1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Đừng bỏ lỡ tình - Minh Châu Hoàn
      Tác giả: Minh Châu Hoàn



      Raw + Converter: ngocquynh520

      Editor: Mẹ Bầu

      Betaer: Mẹ Bầu

      Độ dài: 119 chương + 17 ngoại truyện

      Thể loại: đại, đô thị, nhà giàu, HE

      Nhân vật: Hà Dĩ Kiệt, Văn Tương Tư, Đỗ Phương Phương

      Nhân vật khác: Nặc Nặc, Cận Trường Sinh


      Giới thiệu


      quan chức cao cấp trong chính quyền thành phố. Chỉ cần hành động , có thể làm giới kinh doanh trong thành phố phải chao đảo.

      thiên kim tiểu thư được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay. biến cố xảy ra khiến gia đình tan nát. Cha mẹ tự vẫn, nhà cửa bị niêm phong, tịch thu. may mắn được vợ chồng thím Phúc, quản gia trong nhà cưu mang, nuôi nấng, coi như con đẻ
      bỏ tiền giúp lo việc hậu cho cha mẹ. Để đền đáp lại, tự nguyện chấp nhận làm người phụ nữ của khi bản thân vẫn còn là nữ sinh cao trung. Nhưng cũng hề hay biết, giúp chẳng qua là muốn tiếp cận với để trả thù. Cha chính là kẻ thù đội trời chung của . hành hạ bởi vì "cha nợ con trả"...

      Từ trong đau thương tủi nhục biết từ lúc nào tha thiết. Chính cũng bị thuần khiết trong sáng của thu hút và rồi cũng ...

      , chăm sóc chu đáo, cho rất nhiều thứ, nhưng lại thể cho danh phận. Cuộc đời có những điều mà bản thân thể tự quyết...

      kết hôn với tiểu thư quân nhân, con cưng gia đình có quyền thế.

      Vị hôn thê của đánh trận tàn nhẫn, muốn phải từ bỏ . , nhưng nghe được những lời tuyệt tình của , bỏ ...

      được thanh niên tốt thương, đùm bọc. Vì ghen tuông, vị hôn thê của lại tìm đến để trút giận. ta ép phải tự hủy dung, sau đó đuổi ra khỏi nhà dưới trời mưa lớn khi còn lên cơn sốt...

      thời gian sau, thím Phúc đến tìm con rồi bỏ luôn. lo lắng cho , tìm được đến nhà gặp bà ở bệnh viện về, bà cho biết qua đời và đưa cho hộp đựng tro cốt của , rồi bản thân bà vì quá đau thương cũng lâm vào hôn mê...

      Mấy năm sau gặp có nét mặt hao hao giống , chỉ khác điều gương mặt có vết sẹo...

      Hale205duyenktn1 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Trận đòn tàn nhẫn

      Lúc này đêm khuya, khu nhà trọ mười hai tầng lầu khu vườn hoa Cẩm Hồ ở thành phố A, cả ngày dường như cũng có người ở, lúc này chợt thay đổi náo nhiệt hẳn lên.

      nhìn còn rất trẻ từ trong thang máy bước ra ngoài. có đôi mắt xếch sáng như sao nổi bật gương mặt ngăm ngăm đen nhìn rất khỏe mạnh. theo con có mười mấy người, thoạt nhìn bộ dạng cũng nhận ra họ được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Tốp người chia làm hai nhóm theo hai bên người , lặng lẽ tiếng động.

      Đỗ Phương Phương thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt, môi liền lên nụ cười đầy vẻ khinh thường.Nghe sống trong đó là tình nhân bé bỏng của ông xã tương lai của . Hà Dĩ Kiệt tiếc tiền mua căn hộ đẹp đẽ này cho người đẹp bé bỏng ở, nghe đâu tình nhân này theo Hà Dĩ Kiệt được bốn năm, đúng là hiếm có! Nhưng dù sao cũng phải , ta là người có chút thủ đoạn, chỉ có điều, những loại hồ ly tinh như vậy, có giữ lại cuối cùng cũng chỉ gieo họa mà thôi.

      "Tiểu thư, phải hành động như vậy sao? Nếu như Tướng quân biết..." Người đàn ông kia vừa mới mở miệng, Đỗ Phương Phương liền liếc cặp mắt sắc như dao nhìn ta cái, người nọ lập tức cúi đầu dám lên tiếng nữa. Ai mà biết tiểu thư là bảo bối, là viên ngọc quý, là trứng mỏng ở tay lão tướng quân chứ. Từ ngài nuôi dưỡng ở bên giống như bé trai, suốt ngày lăn lóc quậy phá ở trong ngoài doanh trại. Đỗ Phương Phương luyện được kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn súng cực giỏi, khiến lão tướng quân cực kỳ hài lòng, thậm chí mấy lần ngài còn thở dài với mấy tâm phúc rằng, chỉ tiếc nhà chỉ có mình Phương Phương, lại phải là bé trai, bằng kế thừa được nghiệp của ông!

      Dù vậy trong ngày thường ông cũng vẫn luôn đánh giá cao về , còn phá lệ tự mình đưa theo bên mình để rèn luyện. Đỗ Phương Phương ở cùng với ông nội còn nhiều hơn là ở cùng với cha mẹ mình. Tiểu thư Phương Phương theo Đỗ lão tướng quân có ai là biết, chỉ cần câu của Phương Phương thắng luôn nghìn vạn câu của người khác. Bình thường đương nhiên việc tiền hô hậu ủng ra sao, nịnh nọt thế nào cưng chiều đến đâu cũng đủ. Dần dà, thậm chí những gia giáo tốt đẹp trong gia đình cũng phai nhạt dần , nhưng tính tình cao ngạo ương ngạnh cũng khỏi bị nuôi lớn dần thêm. Huống chi lão tướng quân đối với lại rất thiên vị, mấy lần chọc họa cũng đều được lão tướng quân cố ý ỉm , chỉ có vài lời trách cứ mà thôi. Sau thời gian dài, Đỗ Phương Phương trở thành người có hai, ngay cả là ở trong gia đình, cha Đỗ có lúc cũng phải nhường mấy phần.

      đam mê cưỡi ngựa, bình thường chiếc roi da trâu cuộn lại thành ba vòng tuyệt đối rời khỏi tay. Ở trong thành phố Bắc Kinh này, danh tiếng “Đỗ Tam mã tiên tiểu thư” nổi như cồn. (Đỗ Tam mã tiên tiểu thư: Tiểu thư ba vòng roi ngựa họ Đỗ) Thế nhưng nghe mấy vị quần là áo lượt (chỉ những người con nhà giàu sang quyền quý) từng hưởng qua mùi vị này, sau đó bàn tán với người khác rằng, Đỗ Tam tiểu thư quả đúng là người có lòng dạ độc ác, bọn họ cũng chỉ là nhìn dáng dấp đẹp đẽ của giống với những bộ dáng yểu điệu, õng ẽo của những thiên kim con nhà thế gia kia, mà mấy lần nổi lên ý định muốn quyến rũ . Ngờ đâu người phụ nữ kia lại giống như ngọn núi lửa hoạt động, chưa được hai câu rút roi ra luôn ! Bọn họ bị dính hai roi phải nằm dưỡng bệnh suốt tháng, lại còn có người YY(tự sướng) , nghe ngày trước Đỗ Tam mã tiên tiểu thư xin cụ già người dân tộc sống du mục, thọ hơn trăm tuổi ở tận Mông Cổ đặc chế cho mình chiếc roi này. Chiếc roi làm từ thứ vật liệu rất hiếm có, ngâm tẩm suốt nửa năm, hơn nữa chiếc roi này còn găm đầy những chiếc gai nhìn rất dọa người. roi quất xuống, cho dù là đàn ông thuộc loại “cương cân thiết cốt” (mình đồng da sắt), cũng phải bị rách da lóc thịt!

      Lại có người dám to gan muốn sống, gieo rắc đồn đại rằng, sau này người đàn ông nào cưới Đỗ Phương Phương, bộ phận kia của người ấy thể... cứng nổi! Lời này sau đó truyền tới tai Đỗ lão tướng quân, ông già liền vỗ tay cười to, khen ngợi ngừng, rằng hổ là con sinh ra trong gia đình nhà tướng, thậm chí còn bảo, nếu sau này người nào thu phục nổi Phương Phương chấp nhận, lại càng có tư cách làm con rể nhà họ Đỗ của ông!

      Lời này nhất thời truyền ra, Đỗ Phương Phương lại càng thêm kiêu căng quá đáng. Những người thuộc dòng dõi hào môn quyền quý cũng núp xa xa để tránh , mặc dù trước kia trong những cuộc xã giao vẫn được mệnh danh là đóa hoa hồng có gai, nhưng càng về sau này, càng dần dần ít có người tới hỏi han . Dù có là hoa hồng ngát hương nữa, nếu bị gai đâm người ta thà đứng đằng xa để ngửi hương bay đến còn hơn, đương nhiên việc giữ lại mạng sống vẫn là chuyện quan trọng hơn.

      Sau này tới sống ở thành phố A, do có chút thân thiết với Đặng Hoa, thiên kim của nhà họ Đặng, nên cũng hay đến nhà riêng của gia đình họ Đặng. Ở đây cũng tham gia số buổi xã giao mấy lần, do đó mới quen biết Hà Dĩ Kiệt. Người đàn ông này có cái gì đó khác hẳn với mấy người con nhà thế gia thuộc phường giá áo túi cơm mà vẫn gặp thường ngày, vì vậy dần dần trong lòng Đỗ Phương Phương có cảm tình với . đúng ra hai người cũng từng gặp gỡ nhau mấy lần, tình chàng ý thiếp cũng chỉ mấy tháng sau đính hôn...

      Còn lúc này, chiếc roi da trong tay Đỗ Phương Phương quấn ở cổ tay nho màu lúa mạch của , nghe thấy thuộc hạ như vậy, nhếch môi lên cười tiếng, nhấc chiếc roi trong tay chỉ vào cánh cửa kia, hàm răng trắng như ngọc cắn vào đôi môi màu hồng, đôi mắt sáng như sao trời ra chút chua ngoa, thế nhưng trong giọng vẫn mang điệu kiêu căng của con nhà quyền quý: "Phá cửa cho tôi!"

      Bốn chữ ra như đinh chém sắt, thuộc hạ cũng dám chậm trễ nữa, lập tức vung tay lên. Mấy người kia vốn dĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh liền xông tới, chỉ có hai ba lần, cánh cửa kia liền biến thành đống vỡ vụn, rơi vung vãi đầy đất.

      Đỗ Phương Phương đắc ý cười tiếng, chiếc roi da quấn tay khẽ siết lại trong lòng bàn tay chút. Đôi giày quân nhân dưới chân đạp mặt đất vang lên tiếng cộp cộp. Chiếc áo choàng dài màu đen, bao lấy thân hình tuyệt đẹp nhưng lại làm lộ ra thân thể mảnh mai gầy yếu của . Mái tóc vừa được chỉnh trang lại rất đẹp, mang chút hương vị của hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Thoáng nhìn, vẫn là thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, thế nhưng đôi mắt kia lại có vẻ phù hợp lắm với khuôn mặt nhắn của , chung quy nó làm cho người ta có cảm giác rất chua ngoa.

      Tương Tư ngủ từ lâu rồi. Thời tiết ở thành phố A gần đây thay đổi liên tục, vô cùng nóng nực như mùa hạ lại đột ngột cực kỳ lạnh như mùa đông. Từ sợ lạnh, ngày còn chưa tối mở lò sưởi cho ấm sau đó chui vào trong lớp chăn mềm mại nằm xem tivi, sau đó nặng nề ngủ thiếp .

      Khi cánh cửa bị phá đổ chìm trong cơn ác mộng.

      Trong mộng, Hà Dĩ Kiệt giống như thủa ban đầu mà quen biết, tàn nhẫn khát máu giống như ma quỷ, tùy ý và thô lỗ chiếm đoạt , độc ác tự tay hại chết đứa con của bọn họ, sau đó, cứ hờ hững như thế nhìn toàn thân đầy máu, chỉ làm động tác khẽ nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng...

      Mồ hôi vã ra đầy đầu, đầy mặt Tương Tư, bị tiếng động đập phá cực làm cho giật mình tỉnh lại. ngồi dậy, mái tóc dài mượt như tơ buông xoã vai bờ vai gầy guộc, còn chưa tới kịp mặc xong chiếc áo ngủ dầy xuống giường xem ra động tĩnh. Nhưng lúc này bên ngoài cánh cửa phòng ngủ vang lên tiếng đập lớn nghe rất dọa người, cửa phòng ngủ liền bị đạp mở ra.

      Tương Tư kiềm nổi sợ hãi, run hết cả người. Tất cả những gì trải qua khi còn ở Cam Túc chợt giống như cơn lốc ào tới, run lẩy bẩy, cuống quít kéo chăn muốn bao kín lấy mình, nhưng tay lại giống như chút sức lực nào. Cũng vào buổi tối giống như thế này, gió cũng thổi mạnh như thế, mưa cũng rơi rất to như thế, mấy tên du côn lưu manh kia cứ thế phá cửa sổ phòng , rồi sau đó chúng giữ chặt lấy người của . sợ đến thể phản kháng nổi, sợ hãi đến mức tay chân cũng như nhũn ra, khiến cho còn chút xíu sức lực nào nữa. tuyệt vọng, người run rẩy, run rẩy, mong được có người nào đó từ trời giáng xuống để cứu mình. Nhưng tới phút cuối cùng, ngờ khi người ở thân tuột chiếc quần của ra, lại sợ soạng thấy cái dao cùn liền vung lên chống đỡ lại mới thoát được kiếp nạn, tâm tình của khi đó, cũng giống hệt như giờ phút này vậy...

      Đèn của phòng khách bị người mới tới bật sáng, ánh sáng hề bị ngăn trở ùa vào trong phòng ngủ. người phụ nữ trẻ tuổi, đứng tựa vào cạnh cửa, vóc dáng của thon thả, người choàng chiếc áo màu đen, đôi ủng da đến gối sáng bóng, bởi vì vị trí đứng bị khuất ánh sáng nên gương mặt của liền ở trong bóng tối, gần như nhìn thấy khoảng chừng bao nhiêu tuổi.

      cuồng loạn trong lòng của Tương Tư dần dần ổn định lại, kéo chăn lên che lại thân thể của mình, đôi mắt to sáng ngời khác thường gương mặt gầy gò. quấn chặt chăn, giọng hơi run run hỏi thăm: ", là ai?"

      Nghe thấy vậy, Đỗ Phương Phương cúi đầu ánh mắt thoáng nhìn cây roi da quấn ở tay mình, cười cười hai tiếng khanh khách. Tương Tư sợ hãi, bả vai co rụt lại, theo phản xạ ngón tay sờ xuống dưới gối, định gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt.

      rất sợ, nỗi sợ hãi thể ra được, mặc dù người xông vào trong phòng của chỉ là phụ nữ, nhưng lại giống như đêm hôm ấy ở Cam Túc, cực kỳ sợ hãi, sợ muốn chết luôn!

      Mà ánh mắt có thể nhìn được xung quanh, dù ánh sáng mờ nhạt, lay động, có thể nhận ra bên ngoài còn có người khác, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu người, cũng .

      Tương Tư muốn cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại, muốn cố gắng lục lọi lại trong hồi ức, xem rốt cuộc đắc tội với ai, nhưng lúc này trong đầu chỉ có trống rỗng...

      Liệu có phải là kẻ thù hãm hại ba ba hay ? cũng biết. Ba ba chết, bốn năm qua cũng thấy có người tìm tới làm phiền , tuy có thể do theo Hà Dĩ Kiệt, nhưng thực rất vô lý bởi thường ngày hề có chút động tĩnh gì hết, vậy đây có thể là ai chứ? Bạn bè cùng học trong trường đều có quan hệ rất tốt, có ai ghét bỏ cả!

      "..., rốt cuộc là ai! Nếu ... tôi, tôi báo cảnh sát. . ."

      Lúc này Tương Tư run hết cả người. định giơ điện thoại di động lên dự định gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt, nhưng miệng lại báo cảnh sát định hù dọa Đỗ Phương Phương.

      Ai ngờ, tay vừa rút ra khỏi chăn, còn chưa tới kịp giơ lên, chỉ nghe bên tai tiếng luồng gió vút qua cái, lập tức cổ tay liền truyền đến trận đau nhức, cái đau đớn mãnh liệt và độc ác vô cùng, nó giống như trọn đời cũng chưa từng được hưởng qua, nhưng đau đớn ấy lại cũng giống như cái đau của ngày đó, khi đích thân hại chết đứa con của bọn họ vậy, cái đau này còn dữ dội và bỏng rát hơn. . .

      bị đánh ngay ở giường, mái tóc dài bóng loáng như lụa xòa xuống mặt. Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh. Cả người vã ra trận mồ hôi lạnh, đau đớn này đến cực hạn, vì thế ngay cả nước mắt cũng thể tuôn rơi nổi.

      run rẩy, bò lổm ngổm ở đó, xương bả vai gầy guộc nhô cao lên, lúc này bởi vì quá đau nên ngừng run rẩy.

      Đỗ Phương Phương mắt nhìn mà trong lòng thấy vô cùng ghen ghét. Trời sinh bản tính vốn luôn cay cú lanh lẹ, từ sống lăn lộn ở giữa đám đàn ông, chuyên đánh lộn, leo trèo mãi cho đến khi trưởng thành. Vì thế dĩ nhiên nhìn nổi bộ dáng được rèn luyện, thân thể mềm mại yếu ớt như vậy. Ở trong mắt , những phụ nữ như vậy đều là họa thủy, đều là hồ ly tinh! Chính đàn ông bị các có bộ dáng kiểu điềm đạm đáng như thế này lừa gạt, sau đó tâm trí trở nên điên loạn, chỉ biết vung tiền như rác để cưng chiều, bao nuôi, mà cần biết đến những người vợ chính thức của mình ở đâu nữa!

      , Đỗ Phương Phương này, đương nhiên phải quả hồng mềm, muốn người tình bé đứng đắn kia vào cửa để bóp bẹp sao, vậy cũng phải xem trước chút rằng, , Đỗ Phương Phương này, có phải là người dễ dàng mặc kệ để người khác chà xát, bóp nặn hay !

      Chiếc roi ngựa trong tay roi lại vung ra vút lên vai Tương Tư. nhịn được nữa, từ miệng phát ra tiếng thét chói tai thê lương, cả người giống như bị điện giật lăn lộn ở giường. lưng của đường máu nằm vắt ngang rất nghiêm chỉnh, xé chiếc áo ngủ bằng vải bông mỏng manh mặc người rách thành mảnh vụn...

      Tương Tư chỉ cảm thấy này đau đớn này tưởng chừng như còn khó chịu hơn cả việc lột da lóc xương. Lực vụt của chiếc roi đó có những chiếc gai, mạnh đến dọa người tạo thành vết thương đau đớn bỏng rát, nhân tiện kéo toạc vệt máu thịt lẫn lộn...

      Nước mắt của ra sức tuôn rơi, cả người chật vật, nhìn giống như con chó bị đánh rơi xuống nước vậy. gào lên lăn lộn, ngã từ giường xuống đất, nặng nề nhào vào thảm trải sàn, nhưng vẫn sao chịu đựng nổi đau đớn. lăn lộn giãy giụa ngừng, sao dừng được. đau đớn này thể nào hình dung nổi... chỉ hận tại sao mình chết , tại sao giờ phút này lại chết giống như đứa con của mình, tại sao ở Cam Túc lại bị những người kia đánh cho chết , tại sao lúc ba ba mẹ chết lại chết theo luôn...
      Hale205 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chương 2: Tuyệt vọng

      chỉ hận tại sao mình chết , tại sao giờ phút này lại chết giống như đứa con của mình, tại sao ở Cam Túc lại bị những người kia đánh cho chết , tại sao lúc ba ba mẹ chết lại chết theo luôn...

      Tại sao vẫn còn phải sống, tại sao lại phải sống giống như con chó như vậy, bị người ta thèm giải thích đánh cho thành như vậy?

      Đỗ Phương Phương tựa vào cạnh cửa, chiếc roi ngựa trong tay vung lên nhanh chóng bị thu hồi lại. cảm thấy thân chiếc roi ướt nhẹp, chóp mũi loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh. Lúc này mới cảm thấy nóng giận và ghen ghét vẫn luôn được tích tụ trong lồng ngực mình xem ra bây giờ mới như được xả ra chút.

      Nhưng vẫn còn chưa đủ, còn chưa đủ! Lúc trước khi nhìn thấy Văn Tương Tư, cũng từng nghĩ, chẳng qua chỉ hung hăng dạy dỗ cho kia trận rồi sau đó đuổi ta . Nhưng biết tại sao, bây giờ khi nhìn thấy Văn Tương Tư, lại cảm thấy chói mắt. Trong tưởng tượng của , vẫn cho rằng người phụ nữ có thể làm cho người đàn ông như Hà Dĩ Kiệt mê luyến đến bốn năm như vậy, nhất định phải là người có tâm kế, có thủ đoạn, dĩ nhiên là phải có mưu đồ. Nhưng lúc này đây, sau khi nhìn thấy Văn Tương Tư, bộ dáng của này lại khác hẳn với suy đoán của !

      Nhưng cái mà ngờ nhất, khỏi làm cho kinh hãi nhất, lại chính là thoạt nhìn thấy này quá sạch và đơn thuần. Có lẽ phải ta dùng khôn ngoan và tâm kế để chinh phục Hà Dĩ Kiệt, mà chính thuần khiết và mềm yếu kia của hấp dẫn , nếu quả đúng là như vậy. . .

      dám nghĩ, nếu biết được đánh Tương Tư Hà Dĩ Kiệt có phản ứng như thế nào!

      Có lẽ thờ ơ, nhưng nếu quả lại quá quan tâm đến người phụ nữ này,mà tức giận ngược lại đối với sao đây?

      Chỉ có điều cho dù có tức giận cũng sợ, người của đều bố trí ở nơi này rồi, chung quy Hà Dĩ Kiệt cũng phải cân nhắc chút, nếu đắc tội với nhà họ Đỗ bọn họ có kết quả thế nào.

      Nghĩ tới đây, liền thấy an lòng, với thủ đoạn của , muốn cho người nào đó mất tích trong yên lặng có tiếng động, cũng phải là việc khó.

      Quan trọng hơn, trực giác của mách bảo cho biết rằng, thể giữ lại Văn Tương Tư được.

      đưa tay bật chiếc đèn phòng ngủ, lúc này mới nhận ra, gian phòng của kia được sang sửa lại hết sức đáng và ấm áp. Phòng ngủ cũng lớn lắm, nhưng làm cho người ta cảm giác hết sức ấm áp, buồn cười hơn nữa chính là, trong đó lại kê chiếc giường công chúa!

      Đỗ Phương Phương nhịn được khinh thường liền bật cười, ta coi mình là ngây thơ mới mấy tuổi sao?!

      Đồng bộ với chiếc giường lớn gần như chiếm nửa nóc phòng là chiếc đèn thủy tinh rất đẹp, nhưng bởi vì dùng trong phòng ngủ, nên ánh sáng đèn được lựa chọn sử dụng có màu sắc ấm áp, ấm áp bao trùm cả trong phòng ngủ. Đỗ Phương Phương chậm rãi nhấc chân bước vào trong phòng. Sàn nhà được trải tấm thảm nổi tiếng của Ai Cập, trắng noãn như tuyết. Phương Phương đạp lên có chút oán hận, khiến mặt tấm thảm màu trắng có chút dơ bẩn.

      Tương Tư đau quá ngất . nằm co quắp ở đất, thân thể co rúm lại giật giật từng hồi. Mái tóc ướt đẫm, xoã tung rối bời dán vào mặt cổ , chiếc áo ngủ bị roi đánh vào xé rách thành hai mảnh, lộ ra thân thể trần trụi, gầy yếu, nằm úp sấp tấm thảm sàn tuyết trắng. Hơn nữa, lưng lộ mảng lớn đầy máu khiến người ta nhìn thấy mà giật mình kinh sợ!

      Đỗ Phương Phương nhìn bộ dạng của Tương Tư giờ phút này, ngay cả người có trái tim mạnh mẽ như cũng thoáng thấy có chút đau lòng ra được, nhưng ngay lập tức lại nghĩ, nếu để cho Hà Dĩ Kiệt thấy được cảnh này, liệu có phản ứng thế nào nhỉ?

      Cho tới bây giờ vẫn luôn là người kiêu ngạo và tự tin. Đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ, nếu như tối nay quyết định vạch trần chuyện này ra, vậy Hà Dĩ Kiệt làm gì nhỉ?

      giận dữ đuổi vì người phụ nữ này, hay là đuổi người phụ nữ này cút để kết hôn với ?

      Suy nghĩ này vừa bật ra, liền đột nhiên sao xoá bỏ nổi, tự tin vào thân thế của gia đình mình, tin vào tướng mạo của mình, nhất định Hà Dĩ Kiệt buông bỏ . Khoảng thời gian này mặc dù đối xử với thể gọi là ân cần, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thất hẹn lần gặp gỡ với hay cũng chưa từng lỡ lần đối với chuyện tặng quà cáp, hoa tươi cho . Sau lễ đính hôn, đêm đó bọn họ ở chung chỗ. có thể cảm nhận được kinh ngạc lẫn khiếp sợ của khi thấy vẫn còn là con . Từ đó về sau, đối xử với lại càng thân mật thêm mấy phần. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người tiến bước lớn, vì thế lúc này Đỗ Phương Phương có tự tin, cũng phải là có lý!

      Tương Tư nhắm hai mắt, răng cắn chặc, gần như chỉ có tiếng hít thở của . Đỗ Phương Phương nhìn bộ dạng giờ phút này của Tương Tư, bất giác bĩu môi cái, đảo mắt nhìn sang bên cạnh, tủ đầu giường có nước lạnh băng còn lại nửa, thuận tay cầm lên, chút nghĩ ngợi liền hắt luôn vào mặt Tương Tư. . .

      Tương Tư giật mình cái, mí mắt nặng nề gần như mở ra được, hơi giật giật, đau đớn lưng lập tức lan ra khắp toàn thân trận hồi. Tương Tư kiềm chế nổi liền hít hớp luồng khí lạnh, đầy vẻ hoảng hoảng hốt hốt. có cảm giác tựa như mình chết rồi, choáng váng, cả người giống như trôi lơ lửng ở mây vậy. Chỉ có đau đớn kia là rất ràng, mãnh liệt, giống như là có những con sâu gặm nhấm tận trong xương tuỷ của , làm thế nào cũng vứt chúng được. . .

      "Văn Tương Tư, nghe đại danh của lâu." Đỗ Phương Phương đưa tay kéo cái ghế ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, bộ dạng của người ở cao nhìn xuống dưỡi, khóe miệng thoáng nở nụ cười, đuôi mắt liền nhếch cao hơn, hơn vẻ cay nghiệt.

      Tương Tư nằm phục ở nơi đó thể động đậy, lúc này cảm thấy thân thể lúc nóng lúc lạnh, kèm theo đó đau đớn làm càng ngày càng trở nên khó chịu. nghe thấy bên tai có tiếng người cái gì dó, nhưng từ miệng , ngoại trừ tiếng rên rỉ đau đớn phát ra được thanh nào khác, mỗi giây phút đều kéo dài giống như năm, mười năm vậy, cực kỳ đau khổ.

      "Vừa mới rồi chẳng phải hỏi tôi là ai sao?" Cái cười của Đỗ Phương Phương càng phát ra rực rỡ, chiếc roi ngựa được quấn trong tay rất cẩn thận. Trong phòng rất nóng, trán ra lớp mồ hôi hột, Đỗ Phương Phương tiện tay cởi chiếc cúc áo choàng ra, lập tức có người tới, kính cẩn đỡ lấy chiếc áo khoác ngoài, cẩn thận khoác cánh tay rất ngay ngắn.

      Ở bên trong chỉ mặc bộ quân trang mỏng manh, mái tóc ngắn càng làm tôn thêm tư thế oai hùng rất hiên ngang mạnh mẽ. Chỉ có ở dưới điều tư thế hiên ngang oai hùng này, lại chứa đựng vẻ chua ngoa, hơn nữa vẻ ấm ức nóng nảy che phủ nơi mi tâm của làm cho khí chất của thoạt nhìn bị hạ thấp xuống chút.

      Tương Tư vẫn hề nhúc nhích như cũ, mà cũng còn sức lực mà cử động nữa, thân thể tựa như bị ngọn roi kia vút xuống xé làm đôi.

      Đỗ Phương Phương cúi người xuống, giữ lấy chiếc cằm của Tương Tư. Chiếc cằm gầy nhọn, dường như chỉ cần ngón tay bóp mạnh cái là bị vỡ nát ra. Đỗ Phương Phương kéo cao đầu của Tương Tư lên, liền thấy trong đôi mắt kia như có lớp sương mù dày đặc như đám mây phủ kín. Đây là kiểu ánh mắt gì vậy? Đôi mắt đen láy và trong suốt khiến người ta nhìn thấu tận bên trong của khi nãy đâu rồi? Nhưng dù sao rốt cuộc đôi mắt kia vẫn có vẻ hấp dẫn người khác đến thể kìm hãm được bị, càng làm cho người ta chỉ muốn nhanh chóng muốn được nhìn cho ràng, xem ở trong đó có những cảnh vật gì!

      Mà giờ khắc này, hàng lông mi dài mịn vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt trong veo, nơi hốc mắt lại hơi phiếm hồng bởi vì khóc thút thít lại càng tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng . Nhưng ở trong mắt của Đỗ Phương Phương, chỉ có thôi thúc ép buộc tính nóng này của càng tăng lên. nhịn nổi liền gia tăng lực tay bóp mạnh cái, làn da trắng của chiếc cằm liền lên dấu tay đỏ thẩm. Mi tâm của Tương Tư nhíu chặt lại vì đau, dòng nước mắt ào ạt tuôn ra lăn xuống, tựa như những hạt ngọc lăn đẹp đến động lòng người. . .

      "Đồ hồ ly tinh!" Đỗ Phương Phương nhìn Tương Tư đến cắn răng nghiến lợi. buông tay đẩy Tương Tư ra, là người luyện võ, Tương Tư người gầy gò chỉ còn lại độ bảy tám chục cân (đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1kg = 0, 5 kg theo tiêu chuẩn đơn vị đo lường quốc tế), bị Phương Phương đẩy cái như vậy, cả người liền ngã ngửa ra đụng vào chiếc kê ở tủ đầu giường. Vết thương trầy da sứt thịt ở sau lưng đụng vào hộc tủ, miệng vết thương vừa vặn bị đập vào tay cầm ngăn kéo, Tương Tư đau đớn đến thét lên tiếng kêu thê thảm. Cả người giống như bị nên mạnh cái, mềm nhũn, nằm co quắp ở mặt đất. . .

      Nhưng đau khổ nhất vĩnh viễn vẫn phải là ở hành hạ.

      Mặt Tương Tư áp sát tấm thảm trải sàn mềm mại, mà người phụ nữ có sức lực cực lớn kia chậm rãi đứng lên, chiếc roi ngựa đen nhánh giống như con rắn độc quấn tay ta, chỉ hơi bất cẩn xông tới cắn miếng. rất sợ, đau đớn này quá khó chịu, khó chịu đến mức muốn sống cũng được...

      "Chính cái bộ dạng đáng thương như hoa Lê ngậm sương này của quyến rũ Dĩ Kiệt phải ?" Đỗ Phương Phương từng bước từng bước tới, từ cao hạ mắt xuống nhìn Tương Tư, khoé môi nhếch lên ý cười lạnh lẽo: " mà xứng với ấy sao?"
      Hale205 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2 (tiếp theo)

      Đỗ Phương Phương đưa ra chân, dậm vào mu bàn tay của Tương Tư, nhìn có vẻ như dùng sức lực, nhàng siết mạnh chút, nhưng đế giày quân nhân bền chắc khác thường, lực dẫm của Phương Phương lại khéo léo siết vừa phải. Tương Tư có cảm giác như xương của các ngón tay sắp bị vỡ nát, phát ra tiếng kêu lách cách. muốn rút tay về, nhưng bị Phương Phương dẫm xuống cố định lại thể động đậy nổi. đau đến mức thần kinh cũng co rút cả lại, gục mặt đất cả người run rẩy dữ dội, run run : "Có gan cứ giết tôi , giết tôi !"

      Tương Tư chợt ngẩng đầu lên, tia sáng trong ánh mắt nhìn của làm cho Đỗ Phương Phương cũng thoáng vẻ sững sờ. kia thoạt nhìn mềm yếu tưởng như gió vừa thổi liền gục ngay, vậy mà lại có ánh mắt sắc bén như vậy. vừa mới nhìn thấy ánh mắt của mang theo vẻ rét lạnh lẫn độc mà gan dạ đến quyết liệt, giống như con thú bị dồn đến đường cùng kia, liền ngẩn ra. Tương Tư cũng rút được tay về.Cả bàn tay nhắn gầy sưng đỏ, run rẩy dám duỗi thẳng ta, tựa như hít thở thôi cũng đau nhức...

      " đừng cho là tôi dám!" Đỗ Phương Phương ngờ kia lại dám khiêu khích mình, chiếc roi quấn ở tay lập tức vung lên, Tương Tư cắn răng cái, dùng hết sức lực toàn thân lăn người vòng mặt đất, rốt cuộc tránh được đòn của chiếc roi kia, chỉ có điều làn váy của bị chiếc roi quét qua, trong nháy mắt thành mảnh vụn...

      Vết thương lưng khi lăn lộn ở đất bị đè mạnh lên, đau đến mức cắn đến gần nát đôi môi... Có vài giọt máu rỉ ra, từ từ chảy xuống nơi khóe miệng, nhìn tựa như những viên ngọc san hô nơi đáy biển sâu đen ngòm, trong suốt, đỏ thắm.

      "Tôi sắp được gả cho Dĩ Kiệt, cho rằng, , nhân tình thể lộ ra ngoài ánh sáng quan trọng hơn, hay là tôi đây, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng quan trọng hơn? Vẫn còn chờ Dĩ Kiệt tới ra mặt giúp sao? Shit..."

      Đỗ Phương Phương cắn môi cười lạnh, thu lại roi ngựa, cuộn từng vòng thủ sẵn trong lòng bàn tay, chậm rãi dạo bước vòng quanh Tương Tư, trong tròng mắt lộ ra vẻ trêu cợt, từng chữ từng câu ràng:"Đừng có viển vông nằm mơ giữa ban ngày!"

      Giữa lúc này Tương Tư chợt như mất toàn bộ phản kháng lẫn khả năng mưu cầu cuộc sống. nằm ở mặt đất, đôi môi bị cắn chặt hơn, máu tươi lại chảy ra thêm chút, dần dần ở cằm máu thành đường đỏ sẫm, bò quanh co qua cổ, mang theo chút lạnh giá lạnh ướt dính, rất khó chịu... Nhưng cảm giác này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất.

      Tương Tư dường như bị mất khả năng thính giác, mà dường như cũng bị mất cảm giác đau

      Cảm giác đau rát của vết thương bởi ngọn roi gây nên lúc nãy, đau đớn của bàn tay, ngón tay vừa mới rồi, lúc này cũng chợt biến mất, bên tai trống rỗng, ngay cả trước mắt cũng là khoảng trống .

      Dường như tất cả mọi thứ chung quanh đều nhìn nữa, trong đầu chỉ lẩn quẩn mấy chữ đứt quãng... Tình nhân thể lộ ra ngoài ánh sáng ... Người vợ cưới hỏi đàng hoàng...?


      Đột nhiên Tương Tư chợt bật cười ha ha, là ai đưa từ cái thôn đáng sợ ở Cam Túc về đây, lúc trở lại, ôm lấy nhắc nhắc lại rằng, Tương Tư à, đối xử tốt với em suốt cuộc đời sau này, để cho em phải lo lắng hãi hùng nữa.

      Là ai mấy lần khi nghĩ muốn tìm cái chết, cả đêm ngồi để coi chừng , vô cùng ràng với từng chữ từng câu rằng, Tương Tư em đừng sợ, luôn luôn ở bên cạnh em, vẫn luôn ở bên cạnh em...

      là ngu, rất ngu, cho nên, tin , nhưng sau khi tin nhận được cái gì đây?

      sắp kết hôn, dâu phải là , hơn nữa còn gạt , giống như người phụ nữ kia , muốn làm tình nhân thể lộ ra ngoài ánh sáng ư?

      Tại sao lại có thể làm những chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy chứ? Tại sao lại có thể lừa gạt hết lần này tới lần khác như vậy? Rốt cuộc coi là cái gì? thứ đồ chơi, hay chỉ là con chim được nuôi nhốt trong chiếc lồng vàng?

      ... Cái mà muốn là tình , tuyệt đối phải như đóa hoa chỉ biết nở trong đêm đen vắng vẻ người.

      "Tư Tư của chúng ta ngoan nhất, xinh đẹp nhất, đáng nhất... Tư Tư của chúng ta sau này khi lớn lên người đàn ông rất tốt, cực kỳ tốt tới thương ..."

      "Tư Tư của chúng ta là người tỉnh táo nhất, bao giờ rơi xuống cuộc sống sa đọa, càn quấy, quan hệ bừa bãi với đàn ông giống như những người con ở bên ngoài,. . ."

      " Tư Tư của chúng ta sau này khi lớn lên chỉ có bạn trai là Quảng Nguyên, chỉ gả cho mình Quảng Nguyên, cả đời trong sạch. Cái gì là quan trọng đối với phụ nữ nhỉ? Chẳng phải là được người đàn ông tốt thương mình, có gia đình tốt đẹp, có danh tiếng tốt đó sao?"

      Những lời ngày xưa của mẹ vẫn còn vang vọng ràng bên tai Tương Tư, vẫn còn nhớ rất . cũng từng cho là, đường nhiên cuộc sống của mình phải là như vậy, nhưng giờ phút này, đột nhiên nhận ra, mình sớm chối bỏ tâm nguyện của mẹ, sớm biến thành vô cùng bẩn thỉu, chẳng những thân thể của bẩn, ngay cả linh hồn cũng dơ bẩn!

      Hà Dĩ Kiệt, người đàn ông hành hạ mình như vậy, mà kết cục của ngày hôm nay cũng chính tự tìm đến!

      Phải rời bỏ cũng là chuyện tốt.

      Tiếng cười của Tương Tư làm cho Đỗ Phương Phương thoáng sững sờ, nhưng chợt có chút thẹn quá thành giận. cũng phải là người phụ nữ có bụng dạ gì, khi làm việc lại càng muốn dùng cách gọn gàng dứt khoát hơn. Vì vậy, tại khi tiếng cười kia của Tương Tư lọt vào trong tai của , lại giống như trở thành tiếng cười giễu cợt.

      Mà Đỗ Phương Phương , là nhân vật có thân phận thế nào chứ? Đồ kỹ nữ kia còn muốn cười nhạo chăng, còn bằng dứt khoát cho ta đao gọn gàng là xong!

      Lửa giận nhất thời dâng trào, khom lưng túm lấy mái tóc của Tương Tư kéo đầu lên, định vung tay cho Tương Tư bạt tai ngờ thuộc hạ chờ ở ngoài cửa có chút hốt hoảng chạy vào, hơi cúi người, : "Tiểu thư, Hà tiên sinh ở bên ngoài."

      Tay của Đỗ Phương Phương giơ lên, liền cứng ngắc lại ở giữa trung.

      Tại sao đột nhiên Hà Dĩ Kiệt lại tới nơi này? ở thành phố A ở tuần, tám giờ tối hôm nay cho biết, phải về nhà chuyến, sau đó ở sau lưng , tìm đến nơi ở của Văn Tương, thế nào mà chân trước vừa mới rời , tới tìm tình nhân bé của mình rồi?

      Đỗ Phương Phương bất giác cười lạnh tiếng, cúi đầu liếc nhìn thấy trong con ngươi Tương Tư dấy lên chút xíu hi vọng, trong lòng lại thầm hận. Đỗ Phương Phương lại mạnh mẽ túm lấy cằm của Tương Tư nhấc lên như cũ. , Đỗ Phương Phương này, muốn nhìn kỹ, Hà Dĩ Kiệt xử thế nào. Người động đến chính là người con mến, nhưng nhất định phải giống như cát, thể nhào nặn được!

      Nếu như dám có chút xíu bằng lòng, , Đỗ Phương Phương này thề rằng, nhất định phải đùa giỡn Văn Tương Tư kia cho đến chết!

      Suy nghĩ xong, bàn tay lôi tóc của Tương Tư liền hơi nới lỏng ra, nhấc chân nhảy qua người Tương Tư, chậm rãi dạo bước ra phía ngoài cửa ra vào, hỏi thuộc hạ câu: "Ở chỗ nào?"

      "Các em ở bên ngoài vẫn ngăn cản tiên sinh, có chỉ thị của tiểu thư ngài, chúng tôi dám để cho Hà tiên sinh vào. . ."

      Thuộc hạ khúm núm , lông mày của Đỗ Phương Phương chợt dựng lên, vung ra bạt tai, "Hỗn láo! Hà tiên sinh là ai? Là vị hôn phu của tôi, là chồng tương lai của tôi, mấy người các cậu còn dám ngăn cản cả ấy sao?"

      Người thuộc hạ kia cũng tránh né, cứng rắn chịu bạt tai của , vẫn giữ bộ dạng cúi đầu vẻ phục tùng như cũ: "Vâng, tiểu thư dạy rất phải ."

      Đỗ Phương Phương thấy dáng vẻ của ta vẫn như cây cọc gỗ, bất giác thấy có chút vui mà, tay đập chỉ ra bên ngoài: "Còn mau ra!"

      Thuộc hạ vội vã tuân lệnh, bước nhanh ra khỏi căn phòng.

      Hà Dĩ Kiệt đứng ở cạnh cánh cửa bị vỡ thành mấy mảnh, mi tâm thoáng nhíu lại dễ nhìn ra, nhưng cũng dừng bước dù chỉ giây đồng hồ, bước chân vẫn vững vàng như cũ đường hoàng bước vào trong gian phòng.

      Đỗ Phương Phương đứng ở trước cửa sổ phòng khách quay lưng về phía Tương Tư. Ánh mắt của theo thói quen nhìn từ vai trái Phương Phương xuống dưới bàn tay trái của , quả nhiên cái roi kia vẫn quấn ở tay. Trái tim của khỏi bị siết lại căng thẳng, khi bước ngang qua phòng ngủ của Tương Tư, thoáng hơi lưỡng lự, nhưng rồi vẫn cúi đầu, hơi cắn răng tới bên cạnh Đỗ Phương Phương.

      "Phương Phương." cố đè thấp giọng mình xuống, nhưng lại mang theo hưởng trầm trầm đầy ngang ngược và chuyên chế của đàn ông. Xuyên qua khe cửa khép hờ, Tương Tư nghe được rất dễ dàng.

      hơi ngửa mặt lên, mắt nhắm lại, hai hàng nước mắt dâng lên từ lúc nào giờ đây trượt xuống. . .

      Đỗ Phương Phương xoay người lại, mặt thấy nụ cười đáng động lòng người. đưa tay ôm lấy cổ Hà Dĩ Kiệt, trong đôi mắt tựa như thoáng chút dịu dàng: " trễ thế này sao còn tới đây?"

      Gì vậy?

      Dĩ Kiệt giơ tay lên vòng vào hông của Phương Phương, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường hơi cười cười, chỉ có điều nụ cười nhàn nhạt kia lại lên trong mắt.

      "Chẳng phải là em Bắc Kinh sao?" Hà Dĩ Kiệt cũng trả lời, chỉ nhàng hỏi ngược lại câu. Khi chuyện, đồng thời giơ tay lên phẩy cái vào trán của , động tác nho có chút mập mờ này, lập tức làm cho trái tim của Đỗ Phương Phương mềm mại xuống chút, dường như quên ngay mất mấy câu muốn hỏi .

      "Thế nào? Muốn em lắm phải ?" Đỗ Phương Phương nghiêng mặt khi khẽ đặt chiếc hôn má. Đôi mắt dài hẹp hơi híp lại, ghé vào bên tai khẽ : "Em biết ngay là vẫn còn có phụ nữ khác bên ngoài, giờ em bắt được rồi nhé!"

      Hà Dĩ Kiệt cười cười trầm trầm, ngón tay giơ cao nắm vào cằm của , đầu ngón tay hơi cọ xát chút, đôi con ngươi đen như mực đầy hấp dẫn và thâm trầm khóa chặt khuôn mặt của . hơi nâng lên cằm lên, đầy vẻ kiêu ngạo, chậm rãi : "Đàn ông mà, gặp dịp chơi thôi..."

      Những lời này rất khẽ, nhưng bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, Tương Tư chỉ nghe được đứt đoạn, nhưng lại nghe được trọn vẹn câu “gặp dịp chơi”, mặt của vùi vào trong tấm thảm mềm mại, nước mắt như nằm yên ở trong tuyến lệ. xót xa cho số mệnh của mình, nhưng làm thế nào nước mắt cũng sao rơi xuống nổi. Ngón tay của níu lấy phía dưới thảm, thân thể gầy guộc lại bắt đầu run rẩy... Giữa lúc này tất cả đau đớn chợt giữa ập tới, chèn ép lên khiến gần như thể chịu đựng nổi nữa, sắp sụp đổ mất.

      Đỗ Phương Phương rất muốn biết, rốt cuộc tiếp theo Hà Dĩ Kiệt có thể làm gì với khi là gây ra chuyện kia. Hơn nữa còn muốn biết, tối nay giải quyết thế nào đối với , giải quyết thế nào đối với việc ngáng đường của tình nhân nằm ở dưới đất kia. . .

      "Chỉ là gặp dịp chơi chứ?" Đột nhiên Đỗ Phương Phương hơi nghiêng nghiêng đầu cười cười, là người luôn luôn lanh lẹ cay cú, chợt trở nên giống như xinh xắn nũng nịu. Dường như Hà Dĩ Kiệt rất là thích bộ dạng giờ phút này của , cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của : " lại còn lừa em sao?"

      Đỗ Phương Phương cười khanh khách, hai cánh tay cũng ôm sát vào , nhiệt tình đáp lại nụ hôn của .

      Hai người hôn nhau tựa như phân được thắng bại, lúc lâu, vẫn là Đỗ Phương Phương gần như sao thở nổi nữa, lúc ấy liền nhàng đẩy đẩy. Tác phong của tuy luôn luôn lớn mật, nhưng cũng có chút xấu hổ, gương mặt hồng hào được ánh sáng rực rỡ của đền chiếu vào, quả nhiên là đẹp, Hà Dĩ Kiệt nhìn bộ dạng giờ phút này của Phương Phương, trong lòng cũng vẫn yên lặng giống như đầm sâu, nhưng mặt lại hề để lộ ra chút nào, thậm chí còn hết sức quan tâm vuốt ve nước đọng đôi môi của , khàn khàn hỏi sơ lược câu: "Việc này được sao?"

      Đỗ Phương Phương hiếu thắng, nghe vậy lập tức cau mày lại: " Việc này được!"

      Nếp nhăn mặt Hà Dĩ Kiệt khi cười trở nên sâu hơn, trong giọng chút mập mờ: "Hôm nào thử chút xem, chẳng phải biết có được hay ngay ấy mà!"

      Đỗ Phương Phương muốn trở về, con ngươi chợt xoay chuyển, đưa tay đâm cái vào ngực của , nhưng bộ dáng lại có chút thẹn thùng mở miệng : " còn . . . Ngày đó lần đầu tiên của người ta, cũng biết dịu dàng chút. . ."

      Hà Dĩ Kiệt cười ha ha, lại giơ tay ôm vào trong ngực, tì trán mình lên cái trán của : "Ai bảo em lại mê người như vậy chứ? hổ là đóa hoa hồng gai nổi tiếng khắp vùng Bắc Kinh, em biết ngày hôm đó suýt nữa em cắn chết rồi đấy! Thực đúng con mèo hoang dã, cào thân người mấy vệt máu..."
      Hale205 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: hãy biến

      "Ai bảo em lại mê người như vậy chứ? hổ là đóa hoa hồng gai nổi tiếng khắp vùng Bắc Kinh, em biết ngày hôm đó suýt nữa em cắn chết rồi đấy! Thực đúng con mèo hoang dã, cào thân người mấy vệt máu..."

      "Dĩ Kiệt!" Đỗ Phương Phương cũng trở nên thẹn thùng, đưa tay lên bịt kín miệng của , đôi tròng mắt long lanh nước chứa đầy tình cảm nhìn lại : " còn nữa!"

      "Được, được, được, nữa." đương nhiên Hà Dĩ Kiệt muốn dây dưa nhiều hơn ở chỗ này, thấy xấu hổ, nên chuyển đề tài câu chuyện, nhàng vân vê dái tai của , giọng đầy vẻ dịu dàng, hỏi: "Em tìm đến nơi này rồi, giờ còn định làm gì vậy? Lại mang roi ra để dọa người khác hả?"

      Đỗ Phương Phương lập tức vênh mặt lên, hất chiếc cẳm vẻ đầy cao ngạo nhìn lại : "Đúng vậy! Em cho ta mấy roi, ai bảo ta dám tranh giành người đàn ông của em!"

      Hà Dĩ Kiệt cười khì tiếng; " đúng là trẻ con, ấy làm sao tranh giành người đàn ông của em được chứ?"

      Đỗ Phương Phương chấp nhận, vẫn chịu buông tha: "Chúng ta sắp kết hôn, còn chịu dọn dẹp sạch những phụ nữ ở bên cạnh !"

      Hà Dĩ Kiệt kéo bàn tay của nhàng vuốt ve, cố làm bộ khó xử, ; " phải là bận chuẩn bị hôn lễ đó sao, cho nên mới quên mất chuyện này, chuyện này chẳng qua đây chỉ râu ria thôi mà, người phụ nữ được công khai kia, em cứ đuổi là được mà, việc gì phải ra tay đánh đập ta, thân phận của em đâu phải là ?"

      Bọn họ chuyện với nhau giọng cũng hơi lớn, truyền đến tai Tương Tư khá ràng, lời giống như cú đâm nặng nề chọc thẳng vào trái tim của , suýt nữa phun ra búng máu.

      "Chẳng qua cũng vì em nhìn ta thấy vừa mắt! Cho nên em phải đánh! Thế nào, đau lòng sao?" Đỗ Phương Phương nhìn đầy vẻ nghi ngờ. Hà Dĩ Kiệt cũng cười lạnh tiếng: " mê sảng gì thế? Chỉ là được bao nuôi mà thôi, làm sao có thể so sánh với em được chứ?"

      Lúc này Đỗ Phương Phương mới hài lòng nở nụ cười, kéo về phía phòng ngủ: "Vậy hãy đuổi ta , đuổi ngay hôm nay!”

      Hà Dĩ Kiệt theo Đỗ Phương Phương, thấy ta nhấc chân đạp cánh cửa ra, lập tức nhìn sang. Thoáng cái, ngũ tạng lục phủ của tựa như bị người ta cho lên xào nấu vậy, nhíu chặt hai hàng lông mày bởi đau đớn trong lòng, bàn tay cầm cái tay ra đòn của Đỗ Phương Phương, chợt siết chặt lại. Chắc là lực bóp khá lớn nên khiến Đỗ Phương Phương liền kêu lên tiếng đau đớn...

      vội vàng buông tay ra, nhưng vỗ về ta ngay, nhìn Tương Tư nằm mặt đất, toàn thân gần như ** nằm ở chỗ đó, nhìn lưng thấy lớp máu thịt nhầy nhụa, tóc dài xõa tung rối bời, lẫn lộn máu tươi, nằm hề nhúc nhích, giống như chết rồi.

      Đương nhiên biết Đỗ Phương Phương sử dụng roi rất lợi hại. người đàn ông mình đồng da sắt bị dính đòn cùng còn phải nằm liệt hai tháng, huống chi là Tương Tư? vẫn còn bị ốm, người gầy chỉ còn lại độ hơn bảy mươi cân (tương đương hơn 35kg tiêu chuẩn quốc tế), làm sao có thể chịu đựng được chứ?

      Đỗ Phương Phương thấy đôi mắt cứ nhìn chằm chặp thẳng vào Tương Tư, tựa như muốn phun ra lửa, bị chọc tức toàn thân liền run lên, nhịn được liền lạnh lùng cất giọng: " hay lắm Hà Dĩ Kiệt, em biết ngay là người phụ nữ này tầm thường mà, đau lòng cho ta, đúng ? còn thương ta, thích ta, vậy còn lấy em làm gì? Để em lập tức trở về Bắc Kinh, chúng ta hủy bỏ hôn ước!"

      câu đầy lửa giận, ở trong thân thể lại như gào thét sôi trào. Nhìn thấy hình dáng mảnh mai của Tương Tư nằm ở nơi đó, cảm thấy vô cùng chói mắt, liền vung tay cái, chiếc roi đen nhánh vút lên đánh vào Tương Tư nằm đó...

      "Đủ rồi!" Hà Dĩ Kiệt chợt đưa tay ra giật lại, chiếc roi cuốn lấy cánh tay của , trong nháy mắt xé luôn ống tay áo của , bởi thời tiết lạnh, mặc áo khá dầy, thế nhưng những chiếc gai kia xé rách lớp áo cánh tay , cào thành vệt rướm máu...

      bị đau đến cau chặt mày lại, chỉ cảm thấy đau đớn này quá mức nặng nề, quá mức ác độc, lòng oán giận lại càng tăng thêm vài phần. Lòng dạ nười phụ nữ này là độc ác! ta gần như sử dụng hết sức lực của mình, ràng ta muốn lấy mạng Tương Tư!

      "Hà Dĩ Kiệt!" Đỗ Phương Phương vừa tức lại đau lòng, luôn luôn kiên cường giống như người đàn ông, vậy mà lúc này đột nhiên nước mắt trào ra, vòng quanh trong vành mắt.

      Hà Dĩ Kiệt dần dần bình tĩnh lại, đau đớn cánh tay từng chút từng chút kéo trở về thực tế. ép mình thu hồi lại ánh mắt, ép mình nhếch môi lên cười cợt, đưa tay ôm người phụ nữ trước mặt mình vào lòng: "Phương Phương, đừng có giở tính khí thích đùa bỡn như trẻ con ra nữa!"

      "Tại sao lại ngăn cản em? Có phải bỏ được ta, có phải đau lòng hay ? , cho ràng !"

      Đỗ Phương Phương kêu to, có lòng kiêu ngạo và tự ái của mình, cho phép trong cuộc sống tình cảm của mình lại xuất vết nhơ, dù chỉ là chút xíu. Nếu chọn người đàn ông này, nhất định lấy làm chồng, tất yếu cả đời trung thành với người ấy, nên cho phép trong lòng của vẫn còn nghĩ tới người khác!

      "Phương Phương!" Hà Dĩ Kiệt hơi cau mày, đưa tay phất giọt nước mắt rơi xuống gò má : "Em làm vậy nếu xảy ra án mạng biết làm sao bây giờ?"

      "Sao có thể yếu ớt như vậy chứ? Chẳng qua cũng chỉ là bị hai roi thôi, cũng bị chết sao?" Đỗ Phương Phương liều mạng giãy giụa ở trong ngực ; "Em mặc kệ, em ghét ta, em ghét cái loại hồ ly tinh chuyên quyến rũ người khác kia! Em chỉ muốn đánh chết ta, để xảy ra án mạng sao chứ, nhà họ Đỗ em sợ!"

      Cả gương mặt và mi tâm của Hà Dĩ Kiệt càng cau lại chặt hơn, cảm giác ghét bỏ đối với ta khỏi tăng thêm mấy phần. nắm hai cánh tay vẫn ngừng quơ múa giãy giụa của ta, dùng sức ôm chặt ta vào trong ngực, cất tiếng , trong giong điệu mang vài phần uy nghi: "Phương Phương, em hãy nghe !"

      Đỗ Phương Phương bị giọng của làm cho dần dần trở lại bình tĩnh. Trong lòng vẫn thấy bất mãn, nhưng lại muốn để chán ghét mình, vì vậy vẫn cứng rắn với Hà Dĩ Kiệt: " !"

      " ấy là người thế nào chứ? Có đáng giá để em động chân động tay tới ? Em muốn nhìn thấy ấy cứ tiếng, lập tức làm cho ấy biến luôn, lăn xa. Tội gì em phải đến đây làm mọi chuyện ầm ỹ lớn đến vậy, nếu có án mạng xảy ra, khi chúng ta kết hôn chẳng phải là bị mất hứng hay sao?"

      " nghĩ như vậy chứ ?" Đỗ Phương Phương nghe thấy như vậy, tròng mắt khỏi sáng lên, ngay trước mặt Văn Tương Tư mà lại như vậy, có thể thấy được là ở trong lòng người phụ nữ này căn bản có gì đáng giá, đúng là quá phóng đại rồi.

      "Vậy em muốn ta hãy biến mất ngay bây giờ, em muốn nhìn thấy ta nữa!" Đỗ Phương Phương vẻ đầy kiêu căng, ngón tay chỉ ra bên ngoài, làm như mình là nữ hoàng ở nơi này vậy.

      Hà Dĩ Kiệt vuốt vuốt gương mặt ta, cười : "Giờ em vui vẻ rồi chứ?"

      Đỗ Phương Phương nhéo nhéo ở trong ngực : " có đồng ý với em hay đây?"

      Hà Dĩ Kiệt đẩy ta ra, xoay người tới trước mặt Tương Tư, nâng hai bả vai của kéo lên, ngón tay vuốt lại mái tóc như mây của ra, nắm chính xác cái cằm gầy gò của nâng lên...

      gương mặt tràn đầy nước mắt chậm rãi lộ ra, đôi mắt giống như đầm sâu nhìn lại , khóe miệng mang theo ý cười, nụ cười này giống như lưỡi dao khoét sâu vào trong lòng , từng nhát từng nhát. cảm thấy trong tim đau buốt... rất muốn ôm cái, rất muốn gạt hết những giọt nước mắt của , rất muốn hỏi chút, Tương Tư, em có đau hay ?

      Nhưng lại thể gì, thậm chí lại còn mỉm cười, nụ cười kia, mãi về sau này, Tương Tư vẫn còn nhớ như in.

      Cuộc đời này, cũng người nào có lòng dạ ác độc hơn Hà Dĩ Kiệt được nữa, cuộc đời này, cũng nữa cũng người nào vô tình hơn được nữa.

      Tương Tư hiểu rất , sớm rơi vào địa ngục A Tỳ, vĩnh viễn, bao giờ được siêu sinh nữa.

      nhìn , lời nào, nhìn , cũng câu

      Có khoảnh khắc thậm chí Hà Dĩ Kiệt còn suy nghĩ mặc kệ tất cả, bất kể đó là chuyện gì, cái gì mà tiền đồ xán lạn, đây cũng bất kể, cái gì mà báo đáp ân tình cũng bất kể... Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa , đến bất kể nơi nào, thành phố , thôn , hoặc quá lắm ra khỏi đất nước này. Đến nơi nào cũng được, ở đâu cũng được, đều chấp nhận hết, , thể rời bỏ ...

      Nhưng suy nghĩ này chẳng qua chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủn, giãy giụa trong thực tế tàn khốc, chạy thoát, trốn xong.

      ngồi ở vị trí đó, thể biết được trong đó vất vả gian nan thế nào, mà vào trong cái vòng xoáy đó, nghĩ rằng có thể thoát ra được sao, nghe dễ lắm, nhưng...

      " nghe thấy rồi đấy, phu nhân của tôi, ấy muốn còn phải nhìn thấy nữa, Văn Tương Tư, cho tuần lễ, hãy rời khỏi nơi này, đừng bao giờ ... còn xuất lại ở trước mặt của chúng ôi nữa!" Giọng của nghe hờ hững, chút ấm áp.

      Tương Tư xoay mình run lên cái, trong lòng lại giống như bị dao hung hăng xuyên qua. cố nén nước mắt, muốn được hài lòng thoả mãn như vậy. cười nhìn , nâng chiếc cằm nhọn lên đầy vẻ kiêu ngạo, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Hà Dĩ Kiệt, muốn cả đời này cùng chung sống với tôi, muốn kết hôn với tôi..."

      còn chưa dứt lời, cằm chợt bị bấm chặc vào, cơn đau nhức ập tới làm giọng của nghẹn lại, giống như vở kịch chợt bị tấm màn hạ xuống vậy.

      Khuôn mặt của dữ tợn, gương mặt tuấn mỹ thế kia, tại sao phải làm ra vẻ mặt như thế? Hà Dĩ Kiệt... hãy giữ nguyên bộ dạng cười tươi nào, để cho em còn cảm thấy tương đối an lòng... Tương Tư cười khúc khích, nhưng dòng nước mắt lại rơi xuống...

      Được, , rời .

      "Văn Tương Tư, tự coi mình là gì vậy? cho rằng tôi ngủ với suốt bốn năm nay phải cưới sao? cũng nhìn lại thân phận của mình chút, đừng có *** nữa quấn lấy tôi nữa! Hãy cầm theo va ly hành lý của mình và tờ chi phiếu này rồi biến xa, đừng có xuất ở trước mặt của tôi nữa."

      biết từ lúc nào chuẩn bị xong tờ chi phiếu, cứ thế vỗ vào mặt của . Tờ giấy mỏng, lực vỗ ở lên mặt cũng phải là rất đau, nhưng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy hành động này của làm cực kỳ đau đớn, đau đớn còn vượt xa cả hai roi mà Đỗ Phương Phương đánh lúc nãy...
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :