[Đam Mỹ - Xuyên Không] Ký sự làm giàu ở Khe Táo – Nam Hiệp Tiểu Triển

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      《枣儿沟发家记》作者:南侠小展

      làm giàu ở Khe Táo
      Tác giả : Nam Hiệp Tiểu Triển

      (Qtranz là : Tảo Câu Nhi Phát Gia Ký)

      Tình Trạng: on going
      Thể loại: xuyên , cổ đại, làm ruộng, cuộc sống nhà quê, tay trắng làm giàu
      Dịch: Thục Hy Chân

      .

      .

      .

      Văn Án

      Đây là chuyện kể về tiến sĩ nông học xuyên về khoảng thời gian thuộc niên Kiến Văn, bao núi trồng táo nuôi cả nhà, đấu dòng họ ác nhân, phạt kẻ vô lại, tránh nạn và trốn thiên tai.
      Sau đó gặp được bạn Công mang tố chất ưu việt trong truyền thuyết. Và vô tình hóa thân thành Đại Tẩu của cả gia tộc ~~
      .
      Đây cũng là câu chuyện về,
      Tôi vờ cao lãnh, chàng bá đạo.
      Tôi trồng cây giữ nhà, chàng buôn ngựa phát tài….

      Đại ca Tô Vân Khởi X Giang Dật

      Chủ Thụ

      1X1 – HE

      Tác giả đặc biệt :

      1. Để viết truyện cho dễ tên địa danh, tên gọi và các kiện lịch sử v.v.. có thay đổi, tất cả vì mục đích tạo dựng nên tác phẩm, mọi người đọc truyện là được rồi… Đừng mới móc nhé.

      2. Bối cảnh triều đại nhà Minh, có điều chỉnh qua, hoan nghênh mọi người nghiên cứu, hi vọng các phương thần thánh nhân sĩ chuyên nghiệp đào bug với thái độ thân thiện, công kích mạnh mẽ quá.

      3. Về chuyện món tiền 20 lạng/ lúc đại ca đưa tiền ấy, ai gấp đọc Chương 17, tác giả trả lời riêng cho những câu hỏi như vầy. Xin tha thứ cho!

      Đánh giá thẻ bạc cho tác phẩm:

      tiến sỹ nông học gánh vác vai sứ mệnh xuyên về thời Kiến Văn, vốn dĩ chuẩn bị sẵn tư thế ôm núi trồng táo nuôi sống cả nhà, nhưng ai ngờ thực luôn trần trụi. những phải vắt não đấu lại bà con dòng họ ác ôn chống vô lại mà phải dự đoán được họa người nạn trời. Khó khăn lắm mới có được Kim Thủ Chỉ (ngón tay vàng) cũng nát tan!

      Cậu chỉ muốn làm người trồng cây lặng lẽ thôi mà, sao khó vậy?

      Mãi khi gặp người ấy cưỡi con ngựa lớn đến – như thiên tướng giáng thế, cậu mới biết, lão đại của Tô gia mới chính là ngón tay vàng cỡ bự của mình.

      Tác giả lời văn giản dị, bút pháp trôi chảy, tình tiết câu chuyện gãy gọn súc tích dài dòng, mỗi mắc xích gắn kết với nhau, kết cấu vững chắc. Nhân tình thế thái trong tác phẩm khá đặc sắc. Món ăn miền quên thỉnh thoảng có xuất và hàng mĩ nghệ cũng có đề cập tới. Mặc dù nhân vật xuất khá nhiều, nhưng tính cách ràng, quan hệ phụ tử, quan hệ phu phu, Huynh đệ gắn kết mật thiết. Mỗi khoảnh khắc đều khiến người đọc có cảm xúc, ngòi bút tỉ mỉ phân tích vừa phải. gian bối cảnh thời Minh sử dụng khá tiến bộ.

      .
      .
      .

      P.s của Thục Hy:
      Trước mắt vẫn ngày chương, mong nhận được ủng hộ của cả nhà.
      Mình rất thích post truyện diễn đàn như vầy vì nó khá là dễ đọc, thân!



      . . . Mục Lục . . .

      C01 - C02 - C03 - C04 -
      C05 - C06 - C07 - C08 - C09 - C10 - C11 - C12 - C13
      Last edited: 27/9/16

    2. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 1 – Xuyên


      Thế gian vạn vật vốn mọi thứ đều có đạo hành riêng. Thế nhưng, luôn có số ngoại lệ bất ngờ vượt ra khỏi lục đạo luân hồi, làm nên những câu chuyện bất thường theo kiểu thế nay hay thế khác.

      Bên cầu Nại Hà, giữa ngôi đình rường cột đẹp như họa, hai nho sinh vóc dáng ngọc lập giở cuốn sách dày to bản. Nam nhi áo xanh chỉ vào trang trong đấy, nhướng mày: “Tính tính như vầy, phải là người hướng thiện nhân ái.”

      Nam tử áo trắng nhìn theo hướng chỉ tay của ta, cảm thán rằng: “Có lẽ do từ bé khuyết phần cảm xúc cũng biết chừng.”

      Nam nhi áo xanh vẫn lắc đầu. - Còn ghi là, giúp đỡ bách tính phương… chuyện hệ trọng dường ấy mà giao cho tên như thế, e rằng thiếu thỏa đáng!

      Nho sinh áo trắng cười khẩy, - Ngu đệ lại nghĩ khác cơ đấy.

      - Huh? – Mặt chàng áo xanh đầy vẻ kì dị. – Sao ra xem nào?

      Nho sinh áo trắng khẽ mỉm cười, - Thập thế luân hồi của người này vốn nên công đức viên mãn, nhưng lại thiếu mất Hồn Giác, nên mới bại ở kiếp cuối cùng. Hồn Giác chủ Thiện, Ác, Hổ, Sỉ. Tích đức hành thiện với người này mà , chẳng phải là tự hoàn thiện bản thân mình sao?

      Nam tử áo xanh vỗ tay cười lớn, - Hiền đệ cao kiến! Cao kiến!

      - Tất cả đều do trời định đó thôi.

      - Vậy hiền đệ, chi bằng người cùng ta hợp lực trả về nơi của vậy?

      - Vốn nên như thế.

      Hai người thêm nữa, cùng nhau đọc khẩu quyết hợp lực xé trang giấy ấy xuống, như dùng hết sức lực của mình. Lời niệm chưa dứt, luồng hào quang chói lọi vụt đến, vốn dĩ trang sách cũ kỹ biến thành thẻ bài gỗ bằng bàn tay bay , chớp mắt thấy đâu nữa.

      thân thẻ bài thấp thoáng hai chữ lấp lóe tên người – Giang Dật.

      .

      .

      .

      Phía đông năm Bách Thạch Sơn có ngôi làng cách biệt với thế giới bên ngoài, tên gọi là Khe Táo
      Thực ra, cả mấy thôn ở vùng này đều gắn kèm chữ “Khe”, bởi vì dân nơi đây toàn sống trong những khe núi nghèo ơi là nghèo.

      người học tiến sĩ ở Học viện Nông nghiệp tỉnh, nhiệm vụ thực tập mùa hè của Giang Dật là xuống các trung tâm hỗ trợ ở chi nhánh để phổ biến Sổ tay trồng Táo cho nông dân.
      Đúng vậy, Giang Dật là tiến sĩ Táo, chuyên nghiên cứu bệnh sâu của cây táo. ra cậu ấy cũng có chút tiếng tăm trong ngành, thầy hướng dẫn Từ lão tiên sinh của cậu là cây cổ thụ trong giới.

      Nhìn cảnh cậu bạn Tiểu Châu cùng về quê với mình bị cả đám ông già bà trẻ vây quanh hết sức hoảng loạn, trong bụng Giang Dật khỏi vui mừng.

      - Các bác các dì ơi, đừng giành nhau! Đừng giành nữa! Ai cũng có phần mà! – Tiểu Châu cố giơ cao sấp sổ nhiều màu sắc tay, đứng tảng đá cao nhất gào lớn.

      - Nghe thấy , người ta bảo đừng tranh còn gì! Tranh nhau mất phần bây giờ. – dì tướng phốp pháp mặt mũi hồng hào la lên.

      - Bà tưởng tụi tui ngu hả!!! – dì khác chen lên. – Thôn trưởng rồi đó, cứ theo mấy cuốn sách này mà trồng, năm sau táo mấy đống luôn là chúng ta giàu to rồi!

      Lời vừa dứt, cả đám tranh nhau dữ dội hơn nữa.
      Giang Dật khoanh tay dời xa ‘ trường’, giả bộ nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tiểu Châu.
      Tiểu Châu tốt bụng vừa than thầm trong bụng vừa phát từng cuốn sổ tay.
      thiếm đến sau sợ giành được hay sao đó, vừa la làng vừa nhào đến.

      Lúc này Giang Dật còn đứng cái dốc , quay lưng lại với đám người nháo nhác, mắt cậu nhìn về những dải núi xanh vời vợi, ai ngờ phía sau bị ai đẩy cho phát ---- Thế là, bi kịch xảy ra.

      Tiến sĩ Giang Dật tuấn đa tài, trong trạng thái hề phòng bị, rơi xuống khe núi.
      Khoảnh khắc đó, trước mắt Giang Dật lên vô số cảnh tượng, người mẹ sớm khuất, người cha chưa từng gặp mặt, bà ngoại tảo tần nuôi cậu từ , giáo sư Từ ở tuổi cổ lai hi, thậm chí là hoa khôi trường học ngày xưa cậu từng thầm…

      Quá nhiều mảnh ghép vỡ vụn trong trí óc, trái tim Giang Dật bồi hồi cảm giác – Lẽ nào đời cậu đến lúc tận?
      Mắt cậu nhìn thấy thân thể mình bị mắc lại giữa hai tảng đá, máu tươi chảy ra cả vũng.
      Linh hồn gần như trong suốt phiêu diêu giữa trung, như con diều đứt dây. Cậu giơ bàn tay hơi trong suốt của mình lật lật lại xem, trong tâm dấy lên cảm giác khó tả, … Hóa ra, người chết rồi biến thành hồn ma .

      Nhưng cậu vẫn chưa muốn chết, là gã GAY gần ba mươi tuổi, cậu vẫn chưa tìm được người gắn bó cả đời với mình. Thậm chí tên để cặp kè cũng chẳng có. Điều khiến cậu hối tiếc hơn, đó là, nếu cậu chết, ai chăm sóc bà ngoại già yếu?

      Và rồi, tình hình trước mắt cho phép cậu suy nghĩ thêm nữa. luồng sáng chói lòa lóe lên, linh hồn như bị sức mạnh vô hình cuốn , bay qua những dãy nuối, bay qua những con sông… Rất lâu, lâu đến nỗi Giang Dật mất ý thức và chìm vào giấc ngủ.



      biết bao lâu sau đó, Giang Dật hồi phục lại ý thức và tỉnh lại.
      Đập vào mắt là tấm màn giường xanh nhạt đầu, mặc dù được giắt thẳng thóm nhưng phủ lớp bụi. Cổ họng như nhét chặt cả cục bông gòn, cậu hít thở mạnh cái, trái tim mới dần dần đập những nhịp đều đặn. Mặt Giang Dật chút biểu cảm nhưng óc cậu ngay lập tức tính toán cực nhanh.

      Cậu chết rồi, thể phủ nhận, tận mắt nhìn thấy thân thể quen thuộc của mình từ núi rơi xuống thành bánh thịt. Cảnh lăn quay xuống núi ghê rợn như thế nào vẫn còn trong đầu đây. Cả người Giang Dật chẳng thấy ổn chút nào hết.

      nhàng cử động cái cổ mỏi nhừ, ánh mắt lướt qua thành giường gỗ khắc hoa, nền gạch xanh bằng phẳng, và chiếc bàn bát tiên ở còn để bộ trà tách.
      Đối diện giường còn có chiếc gương đồng hình tròn khắc hoa, khuôn mặt kinh ngạc của cậu. Trong gương là cậu mà phải cậu, ngũ quan gần giống, nhưng có vẻ trẻ hơn cả mười tuổi. --- ràng là thiếu niên mười mấy tuổi.

      Giang Dật khẽ giơ tay phải lên, ngờ nhìn thấy đôi bàn tay trắng trẻo, gốc ngón út có nốt ruồi son , y hệt tay cậu ngày xưa.
      Óc cậu ngay lập tức lên hai chữ - Xuyên .

      Nhìn bài trí của căn phòng, trong cảm giác lạ lẫm xen lẫn thân quen, dường như về là ngôi nhà dưới quê của cậu và ngoại sinh sống hồi bé.

      “Kẹtttt” – Tiếng cánh cửa gỗ bị đẩy ra, cái đầu nhoài vào, cái đầu quá sức là tròn, y hệt ông Thọ .

      - Dật, Dật ca, ăn, ăn cơm nè! – Đứa lắp bắp xong, như bị lửa châm mông chạy mất dạng.

      Mặt Giang Dật còn chưa kịp bày tỏ thứ biểu cảm nào phù hợp đơ ngay tại trận.
      Thằng nhóc… sao cứ như bị ma đuổi?

      Giang Dật giở chăn ra bước xuống giường, bỗng trước mặt tối sầm lại, thân thể khống chế được mà chao đảo. Cậu chưa kịp định thần cửa lại kẽo kẹt mở ra.
      Giang Dật ngẩng đầu, chạm phải khuôn mặt nhắn đầy nộ khí.

      Lần này đổi lại là bé thắt bím, chừng 11 – 12 tuổi.
      Tiểu nương vào phòng rồi chẳng nhìn Giang Dật lấy cái, đặt bát cái ầm xuống bàn, khẽ “hứ” tiếng rồi quay người ra.

      Giang Dật nhíu mày, cậu thích những đứa bé vô lễ. Thậm chí có thể là rất ghét. Lạnh lùng nhìn qua bên bàn, tô sứ thô còn bốc khói nghi ngút, trong chén là cái trứng ốp la trắng hếu.

      Giang Dật do dự mà quyết định nên ăn cái , thân xác này cần bổ sung thêm năng lượng.
      Cậu kéo lê đôi chân mềm nhũn rời khỏi giường, từng bước lếch qua ghế.
      Hơi nóng phả vào hai mắt cậu khiến chúng đỏ lên, Giang Dật hít hơi sâu, sau đó mới cầm đôi đũa bên cạnh khuấy khuấy tô nước dùng đặc queo, khơi lên đống mì dính cục dưới cái trứng.
      Cậu lại tiếp tục cau mày trước đống mì dính chặt, ngắm nghía cỡ nửa phút, cuối cùng cũng bỏ vào miệng cắn miếng

      “Phụt!” Chưa kịp nuốt xuống nhả ra ---- ở trong vẫn còn sống.

      Giang Dật hít sâu hơi, kiên nhẫn lựa ra nhiều chỗ để nếm, trong lòng có phần tức tối. – Cả tô mì to vậy mà dù sợi mì dày hay mỏng cũng đều chưa chín.
      Có điều, cậu tự dập tắt được bực bội này. Ăn đồ ăn nhà người ta, được phép kén cá chọn canh.
      Chỉ là, nhìn biểu của bé vừa rồi, Giang Dật có phần hoài nghi, có người cố ý chơi cậu. Hoặc giả, cố ý làm khó cố chủ.

      Giang Dật vừa lập thuyết mưu, vừa ăn từng miếng trứng. Uống sạch nước dùng nóng hổi, sức lực cũng dần trở lại với cơ thể, Giang Dật đứng dậy quanh phòng hai vòng, bước chân cũng nhanh nhẹn hẳn lên. Linh hồn của cậu dần thích nghi với thân thể mới này.

      Nhìn cả đống mì còn trong tô, Giang Dật quyết định hủy tông tích, dù sao cũng nên bỏ đó làm mình khó chịu chứ?
      Cậu bưng tô mì bước ra khỏi phòng, bên ngoài là căn phòng rộng trống hoác.

      Căn phòng này to hơn phòng ngủ, hai phía đông tây liền với hai phòng ngủ khác, nam bắc hai hướng đều có cửa thông ra khu trước và khu sau. Phòng này dưới quê kêu là gian chính, công dụng như phòng khách.

      Giang Dật nhìn khắp vòng, cảm thấy hơi kỳ lạ. Căn phòng của cậu hơn phòng này rất nhiều, nhưng đồ gia dụng đầy đủ thiếu thứ gì, còn ở đây… cái phòng to như vậy, ngoài chỗ cửa ra vào có bộ bàn với hai cái ghế ra, còn gì khác.

      Suy đoán trước đó có phần lung lay, nếu cậu là người bị ngược đãi, nên được đối xử như vậy. Giang Dật ôm mối nghi ngờ nhìn quanh rồi mới ra cửa sau.

      Sau nhà có bầy gà, mấy con gà mẹ gầy giơ xương cục ta cục tác yếu ớt. Mấy con gà giò lông lưa thưa như bị suy dinh dưỡng. Giang Dật đổ mì vào máng thức ăn, mấy con gà ngay lập tức tươi tỉnh trở lại, bổ nhào đến như điên, thay phiên nhau giành lấy giành để đống mỳ chưa chín.
      Dù ngày thường có điềm tĩnh như thế nào, Giang Dật cũng hết hồn trước cảnh tượng ghê gớm này.

      “ Ực ực… “ Tiếng nuốt nước bọt trong trẻo vang lên.
      Cậu quay đầu lại, thằng nhóc 5 – 6 tuổi trân trối nhìn … máng thức ăn, hay đúng hơn là miếng mì bị đàn gà mẹ giành nhau.
      Giang Dật nhận ra đây là cậu bé lúc nãy gọi mình Dật ca.

      Ban nãy do bị cửa chắn nên nhìn , giờ mấy thấy cậu bé gầy thể tả, như cái gậy gắn cái đầu lên, khuôn mặt bé bằng bàn tay là xương sọ như lồi ra, chỉ còn đôi mắt thèm khát khiến con người có phần sinh động.
      Bất giác nhớ lại thời thơ ấu độc lẻ loi của mình, tận đáy lòng Giang Dật dấy lên cảm giác đồng cảm. Chưa kịp chờ cậu có phản ứng gì, cậu nhóc thôi nhìn nữa, trừng mắt với cậu đầy giận dữ xong quay người chạy , vừa chạy vừa hét:

      - A, A tỷ! Dật, Dật ca đem, đem đồ ăn, ăn cho gà ăn rồi!!! , đó!

      Vừa dứt lời, bé chạy ào từ trong phòng ra, chính là tiểu nương đưa cơm khi nãy.
      bé nhìn đống mỳ lũ gà nháo nhào giành nhau, tức thở nổi, ánh mắt chạm đến Giang Dật, đôi mắt to tròn trợn lên như muốn ghim lấy cậu.
      Giang Dật cảm thấy khó hiểu.

      bé giận dữ có nơi để xả, chộp thanh củi dưới đất chạy qua bên lũ gà quơ lấy quơ để. Mấy con gà mẹ đập cánh vừa bay vừa kêu, lộn tùng phèo cả lên.
      Cậu bé sợ quá, cái đầu tròn cúi gặp xuống, dám ngước lên nhìn a tỷ của mình.
      Giang Dật nhíu mày hiểu nổi tại sao bé đảm lại trở nên điên rồ như vậy.
      bé phát tiết xong, quăng thanh củi bên, chạy đến bên cạnh cậu, thét: - Ta ghét ngươi!!!

      - Em, em cũng ghét, ghét người!!! – Cậu bé thốt lên yếu ớt rồi liếc nhìn Giang Dật cái xong lủi mất.

      Giang Dật: …………


      Bởi vậy mới , cậu thích con nít. Nhất là lũ con nít nổi nóng vô cớ như này.


      .

      .

      .

      Giang Dật ôm mối tơ vò nghi vấn trong bụng về phòng, thân thể mệt mỏi khiến cậu dần mất ý thức. Linh hồn vương màu lục có thể nhìn thấy bằng mát thường vội vã thoát ra khỏi cơ thể, luồng sáng vuột lên biến mất trong khí.

      Mặt trái của nhân gian, tối tăm lạnh lẽo dưới làn nước sông trôi thấy đáy.
      Linh hồn của Giang Dật bất ngờ ra, ý thức của cậu lúc này hết sức mơ hồ, thân thể phiêu bạt theo gió, lúc sắp bay qua cầu Nại Hà, tên quỷ sai nắm chân cậu lại.

      - Này! Lùi lại! Nhầm đường rồi!

      Giang Dật quay lại tênh, hai mắt ngơ ngạc nhìn tên quỷ sai, dường như là nghe thấy, hoặc giả, chẳng nghe thấy.

      - Lại tên ngốc nữa! – Quỷ sai mặt chán òm, quẳng cậu ta qua bên. – Linh hồn màu lục thuộc quyền quản lý của địa phủ, biến qua bên kia!

      Giang Dật xoay hai vòng , cả người bị hơi nước u của Nại Hà kích , đầu óc có phần tỉnh táo chút. Cậu chớp chớp đôi mắt dần trông ràng hơn, mượn sức gió xoay người, ngờ nhìn thấy tòa đình viện cổ sắc cổ Hương, ngoài cửa có đính tấm bảng lớn màu xanh, chữ ở mờ ảo .

      Chưa kịp suy nghĩ, thân thể tự động bay .
      Dưới tấm bảng là hai nam tử áo xanh áo trắng, họ thân thiết hỏi tuổi tác, quê quán, công việc của cậu. Giang Dật đáp lại ràng.

      Nam tử áo trắng cười bảo, - Thế đúng người rồi.

      Sau đó cậu nhoẻn miệng cười kể cho Giang Dật nghe câu chuyện dài dài.

      Hóa ra, việc xuyên của Giang Dật phải ngẫu nhiên, cậu vốn là người tốt có căn tu mười kiếp, chỉ chờ sống hết thọ qua đời liệt vị thành tiên. Nhưng vì kiếp thứ mười chuyển thế gặp rắc rối, mất hồn, khiến bản thân tu được thành chính quả. Giang Dật vì vậy bị xóa tên khỏi sổ sinh tử, rơi ra khỏi lục đạo luân hồi.
      Để bù đắp cho cậu, sở quản lý vụ đặc biệt của địa phủ nghĩ mãi mới ra cách này, để cho cậu ấy mang theo ký ức xuyên , cũng gần như là sống thêm kiếp nữa.
      Hóa ra vậy mà cũng được nữa… Giang Dật nghĩ hồi, van xin:

      - Tôi muốn quay lại năm 2015, lúc tôi chưa chết. – Việc đầu tiên cậu phải làm đó là quả quyết dẹp bỏ ngay cái kỳ thực tập làm mình bị chết oan.

      Hai vị nam tử nhìn nhau, vẻ mặt kỳ dị hết sức.
      Nam nhi áo xanh kiềm được bảo:

      - Phải biết là, dù có trở về người cũng phải là người ngày xưa nữa đâu.

      Giang Dật hết sức quả quyết:

      - Chỉ cần quay về lại trước lúc xảy ra việc này thôi, ít nhất tôi cũng có thể sắp đặt hết cho bà ngoại… Tôi nghĩ là hai người có cách.

      Bọn họ thở dài, bàn bạc hồi lâu cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
      Nam tử áo xanh bảo:

      - Kiếp này vận mệnh của người thể thay đổi, chờ khi hoàn thành sứ mệnh bọn ta tìm cách sắp xếp cho ngươi.

      - Trong thời gian đó bà ngoại của người bị gì đâu. Bà ta ắt có vận mệnh của mình, hãy yên tâm. – Nam tử áo trắng đáp.

      Giang Dật nhìn chăm chăm hai bọn họ. – Làm sao ta có thể tin các người được?
      Nam tử áo trắng cười đáp. – Ngươi cũng thấy rồi, thế gian ắt có nhân quả, bọn ta xằng bậy bao giờ.

      Hồi lâu sau, Giang Dật mới gật đầu. – Tốt hơn hết là như vậy… Sứ mạng của ta là gì?

      Nam nhi áo xanh phất tay cái, trong tay liền xuất tấm thẻ bài gỗ. thẻ bài lên dòng chữ hết sức thần kỳ “Cứu rỗi phương bách tính, tích thành ơn đức tế thế”.

      Cậu kinh ngạc. – Kinh bang tế thế? Các người chắc là ta làm được ư?

      Nam tử áo trắng đáp. – Chuyện này nghe có vẻ với ai đó rất khó khăn, nhưng với người vừa may là được.

      Giang Dật còn muốn hỏi nữa, người đó liền khoát tay. – Thiên cơ bất khả lộ, bọn ta chỉ có thể đến vậy mà thôi.

      Cậu bằng lòng hỏi. – Nơi ta đến là triều đại nào? Sức khỏe tại ra sao?

      Nam tử áo xanh cười cười, đưa ra thẻ gỗ trong tay.

      Giang Dật nhận lấy, luồng khí mát khắp toàn thân.

      Lúc này, trong khu nhà quê , Giang Dật thiếp bỗng chốc tỉnh lại.

      Trong tay có vật gì - là thẻ bài gỗ cũ kĩ bằng bàn tay.

      Đầu nhức như búa bổ, trong óc lên những hình ảnh.


      Triều Minh… Kiến văn nguyên niên…

      Giang Dật… Hồng Vũ niên thứ ba mươi đỗ tú tài… Tổ tịch Trấn Ngân Phường, Khe Táo…

      Cùng tên cùng họ, diện mạo như nhau. Đến cả nốt rùi son ngón út cũng khác…

      Khe Táo… Chỗ cậu xảy ra chuyện cũng tên là “Khe Táo”, nếu như liên quan chỉ có quỷ mới tin.

      Giang Dật phát ra, vận mệnh của mình hóa ra lại nằm trong tay kẻ khác.




      Tay bất giác nắm chặt lại, trong đầu lên câu. “Lúc nguy hiểm chỉ cần bóp nát vậy này, lập tức có thể được cứu. Cơ hội chỉ đến lần, vui lòng sử dụng cẩn trọng.”

      Cậu buông tay ra, để thẻ bài gỗ xuống dưới gối.

      Trong lòng hết sức rối bời, cầm ly trà nguội uống hơi, rồi khom lưng rửa mặt bên chậu đồng, đầu óc mới tỉnh táo hơn chút. Cảm giác bức bối, Giang Dật bèn ra ngoài, bắt đầu tham quan khu vườn nhà quê khác người này.

      khác người, chẳng miễn cưỡng tý nào, nhìn mà xem nhà và bờ tường rào đều bằng ngói gạch xanh – phải ai cũng xây nổi. Nhà có năm phòng, đằng trước đằng sau đều có khoảnh đất trống khá rộng, nếu muốn xây thêm mặt nọ mặt kia cũng còn đủ chỗ.

      Phía trước thông thoáng, chỉ có hai bên cửa chính mỗi bên trồng cây táo, cành lá cứng cáp ước chừng mười năm tuổi.

      Phía sau nhà dù tràn đầy sinh khí, nhưng cũng có hạn thôi, ngoài mấy con gà gặp trước đó ra, góc tường phía Tây có mấy bó củi.

      Giang Dật nhủ thầm, giống gia đình bình thường sống ở đây lâu tý nào, cứ như mới dọn về đúng hơn.


      ….

      P.S: Đúng rồi đó! Dật ca! ^^

    3. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 2 – Đỉnh Bạc


      .



      Giang Dật đánh giấc qua ngày hôm sau.

      Thức dậy hãy còn mê mê tỉnh tỉnh, thanh bên tai vô cùng hỗn loạn, dưới lưng cấn cấn có vật gì cứng cứng nóng nóng, cảm giác kỳ kỳ cậu nhoài người qua bên.

      - Í? Dật ca, ca tỉnh rồi ạ? – giọng hào sảng vang lên bên tai, độ tuổi ước chừng là của con trai sắp trưởng thành.

      Tỉnh… ngủ mất tiêu.

      Mở đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh, mới phát ra điều kỳ lạ.

      Chẳng trách sao lại ồn ào như vậy, bọn họ đường cơ đấy. Chung quanh xe cộ tấp nập, hai bên đường là hàng cây và quán xá, đám người mặc đồ cổ trang lướt qua cậu, mười người có đến tám len lén dò xét Giang Dật. Đưa theo ánh mắt của họ, Giang Dật nhìn lại mình … và phát ra, cậu phải cưỡi ngựa cũng chẳng ngồi kiệu. Mà nằm banh xác lưng người.

      Lúc này bực rồi đó, ai ngủ say tự dưng bị bê vậy, làm sao mà vui vẻ được. Nhỏm người dậy, Giang Dật định xuống.

      - Á? Dật ca, khó chịu trong người hả? – Người cõng cậu ôm chặt hai chân huých cậu lưng.

      - Bỏ ta xuống. – Giọng hết sức yếu ớt.

      Người này vô cùng vâng lời, đến khúc đường yên ắng mới nhàng bỏ Giang Dật xuống, sau đó quay người lại lộ ra khuôn mặt chữ điền mắt to lông mày rậm. Vì tuổi còn nên những đường nét khuôn mặt còn thiếu phần sắc cạnh và có phần hiền hòa.

      - Dật ca, đệ làm ca bị cấn hả? – Thiếu niên vừa tự trách mình vừa gãi đầu. – Dạo này đệ gầy , chắc cấn xương quá.

      Đối diện với khuôn mặt hiền lành chất phác như vậy, Giang Dật có bất mãn gì cũng khó .

      - Dật ca? – Thiếu niên cao lớn giơ tay khẩy khẩy vai cậu, ngờ cậu mém té.

      - Ơ kìa, Dật ca!!! – Thiếu niên vội vàng vịn vai cậu lại, cười nồng hậu. – Dật ca, ca ốm quá, gầy hơn cả đệ.

      - Đừng gọi nữa, ta đau đầu lắm. – Giang Dật gạt tay cậu ta ra, liếc nhìn thân thể săn chắc to như gấu của mà thấy mắc cười.

      - Dật ca lại thấy khó chịu trong người ạ? – Mặt thiếu niên liền biến sắc, ánh mắt đầy vẻ lo âu.

      Giang Dật có phần cảm động, giọng điệu cũng ấm áp hơn. – sao, chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Đây là chỗ nào vậy?

      - Đây là trấn Ngân Phường. Dật ca, vừa rồi ca ngủ say quá, Lý đại phu bắt mạch mà người cũng tỉnh.

      Giang Dật day day thái dương đau nhói – thân xác này yếu ớt quá mà.

      - Dật ca, nếu ca mệt quá rồi ngồi đây nghỉ nhé? – Thiếu niên liếc qua cửa tiệm ở góc đường bên kia, lần theo ánh mắt Giang Dật nhìn thấy --- Hồi Xuân Đường – hiệu thuốc.

      - Định mua thuốc? – Giang Dật liếc thấy tay cậu ta cầm quá chừng thuốc rồi.

      - Chỗ Lý đại phu còn thiếu vị, bảo đệ qua Hồi Xuân Đường mua.

      Giang Dật gật đầu. – . – Chân cậu mềm nhũn cả ra, muốn đâu nữa cả.

      - Vậy Dật ca đừng lung tung nhé, đệ quay lại ngay ấy mà. – Thiếu niên lo lắng vừa kéo cậu vào trong lề vừa dặn dò rồi chạy nhanh.

      Giang Dật thấy bóng cậu ta vào Hồi Xuân Đường rồi mới thôi nhìn nữa mà đưa mắt nhìn phong cảnh xung quanh. Lúc ấy, tên lính, thân khoác giáp nặng từ cửa tiệm đối diện bước ra, theo phản xạ cậu liếc nhìn bảng hiệu – quán ăn Thượng Vị. Đưa mắt nhìn xuống bắt gặp người lính đó và … rời mắt đâu được nữa. – Vai rộng eo thon, cánh tay săn chắc và mông vểnh, cho dù lớp áp giáp bên ngoài có nặng như thế nào cũng che được thân thể hoàn mĩ ấy. Liếc lên, khuôn mặt với mũi dài sống mũi thẳng băng, đôi mắt có thần, hàng lông mày hơi xếch tạo độ uy võ. Đúng kiểu Giang Dật thích nhất luôn.

      Bị ánh mắt nóng bỏng như vậy dò xét, Tô Vân Khởi muốn lờ cũng chẳng được. Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Dật, hơi bất ngờ, sau đó bước nhanh qua đường về phía cậu.

      - Sao người lại ở đây? – Chất giọng trầm ấm, cảm giác chững chạc lạ thường.

      Giang Dật ngớ người ra. – Người biết ta sao? – Vừa xong, Giang Dật bực mình bặm chặt môi, nếu là người quen, mình như vầy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

      ngờ, đối phương chỉ hơi nhíu mày. – Người quên hay giả vờ đấy? Mới có mấy ngày thôi mà…

      ra , Tô Vân Khởi có thể nhận ra Giang Dật nhanh như vậy, thực ra là vì người này có tướng mạo quá xuất chúng. Nhưng mà gặp nhau hai lần, lúc nào cũng nghĩ: Cái tên này sao mà lãnh đạm quá chừng?

      Giang Dật cúi đầu , sợ càng càng sai.

      Ngược lại biểu của cậu lại càng khiến Tô Vân Khởi cảm thấy, chắc cố tình giả vờ nhận ra mình. Hay là muốn tỏ vẻ căm ghét mình và căm ghét cả nhà mình đến quấy rầy chăng.

      - Được rồi. – Tô Vân Khởi cắn môi, lấy từ trong ngực áo ra túi vải, tiến đến gần hai bước.

      Mùi hương nam tính mạnh mẽ như vậy, lại vấn vương mùi rượu thơm, Giang Dật như muốn ngạt thở, chân bất giác lùi lại.

      Nhìn thấy mình bị tránh xa như ôn dịch, Tô Vân Khởi càng thêm phần nộ khí. – Ta có ăn thịt người đâu, tránh cái gì mà tránh.

      Giang Dật há hốc mồm rồi ngậm lại ngay, sao người đàn ông này nổi nóng kỳ cục vậy.

      Ậm ừ ậm ừ chẳng giống đàn ông tý nào, Tô Vân Khởi cau mày. Mọt sách là cứ như vậy đó.

      - Ahhhhhh! – Tiếng gào từ xa vọng lại, Giang Dật đưa mắt nhìn quanh, biết từ lúc nào ngoài cửa quán ăn có thêm mấy tên lính khác, ai cũng dắt trong tay con ngựa lớn.

      - Lão đại à, đủ rồi đó nhe. – Giọng đểu đểu kèm theo giọng cười ác ý.

      Tô Vân Khởi cười mắng bên ấy mấy tiếng, rồi chần chừ kéo tay Giang Dật nhét vô cái túi .

      - May mà gặp người ở đây, khỏi mắc công nhờ Tiểu Nhị chạy chuyến. với Tiểu Nhị, dạo gần đây ta ở trong huyện, phải đợi.

      Đến lúc Giang Dật phản ứng ra người ấy leo lên ngựa phất roi chạy mất dạng.

      Mở túi vải ra, bên trong là hai đĩnh bạc trắng lấp lánh, khá nặng nữa. Chắc cũng cỡ hai chục lạng?

      Nhưng mà… Tiểu Nhị là ai? phải là tiểu nhị bên quán ăn đó chứ hả?

      Giang Dật nghĩ ngợi vừa đúng lúc thiếu niên nọ mua thuốc xong chạy về.

      Cậu huơ huơ túi vải trong tay, hỏi. – Người có biết Tiểu Nhị là ai ?

      Thiếu niên nghĩ hồi rồi lắc đầu, bọn họ vừa dọn đến, ngoài thôn trưởng và mấy hàng xóm trước nhà, chẳng có qua lại với qia.

      - Vậy,… trong thôn có ai làm lính ở trấn này ? – Giang Dật hỏi tiếp.

      Thiếu niên vẫn lắc đầu.

      Giang Dật thở dài. Thôi kệ, nếu có quen chắc có ngày gặp mặt thôi…

      - Dật ca đói chưa, đệ mua cho người hai cái bánh bao nhân thịt nè. – Thiếu niên xong, dúi bánh bao nóng hổi vào tay cậu.

      Giang Dật nhìn bàn tay trống trơn chẳng còn gì của cậu ta, hỏi. – Ngươi ăn hả?

      - Đệ, đệ đói. – Vừa xong, bụng kêu rột rột. Mặt thiếu niên đỏ bừng cả lên.

      Giang Dật bảo. – Sao mua thêm hai cái nữa?

      - Mắc lắm ca à.

      Giang Dật đưa bánh ra. – Ăn .

      - . Dật ca ăn . – Thiếu niên xua tay. – Sáng giờ ca chưa ăn, đệ, đệ đói.

      Giang Dật nhét bánh cho cậu ta. – Ăn lẹ , còn cả đoạn đường dài phải nữa.

      Thiếu niên còn muốn chối từ, nhưng Giang Dật nhét bánh vào mồm cậu ta mất rồi. Chưa kịp phản ứng Giang Dật quay người luôn, thiếu niên bám theo đằng sau cầm cái bánh bao gặm từng miếng . Cậu ta dám chắc đây lf cái bánh bao ngon nhất đời.

      - Ngươi tên gì?

      - Dật ca quên rồi á? Đệ tên Đại Sơn.

      - Trêu ngươi thôi!

      - Hì hì…

      .

      .

      .

      Trấn Ngân Phường cách thôn làng của bọn họ hơi xa, nếu quan đạo phải xuyên qua mấy thôn, đường núi rất gần, nhưng gập gềnh khúc khuỷa.

      Sau cùng cả hai quyết định đường núi.

      Có thế nào Giang Dật cũng cho Đại Sơn cõng nữa, vừa cậu vừa quan sát đồi núi xung quanh, so sánh với cảnh đại, mệt rồi ngừng lại bên đường nghỉ, chờ lấy sức rồi tiếp. Tính Đại Sơn dù thô lỗ nhưng cũng rất kiên nhẫn. Cậu ta hấp tấp, lâu lâu bắt cào cào, móc trứng chim chọc Giang Dật vui. Lâu lâu Giang Dật nhìn mà tức cười, cậu ta còn cười lớn hơn cả Giang Dật.

      Mặc dù Mai Tử cứ bảo tính tình Giang Dật cổ quái và ích kỷ, nhưng Đại Sơn nghĩ cậu ấy thư sinh nho nhã, lại đẹp như vậy, sao mà thích cho được.

      Từ lúc giữa trưa đến khi mặt trời lặn về Tây, hai người gần bốn tiếng đồng hồ mới về thôn.

      Nhà họ Giang xây ở ven thôn, cách khu dân cư tập trung rất xa, đất đai quanh nhà đều thuộc quyền sở hữu của họ. Nhà có vườn trước vườn sau, ngói đỏ gạch xanh, cũng coi như là biệt thư cao cấp của làng rồi. Đầu nam thôn có cái bảng đá cũ, đó khắc ba chữ --- Tảo Câu Nhi, cũng là tên thôn - Khe Táo.

      .

      Đến nhà, Tiểu Bảo – đứa nhóc giống ông Thọ hôm nọ, rụt rè bưng nước trà ra.

      Giang Dật cảm ơn xong uống ngụp, miệng đắng nghét. Mai Tử, tiểu nương nổi cơn hôm qua, cảm thấy việc Giang Dật tự bộ về hết sức gây ấn tượng, nhưng vẫn đóng mặt lạnh với cậu.

      Giang Dật làm ngơ bỏ chén trà xuống rồi về phòng, cậu muốn cuộc sống phải nhìn sắc mặt kẻ khác để sống.

      - Dật ca, ăn cơm thôi! – Đại Sơn bưng màn thầu và thức ăn vô phòng Giang Dật. – Ăn xong đệ sắc thuốc cho ca uống nha, Lý đại phu bảo uống ba thang nữa là khỏe ngay.

      Giang Dật gật đầu. – Ta cảm ơn.

      - Dật ca đừng khách khí… - Đại Sơn ngượng nghịu gãi ót. – Vậy, có gì đệ nhé.

      - Uhm.

      Đại Sơn rồi, Giang Dật mới chú ý đến mâm cơm với đậu que xào - xanh đằng xanh, trắng đằng trắng, còn có miếng cháy đen. Vừa đói vừa mệt, lại ăn uống ngon, lâu lắm rồi cậu mới lại gặp cuộc sống như vậy. Giang Dật ăn hai miếng rồi định thủ tiêu đống thừa còn lại.

      Ra phòng khách – cậu bắt gặp cảnh mà cả đời này chắc khó quên nổi. – Ba huynh muội vây quanh cái bàn tròn, bàn rải rác ba cái chén và đĩa đồ ăn. Vì chỉ có hai cái ghế nên Mai Tử còn phải đứng. Trong cái đĩa bàn là chút đậu quen xào cháy đen nửa, hai đứa ăn dính tèm lem đầy miệng nhưng khuôn mặt đầy hạnh phúc. Miệng Đại Sơn nhìn sạch, vì cậu ta chỉ ăn màn thầu với cháo.

      Lòng Giang Dật quặn thắt lại, cảm giác lạ lẫm này cứ thể sinh sôi trong tim cậu. Cậu cả thấy cái chén tay sao nặng quá, bưng nổi nữa.

      - Dật ca, ca ăn no rồi hả? – Đại Sơn thấy cậu, nhiệt tình hỏi han.

      Môi Giang Dật mấp máy, thành lời.

      Mai Tử nhìn đồ ăn thừa trong đĩa, dập đũa xuống bàn, mắng. – Ca lại định cho gà ăn nữa phải ?

      Mặt Giang Dật cảm giác như có hàng trăm con kiến bò.

      - Mai tử, muội nổi cơn gì vậy? – Đại Sơn nghiêm giọng huynh trưởng .

      Mai Tử có tức thế nào cũng đành im miệng, Tiểu Bảo sợ rụt cổ lại, miệng nhai liên hồi.

      Giang Dật ngây người ra biết nên gì. Muốn đưa đồ ăn cho họ, nhưng lại thấy đĩa đồ ăn nửa sống nửa chín này cũng ngon lành gì, nhưng mà so với cái đĩa kia… Có lẽ những cái cháy đều qua đây hết rồi.

      - Dật, Dật ca, ca, ca ăn hả? – Tiểu Bảo nhìn cái đĩa thòm thèm, mắt đầy niềm khao khát.

      - Mọi người ăn . – Giang Dật để cái đĩa lại bên bàn, dù sắc mặt cậu điềm tĩnh cỡ nào, nhưng bước chân vội vã che giấu được gì hết. – Mọi người ăn ,… ta ra ngoài lát.

      Giang Dật chạy như bay ra khỏi phòng, thở phào nhõm. Cậu có thể nhận thấy mối quan hệ kỳ lạ giữa cậu và mấy người bọn họ, giống chủ tớ, cũng chẳng phải người thân.

      Đại Sơn, Mai Tử, Tiểu Bảo khuôn mặt đều có nét giống nhau, nên ắt có quan hệ huyết thống. Bọn họ lại thân thiết như vậy, nhưng chỉ xa lạ với bản thân. Giang Dật bước ra khỏi cửa nhà, nhìn về phía núi xa trong đầu vừa sắp xếp lại mọi việc.



      Những thôn làng ở đây cùng nằm giữa cái sơn cốc, ba mặt đều là núi.

      Khe Táo nằm hướng bắc, về phía bắc có con sông rộng chừng ba bốn mét, qua sông về phương bắc nữa là núi Xà Lĩnh. Phòng của Giang Dật ở phía bắc nhất của căn nhà, sau nhà cách sông đến trăm mét. Đứng sau nhà, cậu có thể nhìn thấy những ngọn núi xung quanh. Cả dải Xà Lĩnh có đến mười mấy đỉnh núi, mỗi ngọn núi đều quá cao. Cũng có cây to, Đại Sơn vùng này toàn cây táo chua. phải loại táo cải tạo giống ở tương lai, mà táo núi mọc dại, quả chua và chát, nhưng sức sống rất mãnh liệt.

      Nếu như có thể cải tạo mảnh đất rộng này thành đất ruộng loại nhất, bà con sống nơi đây chắc cũng đến nỗi nghèo có cơm mà ăn. Cũng có người thử chặt táo trồng rau, nhưng đất đầy những rễ bám lâu năm của cây táo, năm nay chặt năm sau lại mọc, có đào có xới mấy cũng chết.



      Lúc Đại Sơn những cái này, mặt cậu ta đầy vẻ nuối tiếc.

      Trong óc Giang Dật bỗng lóe lên suy nghĩ, nếu Khe Táo là nơi trước đây cậu bị chết mà , giờ hiểu vì sao hai gã “quỷ sai” kia thế rồi. Cái gọi là ‘kinh bang tế thế’ trong mắt Giang Dật là dẫn dắt mọi người cùng nhau làm giàu, nếu như ở nơi khác chắc cậu nắm chắc phần thắng, nhưng ở Khe Táo này, nó giống như được dựng ra cho cậu vậy.

      Cây Táo, với người am hiểu từ gốc đến ngọn đều là của quý.

      Lúc này đây, Giang Dật nhìn mảng núi xanh thăm thẳm ngoài kia, trong mắt ánh lên niềm vui.

      Chỉ trong chốc lát mà cậu liệt ra được hàng loạt phương án cải tạo táo dại mọc núi.

      Tâm trạng Giang Dật tốt hơn hẳn ---- Con đường trở về nhà như gần hơn được bước.


      .
      .
      .


      P.S: đỉnh bạc trong truyền thuyết xuất . hihi
      Last edited: 9/9/16
      meomoon86heavydizzy thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Thục Hy Chân chào bạn, mình là mod box này, lần đầu bạn post truyện diễn đàn nên cảm phiền bạn đọc quy định dành cho editor bên dưới chữ ký mình để chúng ta dễ làm việc với nhau.

      Thứ hai, bạn chèn link fb/email bạn thường dùng lên văn án nhé, đây là quy định.

      Thứ ba, bạn làm mục lục cho truyện để người đọc dễ theo dõi, link hướng dẫn https://cungquanghang.com/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/

      Cuối cùng, nếu có gì hiểu, bạn có thể inbox hỏi mình hen.
      meomoon86Thục Hy Chân thích bài này.

    5. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 3 – gia đình



      Xuyên ngày thứ ba, Giang Dật bị tiếng khóc lóc thảm thiết đánh thức.

      Mơ màng bò dậy ra khỏi giường, mới thấy mặt trời lên cao lắm rồi; ước chừng cậu ngủ cả gần mười hai tiếng đồng hồ. Mở cửa ra, tiếng khóc càng ràng hơn. Nghe như tiếng người con , giữa tiếng nấc nghẹn là giọng vỗ về của ai đó.

      - Trưởng tỷ, đừng, đừng khóc mà! – Là giọng be bé của Tiểu Bảo.

      - Trưởng tỷ à, rốt cục là làm sao vậy, tỷ đừng khóc nữa mà! – Mai Tử lo lắng hỏi dồn.

      Người con bị gọi là “trưởng tỷ” hình như khe khẽ gì đó, giọng rất lạ lẫm, Giang Dật có thể khẳng định hai ngày qua cậu chưa từng gặp người này. Gặp cảnh như vậy Giang Dật có phần ngại ngùng, cậu nghĩ – có nên giả bộ như biết gì mà quay người trở về phòng hay , vừa may nghe thấy có tiếng động ở trước nhà.

      Tiếp theo đó, thiếu niên da ngăm đen lao như bay vào – nhận ra đó là Đại Sơn mà cậu có biết, Giang Dật thở phào.

      Cậu ta thân mật gọi ‘Dật ca’ rồi quay người gọi với vào trong.

      - Mai Tử! Mai Tử! Còn gì ăn ? Đói chết được ấy!

      - Chỉ có biết ăn thôi! Phần mình ca bằng cả nhà luôn đó! – Mai Tử vén rèm cửa, liếc xéo cái.

      Đại Sơn bị cằn nhằn chặp, nhưng chẳng có chút giận dữ nào, thường ngày cậu ta cũng khá dễ tính.

      - Tam ca, lau, lau tay nè. – Tiểu Bảo bước từ trong nhà ra, hai tay đen nhẻm của cậu bé giơ lên mảnh vải bố nhìn ra màu sắc vốn có của nó.

      - Tiểu Bảo ở nhà có nghịch đấy? – Đại Sơn cầm lấy khăn rồi xoa đầu cu cậu.

      - Dạ ! – Tiểu Bảo lớn. – Tiểu Bảo có, có giúp a tỷ nhóm, nhóm lửa.

      Tình cảm huynh đệ của họ, ấm áp họ dành cho nhau trước giờ Giang Dật chưa từng được nếm trải qua, cậu cứ thế đứng nhìn họ như người qua đường. Trong lòng cũng khó chịu lắm chứ.

      - Dật ca dậy rồi ạ? Ca đói chưa?

      giọng hiền dịu vang lên kéo Giang Dật ra khỏi những suy nghĩ. Định thần lại, mới thấy người con thanh tú nhu mì đứng trước mặt. Mắt thiếu nữ đỏ hoe, như vừa mới khóc.

      - Cũng tạm. – Giang Dật gượng cười, cậu biết cư xử như thế nào với ấy.

      Thiếu nữ dường như chẳng để tâm đến lạnh nhạt của cậu, ngược lại mỉm cười hiền lành bảo, - Sao mà chưa đói được, nghe Tiểu Bảo kể tối qua ca về có ăn uống gì đâu.

      Giang Dật định trả lời ngoài cửa có tiếng vang lên, hình như lại có người bước vào.

      Người này khí chất thanh thanh như ngọc, cảm giác như nho sinh cầm sách đọc trong phủ học bước ra; người cao gầy trắng trẻo, toàn thân toát lên mùi bút mực, mắt mũi có đến bảy phần giống thiếu nữ kia.

      nhìn thấy chàng trai, sắc mặt niềm nở thấy , nụ cười môi đẹp như dòng suối mát mùa xuân.

      - Vân Thư gặp Đại ca chưa?

      Vân Thư buồn bã lắc đầu rồi thở dài.

      - Chắc là có việc gì gấp nên chưa về được cũng nên, đệ đừng lo quá. – Thiếu nữ mặc dù vậy nhưng ánh mắt giấu khỏi thất vọng.

      Đến Tiểu Bảo cũng buồn hẳn, cậu bé rụt rè hỏi . – Trưởng, trưởng tỷ, có phải là hết, hết cơm để ăn rồi ?

      cười gượng gạo, trỏ tay vào trán cậu bé. – Làm sao mà để đệ đói được chứ?

      Tiểu Bảo lấy tay dụi dụi trán, chu miệng.

      - Tỷ xuống bếp xem xem. – Thiếu nữ cúi đầu chào Giang Dật rồi quay người ra khỏi phòng.

      Đại Sơn kéo cậu bé qua bên hỏi . – Trưởng tỷ làm sao vậy? Mắt đỏ hoe thế kia.

      Tiểu Bảo lắc đầu, mắt tròn xoe đáp. – Tiểu Bảo biết, lúc trưởng, trưởng tỷ thăm A Nương về , như vậy rồi.

      Thiếu niên nhíu mày. – Nhà dì xảy ra chuyện rồi?

      Tiểu Bảo lại lắc đầu. Đại Sơn buông cậu bé ra. – Đệ ra ngoài chơi .

      Đại Sơn nhìn Vân Thư. – Nhị ca, khi nào ca quay lại trường.

      Ánh mắt Vân Thư dõi theo bóng Tiểu Bảo rời , ậm ừ đáp. – gấp, phu tử cho phép ta nghỉ thêm mấy hôm.

      - Vậy tốt quá, cả nhà chúng ta lâu quá rồi họp mặt đông đủ. – Đại Sơn nồng hậu , cậu phải là người giỏi biểu đạt ngoài mặt, nhưng niềm vui lúc này chân hơn bao giờ hết.

      Vân Thư bóp chặt hai nắm tay, môi khẽ nở nụ cười.

      Giang Dật ngồi trong góc, lặng lẽ nhìn mấy huynh muội chuyện trò và tự thu thập thêm thông tin có ích cho bản thân. Cậu thấy ngại cái cảnh phải trầm lặng mình giữa đám đông náo nhiệt, vì đối với bản thân nó quá đỗi quen thuộc từ lâu.

      Giang Dật trầm lặng, như mặt hồ nước mùa thu, tĩnh lặng như bức tranh phong cảnh.

      Cậu cúi đầu suy nghĩ, vô tình bỏ qua mất ánh mắt ngờ vực của Vân Thư.

      .

      .

      .

      Lại đến giờ cơm.
      Nhìn những món ăn bàn, Giang Dật cảm thấy, nhà mình sao mà nghèo thế biết.

      Cơm trưa có ba món – Đậu que luộc chín, trộn với tỏi băm vừa đủ, bù qua được thiếu thốn dầu muối… đĩa dưa leo xanh, cũng trộn tỏi, còn bỏ giấm. Chắc là để ăn mừng Vân Thư học trở về, nên có chiên thêm đĩa trứng chiên, cái đĩa thể tả.

      Có mấy món này, cũng toàn nhờ những cây trồng sau nhà. Sau màn hành hạ của Mai Tử hôm qua, đậu que chỉ còn có ít, dưa leo non quá, tỏi hôm nay mới thu hoạch nên có nhiều.

      Giang Dật cất công tính toán, phần ăn của cậu khá đầy đủ, hai cái bánh bao nhân (màn thầu) và tô cháo trắng. Ngoài bàn cũng những món như vậy, nhưng đủ ăn, tay ai cũng cầm cái màn thầu đen thui và chẳng có cháo.

      Dù như vậy, cả mấy huynh muội cũng ăn vui như ăn Tết.

      Tiểu Bảo nuốt nước bọt, bàn tay bé xíu lén lút mò tới đĩa trứng chiên.

      Mai Tử cầm đũa đập lên bàn tay đen thui của cậu bé cái . – Tô Tiểu Bảo, đệ chỉ biết có vậy thôi hả!!!

      Tiểu Bảo tội nghiệp xoa xoa bàn tay đỏ ửng, ứa nước mắt trả lời. – Đệ đói mà…

      - Sao muội lại bắt nạt đệ ấy? – Hạ Hà mắng tiếng, cầm đũa gắp miếng trứng cho Vân Thư trước rồi đến Đại Sơn, sau đó mới đến Tiểu Bảo và Mai Tử. Gắp xong bốn đũa, trong đĩa cũng chẳng còn gì.

      Tiểu Bảo còn chưa hiểu chuyện, ăn vội ăn vàng như sợ bị người ta cướp mất. Ba người còn lại nhìn cái chén trống trơn của Hạ Hà, ai cũng buồn động đũa. Khi Giang Dật bưng phần cơm của mình xuất kế bên, cả bàn ai cũng ngớ người ra, như nhìn thấy tượng đặc biệt xảy đến.

      Nhân lúc cả bọn còn thất thần, Giang Dật lẹ tay xớt đồ ăn trong dĩa của mình vào dĩa họ. Hai cái màn thầu trắng tinh cho Tiểu Bảo và Mai Tử mỗi người cái, mặt hai đứa như bị sét đánh. Đến cả đoan trang như Hạ Hà cũng phải thốt lên.

      - Dật ca à, ca làm gì vậy…

      - Chúng ta cùng nhau ăn . – Thứ nhất cậu muốn ăn mình, thứ hai phải tiếp xúc nhiều với mọi người mới được. Sớm làm hoàn cảnh bản thân mới bắt đầu công việc nhanh.

      Nghe Giang Dật xong, người vui nhất là Đại Sơn và Tiểu Bảo. Đaị Sơn mến Giang Dật lắm, cậu mong mọi người thân thiết với nhau hơn. Còn niềm vui của Tiểu Bảo đến từ phần cơm đầy đủ của Giang Dật.

      - Mau ăn , đừng ngẩn người ra nữa. – Cậu rồi đưa tay cầm lên cái màn thầu đen nhẻm, cắn miếng.
      Vừa cứng vừa khô, những dính răng mà còn đau họng, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, mọi người ăn được mình cũng ăn được. Nhai nuốt xong xuôi, nhìn mấy người trố mắt ra, cậu tiếp.

      - Ăn chứ.

      - À à… dạ. – Đại Sơn mừng muốn chết, gắp lấy gắp để cho mọi người. – A tỷ, nhị ca, mọi người ăn nhiều vào nhé.

      Hạ Hà cười hiền. – Đệ cũng vậy.

      - Tiểu Bảo ăn từ từ thôi.

      Có lẽ thay đổi của Giang Dật quá đột ngột, cả bàn ăn nhất thời chỉ còn nghe tiếng nhai nuốt.

      Giang Dật thầm theo dõi mấy huynh muội, phát ra họ hoàn toàn giống con nhà quê làm ruộng tay chân thô thiển, mà còn có thể là chân yếu tay mềm.

      Tướng ăn cơm cũng từ tốn nho nhã, nhất là ba đứa lớn, cách gắp đồ ăn cũng cho thấy đều là con nhà danh gia vọng tộc bước ra. Càng nghĩ cậu càng rối bời. Nhìn làm sao cả đám cũng chẳng giống con nhà nông, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Ngược lại toàn công tử tiểu thư mới đúng…

      Hay đây là phượng hoàng gặp nạn chăng?

      Nếu như vậy, tất cả đều có thể lý giải được rồi.


      Giang Dật đoán, thân xác này chắc hết tám phần là chủ nhà, còn mấy huynh muội kia ở nhờ đây mà. Nên mới nhường nhịn cậu như thế. E rằng cố chủ phải là người dễ tính, nhận mấy người kia về miễn cưỡng thôi nên cơm mới ăn chung.

      Giang Dật thầm than trong bụng, bước đầu tiên chắc phải là lấy lòng cả nhà rồi.

      Lúc này đây, huynh muội Tô gia hoàn toàn hề biết rằng, cuộc sống của họ sắp sửa thay đổi hoàn toàn.

      .

      .

      Chiều tối, Giang Dật ngồi hóng mát dưới gốc táo trước nhà, nghe Hạ Hà và Vân Thư trò chuyện trong phòng. phải cậu cố ý nghe lén, mà do gian quá yên tĩnh. Phòng ốc cách kém, nên có thanh gì là nghe hết trơn.

      - Trưởng tỷ vì sao lúc sáng lại khóc? Có phải ở bên nhà dì bị bắt nạt? – Là giọng của Vân Thư, tiếng ràng, như tiếng suối róc rách.

      - Tỷ qua bên dì học mẫu thêu nữa. Đồ thêu cũng gửi nhờ bán bên ấy, nên sau này chúng ta kiếm được ít tiền hơn. – Còn giọng Hạ Hà trong trẻo và có chút đượm buồn.

      - Lý do là vì đâu vậy?

      Hồi lâu Hạ Hà , Vân Thư cũng chẳng hối, kiên nhẫn chờ đợi.

      Mãi lúc, Hạ Hà mới lên tiếng. – Dì… Hình như là, sắp, sắp cưới nữa rồi. – câu ngắn thôi nhưng gần như rút cạn sức lực để che giấu xấu hổ.

      Giang Dật chỉ nghe tiếng xếp quạt manh, Vân Thư nổi giận. – Phụ thân mới mất lâu mà !

      Tiếng Hạ Hà nấc nghẹn.

      Bẵng lâu, Vân Thư mới lại . – Bà ta được gả về đâu?

      - Sao tỷ có thể hỏi mấy chuyện đó.

      - A tỷ đừng trách đệ, do đệ nóng quá mất khôn rồi. – Vân Thư khẽ thở dài. – đường về đệ nghe tin ngoài trấn sắp có chuyện, e là công việc của Đại Sơn cũng sắp kết thúc.

      Giọng Hạ Hà càng nghẹn lại. – Đúng là gió vào nhà trống, đúng lúc này lại liên lạc được với đại ca nữa.

      - Ngân Phường xảy ra chuyện, đại ca bận là phải.

      - Liệu có nguy hiểm gì ?

      - Tỷ đừng lo quá, dựa vào bản lĩnh của đại ca, có chuyện gì đâu.

      Lại tiếng thở dài thườn thượt, hồi lâu Vân Thư bất ngờ hỏi.

      - A tỷ, đệ định đến trường nữa.

      Hạ Hà hốt hoảng hỏi. – Sao lại ? Đệ muốn học nữa sao?

      - học nữa, nhà chúng ta gặp đại nạn như vậy. Bây giờ Thúc phụ còn ở trong lao, có học hành nữa rồi sao này làm được gì. – Vân Thư rất nhàng như muốn giấu hết mọi cảm xúc của cậu ấy.

      … Hồi lâu, Hạ Hà mới đáp. – học nữa… đành thôi vậy.

      .
      .
      .
      meomoon86, heavydizzycỏ28 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :