1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm - Tào Quất Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]
      ✬Tác giả: Tào Quất Tử

      ✬Dịch giả: Trịnh Thanh Hà

      ✬Nhà xuất bản liên kết: Hà Nội

      ✬Số trang: 246

      ✬Kích thước: 14 x 20.5 cm

      ✬ Giá bìa: 75 000 VND ✬

      ✬Ngày phát hành: 21-04-2016 ✬​
      Last edited by a moderator: 1/3/17

    2. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      LỜI MỞ ĐẦU

      Cho cơ hội được quen biết em lại từ đầu

      TÀO CHÍNH NGẠN

      Khi nhận được điện thoại của ấy, tôi chỉ thấy ngạc nhiên và khó hiểu, đến tận khi cúp máy vẫn vậy. Bởi trước tiên, chúng tôi còn chẳng thể gọi là quen biết, , 1 cách chính xác là : biết, nhưng quen.

      Tôi biết tên ấy, vì cái tên này có độ nổi tiếng nhất định, cái tên này từng quay mấy bộ phim điện ảnh, tham gia vài chương trình phỏng vấn, lộ diện mấy lần, và rồi, mất tích rất lâu đến mức người ta còn đến, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn bị quên lãng.

      Tôi và chủ nhân của cái tên này từng gặp nhau lần, trong môi trường công việc, kiểu như họp báo hay tiệc thương mại đại loại vậy, nếu nhớ lầm lúc đó tôi vừa vào làm việc ở công ty băng đĩa nhạc, có phòng làm việc rất hoành tráng, chức danh rất hoành tráng danh thiếp, qua lại với những người nổi tiếng rất hoành tráng, trong tay có những nguồn lực rất mạnh, tuy so với ấy hồi đó, chỉ như kiến gặp voi, nhưng tóm lại cũng coi như cuộc đời khá hoành tráng rồi, đối với người như tôi.

      Tại sao?

      Bắt đầu cuộc điện thoại, sau khi xác nhận đúng là tôi, ấy ngắn gọn giới thiệu về mình bằng giọng khản đặc, rồi qua số lí do mà tôi nghe hiểu, cuối cùng ấy kết thúc cuộc điện thoại bằng việc hỏi tôi hôm nay có tiện gặp mặt .

      Trong điện thoại, ấy dùng từ ngữ rất lịch và khách khí, thế nhưng giọng của ấy ràng giấu nổi, ràng có cái gì đó giấu nổi, cảm giác giống như vào ngày mùa đông giá rét, mặt trời ló ra bầu , nhưng nhiệt độ vẫn khiến người ta phải run rẩy. Hơn nữa cho dù chỉ là qua giọng chứ phải nhìn tận mắt, vẫn cảm nhận rệt thái độ cho phép bị từ chối của ấy, kiểu thần thái bẩm sinh.

      Thần thái.

      Vì thế, tôi từ chối ấy, tôi nhận lời ấy, chỉ vẻn vẹn sau chưa đầy phút điện thoại, lúc đó vào khoảng 9h hơn chút, tôi nhớ rất , vì đây thông thường là thời gian tôi ngủ dậy, đương nhiên điều kiện là nếu như tôi vẫn còn công việc.

      Tại sao?

      Tôi thất nghiệp gần tháng rồi, nguyên nhân là vì cắt giảm phòng ban, thực ra tôi hề bất ngờ trước kết cục này, bởi ngành nhạc lâm vào cảnh khó khăn từ lâu, lâu lắm rồi, nhạc pop là trào lưu mà còn được huy hoàng như xưa, huống hồ cái phòng chuyên nhập khẩu nhạc rock thịnh hành như chúng tôi?

      Tôi gặp được thời kì hoàng kim của ngành nhạc, thời kì tươi đẹp ca sĩ nổi tiếng động cái là bán được cả triệu bản, thời kì giản đơn việc ca sĩ cần làm chỉ là hát cho tốt mà thôi, về điểm này ra tôi cũng chẳng có gì để kêu ca, dù sao tôi cũng đâu đóng góp được mấy tờ tiền cho nhạc thịnh hành, tôi chỉ mua đĩa than với cả CD xịn của mấy ban nhạc rock.

      Tôi chỉ hơi buồn vì những đĩa nhạc mấy năm nay qua tay mình nhập khẩu còn cơ hội được người ta thưởng thức nữa, cho dù chỉ là cơ hội được bày ở góc trong cửa hàng băng đĩa chờ đợi số rất ít người nhấc nó lên cũng còn, mà đó quả thực đều là những ban nhạc rất hay, thứ nhạc tuyệt vời! Underworld, The Chemical Brothers, Orbital, The Prodigy, Faithless, Infusion,... đếm xuể.

      Tại sao?

      Ngủ dậy tôi đủng đỉnh rửa mặt, cạo râu, do có nhiều thời gian, tôi thậm chí còn tắm thêm lần nữa, rồi vặn loa to nhất, vào bếp rán cho mình 2 quả trứng ốp la cùng thịt hun khói, cắt thêm miếng giăm bông và pho mát, bày ra đĩa, tiếp đó lấy lon Coca trong tủ lạnh ra bật nắp, thưởng thức bữa sáng mang phong cách rock trong nền nhạc.

      Tuy cố hết sức để giảm tốc độ ăn nhưng vẫn còn rất lâu mới đến giờ hẹn, lâu đến mức đủ để tôi lại do dự về quyết định có nên trở về Cao Hùng hay ? Thở dài , lần nữa vấn đề lại làm khó tôi, vì thế tôi rút điếu thuốc ra hút, khi điếu thuốc tắt, mọi nỗi phiền não quen thuộc này cũng tan biến cách kì diệu, tuyệt , lần nào cũng có tác dụng.

      Tắt nhạc, rửa đĩa, vứt lon Coca vào thùng rác tái chế xong, tôi tính ra ngoài lòng vòng trước , vốn là định bộ đến phòng tập gym, kết quả chẳng hiểu sao tôi lại lung tung chẳng có mục đích gì, cứ vậy đến tận gần cuộc hẹn, tôi mới dừng chân xác định phương hướng chính xác, rồi quay người đổi hướng, tiếp tục , về phía cuộc hẹn lần nữa với ấy.

      Tại sao?

      Thời gian hẹn là 3 giờ chiều, địa điểm ấy chọn là N.Y.Bagel, tôi nghĩ nếu phải vì ấy ở gần đây, chắc là vì ở đây phục vụ bữa sáng theo phong cách Mỹ cả ngày phải? Có cảm giác ấy là kiểu người giờ này mới ăn sáng.

      Tôi đoán ấy có lẽ là kiểu người bất kể tỉnh dậy lúc mấy giờ, bữa ăn đầu tiên cũng chắc chắn là bữa ăn sáng.

      Tôi đến trước khoảng 10 phút, vốn dự đoán phải chờ lúc lâu, bởi ngoài phim điện ảnh của ấy ra, ấn tượng thứ 2 của tôi(và có lẽ tất cả mọi người) về ấy là rất dễ đến muộn, vậy mà rốt cuộc khi đẩy cửa bước vào, tôi kinh ngạc nhận ra ấy ở đó rồi.

      Kinh ngạc.

      Vừa đẩy cửa vào, người đầu tiên tôi trông thấy chính là ấy, nhưng ấy hề nhận ra tôi. đúng ra ấy có thể coi là hình mẫu người đẹp, trắng trẻo, mắt to, cao gầy, nhưng hiểu sao, những yếu tố làm nên người đẹp này ở người ấy lại trở nên mỏng manh như vậy, mỏng manh đến mức thậm chí khiến người ta lo lắng, kiểu như nên khen những nét đẹp này của ấy tốt hơn.

      Lo lắng.

      Tại sao?

      "Hi! Chào , tôi là Tào Chính Ngạn."

      Tiến về phía ấy, tôi , sau đó ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi vẻ hơi nghi hoặc, tựa hồ người ấy mong gặp hoàn toàn phải là cái người đứng trước mặt ấy là tôi đây. Tôi tức lúng túng chỉ muốn ngay lập tức quay đầu về, lâu rồi tôi như vậy.

      Chỉ gặp nhau vẻn vẹn chưa đầy phút, ấy thậm chí chưa câu nào, nhưng tôi có thể cảm nhận ràng, đây là người phụ nữ có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của người khác.

      Cảm nhận ràng.

      "Chào , gọi đồ trước ."

      ấy . Ngắn gọn dễ hiểu, hề có câu khách sáo thừa thãi, giống như phim điện ảnh của ấy, hoặc nên là, giống như phong cách của người như ấy.

      Gật đầu, ngồi xuống, gọi món, hút thuốc.

      Cho đến tận khi món tôi gọi được mang ra, ấy lời nào, chỉ im lặng hút thuốc và uống cà phê. Tuy mơ hồ cảm giác ấy có thể nổi giận, nhưng tôi vẫn chằm chằm quan sát người trước mắt mình: túm tóc buộc gọn sau gáy, nếu đoán nhầm, chắc chỉ bằng chiếc chun đen thôi?

      Mặt ấy chưa được trang điểm, chừng đến kem chống nắng còn bôi cũng nên, ấy mặc quần cotton dài màu ghi, bên là áo phông ba lỗ màu trắng, chân giày thể thao, tôi có chút khâm phục kiểu ăn mặc có chút thoải mái của ấy, trừ những lúc trong phòng tập gym, mắt tôi lâu lắm rồi quen với những ăn mặc thoải mái thậm chí để mặt mộc thế này.

      Tôi luôn rất khâm phục những có thể ăn mặc thế này ở khu phía Đông.

      ấy vâcn là người gầy guộc trong trí nhớ của tôi, ấy thực ra khá cao, nếu nhớ nhầm phải gần 1m70, nhưng lúc này người ngồi trước mặt tôi lại trông có vẻ bé, tôi nghĩ có lẽ là do ấy bị gù khá nghiêm trọng cũng nên!

      Đây là lần đầu tiên tôi được đối diện với ấy ở khoảng cách gần đến vậy và đến tận giờ phút này rồi tôi mới thực cảm nhận ràng ấy đúng là mất tích nhiều năm. Nhưng điều khiến bản thân tôi thấy kì lạ và ngạc nhiên là, ấy khiến tôi nhớ tới Trương Tĩnh, họ giống nhau, khí chất cũng khác nhau, nhưng tôi lại vô thức nhớ tới Trương Tĩnh.

      Tại sao?

      Xem ra ấy hề có ý định lên tiếng, chẳng còn cách nào tôi đành phá vỡ im lặng, vì thế tôi lựa chọn cách thẳng:

      "Nếu như muốn tìm nhạc phim tôi rời công ty băng đĩa nhạc rồi."

      "Công ty băng đĩa nhạc?" Trông ấy có vẻ còn nghi hoặc hơn, ", có thể trong điện thoại tôi chưa , có điều lâu lắm rồi tôi quay phim điện ảnh nữa."

      Lúc này người nghi hoặc chỉ có mình ấy.

      Dập tắt điếu thuốc, tôi nhìn thấy nụ cười khẽ hé khóe môi ấy, hé khóe môi, nhưng lại vào đáy mắt.

      Lợi hại .

      "Lâu lắm rồi tôi quay phim điện ảnh nữa."

      ấy nhắc lại, sau đó uống cạn cốc cà phê, kêu phục vụ tới, cầu thêm cốc nữa, tôi biết đây là cốc thứ mấy, nhưng tôi để ý chàng phục vụ trẻ tuổi hề nhận ra ấy.

      Lâu lắm rồi tôi quay phim điện ảnh nữa.

      xong câu này, cảm giác như có phích cắm nào cơ thể ấy được cắm vào ổ điện, sau khi uống cạn cốc cà phê vào bụng, ấy bỗng nhiều vô cớ, rất nhiều nội dung được thốt từ miệng ấy bằng tốc độ tua nhanh, điểm này ấy vẫn giống hệt ngày xưa.

      Tốc độ của ấy rất nhanh,nhanh đến mức khiến người ta thấy áp lực. Bất kể là ấy trước kia, hay ấy ở giây phút này.

      "Hồi đầu tôi còn dám xuất ở những nơi công cộng, bởi vì rất bất tiện, tôi sợ bị nhận ra, sợ lại phải về chuyện phim của tôi, sợ lại bị truy hỏi về dự án phim tiếp theo, thậm chí đến bị cầu bình luận về phim của người khác tôi cũng thấy sợ."

      " có kế hoạch quay phim, câu này hồi đó ít nhất tôi mấy trăm lần, nhưng vô dụng, bởi chẳng ai tin, cũng đúng, yên lành, sao lại quay nữa? Cũng đúng. Vì thế bọn họ vẫn cứ hỏi, gọi điện hỏi, gửi email hỏi, đến những người thân thiết cũng hỏi. rách cả mồm cũng ai tin là tôi làm phim nữa, mà có biết điều buồn cười nhất là gì ? mãi cuối cùng, đến tôi cũng tin nữa."

      "Tại sao?"

      Hai chữ cứ quanh quẩn trong đầu tôi kể từ sau khi nhận điện thoại của ấy, ngờ lại được tôi chọn vào thời điểm này, hơn nữa tôi tin chắc rằng mình hỏi rất đúng lúc đúng nội dung, vì trông ấy có vẻ rất vui.

      "Xin lỗi, nếu muốn đến .."

      " sao."

      Ngắt lời tôi ấy , rồi cố gắng mỉm cười để khí bớt căng thẳng, nhưng được thành công cho lắm, ràng từ sau khi nghỉ đóng phim, ấy cũng quên luôn phải mỉm cười thế nào rồi.

      Tôi thầm nghĩ cách cay nghiệt vậy.

      Có lẽ cảm nhận được sốt ruột của tôi, ấy dập điếu thuốc, hỏi thẳng:

      " còn nhớ Tiêu Vũ Huyên ?"

      ấy hỏi, còn tôi, ngây ra.
      Last edited: 4/3/17
      Hale205la123 thích bài này.

    3. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      TIÊU VŨ HUYÊN

      Tôi cảm nhận được sốt ruột của ấy, tôi biết đến lúc rồi, vì thế dập tắt điếu thuốc, tôi hỏi thẳng:

      " còn nhớ Tiêu Vũ Huyên ?"

      Tôi hỏi còn ấy ngây ra.

      Vẻ mặt ngây ra của ấy cho tôi biết ấy còn nhớ, đó là vẻ mặt tại bao hàm quá khứ, hoặc nên là: vẻ mặt quá khứ vỡ nát ở tại. Đó đúng là vẻ mặt mà tôi cần.

      đề phòng, và, chân cách phức tạp.

      phức tạp thuần túy.

      Tôi mừng là ấy làm uổng phí màn kịch do tôi đạo diễn, vì tôi muốn ấy tưởng rằng người điều khiển tình thế là ấy, tôi mừng vì khả năng đạo diễn của mình vẫn còn, thế nên bỗng thấy nhớ nhung con người với vai trò đạo diễn của mình trước đây, tôi...

      Tại sao em vui?

      Tôi dựng nên màn kịch hay, vừa mới đây thôi.

      Vừa nãy thực ra tôi cố ý, tôi cảm nhận được đề phòng của ấy, tôi phát giác ra ngụy trang của ấy, thậm chí tôi còn cảm nhận được thất vọng của ấy, thất vọng việc bản thân, vì thế tôi quyết định dẫn dắt ấy thoát khỏi những điều này, bằng cảm xúc, sở trường của tôi. Tôi cố tình quăng ra vô số lời đầu đuôi, cảm xúc sụp đổ, hỗn loạn áp đảo, để chuyển hướng chú ý của ấy, tiếp sau đó nhân lúc ấy đề phòng quẳng ra câu hỏi này: còn nhớ Tiêu Vũ Huyên ?

      Mục đích là kéo ấy ra khỏi vòng phòng bị, nắm bắt lấy cảm xúc cũng như phản ứng chân thực của ấy. Tuy tôi vẫn hiểu vì sao mình cần làm những chuyện này? Tại sao phải gặp ấy? Bởi người tôi muốn gặp thực ra...

      Tại sao em vui?

      Tôi đến phải là để tán thưởng điều ấy gìn giữ, tôi cần lắng nghe câu chuyện của ấy lần nữa, đó thực cuộc đời huy hoàng, nhưng phải huy hoàng nhất trong số những câu chuyện tôi từng nghe, thậm chí là so với cuộc đời tôi. Điều tôi cần là đôi mắt ấy, góc độ đôi mắt ấy nhìn nhận việc này việc kia. Nhưng ấy lại gìn giữ quá lâu, gặp nhau vẻn vẹn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đủ để tôi hiểu , ngồi trước mặt là người đàn ông có tính cách khép mình.

      Người đàn ông quen với việc khép mình.

      Nếu nhìn từ góc độ đạo diễn đánh giá diễn viên ấy là diễn viên thiên phú, bởi khuôn mặt ăn hình rất thích hợp quay cận cảnh, bởi đôi mắt có hồn, thậm chí là dáng người cao lớn, tỷ lệ cân đối chê vào đâu được. ấy diễn viên thiên phú, nhưng phải là diễn viên tôi thích, bởi diễn viên phải nhập vai, ấy quá thông minh và quá đề phòng , người khác thông minh là điều tốt, nhưng thông minh của ấy lại mang ý đồ trêu tức người khác.

      ấy chỉ cởi mở những gì ấy muốn cởi mở, tuyệt đại đa số mọi người đều như vậy, thế nhưng ấy khác, bởi vì chuyện này thậm chí chỉ có ấy biết. ấy diễn tốt, tốt đến độ cứ như thể mình chính là nhân vật, nhưng ấy thả tình cảm vào, vì ấy là người khép mình, mà như vậy rất đáng tiếc.

      Đáng tiếc.

      Khi tôi thông báo từ giờ quay phim nữa kèm lời giải thích, ngày nào tôi cũng được nghe đáng tiếc đáng tiếc, đáng tiếc cái này đáng tiếc cái kia, đáng tiếc,...

      Tại sao em vui?

      "Tôi nhớ, sao vậy?"

      Sau khoảng thời gian thất thần đốt hết 1 điếu thuốc, ấy hỏi, còn tôi, do dự.

      Nhìn chằm chằm vào vết thương cũ giữa ngón đeo nhẫn bên tay trái ấy, tôi nghe thấy người đạo diễn bên trong mình tiếp tục phát huy :

      "Tôi nghe thấy Tiểu Vũ sau gáy có xăm hình thánh giá, có thể cho tôi xem chút ?"

      "Tại sao lại quen Tiểu Vũ? Tại sao đột nhiên đến tìm tôi? Rốt cuộc là muốn gì?"

      ràng lần này có tác dụng.

      Thở dài, châm điếu thuốc, sau khoảng thời gian do dự đốt hết điếu thuốc, tôi quyết định :

      "Tôi biết."

      " biết?"

      "Đúng vậy tôi biết." Tôi thực biết. "Hôm nay tôi mới về Đài Bắc, từ..., , hôm nay tôi mới về Đài Bắc, khi gọi điện thoại cho , tôi vẫn tàu, chỗ ga Truy Phân." Ga Truy Phân tôi cố tình nhấn mạnh điều này, vẻ mặt chứng tỏ cố tình này hề uổng phí. "Tôi biết tại sao tôi muốn gọi điện cho ? Tôi biết tại sao muốn gặp mặt lần? Gặp xong tôi dự định thế nào? Nhưng tôi gọi cuộc điện thoại đó, đưa ra lời đề nghị gặp mặt, chỉ như vậy thôi, hy vọng gây phiền phức cho ."

      ấy im lặng.

      "Tại sao?"

      "Bởi vì Tiểu Vũ hy vọng tôi làm vậy."

      ấy lại im lặng.

      "Tôi là đạo diễn, nhưng tôi biết còn nhớ tôi."

      "Lạc Hy, tôi nhớ mà, rất nổi tiếng, tất nhiên là tôi nhớ rồi."

      " từng rất nổi tiếng." Tôi đính chính. "Tôi những muốn cố hết sức để giải thích cuộc gặp mặt ngày hôm nay cách chính xác nhất, nhưng tôi phát làm vậy rất, khó bởi vì khác xa tưởng tượng của tôi."

      "Khác xa ư?"

      "Khác xa."

      ấy im lặng, im lặng nhớ lại chuyện gì đó.

      "Tôi tưởng cậu con trai hai mươi bảy tuổi, cho dù có đến bốn mươi vẫn là cậu con trai bốn mươi tuổi, như vậy, hiểu ý tôi ?"

      ấy hiểu, lấy lý do hỏi ngược:

      "Kết quả tôi phải?"

      "Khi khép mình phải."

      "Ừm."

      "Vì thế sau khi vì thế sau khi phát nhận ra tôi, tôi thầm do dự biết có nên biến nội dung cuộc gặp gỡ hôm nay thành tôi có bộ phim sắp quay, tôi chuẩn bị trở lại tôi chuẩn bị trở lại, vì thế tôi muốn nghe câu chuyện của , thậm chí muốn mời tham gia, cái đó rất có tác dụng, đúng ?"

      "Đúng vậy."

      ấy , thẳng thắn và trực tiếp, rồi cười, nụ cười giống y như trong tưởng tượng của tôi.

      "Thế nhưng tôi phát mình hề muốn lừa ."

      "Hả?"

      " rất... đặc biệt." Đặc biệt. Điều này giống Tiểu Vũ từng miêu tả về , đặc biệt. "Vì thế tôi hề muốn lừa , tôi có thể lừa , nhưng tôi hề muốn lừa ."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì Tiểu Vũ."

      "Tiểu Vũ làm sao lại quen biết ?"

      " ra dài lắm."

      " muốn sao?"

      "Vẫn chưa quyết định được là có hay ."

      "Thế tôi cũng chẳng có gì để với cả."

      ấy , rồi đứng dậy, tôi nhìn ấy đứng lên, nhưng điều trông thấy là, ấy quay trở lại làm mình ngày xưa.

      "Tôi và Tiểu Vũ quen biết nhau tròn ba năm nay, gặp mặt nhau hằng ngày, trong bệnh viện."

      ấy dừng lại.

      " hơn là trong bệnh viện tâm thần, hoặc viện điều dưỡng, sao cũng được! Ai quan tâm phải gọi nó chính xác thế nào."

      Tại sao em vui?

      "Về sau tôi bị suy sụp, chuyện này mấy ai biết, nhưng đây chính là nguyên nhân tại sao tôi mất tích lâu vậy."

      ấy ngồi trở lại trước mặt tôi, hỏi:

      "Sao Tiểu Vũ lại ở chỗ đó?"

      ", vừa nãy tôi nhanh quá, tôi điều trị ở bệnh viện tâm thần, còn Tiểu Vũ làm ở bệnh viện, ba năm trước." Ba năm trước, tôi cố tình nhấn mạnh điều này lần nữa, đồng thời chuyển trọng tâm, "Chúng tôi sớm tối bên nhau, đây chính là lý do tại sao tôi biết , ấy thường hay nhắc đến , ấy khiến cho tôi tò mò về , đây là lý do tại sao tôi muốn gặp ."

      "Tiểu Vũ sau này làm y tá ư?"

      "Cũng có thể vậy." Cũng có thể vậy, tuy hoàn toàn chính xác. "Ba năm trước, nếu còn nhớ, đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau, đúng ?"

      "31 tháng bảy, tôi nhớ chứ, rồi hôm sau, thấy Tiểu Vũ đâu nữa.

      " ấy nhìn thấy trăng xanh chưa?"

      ấy đáp.

      "Cậu có thể ôm tôi cái ?"

      ấy nhìn tôi chằm chằm, chằm chằm nhìn tôi.

      ấy còn nhớ.

      "Đây là câu đầu tiên Tiểu Vũ với tôi khi chúng tôi mới gặp nhau."

      "..."

      "Phản ứng của tôi cũng giống y như ."

      Im lặng hồi lâu, ấy .

      "Chúng tôi nhìn thấy trăng xanh, tôi lừa Tiểu Vũ, tôi...rất xin lỗi."

      "Nhưng từ tận đáy lòng tin rằng hôm đó có trăng xanh, đúng ?"

      ấy trả lời, mà hỏi ngược lại tôi:

      "Đây chính là lý do chọn ngày hôm nay để gặp tôi? 31 tháng bảy?

      Tôi trả lời, mà hỏi lại ấy:

      " muốn từ cái ngày 31 tháng bảy lần đầu tiên đó ?"
      la123duyenktn1 thích bài này.

    4. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 1: Định mệnh (1)

      có tin vào tiếng sét ái tình ?
      Em

      Bảo vệ bản thân.


      TÀO CHÍNH NGẠN

      Từ tôi là đứa trẻ có ý thức bảo vệ bản thân rất mãnh liệt, trước khi tôi mười tuổi.

      Thông minh gây chuyện, bình thường nổi bật. Học hành thuộc dạng khá, nhưng đến mức đứng số , bóng rổ chơi cũng được, nhưng thuộc dạng càn quấy lao ra phá bóng đối phương, biết giúp đỡ việc nhà, nhưng có vài đồng tiền thưởng vẫn cố tìm cách thoái thác. Bảo vệ bản thân, gây chuyện cũng nổi trội.

      Tôi biết tại sao từ mình mong làm đứa trẻ biết bảo vệ bản thân, bình thường nổi bật, có điều, tôi nghĩ có thể mình chỉ làm theo kỳ vọng của mẹ mà thôi.

      "Tiểu Ngạn về sau nối nghiệp gia tộc này, có điều trước đó, Tiểu Ngạn phải bảo vệ bản thân tốt đấy nhé."

      "Tại sao ạ?"

      "Bởi vì nhà chúng ta chỉ có bố mẹ và ông nội là lòng làm hại Tiểu Ngạn thôi."

      Tôi hiểu lắm câu này của mẹ, bởi vì năm đó tôi mới năm tuổi, hơn nữa, mẹ vẫn chưa bỏ nhà .

      Mẹ vẫn chưa biến mất.

      "Cả út nữa."

      "Ừ, cả út nữa."

      Mẹ cười đồng tình, rồi hôn lên trán tôi, dỗ tôi ngủ, đánh dấu kết thúc đoạn đối thoại này.

      Kết thúc.

      Thực ra tôi sinh ra trong gia tộc xã hộạn học, bạn bè đều hề biết đến chuyện này, biết và cũng nhận ra, bởi vì nhà tôi rất yên tĩnh, nhà tôi chỉ có ba người, mẹ bao giờ bước chân ra khỏi nhà, bố cao lớn nhã nhặn, và tôi.

      Chúng tôi thân thiết với hàng xóm nhưng cũng xích mích, có chuyện vợ chồng cãi nhau, đánh chửi con cái, hay những màn karaoke tại gia đáng sợ như các gia đình bình thường khác... So với các gia đình bình thường, nhà chúng tôi còn yên tĩnh hơn nhiều, yên tĩnh hơn quá nhiều, đến nỗi trong thời gian rất dài, tôi còn tưởng rằng xã hội đen có nghĩa là rất yên tĩnh.

      Xã hội đen cũ.

      Ông nội hay gọi mình như vậy.

      Khi ông nội ở nhà ông thực ra cũng giống như các ông nội bình thường khác, ông hiền từ và chiều chuộng đứa cháu nội duy nhất là tôi. Ông nội tuy hay gặp chúng tôi, và tuyệt đối bao giờ đến nhà tôi, nhưng lần nào gặp, ông cũng bế tôi ngồi đùi, nhắc nhắc lại biết chán gia quy nhà chúng tôi, hoặc nên là, quy tắc trong bang hội chúng tôi.

      được khóc, được chủ động chọc ghẹo người khác, còn nữa, tuyệt đối được động vào thuốc phiện.

      Xã hội đen cũ, xã hội đen cũ tồn tại cách sạch bên ngoài vòng pháp luật, khi pháp luật giúp được gì, ra mặt xử lý mâu thuẫn.

      Những năm xa xưa, ông nội vốn là người quan hệ rộng, tính cách phóng khoáng, biết thành công ở chuyện gì mà sau đó danh tiếng lan rộng khắp nơi, dần dần ngày nào cũng có cả đống người lạ đến nhà nhờ ông nội giúp đỡ xử lý công chuyện, lâu dần, bạn bè tìm đến nhà quá đông quá tạp, vì thế ông nội có cách nào đành phải đặt ra quy định thu phí, vốn chỉ là câu đùa vô ý, kết quả ngờ sau này lại biến thành tiền thân của xã hội đen cũ.

      Xử lý công chuyện.

      Ông nội thường gọi công việc của mình như vậy, đại đa số thời gian công việc của ông nội chỉ là gọi mấy cú điện thoại, xưng tên xưng tuổi, nhờ giúp đỡ, và cả ông bảo hộ ai nữa. Những việc khó nhằn hơn chút kêu mấy em đến tận nhà người ta, rồi thế nọ thế kia. Bất đắc dĩ lắm ông nội mới đích thân ra mặt, nhưng đích thân ra mặt là làm gì, những gì ông nội toàn cười chịu nữa.

      "Tóm lại, toàn là những chuyện hại ông nội cháu gặp hết đen đủi này đến đen đủi khác."

      út vậy.

      út là người được ông nội chiều chuộng nhất trong số những đứa con của mình, có lẽ là vì cả đời lấy chồng, có lẽ là vì giống ai cả, có lẽ là vì khó dạy bảo, có lẽ chỉ đơn giản là vì mẹ rời bỏ ông... Ai mà biết được, người trong gia tộc trước nay dám lạm bàn chuyện trong gia tộc, vì mọi người đều rất sợ ông nội, tôi biết tại sao họ lại sợ ông? Nhưng tôi thầm nghĩ dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình.

      Điều duy nhất tôi biết là út là người lớn gần gũi với tôi nhất trong gia tộc, với lại ông nội ra nghi ngờ phải con đẻ của ông, có điều trớ trêu là, sau này tôi thậm chí còn sống cùng suốt thời kỳ trưởng thành của mình.

      Ông nội lấy bốn người vợ, bốn người vợ này qua lại với nhau, ai cũng có cơ ngơi riêng của mình, sống trong yên tĩnh, chỉ vào những buổi đoàn tụ gia tộc dịp lễ Tết mới chạm mặt nhau, chẳng ai động chạm đến ai, hơn nữa, cũng ai dám chủ động gây hay tranh giành ghen tuông, bất kể là người lớn hay là trẻ con. Ba bà trước sinh cho ông nội rất nhiều các , bà duy nhất dám rời bỏ ông là mẹ của út, bà duy nhất sinh cho ông người con trai là mẹ của bố tôi, bà nội ruột của tôi.

      Thế nhưng, ông nội ở với bốn bà này ( chính xác chỉ còn ba bà thôi), phần lớn thời gian ông nội ở với đám tay chân thân tín của mình, phần lớn thời gian. Tôi thường tưởng tượng ông nội thực ra là hoàng đế thời đại, địa bàn của ông là triều đại thịnh vượng của ông, các bà vợ là các phi tần nơi hậu cung, nghiệp lẫy lừng của ông là ông từng ở tù mà vẫn còn sống trở về, thậm chí thế lực còn mạnh hơn, điều nuối tiếc của ông là ông chỉ có cậu con trai, hơn nữa, lại chỉ có đứa cháu trai, nỗi lòng của ông là tiếng thở dài trong im lặng khi bế tôi lên đùi.

      Gia tộc xã hội đen ba đời độc đinh.

      Gần như hề ngạc nhiên, lần đầu ông nội bị đưa ra Lục Đảo quản thúc, bố tiếp nhận vị trí của ông và tiếp tục xử lý công chuyện, ông nội xử lý rất tốt, bố xử lý còn tốt hơn, địa bàn được mở rộng, mạng lưới quan hệ được phát triển, tiền tích được nhiều hơn. Còn về gia quy mà ông nội lập nên, bố bỏ điều thứ ba, sửa thành: được sợ hãi.

      " được để kẻ thù biết con sợ hãi."

      Bố , khi chúng tôi phát mẹ bỏ nhà ra như chạy trốn, bố chỉ với tôi câu này, năm đó tôi mười tuổi, vẫn hiểu câu đó có nghĩa gì, hiểu, và cũng muốn hiểu. Tôi chỉ biết mẹ cần tôi nữa, tôi ra sức nhớ lại có phải mình ngoan ? Liệu có phải tôi làm sai gì đó khiến mẹ vui? Thế nhưng tôi nghĩ nát óc vẫn thể nào nghĩ ra được.

      Tối hôm đó, tôi buồn rầu vùi đầu vào chăn bông khóc thầm rất lâu, chuyện này chỉ có mình tôi biết.

      Tôi vi phạm gia quy mà ông nội và bố cùng gìn giữ, ngày hôm sau, tôi lại phạm vào điều thứ hai: được chủ động gây .

      Hôm sau tôi tỉnh dậy, ấm ức đến mức chẳng buồn ăn sáng, cứ thế đạp xe ra ngoài đến công viên bình thường hay chơi với mấy đứa bạn, hôm đó trong công viên chỉ có ba đứa cấp hai đánh bóng rổ, hiểu sao tôi lại có xe đạp đấy, bộ đến bên cạnh chúng, tôi tiến về phía chúng nhưng câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm, đến tận khi chúng phát ra và nhìn lại tôi cách khó hiểu, và vào chính xác lúc ấy, tôi có cảm giác bộ gen di truyền trong cơ thể mình bắt đầu động đậy, tôi nghe thấy mình hỏi giọng gây :

      "Nhìn cái gì mà nhìn!"

      "Cái gì mà nhìn cái gì mà nhìn! Mày mới nhìn cái gì mà nhìn ấy!"

      Cứ như vậy, chúng tôi bắt đầu tranh cãi trong tiếng la hét vô nghĩa và vô mục đích, tôi lựa chọn thằng đeo kính làm mục tiêu chính, tôi nhìn chằm chằm vào cặp kính và tiến thẳng về phía nó, nhiều tôi đấm luôn, có lẽ là do phản xạ có điều kiện hoặc bản năng bẩm sinh, tuy chưa từng đánh nhau bao giờ nhưng lúc đó tôi lại thành thạo túm lấy đầu thằng đó rồi lên gối thẳng vào mặt nó, rất mạnh, chẳng có lý do cũng chẳng cần phải hợp tình hợp lý, lấy cớ phát tiết phẫn nộ trong lòng tôi, phẫn nộ biết trút vào đâu. Tôi biết mình lấy đâu ra sức lực, khi hai thằng cấp hai lao vào định lôi tôi ra, tôi tẩn luôn cả hai thằng đó, nắm đấm của tôi văng lên mặt chúng, chắc nịch, chân tôi đạp lên người chúng, bạo lực cách vô lý.

      được để người khác biết mày sợ hãi. Tôi thầm nghĩ.

      mình đấu lại ba người, , chính xác là: đứa tiểu học đấu lại ba đứa cấp hai, tôi sợ, tôi thậm chí còn thắng nữa.

      Thắng rồi.

      Cuối cùng tôi dừng tay là vì thằng đeo kính kia sợ quá gào ầm lên, định thần lại, tôi nhìn thấy máu tươi chảy dài mặt nó, kính của nó bị tôi đấm vỡ rơi đầy dưới mặt đất, những mảnh vỡ còn găm vào mặt nó. cảm giác rất kỳ quặc, khi ấy rốt cuộc tôi cũng thấy sợ hãi, thực cảm thấy sợ hãi, đó là lần đầu tiên tôi đánh người, lần đầu tiên nhìn thấy máu tươi, nhưng điều tôi sợ phải là nếu nó bị mù, tôi rước hoạ vào mình, mà là cuối cùng tôi vẫn trở thành loại người mà mẹ sợ hãi.

      Xã hội đen.

      Tôi biết mẹ sợ xã hội đen, tuy bà chưa bao giờ vậy.

      Mẹ sợ xã hội đen, thế nhưng kết quả vẫn vào làm dâu gia đình xã hội đen, tôi hiểu tại làm sao.

      Tôi đoán có thể là vì .

      "Đây là địa bàn của tao, sau này đừng có đến đây nữa!"

      Quẳng lại câu đó, tôi điềm tĩnh về nhà. Vứt quần áo bị dính máu vào thùng rác, rửa sạch nắm đấm bạo lực, tiếp theo tôi vào phòng khách gọi điện cho mẹ như có chuyện gì xảy ra, báo cáo với mẹ chuyện này, chuyện vinh quang này của tôi.

      Mẹ nhận điện thoại, cũng nghe những lời tức tối của tôi, rồi mẹ cúp điện thoại, sau tiếng thở dài rất dài. Sau đó tầm hoàng hôn, có người đẩy cánh cửa lớn bước vào, đó phải là mẹ như tôi mong đợi mà lại là bố, người tôi muốn gặp nhất vào lúc này.

      "Đừng gọi điện cho mẹ con nữa."

      Đó là câu đầu tiên bố với tôi, mặt ông ấy chỉ thấy vẻ bất lực.

      "Tại sao?"

      " cần hỏi tại sao, cứ coi như mẹ chết rồi, người chết nghe điện thoại được, mẹ sau này cũng nghe điện thoại của con nữa đâu.

      "Tại sao!"

      Tôi gào lên.

      "Tiểu Ngạn!"

      Bố cũng gào lên, kèm theo cái tát, quát tháo, đấm đá. Đó là lần đầu tiên bố đánh tôi, vào năm tôi mười tuổi, ngay sau hôm mẹ bỏ nhà như trốn chạy.

      "Bố trách con đánh nhau, thế nhưng con được gọi điện cho mẹ con nữa."

      Sau khi lấy lại bình tĩnh, bố lại nhấn mạnh mình lần nữa.

      "Tại sao?"

      Tôi hỏi, trong tiếng khóc gào.

      "Đây là để tốt cho mẹ, mẹ làm chuyện, để ông nội con biết được rất vui, con chỉ cần biết đến đây là đủ. Còn nữa," còn nữa, " đời này chỉ có ông nội con mới có thể hỏi bố tại sao."

      Còn nữa, đàn ông trong nhà chúng ta được phép khóc. Từ đáy lòng, tôi bổ sung thay bố câu này.

      "Bố chỉ với con lần này thôi, vì thế con nghe cho vào!" Bố thở dài, : "Mẹ rời xa con, phải vì mẹ con, mà vì mẹ thể bỏ , điều này tốt cho tất cả mọi người, vậy con có hiểu ?"

      Tôi hiểu, làm sao tôi có thể hiểu được!

      "Thế mẹ có bố ?"

      Bố trả lời, bố chỉ quay mặt , : "Bố vẫn luôn bảo vệ con, bằng cách của mình, bố và mẹ, bố mẹ vẫn luôn bảo vệ con, cố gắng hết sức để bảo vệ con."

      "Tự con..."

      "Tiểu Ngạn!"

      được ngắt lời. Tôi nhớ lại câu các chú bên cạnh ông nội hay nhắc nhở nhau.

      "Thế nhưng bố thể nào bảo vệ con được nữa."

      "Tại sao ạ?"

      "Con hiểu đâu." Ngồi phịch xuống xô pha, bố mệt mỏi day huyệt thái dương, tôi ngờ hoá ra bố cũng biết mệt, "Vì thế, từ giờ về sau con phải tự bảo vệ mình cho tốt, con là người nối dõi duy nhất của nhà mình, và con lúc nào cũng phải nhớ lấy chuyện này, như vậy con có hiểu ?"

      Tôi hiểu, tôi chỉ muốn biết tại sao?

      "Rửa mặt , lát nữa chúng ta phải gặp ông nội."

      Cuối cùng, bố .

      Bố vẫn cho tôi biết tại sao, xe bố chỉ dặn dò ngắn gọn rằng từ ngày tôi bắt buộc phải chuyển đến ở với út cho tới khi tròn mười tám tuổi, và đây là biện pháp bảo vệ tôi của bố, vì tôi là con trai độc nhất của bố, cũng là cháu nội độc nhất của ông nội, là người nối dõi độc nhất của gia tộc chúng tôi. Đây là , bố muốn lấy thêm người vợ nào nữa, sinh thêm đứa con trai nào nữa, bố thấy rất mệt.

      Ông nội làm bố rất mệt.

      Về điểm này, ông nội quả rất vui, vì so với ngồi tù chuyện con còn khiến ông sợ hãi hơn, ông nội chịu nổi nguy hiểm của việc ba đời độc đinh. Nhưng thực ra điều làm ông nội vui hơn cả là chuyện bố cứ kiên quyết gửi tôi cho út nuôi dạy.

      "Nghề này còn sạch như thời đại của bố nữa rồi, con muốn Tiểu Ngạn sau này sống cuộc sống nguy hiểm hơn cả con."

      Bố quẳng ra câu này, rồi nhất quyết đòi gửi tôi cho út nuôi, còn bắt tôi gọi là mẹ, tôi hiểu tại làm sao, vẫn chẳng có ai giải thích cho tôi tại sao lại như vậy, bởi vì họ còn mải cãi nhau, tôi nghĩ thế.

      " ai bắt con phải buôn lậu thuốc phiện cả."

      "Bố!"

      Bố quỳ xuống trước mặt ông , tôi biết bố làm gì, tại sao phải quỳ xuống, nhưng theo tôi thấy, bố quỳ xuống cảm giác như chấp nhận trừng phạt. Giây phút đó, tôi thực rất sợ ông nội giết chết bố, mặc dù sâu trong đáy lòng tôi biết chuyện này thể xảy ra, nhưng hiểu sao tôi quả thực cứ sợ như vậy.

      Đó là lần đầu tiên tôi hiểu tại sao tất cả mọi người đều sợ ông.

      "Bố bảo hộ cho con, vì con là con trai bố, nhưng con phạm vào luật của bố, thế con tự cầu cho mình nhiều phúc . Bố để em chịu tội thay con đâu, con đâu đó tự xem xét lại bản thân cho bố, rồi cai ."

      "Con biết con sai rồi, thế nhưng bố đừng làm hại Vũ Vi, con chỉ cầu xin bố chuyện này thôi."

      "Con cũng biết sợ à?"

      "Bố!"

      "Thông minh lại chết vì thông minh." Ông nội quăng ra câu này, và: "Trước mặt Tiểu Ngạn đừng những chuyện này, đối với bố, Tiểu Ngạn quan trọng hơn con và ả đàn bà của con nhiều."

      Ông nội lạnh lùng , sau đó ông quay sang, xoa đầu tôi, kêu tôi sau này Tết đến đây thăm ông, rồi ông bỏ .

      Tôi biết đó bố mẹ rốt cuộc gây ra rắc rối gì khiến ông nội phải nổi trận lôi đình? Tôi nghĩ, nếu bố phải là con đẻ ông, thậm chí còn là con trai độc nhất, chưa biết chừng ông nội tự tay giết chết bố rồi cũng nên? Tôi biết.

      Tôi chỉ biết, đó là giờ phút tôi cách xa gia tộc nhất, kể từ ngày hôm đó.

      Tôi biết mình có thể trở về hay ? Tôi biết tại sao tôi bắt buộc phải ra .

      biết.
      Last edited: 4/3/17

    5. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 2: Định mệnh

      TIÊU VŨ HUYÊN

      Giới thiệu bản thân.

      Từ chuyện mà tôi ghét nhất chính là tự giới thiệu bản thân, bởi vì trước tiên, tôi rất thích đứng bục giảng, việc trở thành tiêu điểm cho đám người lúc nào cũng khiến tôi vô cùng sợ hãi, tôi nghĩ có lẽ mình bị hội chứng sợ lên bục, thậm chí cả lúc tan học tôi cũng muốn đặt chân lên bục giảng bước nào. Còn nữa là, tôi quen cười, tôi thấy khi cười mình trông kỳ quặc, cứng đơ đơ ra, tự nhiên, giống như làm sai chuyện gì nhưng thể phủ nhận, cũng giống như hôm nay quy định phải mặc quần áo thể thao học, nhưng rốt cuộc tôi lại nhớ nhầm, vẫn mặc đồng phục cũ, rất thoải mái. Hơn nữa trọng điểm là, tôi vô cùng ghét chất giọng của mình, lảnh lót lảnh lót, như chim hót vậy, nghe là biết chủ nhân hề tự tin vào bản thân, nếu như có thể tôi thậm chí mong mình là người câm, bởi vì như vậy, tôi có thể hợp tình hợp lý cần chỉ cần ra hiệu bằng tay.

      Ra hiệu bằng tay.

      Tôi rất thích bàn tay mình, , cách chính xác cái tôi thích nhất phải là bản thân đôi bàn tay, mà là tư thế vung lên của nó, rất đẹp, tuyệt đẹp, đó là khoảnh khắc duy nhất tôi thấy mình đẹp. Hồi lớp bảy, tôi là chỉ huy dàn đồng ca lớp tham gia cuộc thi hát toàn trường, tôi biết tại sao hồi đó các bạn trong lớp lại đề cử người có gì nổi bật như tôi làm chỉ huy, có điều tôi nghĩ đều là nhờ Hoa Lâm giơ tay đề cử. Hoa Lâm là lớp trưởng lớp tôi và là hoa khôi của lớp, cũng là bạn thân nhất của tôi. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất những năm cấp hai của tôi, trong thời gian chuẩn bị cho cuộc thi hát, và ngày hôm ấy. hôm diễn ra cuộc thi, đứng sân khấu trong hội trường, quay lưng lại với giáo viên và học sinh toàn trường, đắm chìm trong tiếng hát, chỉ huy các bạn trong lớp hợp xướng, trông tôi rất... ừm.

      Ừm.

      Có điều, đáng tiếc là, tôi phải người câm, hơn nữa, cũng có cách nào làm chỉ huy được mãi, vì cuộc thi hát toàn trường chỉ diễn ra lần, đặc biệt đáng ghét nhất là. giờ phút này đây, bản thân tôi đứng bục giảng cố gắng giới thiệu về bản thân.

      Màn tự giới thiệu đáng ghét.

      "Xin chào mọi người, tôi là học sinh mới chuyển đến, tôi tên là Tiêu Vũ Huyên, tôi..."

      Giọng tôi vốn nay lại càng hơn, cuối cùng tự động mất hẳn tiếng, tôi khó xử chết được, tôi ngờ rằng các bạn trong lớp bắt đầu chịu hết nổi muốn động chân động tay, vì trông các bạn đều có vẻ rất lưu manh, còn cách nào tôi đành thử mỉm cười tỏ ý thân thiện, thế nhưng điều này lại làm cho tình hình tồi tệ hơn, bởi vì tôi cười rất gượng gạo, cực kỳ gượng gạo, tôi thể chú ý thấy nách mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tôi cảm nhận ràng hai chân mình run, may mắn là bục giảng che đôi chân run lập cập của tôi, thế nhưng nách tôi vẫn ướt đẫm, tôi...

      "Tôi muốn về Đài Bắc!"

      hiểu sao, tự nhiên tôi lại buột ra câu này, tiếp đó là khóc nấc lên nức nở, bục giảng, trước mặt thầy giáo và tất cả các bạn mới, sau màn giới thiệu chết tiệt. Tất cả mọi người bao gồm cả thầy giáo đều ngây ra, sau khoảng ba giây, bọn họ cười phá lớp, cười ầm cả lớp.

      Tôi thấy mình xong đời rồi! Năm cuối cấp hai thế là tong rồi, tôi bị ghét bỏ, tôi bị tẩy chay, tôi bị bắt nạt, tôi... Tôi nhớ Hoa Lâm quá, tôi muốn về Đài Bắc!

      Tôi muốn về Đài Bắc, tôi lòng, tôi ghét nơi quê mùa này, hàng xóm đối diện nhà tôi thậm chí còn nuôi cả gà nữa!

      Vì chuyện chuyển nhà chuyển trường mà tôi và bố chiến tranh lạnh suốt tháng trời ai năng câu gì, còn mẹ khóc suốt đêm, vì mẹ là tiểu thư Đài Bắc, kiểu tiểu thư thời thượng xinh đẹp lại giỏi khiêu vũ, đây cũng là lí do ngày xưa bố điên cuồng theo đuổi mẹ, tiểu thư Đài Bắc thời thượng, xinh đẹp lại giỏi khiêu vũ sao có thể sống nốt phần đời của mình ở cái nơi quê mùa, hàng xóm đối diện còn nuôi cả gà thế này chứ?

      Thế nhưng, chẳng tác dụng gì, bố nhất quyết đòi về quê, để kế thừa nhà máy sản xuất tất của ông nội sau khi ông nội qua đời, vì bố chỉ là bố tôi, bố còn là con trai của ông nội, bố chống đối ông hơn nửa đời người rồi, bố thể giương mắt nhìn tâm huyết cả đời ông vì cố chấp ở lại Đài Bắc của bố mà phải đóng cửa.

      Tôi muốn về Đài Bắc, tôi ghét tự giới thiệu bản thân, còn nữa, cái cậu ngồi phía sau tôi rất đáng ghét.

      "Ê, Đài Bắc là nơi như thế nào?"

      Tôi cúi đầu thê thảm bước về chỗ ngồi, vừa thầm nghĩ đây là đoạn đường khó khăn nhất đời mình, tên con trai có đôi lông mày rậm ngồi đằng sau nằm bò ra bàn cất tiếng hỏi.

      "Đô thị."

      Hơn nữa có ai nuôi gà. Tôi thầm bổ sung câu này, nhưng dám , sợ cậu ta đánh tôi, cậu ta trông có vẻ là dạng học sinh hư hỏng rất thích bắt nạt người khác.

      "Tôi cũng là học sinh mới chuyển đến, sớm hơn cậu kỳ, vào kỳ hai năm lớp 8."

      "Ồ."

      "Cũng là đô thị, Đài Trung, cậu có biết Vệ Đạo ?"

      " biết."

      "Nổi tiếng ở Đài Trung lắm đấy! Tỷ lệ lên lớp cực cao!"

      Tôi có phải người Đài Trung đâu, tôi thầm nghĩ, nhưng .

      dám .

      "Tại sao cậu chuyển trường?"

      "Chuyển nhà."

      "Tôi là vì cua ."

      Hay đấy.

      "Có bé, học ở đây, nét kinh khủng! Hú hú..."

      Cậu ta huýt sao hồi dài, còn tôi toát mồ hôi trán: cậu ta cứ chuyện lớp chẳng lẽ sợ bị thầy mắng sao?

      Cậu ta sợ, ràng là sợ, vì cậu ta tiếp tục :

      "Tôi quen ở sân trượt băng, đúng rồi, cậu biết trượt băng ?"

      Tôi lắc đầu, sau đó thầm cầu nguyện thầy mau mắng cậu ta được chuyện lớp , thế nhưng thầy làm thế, như thể quen cậu ta như vậy rồi, nên mặc kệ.

      Vì thế cậu ta vẫn tiếp tục :

      "... Sau đó tôi lừa mẹ tôi là ngồi xe buýt học mệt lắm ảnh hưởng đến việc học hành của tôi, rồi đòi chuyển trường, ha ha ha! Thế mà mẹ tôi cũng tin!

      Thôi vậy, thầy tôi .

      "Bây... bây giờ là giờ học đấy."

      "Mặc kệ thầy! Ở lớp này tôi to nhất, vì chúng ta đều là học sinh chuyển trường mà! Ha ha ha... "

      Điệu cười có vẻ rất đắc ý, cậu ta tiếp tục chuyện với gáy tôi: "Sau đó mẹ tôi còn điều tra xem thầy giáo trường nào nổi tiếng nhất, cậu có nhìn ra ? Thầy Tưởng trước đấy toàn dạy lớp cuối cấp đấy! Học sinh của thầy rất nhiều người thi đỗ trường cấp ba số 1 và trường nữ sinh."

      Trước đây?

      "Ai ngờ đợi đến lúc khoá chúng ta, thầy bảo dạy lớp cuối cấp mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, ha! Cuối cùng mẹ tôi bỏ bao nhiêu công sức lại quẳng tôi vào cái lớp chăn bò này, cậu bảo có buồn cười ?

      buồn cười, rất buồn cười, tôi cười nổi, tôi sợ mình lại oà khóc, hơn nữa tôi thấy mình bắt đầu run rẩy rồi.

      "Ê ê! cần phải căng thẳng thế đâu! Cậu cũng phải người đầu tiên khóc ở cái lớp này."

      "..."

      "Thầy Tưởng mới là người đầu tiên, hơn nữa còn là khóc vì tôi cơ! Thầy cho rằng thầy huỷ hoại cuộc đời tôi, tôi vốn học rất khá, thế nhưng sau khi chuyển đến đây bắt đầu trở nên hư hỏng, ha ha ha! Đau lòng? Thầy như vậy phải?" Cậu ta gân cổ lên, nhổm dậy chồm qua vai tôi, mở to lượng với thầy Tưởng đứng bục giảng kia: "Ê! Thầy Tưởng! Hồi đó thầy đau lòng có phải nhỉ?"

      "Tiêu Khải Hiên, cậu đừng có quá đáng quá nhé!"

      Giống như đạt được mục đích sau trò đùa dai, tên con trai được gọi là Tiêu Khải Hiên đắc ý cười ha hả, lại còn dùng bút bi chọc vào lưng tôi: "À, tôi tên là Tiêu Khải Hiên, có điều mọi người đều gọi tôi là Khải, có vẻ thân thiết hơn! Ha ha ha..."

      Lắm mồm thế nhỉ? Cái tên này... Tôi rất muốn bảo cậu ta đừng nữa, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ dám thầm nhẫn nại nghe cậu ta lải nhải có điểm dừng.

      Lải nhải với tôi.

      "Với cả, bé đó cuối cùng tôi cua được, vì người ta là hoa có chủ rồi, ai da... mất công toi, đúng là [bad word]!"

      Hệt như để ý đến im lặng của tôi, tên con trai tự xưng là Khải vẫn say sưa :

      "Cậu tên là Tiêu Vũ Huyên à? Tôi tên là Tiêu Khải Hiên, bọn mình đều là học sinh mới chuyển đến, thế nào? Rất có duyên đúng ?

      Rất nhục.

      "Tiêu Vũ Huyên và Tiêu Khải Hiên, đứa ngồi trước đứa ngồi sau, ha ha ha..."

      "Tiêu Khải Hiên! Trong giờ học thôi cho tôi!"

      Cuối cùng, thầy Tưởng cũng chịu nổi nữa quát lên, có điều tôi hiểu: trong giờ học chẳng phải là được chuyện sao? Tại sao thầy chỉ cầu cậu ta thôi cơ chứ?

      Tôi phát mình vào cái lớp điên rồ, ở đây ai học hành nghiêm túc cả, thế nhưng lại có rất nhiều người đánh nhau nghiêm túc sau giờ học, tôi thực cảm thấy đời mình tong rồi, thực tong rồi, tôi rất hận bố.

      Mang theo tâm trạng ảm đạm, tôi đạp xe về nhà, về đến nhà tôi đau khổ phát ra: mình mang nhầm chìa khóa rồi.

      Tôi vẫn mang chìa khóa nhà ở Đài Bắc, cái còn là chìa khóa nhà tôi nữa. Bây giờ tôi có hai lựa chọn, là đạp xe đến nhà máy của bố lấy chìa khóa đúng, hai là chờ khoảng nửa tiếng nữa đến khi em tôi học thêm về - điều kiện là nếu em ngớ ngẩn của tôi mang nhầm chìa khóa - nhưng thực ra tôi phát điều duy nhất mình muốn làm lúc này là khóc gào ầm ĩ trước cửa nhà cho đến khi bố đồng ý cho tôi trở về Đài Bắc mới thôi.

      "Này! bạn."

      Quay đầu lại, tôi nhìn thấy chủ nhân của giọng ấy là cậu con trai mặc đồng phục giống tôi.

      cậu con trai cao ơi là cao, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy.

      "Quên mang chìa khóa à?"

      Cậu ấy khoái chí nhìn tôi, ánh mắt thích thú như nhìn con vật nào đó, mà kỳ lạ là, đáng lẽ tôi phải cảm thấy mình bị xúc phạm mới đúng, nhưng cảm giác thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

      Minh tinh.

      hiểu sao lúc đó tôi lập tức liên tưởng đến minh tinh, như vậy rất kỳ quặc, bởi vì trông cậu ấy chẳng giống bất cứ nam minh tinh nào cả, cùng lắm chỉ giống ở điểm cùng thuộc kiểu người sở hữu khuôn mặt đẹp thôi, nhưng biết tại sao, trực giác tôi cứ liên tưởng đến nam minh tinh.

      Tôi đoán cậu ấy phải cao 1m80, đây là lần đầu tiên trong đời tôi tiếp xúc gần thế này với cậu con trai cao 1m80, ở trước mặt cậu ấy, tôi thấy mình càng bé hơn, thực tế tôi cảm nhận hơn là: mặt tôi đỏ rồi.

      " phải, tôi mang nhầm chìa khóa."

      Mặt đỏ bừng, tôi lí nhí , tôi thực hy vọng giọng mình nghe đừng giống nghẹn ngào hay sợ hãi, nhưng tôi phát cậu ấy hình như để ý đến điều này lắm.

      Tôi thấy mình thở phào, nhõm đến kỳ lạ.

      nhõm.

      "Mang nhầm chìa khóa á? Sao lại thế? Đây phải là nhà cậu à?"

      Cậu ấy hỏi như thể rất quan tâm. Trước đây, tôi luôn tưởng rằng những người có ngoại hình như cậu ấy đều là loại người hoàn hảo lạnh lùng, kiêu ngạo, bản thân, mà thực tế đúng là những người có diện mạo như vậy phần lớn đều lạnh lùng, kiêu ngạo, bản thân, nhưng cậu ấy lật đổ tất cả những ấn tượng cứng nhắc của tôi.

      Cậu ấy rất nice với con , đây là ấn tượng thứ hai của tôi về cậu ấy.

      "Chuyển nhà, hôm qua tôi mới chuyển đến đây, quên đổi chìa khóa."

      Sau đó cậu ấy cười, cười rất vui vẻ, trong ánh nắng chiều.

      "Hóa ra chúng ta cũng giống nhau đấy! Tôi cũng là người chuyển đến đây."

      Cậu ở bên cạnh à? Tôi muốn hỏi nhưng lại ngại dám.

      "Có điều sớm hơn cậu vài năm, vào năm tôi mười tuổi." Cậu ấy rồi cúi xuống nhìn đồng hồ, châm điếu thuốc, Marlboro đỏ, tôi nhìn thấy, cậu bạn tôi thầm ở trường cấp hai cũ cũng hút loại này. "Bảo sao mà đồng phục của cậu trông mới thế."

      biết có phải do nicotine hay mà tôi bỗng dưng cảm thấy chóng mặt, đúng vậy, chóng mặt.

      "Cậu chuyển từ đâu đến?"

      "Đài Bắc."

      Đài Bắc. Tôi . Sau đó cậu ấy nhướng lông mày, đôi mắt sáng ấy bây giờ hơi tối chút, nhưng rệt lắm.

      "Mẹ tôi hình như cũng ở Đài Bắc, nghe ."

      "Hả?"

      "Có điều tôi chuyển đến từ Cao Hùng, nhà tôi ở bên cạnh Ái Hà, cậu có biết dòng Ái Hà ?"

      Tôi lắc đầu, tôi biết, nhưng cảm thấy cái tên này nghe rất đẹp.

      Ái Hà, dòng sông tình , sông như thế nào được gọi là dòng sông tình nhỉ?

      "À, bạn tôi xong rồi."

      Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, bắt gặp dáng cao ráo bước ra từ cửa nhà bên cạnh, hóa ra ấy mới là hàng xóm sát vách nhà tôi, là rất xứng đôi với cậu ấy, cao ráo, từ tôi mong muốn trở thành, cả đời này chắc cũng có duyên ấy (nhìn dáng bố mẹ tôi là biết), tôi ghét cái thân hình bé của mình.

      gầy gò, như thể người giấy, gầy đến nỗi như tồn tại, đáng ghét.

      "Cảm ơn cậu chuyện với tôi nhé."

      Cuối cùng, cậu ấy vậy, vừa vừa cười, cách rất ga lăng, dưới ánh nắng chiều.

      Sau này tôi mới biết, cao ráo ấy chính là lý do Tiêu Khải Hiên chuyển trường đến đây, là mà cậu ta định theo đuổi nhưng chuyển trường rồi mới phát ra bị người khác cua đổ. Còn cậu con trai cao lớn ấy, lại là nhân vật số trong trường, Tào Chính Ngạn.
      Last edited: 6/3/17
      la123 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :