỉm cười :”Cũng phải, chủ nhật chúng ta cùng .”

      bây giờ có vẻ rất có tiền? Vẫn tiếp tục làm việc ở công ty của Lâm Trí sao?”

      Thù Thành tỏ ra rất vui vì rốt cuộc cũng quan tâm tới tình trạng của :” có, tự mở công ty riêng rồi.:

      Liên Sơ gật đầu cái:”Mẹ cùng với mấy người ở nhà đều tốt cả chứ?”

      “Rất tốt! À Từ Trấn cũng kết hôn rồi.”



      Trong lòng Liên Sơ thầm nghĩ, như vậy cũng tồi, bọn họ cứ giống như căn nhà trống rỗng và giả tạo này, ngồi chung chỗ bình tĩnh, nhàng chuyện phiếm, bàn luận việc trong nhà, thậm chí đùa giỡn với nhau giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

      Liên Sơ khẽ bật cười, như vậy ra cũng tồi, chỉ là biết bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu?!

      Đúng lúc này di động của chợt vang lên.

      Thù Thành yên lặng nhìn .

      Liên Sơ cầm điện thoại lên nhìn qua chút, nhấn phím tắt, sau đó cúi đâu tiếp tục ăn cơm.

      Chợt cả hai đột ngột đứng dậy, Thù Thành chạy lại phía Liên Sơ, Liên Sơ vội vàng chạy ra ném di động vào chậu cá cảnh đặt ở phòng ăn.

      Thù Thành chỉ chậm hơn bước, túm lại, nhìn với ánh mắt cực kì sắc bén, phẫn nộ giống như có thể ăn tươi nuốt sống được vậy. Liên Sơ cắn răng chống lại ánh mắt của , hề né tránh.

      Giằng co hồi lâu, mới nhàng thả lỏng nắm tay, khẽ bật cười, giọng :” Liên Sơ, lần này dù em cố giấu ta cũng vô ích.”

      (2) Cuộc sống Hương khê đây là câu đùa nhái theo cụm từ” Cuộc sống Tào Khê”, bắt nguồn từ điển tích”Uống trà Tào Khê”.

      Tào Khê vốn là địa danh nổi tiếng trong Phật giáo, lấy tên dòng suối chảy trước chùa Hoa Nam thuộc núi Song Phong, Quận Khúc Giang, Thành Phố Thiều Quan, Tỉnh Quảng Đông – Trung Quốc. Tương truyền cào năm 502 Tây lịch, nhà sư Ấn Độ tên là Trí Dược Tam Tạng thuyền sang TQ để truyền đạo. Khi thuyền ngang qua dòng Tào Khê, ông lấy tay vóc ngụm nước lên nếm thử, thấy thơm ngon liền bảo:” Đầu nguồn suối này ắt có nơi đất tốt”. Ông ngược dòng tìm lên đầu nguồn, mở núi dựng chùa đặt tên là Bảo Lâm Tự( sau đổi tên thành Hoa Nam Tự tức chùa Hoa Nam). Về sau, Ngài Huệ Năng, vị tổ tăng đời thứ sáu của Thiền Tông Truong Quốc đến đây hoằng pháp, thổi luồng gió mới cho đời sống tu hành của các đệ tử Phật pháp khắp với pháp tu đốn ngộ. Từ đó, hàng triệu đệ tử của Phật pháp khắp nơi nhờ vào pháp tu của Ngài mà đạt đến hạnh phúc, an lạc, giác ngộ và gải thoát.

      Chính vì vậy, Tào Khê được người đời coi là Phật cảnh, ý báo và chánh báo cảu suối Tào Khê và chùa Nam Hoa đều viên mãn. Con người giác ngộ ở đâu cảnh vật nơi đó cũng thay đổi, môi trường sống xung quanh cũng trở nên mát mẻ và thanh thoát. Tào Khê trở thành danh thắng tâm linh, là điểm đến của du khách hành hương. Khách đến đây được đãi chén trà thơm lấy từ nước suối Tào Khê, cảm thấy trong lòng thanh thản và sảng khoái đến lạ thường. Chính vì vậy mới có ra đời của các điển tích:”Ăn cơm Hương Tích”,”Uống trà tào khê”.”Ngồi thuyền Bát Nhã” hay “Ngắm trăng Lăng Già”…

      (3) Gia đình lâm viên: chỉ những hộ gia đình làm lâm nghiệp.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      DangThuy thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 03: Vì ? Hay vì hận?! (H)



      ra đó cũng phải là cuộc điện thoại từ Dạ Nhiên.

      Chỉ là ánh mắt trầm tĩnh và kiềm chế của vừa rồi khiến Liên Sơ chợt hiểu tại sao chưa từng ngăn cản liên lạc với bên ngoài: biết dám tìm cảnh sát, cũng sợ tìm cảnh sát, là tạo cơ hội để tự tìm đến Dạ Nhiên.

      thực tế, cùng Dạ Nhiên liên lạc với nhau cũng nhiều, rốt cuộc cú điện thoại này cũng dời phần nào lực chú ý của . Bất quá, giống như , sớm muộn gì cũng tìm được thôi.

      Liên Sơ u oán nhìn mở miệng: “Thù Thành, nếu em tại em cùng hề có chút quan hệ mờ ám nào vậy có tin ?”

      nhìn , trầm mặc .

      còn nhớ ngày đó em ? Em nữa…Thù Thành, em xin lỗi , điều em có thể làm được cũng chỉ có như vậy, cho nên em thất tín.”

      lẳng lặng ngước nhìn những giọt nước mắt chực trào trong khóe mắt , qua hồi lâu mới giọng hỏi: “Vậy trước đây? Các người có ?”

      Nước mắt của rưng rưng chảy xuống, “…Có.”

      “Vậy ,” chậm rãi , “ phải chết.”

      Liên Sơ sụp đổ! Tại sao? Sao mặc kệ làm cái gì cũng đều tốn công vô ích, thể thay đổi được cục diện? Nếu có thể dễ dàng tha thứ việc mà tự phá hủy mình, cần gì phải chịu đựng chia ly thống khổ này.

      kéo đứng dậy ôm vào lồng ngực ấm áp của mình, giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa.”

      Dù sao cho tới bây giờ, lồng ngực của vẫn như cũ khiến trầm mê và mềm yếu. vùi đầu trước ngực , nước mắt chảy dài làm áo ướt nhẹp.

      “Thù Thành, làm sao vậy? Rốt cuộc còn biết mình làm cái gì nữa ?”

      Những tiếng rít gào, rên rỉ bất giác chạy qua. làm gì? Liên Sơ, biết , dĩ nhiên là biết.

      Chính là muốn chúng ta cùng nhau hủy diệt.

      dịu dàng : “Liên Sơ, em cần lo lắng bất cứ điều gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn sống bên cạnh là được rồi. Giống như trước kia chúng ta , chúng ta phải ở chung chỗ.”

      “Tại sao?” đẩy ra, nhìn thẳng vào mắt hỏi: “Vì …Hay vì hận?”

      khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Họ cứ như vậy im lặng nhìn nhau, nhìn thấu nỗi bi thương trong ánh mắt của đối phương.

      Thù Thành chậm rãi lên tiếng trước, “Mặc kệ là vì cái gì, chính là chúng ta vẫn phải ở cùng nhau.”

      Sắc mặt Liên Sơ biến đổi, ánh mắt kìm nén được tức giận, oán hận nhìn chằm chằm, sau đó đột nhiên cắn răng xoay người bỏ .

      Thù Thành im lặng đứng yên tại chỗ, từ từ nhớ lại vẻ mặt của lúc bỏ . Tại sao ấy lại tức giận, ủy khuất giống như đứa bé tự nhiên bị vứt bỏ, tại sao? Là vì chịu thả ấy ? Hay vì nữa?

      lắc đầu tự giễu mình: mày lại bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi. Năm đó, lúc nhìn thấy những hình ảnh kia, mày còn mơ tưởng chỉ là ấy nhất thời hồ đồ; lúc bị ấy bỏ rơi ở sân bay, mày còn mơ tưởng ấy còn quay lại. dám rời nhà bỏ , muốn thay đổi phương thức liên lạc, chờ đợi mỗi ngày, năm này qua năm khác. Mỗi khi đêm xuống lại đau khổ tưởng tượng đến cảnh nằm bên cạnh người đàn ông khác, cứ tưởng tượng như vậy rốt cuộc cũng phát điên lên rồi.

      Bây giờ, mày lại bắt đầu ảo tưởng người phụ nữ tàn nhẫn, giảo hoạt ấy vẫn còn chút lưu luyến mày nữa ư!

      ***
      Liên Sơ nằm giường ngẩn người, thầm nghĩ: ngốc, ngốc, phải mày sớm đoán được những chuyện như vậy rồi sao? Ân đoạn nghĩa tuyệt, khắc sâu vô tận, chẳng lẽ ấy thể hận mày sao? Chẳng lẽ ấy còn có thể mày? phải mày vẫn nghĩ thà bị như vậy còn hơn để ấy lưu luyến mãi quên được sao? Nhưng mà vừa rồi, lúc thực đối mặt với những chuyện kia sao mày lại chịu nổi mà tức giận? Kỳ Liên Sơ, Kỳ Liên Sơ, mày là đứa ăn ở hai lòng, mày được Bùi Thù Thành nhiều đến nỗi thành thói quen, căn bản tiếp nhận nổi thực tế ấy còn mày nữa. Trước kia nhìn thấy tim đau, còn bây giờ… đáng đời, tức chết mày !

      nằm đó tự đả kích mình đến nửa ngày, trong lòng vẫn phiền loạn như cũ. Đúng lúc này Thù Thành bước vào.

      nhìn thở dài: “Liên Sơ, còn sớm nữa, em tắm rửa trước , tắm sớm nghỉ ngơi sớm chút.”

      ngồi dậy từ giường, lạnh nhạt trừng lúc: “Tắm cái gì mà tắm? Tắm rửa chờ tới sao?”

      Lời vừa thốt ra, cả hai bỗng chốc ngây ngẩn cả người, lát sau, Thù Thành khẽ bật cười: “Cảm ơn em nhắc nhở, hiểu rồi.”

      Liên Sơ nổi giận từ giường nhảy xuống: “Bùi Thù Thành, việc gì phải tự khiến mình thoải mái? Còn rất nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn em nữa mà, tự ép mình lên giường với em liệu còn có hứng thú nữa ? ra vừa nhìn thấy em cảm thấy khó chịu rồi đúng ? Sao lại thừa nhận? Sao thể thả em cũng chính là cởi trói cho chính mình.”

      Ánh mắt Thù Thành hằn vài tia máu, tay giữ chặt gáy để ngẩng mặt lên, ghé mắt lại nhìn thẳng vào mắt điềm nhiên nhiên : “Liên Sơ, em có biết những năm này việc hối hận nhất là gì ? Chính là tối hôm đó nuốt sạch em.”

      đột nhiên cúi đầu cắn xuống cổ trắng mịn của , trong thoáng chốc, luồng rung động đánh tới khiến cho nước mắt của cũng rơi xuống. đẩy ngã xuống giường, xé toang vạt áo ngăn trở tầm mắt của , thân thể kiều diễm, thuần khiết lại lần nữa bại lộ trước mặt , làn da trắng nõn nà, cảnh tượng xinh đẹp ấy vẫn nguyên vẹn giống như trong trí nhớ của .

      đau đớn điên cuồng như muốn phá hủy , lật lại hung hăng tiến vào từ phía sau. có ôm, có hôn, cũng vuốt ve, chỉ có tư thế, dùng lực ngừng đoạt lấy , từng đợt va chạm kịch liệt cứ liên tục đánh tới.
      cũng phản kháng, mặc bày ra đủ loại tư thế xa lạ.

      Khung cảnh trong phòng quá đỗi quen thuộc, từng có căn phòng cùng với ánh trăng chiếu rọi giống như bây giờ. Bên ngoài cửa sổ, từng đợt sóng nhấp nhô vỗ bờ như tấu lên bản tình ca nhàng bao giờ tắt.

      Dọc theo sống lưng uyển chuyển của người phụ nữ, chậm rãi từ dưới hôn lên cho đến khi bờ môi ấm áp, mềm mại rơi xuống dán chặt vào tai , toàn thân đột nhiên tê dại, khẽ run lên.

      Tới lúc kích tình nhất, thế nhưng bỗng nhiên tạm ngừng rồi lật lại.

      “Biết vì sao lại tiếp tục muốn em từ phía sau nữa ?”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì nhất định phải nhìn thấy vẻ mặt của em lúc đó.”

      Bây giờ, ngay cả nhìn cái cũng thể nào chịu được rồi sao? Cho nên chỉ có thể dùng tư thế khổ sở này. cảm thấy rất đau, , đau đớn đến mức như muốn cào xé tim gan ra vậy.

      nhìn từ phía sau, thân thể mềm mại cứ mặc đụng chạm. cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống nên nhìn thấy nét mặt của , chỉ có bờ vai khẽ run rẩy.

      Liên Sơ của , chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt và bất lực của như vậy. nhịn được cúi người ôm chặt lấy , toàn bộ da thịt chạm vào nhau khiến càng run rẩy. chỉ có thể lật lại, nhưng những giọt nước mắt còn đọng lại mặt lại khiến trái tim đột nhiên ngừng đập.

      Cuối cùng, nhàng, chậm rãi hôn lên khóe mắt của . Cảm nhận được lạnh lẽo từ làn da khiến gần như sợ hãi. Nụ hôn cũng ngày càng nóng bỏng, từ khóe mắt, chóp mũi, gương mặt…rồi tới bờ môi kiều diễm.

      Nước mắt kịp ngừng lại tiếp tục tuôn rơi. ngờ tới, kiếp này còn có thể hôn nhiệt tình và dịu dàng như vậy. vươn tay từ từ quấn chặt lấy cơ thể , ngày càng siết chặt.

      Môi khẽ mở ra, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy dây dưa liếm mút, miêu tả, phác họa bờ môi khiến gần như phát điên lên được. giống như dã thú, mãnh liệt va chạm tới lui, thám hiểm từng mảnh đất xinh đẹp của , nào đồi núi nõn nà, khu rừng rậm trơn mượt và vùng đồng bằng trắng muốt, cứ như vậy cuồng nhiệt chiếm cứ mỗi tấc gia tấc thịt thuộc về .

      Cảm giác vốn ngủ say hoàn toàn bị đốt lên, run rẩy cùng nghênh hợp, đón nhận cường hãn mang theo dòng điện tê dại lần lượt đánh tới.

      Những rung động tuyệt vời khó tả đột nhiên ùa tới, vui mừng đến nỗi muốn rơi nước mắt, giọng cũng run lên: “Thù Thành, hôn em, Thù Thành.”

      Lưỡi tiến quân thần tốc, liều mạng dây dưa với , thân thể mạnh mẽ càng thêm bừa bãi chiếm đoạt, đánh sâu vào. tự do uốn éo và siết chặt khiến cho vui sướng và cuồng nhiệt lan tràn khắp toàn thân. Đột nhiên, đem chính mình đánh vào nơi sâu nhất trong cơ thể , cảm giác vô cùng thỏa mãn bất ngờ ập tới giống như thủy triều đem hai người tới đỉnh.

      ***
      Hô hấp của hai người dần dần trở lại bình thường, trong phòng mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại chút dư vị của cuộc hoan ái.

      thể tin, cũng ngờ tới cuộc đời này của còn có được thời khắc như vậy.

      ngẩng lên từ trong lồng ngực căng đầy nhẵn nhụi của , lại thấy lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn tâm trạng của .

      cứ trầm mặc nhìn chằm chằm rất lâu, khóe môi bất chợt lên đường cong lạnh lẽo, giọng : “Kỹ thuật tiến bộ lên rất nhiều, là dạy em sao?”

      Sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy, kinh hoảng nhìn . Ngực bỗng nhiên đau nhói giống như bị vật gì đó đâm thủng, “Liên Sơ…”

      hung hăng đẩy , hoảng hốt nhảy xuống giường, lập tức đuổi theo phía sau tay ôm chặt lấy .

      “Buông ra! Buông em ra!” dùng sức giãy dụa, liều mạng đá túi bụi. để mặc đấm đá, ấn trở lại giường ngừng hôn xuống an ủi.

      “Liên Sơ, nhắc lại nữa, bảo đảm.”

      chỉ khóc, khóc nức nở, bao nhiêu ủy khuất và đau khổ đè nén suốt mấy năm này cũng theo nước mắt điên cuồng rớt xuống.

      , còn ! Thù Thành của , Thù Thành chấp nhận từ bỏ tất cả vì , Thù Thành bị phản bội vẫn đành lòng để chết đói, vĩnh viễn những lời tổn thương đến như vậy.

      Liên Sơ như vậy quả khiến chẳng còn cách nào, chỉ biết cố gắng làm thoải mái, dùng hết khả năng của mình khiến vui vẻ, trừ việc này, biết nên làm thế nào cả.

      Lần này tới lần khác, mệt mỏi đau đớn, dùng lưỡi dịu dàng an ủi . vẫn vùi trong ngực , ẩm ướt và siết chặt quấn lấy như cũ, nhưng trong lòng lại thấy đơn cùng lạc lõng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :