1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Địa ngục cấm ái : I love my sister - Tử Thiên Băng ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ̣a ngục cấm ái : I love my sister

      Tác giả: Tử Thiên Băng

      Poster: MeOw

      Thể loại: đại, ngược, sủng, incest, H.

      Độ dài: 27 chương và 3 ngoại truyện​


      Giới thiệu

      trai mình, biết đó là luân lý bất dung.

      im lặng, đau khổ mình rồi từ bỏ.

      em mình, nhưng nhận ra sớm.

      Khi từ bỏ, điên cuồng muốn thuộc về mình.

      Sớm phai nhạt phần nào tình , sợ hãi.

      Dục vọng của , sợ hãi.

      đến biến thái, sợ hãi.

      rời xa , sợ hãi.

      Rốt cuộc, ràng buột đến bao giờ ?




      Tôi từng nghe người khác , loại người như tôi tính cách rất cực đoan. Trong bất kỳ trường hợp nào cũng có thể phát điên mà giết người, nhưng, ràng tôi rất bình tĩnh thậm chí tôi còn để tâm việc mà đáng lý khiến tôi đau chết sống lại.

      Chẳng hạn như, ấy cười cười với ta.


      Chương 1: trai, đừng khiến em đau lòng được ?

      Sáng sớm, như thường lệ tôi từ phòng mình ra xuống lầu ăn sáng, vừa bước ra hành lang thấy mở cửa phòng mình, căn phòng cách vách với phòng tôi.

      hai, buổi sáng tốt lành.” Tôi khống chế được vẻ mặt mình cách hoàn hảo để nó quá hớn hở, bình tĩnh .

      “Hửm ? Chủ nhật mà tiểu Hy nhà ta thức sớm, có mưa à ?” xong còn nhanh lại ban công cuối hành lang, ngó nghiêng nhìn qua lại.

      Tôi bật cười, “ rảnh quá nhỉ ? Báo cáo ‘phải làm trong hai ngày’ cần nộp nữa sao ? Tươi tỉnh thế này…”

      làm rồi.” Rời khỏi ban công, song song với tôi xuống phòng ăn, xoăn tay áo sơ mi trắng muốt lên đến khủy tay, “Còn em ? Bài văn năm nghìn chữ viết chưa đấy ?”

      Mặt tôi như chiếc lá héo.

      cười khúc khích vuốt vuốt đầu tôi.


      Phòng ăn, ba mẹ ở đó cả, ba như thường lệ lật lật giở giở xem tờ báo mới nhất mà sáng nay người đưa báo mới giao, đôi mắt mang vài nếp nhăn nhưng che giấu được ánh sáng vui vẻ. Mẹ lay hoay ra vào phòng bếp dọn thức ăn lên bàn, tôi kéo ghế ở cạnh dài của bàn ăn hình chữ nhật, ngồi vào.

      “Ba có gì vui ạ ?” Vừa ngướng cổ nhìn vào phòng bếp tôi vừa nháy mắt hỏi ba.

      “Ừ.” Ba cười cười đáp tiếng.

      “Ừ ? Gì thế ba ?” Rốt cuộc tôi cũng bị trí tò mò của mình lấn áp bèn kéo ghế ngồi sát bên ba.

      trai con…” Ba kéo dài, tôi nhịn được hỏi cao giọng, “ hai ?” rồi liếc nhìn ngồi kế bên chỗ lúc nãy tôi vừa ngồi, ánh nắng sáng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng mặt , mái tóc đen ngắn vừa phải tôn lên vẻ đẹp nam tính của hai. Phút chốc, tôi suýt lộ ra biểu cảm của mình.

      Bắt gặp ánh mắt của tối, hơi chớp đôi mi dài cong của mình, vươn tay xoa loạn mái tóc dài qua lưng của tôi.

      Tôi nổi cáu.

      “Lại đây.” vẫy vẫy tay, cười híp mắt, khuôn mặt như viết ‘lại đây bé cún của ’.

      “Em phải cún !” Tôi càng hậm hực thèm nhìn nữa, vòng tay ôm lấy ba làm nũng, hừ tiếng, “Con thèm biết nữa.”

      Nhưng có Chúa biết, tôi biết, trong lòng tôi muốn biết đến nhường nào.

      Tôi trai mình.

      Khi trai năm tuổi tôi ra đời, từ sống bên nhau, làm việc gì cũng phụ thuộc vào , khuôn mặt chúng tôi lại giống nhau đến mức nếu cách biệt tuổi tác kha khá chỉ sợ người khác nghĩ chúng tôi là em song sinh cùng trứng.

      Có lẽ người ta nghĩ chỉ do tôi quá quý và phụ thuộc thôi, làm gì có tình trong đây. Nhưng, cảm giác và thương rất khác, chỉ cần ai hẳn nhận sai được. Cảm giác nhớ nhung, quyến luyến cho dù chỉ tối ngủ, ở phòng cách vách tôi cũng nhớ đến tê tâm liệt phế. ai biết được mỗi sáng được nhìn thấy là hạnh phúc lớn lao cỡ nào đối với tôi.

      Ba bỏ tờ báo xuống, nhiệt tình ôm tôi lại, “Ai da… con cái lớn hết rồi. Tiểu Hy đeo bám trai nữa từ bao giờ thế ?”

      Tôi đỏ mặt vùi sâu vào lòng ba, “Con đeo bám hai bao giờ !”

      Lúc đó, tôi biết, ngồi đối diện mi nhíu sâu nhìn vòng tay của ba người tôi.

      “Được được, tiểu Hy có, ăn sáng nào.” Tiếng mẹ cười vang vào tai tôi, mặt tôi càng đỏ hơn.

      Bửa sáng của tôi có món BBQ nướng, ít táo đỏ gọt vỏ ăn tráng miệng và cốc sữa tươi nóng.

      Nhìn đến chỗ , ly cà phê đen !

      “Mẹ, con cũng muốn uống cà phê.” Tôi muốn mình có cùng sở thích với đến hết mức có thể.

      Mẹ còn chưa lên tiếng, “ được” như chém đinh chặt sắt.

      Tôi làm vẻ mặt như sắp chết tới nơi, “Tại sao ?”

      “Tại vì thích.” thản nhiên , đưa tay nhấc ly uống ngụm cà phê.

      “Chỉ vì thế ?” Tôi ngớ ra, mười bảy năm sống cùng bây giờ tôi mới biết có lúc vô lý vậy.

      “Chỉ vì thế.”

      Tôi chả buồn để tâm, đứng dậy định về phòng bếp. Đừng hỏi tại sao tôi lại chống đối ấy khi tôi , đơn giản là tôi cần làm thế để che giấu xúc cảm của mình khi thể khống chế được, nó giờ là thói quen rồi.

      ngước mắt nhìn tôi, khóe miệng cong cong, “Em dám rời khỏi phạm vi phòng ăn .” Tâm thần tôi lập tức báo động, đến đây là đủ rồi nếu tiếp tục thể nào cũng xong đời. Đành hậm hực ngồi xuống cắt miếng BBQ lớn nhét vào miệng, uống hơi hết cốc sữa rồi đứng lên chào ba mẹ.

      “Con nghẹn chứ ?” Mẹ lo lắng hỏi. Ba cũng đưa mắt nhìn đĩa thức ăn bị tôi xử trong ba mươi giây kia.

      ạ, con thay đồ đây, nửa giờ nữa con có hẹn họp lớp cũ với bạn.”

      “Ừm, con cẩn thận.” Mẹ chỉnh lại cho tôi mái tóc rối do bị “móng vuốt” làm loạn.


      Ba mươi phút sau, tôi chầm chậm bước xuống hai mươi tư bậc thang trắng muốt, bộ váy trắng tay dài tới gối bay bay, tôi giơ tay vén lại lọn tóc bay vào mắt mình.

      Chiếc váy này Nhã Niên bạn thân nhất tặng tôi đâu năm sáu tháng trước, lúc đó tôi cảm thấy nó trẻ con, bây giờ mặc vào thử ngờ lại hợp đến thế này.

      Tôi từng , hai rất đẹp, đẹp như vị thần Apollo của vầng thái dương, tất cả ánh nắng đều tập trung vào . Tôi là người ai cũng nhận nhầm là song sinh với , đương nhiên tôi thể nào xấu rồi. Nhiều lúc tôi còn ngẩn người nhìn mình trong gương hàng giờ, phải vì tự luyến đâu, là do nhìn bản thân trong gương tôi như được nhìn thấy .
      Khuôn mặt này tôi vô cùng nó nhưng lại hận nó kém. Nó là minh chứng quá ràng, tôi và em cùng cha cùng mẹ.

      Tình tôi dành cho là luân lý bất dung.

      Cho nên, tôi giấu mãi giấu mãi trong tim chỉ là tôi chắc nếu mai sau có người liệu mình có cầm dao đâm chết ta hay thôi.

      trớ trêu.

      Ra đến phòng khách, hai ngồi sô fa đọc quyển sách gì đấy. Tôi len lén ra sau nhìn, ‘Thập đại cực hình Mãn Thanh’ của Trung Quốc, lạy Chúa, sáng sớm lại đọc cái loại sách này. Tôi từng nhìn thấy nó trong thư viện trường, lật xem thử hai trang gai óc nổi lốm đốm, có cần chú tâm như tưởng tượng sao cho kỹ phong phú những cực hình đó vậy ?

      “Em đâu ?” Tôi còn chưa thoát khỏi suy nghĩ của mình giọng dịu nhưng trầm của làm tôi giật nảy.

      Tôi trả lời câu hỏi của , “ biết , trong lòng em như thiên sứ vậy, đừng sáng sớm trời trong xanh đọc thứ đó được , hình tượng của sụp đổ đây này.”

      cười cười, nhìn quyển sách tay chút bèn làm dấu để xuống bàn, kéo tôi ngồi xuống ghế, “ cảm thấy rất hay, quả thực nãy giờ suy nghĩ biết liệu mình có
      thể thực những cực hình đó nè.”

      Tôi nhìn với vẻ mặt kinh dị, “Thiên sứ ! Thiên thần ! trai hiền lành dịu dàng như thiên sứ của em lại những câu này, ôi…”

      bật cười.

      Tôi cũng cười theo, liếc chiếc đồng hồ quả lắc trong túi xách, tới giờ rồi.

      “Vậy, em định đâu ?” Chưa kịp dời mắt khỏi đồng hồ, câu hỏi kèm theo ánh mắt đánh giá rơi người tôi. Tôi cười, “Lúc nãy em rồi.”

      “Bao giờ về ?”

      “Em có phải trẻ con đâu. ra em cũng biết bao giờ kết thúc tiệc nữa.”

      “Ừm, hôm nay về sớm chút, giới thiệu em người.”

      Tim tôi đông đá. muốn giới thiệu người nào đó chắc chắn có liên quan đến ba sáng nay vui vẻ, mà để ba vui chỉ có nguyên nhân.

      “Ai… ạ ?” Nụ cười vẫn môi, tôi hỏi, “Người đó là lý do sáng nay ba vui thế sao ?”

      “Ừ. Bạn .” tới đây ôm tôi vào lòng, hôn chút lên trán, “Tiểu Hy của hôm nay đẹp.”

      Tôi cười gượng suốt từ phòng khách ra khỏi cổng, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng dừng trước mặt tôi, tài xế bước ra mở cửa mời vào, tôi ngước nhìn căn biệt thự trắng nơi có
      trong đó, những tưởng mình chết vì đau.

      Xa khắc cũng có thể khiến tôi nhớ điên cuồng, hôm nay vì thể tôi mới phải cắn răng xa , nhưng, xem ra tôi thể về nhà sớm để được gặp như dự định rồi.

      Tôi sợ mình giết kia.

      ấy vô tội, tôi là tội nhân.

      Chỉ là…

      hai, đừng khiến em đau lòng được ?

      Tả Nhật Thiên, đừng khiến em đau lòng được ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: hai, ta sao ?


      Ngồi trong quán bar BLOOD lớn nhất thành phố, tôi mỉm cười nhìn ba người trước mặt. là nhớ quá , những người bạn tuổi thơ thân thiết nhất của tôi.

      “Hy Hy, nhớ cậu quá . Cậu mặc chiếc váy này rồi à, đẹp chứ ? Đừng quên tớ học chuyên ngành thiết kế thời trang đó. Thế mà lúc đó cậu bảo hợp, thấy chưa ? Thấy chưa ?” Vừa gặp mặt, Nhã Niên liên hồi, tai tôi muốn thủng luôn rồi.

      “Vâng vâng, Nhã Niên tiểu thư tài hoa hơn người, mắt thẩm mỹ rất chuyên nghiệp…” Tôi còn chưa hết, người ngồi bên cạnh Nhã Niên – đối diện tôi phát ra những tia nhìn ‘đầy thiện cảm’ trừng trừng liếc tôi.

      “Ha ha… Tử Hoàng thiếu gia… tôi, tôi hình như có thiếu nợ cậu nha…” Tôi cười tươi , chỉ là tật lắp khi có lỗi bán đứng vẻ mặt cười cười bình tĩnh của tôi.

      “Ha ! Tả Nhật Hy ! Cậu được lắm ! Sáu năm trước dọn nhà cũng thèm báo tiếng, Niên Niên gặp lại cậu cậu cũng cấm ấy chỗ ở, rốt cuộc cậu có coi chúng tôi là bạn thế ?!” Tử Hoàng oán oán hận hận , đôi mắt như chủ nợ vẫn hề dời khỏi mặt tôi. Thân hình cậu ta bây giờ cao hơn rất nhiều, cũng cơ bắp hơn nữa, rất điển trai.

      Tôi cười càng tươi, lại lắc lắc đầu ra vẻ tiếc hận, “Cậu biết , trông cậu giờ y như ‘tiểu thụ’ đáng thương bị ‘công’ bỏ rơi.”

      “Tả Nhật Hy !”

      “Hơ hơ hơ…” Tôi xoay người nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, giọng rất ư là nịnh nọt,
      “Ngạo, cậu xem, giúp mình với !”

      Bạch Ngạo nhướn đôi mắt phượng nhìn tôi cái, xong liếc cũng chả thèm đưa tay với ly rượu đỏ nhấp từng ngụm.

      Tôi á khẩu.

      “Được rồi, bỏ qua cho Hy Hy . Hy Hy, kể chút cuộc sống sáu năm nay của cậu xem, năm tháng trước gặp cậu mà chẳng được bao nhiêu.” Vẫn là Nhã Niên tốt nhất, ra tay rất kịp thời. Chỉ là, đùa à, lần trước gặp tôi ràng kể lễ với tôi trong quán coffee suốt gần bốn tiếng đó nha.

      Tôi cảm kích nhìn Nhã Niên, quyết định chọc phá mái tóc hai tầng nhuộm hightlight màu xanh chuối trông như trái dưa hấu của nữa.

      “Cũng có gì, năm đó ba mình bị ông nội gọi lên đây tiếp nhận Tả thị, thế là ba mình phải ở thành phố này luôn. Cậu cũng biết tổng doanh của toàn bộ Tả thị đều đặt ở đây mà.”

      Tử Hoàng hừ, “Thế sao tiếng nào là hả ?”

      Tôi cười gượng, “Gấp quá, gấp quá mà…”

      Cứ thế , chúng tôi dạo quanh thành phố vòng, shopping, xem phim, uống nước ăn trưa, lại chơi, uống nước ăn chiều.

      Đến sáu giờ chiều.

      ngồi trong nhà hàng kiểu Nhật ăn sushi, điện thoại rung rung, bài ‘My love’ của Weslife vang lên. Tôi nhìn tên người gọi, miếng sushi cá ngừ sống ngon tuyệt trong miệng trở nên đắng chát.

      Tạm tắt nhạc chuông, tôi tiếp tục ăn.

      “Sao thế ? Ai gọi vậy ?” Nhã Niên liếc điện thoại của tôi, chậc lưỡi , “A, thời gian quả thần kỳ nha, Hy Hy mà cũng có lúc nhận điện thoại của Thiên !”

      Tôi ngán ngẩm nhìn nhìn Nhã Niên, ăn tiếp.

      Tử Hoàng đối diện cũng giật mình, khó hiểu nhìn tôi, tôi cũng trả lời.

      Điện thoại vẫn dai dẵng reo, tôi chán ghét cầm lên ấn nút nghe.

      “Vâng, hai.”

      “Em ở đâu ?” Giọng dịu dàng của truyền đến, tay tôi run run, tôi rất muốn gặp , rất muốn, rất muốn, rất muốn nhưng, thể !

      “Có chuyện gì ?” Tôi lạnh nhạt .

      “Bạn đến rồi, em về nhà .”

      Tôi nhắm chặt mắt, đè nén cảm giác muốn quẳng điện thoại xuống nền nhà.

      “Em chưa thể về, hôm khác .”

      “… Thế à, sao.”

      “Xin lỗi .” Tôi nhấn ‘ngắt cuộc gọi’ mạnh đến mức màn hình cảm ứng để lại dấu móng tay.

      “Mình… về đây.” Ổn định lại cảm xúc, tôi bỏ điện thoại vào tui xách, ngẩng đầu nhìn mọi người cười.

      Bạch Ngạo, Tử Hoàng, Nhã Niên nhìn tôi cái, gật đầu. Tôi liền nắm túi ra ngoài, tài xế riêng thấy tôi ra lập tức lấy xe. Tôi ngồi xe mạch đến trước cổng biệt thự, hạ kính nhìn vào nhà. Ánh sáng trong nhà rực rỡ, nhìn chút bãi đỗ xe, tôi thấy thấp thoáng bóng xe BMW màu trắng đỗ cạnh chiếc Ferrari đỏ của tôi.

      Lòng là đau.

      Bác tài xế xoay người nhìn tôi, biết nên đỗ ở trước cổng luôn hay vào gara. Tôi xin lỗi rồi xuống xe, khoát tay chỉ gara.

      Biệt thự của nhà tôi tuy rất rộng như lại có người làm nào cả, cứ ba ngày có mười người đến dọn dẹp và chỉnh sửa sân vườn, nên muốn vào chỉ có thể tự lấy chìa khóa riêng mở cổng. Tôi mở khóa vào khuôn viên biệt thự, trước cửa lớn biệt thự là đài phun nước có bức tượng tiểu thiên thần rất đáng , nối tới cổng vào là hai hàng cây cổ thụ khá lớn, ở giữa là đường .

      Tôi cứ chầm chậm rảo bước con đường trong khuôn viên, ở đây sáu năm tôi bây giờ mới để ý ra dạo thế này cũng hay chán, ít nhất, tâm tình tôi đỡ hơn ít.

      Tới bên cửa chính, tôi đứng bên vào cũng chẳng ra, tôi biết mọi người chắc hẳn ở phòng khách, hít hơi rảo bước vào. Phòng khách nằm ở bên trái sảnh chính, tôi đến cửa phòng khách do dự, nghiêng đầu nhìn vào trong.

      đó ngồi cùng ghế sô fa với hai đối diện với ba mẹ, khuôn mặt tươi cười, đôi mày lá liễu, cặp mắt to tròn rất có thần, rất đẹp. ấy mặc chiếc váy xanh lam, rất lễ phép và hiền thục, đó là đánh giá giờ của tôi.

      hai ngồi kế bên mặc quần tây áo sơ mi trắng, đầy nét cười và, như , trông cứ như vị thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp.

      Hai người đó rất xứng đôi.

      Tôi từng nghe người khác , loại người như tôi tính cách rất cực đoan. Trong bất kỳ trường hợp nào cũng có thể phát điên mà giết người, nhưng, ràng tôi rất bình tĩnh thậm chí tôi còn để tâm việc mà đáng lý khiến tôi đau chết sống lại.

      Chẳng hạn như, ấy cười cười với ta.

      Tôi đơn lên tầng , mở cửa vào phòng, quẳng chiếc túi xách lên bàn rồi nằm phịch xuống giường, giày cũng chẳng buồn cởi.

      Tại sao… tôi lại có cảm giác mãnh liệt như tưởng khi nhìn thấy hai người họ ?

      Chẳng phải trước đó tôi vô cùng đau khổ sao ?

      Hay là… tôi hề ấy, đó chỉ là tình thân ?

      thể nào, tôi chắc chắn mình ấy nhưng… có lẽ nhiều như nghĩ ?

      Nếu là tôi ấy nhiều như vậy, tốt quá.

      Miên man suy nghĩ, tôi chìm vào giấc ngủ.

      Trong mơ, tôi mơ thấy , vẫn cứ rạng rỡ như vậy, như thiên thần cứu rỗi linh hồn. Nhưng thiên thần đó lại là nguyên nhân của tội đồ loạn luân – là tôi đây. Tôi thấy chúng tôi trở về lúc , lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc tôi, chưa bao giờ để tôi chịu thiệt và biết từ bao giờ, tôi phát mình có cảm giác đặc biệt với .

      Tôi rất hoảng sợ, phải chăng tôi bị điên ? Cư nhiên chính trai ruột thịt của mình ? Luân lý làm sao có thể tha thứ cho tôi ?

      Thế là tôi kìm chế, tôi bắt buộc bản thân được nghĩ về nó nữa, lần đó, tôi tình cờ đọc bài viết. Những người loạn luân và đồng tính có bản tính chiếm hữu rất cao, họ chỉ cần người họ trong cuộc sống của mình, những người khác họ thậm chí có thể giết người nếu người đó ảnh hưởng đến tình của họ. Những người như vậy rất khó kìm chế được, tính tình họ càng ngày càng tiêu cực. Có trường hợp họ giết chính người mình nhất bởi vì --- sợ người đó rời xa mình. Chỉ là ‘sợ’ mà thôi, chứ chưa phải ‘’, tình của họ là bi kịch…

      Tôi sợ tới cực điểm, nếu mình cũng trở nên như vậy sao ? Liệu mình có giết ‘chị dâu’ của mình vì ghen và tính chiếm hữu ? được ! Tôi đánh chính bản thân mấy cái tát và cố gắng quên , chỉ cần quan tâm quên thôi.

      Nhưng , tình và nỗi nhớ nhung cứ ngày tăng lên, tôi điên rồi ! Điên rồi !

      Giật mình tỉnh dậy, tôi lau mồ hôi mặt, lúc này mới phát giày mình được cởi, bản thân nằm rất ngay ngắn giường, đắp chăn, đèn cũng tắt và bật đèn ngủ.

      Tôi nhìn sang bộ ghế sô fa Italy cạnh cửa sổ kính sát đất, quả nhiên có bóng người.
      thấy tôi ngồi dậy liền đứng lên đến bên giường ngồi xuống, “Gặp ác mộng à ?”

      Tôi nhìn chăm chú, trong bóng đêm, mắt tôi lại tốt vốn thể thấy được vẻ mặt nhưng tôi biết vui.

      Tôi trả lời, chỉ im lặng ngồi đó, xoay người rót cốc nước lọc, tôi chậm rãi tiếp nhận uống ngụm.

      Lát sau, đến khi mắt quen với bóng tối, tôi thấy được .

      hai, ta sao ?”

      Tả Nhật Thiên, ta sao ?

      Quả là bi kịch.

      Từ hôm đó, mua cả xiềng xích trói tay và chân tôi, đầu kia khóa vào giường, độ dài sợi đây là từ giường đến nhà vệ sinh, nếu ra cửa phòng tôi cách cánh cửa ba mét.

      Mỗi ngày mang thức ăn cho tôi, hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài, tôi ăn ép tôi ăn, tôi muốn tự tử biết mình làm gì với mẹ.

      Cả mẹ bây giờ ấy cũng chẳng cần, nhẫn tâm đem bà ra uy hiếp tôi.

      Đêm đến, hoan ái dây dưa với tôi. Có lẽ, quãng đời còn lại của tôi mãi ở căn phòng này.

      Tôi ngày sợ hãi , người tôi còn nữa, bây giờ chỉ còn con ác quỷ đội lốt trai, luôn miệng : “ em, tiểu Hy của , em là của , vĩnh viễn thuộc về .”


      Chương 3: hai, ai quan trọng hơn ?


      im lặng trả lời.

      Tôi quyết tâm muốn biết.

      Chúng tôi nhìn nhau dễ có nửa giờ, cuối cùng hơi xoay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ kính, “.”

      Tim tôi lập tức vỡ tan, đau quá ! Đau quá ! Tôi gập người đưa tay ôm ngực, vị trí nơi trái tim đau đến đòi mạng. Tôi trông thấy hoảng hốt, đưa tay định đỡ tôi, tôi gạt tay ra chỉ
      vào cửa, “ hai, làm ơn, để em mình, được ?”

      “Tiểu Hy… làm sao vậy ?” chịu ra, nhất quyết ôm lấy tôi, giọng gấp gáp.

      sao, ra mà !” Tôi giãy dụa khỏi vòng tay , nhắm chặt mắt để lệ tuôn ra, hét lên.

      ràng giật mình hiểu tại sao tôi cáu, đứng lên lo lắng nhìn lát cuối cùng cũng ra, ra đến cửa còn ngoái lại nhìn tôi.

      Tôi kìm chế cơn đau nơi ngực, nhanh đóng cửa khóa trong lại, tay ôm ngực tay ôm đầu
      dựa cửa ngồi phịch xuống, nước mắt thi nhau rơi ướt đẫm vạt áo.

      ta sao ? .

      Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi, tôi phải làm sao ? Làm sao bây giờ ? Tôi thể khống chế bản thân về phía giường túm lấy bất kỳ thứ gì quẳng nó vào tường. Gối, mền, ly cốc, khung hình, vật dụng bàn trang điểm… tất cả đều theo tiếng ‘choang’ vỡ tan dưới nền nhà.

      Tôi thở hồng hộc ngồi giữa đống kính vỡ, cầm mẫu kính của khung ảnh…

      Tôi… giết . Nếu như thế tôi bao giờ phải mất cả.

      Tôi đau khổ nữa, đúng thế, chỉ cần tôi giết .

      Cầm mảnh kính chầm chậm đến cửa, tay đặt vào núm xoay nhưng tôi bỗng nhiên thể nào mở được.

      Tôi sao có thể giết ? Đó là người tôi nhất mà.

      Tôi thà đau khổ, chỉ cần hạnh phúc.

      nơi nào đó trong tiềm thức tôi cứ hét ‘giết ta ’, câu đó lập lại mãi như đĩa CD bị lắp. Tôi cố gắng giữ lí trí cãi lại với nó rằng tôi , tôi hại .

      Tôi vứt mảnh kính xuống, chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài, mình ra đường phố. Tôi lang thang vô định mãi, biết mình bao lâu, cũng chẳng biết mình đâu.

      “Hy Hy ?” Tôi nghe ai đó gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, là Tử Hoàng.

      “Sao cậu ở đây, giày dép đâu, sao lại chân trần ?” Tử Hoàng lo lắng cởi chiếc áo khoát đen dày của mình khoát lên vai tôi, bỗng nhiên ấm áp, tôi nhào vào lòng Tử Hoàng khóc nhiều.


      Tôi biết mình làm sao đến được đây, chỉ thấy mình căn biệt thự cổ kính, Tử
      Hoàng nhè vỗ lưng tôi như dỗ trẻ, tôi ngẩn người rồi nín khóc.

      “Sao mình lại ở đây thế ? Đây là đâu ?” Tôi nhìn quanh rồi hỏi.

      Tử Hoàng nhiệt tình mấy trả lời tôi, đưa khăn giấy cho tôi rồi , “Tớ đưa cậu về, đây là nhà tớ.”

      Tôi nhận khăn giấy bỗng thấy nghi vấn, tại sao Tử Hoàng lại có nhà ở thành phố này, ràng cậu ấy học đại học ở thành phố cũ mà. Tử Hoàng như biết tôi định hỏi, : “Biệt thự của ba, ít khi ở.”

      “Ừm.”

      đến chuyện của cậu, sao cậu ra nông nổi này ?”

      Tôi lái sang chuyện khác, “Biệt thự này đậm chất cổ nhỉ, rất phong cách.”

      việc chính , đừng có chuyện khác.” Tử Hoàng nhíu mày vui .

      Tôi im lặng.

      “Vì Nhật Thiên sao ?” đến đây, Tử Hoàng ngập ngừng chút mới tiếp, “cậu vẫn ta à ?”

      Tôi kinh ngạc trợn to mắt nhìn Tử Hoàng.

      “Đừng có làm bộ dáng đó, chuyện này tớ biết lâu rồi. Có chuyện gì sao ?”

      Tôi nhìn chăm chú vào Tử Hoàng, ngờ người nhìn như vô tâm lại sâu sắc đến thế. Nghĩ
      đến tôi lại đau lòng, “ hai… người khác.”

      Tử Hoàng thở dài.

      “Đó là đương nhiên, cậu định suốt đời mình sao ? Quên nó .”

      Tôi lắc đầu, “Cậu tưởng dễ quên thế sao ?”, rồi tôi cười khổ.

      “Có cách.” Tử Hoàng bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi kỹ.

      Tôi còn chưa kịp phản ứng, câu tiếp theo của Tử Hoàng cứ như ngũ lôi oanh đỉnh giáng
      xuống đầu tôi. “Cậu hãy tớ.”

      Tôi nghiêng đầu nhìn nơi khác, “Mình chỉ hai thôi.”

      “Tớ đợi, cậu… đồng ý được ? “ Tử Hoàng mỉm cười, gương mặt điển trai dịu dàng khiến tôi ngây ra, bất giác tôi “được.”

      Đây có lẽ là con đường duy nhất để tôi có thể giải thoát khỏi đau khổ này.


      Tử Hoàng đưa tôi về nhà, xe vừa đến cổng tôi thấy có bóng người đứng ở cửa, là hai và ba mẹ.

      Thấy tôi xuống xe, mẹ lo lắng chạy đến ôm tôi, mắt ươn ướt, “Con sao vậy ? Sao lại đập vỡ đồ đạc như thế ? Ai khiến con khó chịu sao ?”

      Mắt tôi cũng hồng hồng, tôi ôm chặt lấy mẹ, “Xin lỗi, con xin lỗi. Con có gì đậu ạ.”

      Mẹ ôm tôi lát rồi dẫn tôi vào nhà, ba quan tâm nhìn tôi nhưng gì, hai cũng thế. Ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi lo lắng của mẹ, tôi lên phòng mình. Phòng tôi được dọn dẹp lại, đồ dùng cũng được thay mới, xem ra tôi vừa ra khỏi nhà hai trở lại nên phòng ốc mới được dọn xong nhanh thế này.

      Nằm phịch xuống giường, tôi đăm đăm nhìn chiếc đèn chùm màu vàng nhạt trần, lòng cứ nghĩ mãi về cầu của Tử Hoàng.

      Tôi cảm thấy mình làm như vậy tốt, từ hôm qua nhận thấy bản thân có thể sống dù thiếu đến mức điên dại như nghĩ. Vậy nếu tôi ai đó khác, như Tử Hoàng chẳng hạn, như thế tôi thoát khỏi bóng ma tội lỗi này, danh dự của nhà họ Tả cũng bị tổn hại.

      Phải biết, gia tộc danh giá bậc nhất đất nước như Tả thị lại có con loạn luân, biết tin tức đó chấn động thế nào.

      Tôi đứng dậy đến tủ đồ lấy quần áo, định tắm rồi ngủ.

      Vừa bước nửa chân vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng mở cửa bè đảo ra nhìn, hai đứng ngay cửa nhìn tôi. Tôi giật mình, nén buồn bình tĩnh , “ hai, chuyện gì ?”

      nghe tôi hỏi cũng trả lời, cứ như hồi tưởng việc gì đó, lát sau mới : “Người đưa em về là… Tử Hoàng ?”

      “Vâng.” Tôi gật đầu. Ra nãy giờ tìm kiếm ký ức về người bạn của tôi lúc còn ở thành phố cũ.

      “Nửa đêm em ra ngoài là đến nhà cậu ta ?”

      Tôi do dự lát, gật đầu.

      nhíu mi sâu, con ngươi xẹt qua thứ gì đó mà tôi , rất nhanh lại biến mất.

      “Được rồi, em nghỉ .”

      xong lập tức xoay người định ra ngoài.

      Bỗng dưng tôi rất muốn hỏi, nếu trả lời như ý tôi, tôi tiếp tục , nếu , tôi quên dù phải mất năm hay mười năm nữa.

      Và tôi làm .

      hai, ai quan trọng hơn ?”

      Tả Nhật Thiên, ai quan trọng hơn ?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: hai, em rất !


      “Ai với ai cơ ?” đứng lại, hề xoay đầu hỏi.

      “Em với ấy – bạn .”

      “Em hỏi điều rất khó trả lời đấy.” Rồi biến mất sau cánh cửa.

      Tôi nhìn bóng lưng của , lòng như có hàng ngàn con kiến câu xé. giọt nước mắt chảy lên má, tôi lấy tay quệch bừa rồi lao vào nhà vệ sinh.


      Sáng sớm, hôm nay là thứ hai, tôi phải đến trường. Bước ra khỏi cửa phòng tôi vẫn thấy như mọi ngày, tôi nhìn cũng chẳng thèm dù rất muốn được thấy , giữ vẻ mặt bình tĩnh từng bước xuống lầu.

      hề gì, vẫn giữ thói quen song song với tôi, tay hơi vươn định vuốt đầu tôi. Tôi né tránh, chạy xuống phòng ăn.

      hề để ý, trong mắt bùng cháy lên lửa giận.

      Vào phòng ăn, tôi ngồi bên cạnh ba, cười cười ôm ba làm nũng. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ ngoài vào, tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên xem, là ấy. ngờ, hai ấy đến mức đưa cả khóa cổng vào nhà dù chỉ mới ra mắt ba mẹ.

      Tôi thầm cười trong lòng, khống chế được suy nghĩ nếu bây giờ tôi cầm dao gọt trái cây đâm ta cảm giác thế nào nhỉ ? Chắc hẳn rất tuyệt .

      ta mặc váy trắng rất thanh nhã, đến chỗ tôi và ba lễ phép cúi người thưa.

      “Cháu chào bác trai.”

      Ba gật đầu cười, “Ngọc Liên, sáng sớm đến định học cùng với tiểu Thiên à ?”

      “Vâng ạ.” Trả lời ba xong, Ngọc Liên chuyển ánh mắt đến tôi, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc,
      “Em là Nhật Hy phải ? Đúng là rất giống Thiên nha, em đẹp quá. Chào em, chị là Ngọc Liên” ta đỏ mặt, “bạn trai em.”

      Tôi nắm chặt tay, khuôn mặt tươi cười, “Chào chị, chị quá khen em rồi. Chị ngồi .”

      Lý do Ngọc Liên ngạc nhiên tôi đương nhiên hiểu rất , bảy mười người phụ nữ gặp tôi đều có vẻ mặt đó, là do – tôi quá đẹp. Điều này là , tôi cũng phải tự cao gì, chính tôi còn phải tán thưởng bản thân mỗi khi nhìn vào gương mà, mặc dù đa phần là vì nó giống với hai đến tám phần.

      Ngọc Liên tao nhã ngồi xuống cạnh hai, tôi nhìn mà gai mắt, tự hỏi tại sao hôm qua mình có thể bình tĩnh nhìn cảnh hai người vui vẻ cười với nhau, hôm nay lại thể. Xem ra, cảm xúc của tôi quá thất thường rồi. Tôi phải cố gắng điều chỉnh nó lại nới được.

      Nhìn vào phòng bếp, tôi to: “Mẹ ơi, ‘chị dâu’ đến, thêm phần nữa nhé mẹ.”
      Tôi nghe thấy tiếng mẹ vui vẻ đáp lại, nhìn thấy đôi má Ngọc Liên đỏ lên vì ngại, tâm tình càng thêm tệ.

      ta hỏi tôi, “Em có… bạn trai chưa ?”

      Tôi suy nghĩ chút, Tử Hoàng cũng xem như bạn trai tôi chứ nhỉ, vậy là đáp “có rồi ạ.”
      Ba ngồi kế bên giật mình nhìn tôi, tờ báo rớt xuống đất, ba nghiêng người nhặt lên vẫn đăm đăm nhìn tôi.

      “Ồ, cậu ấy cùng trường với em hay ra trường rồi ?”

      Tôi thấy vấn đề này nhảm nhí, chuyện với ta làm tôi thấy khó chịu, nhìn hai, vẫn tỏ thái độ gì. Cố gắng trả lời, “ ấy học đại học ạ, bốn năm nữa tiếp quản nghiệp gia đình.”

      Tử Hoàng hơn tôi hai tuổi, theo lý tôi phải xưng em gọi với cậu ta nhưng tôi thích, hôm nay tôi gọi cậu ta là ‘’, Tử Hoàng, cậu lời rồi nhé.

      ta cười càng thêm tươi, “Hôm nào cho chị gặp nhé, để chị xem cậu ta có xứng đáng với em của Thiên ? Cậu ta tên gì vậy ?”

      xứng với tôi à ! Tôi suýt bật thốt lên, chuyện của tôi ta nhiều chuyện làm gì biết nhưng tôi vẫn phải diễn vai người em tốt, ngoan ngoãn , “ ấy tên Tử Hoàng.”

      Bên kia, tay hai siết chút, tôi chẳng hiểu tại sao nên mấy quan tâm.

      Ba lại lần nữa làm rơi tờ báo sáng, gương mặt lên vẻ ‘ ra tôi già rồi, con cũng có bạn trai cơ đấy, hơn nữa còn là thằng nhóc nhà họ Tử kia.’ Ba biết Tử Hoàng, sáu năm trước bốn người tôi, Nhã Niên, Tử Hoàng và Bạch Ngạo rất hay chung với nhau, lúc đó ba chưa tiếp nhận Tả thị nên khá nhàn rỗi, rất quan tâm đến tôi vì vậy biết Tử Hoàng là chuyện chẳng có gì lạ.

      Ngọc Liên ‘ồ’ tiếng: “ ra là Tử thiếu, vậy chị an tâm rồi, cậu ta tốt tính có tiếng mà.”

      Lúc này mẹ ra, bê đĩa thức ăn của ba và hai, tôi liền lộc cộc chạy vào bê phụ mẹ dọn thức ăn lên bàn.

      “Ra là con có bạn trai rồi cơ đấy, Tử Hoàng là đứa trẻ hôm trước đúng , hèn gì mẹ thấy quen đến vậy. “ Ăn xong mẹ cười sâu xa nhìn tôi . Tôi nhìn nhìn trần nhà gì.

      “Được rồi, học .” Mẹ đưa cặp xách cho tôi, vỗ vỗ đầu tôi rồi dọn dẹp.

      Tôi ôm cặp ra ngoài, tìm mọi cách để tránh hai và Ngọc Liên, nếu cứ thấy ta lượn lờ trước mặt tôi điên chết cũng chết vì bị xử bắn cho tội mưu sát.

      Ngồi trong chiếc Ferrari 458 đỏ của mình, nhìn thấy bóng xe Lamborghini của hai khuất sau ngã rẽ tôi mời phất tay bảo tài xế chạy . Tuy chiếc xe này là của tôi, nhưng tôi vẫn chưa đủ tuổi để chạy vì vậy ba mới tìm cho tôi tài xế riêng là bác Triết.


      Trường tôi là trường tư nổi tiếng, ở đó đều là công chúa hoàng tử được nâng tay theo học, trong mắt người khác tôi cũng là công chúa như vậy. Kế bên trường của tôi là đại học của hai, cũng là trường có tiếng thế giới, hai học ngành tài chính để sau này nhận thừa kế của ba điều hành Tả thị chứ ra tôi biết thích học y hơn.

      Tôi chán nãn ngồi trong lớp, đầu óc tôi bây giờ có lấy nửa chữ bài học nãy giờ thầy giảng, tôi cứ loáng thoáng nghe tiếng xì xầm với nội dung như ‘hai ngày trước Nhật Thiên và đàn chị Ngọc Liên quen nhau’, ‘họ xứng đôi ghê’, này này và nọ nọ, nó khiến tôi muốn phát rồ.

      Tôi xin phép thầy được lên phòng y tế, thân thể tôi vốn mảnh khảnh, da trắn nõn mà tôi lại ra vẻ như rất mệt vì thế thầy lập tức cho rằng tôi gầy và xanh xao do ốm nên đồng ý ngay.

      Vào phòng ý tế, bác sĩ có ở đó, may ghê. Tôi nằm xuống trong năm cái giường bệnh được treo màn trắng đục – màu điển hình trong bệnh viện ngăn cách tạo thành gian riêng. Tay gác lên trán và nhắm mắt.

      Hôm qua tôi còn cảm thấy mình hai nhiều như nghĩ, hôm nay tôi lại cảm thấy nếu xa ấy tôi chắc chắn sống nổi, chết tiệt, đáng ghét quá.

      Nằm lát thấy tâm trạng khá hơn, tôi định ra nghe thấy tiếng gì đó, phát ra từ trường đại học của hai. Phòng y tế nằm ở cuối hành lang tầng , sát vách với trường đại học, tôi đứng bên cửa sổ nhìn qua, thấy mồn tình cảnh góc sân bên kia.

      Tim tôi siết lại.

      Ngọc Liên, ta vòng tay ôm lấy cổ hai cười khẽ, hai cũng cười.

      Đôi môi ta dán vào môi , hơi mở đưa lưỡi vào miệng . ôm ta vào lòng và nhiệt
      tình đáp trả.

      Ghê tởm !

      Môi lưỡi dây dưa lát, miệng ta sưng đỏ, ta vẫn cười cười hôn lên cổ hai, dần dần hạ xuống. Cổ, ngực, hai tay lần mò mở từng nút áo sơ mi trắng của , hôn liếm.

      Tôi nắm chặt hai tay ép bản thân nhắm mắt lại, được nhìn nữa nhưng dường như dây thần kinh nào đó trong não hỏng rồi, mắt thể dời được.

      Ngọc Liên hành động như người lẳng lơ định mở thắt lưng hai, lúc đó hai bỗng nhiên ngăn ta lại, cười cười nhìn ta rồi lắc đầu.

      Ngọc Liên ‘hứ’ tiếng như làm nũng nhưng vẫn dừng lại.
      Ghê tởm ! Ghê tởm ! Ghê tởm ! Ghê tởm !

      Tôi tát bản thân cái, qua lớp kinh cửa sổ mờ mờ tôi vẫn thấy dấu ngón tay của mình. Bình tĩnh hơn chút, tôi xoay người đến tủ thuốc lấy tuýp tan sưng chậm rãi bôi lên mặt.

      Nếu để dấu tay thế này về nhà mẹ rất lo.


      Tan học, đứng trước cổng trường chờ tài xế, bỗng nhiên tôi thấy chiếc xe hiệu Audi màu bạc chầm chậm dừng trước mặt tôi. Kính xe hạ xuống, khuôn mặt điển trai của Tử Hoàng ra.

      Cậu ta mở cửa xe, bước ra ngoài làm thế xin mời.

      Tôi nặn ra nụ cười coi như tươi tắn lên xe, nhìn về phía đại học vẫn còn nửa giờ nữa mời tan.

      Trong lòng hạ quyết tâm, tôi quên , nữa.

      Cho dù.

      hai, em rất !

      Tả Nhật Thiên, em rất !



      Chương 5: hai, thôi !


      Tình trung hòa, nó phá hủy, hoặc nó cứu rỗi.

      Nó là sống, nếu nó là cái chết.

      Là vành nôi và cũng là quan tài.

      Là rung động trái tim ngân lên hai tiếng có – cùng lúc.

      (Trích ‘Những người khốn khổ’ – Victor Hugo.)

      Tôi rất thích câu này của Victor Hugo, bởi vì nó đúng, nó đúng đến tàn nhẫn.

      phá hủy, nó là cái chết, nó là quan tài, đối với tôi tình luôn là vế sau trong câu kia.

      Tôi đọc nó ở quyển nào đấy và nhớ đến bây giờ, lúc ngồi xe với Tử Hoàng bỗng dưng nhớ ra. Tử Hoàng đưa tôi đến căn biêt thự cổ hôm đó, hôm nay quan sát kỹ phong cách của nó rất giống những lâu đài hoàng gia của thế kỷ XVIII, đối với kiến trúc này, tôi có thích quá nhiều cũng quá ít. Thế là sau khi Tử Hoàng dặn dò người làm chuẩn bị bữa tối, cậu ta dẫn tôi tham quan chút.

      Căn biệt thự chỉ có hai tầng mà thôi, cũng lớn như nhà tôi nhưng vườn rộng hơn ít nhất hai lần. Toàn bộ vườn đều trồng thủy tiên xanh, cả gian màu lam dịu dàng bao lấy tâm hồn tôi.

      Có tổng cộng chín phòng, tầng năm, tầng hai bốn. Nội thất đều dùng đồ cổ khiến tôi
      khỏi đỏ mắt, suy nghĩ về bác Tử Minh – ba Tử Hoàng cũng thay đổi ít, theo hướng --- đốt tiền.

      À , là nghệ thuật chứ.

      Thế thôi, tôi cũng biết tả thế nào về căn biệt thự này, dạo chán tôi với Tử Hoàng ra vườn hoa thủy tiên xanh ăn tối.

      Lúc này tôi mới biết cậu ta cũng rất lãng mạn, ăn tối dưới nến cơ đấy.

      “Niên Niên và Ngạo biết hai chúng ta ăn lẻ thế này thể nào cũng làm ầm lên cho coi !” Tôi ngồi
      ghế cười .

      “Là Niên Niên, Ngạo chẳng bao giờ quá năm câu ngày đâu.” Tử Hoàng nâng ly Apple Brandy nhãn Remy Martin – loại rượu trái cây mà tôi rất thích. ngờ cậu ta vẫn còn nhớ sở thích của tôi, sáu năm trước tôi chỉ vô tình qua lần.

      Tôi cười cười, cũng nâng ly rồi uống ngụm.

      Chúng tôi cứ thế im lặng dùng bữa tối, biết tại sao trong suốt quá trình đó tôi thể nào nhìn thẳng vào mắt Tử Hoàng.

      Bỗng nhiên, cậu ta lên tiếng, “Cậu… em muốn buông bỏ Thiên chứ ?”

      Tôi cương cứng người, nghĩ đến hai, nụ cười của , tim tôi co rút chút nhưng nghĩ đến cảnh tượng dưới sân sáng nay, tương lai và ba mẹ, tôi siết chặt con dao trong tay lát rồi thả xuống bàn.

      “Mi… em muốn.” Tôi , đổi cách xưng hô.

      Mặt Tử Hoàng đỏ lên, trong mắt óng ánh niềm vui khó che giấu, cậu ta nắm lấy bàn tay tôi, hứa: “Em yên tâm, làm em buồn đâu.”

      Lần đầu tiên tôi thấy Tử Hoàng sến đến thế, nhất thời biết làm sao, hồi thần lại thấy vẻ mặt cậu ta hơi buồn, tôi buồn cười, “Ừm, em tin mà.”

      Tử Hoàng cười híp mắt, luống cuống đứng dậy ‘ lấy thêm rượu’, tôi biết cậu ấy muốn tôi bớt lúng túng dù sao bạn bè cả mười năm rồi bỗng nhiên đối mặt với nhau với tư cách người , ngại mới lạ.

      Tôi nhìn Tử Hoàng , bỗng dưng cậu ta hơi loạng choạng rồi bình thường lại ngay, tôi giật mình chạy theo cậu ấy. Tửu lượng Tử Hoàng rất cao, chỉ uống vài ngụm rượu trái cây làm sao có thể say được ?

      “Hoàng, sao vậy ?” Tôi đuổi kịp Tử Hoàng, nắm lấy cánh tay cậu, nhất thời trợn to mắt.

      Nóng, nóng như than nung vậy !

      Tôi tự trách bản thân, vừa nãy sao lại vô tâm đến thế, chạm vào cậu ấy mấy lần mà tâm hồn cứ đâu đâu, nóng thế này mà cũng biết, chẳng lẽ tôi mắc bệnh phong ? Thôi , lo cho Tử Hoàng trước.

      (Bệnh phong: Mình giải thích nhiều vì rất dài dòng, ở đây tới đặc điểm tổn thương hệ thần kinh của bệnh phong – khiến người bệnh mất cảm giác khi sờ, đau, nóng hoặc lạnh.)

      “Nóng đến thế này mà còn ra đây ? điên chứ ?” Tôi cáu gắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cậu ta, mắng.

      Tử Hoàng cười cười, “ sao, cảm chút thôi.”

      “Chút đây à ? Vào trong nhanh lên, em gọi bác sĩ.”

      cần…”

      “Im ngay !”


      Bác sĩ khám xong Tử Hoàng cũng thiếp , tôi ngồi bên giường chườm khăn nóng cho cậu ấy mà lòng đau râm ran.

      “Tử thiếu do nhiễm lạnh nên mới cảm, lại uống thuốc ngồi ngoài trời ban đêm khá lâu nên mới sốt cao thế này, nhưng tiểu thư yên tâm, bệnh thế này qua đêm hết.”

      Câu của bác sĩ cứ lẩn quẩn trong đầu, ra tối hôm đó khi tôi đập vỡ đồ chạy ra ngoài Tử
      Hoàng đưa áo khoát cho tôi, giữa đêm có chiếc taxi nào cậu ta cũng chạy xe nên mặc quần tây áo sơ mi phong phanh bế tôi về đây. Qua hôm nay lại vì tôi ngồi ngoài vườn mấy tiếng khiến bệnh trở nặng.

      Tôi nhìn Tử Hoàng, tay kẽ vuốt ve đôi má cậu ấy, trong lòng có gì đó trở nên mềm mại mà tôi hiểu.

      Rút điện thoại, dấu móng tay hôm nọ làm tôi nhíu mi, tôi mở khóa ấn số gọi mẹ.

      Qua hồi chuông thứ hai, mẹ bắt máy, “Tiểu Hy à, gần chín giờ rồi sao chưa về con, mẹ vừa định gọi con đây này.”

      “Mẹ, Tử Hoàng vì con mà bệnh, con muốn ở lại chăm sóc ấy.”

      “Sao cơ ? được, mẹ lo lắm.”

      Tôi nũng nịu , “Mẹ làm ơn , con chưa bao giờ qua đêm ở nơi khác, hôm nay con thấy bản thân rất có lỗi, mẹ cho con chuộc lỗi .”

      “Nhưng mà… nhà con trai…” Mẹ ngập ngừng, xem ra mẹ lung lay rồi.

      sao, mẹ cũng biết tính Tử Hoàng mà, mẹ…” Tôi ngân dài cuối.

      “… Được rồi, sáng nhớ về sớm còn học nữa đó.” Mẹ thõa thuận.

      “Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”

      Tắt máy, bỏ điện thoại vào túi, tôi thận trọng chăm sóc cho Tử Hoàng.

      Ngắm khuôn mặt ửng đỏ của Tử Hoàng, nhớ đến hai, tôi càng quyết tâm.


      Ở biệt thự nhà họ Tả.

      Tả Nhật Thiên từ lầu xuống, nãy giờ thấy bóng Tả Nhật Hy, vào phòng cũng thấy, nhìn đồng hồ -- mười giờ đêm.

      Nhíu mi sâu, Tả Nhật Thiên ra phòng khách thấy ba và mẹ đều ngồi ở đó, ông Tả viết bản kế hoạch sắp tới cho công ty, mắt dán vào màn hình laptop nên nhận ra
      Tả Nhật Thiên đến.

      Tả Nhật Thiên thấy ba chú tâm như vậy nên làm phiền, ngồi xuống bên cạnh mẹ pha trà cho ba, hỏi, “Mẹ, tiểu Hy đâu ?”

      Bà Tả pha xong tách trà, trả lời, “Nó ở nhà bạn qua đêm nay.”

      Trong lòng Tả Nhật Thiên nổi lên bão tố, giọng bất giác cao hơn mấy phần, “Sao có thể ?
      Mẹ sao lại để tiểu Hy qua đêm nhà người khác ?”

      Bà Tả nhìn con, biết Tả Nhật Thiên lo cho Tả Nhật Hy, cũng trách vô lễ, “Nó cậu ta vì nó mà bệnh, muốn chăm sóc cậu ta.”

      “Cậu ta ? Là con trai ?”

      “Tử Hoàng.” Mẹ xong, suy nghĩ lát lại tiếp, “Con yên tâm, thằng bé đó rất tốt, đáng tin.”

      “Cho dù như vậy nữa, sao tiểu Hy có thể ngủ ở nhà tên con trai chứ !?” gắt giọng.

      Bà Tả biết phải thế nào, ậm ừ nhìn Tả Nhật Thiên đứng lên ra cửa. xoay đầu hỏi, “Nhà cậu ta ở đâu ?”

      “Mẹ biế…” vừa đến đó bà Tả im lặng. Bởi vì, đứa con luôn ôn hòa của bà vừa gầm lên rồi như người thần kinh ổn định lao ra gara.


      Biệt thự Tử gia.

      Tôi gục gà bên mép giường Tử Hoàng, ‘My love’ vang lên làm tôi tỉnh dậy, màn hình chữ ‘ hai’, tôi do dự nhưng vẫn ấn ‘nhận’.

      Giọng vui, à , là tức giận của truyền đến, “Tiểu Hy, em ở đâu ?”

      Tôi cố gắng giữ giọng lạnh nhạt, “ cần biết.”

      “Đủ rồi ! ngay cho !”

      Tôi cắn răng, bỗng nhiên tay còn lại truyền đến cảm giác ấm áp, Tử Hoàng ngủ mơ nắm lấy tay tôi.

      cần biết.” Tôi lặp lại.

      !” Lần đầu hét lên như vậy, tôi sợ hãi bất giác siết tay Tử Hoàng.

      hai, thôi !”

      Tả Nhật Thiên, thôi !
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: hai, em người khác.


      Hét với sau đó tôi ngắt máy, tháo pin quẳng các bộ phận điện thoại bị gỡ lên bàn đầu giường, gục xuống mền.

      Tay tôi vẫn siết chặt tay Tử Hoàng, tôi cần hơi ấm, tôi cần hơi ấm để xoa dịu con tim. Hét lên với như vậy tôi biết nhất định rất buồn rất giận, nhưng so với tôi càng đau hơn.

      lặng thầm rất đau, người mà vẫn biết là thể càng tuyệt vọng gấp bội.

      Tôi Tử Hoàng, quên vì vậy đừng làm những hành động khiến tôi khó mà quên được, Tả Nhật Thiên, tôi xin !


      Nửa giờ sau, vẫn gục đầu tôi nghe thấy tiếng can ngăn của quản gia và người làm, còn có tiếng người giận dữ - sai, tiếng tôi bao giờ có thể nhận nhầm, giọng
      hai.

      “Ông à, ông được vào đâu !”

      “Im ngay ! Tiểu Hy em ra đây cho !”

      Tôi hoảng sợ, ngờ giận đến vậy, đứng dậy định ra ngoài nhưng được, Tử Hoàng nắm tay tôi rất chặt.

      “Tiểu Hy ! Tả Nhật Hy ! cho em mười giây, ra đừng trách ! !” gào
      lên, tôi càng gấp gáp, rút tay mãi nhưng vẫn được.

      “Hai !”

      “Ông, xin ông ra ngoài !” Tiếng người làm vang lên, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh họ ngăn cản , tôi biết, họ ngăn được lâu. Bình thường rất ôn hòa trông cứ như ẻo lã ra sức của ấy dù cả Tử Hoàng lẫn Bạch Ngạo – hai người khá lực lưỡng cũng sánh bằng.

      “Ba !”

      Tôi dùng hết sức rút tay ra, tay Tử Hoàng lại siết chặt hơn, chết tiệt, lúc này mà cậu ta lại giở chứng.

      “Bốn !” Tiếng đếm đều đều truyền vào tai tôi. Tôi nổi cáu, “Rốt ruộc ngủ vậy !?”

      Tử Hoàng có phản ứng, họa chăng là tay cậu ta nắm tay tôi chặt hơn, mém chút đem tay tôi bóp nát.

      “Năm !”

      “Ông, ông làm ơn…”

      “Sáu… ! Bảy… ! Tám… !”

      “Chín !”

      ‘Rầm !’ cánh cửa điêu khắc kiểu cổ bật tung ra, đứng trước cửa nhìn tôi.

      Chính xác là nhìn bàn tay bị nắm của tôi.

      …” Tôi biết phải gì, trong lòng lúc này ngoài hoảng loạn và sợ hãi ra chẳng còn gì nữa. Theo bản năng, tôi muốn lấy tay mình lại nhưng vẫn ăn thua, định mở miệng giải thích với nhưng… tại sao tôi phải giải thích, người nắm tay tôi là bạn trai tôi cơ mà ?

      mím môi yên lặng như có việc gì.

      Nhưng, mắt lúc này vô cùng đáng sợ, nhìn vào đó tôi bất giác hơi run. Tôi thể tin lại còn có biểu cảm thế này, lần đầu được thấy quả hiệu quả ‘chấn động’ tạo cho tôi .

      Chỉ là, lúc đó tôi biết, quãng thời gian sau của mình luôn phải đối mặt với biểu cảm này của . Mặt trái của ôn hòa !

      “Sao biết nơi này… ?” hỏi đến đó tôi dừng lại, cười tự giễu chính mình, “Phải rồi, danh bạ điện thoại của vẫn còn lưu số bác Tử Minh mà.”

      Nhóm người làm đuổi tới nơi, khó xử nhìn tôi và , tôi với họ rằng mình sao, bảo bọ tiếp tục làm việc của mình .

      Họ lui hết.

      “Em muốn qua đêm ở đây ?” Hồi lâu sau, hỏi, giọng có cảm xúc.

      “Đúng.”

      “Em về ngay cho !” rít lên.

      Tay tôi run run, chậm rãi nắm chặt thành quyền, cao giọng , “ hai ! có quyền gì cấm em trong khi mẹ cho phép ? Dường như em ở bên người em có liên quan gì đến hết !”

      Con ngươi khẽ co rút.

      Im lặng lát, nhiều bước lại tóm lấy cổ tay kéo tôi , bàn tay bị Tử Hoàng nắm khiến chúng tôi nhất thời lâm vào thế bế tắt.

      “Bỏ tay cậu ra.” hai ra lệnh.

      Tử Hoàng vẫn nhắm mắt.

      “Tôi biết cậu ngủ, bỏ ra !”

      Sau khi xong, quả Tử Hoàng từ từ ngồi dậy, qua đôi mắt tôi dám chắc cậu ta
      hề ngủ, thế mà dám lừa tôi suốt mấy tiếng.

      Được lắm, Tử Hoàng !

      mới nên buông ra, ‘ vợ’ à.” Tử Hoàng chậm rãi .

      “Buông !” hai nhíu mi, tôi nghĩ gì nhưng tôi vẫn muốn nghe lời , bản năng mất rồi, đành thở dài với Tử Hoàng, “ thả tay ra , sao đâu.”

      Trong phút chốc đó tôi thấy Tử Hoàng lên biểu cảm đau khổ nhưng rất nhanh biến mất, nếu đứng bên cạnh tôi cho đó là ảo giác.

      Tử Hoàng buông tay tôi ra, im lặng nhìn chúng tôi rời .

      hai kéo tôi đến bên chiếc Lamborghini của mình, mở cửa ý bảo tôi ngồi vào. Tôi chịu giằng tay ra.

      đứng yên nhìn tôi.

      đừng như thế được !” Tôi kìm chế nữa hét lên.

      “Lên xe !” vẫn lạnh nhạt.

      Tôi quay đầu bỏ chạy, bên tai truyền đến tiếng bước chân của , chưa đến năm giây tay tôi lại bị tóm gọn. Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn , “ có thôi ngay !? có nghĩ đến cảm giác của em ?!”

      biết điều gì khác ngoài việc đứa em của muốn qua đêm về nhà !”

      “Em mười bảy tuổi rồi, hai tháng nữa em mười tám đó !” tôi đẩy nhưng được,
      “Hơn nữa, chuyện này chẳng lớn lao gì cả, nổi giận vì cái gì vậy ?”

      Tôi cảm giác khựng người lát.

      Nhân cơ hội đó, tôi rụt tay xoay người chạy về phía trước, tại tôi cũng biết vì cái gì mình lại bỏ chạy nhưng tôi cần yên tĩnh, tôi cần ở mình ! đuổi theo phía sau, tôi lấy hết sức chạy, có thể là tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ.

      Màn rượt bắt của chúng tôi qua hai con lộ và khu phố, rốt cuộc tôi chạy nổi nữa. Quay người lại, đứng cách tôi khoảng mười mét, gió thổi khiến tôi bất giác ôm lấy tay
      mình.

      “Em thôi ươn bướng , về nhà rồi tính, nửa đêm ngoài trời rất lạnh.” tiến đến phía trước
      .

      Tôi lui về phía sau bước, lắc đầu liên tục, “, , biết gì cả !”

      “Sao… ?” nhíu mày, “Thôi nào, xin lỗi, về với được , tiểu Hy ngoan.”

      Tôi vẫn lắc đầu, vô thức lặp lặp lại, “, biết, chẳng biết gì cả !”

      hai khôi phục lại bộ dáng dịu dàng, chầm chậm lại gần tôi. Tôi còn lui nữa, miệng vẫn , “ biết… biết.” Tôi cảm thấy lúc này mình điên rồi.

      hai bắt được tôi, ôm tôi vào lòng, vuốt ve nhè đầu tôi, khẽ , “ biết gì nào ? Về thôi.”

      Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng, nước mắt thi nhau chảy xuống, tôi đẩy mạnh ra, bất ngờ nên loạn choạng lui về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn tôi.

      biết ! Em ! hề biết em !” Tôi nhắm mắt gào lên.

      hai sững sờ.

      Gió như ngừng thổi.

      “Đúng vậy, em trai ruột của mình, biến thái đúng ! nghe lầm đâu !” Tôi nở nụ cười .

      vẫn phản ứng.

      “Nhưng, yên tâm em thế nữa, vì vậy đừng quan tâm đến em nữa được ?” Tôi nhàn nhạt .

      hai, em người khác.”

      Tả Nhật Thiên, em người khác.


      Chương 7: Tiểu Hy, xin lỗi.


      Tôi và đứng đó như tượng gỗ biết bao lâu, gió lạnh vô tình thổi qua biết bao nhiêu lần.

      “Thiên… ? Nhật Hy nữa ? Là hai người sao ? Sao lại đứng đây ?” Bên tai vang lên tiếng , tôi dời tầm mắt nhìn về hướng đó.

      Ngọc Liên.

      Bỗng chốc tôi rất muốn cười to, ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ câu này quả sai. hai à, quả rất có duyên với ta, xuất rất đúng lúc. Tôi định thế nhưng thôi, ràng Ngọc Liên hề có tội gì cả, nên, ta có lý do gì phải chịu xúc phạm của tôi. Thế là tôi xoay người .

      Tôi nhanh chậm, cứ từ từ mà bước. Vẻ mặt Ngọc Liên lo lắng hết nhìn hai lại nhìn tôi, rốt cuộc chạy theo tôi, “Nhật Hy, em sao chứ ?” ta thấy vệt nước mắt má tôi liền hoảng sợ hỏi.

      Tôi cười cười dừng lại, “ sao đâu, chị lo cho hai .” xong lập tức tiếp.

      Loáng thoáng nghe thấy tiếng Ngọc Liên hỏi gì đó với hai nhưng trả lời.

      Tôi cũng chẳng muốn để tâm nữa.


      Sáng sớm về tới nhà, vì lúc tối gấp quá mang theo túi xách, điện thoại bị tháo pin để ở phòng Tử Hoàng, căn bản tôi thể về nhà vì có chìa khóa. ra tôi biết mẹ chờ cửa tôi suốt đêm, bởi vì mẹ rất ngoài những lúc đùa giỡn tôi luôn nghe lời hai, tối qua hai về nhà mình có tôi chắc chắn mẹ biết xảy ra chuyện.

      Nhưng tôi muốn về, muốn đối mặt với .

      Lang thang cả tối, mệt vào BLOOD uống nước, cũng may nơi đó quen thân với tôi nếu kẻ có tiền trong túi chắc chỉ có cách ngồi góc nào đó nghỉ mệt thôi.

      Quả nhiên cổng hề khóa, tôi vào, đến phòng ăn thấy mẹ.

      Mẹ bật dậy lao đến bên tôi, ôm tôi khóc, “Dạo gần đây xảy ra chuyện gì vậy ? cho mẹ biết được con ?”

      Tôi trả lời chỉ khóc lớn trong lòng mẹ.

      Khóc xong, tôi ngủ thiếp .


      Thức dậy tôi thấy mình nằm trong phòng mình, quần áo được thay, cửa mở, mẹ bê chén cháo tôm đến trước mặt tôi, để lên bàn chỗ bộ ghế sô fa cạnh cửa sổ sát đất.

      “Con thức rồi mau rửa mặt rồi ăn cháo.”

      Tôi ngoan ngoãn ngồi dậy vào nhà vệ sinh, lát sau ra ngoài ngồi xuống ghế sô fa. Cầm muỗng từng ngụm từng ngụm chậm rãi ăn hết cháo. Mẹ đợi tôi ăn xong đưa cốc nước trái cây, “Uống , mẹ gọi đến trường xin nghỉ học cho con rồi, phải lo.”

      Tôi cười, mẹ đúng là người tôi nhất, tôi thương mẹ nhiều.

      “Con có định gì với mẹ , con tối qua về rất khuya cũng chẳng năng gì cả.”

      Tôi lắc đầu, trong lòng thầm xin lỗi mẹ.

      Mẹ nhìn tôi lát, thở dài rồi dọn dẹp ly chén ra ngoài phòng.

      Suốt hôm đó tôi cứ ở lì trong phòng, chẳng làm gì cả mà chỉ nằm thôi.

      Hôm sau, tôi vẫn như bình thường ăn sáng rồi ra ngoài học, tôi và hai thậm chí hề nhìn nhau. Tôi biết khó mà chấp nhận được như vậy, em mình loạn luân !

      Huống chi, tôi bảo đừng quan tâm tôi nữa, được thế này dù lòng đau nhưng như thế qua thời gian hẳn tôi người bình thường, còn là tội đồ nữa.


      Ngoài cổng xuất bóng dáng chiếc xe bạc, tôi thấy rất quen, đến khi nhìn huy hiệu bốn vòng tròn của nó hoàn toàn biết nó là của ai rồi.

      Audi Q5 – chiếc xe quen thuộc của Tử Hoàng.

      lại gần xe tôi vẫn chưa thấy Tử Hoàng mở cửa, cảm thấy kỳ quái bèn đến cửa sổ nhìn vào, cũng rất may cậu ta đóng kín hoàn toàn. Kết quả, Tử Hoàng gáy o o bên trong xe, đầu nghiêng dựa qua bên trông rất đáng . Tôi kìm lòng đậu cười ra tiếng.

      Tử Hoàng giật mình, ngơ ngáo nhìn tôi lát cuối cùng cũng tỉnh, mở cửa cho tôi vào.

      đợi đây từ bao giờ ?”

      “Hai tiếng trước.” Hai tiếng trước, thế tức là năm giờ sáng, đúng là rảnh hết sức.

      có sao thế ? Năm giờ lại đây định hóng gió bắc ngắm bình minh à ?”

      “Đúng vậy đó.” Tử Hoàng cười, xe bắt đầu chầm chậm lăng bánh. Lúc đó, tôi trông thấy hai nhìn về hướng này, vẻ mặt biểu gì.

      Tôi cắn môi nhìn sang Tử Hoàng, “ phải học sao ? Sao lại ở mãi thành phố này vậy ?” Chuyện tối hôm kia dường như hề xảy ra, tôi Tử Hoàng cũng nhắc.

      “Em muốn à ?” Tử Hoàng nghiêng đầu cười tươi chỉ là ánh mắt có vài tia bi thương khó giấu.

      Tôi im lặng.

      “Trường thi rồi, được nghỉ tuần. Em hẳn cũng sắp thi đúng ?” Bỗng nhiên Tử Hoàng mở miệng , phá tan bầu khí có chút ngượng ngùng này.

      Tôi gật đầu. Vô tình nhìn sang kính chiếu hậu, bóng xe hai ràng in đó.

      Nhắm tịt mắt, tôi gì nữa.


      Đến cổng trường, tôi xuống xe, vừa định vào trường má truyền đến cảm giác mềm mềm ấm áp, tôi giật mình xoay đầu nhìn. Tử Hoàng ngồi trong xe nửa người nghiêng ra ngoài, hai ngón tay đặt môi cười ma mãnh.

      Tôi xấu hổ giơ chân đạp cậu ta cái, Tử Hoàng huýt sáo mấy tiếng lập tức nổ máy chạy ,
      tôi nhìn theo mà lòng tức ách.

      Cậu ta thế mà dám chiếm tiện nghi của tôi.

      Phải rồi, tôi quên bảo cậu ta trả túi xách và điện thoại nữa.

      Bước chậm rãi vào trường, tôi thấy bên trường đại học cũng vừa xuống xe, tôi ép bản thân đừng chú ý đến nữa, cứng rắn dời tầm mắt khỏi , tôi chạy nhanh .


      Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn, đến nay hơn hai tháng. Tôi qua tuổi mười tám, mọi thứ đều rất bình yên. Tử Hoàng ngày nào cũng đến đón tôi học, mọi chuyện luôn chìu theo ý tôi khiến tôi rất cảm động, nơi nào đó trong tim tôi chậm rãi nảy sinh tình với cậu ta.

      Chỉ là, so với tình tôi dành cho hai, nó quá bé.

      Quãng thời gian này tôi và vẫn hề với nhau câu nào, mẹ và ba ràng rất lo, cứ hỏi mãi nhưng đương nhiên, ai trong chúng tôi cho họ câu trả lời.

      Hai ngày sau sinh nhật của tôi, bánh răng số mệnh bắt đầu chuyển động nấc đầu tiên.

      Chiều tà, xuống xe Tử Hoàng tôi vào nhà thẳng lên lầu. Muốn đến phòng tôi buộc phải qua phòng của hai, tôi lấy vẻ mặt bình tĩnh qua như bao ngày. Vừa qua khỏi cửa phòng , tôi buộc phải trở lại.

      Cửa hề khóa, tôi khẽ đẩy chút, cảnh tượng này khá giống ngày hôm đó. Nhưng cấp độ cao hơn.

      Qua kẽ hở, hai bóng người nằm giường làm việc mà ai cũng biết khi trai đơn chiếc trong phòng. Tiếng rên rĩ khe khẽ và tiếng dở dốc vang lên. Tâm thần tôi tràn ngập màu đỏ.

      Tôi khụy người quỳ xuống nền gạch, kìm nén cảm giác ghê tởm buồn nôn do khí hoan ái tác động, đèn nén cảm giác ghen tị muốn giết người, giết chết Ngọc Liên ! Tôi nắm chặt chiếc móc khóa điện thoại Tử Hoàng mới tặng, cố suy nghĩ về cậu ấy.

      Khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt, dịu dàng của Tử Hoàng… đứng dậy, tôi dựa tường về phòng.


      Buổi tối, tài nào ngủ được tôi cứ lăn qua lăn lại, nhắm mắt trùm mền ép bản thân quên cảnh tượng lúc chiều. Bất chợt, ‘cạch’ tiếng cửa mở vang vào tai, tôi cứ nghĩ là mẹ lo lắng vào sửa chăn cho mình, chuyện này cũng rất bình thường nên tôi phản ứng, nhắm mắt nằm yên.

      Chỉ là, sau khi người đó ngồi xuống bên mép giường, đệm bị lún sâu hơn rất nhiều, phải mẹ !

      Tôi xoay người mở mắt định ngồi dậy nhưng vừa dùng sức thân thể bị đẩy trở lại. Chưa kịp phản ứng, đôi tay người đó đặt lên cổ, dùng sức --- siết !

      Hai lá phổi dần mất hết khí, cảm giác tắt nghẽn truyền đến, tôi giãy dụa điên cuồng nhưng đẩy đôi tay đó ra được. Tôi cố gắng dùng cặp mắt tốt của mình nhìn người trước mắt, là hai.

      hai…” Khó nhọc ngắt quãng, nước mắt tôi chảy ra.

      hai trả lời, tay siết chặt hơn, lúc tưởng mình chết bỗng buông tay ra, tay phải bắt lấy hai cổ tay tôi kéo lên đầu, tay còn lại cởi áo tôi ra.

      hai ! làm gì vậy !? …” Tất cả lời còn lại đều bị chặn trong miệng, đưa lưỡi mút
      chiếc lưỡi lẫn trốn của tôi, hôn mãnh liệt. Dần hôn xuống cổ, xương quai xanh.

      “An… ! Mẹ !... Ba… mẹ ơ… !” Nước mắt chảy nhiều, tôi có thể cho hai cơ thể mình nhưng phải theo cách này, càng phải lúc này, cảnh tượng buổi chiều tôi vẫn chưa quên !

      Hét lên vài tiếng lại hôn lên môi tôi, lần này phải là mãnh liệt nữa mà giống trừng phạt hơn. Miệng chảy ra dòng máu tươi, lưỡi và môi đều bị cắn rách. Tôi hoảng sợ tột đột, giãy dụa kết quả đành buông xuôi, mặc muốn làm gì làm !

      Tay trái nắm lấy bên ngực tôi xoa nắn liên hồi, đột nhiên thả tôi ra, hai tay ôm lấy đầu mình, miệng lẩm nhẩm gì đó mà tôi nghe . Duy câu tôi nghe rất , xong liền xuống giường ra ngoài.



      “Tiểu Hy, xin lỗi.”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 8: Tiểu Hy, em.



      Ba ngày sau, tôi tiếp nhận tin tức động trời.

      hai xin ba du học và được đồng ý.


      Sân bay vẫn như lần đầu tiên tôi đến lúc năm tuổi, khi đó là đón ông nội từ về. Bây giờ, là tiễn hai sang Luân Đôn – học.

      Ngày đó mưa rơi lất phất, khí ẩm ướt mát lạnh, tôi quấn mình trong chiếc áo lạnh dày cộp và khăn choàng cổ im lặng gì.

      Đứng bên nhìn ba dặn dò hai, tim tôi cứ ỉ kêu như chảy máu. Sau tối ba ngày trước, luôn cố gắng tránh né tôi, ba ngày qua tôi gặp chưa được bốn lần dù sống
      cùng nhà, phòng cách vách.

      Tôi rất nhớ , rất nhớ nhưng quyết định của tôi cũng hiểu phần nào. muốn mình và tôi bình tâm lại, tất cả chuyện quá khứ dù xảy ra cái gì sau khi sang Luân Đôn đều chấm dứt.

      đứng cách tôi chưa đến ba mét, cười cười ôm lấy mẹ và ba, sau đó bỗng nhiên chủ động gọi tôi sau hơn hai tháng nay, “Tiểu Hy, lại đây.”

      Tôi trấn an bản thân, chuyện làm với tôi vẫn còn ám ảnh đến bây giờ. Lúc này, tuy rất muốn nhào vào lòng nhưng thân thể tôi vẫn lại phía cách rất chậm chạp. Và, cho dù chậm thế nào cũng đến đích, vừa bước đến trước mặt giang tay ôm tôi vào lòng.

      Rất chặt.

      Tôi ngừng thở, ép mình làm như có chuyện gì cả. Vui buồn hỗn độn trong lòng lúc này tuyệt được để lộ ra. Bên tai nghe tiếng khẽ của , rất trầm và buồn.

      “Tiểu Hy, xin lỗi.” Vòng tay siết chặt hơn.

      Tôi cười gượng hai tiếng, “ có gì đâu mà.”

      xin lỗi.” dường như nghe tôi , lặp lại lời xin lỗi.

      “Em bảo sao mà.” Tôi lắc đầu cười tươi, mong đừng để tâm nữa.

      bỗng nhiên nới khoảng cách ra chút, tay giữ đầu tôi khiến tôi phải nhìn thẳng vào mắt . Ánh mắt hai… tôi biết gọi thế nào, sâu xa, thâm trầm, và có chút gì đó tôi thể nào đoán được.

      Khóe môi nở ra độ cong vừa phải, , “ xin lỗi, nhưng phải vì tối ba ngày trước.”

      xong đặt nụ hôn lên trán tôi rồi chào ba mẹ, kéo vali .

      Tôi chết trân ở đó.

      phải vì việc ấy ? Thế vì việc gì ?

      Lục tung ký ức trong đầu tôi cũng hề tìm thấy ký ức nào cho thấy từng có lỗi với tôi.

      Nghĩ mãi cũng chẳng ra, lát sau tôi quên bén nó .


      Đứng ở ban công cuối hành lang, gió thổi nhè , tôi nhìn bầu trời xa xăm kia.
      Hôm nay là ngày thứ bảy sang Luân Đôn.

      Bảy ngày này tôi luôn nghĩ đến , dù cho Tử Hoàng đối xử tốt với tôi thế nào tôi vẫn thể ngừng nhớ . Hằng ngày chỉ việc học, chơi với Tử Hoàng, ngắm bầu trời đến ngẩn người. ra, cuộc sống của tôi khi thiếu vắng nhàm chán đến vậy.

      Hôm nay là ngày thứ ba mươi hai sang Luân Đôn.

      Tôi vẫn làm những việc hằng ngày vẫn làm. Tâm trí tôi bớt tia suy nghĩ về .

      Hôm nay là ngày thứ năm mươi bảy sang Luân Đôn.

      Tôi nhớ Tử Hoàng nhiều hơn ít. Cuộc sống dần có sắc màu như khi có hai.

      Hôm nay là ngày thứ trăm mười chín sang Luân Đôn.

      Tôi nghe Ngọc Liên cũng sang bên đó học với hai, tâm tình vốn an tĩnh của tôi bỗng nổi bảo, tôi ghen tị với ta. tháng sau đó tôi lại suy nghĩ về .

      Hôm nay là ngày thứ ba trăm tám mươi tám sang Luân Đôn.

      Tôi ngày càng Tử Hoàng hơn. Nhưng vẫn chưa bằng phần tư tình của tôi cho hai.

      Hôm nay là ngày thứ bảy trăm bảy mươi ba sang Luân Đôn.

      Địa vị Tử Hoàng trong lòng tôi gần bằng nửa của .

      Hôm nay là ngày thứ nghìn trăm mười sang Luân Đôn.

      Ba bảo hai sắp về. Tôi cười nhạt, trong lòng ngoại trừ niềm vui khi người thân xa về, còn cảm giác gì nữa.


      ngày nọ, Tử Hoàng đưa tôi về đến cổng nhà, tôi vui vẻ vào trong, hôm nay Tử Hoàng chính thức ra mắt ba mẹ, xin được đính hôn với tôi. Bước lên bậc thang trắng đầu tiên, tự nhiên tôi cảm thấy khí hôm nay thế nào ấy, im ắng – , ngày nào nhà chẳng im ắng, là loại cảm giác gì đấy rất khó .

      Tôi lên tới cửa phòng, vừa chạm vào núm cửa nó xoay rồi ‘cạch’ tiếng mở ra.
      Khuôn mặt hai ra trước mặt tôi.

      Đôi mắt hữu thần sắc xảo, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cong cong rực rỡ như thần mặt trời
      Apollo. cao hơn ít, tôi chỉ đứng tới vai .

      “Tiểu Hy, về rồi.” cười tươi ôm lấy tôi trong khi tôi vẫn còn ngạc nhiên.

      Thấy tôi hồi lâu chưa trả lời, thả tay ra nhìn tôi, tôi nở nụ cười từ đáy lòng nhiệt tình vòng cổ hôn cái, “Mừng hai trở về.”

      ra, chớp mắt ba năm rồi.

      Tôi phát mình vẫn còn , nhưng, nó còn mãnh liệt như năm xưa nữa.


      Tối nay mẹ làm rất nhiều thức ăn, còn đặt chiếc bánh kem rất lớn để chúc mừng hai.
      Nghe ấy lấy bằng thạc sĩ, hai bằng tiến sĩ ngành gì đó mà tôi lắm. Nhưng trong ba năm có thể đạt được thành tích như vậy, tôi khỏi tự hào về , hai của tôi mà.

      Ba mẹ, tôi và cùng mang nụ cười môi, nâng ly chúc mừng. Tôi ngồi uống ly Apple Brandy mà mẹ vừa rót, điện thoại trong túi vang lên, giai điệu ‘My love’ quen thuộc hề thay đổi.

      “Tử Hoàng.” Tôi cười khúc khích bắt máy.

      “Cặp nhẫn đặt bên Italy có rồi, đường sang nhà em.” Tử Hoàng vừa ngâm nga vừa .

      “Vậy sao ? hai em hôm nay mới về, vừa hay đủ mọi người trong nhà hết. nhanh lên.”

      Tôi vừa vừa uống rượu, mắt bất giác liếc về hướng , thấy có biểu gì lạ tôi bỗng cảm thấy có gì đó nhoi nhói trong tim.

      “… Ừm, mười phút, cho mười phút.” Tử Hoàng im lặng lúc mới .

      cẩn thận.” Ngắt cuộc gọi, mẹ đưa đĩa thịt nướng cho tôi, cười hỏi, “Tử Hoàng sao ?
      Nó sắp đến à ?”

      Tôi ngại ngùng đáp, “Vâng… à… ừm, hôm nay ấy đến để…” chưa hết ba tiếp lời, “cầu hôn đúng ? Hai con chậm chạp quá, ba năm rồi mới đến bước này.”

      Tôi đỏ mặt.

      hai bỗng nhiên lên tiếng, “Em muốn kết hôn với cậu ta à ?”

      Biểu cảm của tôi khi nghe hỏi nhất thời cương cứng nhưng rất nhanh tôi lấy lại vẻ bình tĩnh, cười , “Vâng.”

      Tôi thấy phản đối, có chút thất vọng… khoan ! Tại sao lại thất vọng ? ấy là mình, Tử Hoàng là người . Vai vế được phân từ hơn năm nay rồi cơ mà.

      Tôi thầm mắng mình tiếng.

      đột ngột kéo tôi ra vườn. Tôi còn chưa hiểu gì bản thân bị ép vào tường, nhìn thân hình bao lấy mình, tôi hết cười nổi.

      hai, có ý gì ?” Tôi nhìn .

      hai lắc đầu, kề sát môi vào tai tôi, từng chữ từng chữ phun ra.

      “Tiểu Hy, em."


      Chương 9: Tiểu Hy, em thoát được sao ?


      Tôi trong lòng mình giờ nghĩ gì nữa, mọi thứ sau khi nghe câu của trở nên rối như tơ vò. giờ tôi chỉ biết điều, đó là, bản thân cảm thấy hạnh phúc vì năm chữ vừa .

      Tôi cắn chặt môi đến khi cảm thấy vị mặn mới thôi, cố làm mặt lạnh , “Đùa kiểu này vui đâu hai.”

      Vành tai bỗng nhiên bị kích thích, miệng ngậm lấy tai tôi, nhếch môi cười khẽ, “Em thấy đùa sao ? em, em cũng mà, đúng ?”

      Tôi nghiến răng, hai tay giơ lên định đẩy ra nhưng vừa chạm vào lớp áo sơ mi trắng của tay bị bắt lại, môi rời khỏi tai tôi, ra lệnh, “Chia tay với cậu ta .”

      Tôi nghe mà lòng khiếp sợ, từ bao giờ trở nên thế này ?

      “Lát nữa ấy đến cầu hôn em. Lúc nãy nghe thấy à.” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ngươi hắc sắc thâm trầm kia, mặc kệ trái tim run rẩy, lạnh nhạt .

      nghe thấy.” hai vừa hơi buông lỏng tay ra, tôi lập tức đẩy bỏ chạy vào nhà, chỉ cần có ba mẹ hai chắc chắn dám làm gì quá phận. Hơn nữa, tôi cần bình tĩnh . Sau lưng truyền đến tiếng cười kèm theo câu , rất , tôi suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

      “Tiểu Hy, biết em vẫn . Còn nhớ ba năm trước xin lỗi em ba lần ? lần cho cái đêm ba ngày trước khi , lần là dùng cho lần này…”


      Tôi chạy mạch về phòng ăn, thấy ba mẹ khó hiểu nhìn mình, tôi chỉ đành cười xòa kéo ghế sang ngồi giữa ba và mẹ. Ra vẻ bình thường tiếp tục dùng bữa.

      lát sau, có biểu tình gì trở lại, ngồi vào ghế.

      Tay tôi khẽ run.

      Chưa nhai hết mẫu thịt nướng mẹ mới cắt cho, tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngoài cửa. Tử Hoàng mang nụ cười môi chậm rãi vào, năm trước tôi đưa cậu ấy khóa cổng, dù sao quan hệ chúng tôi được xác định tôi muốn lần nào cậu ghé qua cũng phải gọi điện hay nhấn chuông kêu cửa.

      Tử Hoàng hôm nay mặc áo sơ mi xanh dương nhạt, mái tóc cắt gọn gàng nhưng quá ngắn, mũi cao mắt phượng, tốt ! Người của tôi phải thế này chứ. Bất giác sống lưng hơi run, tôi rụt rè đưa mắt nhìn hai phía đối diện, tâm khống chế được hơi nhói chút.

      “Bác trai, bác khỏe.” Tử Hoàng nâng hai hộp gấm gì đó lên bàn, tôi tò mò đưa tay mở ra, vừa he hé thấy được bên trong ba ‘hừ’ tiếng làm tôi giật mình.

      Là nhân sâm ! Hơn nữa nhìn sơ qua dù phải người trong nghề cũng biết là cực phẩm khó tìm nha ! Tôi từng thấy bộ sưu tập mấy thứ linh tinh của bác Tử Minh, trong đó có ba củ nhân sâm đạt phẩm cấp thế này, còn nghe bác ấy thế giới giờ chỉ có bốn củ, ông may mắn có được tận ba. xong bác Tử Mình còn cười kiêu ngạo, tôi lắc đầu thở dài.

      Xem ra, có ít nhất củ ở đây là ‘đồ quý như mạng’ của bác Tử Minh, Tử Hoàng, cậu dám chơi , vì lấy lòng ba mẹ tương lai mà dám đắc tội với lão nhân gia nhà mình.

      Nghĩ đến đây, mặt tôi bất giác đỏ ửng. Cái gì mà ‘ba mẹ vợ’ chứ, đáng chết mà !

      Ba mẹ cười rất tươi, cũng nhận quà, ba đứng lên vỗ vỗ vai Tử Hoàng, “Tử Hoàng, thằng nhóc này, đến cầ…” tôi nhéo ba cái, ba ‘đau’ tiếng chỉnh lại lời , “đến chơi mà quà
      cáp gì chứ !”

      Mẹ gật đầu.

      “Hôm nào bảo với Tử Minh đến đây tán gẫu với bác, cũng lâu rồi gặp chú ấy huống chi chúng ta sắp thành thông g…” Tôi lại nhéo ba cái nữa.

      Ba im bặt.

      Tử Hoàng nhịn cười thưa vâng rồi xoay sang chào hai, “ Thiên, ba năm gặp.”

      “Cậu khỏe.” hai đứng lên bắt tay với Tử Hoàng, cười dịu dàng.

      Phút chốc, như trở lại là người trai ôn hòa ngày trước của tôi, phải người có đôi
      mắt thâm trầm như bây giờ. Tôi ngây người.

      Dưới ánh nhìn của tôi, khí nhất thời hơi xấu hổ, ba ho khan tiếng, “Tiểu Hy xưa giờ rất thích bám hai nó, cháu thông cảm. Tử Hoàng, ăn cơm thôi.”

      hai đưa mắt nhìn tôi.

      Tôi bối rối, ràng mình Tử Hoàng cơ mà. hai chỉ là phút nông nổi. Đúng thế, cho dù bây giờ có cảm giác chỉ là nông nổi thôi, nông nổi, nông nổi… Tôi tự thôi miên chính mình.

      Mẹ ‘ngồi cháu’ tiếng rồi vào phòng bếp lấy thêm bộ bát đũa.

      Tử Hoàng lễ phép nhấc cái ghế cạnh mẹ ngồi, tôi ngay lập tức nhảy qua ngồi ghế của mẹ.
      Dưới bàn, tay tôi và Tử Hoàng nắm chặt nhau.

      Tôi dùng sức siết chặt, lấy hết tự nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt bỗng trở nên hơi hằn đỏ của hai.


      Dùng bữa xong, Tử Hoàng trực tiếp vào chuyện chính xin được chuyện riêng với ba mẹ. Ba người lục đục lên phòng làm việc của ba. Tôi nhìn ba người họ biến mất sau ngã rẽ hành lang lầu, cảm thấy mình nên đứng đây nữa.

      Lập tức, hướng phòng mình mà .

      Vào phòng, vừa đóng cửa lại chưa kịp xoay người tôi bị ai đó ôm lấy.

      Tôi hoảng sợ định hét lên môi bị ngăn chặn. Hơi thở nóng bỏng phà vào mặt, con ngươi tôi co rút lên kinh hoàng, giãy dụa muốn thoát ra, môi nhất quyết mím chặt cho chiếc lưỡi nóng ướt kia vào khoang miệng mình.

      Đôi mi hai dần dần hằng sâu xuống, vài lần thâm nhập thành công cũng cố nữa rời khỏi môi tôi, tôi liền la lên.

      Nhưng dường như chỉ đợi có vậy, trong giây phút tôi há miệng bắt được môi tôi, mút mạnh vào lưỡi tôi, tôi đau đớn khẽ rên.

      Nụ hôn đó rất dài, tôi biết bao lâu chỉ biết lưỡi mình bị cắn mút đến tê cứng, hai vành môi sưng đỏ lên và sắp ngạt thở đến nơi. lát sau rốt cuộc rời khỏi miệng tôi, hướng xuống dưới !

      Giãy dụa được tôi đành phải thực lại hạ sách gọi người vừa thành công, nhưng miệng lại dễ dàng bị dùng tay che , tôi chỉ có thể phát ra vài tiếng ‘ưm’ ‘a’ xíu.

      hôn xuống xương quai xanh, nheo mắt nhìn chiếc áo sơ mi kẻ sọc nhạt màu của tôi, ánh mắt đó viết rất , quần áo của tôi khiến khó chịu. Tôi đạp, đánh, đá chuyện gì làm được điều làm nhưng dường như nó chỉ mang lại kết quả đó là cơn giận dữ của càng mãnh liệt.

      hai lời, hai trực tiếp bế bổng tôi lên quẳng xuống đệm giường, nghe có vẻ bạo lực nhưng chính xác là như vậy. Tôi dùng sức bật người ngồi dậy lại bị đẩy ngược xuống, đầu trúng phải cạnh giường khiến tôi ứa nước mắt, lệ nóng kìm chế từ nãy giờ nhất thời bị kích phát chảy như mưa.

      Ánh mắt hai trong giây phút thấy tôi khóc lên tia đau lòng, chỉ là rất nhanh lại biến mất. hai giật cà vạt đen cổ xuống trói hai tay tôi đầu. Tôi kịp thời ‘cứu !’ tiếng nhưng ăn thua, tôi quên mất biệt thự nhà tôi cái gì cũng tệ, tốt nhất là cách !

      Nước mắt vẫn lăn dài má, tôi trơ mắt nhìn thoát áo của mình sau đó cởi bỏ từng thứ người tôi. hôn lên ngực tôi, tay trái nắm lấy bên nhũ hoa nắn mút khiến nó dựng đứng, miệng ngậm bên còn lại.

      Tay phải vẫn bịt chặt miệng tôi như chắc chắn hôm nay nhất định dừng lại khi chưa đến bước cuối cùng.

      Theo nhịp thở nóng rực của , trầm trầm cười, như với tôi mà cũng như với bản thân.

      “Tiểu Hy, em thoát được sao ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :