1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đen trắng kết hợp - Cư Ni Nhĩ Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      ĐEN TRẮNG KẾT HỢP

      Tác giả: Cư Ni Nhĩ Tư

      Editor: Lam

      Convert: ngocquynh520

      Nguồn: ***************.com

      Giới thiệu:


      ngày, Tô Dã Nghi lén lút cầm trang giấy xuất trước mặt Dịch Tự, che che giấu giấu mà đưa giấy cho , : “ viết lựa chọn của vào đây, em giúp chú ý những bên cạnh em chút, xem có ai phù hợp với cầu của .” Lúc ấy Dịch Tự định ra cửa, thuận tiện nhận lấy tờ giấy kia, tùy ý nhìn lướt qua, giấy ràng viết: thích loại con như thế nào? Khóe miệng cong lên, vừa mặc bộ áo khoác, vừa nhận lấy bút từ tay Tô Dã Nghi, tùy ý câu, đưa trả giấy cho Tô Dã Nghi, quay lại ra cửa. Sau khi Dịch Tự được hai phút, nhịp tim của Tô Dã Nghi mới bình ổn lại, lấy hết dũng khí mở mắt ra, nhìn thấy bút mực màu đen chọn ra mục đó: loại ngu muội.

      Rất nhiều năm sau đó, Tô Dã Nghi nhớ tới chuyện này, buồn bực trong lòng, nhân lúc Dịch Tự ngủ mà mắng to với : mới ngu muội! Cả nhà đều ngu muội!

      Nội dung chính: oan gia vui vẻ, chuyện tình đô thị.

      Nhân vật chính: Tô Dã Nghi, Dịch Tự.

      Vai phụ: Hàn Kha, Chu Nhất Nặc, Thần Mã.

      Tác giả: Cư Ni Nhĩ Tư.
      duyenktn1Chris thích bài này.

    2. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 1:

      Thời điểm Tô Dã Nghi thổ lộ với Dịch Tự là buổi hoàng hôn, ánh nắng chiều rực đỏ cả góc trời. với “Em thích ”, trở về với “Cảm ơn”.

      Từ đó về sau, mặc dù Tô Dã Nghi vẫn hay kéo Mạc Ninh hoặc Chu Nhất Nặc nhìn trộm diễn xuất của , nhưng trong lúc đó cùng Dịch Tự, quả còn cùng xuất nữa.

      Cho nên, lúc Tô Dã Nghi ở xe chuyển đến công ty thấy Dịch Tự, ngây ra khoảng hai phút, mực hoài nghi có phải mình xuyên qua hay , sau đó nữa, có hai chữ vẫn luôn lượn vòng đầu , hồi lâu vẫn biến mất.

      Phân vượn. (1)

      Tô Dã Nghi phải người nhát gan, Chu Nhất Nặc từng sắc bén chỉ ra: “Kẻ ngu này người có loại dũng cảm kỳ lạ, mà nguyên nhân sâu sắc nhất của loại dũng cảm này chính là vì cậu ngu ngốc. Cậu ngu ngốc để dũng cảm. chuyên nghiệp chút, loại dũng cảm này gọi là ngu dũng.” Đối với lần này, Mạc Ninh rất là tán thành, ít nhất cái đó cũng khiến Tô Dã Nghi cất lời thổ lộ toàn bộ - điều này phải tất cả nữ sinh đều có thể làm được.

      Vào lúc này, vẻ ngu dũng người Tô Dã Nghi lại tới.

      ngồi ở sát chỗ ngồi bên ngoài, đáng lẽ nên ở trước mặt Dịch Tự, nhưng mà lại dựa vào cái vẻ ngu dũng ở sau lưng của Dịch Tự làm càn làm bậy, thậm chí trong lúc có những người khác còn khéo léo để và Dịch Tự dính sát vào nhau, sau đó, cùng đứng ngang nhau ở hàng ngũ phía sau chờ thang máy.

      Lại sau đó, ở sau lưng Dịch Tự giây cũng bỏ bắt đầu thưởng thức cái gáy của – đuôi tóc sạch , gáy, cổ áo sơ mi kẻ ô rất chỉnh tề, tinh thần rất phấn chấn, ngay cả khi đeo dây tai nghe nhạc so với người khác cũng đẹp hơn rất nhiều…

      Tô Dã Nghi có thể cảm giác được xung quanh tỏa ra vòng lại vòng bong bóng hình trái tim màu hồng, bay trong thế giới của , còn kèm theo thanh nhịp tim “Phốc phốc phốc” của nữa.

      Dịch Tự xuống lầu ở tầng mười sáu, đó là phòng phát triển phần mềm của công ty.

      Phòng, phát, triển, phần, mềm.

      Sau khi mấy chữ này xuất trong đầu, Tô Dã Nghi bắt đầu lâm vào đoạn hồi ức ngắn trong quá khứ, ban đầu lúc d’đ/l/q'd mới biết Dịch Tự, vẫn tưởng rằng thuộc khoa Nhạc. Biết là bởi vì lần trong buổi dạ tiệc đệm nhạc cho nam sinh hát, mặc dù chỉ ngồi sau chiếc piano, Tô Dã Nghi từ say mê piano chỉ cần liếc mắt thấy , đợi đến khi cùng nam sinh kia lên trước sân khấu cảm ơn, Tô Dã Nghi quên cả hô hấp.

      tới đây, thể nhắc tới người – Mẹ Tô.

      Mẹ Tô là giáo viên có tuổi nghề dạy học rất lâu ở nhà trẻ, sau khi sinh Tô Dã Nghi, bà rất chú trọng việc giáo dục tư tưởng cho con , thường khích lệ Tô Dã Nghi thiên mã hành (2) để trí tưởng tượng của mình bay bổng, khi mới học phân biệt được mặt chữ để cho xem các loại sách thiếu nhi. Nhờ đó, Tô Dã Nghi rất giỏi tưởng tượng – ví dụ như giây gặp gỡ Dịch Tự kia, trong đầu là hình ảnh chính dắt tay con đường trải dài những phím đàn đen trắng, con đường kia vẫn kéo dài tới cả khung cảnh thế giới, bọn họ con đường, chân giẫm lên phím đàn tạo ra khúc nhạc dễ nghe – Đinh.

      Thang máy tới rồi, hồi ức quay trở lại, thực tế trước . Lúc này Tô Dã Nghi mới phát vô tình lên đến tầng cao nhất của công ty ba mươi bảy tầng, mà tầng lầu làm việc cũng chỉ là tầng hai mươi.

      Nhờ phúc của Dịch Tự, Tô Dã Nghi tới trễ.

      Tô Dã Nghi đảm nhiệm chức vụ biên tập viên thử việc của kênh trung tâm giải trí điện ảnh mạng. Công việc của hề đơn giản, quan trọng nhất chính là, nữ cấp vô cùng nghiêm khắc – Tả Đan, người ta gọi là “Chị Co”, nhóm biên tập viên die,n; da.nlze.qu;ydo/nn kênh điện ảnh gọi chị là “Diệt Tuyệt sư thái” (3), chị Co làm việc siêng năng, cần cù và rất thà, còn rất có trách nhiệm, là biên tập viên cấp S mạng Phi Cáp sát hạch liên tục nhiều năm, được lãnh đạo sở nể trọng, được các đồng nghiệp thuộc ngành khác trong sở ngưỡng mộ. mình ở trong kênh điện ảnh, chị là nhân vật phản diện cực lớn.

      Giờ phút này vị phản diện cực lớn đứng trước mặt Tô Dã Nghi, nhìn bộ dạng tủi thân của , lúc lâu cũng chưa ra chữ.

      Tô Dã Nghi rất giọng : “Chuyến… Chuyến xe đưa đón…”

      “Xe đưa đón sớm tới.” Chị Co ngắt lời . “Những chuyện khác tôi nhiều, thời gian này là khoảng thời gian quan trọng trở thành nhân viên chính thức, thành tích công việc của bình thường, cứ phạm phải những sai lầm nhặt này, nếu như kiểm tra qua, người của tôi bỏ .”

      xin…”

      “Đừng tìm tôi xin lỗi, ba chữ này quá lợi rồi.”

      Tô Dã Nghi chăm chú nhìn chị Co, dáng vẻ giống như là tiếp thu lời dạy dỗ, trong đầu lại chút khách khí cho chị Co đeo lên chiếc khăn trùm đầu hình con khủng long, ảo tưởng rằng vẫn quơ múa tay với móng vuốt của loài cá kỳ quái nào đó – lúc này trong lòng mới ổn định chút.

      “Chào buổi sáng, Tổng giám.” Chị Co hăng say, Tô Dã Nghi cũng lúc suy nghĩ hăng say, đúng lúc người tới chỗ hai cắt ngang cuộc chuyện của hai người.

      Người đến là Tổng giám của trung tâm giải trí – Hàn Kha – Boss lớn nhất đầu Tô Dã Nghi.

      “Chào buổi sáng, Tổng giám.” Tô Dã Nghi cười ngọt ngào.

      Hàn Kha mang cặp mắt kính, thân hình cao, vóc người cũng rất tốt. Thời điểm Tô Dã Nghi tới Phi Cáp xin việc, Hàn Kha là người duy nhất phỏng vấn. vẫn còn nhớ lần phỏng vấn đó, Hàn Kha liếc nhìn cái trước, lấy thêm sơ yếu lí lịch của rồi nhìn lướt qua, nghiêm túc khác thường mà : “Mới nhìn những gì làm qua, chút kinh nghiệm làm việc, hề có giao thiệp trong nghề, vậy dựa vào cái gì mà tới đây phỏng vấn?”

      Tô Dã Nghi nhớ sững sờ nhìn ta hồi lâu, cũng trả lời nguyên nhân đến. Sau đó Hàn Kha lại hỏi : “ có thế mạnh gì?”

      Mãi sau Tô Dã Nghi mới : “Tôi cực kỳ thích bát quái, tôi rất có tinh thần giải trí, tôi có thể chịu được cực khổ, có thể làm thêm giờ.”

      Đây là cuộc phỏng vấn đầu tiên của Tô Dã Nghi sau khi tốt nghiệp đại học, tự nhận là vô cùng thất bại.

      Ngoài dự đoán của mọi người chính là, xế chiều hôm đó liền nhận được tin tức tuyển dụng của Phi Cáp. đến nay đều muốn suy nghĩ thông suốt việc mấu chốt, lúc hỏi Chu Nhất Nặc, Chu Nhất Nặc ở trong điện thoại cho biết: “Có thể Tổng giám coi trọng cậu.”

      “Chào buổi sáng.” Hàn Kha mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tả Đan và Tô Dã Nghi, sau đó cười : “Chị Co mới sáng sớm dạy bảo gì đó?”

      Tả Đan nghiêm chỉnh trả lời: “Chỉ là tới bàn giao chút công việc.”

      Hàn Kha cười: “Bàn giao xong rồi chứ?”

      Tả Đan gật đầu: “ còn nhiều lắm.”

      Hàn Kha: “Vậy Tô Dã Nghi… tới phòng làm việc của tôi.”

      Tô Dã Nghi: “Ai cơ?”

      Đây coi như là Tổng giám cứu sao? Chẳng lẽ ta coi trọng ? Vào đến trước phòng làm việc của Hàn Kha, trong đầu Tô Dã Nghi luôn cứ rối rắm vấn đề này.

      Hàn Kha đặt túi xách ở bàn làm việc, nhấn mở máy vi tính, ngồi xuống, dựa lưng vào ghế bành, vẻ mặt mang chút nghiêm túc nhìn Tô Dã Nghi, : “Quá trình bắt đầu chưa?”

      “Quá trình gì ạ?”

      “Chuyển thành nhân viên chính thức.”

      “Ách, vẫn còn điền sơ yếu lí lịch.” Dừng chút, Tô Dã Nghi còn thành khai báo: “Chị Co tôi chưa có thành tĩnh xuất sắc nào, nộp lên cũng có sức thuyết phục.”

      Hàn Kha đưa tay gõ bàn phím cái, “Ừ” tiếng trầm, có lẽ là suy nghĩ chút, ta chuyển tập thiếp mời tới trước mặt của Tô Dã Nghi, : “Đây là buổi ra mắt đầu tiên của ‘Thái Dương Thần’, chạy tới thực nghiệm chút. Mấy ngày nữa, nhân viên chịu trách nhiệm tới công ty tuyên truyền, nếu tin tức này truyền tốt, chuyên đề tới hãy làm .”

      Tô Dã Nghi thể tin mở to hai mắt, lúng ta lúng túng : “Tổng…”

      Hàn Kha ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “ là tôi phỏng vấn, cũng là tôi nhận vào, mặc dù vẫn là Coco chỉ dẫn , nhưng tôi cũng chịu trách nhiệm với .”

      Tô Dã Nghi nghe được bốn chữ “Chịu trách nhiệm với ”, tự chủ lại bắt đầu mơ mộng, vào giờ phút này xuất trong đầu chính là màn tình cẩu huyết (máu chó) rối rắm. suy nghĩ bay bổng, Hàn Kha ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ bàn phím “Bành bạch”, : “ có việc gì nữa, ra ngoài trước .”

      Tô Dã Nghi cầm lấy thiếp mời, xoay người ra khỏi phòng làm việc. Trước khi khép cửa lại còn liếc thấy vẻ mặt quấn quýt nhìn máy vi tính của Hàn Kha, Tô Dã Nghi khỏi nghĩ, Tổng giám là người tình bất định (tâm tình ổn định) như vậy, làm sao có thể “Coi trọng ”.

      Buổi tối cứ làm thêm giờ theo lẽ thường.

      Tô Dã Nghi thuê phòng ở Tứ Hoàn, mỗi ngày phải ngồi chuyến xe buýt trước, sau đó đến trạm xe ngồi tiếng tàu điện ngầm mới có thể về tới nhà.

      ra Tô Dã Nghi muốn về nhà.

      Nhà ở gồm ba phòng, được chia làm bảy hộ. Bên trong hơn mười người ở - ra Tô Dã Nghi cũng cụ thể có bao nhiêu người ở, dù sao mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ.

      Về quá sớm phải đợi hàng xóm tắm trước, giặt quần áo, nấu cơm… Nếu may mắn trong lúc đó còn có thể gặp hộ gia đình cãi vã nhau. Lúc Chu Nhất Nặc lần đầu tiên tới xem cũng : “Cậu ở lâu dài.”

      Tô Dã Nghi tới nơi này ngày thứ chín liền muốn chuyển chỗ, rất muốn rất muốn. Bởi vì ngoài ý muốn phát , tần số hoạt động ban đêm của đôi vợ chồng ở căn phòng cách vách kia là ba ngày lần, thỉnh thoảng mỗi lần kéo dài hơn hai giờ. Có lẽ chính họ dfienddn lieqiudoon cũng biết hiệu quả cách của căn phòng tốt, mỗi lần hoạt động thanh có vẻ đè nén và kiềm chế. ra loại thanh này càng khiến cho người ta điên cuồng, để cho người nghe cảm giác, giống như có người muốn hắt hơi cái, làm động tác hắt hơi đến nửa ngày, cuối cùng cũng làm được gì cả.

      Tô Dã Nghi mỗi lần nghe thanh kia đều có loại xúc động, sải bước vọt tới trước mặt đôi tình nhân kia, hét to với bọn họ: “Hoặc là để cho tôi thỏa sức làm việc! Hoặc là… chơi đùa với trứng !”

      Cuối cùng Tô Dã Nghi làm vậy, mua bộ máy trợ thính, thử hai ngày, phát đối với cái thanh nghe được hài hòa kia, lại càng đồng ý để cái vật kỳ quái nhét trong lỗ tai mình. Vì vậy, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục cùng làm cuộc đấu tranh tiếng động đối với đôi vợ chồng mạnh mẽ.

      Hôm nay lại vừa là ba ngày lần, Tô Dã Nghi bị dày vò tới ba giờ sáng mới ngủ. Thời gian ngủ muộn như vậy trực tiếp đưa trạng thái ngủ của tới tận ngày hôm sau mới thức dậy. Lúc ở trạm chờ xe đưa đón, cứ thế dựa vào cột điện chợp mắt mười mấy phút đồng hồ.

      giây khi bước lên chiếc xe đưa đón kia, đột nhiên nhanh như chớp nhớ lại Dịch Tự cũng ngồi chuyến xe này, ngay tức khắc ánh sáng trong mắt trở về, hưng phấn loanh quanh tìm kiếm bóng dáng xuất sắc trong chiếc xe.

      rất nhanh tìm ra , đáng tiếc chính là, bên cạnh có người ngồi, đáng tiếc hơn chính là, người ngồi bên cạnh lại là -----

      Chúc Lỵ?

      Chân mày Tô Dã Nghi xoắn lại tới mức thể thấy được độ cong.

      (1) Phân vượn: Trong tiếng Trung, phân vượn đồng với từ duyên phận nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, nhưng với sắc thái đùa cợt, chế giễu.

      (2) Thiên mã hành : câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, bị bó hẹp.

      (3) Diệt Tuyệt sư thái: là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết “Ỷ thiên đồ long ký” của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên Kiếm. Đồng thời, bà cũng nổi tiếng là nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nền định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng. (Nguồn: Wikipedia Tiếng Việt)
      duyenktn1 thích bài này.

    3. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 2:

      phải nên ngồi chuyến xe phía Tây sao?” Sau khi xuống dưới xe, Tô Dã Nghi níu cánh tay Chúc Lỵ hỏi.

      Chúc Lỵ là người như thế nào?

      Nữ vương bát quái của giới giải trí cũng vậy. Từ việc những kẻ tai to mặt lớn ở quốc tế nuôi bao nhiêu con mèo, là cái giống gì, đến chuyện ngôi sao nào đó vừa bị loại trong đợt tuyển chọn ngày hôm qua qua đêm ở đâu… Chỉ cần là của làng giải trí, có chuyện gì mà Chúc Lỵ biết.

      Chúc Lỵ là người sinh ra và lớn lên tại Bắc Kinh, bác là đạo diễn có tiếng, nâng đỡ cho các quan hệ của , Chúc Lỵ giao thiệp cũng rất rộng. Đây cũng là lí do vì sao Chúc Lỵ ở trung tâm giải trí rất được thích.

      Nhà của Chúc Lỵ ở thẳng phía Tây, bởi vì ghét bỏ thời gian xe đưa đón tới trạm rất ổn định, lại thích lái xe, vì vậy mỗi ngày đều ngồi tàu điện ngầm làm.

      Làm Tô Dã Nghi cực kỳ kinh ngạc chính là, hôm nay Chúc Lỵ làm đúng giờ xe chạy, lại còn là chuyến xe phía Bắc?

      “Hôm qua tôi ở nhà của dì.” Chúc Lỵ bị Tô Dã Nghi lôi kéo, vẫn phấn khởi sải bước phía trước như cũ, đuổi theo bước chân của người trước.

      phía trước chính là Dịch Tự. Tô Dã Nghi dùng sợi tóc cũng biết, Chúc Lỵ thể nào cũng phát ra Dịch Tự. Theo lẽ thường mà , khi trai đẹp bị Chúc Lỵ phát ----- trong đầu Tô Dã Nghi xuất cảnh tượng màn Chúc Lỵ tới gần, sau đó là cảnh tượng Dịch Tự bị giới thiệu cho đủ loại phụ nữ, Dịch Tự lại đột nhiên chọn trúng vị mỹ nữ, kéo bóng lưng lộng lẫy của mỹ nữ kia lại trong ánh sáng chói lọi ----- d,0dylq.d

      “Này! đoán người con trai trước mặt kia có bạn ?” Chúc Lỵ giọng hỏi Tô Dã Nghi, tạm thời cắt đứt liên tưởng của .

      Tô Dã Nghi theo bản năng “Ách” tiếng, suy nghĩ chút, thầm nghĩ: Đúng vậy, tại sao nghĩ tới có thể Dịch Tự có bạn ? Có thể là cùng bạn Bắc Kinh, có thể…

      “Tôi đoán là có.” Chúc Lỵ : “Tôi hỏi qua rồi, bên tổ phần mềm tôi có nhiều bạn tốt, bọn họ chàng đẹp trai này năm nay mới tốt nghiệp, học phát triển phần mềm. Là người thành phố C, được công ty gọi tuyển vào tháng năm, là đứa bé rất ngang bướng.”

      Tô Dã Nghi đầy vạch đen: “ điều tra rất ràng.”

      Chúc Lỵ vỗ vỗ bả vai của : “Nhóc con, phải biết chị Lỵ của dính dáng tới chuyện bát quái chừng năm năm rồi.”

      Tô Dã Nghi lại đầy vạch đen: “Vậy làm sao biết ta có bạn ?”

      Chúc Lỵ cười: “ lại quên rồi, tôi vừa mới cho , tôi dính dáng đến nghề bát quái có thể tới năm năm.”

      Tô Dã Nghi: “…”

      Là đồng nghiệp với Chúc Lỵ tới nay hai tháng, lần đầu tiên Tô Dã Nghi phát ra lại có thể nhiệt tình chú ý tới người lâu như thế. Trong quá khứ cũng thường có nhiều kiểu mỹ nam tới công ty biểu diễn, mỗi lần trở về Chúc Lỵ cũng rất hưng phấn. Nhưng loại hưng phấn này cũng chỉ giữ vững được ba ngày, vòng người mới người cũ biểu diễn kỹ thuật chạy qua chạy lại, khẩu vị của Chúc Lỵ vẫn có chút ổn định nào.

      Duy chỉ có đối với Dịch Tự, dù qua vài tuần chào hỏi, nhiệt tình của ngừng giảm, ngược lại ngừng tăng mãnh liệt. Về điểm này, mấy người đồng nghiệp trong kênh cũng sâu sắc cảm thấy kỳ quái, có lần trở về người bạn cùng bộ phận Phạm Giai hỏi Chúc Lỵ nguyên nhân, Chúc Lỵ chỉ giơ ngón tay cái cùng hai đầu ngón út lên với ta, Phạm Giai tiếp tục hỏi ý nghĩa của dấu tay này, Chúc Lỵ chỉ đáp: “Tôi hai mươi sáu tuổi. Muốn tìm người đàn ông đứng đắn ở mọi nơi.”

      Những thứ này cũng làm cho Tô Dã Nghi bối rối, khiến bối rối nhất chính là, nhiều ngày nhìn thấy Dịch Tự xe đưa đón.

      Trưa hôm nay lúc ăn cơm, Chúc Lỵ hiệu suất làm việc cực cao giải đáp vấn đề quấy rối Tô Dã Nghi nhiều ngày nay.

      “Tôi nhờ chút quan hệ với tầng mười sáu, còn có vài người bạn tốt ở phòng hành chính cũng cho tôi tin tức xác thực, chàng thanh niên đẹp trai này gọi là Dịch Tự, còn độc thân. Nhưng đáng tiếc chính là…” Chúc Lỵ đến đây đột nhiên cười cười thần bí, gì nữa.

      “Đáng tiếc cái gì?” Tính nhẫn nại của Tô Dã Nghi kém, kìm được liền hỏi.

      Chúc Lỵ cầm chiếc đũa chỉ vào Tô Dã Nghi, cười gian : “Bộc lộ bản chất , bé, ra cũng thích chàng đẹp trai kia, đến chết sống lại phải ?”

      Tô Dã Nghi: “…”

      Chúc Lỵ trêu chọc nữa, rất nghiêm túc : “ gặp nàng tomboy tóc ngắn ở tổ phần mềm chưa?”

      Tô Dã Nghi lắc đầu.

      Phạm Giai tiến lại gần cho Tô Dã Nghi: “Người đó dáng dấp hơi giống Xuân.”

      Tô Dã Nghi vẫn lắc đầu như cũ, công ty có hơn hai nghìn người, mỗi ngày những người xuất trước mặt dường như đều giống như phù vân (thoảng qua như mây khói), trừ ở phòng của ra, Tô Dã Nghi biết rất ít người, có khi bình thường là người khác nhớ , nhiệt tình chào hỏi , lại chỉ có thể dùng “A ha ha”, “ đúng lúc nha”… Các loại câu đơn để che đậy.

      Phạm Giai còn muốn tiếp tục giải thích với , Chúc Lỵ lại cắt ngang: “Đừng tìm ta những chuyện hao tâm tổn trí này, như vậy, rơi vào đau khổ chỉ là thôi.”

      Tô Dã Nghi trừng mắt nhìn Chúc Lỵ, cả giận : “ nàng tomboy kia với Dịch Tự có quan hệ gì?”

      Chúc Lỵ “Chậc” tiếng, : “Quan hệ lớn. tomboy đó theo đuổi Dịch Tự hai tuần rồi, nghe , tomboy còn tìm được nhà của Dịch Tự, ngày nghỉ cuối tuần còn từ Tam Hoàn phía Nam tới Ngũ Hoàn phía Bắc đưa cháo gà cho ta, nhưng chàng này bị dọa sợ rồi.”

      Tô Dã Nghi hưng phấn : “Sau đó sao?”

      Chúc Lỵ chìa bàn tay ra: “Sau đó chàng kia kiên quyết dứt khoát dọn nhà, bây giờ, ai biết ta ở đâu.”

      Trong bụng Tô Dã Nghi liền sáng tỏ, ra là dọn nhà, trong lòng thoảng qua chút mất mát, giờ phút này điều muốn chính là, sau này số lần gặp nhiều lên chút ít.

      Ngừng lát, Chúc Lỵ đột nhiên thần thần bí bí : “Theo tôi thấy nha, cái này phản ánh lớn, chừng chàng kia là …”

      Phần dưới, Chúc Lỵ dùng khuôn miệng để diễn đạt. Tô Dã Nghi nhìn khẩu hình kia, tiếp tục rơi vào liên tưởng: Đúng vậy nha, nếu Dịch Tự thích đàn ông làm thế nào?

      ra tiêu chuẩn chủ quan với Chúc Lỵ là như vậy, Tô Dã Nghi chút cũng lo lắng.

      Thứ bảy tuần này lúc cùng Chu Nhất Nặc dạo mình phía Tây, hết sức tự tin : “Tớ chưa từng thấy qua người con nào tố chất còn cao hơn cả Mạc Ninh nhà ta, đến cậu ấy còn giải quyết được, tại sao Chúc Lỵ có thể làm được?”

      Chu Nhất Nặc nhai mộc đường thuần trong miệng, nghiêng người dò xét cái, cười: “Đấy là Mạc Ninh nghiêm túc theo đuổi, nếu như theo đuổi, chừng Dịch Tự của cậu giờ cũng ở Bắc Kinh, mà là ở thành phố G.”

      Tô Dã Nghi bĩu môi, muốn cái gì đó, lại cảm thấy có lời phản bác. Đành phải kìm nén tức giận, dọc theo đường suy nghĩ: Đúng vậy, nếu như ban đầu Mạc Ninh hạ quyết tâm theo đuổi Dịch Tự, liệu có đồng ý hay ? Bọn họ có thể ở cùng chỗ lời thương hay , kết hôn, sinh em bé chẳng hạn?

      Có lẽ có ngày, muốn chính miệng hỏi chút.

      Buổi chiều chủ nhật, Tô Dã Nghi nhận được cuộc điện thoại.

      Cuộc điện thoại này đối với là cực kỳ quan trọng. Ba tuần trước, phát thiệp xin được thuê phòng của nhóm mạng xã hội, bên trong viết cầu thuê phòng ràng --- từng cho Chu Nhất Nặc nhìn những cầu này, lúc ấy Chu Nhất Dạ liền giễu cợt : “ ngàn đồng muốn tìm phòng đơn, còn đòi cầu này cầu kia? có tâm bệnh , đây chính là Bắc Kinh đó”, bị như vậy, về sau, Tô Dã Nghi cảm thấy mất mặt, cũng còn chú ý tới cái thiệp ban đầu mình phát ra nữa. Lần này nhận được điện thoại ngoài dự đoán vui mừng, vì thế, dường như ngay lập tức chạy ra cửa, chạy thẳng tới nơi chủ nhà , rất sợ căn phòng dài chân, bay mất.

      Phòng ốc nằm ở gần công ty, cách cao ốc của công ty cùng lắm là mười lăm phút bộ. cặp người làm ở gần đơn vị quốc gia thuê lại trọn vẹn căn nhà lầu, bọn họ ở phòng ngủ chính, phòng ngủ thứ hai cũng cho thuê. tại phải cho thuê chính là căn phòng ngủ mười mét vuông có cửa sổ bị nghiêng ở lầu. Đối phương gian phòng phía bị cửa sổ nghiêng chiếm mất chỗ lớn, diện tích cũng lớn. Vì vậy, giá cả cũng rẻ. dienndnle,qu.y don

      Lúc tới đây, ra Tô Dã Nghi có suy nghĩ xấu nhất, gần như tưởng rằng phòng ốc kia trở thành tòa nhà lung lay sắp đổ.

      Nhưng khi chính thức nhìn thấy căn phòng kia, Tô Dã Nghi dường như liếc mắt cái thích nó --- nay vào cuối thu, thời tiết Bắc Kinh vẫn còn rất nắng ráo, mảng ánh mặt trời lớn từ khung cửa sổ nghiêng đưa vào trong, cả căn phòng ngủ cũng ấm áp dễ chịu.

      gọi là…”

      “Tiếu Mạt Mạt.” Chủ nhà cùng Tô Dã Nghi lên phòng là nữ sinh tóc dài, thoạt nhìn rất dịu dàng, nụ cười rất điềm đạm, bộ dáng của cũng khiến cho Tô Dã Nghi cảm thấy thân thiết.

      “Tôi rất thích căn phòng này.” Tô Dã Nghi thẳng thắn .

      Tiếu Mạt Mạt lại cười: “, tôi cũng rất thích.”

      Tô Dã Nghi nhất thời nghe hiểu, hỏi ngược lại: “Thích tôi cái gì?”

      Tiếu Mạt Mạt che miệng: “ ra , phòng này vốn định cho thuê, nhưng bạn trai tôi thường xuyên công tác, ấy sợ tôi ở nhà mình buồn chán, vì vậy mới tính cho hai người khách thuê nhà. ra tôi cũng vô tình nhìn thấy thiệp của , trong lòng liền nghĩ này là buồn cười, tìm phòng còn kén chọn …”

      Tô Dã Nghi bắt đầu xin lỗi, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ mảng lớn: “Tôi… Tôi có kinh nghiệm.”

      Tiếu Mạt Mạt lại bị bộ dáng của chọc cười, đưa tay đập bả vai : “Tôi lại thích cầu của , chân thẳng thắn chút. Để khỏi ở cùng chỗ mới nảy sinh nhiều vấn đề.”

      Tô Dã Nghi: “Vậy cảm thấy cầu của tôi rất khắt khe sao?”

      khắt khe, tôi đều có thể chấp nhận. Hơn nữa… cầu của còn rất giống cầu của tôi.”

      giây kia, Tô Dã Nghi chỉ có thể xúc động, xúc động xong lại nổi lên nghi ngờ. Tiếu Mạt Mạt vẫn còn với cái gì đó, suy nghĩ của lại hoàn toàn bay bổng như trước đây, gần đây có làm chuyện gì tốt nha, cũng đạp phải cứt chó gì đó. có cơ sở nào lại may mắn như vậy? Chẳng lẽ cái người Tiếu Mạt Mạt trước mắt này ra là tên giang hồ lừa gạt? Đằng sau ta còn cả băng nhóm tội phạm lớn, trước tiên lừa vào đây ở, sau đó vào đêm trăng nào đấy bí mật bán vào núi làm vợ côn đồ? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Tô Dã Nghi lần nữa ngờ vực nhìn Tiếu Mạt Mạt chút, hoảng sợ nuốt vào ngụm nước miếng. Thầm nghĩ, dáng dấp mặt mũi rất hiền lành, thoạt nhìn giống bọn buôn người nha.

      Ánh mắt kỳ quái của Tô Dã Nghi nhìn xung quanh rất nhanh bị Tiếu Mạt Mạt phát , lúc định hỏi Tô Dã Nghi có vấn đề gì, tầng dưới đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Tiếu Mạt Mạt nghe tiếng tới cửa cầu thang, sau khi thấy ràng người tới, nụ cười lại nở ra, quay đầu với Tô Dã Nghi: “Người con trai thuê phòng ngủ thứ hai vừa về. A, đúng rồi… cũng làm ở mạng Phi Cáp hả?”

      Tô Dã Nghi lắm nên gật đầu.

      Tiếu Mạt Mạt cười cười, quay đầu trở lại chào hỏi với người dưới lầu: “Về rồi hả?”

      Lầu dưới là thanh trả lời : “Ừ.”

      Buồn bực trong lòng Tô Dã Nghi cũng bị thanh này dọa cho giật mình, sau giây, có chút tin tới cửa cầu thang. Chợt cúi đầu nhìn xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy Dịch Tự thu hồi tầm mắt từ lầu, Tô Dã Nghi đếm, vừa nhìn nhau ít nhất 0,01 giây.

      0,01 giây này khiến trạng thái nhịp tim của rất vô dụng mà tăng tốc liên tục.

      Tiếp đó, nghe Tiếu Mạt Mạt ở bên cạnh : “Đây là người con trai mới dọn vào tuần trước, cùng công ty với , hình như làm phát triển phần mềm, là người đàn ông rất nho nhã.”

      Tô Dã Nghi gật đầu.

      Tiếu Mạt Mạt trước vẫn mỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Dã Nghi, nhịn được bật cười, : “Biết ta à?”

      Tô Dã Nghi gật đầu. Bỗng nhiên lại ý thức được Tiếu Mạt Mạt là người ngoài, vì vậy lại lắc đầu, đề phòng : “Chỉ là từng thấy mặt thôi.”

      Sau đó hai người lại trò chuyện những điều khác về phòng ốc chút. Lúc Tô Dã Nghi sắp , Tiếu Mạt Mạt vô cùng chân thành hỏi: “Thế nào, ? vừa ý phòng này , muốn chuyển tới đây ?”

      Lúc ấy Tô Dã Nghi đứng ở cửa, ánh mắt nhịn được nhìn nghiêng về phía phòng ngủ thứ hai, nghe Tiếu Mạt Mạt hỏi như thế, dường như là quyết định nhanh : “Hài lòng, cực kỳ hài lòng. Buổi tối tôi chuyển tới!”
      Hale205 thích bài này.

    4. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 3:

      Kết quả gần tối hôm nay, Tô Dã Nghi thực xách hai cái túi, cũng với chủ nhà trọ tiếng, trực tiếp xách túi lên bước vào xe taxi. xe, gọi điện thoại cho Chu Nhất Nặc, sau khi bô bô miêu tả lại chuyện nhà mới lần, rất nghiêm túc : “Quan trọng nhất chính là…”

      Chu Nhất Nặc ở đó dùng vai kẹp chiếc điện thoại, vừa cắt móng chân vừa nhàn nhã hỏi: “Là cái gì?”

      Tô Dã Nghi vui vẻ nhướn mày: “Cậu đoán xem ai ở phòng ngủ thứ hai?”

      “Tổng giám của cậu?”

      “Đoán lại!”

      “Cha của cậu?”

      “Cha của cậu!!!”

      Quả nhiên là thế, khóe miệng Chu Nhất Nặc nhếch lên, thầm nghĩ, gấp gáp đến mức vui vẻ. Lại giả bộ : “Tớ muốn đoán, cũng muốn biết. Chúng ta đổi đề tài …”

      Tô Dã Nghi vụng về: “Dịch Tự! Dịch Tự ở đó!”

      hay giả? Cậu mộng xuân đấy à?”

      “Là . Dù sao tớ mới chuyển tới chỗ cách trường học của cậu cũng gần, tin cậu đến xem chút?”

      Chu Nhất Nặc vốn là định ra ngoài, Tô Dã Nghi kẻ lỗ mãng này để cho người ta bớt lo. Dù sao cũng tin ngàn đồng có thể thuê được phòng đơn chỉnh tề ở gần thôn Trung Quan. Tô Dã Nghi như vậy, cũng thuận tiện nhận lời, : “Được, trong vòng hai mươi phút nữa tớ đến, dù sao cũng lâu rồi tớ chưa gặp Dịch Tự.”

      Sau đó, xe taxi đường bị kẹt xe, Chu Nhất Nặc hai mươi phút sau đến, Tô Dã Nghi lại nửa giờ sau mới đến. Sau khi xuống xe, Chu Nhất Nặc vừa giúp xách túi, vừa chỉ tay về phía đầu mắng: “Gọi điện thoại cho tớ chết à? Hại lão nương ra ngoài sớm như vậy.” d,0dylq.d

      Tô Dã Nghi uất ức: “Tớ lại biết kẹt xe.”

      Chu Nhất Nặc: “Kẹt xe, hai con mắt to đen láy của cậu nhìn thấy à?”

      Tô Dã Nghi tiếp tục uất ức: “Tớ cũng biết kẹt lâu như vậy.”

      Chu Nhất Nặc im lặng nghẹn lời: “Vậy cậu chết .”

      Tiếu Mạt Mạt ở nhà. Hai năm trước Chu Nhất Nặc từng ở phương Đông mới đến Bắc Kinh, kinh nghiệm thuê phòng rất đầy đủ, giống Tô Dã Nghi chỉ nhìn gian phòng của mình như vậy. để Tiếu Mạt Mạt dẫn hai người lên phòng, Tiếu Mạt Mạt ngược lại rất tốt bụng mang hai người mạch lên nhìn gian phòng, giới thiệu mạch: “Phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, cho nên, cần lo lắng chúng tôi tranh giành với .” Vừa xong, Tiếu Mạt Mạt vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra, còn : “Phòng vệ sinh này chỉ có và Dịch Tự dùng, nếu thời gian… Các người làm cùng công ty, như vậy, có thể thương lượng với ta cái, hoặc là người nào sớm hơn chút, hoặc là người nào chậm hơn chút.”

      Nghe xong đoạn văn này, trong lòng Tô Dã Nghi hồi hộp, vào giờ phút này thứ muốn chính là: Có cơ hội chuyện với ! Có cơ hội chuyện với !

      Chu Nhất Nặc hỏi: “Sàn phòng này có ấm ? Sao thấy tấm lò sưởi nào thế?”

      Tiếu Mạt Mạt mỉm cười: “Tiểu khu này đều được lắp đặt rất ấm áp, gác xép cũng có, cho nên, vấn đề lò sưởi cần lo lắng.”

      Chu Nhất Nặc gật đầu, quay lại xem Tô Dã Nghi, người đằng sau bộ dáng ngu ngốc nhìn góc trong nhà vệ sinh, ràng vào cõi thần tiên phía chân trời. trán Chu Nhất Nặc treo lên vài vạch đen, vỗ phát vào gáy của Tô Dã Nghi, trách mắng: “Nghĩ gì thế?”

      Lúc này Tô Dã Nghi mới hoàn hồn: “Các người vừa mới gì?”

      Tiếu Mạt Mạt nhịn được, lại cười lên ha hả.

      Lần này, Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghi dời tầm mắt về phía Tiếu Mạt Mạt, thấy cười đến chảy cả nước mắt rồi. Hai người Chu, Tô khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều là nội dung giống nhau: chẳng hài hước chút nào.

      Tiếu Mạt Mạt hài hước chút nào. Sau đó ba người lại ngồi ghế sô pha ở phòng khách tâm hồi lâu, trong lúc đó, Tiếu Mạt Mạt liên tiếp bị đối thoại giữa Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghi chọc cười. Sau khi Tiếu Mạt Mạt phá lên cười lần thứ N, ngoài cửa truyền đến thanh mở khóa. Die nd da nl e q uu ydo n

      Tô Dã Nghi lập tức ngồi nghiêm trang, dám thở mạnh. Chu Nhất Nặc thấy bộ dáng kia của , nhịn được vỗ đầu : “Nhìn đức hạnh của cậu kìa!”

      Vào nhà phải là Dịch Tự, mà là người đàn ông vóc dáng rất cao, mặc tây trang. Lần này Tô Dã Nghi phản ứng nhanh, lúc này lên tiếng: “Người này nhầm nhà rồi!”

      Tiếu Mạt Mạt vất vả mới ngưng cười lại bị Tô Dã Nghi chọc cười lần nữa, cười đến quá lợi hại, lúc đứng dậy thân thể vẫn còn run rẩy, người nọ mới vào nhà hiển nhiên cũng phát mấy vị ngồi ở phòng khách này, ngẩng đầu cười tiếng, ta giống như đùa: “Mở tiệc liên hoan hội phụ nữ đây?”

      Những lời này qua, Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghi gần như đồng thời dùng cực kỳ , thanh làu bàu với phẫn hận : “ mới là phụ nữ!”

      Tiếu Mạt Mạt rốt cuộc cũng cười đủ, vừa đóng cửa lại vừa kéo người đàn ông đến trước mặt hai người Tô, Chu, giới thiệu: “Đây là bạn trai của tôi, Tạ Bân.”

      Người gọi là Tạ Bân ra dáng dấp rất cao lớn nghiêm chỉnh, có khẩu phương Bắc rất ràng: “Chào hai vị mỹ nữ! Xưng hô như thế nào đây?”

      Chu Nhất Nặc kéo Tô Dã Nghi đứng dậy, giới thiệu lưu loát: “Người này chính là khách trọ mới ở nhà của , Tô Dã Nghi. Tôi là bạn tốt của ấy, Chu Nhất Nặc.” tới đây, chủ động đưa tay, “Chào .”

      Tạ Bân cười đến xán lạn bắt tay với Chu Nhất Nặc.

      Sau đó, từ ba người chuyện phiếm biến thành bốn người ngồi tán gẫu. Nhưng mà, bởi vì Chu Nhất Nặc tốt nghiệp trường học khóa chính quy cùng trường với Tạ Bân và Tiếu Mạt Mạt, hai người còn dựa vào cái đề tài chung này mà thảo luận phen nóng bỏng. Tô Dã Nghi dựa người vào ghế sa lon, ôm ôm gối, ánh mắt chuyển động qua lại người ba người bọn họ, từ đầu đến cuối tìm được cơ hội chen vào . Lại sau đó, cũng cố gắng tham gia vào cuộc chuyện nữa, ngược lại suy nghĩ, nếu như Dịch Tự trở lại phải làm sao.

      phải chào hỏi với như thế nào? Có lẽ nên mặc bộ đồ nào đó màu hồng, có vẻ bộ áo lông tương đối dễ thương? Nhưng mà, trong phòng dường như rất ấm áp, mặc áo lông rất nóng.

      Câu đầu tiên muốn với là gì? Xin chào, tôi là Tô Dã Nghi, tôi và làm cùng công ty ---- được, như vậy giống như chú ý từ lâu rồi. Theo tính cách của Dịch Tự, tất nhiên là đơn giản đáp trả câu, sau đó hề những chuyện khác nữa.

      Lắc đầu cái, ném lời tự giới thiệu kém chất lượng ra khỏi đầu ---- Tô Dã Nghi cũng muốn lần đầu tiên bọn họ chính thức chuyện với nhau tùy tiện kết thúc như vậy. Có lẽ nên nghĩ ra lời mở đầu tốt có thể làm cho bọn họ chuyện mãi với nhau mà kết thúc…

      Kết quả đêm hôm đó, cho đến khi Chu Nhất Nặc rời , Dịch Tự cũng trở lại.

      tiễn Chu Nhất Nặc về nhà, Tiếu Mạt Mạt tắm, Tạ Bân ngồi ở phòng khách lật xem tạp chí xe hơi. quá quen với Tạ Bân, Tô Dã Nghi suy nghĩ là nên chào hỏi với rồi lên lầu hay là trực tiếp dứt khoát lên, Tạ Bân phát đứng ở trước cửa nhéo vạt áo của mình.

      Tạ Bân híp mắt cái, : “Tô… Dã Nghi?”

      Tô Dã Nghi lấy ra động tác cười ha hả vạn năm đổi --- sờ sờ đầu, cười : “A ha ha.”

      “Mạt Mạt rất hay , vừa rồi sao lại nghe thấy tiếng chuyện?”

      “Hắc hắc, bởi vì tôi phải là người của đại học P nha.”

      Tạ Bân sáng tỏ cười cười, chuyển sang đề tài: “Nếu Dịch Tự ở nhà, có lẽ nhàm chán.”

      Nghe Tạ Bân tới Dịch Tự, ánh mắt Tô Dã Nghi sáng lên, mới vừa rồi còn đứng trước cửa miệng định lên lầu, giây kế tiếp liền tới ghế sa lon đối diện Tạ Bân ngồi xuống, hỏi: “Tại sao tôi nhàm chán chứ?”

      Bị tốc độ di chuyển nhanh của Tô Dã Nghi làm kinh sợ, Tạ Bân lâu vẫn kịp phản ứng Tô Dã Nghi hỏi cái gì, sau khi giật mình cái, thả cuốn tạp chí tay xuống bên, cười : “Bởi vì hai người đều làm ở Phi Cáp.”

      Đấu tranh nửa giây, Tô Dã Nghi vẫn hỏi: “ ta bình thường… Người khác dễ chuyện sao?”

      Tạ Bân tưởng rằng Tô Dã Nghi lo lắng bạn cùng phòng dễ ở chung, thẳng: “Người rất tốt, rất thẳng thắn. Chỉ là, về phép tắc… Có thể là tương đối khiêm tốn.”

      “Khiêm tốn?”

      “Đúng vậy. Dù sao ta cũng dọn vào nhiều ngày như vậy, lời tôi và Mạt Mạt với ta cũng nhiều bằng tối nay mình tôi .”

      “Cái này tôi hiểu .”

      Tạ Bân kinh ngạc: “Các người biết?”

      Bị chọc vào sơ hở, Tô Dã Nghi lập tức ý thức được mình sai, cười “Hắc hắc” hai tiếng, che giấu : “Tôi biết ấy, ấy biết tôi.”

      Sợ hành tung của mình bị bại lộ, Tô Dã Nghi vội vàng tìm cái tên đầu, “Đăng đăng đăng” leo lên lầu.

      Kết cấu của gác xép tương tự với chiều ngang, chiều dọc, có phòng ngủ , lắp đặt cái cửa kéo đẩy. Giường trong phòng ngủ là chiếc giường , chăn nệm giống như nằm dưới đất, ra giường và mền của Tô Dã Nghi đều là cùng màu sắc, phía là hình vẽ chú gấu dễ thương. Lúc Chu Nhất Nặc tới còn cố ý mang cho thảm trải sàn lông cừu, thảm trải ra trong căn phòng có vẻ hết sức ấm áp khác thường. Tô Dã Nghi đối với hang ổ mới của mình rất thích chí, chân bổ nhào xuống đất, lại kéo chăn xuống, quấn chăn lăn vài vòng mặt đất. dfienddn lieqiudoon

      Đối với Tô Dã Nghi mà , nơi hấp dẫn tình cảm của nhất ở cái gác xép này là chiếc cửa sổ nghiêng, chất lượng khí của Bắc Kinh tốt, Tô Dã Nghi ôm chăn nằm mặt đất, từ trong cửa sổ nghiêng nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trăng sáng, thấy vì sao nào. Nhưng mà, dù như vậy vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

      tại tiếc nuối duy nhất là ---- vẫn thể chuyện cùng với Dịch Tự.

      Nhưng mà nỗi tiếc nuối này vào lúc mười giờ rưỡi đêm chính thức biến mất.

      Tô Dã Nghi có thói quen tắm xong sấy khô tóc rồi trực tiếp ngủ, ngày mai phải làm, có thói quen ngủ sớm. gác xép có nhà vệ sinh, co phải xuống dưới lầu tắm. Tắm xong sấy xong tóc, Tô Dã Nghi ở trong phòng vệ sinh bôi nước làm trắng da, trong mắt đan vào nhau thấy bồn rửa tay bên cạnh đoan đoan chính chính đặt chiếc cốc đánh răng màu lam, mặt cốc còn có hình vẽ kỳ quái màu trắng, trong cốc để kem đánh răng và bàn chải đánh răng, chiếc cốc bên cạnh để lọ sữa rửa mặt màu lam của nam giới, bên cạnh sữa rửa mặt… Là trống .

      Trống ? Tô Dã Nghi thay đổi sắc mặt, bàn tay dừng lại, tại sao có thể trống đây? Có lẽ cũng nên đặt cốc đánh răng màu đỏ của ở bên cạnh? Nếu như Dịch Tự có ý kiến…

      Đúng vậy nha, nếu như có ý kiến phải làm sao đây? E rằng có ý kiến cũng ra, nhất định là mình lặng lẽ mang đồ đạc của , đó phải là bị ghét bỏ à…

      Lúc nghĩ tới đây, tiếng mở cửa đột ngột dọa sợ Tô Dã Nghi, giống như bị sét đánh tự đưa đầu về hướng bên phải ----

      Sau đó Tô Dã Nghi nhớ lại chút, lúc ấy thời gian ngẩn người ra tuyệt đối vượt quá ba mươi giây, mà trong vòng ba mươi giây, Dịch Tự cũng di chuyển tầm mắt, cách khác, lúc ấy thời gian bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau vượt quá ba mươi giây.

      Quan trọng nhất chính là, giây kia, là Dịch Tự chuyện với trước.

    5. Bánh Quế

      Bánh Quế Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      5
      Chương 4:

      Tô Dã Nghi bị hoảng sợ, chỉ là, sau đó ngẩn người ra cũng phải là bị dù dọa, mà đơn thuần là lộ vẻ háo sắc.

      Phòng vệ sinh mở ra, quang cảnh rất sáng, Dịch Tự đứng ở cửa, mặc bộ áo khoác màu xanh rất nhàn rỗi, cổ áo để ô vuông làm tôn lên cái cổ đẹp mắt của , mặt của vẫn là nơi mà Tô Dã Nghi dám nhìn. Lần này vừa đúng dịp mượn cớ bị giật mình, vừa lòng quan sát lần.

      Tô Dã Nghi phải thừa nhận, da của Dịch Tự rất đẹp, chỉ là, so với lúc lên đại học đen chút. mặt đôi mắt kia là có thần nhất, nhớ có năm trường học dán lên cái thiệp, trong đó có người hỏi hot boy của trường là ai, có người mở hình của Dịch Tự ra, tấm hình kia Dịch Tự đẹp mắt khiến cho người người oán trách, Tô Dã Nghi chính là lần đó ---- cũng duy chỉ có lần đó ---- tỉ mỉ trong trong ngoài ngoài xem mặt của Dịch Tự, Mạc Ninh cũng chính lần nhìn hình mà si mê trận, Dịch Tự, “Đôi mắt dài này tỏa sáng”, nhưng cho dù là tấm hình kia, cũng thể chống đỡ được vào giờ phút này bị ánh sáng mạnh mẽ hắt mặt.

      ?”

      Tâm hồn dạo chơi phía chân trời của Tô Dã Nghi xác định nghe thấy, cái từ “” là từ miệng Dịch Tự ra, gần như lập tức phản xạ có điều kiện tiếp lời: “Tôi tên là Tô Dã Nghi, chào .” xong, học dáng vẻ hào phóng bắt tay của Chu Nhất Nặc và Tạ Bân, đưa tay tới, ý muốn bắt tay với Dịch Tự.

      Con ngươi của Dịch Tự liếc nhìn tay , hề cử động. Sau lúc lâu, giương mắt nhìn thẳng Tô Dã Nghi, lại rất lễ phép quan sát , khóe miệng khẽ giật giật độ cong rất , mặt biểu cảm : “ trước… tùy tiện.” Đưa tay kéo cửa phòng vệ sinh lên.d,0dylq.d

      Sau đó nữa…

      có sau đó. Tô Dã Nghi tủi thân nhìn theo ánh mắt của Dịch Tự trước khi rời có trật tự quan sát cái, lúc này mới phát ra bàn tay vươn ra còn cầm lọ nước làm trắng da màu xanh lá cây.

      Cúi đầu nhìn lại, giờ phút này mặc người, là bộ đồ cổ tròn, trước ngực áo ngủ có hình vẽ con gấu lớn. Áo ngủ này là mẹ Tô mua cho Tô Dã Nghi lúc mới lên đại học, Tô Dã Nghi vẫn rất thích, cho nên mang tới Bắc Kinh. Đúng ra, mặc đồ ngủ cũng tính là chuyện rất đáng kinh hãi gì, đáng kinh hãi chính là, bởi vì cái áo ngủ cổ tròn này mặc quá nhiều năm, cổ áo bắt đầu giãn ra, Tô Dã Nghi khẽ nghiêng người chút.

      Tô Dã Nghi há to miệng, sợ mình lên tiếng, hoảng sợ bụm miệng lại.

      Vừa rồi phải là nhìn thấy cái gì chứ?

      Tim đập rộn lên, tay Tô Dã Nghi che miệng rất nhanh che xuống ngực, giống như rất sợ còn kịp nữa.

      Kết quả cả đêm, Tô Dã Nghi bị cái vấn đề “Dịch Tự có nhìn thấy cái gì hay ” quấy nhiễu, cả đêm thể ngủ ngon.

      Sáng sớm thức dậy, Tô Dã Nghi ngừng ngáp. xuống lầu, thấy hai người Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân ngồi nhàn nhã ăn bữa sáng, nhìn thấy Tô Dã Nghi xuống, Tiếu Mạt Mạt để ly sữa xuống chào hỏi với : “Chào buổi sáng.”

      Tô Dã Nghi mơ hồ đáp câu: “Chào buổi sáng.” Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nhấc chân vào, lại đột nhiên phản xạ có điều kiện thu chân lại, mắt chắc chắn liếc vào bên trong, lúc này mới yên tâm vào.

      Động tác này hiển nhiên bị Tiếu Mạt Mạt nhìn thấy, Tiếu Mạt Mạt rất hài hước cười với Tô Dã Nghi: “Là sợ Dịch Tự có ở đó hả? cần lo lắng, ta làm sớm rồi.”

      Mới vừa nặn kem đánh răng lên bàn chải đánh răng, Tô Dã Nghi từ phòng vệ sinh thò đầu ra: “Ai cơ?”

      Tạ Bân quay đầu lại với : “Công ty của các người chín giờ làm sao?”

      Tô Dã Nghi gật đầu cái.

      Tạ Bân vui vẻ từ từ chỉ chỉ đồng hồ treo tường: “ tại là tám giờ rưỡi.”

      Tô Dã Nghi mờ mịt chiếu tầm mắt vào chiếc đồng hồ chỉ thời gian tường, con ngươi nhanh chóng co lại, xót xa khẽ hô: “A a a!”

      Nhờ phúc của Dịch Tự, Tô Dã Nghi lại tới trễ.

      Tô Dã Nghi từng thấy qua cảnh tượng Bảo An đại ca tới trễ bị giáo huấn, cho nên, lần này lúc Tô Dã Nghi quẹt thẻ ra vào, ánh mắt Bảo An đại ca nhìn tự chủ lại tăng thêm vài phần đồng cảm. Sau khi tiến vào cửa, mỗi bước của Tô Dã Nghi đều rất khó khăn.

      Đúng lúc Chúc Lỵ tới rót nước, thấy bộ dáng muốn giả bộ vô hình của Tô Dã Nghi, khỏi cười “Phốc” tiếng, : “Hôm nay có nhân vật lớn muốn tới, Diệt Tuyệt họp rồi.”

      Tô Dã Nghi vội vàng để túi xuống, mở máy vi tính ra, đăng ký thông báo tin tức hậu trường, sau khi tất cả xong xuôi mới thò đầu từ bàn làm việc ra: “Nhân vật lớn nào thế?”

      bên Phạm Giai trở về: “Thái Dương Thần đó, phải chủ nhật chạy qua buổi họp báo sao?”

      “Trần Tú (diễn viên chính) bọn họ sao?”

      Chúc Lỵ thần thần bí bí tiếp: “Trừ bọn họ ra, còn có bài so với cái kia còn lớn hơn.”

      “Người nào thế?”

      “Triệu Duyệt.”

      “Triệu Duyệt? Ca sĩ Triệu Duyệt?”

      Chúc Lỵ ở gần Tô Dã Nghi, nghe hưng phấn trả lời cái tên liên quan như thế, nhịn được đứng dậy đưa tay vỗ đầu : “Triệu công tử Triệu Duyệt! ca hát, vị đó thích đốt tiền!” Lại chỉ tiếc rèn sắt thành thép, dường như vỗ vào gáy của cái: “Ngày hôm qua vẫn còn cùng về chuyện của ta, lại quên?”

      Tô Dã Nghi vuốt đầu, uất ức bĩu môi: “Ai bảo bọn họ cũng gọi là Triệu Duyệt!”

      thể trách Chúc Lỵ lại tức giận như vậy, ca sĩ Triệu Duyệt là ca sĩ nổi tiếng vào những năm chín mươi, mai danh tích gần mười mấy năm. Mà “Công tử ca Triệu Duyệt” còn là nhân vật có tỉ suất lên truyền thông cực cao. Làm biên tập viên giải trí, Tô Dã Nghi nhớ người trước nhớ người sau quả đủ để đáng đánh rồi.

      Có Công tử ca nổi danh là bởi vì nhiều tiền, lại thích qua lại với nữ minh tinh, đứng mũi chịu sào với dư luận, vì vậy bị chó săn để mắt tới; có Công tử ca là bởi vì lớn lên đẹp trai, là người phong lưu phóng khoáng, còn mang theo bối cảnh gia đình hư cấu… Vậy mà Triệu Duyệt nổi danh, lại hoàn toàn bởi vì ta là quái thai. d’đ/l/q'd

      lúc định cùng đồng nghiệp trong tổ mở cuộc thảo luận về mục đích chuyến này của Triệu Duyệt, chị Co trở lại. Lúc sắp tới bên cạnh Tô Dã Nghi, Tô Dã Nghi ràng cảm nhận được trận gió lạnh thổi qua chỗ , trong lòng yên lặng cầu nguyện. “ nhìn thấy mình, nhìn thấy mình.”

      “Tô Dã Nghi, tới đây chút.”

      Rất dễ nhận thấy, cầu nguyện của có hiệu quả. Cam chịu số phận đứng dậy, Tô Dã Nghi vẫn cúi gằm mặt, trong lòng ngừng tính toán làm thế nào để giải thích chuyện mình tới trễ.

      Tả Đan ở bàn làm việc xử lý chồng tài liệu cao nhất, buông bản ghi chép trong tay xuống, Tả Đan ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy Tô Dã Nghi ngây ngô cười với , đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại: “Có chuyện gì đáng để cho cười như vậy sao?”

      Tô Dã Nghi vội vàng dừng lại nụ cười, lập tức nghiêm túc: “A… có.” Dứt lời, Tô Dã Nghi cúi đầu, ở trong lòng oán trách, chẳng lẽ sư thái thích vẻ mặt phúng viếng sao?

      Tả Đan vừa gõ mật mã vào máy tính, vừa : “Biết tìm làm gì ?”

      “Tôi trễ…”

      còn chưa đăng ký OA (làm việc hệ thống) hả?”

      Tô Dã Nghĩ sững sờ, ngờ Tả Đan muốn chuyện này với , tiếp: “Vâng.”

      “Trở về nhớ kiểm tra và nhận bưu kiện, hành chính phát thông báo cho , trở về điền cặn kẽ vào tài liệu chút, ngoài ra” vừa xong, Tả Đan từ lúc nào mở ngăn kéo bên cạnh ra, lấy từ bên trong tấm thẻ, đưa cho Tô Dã Nghi : “Cái này là tài khoản và mật mã lúc mới đăng nhập, nhanh chóng sắp xếp lên FT, đỡ khỏi muốn tìm người của lại tìm ra.”

      “A?”

      “A cái gì? Nghe ?”

      “Nghe .”

      “Hiểu làm việc ! Còn đứng lỳ ở đây làm gì?” Vừa xong, Tả Đan nghiêng đầu nhìn màn hình máy vi tính. Tô Dã Nghĩ đứng chỗ hồi lâu mới phản ứng được chuyện.

      FT là phòng truyền thông phần mềm của nhân viên trong công ty, Tả Đan vừa đưa phiếu cho cũng là cực kỳ quan trọng để chứng minh thân phận, mặc dù phải lập tức trở thành nhân viên chính thức, nhưng có những thứ này, cũng chứng minh khoảng cách để trở thành nhân viên chính thức gần lại rất nhiều. Tô Dã Nghi đứng ở đằng kia, nhìn xuyên thấu qua Tả Đan làm việc bên cạnh cửa sổ, nghĩ tới về sau này, rất nhiều chuyện tốt đẹp. Ví dụ như, có thể cho ba mẹ biết còn là nhân viên trong thời gian thử việc nữa, có thể vinh dự với các bạn học, các bạn tốt rằng là biên tập viên chính thức của trang web nổi tiếng, cuối cùng cũng có thể cầm tiền lương bình thường của những thành phần trí thức rồi…

      Vào lúc này, Tô Dã Nghi vẫn còn rất tự nhiên nghĩ tới Dịch Tự. suy nghĩ, thông qua FT, có thể liên lạc với Dịch Tự, từng ở tài khoản của Chúc Lỵ FT mà tra tìm qua Dịch Tự, nhớ chức vụ của được vạch gọn trong ba chữ viết “Người thiết kế”, đợi sau khi trở thành nhân viên chính thức, cũng có chức vụ, cũng có thể xứng với…

      “Sao còn chưa ?” Tả Đan nhanh như tia chớp thô lỗ cắt đứt suy tưởng của Tô Dã Nghi, còn chưa kịp nhìn sắc mặt của Tả Đan, liền lập tức xoay người chạy .

      Làm việc tốt thường gian nan.

      Tiếp đó ngày kia, ngại vì Tả Đan ở đây, đám Chúc Lỵ bọn họ cũng chỉ có thể chuyện phiếm, tán gẫu chuyện bát quái của Triệu Duyệt, Tô Dã Nghi lại thể tham gia vào trong bát quái, bởi vị bị thông tin đăng ký FT và công nhân viên ngăn trở, thảm nhất chính là, đến khi tan làm cũng thể hoàn thành “Mơ ước” lùng tìm Dịch Tự FT.

      đưa cái mơ ước được cất giữ này về nhà.

      Theo lẽ thường mà , từ tòa cao ốc của Phi Cáp tới phòng ốc mới thuê của Tô Dã Nghi, chặng đường làm trễ nải thời gian ước chừng phải khoảng mười lăm phút. Tô Dã Nghi lại cực nhanh, trong vòng mười phút về đến nhà. vì cái gì khác, chỉ bởi vì hơn năm giờ, Tiếu Mạt Mạt gửi cho tin nhắn: Buổi tối trở về sớm chút, bốn người chúng ta cùng ăn bữa cơm.

      Tiếu Mạt Mạt là “Bốn người chúng ta”, điều này rất dễ nhận thấy, Dịch Tự cũng tham gia.

      Chuyện có liên quan tới Dịch Tự, luôn có thể khiến cho Tô Dã Nghi đặc biệt kích động.

      Về đến nhà, Tiếu Mạt Mạt bận rộn ở trong phòng bếp. Tô Dã Nghi leo lên lầu để túi xách trước, lại xuống lầu rửa tay sạch mới chen vào phòng bếp. Khắp nơi trong nhà bếp đều đảo lộn toàn là nguyên liệu nấu ăn, : “Chị Mạt Mạt, muốn em giúp tay ?”

      “Vậy tốt quá! Nhưng mà… Em biết nấu ăn sao?”

      Tô Dã Nghi tự tin cười tiếng: “Cái khác em dám , nấu ăn… Chính là sở trường của em đấy!” Vừa xong, Tô Dã Nghi tìm thấy tạp dề ở bên cạnh, mặc lên người, lục lọi tìm được cá trong tủ lạnh liền để tấm thớt, Tiếu Mạt Mạt vừa mới rửa rau bị động tác quen thuộc của làm cho kinh sợ, mắt thấy cầm con dao lên từ giá, “Lả tả” trận mãnh liệt bào vảy cá, vảy cá từng mảnh rơi xuống.

      “Chị và Tạ Bân đều là người phương Bắc, nhưng mà, em làm thịt cá kho tàu khẩu vị khá phổ biến, hai người cũng ghét bỏ.” Vừa xong, Tô Dã Nghi vừa ném cá vào trong bồn rửa rau, vừa cầm mang cá, vừa móc bong bóng của con cá ra.dinendian.lơqid]on

      Tiếu Mạt Mạt thể tin nhìn , lâu sau mới : “Chân nhân bất lộ tướng nha.” (*)

      (*) Chân nhân bất lộ tướng: phép dụ chỉ những người bộc lộ bản chất, khuôn mặt trước mặt người khác. Ở đây có ý khen ngợi Tô Dã Nghi, ngờ có thể nấu ăn.

      Được khen ngợi Tô Dã Nghi rất vui vẻ, cười hì hì hỏi: “Mọi người có ăn kiêng cái gì ? Chị mua cánh gà, bên kia lại để coca, chị định làm coca cánh gà?”

      Tiếu Mạt Mạt gật đầu: “Trước kia làm lần, cháo, Tạ Bân dám ăn, chị nghĩ lần này cần làm nữa.”

      Tô Dã Nghi lắc đầu cái: “Coca cánh gà ăn ngon bằng cà ri cánh gà, em vừa nhìn thấy trong tủ lạnh có cà rốt, khoai tây, cũng có thể làm nguyên liệu làm cà ri, chi bằng làm cà ri cánh gà .”

      Đầu bếp ra tay, Tiếu Mạt Mạt tự nhiên vui vẻ, vội vàng gật đầu : “Được.”

      Tô Dã Nghi được khen có chút phô trương, dáng vẻ khó lường hỏi: “Các người đều ăn được cà ri chứ?”

      “Ừ. Bọn chị kiêng gì.” Dừng chút, Tiếu Mạt Mạt lại thêm câu, “Cũng biết Dịch Tự có kiêng gì .”

      Quả bóng cao su phồng lên của Tô Dã Nghi sau khi nghe đến Dịch Tự liền xì hơi cái. Đúng rồi, sao lại nghĩ tới chứ, nếu như Dịch Tự thích ăn cà ri làm thế nào? Nếu như thích ăn thịt cá kho tàu làm thế nào? Nếu như thích tất cả những món ăn làm phải làm sao? Nghĩ tới như vậy, Tô Dã Nghi liền chán nản, cảm xúc vang dội cũng mất. Nhìn Tiếu Mạt Mạt bên cạnh chút, có chút thất vọng hỏi: “Chị Mạt Mạt.”

      Tiếu Mạt Mạt rửa rau chân vịt ngẩng đầu lên nhìn mỉm cười: “Sao thế?”

      “Em sợ đồ em làm ăn ngon…”

      Tiếu Mạt Mạt trêu ghẹo : “Vậy vừa rồi là em khoác lác sao?”

      Tô Dã Nghi nóng nảy: “ phải! Em… Em lo mọi người thích khẩu vị em làm.”

      Tiếu Mạt Mạt phóng khoáng cười tiếng: “ cần lo lắng, trước khi ăn cơm cần cho các ấy là ai làm, nếu như tất cả mọi người đều thích, lúc đó em là chị làm, chị cũng là chị làm, Tạ Bân dám thích, về phần Dịch Tự, nể mặt mũi với chị, cũng biểu ràng. Vả lại… Xem dáng vẻ vừa rồi của em tràn đầy niềm tin, chị chính là rất tin tưởng tay nghề của em nhé.”

      Nét mặt Tô Dã Nghi lúc này mới chuyển biến tốt, hưng phấn gật đầu : “Ừm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :