1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhắc em nhớ lại - Phỉ Ngã Tư Tồn (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Tên Truyện : Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

      Tác giả: PHỈ NGÃ TƯ TỒN


      Người dịch: Vương Thanh Tâm


      Nhà xuất bản: Công ty Văn hóa Đinh Tị


      Giá bìa: 126.000đ


      Số trang: 540


      Ngày xuất bản: 26/8/2016

      [​IMG]
      Truyện Đừng Nhắc Em Nhớ Lại của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn, về:

      Em từng ước ba điều trước khi thả cây đèn thần xuống biển khơi bao la, quá nửa trong đón là có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn quên . ngây ngốc cho rằng người khi người lòng mãi mãi thể quên được đối phương, mà đặt lời hứa: “Nếu thực ngày em quên, nhắc em nhớ lại.” Kết quả, sau cơn hôn mê sâu do tai nạn, em tỉnh dậy nhưng còn nhớ nữa, cũng nhớ những truyệngì từng có giữa hai chúng ta. Lúc đó nghĩ, đời này thực có đèn thần. Những điều ước của em đều trở thành thực. Em quên được . Còn , chỉ là chiếc bóng đứng phía sau che chở cho em, nguyện cầu có ngày, ông trời ban cho phép nhiệm màu…”
      -----

      Phỉ Ngã Tư Tồn: “Chính vì rất lạc quan với cuộc sống ngôn tình nên tôi mới viết bi kịch. Tôi cảm thấy mọi bi kịch nên xảy ra trong tiểu thuyết, còn thực cuộc sống nên an lành và bình yên là tốt nhất.”
      Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      • Chương 1
      rất lâu rồi tôi mơ thấy Tô Duyệt Sinh. ta trong giấc mơ vẫn giống hệt như mười năm trước, vẫn khốn nạn như vậy. Mặc áo sơ mi trắng ngồi ở sô pha, hai chân dài thẳng, hai đường ly quần âu thẳng tắp như được dao xén ra. Ánh mặt trời chiếu lên mặt ta, lúc cười khóe miệng chơi nhếch lên, giống như trúng gió. Tất nhiên đây là lời xấu độc địa của tôi thôi, ra mọi người đều Tô Duyệt Sinh rất đẹp trai, đến Bảo Lệ còn khen: “Ai da, Tô tiên sinh giống Tom Cruise ...”

      Những lúc thế này tôi đều hỏi khéo: “Hóa ra vị họ Tô đó mặt mũi như người nước ngoài?”

      “Mặt mũi giống, mà là khí chất giống! Khí chất ấy, cậu hiểu ?” Bảo Lệ lườm tôi cái, “Có cậu cũng hiểu, cậu hiểu 'Đàn ông' là gì, 'Khí chất' là gì ?”

      Bảo Lệ là nàng nổi hàng đầu, chị cả của Trạc Hữu Liên, vô số đại gia quyền thế quỳ gối ở gấu váy . Giang hồ đồn rằng “vượng phu”, nghe những người đàn ông từng tốt với đều được thuận buồm xuôi gió, nghiệp như ý. Lúc này ba chữ Uông Bảo Lệ tượng trung cho thân phận và địa vị. Càng là công việc, càng thể làm sơ sài đàn ông càng coi chuyện có thể làm xuất là vinh dự. Cả buổi tối, hết phòng này tới phòng khác, hát hai bài, uống nửa chén rượu, riêng tiền boa đếm mỏi tay. Nếu Bảo Lệ sinh ở cổ đại đảm bảo còn giống hoa khôi hơn cả Lý Sư Sư (*).

      (*) Lý Sư Sư là nhân vật truyền kỳ cuối thời Bắc Tống, được biết đến trong giai thoại dân gian Trung Quốc. Nàng là tài sắc vẹn toàn, dung mạo đẹp như tiên, cầm kỳ thi họa đều giỏi.)

      Nhưng luận về đàn ông tôi thường khinh bỉ ấy: “Cậu hiểu cái gì là 'đàn ông', cái gì là trai đẹp? Nếu cậu là ( nàng) đầu bảng tôi đây là tú bà!”

      Đúng thế, tôi là tú bà, mà còn phải tú bà bình thường, bởi vì trong cái thành phố này, phàm là club được coi là nổi tám chín phần mười là dưới tên tôi. Cái to nhất tên Trạc Hữu Liên, chế độ hội viên, kiểm tra tư cách còn ngặt hơn cả câu lạc bộ golf. Bên ngoài đồn đại Trạc Hữu Liên rất ảo diệu, nào là suối rượu rừng thịt, nào là ngập tràn xa hoa. Chẳng qua chỉ vì ở ngoại ô nên đương nhiên chiếm được cả khu rừng núi rộng lớn, giữa non xanh nước biếc xen vào vô số lầu các. Từ ngoài nhìn vào hệt như khu du lịch. Nếu về ưu điểm tất nhiên là thanh trong phòng tốt, rượu bán hơi đắt chút. Lúc đầu tôi còn khá do dự, A Mãn quản lý chuyện mua bán mang đến danh sách mua hàng, cái khu sản xuất rượu nổi tiếng của Pháp đắt chết người đó vừa mua liền mua cả mấy nghìn chai. Rượu tốt để lâu tốn cả đống tiền. Thế này , cuối cùng là định mở club hay là xây hầm rượu? Lúc chần chừ đó vừa đúng lúc Tô Duyệt Sinh vui, thấy tôi cầm cái danh sách ngẩn người chẳng để ý đến ta, đại thiếu gia càng vui hơn. Giành lấy cái danh sách rồi liếc qua cái, cười lạnh lùng: “Còn tưởng là chuyện gì, chỉ là mua ít rượu thôi, chẳng lẽ em trả được chút tiền đấy?”

      Chỉ khi bực mình Tô Duyệt Sinh mới giọng Thượng Hải, vừa nghe thấy ta dùng giọng này tôi liền biết điều mà cười nịnh nọt: “Đúng đúng, vừa rồi em nghĩ số rượu này mua vô tư, chỉ là biết phải bán đến đời nào nữa? cũng biết đấy, tuy mấy người kia có tiền nhưng ra họ am tường về rượu.”

      Quả nhiên tâm trạng của đại thiếu gia khá hơn nhiều, ta : “Nhà giàu mới nổi, đặt nhiều Lafite cho bọn họ uống!”

      A Mãn cầm danh sách được sửa lại, miệng lẩm bẩm vui, cho tới khi tôi lườm ta cái: “Tô tiên sinh đặt nhiều Lafite.” Lúc này A Mãn mới biết điều, Tô tiên sinh là hổ, ai cũng sợ ta, vì vậy tôi mượn oai hùm mà thôi.

      Trạc Hữu Liên vừa mở cửa lập tức phát đạt đáng ngạc nhiên. Cổng càng cao, kiểm tra càng nghiêm ngặt người ngoài càng tâng bốc đủ điều, lại thêm Tô Duyệt Sinh vừa hay ở trong thành phố vào sinh nhật theo ngày dương của ta - Nhà bọn họ đều tổ chức sinh nhật theo lịch , tính lịch dương, nhưng mà đám bạn bè vớ vẩn của ta tất nhiên muốn lấy lòng, cổ động mở tiệc to ở Trạc Hữu Liên. Lúc đó quý tộc khắp thành đều coi chuyện cầm được tấm thiệp mời sinh nhật đó là chuyện vinh dự nở mày nở mặt. Trạc Hữu Liên trở thành địa điểm tụ tập của các đại gia quyền thế. Ngay cả ba chữ Trâu Thất Xảo tên tôi cũng được vẻ vang lây lần, ai ai cũng Tô công tử xưa nay khoa trương mà hiếm có nay lại nể mặt tôi như thế, cho thấy trong lòng ta, tôi giống người bình thường.

      Trạc Hữu Liên vừa mở nổi tiếng, đắt vẫn là đắt, đắt tới mức đến bản thân tôi thấy hóa đơn còn thường nghiến chặt răng hít vào hơi. Vì vậy có câu con người luôn tự làm mình khổ, đắt tới vậy mà người có tiền trong thành phố đều tranh nhau, chen lấn tới kiếm thẻ thành viên Trạc Hữu Liên.

      Tôi tỉnh lại từ giấc mơ, cả người đầy mồ hôi lành lạnh. Đồng hồ báo thức chỉ bảy rưỡi, rèm cửa sổ dày đến mức tia sáng nào lọt vào được. Hai tầng kính cách toàn bộ tiếng ồn ã từ khu chợ. Dù trời sáng, lúc này cả thành phố đều làm học, nhưng đối với tôi giờ vẫn sớm. Làm cái nghề này hai giờ chiều mới dậy.

      Tôi nằm giường nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới hiểu ra vì sao mình lại mơ thấy Tô Duyệt Sinh, là vì hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi.

      Mẹ mất cũng sắp được mười năm rồi, quy định nhà chúng tôi là vào ngày giỗ năm thứ ba đốt hết những đồ vật của người qua đời, sau đó mới lập tấm bia trước mộ. Từ đó về sau người này coi như chính thức giã từ cõi trần, cần phải nhớ ngày sinh ngày mất của người đó nữa, cũng cần lúc nào cũng nhớ đến dập đầu dâng hương trước mộ.

      Tôi vô cùng bất hiếu, lễ bảy ngày thậm chí 49 ngày tôi đều đến dập đầu thắp hương trước bà. Lúc đó tôi bệnh rất nặng, suýt nữa mất cả mạng. Tới khi tôi ra viện mẹ tôi mất hơn nửa năm.

      Tô Duyệt Sinh đưa tôi đến mộ mẹ, mẹ được an táng ở ngoại ô, trong nghĩa trang rất đắt đỏ. Mộ mẹ tôi được đặt ở vị trí cực kỳ tốt, lát đá cẩm thạch đen trắng ràng, như đàn piano vậy. Mặt trời chiếu lên đá cẩm thạch, lúc tôi đặt hoa hồng xuống, lòng chỉ nghĩ nó đừng có làm hoa nóng héo mất.

      Mẹ thích nhất là hoa hồng. Hoa này tôi mua ở cửa hàng hoa tốt nhất, vừa được nhập về từ Bulgari. Lúc bó lại, nhân viên hỏi tôi: “Hoa định tặng ai ạ?”

      Tôi đáp: “Mẹ tôi.”

      Nhân viên là xấp xỉ tuổi tôi, ta cười mắt cong cong như vầng trăng, : “Vậy nhất định là bác ấy rất vui mừng! Hoa đẹp thế này cơ mà!”

      Tôi cũng thấy vậy, nếu mẹ có thể nhìn thấy chắc chắn bà vui.

      Lúc đặt bó hoa hồng xuống tôi lại hề khóc, tôi hoảng hốt nghe thấy tiếng nước mắt rớt tí tách mặt đá, nhưng viền mắt khô khốc, quả thực là tôi hề khóc.

      đường về Tô Duyệt Sinh đưa tôi chùm chìa khóa, ta : “Nhà em thay em bán rồi, giá khá được nên mua chung cư ở trung tâm, tiền còn thừa để dành trong ngân hàng.”

      Tôi đặt khửu tay lên cửa sổ xe, cằm gác lên cánh tay. Gió phần phật thồi tóc tôi bay loạn. Mẹ để lại cho tôi nhiều, ngoài cái phòng đầy quần áo túi xách hàng hiệu chỉ còn cái biệt thự kia. Nhà bán rồi, quần áo túi xách đều bị Tô Duyệt Sinh sai người ném vào thùng rác hết, chẳng còn gì nữa.

      À , trong ngân hàng vẫn còn số tiền lớn, đó cũng là mẹ để lại cho tôi. Nhưng tiền tính, tiền là gì đâu, chẳng qua cũng chỉ là mấy con số trong tài khoản. Lúc tôi sáu tuổi mẹ với tôi như thế này: thế gian có quá nhiều thứ mua được bằng tiền, ví dụ như “ vui vẻ“.

      Cả đời này của mẹ, hề vui.

      Xưa nay tôi bao giờ muốn vào vết xe đổ của bà, nhưng tôi quen Trình Tử Lương.
      Hale205Chris thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2


      Tôi chỉ ngờ sau này lại biến thành màn hài kịch.

      Tô Duyệt Sinh có việc phải Mỹ chuyến, trước lúc còn cố tình hẹn tôi ăn cơm. Tôi mấy tháng gặp ta, được gọi vừa mừng vừa lo, vội vàng thay quần áo rồi trang điểm chỉn chu để tới chỗ hẹn.

      Lúc ăn Tô Duyệt Sinh cẩn thận giới thiệu tôi và Hướng Tịnh. Tôi nắm lấy bàn tay nhắn trắng trẻo, mềm mại như xương của ấy, buột miệng : “Nghe danh lâu! Nghe danh lâu!”

      Hướng Tịnh là dịu dàng ít , thẹn quá chỉ cười. Tô Duyệt Sinh lườm tôi: “ vớ vẩn gì đấy?”

      Tôi ngồi ngay ngắn, Tô đại thiếu gia gửi gắm Hướng Tịnh cho tôi, : “Nửa tháng nữa mới về, em ở đây để ý Tịnh Tịnh nhiều chút.”

      Tôi vỗ bàn đáp: “ vấn đề!”

      Hướng Tịnh chỉ cười nhàng, Tô Duyệt Sinh lại cẩn thận dặn dò ấy được ăn cay, lại dễ đau dạ dày, rồi nếu có chuyện gì quan trọng phải gọi điện cho .

      Mỹ nhân như ngọc, tôi cũng thích.

      Tô Duyệt Sinh vừa tôi liền thành siêu bảo mẫu, sai người mỗi ngày đưa cơm canh đầy tình đến trường, tránh cho ấy ăn phải đồ lạ bên ngoài. Mỗi cuối tuần đều điều xe đưa về nhà, thi thoảng Hướng Tịnh cũng nhắn tin cho tôi, phần lớn nội dung đều là: “Chị Trâu, em rất khỏe, vì luôn phải học nên ra ngoài nhiều. Gần đây cũng đau dạ dày, cơm canh và đồ ăn vặt chị gửi tới em nhận được rồi, cảm ơn chị!”

      Tôi còn tưởng bình yên như vậy tới khi Tô Duyệt Sinh về, kết quả có ngày tôi còn chưa ngủ dậy có điện thoại Triệu Quân bắn tin: “Thất Xảo, bà Tô sắp đến, chuyến bay chiều nay, em phải đề phòng chút.”

      Tôi lập tức sợ tới mức tỉnh cả ngủ, vội bò dậy, hỏi: “Bà ta tới làm gì?”

      Kỳ lạ là Triệu Quân ngừng lát, xong mới cho tôi: “Em biết? Trình Tử Lương về nước.”

      Hình như tôi ngẩn người rất lâu, sau hồi mới nghe thấy tiếng cười khô khốc của mình: “Thế à, vậy em phải tránh thôi.”

      thế gian này có vài người tôi thể gặp, là bà Tô, hai là Trình Tử Lương. Nhất là Trình Tử Lương, vừa nghe thấy tên ta tôi muốn bỏ chạy trối chết.

      thực tế tôi cũng chạy mất dạng, tôi nhanh chóng gấp đồ lên núi. Ban đầu nhà A Mãn ở nông thôn, sau này ta mới xây cho cha mẹ căn nhà ở trong núi. Đằng trước là sông trong vắt, đằng sau là núi xanh tươi, trong vườn trồng đầy nhãn và tỳ bà, đẹp sao kể hết.

      Trước đó tôi cũng từng vào núi với A Mãn, hái quả tỳ bà đầy vườn, chở cả thùng rau quả tươi về thành phố. Ở đó là thiên đường nên cứ có chuyện gì khó khăn là tôi lại trốn đến.

      Tôi cũng với A Mãn, tự mình đánh xe lên núi. là mùa đẹp nhất trong năm, hai bên đường cao tốc là ruộng bậc thang, có người nông dân cày cấy, thi thoảng qua hộ gia đình, trước nhà sau nhà đều là cây cối xanh um. Cả đường đều là phong cảnh đẹp, khắp nơi đều là màu xanh.

      Ra khỏi đường cao tốc vẫn còn hai tiếng đường núi. Lúc tới nhà A Mãn trời là chiều muộn. Tôi nhìn làn khói lượn lờ ở hõm núi, lòng vui vẻ hẳn lên. nhàng điều khiển xe thể thao đường núi, mỗi lần cua gấp đều có chút phiêu. nhiều năm rồi vui vẻ xa xỉ này, tuy chạy trốn nhưng trong quá trình chạy vẫn phải cố gắng làm mình vui vẻ chút.

      Cha mẹ A Mãn đều biết tôi, thấy tôi đến cũng ngạc nhiên lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng tự lái xe tới núi lấy rau quả. Họ đều là người đôn hậu, coi tôi như con nhà hàng xóm chứ hoàn toàn phải là sếp của A Mãn mà lấy lòng. Vì tôi tới nên mẹ A Mãn vào vườn hái rau, là để xào với thịt cho tôi ăn. Tôi cùng bà rửa rau, sau đó nấu cơm.

      Trong núi cực kỳ yên tĩnh, nhất là về đêm. Sao đầy trời xán lạn, ngẩng đầu là thấy. Chúng tôi ngồi trong sân buôn chuyện, mẹ A Mãn hái đĩa to tỳ bà để tôi ăn, ngừng chọn quả mềm cho tôi.

      “A Mãn cũng sắp ba mươi rồi.” Bà hơi buồn phiền: “Mãi vẫn thấy nó đưa bạn về. Trâu tiểu thư à, là lãnh đạo, lo giúp nó chút nhé.”

      Suýt nữa tôi phun cả tỳ bà ra, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, chỉ đành cười cười: “Được, được ạ. Cháu nghĩ cách giới thiệu cho ấy tốt.”

      Cả ngày bị gọi là Trâu tiểu thư, tổng giám đốc Trâu, đến A Mãn lúc khách sáo cũng gọi tôi tiếng “chị Trâu”, tôi cũng quên béng ra tôi tuổi hơn ta.

      Buổi tối tôi ngủ rất sớm, cũng ngủ say đến kỳ lạ, chẳng mơ mộng gì hết. Sáng sớm, tôi bị tiếng chim chóc ríu rít trong khu rừng ở núi sau nhà đánh thức. Trời mới tờ mờ sáng, cửa sổ nhà A Mãn rất giản dị, chỉ là vải trắng thuần. Mẹ A Mãn là người chủ nhà cần cù, bà giặt nó sạch bong. Tôi nhìn qua rìa cửa sổ, thấy trời dần dần hửng sáng, tiếng chim cũng dần, thay vào đó là con gà trống sau nhà cất tiếng, gáy ò ó o, đúng là chiếc đồng hồ báo thức tốt gọi người ta rời giường.

      Lúc Tô Duyệt Sinh gọi điện tới cho tôi, tôi hái đậu với mẹ A Mãn trong vườn rau. Mùa này đậu tằm ăn ngon nhất, xào lên vừa xốp vừa mềm, cho vào miệng như tan ra ngay. Thêm vài ngày nữa già mất, chỉ có thể bỏ thêm đồ gia vị để nấu thành đậu ngũ vị thôi. Tôi sung sướng hái đậu tằm vương sương sớm điện thoại kêu. Là điện thoại quốc tế của Tô Duyệt Sinh, tôi dám nghe. May mà công nghệ thông tin giờ phát triển, tín hiệu trong núi vẫn đầy ăm ắp, chất lượng cuộc gọi cực kỳ tốt. Tô Duyệt Sinh hỏi tôi ở đâu, tôi cũng dám .

      ta rất ngạc nhiên: “ mình em chạy lên núi làm gì?”

      Tôi thà với ấy: “Dì nhà đến, em nghĩ mình rảnh rỗi cũng có việc gì làm nên vào núi hái chút rau cũng được.” thể gọi bà Tô là “bà Tô”, tôi nhớ rất điều kiêng kị này.

      Tô Duyệt Sinh chế nhạo tôi: “Hóa ra em chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi à? Bà ta dọa em thành thế này?”

      Tôi hé răng. Tô Duyệt Sinh biết năm đó tôi chịu ít khổ đau dưới tay bà ta, mà chuyện ta thích nhất chính là đối lập với mẹ kế của mình, đây cũng là lý do năm đó cứu tôi. Nếu tôi thối rữa ở chỗ nào rồi. Người nhà họ Tô ai ai cũng kỳ quặc, xưa nay Tô Duyệt Sinh chưa từng thừa nhận bà Tô cũng là người nhà họ, nhưng bà Tô là người tôi cũng chọc vào được.

      Tôi báo cáo với Tô Duyệt Sinh rằng Hướng Tịnh rất tốt, tuy tôi vắng nhưng giao việc cho A Mãn. A Mãn làm chắc Tô Duyệt Sinh cũng yên tâm. Quả nhiên, ta rất hài lòng với sắp xếp của tôi vì thêm lời nào nữa, chỉ bảo: “Khoảng thứ năm tuần sau mới về được.”

      Tô Duyệt Sinh rất hiếm khi với người khác hành tung của mình, tôi nghe mà vừa vui vừa sợ, mất nửa giây sau mới hiểu ra, tất nhiên phải muốn cho tôi, vậy là tôi vội vàng đáp: “Em với Hướng Tịnh.”

      Dường như tâm trạng rất vui, còn thêm vài câu với tôi rồi mới cúp máy.

      Tôi cứ tưởng mình còn ở được mấy ngày trong núi, ai ngờ đến chiều lại có chuyện, Hướng Tịnh bị taxi đâm ở ngay cổng trường. A Mãn gọi điện thoại báo, tôi lập tức lái xe chạy về thành phố.

      Lúc về tới thành phố đúng giờ cao điểm. Thời tiết ngột ngạt, mây đen khắp trời, bao trùm cả thành phố như muốn vỡ ra thành rừng mưa nặng hạt. Có lẽ mưa trận to. Mới sáu bảy giờ mà trời u như nửa đêm. Xe bật đèn sáng trưng, nhích lên từng chút . chiếc cầu vượt là nhánh sông ngoằn nghèo.

      Tôi xe mui trần, khói xe cũng hít nhiều hơn so với người khác, lại lo trời mưa nên cả đường cứ thấp tha thấp thỏm. Khó khăn lắm mới chạy được đến bệnh viện ga-ra dưới lòng đất đầy ắp, còn chỗ đỗ xe. Tôi nài nỉ bảo vệ hồi lâu, cuối cùng ta mới để tôi đỗ trộm vào khu đỗ xe của nhân viên, bác sỹ. chỉ chỗ rồi : “Đây là chỗ của xe chủ nhiệm, mấy ngày nay ông ấy họp nước ngoài nên mới tạm để đỗ lát.”

      Tôi cảm ơn liên hồi, sau đó chạy nhanh về khu cấp cứu.

      Tô Duyệt Sinh từng khéo tôi, rằng tôi là duy nhất ta từng gặp mà có thể chạy như bay đôi cao gót chục phân. Tôi cười : “Người con đôi 10 phân ai cũng có thể chạy như bay, chẳng qua là họ phải giả vờ duyên dáng trước mặt mà thôi. Em cần giả vờ, vì vậy mới thấy.”

      Vừa vào khu cấp cứu liền thấy đám bệnh nhân xếp hàng chờ thang máy, tôi nhìn độ dài của hàng, quyết định thôi tự mình leo cầu thang thoát hiểm vậy, dù sao cũng chỉ có bảy tầng.

      Lúc leo đến tầng thứ hai chợt nghe “ầm” tiếng, tia chớp gần như ở ngay bên cạnh, chiếu vào từ cửa sổ cầu thang làm tôi giật cả mình. Mưa bắt đầu rơi lộp độp. Trời tối đen từ lâu, tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên. Nơi này vốn là lối thoát hiểm nên bình thường ít người qua lại, lúc này càng vắng vẻ, chỉ có mình tôi. Ở cầu thang xa xa mới có cái đèn tự động bật bởi thanh. Do tiếng sấm đì đùng nên tất cả các đèn đều sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng. Các đèn được lắp ở chỗ rẽ, xa là xa. Ánh sáng đèn lại cực kỳ mờ nhạt làm tôi nhớ đến bộ phim kinh dị. Tôi đè xuống sợ hãi trong lòng, bắt đầu hát. Lúc tôi sợ tôi đều hát, có lẽ là thói quen từ . Ngày mẹ tôi thường bận bịu chuyện ở thẩm mỹ viện, thường nhốt tôi mình trong phòng, tôi ngủ tới nửa đêm tỉnh dậy, sợ gần chết, thế nên hay hát để chính mình ngủ tiếp. tại vẫn còn cái tật cũ, sợ sấm, cực kỳ sợ, vì vậy tôi hát.

      Tôi biết tôi hát sai nhịp sai lời những gì, leo cầu thang khiến tôi thở ra hơi, hổn hà hổn hển, tất nhiên hát hay. Lúc sắp leo đến tầng năm chợt thấy cầu thang có người ngồi. Đúng lúc này tiếng sấm mất dần, đèn sáng nữa. Tôi chỉ nhìn được bóng mờ mờ trong tối, dường như là người ngồi đấy. Tôi to gan ho tiếng, đèn vẫn sáng. Tôi vỗ tay vào nhau, đèn cũng sáng, có lẽ cháy rồi. Đúng lúc này, bên ngoài có tia chớp phá tan bóng đêm, trong giây phút cầu thang sáng lên bởi nó, dường như tôi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

      “Gió là em, mưa là em, gió mưa bão bùng đều là em.”

      Ban đầu Trương Ái Linh viết về Hồ Lan Thành: “ ngồi mình sô pha, trong phòng yên lặng như tờ, bên ngoài mưa gió bão bùng, đầy khắp núi đồi đều là ngày hôm nay.” Lúc đó tôi còn là thiếu nữ văn vẻ, học thuộc lòng mấy câu này. Có hôm trời mưa to gió lớn, Trình Tử Lương ở sân bay, chuyến bay bị hủy. Hai chúng tôi cách nhau hơn nghìn km, thể gặp gỡ. Sau khi gọi điện lại nhắn tin, tôi đánh từng chữ này gửi sang, trả lời tin nhắn của tôi, chính là mười ba chữ này.

      Tia chớp tắt từ lâu, tiếng sấm ầm ầm, đèn vẫn chịu sáng như trước. cầu thang là mảng tối tăm. Tôi rất khinh thường chính mình, đều qua lâu thế rồi mà vẫn còn cảm thấy có người giống Trình Tử Lương. Lúc mới chia tay ấy, có lúc thấy đường có người cực kỳ giống , rồi tôi liền nhìn trộm thêm vài lần. Tình cảm thiếu nữ lãng mạn như thơ ca, huống chi là mối tình đầu.

      Có người mối tình đầu khó quên, tôi nghĩ đây cũng là kiểu như tình cảm chim non vậy. Lần đầu tiên , đau là đau, thương là thương, ngọt là ngọt, chua là chua. mạng có tấm ảnh rất nổi, bà lão bán cam, bên cạnh bày tấm biển có chữ xiêu vẹo, viết rằng: “Ngọt hơn tình đầu.”

      Dân mạng đều cười, được mấy mối tình đầu chỉ thuần túy là ngọt?

      Người đàn ông trông giống Trình Tử Lương này cũng khá kỳ quái, mình ngồi ở cầu thang, lẽ nào có chuyện gì đau lòng? Nghe ở bệnh viện có rất nhiều người nhảy lầu. Cửa sổ đều được hàn hết lại, chỉ mở được độ cực kỳ có hạn. Chẳng lẽ người này là bệnh nhân hoặc là người nhà, có chuyện luẩn quẩn trong lòng nên mới ngồi ở đây?

      Tôi vừa nghĩ linh tinh vừa tiếp tục tới. nghĩ biết có nên lắm chuyện khuyên ta? Bước từng bậc , lại leo mấy chục bước nữa là đến tầng bảy rồi.

      Tôi lại bước lên bậc, người nọ đột nhiên gọi tiếng ràng: “Thất Xảo?”

      Tôi ngẩn người.

      Ngoài cửa sổ sấm chớp lóe lên, tiếng mưa ào ào. cũng đờ người nơi đó, nhúc nhích.

      lúc lâu sau mới : “Là em sao?”
      Hale205Chris thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      • Chương 3
      Giọng của rất khẽ, bị lẫn vào tiếng mưa rào rào, nghe như bị ngắt quãng. Chỉ là câu hỏi có bốn chữ mà nghe thực chút nào, tôi thấy tựa như mơ. , đây chắc chắn phải mơ, xưa nay tôi chưa bao giờ mơ thấy Trình Tử Lương.

      Tôi và Trình Tử Lương cũng chẳng có gì hay mà kể, từ sau khi cãi nhau ầm ĩ, chúng tôi chưa hề gặp lại nhau. Thời gian qua lâu lắm rồi, giờ nhớ lại chỉ là mảng kí ức mơ hồ. Năm đó từng với tôi những lời tàn nhẫn, tôi cũng vậy, dùng lời lẽ độc ác đáp lại . Tình thứ rất kỳ lạ, có lẽ đến cuối cùng, người ta đều coi nó là con dao đâm đối phương đến hấp hối. Tôi dần tỉnh táo lại, , đây phải Trình Tử Lương, Trình Tử Lương ở cầu thang hút thuốc, mà cũng ngồi bậc thang. Hình như ấy nhìn tôi, tôi chắc lắm. Tôi chưa từng nghĩ gặp lại Trình Tử Lương trong tình huống nào, tôi cũng chẳng định gặp lại . Khi xưa chẳng phải kiên quyết như vậy, là để sau này khỏi phải gặp nhau hay sao?

      Lúc tôi vẫn còn kinh ngạc bất chợt có người mở cửa cầu thang, hỏi: “ Trình? có đó ?”

      Khi Trình Tử Lương quay đầu đáp lời tôi lướt qua người như làn gió.

      Tôi leo mạch bảy tầng, đẩy cửa thoát hiểm nặng nề ra, bỗng bị vấp do mấy phân chênh lệch giữa nền xi măng và sàn nhà cách điện. giày cao gót mười phân làm tôi ngã suýt bầm dập cả mặt mũi. y tá qua nhìn thấy liền vội đỡ tôi dậy. Bấy giờ mới nhận ra lưng tôi ra đầy mồ hôi. Vẻn vẹn mấy giây kia như ác mộng, làm tinh thần tôi hoảng loạn. Hóa ra là Trình Tử Lương ? May mà ta đuổi theo, nếu ấy nghĩ thế nào khi thấy cú vồ ếch của tôi?

      Tôi đến bên ngoài phòng mổ, bước chân của tôi vẫn còn bẫng, còn hơi lảo đảo, có lẽ là do cũ ngã ban nãy. Nhưng mà, nếu là Trình Tử Lương đúng là đuổi theo đâu. đến nước này rồi còn cần gặp nhau làm gì?

      Tôi gặp A Mãn, giới thiệu bác sỹ điều trị chính cho tôi. Sau khi Hướng Tịnh bị đụng xe được đưa ngay vào bệnh viện thuộc trường. Bản thân Hướng Tịnh cũng thấy có gì nghiêm trọng cả, tưởng chỉ bị xây xát ngoài da, sau đó A Mãn yên tâm nên cho chuyển viện. Vừa chuyển xong liền khám ra rách lá lách, phải mổ, may mà mổ kịp thời và ca mổ khá thành công.

      Tôi chuyện lúc với bác sỹ, sau đó nhìn đồng hồ, miền đông Mỹ vẫn còn chưa sáng nên tôi quyết định tạm thời gọi điện báo cho Tô Duyệt Sinh. Chắc chắn là ấy vẫn chưa ngủ dậy.

      Hướng Tịnh vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tôi thu xếp phòng bệnh ổn thỏa, lại gọi điện cho công ty quen chuyên lo việc gia đình cầu người giúp việc có kinh nghiệm. Còn về chuyện chăm sóc, hỏi y tá trưởng là được. Xong xuôi tất cả là hơn chín giờ tối. Lúc này tôi mới gọi điện cho Tô Duyệt Sinh, tóm tắt với những chuyện xảy ra.

      Hình như Tô Duyệt Sinh bận ra ngoài nên nghe xong chỉ đáp ngắn gọn: “Biết rồi.”

      Đúng là y như hoàng đế.

      Lúc này tôi mới nhận ra mình bị thương, mắt cá chân sưng vù. A Mãn kinh ngạc hỏi tôi, tôi : “Lúc ra khỏi thang máy bị ngã.”

      A Mãn cố chấp tìm bác sỹ ngoại khoa khám cho tôi, và chắc chắc chỉ là bị thương phần mềm. Bác sỹ kê vài loại thuốc mỡ, dặn tôi dùng đá lạnh chườm lên. A Mãn lái xe đưa tôi về Trạc Hữu Liên, đường , bỗng hỏi: “Trâu tiểu thư, tối nay làm sao vậy?”

      “Hả?”

      “Tôi thấy tinh thần hình như ổn định.” A Mãn tiếp: “Tô tiên sinh cũng thể trách về việc này được, chăm sóc Hướng tiểu thư rất chu đáo, chuyện đụng xe chỉ là ngoài ý muốn.”

      Tôi cứ tưởng mấy năm nay lăn lộn trong giang hồ luyện được cái mặt nạ cả nghìn lớp, thậm chí có lúc đeo nó lâu quá rồi, còn tưởng nó trở thành thể với da mặt của tôi. Ai ngờ người bên cạnh vẫn có thể nhìn thấu tôi chỉ với cái liếc mắt. Tôi cười khan hai tiếng, đáp: “ sợ, Tô Duyệt Sinh cũng chẳng phải hổ.”

      Có lẽ A Mãn cảm thấy tôi cố che giấu, chính tôi cũng cảm thấy chột dạ trong giọng của mình, tôi ngậm miệng luôn.

      Trạc Hữu Liên vẫn luôn đông vui, nhưng thuộc kiểu đông vui ngầm. Ở đại sảnh rộng lớn, có hàng nhân viên đón khách đứng nghiêm chỉnh dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời, mỗi người bọn họ đều rất thông minh nhanh nhẹn. Phần lớn khách tới chẳng hề qua đại sảnh, khách quen đều đặt phòng từ trước; có người còn hay bao cả lầu ... thường rẽ vào đường riêng từ cổng lớn. Những người khác còn nhìn thấy cả đuôi xe của khách.

      Hôm nay làm ăn khá tốt, trời mưa to bỗng ngừng, giao thông đường tiện lợi cho lắm. Khách khứa đều ở lại khuya, lúc này ngay cả các phòng trong tòa nhà chính cũng đầy ắp.

      Nếu bảo tự hào là giả, nơi này là vương quốc của tôi. Mỗi tối người đẹp như hoa ra vào như nước, trông mà thích cả mắt.

      Tôi về phòng làm việc. Trần Quy nhận được điện thoại của A Mãn từ lâu nên đứng đón. Thấy tôi vừa bước chân vào, ta vội vàng đỡ tôi, mồm liên tục trách cứ. Trần Quy lải nhải cũng do thân thiết thôi, ta quen xã giao, chuyện với ai cũng có đôi phần trách móc nhàng, với tôi cũng vậy. Chiếc nhẫn hoa lan của cốc lên trán tôi, suýt nữa làm tôi ngã ngửa. giận dữ mắng: “ bị thương thế rồi còn tới làm gì? Nghỉ ngơi hai ngày được chắc? May mà là bà chủ, nếu người ta coi Trạc Hữu Liên của chúng ta như thế nào đây, hà khắc tới mức bị thương cũng cho nghỉ ngơi!”

      Tôi : “ phải cần cù dưới mới noi theo, bà chủ nên mới được lười biếng.”

      Trần Quy bĩu môi cười: “Ôi, may mà mình lười, nếu còn tưởng câu này của khéo tôi đấy!” (rung núi dọa hổ)

      Tôi liền véo má cái: “Người đẹp à, em đây sao nỡ chứ.”

      Trần Quy lườm tôi, đẩy tay tôi ra: “ tưởng tôi là núi chắc? Tôi đây là hổ!”

      Tôi cười to ha ha, vịn tường vào phòng làm việc.

      Mấy ngày đến dồn đống việc, trong OAS(*) có núi thư tôi phải trả lời.

      (*) OAS: Viết tắt của Office Automation Systems

      Tôi trả lời hết email đến hoa mắt chóng cả mắt, định làm giấc sô pha trong phòng Trần Quy chợt lững thững vào, ngồi trước bàn làm việc của tôi, chống tay nhìn tôi lúc lâu, sau đó đột nhiên thở dài thườn thượt.

      Tôi nhìn ta hỏi: “Lại sao thế?”

      Trần Quy uốn éo, : “Trâu tiểu thư, từng ai chưa?”

      Tôi giật cả mình. Trần Quy tiếp tục : “Lúc gặp người ta lòng yên, lúc gặp rồi lại càng yên. Biết ấy thuộc về mình, vậy mà vẫn đau lòng và khóc lóc vì ta. Khóc vì ấy, mà cười cũng vì ấy. Nhiều lần thề rằng phải quên người đó, nhưng chỉ cần nhìn thấy là lại người ta đến chết. Đúng là oan nghiệt kiếp trước.”

      Tôi xoa xoa da gà mới nổi cánh tay, hỏi ngược: “ lại ai rồi?”

      Trần Quy lườm tôi: “Sao lại là “lại”? Cứ làm như người ta hay thay đổi lắm ấy! Bao nhiêu năm nay rồi, ngoài ta ra tôi từng ai khác hả?”

      Tôi lòng khuyên : “Trần Quy, chúng ta quen biết mười năm nay rồi. Từ khi em bắt đầu kinh doanh, và A Mãn liền kề vai sát cánh với em, nếu xa hai người em biết phải làm sao. Em rất quan tâm tới cuộc sống tình cảm của , hy vọng sống vui vẻ, nhưng riêng chuyện này quả là em thấy được, từ bỏ .”

      Người Trần Quy thích tên Tề Toàn. Tùy cái tên này kỳ quái nhưng người trông lại được, lỗi lạc phóng khoáng. Hơn nữa nhà họ Tề còn là đại gia nổi tiếng ở thành phố này. Xưa nay Tề công tử chỉ thích đàn bà, thế nên Trần Quy xác định là đơn phương. Nhưng ra Tề gia còn khá nển mặt Tô Duyệt Sinh, Tề công tử thường xuyên tới giúp cho việc kinh doanh của chúng tôi. Hôm nay cũng chẳng cần phải hỏi nữa, chắc chắn ta lại tới. Mỗi lần nhìn thấy Tề công tử, Trần Quy liền than ngắn thở dài, ca thán hồi lâu. May mà ta chỉ đơn phương, chứ chưa từng làm phiền đến Tề công tử. Tôi thấy Tề công tử chẳng ngờ là còn có người đàn ông mình đến khổ sở. Tôi chuyển đề tài: “Hôm nay Tề công tử đến với ai?”

      “Thấy hôm nay đón người bạn thân, nhiều người lắm, cộng cả mấy em tiếp rượu nữa chẳng khác nào party, ồn ào cực.”

      Tôi : “Em bị sưng chân, tiện ra ngoài. Nếu đồng ý thay em gửi chai vang đến là xong.”

      Trần Quy thở dài cái: “Mấy người đó say khướt cả, làm ầm ĩ cả lên, tôi cũng chẳng muốn đến gặp.” Tuy vậy nhưng ta vẫn gọi điện thoại bảo người lấy chai rượu vang, đích thân đưa tới.

      Trần Quy có điểm này rất tốt: công ra công, tư ra tư. Tuy có hơi ủy mị chút, nhưng xưa nay chưa từng lề mề. ta và A Mãn người thẳng tính, người suy nghĩ tỉ mỉ, nên đối nội đối ngoại, quản lý nhân , quản lý tiền bạc, là hai ông thần giữ cửa của tôi.

      Tôi nằm ngủ trong phòng làm việc lát, bỗng có tiếng gõ cửa làm tỉnh lại. trưởng ban họ Tống rụt rè báo với tôi là Trần Quy uống say rồi, mấy người đó còn chịu tha, đòi Trần Quy gọi tôi ra uống hai chén cho bằng được. ấy thấy ổn nên vội đến báo tôi.

      Trần Quy uống rượu rất giỏi, chỉ vì gặp Tề công tử nên hồn cũng bay mất hơn nửa, sợ là bị người ta chuốc lấy chuốc để, say bí tỉ nên mới cản được người tới gọi tôi. Tôi vừa ngủ dậy, tự biết tóc tai mắt mũi thế này chắc chắn gặp ai được, bèn rửa mặt, chải đầu, lại tô vẽ mặt mũi hồi rồi mới đến “Thính giang thanh” (Nghe tiếng sông) giải vây cho Trần Quy.

      “Thính giang thanh” là tòa nhà độc lập, nằm gần sông nhất. Quay lưng vào núi, đối diện với sông, đây có 5 đài ngoài trời có thể ngắm trọn cảnh sông, là tòa nhà có tầm nhìn đẹp nhất của Trạc Hữu Liên. Tôi vừa vào “Thính giang thanh” liền nhìn thấy bốn năm người nằm ở sô pha đại sảnh tầng , có vẻ uống nhiều lắm rồi.

      Uống nhiều cũng đáng lo vì mấy vị công tử này đều rất biết giới hạn, vượt quá nó. Tầng hai rất ầm ĩ, có người hát, có người nhảy, Trần Quy ngồi sô pha, trông sắc mặt vẫn còn được, chỉ có viền mắt đo đỏ. Từ trước đến giờ uống rượu đỏ mặt, mà chỉ đỏ vành mắt, đúng là uống nhiều rồi.

      Tôi vừa liếc mắt thấy Tề Toàn. Hôm nay Tề công tử cũng uống khá nhiều, vẻ mặt giống ngày thường, vừa thấy tôi liền cười hì hì: “Bà chủ tới rồi... Thất Xảo hát đỉnh của đỉnh, mau đến đây, hát cho mọi người nghe bài!”

      Tôi phải dựa vào vai em phục vụ, tôi cười đáp: “Tổng giám đốc Tề tha cho em , xem chân em, sưng thế này rồi còn đến kính rượu , cũng chỉ vì nhớ ở đây, mà cũng đâu giống như những người khách khác. nể thành ý này của em mà tha cho con người tàn tật này .”

      Tề Toàn lắc đầu: “ được! Có phải bắt em nhảy đây! Bên có giọng nam trung nổi tiếng đây, nào nào, hát bài “Vì ! Tử Lương! Tử Lương đâu?”

      Có người trả lời là vệ sinh rồi, tôi cười đến mắt, răng lợi cũng mỏi nhừ, tôi : “Tổng giám đốc Tề hát hay mà, hay là hai chúng ta song ca bài?”

      !” Tề Toàn lắc đầu nguầy nguậy: “ phải giới thiệu cho em người bạn mới của , Trình Tử Lương! Trình Tử Lương! Thận hư à? Vào toilet nửa ngày rồi còn ra!”

      Có người đáp tiếng phía xa, Tề Toàn hứng chí vẫy vẫy tay với ấy: “Mau, mau đến đây, tớ giới thiệu bà chủ cho cậu. Tử Lương, đây là bà chủ của Trạc Hữu Liên, Trâu Thất Xảo, Trâu tiểu thư!”
      Hale205Chris thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      • Chương 4
      ngờ đời này tôi còn có lúc bắt tay “hân hạnh được gặp ” với Trình Tử Lương. Tôi cảm thấy nụ cười mặt mình sắp đông cứng rồi, may mà mi giả đủ dài đủ dầy nên chắc ai ánh mắt tôi. Tôi cụp mi mắt, ổn định lại giọng và chào: “Trình tiên sinh, hân hạnh được gặp .”

      “Tử Lương vừa từ nước ngoài về. Thất Xảo, hai người có duyên đấy.”

      Tôi giữ bình tĩnh, trong buổi tối gặp Trần Tử Lương hai lần, nếu đây là ý trời chỉ có thể nhẫn. Tôi cười hỏi: “Duyên gì cơ chứ, lẽ nào em và tổng giám đốc Tề có duyên sao?”

      Tề Toàn cười ha hả: “ nhầm! Đúng là uống nhiều quá rồi! Em biết chị của Tử Lương là ai ? Chính là bà Tô đấy!”

      Ở đó có ít người biết Tô Duyệt Sinh, nghe thấy vậy đều cười vang: “Vậy vai vế loạn hết cả!”

      “Trâu tiểu thư phải uống ly!”

      ly nào có đủ! Ít nhất cũng phải ba ly!”

      “Đây coi như gặp được ông cậu, vậy ba ly được, phải tá!”

      Tất cả bọn họ đều ngà ngà say, những câu vớ vớ vẩn vẩn càng ngày càng quá đáng, nụ cười mặt tôi vẫn vui vẻ như cũ, nhưng lại : “Các đùa em là vinh hạnh của em, nhưng nếu lôi Tô tiên sinh vào trêu em khác nào hại em. Thôi vậy, mọi người nhìn chân em , sưng như giò heo, em vừa gặp bác sỹ xin thuốc bôi, bác sỹ còn dặn tuyệt đối phải kiêng rượu, đồ cay. Nhưng hôm nay mọi người có hứng, em cũng phải quên mình vì quân tử, uống chén này vậy, mong các sếp lớn thương cho.”

      Em phục vụ định rót rượu cho tôi, nhưng Tề Toàn cướp lấy chiếc ly, đổ hết đá ra ngoài rồi lại rót đầy ắp, ta : “ được uống cho có lệ!”

      Tôi cười hì hì, cầm lấy ly rồi ngửa cổ uống sạch hơi đến tận đáy. Những người có mặt ở đó đều nể mặt tôi, vỗ tay lốp bốp khen ngợi, Tề Toàn cũng : “Hôm nay Trâu tiểu thư đầy khí khái, tôi bỏ qua cho em! Nào nào, đến hát bài !”

      Mặt tôi nóng bừng, từ thực quản đến dạ dày đều nóng như lửa đốt. Rượu mạnh còn thêm đá, cứ như thế mà uống làm tôi vô cùng khó chịu. Tôi đáp: “Cung kính bằng tuân mệnh, vậy em xin tự hát bêu xấu mình lần, nhưng hát xong rồi mọi người phải đồng ý để em về cái văn phòng nho , còn nhiều việc chờ giải quyết lắm.”

      Tề Toàn cười cười: “Được, đàn ông ở đây em muốn mang ai cũng được hết!”

      Tất cả đều cười rộ lên. Em phục vụ chọn bài “Vì ” hộ tôi, Tề Toàn đẩy Trình Tử Lương đến trước chiếc míc bục. Tôi rất tự nhiên nhìn , còn giơ tay làm tư thế “mời”, sau đó cầm lấy chiếc mic mà phục vụ đưa cho.

      Khúc nhạc mở đầu quen thuộc vang lên, Trình Tử Lương hề nhìn tôi, mà cũng hát câu đầu tiên. Tề Toàn cười hỏi: “Sao thế?”

      “Bài này tớ biết hát, xuất ngoại quá lâu nên biết những bài thịnh hành trong nước.”

      “Đổi bài khác.” Tề Toàn kêu lên: “Chọn cho cậu bài cũ! “Đêm trăng tròn hoa đẹp”! Bài này chắc là phải biết hát chứ?”

      Lúc này Trần Tử Lương mới liếc sang tôi, tôi cười đầy nịnh nọt: “Trình tiên sinh biết chứ?”

      gật gật đầu: “Vậy bài này .”

      Từng làn gió xuân thổi vào lòng em

      Trái tim mong nhớ về thổn thức yên giấc

      Vì sao hiểu được hoa rơi hữu ý

      Em chỉ biết ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ...

      Tôi chưa từng hát cùng bao giờ, vì chưa từng cùng nhau tiệc tùng. Những lúc hai người ở nhà, ngoài xem phim cũng chỉ cùng nấu ăn, “ăn uống và trai - ham thích lớn của đời người”, lúc đó làm gì có thời gian mà hát hò. Khi ở trong giai đoạn ngọt ngào còn thấy thời gian đủ ấy chứ. Tôi từng nghe Trình Tử Lương hát mấy lần, đa phần đều là hát to trong phòng tắm, sau khi tắm xong xông ra hỏi tôi: “Vợ à, hát hay ?”

      Tôi luôn xị mặt : “Như sói tru!”

      giống trẻ con: “Hừ hừ! Sói đến đây!”

      Những ký ức đó khiến người ta đau lòng. Giờ phút này còn nhớ đến làm gì chứ. Tôi chăm chăm hát xong cả bài, được tràng vỗ tay to, tất nhiên phần lớn là tâng bốc Trình Tử Lương mà thôi. Tôi đặt mic xuống, : “Cảm ơn mọi người, tất cả rượu hôm nay cứ tính vào em hết, mọi người cứ thoải mái !”

      Tề công tử quả uống rất nhiều, kéo tay áo tôi, nóng nảy: “Sao lại để em trả được? Em trả khác nào Tô Duyệt Sinh trả? Bọn uống rượu việc gì bắt cậu ta mời?”

      “Tô Duyệt Sinh và em chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.” Tôi đẩy tay ta ra, giọng hờn dỗi: “Tổng giám đốc Tề suốt ngày trêu em, cứ như thế này em làm sao tìm nổi bạn trai?”

      Tề Toàn cười hì hì: “Bạn nam bạn nữ có thể “bình thường” được sao?”

      Tôi đáp qua loa thêm hai câu rồi cuối cùng cũng mang được Trần Quy ra an toàn. Trần Quy say khướt rồi, vừa ra khỏi toà nhà, tôi liền để bảo vệ dìu ta lên xe điện, còn mình ngồi ghế phía sau xe.

      Gió đêm vừa thổi liền cảm giác được cái lạnh buốt xương, chẳng cảm giác thấy chân đau nữa, mà chỉ thấy dạ dày ổn. Về tới văn phòng, vừa đóng cửa lại tôi liền men theo tường mà lết vào nhà vệ sinh. Ruột gan, dạ dày lộn hết cả ra, chân mềm nhũn làm tôi ngã cạnh bồn cầu. Tôi chợt thấy hít thở được nữa, lòng thảng thốt, nhưng lại còn sức mà đứng dậy lấy thuốc.

      Tôi bị suyễn rất nặng, ống xịt thuốc luôn mang theo bên người. Lúc này lại để túi lên bàn ngoài kia, trong tủ ở phòng vệ sinh cũng có thuốc, tôi thử vịn bồn cậu bốn năm lần đều đứng lên nổi, lần cuối cùng tôi đâm sầm vào cửa phòng tắm. Ngạt thở khiến ngón tay còn sức, cũng chẳng thế mở cánh cửa cứu mạng kia.

      Điện thoại réo vang cách tôi khoảng chục bước. Trần Quy say rồi, lúc này A Mãn chắc chắn ở bên ngoài. Văn phòng tôi chẳng có ai vào nữa, lẽ nào hôm nay chết tại đây?

      Tôi nghe được tiếng hít thở của mình càng ngày càng ngắn, ngón tay túm lấy cổ áo, dường như muốn chọc thủng lỗ ngực.

      Đúng là bát tự của tôi và Trình Tử Lương hợp, mỗi lần gặp tôi đều phải lo đến cái mạng này.

      Trước khi mất tri thức, tôi nghĩ, nếu có kiếp sau, nhất định tôi phải tránh Trình Tử Lương xa mới được.

      biết tôi ngất bao lâu, chỉ biết lúc ý thức dần dần hồi phục, cảm thấy người mình như bị ngâm trong nước đá, vừa lạnh, vừa tối tăm, xung quanh đều là nước biển lạnh căm tăm tối, bao trùm lấy tôi, làm tôi thể nào thở được. Tôi thào gọi tiếng “mẹ ơi”, sau đó có ánh sáng trắng chói mắt, tôi nhìn thấy Trình Tử Lương.

      Còn có đám người vây quanh tôi nữa. Trình Tử Lương khom người nửa quỳ, cầm bình thuốc cứu mạng tôi trong tay. A Mãn đầy lo lắng, ta : “Xe cấp cứu tới ngay!”

      ra chỉ cần xịt cái thuốc kia là coi như lôi được cái mạng này về, tôi cũng hiểu sao mình vẫn còn sống, tôi cựa quậy hồi, cuối cùng vẫn là tay của Trình Tử Lương đặt lên cánh tay tôi, bảo: “Đừng động đậy.”

      Những chuyện tôi ngờ được xảy ra trong cuộc đời tôi quá nhiều, ví như mẹ chết oan uổng, ví như tôi gặp Trình Tử Lương, ví như tôi chưa từng nghĩ đến có có ngày chia tay . Tôi còn tưởng chuyện đó còn khó chịu hơn cả cái chết, nhưng tôi vẫn sống, mà còn sống rất vui vẻ.

      Tôi cũng ngờ gặp lại Trình Tử Lương, chuyện tôi ngờ nhất, chính là vẫn có ngày nghe được dịu dàng với tôi. Tôi thấy có khi mình chết lại hay, hoặc là, vẫn y như trước, hận đến thấu xương rồi chẳng thèm chuyện với tôi.

      Tôi được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện. Trình Tử Lương ở xe, cũng có ai cảm thấy có gì đúng cả. Nghe là cả đám người uống rượu xong chuẩn bị ra về ta chợt nổi hứng, đòi đến văn phòng tạm biệt tôi bằng được. Thế là mới cứu tôi mạng. Tôi ghét đèn chiếu sáng trần xe, ghét mùi của mặt nạ dưỡng khí, còn ghét cả chuyện Trình Tử Lương cũng xe.

      Bác sỹ chủ nhiệm Vương Khoa là người quen. Hôm nay vốn dĩ chẳng phải ca trực của , nhưng do tôi nhập viện nên ta bị gọi tới viện ngay giữa đêm khuya, nhìn tôi chỉ liên tục lắc đầu, sau đó hỏi: “Uống rượu?”

      Cả người tôi đầy mùi rượu, có muốn phủ nhận cũng khó. Vương Khoa : “Chính mình muốn chết thần thánh cũng chẳng cứu nổi! Để xem còn tự dày vò mình được mấy lần nữa!”

      Tôi ngượng ngập: “Bác sỹ Vương, còn có bạn và cấp dưới của tôi ở đây, có thể cho tôi chút mặt mũi ?”

      Lúc này Tề Toàn cũng tỉnh rượu rồi, gọi điện thoại sai người tìm chuyên gia, còn tưởng tôi uống thuốc đau chân, lại uống rượu nên mới dẫn đến phản ứng phụ. A Mãn là tôi bị suyễn, ta mới gác máy rồi thong thả tới nhìn tôi: “Sao em lại bị bệnh này? Giống hệt Tô Duyệt Sinh sao? Đúng là người nhà giống y như nhau. “

      Tôi nhếch miệng cười, cũng còn sức mà phản bác lại việc ta cứ nhắc đến Tô Duyệt Sinh. Bác sỹ kiểm tra bảo có gì nghiêm trọng, chỉ phê bình việc tôi để ý đến mắt cá chân thâm tím, cuối cùng phải ở lại theo dõi.

      Cứ lằng nhằng như vậy rồi trời cũng sáng, cuối cùng Tề Toàn cùng người của ta về, đến Trình Tử Lương cũng . Có quá nhiều người nên chúng tôi chẳng được lời gì khác, may mà ta cũng gì. Những chuyện qua cứ để nó qua .

      Tôi ngủ giấc ở bệnh viện, ngủ đẫy cho đến khi tự tỉnh lại. Rèm cửa sổ che kín bốn phía, phòng bệnh rất yên tĩnh, nước từ bình truyền vẫn chảy. Tôi giơ tay lên nhìn, lúc này mới phát ra có người ở sô pha đối diện.

      ngờ là Tô Duyệt Sinh.

      Tôi giật mình, khá kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy hỏi: “Sao về rồi?”

      “Việc cũng xong kha khá nên về sớm.”

      Tôi nhớ ra Hướng Tịnh và tôi nằm cũng bệnh viện, thầm nhủ người tình mới xinh đẹp quả là đáng khâm phục, có thể khiến Tô Duyệt Sinh về nước sớm hơn dự định, làm tôi cũng được ké chút quan tâm. Tô công tử đến thăm người đẹp còn thuận đường qua thăm tôi. Tôi hỏi: “Hướng Tịnh sao rồi? Hôm nay em chưa qua thăm ấy.”

      “Vẫn ổn.” Tô Duyệt Sinh có vẻ mệt mỏi, chắc là do bay đường dài nên mệt, ta : “Nghe em được 120 (xe cấp cứu) đưa đến à? Sao lại quên mang theo thuốc thế?”

      “Có mang, nhưng lúc đó lấy được.” Tính mạng yếu ớt đến vậy... ra có lúc tôi nghĩ, có lẽ ngày xưa Tô Duyệt Sinh chịu chăm sóc tôi chắc là do chúng tôi mắc cùng bệnh. Lúc bị ốm, ai cũng yếu đuối, nhếch nhác, như trẻ em, chẳng ai khá khẩm hơn ai. Vì vậy Tô Duyệt Sinh cảm thấy tôi với gần gũi.

      Có người khẽ gõ cửa ở bên ngoài, là lái xe của Tô Duyệt Sinh. ta đưa ít thuốc cho tôi, sau đó Tô Duyệt Sinh : “ về ngủ, có chuyện gì gọi điện thoại.”

      ra tôi hồi phục đến chín phần mười, loại bệnh như bệnh suyễn này, lúc phát tác y như có chuyện gì. Tôi ngủ giấc xong, cảm thấy mình lại khỏe như thường. Đợi nước truyền truyền xong, tôi liền vào thang máy lên lầu thăm Hướng Tịnh. ấy tỉnh, giờ có thể ăn thức ăn lỏng, được chăm sóc rất tốt, chỉ là vẫn còn khá yếu.

      Người đẹp quả hổ là người đẹp, nửa người dựa ở đầu giường vẫn đẹp như Tây Thi, trông thích mắt. Sau khi mổ xong, khá yếu nên tôi bảo ít thôi, thấy tôi cũng mặc quần áo bệnh nhân ánh mắt khó tránh khỏi ngạc nhiên.

      Tôi chủ động kể: “Bệnh cũ ấy mà, suyễn, hôm qua uống rượu quá mạnh. là xấu hổ.”

      Hướng Tịnh khe khẽ: “Phải giữ gìn sức khỏe chứ, chị Xảo.”

      Lần đầu tiên có người gọi tôi là chị Xảo, tôi nghe mà thấy êm tai, cứ có cảm giác như nghe thấy ở đâu rồi. Đến khi về phòng bệnh của mình mới chợt nhớ ra, chị Xảo chẳng phải là con của Vương Hy Phượng trong Hồng Lâu Mộng à?

      'Lưu Dư Khánh bất ngờ gặp lại ân nhân. Mẫu thân may mắn, tích công đức. Khuyên thế gian, cứu giúp người khốn cùng. Đừng giống ta gặp cậu ác gian tiền bạc quên tình thân cốt nhục. Đúng là nhân chia thêm bớt đều thoát được tính toán của trời cao.'

      Xảo Tỷ sinh vào ngày 7 tháng 7, đây là ngày xấu, cho nên bà ngoại Lưu mới đặt tên gọi 'Xảo Tỷ”, lấy độc trị độc, mượn tên này chống đỡ bổn mạng. Tên tôi gọi là 'Thất Xảo', đương nhiên phải vì sinh ngày 7 tháng 7, mà là do mẹ thích chơi trò xếp hình, nghe trước lúc vào phòng sinh còn cầm hộp trò chơi xếp hình xếp xếp, cuối cùng bà đỡ vừa là con , mẹ tôi liền bật thốt lên: “Vậy đặt tên Thất Xảo !“.

      Tôi so với Lý Xảo Tỷ trong Hồng Lầu Mộng còn may mắn, bởi vì tôi , mẹ tôi cũng , cho nên 'Cậu ác gian' hiển nhiên là có, bất quá suy nghĩ chút, mạng của tôi so với Xảo Tỷ cũng tốt hơn là mấy. Xảo Tỷ mới trước đây tốt xấu còn có vài năm ăn ngon mặc đẹp, mà mẹ tôi thân mình dẫn theo tôi, thân phận khác gì lục bình trôi, thời điểm khốn khó, ngay cả tiền thuê nhà cũng có mà trả.

      Bất quá thời điểm gặp xui xẻo, Xảo Tỷ có bà ngoại Lưu cứu, còn tôi có Tô Duyệt Sinh. Đem Tô Duyệt Sinh so sánh với bà ngoại Lưu, nghĩ lại liền cảm thấy khôi hài.
      Hale205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :