1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Là Nữ Phụ - Kế Mẫu Xú Ma (Tiểu Trà)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ́ch Nữ Là Nữ Phụ

      Tác giả: Kế Mẫu Xú Ma (Tiểu Trà)

      Thể loại: Xuyên , nữ phụ văn

      GIỚI THIỆU
      Ta chỉ là con mọt tiểu thuyết, bình thường luôn mộng tưởng bản thân là nữ chính ngôn tình, nhưng đôi khi cũng suy nghĩ tới mình là nữ phụ Danmei.
      Trong lần ngủ mê, ta bỗng dưng xuyên . Xuyên rồi lại phát ra bản thân chính là cái nữ phụ trong quyển tiểu thuyết gần đây đọc. Thà ta làm nữ phụ trong văn Danmei còn tốt hơn, chẳng những có thể ngắm nhìn những chàng trai nhau, mà còn có thể bình an mà sống.
      Nhưng xuyên vào quyển tiểu thuyết ngôn tình này là suốt ngày cực khổ, đấu đấu đá đá, tranh tới giành lui, là khổ, tuy bản thân là chính là đích nữ, nhưng mà quyển tiểu thuyết lại toàn về vị nữ chủ thứ nữ kia, ta bị lu mờ vấn đề, nhưng kết cục của vị đích nữ này trong tiểu thuyết chính là chết, ta còn muốn sống a.
      Muốn sống đành xoay chuyển cục diện, tìm chỗ dựa vững chắc, rồi hảo hảo mà sống tốt tới cuối đời, thay đổi tiểu thuyết chút cũng chẳng có gì sai, bởi vì ta nhận ra rằng từ lúc ta xuyên vào quyển tiểu thuyết này, dần dần thay đổi hết mọi tình huống. Mẹ kể tác giả, là ngươi ngược ta thảm hại trước, nên đừng trách ta ngược lại nữ chủ xinh đẹp của ngươi!!!


      Nguồn: diendan********.com
      honglak, Meoconkissu2linhdiep17 thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1: Xuyên qua, ta là nữ phụ
      "À há, kết cục là Tiêu Mễ Ái Lam chết á? Bị ngược như vậy rồi sau đó lại bị nữ chính bức tử, cũng tội a." Ta nằm trong chăn, tay cầm quyển tiểu thuyết, vừa đọc vừa lẩm ba lẩm bẩm mình, với lượng vừa đủ bản thân nghe được. Tiếp đó, ta gấp quyển tiểu thuyết lại, đặt sang bên. Sau đó ta nhướng người tắt chiếc đèn ngủ, rồi lui vê chỗ cũ, dùng chăn đắp sơ lên người, khép mắt lại, cũng hơn 2 giờ sáng rồi gì, phải ngủ thôi a! Khoảng chừng vài phút sau, ta dần chìm sâu vào giấc ngủ. Quyển tiểu thuyết bỗng chốc ra thứ ánh sáng chói lóa, từng trang tiểu thuyết cứ dần mở ra. Nhanh chống quyển tiểu thuyết vụt tắt ánh sáng, những trang tiểu thuyết cũng đóng lại như cũ. Còn ta cũng bỗng dưng biến mất khỏi căn phòng, còn dấu vết nào của ta lưu lại. "Đại tiểu thư, đại tiểu thư... " tiểu nương lay lay ta, miệng gọi có vẻ hơi hoảng loạn. Ta khẽ mở mắt, ánh mắt trời từ đâu đó chiếu vào rất chói, làm ta phải nhắm mắt lại cách cực nhanh. Ta lại lần nữa mở mắt, lần này ta nheo mắt lại chút, sau đó mới hoàn toàn mở ra đôi mắt phượng xinh đẹp. Mới vừa xoay đầu, liền thấy vị tiểu nương, trông vẻ mặt sợ sệt tái xanh, chắc là gặp quỷ rồi: "Ngươi là... ?" Ta cất giọng hỏi vị tiểu nương phía sau. "Đại tiểu thư, người sao vậy?" Nghe ta hỏi như vậy vị tiểu nương mặt xanh lại còn xanh hơn, ta hỏi có gì sai à? Đại tiểu thư? Là gọi ai chứ, ta ràng là Mạc Ly Niên! Ta ngơ ngác, sau đó đứng dậy khỏi ghế, nhìn lượt xung quanh, mà than thầm, đây là cái nơi quái nào? "Đại tiểu thư, người có chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng lo lắng của vị tiểu nương, ta liền tới vịn chặt bờ vai của vị tiểu nương, mà hỏi: "Ngươi gọi ai là 'Đại tiểu thư'? Nơi này là nơi nào? Ai đưa ta tới đây?" Bị ta hỏi tràng, nên tiểu nương lại càng hốt hoảng hơn, lắp bắp hỏi ngược lại ta: "Đ... Đại... Tiểu... Thư... Người bị sao vậy?" Quả nhiên tiểu nương này gọi ta là 'Đại tiểu thư', mà ta có phải là 'Đại tiểu thư gì gì đó đâu nhỉ? Lúc nãy nhìn sơ nơi này lượt, lại nhìn tiếp y phục của tiểu nương cùng những người ở đây trong tạp niệm của ta mách bảo rằng bản thân ta xuyên , nhưng mà vẫn là chưa chắc chắn được! Khi chắc chắn bản thân là 'Đại tiểu thư', mơ hồ cũng đoán ra bản thân xuyên qua, ta cũng rãnh hỏi lại thêm lần nữa: "Nơi đây là nơi nào?" Tiểu nương cũng chỉ biết nghe câu hỏi của ta, rồi trả lời: "T... Thưa, Đại tiểu thư, đây là Tiêu Phủ." Tiêu phủ? Ta buông bả vai của tiểu nương ra: "Vậy đây là thuộc triều đại nào? Năm bao nhiêu?" Tiểu nương dần trấn tĩnh lại bản thân sau khi ta buông bả vai ra, chậm lúc mới trả lời: "Thưa, tại bây giờ là triều đại Long Hi, năm Phi Úy a!" Triều đại Long Hi, năm Phi Úy? Hình như từng nghe qua rồi: "Ta tên họ là gì?" "A... " Ngưng chốc, tiểu nương ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời: "Người tên là Tiêu Mễ Ái Lam." Trời đất quỷ thần ơi? Giờ cần hỏi ta cũng biết tiểu nương này là ai rồi, nhưng mà cũng chưa chắc, ta vẫn còn cơ hội a: "Ngươi tên là gì?" "Nô tì tên Khuy Nha ạ!" Tiểu tên gọi là Khuy Nha cung kính trả lời. Thôi xong! Con mẹ nó! Xuyên xuyên, sao lại cho ta vào thân thể của Tiêu Mễ Á Lam, vậy ta chỉ là nữ phụ, bị nữ chủ ngược rồi bức tử cho đến chết, , ta còn muốn sống! Ta còn chưa hưởng thụ cuộc sống xuyên của mình, còn chưa thành gia lập thất, còn chưa... mà nhiều lắm, kể hết đâu, nên ngưng lại ! Mà tại là ta ở đoạn nào của tiểu thuyết nhỉ? Nếu may mắn có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi cục diện và kết cục bi thảm của Tiêu Mễ Á Lam, tiếp tục cuộc sống. "Lam nhi, ngươi là làm gì vậy?" Người ngồi ở vị trí chủ tọa, hơi hơi chau mày, mở miệng hỏi ta.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2:
      Ta xoay người, nhìn người ngồi ở vị trí chủ tọa khẽ quan sát chút, đây còn phải là Tiêu bà bà - Tiêu Khúc Hi sao? Tiêu bà bà cũng là trong nhiều thành phần ở Tiêu phủ, làm cho Tiêu Mễ Á Lam trở nên ngông cuồng, kiêu ngạo, để ai vào trong mắt. Bởi lẽ bà rất mực thương đứa cháu Tiêu Mễ Á Lam này, nhưng cuối cùng bà lại chính tay hất hủi đứa cháu thương, mọi chuyện đều là do nữ chủ bày kế hãm hại, tay đưa nàng vào đường cùng. Còn ta bây giờ chính là Tiêu Mễ Á Lam, tuyệt nhiên để chuyện này xảy ra. Nghĩ tới đó, ta vội vàng quỳ xuống, bày ra vẻ mặt có lỗi: "Thưa, con là bị say nắng, đầu óc mơ hồ, nhiều chuyện thể nhớ , nên thất lễ với người cùng các di nương có mặt ở đây, mong người định tội a." Tiêu bà bà cũng trách phạt hay nặng gì, mà lại bày ra vẻ mặt quan tâm, chăm sóc: "Ngươi mau đứng lên, trở về chổ ngồi, suy cho cùng ngươi cũng phải là cố ý thất lễ, hơn nữa lại hiểu phép tắc, xem, ta làm thế nào định tội ngươi, nếu thấy khỏe trở về phòng, mời y phu tới bắt mạch xem thử. Ở đây ngươi cũng đừng lo lắng nhiều a." Ta nhàng đứng dậy: "Con cảm tạ người quan tâm, con cảm thấy trong người quả khỏe, mong người xá tội để con được trở về phòng nghĩ ngơi, nếu có chuyện gì sai Khuy Nha mời y phu a." "Chẳng phải ta bảo là có vấn đề gì sao? Ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi ." Tiêu bà bà dịu dàng , giọng điệu có phần lo lắng. Ta hành lễ với Tiêu bà bà xong, liền bảo Khuy Nha dìu ta về phòng, đến cùng ta vẫn biết phòng của Tiêu Mễ Á Lam ở đâu. đường ta vô tình đụng mặt với Linh Hoa, Linh Hoa là nha hoàn của nữ chủ, nàng gặp ta cũng chỉ hành lễ rồi mất, nhưng lúc nàng ta định , ta liền giữ lại: "Ngươi là định đâu?" Nghe ta hỏi, Linh Hoa chỉ nức nở khóc, ta thập phần khó hiểu liền tiếp tục hỏi: "Ngươi tại sao lại khóc a, ở Tiêu phủ ai làm càn bắt nạt người thế yếu?" Linh Hoa trả lời: "Nô tì là lấy nước cho tiểu thư, nhưng khi lấy nước lại bị nhóm người của Thanh Mai tỷ làm khó dễ, cuối cùng cũng lấy được nước, tiểu thư lại bị bệnh, nếu có nước uống liền nguy hiểm tới tính mạng a..." Trả lời ta xong lại ô ô khóc. Nữ chủ bị bệnh sao? Thôi làm phước lần vậy, chỉ mong là làm ơn mắc oán: "Khuy Nha, ngươi cùng Linh Hoa lấy nước cho muội muội, sẵn tiện mời y phu tới xem bệnh cho muội muội. À, ngươi kêu nhóm người của Thanh Mai tới phòng ta, từ khi nào mà Tiêu phủ lại nuôi dạy lũ nha hoàn cậy thế chủ nhân như vậy, ta phải đích thân trừng phạt." Nhìn bộ dáng của Linh Hoa là đủ biết họ thể mời được y phu nào, có mời được cũng chỉ là lang băm, thôi giúp người giúp cho trót a. Bọn người của Thanh Mai, còn phải là nha hoàn của Tiêu Khuynh Yên sao? Tiêu Khuynh Yên so với Tiêu Mễ Á Lam cũng phải tốt lành hơn là bao, kết cục cũng là bị nữ chủ ngược tới chết, nhóm người của Thanh Mai chuyên cậy thế của chủ tử bọn họ mà làm càn trong Tiêu phủ, coi như lần này là dạy họ hiểu phép tắc, kính nhường dưới chút, điều này cũng phải vấn đề gì to lớn. Nghe thấy ta vậy Linh Hoa vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ, làm trán nổi lên mảng bầm to, ta liền cúi người đỡ Linh Hoa dậy: "Muội muội tuy phải là ruột thịt với ta, nhưng cũng là người trong Tiêu phủ, ta làm sao có thể bỏ mặt lo, ngươi thử nhìn lại ngươi xem, trán bầm to đến thế còn muốn dập đầu? Đợi khi ngươi dập đầu với ta xong muội muội ta còn có thể sống tốt sao, mau cùng Khuy Nha mời y phu chuẩn bệnh, nếu phát sinh chuyện gì tốt hoặc ai đến làm phiền các ngươi cứ với ta, suy cho cùng vào trong Tiêu phủ đều là người nhà." Nghe ta xong, Linh Hoa cảm tạ hồi rồi cũng cùng Khuy Nha mời y phu xem bệnh cho nữ chủ, lần trước Linh Hoa mình nên chẳng y phu nào tới chỗ của nữ chủ xem giúp bệnh tình, còn lần này Linh Hoa cùng Khuy Nha, bọn y phu đều biết Khuy Nha là người bên cạnh Tiêu Mễ Á Lam, đích nữ Tiêu phủ lại được nhiều người cưng chìu, nên họ đều tranh nhau tới xem bệnh cho nữ chủ, quả có quyền là có được nhiều thứ. Ta sau hồi loanh quanh cũng tìm được đường về Cư Hoa Viện. Cư Hoa Viện này do Tiêu bà bà đích thân giám sát xây dựng để dành tặng cho Tiêu Mễ Á Lam, bà còn ban ra đặt quyền rằng nếu Tiêu Mễ Á Lam muốn cho ai bước vào Cư Hoa Viên người đó vĩnh viễn được đặt chân vào, nếu trái ý bà người đó mãi mãi bị tống ra khỏi Tiêu phủ cả đời được bước nữa bước vào Tiêu phủ, bất luận là ai. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu bà đối với Tiêu Mễ Á Lam là bụng cưng chìu, muốn gì cho đó, ai làm phật ý nàng cũng là phật ý của bà.
      honglak thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3: Ta muốn ra uy!!! (Thượng)
      Ta ở trong tẩm phòng được hơn canh giờ Khuy Nha mở cửa bước vào, phía sau còn có thêm bọn người Thanh Mai. Khuy Nha cùng bọn người Thanh Mai đồng thanh, quỳ xuống đất, hành lễ: "Tham kiến Đại tiểu thư." Ta phất tay: "Khuy Nha, ngươi cần hành lễ nữa, sang đây hầu hạ ta." Khuy Nha đứng dậy, nhún người cái, rồi bước ra phía sau ta. Bọn người của Thanh Mai vẫn quỳ trước mặt ta, từng người bọn họ đều dám động đậy, bởi lẽ ta chưa cho phép, nếu dám đứng lên, hay có ý nghĩ gì khác họ còn bị Tiêu Mễ Á Lam ghép tội sao? Thôi chịu đau chút còn hơn như nha hoàn xấu số Vi Khanh kia. Nha hoàn tên Vi Khanh trước đây là người hầu bên cạnh Tiêu Mễ Á Lam, nhưng vì hiểu phép tắc, chưa cho phép dám đứng lên, nên bị Tiêu Mễ Á Lam định tội, phạt mười ngày nhốt trong nhà kho, cho ăn uống, đến cuối cùng còn lại cái xác khô, bị vứt ra sau núi, đến nơi chôn cất tử tế cũng có. Ta ngồi ghế được Khuy Nha đấm bóp, đôi lúc lại nhấp ngụm trà, quả rất an nhàn, khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, ta mới lên tiếng hỏi, giọng điệu cực kì băng lãnh: "Tiêu phủ có còn phép tắc hay ?" Thanh Mai từ nãy giờ cuối đầu cũng ngẩng mặt lên: "Đại tiểu thư, người gì vậy? Nô tì nghe hiểu." "Ta nhớ là có cho ngươi ngẩng mặt lên nhìn ta, ta cũng có bảo ngươi lên tiếng, phạt tự vả miệng hai mươi cái." Ta nhàn nhạt nhấp trà sau khi lên tiếng: "Sao ngươi còn chưa làm, đợi ta đích thân ra tay?" Thanh Mai có phần hơi hoảng hốt, sau đó từng tiếng 'Lốp bốp' cứ vang lên. Hai bên má của Thanh Mai ửng hồng, khóe mắt đỏ hoe, động sương mập mờ như sắp khóc. "Các ngươi mau trả lời cho ta , các ngươi là cậy thế của người nào, mà lại dám hiên ngang ban, ngày ban mặt bắt nạt người khác?" Sau khi thấy Thanh Mai nhận xong hình phạt của ta, trong lòng ta có phần vui sướng. Bọn người của Thanh Mai hoảng sợ, bọn họ từ trước tới giờ đều có Tứ tiểu thư chống lưng cho, nào phải chịu cảnh thế này. Lục Thanh mấp máy môi: "Thưa, Đại tiểu thư, bọn hạ nhân như chúng tôi nào dám cậy thế bắt nạt người chứ... " "Ồ, vậy sao? Vậy ta là vu oan cho các ngươi?" Ta liếc mắt, lạnh lùng mở miệng hỏi. Lục Thanh nghe xong lời ta, liền liên tục dập đầu, miệng kêu: "Đại tiểu thư, nô tì có ý đó, nô tì có ý đó, mong tiểu thư xá tội... " Ta chỉ hừ lạnh tiếng, rồi để mặt nàng ta dập đầu, tiếp tục lên tiếng: "Ngươi thích cứ dập đầu, khi nào chết, ta hảo hảo chôn cất." Ngưng lúc: "Thanh Mai, ngươi ta nghe thử xem, lý do nào ngươi lại cho Linh Hoa lấy nước? Ngươi có biết rằng muội muội ta bệnh ? Muội ấy rất cần nước a. Mà cho dù muôi ấy bệnh, ngươi cũng có tư cách để ngăn Linh Hoa lấy nước!" Bọn người của Thanh Mai có phần sửng sốt. Chẳng phải nào giờ Đại tiểu thư cũng chẳng mấy quan tâm tới Tam tiểu thư sao? Mới vài ngày trước, người đem Tam tiểu thư ra chế nhạo chẳng phải là Đại tiểu thư sao? Đại tiểu thư là đổi tính? thể nào!!! "Chuyện đó a... " Thanh Mai ấp úng, biết nên giải thích ra sao mới hợp lý, ngay lúc nàng ta định cứu tinh của nàng ta liền xuất . "Đại tỷ, tỷ sao lại đưa của người của muội tới chổ của tỷ a, nếu người của muội có làm gì sai, tỷ cũng nên thông báo muội tiếng để muội còn trừng phạt họ,tỷ cần lao lực a." Tứ tiểu thư của Tiêu phủ - Tiêu Khuynh Yên mở cửa vào, nàng vốn nghe mấy nha hoàn khác rằng nhóm người Thanh Mai bị người của Đại tiểu thư đưa về phòng trách phạt cái gì đó, lúc đầu nàng còn tin, nên vội vàng chạy tới Cư Hoa Viện, ngờ là . Mà điều Tiêu Khuynh Yên ngờ nhất đó chính là ta dám nể mặt nàng mà bắt người, chẳng những vậy mà ta còn cho người rêu rao khắp Tiêu phủ, bây giờ kinh động tới nàng, chắc chắn Tiêu bà bà cũng biết, mấy di nương cũng ngoại lệ a. Ta là mong mọi người trong ngoài Tiêu phủ, nhất là nữ chủ phải sớm biết chuyện này, để xem ta ra oai chút sau này liệu có được an ổn hưởng phước trong Tiêu phủ này ?
      honglak thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 4: Ta muốn ra uy!!! (Trung)
      "Tứ muội, ta đương nhiên hiểu là cần phải có muội tới, mới dám trừng trị bọn hạ nhân này." Ta vừa vừa đảo mắt nhìn Tiêu Khuynh Yên lượt. Tiêu Khuynh Yên cũng coi như là vừa lòng với câu của ta, sau đó lại bước tới ghế, ngồi đối diện ta: "Đại tỷ, rốt cục là nhón người của Thanh Mai phạm tội gì? " "Bọn người này vô cùng đáng chết!" Ta băng lãnh , mắt lóe lên tia đạo quang rồi nhanh chóng biến mất. "Vô cùng đáng chết?" Tiêu Khuynh Yên có hơi chau mày, khó hiểu hỏi: "Vậy người của muội phạm vào tội hay kiêng kị nào sao? Dù có vậy tỷ cũng cần ra tay đánh hai người chân yếu tay mềm như Thanh Mai và Lục Thanh đến bị thương dở sống dở chết chứ?" Những lời của Tiêu Khuynh Yên ra khỏi khiến ta phì cười trong bụng: "Chân yếu tay mềm, dở sống dở chết sao? Muội muội, muội nhầm rồi, bọn họ bây giờ chẳng phải còn rất tốt sao? Muội nên mời y phu khám mắt hơn!" Tiêu Khuynh Yên có phần tức giận, nhưng cũng kìm chế lại: "Mắt muội rất tốt, tỷ cần bận tâm. Tỷ bọn họ rất tốt? Là tốt chỗ nào? người mặt sưng, mắt đỏ hoe đẫm lệ, người trán bị bầm, tỷ xem trán của Lục Thanh bây giờ phải rỉ máu sao? Tỷ ra tay cũng độc ác !" " sao chứ? Bọn họ chỉ là hạ nhân, hơn nữa con mắt nào của muội thấy ta ra tay hành hung bọn họ? Là họ tự làm tự chịu! Muội vì bọn hạ nhân này mà đến cả tỷ tỷ cũng dám coi trọng, năng hiểu phép tắc sao?" Ta quả chưa từng ra tay với bọn họ, vu oan ta sao? Ngay lúc Tiêu Khuynh Yên định lên tiếng phản bác, từ bên ngoài Tiêu bà bà bước vào, cất giọng, vẻ mặt nghiêm nghị bày ra: "Các ngươi nháo cái gì?" Theo sau Tiêu bà bà là hai nha hoàn, cùng vài vị di nương, mấy vị di nương này hẳn là tới xem náo nhiệt a. Ta cùng Tiêu Khuynh Yên và Khuy Nha cung kính, nhún người hành lễ. Tiêu bà bà tùy ý bảo: "Đứng lên." Sau đó nhìn nhóm người Thanh Mai khép nép sợ sệt quỳ dưới nền, liền lên tiếng hỏi Tiêu Mễ Á Lam: "Lam nhi, chuyện gì xảy ra? Ngươi và Khuynh Yên cùng nhau tranh luận cái gì, mà lớn tiếng như vậy?" Tiêu bà bà gọi Tiêu Mễ Á Lam là 'Lam nhi', còn gọi Tiêu Khuynh Yên là bằng tên, quả là có khác biết rất lớn, bất quá Tiêu Khuynh Yên cũng để ý chuyện này, mà làm nũng : "Nội tổ mẫu, tỷ tỷ là bắt nạt con cùng người hầu của con a." "Muội muội, muội làm sao có thể so bản thân với bọn hạ nhân này? là làm mất mặt Tiêu phủ nha." Ta dịu dàng cất giọng, ha, là ngươi tự xỏ chỉ cho người xâu kim, vậy đừng trách ta. Nhắc tới danh dự, và mặt mũi Tiêu phủ Tiêu bà bà lại thêm phần chán ghét đứa cháu Tiêu Khuynh Yên này! Tiêu Khuynh Yên lửa giận nổi lên, nàng giận đến đỏ mặt, còn phải sao? Ta sao sánh nàng với bọn hạ nhân cùng cấp bậc nàng chưa hùng hổ xông tới chỗ ta hồ nháo là coi như cũng may lắm rồi!
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :