Đào
Ký
Tác giả ♥ Tát
Thể loại ♥ cổ trang, giang hồ, hài hước
Độ dài ♥ 60 chương
Nguồn Chuyển ngữ + Ebook ♥ Phong Tình Cung
Chuyển ngữ ♥ Nguyệt kỳ nhi, Nhã Vy, Xuyên Tuyết, Bảo Trân
Beta ♥ Hàn Nguyệt, Nhã Vy, Lặng Thầm
Beta ebook ♥ Bạch Miêu Tử, Linh Đan, Thu Hiền
Nguồn convert ♥ Lue Trường Tồn
Chương 1 đến 33 ♥
https://nhatnguyetsontrang.wordpress.com/dao-yeu-ki-2/
Lời người dịch đầu:
*bản dịch này chỉ đảm bảo khoảng 70%- 80% bản gốc do ta lần đầu edit
*ngoài ra
đc mang bản dịch
khi chưa có
cho phép của ta, các nàng phải thương cảm cho ta chứ, công sức ngồi mấy tiếng liền
máy.
*bộ truyện này ta edit giành tặng cho nàng Hàn Nguyệt của nguyệt cốc nên bên ta set pass các nàng tự giải pass mà xem còn bên nguyệt cốc
nên các nàng cũng đừng thắc mắc
Nhã Vy: Giọng văn của Tát
chắc mọi người cũng biết, hài hước đến phun cả máu. Ta nghiện mẹ Tát từ bộ Ta là Thực Sắc, sau đó nhảy hết các hố của mẹ ấy. =.=. Vì thế nên ta quyết tâm đào tiếp hố này bằng được, mong mọi người
ủng hộ ạ. *Cúi đầu*
♥ Đôi lời ♥
Đây là ebook thuộc quyền sở hữu của Phongtinhcung.com, là sản phẩm của nhóm chuyển ngữ Phong Tình Cung.
-Mọi hành động sao chép đều bị cấm.
-
mang ebook ra khỏi Phongtinhcung.com
-Ebook chỉ mang tính chất giải trí, được tạo nên bởi mục đích phi thương mại, vui lòng
sử dụng ebook với mục đích khác.
Chúc mọi người có khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ!
♥ Giới Thiệu ♥
Khi
nương
thân
mình
tìm cha?
Khi
công tử
bình thường gặp
nương cũng chẳng bình thường là bao?
Và khi
hộ vệ lạnh lùng từ
trời rơi xuống?
Đoạn trích:
Công tử kia ngồi ở trước bàn trà, lịch
mỉm cười với họ: “Mời ngồi!”
Ba người theo lời ngồi xuống, trước mặt mỗi người cũng nhanh chóng được bày trà thơm và điểm tâm tinh xảo ngon miệng.
“Mời dùng.” Công tử kia phất tay mở quạt,
nhàng lay động, tay áo theo động tác phiêu đãng, hai sợi tóc rũ xuống, vẽ thành độ cong ưu nhã.
Bạch y như tuyết, ôn nhuận như ngọc.
nhàng mà quạt,
nhàng mà cười.
Đào
nhìn
như vẽ ngồi bên cạnh, hỏi.
“Công tử, ngươi rất nóng sao? Sao cứ phải quạt như vậy?”
Tay cầm cây quạt cứng ngắc lại.
“Đúng vậy, gần đây khí trời lạnh như vậy, quạt hương bồ nhà ta cũng
vứt dưới gầm giường rồi.” Trần Đại Chí phụ họa.
Khóe mắt bạch y công tử cứng ngắc.
“Hai người các ngươi
ngốc, làm dáng trong truyền thuuyết đó, cũng giống như ta mùa đông nhưng vẫn kiên quyết
mặc áo bông vậy.” Ngũ nương giải thích.
Trần Đại Chí, Đào
: “À!”
Bạch y công tử: “…”
Sau khi tỉnh lại, bạch y công tử quyết định giải thích: “
ra
, cây quạt này là vũ khí của ta.”
Trần Đại Chí: “Công tử, dùng quạt làm vũ khí
sớm lỗi thời rồi. Cho nên tốt nhất sử dụng kiểu dáng kinh điển hơn, ví như bội đao chẳng hạn.”
Ngũ nương: “Quạt rất dễ làm lộ mục tiêu, mùa hè còn đỡ, mùa đông lấy ra
cái rất dễ khiến người ta phòng bị. Cho nên tốt nhất nên dùng thứ khiến người ta
ngờ,
thí dụ như chiếc đũa.”
Đào
: “Dùng độc tương đối ổn.”
Bạch y công tử: “…”
Bạch y công tử sâu hít sâu
cái: “quạt của ta
phải là binh khí bình thường, bên trong nó có cơ quan,
lần có thể bắn bảy bảy bốn mươi chín cái độc châm.”
Trần Đại Chí: “Năm đó, cây quạt của Ngọc Lang Quân mặt quỷ
lần có thể bắn tám tám sáu tư cái độc châm.”
Ngũ nương: “Trước kia, trong cuộc thi thần tiên, cây quạt của Lâm Quý Tử
lần có thể bắn chín chín tám mươi mốt cái độc châm.”
Đào
: “Cây quạt của hàng xóm nhà ta có thể bắn pháo hoa.”
Bạch y công tử: “…”
Gân xanh
thái dương bạch y công tư mơ hồ giật giật, nỗ lực chống đỡ: “Các vị, tại hạ họ Mộ Dung, tên Dật Phong.”
Trần Đại Chí: “À, ngươi họ gì chúng ta
sớm đoán được.”
Mộ Dung Dật Phong tinh thần rung lên, thẳng lưng: “Vậy sao, các ngươi biết ta?”
Trần Đại Chí: “
giang hồ chỉ có Mộ Dung gia thích mặc quần áo trắng.”
Ngũ nương: “Chỉ có Mộ Dung gia thích cầm cây quạt trắng.”
Đào
: “
trán có hai sợi tóc.”
Trần Đại Chí: “Đúng vậy, Mộ Dung gia các ngươi tại sao
buộc lại đầu tóc cho tốt chứ?”
Ngũ nương: “
phải
với các ngươi rồi sao? Đây chính là làm dáng, làm dáng đó.”
Mộ Dung Dật Phong hoàn toàn bộc phát, vỗ mạnh lên bàn
phát,
góc bàn trà lập tức bật ra: “Các ngươi có phiền hay
vậy, ta ngày đầu xuất chinh giang hồ, cho chút mặt mũi có được hay
! !”
Trần Đại Chí, Ngũ nương, Đào
: “…”
Trầm mặc chốc lát.
Trần Đại Chí: “Mộ Dung công tử, tay ngươi chảy máu.”
Ngũ nương: “Mộ Dung công tử, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất đau.”
Lại trầm mặc.
Đào
: “…
khóc.”
Lâm Chi Ý mỉm cười: “Ta sớm
, ta là Lâm Chi Ý của cửa hàng Cổ Tử.”
Đào
lắc đầu, nhàn nhạt
: “
, ngươi là cháu của Hiên Viên lão nhân, Hiên Viên Cát.”
Lời vừa
ra, tất cả đều kinh ngạc, nhất thời im lặng.
Ngũ nương:
là lợi hại,
hổ là muội muội trong truyền thuyết của ta.
Trần Đại Chí:
gì là
biết,
hổ là em vợ tương lai của ta.
Mộ Dung Dật Phong:
có khí thế,
hổ là nương tử ta xem trọng.
Hiên Viên Cát khẽ nheo mắt lại, trầm giọng
: “Ngươi là làm sao mà biết được?”
Đào
lấy
tờ màu trắng giấy ra: “Ngày hôm qua ta lục hành lí của ngươi, phát
danh thiếp của ngươi,
đó viết Hiên Viên Cát.”
Vừa dứt lời, liền nghe tiếng bốn vật nặng ngã xuống.
Trần Đại Chí bò dậy từ
mặt đất,
giải thích được: “Đào
, làm sao ngươi lại lục lọi hành lí của
? “
Đào
chậm rãi
: “Ta
nhìn
tắm, thuận tiện lật lục bọc y phục của
.”
Trần Đại Chí tiếp tục ngã xuống đất
dậy nổi.
Ngũ nương vỗ vỗ bả vai của nàng, cười đến mê người: “Đào
,
ngờ tới muội và ta có chung sở thích.”
Mộ Dung Dật Phong cắn quạt: “Đào
, ta tắm nhiều lần như vậy, sao
thấy nàng tới nhìn lén?”
mặt Hiên Viên Cát đủ màu đỏ xanh, chất vấn:“Ngươi nữ nhân này,
có chuyện làm sao lại nhìn lén nam nhân tắm?”
Chân tướng
ràng, nên lưu
lưu, nên tan
tan .
Ngũ nương và Trần Đại Chí tiếp tục ở lại Sài gia trấn, bọn họ bình thường mang theo chút cuộc sống
bình thường.
Đào
tự nhiên tiếp tục
tìm phụ thân.
Mà Mộ Dung Dật Phong lại ra
quyết định trọng đại:
muốn
theo Đào
.
“Đào
người ta phải
làm chính
, ngươi
mò mẫm lăn lộn cái gì?” Ngũ nương khinh bỉ: “Trở về Mộ Dung gia các ngươi đổi quần áo
, mỗi ngày đều là màu trắng, nhìn
khó giặt.”
“Ta
giúp đỡ Đào
tìm cha nàng.” Mộ Dung Dật Phong để bụng lời của Ngũ nương chút nào: “Hơn nữa, Đào
cũng
gì… Đào
, ý nàng sao?”
Đào
dưới đánh giá Mộ Dung Dật Phong
lần: “Huynh quả
nên đổi quần áo .”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Trần Đại Chí khuyên nhủ: “Đào
,
đường có thêm người chiếu cố cũng tốt, tứ hải đều là huynh đệ.”
Đào
yên lặng biết,
: “Chẳng qua là, huynh quá phô trương.”
Mộ Dung Dật Phong lập tức ngoắc Vân thúc, kề sát tai lão nối: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc gật đầu, cũng
giọng trả lời: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Mộ Dung Dật Phong đỏ mặt, tiếp tục
: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc ánh mắt tràn đầy khích lệ: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Đào
, Ngũ nương, Trần Đại Chí: “…”
Rốt cục, hai người cũng
xong, Vân thúc chắp chắp tay: “Các vị, sau này còn gặp lại.” Sau đó, liền mang theo
đám tráng hán gã sai vặt, cùng với gia cụ, sàng đan, màn che, trà cụ,trở về phủ.
Ngũ nương và Trần Đại Chí mắt choáng váng: “Ngươi để cho bọn họ trở về?”
Mộ Dung Dật Phong lấy ra quạt,
nhàng mà phe phẩy, mái tóc và áo đều lẳng lặng phiêu động.
nhìn Đào
, khẽ mỉm cười, mi thanh mục tú,
là tuấn nhã: “Đào
, từ hôm nay trở
, ta
mình
theo nàng.”
Đám người ngồi
xe ngựa hồi phủ, đoàn người yên, nhưng vẫn nghĩ tới tâm
của mình.
Vân thúc ( dáng vẻ trung thành ): Thiếu gia nhà chúng ta võ công cao cường, thiếu niên
tuấn, thiên văn địa lý,
chỗ nào
biết, quả thực là trăm năm khó gặp, Đào
nương
được bao lâu
bị rung động, sau bọn họ
lăn qua lăn lại
giường, chờ gạo sống nấu thành cơm chín xong, sinh hạ tiểu thiếu gia, chờ tiểu thiếu gia sau khi lớn lên, trở thành
người võ công cao cường, thiếu niên
tuấn, thiên văn địa lý,
chỗ nào
biết, quả thực là nam nhi trăm năm khó gặp, sau lại gặp
vị
nương khác, lăn lăn lăn…
Tráng hán Giáp ( dáng vẻ tức giận):
là quá
công bằng, cao trào cũng kết thúc, ta đến tên cũng chưa có! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao?!
Gã sai vặt Ất ( ai oán ): Vốn chờ Thiếu gia rời khỏi đó,
còn ai cản đường, ta
xinh đẹp
chút, nhưng vì sao soi vào gương, lại vẫn xấu như vậy? Cha của ta ơi, sao sinh ra ta lại xấu như vậy? !
Tráng hán Bính ( bát quái): những ngày qua, tình cảm của mọi người cũng rất phát triển, Trần Bộ đầu và Ngũ nương gạo sống nấu thành cơm chín, bất đắc dĩ ở chung
chỗ, cho nên Đào
nương liền chảy nước mắt rời khỏi Trần Bộ đầu, Vân thúc và thiếu gia bỗng nhiên động tình với nhau, đáng tiếc này tình
này
được chấp nhận, chỉ có thể dứt khoát chặt đứt, thiếu gia vì vậy trốn
, Vân thúc
từng có gút mắc tình cảm, dĩ nhiên cầu mong nàng tìm được áng mây ngũ vị của đời mình.
Gã sai vặt Đinh ( xuân tâm thầm kêu khóc ): Thiếu gia, ta
muốn phải rời khỏi ngài! ! Nguyệt lão, ta hận ngươi!
"Tại sao các người lại hỏi những thứ này?" Hách Liên phong hồ nghi.
Mộ Dung Dật Phong kéo Đào
đến trước mặt ông, kích động
: "Hầu gia, đây chính là con
Đào
của ngài."
Hách Liên Phong vừa nghe liền đứng bật dậy,
muốn khoát tay phủ nhận lại nghe
tiếng gầm giận dữ: "Hách Liên Phong! ! ! ! !"
Tiếng gầm này như vọng tên từ địa ngục, bao hàm lửa giận và sát khí, trong nháy mắt chấn động cả tòa nhà,
như vậy, đây chính là công phu mọi người vẫn thường
đến —— sư tử Hà Đông rống.
Mọi người giật mình nhìn lại, tháy
phụ nhân bề ngoài ung dung xinh đẹp, trang phục đắt tiền đứng ở cửa đại sảnh, dung mạo xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, khóe miệng có nốt ruồi nho
, mà đôi mắt như nước mùa thu
hừng hực lửa giận.
"Hách Liên Phong, chàng còn có con riêng bên ngoài!" Miêu Kính Xuân giận đến mức đứng thẳng người, chụp lấy
bình hoa ném qua ông: "Ta hôm nay phải thay trời hành đạo, chụp chết đồ đàn ông phụ lòng như chàng!"
Hách Liên Phong vội vươn tay tiếp lấy bình hoa, vững vàng đặt ở bên cạnh,
: "Phu nhân, nàng nghe ta giải thích..."
"Chờ chàng chết rồi giải thích sau!" Miêu Kính Xuân giận quá mất khôn, nghe cái gì cũng
thủng, vơ lấy tất cả mọi thứ bên cạnh liệng tới phía phu quân.
Cứ như vậy, hai người
dùng sức ném,
cố gắng đón, nhìn y như
biểu diễn ảo thuật.
Mộ Dung Dật Phong
khỏi vỗ tay khen hay: "
hổ là thiên thủ hạ liên, ngay cả góc chết khó vầy cũng chụp được,
biết là làm sao mà luyện ra được?"
Lúc này,
nha hoàn điềm tĩnh
tới, vẻ mặt như
có chuyện gì xảy ra,
bên dâng trà cho bọn họ,
bên đáp: "Chuyện này đơn giản vô cùng, công tử chỉ cần lấy
vị phu nhân hiền đảm như phu nhân nhà ta là được rồi. Phu nhân của chúng ta lúc tức giận rất thích ném đồ, còn ném đồ quý đồ đắt, Hầu gia của chúng ta đau lòng
có cách nào khác, đành khổ công luyện công phu đón đồ,
ngờ về sau lại nổi danh Thiên thủ Hách Liên khắp chốn giang hồ."
Mọi người: “..."
Hai vợ chồng từ trước sảnh đuổi đến sau hậu viện, lại từ hậu viện đuổi vào phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đuổi lên nóc nhà, khiến đoàn người Mộ Dung hoa hết cả mắt, miệng há to như quả trứng gà.
Hạ nhân Hầu gia dường như
quen với cảnh này, mọi người nên quét sân
quét sân, nên tưới hoa
tưới hoa, nên thêm trà
thêm trà, cuối cùng còn bày
bàn thịnh soạn rượu và thức ăn chiêu đãi khách.
Chờ mấy người Đào
ăn xong, Miêu Kính Xuân cũng đuổi mệt, liền ngồi xuống, nặng nề thở dốc.
bao lâu, Hách Liên Phong mang vẻ mặt xanh tím khiếp đảm cũng ngồi trước mặt bà. Lúc này ông
mất
chiếc giầy, áo cũng bị xé toang, đầu tóc cũng xốc xếch, hoàn toàn
có chút phong độ ban đầu nào.
Miêu Kính Xuân từ từ tỉnh táo lại, chất vấn: "Lại dám giấu ta nuôi tiểu tam tiểu tứ bên ngoài, con
cũng lớn vậy rồi, còn có gì để
?"
Hách Liên Phong kêu oan: "Phu nhân, nàng hiểu lầm rồi,
nương này
phải là con
ta, ta
lòng trung trinh với nàng mà."
"Người ta cũng
tìm tới cửa, chàng còn dám chống chế?!”
"Đúng vậy, Hầu gia, ngài mới vừa rồi cũng thừa nhận có quan hệ thân mật với Ân Vọng Tâm mà." Mộ Dung Dật Phong làm chứng.
"Là có quan hệ thân mật, nhưng loại quan hệ thân mật này chắc chắn
thể sinh con." Hách Liên Phong cố gắng giải thích.
Hách Liên Phong gật đầu: "Đúng vậy, lúc ấy ta tìm đại phu, nàng ấy giẫm phải đá trượt chân, sắp ngã tới nơi, dưới tình thế cấp bách, ta chỉ có thể cầm tay nàng, giúp nàng ổn định lại... Nhưng cầm tay
làm sao mà tòi ra đứa con chớ?"
Mộ Dung Dật Phong hồ nghi nhìn ông: "Ngài
quan hệ thân mật là cái này á hả?"
Hách Liên Phong vội gật đầu: "Dĩ nhiên, nam nữ hữu biệt, liếc mắt cũng
dám,
chi đến cầm tay."
Đào
khẽ nghiêng đầu: "Nam nữ
thể tùy tiện cầm tay nhau sao?"
"Dĩ nhiên có thể, chỉ là Hầu gia vô cùng cổ hủ, đương kim thế đạo, nam nữ dắt tay là lễ nghi bình thường." Vì phúc lợi sau này của mình, Mộ Dung Dật Phong
ngại
láo.
"Đừng có mơ dùng mấy câu này mà gạt ta,” Miêu Kính Xuân như cũ
tin, "Trừ phi chàng cho ta xem chứng cớ, nếu
ta đốt cả nhà chàng!"
Hách Liên Phong nhanh chóng rơi mồ hôi lã chã, luống cuống
qua
lại,
lúc lâu sau lại bỗng nhiên vỗ đầu
cái, hưng phấn
: "Có chứng cớ, chúng ta con cái nhà Hách Liên chúng ta đều có
cái bớt hình trăng lưỡi liềm."
Miêu Kính Xuân tỉnh ngộ: "À há, chàng
cái bớt
mông chàng hở?"
Hách Liên Phong xấu hổ: "Phu nhân, nàng cần gì
vậy chứ?"
"
cách khác, nếu
mông Đào
có
cái bớt hình trăng lưỡi liềm
chính là con cháu nhà Hách Liên đúng
? ... Được, hôm nay ta hi sinh vì mọi người mà kiểm tra
chút, Đào
nàng
theo ta!" Mộ Dung Dật Phong vừa
vừa kéo Đào
vào phòng.
Trong đại sảnh yên lặng như tờ,
lúc lâu sau, bên trong vọng ra
tiếng hét thảm.
Sau đó Đào
ra,
: "Ta
có bớt,
phải con cháu nhà Hách Liên."
Hách Liên Phong rốt cục cũng giải được nghiệt oan, kích động đến mức nước mắt rơi như mưa: "Phu nhân, ta
rồi mà, nàng
là nữ nhân duy nhất của ta đời này."
Miêu Kính Xuân sờ sờ đầu của
: "Ngoan ngoan, oan cho chàng rồi."
Mà lúc này Mộ Dung Dật Phong cũng cúi đầu
ra.
Cửu Tiêu chặn trước mặt
, hỏi: "Huynh thấy rồi hả?"
Mộ Dung Dật Phong cắn ống tay áo, khóc rống thất thanh: "Ta, ta... Ta bị nàng ấy nhìn!"
Cửu Tiêu: “... ..."
♥ Văn Án ♥
Đào
là
nữ nhân, Đào
là
vị nữ hiệp, Đào
có khi cũng là
ma nữ.
Đào
có họ, bởi vì nàng
có cha,
ra là, nàng
biết cha mình là ai.
Vì thế nàng liền bắt đầu tìm kiếm, trong giang hồ, ở trong cung đình, gặp đủ mọi loại người, và nhiều chuyện ly kỳ.
câu khái quát, đó là
giang hồ cung đình
lần nữa hãy cùng nòng nọc
tìm hiểu chuyện xưa của phụ thân.
Tiểu Ngôn, có vô số mỹ nam
Tiểu Sắc,
diễn chút ít kích tình
Tiểu Bạch,
cần tốn tế bào não