1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đủ rồi, anh yêu em - Chanh Tâm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đủ rồi! Em

      [​IMG]

      --o0o--
      Tác giả: Chanh Tâm

      Số chương: 10

      Editor: stli

      Bìa: _NamY_
      --o0o--

      Giới thiệu:
      - Trong nhận thức của , phụ nữ thể so sánh với bạn bè.

      - Suy nghĩ này theo mấy chục năm, chỉ có tranh giành quyền lợi, chuyên tâm phát triển nghiệp.

      - Cho đến khi xuất , hạ quyết tâm chỉ coi như "bạn bè". Nhưng nhận thức này thay đổi khi xuất người muốn theo đuổi .

      - phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tình cảm của mình dành cho vượt quá ranh giới "tình bạn".

      - giống như nổi điên lên, hôn đến quên cả trời đất.

      - muốn quan hệ hai người trở lại như lúc ban đầu, chỉ là tình bạn đơn giản.

      - Ai ngờ đánh giá quá thấp lực ảnh hưởng của đối với , cho đến khi khách khí, xa lạ, cho đến khi tránh như tránh tà, mới hiểu ra, mình từ lâu.

      - Đều do trước kia " làm chuyện tốt", "Hoa danh bên ngoài", cho nên tại mặc kệ mấy trăm lần: " em" đều cho cơ hội, trực tiếp phán tội "Tử hình".

      --o0o--

      To Băng: Cám ơn Băng rất nhiều giúp đỡ stli trong quá trình edit và beta truyện.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 31/3/16

    2. hoa nở mùa hè

      hoa nở mùa hè Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      nghe văn án là ta muốn nhảy hố rồi aaaaaaaa...:060::060:
      ủng hộ nàng hết mình :5:

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:

      Ban đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt, chiếc giường lớn trong phòng, truyền đến thanh nam nữ thở dốc.

      "A..ừ..rất thoải mái.." Tiếng phụ nữ rên rỉ vang vọng trong căn phòng tối, đặc biệt làm người nghe mất hồn.

      Người đàn ông nâng nơi đẫy của người phụ nữ lên, đôi mắt sáng ngời có thần, trong mắt có lửa dục thiêu đốt.

      "Tĩnh Hanh.. em chịu nổi.. nhanh ..." Người phụ nữ kiều hờn giận, giống như lửa dục dâng cao, thể kềm chế được.

      Nhìn vào đôi mắt khát vọng của người phụ nữ trước mắt xinh đẹp, đáy mắt Lương Tĩnh Hanh lóe lên lửa dục vọng biết đến lúc.

      "Nhanh,... Hanh .... Nhanh, người ta khó chịu..." Giọng người phụ nữ kiều thúc giục, mở đôi mắt mềm mại đáng như muốn câu hồn Lương Tĩnh Hanh.

      Môi mỏng cong lên, thản nhiên cười tà: "Chính là muốn em phải khó chịu, lần sau mới nhớ tôi."

      "Hanh, là lỗi của em, em nên chịu nỗi đơn, em rất .." Bàn tay mềm mại của người phụ nữ bấu víu lên bờ vai , để lại dấu tay sâu, thúc giục tăng nhanh động tác.

      Thân thể của bị khơi lên dục hỏa quen thuộc, làm cho toàn thân như lửa đốt, lại cố tình muốn thoả mãn , làm cho rất khó chịu.

      Lương Tĩnh Hanh hừ khẽ tiếng, , biết .. Nhưng chỉ có hai tuần gặp, lại có tin tức truyền ra người phụ nữ này ôm hôn người đàn ông khác đường.

      Mặc dù để ý đến chuyện này, nhưng đột nhiên nghe làm tự ái đàn ông của nổi lên, cảm thấy bất mãn. Chỉ là, như qua, tình nam nữ đối với là gì, bản thân cũng tình nên cũng thể đòi hỏi chung thuỷ của người phụ nữ quá đáng được.

      Vừa nghĩ như vậy, tức giận trong ngực mất hết, cũng keo kiệt vài lời ngon ngọt chết người kia, muốn tình, muốn , ra rất đơn giản.

      " cũng rất thích em, cho nên phải đùa giỡn trước cho em cảm thụ được bị đau cũng là loại hạnh phúc." Lương Tĩnh Hanh hôn lên tai người phụ nữ, thầm , nhưng vẫn chịu tiến vào.

      "Xin , Tĩnh Hanh... đừng như vậy .. cho em .." Hai tay thon mềm của người phụ nữ ôm lấy cổ , hai chân kẹp lấy thắt lưng, cố gắng đong đưa thân thể nghênh hợp với .

      Nhìn khát vọng của người phụ nữ đến biên giới sụp đổ, Lương Tĩnh Hanh quyết định dừng lại trừng phạt , muốn giải phóng chính mình cũng giải phóng .

      chậm, nhưng hành động nhanh, di động bên mép giường đột nhiên vang lên thanh giống hệt như tiếng xe cảnh sát làm người khác sợ hãi.

      Tiếng reo chói tai, trong nháy mắt cắt đứt cảnh xuân sắc nhộn nhạo trong phòng, chỉ có người phụ nữ ngẩn ra, cả động tác của Lương Tĩnh Hanh cũng dừng lại.

      "Tĩnh Hanh?" Người phụ nữ dưới thân cực kỳ mong đợi, hiểu tại sao đột nhiên như bị điểm huyệt, mặc dù rất muốn hỏi, vì sao lại dùng tiếng chuông đó.. là đáng sợ , nhưng lúc này, đó phải là chuyện muốn biết. Tiếng chuông chói tai vẫn còn reo, Lương Tĩnh Hanh dời tầm mắt nhìn điện thoại, gương mặt tuấn tú hơi băn khoăn.

      "Đừng nghe, Tĩnh Hanh, cho em .." Phát suy nghĩ có nên nghe điện thoại hay , người phụ nữ càng gấp gáp thúc giục, mơ hồ sợ hãi.

      Ánh mắt Lương Tĩnh Hanh di chuyển từ di động xuống gương mặt khát khao của người phụ nữ dưới thân, dục vọng bên dưới khó nhịn, dường như chỉ muốn bắt đầu động tác.

      Người phụ nữ thấy vậy mừng rỡ, cho là mình có thể hưởng thụ kích thích nhất, vui vẻ nhất. Đầu dây bên kia dường như còn kiên nhẫn, tiếng chuông chói tai sau mười giây ngừng lại.

      Sau khi chuông điện thoại ngừng reo lát, gương mặt đẹp trai của Lương Tĩnh Hanh bỗng chốc trở nên xanh mét, giống như vừa bị đánh quyền. Trong lòng hiểu, đây là thông điệp đầu tiên của "".

      "Hanh ..." Dục vọng được thỏa mãn, mắt thấy tiếng chuông ngừng, người phụ nữ lại lên tiếng thúc giục.

      Chỉ là, Lương Tĩnh Hanh có tâm tình tiếp tục, thân thể chấn động, đôi môi mỏng khẽ nguyền rủa: "Lúc nào gọi, lại gọi đến đúng lúc này, này đáng chết, cố ý phá hư chuyện tốt của mình.."

      cắn răng, chịu đựng dục vọng căng chặt đau đớn, nhìn ánh mắt chờ mong của người phụ nữ dưới thân, cam tâm tình nguyện rút ra.

      "Tĩnh Hanh?" Người phụ nữ sợ hãi kêu, ngờ cuộc điện thoại mà ngừng lại.

      Vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh áy náy, nhìn nhún vai đứng dậy mặc quần áo: "Hết cách rồi, Thiên Vương lão tử gọi tới, thể nghe." Động tác cũng khó khăn vì dục vọng chưa tiêu tan, sắc mặt hơi khó coi.

      "Nhưng điện thoại ngừng!" Người phụ nữ vẫn còn giãy dụa.

      " gọi lại nhanh thôi." Lương Tĩnh Hanh vừa mới mặc quần dài, ngón tay chỉ vào điện thoại di động, tiếng reo chói tay như xe cảnh sát quả nhiên lại vang lên.

      Lương Tĩnh Hanh lắc đầu, trong lòng ngừng độc thoại. Cho dù tình nguyện nhưng trước ánh mắt khó tin của người phụ nữ nghe điện thoại:
      " có biết cái gì gọi là 'tên lắp vào cung' ?" Lương Tĩnh Hanh tức giận với người trong điện thoại, kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, lấy áo sơ mơ ghế mặc vào.

      Bên kia đầu dây, truyền đến giọng hừ : " hài lòng à? Vậy cúp!" Giọng mềm mỏng khiêu khích của truyền đến, hỏi cái gì gọi là "tên", nhưng trong lòng biết rất ràng.

      " có thể treo?" Lương Tĩnh Hanh hừ trong miệng hỏi, động tác tay cũng ngừng. " có thể treo, tôi đây cần mặc quần áo đúng ?"

      "Dĩ nhiên có thể!" Vẫn là giọng nữ dịu dàng trả lời. "Chỉ là mấy bản thiết kế trong tay tôi có thể trực tiếp bỏ vào máy cắt giấy, cũng cần xem lại bản thảo, cứ cầm viết vẽ mấy tờ là được rồi."

      "Ngàn lần đừng đùa, hoàng hậu nương nương của tôi." Lương Tĩnh Hanh muốn năn nỉ cũng được: "Đó là bản vẽ áo cưới của con nhà họ Trần chỉ định riêng thiết kế, tôi là cái gì đâu .."

      " phải là gì.." Giọng mơ hồ có chút tức giận khiến đầu Lương Tĩnh Hanh khẽ rung, nhưng giọng nữ ngay lập tức khôi phục lại vẻ dịu dàng: "Nhưng là ông chủ của tôi.!"

      Giọng kia chứa đựng tức giận, mặc dù tan biến rất nhanh, nhưng Lương Tĩnh Hanh cũng dám khinh thường, hiểu rất : "Tư Dục ..." dịu dàng : "Đừng gọi tôi là ông chủ, mỗi lần tôi nghe gọi ông chủ nổi da gà, tôi biết là tốt nhất."

      "Hừ!" Dương Tư Dục ở bên đây xì khẽ. Lại giở công phu nịnh hót, đối với đàn bà đều như vậy, hề có thành ý.

      Cầm cây bút vẽ bị gọt còn chút xíu gõ lên bàn, tâm tư xoay chuyển, sau đó vòng qua mấy vòng: "Đừng lãng phí thời gian, rốt cuộc có tới hay ?" Dương Tư Dục trực tiếp đưa ra thông điệp cuối cùng.

      "Tới, đương nhiên tới!" Lương Tĩnh Hanh là thương nhân, mà thương nhân tuyệt đối để đồng xu rớt qua kẽ tay.

      "Mười lăm phút nữa có mặt." Dương Tư Dục hề khách khí.

      “Làm ơn, tính thời gian kẹt xe.” Lương Tĩnh Hanh muốn kéo dài thêm thời gian.

      “2 giờ nửa đêm, thành phố Đài Bắc còn có thể kẹt xe sao?” Dương Tư Dục lạnh lùng nhắc nhở.

      "Ách.. Được rồi" Ngược lại Lương Tĩnh Hanh quên thời gian, nhưng bản chất thương nhân vẫn còn, vẫn tiếp tục cò kè mặc cả : "Ít nhất cũng phải nửa giờ"

      " tôi cho nửa giờ, chậm phút tôi cũng khách khí." Dương Tư Dục luôn được làm được, tin hơn mười năm quen biết , rất tình tình của .

      "Nhất định." Lương Tĩnh Hanh đương nhiên biết , chịu lần dạy dỗ của .

      Nhiều năm trước, từng có lần nửa đêm gọi điện cho , khi đó, cũng giường với người phụ nữ, lúc ấy còn tưởng với giao tình nhiều năm của họ xem xét lại, nên để ý đến , để tối hậu thư của ở trong lòng. ngờ, hôm sau kêu cho xem bản thảo, lấy ra đống giấy vụn bị cắt, khuấy đảo lần rồi lại khuấy đảo lần nữa, ý định muốn ráp lại thành hình. Nhưng ghép mãi cũng thể thành hình được.

      nổi giận uy hiếp đuổi ra khỏi phòng bắt vẽ lại, nhưng hề khách khí cự tuyệt, chút yếu thế, cũng cho muồn được tôn trọng. có thể làm việc đến nửa đêm, vùi mình trong công ty thiết kế "Lục Tâm" của làm nhà thiết kế bình thường, buông tha cơ hội làm việc độc lập, cùng công ty sinh tồn.

      Nhưng sau ngày đưa bản thảo hôm đó, cầu phải chấp nhận lúc nào gọi phải đến., xong bản thảo phải đến xem, mới có thể hoàn toàn thả lỏng cơ thể nghĩ ngơi.
      Từ đó về sau, ghi nhớ trong lòng, dám sơ suất, coi như "tên" cung,, cũng dám "bắn" .

      "Được, chờ tôi, tôi lập tức đến." Lương Tĩnh Hanh để lãng phí thời gian, tắt điện thoại, cùng lúc đó, cũng mặc xong quần áo.

      trần truồng giường, bộ mặt như có vẻ tin, nhìn quần áo chỉnh tề chuẩn bị rời : " phải sao?" Người phụ nữ thiếu chút nữa té từ giường xuống.

      "Xin lỗi, được." Lương Tĩnh Hanh cũng muốn như vậy, làm khó mình, chỉ là, nhưng kinh nghiệm nhiều năm qua, dạy thể đấu cùng Dương Tư Dục, nếu người thua nhất định là .

      "Tĩnh Hanh, Tĩnh Hanh ..." Người phụ nữ kêu lần rồi lần, nhìn bóng dáng cao lớn quay đầu tới cửa phòng, ánh mắt đầy vẻ áy náy mỉm cười, quyết định ở trước mặt đóng cửa.

      "Lương Tĩnh Hanh!" Người phụ nữ ở phía sau thét lên chói tai cũng ngăn cản được rời .

      Vài phút trước căn phòng này đầy cảnh xuân sắc, giờ chỉ còn lưu lại tiếng người phụ nữ nguyền rủa. Mà Lương Tĩnh Hanh đường đến phòng làm việc của Dương Tư Dục.

      Trong phòng làm việc mờ tối, chỉ có chiếc đèn bàn sáng, bóng dáng mảnh khảnh nằm bàn làm việc ngủ mê. Mái tóc đen nhánh được khéo léo búi lại bằng cây bút máy đỉnh đầu, có mấy sợ tóc rối tung phủ xuống bờ vai trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của .

      Đột nhiên, động cái, giật mình tỉnh giấc. Dương Tư Dục chống cằm lên, lộ ra gương mặt trái xoan trắng noãn thanh tú, cặp mắt to, sống mũi thẳng tắp, cộng thêm đôi môi hồng, xem ra là mỹ nhân, chỉ tiếc..

      "Lương Tĩnh Hanh đáng chết, lại lên giường với phụ nữ." nghiến răng nghiến lợi, từ đôi môi ướt át đỏ mộng phát ra tiếng, đôi mắt sáng ngời híp lại thành đường ngang, sát khí kinh người, phá hư vẻ trong suốt khuôn mặt nhắn vốn đoan trang diễm lệ.

      giơ đầu lên, nhìn đồng hồ treo tường, xác định mình ngủ gục 25 phút.

      Thêm 5 phút nữa ta đến trễ.

      "Mỗi lần làm trâu đều làm ngựa giúp ta, để cho phong lưu khoái hoạt .. tốt nhất nên đến đúng giờ, bằng tôi nhất định để cho rất khó coi.." Dương Tư Dục phẫn hận mở miệng.

      quay đầu nhìn, cửa chính vẫn nhúc nhích, giống như cánh cửa kia có thù với . Hai mắt vì nhìn chăm chú điểm quá lâu nên cảm thấy hoa mắt, chỉ có thể vội vàng nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác hoa mắt qua . Khi mắt khôi phục lại bình thường, nâng khí thế của bản thân lên.

      "Dương Tư Dục à Dương Tư Dục, điên hay là ngu ngốc, lần nào cũng như vậy." khách khí nhấc tay tự gõ lên đầu, giống như trừng phạt ngu xuẩn của mình.

      "Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!" liên tiếp gõ lên đầu mình, xuống tay chút lưu tình. Đau đớn truyền đến, nhưng cũng cách nào giảm thấp buồn bực trong lòng, mệt mõi nằm xuống mặt bàn thở dài.

      lần rồi lại lần, luôn trách mắng bản thân, nhưng .. cứ như vậy biến mình thành người phụ nữ đáng bị khinh thường.

      Quen biết với Lương Tĩnh Hanh mười năm, từ khi bắt đầu học đại học, bọn họ chung khóa, thậm chí khi ra nước ngoài, họ cũng học chung trường. Khác nhau chính là, học khoa thiết kế, còn Lương Tĩnh Hanh vì phải thừa kế nghiệp của gia đình, học khoa quản lý. Nhưng bọn họ vẫn dây dưa .

      Ở nước ngoài, hai người là bạn tốt, ngay cả chỗ ở cũng gần, chỉ cách nhau vách ngăn. Cũng bởi vì "gần" như vậy, nên cũng hiểu hơn, "Gặp gỡ bạn bè". Mỗi đêm , đều truyền đến những giọng cao thấp khác nhau, tiếng rên rĩ kiều mị khác nhau để lại cho ấn tượng sâu sắc.

      từng, thận trọng với mình, chẳng qua là từng! từng rung động với , nhưng lúc bọn họ trở thành hàng xóm với nhau, tình này cho tiêu tan từ lâu.

      Mỗi ngày, đều chạy theo đưa đón, lời ngon tiếng ngọt, mỗi người phụ nữ đều vì mà điên cuồng. Càng làm xem thường tất cả.

      Người đàn ông kia, quả kỹ nam, cũng may, ta thuỷ chung xem thành đối tượng theo đuổi. Giấu tất cả tâm tư tình cảm, khát vọng và buồn tủi trong lòng, tự với chính mình, đây là điều may mắn.
      hoa nở mùa hè thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:

      Trong mắt , phải là người phụ nữ, đồng nghiệp, chỉ là ...

      Trong đêm tối, nghe ràng tiếng mở cửa. tới.

      Mặc dù biết mình nên vui mừng, nhưng thể đè nén được cảm xúc của bản thân. Nghe sau lưng tiếng bước chân dồn dập tới, để mình lộ ra vội vàng, vẫn để mặt mình trong đống giấy vẽ.

      " ngủ còn gọi tôi tới!" Lương Tĩnh Hanh tức giận gõ đầu mạnh.

      "Ah..." Dương Tư Dục ôm đầu, đau đến kêu thành tiếng, khuôn mặt nhắn từ bàn làm việc ngửa lên: "Này, sao đánh mạnh vậy?"

      Nhìn trán thấy có dính tờ giấy vẽ, Lương Tĩnh Hanh để ý đến, nắm cằm nhàng lung lay: "Nhìn đôi môi đỏ mọng này, cái miệng nhắn, rất mê người, nếu như lời có thể dịu dàng tí, tốt hơn." cố ý coi thường tờ giấy vẽ mặt , đúng trọng tâm cho lời khuyên.

      Dương Tư Dục tức giận, kéo tờ giấy xuống giương đôi mắt giận dữ nhìn : "Chẳng lẽ bị gõ vào đầu, tôi còn phải tươi cười, giọng dịu dàng cảm ơn sao?" Dương Tư Dục đè nén giọng mình hơn, mắt to híp lại chặt hơn.

      Đón lấy đôi mắt đằng đằng sát khí (tức giận) kia, Lương Tĩnh Hanh nghiêm túc, cười cười: "Lại đôi mắt này, là trong sáng động lòng người, hào quang bốn phía..." cố ý sang chuyện khác: "Nếu như có những lời tức giận kia, vậy làm cho đàn ông chết mê chết mệt, ngay cả tôi, cũng phải quỳ dưới váy màu thạch lựu của ..."

      "Lương.. Tĩnh ...Hanh!" Dương Tư Dục dùng sức đẩy tay ra, muốn bị đùa giỡn: "Trò xiếc này, dùng với những người phụ nữ khác là được rồi, ít dùng những lời ngon tiếng ngọt với tôi, hại tôi hơn nửa đêm nổi da gà đầy ra đất."

      Lương Tĩnh Hanh nghe vậy cười ha ha: "Tôi cảm thấy tính khí của ngày càng tệ, phải ?" dựa lưng vào bàn làm việc của , bày ra tư thế mê người, nhìn khuôn mặt nhắn biết mười mấy năm.

      "Nếu như cứ làm việc đến nửa đêm suốt tuần lễ, ngủ đủ giấc, Hormone ràng mất cân đối, bao nhiêu tức giận đưa vào lời , thấy tâm tình của bản thân có thể tốt ?" Dương Tư Dục hừ lạnh.

      "Dạ..dạ..dạ, là tôi tốt." Lương Tĩnh Hanh đưa hai tay đầu hàng, nhưng buông tha tiếp tục trêu chọc : "Nhưng tôi cũng rất vất vả, bình thường nửa đêm cũng chưa ngủ, như tối nay gọi điện cho tôi, tôi cũng còn 'bận'!"

      mở bình ai biết trong bình có gì (vạch áo cho người xem lưng). câu , lại làm lửa giận của Dương Tư Dục cao hơn: "Ở giường cùng phụ nữ lêu lỏng (ăn chơi trác táng), diễm phúc tận hưởng, còn tôi bán sống bán chết làm việc cho , Lương Tĩnh Hanh, quá đáng." chỉ vào chóp mũi , tức giận càng cao.

      Mắt thấy lửa giận của mỹ nhân đốt đến đỉnh đầu, Lương Tĩnh Hanh cũng dám trêu chọc: "Được rồi...được rồi.. đùa nữa, đùa nữa, tôi khốn khiếp, đừng giận nữa được ?" Lương Tĩnh Hanh xác định hôm nay tâm trạng của vô cùng tốt.

      Mặc dù Lương Tĩnh Hanh cầu xin tha thứ, nhưng cơn giận của Dương Tư Dục cũng chưa vơi bớt: "Nếu như cảm thấy công việc này rất nhàng, làm phiền mời người tài giỏi khác, tôi cần bán sống bán chết làm, tốt nhất có thể tiếp tục phát huy tài năng của , dựa vào công phu giường là có thể làm được tất cả, kén chọn dâu mới .." Dương Tư Dục tức đến lựa lời .

      "Được rồi.. được rồi.." Lương Tĩnh Hanh phát tình huống mất khống chế, lia lịa mở miệng đầu hàng: "Hoàng thái hậu của tôi, bà của tôi, hãy tha cho tôi . Bớt giận, bớt giận!"

      Dương Tư Dục tức giận trợn mắt nhìn , lâu trầm mặc , ngực phập phòng. Nhìn mặt thành khẩn, giống như biết bản thân sai, tức giận của Dương Tư Dục cũng giảm : "Tôi kiếp trước nợ , đáng đời tôi làm trâu làm ngựa cho , giống như ..." Dương Tư Dục thở dài, mắt trợn trắng, ngay lập tức lắc đầu.

      Thấy vẻ mặt trở lại bình thường, Lương Tĩnh Hanh cũng biết qua được cửa ải này: "Bà của tôi, cũng đừng tức giận." mở miệng cầu xin tha thứ, đưa gương mặt tuấn tú lại gần , tươi cười xu nịnh.

      Dương Tư Dục hừ lạnh: "Cái gì Hoàng thái hậu, cái gì bà .. Tôi già như vậy sao?" tức giận mở miệng, đưa tay đẩy gương mặt làm tim mình mất tự chủ.

      " già, già." Lương Tĩnh Hanh phải là muốn sống: "Đây chỉ là danh xưng, như là tiểu công chúa của tôi.."

      "Đủ rồi.." Dương Tư Duc giơ tay ngăn tiếp tục lời ngon tiếng ngọt: "Gọi tôi là công chúa cũng được, nhưng phải là tiểu công chúa thân ái của "", cần gọi tôi như vậy." biết chưa bao giờ thành , với phụ nữ nào cũng giống nhau, cho nên những lời đó muốn nghe, nếu có ngày coi đó là ..

      Dương Tư Dục lắc đầu, nên có những suy nghĩ kia: "Chúng ta quen biết nhau nhiều năm, luôn đem phụ nữ đùa giỡn, tôi biết nên với tôi, tỉnh lại ." Dương Tư Dục lạnh mặt nhắc nhở .

      "Tôi đều là ." Nụ cười mặt Lương Tĩnh Hanh vẫn thay đổi: "Tôi tuyệt đối dụ dỗ , ở trong lòng tôi, giống những người phụ nữ khác." Giọng này dịu dàng, chậm rãi lọt vào tai Dương Tư Dục, sững sờ suy nghĩ.

      giống nhau? "Tôi với họ .. có chỗ nào giống nhau?" Dương Tư Dục như bị thôi miên, tự chủ hỏi.

      Chỉ thấy Lương Tĩnh Hanh cười to, hừ tiếng. Bàn tay cố định mặt , khách khí, dịu dàng, dùng sức quơ quơ, giống như muốn vặn gãy đầu : "Ở trong lòng của tôi, phải là phụ nữ, em tốt của tôi, là đồng nghiệp, cùng nhau đánh thiên hạ ai có thể thay thế." rất khẳng định giày xéo khuôn mặt .

      Ngay lập tức Dương Tư Dục thấy bầu trời như có đàn quạ lớn bay qua, che mất ánh sáng. phải là phụ nữ? Ở trong lòng ... phải là phụ nữ? Mặc dù biết trước chuyện này, nhưng chính tai nghe trong lòng cảm thấy bi thương.

      " cách khác, tôi chỉ là công cụ kiếm tiền của ." Dương Tư Dục giấu nỗi đau lòng của bản thân lạnh lùng . Đau, phải đau đến tận cùng, mới có thể chết tâm.

      "Tại sao lại vậy?" Vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh thay đổi trêu chọc , chỉ muốn làm cười: "Trước mắt, cũng chỉ có mới có bản lĩnh làm đối tác của tôi, tôi chỉ tin tưởng mình !"

      Lời này mặc dù là trêu chọc, nghiêm chỉnh nhưng lại là câu lòng của Lương Tĩnh Hanh. Trong thương trường lăn lộn lâu, có tình bạn chân chính, đều xung đột lợi ích, có rất ít người có thể lời lòng.

      Nhưng Dương Tư Dục giống vậy. Qua nhiều năm, giữa bọn họ rất thẳng thắn, là người duy nhất cần đề phòng. Ở trước mặt , cần mang mặt nạ giả tạo, trêu chọc , quấy rầy , mặc dù khi tức giận mắng người lưu tình, nhưng đó cũng là chuyện tốt.

      Khả năng thiết kế áo cưới của có thể sánh ngang với nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, từng có ít người muốn khai thông quan hệ, nhưng từ đầu đến cuối ruồng bỏ .

      "Có bản lĩnh làm đối tác của hay gọi là công tụ kiếm tiền." Dương Tư Dục bổ sung: "Nếu tôi có bản lĩnh này, còn gì để !". Đừng tin ! Đừng tin ! Đừng tin ! Những lời kia chỉ gạt người, chỉ để che giấu việc lợi dụng kiếm tiền, chỉ là dối mà thôi. nhất định phải trấn tĩnh khắc sâu điểm này.

      Lương Tĩnh Hanh nắm lấy cằm, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng gương mặt mệt mõi của , nhạy cảm phát hôm nay kỳ quái: "Dương Tư Dục!" Đột nhiên, Lương Tĩnh Hanh kêu tên , nghiêm mặt.

      Dương Tư Dục quay đầu lại nhìn vào mắt , bị ánh mắt nghiêm túc của làm bối rối.

      "Tôi đùa với , đời này trừ cha mẹ tôi, tôi chỉ tin tưởng người." đột nhiên nắm lấy hai vai , đôi mắt đen chăm chú nhìn .

      tin tưởng , chuyện này phải giả. biết, có thể tin tưởng . Nhưng thái độ ngày hôm nay của , khác thường như muốn kéo xa khoảng cách, làm cho hiểu.

      Đón lấy đôi mắt đen sáng ngời của , mặc dù nhắc nhở mình nên tin, nhưng trong lòng Dương Tư Dục ràng cảm động.

      Có phải nên cảm thấy may mắn..? Thế giới này rất lớn, chỉ tin tưởng người ngoài là . Hơi thở kiên định của truyền vào chóp mũi , mùi vị đó rất đàn ông. Lúc bắt đầu quen biết , nhớ kỹ mùi vị này trong lòng, cho là ngày khoảng cách của họ gần càng thêm gần.

      Nhưng, có chuyện đó. người của , thỉnh thoảng thêm vào hương thơm của phụ nữ, kích thích chóp mũi , những mùi vị kia, phải là của . Vì vậy, sài nước hoa, luôn nhắc nhở mình, cùng những người phụ nữ đó giống nhau. Mà cũng từng , cũng giống những phụ nữ kia.

      Chỉ là, cái gì ' giống nhau', lại xác định được, nhưng cũng muốn giống bọn họ: "Haizzz...." Thở dài, Dương Tư Dục biết mình lại suy nghĩ nhiều.

      Lương Tĩnh Hanh lại hiểu lầm ý thở dài của , gương mặt tuấn tú đưa lại gần hơn, nhìn thẳng vào mắt , bỏ sót bất cứ điều gì trong đôi mắt : " tin tôi?" Lương Tĩnh Hanh cao giọng, giống như nếu tin , làm ô nhục .

      Vì vậy, lại thở dài, trả lời : "Tôi tin." Hai chữ này dễ dàng khiến cho Lương Tĩnh Hanh tươi cười.

      " vui, nhất định phải tin tôi, giống như tôi tin ." Lương Tĩnh Hanh ôm lấy mặt Dương Tư Dục, vui mừng muốn thưởng cho nụ hôn nóng bỏng. Chỉ là, cuối cùng cũng dám, buông tay rất nhanh.

      Khi buông tay, Dương Tư Dục lại cảm thấy mất mát, cũng chỉ cười cười: " , chúng ta hợp tác rất nhiều năm."

      Lương Tĩnh Hanh đột nhiên cảm thán: "Qua nhiều năm như vậy, cũng nhiều người ra giá mời , động tâm?"

      "Tôi sợ phiền toái!" Dương Tư Dục lắc đầu: "Phải bắt đầu lần nữa, quá uổng phí thời gian."

      Về chuyện này, Lương Tĩnh Hanh ngược lại rất tin tưởng, luôn thích xã giao, càng thích chỉ làm cho có, lại vô tình đắc tội người ta cũng biết: "Cho nên, thà ở lại bên cạnh tôi, làm nhà thiết kế bình thường, kiên trì ước mơ của mình, tuỳ ý để tôi giúp làm tốt quan hệ bên ngoài, thay nhận đơn hàng, thay giao bản vẽ."

      chưa bao giờ nghĩ mình hỏi chuyện này, hôm nay đúng lúc có cơ hội, thuận tiện tâm .

      "Đúng vậy, tôi có thể làm chuyện tôi thích, mà cũng có thể kiếm tiền trang trải cuộc sống, có cái gì tốt?" Dương Tư Dục chuyển cây bút máy trong tay, rất thích cuộc sống tại.

      Lương Tĩnh Hanh nhìn gương mặt thản nhiên của , giọng điệu bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy buồn bực: " chỉ muốn làm theo ý thích nên mới ở lại bên cạnh tôi? phải bởi vì ... thứ gì khác?"

      "Đừng với tôi là thấy uất ức." Dương Tư Dục liếc : "Tôi nhận mấy đơn hàng kia, tiền lời đều rất tốt, chỉ bận rộn chuyện tìm phụ nữ hàn huyên chút, chuyện tình cảm chút, bán ít tuấn tú mặt, thừa cơ nâng giá... chịu thiệt thòi như vậy sao?" hơi chút lưu tình.

      Lương Tĩnh Hanh nghe thấy trưng ra nụ cười yếu ớt, mới vừa rồi còn cảm thấy buồn bực, nghe những lời này liền mất : " chuyện nhất định phải thẳng thắn như vậy sao?" Luôn coi như thương nhân hám lợi: "Dầu gì, tôi cũng phải nhắc lại những gì họ cần, để thiết kế hợp lý, vẽ ra bản thảo, trải qua điều chỉnh của tôi, mới có thể hoàn hảo."

      Về điểm này Dương Tư Dục phải là bội phục , luôn hiểu ý muốn của các , dùng phương thức riêng để có thể hiểu, hình dung được, để cho thiết kế được chiếc áo cưới phù hợp với dâu.

      Là nên hai người ăn ý, luôn có thể phối hợp chê vào đâu được. Hay là bọn họ rất hiểu nhau, cần năng rườm rà, cũng có thể hiểu tâm ý đối phương.

      Vô luận là nguyên nhân gì, bọn họ hợp tác với nhau có thể làm tăng thêm sức mạnh.

      "Cho nên tôi , tôi ăn canh, cũng ăn bánh, đừng làm ra vẻ bị uất ức." Dương Tư Dục quyết định tiếp tục cùng so đo: "Chúng ta mau chỉnh sửa bản vẽ này ." lấy mấy bản thảo vừa vẻ xong, đưa đến trước mặt Lương Tĩnh Hanh để xuống.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :yoyo51::yoyo51: tiếp tiếp editor ơi :yoyo23::yoyo23:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :