1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đào nguyên trong gió - namkiara ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Đào Nguyên Trong Gió

      Tác Giả: namkiara

      Thể loại: cổ đại

      Số chương : 10​




      Chương 1.

      bông… Hai bông… Ba bông…”

      “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! là đẹp!”

      Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào cánh đào rụng nằm mặt bàn, ta thở dài:

      “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!”

      Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên:

      “Nương nương, người được nghĩ bậy!”

      Ta mỉm cười nhìn nàng:

      “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng câu mà thôi!”

      Tuyết Mai thở phào, giọng nàng dần:

      “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận chút quốc nên đến thăm người mà thôi!”

      Ta cười , trả lời nàng.

      Bận quốc sao?

      Cả ta và nàng đều hiểu lý do phải như thế, nhưng như vậy sao, khi mà hoàng thượng biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng?

      …...

      Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, triều đại thay thế triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối thù quốc gia gánh sẵn vai từ lúc ta còn rất . Ta giống với những đứa trẻ cùng tuổi khác, tuổi thơ là cả quãng thời gian dài ta muốn nhớ lại. Đối mặt với những trận huấn luyện còn kinh khủng hơn cái chết, ta chỉ biết cố gắng đến cùng để giành giật sống.

      Ở trại huấn luyện bí mật, ta cùng hơn hai trăm đứa trẻ khác cùng sống cuộc sống phải của con người. Mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều nhìn thấy máu tươi, nhìn quen mắt đến nỗi nếu bây giờ dùng bữa mà có xác chết xuất giữa bàn ăn ta cũng cảm thấy sợ hãi.

      Năm mười sáu tuổi ta rời khỏi nơi đó, bắt đầu nhận nhiệm vụ. Ngoại hình ta có thể là xuất sắc hơn những người khác vậy nên bọn họ cho ta nhiệm vụ tiếp cận và ám sát hoàng đế.

      Hoàng đế đầu tiên của vương triều Thuận Trị qua đời hai năm trước vì bạo bệnh.
      Tân đế mới lên ngôi nổi tiếng là vị vua cẩn trọng vô cùng, ai lại gần được chàng trừ khi chàng cho phép. Bên cạnh chàng còn cả đội cẩm y vệ xuất sắc nhất thiên hạ, tám người ai phải là cao thủ.

      Để tiếp cận chàng, ta giả trang làm nữ nhi con nhà nông thôn gần khu vực chàng săn bắn.



      Chương 2

      Thời tiết tháng ba tươi mát vô cùng. Lần đầu tiên ta gặp chàng chính là vào thời gian đó. Chàng mặc áo bào đen cưỡi lưng con ngựa có màu lông đen tuyền. Gương mặt chàng lộ khí khái đế vương tuấn và kiêu hùng. Ngay lúc đó ta bị chàng hớp hồn, chỉ biết ngốc lăng đứng nhìn chàng đến nỗi khi mũi tên của viên quan bay đến ta cũng biết.

      Ta bị thương nặng lắm, nhưng bọn người xung quanh lại cuống cuồng cả lên, cả chàng cũng vậy. Trong cơn mê man ta còn nghe giọng điệu nóng nảy của chàng, chàng quan tâm đến ta, cảm giác kỳ lạ.

      Bảy ngày sau ta mới tỉnh lại, thực ra ta tỉnh từ sớm nhưng để hợp với nữ nhi chân yếu tay mềm, ta đành phải giả bộ bất tỉnh thêm mấy ngày, ngày nào chàng cũng đến thăm ta, điều này khiến ta cảm thấy rất ấm áp. kẻ luôn sống trong thế giới lạnh lẽo như ta lần đầu tiên nhận được quan tâm của người khác bảo ta sao vui sướng cho được.

      Chàng cho phép ta ở lại hoàng cung, dường như chàng điều tra thân phận của ta nên mới an tâm như vậy. Ta thở dài, biết nên vui sướng vì chàng phát ra hay buồn phiền vì mạng lưới thông tin tệ hại của chàng nữa.

      Ta biết thổi lá, đó là thói quen khi còn ở trong doanh trại, bây giờ lại thành ra là lợi thế cho chính ta. Chàng rất thích nghe tiếng thổi lá của ta. Chàng ta vừa có chút hoang dã nơi núi rừng vừa có chút phong phạm của tiểu thư con nhà quyền quý. Ta giật mình ngờ chàng lại đoán đúng như vậy. Chàng giữ ta lại làm nhạc công, sau mỗi lần xử lý công chuyện, chàng đều đến đình Thủy Trúc nghe ta thổi nhạc. Những khi như thế, chàng đều im lặng thưởng thức trà còn ta lại bận rộn với chiếc lá môi.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, ta nhận được tin tức nào từ bên ngoài mà ta cũng dần dần muốn biết. Ta nghĩ ta chàng rồi. người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất khí khái như vậy bảo ta động lòng làm sao được?

      Cũng may chàng hình như cũng có chút thích ta, ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chàng mỗi khi nhìn ta, những lần như vậy trái tim ta cứ như bị ai kích thích nhảy loạn cả lên, trong đầu ta cứ lên ý nghĩ: “Chàng thích ta, chàng thích ta phải ?”






    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3

      ngờ chuyện của chúng ta lại được thành toàn bởi Diệp quý phi, phi tần đứng đầu hậu cung lúc bấy giờ. biết nàng ta nghe được tin tức từ đâu, mới sáng sớm kéo bốn cung nhân mặt mày dữ tợn đến Đào Nguyên cư tìm ta. Chẳng chờ ta thanh minh, Diệp quý phi ra lệnh cho bọn nô tài bắt ta đến biệt viện ở Hoa Kim các. đường đến thẳng tầng hầm, khí tối tăm ẩm mốc xung quanh khiến ta giật mình. Ta cười thầm, đúng là sống trong sung sướng quá lâu, bây giờ mới chỉ nhìn chút đó mà khiến ta hoảng loạn rồi.

      Ta kiên trì để họ lôi , giữa đường còn la hét cho đúng phong vị. Cuối cùng cũng nhìn thấy căn phòng tra tấn kinh khủng đó. Hậu cung đúng là nơi đáng sợ, nhìn vết máu khô lại tường ta tự hỏi biết có bao nhiêu nữ nhân khốn khổ lâm vào hoàn cảnh này rồi?

      Bọn họ đặt ta lên chiếc ghế giữa phòng. Diệp quý phi bắt đầu dùng những lời lẽ khó nghe để miệt thị ta. Ta quan tâm cho lắm, chỉ giả bộ run rẩy liên hồi cho nàng nhìn thấy còn đôi mắt vẫn tập trung nhìn ra cửa. Khi nghe nô tỳ thông báo Diệp quý phi đến ta đoán trước được mọi việc, Tuyết Mai cũng được lệnh ta mà chạy từ hậu viện đến cầu cứu hoàng thượng.

      Nếu tính thời gian chừng này cũng vừa rồi, tại sao chàng còn chưa tới? Diệp quý phi cũng hết lời, nàng trừng mắt nhìn bộ dạng giả bộ đáng thương của ta rồi kêu bọn họ dùng hình. Ta nghiến răng chịu đựng. Hình phạt ở hậu cung đúng là muôn hình muôn vẻ, nhìn bàn tay thấm đầy máu tươi, ta chỉ biết cười khổ. Sống đến bây giờ, bao nhiêu cực hình ta đều chịu qua nhưng hôm nay bị hành hạ như vậy, ta lại thấy có chút đau đớn, ta muốn vòng tay ôm ta vào lòng an ủi, ta muốn bờ vai ấm áp để ta dựa vào, muốn nghe nhiều những lời quan tâm chăm sóc. Ta nghĩ mình dường như mềm yếu rồi.

      Hơn canh giờ trôi qua, hoàng thượng vẫn chưa thấy đâu. Cơn đau từ những lần tra tấn còn chưa bằng cơn đau trong lòng ta lúc này. Ta cười khổ, có lẽ chàng hề thích ta, có lẽ ta cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi!

      Ngay khi ý thức ta dần mơ hồ có tiếng bước chân rầm rập chạy đến. dáng người màu vàng quen thuộc vội chạy đến bên ta. Ta biết chàng đến rồi, ta nở nụ cười yếu ớt, trước khi ngất chỉ nghe thấy tiếng chàng than :

      “Xin lỗi, Nhan Nhi! Ta đến trễ!”

      Lúc ta tỉnh dậy mới biết ra Diệp quý phi chặn hết mọi con đường, Tuyết Mai phải chờ bọn họ rút mới kịp chạy đến cầu cứu hoàng thượng. Hóa ra là vì vậy nên chàng mới đến muộn. Ta cảm thấy sung sướng vô cùng, ít ra chàng bỏ mặc ta.
      Sau vụ việc lần đó, Diệp quý phi bị giáng chức làm dân thường, còn ta từ nhạc công bé trở thành Đào phi được hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung. Ta cùng chàng cá nước thân mật, trở thành phu thê đầu ấp tay gối.

      Ước nguyện lớn nhất đời ta là làm nữ nhân của chàng nay trở thành thực. Nhưng con người vốn là lòng tham đáy, nhận được rồi lại càng muốn nhận được nhiều hơn. Ta cũng phải là ngoại lệ, nếu lúc trước chỉ mong ước được ở bên chàng nay ta lại càng mong được sống cùng chàng đến đầu bạc răng long. Nhưng ta biết ta thể, bởi vì ngay từ ban đầu ta lừa chàng, bởi vì tình của ta dành cho chàng bắt nguồn từ dối trá.

      Chương 4

      Chàng sủng ái ta hết mực, hậu cung của chàng vốn nhiều, nay chàng chỉ tập trung hết người ta. Đào Nguyên cư cũng trở thành cấm địa, mấy vị phi tần kia chỉ là hữu danh vô thực, ngay cả nhìn mặt ta cũng phải chờ đến hội yến.

      năm trôi qua nhanh, ta cũng mang long thai, hạ sinh hoàng tử đầu tiên của chàng. Đứa con này ra đời khiến ta vừa mừng lại vừa lo. Ta sợ hãi nếu chàng biết thương nó nữa, vừa vui mừng vì đây chính là kết tinh tình của hai cúng ta.

      Có Khải Nhi, chàng càng thường xuyên đến chỗ ta hơn. Chàng còn với ta đợi sau khi sức khỏe ta hồi phục sắc phong ta làm hoàng hậu. Ta ngẩn người, dám tin đây là thực. Chàng mỉm cười đưa tay vuốt mắt ta, giọng thầm đầy vẻ sủng nịch:

      “Xem nàng vui chưa kìa, nếu ta giải tán hậu cung vì nàng, có phải nàng khóc oa oa lên như Khải Nhi hay ?”

      Ta khẽ cười chỉ biết dụi đầu vào lòng chàng để che vui sướng ngay lúc này.

      Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vận mệnh giống như trêu đùa ta, ngay lúc ta tưởng chạm vào hạnh phúc nó lại như cơn gió bay vụt hướng khác.
      Ta gặp lại Thanh Yên. Nàng cũng là thuộc hạ thân tín bên cạnh cha ta, nay lại vào cung với thân phận cung nữ. Nàng nhìn ta chỉ thở dài. Nàng thủ vệ trong kinh thành rất nghiêm ngặt, bao nhiêu người được phái đều tay trở về, thậm chí là bị giết. Vậy nên hai năm qua mới có tin tức nào được lọt tới. Ta kinh ngạc, theo như lời của Thanh Yên vậy mà ta lại có thể vượt qua dễ dàng, nay lại còn được phong làm phi, ta may mắn hay là tính mạng bọn họ quá mỏng đây? Ta hoàn toàn biết.

      Thanh Yên phụ thân biết chuyện của ta trong này, người bảo ta chỉ cần hỗ trợ Thanh Yên để giết hoàng đế rồi Khải Nhi thân là hoàng tử duy nhất chắc chắn được kế vị, ta ngồi lên vị trí thái hậu như vậy là xong.

      Nhưng cha ngàn tính vạn tính lại tính được ta là hoàng đế lòng, vậy nên khi Thanh Yên quay mặt chuẩn bị rời , ta chút do dự mà đâm thẳng chùy thủ vào cổ nàng. Thanh Yên trừng mắt nhìn ta như tin nổi, cả người nàng lảo đảo ngã xuống, máu của nàng thấm ướt tay ta. Ta run rẩy quỳ xuống bên cạnh nàng, miệng lẩm bẩm:

      “Thanh Yên xin lỗi! Đừng hận ta!”

      màn này ngờ lại bị chàng nhìn thấy. Chàng nhìn ta như quái vật rồi vội vã quay người . Ta cười khổ, chàng bao giờ biết ta trở nên đáng sợ như vậy là vì ai.

      Chương 5

      Chàng đặt chân vào Đào Nguyên cư nữa, lời hứa lúc trước lập ta làm hậu cũng theo gió mà bay . Theo biểu của chàng, có lẽ chàng chỉ nhìn thấy cảnh ta đâm Thanh Yên mà biết lý do. Như vậy cũng tốt, ta mong ước gì nhiều chỉ mong chàng mau chóng hết giận ta, chúng ta cùng quay trở lại quãng thời gian vui vẻ ngày trước là được. Nhưng ông trời quả nhiên hiểu lòng ta, ngay lúc này cuộc tuyển tú ba năm lần cũng sắp mở ra. Hàng ngàn nữ nhân xinh đẹp từ khắp nơi hướng đến hoàng cung. Đào Nguyên cư lại im ắng vô cùng, ta nghe bọn tỳ nữ chuyện những nương ngoài kia mà tâm lạnh lẽo. Chàng thực quên ta rồi sao? Ta cười khổ, nhớ lúc trước chàng còn vì ta mà giải tán hậu cung, lời hứa ấy giờ đây xa xôi biết nhường nào.

      Ta nghe chàng nạp khá nhiều phi tần, hậu cung nay cũng còn chỗ, người nào cũng xinh đẹp như hoa nhưng chàng lại chỉ thích nương tên là Tố Cẩm, vì nàng mà dẫn suối nước nóng đến tận hoàng cung, độ sủng ái so với ta hơn trước gấp ngàn lần.

      Tuyết Mai ra ngoài thám thính tình hình, khi về nàng với ta Tố Cẩm nương đó trông có nét giống ta đến bảy tám phẩn, có lẽ nào hoàng thượng vì ta nên mới sủng ái nàng ấy? Ta tin lời nàng, bám vào hy vọng cuối cùng nên vội vã đến Hải Diêu cung của Tố Cẩm, ngờ lại tự rước lấy đau khổ vào thân. Ta còn nhớ rất vẻ mặt lạnh lùng ấy của chàng khi những lời đó với ta. Chàng :

      “Nàng ấy thiện lương, bao giờ độc ác như ngươi!”

      Chàng ôm Tố Cẩm vào bên trong bỏ mặc ta đứng như trời trồng bên ngoài. Mưa lớn ướt hết cả người khiến ta run rẩy, ra chàng chính là dứt khoát như vậy, chàng cho ta là độc ác nên mới bỏ rơi ta, chàng tìm cho mình nữ nhân khác rồi bỏ rơi ta, cảnh tượng đó khác gì ngày cha đem ta vứt cho đám người ở trại huấn luyện mặc ta kêu khóc van xin. Ta ngửa mặt nhìn trời đem hết nước mắt nuốt hết vào trong. ra số phận của ta ngay từ đầu là bi thảm.

      Dạ yến cuối năm, trong cung tổ chức tiệc lớn. Ta bảo Tuyết Mai chọn cho mình bộ y phục đẹp đẽ nhất. Ta vốn thích nơi đông người, chàng cũng biết nên mọi năm đều miễn cho ta đến những nơi đó. Nhưng năm nay khác, ta muốn gặp chàng, rất muốn gặp chàng.

      Lúc ta đến đại điện yến tiệc cũng sắp bắt đầu. Tuy là phi tần thất sủng nhưng tính ra ta vẫn là người đứng đầu hậu cung, ta ngồi bên dưới tay phải chàng, gần chỗ chàng nhất.

      Thái hậu cùng Tố Cẩm ngồi chỗ cao nhất của đại điện, gần bên chàng. Các cung phi đều nhìn ta bằng ánh mắt thương hại nhưng ta quan tâm, ta chỉ muốn chàng nhìn về chỗ ta dù chỉ chút mà thôi.

      Nhưng chàng lại tuyệt tình hơn ta tưởng, cả bữa tiệc dài nhưng chàng chẳng hề nhìn ta. Chàng luôn cười cười với Tố Cẩm, nhìn dáng vẻ hạnh phúc đó của hai người, tim ta đau đến vụn vỡ. Thái hậu khiêu khích nhìn ta như muốn :
      “Thấy chưa, ngươi cũng bị vứt rồi đó!”

      Quan hệ giữa ta và thái hậu luôn tốt, bây giờ bà ấy có thể cười nhạo ta rồi. Tố Cẩm đàn khúc Thiên Lăng cầm nghe rất êm tai. Ta biết nàng sáng tác đoạn nhạc này chính là dành tặng cho chàng. Nhìn bọn họ ân ân ái ái, thương nhau như vậy, ta còn có thể làm gì?

      Ta vốn nghĩ yên lặng chờ bữa tiệc kết thúc rồi trở về Đào Nguyên cư, ai ngờ nửa chừng lại xảy ra chuyện. Gánh múa bên ngoài hoàng cung có thích khách trà trộn. Nhìn mũi kiếm lao nhanh về phía chàng, ta chẳng may may nghĩ ngợi mà xông tới. Bị kiếm của thích khách cắt đoạn dài, máu tươi của ta chảy ra xối xả. Chúng cung phi đều hoảng sợ chạy tán loạn, cẩm y vệ xuất kịp thời, đám thích khách nhanh chóng bị giết chết.

      Ta vốn nghĩ mình bị thương vì chàng, ít ra chàng cũng quan tâm đến ta thế nhưng chàng lại lớn tiếng gọi thái y chẩn trị cho Tố Cẩm bởi vì nàng mang thai.
      Nghe thấy giọng đầy lo lắng của chàng, ta chỉ có thể cười khổ. Vệ Hành, cận vệ thân cận của chàng trước kia từng được lệnh bảo vệ ta nay lại là người lo lắng cho ta nhất. đưa ta về Đào Nguyên cư rồi gọi Hàn thái y đến băng bó vết thương cho ta. Tuyết Mai nhìn thấy máu đỏ ướt thẫm áo ta sợ hết hồn, khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Ta trấn an nàng, trong cổ họng dâng lên nỗi chua xót lời.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6


      Đến gần tối chàng cũng đến thăm ta, lúc đó ta thiếp rồi, lúc tỉnh dậy, chàng ngồi bên cạnh ta khuôn mặt trầm ngâm như có muôn vàn cảm xúc mà ta thể hiểu được. Ta , chàng cũng , hai chúng ta chỉ là yên lặng nhìn nhau mà thôi.


      Cuối cùng chàng lại là người mất kiên nhẫn trước, chàng với ta:


      “Nhan Nhi, nàng nghĩ ngơi cho tốt, đừng ra ngoài, bên ngoài trời rất lạnh!”


      Ta kìm được, níu tay áo chàng, thấp giọng van xin:


      “Xin chàng, ở lại bên thiếp đêm có được hay ?”


      Chàng cuối cùng vẫn quay người bước , ta còn nhớ lời của chàng khi đó, chàng :

      “Nhan Nhi, Tố Cẩm bị thương rồi, ta phải chăm sóc nàng ấy!”


      Ta buông tay áo chàng ra, bướng bỉnh nữa, cũng khóc nháo, chỉ là quay lưng lại với chàng. Ta biết giờ phút đó, tình cảm của hai chúng ta trong lòng chàng nhạt phai mất rồi.


      Ta cố chấp tìm chàng nữa, mỗi ngày đều dạy Khải Nhi luyện kiếm, đọc chữ, tâm trạng cũng khá hơn phần nào.


      Dù ta muốn nghe nhưng vẫn có tin tức ở bên ngoài lọt tới. Nghe Tố Cẩm nương nương có tin mừng, yến tiệc mở liền ba ngày, tất cả sứ thần đều mang lễ vật đến chúc mừng. Hoàng thượng tuyên bố sau khi nàng sinh lập nàng làm hậu, đại xá thiên hạ.



      Nghe hoàng thượng vì nàng mà dốc tâm xây dựng biệt viện gần bờ biển để nàng an thai.


      Nghe thái hậu nghe tin cũng đến chùa Ứng Giác cầu phúc lành cho đích tôn.

      Ta cười lạnh, con của Tố Cẩm là đích tôn, vậy Khải Nhi con ta là cái gì. Ta còn nhớ rất bộ dạng thù địch của thái hậu khi chàng mang ta trở về. chỉ có thái hậu mà tất cả quan viên và người trong hậu cung đều khinh bỉ thân phận của ta, ai lòng thừa nhận ta vậy nên chàng mới ra lệnh cho ai đến gần Đào Nguyên cư khi được cho phép.


      Ta nghĩ chuyện cũng lâu lắm rồi sao trí nhớ của ta lại tốt đến vậy, khiến cho ta đau đến chảy nước mắt.


      Khải Nhi lay tay ta:


      “Mẫu phi, mẫu phi, sao người lại khóc?”


      Ta vội quệt nước mắt tươi cười nhìn hài tử trong lòng:


      “Mẫu phi khóc, mẫu phi nghe, có ai dám khi dễ con hay ?”


      Khải Nhi im lặng lúc rồi mới lắc đầu.


      Ta đau lòng xoa đầu nó. Khải Nhi chỉ mới ba tuổi mà thôi, nó vì người mẹ thất sủng như ta mà phải chịu cực khổ, đáng chút nào.


      Ta cười khổ, như vậy phải làm sao đây, sinh ra có người mẹ như ta chính là nỗi bất hạnh của nó.


      Chương 7


      Chỉ còn tháng nữa là đến sinh thần của ta. Mấy năm nay có chàng nên ta cũng để ý đến, chỉ là hai mẹ con cùng Tuyết Mai ăn bữa cơm là xong. Nhưng năm nay chứng kiến bộ dạng yếu đuối của Khải Nhi, ta lại mong muốn được gặp chàng.

      Ta nghĩ nếu chàng cho ta ước nguyện như mấy năm trước, ta có thể xin chàng thương Khải Nhi thêm chút hay ? Chàng có thể nể tình xưa mà đối xử với Khải Nhi như trước hay ?


      Do dự nửa ngày, ta thay bộ xiêm y chàng thích nhất rồi đến Thủy Trúc đình, nơi mà ngày xưa ta vẫn cùng chàng thổi lá ngắm trăng.


      Gần đến nơi mới phát bên ngoài đình có người. Là Vương công công, người hầu thân cận bên người chàng. Ta lặng , là chàng, là chàng. Ta suýt nữa reo lên thành tiếng. Chàng nhớ ta, chàng nhớ ta có phải ? Vậy nên mới đến chỗ trước đây chúng ta vẫn ngồi cùng nhau.


      Ta nhún người, sử dụng khinh công nhàng đáp xuống chỗ cách đình Thủy Trúc xa.


      Nhưng ta chưa kịp vui mừng bóng dáng thướt tha yểu điệu lại. Đúng là Tố Cẩm. Nàng thân bạch y xinh đẹp động lòng người. Tuyết Mai đúng, nàng quả thực có chút giống ta.


      Tố Cẩm bước đến rất tự nhiên ngồi vào lòng chàng, vị trí trước đây từng là của ta.

      Ta nén nỗi bi ai nhàng bước lại gần chỗ chàng hơn. Chàng vẫn như xưa thậm chí khí chất có phần tuyệt đỉnh hơn trước. Lòng ta đau thắt, ra vắng ta chàng sống còn tốt hơn trước.


      Tố Cẩm đến, ta làm sao dám mở miệng nữa. Ta nép vào bụi cây gần đó, chỉ mong có thể ngắm nhìn chàng lâu thêm chút.


      “Hoàng thượng nhớ Đào phi nương nương sao?”


      Giọng Tố Cẩm vang lên réo rắt khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng nhưng ta lại nóng lòng muốn biết câu trả lời của chàng hơn.


      Vậy mà chàng lại :


      “Nàng ta sao? Ta sớm quên rồi!”


      Ta cười khổ, chàng chàng quên ta rồi!


      Tố Cẩm lại lên tiếng, giọng có chút nũng nịu:


      “Hoàng thượng đừng lừa thần thiếp, nếu ngài quên nàng ấy sao vẫn còn để tâm đến vậy, dặn dò Vương công công chăm lo mọi thứ ở chỗ nàng ấy!”


      Ta ngạc nhiên. Quả thực mấy năm nay, ngoài việc chàng tới Đào Nguyên cư vẫn được chu cấp như thường, lẽ nào ta hiểu lầm chàng sao? Nhưng ý nghĩ của ta chưa kịp thành hình chàng chậm rãi lên tiếng phá vỡ mọi tin tưởng cuối cùng trong ta:


      “Nàng nghĩ ta là thương tiếc cho nàng ta sao? Lẽ nào ta chưa với nàng, nàng ta là nội gián. Ta đối tốt với nàng ta chẳng qua để dụ con cá lớn ở đằng sau mà thôi. Đến lúc xong việc, với thân phận nội gián của nàng ta cũng đủ để lăng trì rồi!”


      Ta nắm chặt bàn tay, móng tay bấu vào da thịt đau đến mức rơi nước mắt. ra ngay từ ban đầu chàng biết. Vậy mà ta chút nghi ngờ khi mình dễ dàng được ở lại, hóa ra ta chỉ là quân cờ trong tay chàng, bị hành động thương che chở của chàng làm mờ mắt. Ta còn tưởng bản thân che giấu tốt lắm, nào ngờ chàng biết từ lâu, còn khôn khéo dẫn dắt khiến ta tưởng mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.


      Ta ngửa mặt lên trời, những giọt nước mắt chưa kịp chảy ra cũng bị nuốt vào trong. Nếu chàng muốn như vậy… ta thành toàn cho chàng!



      Chương 8


      tháng trở lại đây, tâm tình ta rất tốt. Khải Nhi thường bị ta giữ lại đến mấy ngày, ta cũng học Tuyết Mai nấu mấy món ngon cho nó. Tuy tay nghề bằng nàng nhưng nhìn chung cũng tạm được.


      Ta gọt ống trúc làm cho nó cây sáo , ta dạy cho Khải Nhi thổi lá bởi ta sợ có khi chàng chán ghét nó bởi vì ta. Ta may trăm túi hương cho Khải Nhi rồi đánh số lên đó, bên trong ngoài dược liệu còn bỏ thêm mảnh giấy . Ta đặt hết vào hộp gấm rồi dặn Tuyết Mai, cứ đến sinh thần của Khải Nhi lại đem túi gấm ra tặng cho nó. Tuyết Mai nghe vậy vội hỏi lại ta, ta cười bảo nàng, chỉ là ta sợ quên sinh thần của Khải Nhi mà thôi.


      Ta bắt Khải Nhi học nhiều nữa, thời gian này luôn cho nó muốn làm gì làm, ta sợ sau này nó vô tư như trước nữa, giống như ta có tuổi thơ bất hạnh.

      Ngày sinh thần của ta, Khải Nhi cầm sáo trúc ta vừa làm cho nó thổi bài chúc mừng ta. Ta nghe mà rơi nước mắt. Khải Nhi cuống quýt lau cho ta, bàn tay bé chạm vào khuôn mặt ta như chạm vào trái tim khiến người ta run lên bần bật.


      Ta đặt nó ngồi lên đùi mình rồi lấy kim bài miễn tử mà trước đó chàng ban cho ta đặt vào bàn tay nó:


      “Khải Nhi ngoan, sau này phải nghe lời phụ vương và Tuyết Mai tỷ tỷ, nếu ai khi dễ con hãy nhịn, nếu nhịn được hãy trốn ra ngoài, cách hoàng cung càng xa càng tốt. Nếu hoàng tổ mẫu hay những người khác làm khó con, hãy đưa cái này ra thị uy, nhớ chưa? cần tranh đoạt thiên hạ, mẫu phi chỉ muốn con sống cuộc đời bình an mà thôi!”


      Khải Nhi chớp chớp mắt nhìn ta, nó gật gật đầu:


      “Con biết rồi! Nhưng chẳng phải Khải Nhi nên nghe lời của mẫu phi nữa hay sao?”


      Ta gượng cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nó:


      “Khải Nhi, con nên biết đời người đều luôn có sinh ly tử biệt, mẫu phi… thể ở bên con mãi!”


      xong ta cũng còn tự tin để đối mặt với Khải Nhi nữa. Ta vội ôm nó vào lòng, tránh cho nó thấy được tình cảnh khốn khổ của ta lúc này.


      biết qua bao lâu, cuối cùng Vương công công cũng tới. Ta ôm Khải Nhi say ngủ đặt lên giường. Khẽ hôn lên trán nó, ta nghẹn ngào:


      “Tha thứ cho mẫu thân… rời khỏi con sớm như vậy!”


      Chương 9


      Ra khỏi cửa cung cũng quá trưa. Ta mặc bộ xiêm y gọn dành cho người săn. Từ xa ta trông thấy chàng, vẫn thân hắc y cao lớn như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.


      Nhìn thấy chàng, ta nở nụ cười tươi còn chàng lại cau mày. Ta cười khổ, xem ra muốn nhìn lại nụ cười của chàng cũng quá khó.


      Chúng ta đến cánh rừng chàng vẫn thường săn bắn. theo chàng còn có cẩm y vệ và số quân lính. ra chàng vẫn luôn đề phòng ta như vậy, vậy mà ta còn tin lời chàng để bọn họ bảo vệ cho chúng ta.


      Ta cưỡi ngựa thong dong bên chàng, cả hai chúng ta đều gì, trong gian chỉ còn lại tiếng xào xạc của rừng cây. Hôm nay là sinh thần của ta, trước đó ba ngày ta nhờ Tuyết Mai báo với chàng ước nguyện năm nay của ta chính là muốn chàng săn cùng ta, chàng cuối cùng cũng đồng ý.


      Ta nghĩ bắt đầu từ đâu cũng nên kết thúc từ đó.


      tiếp đoạn ta mở miệng xin chàng có thể cùng ta chuyện riêng được ? Chàng trầm ngâm hồi rồi đồng ý. Hai chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đến nơi trước đây gặp nhau.


      Ta với chàng:


      “Hoàng thượng, chàng còn nhớ … lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”


      Chàng vẫn mím chặt môi im lặng . Ta cười , lại tiếp tục độc thoại:


      “Thần thiếp lúc đó nghĩ tại sao đời lại có nam nhân thu hút như vậy, công bằng chút nào. Cha thiếp vốn dĩ cũng rất tuấn tú nhưng so với chàng ông có vẻ kém chút. Nếu ông nghe được lời này chắc là buồn lắm! Haha…”


      Ta cười khan hai tiếng, cảm thấy lòng chua xót, lại tiếp:


      “Khải Nhi rất đáng thương, mình nó trong hoàng cung rất lạnh lẽo nhưng nó cũng là đứa thông minh, nó chẳng bao giờ cho thiếp biết nó bị bắt nạt như thế nào, nó tiếp thu cái gì cũng rất nhanh, thiếp dạy nó thổi lá bởi thiếp sợ nếu nhìn thấy nó thổi lá, chàng lại nhớ đến thiếp mà lạnh nhạt với nó sao?”


      Chàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt hoài nghi:


      “Nàng…”


      Ta biết chàng muốn hỏi ta biết hết rồi phải , nhưng ta lại cắt ngang cho chàng tiếp:


      “Chàng còn nhớ mỗi lần cùng thiếp dạo chơi bên Đào Nguyên cư ? Mùa hè đến rồi, sen cũng nở đầy hồ vậy mà chàng thèm tới nữa. Thiếp cất công cùng Tuyết Mai chăm sóc chúng chờ chàng vậy mà chàng cũng tới, sau này thiếp cũng bỏ ý định, nhổ hết sen, hồ nước trong veo bây giờ cũng để nuôi cá mà thôi!”


      Chàng cau mày, vẻ mặt như hết kiên nhẫn như muốn hỏi ta tại sao lại dài dòng như vậy.


      Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, trong tròng mắt đen láy lên nụ cười rạng rỡ của ta:

      “Thực ra hôm nay đến đây thiếp cũng chỉ muốn hỏi chàng câu thôi…”


      Chàng trầm ngâm nhìn ta chăm chú, cũng để ý tiếng động rất khẽ ở chung quanh.


      Ta nghe thấy giọng mình có chút nghẹn ngào:


      “Chàng từ trước đến giờ… có từng thiếp hay ?”


      Chàng sững sờ nhìn ta, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Ngay lúc đó, thanh trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai ta:


      “Cẩu hoàng đế , hôm nay chính là ngày giỗ của nhà ngươi!”


      Chàng quay đầu lại nhìn. Ta nhận ra cha cùng bốn cao thủ trong trại huấn luyện, bọn họ ai nấy đều mặc hắc y, tay là thanh trường kiếm sắc bén. Cha cười ha hả nhìn ta:


      “Nhan Nhi, con làm tốt lắm! Mau qua đây cùng cha!”


      Ta nắm chặt chuôi kiếm trong tay dẫn ngựa lên trước vài bước. Ta nhìn thấy ám khí trong tay chàng, vậy mà chàng vẫn ra tay, trong lòng có chút ấm áp, ít ra chàng cũng động thủ với ta.


      Ta quay ngựa đối diện với ánh mắt phẫn hận của chàng, môi là nụ cười thản nhiên, ta chỉ để chàng nghe :


      “Lăng Thiên, ta chỉ muốn với chàng, chàng ta cũng sao, chỉ cần ta chàng là đủ!”


      xong, ta vội vã phi ngựa về chỗ đối diện, cũng muốn bắt gặp chút cảm xúc nào từ mắt chàng.


      Chàng thương tâm sao, đâu! Chàng chỉ thương hại cho ta, bởi căn bản như chàng chàng chỉ là muốn lợi dụng ta mà thôi. Chàng hề ta, sao lại thương tâm cho được.


      Chương 10


      Trở lại bên người cha, ta do dự rút kiếm đâm nhát xuyên qua trái tim ông. Cha sững người, dòng máu trào ra bắn vào người ta nóng hổi. Ta nhìn ông bằng vẻ lạnh lùng:


      “Cha, xin lỗi!”


      Ông như hiểu ra đứa con của mình tạo phản, cánh tay dùng chút hơi lực còn lại chưởng đánh bay ta ra ngoài. Ta dùng nội lực giữ thăng bằng, rút ra ống pháo bắn lên trời. Như vậy cẩm y vệ biết được chúng ta ở đây.


      Bốn sát thủ cũng vừa xông tới, ta bình tĩnh chống đỡ những đòn tấn công của họ. Ta biết hôm nay đến đây chắc chắn nhận lấy cái chết, ta chỉ mong cẩm y vệ đến kịp lúc để bảo vệ cho chàng. Thiết tướng quân cũng được ta thông báo chỗ ở của quân tạo phản, ta nghĩ tại mọi việc cũng xong xuôi cả rồi.


      hổ danh là cao thủ do cha ta đào tạo, bốn người họ liên thủ lại chẳng mấy chốc khống chế được ta. Trường kiếm rơi xuống đất, cánh tay ta cũng bị thương vệt dài. Ngay lúc sát thủ ra đòn cuối cùng, ta nghe thấy tiếng hét lớn:


      “Nhan Nhi!”


      Chàng xông đến phá vỡ cục diện, ta nặng nề gượng dậy, trong lòng thầm trách tại sao chàng lại đến đây, mình chàng thể đấu lại với bọn họ, ta muốn chàng bị thương.


      Ta gắng gượng cùng chàng chống đỡ, chỉ cầu chàng bị tổn hại gì. Cũng may cẩm y vệ rất nhanh chóng đến. Chàng kéo ta ra khỏi vòng vây, khuôn mặt tràn đầy nét vui sướng:


      “Nhan Nhi, sao, sao rồi!”


      Ta vốn kiệt sức, lại nghe giọng của chàng hưng phấn như vậy bỗng muốn xem tại sao chàng lại vui mừng, nhưng đón nhận ta chỉ là lạnh lẽo. Qua gương mặt rạng rỡ của chàng, ta nhìn thấy cha ta giương cung lên, mũi tên đáng sợ xé gió bay vút . Ta kịp nghĩ ngợi theo bản năng đẩy chàng ra.


      “Phập!”


      Cơn đau trước ngực nhanh chóng tràn đến, ta lảo đảo ngã xuống. Chàng bị ta xô ngã chật vật đứng dậy, vừa kịp nâng thân thể mất khống chế của ta.


      Trong mơ hồ ta nghe thấy tiếng chàng rống lên thê lương vô cùng. Chàng lay lay cánh tay ta, giọng lạc hẳn :


      “Nhan Nhi, kiên trì chút, được ngủ, ta dẫn nàng đến thái y!”


      Ta dùng chút sức lực còn lại thào với chàng:


      “Lăng Thiên… Năm ngoái chàng còn thiếu ước nguyện của thiếp, chàng có thể thực ?”


      Giọng chàng khản đặc lại có chút run rẩy:


      “Được, chỉ cần nàng chịu đựng, trăm ngàn điều ta cũng làm cho nàng!”

      Ta gật gật đầu, mùi máu tanh trong miệng càng lúc càng nồng. Ta còn cảm thấy bàn tay chàng vội vã lau vết máu nơi khóe miệng ta:


      “Chàng hứa với thiếp… chăm sóc tốt cho Khải Nhi… nó giống thiếp… nó chỉ là đứa trẻ vô tội, hãy thương nó như lúc trước được ?”


      “Được ta đồng ý với nàng, ta thương Khải Nhi hơn trước, chúng ta còn phải tổ chức đại hôn cho con, được ?”


      Ta lắc đầu mệt mỏi:


      “Nếu có ngày chàng chán ghét nó… hãy cho nó rời khỏi hoàng cung… cho nó tự do… cho nó sống cuộc sống như nó mong muốn… bảo vệ nó tốt khỏi thái hậu được ?”


      Chàng lắc đầu, giọng nghẹn :


      , Khải Nhi là đứa con ta thương nhất, sao ta lại chán ghét nó cho được! Thái y sắp đến rồi, nàng nhất định phải kiên trì!”


      Ta mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của chàng, bàn tay dùng chút sức lực cuối cùng sờ lên mặt chàng. Người đàn ông này vì ta mà rơi lệ, như vậy là quá đủ rồi. Ông trời xem ra đối xử với ta cũng tệ lắm.


      Ta còn rất nhiều lời muốn với chàng...


      Ta muốn với chàng thực ra quãng thời gian có chàng ở bên là những năm tháng hạnh phúc nhất đời ta.


      Ta muốn với chàng ta sắp xếp thích khách để hại chàng, ta chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với chàng.


      Ta muốn với chàng cần, cần phải đau lòng vì kẻ như ta.

      … Nhưng khí lực đủ.


      Ta nhắm mắt, cánh tay từ từ buông lỏng. Trong cơn hấp hối cuối cùng vẫn nghe giọng của chàng bên tai:


      “Nhan Nhi, được. Nàng chưa nghe ta , Nhan Nhi, ta nàng, cả cuộc đời này chỉ nàng mà thôi! Nhan Nhi…!”


      Kết


      Năm Thuận Trị thứ sáu, Đào phi nương nương qua đời, được truy phong là Hiếu Trang hoàng hậu, an táng tại hoàng lăng. Cảnh đế đau lòng khôn nguôi, cả nước quốc tang bảy ngày. Hậu cung toàn bộ giải tán. Tiểu công chúa con Tố Cẩm nương nương được đưa đến biệt viện ở Ngưng Thành. Hoàng cung vắng lặng, Cảnh đế ngụ lại Đào Nguyên cư, bước rời. Mạc Lăng Khải được phong làm thái tử, đích thân Cảnh đế chỉ dạy, chỉ trong mười năm tự mình chấp chính, trong nước dân chúng giàu có hân hoan, biên cương mở rộng ai dám đến quấy phá. Năm thái tử mười tám tuổi, Cảnh đế nhường ngôi, tự mình trông nom hoàng lăng, năm năm sau bệnh mà băng hà, theo di mệnh, được chôn cất cùng với Hiếu Trang hoàng hậu.

      Năm Thuận Trị thứ sáu, Đào phi nương nương qua đời, được truy phong là Hiếu Trang hoàng hậu, an táng tại hoàng lăng. Cảnh đế đau lòng khôn nguôi, cả nước quốc tang bảy ngày. Hậu cung toàn bộ giải tán. Tiểu công chúa con Tố Cẩm nương nương được đưa đến biệt viện ở Ngưng Thành. Hoàng cung vắng lặng, Cảnh đế ngụ lại Đào Nguyên cư, bước rời. Mạc Lăng Khải được phong làm thái tử, đích thân Cảnh đế chỉ dạy, chỉ trong mười năm tự mình chấp chính, trong nước dân chúng giàu có hân hoan, biên cương mở rộng ai dám đến quấy phá. Năm thái tử mười tám tuổi, Cảnh đế nhường ngôi, tự mình trông nom hoàng lăng, năm năm sau bệnh mà băng hà, theo di mệnh, được chôn cất cùng với Hiếu Trang hoàng hậu.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :