1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đứa ngốc, lăn vào ngực đi - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (c1/60c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ĐỨA NGỐC, LĂN VÀO NGỰC



      Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu
      Convert: Ngocquynh520
      Editor: KẹoĐắng
      Thể loại: Đô thị tình duyên, vui mừng oan gia, độc sủng, tầng lớp tinh . HE
      Số Chương: 60 chương + 4 NT
      Nhân vật chính: Trần An An – Diệp Lương Nhất.
      Phối hợp diễn: Chu Tề, Lý Duyệt Nhiên, Quý Cửu Thành.....

      Giới thiệu:


      Bị bệnh phải bệnh viện khám bệnh cũng thôi .

      Thế nhưng lại bị tên bác sĩ núi băng này bắt làm vợ ta.

      Đợi chút, chỉ đến đây khám bệnh thôi nha!

      "Có đồng ý hay ?"

      ". . . . . ."

      "Rốt cuộc có đồng ý hay ? Hả?"

      "Đồng ý! Đồng ý!"

      Vì vậy, đây chính là câu chuyện xưa kể về ngây ngô, ngốc ngếch, bị bác sĩ bụng dạ đen tối lừa đem về nhà.


      P/s: Đây là bộ truyện đầu tay Kẹo làm nên nếu có nhiều sơ sót mong các bác chị em đừng ném gạch chọi đá em tội nghiệp
      Lịch đăng bài ít nhất là 2-3 chương/ tuần. Vì Kẹo học và còn làm nhiều cviệc khác nên chỉ có thể từ từ đào hố rồi lấp hố, và vì Kẹo cầu rất cao chất lượng truyện nên mong các bác chị em đừng hối thúc chương mới.​
      Last edited: 17/2/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1

      "Cởi quần áo, áo lót cũng cởi ra!"

      Khuôn mặt nhắn của Trần An An đỏ bừng, đầu sắp cúi xuống tới ngực rồi, ngón tay nắm chặt vạt áo của mình, giọng lí nhí giống như ruồi muỗi vo ve: "Có thể, có thể cởi có được ?"

      Diệp Lương Nhất lời nào, chỉ khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn , gương mặt tuấn là vẻ nghiêm nghị vạn năm thay đổi, dưới ánh nhìn của rốt cuộc Trần An An cũng thể chống đỡ nổi, con thỏ ngoan ngoãn rụt cổ lại, từ từ cởi bỏ áo khoác lông bên ngoài, lại cởi áo len, cuối cùng cắn răng gỡ dây gài áo ngực. Chỉ là cái đầu nảy giờ vẫn luôn cúi xuống, nhìn kỹ chút ngay cả bả vai cũng co rút lại.

      "Vén tóc lên!" Diệp Lương Nhất đặt tay lên vai , cúi đầu nhìn bộ ngực của ra lệnh.

      Trần An An có tiếp tục phản bác, thể, cũng dám, chỉ là nghe lời đem những sợi tóc rũ trước ngực vén về phía sau, đem bộ ngực no đủ, trắng nõn bại lộ trước mắt Diệp Lương Nhất. biết do thẹn thùng hay vì lạnh, cả người có chút run rẩy.

      Diệp Lương Nhất cũng quan tâm đến , đưa tay phải ra trực tiếp nắm lấy ngực trái của Trần An An, thuần thục xoa nắn, vuốt ve. Mặt Trần An An cơ hồ bốc cháy, hai má đỏ rực giống như có thể cắt ra máu.

      "Đau ?" Diệp Lương Nhất cúi đầu hỏi, khoảng cách hai người rất gần, hơi thở ấm nóng của cơ hồ phun hết lên ngực , Trần An An cảm giác phần cơ thể giống như bốc khói, xấu hổ đến mức phát ra được thanh nào, chỉ là lắc đầu cái.

      "Vậy chỗ này sao?” Tay của Diệp Lương Nhất lại đổi vị trí, đôi nhũ hoa mềm mại của cứ thay đổi hình dạng trong tay .

      "Đau đau. . . . . . chút, chút. . . . . ." Giọng Trần An An mềm mại, dịu dàng, làm Diệp Lương Nhất nghĩ đến kẹo đường mà lúc được ăn, khi vào trong miệng tan ra, cũng ngọt như vậy, mềm mại như vậy.

      "Hả? Nơi này đau sao?" Diệp Lương Nhất lại nhéo mạnh vào chỗ đó, làm cho Trần An An giọng khóc sụt sùi: "..... cần ấn, rất đau. . . . . ."

      "Nơi này đau ?"

      " phải, là nắm mạnh nên đau."

      Mỗi khi đến ngày đặc biệt, ngực lại trướng đau kinh khủng, thoáng đụng cái cũng liền đau chịu nổi, huống chi bị nắm mạnh như thế.

      Diệp Lương Nhất nhíu mày, gương mặt vốn luôn suốt ngày lạnh lùng nay lại càng thêm lạnh lẽo, cũng chỉ là dùng tay kiểm tra chút thôi làm sao lại chịu nổi đây? Vị này đúng là .

      hừ lạnh tiếng đứng lên, nhìn Trần An An từ cao xuống: "Vậy có để cho tôi sờ hay ?"

      Trần An An cắn môi lên tiếng, trong đầu kiệt liệt đấu tranh tư tưởng. Ánh mắt của Diệp Lương Nhất càng ngày càng lạnh lẽo, lặp lại câu hỏi "Rốt cuộc có để cho tôi sờ hay ?" Hiển nhiên kiên nhẫn của sắp dùng hết.

      Trần An An bị dọa sợ đến khẽ run rẩy, giọng cũng run lên, "Được! Được! Tôi...tôi để cho sờ." Nghe xong tay liền nắm lấy bộ ngực của , bởi vì dùng sức quá mạnh mà đôi nhũ hoa mềm mại thoáng giật giật, hai quả đào trắng hồng hơi dựng lên, cực kỳ mê người, làm cho người khác muốn thương.


      Cánh tay Diệp Lương Nhất dừng lại chút, rồi lại tiếp tục dùng tay kiểm tra.

      " có vấn đề gì lớn, chỉ là u sợi tuyến vú*, phải làm giải phẫu."

      *(hehe...Kẹo cũng biết là bệnh gì, là cái nhọt hay bướu gì đó, muốn hiểu thêm chi tiết, mời liên hệ Google ca ca.)

      "Giải phẫu?" Trần An An hoảng sợ nhìn Diệp Lương Nhất, trong phút chốc khuôn mặt nhắn của trở nên trắng bệch, run rẩy bắt được góc áo khoác blu trắng của Diệp Mạnh Nhất, hai mắt rưng rung đầy tội nghiệp nhìn .

      "Bác sĩ, nhưng, có thể uống thuốc thôi được ?"

      " được!" Diệp Lương Nhất lạnh lùng ném ra hai chữ liền xoay người sang chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, dường như muốn cho Trần An An gian suy nghĩ.

      Trần An An rất nhát gan, vừa nghe thấy hai chữ giải phẫu hồn của liền bị dọa bay mất, hết lần này đến lần khác bị tính tình lạnh lẽo của Diệp Lương Nhất dọa cho sợ hãi. nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng khám, lúc vừa nhất chân lên định rời , trong nháy mắt giọng xa xôi của Diệp Lương Nhất truyền vào lỗ tai : "Nếu làm giải phẫu bây giờ lâu chuyển thành ung thư vú.”

      Trần An An nghe đến đây hai chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngồi mặt đất, giọng vô lực hòa nức nở, uất ức thốt lên, "Tôi làm! Tôi làm!"

      Quả nhiên cần phải hù dọa chút, Diệp Lương Nhất nhíu mày tới trước mặt Trần An An: "Sang phòng giải phẫu bên cạnh chờ tôi.”

      ", làm ngay bây giờ sao? Nhưng tôi còn chưa có chuẩn bị xong." Trần An An gắt gao nắm chặt khung cửa, hiển nhiên liều mạng khắc chế sợ hãi trong lòng, trong đôi mắt to tròn bao phủ tầng nước mắt, bộ dáng đáng thương như sắp khóc đến nơi.

      Diệp Lương Nhất lười giải thích với , cảm giác hôm nay mình vì này mà phá lệ ít, tối thiểu lời nhiều hơn gấp năm lần ngày thường, vậy mà này còn chưa thỏa mãn, lập tức quăng cho Trần An An cái nhìn lạnh lẽo: " phòng giải phẫu!"

      Trần An An cúi thấp đầu bước từng bước vào phòng phẫu thuật lạnh lẽo dường như có hơi thở của con người, ngồi giường giải phẫu chật hẹp, đôi vai yếu ớt rũ xuống.

      Sắp làm giải phẫu rồi! Nhưng rất sợ đau , lại còn nhìn thấy máu là choáng! Làm sao có thể gặp lại trtường hợp như vậy? Trần An An cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, cảm giác bàn tay vuốt ve khi nảy vẫn còn lưu lại, gương mặt của thoáng cái đỏ bừng.

      "Được rồi, cởi quần áo !" Trần An An suy nghĩ, Diệp Lương Nhất đẩy cửa tiến vào, với Trần An An câu liền xoay người kéo bên hộc tủ, từ bên trong lấy ra đống dụng cụ giải phẫu.

      "Mau cởi quần áo!" Diệp Lương Nhất quay người lại nhìn thấy Trần An An còn ngơ ngác quơ quơ dao giải phẩu tay, nhấn mạnh câu vừa .

      Rèm cửa sổ trong phòng được kéo lên cao, ánh mặt trời kiêu ngạo của buổi trưa rọi thẳng vào, dao giải phẩu tay Diệp Lương Nhất phát ra ánh sáng bạc chói lóa, Trần An An nhích nhích cái mông của mình cách xa Diệp Lương Nhất chút, trong lòng càng thêm sợ hãi.

      Bổng nhiên vào lúc này, Trần An An chợt ngửi thấy được mùi thịt, mùi hương cơ hồ khiến người ta ảo tưởng nó ở ngay trước mắt, nước miếng trong miệng liền trào ra.

      "Quán mì thịt bò phía đông lại nấu thịt bò rồi." Diệp Lương Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững .

      Diệp Lương Nhất giơ lên dao giải phẩu, giọng lạnh như băng, thái độ hững hờ khi chuyện làm tóc gáy của dựng thẳng lên.

      Diệp Lương Nhất cầm lên ống chích có chứa thuốc mê, kim nhọn phía trở nên cực kỳ kinh khủng, Trần An An chợt ah tiếng, thoáng cái từ giường bắn dậy, đẩy cửa ra bỏ chạy.

      Quá đáng sợ! Trần An An dù bước lên xe buýt nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Trong bệnh viện chợt bay ra mùi thịt, hơn nữa phòng giải phẫu mà lạnh như hầm băng, tay bác sĩ còn cầm ống tiêm nhọn hoắc, kim tiêm còn lóe ra tia sáng bàn bạc, là làm cho sợ chết khiếp.

      Sao lại bỏ chạy rồi? Diệp Lương Nhất chỉ vừa cầm dao giải phẫu lên, còn chưa kịp phản ứng, là nhát gan quá, lắc đầu cái, thu lại dụng cụ giải phẫu, ra khỏi phòng phẫu thuật trở về khoa nhũ tuyến, ngồi trước bàn làm việc nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Diệp Lương Nhất quay về phía gương bàn làm việc, soi mình vào vẫn là gương mặt nghiêm túc, lạnh lùng thường ngày có gì thay đổi, rất tuấn tú, rất tuấn, kia rốt cuộc sợ cái gì đây?

      Trần An An bắt đầu hối hận, vô cùng hối hận. cảm thấy hành động lâm trận bỏ chạy của mình là rất mất thể diện, huống chi trong người có u sợi giống như mang quả bom hẹn giờ, nếu như lưu ý đem nổ tung. là người vừa nhát gan lại sợ chết, hôm nay lời của vị bác sĩ kia lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu , làm cho càng ngày càng hoảng sợ.

      nhàng chạm vào ngực, nó cứng rắn giống như tảng đá, rốt cuộc hạ quyết tâm! Nhất định phải sớm chút loại bỏ cái u nhọt nguy hiểm này!

      Mà bên kia, Trần An An mới vừa rời khỏi khoa nhũ tuyến, cửa chợt mở ra, người đàn ông trung niên người mặc áo blu trắng dài từ bên ngoài vào, ông ta vừa nhìn thấy Diệp Lương Nhất lập tức liền cười : "Làm phiền cậu rồi bác sĩ Diệp, mới vừa rồi lúc ta có mặt có bệnh nhân nào tới ?"

      Diệp Lương Nhất suy nghĩ giây, đưa tay đẩy gọng kính sóng mũi chút, lạnh như băng : " có."

      Ngày thứ hai buổi chiều, Trần An An lại đứng ở ngoài cửa bệnh viện khoa nhũ tuyến. Lúc bước vào phòng thầm cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần nên là vị bác sĩ lạnh lùng ngày hôm qua, nhất định phải đổi người!

      Nhưng may, trời cao có nghe được lời cầu khấn của , khi lần nữa vào gian phòng kia bên trong vẫn là vị bác sĩ khủng bố hôm qua ngồi trực.

      Trần An An rất lúng túng, nhưng lại thể bất chấp vào, cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng, vui vẻ chạy đến trước mặt Diệp Lương Nhất: "Bác sĩ, tôi......tôi đến để làm giải phẫu."

      Ngay từ lúc tiến vào, Diệp Lương Nhất liền nhận ra . Đôi mắt dài của hơi hơi nheo lại, tự dưng có loại khí thế áp đảo người khác, "Muốn làm giải phẫu xin liên lạc bác sĩ trưởng khoa."

      "Ai?" Trần An An có chút nóng nảy, liền vội vàng giải thích: "Cái đó, bác sĩ, quên rồi sao? Tôi....tôi, ngày hôm qua. . . . . ." mở to mắt nháy nháy hai cái, cố gắng kiềm chế ngượng ngùng mà tiếp tục : "Chính là người bị chứng u sợi tuyến vú cần làm giải phẫu hôm qua.”

      "Mỗi ngày phải thực biết bao nhiêu cuộc giải phẫu, tôi làm sao có thể ghi nhớ hết toàn bộ bệnh nhân đây." Diệp Lương Nhất chút khách khí, tháo xuống mắt kiếng, chống cằm nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trần An An, chậm rãi : "Cởi quần áo để tôi nhìn lại lần!"

      " là u sợi, chỉ cần giải phẫu là tốt rồi!" Trần An An cố gắng tranh thủ cơ hội để phải cởi quần áo, tuy trước lạ sau quen, nhưng khi đối mặt với bác sĩ nam lại chỉ lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

      "Nếu là. . . . . ." Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn nhìn hồ sơ bệnh án của Trần An An mới tiếp tục : "Trần tiểu thư muốn phối hợp, vậy mời ra ngoài, cần làm trễ nãi công việc của tôi."

      xong ba tiếng đem tập hồ sơ bệnh án quăng ở bàn, xoay người ngồi vào máy vi tính đối diện, ngón tay của bàn phím biết gõ cái gì, nhưng nhìn qua đúng là dáng vẻ làm việc. Lấy góc độ của Trần An An mà nhìn chỉ có thể nhìn thấy bên mặt nghiêng tinh sảo cùng thân hình thẳng đứng.

      "Đúng, xin lỗi.” Trần An An cắn cắn môi, cặp mắt to tròn ươn ướt, tay bé nhanh chóng kéo xuống khóa kéo áo khoác, lông mi dài run rẩy: "Tôi cởi! Tôi cởi!"

      Khóe miệng Diệp Lương Nhất nhếch lên độ cong , lực chú ý cũng từ màn hình máy tính chuyển tới người của Trần An An, nhìn bối rối cởi ra áo khoác người, vừa lúc định cởi tiếp quần áo trong, đứng dậy tới bên người đè xuống bàn tay cởi chiếc áo người của .

      Trần An An ngẩng đầu khó hiểu nhìn .

      " muốn cởi sao?" Diệp Lương Nhất áp đến gần thân thể của hỏi.

      " có, có. . . . . ." Trần An An lo lắng rụt lại bả vai, cố gắng bỏ qua cảm giác tồn tại trong người, vị bác sĩ này cách mình quá gần a! Hô hấp của đều phun cổ , ngứa quá, thoải mái.

      Trần An An nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Diệp Lương Nhất, gương mặt vẫn như cũ bộ dạng chút biểu cảm, so với dòng nước lạnh bên ngoài còn muốn lạnh hơn mấy phần.

      "Sợ cái gì, hả?" Diệp Lương Nhất đưa tay lên vén tóc vướng bận của ra đằng sau, nhìn gương mặt co thành nắm của , trong mắt lóe lên tia đùa giỡn.

      Ngón tay của thon dài, đầu ngón tay hơi lạnh, lơ đãng lướt qua chiếc cổ ấm áp của , Trần An An nhịn được sợ run người, trong nháy mắt da gà cánh tay của nổi hết lên, vừa định chuyện, Diệp Lương Nhất chợt buông ra lui về phía sau.

      "Tôi nhớ ra rồi, là bệnh nhân bỏ chạy trong phòng giải phẫu ngày hôm qua." Con ngươi của Diệp Lương Nhất gắt gao khóa chặt lại thân thể cứng ngắt của Trần An An, đem nút áo cùng của chiếc áo trắng dài cởi ra, để lộ áo len đen bên trong: "Tốt lắm, tại phòng phẫu thuật nào.”

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Ten bsi nay dug la,soi xam ma, toi c ghe

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Elise Tuyen bộ này cqh mình edit hoàn luôn rồi,tên là ngốc cởi áo ra của sâm trung nhất tiểu á nha, hèn gì đọc chương 1 thấy quen quen

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :