1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN - Stein(62c+2nt) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN



      [​IMG]

      [​IMG]


      Tác giả : Stein

      Dịch: Thương Thương Đặng


      Edit: Lynn Trần + Phi Yến (1 số chương cuối)


      Nguồn : monggiaiki.wordpress.com


      [​IMG]
      Văn án:


      Bạn thấy thầy giáo nào có thể bóp méo danh nhân danh ngôn cách ghê gớm như vậy chưa?


      Bạn thấy thầy giáo nào lại sai tân sinh đáng của mình nhảy vào trong hồ vớt giày lên cho mình chưa?


      Theo lời các chị lớp : “Người này thể lý, ngôn hành thể tưởng tượng, người này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bọn !!”


      Lời của những người từng trải đúng là rất thấm thía, cực kỳ quan trọng.


      Tôi nghe mà gật đầu lia lịa, các chị ơi, cho em ôm cái nào… em rất hiểu chị!


      Các chị yên tâm mà , chị ngã xuống trước rồi, bây giờ đến bọn em nối nghiệp.


      Bốn năm đại học của tôi, nhất định bị hủy hoại trong tay ông thầy giáo hắc ám này rồi.


      Mẹ tôi với tôi rằng, đại học thể so sánh với trung học được, mọi việc phải khiêm tốn thận trọng. Nhưng mà… tôi khiêm tốn thận trọng nổi sao trời?


      Nếu trời cao cho tôi cơ hội nữa, tôi chỉ hy vọng có thể rằng:


      “Xin hãy trả cuộc sống ‘khiêm tốn’ lại cho tôi.”
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      tart_trungngocanh thích bài này.

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      có vẻ mình cũng mong muốn cái đời sinh viên khốn nạn này.hehe
      mong chờ truyện của nàng:ex10::ex10::ex10:

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1: Ngày đầu tiên nhập học.



      Hôm nay là ngày phải đến Nam Khai nhập học, tôi nhét lung tung mấy tờ giấy cần khi nhập học vào ví tiền. Mẹ liếc nhìn tôi cái, dặn dò:

      “Đại học thể so sánh với trung học, có bao nhiêu tài năng phơi bày hết ra, con nhất định phải khiêm tốn” – tôi rất đồng ý với quan điểm của mẹ, chân thành gật đầu sau đó chạy .

      xe bus, tôi bất giác nhớ lại những gì trải qua sau kỳ thi đại học, rồi tôi lại thở dài. Vưu Dung tôi học tập chăm chỉ nhiều năm qua như vậy để thi vào trường đại học trọng điểm vì cái gì chứ? Còn phải để tìm người giống trai của Điều Thuận sao. Tôi vốn nhắm ghi danh vào trường của Tống Tuấn, vất vả lắm mới nhờ được bạn bè nghe ngóng ta tính ghi danh vào Nam Khai, ai ngờ sau khi Tống Tuấn biết được tôi cũng báo danh vào Nam Khai lập tức sửa nguyện vọng thành Chiết Đại.

      Đến Nam Khai, dọc đường đến nơi đăng ký, nhìn sinh viên mới đều cùng cha mẹ, tay cầm túi lớn túi , thỉnh thoảng mới thấy vài người mình đến báo danh. Nhìn thấy sư huynh đẹp trai nhiệt tình đến kéo hành lý cho bạn học nữ, chủ động cầu dẫn ta tới chỗ ghi danh cho tân sinh, tôi mới giật mình, sao tôi lại nghĩ tới việc này chứ, thất sách thất sách , tuyệt đối thể bỏ lỡ cơ hội này vô ích. Tôi vội vàng lao đến căng tin mua chậu rửa mặt, tay cầm chậu rửa mặt nửa ngày mà có vị đàn đẹp trai nào đến hỏi thăm, mắt lại thấy tân sinh mang hành lý nữa được đón . Cuối cùng tôi nổi giận, lao đến căng tin mua hơi ba cái chậu nữa. Vất vả cầm lúc lâu, rốt cuộc lúc sắp đến chỗ báo danh tôi cũng khiến cho vị đàn chú ý, tôi kích động khi thấy ta bước nhanh đến chỗ mình, thấy ân cần hỏi:

      “Em mang chậu đến cho căng tin ký túc xá tân sinh phải ? Có cần giúp đỡ gì ?”

      “Thị giác tốt đấy, cần, ra chỗ khác chơi .” – Tên nhóc con, đừng cậy mình đẹp trai, hừ, tôi nhớ cái mặt rồi….

      Sau đó, tôi mình đến đăng ký, nhận đống tài liệu đặt trong chậu rửa mặt, ôm nó đến ký túc xá.

      (Tái bút: Vì nỗi oán hận với vụ nhập học, bốn năm sau đó lúc tôi tiếp đón tân sinh viên, tôi chỉ tiếp những ai mang chậu rửa mặt đến, nhưng lại chẳng tìm được tên nào cầm lúc bốn cái chậu rửa mặt giống mình.)

      *

      Tôi là người cuối cùng đến ký túc xá được phân, đặt chậu rửa mặt lên giường, chiếm lấy cái giường bên cạnh cửa sổ. Lúc này, nữ sinh ở giường dưới chủ động chào hỏi với tôi: “Xin chào, mình là Dư Lâm, ở Chiết Giang.”

      Đúng là cái tên hay, tôi nhiệt tình bắt tay với ấy: “Tôi gọi là Vưu Dung, người ở thành phố này.”

      Nữ sinh giường đối diện cũng xuống dưới, tự giới thiệu : “Mình là Giả Họa, cũng là sinh viên thành phố này.”

      Chỉ còn lại nữ sinh ở giường dưới đối diện tôi, nhìn qua, đây đúng là đại mỹ nữ, trong lòng tôi khỏi nảy sinh chút ghen tị của con . ấy dường như hơi ngại ngùng, thấy ba người chúng tôi đều nhìn về phía mình, dịu dàng :

      “Mình là Phạm Thái, người Giang Tô.”

      Ngay đến cả giọng cũng dễ nghe đến vậy, ông trời ơi, chẳng công bằng gì cả….!

      Mặc dù tướng mạo có ba bảy loại, nhưng mà xét về chiều cao, bốn người trong phòng chúng tôi đều cao đến 1m6, chung tâm lý cũng cân bằng được đôi chút. Vừa chuyện chưa được vài câu, lúc này nam sinh bước vào, ta nhìn lướt qua tôi, Dư Lâm và Giả Họa, sau đó rạng rỡ chuyển mắt sang Phạm Thái. Thôi xong, hoa tươi xuất , tôi tự động biến thành lá cây, may mắn là lá cây chỉ có mình tôi!

      Nam sinh hỏi Phạm Thái: “Ngăn tủ của em ở đâu?”

      Phạm Thái chỉ xuống dưới, nam sinh giúp đặt chậu rửa mặt xong mới quay sang ba người chúng tôi: “Tôi là Chu Hữu, lớp trưởng năm thứ hai.”

      Giả Họa lịch lại gần chuyện với , còn tôi và Dư Lâm hai người bất động tại chỗ, tôi liếc mắt nhìn Dư Lâm, thấy nàng hai tay khoanh trước ngực, lừ mắt nhìn Chu Hữu, mặt viết: ‘ có thích chết ! Ai cần biết là ai chứ!’

      ra Dư Lâm cũng khá xinh, thuộc tuýp mặt tròn đáng , còn Giả Họa lại có vẻ đoan trang. Ngược lại, dường như tôi có gì đặc biệt, cũng có người tôi giống cái này cái kia, giống con thôi bỏ qua , nhưng có bác tôi giống minh tinh nam nào đó. Tôi bác ơi, mắt bác tốt cũng đừng tùy tiện khoe ra, tôi giống con trai tôi cũng nhịn, tức nhất là còn tôi giống Triệu Bản Sơn! Mọi người xem, ngoài việc tôi thích ăn cật ra, tôi với ông ta rốt cục có gì giống nhau nào?!

      Lắc đầu, tôi cũng nhanh chóng đánh giá Chu Hữu, dáng người thuộc loại trung, diện mạo khủng khiếp khỏi phải bàn, có vẻ giống cái bánh (cũng tức là rất tròn rất phẳng), hơn nữa lại là bánh bò rắc vừng ( mặt ngoài tàn nhang còn có mụn trứng cá). Hừ, mặt còn chẳng bằng tôi, mặt tôi ít nhất còn giống người, giống cái lương khô! Tay chân nhanh nhẹn, đầy tham vọng, ngày đầu tiên nhắm vào Phạm Thái, vậy cũng đừng trách tôi thực vật hóa rồi lại động vật hóa – ví như con cóc –.

      Chu Hữu mới xã giao vài câu với Giả Họa lại quay sang Phạm Thái, vẻ mặt tươi cười, vừng rắc khuôn mặt như cái bánh kia ngừng run rẩy, phù lên như cái bánh bao. Đúng là nhìn được nữa, lát nữa tôi còn phải ăn cơm, ra ngoài dạo khôi phục lại thèm ăn thôi. Trước khi ra khỏi cửa nhìn qua chậu rửa mặt của Phạm Thái, ra chậu rửa mặt phải được đàn mua cho, tinh thần sa sút….. tôi cúi đầu ra khỏi phòng.

      Lắc lư nửa ngày trong khuôn viên trường, cho đến khi đến bên hồ nước, xa xa nhìn thấy cầu có mấy chữ lớn “Câu cá Bơi lội Trượt băng”. Hơn nữa lại nhìn thấy người thả câu bên hồ, tôi chạy chậm qua, thấy người đàn ông đeo kính. ta ước chừng hai tám, hai chín tuổi, da dẻ trắng nõn, đằng sau cặp kính là đôi mắt đen láy sáng ngời, phong thái nho nhã giống như thư sinh thời cổ đại, cả người toát lên hơi thở của văn nhân, lúc này ta ngồi bên bờ hết sức chăm chú.

      “Có cá sao ?” Tôi hỏi ta.

      “Chắc là có.” ta quay đầu lại nhìn tôi.

      “Nửa ngày nay câu được con nào mà.”

      “Ừ, rèn luyện tình cảm thôi.” ta vẫn nhìn vào mặt hồ, quay đầu.

      “Vậy tôi bơi.”

      xong, tôi đến căng tin, lúc quay người thoáng thấy người đó rốt cuộc cũng quay lại nhìn tôi. Bị khí chất thanh xuân của tôi hấp dẫn rồi sao?! Ha ha ha…

      Mua cái áo tắm ở căng tin bên hồ, sau khi thay đồ xong đến bên cạnh người đàn ông kia, trước khi ta kịp phản ứng, tôi liền nhảy tùm xuống nước. Lúc tôi thường xuyên bơi trong hồ ở công viên, cũng cảm thấy nước lạnh, chỉ cảm thấy nước ở đây tương đối bẩn. Gã đàn ông nho nhã kia chăm chú nhìn tôi lát, sau đó hỏi:

      “Biết lặn ?”

      Thấy tôi gật đầu, ta thu cần câu lại, :

      “Có thể ngó giúp tôi xem dưới đáy hồ có cái giày nào ?”

      Tôi do dự chút rồi lao ùm cái xuống nước, tầm nhìn của hồ nước rất thấp, nhưng may mắn là khi tiện tay sờ dưới đáy hồ tôi chạm vào cái giày. Tôi vừa trồi khỏi mặt nước lập tức liền sững sờ, cánh tay cầm giày giơ lên giữa trung, trong nháy mắt như vậy bờ đám đông xúm lại. Tôi còn chưa làm được tình hình hai bác bảo vệ xuất , kéo tôi lên bờ. Tôi đờ đẫn cầm cái giày, gã đàn ông câu cá chạy vội đến nhận như vớ được vàng. Bác bảo vệ khiển trách tôi:

      “Chỗ này cấm câu cá bơi lội!”

      “Cấm? thể nào!”

      Tôi kéo bảo vệ đến chỗ cái biển, vừa mới được hai bước nhìn thấy nam sinh lấy xe đạp, trong tay cậu ta cầm hộp quà được bọc đẹp đẽ đạp xe rời , mà chỗ vừa mới dựng xe đạp vừa vặn chắn mất chữ :“Cấm!”

      “Cậu…. cậu… đứng lại cho tôi !” Tôi hét lớn, định đuổi theo, ai ngờ tên nam sinh kia chỉ quay đầu liếc tôi cái, cơ bản xuống xe mà đạp xe nhanh như chớp. A… a…. chạy trốn! ra tôi cũng muốn chạy theo, nhưng xem xét đến việc tôi mặc áo tắm, lúc chạy dẫn đến hậu quả rất xấu nên tôi cũng chỉ đành nhận tội!

      Lúc này gã trai thả câu đến đỡ lấy tôi, an ủi tôi:

      “Bạn học đừng sợ, chuyện thôi mà!”

      Vừa nhìn thấy ta, tôi đột nhiên nhớ ra, vội vàng chỉ vào ta với bảo vệ:

      “Tôi tố giác, tôi tố giác! ta còn câu cá đấy!”

      “Thầy Võ, thầy câu cá sao?” Bảo vệ nghi ngờ hỏi.

      Thầy Võ? thể nào, giáo viên biết mà vẫn cố ý vi phạm sao?! Nếu thấy ta câu cá, tôi cũng rơi vào tình hình bây giờ! Tôi giận dữ nhìn cái người được gọi là ‘thầy Võ’ kia, ta nhìn tôi, với bảo vệ:

      “Vâng! Tôi câu! Tôi và em này cùng đến chỗ giáo vụ giải thích, các về trước !”

      May mắn là ta còn có lương tâm!

      Sau khi thay xong quần áo, đám người cũng bị bảo vệ giải tán, thầy Võ và tôi cùng đến chỗ giáo vụ. Thỉnh thoảng tôi còn cay đắng quay đầu nhìn lại cái hồ mà có lẽ suốt đời tôi cũng bao giờ quên.

      (Ghi chú: Cái hồ đó có lẽ tích lũy nỗi oán hận cực đại của tôi nên sau nhiều năm, chỉ có người trượt chân rơi xuống hồ chết chìm chứ có người nào bơi bội ở đây! Mà cái chữ ‘CẤM’ bên hồ kia chỉ phóng đại gấp đôi, hơn nữa lại còn ghi thêm cả phiên Hán ngữ nữa! (có lẽ bọn họ cho rằng tôi bị mù chữ…)

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2 : Hai kẻ thù lớn



      Ngày đầu tiên ghi danh xảy ra chuyện đấy, có thể đoán được cuộc sống ảm đạm của tôi suốt bốn năm sau đó. Đại học của tao ơi, mày là khổ, hoa còn chưa nở mà héo tàn rồi. Tất cả phải oán trách tên thầy giáo đáng chết kia, cứ như vậy mà bóp chết tôi trong cái chậu hoa!

      Thầy Võ thấy vẻ mặt tôi uể oải, giống y như đến ngày tận thế, liền chủ động hỏi tôi:

      “Sinh viên mới hả?”

      “Sinh viên mới sao?” Thái độ của tôi rất tốt.

      “Ngày đầu tiên nhập học tệ!”

      Sao tôi lại thấy thế nhỉ!

      “Lần đầu tiên gặp sinh viên thú vị như em!”

      Lần đầu tiên tôi gặp giáo viên biết xấu hổ như ! Tôi hung hăng trừng mắt với ta, ta dường như làm ngơ, tiếp tục :

      “Lát nữa đến chỗ giáo vụ nên kiểm tra xem em có đủ thông minh để học ở đây . Đúng rồi, em tên là gì?”

      cho thầy biết!” Tôi tức giận đến phun lửa.

      Trong lúc chuyện, chúng tôi đến cửa phòng giáo vụ. ta lại dặn câu:

      “Tùy cơ ứng biến nhé!”

      Sau đó chúng tôi vào.

      May mắn sao, hiệu trưởng là người mặt mũi hiền lành. Vừa thấy vẻ mặt của ông là biết tích của tôi ông nghe qua. Ông thông cảm nhìn tôi cái, sau đó chuyển sang thầy Võ:

      “Em ấy là sinh viên mới, có thể tha thứ, vì sao cậu biết ở đấy thể câu cá mà còn làm?”

      “Tôi câu cá ở đâu?” Thầy Võ lý giải.

      Tôi choáng! Kẻ nào đây?! Trong tay còn cầm cần câu? Người mà gọi là thông minh tài trí giả ngu ra vẻ ngố đây. Mau lấy tài liệu ghi chép lại, đây là khóa học đầu tiên khi lên đại học!

      Hiệu trưởng cũng lắc đầu, lúc này thấy thầy Võ nhấc chiếc giầy kia lên, hợp tình hợp lý :

      ràng dễ thấy là tôi câu giầy mà! Thầy cũng biết là cái hồ kia làm gì có con cá nào?”

      xong, ta còn nghiêng đầu nháy mắt với tôi.

      Tôi thiếu chút nữa tức thở được, thấy tôi bơi trong cái hồ mà ngay cả cá cũng sống được mà lại ngăn cản tôi, cũng sợ tôi bị sặc chết sao! Tôi nhìn chằm chằm vào ta, đến nỗi mắt cũng sắp bị lác rồi. Thấy tôi bơi, thân là giáo viên khuyên can thôi, lại còn vô sỉ lợi dụng sinh viên biết, kêu nó vớt giầy, quả thực đúng là ‘Cầm thú’ trong ‘Cầm thú’. Tôi quyết định gọi là ‘Cầm thú’!

      “Chuyện của cậu đợi sau .” Hiệu trưởng bất đắc dĩ quay sang tôi.

      “Còn em sao lại thế này?”

      Hiệu trưởng vừa hỏi như vậy, đầu của tôi ngay lập tức quay vòng, nếu tôi trả lời em thấy được cái chữ ‘Cấm’ kia, hơn nữa còn có giáo viên xúi giục, chẳng phải bị đồn thổi là đứa ngốc thiểu năng sao? Liếc mắt lại thấy ‘Cầm thú’ nhếch miệng nhìn tôi, tôi hít sâu hơi, cũng hợp tình hợp lý :

      “Em vốn là muốn tự sát!”

      Chỉ thấy hiệu trưởng ngạc nhiên, liếc mắt lại thấy ‘Cầm thú’ ám chỉ đồ bơi trong tay tôi, tôi ho khan tiếng, tiếp tục :

      “Chẳng qua đúng lúc muốn tự sát em mặc áo tắm thôi.”

      ‘Cầm thú’ mỉm cười, bàn tay giơ ngón tay cái lên ở sau lưng tôi, lập tức đổi lấy cái trợn mắt của tôi.

      Hiệu trưởng thở dài tiếng:

      “Vậy sao bây giờ em lại nghĩ thông rồi?”

      “Chuyện này…” Tôi nhất thời biết giải thích thế nào, chỉ thấy ‘Cầm thú’ mở miệng:

      “Đó còn phải là công lao của giáo viên như tôi sao!”

      phải chứ! Tôi chưa tìm tính sổ, ngược lại còn đòi công sao? Chỉ nghe thấy ta tiếp tục :

      “Tôi thấy em ấy nghĩ quẩn trong lòng, vì thế tôi xin em ấy, trước khi chết thay tôi vớt chiếc giầy có ý nghĩa trọng đại trong cuộc đời tôi bị rơi trong hồ. Sau khi em ấy vớt lên, có lẽ cảm nhận được niềm vui khi giúp đỡ người khác nên lại muốn chết nữa, phải ?”

      ‘Cầm thú’ nhíu mày hỏi tôi.

      Còn có ‘chiếc giầy có ý nghĩa trọng đại trong cuộc đời’ sao?! quả đúng là tấm gương tốt, bụng đầy cỏ rác, là đại biểu điển hình trong đám ‘Cầm thú’! Tôi cắn răng :

      “Đúng vậy! Giúp người làm vui vĩ đại, có sức mạnh làm cho con người tái sinh! Lôi Phong à, chúng tôi vĩnh viễn ca tụng !”

      (Lôi Phong (1940-1962): là chiến sĩ cộng sản, là tấm gương sáng được toàn Trung Hoa biết tới với thái độ toàn tâm toàn ý phục vụ Đảng, phục vụ nhân dân.)

      ‘Cầm thú’ tiếp nối câu chuyện của tôi, tiếp tục :

      “Cho nên, là tôi có công cũng quá, đúng , em sinh viên này ?”

      “Vâng….. ạ …” Phổi của tôi nổ đến nơi rồi.

      Hiệu trưởng nhìn thái độ của tôi, có lẽ ông cũng cảm nhận được tôi tức giận đến mức sắp trương phềnh lên nên hiểu ý :

      “Em sinh viên à, ra đây cũng phải chuyện gì lớn, thầy cũng xử phạt em, đừng khó chịu trong lòng. Đại học ra chính là xã hội thu , sau này em chỉ cần nhớ kỹ, có làm việc gì trăm ngàn lần chớ để số người có động cơ thầm kín lợi dụng!”

      Hiệu trưởng thấy tôi vừa gật đầu vừa oán hận trừng mắt nhìn ‘Cầm thú’ thở dài tiếng:

      “Vậy em quay về .”

      Sau đó quay sang ‘Cầm thú’:

      “Cậu ở lại cho tôi!”

      Lúc tôi mở cửa định ra ngoài nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng của ‘Cầm thú’:

      “Nhớ kỹ trăm ngàn lần chớ để số người có động cơ thầm kín lợi dụng nhé! Cũng nhớ về uống chút nước gừng, đừng để bị cảm đấy!”

      Ai cần giả tạo chứ! Bị ta làm cho tức giận đến mức tay tự chủ mà lén dùng sức, ai ngờ cửa liền nặng nề đóng lại ‘rầm’ tiếng, làm tôi giật mình. Sợ hiệu trưởng hiểu lầm tôi lễ phép, tôi vội vàng dán lỗ tai lên cửa, chợt nghe thấy ‘Cầm thú’ kia trong phòng:

      “Nữ sinh này rất thú vị, phải ?”

      “Nữ sinh này đáng thương, aizz.”

      Hiệu trưởng yếu ớt .

      “Bây giờ xem cái giày kia của cậu là thế nào vậy!”

      Đúng lúc này, nhìn thấy xa xa có người tiến lại, tôi dám nghe lén nữa, vội vàng chạy khỏi phòng giáo vụ.

      có mặt mũi nào mà ra đường lớn, sợ đụng phải người khác, vì thế tôi theo con đường hẻo lánh đằng sau phòng giáo vụ trở về ký túc xá, lại tình cờ bắt gặp màn kịch. Tôi căn cứ theo nguyên tắc ‘kịch miễn phí xem rất phí’, lén lút lặng lẽ mình. Chỉ thấy nam sinh nhìn chằm chằm nữ sinh trong phút chốc, sau đó lấy ra hộp quà tinh tế, trầm ngâm, hình như có chút kiên nhẫn:

      “Có chuyện gì nhanh , bố mẹ mình còn đợi.”

      lát trôi qua, ngay cả người xem như tôi cũng cảm thấy nóng nảy, có rắm mau mà đánh chứ, tôi chê cậu thối đâu. Nhưng cái chàng kia cứ khư khư giữ lấy hộp quà, rắm nghẹn lại chịu đánh, mặt cũng đỏ bừng lên. Aiz, đúng là mất thời gian! Cậu thẳng ra , phải ý cậu là thế này sao:

      “Con nhóc, em theo đại gia !”

      Đúng rồi, hộp quà này sao nhìn lại quen mắt như vậy nhỉ?

      Lúc này nữ sinh hoàn toàn mất kiên nhẫn:

      “Vậy mình đây, lần sau tiếp!”

      Nữ sinh vừa mới quay người bước bước, nam sinh tay giữ chặt lấy , buột miệng:

      “Bọn mình quen nhau !”

      Oa! Chờ đợi nửa ngày mới ra được câu lỗi thời như vậy, còn chẳng sáng tạo bằng câu của tôi! Nhưng mà dù sao, đại ca à được đấy, đúng là biết nhịn, cẩn thận viêm bàng quang viêm tuyến tiền liệt đấy! Chắc là nên phái giả câm giả điếc nằm vùng thôi, mấy giây cuối cùng cậu ta đột nhiên thốt ra câu:

      ra…. Mình là điệp viên!”

      Sau đó tôi nghiêng cổ đánh giá chàng thiết kế câu chuyện kia, lại nghe thấy ta tiếp tục :

      “Mình vì cậu nên mới ghi danh vào đây, mình…. mình muốn cùng cậu trải qua từng ngày của thời đại học, ngày cũng muốn thiếu, bắt đầu từ hôm nay!”

      Nằm mơ à! ngày cũng được! Tôi thầm thay nữ sinh tiếp trong lòng. Quả nhiên ngoài dự đoán, nữ sinh bỏ tay nam sinh ra, tuyệt tình :

      “Tôi chúng ta có khả năng đâu.”

      Nam sinh chưa từ bỏ ý định, muốn đặt hộp quà trong tay vào tay nữ sinh. Hay lắm! Cậu ta muốn thực chính sách tấn công mạnh đây! Mau lấy giấy bút ghi lại, đợi sau này tôi cũng theo đuổi nam sinh như vậy!

      Có điều theo lời nữ sinh này, dường như phải là lần đầu tiên ấy từ chối , tinh thần theo đuổi nữ sinh dai dẳng đeo báo thôi này đúng là đáng cho đám hậu bối như tôi đây học tập. Nữ sinh đưa lại hộp quà vào tay nam sinh, giọng cứng rắn:

      “Cậu phải tuýp người mình thích, trước kia phải, sau này cũng tuyệt đối phải!”

      Nữ sinh bỏ quay đầu lại. Vỗ tay…. chuyện tuyệt! Gọi cậu là quê mùa cũ kỹ, tặng hộp quà, ít nhiều gì cũng phải mang bó hoa đuôi chó đến chứ, tôi mà là nữ sinh cự tuyệt cậu hay rồi, có khi tôi cho xẻng than lên mặt cậu rồi!

      (Tác giả: đập cho xẻng là tốt nhất, cùng với hợp thành đôi ‘mặt quả thận’!)

      Kết thúc vở kịch, tôi chậm rãi ra. Lúc này tôi mới nhìn mặt cậu nam sinh ấy. ra là ! Cái tên nam sinh có cái xe đạp che mất chữ “Cấm”! Ngoài ‘Cầm thú’ ra, tên thủ phạm khác hủy hoại cuộc sống đại học tươi đẹp của tôi!

      “Bạn học à…. tôi muốn tìm cậu!” Lời thoại sau của tôi còn chưa kịp ra, thấy lại liếc tôi cái, như nhìn thấy gì xoay người bỏ . Có phải bây giờ thịnh cách gọi bạn học ? Tôi vội vàng sửa miệng:

      “Lão huynh à? Đại ca à? Tiểu đệ? à, cục cưng ơi... Này! Thằng chết toi kia! Nhớ về nhà ăn cơm!”

      (Mẹ tôi vẫn với ba tôi như vậy.)

      Dù sao cũng xa rồi… Lúc này vài người bạn tới, có người nhìn về phía tôi thăm dò, tôi sợ người ta nhận ra mình nên cũng vội vàng tránh !

      Bước vào ký túc xá, chỉ thấy Dư Lâm sống động kể lại cho Phạm Thái nghe chuyện cười mà nghe được, đó chính là: tin ngày đầu tiên nhập học có đứa ngốc bơi trong cái hồ ở Nam Khai! Cơ mặt của tôi bắt đầu cứng ngắc, lập tức xóa tan ý tưởng ở lại nội trú hôm nay, tôi quyết định về nhà.

      Vừa bước vào cửa nhà, chỉ thấy mẹ ngồi sô pha. Mẹ à, con xin lỗi mẹ! Tên tuổi con của mẹ có khi ngày đầu tiên lan truyền rất xa rồi! ra tôi cũng muốn khiêm tốn, nhưng mà may rồi! Aiz, mẹ nhìn thái độ khóc ra nước mắt của tôi, theo kinh nghiệm trong quá khứ trong lòng bà nửa bài soạn rồi, bà an ủi tôi:

      “Con , sao đâu, lên đại học quan trọng nhất là phải có quan hệ tốt với giáo viên.”

      Tôi gật gật đầu, hạ quyết tâm nhất định phải nịnh bợ tốt giáo viên, lật ngược tình thế.

      Nếu cuộc sống của con người mà có thể giống máy tính tốt rồi, xóa những thứ mình cần, những thứ muốn quên, những thứ vui, chỉ giữ lại những thứ tốt đẹp, thậm chí sao chép ra. Đáng tiếc là…. thể được.


      Chương 3 Lý giải trường học.



      Sang ngày, sớm đến khoa vật lý để tập trung, tôi chính thức coi ngày hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc sống tân sinh của tôi, ngày hôm qua thôi bỏ . Năm nay nữ sinh khoa chúng tôi tổng cộng đến mười người, tôi, Cổ, Dư ba người học chuyên ngành ứng dụng quang học, còn Phạm Thái lại học chuyên ngành ứng dụng vật lý. ấy là người đầu tiên mở ra thời đại mới thay đổi lịch sử của lớp hói đầu, hơn nữa lại là hoa khôi của khoa, càng khiến cho đa số sài lang hổ báo săm soi chằm chằm, đương nhiên còn có cả con cóc kiêm bánh bò rắc vừng. Lúc đợi giáo viên lớp, Dư Lâm với tôi, nam sinh ngành chúng tôi gọi tắt ba người chúng tôi là “ba ba”, mà nam sinh trong khoa lại :

      “Năm nay lại là năm hạn hán, ngoài Phạm Thái ra, những người còn lại đáng (ngó) hái.”

      Tôi đương nhiên là ở trong bốn chữ ‘những người còn lại’ rồi, có khi còn là người đứng cuối cùng, aiz.

      Quá thời gian tập trung mười phút, giáo viên hướng dẫn bước vào, khi tôi nhìn thấy ta, đột nhiên máu sôi lên, cơ thể vì phản xạ tức giận mà đứng bật dậy. Nam sinh toàn khoa kinh ngạc nhìn về phía tôi, mà người nọ sau khi nhìn thấy tôi, mặt lại ra nụ cười. Ra cửa dẫm phải phân bò rồi, kẻ thù số lại đúng là giáo viên hướng dẫn của lớp tôi!

      Lúc này, tôi mới ý thức được mình bị hớ, tôi quanh co:

      “Thưa thầy, thầy tới muộn. Mong sau này thầy có chút khái niệm về thời gian. Tự dưng làm mất thời gian của người khác, Lỗ Tấn điều này tương đương với tội giết người.”

      Đám sinh viên bên dưới ồn ào, tám phần nghĩ rằng, nữ sinh to gan này là ai? Tôi hơi xấu hổ vội vàng ngồi xuống. mặt ‘Cầm thú’ vẫn là vẻ tươi cười, xem ra hôm nay tâm trạng của tệ, :

      “Xin lỗi mọi người, tối hôm qua tâm trạng tôi rất tốt, ngủ được, cũng lo lắng trời lạnh có người cảm mạo.”

      cố ý nhìn về phía tôi, tôi tức giận hít hơi sâu, cười đến mức bụng bị co giật chưa vậy?! Đồ ‘Cầm thú’….

      Dù sao tôi cũng đụng chạm rồi, cũng quan tâm thêm câu nữa:

      “Nếu thời gian là sinh mệnh, thời gian là tiền tài, như vậy ‘Cầm…. kẻ trộm đánh cắp thời gian của người khác, nên đáng bị xử phạt.”

      Thấy nhíu mày nhìn về phía tôi, tôi lại có chút rụt rè :

      “Cái này cũng phải do em , đây là lời của Carnegie.”

      (Carnegie: là nhà văn và nhà thuyết trình người Mỹ và là người phát triển các lớp tự giáo dục, nghệ thuật bán hàng, huấn luyện đoàn thể, trước công chúng và các kỹ năng giao tiếp giữa mọi người.)

      “À, như thế này. Sắp xếp hợp lý thời gian, tương đương với tiết kiệm thời gian. Mà tiết kiệm thời gian tương đương tăng tuổi thọ. Cho nên, sau này tôi sắp xếp hợp lý thời gian cho các em, từ đó tiết kiệm thời gian và bù lại 10 phút mưu hại ngày hôm nay. Đúng rồi, câu ‘Sắp xếp hợp lý thời gian, tương đương với tiết kiệm thời gian.’ cũng phải là tôi , là Bacon .”

      (Francis Bacon, là nhà triết học, chính khách và tiểu luận người .)

      ta đắc ý nhìn tôi nghẹn lời, quay lại với câu chuyện:

      “Chào mọi người! Ngày tân sinh viên nhập học những năm trước tôi đều có cảm giác thoải mái, rất thoải mái, nhưng mà, năm nay khác.”

      ‘Cầm thú’ mỉm cười liếc nhìn tôi cái, tiếp tục :

      “Tôi tên là Võ Thụ, là giáo viên hướng dẫn khóa các em. Sau này các em gọi tôi là Vũ Đạo* là được rồi, tôi vẫn luôn thấy khiêu vũ hay hơn võ thuật, cũng đẹp hơn.”

      (Chỗ này tg chơi chữ 1 chút : Vũ Đạo = khiêu vũ = 舞蹈, đồng với 武导 = thầy Võ, còn võ thuật = 武术 đồng với 武树 = Võ Thụ, tên của này.)

      ta dừng lại chút, mắt mọi người chúng tôi nhìn thẳng.

      “Sau này mọi người có vấn đề gì lớn cứ việc…. tới tìm tôi thương lượng, vấn đề tìm lớp trưởng là có được rồi. Nhưng mà theo kinh nghiệm của tôi, bốn năm đại học các em dù có vấn đề lớn cũng đến tìm tôi.”

      Tôi bắt đầu lấy khăn tay lau mồ hôi, thuận tiện lau luôn nước mũi chảy xuống vì trận cảm mạo ngày hôm qua, ta tiếp tục quên mình:

      “Các em khóa này may mắn rồi, tôi vừa tiễn bước khóa sinh viên, bọn họ đánh giá tôi rất cao.” ta dừng lại chút:

      “Họ tôi là người thể lý, ngôn hành thể tưởng tượng nổi, gây ảnh hưởng rất lớn trong cuộc sống của bọn họ.”

      Tôi nghe mà gật đầu lia lịa, các chị ơi, cho em ôm cái nào…. em rất hiểu chị! Các chị yên tâm mà , chị ngã xuống trước rồi, bây giờ đến bọn em nối nghiệp… Các chị thoát ly khổ hải rồi, xin hãy có lòng thắp cho bọn em nén hương …. nước mắt ròng ròng… tôi lấy khăn tay tiếp tục lau nước mắt. Sinh viên bình thường chút chết lặng, (đương nhiên khoa chúng tôi theo lệ thường còn có thể xuất rất nhiều sinh viên bình thường), nhưng mà Vũ Đạo hình như vẫn tính buông tha cho chúng tôi:

      “Mà tôi muốn là, phải tôi ngôn hành thể tưởng tượng nổi, ra là các em hiểu cho lòng tôi. I love you, my students!”

      Đột nhiên, tôi cảm giác có cái gì đó dính vào gáy của tôi, sờ vào thấy, ra là kẹo cao su! Chịu kích thích cũng thể phun kẹo loạn như thế được! Với tinh thần bảo vệ môi trường, tôi giận dữ quay đầu lại, ai ngờ nhìn kỹ tên nam sinh đằng sau tôi chính là kẻ thù số hai của tôi: têm nam sinh xe đạp! Hết dẫm phải phân trâu rồi giờ lại dẫm phải cứt chó! Xem ra hôm nay tôi nhất định phải đổi giày!

      Tôi và đều ngẩn ra, lập tức trăm miệng lời :

      “Chuyện của tôi cho phép ra ngoài!”

      May mắn là chúng tôi đều nắm nhược điểm của đối phương trong tay, tôi cũng coi như yên tâm nửa, lấy khăn tay lau tóc. Lúc này dưới sức tiến công tình của ‘Cầm thú’, có số sinh viên dũng ngã xuống, nhưng vị trâu bò kia vẫn lời hoa mỹ:

      “Các em nghe nhé, khẩu của tôi đúng tiêu chuẩn Oxford chưa. I – love – you – my –students!”

      ta kéo dài tiết, còn mang theo rung hoàn chỉnh, Oxford tới mức tôi bị chuột rút, nhìn sang xung quanh, ra tôi còn thuộc loại mạnh mẽ, Dư Lâm bên cạnh thấp giọng thầm:

      “GOD, ngài xem khẩu của thầy ấy trâu bò như vậy kìa, đón quay về thiên đường ! GOD SAVE ME!”

      Thầy Võ nhìn xuống chúng tôi, thở dài:

      “Khóa tại có được tố chất tâm lý tốt như khóa trước!”

      Tôi này ông , là công lực của càng ngày càng thâm hậu có!

      “Bây giờ để tôi giới thiệu lớp trưởng của các em, Ngô Ngọc!”

      vừa dứt lời, tên nam sinh xe đạp phía sau tôi liền đứng lên. Khổ rồi, u ám rồi, thanh xuân của tôi ơi! Vĩnh biệt! Ngất thôi…. kẻ thù số hai của tôi là bạn học của tôi thôi , giờ lại còn là lớp trưởng của tôi nữa chứ! Trường học này lớn như thế, kẻ thù ít như vậy, sao tất cả đều ở khoa của tôi vậy! Khoa vật lý có sức hút đặc biệt sao? Chẳng lẽ nơi này là trại tập trung biến thái, vậy được rồi, đừng do dự, đem tôi ra xử quyết , cho xong hết mọi chuyện! Dù sao tôi ở đây cũng có tương lai gì đáng bàn!

      biết hôn mê bao lâu, đột nhiên bị câu của ‘Cầm thú’ làm cho bừng tỉnh.

      “Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, ngoại lệ dẫn các em dạo công viên.”

      Mặt của tôi và đám bạn học đều giống nhau, tất cả đều đau khổ, chúng tôi lặng lẽ lên án:

      “Thầy cần ngoại lệ! Bọn em đỡ được đâu!”

      Ra khỏi tòa nhà khoa vật lý, thầy Võ quay người lại, chỉ vào tòa nhà ba tầng cũ nát, giải thích:

      “Đây là tòa nhà dạy học thứ ba, tòa nhà cũ có từ hồi thiết kế trường học, lịch sử lâu dài lắm rồi, tin các em có thể sờ cái lớp tường bên ngoài. Mọi người hãy xem trọng tâm và kết cấu ở đây, đoán chừng là sau khi dựa theo phân tích cơ học, giáo sư khoa chúng ta thiết kế nó. Trận động đất Đường Sơn năm 76 nghe cũng làm nó lắc lư chút nào, cho nên bốn năm tới các em cũng đừng mong đợi nó hỏng mà đổi cái mới. Đây là cơ sở bốn năm phấn đấu lâu dài của các em, chủ yếu cho nhóm người tự học, người thành đôi thành cặp, người tuổi dậy đến tương đối muộn và cho những người hoàn toàn tuyệt vọng khi tìm đối tượng ở đại học. Có điều chỗ này là nơi yên tĩnh, đằng sau tòa nhà này thường có những cuộc gặp gỡ phi pháp của các sinh viên trẻ tuổi tuân thủ quy tắc. Tháng trước, còn có sinh viên nam bị người xấu bắt cóc, may mắn là bạn cậu ta giọng khá to, làm kinh động đến nhóm sinh viên đam mê học tập vĩ đại của khoa chúng ta, bọn họ ôm tinh thần xem náo nhiệt và tinh thần hòa bình, chen chúc ra, phần lớn quan sát chỉ huy, tính toán phân tích góc độ để bắt, số ít đe dọa uy hiếp, bắt chước máy móc động tác bắt giữ, cuối cùng… để cho kẻ xấu chạy , cứu chàng sinh viên đó.”

      Mọi người nghe vậy cúi gằm đầu xuống. Bảng hiệu Vật lý to lớn đổ sập ầm ầm trước mặt tôi!

      Ngay sau đó, chúng tôi đến tòa nhà chính. Trước tòa nhà chính là bức tượng của thủ tướng Chu. Thầy Võ vẫn nhiệt tình:

      “Nam sinh khoa vật lý chú ý, nơi này là tòa nhà chính, rất nhiều sinh viên khoa khác đều tới đây tự học, xét thấy tình trạng khó khăn thiếu thốn của tài nguyên nữ sinh khoa chúng ta, tôi tin là nơi này lâu nữa trở thành nơi đầu tiên các em chọn để tự học. Trước kia đây từng là kiến trúc cao nhất của trường chúng ta, nhưng bởi vì độ cao của nó mà ngẫu nhiên có vài sinh viên lý trí, nghĩ quẩn rồi lựa chọn nhảy xuống từ đây, ban lãnh đạo trường xem xét thấy việc này ảnh hưởng cực kỳ đến hình tượng thủ tướng Chu kính trước tòa nhà, vì vậy xây dựng tòa nhà cho khoa kinh tế còn cao hơn. Xin mời các sinh viên hay nghĩ quẩn di dời sang bên đấy, cũng loại bỏ rất nhiều sinh viên lo sợ nhảy ở mức độ này đủ rồi tạo thành hậu quả tàn tật.”

      Đầu các sinh viên cúi xuống thấp hơn. Tôi này, chúng tôi là những tân sinh tràn đầy hy vọng được bước vào giảng đường đại học đấy ạ, ra tay nhàng chút .

      Tiếp theo, chúng tôi đến tòa nhà khoa Hóa hùng vĩ đồ sộ.

      “Đây là tòa nhà khoa Hóa. Từ vẻ ngoài của tòa nhà có thể nhìn ra vị trí chênh lệch của khoa chúng ta và khoa Hóa học trong trường. Giảng viên khoa Hóa trường chúng ta rất hùng hậu, có nhiều vị trong học viện Khoa học quốc gia, còn khoa Vật lý ngược lại vẫn phải cố gắng, BUT… khoa Hóa mỗi năm đều xảy ra tai nạn, mỗi khi nghĩ đến đây, tôi liền thấy xúc động sâu sắc, tuân theo phát triển của vật vật lý mới là con đường sống đúng đắn! Mọi người có cảm thấy như vậy ?”

      Các sinh viên vội vàng gật đầu, ta tiếp tục :

      “Dựa theo tỉ lệ trường học, nghe trung bình hàng năm tai nạn chết hai người, mà nay năm hình như chỉ phát sinh cố ngoài ý muốn. Cho nên mong các em sinh viên làm nhiều việc thiện tích đức, để cầu bình an.”

      “Thầy Võ, thầy học vật lý, sao lại còn tin phật vậy!” Có sinh viên hỏi.

      “Là như thế này, tôi là người ủng hộ Chủ nghĩa hữu thần, tôi tin tưởng thế giới có quỷ thần tồn tại, cho nên tôi mới học vật lý, để tìm tòi nghiên cứu chân tướng vật, trải qua nhiều năm dốc sức nghiên cứu, cuối cùng – tôi càng khẳng định tín ngưỡng của tôi.”

      Các sinh viên toát mồ hôi lạnh, dáng vẻ như thể tín ngưỡng bị phá hủy.

      “Đúng rồi, mặt khác cá nhân tôi cho rằng, vật lý hạt nhân nên cùng hóa học hạt nhân quy về mối, vốn là khoa rất an toàn, hơn nữa chuyên ngành này đủ trọn vẹn!”

      (Ghi chú: Bởi vì những lời này của ta mà sinh viên khóa này chúng tôi thà làm chứ cũng muốn học thạc sĩ chuyên ngành vật lý hạt nhân. Nghe , toàn bộ nghiên cứu sinh ngành này khóa đó cả đều là người ngoài.)

      Thầy Võ xem như cũng là người hiểu ý, lúc này ta cuối cùng quyết định đại xá :

      “Sau đây, sinh viên có thể tự nguyện theo tôi thăm quan.”

      Vừa dứt lời, người còn đến nửa. Chúng tôi ven đường đến căn tin thứ ba, đội ngũ sinh viên thưa thớt, thầy Võ vẫn dạt dào cảm xúc:

      “Đồ ăn ở đây vô cùng phong phú, khi ăn cơm tốt nhất mọi người đem cất kính , cuối cùng cũng đến lúc sinh viên có thị lực tốt các em hối hận vì được làm khác rồi!”

      ta đắc ý nâng gọng kính mũi.

      “Các em cũng mất bao lâu để hiểu được cách phân biệt cấp học ở đây. Phát có sâu lập tức đổ hết , chắc chắn là cùng năm với các em; gắp sâu ra tiếp tục ăn là đàn năm thứ hai của các em; coi có tiếp tục ăn, thờ ơ là năm thứ ba; chỉ kiểu thở dài, cảm khái là năm thứ tư; đến tìm sâu, tìm thấy sâu ăn ngon chính là nhóm kỳ tài nghiên cứu sinh và tiến sĩ, là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của các em! Tóm lại, đây là nơi thần kỳ, là nơi tôi thích đến nhất. Hôm nay em có thể cảm thấy em tìm ra món ăn kỳ lạ nhất thế giới, nhưng đến ngày mai, em luôn có thể phát em sai rồi. Nơi này vĩnh viễn có thể đem đến bất ngờ cho chúng tôi ! Đúng rồi, tôi nhớ có sinh viên còn nhiệt tình trình bày bài thơ:

      ‘Cháo có thể tắm, cơm có thể đánh chim, bánh bao bay về đảo Đài Loan’!”

      Nhìn thái độ những sinh viên thề sống chết đến đây ăn cơm kia, trong lòng tôi thầm than, có thù oán với mấy người làm trong căn tin này phải ? Tôi muốn tố giác ! Lấy giấy bút ghi lại !

      Từ biệt căn tin thứ ba mà tôi muốn quay lại, chúng tôi đến ký túc xá 22 và 23 của tân sinh, ký túc xá 22 là khu nhà của nữ sinh bọn tôi, còn ký túc xá 23 là khu nhà nam sinh. Thầy Võ lại lên tiếng:

      “Nơi này tôi nghĩ các em rất quen thuộc, vậy tôi giảng giải chút cho các em biết lịch sử nơi này. trước kia ký túc xá 22 là nữ sinh khoa Lý ở, mà ký túc xá 23 là nữ sinh khoa Văn ở, nhưng bởi vì nơi này hẻo lánh, từng xảy ra việc lưu manh đột nhập vào khu nữ sinh, bởi vì lúc bọn lưu manh bị phát đủ bình tĩnh, chọn sai đường chạy, cứ thế trong lúc nhảy sông tìm chỗ trốn, vô ý bị mùi thối hại chết. ra, con sông hôi thối của trường chúng ta đúng là có tác dụng bảo vệ trường học. Việc này khiến cho lãnh đạo trường rất quan tâm, vì lý do an ninh, nam sinh liền vào ở ký túc xá 23, nhưng hình như nữ sinh oán giận còn nhiều hơn so với trước kia, từ việc rèm cửa sổ ban ngày cùng kéo roàn roạt là có thể biết, đôi khi phải tự nhiên ký túc xá nữ sinh tài nguyên thiếu thốn. Nam sinh và nữ sinh các em hôm nay có thể đến quầy bán quà vặt bên cạnh mua cái ống nhòm tiến hành rình trộm và đấu tranh chống rình trộm, đây cũng là cuộc đấu tranh lâu dài!”

      Vô tình chúng tôi đến sân thể dục, lúc này tôi phát phần lớn sinh viên dường như thừa dịp vừa rồi trốn về ký túc xá, cũng có có thể là tranh giành lấy ống nhòm. Tôi cắn chặt răng, tôi phải kiên trì..... cầm chặt sổ ghi chép trong tay, nhất định phải bắt được nhược điểm của ‘Cầm thú’, ghi nhớ lại, hừ! Thầy Võ đứng ở sân thể dục, thái độ đặc biệt nhớ nhung:

      ra, tôi lên lớp giờ đầu tiên ở đây. Khi đó tôi mới trở về từ quốc, giáo viên thể dục đột nhiên có việc, tôi đến dạy thay, để bồi dưỡng chất lượng tổng thể của sinh viên, vì thế tôi quyết định dùng tiếng giáo dục thể chất cho bọn họ, các sinh viên đều nghe hiểu, nghe hiểu tôi cũng thể . Đúng là bài học tốt đẹp đầu tiên!”

      Thầy Võ dường như rất say mê. ‘Cầm thú’ ơi, tôi này, là tai họa của khoa vật lý chúng tôi thôi cũng đành, còn muốn đầu độc đồng bào khoa khác nữa sao, lo ngại người bình thường còn quá nhiều sao?

      Điểm dừng cuối cùng là hồ Nam Khai, lúc này theo phía sau còn đến vài người, cũng phàn nàn.

      “Đây là hồ Nam Khai, tôi chỉ muốn nhấn mạnh điều, đó chính là ‘câu cá bơi lội và trượt băng’ đều…. bị cấm!”

      “Thầy Võ, nghe ngày đầu tiên khai giảng, có tân sinh bơi ở đây, lúc ấy thầy còn ở đây câu cá nữa, nữ sinh kia cuối cùng là người khoa nào? Tên là gì?” nam sinh hào hứng hỏi.

      Lưng tôi chợt lạnh, chỉ thấy thầy Võ cười nhìn tôi.

      “Tên là gì nhỉ ? Để tôi nghĩ xem….”

      Tim tôi nhảy lên cổ họng, ta thấy tôi lo lắng dường như có chút hài lòng, học theo cách của tôi ngày đó, :

      cho biết!”

      “Chậc…”

      Mọi người lập tức giải tán, tôi cũng nhanh chóng rút lui, chỉ cảm thấy sau lưng bị nhìn chăm chú đến phát nóng lên. Tiểu nhân báo thù bốn năm muộn! WAIT xem!
      tart_trung thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 4: Ra mặt thay người khác.



      Tức giận đùng đùng trở lại ký túc xá, nhìn thấy Phạm Thái treo màn cho chiếc giường của , mỹ nữ đúng là khác biệt, cần được bảo hiểm gấp đôi. Mà Giả Họa gọi cơm từ căng tin ăn trưa. Tôi hỏi Dư Lâm chạy đâu, Phạm Thái nàng chuẩn bị công cụ phòng sói rồi. Vừa xong, Dư Lâm liền mang theo cái chai bia rỗng trở lại, vừa ném xuống dưới giường của mình, vừa :

      “Trong trường học dễ tìm được gạch!”

      Tôi động não, tìm Giả Họa ăn cơm xin cái bánh bao:

      “Thầy Võ , bánh bao căn tin trường chúng tôi có thể dùng làm đạn đạo, lấy cái bánh bao khô chắc là dùng tốt hơn cục gạch!”

      “322! Dưới lầu có người tìm!” Nữ sinh khoa Toán ở cách vách bước vào gọi tiếng. Gì đấy? Đây phải nữ sinh được Ngô Ngọc thổ lộ sao? Hê hê…. sau này từ từ hỏi thăm!

      “Tìm ai ?” Giả Họa ăn cơm ngẩng đầu lên hỏi.

      !” Nữ sinh khoa toán xong bỏ .

      “Ba người bọn mình cùng xuống hay là phái người xuống?” Giả Họa ràng muốn bị gián đoạn lúc ăn cơm. Vì thế tôi tiếp lời:

      “Cũng phải, ăn nửa bữa cơm chạy tới chạy lui dễ xì hơi lắm! Cậu đừng , mình và Tiểu Dư chơi oẳn tù tì quyết định xem ai xuống !”

      “Được!” Tiểu Dư đồng ý, sau 3 giây, tôi bại trận, nhìn vẻ mặt theo lẽ thường phải có của Tiểu Dư, cảm giác chơi oẳn tù tì hẳn là sở trường của nàng này.

      Người dưới lầu ra là lớp trưởng bé của chúng tôi, chỉ theo nghe ngóng của Tiểu Dư ‘Vạn thông’ cũng là người Thiên Tân, thi vào khoa của chúng tôi với thành tích cực cao. Lần đầu tiên phân tích ở cự ly gần, mới xác minh được cái ‘cực cao’ của cậu ta, 180 (cm) tổng số đây. Quả nhiên là người khiến người ta ngưỡng mộ mà! Có điều mặt cũng có mụn trứng cá, chẳng lẽ sống trong thời đại của Lưu Tường trở thành hình mẫu thời trang? Tất cả mọi người đều chỉnh dung thành như vậy? Chỉ thấy cậu ta :

      “Mình tên là Vương Cát, đây là sách của ba người các cậu, nam sinh bọn mình thuận tiện đưa qua giúp.”

      Vừa cảm ơn cậu ta cậu ta rồi. Này, cần phải nhanh như vậy chứ, tán gẫu thêm mấy câu thôi. Quan trọng là cậu rồi, tôi phải mình bê ba bó sách này lên đấy.

      Giả Họa cơm nước xong ra ngoài, tôi và Phạm Thái tiếp tục nghe ‘đài phát thanh bà tám’ Tiểu Dư phát sóng tin tức mới nhất của khoa. Nghe xong vài chương trình, rốt cục Phạm Thái ngồi yên, sách mới của nàng chậm chạp mãi tới. Vốn là định đến ký túc xá nam sinh hỏi, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng. Điều này làm cho tôi cực kỳ thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta, có cái gì mà phải ngại chứ? ( cả đời cũng hiểu được!) Vì thế tôi vinh quang gánh vác nhiệm vụ đến phòng của nam sinh hỏi giúp ấy.

      Ký túc xá nam ngay phía sau khu nhà của chúng tôi, tôi bước ba bước vào đó, lúc vào tôi còn nở nụ cười với ông chú quản lý. Nam sinh khoa tôi ở ngay tầng , tôi vừa vặn gặp được Vương Cát, sau khi hỏi cậu ta phòng ngủ của lớp trưởng Vật liệu ứng dụng ở phòng 106, tôi liền gõ cửa vào. Vừa vào phòng, chỉ nhìn thấy nam sinh vóc dáng thấp bé giường cắt dây đèn, liếc tôi cái, sau đó tiếp tục với cái dây đèn của mình, như có gì xảy ra:

      “Tôi là Lý Băng, cậu là nam là nữ?”

      Mẹ nó chứ, có thể tiếng người hả? hỏi tôi tên là gì mà lại hỏi tôi là nam hay nữ! Tôi tức giận trả lời :

      “Tôi tới tìm lớp trưởng của các cậu!”

      “À, vậy cậu tiếp tục tìm !” Lý Băng để ý tới tôi. Người gì đây! Cũng biết phép lịch mà bảo tôi ở đâu đến?! Tôi ức chế với Lý Băng Ngô Ngọc bước vào. Cậu ta vừa thấy tôi khó chịu hỏi:

      “Cậu đến đây làm gì?!”

      “Tôi đến tìm lớp trưởng Vật liệu ứng dụng!”

      “Chính là tôi! Tạm thời đảm nhiệm thôi!”

      “Sách của Phạm Thái có ở chỗ cậu ?”

      , tôi vừa họp về.”

      “Tự lấy ở dưới khoa! Sách của cậu ở giường.” Lý Băng đột nhiên , sau đó tiếp tục chăm chú vào cái dây đèn của .

      Tôi liếc mắt nhìn chồng sách mới giường của Ngô Ngọc, nghĩ rằng trong lớp bọn họ chỉ có nữ sinh, vậy mà cũng giúp mang qua đấy, trong lòng khỏi chùng xuống. ra, nghe thấy Ngô Ngọc hỏi Lý Băng:

      “Cậu làm dây đèn làm gì?”

      “Mình muốn thiết kế góc hợp lý, làm giá phơi quần áo!”

      “Dừng tay!”

      Tôi thầm cảm khái thần nhân khoa chúng tôi rồi rời khỏi ký túc xá 23. Sau khi quay về phòng ngủ cho Phạm Thái, nàng đành mình đến thủ thư của khoa. bao lâu, Phạm Thái trở lại. Tiểu Dư nhận lấy sách của Phạm Thái, bất mãn :

      “Cậu bó sách sao mà nát quá vậy, là sách mới sao? Cũng lựa chút.”

      “Chỉ còn lại có bọc sách này thôi, những người khác đều lĩnh hết cả rồi.” Phạm Thái vô tình .

      Vốn tôi đứng trước gương nhìn mái tóc ngắn của mình, vì câu vừa rồi của Lý Băng làm tôi phát điên, lúc này nhìn thấy bọc sách bị mất góc, thậm chí có chỗ bị rách của Phạm Thái, lại nhớ đến cuốn sách mới tinh giường của Ngô Ngọc, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Mặc dù nữ sinh bọn tôi ít, mấy cậu cũng thể đón tiếp chúng tôi như vậy được, nữ sinh khoa Lý trong trường trung học cũng ít, nhưng các nam sinh đều rất coi trọng bọn tôi, sao lên đại học, tỷ lệ nam sinh và nữ sinh khoa Lý lại cách nhau xa như vậy, mà thái độ sao lại tệ như thế chứ! Xem ra vụ khoa vật lý bắt người xấu như đuổi dê bắt gà mà thầy Võ kể kia cũng bịa đặt rồi!

      Trong nháy mắt, tôi cầm lấy bọc sách kia, hùng hổ về phía ký túc xá nam hỏi tội. Vào phòng 106, thấy Ngô Ngọc ăn cơm, tôi nhiều, ném bọc sách rách nát kia lên giường của cậu ta, sau đó cầm bọc sách mới tinh lên, tức giận :

      “Phạm Thái là nữ sinh duy nhất trong khoa các cậu, các cậu lấy sách cho ấy thôi, còn đưa cho ấy cái bọc rách nát này! Cậu hiểu được thân là lớp trưởng phải nhường cho người khác trước, còn mình lấy sau à! phải đàn ông!”

      hết hơi, tôi cầm bọc sách mới, trong khi mấy kẻ ở trong phòng ngủ còn chưa hồi phục lại tinh thần, tôi bỏ .

      Cho đến rời khỏi ký túc xá 23, tôi mới tỉnh táo lại đôi chút, hối hận vừa rồi tôi xúc động quá mức, mẹ dạy tôi thế nào? Tôi là liệt nữ Trinh Đức sao? Chính nghĩa nhiệt huyết như vậy sao? Sao lại xù đuôi lên thế này! Mặc dù cầm sách về rồi nhưng hậu quả thể cứu vãn được! Sau khi tỉnh táo tôi suy sụp quay về ký túc xá, người khác còn nghĩ là tôi bị bắt nạt ở ký túc xá 23 chứ. (rất ít khi có lúc tôi tỉnh táo!)

      biết ơn của Phạm Thái bù lại được vết thương trong lòng tôi, tôi quyết định chạy trốn trước khi tinh thần làm phóng viên của Tiểu Dư nổi lên, tôi nhanh chóng thu dọn đồ, quay về nhà.

      Có thể tưởng tượng được bây giờ ký túc xá nam sinh nổ tung lên, tất cả mọi người đều tuyên truyền tích hùng của tôi đây! Mẹ, con bất hiếu! Về nhà, mẹ thấy tôi còn đau khổ hơn cả ngày hôm qua, thái độ nhân từ bao dung, ôm tôi vào trong lòng, khuyên giải an ủi :

      “Con à, quan hệ tốt với giáo viên hướng dẫn cũng sao, cứ quan hệ tốt với mấy đứa lớp trưởng là được rồi.”

      “Mẹ, lớp trưởng cũng xong….”

      Mẹ vỗ lưng tôi, thấm thía :

      ngày mà căng thẳng với cả giáo viên hướng dẫn lẫn cán , khó khăn rồi, khó khăn rồi…”

      Mẹ tôi suy nghĩ nửa ngày, vừa định mở miệng, tôi ngắt lời :

      phải mẹ định là, quan hệ tốt với bạn học là được rồi đấy chứ!”

      “Đúng thế! Mẹ định thế đấy, mẹ biết mấy ngày hôm trước có cầu con hơi cao chút chút, bây giờ chúng ta vẫn nên nhìn khách quan chút có lẽ tốt hơn!”

      Hình như mẹ sớm chuẩn bị tư tưởng, mẹ nhìn tôi, muốn lại thôi, cuối cùng nhịn được :

      “Con à, tiêu chuẩn thấp lắm rồi đấy, ngày mai con cố gắng thêm chút !”


      Chương 5 Tiếp tục gặp rắc rối.



      Sang ngày là thứ hai, tôi tự động xóa bỏ hai ngày trước đó, cuộc sống đại học của tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay. Hai ngày trước chỉ là làm nóng cơ thể thôi, tính tính. Sáng sớm, chúng tôi tập hợp ở cửa giảng đường 3. Hôm nay thầy Võ đến rất sớm, đại khái là lần đến muộn vào ngày đầu tiên của tôi làm cho ta chú ý, xa xa nhìn thấy tôi đến, mặt ta lộ ra nụ cười nhạt khó nắm bắt, nhìn thái độ ấy giống như ta biết về tích hùng của tôi ngày hôm qua rồi ấy.

      Sau khi mỗi sinh viên chuyển ghế từ khoa mình vào tập hợp, thầy Võ hỏi:

      “Trong khoa ai biết nhạc? Giơ tay!”

      Có mấy người giơ tay, thầy Võ vừa lòng cười cười, :

      “Mấy người các em, với lớp trưởng chuyển cái kệ kia đến hội trường , rồi quay về chuyển ghế!”

      phải chứ!” Mấy sinh viên giơ tay lên kia bất mãn, rồi theo lớp trưởng.

      “Nhân tài biết nhạc hiểu được tầm quan trọng của nhạc khí, mới có thể cẩn thận chuyển đồ được.”

      Sau khi bọn họ , thầy Võ giải thích cho chúng tôi. ta tiếp tục hỏi:

      “Ai biết vẽ tranh?”

      Vừa rồi mọi người đều trơ mắt nhìn mấy sinh viên trước đó sập bẫy, lần này rất lâu có ai giơ tay, tám phần nghĩ rằng, kêu bọn họ chuyển đồ là việc , với cách suy nghĩ của thầy Võ, kêu mấy người biết vẽ tranh phụ trách sơn lại tòa nhà cũ nát của khoa vật lý là điều có thể xảy ra!

      Sau lúc lâu có ai giơ tay, có nam sinh trắng trẻo từ từ giơ tay lên, với tình huống như vậy còn dám giơ tay, tôi thể khâm phục cậu ta, vội vàng tìm từ điển Tiểu Dư hỏi thăm xem cậu nam sinh này tên là gì, khoa nào, để tôi còn sùng bái.

      ra đúng là lớp của bọn tôi, người Quý Châu, tên là Viên Duyệt. Hâm mộ cậu ta rồi, tôi phát cậu ấy nhìn còn rất đẹp trai, bộ mặt chữ điền cương nghị, dáng vẻ rất đàn ông lại mang theo chút phong độ của người tri thức, bước đầu quyết định sau này theo đuổi cậu ta để từ từ sùng bái. Lúc này mọi người đều háo hức chờ đợi phán quyết cho cậu nam sinh xui xẻo này, lúc này nghe thầy Võ tuyên án:

      “Đôi tay của họa sĩ rất quan trọng, đưa ghế của em cho sinh viên bên phải, để cậu ấy cầm cho em!”

      chỉ có sinh viên ở bên phải trợn tròn mắt, chúng tôi những sinh viên khác cũng rơi cả kính.

      (Sinh viên bên phải: Mẹ kiếp, tôi trêu chọc ai hả? Mấy con heo đứng bên cạnh cậu ta tay cầm hai cái ghế rồi. Cái này thôi nữa, ê, tác giả, nhân vật phụ ít nhiều gì cũng cho cái tên chứ!

      Mấy sinh viên biết nhạc: Bọn tôi cũng chưa giới thiệu đâu đấy!)

      “Trong khoa còn ai biết vẽ tranh ?”

      Thầy Võ lại hỏi, lần này có hai sinh viên sảng khoái giơ tay lên.

      “Hai cậu chuyển ghế ở trong khoa , giúp giáo viên trong khoa mang .”

      phải chứ! Cùng nghề mà cùng mệnh rồi! Nhân lúc hai sinh viên còn chưa xa, ta lại với hai sinh viên:

      “Sau lễ chào đón sinh viên mới, đến bảng tin báo danh ! Các cậu phải được dạy dỗ cẩn thận, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình để ý đến sinh viên khác.”

      Thầy Võ quay mặt về phía chúng tôi trịnh trọng :

      “Còn các em, từ chuyện này phải thấu hiểu điểm ấy, làm việc phải dũng cảm chút, đừng quá chú ý đến áp lực bên ngoài, càng thể bị vật nguyên nhân cản trở dũng khí làm việc, hơn nữa nghiên cứu vật lý, lại càng cần tinh thần như vậy!”

      Ý đầy đủ nên là, còn phải lừa dối sao, dũng khí của mọi người đều lừa dối sạch rồi! Nhưng biết có phải ảo giác hay , khi những lời này, lúc mắt ta đảo qua mọi người hình như dừng lại chỗ tôi chút. phải chứ, chẳng lẽ việc hôm kia tôi bơi ở hồ Nam Khai được coi như ví dụ tích cực của lòng dũng cảm sao? Được ta vô tình khen ngợi?! Tôi muốn khóc, tôi lại bị thầy giáo ‘Cầm thú’ biến thái khen ngợi!

      (Tác giả: Được biến thái khen ngợi cũng là tất nhiên thôi! ra những người biến thái vẫn biết là mình biến thái, hơn nữa chỉ có thể thấy những kẻ biến thái khác biến thái, nhưng lại duy nhất thấy được chỗ biến thái của chính mình, nguyên nhân rất đơn giản, mỗi kẻ biến thái đều biến thái khác nhau, biến thái đa dạng!)

      Sau đó chúng tôi xếp hàng theo thứ tự đến hội trường. Lớp chúng tôi là lớp cuối cùng, mà số thứ tự của nữ sinh xếp sau nam sinh, vì thế ba người khoa tôi đến gần chót. Đội ngũ luôn là như vậy, phía trước rất sát nhau, càng đến phía sau càng giãn, mà qua quãng thời gian giữ đội hình, thường thường những người phía sau luôn phải chạy theo đội, những người ở chót vẫn mệt nhất, bởi vì phải chạy theo ở khoảng cách xa nhất. Bọn tôi ba nữ sinh vóc dáng đủ 1m6 bê ghế ở cuối nhóm, đôi khi phải chạy theo đội, có khi bị bỏ rơi mất đoạn. Lớp trưởng Vương Cát thúc giục:

      nhanh lên chút!”

      Tôi và Tiểu Dư hai người lập tức mặc kệ, nhưng vẫn bước nhanh lên vài bước để theo kịp Giả Họa. Tôi nhịn cậu! Đội ngũ được lúc, gần như bọn tôi phải chạy bộ liên tục mới có thể đuổi kịp. Vốn ở chót nhóm đủ bực rồi, Vương Cát cứ lúc lại đến giục lần. Nhẫn nại của tôi về điểm này đến cực hạn! (đúng là chỉ có chút …) . Tôi ném ghế xuống đất, ngồi lên ghế, lớn tiếng :

      “Tôi phải con lừa của , ầm ĩ cái gì. Chân tôi dài như chân , muốn tôi nhanh lên à, bê thay tôi , nếu đừng có ở đấy mà chạy như chó chăn dê như thế!”

      Vương Cát ngờ tôi lại ầm ỹ như vậy, đột nhiên sửng sốt, nam sinh phía trước lại ồ lên. Lúc này tôi mới cảm thấy có phải tôi quá bốc đồng ? ngờ chút động tĩnh ấy lại gọi ‘Cầm thú’ đến. ‘Cầm thú’ đẩy đẩy cặp kính, tới, chủ động cầm lấy ghế của tôi, trêu chọc tôi :

      ngờ trong khoa của chúng ta lại gặp được nữ sinh có tư tưởng bên vực phái nữ của thế này! Vốn tôi nghĩ rằng chuyện nhận sách ngày hôm qua chỉ là ngẫu nhiên, ngờ đúng là tất nhiên của tất nhiên!”

      Quả nhiên chuyện ngày hôm qua lọt vào tai ta rồi. Đúng là chuyện tốt ai biết, chuyện xấu truyền ngàn dặm!

      Mà lúc này Viên Duyệt cũng nhận lấy trong tay Tiểu Dư, nhiều quay về hàng ngũ, đại khái trong tay mỗi người đều cầm ghế, chỉ có duy nhất cậu ta có, ngược lại cũng làm cho cậu ta được tự nhiên. Đội ngũ tiếp tục lên, nhưng đội ngũ nam sinh phía trước cũng bình tĩnh như lúc trước nữa, bọn họ bắt đầu khe khẽ . Tiểu Dư đến bên cạnh tôi, cười :

      “Ngày hôm qua đầu tiên là cậu trách giáo viên hướng dẫn đến muộn, sau đấy dọa lớp trưởng sợ, hôm nay lại đe dọa lớp trưởng, cậu sắp đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại rồi! Nhưng mình cũng được hưởng lây hào quang của cậu, ha ha…”

      nàng phải cầm gì xem ra tâm trạng rất tốt, ngược lại, tôi bị mấy câu của cậu ta đả kích nghiêm trọng! Mẹ à, con lại thất thủ rồi! Chẳng lẽ tôi là điển hình của đứa ngốc biết dùng đầu óc suy nghĩ, cứ tùy tiện làm rồi sau đấy lại hối hận ngừng sao?!

      Đến cửa hội trường, thầy Võ bắt đầu :

      “Tôi biết lãnh đạo thay nhau đọc diễn văn có vẻ dài dòng nhàm chán, cầu của tôi với các em cao, chỉ cần: ‘Lúc lãnh đạo chuyện, có thể ăn vặt, nhưng được phát ra thanh, có thể ngủ, nhưng được ngáy, cũng được mớ. Những sinh viên cố gắng nắm bắt thời gian học tập, có thể đọc sách, nhưng tuyệt được thảo luận vấn đề, chỉ được tự học’.

      Những tiết mục chào đón người mới sau đó, tôi biết có vài tiết mục hơi nhạt nhẽo, nhưng lúc các em xem, nhất định phải nhiệt tình, nhưng được cổ vũ! Lúc đại hội kết thúc, có thể tiếp cận các nữ sinh, nhưng nhớ là, tốt nhất lần đầu tiên làm quen đừng để lộ mình là sinh viên khoa lý! Còn nữa, nhớ là trước khi tiếp cận, đưa ghế của cậu nhờ sinh viên khác mang về khoa hộ! OVER! Mọi người vào !”

      Đúng là cẩn thận! Tiểu nữ bội phục rồi….

      Lễ tốt nghiệp có gì đặc biệt hấp dẫn người xem, mọi người tuân thủ theo quy định của thầy Võ, nam sinh vẫn khá hơn, ngắm mấy nàng xinh đẹp biểu diễn là tinh thần phấn chấn, còn nữ sinh bọn tôi lại buồn ngủ, đến nửa đẹp trai cũng thấy đâu cả, thỉnh thoảng có mấy tài tử lên, lại là điển hình của những người có nét đẹp nội tâm, được xem là khó coi, nhưng tuyệt đối phải là ‘người đẹp khiến cảnh vui lây’.

      Ngay lúc tinh thần đại hội xuống, lúc tiếng vỗ tay thưa thớt dần, tôi mơ màng ngủ đột nhiên bị tiếng xôn xao của hội trường đánh thức, sân khấu là ban nhạc ba người, ca sĩ đứng giữa sân khấu, bên phải của ta là tay ghita, còn tay trống đứng phía sau sân khấu, ba người đều đeo cái kính râm hình dạng khác nhau, mặt trang điểm rất đậm, làm cho người khác thể thấy khuôn mặt .

      nhạc vừa vang lên, hội trường cũng sôi sục lên theo. nhạc có độ rung rất mạnh cùng với ca khúc có tiết tấu nhanh mang đến cao trào chưa từng có trong đại hội, khơi dậy từng tế bào trong mỗi tân sinh viên. Mà lúc này từng giọt máu trong huyết quản của tôi đều đập theo từng tiếng trống dữ dội, dòng máu say ngủ bắt đầu kích động. Tầm mắt của tôi thể rời khỏi người tay trống, trái tim đập thình thịch theo từng nhịp trống, tôi trở thành khán giả điên cuồng trong hội trường, lớn tiếng hò hét, thét lên chói tai, huýt sáo, nhảy múa theo nhịp điệu cao thấp, tất cả đều phát điên theo nhạc, toàn bộ thế giới đều chấn động trong tiếng nhạc kim loại nặng.

      Lúc nhạc chấm dứt, tôi lại tự chủ được theo số ít nữ sinh chạy lên sân khấu, thấy ba người bọn họ hét lên điên dại, tôi cũng học đòi theo, hô to với tay trống ở góc cuối:

      “Tay trống, tay trống!”

      ngờ tay trống giống như nghe thấy tiếng la hét của tôi, từ phía sau tới chỗ tôi, tôi càng thêm kích động, kêu lên:

      “Ca ca, em !”

      Bước chân của tay trống hơi khựng lại. Tôi thấy nữ sinh khác đúng là đến có chuẩn bị, trong tay cầm bó hoa tươi lớn, tôi đánh giá mình từ xuống dưới, lại phát ra mình có cái gì có thể đem tặng, tôi thầm mắng, ít nhiều gì cũng phải mặc cái quần có dây lưng chứ, có thể cởi cái dây lưng để tặng cho người ta, bây giờ còn có cái gì có thể cởi đây? Hay là áo ngực? Dù sao mặc hay mặc tác dụng cũng lớn lắm!

      (Tác giả: Hoàn toàn mất lý trí rồi!)

      Đột nhiên, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa quan trọng của khăn quàng đỏ, ra là đồ mang theo người để tặng phải chuẩn bị trong bất cứ tình huống nào! kịp hối hận vì mình lúc trước lấy cái khăn quàng đỏ cuối cùng để buộc miệng túi, lúc này ta cúi thấp người xuống, lửa cháy đến nơi rồi, tôi mặc kệ tất cả, kéo mấy bông trong bó hoa của nữ sinh bên cạnh. Ai ngờ ta vươn tay nhận lấy hoa của tôi, lúc này tôi kích động đến mức hai gò má nóng bỏng, thấy ta lộ ra nụ cười mà tôi vô cùng quen huộc, :

      “Em đấy hả? cho em biết đâu!”

      Sau khi nghe thấy mấy chữ ấy, đầu tôi đột nhiên ầm ầm nổ, tức giận xộc lên, tôi vô thức hô lên:

      “‘Cầm thú’!”

      Giật mạnh hoa về, hung hăng ném lên đầu ta. Nữ sinh ở xung quanh kinh ngạc nhìn về phía tôi, ồn ào trong hội trường trong nháy mắt biến mất. Trước khi mọi người phản ứng lại, tôi che mặt chạy mất rồi. Lúc bỏ chạy, tôi thể nhớ đến điểm tốt của cái khăn quàng đỏ, ra lúc xảy ra cố ngoài ý muốn giống tôi lúc này, nó còn có thể dùng để che mặt.

      (Ghi chú: liên tục vài năm về sau, tôi rất thích đeo khăn quàng lụa.)

      Chạy mạch về ký túc xá, nằm giường chưa được lát, mấy nàng kia quay về rồi.

      “Tiểu Vưu, cậu mạnh mẽ đến mức mình thể gì được rồi! Nhưng cậu lại đắc tội với nữ sinh trong trường mất rồi! Chắc là cậu chưa nghe nhỉ, ban nhạc ba người kia là ban nhạc bí , vào mỗi lần đón tân sinh viên hàng năm mới biểu diễn lần, thân phận rất bí , ai biết ba người kia ở khoa nào, tên gì! phải là cậu quen tay trống kia đấy chứ?” Ánh mắt thăm dò của Tiểu Dư chợt lóe lên.

      Chẳng lẽ với cậu ta đấy là thầy Võ? Vậy chẳng may cậu ta đến hỏi thầy Võ phải biết được tích tôi là cái đứa ngốc bơi ngày đầu nhập học sao? Bốn năm sau này tôi làm sao mà sống được ở đây chứ? Tôi quanh co :

      “Mình nhận nhầm người nên gây ra chuyện đáng cười như vậy đấy. Đúng rồi, mình quên mang ghế về rồi, mình phải nhanh chóng mang nó về khoa Lý .”

      “Thầy Võ mang về giúp cậu rồi! đấy à, chỉ nhận nhầm người thôi à? Vậy chuyện cười này có thể bị phóng đại rồi!”

      “Mình mới đến trường vài ngày, có quen được vài người! Thời tiết lạnh, mình phải về nhà lấy mấy bộ quần áo mùa thu!” Sợ ở lại trường học bị Tiểu Dư thẩm tra cả đêm, tôi quyết định lại về nhà.

      “Từ tối hôm nay trong khoa bắt đầu năm ngày học khiêu vũ liên tiếp.” Giả Họa .

      “À, hôm nay mình xin phép nghỉ, ngày mai nhất định tham gia.” Giả Họa hình như cũng rất thông cảm với tôi nên nhiều lời.

      Về nhà, lúc mẹ thấy tôi bước vào cửa, hít hơi, năng gì, tôi chữ cũng dám , chỉ cúi đầu vào phòng. Qua rất lâu, mẹ tôi cuối cùng cũng phát tác, đẩy cửa phòng tôi ra, :

      “Mẹ mặc kệ ở trường học con thế nào, nhà mình cũng phải trả tiền nhà đấy, con thể ngày nào cũng về nhà được, từ ngày mai được về nhà, ở trường học tuần rồi tiếp!”

      Vừa định đóng cửa lại, hình như đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, còn nghiêm túc hỏi tôi:

      “Con à, mẹ có chuyện đây, con có biết ‘khiêm tốn’ có nghĩa là gì ?”

      Thấy tôi gật đầu chắc chắn, bà mới :

      “À, biết là tốt rồi, mẹ còn sợ quan trọng là con hiểu đúng ý nghĩa của từ này đấy.”

      Lăn qua lăn lại giường nửa ngày, cuộc sống đại học của tôi từ ngày đầu tiên bị ‘Cầm thú’ quấy rầy rồi sau đấy gặp rắc rối liên tiếp, ta đúng là làm cho người ta hận thấu xương, nhưng hình dáng ta chơi trống lại quanh quẩn mãi trong tâm trí tôi. lúc lâu sau, tôi mới mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :