1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Điền Văn] Cổ đại ngày rộng tháng dài (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Mạc Tử Ly thích bài này.

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      văn án :


      Diệp Vy là nông thôn lên thành phố học đại học. Cha mẹ mất sớm, từ sống dựa vào ông nội, cố gắng lên thành phố học tập cũng chỉ mong ngày sung túc có đủ khả năng chăm sóc cho ông. Nhưng từ sau khi ông nội qua đời, mục tiêu cuộc sống của cũng vì vậy mà tan biến.

      Vân Nương lại là nương sống ở thời cổ đại. Cuộc sống vô vị mục đích, phương hướng, trong nội tâm vẫn luôn tồn tại những nỗi sợ hãi mơ hồ. đối với cha mẹ thân sinh của mình cũng chưa bao giờ đưa ra chủ kiến, luôn luôn là ngoan ngoãn vâng lời.

      Hai linh hồn hoàn toàn bất đồng với nhau, thế nhưng chỉ vì viên thủy ngọc thần bí mà gặp gỡ nhau, tráo đổi cho nhau. Người thân mới, hoàn cảnh mới, tính cách mới nhưng mỗi người đều bước con đường khác nhau để bắt đầu lại cuộc đời mới cho riêng mình.

      người đàn ông đột nhiên xuất ở trong sinh mệnh của , tại cái thế giới mà phụ nữ có bất kì địa vị nào cả. Ở nơi này, thể hoàn toàn làm chủ cuộc sống của mình. Vận mệnh thể thay đổi được nữa rồi, vậy có thể ? Có thể khiến cuộc sống của mình trở nên đa sắc màu, muôn hình muôn vẻ được hay ?

      Thể loại: Xuyên , Điền văn.
      Fuu, lion3012PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Định mệnh em như con thuyền
      Xuôi dòng thời gian ngược trôi…
      Chương 1: Cuộc sống mới

      -Diệp Vy, cậu quyết định về đó sao? Thế còn Nhất Trung sao?

      Chu Sướng quay đầu lại, hỏi bạn ngồi phía sau. bạn với mái tóc dài như suối, mặc bộ đồng phục thể dục màu trắng toát ra khí chất thanh nhã, nghe thấy câu hỏi của Chu Sướng, ngẩn người, khẽ gật đầu:

      -Ừ, mình định về quê.

      Chu Sướng nghe xong hơi giật mình:

      -Diệp Vy, cậu định về quê sao? Mấy trường học ở đó điều kiện nhất định rất kém, phải Nhất Trung có giấy mời cậu hay sao? Còn nữa, trong nhà cậu phải là còn…

      Nhìn thấy tia đơn trong mắt Diệp Vy, Chu Sướng mới ngượng ngùng: – A, cho mình xin lỗi nhé, Diệp Vy.

      Diệp Vy lắc đầu:

      - sao, mình cũng sớm quyết định là về quê. Hơn nữa, mình cũng muốn trở về để bầu bạn với ông nội. Thôi, mình phải luôn đây, chậm chút nữa trời tối mất.

      Chu Sướng nhìn Diệp Vy, thầm thở dài. Thầm nghĩ, tốt như vậy, cớ sao lại có số mệnh khổ như thế chứ?

      Đến khi cùng bạn học leo được đến đỉnh núi cũng là lúc trời tắt nắng. Mọi người tìm mảnh đất trống khá rộng rãi rồi dựng mấy căn lều du lịch lên. Tối nay hạ trại ở đây, đợi sáng mai cùng xem mặt trời mọc. Dù rằng có chút mệt mỏi nhưng dù sao cũng vẫn là những nam thanh nữ tú trẻ tuổi, tụ tập cùng nhau chỗ cười cười vô cùng vui vẻ.

      Tâm trạng của Diệp Vy vẫn tốt lên được, mình đeo balo chậm rãi đến vách núi gần đó. Ban đêm núi có sương mù giăng mênh mông nên thể nhìn được phía trước, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng chim rừng hót quanh quất đó đây. Lúc này, tiếng cười của bạn bè đối với trở nên xa xôi vô cùng, tưởng chừng như phân tách thành hai gian cách biệt vậy…

      -Diệp Vy, lại đây cùng ăn chút gì !

      Chu Sướng ở bên kia gọi .

      -Ừ, đến đây.

      Diệp Vy lên tiếng đáp lại rồi xoay người định trở về. Chợt, phát thấy phía xa xa dưới tảng đá phát ra thứ ánh sáng kì lạ, thể đoán được là gì nữa. Trong lòng tò mò, cẩn thận bước tới gần, ngồi xổm xuống để nhìn cho kĩ xem đó là gì. Vật đó là ngọc mà cũng phải là ngọc, có hình dạng giống như giọt nước mưa đọng lại sau mỗi cơn mưa rào đầu hạ và phát ra ánh sáng màu xanh nước biển. Diệp Vy quan sát rất cẩn thận, sau đó cúi người muốn nhặt vật đó lên. Nhưng khi ngón tay vừa chạm đến có cảm giác luồng lạnh lẽo chạy dọc toàn thân, nhìn kĩ hơn nữa thấy viên ngọc đó dần dần hòa vào trong cơ thể mình. Diệp Vy vô cùng sợ hãi, muốn thét lên kêu cứu nhưng cả người như đông cứng lại thể phản kháng. Cho đến khi viên ngọc đó hoàn toàn dung nhập vào cơ thể , đầu óc Diệp Vy tối sầm, mất ý thức…

      Chu Sướng và các bạn học chỉ nhìn thấy hình ảnh Diệp Vy đứng ở vách núi đá, vì trong lúc xoay người cẩn thận mà rơi xuống vực. Trải qua hai ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy thi thể của bạn mình dưới vách núi, thi thể khi đó lạnh lẽo cứng ngắc khiến tất cả mọi người đều thương tiếc ngừng.

      Diệp Vy giấc mơ, cảnh tượng giống như được trở thành phi hành gia vậy. Trong giấc mơ là hoa thơm cỏ lạ bao sắc màu, là thời gian ngưng đọng, là những hư ảo, những cánh cửa phát sáng… Thậm chí có cảm giác thân thể mình bị trói buộc chút nào, tự do tự tại giống như cùng vũ trụ hòa thành thể vậy.

      Nhưng cho đến lúc tỉnh lại được lập tức có cảm giác cả người giống như vừa bị xe tải cán qua vậy, đau đớn vô cùng, nhất là đầu. Trải qua mấy ngày như bị tra tấn, nửa mê nửa tỉnh, chỉ lờ mờ cảm giác được bên cạnh có người phụ nữ vừa khóc vừa chăm sóc cho mình. Dần dần, trong đầu lên đoạn kí ức ngắn ngủi, đầy đủ, chỉ đứt đoạn, cố gắng chắp nối mới tạm được đó là về cuộc đời của tiểu nương thôn dã.

      Lại mở to mắt, Diệp Vy nhìn thấy cái nóc nhà đen tối cũ kỹ, nhìn lượt chung quanh mới đoán chắc hẳn là ở trong căn phòng được đắp bằng đất ở vùng nông thôn nào đó. Diệp Vy nằm chiếc giường cũng bằng đất, căn phòng này tuy lớn nhưng rất sạch , phía góc bên kê cái tủ, giữa phòng là cái bàn, bàn để đôi dày kim tuyến còn thêu dở. Chiếc giày cùng với căn phòng, càng nhìn càng cảm thấy phong cách rất cổ xưa.

      Lắc lắc cái đầu nặng trình trịch, Diệp Vy muốn ngồi dậy, tay sờ được cái chăn rất mỏng, có hơi thô ráp, giống như bông, nhìn kĩ hơn mới phát là được may từ vải bao bố. Lúc này Diệp Vy mới nhìn lại đôi tay cầm chăn của chính mình, rất bé, còn gầy gò lại xanh xao. Ngồi thẳng dậy, nâng hai tay lại gần mặt, đôi tay này tuyệt đối phải là tay của !!!

      Rèm cửa đột nhiên được nhấc lên, người phụ nữ chừng khoảng ba sáu ba bảy tuổi bước vào, khuôn mặt bà in hằn những chai sạn của năm tháng. Bà mặc chiếc áo xanh lam tối màu vạt dài phủ đến chân, phía dưới mặc chiếc váy xanh đen, tóc chỉ đơn giản búi lại phía sau, đầu dùng chiếc khăn hoa xanh buộc lại.

      Người phụ nữ nhìn thấy Diệp Vy tỉnh vô cùng vui mừng, vội đặt luôn bát thuốc còn bưng tay lên bàn:

      -Ai u, Vân Nhi của ta cuối cùng cũng tốt rồi. Mau nằm xuống, thân thể con vẫn còn rất yếu, cần phải cẩn thận dưỡng sức.

      Trước khi xong kịp đến bên cạnh . Diệp Vy gì, chỉ nhìn người phụ nữ đó. Người nọ nghĩ nàng vừa ốm dậy còn choáng váng vội cầm lấy bát thuốc:

      -Thừa lúc còn nóng mau uống , Ngô đại phu uống được năm thang khỏe, đúng là con vừa uống ba thang tỉnh rồi, đúng là thần y. Hai thang còn lại cũng phải uống cho hết mới khỏi hẳn được bệnh.

      Diệp Vy có chút mơ mơ hồ hồ nghe theo người phụ nữ đó, cầm bát thuốc uống sạch rồi mới nằm xuống, nhắm mắt lại. Người phụ nữ vuốt ve khuôn mặt của , sửa sang lại chăn đệm rồi mới bưng bát thuốc ra ngoài.

      Diệp Vy nằm ở giường, suy nghĩ lúc rồi lại ngồi dậy, cẩn thận xuống giường. Cả người cao thấp đều chẳng có chút sức lực nào hết, đau đớn giống như vừa bị bắt chạy marathon cả mấy km vậy. Gắng lê bước đến ngăn tủ phía trước, mặt tủ đặt chiếc gương đồng , Diệp Vy liền cầm lên soi. Tuy gương đồng hơi mờ nhưng vẫn nhìn thấy ràng nó phản chiếu về đôi mày lá liễu tinh tế, đôi mắt đen nhánh như hắc ngọc lưu ly sáng long lanh, cái mũi cao thẳng rất đẹp, đôi môi cong cong xinh xắn dẫu hơi nhợt nhạt. Khuôn mặt này quá mức gầy yếu, làn da còn hơi xanh xao, thiếu vài phần khí sắc. Tuy vậy, vẫn có thể nhìn ra được tương lại chắc chắn là mỹ nhân khuynh thành.

      “Choang”, Diệp Vy buông rơi gương đồng tay, cả người như lạc vào mộng. Đây chính là mà Diệp Vy nhìn thấy trong giấc mơ ban nãy của mình. đây là bị sao vậy? Diệp Vy tựa vào thành giường, sờ khắp lượt cả người dưới, cơ thể này bé gầy yếu… Chả lẽ, thực xuyên vào cơ thể này hay sao???

      Có chút mê mang, Diệp Vy ngã xuống giường, trong đầu đột nhiên quay cuồng nhớ đến những dải ánh sáng, nhớ lại gian hoa mỹ như tiên cảnh kia, có lẽ chính vì vậy mới xuyên tới đây được. Cố gắng chắp vá những mảnh kí ức còn sót lại, dù đầy đủ, rất vụn vặn nhưng cũng biết được số thông tin cơ bản.

      này tên là Vân Nương, tính cả tuổi mụ năm nay mới mười ba tuổi. Nhà ở trong Trần gia thôn, ở có hai chị, dưới có em trai. trai cả Trần Thành Hạo năm nay hai mươi mai, thứ hai Trần Thành Đào mười bảy, chị cả Mẫn Nương mười chín, đều lập gia đình. Em trai bảy tuổi. Trong nhà có hơn mười mẫu ruộng, gia cảnh coi như là khá tốt. Trước kia trong nhà có chị , chị lấy chồng có chị dâu đến, mọi việc trong nhà đều đến tay này. Nhưng có lẽ vì tính cách sống quá hướng nội, luôn khiến người khác chú ý đến, cả ngày chỉ ngồi trong nhà thêu hoa khâu túi. Trong trí nhớ người ngoài cũng chỉ gặp qua vài người, cả ngày ngồi ở trong phòng.

      (TX: theo những gì mình học trong môn Tâm thần em này trăm phần trăm bị Tự kỉ rồi, khổ thân chưa >”<)

      Chị Mẫn Nương lấy chồng, trong nhà giờ chỉ còn mình nàng ấy là khuê nữ nên mẹ là Vương thị liền để ý nàng nhiều hơn. ngày Trần Vương thị thấy con ngồi buồn trong phòng liền bảo nàng dẫn em trai ra sau núi hái quả. Nơi đó cách đây xa lắm, ngồi ngay tại cửa sổ sau nhà cũng có thể trông thấy được, ai ngờ được lại bị đá lăn từ núi xuống đè vào người.

      (TX: Quá nhọ cho em , đen vì quá đen :v)

      Diệp Vy lắc lắc đầu, có lẽ thời khắc tiểu nương kia thoát xác liền tráo đổi linh hồn với . Thân thể có thể đau và choáng váng như vậy, có lẽ do việc linh hồn nhập vào cơ thể mới. Nghĩ lại lúc ngồi cùng người phụ nữ kia, có lẽ lúc đó linh hồn Vân Nương khi ấy chưa tiêu tán mà còn cùng dung hợp, vì sao lại có được đoạn trí nhớ này. thực có lẽ là do Vân Nương này quá mức đơn giản, kí ức cũng theo đó mà vô cùng nhàm chán, chẳng có chút sóng gió bể dâu nào cả.

      Haizz, Diệp Vy ngồi ở giường, đầu chôn sâu vào giữa hai đầu gối, khóe miệng mang theo tia cười khổ. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng chẳng còn lưu luyến gì thế giới đại nữa, có sống ở đó hay cũng chẳng có gì khác biệt…

      Diệp Vy cũng chỉ là thôn quê mà thôi, nhưng lại sinh ra trong thời đại. Trong nhà chỉ có mình là trẻ con, điều kiện cuộc sống cũng tệ lắm. Trước đây cha mẹ cũng rất nuông chiều , cho đến cái ngày định mệnh năm tám tuổi… Cả cha và mẹ cùng qua đời trong tai nạn giao thông, để lại Diệp Vy cùng ông nội – già trẻ sống nương tựa vào nhau. Ông nội của Diệp Vy là người nông dân chất phác, ngoài làm ruộng ra ông cũng biết làm cái gì khác cả. Cuối cùng ông đành đem vài mẫu ruộng bán để lấy tiền đóng học phí cho Diệp Vy cho đến hết năm học xong đại học. Tình cảm giữa Diệp Vy và ông nội vô cùng thân thiết, việc phải tự lập sớm khiến sớm già dặn hơn những đứa trẻ cùng tuổi. cũng lên sẵn kế hoạch tương lai cho cuộc đời mình. biết cả đời ông nội sống ở nông thôn, nếu nay mai lại xin được công việc tốt trong thành phố, ông nội cũng theo đến đó để dưỡng lão. Ông quen sống nơi sân vườn thôn dã thể sống nổi trong những tòa chung cư cao tầng chốn phố thị. Vậy nên Diệp Vy lựa chọn vào học ở Đại học Sư phạm, nghĩ tốt nghiệp rồi quay về quê hương, trở thành giáo dạy chữ cho trẻ khuyết tật. Công việc dần thuận lợi cũng có thể chăm sóc cho ông nội tốt. Lương bổng của giáo viên phải cao lắm nhưng cũng quá thấp, nếu sống ở quê vẫn có được cuộc sống khá tốt. Hơn nữa, nếu sống ở thành phố, chi phí sinh hoạt cũng rất đắt đỏ, năm biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền nữa.

      Diệp Vy trong suốt những năm tháng ngồi ghế nhà trường đều giành được học bổng hàng năm. khác so với các bạn học khác, là con người có mục tiêu sống ràng cùng với thông minh của mình, luôn được các thầy giáo vô cùng quý. Đáng tiếc trời xanh bất chợt nổi bão giông, vào năm Diệp Vy học năm thứ hai đại học, ông nội của qua đời. Diệp Vy vô cùng đau đớn, cuộc sống của mất mục tiêu. Đến cuối cùng, chỉ bằng việc lao đầu vào học mới có thể giúp thoát khỏi nỗi thống khổ này. Mỗi ngày đều lưu luyến rời thư viện vào khi tối muộn, đầu óc dường như luôn tràn ngập kiến thức để che giấu nỗi thống khổ trong lòng. Chuyên ngành của là tiếng , ngoại ngữ thứ hai là tiếng Pháp. Hai năm cuối đại học lại học thêm tiếng Nhật và tiếng Hàn. Vốn trước đây vẫn nghĩ nay mai về quê dạy học rồi vẫn có thể làm thêm công việc phiên dịch viên, chỉ cần làm ở nhà là được, cũng ảnh hưởng việc gì cả. Giờ đây, khi cuộc sống còn mục tiêu nữa, chỉ có thể đắm chìm trong đống sách vở, học tập đủ loại tri thức. Loại chìm đắm này khiến cho thế giới xung quanh Diệp Vy đóng chặt lại, suốt những năm cuối chẳng giao thiệp với bất kì người bạn nào cả. Chu Sướng chỉ vì là bạn cùng phòng với nên mới có chút thân thiết hơn thôi. Nhưng tính cách của Chu Sướng lại quá hoạt bát, hơn nữa nàng có rất nhiều bạn bè nên hai người cũng ít chạm mặt. Mãi cho đến ngày vừa tốt nghiệp, khi Chu Sướng rủ cùng lên núi Thái Sơn với cả lớp mới xảy ra chuyện…

      Diệp Vy suy nghĩ lát. nghĩ bản thân mình xuyên qua cũng có gì là tốt. giống với những bạn khác trong trường, ngày thường rất ít khi xem tv hay lên mạng. Trước đây học phổ thông điều kiện tốt như trong thành phố, lên đại học rồi việc học tập căng thẳng nên cũng chưa từng thử qua mấy trò giải trí đại. Thế nên, mấy thứ công nghệ đại với , có cũng sao, vẫn có thể thích ứng được. Chính là việc thông thạo cả bốn ngôn ngữ kia lại chẳng giúp ích gì được cho ở thời đại này cả, chút tác dụng. Duy nhất chỉ có điều may mắn là đứa trẻ lớn lên từ làng quê nên cuộc sống nơi đây có thể dễ dàng am hiểu và thích nghi hơn.

      Diệp Vy càng phải là người có những cầu cao trong cuộc sống. Lý tưởng của từ đến khi học lên đại học, học hành vất cả cũng đều chỉ mong nay mai có thể có đủ khả năng chăm sóc tốt cho ông nội được hưởng hạnh phúc lúc tuổi già. Bây giờ, tất cả đều tan biến, chẳng còn gì nữa, trái hay phải đều là sống, vậy sống ở nơi nào cũng đều như nhau mà thôi.

      Nằm chỗ suy nghĩ miên man, tâm tình của Diệp Vy ngày càng bình tĩnh lại. Có cảm giác giống như vừa được giải thoát. Kiếp trước cha mẹ đột nhiên qua đời mang đến cho nỗi thống khổ thể tưởng tượng nổi. Vết sẹo tâm hồn này cùng lớn lên bao năm, để mỗi khi nhìn thấy nhà người khác sum họp đầy đủ là đều chạnh lòng đau đớn. Ông nội tay nuôi lớn lên, đối với là ân tình nặng như núi. luôn bắt buộc bản thân mình phải cố gắng, cố gắng hết sức. cỡ nào hy vọng chính mình có thể báo đáp ơn dưỡng dục của ông nội. Thế nhưng ông nội lại đột nhiên qua đời khiến cứ mãi day dứt thôi, trong lòng mãi mãi tồn tại loại chấp niệm phức tạp, thể phá vỡ.

      đến thế giới này, có được cuộc sống mới, đối với Diệp Vy, có lẽ, lại chính là loại giải thoát!

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Chương 2

      Người nhà mới

      -Nương, Vân Nương khá hơn chút nào chưa?

      Diệp Vy nằm ở giường miên man suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng ngoài sân, tiếp theo nghe được là tiếng của người con trai còn trẻ tuổi, theo trí nhớ của Vân Nương đây chính là tiếng của cả nàng ấy.

      - tỉnh lại rồi, vừa uống thuốc xong, bây giờ ngủ.

      Giọng của Vương thị nhõm hơn rất nhiều, vài ngày nay bệnh tình của Vân Nương làm bà lo lắng đến mức cũng muốn bệnh theo nó luôn rồi.

      -Tỉnh rồi tốt. Nương cầm lấy, đây là con mua cho Vân Nương, nhiều ngày nay phải uống thuốc rồi nên chắc nhạt mồm nhạt miệng rồi.

      -Nương, cho con xem mới, là gì vậy?

      Tiểu đệ bảy tuổi kéo tay mẹ muốn nhìn xem.

      “Ba” – , cái này là mua cho tỷ tỷ của con.

      Vương thị vỗ lên đầu con trai, trừng mắt với nó cái, nhưng cuối cùng lại vẫn mềm lòng lấy cho nó miếng. Viên kẹo bọc đường màu hồng ngọt ngào này chỉ do mấy nhà trong trấn này làm ra, thể so được với cửa hàng bánh kẹo phố huyện nhưng vẫn thuộc dạng xa xỉ, hai văn tiền miếng, giá trứng gà cũng chỉ bằng thế này thôi.

      Nhanh tay nhét vào tay con trai rồi bà xoay người vào nhà. Vợ của Thành Hạo ngồi giường khâu giày, thấy chồng trở về liền hỏi:

      -Chàng về rồi, hôm nay buôn bán thế nào?

      -Sọt lớn bán trăm ba mươi văn, sọt bán tám văn. Nơm cá bán mười văn. Hai mươi túi thêu của nàng, mỗi cái bảy văn, tổng cộng thêm trăm bốn mươi văn.

      Thành Hạo xong liền đưa xâu tiền cho vợ. Vợ Thành Hạo cầm lấy, đếm kĩ rồi :

      -Sao lại thế này, thiếu mất đâu mười văn tiền rồi?

      -Ta mua cho Vân Nương mấy cái bánh ngọt, con bé nhiều ngày uống thuốc nên ăn uống có khẩu vị.

      Vợ Thành Hạo vừa nghe thấy thế bĩu môi:

      -Nữ nhi của cái nhà này được chiều chuộng ghê đấy, còn hơn cả đại tiểu thư trong thành nữa nhỉ!

      rồi lạch cạch đem xâu tiền cất vào trong hộp. Thành Hạo cũng ngồi xuống giường, trừng mắt quát:

      -Nàng bậy cái gì đấy? Vân Nương còn có thể ở nhà vài năm nữa đây? Chỉ có thế này mà nàng cũng dung được sao? Còn nữa, phải mỗi lần thiếu kim chỉ vải vóc nàng đều qua chỗ Vân Nương lấy hay sao, con bé từng gì chưa?

      -Được rồi, ta cũng chỉ thuận miệng mới câu như vậy thôi. Nhìn chàng kìa…

      Vợ Thành Hạo vỗ vỗ bụi người chồng, tiếp:

      -Aizz, ta hỏi chàng, có phải hôm nay cha cũng mang mấy túi tiền mà Vân Nương thêu để đem bán? Bán được bao nhiêu?

      -Nàng hỏi cái này làm gì? Số tiền kia nàng đừng có hòng mơ tưởng nữa, tương lai sau này tất cả đều dùng làm của hồi môn cho Vân Nương.

      -Hừ, chàng làm như ta hiếm lạ vài đồng tiền kia lắm bằng! Ta chỉ muốn hỏi chút thôi. Nếu bán được nhiều tiền ta may được cho Vân Nương vài bộ váy áo tử tế. Ta cũng tự thêu được túi thêu cơ mà, nếu tự làm được còn kiếm được hơn nàng ta ấy chứ! Bây giờ phu thê chúng ra ở riêng, mọi việc đều phải phụ thuộc vào phụ mẫu nhưng cũng phải tích cóp được chút vốn riêng chứ, phải hay sao?

      Thành Hạo suy nghĩ chút rồi :

      - túi thêu bán được ba mươi văn, trừ tiền vải vóc nguyên liệu còn khoảng hơn hai mươi văn. Nhưng thực ra muốn kiếm được số tiền lời nhiều như vậy, nàng có đủ tay nghề sao?

      Vợ Thành Hạo vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên. Nhưng ngẫm nghĩ lại câu hỏi của Thành Hạo, lại có chút chán nản. Lúc trước Mẫn Nương và Vân Nương đều cùng theo Lâm đại nương trong thôn học thêu thùa. Nghe Lâm đại nương khi còn trẻ từng làm tú nương cho nhà giàu có ở phía Nam, tay nghề của bà rất giỏi. Mẫn Nương và Vân Nương theo học được hai năm Lâm đại nương qua đời. Mẫn Nương có chút tinh nghịch, tuổi cũng lại lớn, khác hẳn so với Vân Nương từ được học, tính tình lại kiên trì nhẫn nại nên bây giờ tay nghề chính là giỏi nhất. Nhưng cũng chính vì vậy mà tính cách của Vân Nương lại hay e dè, thẹn thùng.

      -Tay nghề của ta quả thực cũng tốt lắm, nhưng nếu làm mấy mẫu đơn giản vẫn được đấy.

      -Thôi được, chuyện này cũng thể vội vàng. Nhưng nàng cũng đừng có gấp, dù sao cũng phải chờ thân thể của muội ấy tốt lên hẵng rồi tính sau.

      -Yên tâm , làm mệt muội muội dấu của chàng đâu.

      Vợ Thành Hạo ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại cho rằng phải. tại nếu cứ chờ như vậy, chờ đến khi Vân Nương kia lập gia đình rồi phải làm sao đây?

      Thành Hạo và Thành Đào kết hôn cùng năm này. Năm xưa khi Thành Hạo mới cùng vợ – Ngọc Trân của Chu gia đính hôn cha của Ngọc Trân qua đời. Kết quả là Thành Hạo phải đợi ba năm. Cho đến đầu năm nay mới cùng em trai mình cùng rước nương tử vào cửa cùng lúc. Ngọc Trân cũng biết Thành Hạo đợi mình ba năm vất vả, tình cảm vợ chồng vẫn thay đổi, ở nhà chồng điều gì cũng tốt ngoại trừ việc cha mẹ chồng quá cưng chiều con trong nhà. Nên nàng ta ngoài miệng luôn tốt hai câu nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ hoàn toàn khác.

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Cổ đại ngày rộng tháng dài – Chương 2.2


      Diệp Vy dưỡng bệnh được vài ngày, cảm thấy sức khỏe khôi phục gần như hoàn toàn, cũng như nắm được gần như toàn bộ về những hiểu biết về người thân trong gia đình. Cha Trần là nông dân, ngày thường thích chuyện, thỉnh thoảng hai chữ. Trong nhà mọi tình lớn đều do mẹ là Vương thị quản. Nhưng mỗi khi gia đình có chuyện quan trọng mới thấy Trần lão tuyệt đối phải người hồ đồ. Chuyện ông quyết định, ai cũng đừng hòng thay đổi. Hai vị trai: Thành Hạo tính tình giống cha, ngày thường cũng thích nhiều, lại chăm chỉ làm việc; Thành Đào tính cách thực phóng khoáng, cả ngày cứ hi hi ha ha nhưng đặc biệt rất biết cách xếp đặt mọi chuyện. Đừng nhìn mới chỉ có mười bảy tuổi thôi, trong thôn này nhà ai có chuyện gì cũng tìm nhờ hỗ trợ cả. Quan trọng là cả hai người này đều là những người con rất hiếu thuận.

      Còn về hai bà chị dâu Diệp Vy quan sát được: chị dâu cả là người có chút tâm cơ nhưng mặt cũng biểu gì, cũng là người chịu khó nữa. Tuy hay muốn tự xây dựng gia đình cho riêng mình nhưng cũng chưa làm việc gì quá đáng cả. Chị dâu bé là Trương thị – tên gọi Hương Như là người hiền lành, có chủ kiến, ngày thường ngoại trừ phải làm mấy việc trong nhà ra khỏi phòng, miệng kín bưng như hồ lô.

      Tính cách của chị dâu cả tuy tốt nhưng cũng gây chuyện. Diệp Vy nghĩ, ngày nào Vân Nương chưa được gả ra ngoài, ngày nào mà còn ở trong cái nhà này có lẽ cũng cứ yên lặng sống trong nhà giống chị dâu bé hơn – mẫu người mà hai Thành Đào rất thích.

      Mẹ của Vân Nương là người hiền lành, nhanh nhẹn, mỗi ngày đều bận rộn công chuyện và cũng phải kiểu mẹ chồng ghê gớm: con dâu dám hai như trong tiểu thuyết. Có lẽ bởi vì tính cách của chị dâu bé và mối quan hệ với chị dâu cả vẫn tốt đẹp. Hơn nữa chị dâu cả đối xử với đệ muội trong nhà cũng có phần thoải mái nên nhìn chung quan hệ trong nhà họ Lí khá êm đẹp. Trong nhà có hai trai cũng là những trụ cột vững chắc cho gia đình, lại biết hiếu thuận với cha mẹ nên cuộc sống trôi qua khá là hòa thuận.

      Em trai út tên là Thành Hải, từ Vân Nương cưng chiều nó nên tình cảm giữa hai chị em rất tốt. Trong nhà tuy cha mẹ đối xử với con trai có phần thiên vị hơn nhưng cũng đến mức quá đáng.

      Sau khi hiểu biết được tâm tư tính cách của tất cả những người trong nhà tâm của Vân Nương mới buông xuống được. Người nhà đối với khá tốt, vài ngày nay đều luôn quan tâm khiến cảm thấy ấm áp, càng cảm thấy may mắn vì mình được đầu thai làm người trong sạch.

      Buổi sáng sau khi rửa mặt xong, bước ra ngoài. Đây là lần đầu tiên sau bảy ngày tỉnh lại bước ra khỏi cửa. Lúc trước là bị Vương thị sợ gió độc bên ngoài làm hại làm cho bứt rứt vô cùng. Nhưng mặt khác cũng cảm giác được tình mẫu tử của Vương thị đối với Vân Nương da diết thế nào. Tuy rằng trước đây Diệp Vy cũng phải là người giỏi giao tiếp, lên đại học cũng chẳng quen được nhiều người nhưng có lẽ so với Vân Nương vẫn còn tốt hơn nhiều. Vương thị cảm thấy sau khi con khỏi bệnh xong tính tình có chút biến đổi: cả người trở nên phóng khoáng, khí chất cũng vì vậy mà thành khác biệt. Đáng tiếc trước kia ấn tượng của Vân Nương để lại trong lòng người quá mờ nhạt nên bà cũng nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ đứa sau lần dạo vòng qua Quỷ môn quan tỉnh dậy có chút thay đổi cũng là bình thường. phải người ta thường con người sau khi trải qua biến cố sinh tử thay đổi sao? Có lẽ điều này hợp lí khi áp dụng với chuyện của con bà. Thay đổi theo xu hướng này là tốt, Vương thị trong lòng thầm cảm tạ Phật tổ. Trước kia còn lo lắng con gả ra ngoài bị nhà chồng khinh bỉ, bây giờ lại cảm thấy lạc quan hơn nhiều rồi. Chủ yếu vẫn là Diệp Vy dung hợp được với thân phận là Vân Nương. Cho dù khiến mọi người cảm thấy Vân Nương thay đổi, nhưng cũng phải thay đổi đột ngột: đột nhiên biến thành người hoàn toàn khác. Sau này nàng vẫn nghỉ ngơi trong phòng nên cũng chẳng có ai nghĩ ngợi gì nhiều.

      Bước ra khỏi phòng của mình, phía bên ngoài là nhà chính, đối diện là phòng của cha mẹ. Bên cạnh phòng nàng là căn phòng kích cỡ và kiểu dáng tương đồng, là phòng của em trai, năm trước thằng bé mới chuyển qua đó ở. vào trong viện, nhà giữa có ba gian, tất cả các phòng đều đặt những đồ gỗ được chế tác tinh xảo. Sân rất lớn, phía trước trồng rất nhiều cây cảnh, sân sau còn lớn hơn, diện tích chừng ba, bốn mẫu, đều là thiết kế cùng kiểu. Phía đông có hai phòng là phòng bếp, phía tây gồm kho lương thực và đặt cả chuồng gà, nhà vệ sinh dựng ở đằng sau viện. Thực ra ở thời đại này, phòng ốc sân vườn của nhà nào cũng đều xây rất lớn, riêng gì nhà họ như vậy.

      Lục lại trong đống kí ức của Vân Nương hiểu được gia cảnh của nhà họ ở Trần gia thôn này coi như là tốt. Ít nhất hai người con trai trong nhà sau khi kết hôn đều có được gian sinh hoạt riêng. Gia sản có tám mẫu ruộng nước, mười mẫu ruộng cạn, bảy mẫu đất rừng hoang. Thế giới này tương đồng với lịch sử Trái đất đương đại. Tuy rằng về những phương diễn như tập quán văn hóa hay nền văn minh nông nghiệp có khác biệt nhiều lắm, thậm chí còn có những điểm tương đồng rất lớn nhưng về lịch sử lại hoàn toàn khác biệt. tại nơi này là Đại Dung quốc, đương kim thánh thượng đăng cơ được bảy năm. Đất nước vừa trải qua chiến tranh, nay thiên hạ thái bình, có thể đoán được trong vòng mười hay mười lăm năm tới cục diện an ổn này vẫn bị thay đổi. Cũng may nơi gia đình sinh sống là địa phương cách xa biên giới, dù có xảy ra chiến loạn cũng ảnh hưởng đến khu vực này. Với hệ thống kênh rạch chằng chịt, sản vật phong phú dồi dào, chất lượng cuộc sống có thể là khá tốt. Nhưng ở đây năng suất lao động cao lắm. mẫu ruộng nước cũng chỉ thu hoạch được bốn sân thóc, ước tính khoảng gần hai tạ thóc. Tám mẫu ruộng nước sau khi mang nộp thuế cũng chỉ thu được mười hai lạng bạc. Ruộng cạn năng suất còn kém hơn, hàng năm gieo trồng được hai vụ, kết quả cũng chỉ đủ nuôi cả gia đình. Trong nhà có cha và trai, mỗi khi dưới trấn mở phiên chợ đều đem số nông cụ tự làm được xuống bán, như vậy mỗi năm có thể thu được mười tám lạng bạc, thu nhập đó so với những gia đình bình thường khác cũng kém là bao. Nhưng việc gả con lấy chồng rồi đón con dâu mới vào cửa, trong hai năm liền, số tiền tích cóp được của cả nhà cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

      Vân Nương lần nữa nhìn lại sân nhà, sửa sang lại đống kí ức thiếu sót hỗn độn, càng nhớ ra nhiều điều càng cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn được ông trời thương xót vì ít nhất đưa nàng vào ra đình đói khổ, là may mắn vô cùng.

      -Vân Nương, sao con lại ra đây đứng? Sáng sớm trời hãy còn lạnh lắm, mau vào phòng kẻo lại cảm bây giờ.

      Vương thị vừa từ trong phòng bếp ra nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con đứng ở trước cửa nhà chính. Nhìn chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh liền cau mày .

      -Nương, con khỏe hẳn rồi. Người xem, con tĩnh dưỡng trong phòng lâu lắm rồi, giờ mập ú hết lên rồi đây nè.

      Vân Nương nhìn Vương thị, cười .

      Bây giờ Vương thị mới nhìn kĩ. Quả qua mấy ngày tĩnh dưỡng, hai má Vân Nương trở nên hây hây phơi phới, bộ dạng kiều. giống với trước đây, là luôn luôn thẹn thùng cúi đầu. Lúc này trở nên phóng khoáng hơn nhiều, tư thế giống như nương trưởng thành. Nhưng nhìn lại người chỉ mặc bộ quần áo màu xanh tối, đôi giầy sờn đế, trông có chút cũ nát. Bà thầm nghĩ, con lớn rồi, cũng phải làm thêm hai bộ quần áo mới thôi. Bà muốn chờ ngày mai có phiên chợ xuống mua chút vải dệt, nghĩ như vậy liền hướng khoát tay:

      -, vào trong phòng .

      xong cũng nhìn Vân Nương nữa, xoay người vào phòng bếp. Trong lòng bà nỗi buồn phiền, con nhà bọn họ cũng là nương có tư sắc, thế nhưng biết mối lương duyên tốt đẹp giờ còn ở nơi nào…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :