1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      ĐỪNG KIÊU NGẠO NHƯ VẬY - TÙY HẦU CHÂU

      [​IMG]

      Dịch giả: Hân Vũ
      Nhà xuất bản: Nxb Văn học
      Nhà phát hành: Quảng Văn
      Ngày phát hành: 04/2016
      Số trang: 592


      Giới thiệu
      Thế nào gọi là xui xẻo…

      Xui xẻo là khi thanh niên đầy triển vọng bỗng ngày thức dậy trong cơ thể con , mối quan tâm hàng ngày chỉ xoay quanh: ngăn cản cơ thể cũ bị chủ nhân mới “phá hoại”, cộng thêm việc bao giờ … “đến tháng” -_-|||

      Thế nào gọi là may mắn…

      May mắn là khi bạn hoán đổi thân xác với soái ca đích thực, đàng hoàng sống chung ký túc xá nam sinh với người mình thầm mến, lại được tha hồ ăn uống no say mà sợ béo…cuộc sống còn gì vui vẻ hơn!? [​IMG]

      ***
      Hà Chi Châu tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của là rất rất rất bất an. Cái quái gì thế này, người đàn ông cao lớn như mình lại bị gã đàn ông khác ôm ấp trong lòng, xoa trán, vuốt tóc, gọi mình bằng cái tên quá đỗi xa lạ, là sao, là sao, là sao!!!!!

      Thẩm Hi trở mình tỉnh dậy, cảm giác đặc biệt, cơ thể như được tiếp thêm luồng sức lực xài mãi hết. Ế! Chuyện gì thế này? Sao chân mình dài ra nhiều thế, còn to ra nữa? Các ngón tay thon dài khớp, rất đẹp, nhưng đây là tay đàn ông mà! Sao mình lại giọng nam trung tiêu chuẩn thế này? hít sâu hơi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương, lập tức kinh hãi hét lên: “Đây… đây là mặt đàn… đàn ông mà!!!!!!!!”.

      Link Ebook:
      https://cungquanghang.com/threads/ebook-dung-kieu-ngao-nhu-the-tuy-hau-chau-ebook-sxb.31093/

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 1
      01

      Buổi chiều đầu hạ vang tiếng sấm rền, sau đó trận mưa rào đột ngột trút xuống. Lúc Thẩm Hi bước ra từ phòng tập múa cả người ướt đẫm mồ hôi, trong phòng tập múa có nhà tắm, mặc bộ đồ thể thao gọn gàng từ cầu thang xuống. Bầu trời sau mưa xanh cao vời vợi, bậc thang bên ngoài ở ngay sát hoa viên , hoa bướm trong vườn tươi tắn và xinh, cánh hoa sau mưa còn đọng nước, những mầm non mới nhú dường như khẽ ngắt là gãy ngay, khí ẩm ướt và tươi mới.

      Buổi chiều Thẩm Hi phải học, nhưng lại đột ngột bị Ôn gọi tập múa, mục đích của đợt luyện tập này là để biểu diễn trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường. Đây là việc lớn, khoa Múa lại là khoa biểu diễn chính vì thế cả khoa bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước.

      Thẩm Hi về kí túc xá, bạn Hạ Duy Diệp cùng phòng vừa trang điểm vừa lẩm nhẩm hát. Bàn học của Thẩm Hi ở vị trí cạnh ban công, bên kia chính là bàn của Hạ Duy Diệp. Lúc ngồi vào chỗ, Hạ Duy Diệp hỏi bâng quơ: “Hôm nay ở chỗ Ôn lại tập luyện vất vả lắm nhỉ?”

      Thẩm Hi dọn đồ, mỉm cười đáp: “Cũng bình thường”.

      Hạ Duy Diệp tỏ vẻ tin nhưng cũng hỏi nữa. Thẩm Hi vứt điện thoại lên bàn học, thu dọn ít quần áo rồi lao tới nhà tắm công cộng. Thực ra phòng tắm trong kí túc xá cũng có nước nóng, kì trước nhà trường vừa lắp bình nước nóng đồng loạt. Lúc vừa lắp xong mọi người đều rất vui, kết quả là dùng được vài tháng phát sinh vấn đề về tiền nước. Cuối cùng trưởng phòng Trần Hà mở cuộc họp , sau đó đưa ra quy chế mới: ai được tắm nước nóng trong phòng, muốn tắm nước nóng tới nhà tắm công cộng của trường mà tắm.

      Có lúc Thẩm Hi khá chậm hiểu, mãi mấy tháng sau mới biết quy chế mới này lập ra vì mình.

      Trong nhà tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tỉ lệ nam nữ ở Học viện Sư phạm là 2:8, phía bên phòng tắm nam lèo tèo vài mống, phía bên phòng tắm nữ lại phải xếp hàng. Thẩm Hi đứng dựa tường đợi tới lượt mình gặp bạn Đậu Đậu cùng phòng. Đậu Đậu xách cái thùng to, gương mặt tròn xoe tươi cười, len qua đám nữ sinh xinh xắn bước về phía Thẩm Hi: “A Hi, hôm nay là sinh nhật Hạ Duy Diệp, mời mọi người đập phá trận đấy.”

      Sinh nhật Hạ Duy Diệp? Nhưng mình có được cậu ấy mời đâu. Thẩm Hi tựa lưng vào bức tường trơn lạnh, khóe miệng cong lên, gì.

      Đậu Đậu tươi cười, ít chuyện với Thẩm Hi, Đậu Đậu rất hưng phấn vì đến lúc đó Hà Chi Châu của Đại học S cũng tới tham dự tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp.

      Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, biết người này, có điều chưa tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường ở cùng phòng với ta, ta vừa trở về sau kì trao đổi sinh viên, soái ca đích thực.

      Đậu Đậu đột nhiên ghé sát đầu lại: “Hạ Duy Diệp thích ấy lâu lắm rồi, lần này hình như mời ấy rất lâu đấy.”

      Thẩm Hi có chút ngạc nhiên, nhướng mày.

      Đậu Đậu lại bắt đầu huyên thuyên về Hà Chi Châu, trong lúc còn cười khúc khích, Thẩm Hi thờ ơ lắng nghe. Đợi chán chê cuối cùng cũng được hai chỗ. Thẩm Hi vào tắm nước nóng thoải mái rồi bước ra, lúc tắm xong Đậu Đậu vẫn chưa ra, giọng vang lên từ phòng phía bên trái gần nhất: “A Hi, cậu xong rồi à, cho tớ mượn dầu xả của cậu tí”.

      Thẩm Hi đưa dầu xả vào qua khe dưới của cánh cửa, sau đó về kí túc xá trước. Thời tiết mát mẻ, thay chiếc áo chui đầu màu xanh nõn chuối, quần bò đơn giản. đường về kí túc, thấy Hạ Duy Diệp thong dong bước ra từ cổng kí túc. Thẩm Hi chào hỏi nhưng ta chỉ nhếch miệng qua. Hạ Duy Diệp là người khá kiêu.

      Trong phòng kí túc chỉ còn trưởng phòng Trần Hàn đeo tai nghe nằm giường xem phim, vừa xem vừa cười khép miệng lại được. Thẩm Hi lấy máy sấy tóc, gió nóng ù ù len vào mái tóc dài, nhìn khuôn mặt mình trong gương, chun mũi nhìn cái mụn trứng cá mới mọc trán, chắc chắn là do món lẩu cay lần trước.

      Trần Hàn gỡ tai nghe ra, đột nhiên với Thẩm Hi: “A Hi, hôm nay là sinh nhật Duy Diệp, cậu ấy nhờ tôi hỏi xem cậu có muốn đến ?”.

      Thẩm Hi quay đầu lại, định trả lời Trần Hàn lên tiếng trước: “Nếu bận thôi”. sững ra, nếu Trần Hàn câu sau vốn cũng thực muốn tham gia buổi tiệc sinh nhật này. đâu có thiếu bạn hay chưa từng ăn bánh gato, nhưng vì Trần Hàn và Hạ Duy Diệp hoan nghênh nên càng phải . lấy lại vẻ tự nhiên, hất mái tóc đen nửa khô nửa ướt về phía giường Trần Hàn: “Buổi tối tôi vốn có việc, nhưng sinh nhật của Hạ Duy Diệp mà, ngày quan trọng như thế tôi chắc chắn ”.

      Trần Hàn đột nhiên liếc nhìn Thẩm Hi cái. Thẩm Hi đặt tay lên trán, hất mái tóc xoăn về phía sau để lộ đường chân tóc mĩ nhân(1) tuyệt đẹp, nở nụ cười quyến rũ: “Tôi thích hát bài hát sinh nhật nhất đấy”. xong quay lưng lại phía Trần Hàn, miệng hát: “Chúc bạn – sinh nhật vui vẻ. Chúc bạn – sinh nhật – vui vẻ”.

      (1) Đường chân tóc mĩ nhân: đường chân tóc tạo thành hình chữ “m” trán, trái phải cân xứng.

      Thẩm Hi vừa hát vừa ra ban công bên ngoài phòng kí túc xá, đối diện ban công là sân bóng rổ lớn, sân chỉ có vài nam sinh, ở học viện thịnh dương suy này, nam sinh những ít mà chất lượng còn đạt chuẩn cách nghiêm trọng, như lời của Đậu Đậu là, đám bạch trảm kê(2) yếu ớt run rẩy như thể gió thổi cái là ngã. Có điều học viện danh bất hư truyền này có điểm đặc biệt tốt, chính là nằm ngay sát Đại học S tiếng tăm lừng lẫy, hai trường đại học vừa hay bổ sung dương cho nhau.

      (2) Bạch trảm kê được dùng để ví với con trai nhìn yếu ớt như con .

      Thẩm Hi hóng gió lúc rồi gọi điện thoại cho Lâm Dục Đường ở trường Đại học S, tiếc là ai nghe máy.

      Tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp được tổ chức ở Thiên Phủ Cư gần trường, tuy là quán ăn Tứ Xuyên nhưng bên trong quán trang trí khá đẹp, có thể coi là quán ăn tốt nhất trong khu trường học này. Thẩm Hi và Đậu Đậu cùng , đến nơi thấy mọi người tới khá đông đủ. Hạ Duy Diệp làm tóc xoăn, ngồi bên trái Trần Hàn, người ngồi bên phải Trần Hàn là gã èo uột cười đùa cợt nhả, ngồi bên phải gã này chính là Hà Chi Châu.

      Chàng trai ngoài hai mươi tuổi có mái tóc ngắn đen như mực, đẹp trai tới mức chỉ cần nhìn gáy là biết ngay đây là đại soái ca khí chất hơn người.

      Thẩm Hi và Đậu Đậu ngồi xuống, Hạ Duy Diệp liếc cái: “A Hi, tôi tưởng cậu tới được cơ”.

      Thẩm Hi cười : “Có đồ ăn ngon làm gì có chuyện tôi tới”.

      Đậu Đậu ngồi xuống sát cạnh Thẩm Hi, sau đó bạo gan nhìn Hà Chi Châu, nụ cười khuôn mặt có phần rạng rỡ quá mức, Trần Hàn chắc thấy Đậu Đậu làm vậy mất mặt quá nên ngoảnh chỗ khác.

      Hôm nay là sinh nhật Hạ Duy Diệp, bữa cơm này lại do tên ẽo uột ngồi cạnh Hà Chi Châu tổ chức, trai của Hạ Duy Diệp, cũng là bạn của Hà Chi Châu, đây chính là nguyên nhân Hà Chi Châu xuất trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp.

      Mọi người đến đông đủ nên bắt đầu gọi món.

      Thẩm Hi tập múa cả buổi chiều nên đến tối quả thực rất đói, vì thế chỉ chăm chăm ăn, cho đến khi tay ẽo uột cười : “Các bạn nữ sinh khoa Múa cần chú ý cân nặng à? Béo lên là múa được đâu…”.

      Thẩm Hi vội ngẩng đầu lên thấy mọi người nhìn mình, mới hiểu câu vừa rồi của tay ẽo uột là nhằm vào mình, sao lại có những người phiền phức vậy nhỉ! Họ mượn giọng điệu “tò mò”, “thiện ý” để thể thái độ chế giễu, soi mói, sau đó tỏ vẻ hào phóng cao quý để bới móc điểm yếu và nỗi khổ của người khác. Thẩm Hi nhìn thẳng vào mặt , : “ sao, tôi ăn nhiều cũng béo”.

      Đậu Đậu phì cười, ý tứ gì: “Đúng thế, A Hi nhà chúng tớ thực ăn bị béo, chắc các bạn biết cậu ấy có thể ăn hết suất combo đó”.

      Hạ Duy Diệp và Trần Hàn cười phá lên, Thẩm Hi ăn cũng kha khá rồi liền đặt đôi đũa lên cái gác đũa bằng sứ. Trong đầu đột nhiên bật ra câu của Lâm Dục Đường: “Hi Hi, có lúc em cần phải tự làm bẽ mặt mình đâu”.

      tự làm bẽ mặt mình sao? Thẩm Hi tiếp tục cầm đũa lên gắp miếng ớt đỏ hơi nhiều mỡ cho vào miệng. phải tự làm bẽ mặt mình, thực ra muốn làm bạn – cùng – phòng với đám Hạ Duy Diệp thôi mà.

      Có điều, điều này có vẻ hơi buồn cười.

      Bữa cơm tối kết thúc, người qua lại đường trong học viện đều là nam thanh nữ tú, Hạ Duy Diệp muốn hát karaoke. Hà Chi Châu khéo là chưa làm xong bài tập giáo sư giao nên e là thể tham gia được.

      Đây là câu đầu tiên Thẩm Hi nghe thấy Hà Chi Châu trong buổi tối nay. Có điều hình như trước đó có lên tiếng, nhưng mải ăn nên nghe kĩ. Để ý kĩ mới thấy, giọng của Hà Chi Châu cũng hề thua kém ngoại hình của , giọng trầm thấp có cả nét thanh trong như tắm trong gió xuân. Giọng của Hà Chi Châu khiến Thẩm Hi nhìn lâu thêm chút, đôi mày nam tính thanh tú vô cùng, nét mày bằng và rộng, đẹp và dài, ánh mắt trong sáng cao quý, có điều trong ánh mắt đó lại toát lên vẻ lạnh lùng. Dường như bữa cơm tối nay làm hao cạn kiên nhẫn của .

      Đột nhiên Hà Chi Châu nhìn về phía Thẩm Hi, đánh mắt thờ ơ nhìn chỗ khác.

      Hạ Duy Diệp là nhân vật chính của tối nay, ta chuyện với Hà Chi Châu bằng giọng có chút thương lượng: “ Hà, cùng , vẫn còn sớm mà”.

      Khó tiêu nhất chính là “mĩ nhân ân”, Hạ mĩ nhân lên tiếng nhưng Hà Chi Châu lại im lặng. Đúng lúc đó Trần Hàn tới bên Thẩm Hi, hỏi: “Thẩm Hi, cậu chứ?”.

      Thẩm Hi ngước mắt nhìn, chán nản: “Tôi đâu…”.

      Giọng hạ thấp xuống hai bậc của Thẩm Hi khiến Trần Hàn có phần ngạc nhiên, cũng khó trách vì từ trước nay Thẩm Hi luôn tỏ ra có chút kiêu ngạo. Trần Hàn lại cảm thấy mất tự nhiên, giọng hơi gượng gạo: “ , gọi cả Lâm của cậu nữa”.

      Có lúc Thẩm Hi dù cứng đầu nhưng cũng muốn làm căng với mấy người này, với Hạ Duy Diệp và Trần Hàn: “Các cậu , tôi về kí túc xá trước đây”.

      Hạ Duy Diệp : “Nếu bọn tôi về muộn kí tên hộ bọn tôi nhé”.

      Thẩm Hi đồng ý, sau đó tách khỏi đám người này, cũng cần biết rốt cuộc họ hát ở đâu. Trong cả đám chỉ có Đậu Đậu tiếc nuối níu tay cái.

      Thẩm Hi hơi thất vọng, nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Dục Đường. Trước khi tới Đại học S tìm Lâm Dục Đường, mua hai cốc hồng trà chanh. Trả tiền xong, quay người lại nhìn thấy bóng người quen quen, là Hà Chi Châu.

      Thẩm Hi cầm trà phía sau Hà Chi Châu, từ cửa phía bắc của trường Đại học S tới khu kí túc nam của học viện công trình Đại học S cũng mất khoảng hai mươi phút. Thẩm Hi hơi ngại bộ, thấy Hà Chi Châu dong xe đạp từ trong khu để xe ở cổng trường ra, liền mỉm cười bước tới: “Này… Chi Châu…”, quên mất họ gì rồi.

      Hà Chi Châu suýt ngã từ xe đạp xuống, nào mà gọi mình thân mật như vậy nhỉ? vội ngẩng đầu lên, thấy tối nay ăn cơm cùng mình đứng ngay phía trước.

      Thẩm Hi chạy tới trước mặt Hà Chi Châu, cười với .

      Đáng tiếc, nụ cười rạng rỡ khuôn mặt Thẩm mĩ nhân hề cuốn hút “ai đó”, Hà Chi Châu mặt đổi sắc im lặng nhìn hai cốc trà trong tay với vẻ dò xét, trong lòng tỏ tường như gương sáng: Cái thế giới này làm sao vậy trời, sao càng là xinh càng bạo gan thế?

      “Hi, còn nhớ em chứ, ban tối em có ăn cơm cùng ”, Thẩm Hi thấy Hà Chi Châu gì bèn lên tiếng nhắc.

      Hà Chi Châu miễn cưỡng gật đầu: “Cho hỏi, có việc gì?”.

      Thẩm Hi đưa cốc hồng trà chanh cho Hà Chi Châu. thấy hơi đau đầu, từ bé tới giờ có ít thiếu nữ tặng đồ ăn cho , là thiếu ăn hay nhìn giống tên ham ăn nhỉ? Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi chăm chăm, hi vọng ánh mắt lạnh băng nghiêm túc của mình có thể khiến thấy khó mà lui, cũng lên tiếng: “Xin lỗi, tôi khát”.

      “Phiền đưa cho Lâm Dục Đường giúp em”, Thẩm Hi .
      A fang thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 1
      02


      Hà Chi Châu về kí túc xá, lúc đặt cốc hồng trà chanh trước mặt Lâm Dục Đường hai gã bạn cùng phòng còn lại là Hầu Tử và Tráng Hán nhao nhao phản đối: “Lão đại, chỉ mua cho lão tam thôi sao”.

      Hầu Tử: “Thiên vị!”.

      Tráng Hán: “Bụng dạ xấu xa”.

      Hà Chi Châu đưa mắt nhìn hai gã bạn hậm hực, hai gã liền quay đầu , tiếp tục xem phim như chưa có chuyện gì xảy ra, bình “ngực” luận “đùi”.

      Hôm nay tâm trạng Hà Chi Châu thoải mái vì bữa cơm tối, lúc về lại còn bị hố cú nên càng bực bội, với Lâm Dục Đường: “Có nhờ tôi đưa cho cậu”.

      Hầu Tử và Tráng Hán lại cảm khái: “Ngưỡng mộ quá”.

      Lâm Dục Đường nhìn cốc hồng trà chanh là biết ngay ai tặng, khóe miệng nhếch lên chút rồi hạ xuống, nhìn Hà Chi Châu: “Thẩm Hi quen cậu?”.

      “Tối nay tôi ăn cơm cùng ấy”. Hà Chi Châu thẳng, rồi nhìn Lâm Dục Đường cười.

      Lâm Dục Đường đâu dễ dàng tin lời Hà Chi Châu, đoán ra được nguyên do, liền hỏi: “Tối nay cậu ăn tiệc sinh nhật bạn cùng phòng của Thẩm Hi à?”.

      Hà Chi Châu xòe hai tay ra, vỗ vai Lâm Dục Đường, trong đầu lại bật ra hai tiếng gọi “Chi Châu” thân thiết ban nãy, thấy tim mình tê dại. lấy trong ngăn kéo ra bao thuốc, sau đó ra ban công lộ thiên, lấy bật lửa trong túi ra châm, chiếc bật lửa vỏ đen phát ra tiếng “tách” giòn tan, ánh lửa tóe lên, Hà Chi Châu cúi đầu hút hơi, sau đó có làn khói trắng thoát ra từ lỗ mũi, khóe miệng, mấy lọn khói trắng mềm mại luồn qua kẽ ngón tay thon dài của

      Mùi thuốc lá thơm mát, mang theo mùi nicotin làm dịu thần kinh, Hà Chi Châu thả lỏng người dựa vào lan can, sau đó bên lan can xuất thêm hai người nữa, tay đều kẹp thuốc, người với Hà Chi Châu: “Thuốc này được đấy”.

      Hầu Tử với Lâm Dục Đường vẫn còn ở bên trong: “Lâm Dục Đường, cậu cũng làm điếu ”.

      Trong kí túc xá chỉ có Lâm Dục Đường hút thuốc, Lâm Dục Đường mỉm cười từ chối. Hà Chi Châu uể oải khoác vai Hầu Tử: “Thuốc lá chẳng báu bổ gì, đừng làm hư lão tam”.

      Mấy lời này là… trong kí túc này, người nghiện thuốc nặng nhất chính là Hà Chi Châu.

      Thẩm Hi về kí túc xá, vừa ép chân vừa xem bộ phim truyền hình nhạt nhẽo, mặt còn đắp mặt nạ, người về phòng đầu tiên là Đậu Đậu, Thẩm Hi uốn dẻo eo rồi uốn người về phía sau nhìn Đậu Đậu: “Sớm thế?”.

      “Tớ có hát đâu”. Đậu Đậu ngửa tay ra: “Duy Diệp và Trần Hàn dạo phố rồi, tớ thấy chán nên về”.

      Thẩm Hi đứng thẳng người, hít vào thở ra, sau đó ném mặt nạ . định quay người Đậu Đậu nhanh gọn tháo áo ngực ra ném lên giường, hét lên: “Sướng”.

      Đậu Đậu cởi đồ xong, đôi tay ma quái mò đến trước mặt Thẩm Hi, Thẩm Hi giật mình nhảy dựng lên, hai người đùa vui hồi, đến khi tắt đèn ngủ Hạ Duy Diệp và Trần Hàn vẫn chưa về.

      Ngày hôm sau, Thẩm Hi thấy Hạ Duy Diệp nằm bò bàn học ăn mì lạnh, ngửi mùi là biết mua ở quán ăn ngon Đại học S. Cơn thèm bị khơi dậy, nằm rạp ở đầu giường, mắt rưng rưng nhìn bóng lưng Hạ Duy Diệp, nhưng quan hệ của hai người tốt nên thể ăn ké được.

      Thẩm Hi chống cằm, với Hạ Duy Diệp: “Này, à… quà sinh nhật tôi để bàn đấy”.

      Hạ Duy Diệp khó hiểu quay đầu lại, sau đó mới chú ý tới lọ kem lót mình muốn mua để bàn. Lòng bàn tay nóng lên, ta lầm bầm lúc, : “Cậu nhiều tiền nhỉ”.

      Tâm trạng Thẩm Hi tốt hơn chút, vui vẻ ngồi dậy. người chỉ mặc quần đùi, áo ba lỗ, tóc tai bù xù dính cả vào trán, vén tóc rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trần Hàn có trong phòng, Thẩm Hi thấy ta luyện uốn dẻo trong phòng tập. Phòng kí túc có bốn người, khả năng uốn dẻo của Trần Hàn là kém nhất. Có điều Trần Hàn là người chăm chỉ nhất, bây giờ ta có thể giơ cao chân xoay người trăm tám mươi độ và làm tương đối đẹp rồi. Nhưng Ôn vẫn có chút hài lòng, Thẩm Hi bị gọi tới làm mẫu cho Trần Hàn hai lần.

      Thẩm Hi xoay người hai lần, Ôn đập đập vào lưng , vẫn lời nào tốt đẹp, có điều còn tốt đẹp hơn nhiều khi với Trần Hàn: “Được rồi, cũng tạm, Thẩm Hi à, nếu em có tinh thần luyện tập như Trần Hàn chẳng còn cầu gì khác với em cả”, sau đó Ôn với Trần Hàn: “Hai em ở cùng phòng kí túc, phải học tập lẫn nhau, biết chưa?”.

      Thẩm Hi cười cười. Có lúc cảm thấy Ôn còn biết ăn bằng mình.

      Bài tập buổi sáng kết thúc, sắc mặt Trần Hàn có vẻ vui, Thẩm Hi cũng thấy có hứng nên chuồn sang trường S ăn mì lạnh. Ở trường S rất tự nhiên gọi điện cho Lâm Dục Đường, vừa hay lại ở gần quán ăn ngon. Lúc Thẩm Hi gọi tới ngồi cùng, phát ra chỉ mình tới, còn có hai bạn cùng phòng là Hầu Tử và Tráng Hán nữa.

      Mọi người đều chưa ăn sáng nên ai cũng gọi món. Mì lạnh của Thẩm Hi được mang tới, cho vào bát thìa ớt, Lâm Dục Đường liếc nhìn, : “Ăn cay ít thôi”.

      Hầu Tử mỉm cười với Thẩm Hi nhưng lại hỏi Lâm Dục Đường: “Ê này, hai người rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”.

      Lâm Dục Đường gì, Thẩm Hi chậm rãi trả lời: “Bọn em có quan hệ gì, các nhận ra à”.

      Hầu Tử gật đầu: “Hiểu, hiểu”.

      Thực ra Thẩm Hi vậy nhưng cũng biết quan hệ giữa mình và Lâm Dục Đường là gì. Hai người lớn lên cùng nhau, sau đó là chủ động thích , cũng là chủ động tỏ tình, nhưng dường như chỉ chấp nhận tồn tại trong thế giới của mình, hoan nghênh cũng kháng cự.

      Dù sao cũng khá ưa nhìn, thể thích chút sao?

      Mọi người ăn ăn uống uống, Thẩm Hi và đám bạn cùng phòng Lâm Dục Đường có quan hệ khá tốt, chỉ có Hà Chi Châu là tiếp xúc nhiều, khi nhập học Hà Chi Châu Mĩ theo chương trình trao đổi sinh viên giữa các trường đại học.

      Lúc mọi người ăn uống gần xong, Hà Chi Châu mới đến. bưng đĩa đồ ăn bước tới, sau đó thong thả ngồi xuống, khí thế vô cùng, ngay lập tức cả bàn im bặt.

      Thẩm Hi buông đũa, Lâm Dục Đường hỏi đăng kí thi tiếng cấp 4 chưa, cúi đầu có phần chán nản, : “Đăng kí rồi, nhưng em nghĩ chắc thi qua”.

      “Có gì đâu chứ, đến lúc đó bổ túc cho em”, Hầu Tử thấy buồn bã như vậy bèn vỗ ngực .

      Tráng Hán chen vào: “Cậu biết ngại, cả kí túc có mỗi cậu là chưa qua cấp 6 đấy”.

      Hầu Tử nghiêm túc nhìn Tráng Hán: “Người đứng bét bảng cấp 6, tôi thấy cậu cũng đắc ý gớm nhỉ”.

      “Cứ đắc ý đấy, cho cậu ghen tị chết thôi”. Tráng Hán cười “lẳng lơ”, rồi quay sang hỏi Hà Chi Châu: “Lão đại, cậu vẫn chưa quen Thẩm Hi nhỉ? Hai người làm quen ”.

      Hà Chi Châu ngẩng lên, đưa mắt thấy Thẩm Hi và Lâm Dục Đường ngồi cạnh nhau, thẳng: “Tối qua chúng tôi làm quen rồi”.

      Thẩm Hi nhoẻn miệng cười, đúng lúc đó Hầu Tử hắng giọng, cười híp mắt với : “Mồng tháng Năm nhớ cùng Dục Đường tới Thanh Đảo chơi nhé”.

      Thẩm Hi hiểu, Tráng Hán bèn giải thích: trai của Hầu Tử mới mua chiếc du thuyền, giờ đậu ở Thanh Đảo, sau đó Hầu Tử mặt dày mượn được quyền sử dụng trong hai ngày, cả phòng kí túc thống nhất dịp mồng tháng Năm Thanh Đảo chơi.

      Hầu Tử là con nhà giàu, điều này Thẩm Hi biết, nhưng nghe Tráng Hán xong vẫn hỏi lại: “Các hết?”.

      “Đương nhiên, được thiếu người nào, là để chào đón lão đại của chúng ta trở về vòng tay của Tổ quốc, hai là đúng vào dịp nghỉ lễ, mọi người cùng xả stress luôn”. Hầu Tử khoác vai Hà Chi Châu, Hà Chi Châu im lặng gì, cũng phủ nhận hoạt động biển lần này.

      Thẩm Hi nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch Thanh Đảo mà Hầu Tử đưa ra, sau đó phát ra điều, tại sao Lâm Dục Đường với chuyện này?

      đường về trường Thẩm Hi vui lắm, muốn chuyện với Lâm Dục Đường, cuối cùng vừa cam tâm vừa vẻ vui: “Lâm Dục Đường, có phải muốn chơi cùng em ?”.

      Lâm Dục Đường đứng đối diện Thẩm Hi, trong mắt là nét cười bất lực: “Bởi vì trong kế hoạch mồng tháng Năm của vốn có chuyện Thanh Đảo cùng tụi nó, nhưng em lại lên tiếng đồng ý trước rồi”.

      Thẩm Hi liếc mắt nhìn Lâm Dục Đường, ngữ khí cũng dịu vài phần: “Vậy có kế hoạch gì?”.

      Lâm Dục Đường dúi túi hoa quả mua ở siêu thị vào tay Thẩm Hi: “Lần trước phải em muốn Đôn Hoàng sao?”.

      “Hóa ra muốn chúng mình lẻ à?”. Thẩm Hi hiểu ra, cười rất vui.

      Lâm Dục Đường nhướn mày, khẽ “ừ” tiếng: “Tiếc là em đồng ý với đám Hầu Tử rồi, chẳng phải sao?”.

      Thẩm Hi có chút ân hận, nụ cười vui vẻ lập tức biến mất nhưng lại vui vẻ ngay giây sau đó, ánh mắt lấp lánh niềm vui, khoác tay Lâm Dục Đường: “Thực ra em ngại thể tình với trước mặt bạn cùng phòng đâu”.

      Lâm Dục Đường thất vọng nhìn Thẩm Hi, giọng vẫn trong như nước suối: “Ngày mai xuất phát, ngoài ra buổi tối phải tới phòng thực nghiệm, ăn tối cùng em được, nhắn tin cho em những thứ cần mang”.

      Thẩm Hi cảm thấy vô cùng sung sướng, giống như có làn gió xuân thổi vào lòng , ấm áp biết bao. Mặc dù Lâm Dục Đường lạnh lùng cũng chẳng mặn nồng, nhưng đối xử với rất tốt. Ví dụ khi còn nhường tiền tiêu vặt của mình cho , bị bọn con trai chặn cho về nhà là người lao tới giải cứu , ngày đầu tiên nhập học cũng là trải giường giúp

      Khi ấy ba người bạn cùng phòng của ghen tị chết được.

      Là bạn tương lai, phải tha thứ cho bạn trai tương lai giỏi ăn này.

      Vì thứ Sáu là nghỉ lễ mồng tháng Năm nên buổi tối mọi người trong kí túc đều bàn tán xem dịp này đâu chơi, Đậu Đậu Danh Sơn cùng bố mẹ, Hạ Duy Diệp hẹn bạn bè Hạ Môn. Lúc Hạ Duy Diệp hỏi Trần Hàn đâu chơi, Trần Hàn thờ ơ trả lời: “Chắc tớ ở lại kí túc thôi”.

      Hạ Duy Diệp nhìn Thẩm Hi vẫn dọn đồ, thấy xếp bộ đồ bơi vào vali liền tò mò hỏi: “Thẩm Hi, cậu cũng biển à?”.

      “Ừ”. Thẩm Hi cầm hai chiếc váy dài lên nhờ Đậu Đậu lựa chọn, Đậu Đậu nghiêm túc suy nghĩ hồi: “Suy xét đến việc cậu cùng Lâm Dục Đường, tớ thấy chiếc bên trái đẹp hơn, vì hở nhiều”.

      “Có lí”. Mặc dù như vậy nhưng Thẩm Hi nghe theo Đậu Đậu, bỏ chiếc bên phải vào vali.

      “Thẩm Hi, rốt cuộc cậu đâu thế?”. Hạ Duy Diệp truy hỏi lần nữa.

      “Thanh Đảo”. Thẩm Hi đáp xong, tiếp tục sắp đồ chống nắng.

      Hạ Duy Diệp im lặng, rất lâu sau mới : “ cùng phòng Hà Chi Châu chứ gì, tôi biết chuyện này, tôi khá thân với Hầu Tử, lần trước ấy nhờ tôi tìm hộ mấy để cùng cho vui, nhưng tôi từ chối, nhỡ xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm chứ”.

      Thẩm Hi và Đậu Đậu đưa mắt nhìn nhau, tiếp lời Hạ Duy Diệp, sau đó tiếp tục thu dọn hành lí theo nội dung tin nhắn của Lâm Dục Đường.

      Hôm sau, các tiết học vừa kết thúc, Thẩm Hi tới chỗ đám Lâm Dục Đường. Phía Lâm Dục Đường có tổng cộng năm người, bốn người cùng phòng kí túc và mĩ nhân tóc ngắn, là tiểu mĩ nhân Tráng Hán làm quen qua wechat(3). Thẩm Hi tới bên cạnh Lâm Dục Đường, Hầu Tử câu chua chát: “Chỉ có tôi và lão đại có bạn , đáng thương quá ”, xong còn định lôi cả Hà Chi Châu .

      (3) Wechat: phần mềm tán gẫu phổ biến ở Trung Quốc.

      Hà Chi Châu ràng muốn cùng hội cùng thuyền với Hầu Tử, mặc dù gì nhưng từ người toát ra vẻ cao quý như hoa núi cao, đôi chân dài sải bước lên phía trước.

      Từ thành phố S bay tới Thanh Đảo mất hơn tiếng, mọi người bay chuyến năm giờ chiều, chưa tới sáu rưỡi đến Thanh Đảo. Cả đoàn ra khỏi sân bay, ráng chiều bầu trời Thanh Đảo khiến cả thành phố như được nhuộm hồng, phản chiếu ra từng luồng sáng vừa lung linh vừa tráng lệ.

      Hầu Tử bắt chuyện nhờ được du khách xinh đẹp giúp cả đoàn chụp tấm ảnh tập thể làm kỉ niệm. Thẩm Hi rất tự nhiên đứng bên cạnh Lâm Dục Đường, Hà Chi Châu cũng đứng ngay gần .

      Mọi người đều khoác tay, ôm eo nhau, Thẩm Hi phải là người câu nệ tiểu tiết cho nên tay trái ôm eo Lâm Dục Đường, tay phải rất tự nhiên vòng qua eo Hà Chi Châu, cười rạng rỡ nhìn ống kính.

      Mọi người đều là bạn tốt - cười lên nào!

      Kết quả, tiếng “tách tách” còn chưa vang lên, tay bị Hà Chi Châu đẩy ra.

      Cái người này là kiêu ngạo quá! Thẩm Hi bỏ tay ra khỏi eo Hà Chi Châu, vỗ vai cái nặng , tiếp tục đặt tay lên vai .

      Mĩ nhân xinh đẹp, lại còn biết sợ là gì nữa chứ!
      A fang thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 1
      03


      Trước bữa cơm tối làm thủ tục check in khách sạn, đó là khách sạn kiểu hoa viên bên cạnh đại lộ Trạm Sơn, vì đặt trước mạng nên trong những ngày nghỉ lễ đông người du lịch thế này mọi người cũng lo thiếu phòng.

      Thẩm Hi và tiểu mĩ nhân tóc ngắn ở cùng phòng, tiểu mĩ nhân tên là Trương Nhiên, mặt búp bê tóc mái bằng, thân hình nhắn, nhưng hỏi tuổi mới biết bằng tuổi , đều là sinh viên năm thứ hai. Điều khác với Thẩm Hi chính là Trương Nhiên thuộc tuýp “học bá(4)”, du lịch còn mang theo quyển từ vựng tiếng cấp 6, vừa đặt hành lí xuống là ngồi ngay lên sofa học từ mới.

      (4) Chỉ những người học rất giỏi.

      Thẩm Hi thấy thế liền mắt tròn mắt dẹt, Trương Nhiên ngẩng lên thấy vậy liền giải thích: “Sắp thi cấp 6 rồi, tớ mới học được nửa từ mới thôi, tớ vốn định nhưng Châu Thần cứ bắt …”.

      Châu Thần là tên của Tráng Hán, cái tên đầy chất văn, có cảm giác thanh tao tuấn khó diễn tả bằng lời, nhưng người có chút thô kệch…

      Trương Nhiên hỏi , kì này có thi cấp 6 .

      Thẩm Hi chớp chớp mắt, cảm thấy rất ngại mở miệng, kì trước còn chưa thi qua cấp 4. Nhưng vẫn thành trả lời: “Tớ còn phấn đấu cấp 4”.

      Trương Nhiên động viên hồi, Thẩm Hi cảm thấy khí trong phòng có phần lắng xuống, tắm, thay áo sơ mi hoa nhí và quần soóc đơn giản rồi tìm Lâm Dục Đường.

      Phòng của Lâm Dục Đường ở ngay cạnh phòng , ở cùng phòng với Hà Chi Châu. Thẩm Hi gõ cửa bước vào, nhìn quanh thấy Hà Chi Châu trong phòng, bất giác thấy thoải mái hơn, hứng chí kể với Lâm Dục Đường chuyện khiến mình xấu mặt hai hôm trước, còn chưa kể hết chuyện cười lăn lộn đứng dậy nổi.

      Trước giờ Thẩm Hi rất dễ bị chọc cười, chuyện cười cũ rích cũng khiến cười mãi.

      cười với Lâm Dục Đường còn chưa cửa phòng vệ sinh đột nhiên bật mở, Hà Chi Châu từ trong đó bước ra. Thẩm Hi cười đến mức khóe mắt còn vương nước mắt, vội khép miệng lại, lên tiếng chào .

      Hà Chi Châu gật đầu, thái độ nhiệt tình cũng thờ ơ, cũng coi là lịch , vừa hay di động giường đổ chuông, cầm di động thẳng ra ngoài ban công nghe. Thẩm Hi nhớ tới bạn Hạ Duy Diệp cùng phòng vẫn còn thầm Hà Chi Châu, liền khẽ hỏi Lâm Dục Đường: “Hot boy lạnh lùng có bạn chưa?”.

      Hot boy lạnh lùng… Lâm Dục Đường nhìn Thẩm Hi, hỏi lại: “Sao, có hứng thú à?”.

      Có mùi ghen tuông ở đây sao? Thẩm Hi khoác tay Lâm Dục Đường: “Có chứ, giới thiệu cho em nhé?”.

      Lâm Dục Đường nhìn bộ dạng muốn ăn đòn của Thẩm Hi liền đập mạnh vào mu bàn tay cái: “Về ngay phòng em cho ”.

      Thẩm Hi xoa xoa mu bàn tay bị đau, cố ý xoa cho nó đỏ lên, đúng lúc đó Hầu Tử bước tới, thấy mu bàn tay đỏ ửng bèn hỏi nguyên do, liếc nhìn Lâm Dục Đường, : “Đường Đường đánh đó”.

      Hầu Tử thương hoa tiếc ngọc, với Lâm Dục Đường: “Lão tam, hơi quá rồi đấy”.

      Buổi tối, cả đám ngồi ăn hải sản ở quán ăn bên bờ biển, sắc đêm buông xuống, chủ quán thắp cho mỗi bàn ngọn đèn quả quýt, đèn màu treo bốn xung quanh cũng lần lượt sáng lên, ánh sáng nhiều màu vô cùng bắt mắt.

      Cách đó chưa đầy năm mét còn có quán KTV lộ thiên, có tiếng ma khóc sói kêu, cũng có tiếng hát lay động lòng người.

      Sóng biển ánh đèn cùng trăng bầu bạn. Nơi xa rất yên tĩnh, ở gần lại náo nhiệt, mọi người chuyện, uống rượu, còn oẳn tù tì, rất dễ trở nên cao hứng. Thẩm Hi coi bia là rượu nên uống rất nhiều. đứng dậy vào nhà vệ sinh, Lâm Dục Đường yên tâm nên nhờ Trương Nhiên cùng.

      Kết quả là Thẩm Hi từ trong nhà vệ sinh ra thấy bóng dáng Trương Nhiên đâu.

      Thẩm Hi ra hàng rào gỗ đứng hóng gió, bên cạnh người vén áo để lộ cái bụng to, cái bụng tròn tròn trắng trắng, vô cùng đáng . “ấm đầu” liền đưa tay vỗ vỗ bụng “ ấy”, hỏi: “Đây là bụng của (5) à?”.

      (5) Trong tiếng Trung, ngôi thứ hai phân biệt nam nữ.

      Người vạch áo khoe bụng hóng gió là người đàn ông trung niên vạm vỡ, người đàn ông nhìn bàn tay ngọc ngà nhắn vỗ bụng mình, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, giọng hơi run: “Đương nhiên…”.

      Thẩm Hi lại vỗ tiếp, mũi thở ra mùi rượu, hỏi rất chân thành: “Nếu là của … vậy được mấy tháng rồi…”.

      Cái gì mấy tháng rồi? Người đàn ông trung niên mặt mày đỏ gay, trợn mắt nhìn Thẩm Hi, lắp bắp: “…”.

      Ánh mắt Thẩm Hi lờ đờ, định nghiên cứu kĩ càng hồi.

      Hà Chi Châu đúng lúc này ngang qua, vô tình nhìn thấy phía xa có lên cơn điên, định giả vờ quen biết tiếp tục qua, bước được vài bước lại kiềm chế được mà quay lại, thấy họ Thẩm này vẫn muốn sán lại gần cái bụng của người đàn ông kia, người đàn ông kia sợ hãi mặt mày trắng bệch, ba chữ “đồ thần kinh” thoát ra từ miệng ông ta cũng ràng.

      … đồ… thần kinh”.

      Hà Chi Châu quyết định bước qua chỗ đó.

      Đúng lúc này, Thẩm Hi lại chọc chọc cái bụng tròn tròn, định gì đó tay bị túm chặt, sau đó giọng trẻ trung hơi trầm vang lên xin lỗi người đàn ông trung niên: “Xin lỗi, ấy hơi say”. Câu vừa dứt bị kéo .

      Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn người túm tay mình, tỉnh táo hơn chút ít, định gì đó nhưng bị Hà Chi Châu lôi tới trước mặt Lâm Dục Đường chút nương tay.

      Mọi người ăn tối xong định bộ bãi biển lúc, bãi biển về đêm đẹp, vừa huyên náo vừa yên ả, Thẩm Hi khá tỉnh rượu nhưng đứng vẫn hơi loạng choạng, Lâm Dục Đường bên cạnh , chốc chốc lại phải dìu. Thẩm Hi như bước bông, mềm mềm, muốn khiêu vũ.

      nhớ tới hồi , đường học về, vừa vừa nhảy, sau đó quay đầu lại hỏi Lâm Dục Đường: “Đường Đường, sau này lớn lên em lấy nhé?”.

      Lúc ấy mặt Lâm Dục Đường hơi đỏ: “Hi Hi, sau này lớn lên hẵng nhé?”.

      Bầu trời đêm biển giăng đầy sao, bãi biển xa xa có nhóm người quây lại nhảy nhót, lửa trại bập bùng. Hầu Tử rảo bước nhanh hơn rồi chen thẳng vào đấy, Thẩm Hi thấy vậy cũng có chút hứng thú, đúng lúc có chàng trai mặc áo đen mời nhảy, nhận lời chút do dự.

      Thẩm Hi cảm thấy mình như tắm trong làn gió ấm thoang thoảng hơi men, có chút chếnh choáng, có chút kích động, chân giẫm cát, bước chân có phần yếu ớt, nhưng tập múa mười mấy năm nay, đối với khiêu vũ chỉ đơn giản như ăn cơm, cho dù cảm thấy mình say nhưng vẫn có thể nhảy theo điệu nhạc.

      Hầu Tử dùng máy ảnh ống kính đơn chụp Thẩm mĩ nhân mấy tấm liền, cảm khái với Hà Chi Châu đứng bên cạnh: “Ông đây ngưỡng mộ lão tam, sao mình lại có thanh mai trúc mã xinh thế kia chứ?”.

      Hà Chi Châu thờ ơ nhìn Thẩm Hi, ý kiến gì.

      Hầu Tử cứ nhất định kéo Hà Chi Châu vào “cùng giuộc” với mình, huých vai : “Lão đại, tôi cảm thấy gần đây cậu để ý Thẩm nương lắm đấy, cậu khai , có phải thích người ta rồi , cho nên mới hay làm ngược lại, chơi trò trẻ con tiểu học, thích người ta là bắt nạt người ta…”.

      Hà Chi Châu: “…”, lúc sau khoé môi hơi nhếch lên, đưa mắt nhìn Hầu Tử: “Cậu giỏi tưởng tượng”.

      Đối mặt với tò mò của Hầu Tử, Hà Chi Châu cố gắng kiềm chế ngữ khí của mình, có điều vì chủ đề này quá là khó hiểu nên người sâu xa kín đáo hiếm khi bộc lộ suy nghĩ như cũng giấu nổi chút bực dọc trong lời .

      Cuối cùng quay sang nhìn Thẩm Hi lần nữa, vẫn khiêu vũ quên mình. dù mới tiếp xúc với , nhưng ngoài ưu điểm xinh đẹp ra, có thể liệt kê hàng loạt khuyết điểm của : cậy đẹp hành hung người khác, khoe khoang, tự coi mình xinh đẹp, mặt dày, ngốc, điên tự nhiên…

      cầu của Hà Chi Châu với phái nữ trước giờ luôn rất ràng và đơn giản: ưu điểm cần khoe khoang, khuyết điểm cũng quá nổi bật.

      Thẩm Hi về khách sạn nằm lúc, uống mấy ngụm trà đặc Lâm Dục Đường mang cho, sau đó bò dậy tắm rửa, cuối cùng mơ màng về giường nằm, cả buổi tối cứ mơ mơ màng màng. Sáng hôm sau, lúc vẫn nằm giường ôm gối ngủ say, Tráng Hán đến gõ cửa.

      Thẩm Hi vào nhà vệ sinh mặc quần áo, Trương Nhiên ra mở cửa, Tráng Hán theo đuổi Trương Nhiên nên rất nhiệt tình, đặc biệt tới hỏi Trương Nhiên thích ăn gì để tới nhà ăn lấy giúp.

      Thẩm Hi từ trong nhà vệ sinh bước ra, với Tráng Hán: “Châu Thần, sau này lúc tỏ vẻ ân cần săn đón, có thể rủ Lâm Dục Đường cùng , là bạn cùng phòng của ấy, mong hãy khơi dậy tính tích cực trong con người ấy, được ?”.

      “Xin lỗi em, là suy nghĩ chu đáo, để về gọi lão tam tới”. Tráng Hán chắp tay xin lỗi, cúi người rời khỏi phòng.

      Thẩm Hi tiếp tục rửa mặt, Trương Nhiên cười híp mắt bước tới bên , hỏi dò: “Cậu với Lâm Dục Đường nhau thế nào?”.

      Thẩm Hi thở dài đáp: “Tớ theo đuổi ấy, còn về quan hệ của chúng tớ, cậu thấy thế nào là thế ấy”.

      Trương Nhiên trầm tư chút: “ ấy nhử cậu?”.

      Thẩm Hi “a” lên tiếng: “Làm gì có, xấu xa thế đâu! Tớ chỉ nghe con nhử con trai, chưa hề nghe thấy ai bảo con trai nhử con ”.

      Trương Nhiên cúi đầu cười: “Tớ đùa thôi”.

      Hôm nay ra biển, nắng vàng rực rỡ. Thẩm Hi nhớ tới hai câu mà thường viết trong bài làm văn tiểu học: “Có đám mây trắng bay bầu trời xanh”. Bầu trời xanh ở Thanh Đảo còn trong hơn bầu trời thành phố S, màu xanh thẳm như lọc hết mọi tạp chất.

      Buổi chiều, Thẩm Hi đứng hóng gió và phơi nắng ban công lộ thiên ở tầng hai của du thuyền, Trương Nhiên rủ cùng chụp ảnh, Thẩm Hi cười híp mắt ghé mặt lại gần, giơ hai ngón tay chọc vào má, “tách tách”, hai khuôn mặt cười rạng rỡ đóng khung màn hình điện thoại, sau đó hai người trao đổi tài khoản các mạng xã hội.

      Quan hệ của hai người cũng tốt dần lên.

      Du thuyền riêng của trai Hầu Tử lớn lắm, nhưng bên trong thiếu thứ gì, phòng ngủ, phòng tắm, phòng KTV… du thuyền có moto nước, có thể lướt gió biển bất cứ lúc nào.

      Ban ngày mọi người ở du thuyền câu cá, nướng thịt, chơi bài…, buổi tối tổ chức tiệc ngay boong chính của du thuyền.

      khí về đêm có phần ẩm thấp, mang theo mùi tanh mặn của biển khơi. Gió biển táp mặt, vấn vít bên tai, mang theo cảm giác lành lạnh. Cuối cùng mọi người chơi mệt rồi liền ngồi đếm sao, tán phét.

      Tuổi trẻ tuyệt.

      Hầu Tử kể hồi học mầm non có bé thơm mình, có điều lúc ấy lại đánh bé đó trận, bây giờ nghĩ lại thấy đáng tiếc.

      Tráng Hán có Trương Nhiên ngồi cạnh nên chỉ trình bày đơn giản, từ dành hết thời gian cho việc học tập nên mới thi đỗ vào trường S, từ đến lớn sống rất vất vả.

      Hà Chi Châu bật cười, e hèm hai tiếng, dùng thái độ rất đáng ăn đòn để bán đứng Tráng Hán.

      Lâm Dục Đường bóc quả cam đưa cho Thẩm Hi, Thẩm Hi ăn ngon lành. Hầu Tử hỏi Đường Đường: “Lão tam, kể chuyện tình của cậu với Thẩm mĩ nhân nhà cậu xem nào?”.

      “Chúng tôi á?”. Lâm Dục Đường mỉm cười, định lên tiếng chuông điện thoại reo. nhìn số điện thoại gọi đến rồi đứng dậy ra ngoài nghe.

      Nam chính khỏi, nữ chính cũng chẳng đỏ mặt hay ngại ngùng, còn thay nam chính kể chuyện, sinh động vô cùng, như kể lại các tình tiết trong tiểu thuyết tình vậy.

      Hầu Tử và Tráng Hán nghe rất hứng thú.

      Thẩm Hi tổng kết câu chuyện của mình và Lâm Dục Đường chính là câu chuyện nữ chính theo đuổi nam chính đầy cay đắng và đau khổ. Có điều kết quả là cũng biết mình có theo đuổi được .

      “Cái gì, em theo đuổi lão tam bảy năm rồi á?”, Hầu Tử hỏi.

      Thẩm Hi chống cằm, gật đầu: “Thực ra chỉ bảy năm”.

      “Lão tam phải người mà!”. Hầu Tử vỗ ngực mình: “Em theo đuổi , chỉ cần bảy giây là đủ!”.

      Tráng Hán troll Hầu Tử câu: “Vì thế cậu mới có tiết tháo gì cả”.

      Thẩm Hi cười lớn.

      Hà Chi Châu khẽ thở dài buồn chán, bầu trời đêm biển mênh mông sâu thẳm, nhưng những vì sao đỉnh đầu như gần trong gang tấc, vừa nét vừa sáng ngời. cảm thấy mình thực quá nhạt nhẽo, vừa rồi lại nghiêm túc ngồi nghe Thẩm Hi chém gió. Cái gì mà nữ theo đuổi nam, cái gì mà mười năm như ngày, cái gì mà biển cạn đá mòn! thực chưa từng thấy nào lại đeo thêm hào quang cho mình như thế.

      Mọi người chuyện vui vẻ đầu bếp du thuyền mang tới chiếc bánh gato hoa quả cao tám phân, vừa ngon vừa đẹp. Thẩm Hi hét lên, thích thú nhảy từ ghế xuống, chạy như bay tìm Lâm Dục Đường. tìm Đường Đường về ăn bánh gato.

      Lâm Dục Đường có lẽ ở phòng ngủ tầng hai, Thẩm Hi lên, đôi dép lê bằng da mềm mại, chân bước tấm ván vân xoắn ốc bằng gỗ vang lên những tiếng khẽ tới mức chỉ mình nghe thấy.

      Cửa phòng ngủ tầng hai khép hờ, định đẩy cửa bước vào khựng lại khi nghe thấy giọng của Lâm Dục Đường: “Được, em muốn ăn gì khi nào về làm cho em”. Lâm Dục Đường gọi điện thoại, giọng dịu dàng vô cùng, còn cười, mặc dù chỉ trong chớp nhoáng.

      04

      Có lúc, buồn phải vì bị giấu giếm, mà có những thứ vui vẻ sắp xảy ra nhưng vẫn ra sức nghĩ cách ngăn chặn nó xuất . Thực ra, cảm thấy Lâm Dục Đường rất tốt, chỉ là tính hơi lạnh lùng.

      giống như cốc nước trắng, tình cảm dành cho lại giống như quá trình nấu con ếch bằng nước nguội, ràng là con ếch bị nấu nhưng vẫn coi đó là hưởng thụ. Về tình , luôn hiểu nó cách thẳng thắn và nông cạn, nhưng biết quá trình thích người có lẽ là cuộc chạy đua marathon, chứ phải chạy nước rút trăm mét.

      Em muốn ăn gì khi nào về làm cho em… những lời dịu dàng của Lâm Dục Đường như chiếc vòng kim thít chặt đầu , hít hơi sâu, đầu óc trống rỗng, cảm thấy gió biển như sắp ùa vào tim. rùng mình cái, bỗng thấy ớn lạnh.

      Thẩm Hi quay về chỗ, Hầu Tử cắt miếng bánh gato đưa cho , bảo ngồi xuống: “Miếng này đảm bảo là đẹp nhất, to nhất, nhiều hoa quả nhất”.

      “Cảm ơn nha”. Thẩm Hi mỉm cười nhận bánh, chậm rãi ăn từng miếng. Hầu Tử tiếp tục hỏi: “Thẩm mĩ nhân, kể tiếp chuyện tình của em và lão tam , bọn thích nghe lắm”.

      Thẩm Hi biết mở lời ra sao, tâm trạng ủ rũ tạm thời hoàn toàn phủ kín trái tim, đè nén khiến vô cùng khó chịu. đá bóng sang Hà Chi Châu, hỏi : “Này, Hà Chi Châu, kể tình sử của xem nào”. Nếu bản thân muốn ra, cách tốt nhất là chuyển chủ đề sang người khác có nhiều chuyện để kể hơn. Ở đây người có nhiều chuyện để kể nhất chính là Hà Chi Châu. Khi gọi tên Hà Chi Châu, ngay cả Trương Nhiên cũng quay sang nhìn với vẻ tha thiết mong chờ.

      Hà Chi Châu đột nhiên bị điểm danh, trước đó vẫn nhắm mắt dưỡng thần. bình tĩnh mở mắt, lạnh nhạt trả lời: “Gì cơ? Lịch sử ái tình? thể trình bày”.

      thể trình bày?”. Tráng Hán hề nể mặt Hà Chi Châu: “Lão đại, cậu có gì để có”.

      Câu này khiến người ta khó chịu, khóe miệng Hà Chi Châu khẽ nhếch lên, mấy người này hình như trải qua mấy cuộc tình nên đều mạnh mồm quá.

      Khoảng năm phút sau Lâm Dục Đường mới ra, trong tay còn cầm chiếc áo khoác, gió biển khá lớn nên đặc biệt mang áo tới cho Thẩm Hi. Trước đây có người từng với rằng, quan tâm chỉ là thói quen.

      Thẩm Hi khoác tấm áo rộng lên người, rất ấm, chiếc áo còn hơi ấm của Lâm Dục Đường, nhưng trái tim vẫn lạnh giá, giống như vừa ngâm mình trong nước biển lạnh băng.

      Hầu Tử vô tâm hỏi Lâm Dục Đường: “Ban nãy Thẩm Hi tìm cậu ra ăn bánh gato, cậu còn làm cao à? Muộn thế này mới ra!”.

      Lâm Dục Đường đưa mắt nhìn Thẩm Hi, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước thoáng tia ngạc nhiên.

      Thẩm Hi ăn bánh gato, nhanh chóng giải đáp nghi vấn của Hầu Tử: “ được nửa đường em vào nhà vệ sinh, sau đó nghĩ tới việc thiếu người thừa ra phần bánh nên quay về đây ngay”. bằng giọng đáng nũng nịu nên bị ai nghi ngờ.

      Buổi tối mọi người hào hứng như ban ngày, có điều cảnh biển đêm đẹp thế này cho dù chỉ là ngồi chém gió cũng rất thú vị. Người về phòng sớm nhất là Hà Chi Châu, những người khác đến quá nửa đêm mới lục tục giải tán.

      du thuyền Thẩm Hi và Trương Nhiên vẫn ngủ cùng phòng, trước đây Thẩm Hi luôn đầy hào hứng, là thành phần hoạt náo đêm khuya vẫn rất tỉnh táo. Nhưng đêm nay trở về căn phòng tầng hai của du thuyền, Trương Nhiên tìm Thẩm Hi tán gẫu lại rủ rũ chán chường.

      Trương Nhiên thấy chuyện vô vị nên cũng ngủ.

      Thẩm Hi cảm thấy rất thất vọng, phụ nữ là loài động vật hay nghĩ nhiều, chỉ chút chuyện cỏn con cũng khiến lòng thắt lại; mặt khác, lại sợ biết có phải mình nghĩ quá nhiều … Thẩm Hi đau đầu nằm vật ra giường trằn trọc hồi, thấy Trương Nhiên ở giường ngủ say, liền khoác áo ra boong thuyền.

      boong thuyền còn bóng ai, chỉ có ánh đèn màu lấp lánh mờ ảo, chúng lung linh trong từng lớp sóng cuộn trào; trăng sao đỉnh đầu như xuyên qua lớp mây mù chầm chậm trôi, đêm biển tĩnh lặng, dịu dàng và có vẻ đẹp lạ thường. Thẩm Hi đứng tựa lan can nhìn từng đợt sóng xô tới, lòng có chút “u sầu của thiếu nữ”.

      Lâm Dục Đường.

      Đường Đường…

      Có phải vì luôn ở nơi chàng trai quay đầu là có thể nhìn thấy, vì thế bao giờ lo lắng mất ?

      Gió biển về đêm rất mạnh, tiếng gió phần phật thổi bay tấm áo choàng về phía sau, gió lạnh ùa tới, dường như có hạt mưa li ti táp vào mặt, đêm nay ràng có sao mà.

      Thẩm Hi cúi người tựa vào lan can, bắt đầu cất tiếng hát bài hát xưa, ràng là bài hát có tiết tấu nhanh nhưng lại hát liền mạch: “Nếu muốn rời xa em… hãy thành cho em biết… nếu thực muốn ra … hãy trả lại những tấm ảnh cho em…”.

      cứ lúc hát lúc dừng như thế, từng lớp sóng biển cũng dần lùi xa.

      Hà Chi Châu ngủ sâu, tiếng động cơ du thuyền khiến ngon giấc, mãi mới chợp mắt được chút lại tỉnh, thấy mình mới ngủ được hơn bốn mươi phút. quyết định dậy ra boong thuyền, vừa xuống tới nơi nhìn thấy Thẩm Hi.

      “Thiên đường địa cửu là gì chứ, chỉ tiện miệng ra thôi, chuyện em, cũng nên lời…”. Thẩm Hi dừng lại, buồn bã bò ra lan can, vui chút nào.

      Hà Chi Châu lạnh lùng nhìn lúc, đột nhiên cảm thấy thông cảm với Lâm Dục Đường. về phía Thẩm Hi, muốn xác định xem có phải mộng du .

      Thẩm Hi vẫn vắt người lan can, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy người phía sau là Hà Chi Châu, chẳng còn tinh thần mà chào hỏi, chỉ uể oải hỏi: “ cũng ngủ được à?”.

      “Ờ”. Hà Chi Châu đáp rồi nhìn về phía trước. Bên tai là tiếng sóng biển “ì oạp”, hòn đảo phía xa lấp lánh những ánh đèn mờ ảo, bầu trời lấp lánh ánh sao cũng có phần trầm mặc.

      Đột nhiên trận gió biển thổi tới, gió lạnh len lỏi vào da thịt, cảm thấy chóp mũi mình ngưa ngứa, liền đưa tay sờ lên mũi mà thấy gì, nhưng vừa rồi ràng ngửi thấy mùi thơm mà. quay đầu nhìn mái tóc dài tung bay theo gió của đứng bên cạnh mình, tóc vừa lướt qua mặt .

      Sắc trời hơi sáng, ánh sáng mờ mờ bao phủ giữa hai người. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhìn Thẩm Hi, khuôn mặt như được chiếu sáng bởi tia sáng phía chân trời, trong mắt là chiếc mũi tuyệt đẹp, mái tóc đen như mun, đôi má ửng hồng như được nhuộm ánh bình minh… và đôi mắt hơi đỏ của .

      Thẩm Hi lúc này quá trầm mặc, Hà Chi Châu cảm thấy có chút quen, ngẫm nghĩ rồi vẻ quan tâm: “Muộn chút nữa chắc có sấm sét đấy”. Ý là, có thể về phòng ngủ được rồi đấy.

      Thẩm Hi vẫn nhúc nhích, lúc sau uể oải đáp: “Cảm ơn nhắc nhở”.

      Hà Chi Châu nhiều lời, phải là người thích làm khó mình, nhưng có lẽ do giọng Thẩm Hi quá chán nản, nên trước khi vẫn nhắc nhở thêm câu: “ muộn lắm rồi”.

      cứ yên tâm về phòng ”. Thẩm Hi quay đầu lại, mắt long lanh nhìn , mím môi: “Cứ hỏi em làm gì! Em có về cùng phòng đâu, mau về phòng !”.

      Tâm trạng của sắp vỡ òa đến nơi rồi.

      Hà Chi Châu như nhìn thấy con báo tủi thân, du thuyền khẽ lắc, bám vào lan can, thốt lên hai tiếng thờ ơ: “Tùy …”.

      Sau đó du thuyền lại lắc mạnh hơn chút, Hà Chi Châu về phòng với tư thế “ quay đầu”, cho đến khi chiếc du thuyền đột nhiên đổ mạnh về phía trước, suýt ngã, đứng vững, còn chưa bình tĩnh lại hình như có tia sáng trắng lóe lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch…

      dừng chân, chưa kịp quay đầu lại phía sau chợt vang lên tiếng hét. quay người nhưng thấy Thẩm Hi du thuyền nữa, tấm áo choàng màu kem giây trước còn khoác vai cuộn vòng giữa trung rồi nhàng rơi xuống nước…

      Thẩm Hi tỉnh dậy, chỉ nhìn thấy Trương Nhiên, ấy cầm cốc nước, giọng cất lên cũng ngân nga hơn bình thường: “… muốn uống nước ?”.

      chỗ khác, Hà Chi Châu tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Lâm Dục Đường. Bên cạnh còn có giọng của Tráng Hán và Hầu Tử, mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt lo lắng, thâm tình, đầy tia máu của Lâm Dục Đường…

      Hà Chi Châu giật mình, từ bao giờ Lâm Dục Đường thân thiết với như vậy chứ?
      A fang thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 2
      Lúc Hà Chi Châu chưa hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy xung quanh rất ồn ào, ngoài ra còn cảm thấy vô cùng khó chịu, hình như bị ai đó ôm chặt, cơ thể như bị uốn thành từng khúc co quắp, lồng ngực còn bị thứ gì đó đè nén, hít thở khó khăn, sau đó lại nghe thấy tiếng của Hầu Tử, Lâm Dục Đường và Tráng Hán.

      “Hay là làm hô hấp nhân tạo?” Đây là giọng Tráng Hán.

      Hầu Tử “Ok”, lại tiếp lời: “Nếu lão tam làm để tôi làm.”

      được!

      Nhờ vào ý niệm “ được” vô cùng mạnh mẽ này, Hà Chi Châu mở choàng mắt, lập tức bắt gặp đôi mắt của Lâm Dục Đường…

      Thực ra cảm thấy giữa đám bạn cùng phòng với nhau, giao tình giữa và Lâm Dục Đường là nhạt nhất. Tính cách của cả hai đều thuộc kiểu lạnh lùng, chỉ những khi thảo luận việc học hành hai người mới có chuyện để với nhau.

      Đây chính là “quân tử chi giao nhạt như nước”.

      Nhưng bao giờ ngờ rằng, Lâm Dục Đường lại quan tâm tới mình như vậy! Lẽ nào Lâm Dục Đường là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng nhiệt tình tốt bụng… Hà Chi Châu dựa theo suy đoán này để giải thích cảm giác quái lại khi tỉnh dậy. Chỉ là lí do ất ơ này cũng thể khiến giải tỏa cảm giác kì quái ngập tràn trong lòng.

      Ngoài ra, còn cảm thấy rất rất rất bất an.

      Tình huống bất ngờ này khiến Hà Chi Châu biết phản ứng như thế nào, nhưng hành động đầu tiên khi tỉnh dậy chính là đẩy Lâm Dục Đường ra, người đàn ông cao lớn như bị gã đàn ông khác ôm ấp trong lòng, còn ra cái thể thống gì chứ!

      Chỉ là ngay giây sau đó, lại bị Lâm Dục Đường ôm vào lòng! Lâm Dục Đường còn vuốt trán , nhìn với ánh mắt vừa mệt mỏi vừa dịu dàng: “Xin lỗi…”.

      Cái quái gì thế này? Hà Chi Châu nhìn Lâm Dục Đường đầy cảnh giác, Lâm Dục Đừơng vuốt tóc , cảm thấy ổn. lạnh lùng đưa mắt nhìn Tráng Hán và Hầu Tử đứng cách đó xa.

      Tráng Hán lên tiếng trước, nhưng là với Lâm Dục Đường: “Lão tam, chắc là Hi Hi giận cậu rồi, ấy tỉnh rồi cậu mau an ủi vỗ về , cho ấy bớt sợ”.

      Hi Hi? Thẩm Hi? Hà Chi Châu ngờ là mình nằm mơ.

      Hầu Tử cũng lên tiếng: “Được rồi, tôi xem lão đại thế nào ”. xong, Hầu Tử còn cười rạng rỡ với : “Thẩm mĩ nhân, có muốn ăn gì ?”.

      Chuyện gì thế này, Hầu Tử chuyện với mình sao? Hà Chi Châu chau mày gì, suy nghĩ chuyện, rốt cuộc là bị điên hay bọn họ bị điên? Trái tim như bị nứt lỗ, miệng lỗ càng lúc càng to, cảm giác rất rất rất bất an bắt đầu biến thành sợ hãi và tuyệt vọng. Nỗi sợ hãi chưa từng gặp lúc này như sắp bùng phát.

      “Mấy giờ rồi?”, Hà Chi Châu hỏi. Khi nghe thấy giọng mình, thực phát điên!

      Ai có thể cho biết, tại sao giọng lại giống giọng Thẩm Hi đến vậy? Lẽ nào vẫn chưa tỉnh dậy?

      Thẩm Hi đảo đảo con ngươi, cảm thấy trần nhà có phần lạ lẫm, nhớ tối qua lúc rơi xuống biển, hẳn là vịt cạn, còn lặn ngụp được mấy cái dưới nước, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì? Hình như Hà Chi Châu nhảy xuống cứu lên…

      trở mình giường, cơ thể hề có cảm giác khó chịu như từng bị chìm dưới nước biển, những cảm thấy tinh thần phấn chấn lạ thường, mà đầu óc cũng tỉnh táo vô cùng.

      Cảm giác đặc biệt, dường như toàn thân có thứ sức mạnh xài mãi hết. nằm ườn giường ngân nga bài ca ngủ dậy, nhân tiện luyện vũ đạo luôn. hít sâu trước để đẩy hết khí thải trong cơ thể ra ngoài, sau đó giơ tay lên cao, đồng thời giơ hai chân lên, duỗi thẳng đầu gối, đả thông kinh mạch toàn thân…

      Ế?

      Sao cảm thấy chân mình dài ra nhiều thế này, lại còn to ra nữa...chắc là hoa mắt? Khi Thẩm Hi lại lăn giường cái nữa cửa mở, Trương Nhiên bưng nước mỉm cười bước vào: “ tỉnh rồi à? Muốn uống nước ?”.

      Trương Nhiên hôm nay vô cùng xinh đẹp, giọng cũng du dương hơn mọi khi.

      Thẩm Hi hai tay chống cằm, lắc đầu. nghĩ tối qua dù gì mình cũng bị rơi xuống biển, tại sao Lâm Dục Đường ở bên cạnh mình nhỉ? Đối diện với việc tỉnh dậy nhìn thấy Lâm Dục Đường, Thẩm Hi vô cùng giận dữ, nhìn Trương Nhiên, nhờ ấy việc: “Này, Nhiên Nhiên…”.

      Nhiên Nhiên...tay cầm cốc của Trương Nhiên khẽ run.

      Nhiên...Nhiên… Thẩm Hi cũng sững người. vừa cái gì? , giọng làm sao vậy? há miệng, lại phát ra hai , trong giọng trầm thấp dễ nghe có chút thanh trong, là giọng nam trung tiêu chuẩn.

      Trời ơi! Ai tráo đổi giọng của thế này!

      Thẩm Hi loạng choạng bò giường xuống, khoảnh khắc nào đó còn tưởng Hà Chi Châu ở trong phòng, thò đầu nhìn bốn phía xung quanh nhưng trong phòng chỉ có mình Trương Nhiên. Chuyện gì thế này? Con tim Thẩm Hi run rẩy, sắp khóc đến nơi. cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay thon dài, các khớp ràng.

      Tay rất đẹp, nhưng đây là tay con trai mà. ngửa bàn tay ra, lòng bàn tay với những đường chỉ tay ràng nhớp nháp mồ hôi, vừa rồi sợ quá nên túa cả mồ hôi tay.

      hít sâu, hoảng loạn chạy vào nhà vệ sinh, khi nhìn thấy gương mặt đàn ông trong gương, lập tức hét lên.

      Gương mặt này...là của đàn ông...là của Hà Chi Châu.

      Hà Chi Châu từ điềm tĩnh, tuy trẻ tuổi nhưng rất chín chắn. như lời ông ngoại là “trang kính tự cường, sở biến bất kính”(1) và chính cũng cho rằng là đàn ông phải luôn điềm đạm vững vàng.

      (1) Chỉ người nghiêm trang, thận trọng, bình tĩnh trước mọi việc

      Chỉ là bây giờ, khi đối diện với khuôn mặt trong gương “điềm đạm vững vàng” được. Trong gương là khuôn mặt Thẩm Hi, cơ thể, chân, tay bây giờ đều là của Thẩm Hi. Vì kinh sợ nên khuôn mặt trong gương có chút xanh xao, môi mím chặt, đôi mày chau lại, trong đôi mắt đẹp toàn vẻ u ám…

      Chi Châu cảm nhận sâu sắc nỗi tuyệt vọng mà mình thể kháng cự nổi, sắp nghẹt thở, ngờ mình thể hít thở bình thường được vì trước ngực có thêm chút thịt. đứng trong nhà vệ sinh nghĩ ngợi hồi, cho đến khi bên tai vang lên tiếng thét bằng chính giọng của “”. Hà Chi Châu đại khái đoán ra vài phần, phi ra ngoài cửa.

      Lâm Dục Đường vẫn đứng ngoài phòng vệ sinh, kép tay lại, lo lắng hỏi: “Hi Hi…”.

      Hà Chi Châu có thời gian để tâm tới Lâm Dục Đường, đồng thời lại bị Lâm Dục Đường túm chặt nhúc nhích được, cuối cùng bực bội hất tay Lâm Dục Đường ra, vội vã tìm Thẩm Hi.

      Lâm Dục Đường định đuổi theo: “Hi Hi”.

      Tráng Hán kéo Lâm Dục Đường lại, an ủi: “Hi Hi được lão đại cứu lên, chắc chắn ấy lo cho lão đại nhất, ấy vội xem lão đại thế nào cũng là chuyện bình thường, lão tam đừng nghĩ ngợi nhiều”.

      Lâm Dục Đường: “...”.

      Hầu Tử cũng vỗ vai Lâm Dục Đường, ra chiều hiểu mọi chuyện, cân nhắc trong lòng: Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu đều là em của mình, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nếu sau này xảy ra “tình cảnh cẩu huyết” em tranh giành tình , chắc chắn mình khó xử lắm đây!

      Hà Chi Châu tìm thấy Thẩm Hi trong nhà vệ sinh ở phòng “ ấy”, à , phải là tìm thấy cơ thể của “mình”. đẩy cánh cửa kính màu trắng bước vào, Thẩm Hi đỏ mắt nhìn .

      Trời ơi, quả nhiên là thế! điên mất.

      …”.

      …”.

      “Chúng ta?…”.

      “Chúng ta…”.

      Nhìn nhau , lệ rơi ngàn hàng.

      “Huhu...tại sao lại thế này…”. Thẩm Hi giậm chân, hai tay ôm mặt, lại lại trong nhà vệ sinh chật hẹp.

      Hà Chi Châu cũng đau đầu, đặc biệt là khi nhìn thấy cơ thể mình bị Thẩm Hi hành hạ thế này, sầm mặt nhắc nhở: “Có thể giậm chân được ?”.

      Thẩm Hi cắn môi, ngồi xuống, hai tay chống cằm, tủi thân nhìn Hà Chi Châu, cuối cùng vì chịu nổi điều mình nhìn thấy nên đành quay mặt .

      Hà Chi Châu cũng nhìn Thẩm Hi, đúng là bông hoa mười giờ bé ngồi trong góc tường, nhưng lúc này đừng tỏ vẻ dễ thương nữa có được ? Nếu muốn tỏ vẻ dễ thương, xin đừng dùng cơ thể có được ? Làm bộ dạng như bây giờ chẳng bằng cứ giậm chân cho rồi!

      Hà Chi Châu vò đầu, đầu đau như sắp vỡ tung.

      Chuyến du lịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai cũng muốn trở về thành phố S sớm. Buổi trưa mọi người quyết định ăn bữa cơm cuối cùng ở Thanh Đảo, ăn xong bay về thành phố S.

      Bữa trưa ăn tại nhà hàng Thanh Đảo Cửu Long, thấy đánh giá mạng rất tốt. Có điều, Hà Chi Châu thực muốn ăn, lúc gọi món tựa lưng vào ghế, ánh mắt chốc chốc lại hướng về phía Thẩm Hi. Mỗi người có cảm nhận khác nhau khi nhìn thấy ánh mắt ấy, đặc biệt là Lâm Dục Đường, con tim như chìm nghỉm xuống đáy biển sâu.

      Ở Thanh Đảo có cửa hàng đậu phụ thối nổi tiếng tên là “Quốc Túc”, lúc từ thành phố S tới đây Thẩm Hi rất muốn ăn, vì thế sau bữa cơm trưa, khi mọi người chuẩn bị về thành phố S, nhất thời quên mất bộ dạng của mình, với Lâm Dục Đường: “Nhưng em vẫn muốn ăn món đậu phụ thối ở đây…”.

      Lâm Dục Đường hoàn toàn quan tâm tới .

      Thẩm Hi hiểu ra, bây giờ là đàn ông, đàn ông có quyền nũng nịu. Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, Hà Chi Châu quay mặt , cũng muốn nhìn .

      lúc sau, lên tiếng: “Để em với ”, sau đó quay lại với mọi người: “Chúng ta gặp nhau ở sân bay”.

      Chuyện này, chuyện này…

      Rốt cuộc là muốn giở trò gì chứ? Lâm Dục Đường tức giận, chau mày quay sang nhìn Hà Chi Châu, giọng cứng nhắc: “Thẩm Hi, rốt cuộc em có muốn cùng ?”.

      Hà Chi Châu giả vờ nghe thấy, Thẩm Hi quyết định ăn đậu phụ thối trước .

      Đời người như tấn kịch, phương hướng đổi là đổi, cắm sừng cắm là cắm. Lúc Thẩm Hi và Hà Chi Châu rời khỏi đó, Hầu Tử vỗ vai Lâm Dục Đường sầm mặt, cười hòa giải: “Có phải Thẩm mĩ nhân cố tình trêu tức cậu ?”.

      Lâm Dục Đường gì, bây giờ chỉ muốn kiếm ai đó đánh nhau trận.

      Thẩm Hi được ăn món đậu phụ thối “Quốc Túc” nổi tiếng khắp nước, ngoài cửa tiệm người xếp hàng rất dài, trong đó chủ yếu là các cặp tình nhân trẻ tuổi. mua hai suất, tay cầm suất, suất kia Hà Chi Châu cầm hộ.

      Thực ra Thẩm Hi mua suất kia cho Hà Chi Châu, thấy ăn, hỏi: “ ăn à?”.

      Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi, chiều cao của hai người có khác biệt rất lớn, bây giờ chuyện phải ngửa cổ lên, rít câu qua kẽ răng: “Tôi có tâm trạng tốt như ”.

      Thẩm Hi cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ là chuyện này thể cứ tức giận là giải quyết được, hơn nữa lúc trước ở khách sạn, chẳng phải bàn bạc rồi sao? Tạm thời cho ai biết. Thẩm Hi thở dài, đột nhiên nghĩ tới chuyện, lại vui vẻ thêm chút, cười khì: “Vậy em được ăn thêm suất nữa rồi”. Thẩm Hi thực cuồng đồ ăn ngon, ăn cũng khỏe, măc dù dễ béo, nhưng dù gì cũng là người học múa, cơ thể và gương mặt đối với quan trọng như điểm thi. Vì thế, trước đây dù thích ăn thế nào cũng phải kiềm chế.

      Nhưng bây giờ...Thẩm Hi suy nghĩ hồi, tâm trạng liền vui vẻ hẳn lên, có cảm giác tuyệt vời khó diễn tả bằng lời. Từ lúc bỗng dưng hoán đổi thân thể cho đến bây giờ, tâm trạng lúc lên lúc xuống. Cảm giác này giống như vừa rơi xuống cái hố lớn, đúng lúc tuyệt vọng ai giúp đỡ lại đào được vàng trong chính cái hố ấy.

      Thẩm Hi vui vẻ hơn, nhưng Hà Chi Châu vẫn mặt lạnh. vương tay bóp bóp vai , : “Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, nếu bây giờ thế này rồi, chúng ta nên nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp chút”.

      “Ví dụ xem?”. Hà Chi Châu vẫn lạnh lùng hỏi lại.

      Thẩm Hi nghĩ chút rồi mau chóng nghĩ ra điểm hời cho Hà Chi Châu, biết có thích , nhưng là đàn ông thích thôi. liếc nhìn , e dè mở miệng: “Là cái đó..kí túc xá chúng em đều là mĩ nữ…”.

      “Ồ, thế à?”. Hà Chi Châu cười “ha ha”, ràng đây phải là nụ cười lòng của , nghe giống như tức quá bật cười. yên lặng nhìn Thẩm Hi, giọng rít qua kẽ răng: “Cảm ơn nhắc nhở”.

      Ăn xong món đậu phụ thối nổi tiếng toàn quốc, Thẩm Hi và Hà Chi Châu bắt taxi ra thẳng sân bay để gặp bọn Lâm Dục Đường. Lúc nhìn thấy Lâm Dục Đường, sán lại gần theo thói quen, chỉ có điều chưa kịp ngồi xuống bị Hầu Tử kéo lại. Hầu Tử nháy mắt với : “Lão đại, đó là chỗ của Thẩm mĩ nhân, chúng ta ngồi bên này”.

      Thẩm Hi bất lực, đành đổi chỗ.

      Chuyến nay từ Thanh Đảo về thành phố S bị hoãn hai tiếng do khâu kiểm tra an ninh có vấn đề. Thẩm Hi thấy buồn chán, lúc tới đây Hà Chi Châu dặn được lắm lời. thể , vì thế chỉ có thể uống nước.

      Cứ uống, cứ uống, chậm hiểu phát ra vấn đề nghiêm túc. muốn tè…
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :