1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Đừng nhìn xuống đáy


      Tên gốc: Bản báo cáo chữa trị hội chứng sợ biển
      [​IMG]

      Tác giả: Hứa Sâm Nhiên

      Editor: Qin Zồ

      Poster: Qin Zồ

      Thể loại: Ngôn Tình ; đại

      Tổng số chương: 51 chương bao gồm cả ngoại truyện

      Nguồn: gorjessspazer.wordpress.com kites.vn
      ☆☆

      Giới thiệu​
      thế gian này có chú cá voi rất đơn, nó chỉ có thể phát ra tần số đặc biệt 52 Hz, nhưng khi tôi lặn xuống ba nghìn mét dưới biển, vẫn có thể nghe được tần số của tôi.”

      Liệu thế giới này có chứng bệnh gọi là “Vừa gặp huấn luyện viên liền thất bại” ?

      Bệnh nhân An Lạc mắc hội chứng sợ biển bày tỏ, vừa xuống nước liền biến thành con ngốc phải là cố ý.

      câu chuyện nhàng ấm áp, về với hội chứng ám ảnh sợ biển và vận động viên bơi lội lạnh lùng.
      Last edited by a moderator: 16/5/17

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C1


      tảng băng trôi.

      Tảng băng lởm chởm trắng xóa lẳng lặng trôi nổi mặt biển xanh biếc, lộng lẫy mà trang nghiêm. Nhưng An Lạc có thể thấy , núi băng chỉ là phần nổi, còn chìm trong đáy biển kia, là cả tảng băng khổng lồ gì sánh được.

      mặt nước và dưới mặt biển, là hai thế giới khác nhau.

      Bỗng An Lạc cảm thấy khó thở, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn dần.

      Tảng băng tù đọng, xa xa là cả thế giới xanh xám mờ mịt, thấy sinh vật, thấu đáy biển... Cơ thể bắt đầu mất cân bằng trong làn nước, có bất kỳ chỗ dựa nào, tựa như trái cây rơi rụng, ngày càng lặn sâu xuống đại dương xanh thẳm...

      ”Xin quý khách lưu ý, máy bay giờ vào tầng đối lưu, vì ảnh hưởng của dòng khí nên máy bay có tượng rung xóc, xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn, chuyến bay lần này hạ cánh sau nửa tiếng nữa...”

      thanh trong trẻo chợt ùa đến đập vào tai An Lạc, xua tan bóng tối lớn dần trong , lập tức mở mắt, tim đập liên hồi.

      Máy bay liên tục chòng chành, màng nhĩ An Lạc có dấu hiệu đau nhức, rút thanh kẹo cao su ra ăn, rồi kéo tấm chăn mỏng rơi xuống đầu gối phủ lên hai cánh tay lạnh như băng.

      Mây ngoài ô cửa đủ hình thù kì lạ, ở những vùng mây mỏng thấp thoáng chút vầng sáng, ánh mắt An Lạc từ từ dời ra phía ngoài cửa sổ, thở dài hơi, nhanh chóng để bản thân tỉnh táo khỏi dư của cơn ác mộng vừa rồi.

      chiếc máy bay bay thẳng về thành phố S, bầu trời cao ba nghìn mét, ấy vậy mà lại mơ thấy giấc mơ dưới biển sâu thấy đáy... Cảm giác sợ hãi quen thuộc vừa rồi giống như nước, bao vây lấy khe hở, ngay cả trái tim cũng dần dần chìm xuống.

      Đầu ngón tay vẫn còn run rẩy, khóe miệng An Lạc vẽ ra nụ cười khổ, chỉ mới là giấc mơ mà thôi, làm như đến vạn kiếp bất phục.

      ***

      An Lạc cầm lấy túi vali của mình, ra khỏi sân bay, vẫy chiếc xe giữa dòng đường tấp nập.

      Nhưng mới giơ tay ra, ngẩn cả người, sau đó chậm rãi hạ cánh tay xuống, quên mất mình là kẻ chạy nạn, lại vội vàng như thế, ở thành phố xa lạ này, chẳng tìm được điểm để dừng chân còn có thể đâu bây giờ?

      Suy nghĩ hồi, bấm số điện thoại của người liên hệ bên chi nhánh công ty mà sếp Lưu cho .

      ”Xin chào, tôi là nhà thiết kế An Lạc mà tổng bộ RZ ở Bắc Kinh điều đến, xin hỏi chừng nào tôi có thể làm ạ?” An Lạc ngồi băng ghế trong sân bay, đầu ngón chân khẽ đá vào bánh xe của vali.

      Đầu kia im lặng lúc: “... Cái đó, ngày mai là có thể đến công ty làm, à đúng rồi, ngày mai chị trực tiếp đến tầng 17 tìm nhà thiết kế Từ là được.”

      An Lạc ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Sao phải tìm nhà thiết kế Từ?”

      ”Vì công ty sắp xếp cho chị làm trợ lý của chị ấy.”

      bầu trời rộng lớn trống trải tại thành phố này ở ngoài sân bay, những áng mây bị đốt cháy đột nhiên có vẻ chói mắt, An Lạc ngồi trước cửa sổ thủy tinh lớn, trong đầu bỗng lên từng mẩu kí ức vụn vặt.

      im lặng hồi, cho đến đầu dây bên kia “alo” tiếng, mới từ từ cất tiếng: “Tôi biết rồi.”

      Gác máy, xuất thần nhìn ra bên ngoài tấm kính, lại chiếc máy bay cất cánh, động cơ phát ra tiếng ầm ầm rất lớn.

      Bạn thân và chàng trai mình thích nhất cùng nhau trốn ra nước ngoài, khả năng là bao nhiêu?

      bốn năm bặt vô tính, đột nhiên ở đường đụng phải họ tay nắm tay bên nhau, khả năng là bao nhiêu?

      Vì chạy trốn khỏi vết thương lòng, tự nguyện rời bỏ thành phố mình quen thuộc đến chi nhánh khác, kết quả từ nhà thiết kế biến thành trợ lý thiết kế, khả năng là bao nhiêu đây?

      Tất cả những chuyện này xảy ra với người, khả năng là bao nhiêu kia chứ?

      Bỗng hốc mắt cay cay. Vẫn còn quên điều nữa, này còn mắc hội chứng sợ biển vô cùng nghiêm trọng.

      Kéo theo chiếc vali lớn, An Lạc bước ra khỏi sân bay thưa thớt người, bóng người lướt qua vai lúc nhanh lại mơ hồ, hóa thành mảng màu vẩn đục, né tránh mấy ông xe ôm tới gần hỏi có muốn xe hay , dọc đường vội vàng bước vào quán ăn nhanh.

      Gọi phần cà ri Thái Lan, ngồi xuống, mặt thay đổi dùng đũa xới hai bát cơm, bỗng động tác dừng lại, ngón tay cầm đũa sau hai ba giây bắt đầu run lên nhè , giọt nước mắt rơi xuống hạt cơm thô cứng.

      Trong quán ăn nhanh phát nhạc, là bài hát mà trước kia Giang Việt thích nhất.

      Giang Việt à.

      Giang Việt hình như là người quen từ kiếp trước.

      ***

      Chỉ cần là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Tĩnh Hải khóa 13 hẳn đều có ấn tượng với Giang Việt. Chẳng phải vì thành tích quá tốt khiến người ta tức giận của ta, mà là vì gương mặt hại nước hại dân kia.

      Ngày báo danh với sinh viên năm , chẳng ai để ý đến ai cả, An Lạc cũng đâu biết trong lớp mình có người điển trai đến thế, cho đến lúc Phó Nhiêu hất tóc quay đầu ra sau mới trông thấy gương mặt của Giang Việt, ấy đứng ở cuối hàng vươn cổ ra gọi An Lạc đứng ở hàng đầu tiên:

      ”Lạc Lạc ơi, mau nhìn ở đây có trai đẹp nè.”

      Phó Nhiêu hổ là hát dân ca quãng tám, giọng vừa đủ lửa, với tần số vi diệu làm chấn động khí xung quanh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp, vành tai của những sinh viên xếp hàng dài đều hẹn mà cùng run lên, đồng loạt quay lại nhìn Phó Nhiêu và Giang Việt mặc áo sơ mi trăng thắc mắc hiểu nội tình.

      Từ đó Giang Việt nổi tiếng.

      Trong nhất thời, bằng tốc độ tế bào ung thư phán tán, Giang Việt trở thành chủ đề mà nữ sinh khoa thiết kế thời trang bàn tán say sưa.

      An Lạc hề có mấy thứ tình cảm linh tinh đầy máu chó gì mà “ từ cái nhìn đầu tiên” đó cả, nhưng cũng rất trùng hợp, từ đó về sau An Lạc Phó Nhiêu thường hay lui tới với mấy cậu trai, bao gồm cả Giang Việt, cho nên thích Giang Việt chính là kiểu “lâu ngày sinh tình” cũ rích ấy.

      An Lạc tính tình tùy tiện, cái chuyện xưng gọi em trước kia cũng làm ít, em bên cạnh Giang Việt đều trở thành em của hết, Phó Nhiêu vừa đâm chọc tính tình đàn ông của An Lạc, vừa thảo luận nhãn hiệu sơn móng tay nào tốt nhất với tên gay duy nhất trong đám em đó.

      Phó Nhiêu là bạn tốt nhất của An Lạc, hồi cấp ba luôn dính với An Lạc, tên của ấy cũng gắn liền với hoàn cảnh gia đình, Phó Nhiêu, giàu có*.

      (*Phó Nhiêu phiên là fùráo, đồng với từ phú nhiêu giàu có.)

      Bố ấy là cổ đông lớn của công ty nổi tiếng nào đó, mỗi vành đai ở Bắc Kinh gần như đều có tài sản thuộc nhà của ấy hết. Đại tiểu thư sống trong nhung lụa gương mặt mỹ miều trong suốt mười mấy năm qua luôn dùng tròng mắt trắng mà nhìn người, ngoại trừ An Lạc và... Giang Việt.

      Đến lúc An Lạc phát ra chuyện này quá muộn.

      Quên mất, nàng xinh đẹp khéo gặp vào hôm qua cùng với Giang Việt ấy, chính là Phó Nhiêu.

      Hồi đại học, quan hệ của An Lạc với Giang Việt rất tốt, tốt đến mức đến dịp Tết, An Lạc đều có thể đến gõ cửa căn nhà rộng ba trăm mét vuông có hơn của Giang Việt, An Lạc bị bố mẹ Giang Việt giữ lại cũng có thể ngủ ở nhà ta mấy ngày.

      Giang Việt là chàng trai ưa sạch , sạch đến mức cảm nhận đầu tiên khi đến gần chính là mùi xà phòng giặt hương chanh dễ ngửi người ta, lúc ta cười để lộ ra răng nanh , và bên mặt bình thản chuyên tâm khi vẽ bài...

      Có người , giữa nam nữ có tình bạn đơn thuần, trừ khi có người đánh chết cũng , người còn lại chỉ biết giả vờ ngu ngốc.

      Bọn họ cẩn thận duy trì thứ tình cảm ấy hai năm, đến tận lúc vào năm ba chẳng còn nữa.

      Tình bạn ấy vốn nên biến thành câu chuyện tình đẹp đẽ, ai ngờ lại trở thành “từ biệt lần đó, trôi qua mấy năm”, mà người khởi xướng mọi thứ, chính là Phó Nhiêu cơ hồ chẳng mấy khi cùng Giang Việt, lại thốt ra lời cay nghiệt mãi mãi.

      An Lạc còn nhớ đêm khi chen chúc giường trong phòng ngủ với Phó Nhiêu, lòng tràn đầy vui mừng với Phó Nhiêu: “Tớ muốn tỏ tình với Giang Việt, cậu thấy bây giờ có được ?”

      Phó Nhiêu im lặng lúc: “ được cho lắm.”

      ”Vậy lúc nào được?”

      ”Mãi mãi được.” Giọng của Phó Nhiêu rất bình tĩnh.

      An Lạc khẽ giật mình: “... Cậu thế là có ý gì?”

      Trong đêm tối, hai mắt Phó Nhiêu khẽ lóe lên tia sáng, giọng của ấy rất vững, “An Lạc à, cậu cũng biết mà, cậu xứng với cậu ấy.”

      An Lạc ngẩn người, đây là những lời mà bạn tốt nhất của , là người mà tin cậy nhất.

      ”Tớ cũng thích Giang Việt.” ấy tiện đà .

      Dây đàn trong đầu An Lạc như bị cắt đứt* trong chớp mắt này, nhanh chóng bật dậy khỏi giường Phó Nhiêu, đứng bên giường nhìn Phó Nhiêu : “Cậu biết tớ thích Giang Việt, tớ với cậu từ rất lâu rồi, vì sao cậu lại thế?”

      (*Nhắc đến điển tích Bá Nha cắt dây đàn, vì sau khi Tử Kỳ mất , chẳng còn ai hiểu được lòng ông. Ở đây muốn tình bạn như chấm dứt.)

      Phó Nhiêu bật đèn bàn lên, ánh sáng rọi lên ngũ quan xinh xắn, cùng mái tóc dài tán loạn, ấy cũng nhìn An Lạc, hai mắt sáng bừng: “Chuyện tình cảm mẹ kiếp tớ có thể điều khiển được ư? Dựa vào đâu cậu thích tớ thể thích hả?”

      An Lạc ngây người nhìn Phó Nhiêu, bỗng tìm được lời để phản bác lại, với Giang Việt chỉ là bạn bè, có thể lấy lập trường gì cầu Phó Nhiêu thể thích Giang Việt chứ?

      Phó Nhiêu vẫn nhìn , gằn từng chữ : “Bố tớ rồi, danh sách ra nước ngoài lần này có Giang Việt, kết quả Giang Việt lại từ chối, tớ hiểu nguyên nhân lớn là vì cậu...” ấy khẽ dừng, “Nhưng Lạc Lạc à, cậu , cậu có thể cho cậu ấy cái gì chứ? Cậu để cậu ấy , dù cậu ấy thích tớ, nhưng cũng xứng đáng với người tốt hơn.”

      Lạc Lạc, để cậu ấy ...

      câu như thế, vậy mà ấy còn gọi là Lạc Lạc.

      An Lạc lao ra khỏi phòng ngủ, tóm hai người bạn đến quán bar uống rượu, uống đến mức nước mắt lăn dài, trong đầu ong ong hết cả lên.

      Bỗng luồng ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu, vội vàng gọi điện cho Giang Việt, nhớ mình gì, chỉ nhớ rằng Giang Việt im lặng hề thốt lên chữ, tức giận đến phát run, trước khi tắt máy còn câu “cậu cút “.

      Ngộ độc cồn nồng độ thấp, An Lạc nằm ở nhà ba ngày.

      Chợt suy nghĩ cẩn thận, nếu Phó Nhiêu thích Giang Việt, cùng lắm với Phó Nhiêu có thể công bằng cạnh tranh. muốn mất Phó Nhiêu, cũng muốn đánh mất Giang Việt.

      Nhưng cũng chính trong ba ngày suy nghĩ cẩn thận này, lại chẳng hề hay biết, bên ngoài kia vật đổi sao dời.

      Bạn cùng phòng Giang Việt , nửa đêm Giang Việt nhận được điện thoại của An Lạc, sau đó ném cả điện thoại , suốt đêm ngủ, còn cho đến giờ mình chưa từng thấy Giang Việt nổi giận đến thế.

      Đến hôm sau cậu ta liền đến trường mình đồng ý ra nước ngoài, cậu ta với Phó Nhiêu nắm trong tay suất du học, tối qua hai người rồi, đến Pháp.

      An Lạc chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, phẫn nộ, thất vọng, lại phẫn nộ, rồi lại thất vọng. quá trình này lấy của hai năm. Quãng thời gian học sau đó, trở nên im lặng rất nhiều, cứ ngỡ rằng Giang Việt hiểu , quả tính có khó chịu, chuyện suy nghĩ, nhưng rồi.

      Tuyệt vọng chính là kết quả của việc vô số lần hi vọng rồi lại thất vọng tạo ra, đến nay bốn năm, cho là mình tuyệt vọng với họ.

      Cho đến ngày hôm qua, ở con hẻm hoa đào qua vô số lần, trông thấy Giang Việt, ta mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt trưởng thành, tuy gầy , nhưng nhìn vẫn rất đẹp.

      Còn Phó Nhiêu, lại cao quý xinh xắn như chú thiên nga đen, cuối cùng trở thành người xứng với Giang Việt mà ta từng , ta kéo Giang Việt , cười cười biết gì, còn Giang Việt trầm tĩnh lắng nghe.

      cảnh này, kể cả làn mưa hoa đào sau lưng bọn họ, đều như con dao găm khổng lồ, cắm phập vào vết thương kết vảy trong lòng An Lạc, nhất thời máu chảy đầm đìa.

      Chỉ nhìn nhau trong chốc lát, Giang Việt khẽ giật mình, từ tốn mở miệng, An Lạc, gần đây có khỏe ?

      giây này An Lạc rất muốn cười, ta muốn trả lời thế nào đây?

      ... Ừ, có cậu, tôi vẫn khỏe.

      Sau khi bị bạn tốt và người tôi nhất bỏ rơi, tôi vẫn khỏe.

      Cuối cùng nắm chặt tay, lướt qua bên người bọn họ, câu cũng .

      Cả thế giới như sụp đổ sau lưng , đây mới chính là tuyệt vọng, nghĩ.

      muốn gặp lại ta nữa, muốn qua những con đường từng với ta nữa, muốn chạy trốn, cho dù có khổ sở đến đâu, cũng có quan hệ với bọn họ.

      ***

      Sắc trời đem hoàng hôn đến gần, An Lạc bước ra khỏi quán ăn nhanh, những hồi ức dần dần xua tan , bước nhanh hơn, cơn gió mang theo hơi lạnh thấu xương, xẹt qua da , chỉ biết thẳng về phía trước, biết dưới chân là con phố nào, là ngõ hẻm nào.

      tên là An Lạc, là An Lạc trôi nổi đời này hai mươi tư năm, ở tại thành phố xa lạ, lại chẳng biết đâu về đâu.
      Hale205 thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C2


      khí ban đêm ở thành phố S lắng đọng lại từng phiến lá cây nhãn, mỗi khi đến thành phố mới, An Lạc có thể nhanh chóng tìm được hương vị chỉ thuộc riêng về thành phố đó.

      có nơi nghỉ lại, An Lạc đặt phòng ở khách sạn bốn sao. Đứng tầng 19 cao lơ lửng, cúi đầu nhìn thành phố, hàng nghìn hàng vạn ánh đèn tựa như vì tinh tú bầu trời, đêm càng về khuya đèn càng ít , lại trông có vẻ như những đôi mắt mèo đen láy, hiền hậu nhìn vào những linh hồn mệt mỏi trôi nổi thành phố.

      Trong lúc tắm rửa, đầu bị lấp đầy bởi năm chữ “trợ lý nhà thiết kế”, đó là vị trí của khi vừa tốt nghiệp, nhẫn nhịn gần hai năm, rốt cuộc cũng leo đến nhà thiết kế, dù cho tác phẩm của chưa từng được khen ngợi, nhưng dù gì cũng là thứ trong tay mình làm ra, là nguyên vẹn, còn cái chức trợ lý này, chỉ là người dệt hoa gấm cho kẻ khác mà thôi, vẻ vang hay nhục nhã, cũng hề có liên quan gì lớn với mình cả.

      Tất cả mọi thứ đều phải bắt đầu lại lần nữa.

      An Lạc đứng trước cửa kính lớn, dời tầm mắt sang chỗ khác, mái tóc ướt sũng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, ngồi xổm xuống nền nhà. Kéo túi vali ra dọn dẹp đồ, lật cuốn vở da bò dày ra, bìa vẽ hoa văn theo kiểu châu Âu xưa.

      phải thay đổi bản thân. đáng đau lòng vì kẻ khác, để bản thân trở nên nhếch nhác, được sợ đơn nữa, cũng được sợ những thứ tồn tại.

      Viết xuống hai chữ “kế hoạch”, tốc độ viết của nhanh hơn.

      ”Điều thứ nhất: nhất định phải vượt qua hội chứng sợ biển.”

      ngủ từ sớm, sau khi tỉnh lại trả phòng, vali vẫn còn phải ở lại đây, ở lại thêm ngày nữa, đến chiều tìm nhà. Trang điểm nhàn nhạt, mặc áo len xám dài cánh dơi, cùng quần đùi vải len, thêm tất chân và khăn quàng cổ, chải xong mái tóc rồi ra khỏi khách sạn.

      Công ty có hơn ba mươi tầng, dựa theo ý chỉ trong điện thoại ngày hôm qua mà tìm nhà thiết kế Từ - Từ Sa Sa.

      Ngay cái nhìn đầu tiên An Lạc thích Từ Sa Sa, biết là do chị ta trang điểm tệ hại hay theo đuổi cá tính, ràng là gương mặt góc cạnh, nên vẽ lông mày theo trào lưu Hàn Quốc, đôi môi hồng đào lấp lánh đỏ chót bị hủy hoại bởi chiếc váy đen Dior người chị ta.

      An Lạc đành lòng mà nhìn thẳng, “Chị Sa Sa, tôi là An Lạc, là trợ lý vẽ cho chị, sau này xin chị để ý nhiều hơn.”

      Người dưới mái hiên, sao có thể cúi đầu.

      Từ Sa Sa cũng đánh giá từ xuống dưới phen, An Lạc từ đâu nhảy đến này trông cũng rất có vẻ của trợ lý, Từ Sa Sa gật đầu: “An Lạc à, tôi cũng xem qua tác phẩm trước kia của rồi, tệ đâu.”

      An Lạc cúi mắt cười thay cho câu trả lời.

      Ngồi trong buồng làm việc, An Lạc mới hoàn toàn trấn tĩnh lại, dựa vào ghế, mở máy tính lên.

      Đương lúc ngây người, đột nhiên bên cạnh ló ra cái đầu, An Lạc hơi sửng sốt, người kia nhoẻn miệng cười với An Lạc, má xuất hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, “Tôi là Hứa Tam Diệp, là trợ lý tài liệu cho chị Sa, chị tên gì?”

      An Lạc nhìn cậu trai phong cách đậm chất Hàn Quốc này, dáng vẻ nhìn cũng thuận mắt, chỉ là hơi lắm chuyện, An Lạc lễ phép cười đáp: “Tôi là An Lạc, mới đến, sau này xin để ý nhiều hơn.”

      Hứa Tam Diệp: “Ừ, có chuyện gì về công ty cứ tìm đến tôi, mọi người ở đây đều gọi tôi là Tam Tam, chị cũng nên gọi theo tiếng .”

      An Lạc cười cười, ừ rồi, quả nhiên là tính đàn bà.

      Nhưng cái người đàn bà này tính ra cũng được, đem mọi người trong tòa nhà giới thiệu lần với An Lạc:

      ”Tuy chị Sa có vẻ dữ dằn, thế nhưng cũng tệ đâu, cứ vuốt lông chị ấy nhiều là thiệt thòi gì hết, trợ lý sắp chữ là em trạch nữ chính hiệu, giọng dễ nghe vô cùng, gọi ấy “Trà Trà” là được rồi, tổng giám đốc Lý bá vương của chúng ta là siêu cấp S vô địch đấy, ngàn vạn lần đừng chọc ta tức giận, cứ im lặng làm M là được...”

      An Lạc nghe xong khóe miệng giật giật. Chúa ơi, vậy mọi người ở đây có ai bình thường ?

      Đến giờ cơm trưa, An Lạc với Tam Tam cùng xuống nhà ăn, đường có nhập hội, đeo kính gọng tròn, dáng vẻ xinh xắn đáng , ấy nhìn An Lạc: “Vừa nãy bận bịu quá, còn chưa kịp chào hỏi, tôi là Trà Trà, ở dưới tay chị Sa hơn năm rồi.”

      thanh mềm mại dịu dàng bùi tai, An Lạc cười: “Cứ gọi tôi là An Lạc.”

      ấy cầm bát cơm ngồi xuống gần chỗ An Lạc: “Giọng của rất thích hợp hát nhạc cổ phong đấy, trung tần trong trẻo, chị có hứng thú gia nhập đoàn xã của bọn tôi...”

      Còn chưa xong, Tam Tam gõ đầu ấy: “ đừng có làm người ta sợ chứ, nhìn xem dáng vẻ hai mắt tỏa sáng muốn ăn thịt người kìa...”

      An Lạc ngờ ấy lại nhiệt tình như thế, quả trở tay kịp, nhưng cũng rất nhanh trả lời: “Tuy tôi thích nghe hát, nhưng hát lại chẳng dễ nghe đâu.”

      Trà Trà vẫn còn lôi kéo An Lạc gì đó nữa, An Lạc cảm thấy ấm áp, mọi người ở đây, hình như tốt hơn nhiều trong tưởng tượng của .

      Sau khi tan làm, Trà Trà kéo An Lạc vào thang máy: “Lạc Lạc, nhà ở đâu thế?”

      An Lạc hơi chần chừ, cuối cùng : “Tôi vừa đến thành phố S, còn chưa tìm được chỗ ở, tạm thời ở khách sạn.”

      Trà Trà đẩy gọng kính: “Hay là... hay là đến ở chung với tôi nhé được ? Tôi có phòng trọ , bình thường chỉ có mình tôi ở.”

      An Lạc còn muốn từ chối, nhưng Trà Trà nhìn ra động cơ của , nhanh chóng : “Ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi, tôi ở mình chán lắm luôn ấy, coi như là giúp tôi !” Dứt lời ngước hai mắt lấp lánh lên nhìn An Lạc: “Please!”

      An Lạc nhịn được bật cười.

      Đến khách sạn lấy vali, rồi hai người về chỗ của Trà Trà, Trà Trà tên là Dư Đồ, vì hai chữ này nhìn rất giống “Trà Trà”*, cho nên mới gọi là Trà Trà. Trà Trà lăn lộn trong giới cover, nhưng chỉ có thể coi là trình độ nghiệp dư sô la hạng ba mà thôi, bình thường tan tầm cuối tuần thích nhất là ghi bài hát, trong đoàn xã làm trợ lý kịch truyền thanh vô hình.

      (*Dư Đồ là 余荼, nhìn qua giống hai chữ 茶茶 là Trà Trà.)

      An Lạc có thói quen ở chung với người khác, chính xác hơn là sau chuyện với Phó Nhiêu, chưa từng ở chung với người nào cả.

      Ngay từ đầu cố gắng ép buộc bản thân, Trà Trà thần kinh lớn để ý lắm, lòng lao đến thiết bị ghi , An Lạc đứng bên ký họa cảm thấy hoài nghi: “Trà Trà, thích làm thanh như thế, vậy sao lại học thiết kế vậy?”

      ”Aiz, đừng nữa, tôi là muốn sau khi học mỹ thuật vẽ truyện tranh, kết quả thầy giáo bảo tôi hợp với cái kia, lúc ấy tôi cũng kịp chuyển ngành nữa, nghĩ dù sao mỹ thuật với thiết kế cũng có chút dính dáng nhau, mới chuyển đến thiết kế thời trang bên cạnh đó chứ, mấy thiết bị điện tử tôi chơi cũng ổn, nhưng chỉ mới bắt đầu học đánh thôi.”

      An Lạc bật cười, đúng là cuộc đời tùy hứng.

      sao? Trước kia ở tổng công ty ở Bắc Kinh, sao lại chuyển đến thành phố S vậy?” ấy ngẩng đầu lên khỏi máy tính, nhìn An Lạc.

      Bàn tay ký họa của An Lạc khẽ trượt, “... Chỉ là thấy thành phố S thích hợp với công việc này.”

      lời dối to .

      Trà Trà gật đầu, An Lạc liền rót cho mình và Trà Trà tách cà phê, ngồi trước bàn vừa uống vừa vò nát bản nháp thành cục ném vào thùng rác.

      ***

      Đến cuối tuần, An Lạc cần vượt qua hội chứng sợ biển quyết định tìm khóa học bơi.

      tìm được trường dạy bơi danh tiếng tương đối khá ở mạng, quyết định chiều nay ghi tên.

      Mùa này học bơi cũng nhiều lắm, lúc đến trung tâm chỉ thấy có vài người. ghi danh ở lớp cơ bản, huấn luyện viên lại khuyến khích vào lớp này lắm, phần lớn ở lớp cơ bản toàn là trẻ em, hơn nữa chỗ sâu nhất trong hồ bơi ở đây cũng chỉ có mét tám.

      An Lạc nghĩ đến cảnh phải vui vẻ bơi lội chơi đùa với đám nhóc tì, đầu hơi choáng váng, chỉ là...

      ”Tôi biết bơi, đến bồn tắm ở nhà cũng sợ rồi, nếu là lớp nâng cao e rằng tôi bị hù chết mất.”

      Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ đem tên kéo vào lớp cơ bản.

      ”Huấn luyện viên của tôi là nam hay nữ vậy?” vừa quẹt thẻ vừa hỏi.

      ”Là nam, phải huấn luyện viên chuyên nghiệp, nhưng dạy lớp cơ bản vẫn dư sức.”

      Cánh tay quẹt thẻ của An Lạc run lên, cho nên cấp bậc của mình thấp đến mức chẳng cần đến huấn luyện viên chuyên nghiệp, chỉ đại người biết bơi cũng có thể đến dạy được sao?

      Giờ tập của là thứ ba và hai ngày cuối tuần, vào sáu giờ tối.

      đến cửa hàng tổng hợp mua bộ áo tắm vô cùng bảo thủ, lúc về lại nhà Trà Trà, Trà Trà trong phòng thu , An Lạc hơi mệt, nằm xuống ngủ luôn.

      Ngày hôm sau, An Lạc đúng giờ đến trung tâm.

      Nước trong bể bơi nước nóng rất sạch, chỉ có tám người. Mấy đứa bé chín tuổi ở bên cạnh chơi vọc nước, sau khi thay quần áo xong mới cẩn thận xuống nước.

      Mực nước chỉ ngang eo mà cảm thấy áp lực ghê gớm, dựa vào bục bể bơi, nắm lấy tay vịn vách đá chậm rãi bước .

      Có mấy đứa trẻ nhìn như nhìn thấy điều mới lạ, An Lạc trừng mắt với bọn chúng, lũ tiểu quỷ mới le lưỡi bơi .

      An Lạc chán nản ngâm trong nước cũng sắp nửa tiếng, da ở đầu ngón tay nhăn nheo lại mà vẫn chờ được cái người “huấn luyện viên chuyên” kia, hơn sau giờ rồi, trời bên ngoài bắt đầu tối đen.

      Đợi đến khi An Lạc ngồi ghế trùm khăn tắm chơi di động, ở cửa mới xuất bóng người.

      An Lạc nhìn qua, bóng người rất cao, mặc áo khoác xanh gradient mới nhất của Adidas ba lá, quần casual màu xám rộng thùng thình, để lộ tai nghe màu trắng, vì ánh sáng nên thấy mặt, nhưng nhìn dáng người rất khá.

      ta tháo đầu tai nghe xuống, bỗng vỗ lớn tay, ý bảo tập hợp.

      đám con nít vui vẻ hò hét chạy đến, vừa chạy vừa kêu to “thầy Trương thầy Trương“.

      Đột nhiên An Lạc cảm thấy mình hợp cho lắm, thậm chí có chút mất mặt, liền lấy khăn tắm lau mặt cái rồi từ từ bước đến.

      Chiếu theo chiều cao mà sắp xếp chỗ đứng, mấy đứa mét ba, vài đứa mét tám, người... mét bảy.

      nhìn về phía An Lạc.

      Lúc này An Lạc mới quan sát kĩ mặt của giáo viên dạy bơi, đường nét khuôn mặt ta vô cùng lưu loát, mũi khá cao, đuôi mắt hơi hướng lên , nhưng hề nữ tính, con ngươi tối đen, thuộc loại đẹp trai cơ thể cường tráng, nhưng da hơi trắng, An Lạc lại nghĩ, da của những người tập bơi đều rất trắng, có lẽ bị chất trong hồ bơi tẩy chăng.

      dời tầm mắt, lạnh nhạt : “Đây là lớp cơ bản.”

      An Lạc có chút khó xử: “Tôi biết rồi.”

      dạy người lớn.”

      ”Nhưng căn bản của tôi rất yếu, lại sợ nước nữa.” bất lực giải thích.

      trầm mặc lúc, “Vậy cũng nên ở đây.”

      An Lạc: “...” chẳng phải là huấn luyện viên bơi lội gì hết đúng , ra bắt được 258* đúng !

      (*Thuật ngữ trong mạt chược, quân 258 là con bài quan trọng, ai bốc được nó đều rất hay khoái trá kênh kiệu, nên khi dùng câu “bắt được nhị ngũ tám vạn” là ý chỉ thái độ kênh kiệu.)

      ”Nhưng cũng chỉ có dạy lớp cơ bản, huấn luyện viên à, trước kia tôi chưa từng học bơi bao giờ, rất rất rất tệ luôn.” An Lạc nghiêm túc .

      Có mấy đứa trẻ bắt đầu cười khúc khích, An Lạc đè nén xúc động muốn mắng người.

      lại im lặng lúc, “Tên gì đây?”

      ”An Lạc, trong danh sách có đó,“ , “Thầy giáo họ gì vậy?”

      ”Tôi họ Trương... Vậy cứ ở chỗ tôi tập tành mấy ngày vậy.” Giọng của rất lạnh.

      An Lạc cười : “Cám ơn thầy Trương.”
      Hale205 thích bài này.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C3


      Ngày đầu tiên của khóa dạy bơi, An Lạc khó tránh khỏi lo lắng, những đứa trẻ khác đều quen biết nhau, chỉ có An Lạc nảy sinh cảm giác bị lập, nhưng suy nghĩ còn chưa kịp thành hình trong đầu bị gạt phăng , nếu hòa nhập nổi với mấy đứa nhóc tì này mới là lạ ấy chứ?

      Tất cả các bạn đều xuống nước, còn mình An Lạc đứng đây nhăn nhó mặt mày.

      Trương Nhiên đến: “Giờ học hôm nay học thích ứng dưới nước, có vấn đề gì ?”

      ”Tôi... sợ.” An Lạc thành mở miệng.

      Trương Nhiên khẽ chau mày: “Vậy lấy tay bịt mũi rồi lặn xuống .”

      phải tôi sợ sặc nước, mà tôi sợ... sợ cái cảm giác đó.” Quả An Lạc chẳng biết nên giải thích thế nào nữa.

      ”Cảm giác gì cơ?”

      ”Chính là... cảm giác khắp nơi đều là nước ấy.”

      Trương Nhiên: “...” học bơi phải khắp nơi đều là nước là gì chứ?

      có gì đáng để sợ cả, cứ tập đến khi nào cảm thấy quen gọi tôi.” Trương Nhiên hiểu nổi sợ điều gì, quẳng lại câu này rồi lui sang bên tiếp tục cắm tai nghe nghe nhạc.

      An Lạc đứng đó đông cứng mấy giây, huấn luyện viên này liệu có đáng tin vậy? xuống nước cũng chỉ dạy gì, ban đạo thánh chỉ xong rồi để lại mọi người đứng đây?

      Quay đầu nhìn mấy bạn ngâm mình trong nước đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng lên... sợ nín hỏng đầu đấy chứ?

      nhịn được kêu tiếng: “Huấn luyện viên Trương, đến dạy tôi chút được ?”

      Trương Nhiên ngước mắt nhìn , nín thở mà cũng cần dạy?

      chỉ cần lặn xuống nước, cố hết sức nín thở, hoặc mở mắt nhìn xuống dưới nước học thích ứng.” kiên nhẫn .

      ”Huấn luyện viên à... Tôi mắc hội chứng sợ biển.” thẳng nguyên nhân.

      Trương Nhiên lặng người lúc, rồi bỗng cảm thấy này vừa phiền phức lại già mồm, lẽ gần đây sợ nước còn có thể biến thành bệnh được ư?

      ”Vùng nước nông chỉ có mét tư.” lạnh giọng mở miệng, có mấy phần mất kiên nhẫn.

      Hội chứng sợ biển có liên quan gì tới nước sâu hay chứ! An Lạc sắp nổi điên rồi, người đó mà là huấn luyện viên dạy bơi à? Sao lại có chút trách nhiệm gì hết thế chứ...

      Mấy đứa nhóc ở bên cạnh tập nín thở hưng phấn nhìn vẻ mặt bi thảm của An Lạc, rồi bắt đầu cười khúc khích, thậm chí An Lạc còn nghe thấy:“ kia sợ nước kìa...”

      ư? Ấy vậy mà bị gọi là “” ư!

      An Lạc quay phắt sang nhìn về đám nhóc líu ríu kia, nhịn được mà : “Cười cái gì mà cười? Biết lễ phép lịch hả?”

      Có hai bé nhại lại lời cười trêu, An Lạc định mở miệng, huấn luyện viên Trương ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Bớt ồn ào , mau tập luyện cho tốt.”

      Lập tức trong đám nhóc có ai gì nữa, An Lạc cũng xoay người sang chỗ khác, cãi nhau với đám trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, bị đồn ra ngoài cũng đủ để dọa người rồi.

      Đương lúc như lạc vào cõi thần tiên, ở sau lưng lại truyền đến giọng lạnh lẽo: “Bạn học à, động tác nhanh nhẹn chút .”

      quay đầu lại nhìn Trương Nhiên, ta nhìn .

      Hết bị gọi là “” rồi đến bị gọi là “bạn học”, An Lạc chợt thấy buồn cười.

      Trương Nhiên nhìn An Lạc đứng cười ngây ngốc trong bể, nhíu mày: “Lặn xuống !”

      An Lạc ngẩn người, lập tức lộ vẻ mặt sầu đau, từ từ ngồi xuống dưới ánh mắt của Trương Nhiên, nước dần dần tràn qua xương quai xanh, rồi bả vai, lại đến cằm ...

      Trong tim cũng từ từ bắt đầu xuất cảm giác chìm xuống.

      Trương Nhiên nhìn chậm chạp để nước dâng lên quá mũi, từ từ về phía trước, đứng bên cạnh bể bơi : “ dám?”

      An Lạc gật đầu, đầu dựa vào thành bể, đôi mắt đen láy hề chuyển động nhìn thẳng vào .

      Trương Nhiên như muốn cười: “Muốn tôi dạy ?”

      An Lạc gật đầu cái rụp, còn chưa đợi phản ứng, cảm thấy ánh sáng quanh mình chợt tắt hết, luồng áp lực lớn đè lên đình đầu , sau đó... hình như là bị nhấn xuống nước.

      khí đột nhiên biến mất.

      An Lạc quẫy tay muốn tránh thoát, ai ngờ dưới chân bỗng trượt phát, hoàn toàn mất trọng tâm, như nơi lộn xộn, lập tức chìm xuống chỗ tối đen nhất, nỗi sợ hãi từ bốn phương tám hướng bủa vây đến, ôm chặt lấy thân .

      theo bản năng muốn hít chút khí, nhưng lại bị sặc ngụm nước lớn, cay xè đau nhức trong khoang mũi cùng với sợ hãi ngạt thở như sắp phá tan phòng tuyến trong ...

      lúc chìm trong bóng tối nơi sâu nhất, thế giới khác, An Lạc cảm giác có bàn tay nắm lấy tay .

      Cái cảm giác an toàn ấy đến vô cùng dúng lúc, An Lạc bám chặt vào cánh tay kia, thuận thế được kéo lên, lập tức ôm lấy bả vai người nọ.

      Trương Nhiên chỉ cảm thấy mình bị kéo suýt ngã, đứng bên cạnh bể lại có điểm mượn lực, An Lạc cứ ôm chặt lấy như thế khiến chẳng thể nào giữ vững nổi, cuối cùng lại cùng con “koala” bám người ngã xuống nước.

      Bọt nước tung tóe khắp nơi, tiếng thét chói tai của An Lạc gần ngay kế bên, đánh úp vào màng nhĩ, Trương Nhiên chỉ muốn An Lạc tránh xa ra đừng ôm lấy mình nữa, nhưng kết quả lại càng ôm nhau chặt hơn, ôm cổ , hai đùi cũng biết từ khi nào quấn lấy hông ...

      rảnh bận tâm đến tư thế mờ ám kì quái đến mức nào, Trương Nhiên chỉ lo tai mình chịu nổi sóng xung kích của , đành vỗ lưng an ủi trấn tĩnh: “ sao đâu, bây giờ có thể buông tôi ra rồi.”

      An Lạc dần bình tĩnh lại, hai mắt ửng hồng, nhìn gương mặt tuấn gần trong gang tấc, Trương Nhiên tóc ướt sũng, hàng mi dài cũng ướt, nhìn với vẻ mặt khó xử, An Lạc bèn thả hai chân quấn lấy ta xuống, khi đứng vững trong đáy bể mới buông hai tay ôm ra...

      Mẹ kiếp, mực nước chỉ đến ngang ngực, lại suýt chết đuối ở khu vực nước sâu mét tư ư?!

      ***

      Về đến nhà, An Lạc buồn bực ngồi phịch ghế, Trà Trà vừa gặm táo ăn vừa nhìn An Lạc: “Học bơi mệt thế kia à?”

      ”Tim mệt...” An Lạc nhớ đến cảnh mình sặc hai ngụm nước với từng đợt sợ hãi ùa đến, lại nhớ lại mình dùng tư thế kì quái ôm chặt người đàn ông xa lạ, lại còn mất mặt xấu hổ trước đám nhóc nữa chứ! bây giờ quả thực chẳng muốn sống nữa!

      Trà Trà lấy mp3 ra, “Nghe nhạc an ủi trái tim bị tổn thương nhé? Chân mệnh nhà tôi hát nhạc rock tiếng Nhật, trời ơi quả đẹp trai đến mức muốn chết luôn.”

      An Lạc có tâm tình mà gia nhập hội fans mê trai, khóc ra nước mắt đứng lên : “Tôi ngủ .”

      ***

      Hai ngày này Hứa Tam Diệp mê mẩn chàng người mẫu Âu Mỹ, ngày ngày đều nhìn ảnh cơ bắp của ta mà che mặt cười, An Lạc cảm thấy ngạc nhiên gì, lần đầu nhìn Hứa Tam Diệp biết cậu ta là gay, còn là kiểu thụ điển hình.

      ”Tam Tam, gửi nội dung thiết kế trong quý này của công ty cho tôi .” An Lạc cao giọng với Hứa Tam Diệp.

      Hứa Tam Diệp chìa tay ra từ buồng bên cạnh, đưa hai cái bánh bao thịt xá xíu, “Giải quyết chúng , rồi lát tôi gửi cho chị.”

      An Lạc cười nhận lấy bánh bao xá xíu, Hứa Tam Diệp gửi xong lại đưa qua thêm ly sữa đậu nành nữa, rồi chống tay lên vách ngăn nhìn An Lạc:“Lạc Lạc à, gần đây trong giới trẻ lại có đại soái ca đấy, chị thấy chưa?”

      An Lạc uống hớp sữa đậu, nghĩ nhiều : “Sao thế, là mẫu người cậu thích à?”

      phải, là mẫu người mà mọi đều thích ấy.” ta xong liền chỉ vào máy tính, “Đến xem này, đẹp trai đấy.”

      An Lạc cười nghiêng đầu sang nhìn, nhưng trong nháy mắt nụ cười đông cứng ngay mặt, trong tấm ảnh đó, phông nền đen xám, chàng trai mặc áo sơ mi trắng với quần bò, tùy ý ngồi ghế cao chân, ánh mắt chán chường lại mê mang, trong tay lơ đãng nắm đóa hoa hồng đỏ tươi.

      Trong bức ảnh đó, là Giang Việt.

      Hứa Tam Diệp nhìn phản ứng của An Lạc : “Nhìn đến choáng váng luôn à?”

      An Lạc nhanh chóng dời ánh mắt: “Cũng tệ lắm.”

      ”Dáng dấp này, cũng có thể làm người mẫu đấy, nghe ta thiết kế bộ âu phục được Louis Vuitton coi trọng, chậc chậc, đúng là tài mạo song toàn...”

      An Lạc muốn nghe nưa, đứng dậy rời , để mình Hứa Tam Diệp hăng say: “Ớ, chị đâu thế?”

      ”Mua cà phê.”

      Xuống Starbucks ở dưới công ty mua ly cà phê phủ kem, An Lạc thoáng nhìn sang người ở bên cạnh đọc tạp chí, bìa tạp chí chính là Giang Việt.

      Sao cả thế giới này lại thích đối nghịch với đến thế? Hồi còn đại học lúc Giang Việt với Phó Nhiêu bỏ , gần như điên cuồng nhớ nhung Giang Việt, lên mạng ngày ngày tìm kiếm tên ta, nhưng hề có chút tin tức nào. Bây giờ khi hoàn toàn từ bỏ ta, muốn gặp ta nữa, người này cứ liên tục xuất trong tầm mắt , lại lần nữa xát muối vào vết thương trong .

      Phần kem mát lạnh trôi xuống bụng, An Lạc lại cảm thấy buồn nôn, thích ăn kem lạnh trong mùa đông, trước kia Giang Việt thường cau mày như thế tốt cho cơ thể, nhưng đều cười vờ cảm kích:“Thế có liên quan gì đến cậu ?”

      Giang Việt trả lời, An Lạc lại thầm cười trộm trong lòng, tự với mình: sau này mày là người của cậu ấy, nên cậu ấy mới có thể quan tâm đến cơ thể mày đấy!

      Đúng là tự mình đa tình mà, An Lạc bật cười, có lẽ ngay từ đầu hiểu nhầm ý, đây vốn chỉ là vở hài kịch của , có tốt hay , cũng chẳng can hệ gì ta.
      Hale205 thích bài này.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C4


      An Lạc phát ra chuyện kì lạ, đó là “huấn luyện viên chuyên” của chưa từng xuống nước lần nào, đương nhiên trừ cái lần kéo xuống nước ra.

      Mỗi lần nhìn thấy huấn luyện viên ở bể bơi bên cạnh thân cơ bắp cuồn cuộn xuống nước bơi qua bơi lại, nhịn được thầm khen trong lòng ôi sao gợi cảm, rồi lại nhìn sang huấn luyện viên của , hoàn toàn trưng ra vẻ mặt kiểu “mấy đứa bơi sao bơi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi” ngồi bên chơi game, An Lạc quả bắt đầu nghi ngờ liệu ta có biết bơi hay .

      Lúc nghỉ giữa buổi, An Lạc ở trong nước tới lui tập di chuyển, lại vô cùng buồn chán nhìn huấn luyện viên Long ở bể bơi bên cạnh dạy học sinh học, chẳng ngờ huấn luyện viên Long lại bắt đầu qua đây, chỉ mặc độc chiếc quần bơi...

      An Lạc nhanh mắt nhìn sang chỗ khác, mau chóng tập cách bơi chó.

      ”Trương thiếu dạy có ổn ?” Huấn luyện viên Long đứng bên cạnh bể bơi .

      ”Cũng tạm.” Là giọng của huấn luyện viên củi mục nhà mình.

      An Lạc cười lạnh trong lòng, ngay từ đầu có dạy bảo gì đâu, cũng tạm cái gì chứ?

      ”Thân thể sao rồi? hồi phục chưa?”

      ”Cũng khá rồi.” Giọng của huấn luyện viên củi mục rất lạnh lùng.

      Im lặng lúc, An Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm phải tầm mắt của huấn luyện viên Long kia, An Lạc quay đầu tiếp tục bơi chó như có việc gì.

      phải cậu dạy người lớn à?”

      ấy mất căn bản.”

      ”Ồ, có phải cái người lần trước suýt chết đuối ở mét tư ?” Trong giọng của huấn luyện viên Long mang theo ý cười.

      Động tác bơi chó của An Lạc dừng lại, cái... cái này làm sao ta biết được thế? lẽ huấn luyện viên củi mục ư?

      Sao lại có chút phong độ ga lăng nào cả thế?!

      Trong đầu An Lạc rất nhanh lên cảnh tượng: huấn luyện viên nhà mình dùng cái giọng điệu cười cợt kể với các huấn luyện viên khác: trong lớp của tôi có ngốc cao mét bảy, vậy mà lại chết đuối trong nước cao chỉ có mét tư...

      Sau đó tất cả các huấn luyện viên bắt đầu bật cười ha ha ha ha ha...

      Cái này mà nhịn được còn nhịn được điều gì nữa chứ!

      vừa định quay người lại đối chất với huấn luyện viên củi mục, bỗng nghe thấy huấn luyện viên Long : “Sao em này có thể học ở lớp cậu được chứ, Trương thiếu này, có phải do cậu dẫn đến đấy!”

      An Lạc sững sờ, vậy là giờ lại bị nghi ngờ thành đứa mê trai rồi ư?

      Mới dứt câu, An Lạc xoay người đối mặt với con ngươi đen lạnh lùng của Trương Nhiên, ta phản ứng gì, chỉ cụp mắt lướt Ipad trong tay, “Tôi quen ấy.”

      Trong lòng An Lạc ỉ cháy nhúm lửa , bọn họ hạ giọng chuyện lại chết à? nghe mồn hết, quả muốn giả vờ như nghe thấy gì cũng khó.

      Huống hồ ngay từ đầu mình đâu có ý nghĩ biến thái gì, mua áo tắm cũng là loại liền thân, dưới eo còn khâu mép váy , màu hồng xinh xắn bình thường, dưới ngực còn vẽ hình chú sói xám, cả bộ áo tắm dưới đều viết hai chữ “tầm thường“. Đây là cẩn thận lựa chọn, vừa bảo thủ vừa xấu, chứ nhỡ xuống nước lại gặp khiếm nhã nguy hiểm.

      Liệu có nào mặc áo tắm xấu như thế này đến mê hoặc huấn luyện viên ?

      em này đơn thuần quá, còn mặc áo tắm trẻ em nữa, bao tuổi rồi thế?” Giọng của huấn luyện viên Long càng lúc càng lớn.

      An Lạc ở trong nước nghiến răng nghiến lợi, bây giờ có giả vờ nghe cũng được...

      cố ép sắc mặt mình dịu lại chút ít, từ từ xoay người: “ đoán xem tôi mấy tuổi rồi?”

      Huấn luyện viên Long cười cười: “Mười tám?”

      Quả tướng mạo An Lạc nhìn qua trông rất trẻ, lúc này cũng trang điểm, càng rất có dáng vẻ của nữ sinh.

      Sắc mặt cứng ngắc của An Lạc vào lúc này nở nụ cười mừng rỡ, nhìn lướt qua huấn luyện viên nhà mình, mí mắt chẳng buồn nâng lên hạ xuống, vô cùng chăm chú chơi game Ipad, hoàn toàn toát lên “gương mặt băng“.

      Nhưng An Lạc này là điển hình của tính cách thiếu đòn ưng đập, chính là bạn càng để ý đển ấy, ấy lại muốn trêu chọc bạn, thế là liếm môi : “Huấn luyện viên Trương, đoán xem tôi bao nhiêu tuổi rồi?”

      Ánh mắt Trương Nhiên hơi dừng lúc, rồi lại tiếp tục thản nhiên chơi game, thản nhiên : “Chung quy cũng quá bốn mươi tuổi.”

      An Lạc chỉ cảm thấy có luồng khí đập mạnh vào mặt, đông cứng hồi, huấn luyện viên Long cũng thôi cười: “Trương thiếu hay chuyện như thế lắm, em chớ để trong lòng.”

      An Lạc thong thả “ờ” tiếng, rồi yên lặng chui xuống nước bơi chó.

      bao giờ chuyện với huấn luyện viên củi mục nữa, căm giận nghĩ.

      ***

      Từ ngày đến ở thành phố S cũng yên ắng bình lặng, có lẽ do bận rộn quá mức, nên gần đây thậm chí An Lạc chẳng có nhiều thời gian nhớ lại những chuyện trước kia, hoặc giả những hồi ức nhai nuốt vô số lần có lẽ sớm còn hương vị như lúc trước, cho nên mới bảo thế giới này tuyệt nhiên có người thể buông tay.

      Bi thương tim chết, tất cả đều là món quà của thời gian.

      Đến cuối tuần, Trà Trà với An Lạc ngồi ghế sô pha trong nhà xem show thực tế, đột nhiên máy tính kêu ding tiếng, An Lạc quay đầu nhìn thoáng qua màn hình máy tính, rồi vỗ Trà Trà : “Thư của kìa.”

      Trà Trà cầm ly trà sữa chạy đến, im lặng, rồi đột nhiên nghe tiếng“phì”, lập tức An Lạc cảm giác có mấy giọt nước lấp lánh chân với tay mình, khẽ liếc mắt nhìn sang người đầu têu: “Sao đấy? Tưởng mình là vòi sen à?”

      Trà Trà đặt ly trà sữa xuống cái bộp, kéo tay An Lạc bắt đầu nhảy nhót, vừa cười ngây dại vừa : “Tôi qua rồi, tôi thành công rồi...”

      Qua lúc lâu chờ Trà Trà hoàn toàn tỉnh táo lại, An Lạc mới hay rằng: mấy hôm trước Trà Trà gửi bản thảo cho xã đoàn nhạc, nghe xã đoàn đó cũng rất khoa trương, đủ các đại thần rồi truyền thuyết thần thoại vân vân và mây mây, Trà Trà suốt ngày đóng vai kẻ vô hình nay thử lần cover bài tiếng Nhật, kết quả được xã đoàn nhìn trúng, chính thức mời Trà Trà trở thành xã viên.

      An Lạc hiểu lắm, chỉ cười với Trà Trà, “Chúc đồng chí Tiểu Trà sớm trở thành đại thần, sau này tôi là trang sức đeo chân của .”

      Trà Trà vẫn còn cười đến mức cả người run lên, đẩy gọng kính lên ,“Bây giờ mục tiêu của tôi chính là quyến rũ được Oa Gia, sau đó quyến rũ Yoki rồi lại quyến rũ đám đại thần...”

      An Lạc: “ ra gia nhập xã đoàn này là để quyến rũ người ta?”

      Trà Trà nghiêm túc, nắm tay lại : “Đúng thế!”

      ”Tiền đồ!” An Lạc hai mắt trợn trắng.

      Đến tối Trà Trà lại bắt đầu “kế hoạch quyến rũ siêu cấp lớn” của mình, thêm wechat của xã đoàn rồi ân cần hỏi thăm toàn bộ mọi người đến mấy lần.

      An Lạc nhìn ai đó cắn táo ăn, cười : “Đức hạnh này của ngoài việc làm cho người ta cảm thấy ôm chân chó* ra, cũng có gì xài được.”

      (*Ý chỉ nịnh nọt.)

      Trà Trà nhìn khung chat, quả nhiên ai để ý đến ấy, khỏi giận lây sang An Lạc: “Chân chó sao, tôi vui là được!”

      An Lạc lười biếng : “Bây giờ còn là người mới, rồi giờ chat riêng với bọn họ đương nhiên có người quen lười trả lời lại , nếu giờ lên xã đoàn hát bài, thế nào cũng có người hỏi phải sao? Rồi sau đó phải nhiều người biết hơn à?”

      Trà Trà suy nghĩ, “Cũng có lý.”

      An Lạc vừa xử lý xong bản nháp thiết kế, rảnh rỗi chuyện gì, liền ngồi cạnh Trà Trà, Trà Trà ôm chặt tay An Lạc : “Lạc Lạc, quân sư của tôi, tôi cần !”

      An Lạc liếc xéo , cười : “Thù lao sao?”

      ”Có có chứ! Tôi bao trọn gói ăn vặt tuần này cho !” Trà Trà xuất ra đòn sát thủ - mắt long lanh.

      An Lạc cười to: “Đừng quên khoai tây chiên mật ong Orion đấy!”

      Hai người ngồi trước máy tính, An Lạc ôm trong lòng gối ôm , sau đó ở diễn đàn quả nhiên rất nhanh có người trả lời lại:

      [Xin chào tân binh Trà Trà! Đây là Đản Thúc ân cần nhất “Vòm Trời Xanh“.]

      Bấy giờ An Lạc mới biết xã đoàn này của bọn họ tên là “Vòm Trời Xanh”, nghe hơi quen tai.

      [Trà Trà]: Chào buổi tối Đản Thúc, lần đầu tiên chào hỏi mọi người, năng có phần lo lắng!

      [Đản Thúc]: sao đâu, có việc gì chưa cứ hỏi là được.

      [Trà Trà]: Có vấn đề (ˉ﹃ˉ)...

      [Đản Thúc]: !

      An Lạc khỏi khó hiểu: “ muốn hỏi gì thế?”

      Đột nhiên Trà Trà ôm mặt, cười có chút thẹn thùng: “Hỏi nam thần Oa Gia của tôi đó!”

      An Lạc mới chỉ chữ “đừng”, Trà Trà nhanh chóng gửi tin nhắn :

      [Xin hỏi Walker có ở đây ????]

      Trong khung chat im lặng lúc, An Lạc đỡ trán: “ đừng có nhanh như thế để lộ bản tính mê của mình chứ?”

      ngờ sau mấy giây im lặng lại là phen sôi nổi, kéo theo đống người tham gia:

      [Nha Nha]: Đậu xanh! Quả nhiên lại là kiểu này?!

      [Tam Thiên]: Oa Gia thắng cuộc rồi orz! ””

      [Hoa Sênh]: ra Oa Gia chỉ là tên đàn bà béo ú, đừng để bị người ta lừa, Hoa Sênh tôi đây mới đẹp trai nhất Vòm Trời Xanh!

      [Thỏ Baji]: Hoa Sênh mau cút chết ! Dám vũ nhục nam thần lôi ra ngoài giết trăm lần!

      [Trà Trà]: a a a sắc khí của Oa Gia tràn đầy công , có đánh chết tôi cũng tin là bê đê đâu!

      [Tam Thiên]: Mọi người bừa cũng sao, nhưng Oa thúc chưa bao giờ lên diễn đàn tám chuyện đâu.

      [Hoa Sênh]: Nào có, giao thừa năm ngoái Oa thúc còn nhoi lên chúc mừng năm mới mà.

      [Tam Thiên]:...

      [Đản Thúc]: Khụ khụ, tán gẫu chuyện chính , tân binh nhớ mấy ngày nay phải ghi , lên kênh tuyên truyền đấy.

      [Trà Trà]: Vâng.

      [Đản Thúc]: Nhân thể luôn, bây giờ thấy Walker online, mọi người cẩn thận chút .

      Trà Trà lại bắt đầu kích động, An Lạc nhìn ấy: “Walker tốt như thế luôn à?”

      Trà Trà click vào thông tin của Walker, ghi chú gì hết, đến ảnh đại diện cũng là mặc định của hệ thống.

      ”Đương nhiên rồi, giọng của Oa thúc là giọng nam tình cảm nhất tôi từng nghe qua đấy, từng nghe ấy cover bài “Này Phong Đường Đường” bản Nhật* chưa đó? Quả nghe lần là muốn chảy máu luôn!” Trong hai mắt Trà Trà lấp lánh ánh sáng.

      (*Bản gốc là bài H “If you do do” do các thành viên Vocaloid thể , được biết dưới cái tên tiếng Trung là Uy Phong Đường Đường.)

      An Lạc nhấp ngụm sữa chua: “Tôi nghe nhạc dâm.”

      Trà Trà còn muốn tìm tòi Walker, bỗng quay đầu nhìn An Lạc: “Quân sư à, chị thấy bây giờ tôi mạo muội tìm ấy có thích hợp ? ấy lạnh lùng có tiếng luôn rồi.”

      An Lạc chậc chậc: “Mạo muội cũng chỉ là hạng hai thôi, chủ yếu là người ta có đồng ý trả lời ?”

      ”Quân sư, bây giờ là lúc chị ra trận rồi đấy!” Trà Trà nháy mắt mấy cái.

      An Lạc nghĩ ngợi lúc, gác cằm lên gối ôm: “Nếu tìm ta như thế, rất có thể ta để ý đến , ngoại trừ có thể ra điều kinh thiên động địa gì đó làm ta hiểu phải reply hỏi .”

      Trà Trà nhướn mày: “Cái đó...”

      An Lạc lết người qua, “ cứ : còn em ? Nhất định ta hỏi là ai.”

      Mặt Trà Trà đỏ rần: “Cái gì thế kia chứ!”

      ”Cứ thử !” An Lạc tiếp tục khấp khởi uống sữa chua.

      Trà Trà im lặng chốc, “Vậy để thử xem... Để tôi lấy tài khoản phụ của mình hỏi ấy.”

      An Lạc cảm thấy như tìm lại được những ngày tháng cấp ba giúp bạn thân nắm bắt tâm tình của nam sinh, vừa nhiều chuyện lại ngây thơ, mang theo vài phần khoái cảm khi đùa dai.

      Sau khi Trà Trà dùng máy tính đăng nhập liền nhanh chóng thêm wechat của Walker, vừa cắn móng tay vừa từ từ gõ chữ: còn em ?

      Gõ xong Trà Trà với An Lạc cùng nhau cười ha hả, An Lạc suýt chút nữa sặc sữa chua, vô cùng mong chờ reply tiếp theo.

      Quả nhiên, rất nhanh có người trả lời.

      [Walker]:?

      Tuy chỉ là dấu chấm hỏi ngắn ngủi, nhưng Trà Trà lại bắt đầu hét loạn xạ như gà chọc tiết: “Nam thần trả lời tôi kìa!! My god!!”

      An Lạc nín cười: “Nhanh, tiếp tục chuyện .”

      Trà Trà luống cuống cắn môi: làm sao nữa bây giờ?

      An Lạc: “Giới thiệu bản thân trước , bây giờ thành công khiến ta để ý rồi đấy.”

      Trà Trà giật mình: “Ừ nhỉ! Đúng rồi! Quân sư quả nhanh trí lắm!” xong vỗ người An Lạc phen, bắt đầu gõ chữ.

      ”Đợi !” An Lạc dí sát mặt vào màn hình, “Avatar tài khoản của sao nhìn giống ảnh avatar của tôi thế?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :