1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách - Diệp Lạc Vô Tâm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]



      Tên tác phẩm: Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

      Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

      Thể loại: Ngôn tình, đại

      Convert: [email protected]

      Edit: Nhutphonglin

      Beta: Banhmatong & Hello_hippo

      Poster 1: Nyan_neko

      Poster 2: [T]uenhi





      Văn án



      [​IMG]




      Nếu tin tưởng, lời em” là

      Nếu tin tưởng, những tổn thương mang đến cho phải là cố ý….

      Nếu tin tưởng, những nỗi đau mà thể thành lời tựa như những tế bào độc bệnh lan truyền toàn thân….

      liệu có bỏ lỡ khoảng thời gian ba năm của cuộc đời???

      Các file đính kèm:

      Last edited: 13/11/15
      PinkCarrot thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Trùng phùng







      [​IMG]



      hơn ba ngày, vì lo lắng cho Ấn Chung Thiêm, Bạc Băng liên tục mất ngủ.


      Vẫn có thêm bất cứ thông tin nào về Ấn Chung Thiêm, Bạc Băng biết ta phải nhận thẩm vấn nghiêm khắc như thế nào, liệu ta có vì người khác mà gánh vác hết tội danh về phía mình hay .


      Viện kiểm sát, sở tư pháp hay chính phủ… Tất cả những cơ quan có người thân hoặc quen biết đều tìm đến và cầu mong giúp đỡ, nhưng hết thảy đều có cùng câu trả lời với thái độ lạnh lùng: “ nên buông tay ! Vụ này án tử chắc chắn rồi, có đường sống đâu, tử hình chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!”


      “Tử hình…!!!” Trước đó lâu, Ấn Chung Thiêm còn trao cho chiếc nhẫn kim cương và hứa bầu bạn với suốt cả cuộc đời. nay, ta đứng trước nguy cơ bị tước đoạt quyền sống, sao có thể làm ngơ để mặc tất cả diễn ra như vậy được?


      ! Tôi bỏ cuộc! Tôi tin là ta vô tội, tôi nhất định phải tìm cách cứu ta, cần biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền hay dùng bất kì phương pháp nào…” với luật sư Trần – Luật sư đảm nhận vụ án của Ấn Chung Thiêm.


      Bạc Băng là bác sĩ, khi bệnh nhân vẫn chưa trút bỏ hơi thở cuối cùng, bỏ cuộc. Huống hồ đây là Ấn Chung Thiêm, người đàn ông từng cùng vượt qua những thời điểm khó khăn nhất.


      có thể giao ra toàn bộ số tiền tham ô ? Nếu giao ra được, bản án có thể được sửa đổi.”


      Tiền tham ô? Số tiền kia chắc chắn dưới mấy triệu. Tờ chi phiếu trong lòng bàn tay của Bạc Băng dính đầy mồ hôi.


      Đây là thẻ tín dụng, trong đó là số tiền tích góp được vài năm. Hai trăm vạn, hơn nữa nhờ người rao bán căn hộ cùng số tài sản cá nhân… Tất cả cộng lại cũng được hơn ba trăm vạn.


      Bạc Băng có chút nóng giận.


      ta căn bản hề tham ô dù chỉ đồng, vậy làm sao tôi có tiền để giao ra? ta vô tội vì lý do gì lại phải chịu án tử hình? Pháp luật có để mà làm gì?”


      “Có tội hay cũng đến lượt phán xét, tôi cũng quyết định được, nay chúng ta phải chờ xem thư kí Ấn khai ra những gì!”


      Đó cũng là vấn đề mà Bạc Băng lo lắng nhất, chỉ mong rằng ta đừng nhất thời hồ đồ mà nhận hết tội về phía mình, nếu như vậy ai có thể cứu được ta.


      “Luật sư Trần! có biện pháp nào khác sao?”


      Luật sư Trần trầm ngâm lâu sau mới lên tiếng: “ nên tìm đến những người có chức quyền cao hơn để nhờ họ khai thông vấn đề này, ở Bắc Kinh có quen biết ai ?”


      Đúng rồi! Thư kí của Phó thị trưởng thành phố Nam Châu tham ô lớn bị bắt khẩn cấp, nay chính Phó thị trưởng cũng bị cách ly để thẩm tra. Vấn đề lớn như thế này, mọi người né tránh còn kịp, ai dám đứng ra giúp đỡ, chỉ e rằng người đó muốn sống nữa.


      Có lẽ, tìm đến những quan chức cấp cao hơn chính là phương pháp tốt nhất nay.


      ***


      Đến Bắc Kinh, chạy ngược chạy xuôi tìm người giúp đỡ, cuối cùng Bạc Băng vẫn tìm được lối thoát cho bản án của Ấn Chung Thiêm. Thời điểm gần như tuyệt vọng, bất ngờ nhận được chủ động giúp đỡ của vị viên chức cán bộ quân khu biết danh tính lại để lại phương thức liên lạc. Thông qua trung gian là người bạn của đồng của , tuy mối quan hệ có chút phức tạp nhưng tuyệt đối có thể tin tưởng được.


      Bạc Băng và người ấy hẹn gặp nhau tại quán trà yên tĩnh, nhìn qua vẻ mặt có thể nhận thấy ông ta ngoài bốn mươi tuổi, mặc thường phục, cách giơ tay nhấc chân của ông ta đều mang đậm vẻ quân nhân chính thống. Vóc dáng ông ta khá mập, có khí phách của quân nhân cấp cao, hoàn toàn mang dáng vẻ là cán bộ cao cấp.


      Trong lòng Bạc Băng có chút thất vọng.


      có phải là Bạc Băng ?”


      “Vâng ạ!” Bạc Băng gật đầu sau đó đẩy phần tư liệu giữ trong tay về phía ông ta.


      tay ông uống trà, tay ông ta lật xem toàn bộ phần tư liệu vừa đưa, thỉnh thoảng thấy ông ta trầm tư suy nghĩ gì đó.


      “Bản án tử hình này có thể thay đổi được ?” giọng hỏi.


      Ông ta giương mắt nhìn , đôi mắt khôn khéo sau khuôn kính tinh tế.


      “Khó có thể cứu vãn, chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng…”


      Từ “Nhưng” mà ông vừa thốt ra là cụm từ đẹp đẽ nhất mà nghe được suốt hơn tháng nay. giống như người sắp chết đuối vớt được chiếc phao cứu đắm, biết có thể làm được gì, nhưng vẫn kiên trì đeo đuổi buông tia hy vọng cuối cùng.


      “Nhưng của ông ở đây là…???”


      “Cũng phải hoàn toàn thể cứu vãn. Nếu có thể điều tra sâu hơn, có lẽ…” Ông ta dừng lại lúc, dường như có điều khó .


      Bạc Băng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được hàm ý của ông.


      Nhìn vào bản án này, người sáng suốt có thể nhận ra, Ấn Chung Thiêm chỉ là thư kí , thể có lá gan lớn đến mức dám lừa gạt dưới tham ô khoản tiền lớn. Chỉ có khả năng là các bằng chứng đưa ra nay đều đổ toàn bộ tội danh lên người ta, án tử cơ bản được dự tính từ trước. Ai lại có thể có năng lực lớn như vậy, có thể thay đổi tất cả, đem tội danh của phó thị trưởng đổ hết lên người Ấn Chung Thiêm, mà để lại bất kì vết tích nào.


      Trong lòng vừa mới dấy lên tia hy vọng, giờ lại bị dập tắt hoàn toàn.


      “Tôi nghĩ… có người có thể giúp .”


      Nghe ông ta như thế, Bạc Băng cứ nghĩ có lẽ vì quá khẩn trương nên nghe nhầm. giọng hỏi lại lần nữa: “Ngài gì ạ?”


      “Có người hẳn là có thể giúp được .” Ông ta bằng giọng điệu trịnh trọng: “Tôi giúp liên hệ với người đó, tạm thời cứ chờ tin tức của tôi.


      ***


      Sau đó, điều bất ngờ xảy đến đó chính là đột nhiên có người đem thẻ khóa phòng tổng thống của khách sạn Quốc Tế đưa cho , Bạc Băng dường như dám tin, nghĩ chỉ muốn nhờ người đó xem xét lại tình trạng vụ án lần nữa để cứu vị hôn phu của bị cách ly thẩm tra, việc như thế có thể gặp nhau bàn bạc cách quang minh chính đại, vậy vì sao phải chọn phương thức gặp mặt mờ ám là ở phòng tổng thống kia chứ.


      Nhưng nghĩ đến tình trạng của Ấn Chung Thiêm nay, hoàn toàn có bất kì thông tin nào về ta, biết ta chịu bao nhiêu giày vò, Bạc Băng lại nghĩ đến lời nhắc nhở của vị cán bộ hôm trước: “ tình có được hay , chỉ cần nhìn vào thái độ của người đó, đây là cơ hội duy nhất.”


      Chưa đến nơi chưa thể đánh giá được sắc mặt của người đó, nghĩ vậy Bạc Băng chút nghi ngờ, vội vàng thay bộ quần áo chỉnh tề màu xanh lam, trang điểm mà trực tiếp chạy tới khách sạn Quốc Tế.


      Ánh sáng phát ra từ phiến đá cẩm thạch đối diện, đến phòng 30149 với chỉ dẫn nhân viên khách sạn. Đứng trước cửa phòng, sửa sang lại tập tư liệu tay lần nữa, sau khi xác định mọi thứ chỉnh tề, hít sâu, đưa thẻ phòng định tra vào cửa.


      Cửa phòng tự động bật ra, Bạc Băng đẩy cửa bước vào. gian trong phòng yên lặng, các bức màn cửa đều được kéo lại, trong phòng hề có lấy chút ánh sáng nào.


      Bên cửa sổ, bóng dáng tuấn đứng hòa trong bóng tối ảm đạm, sóng lưng thẳng tắp, đó là tư thế quen thuộc của quân nhân. Kiêu ngạo, kiên cường và độc lập.


      Bạc Băng nhanh nhẹn khóa cửa, tiến về trước hai bước.


      “Chào ngài!”


      nhìn thấy bóng lưng kia run rẩy chút, sau đó… Người ấy chậm rãi xoay người.


      Khi Bạc Băng thấy được gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đó, bỗng nhiên lùi bước, lưng mạnh mẽ dựa vào tường, nhưng vẫn thể đứng vững được.


      “Diệp… Chính… Thần…”


      Vì sao lại là ? Vì sao lại là Diệp Chính Thần? Bạc Băng chưa bao giờ nghĩ gặp lại, vì sao thời điểm cần giúp đỡ nhất lại xuất trước mặt , là may mắn hay là số mệnh?


      , đây phải là điều may mắn, Diệp Chính Thần chưa bao giờ mang đến cho vận may, thay vào đó tất cả là đau khổ, giày vò…


      kinh ngạc, chậm rãi tiến đến bên , giống như con thú dữ rình rập con mồi. từng bước, hít thở của ngày dồn dập, ngay tại thời điểm này dường như thể thở nữa, đột nhiên dừng lại, cách khoảng xa. đứng yên lặng.


      “Nha đầu…”


      Đây là giọng mà hằng đêm trong mơ thường hay nghe được, Bạc Băng bịt tai lại, xoay người bỏ . nhanh nhẹn tiến đến trước , chặn lại trước cửa phòng: “Nha đầu, chúng ta có thể chuyện ?”


      “Tôi có gì để với .”


      có, …”


      tỉnh lại , bất luận điều muốn là gì, chữ tôi cũng muốn tin.”


      Bạc Băng dùng sức đẩy ra, muốn mở cửa bất chợt cất giọng rất bình tĩnh: “Em muốn cứu vị hôn phu của mình sao?”


      bất động đứng ngây người tại chỗ. Nếu nhắc nhở, có lẽ quên mất mục tiêu hôm nay đến đây để làm gì.


      có thể cứu ấy?” giống như vớ được chiếc phao cứu đắm, biết là vô dụng, nhưng vẫn buông tha cho tia hy vọng cuối cùng, cố gắng áp chế những bối rối trong lòng, xoay người.


      bước đến chiếc bàn, lấy thiết bị điều khiển từ xa hướng thẳng vào chiếc ti vi LCD vách tường nhấn nút mở, màn hình chớp nhoáng chút rồi phát sáng. Trong ti vi là hình ảnh của Ấn Chung Thiêm.


      Ấn Chung Thiêm ngồi trong căn phòng có gian chật hẹp, hai tay đặt bàn, những ngón tay đan chặt vào nhau, trong đôi mắt là mảng màu đỏ lộ vẻ mệt mỏi và tiều tụy.


      “Tôi muốn uống nước…” thanh khàn khàn được phát ra từ đôi môi khô nứt, tràn ngập cầu xin.


      giọng nghiêm túc vang lên: “ biết gì khai ra , hết có thể rời khỏi nơi này.”


      “Tôi…”


      Hình ảnh màn hình ti vi bỗng nhiên ngừng phát.


      Lưu lại cuối cùng màn hình ti vi là hình ảnh gương mặt Ấn Chung Thiêm, những ngón tay ta đan vào mái tóc ngừng vần vò, biểu sợ hãi… Vẻ mặt này của ya như cầu xin cứu giúp của .


      Đây là người đàn ông trước đó lâu trao cho chiếc nhẫn kim cương và hứa là cùng bầu bạn cả đời đây sao? Chỉ hơn mười ngày gặp ta, ta trở nên xanh xao như vậy.


      muốn cứu ta, bằng mọi giá cũng phải cứu ta cho bằng được.


      Bạc Băng xoay người, ánh mắt khẩn cầu nhìn Diệp Chính Thần.


      ấy bị người khác hãm hại, ấy chỉ là thư kí , là phó thị trưởng…”


      ta có bị hãm hại hay cả em và đều phải là người quyết định, tổ chuyên án muốn có chứng cứ… Nhưng, có thể giúp em…” Diệp Chính Thần chưa hết, Bạc Băng hiểu được điều muốn là gì.


      muốn tôi làm gì?” cần báo đáp của , nếu chịu giúp , chắc chắn là có ý đồ.


      “Em biết muốn gì mà.” nở nụ cười, Bạc Băng cảm nhận được nụ cười của hoàn toàn mang theo ý cười, trong ánh mắt nóng bỏng kia lúc này toát ra khát khao ham muốn.


      “Tội gì phải như vậy, ba năm rồi… , vẫn thể buông tha cho tôi sao?” xiết chặt bàn tay đeo chiếc nhẫn đính hôn của Ấn Chung Thiêm: “Tôi sắp kết hôn…”


      “Em là của !” Bốn chữ, kiên định như năm đó.


      vẫn như vậy, khi muốn nhất định phải có cho bằng được, mà còn quyền lựa chọn nào khác.


      có thể cứu ta?”


      “Ngoại trừ , ai có thể cứu ta.”


      xoay người nhìn lại hình ảnh màn hình ti vi, nhớ lại lời của luật sư từng với : khi án định, việc tử hình chỉ còn là thời gian.


      So sánh với sinh mạng của con người, sỉ nhục như thế này là quá bé , đáng kể.


      “Chỉ lần này thôi.” Bạc Băng cởi bỏ từng cúc áo.


      bắt lấy tay , ngăn cản động tác của : “ muốn em trở về bên cạnh !”


      bao giờ có chuyện đó!” chút nhượng bộ, bởi vì biết, khi nhượng bộ, nhất định bị bức đến còn đường lui.


      “Nếu tôi và ở cạnh nhau, tôi tình nguyện chết cùng Chung Thiêm.”


      Diệp Chính Thần nhíu mày, giấu tức giận.


      Bạc Băng xoay người bước , tỏ thái độ kiên quyết.


      mở cửa, chân vừa định bước ra khỏi phòng, đột nhiên cất giọng : “Chờ chút!”


      Bạc Băng thở phào, lui lại phía sau từng bước.


      Trước mắt là quang cảnh xa hoa của phòng tổng thống nhưng vì sao Bạc Băng bỗng nhiên lại có cảm giác nơi đây như là nhà giam được dát vàng, đem kẻ cầm thú nhốt vào chỗ. Nhưng mà, điều duy nhất có thể làm lúc này là… Từng bước, từng bước lui về phía sau, làm cho cửa nhà giam được dát vàng ấy từ từ khép lại.​

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: mảnh hoan tình






      [​IMG]


      Diệp Chính Thần nhìn chăm chú, áo, váy ngắn, tất chân… Từng thứ, từng thứ rời khỏi cơ thể , để lại là toàn bộ phần da thịt trắng nõn nà lộ ra trước mặt .


      Khi tháo bỏ hết trang phục người, thân thể lúc này chỉ còn lại duy nhất mảnh nội y bé che giấu nơi kín đáo nhất của , cuối cùng Bạc Băng cũng còn can đảm để tiếp tục được nữa, cảm giác cay cay chua xót dần dần lan tỏa trong khoang mũi.


      lấy hai tay che ngực mình, quay mặt nhìn nơi khác.


      màn hình ti vi là hình ảnh vị hôn phu của với gương mặt tiều tụy được phóng đại cực lớn.


      Bạc Băng biết việc làm có đúng hay , càng dám tưởng tượng đến việc về sau khi Ấn Chung Thiêm biết chuyện xảy ra ngày hôm nay phản ứng như thế nào.


      ta cảm kích hành động hôm nay của ? Hay là căm phẫn đến mức mất lý trí, hung hăng đánh bạt tai rồi mắng: “Hạ lưu”.


      biết, người thay đổi là mình, chắc là như vế sau trong phần tưởng tượng của . Dù sao, đối với người đàn ông mà , vị hôn thê của mình lên giường với người đàn ông khác là sỉ nhục rất lớn.


      Nhưng… hoàn toàn quan tâm về sau như thế nào, tại, trước mắt đây là con đường duy nhất có thể chọn.


      “Nha đầu…” Lại là giọng quen thuộc ấy, giơ tay ôm vào lồng ngực ấm áp. Môi lướt lên mấy sợi tóc mai lòa xòa rồi dịu dàng hôn lên trán .


      “Nhớ ?”


      “Nhớ!” Làm sao có thể nhớ ? Mỗi ngày, biết nghĩ đến bao nhiêu lần, nhớ đến mức trái tim quặn thắt.


      “Hận ?”


      “Hận!” đương nhiên hận , nhưng hận cũng như nỗi nhớ, mỗi lần nhớ đến là mỗi lần thầm mắng “vô sỉ”.


      “Em có thể tha thứ cho ?” nâng mặt lên, ép đối diện với . Gương mặt gần trong gang tấc kia được đeo chiếc ‘mặt nạ’ hoàn mỹ, ai có thể biết rằng sau vẻ hoàn hảo kia, lại là tâm hồn đê tiện.


      “Có thể!” nhìn , ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau lâu, khát vọng trỗi dậy, nước mắt tuôn trào… “Chỉ khi chết !…”


      Diệp Chính Thần nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo đến mức băng tuyết ngàn năm cũng phải tan chảy, Bạc Băng hoảng hốt nhận ra đây chính là – Diệp Chính Thần khi vừa mới quen biết, nụ cười này của khiến người khác thể nhận ra là Diệp Chính Thần.


      “Tốt thôi! Vậy khi còn sống muốn làm gì làm!”


      …”


      Môi áp mạnh lên môi , nuốt trọn lời còn chưa kịp thốt ra của , răng cắn mạnh vào cánh môi


      kêu đau, thanh đó lại nhanh chóng bị nuốt chửng, còn sót lại chỉ là tiếng hừ nhè





      Thời điểm môi chạm vào môi , từng ngõ ngách trong thân thể như được lấp đầy, mới bất chợt bừng tỉnh.


      Điều muốn phải là cuộc giao dịch giữa quyền và sắc mà thứ mong muốn chính là xác định tình của dành cho còn lại bao nhiêu…


      … Đừng!”


      Bạc Băng cố sức giãy dụa, sợ nếu ngưng giãy dụa ngăn cản hành động của , bị ngọn lửa cháy hừng hực trong thiêu rụi mất.


      “Bây giờ em mới đừng, em biết là quá muộn rồi sao?”


      ôm lấy , đặt mạnh lên giường!


      nhanh chóng cởi quần áo người, trút bỏ áo sơ mi xuống, thân thể cường tráng của liền ra trước mắt , trong trí nhớ của tại vòm ngực này còn có vết sẹo dài hai tấc, vết sẹo ấy mờ… Đây là vết sẹo để lại cho sao???


      Bạc Băng vươn tay vừa có ý định chạm vào vết sẹo hai tay bị bắt được, giơ qua đỉnh đầu, thân thể bị vây hãm mạnh mẽ giường.


      cởi bỏ mảnh nội y duy nhất còn sót lại người , từng tấc da thịt trắng như tuyết của nổi bật lên trong bóng tối, trong con ngươi đen láy của hình dáng tuyệt mỹ của .


      mặc quần áo, dáng vẻ của em vẫn là mê người như vậy.”


      mặc quần áo, biểu của vẫn cầm thú như xưa!”


      “Em vẫn thay đổi chút nào.” dương dương tự đắc, cúi đầu khéo léo ngậm lấy nụ hoa của .


      “Á…”


      thay đổi rồi, trở thành con người hoàn toàn quen biết.





      giường, hai thân thể quấn lấy nhau, chân tay bối rối mơ hồ biết đây là cảnh tượng của cuộc đấu tranh giằng xé lẫn nhau hay là dục vọng dâng trào đỉnh điểm.


      Môi, lưỡi, hai tay của bắt đầu hưởng thụ điều mà muốn.


      “Trước tiên, chúng ta thử tư thế mà em thích!”


      “Đây ràng là tư thế mà thích!”


      “Hóa ra em vẫn còn nhớ như vậy.”


      …?!”





      Khi tách hai chân ra, cơ thể đột ngột tiến vào mà hề báo trước, điều đó khiến hưng phấn mà than , ý cười gương mặt tựa như những cánh hoa đào rơi rụng trong giấc mơ.


      Bạc Băng nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy dài xuống. đau khổ trong lúc này phải là bị khinh thường mà là tự oán hận chính bản thân mình, vì sao lại dễ dàng bị thuần phục đến mức cam tâm tình nguyện nằm dưới thân thể , vì sao bản thân vẫn còn khát vọng muốn bên cả đời, vì sao bản thân vẫn muốn chia li thêm lần nữa…


      sớm biết cho dù có trải qua những mâu thuẫn giày vò, kết quả vẫn là chọn con đường cùng triền miên giường quấn quýt, si mê.


      Như vậy trước đây, tội tình gì lại buộc bản thân mình buông tay ra, rồi lại buộc buông tay ra.





      Kích tình dâng cao như những ngọn sóng trùng trùng điệp điệp, cứ từng đợt từng đợt nối tiếp nhau mạnh mẽ ùa đến. Dưới thân thể , cuối cùng cũng hòa mình vào những đợt sóng tình ấm áp…


      cắn mút môi , từ say sưa đến cuồng nhiệt, xấu xa chiếm đoạt cơ thể triền miên dứt…


      Bạc Băng quên bẵng ở đâu, đắm mình đón ý nghênh hợp theo mỗi lần xâm nhập của .





      Bạc Băng nhớ bao nhiêu lần, cuối cùng, kéo thân thể của mềm nhũn vì khoái cảm dục tình do mang lại ôm vào lòng, môi quyến luyến hôn môi , vuốt ve mái tóc của , hít sâu hương vị rất riêng biệt của


      Thân thể cả hai thấm ướt mồ hôi, da thịt nóng bỏng dính sát vào nhau, Bạc Băng quá mệt mỏi, rất muốn quên tất cả để thân thể mình lần được chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ nhất định có cảm giác đau khổ.


      Nhưng khi nhắm mắt, lại nghĩ đến Ấn Chung Thiêm, nghĩ đến Dụ Nhân, và nhớ đến rất nhiều những việc trong quá khứ…


      rất buồn cười!


      Bạc Băng cố nén đau đớn từ thân thể, ngồi xuống, nhặt quần áo của mình vương vãi sàn, mặc từng thứ từng thứ vào người, vuốt từng sợi tóc rối, sau cùng là vỗ vỗ vào đôi má vẫn còn trắng bệch.


      vừa toan xuống giường, nắm cổ tay của bằng lực mạnh đến mức làm thể giãy dụa.


      “Điều muốn tôi cho rồi, còn muốn như thế nào nữa?” hỏi.


      trả lời: “Rời xa ta .”


      Bốp…!!!!


      Bạc Băng tát bạt tai lên má phải của , đây cũng chính là câu trả lời của .


      Gương mặt hơi nghiêng về bên, cười : “Nếu vị hôn phu của em mà biết được phương thức em dùng để cứu ta, biết ta cảm thấy như thế nào?”


      nghiêng người hướng về phía , chóp mũi chạm vào tai , vẻ mặt hơi mỉm cười : “Nếu người thân, bạn tốt, cùng đồng của mà biết cưỡng đoạt người nhà của phạm nhân, biết họ cảm thấy như thế nào?”


      Khóe miệng giật , vẻ mặt tự giễu ra.


      tiếp tục : “Diệp Chính Thần, đừng nghĩ đến việc đe dọa tôi lần nữa! Dù có thịt nát xương tan, tôi cũng muốn thấy thêm lần nào nữa.”


      bước tới cửa, cất giọng câu nhàng: “ phải làm gì để có được em…”





      mình lặng lẽ giữa ngã tư đường trong tâm trạng vô định, mặt đất khô khan trải đầy lá vàng.


      Bên tai Bạc Băng văng vẳng câu cuối cùng của .


      Gió bụi làm mờ những cảnh vật trước mắt.


      ***


      Chạng vạng chiều, Bạc Băng vào phòng tắm tắm lại biết bao nhiêu lần, rải rác khắp người là những dấu hôn thể rửa sạch bằng nước, mùi hương của cũng xua mãi mà vẫn .


      Bạc Băng nằm giường, đầu choáng váng đau nhức, nhắm mắt lại nhưng cơn buồn ngủ lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó trong đầu hoàn toàn là hình ảnh quấn lấy nhau giường, từng tư thế, từng chi tiết… Thậm chí là từng biểu gương mặt của cho dù là nhất.


      Haizzz! Vì cái gì phải như vậy…


      Đàn ông, khi ở giường những lời nhớ thương với người phụ nữ cùng mình quấn quýt, khi xuống giường lập tức quên đến còn chút nào.


      Phụ nữ, khi ở giường quên người đàn ông nằm cạnh mình, nhưng bước xuống giường, lại nhớ thương người đàn ông ấy đến ghi lòng tạc dạ.


      Trong lúc Bạc Băng miên man suy nghĩ, di động của chợt vang lên, vội vàng ngồi dậy, liền nghĩ ngay là có tin tức mới về Ấn Chung Thiêm.


      Mở điện thoại ra, màn hình lên dãy số lạ, với dòng tin nhắn: “Đói quá! muốn được ăn bát mỳ do em nấu.”


      đọc tin nhắn nhất thời trở nên thất thần, rồi chợt nhớ đến cây đào tỏa bóng ngoài cửa sổ năm đó, cây đào trước cửa sổ phòng cũng là trước cửa sổ phòng


      ở cùng nhà trọ, phòng chỉ cách nhau bởi vách tường cách .


      Ban đầu, xuất phát từ lễ phép, mỗi lần làm thức ăn ngon đều mang sang cho ít. Vào những ngày nghỉ, thường tỉ mỉ chuẩn bị các món ăn ngon, mời đến cơm.


      Lâu ngày, việc đến phòng ăn uống trở thành thói quen.


      lần, vào nửa đêm, hơn mười hai giờ, từ bệnh viện trở về. Trực tiếp đến gõ cửa phòng : “Nha đầu, đói quá! Em nấu cho bát mỳ .”


      Bạc Băng ngái ngủ mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa, dựa vào cửa dụi mắt: “ mấy giờ rồi, em cho biết nhé, đừng thấy em là khuê nữ mà tự tiện sai bảo nha!?”


      liếc mắt nhìn chiếc áo ngủ mỏng manh mặc người.


      xem em như bà xã rồi sai bảo, em vui ?


      khép chặt áo ngủ, lườm cái. Vừa nấu mỳ, vừa than vãn với vẻ xúc động: “Ai mà làm vợ , đời này xem như bỏ rồi!”…


      là, dù là vợ cuộc đời cũng như hết.


      Bạc Băng buông di động xuống, lúc sau lại cầm lên, chậm rãi bấm phím: “Về nhà bảo vợ nấu.”


      lát sau, lại xóa hết từng chữ, từng chữ trong tin nhắn… Mặc thêm áo khoác vào, bước đến cửa sổ, vén bức rèm cửa lên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: mảnh hoan tình






      [​IMG]


      Diệp Chính Thần nhìn chăm chú, áo, váy ngắn, tất chân… Từng thứ, từng thứ rời khỏi cơ thể , để lại là toàn bộ phần da thịt trắng nõn nà lộ ra trước mặt .


      Khi tháo bỏ hết trang phục người, thân thể lúc này chỉ còn lại duy nhất mảnh nội y bé che giấu nơi kín đáo nhất của , cuối cùng Bạc Băng cũng còn can đảm để tiếp tục được nữa, cảm giác cay cay chua xót dần dần lan tỏa trong khoang mũi.


      lấy hai tay che ngực mình, quay mặt nhìn nơi khác.


      màn hình ti vi là hình ảnh vị hôn phu của với gương mặt tiều tụy được phóng đại cực lớn.


      Bạc Băng biết việc làm có đúng hay , càng dám tưởng tượng đến việc về sau khi Ấn Chung Thiêm biết chuyện xảy ra ngày hôm nay phản ứng như thế nào.


      ta cảm kích hành động hôm nay của ? Hay là căm phẫn đến mức mất lý trí, hung hăng đánh bạt tai rồi mắng: “Hạ lưu”.


      biết, người thay đổi là mình, chắc là như vế sau trong phần tưởng tượng của . Dù sao, đối với người đàn ông mà , vị hôn thê của mình lên giường với người đàn ông khác là sỉ nhục rất lớn.


      Nhưng… hoàn toàn quan tâm về sau như thế nào, tại, trước mắt đây là con đường duy nhất có thể chọn.


      “Nha đầu…” Lại là giọng quen thuộc ấy, giơ tay ôm vào lồng ngực ấm áp. Môi lướt lên mấy sợi tóc mai lòa xòa rồi dịu dàng hôn lên trán .


      “Nhớ ?”


      “Nhớ!” Làm sao có thể nhớ ? Mỗi ngày, biết nghĩ đến bao nhiêu lần, nhớ đến mức trái tim quặn thắt.


      “Hận ?”


      “Hận!” đương nhiên hận , nhưng hận cũng như nỗi nhớ, mỗi lần nhớ đến là mỗi lần thầm mắng “vô sỉ”.


      “Em có thể tha thứ cho ?” nâng mặt lên, ép đối diện với . Gương mặt gần trong gang tấc kia được đeo chiếc ‘mặt nạ’ hoàn mỹ, ai có thể biết rằng sau vẻ hoàn hảo kia, lại là tâm hồn đê tiện.


      “Có thể!” nhìn , ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau lâu, khát vọng trỗi dậy, nước mắt tuôn trào… “Chỉ khi chết !…”


      Diệp Chính Thần nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo đến mức băng tuyết ngàn năm cũng phải tan chảy, Bạc Băng hoảng hốt nhận ra đây chính là – Diệp Chính Thần khi vừa mới quen biết, nụ cười này của khiến người khác thể nhận ra là Diệp Chính Thần.


      “Tốt thôi! Vậy khi còn sống muốn làm gì làm!”


      …”


      Môi áp mạnh lên môi , nuốt trọn lời còn chưa kịp thốt ra của , răng cắn mạnh vào cánh môi


      kêu đau, thanh đó lại nhanh chóng bị nuốt chửng, còn sót lại chỉ là tiếng hừ nhè





      Thời điểm môi chạm vào môi , từng ngõ ngách trong thân thể như được lấp đầy, mới bất chợt bừng tỉnh.


      Điều muốn phải là cuộc giao dịch giữa quyền và sắc mà thứ mong muốn chính là xác định tình của dành cho còn lại bao nhiêu…


      … Đừng!”


      Bạc Băng cố sức giãy dụa, sợ nếu ngưng giãy dụa ngăn cản hành động của , bị ngọn lửa cháy hừng hực trong thiêu rụi mất.


      “Bây giờ em mới đừng, em biết là quá muộn rồi sao?”


      ôm lấy , đặt mạnh lên giường!


      nhanh chóng cởi quần áo người, trút bỏ áo sơ mi xuống, thân thể cường tráng của liền ra trước mắt , trong trí nhớ của tại vòm ngực này còn có vết sẹo dài hai tấc, vết sẹo ấy mờ… Đây là vết sẹo để lại cho sao???


      Bạc Băng vươn tay vừa có ý định chạm vào vết sẹo hai tay bị bắt được, giơ qua đỉnh đầu, thân thể bị vây hãm mạnh mẽ giường.


      cởi bỏ mảnh nội y duy nhất còn sót lại người , từng tấc da thịt trắng như tuyết của nổi bật lên trong bóng tối, trong con ngươi đen láy của hình dáng tuyệt mỹ của .


      mặc quần áo, dáng vẻ của em vẫn là mê người như vậy.”


      mặc quần áo, biểu của vẫn cầm thú như xưa!”


      “Em vẫn thay đổi chút nào.” dương dương tự đắc, cúi đầu khéo léo ngậm lấy nụ hoa của .


      “Á…”


      thay đổi rồi, trở thành con người hoàn toàn quen biết.





      giường, hai thân thể quấn lấy nhau, chân tay bối rối mơ hồ biết đây là cảnh tượng của cuộc đấu tranh giằng xé lẫn nhau hay là dục vọng dâng trào đỉnh điểm.


      Môi, lưỡi, hai tay của bắt đầu hưởng thụ điều mà muốn.


      “Trước tiên, chúng ta thử tư thế mà em thích!”


      “Đây ràng là tư thế mà thích!”


      “Hóa ra em vẫn còn nhớ như vậy.”


      …?!”





      Khi tách hai chân ra, cơ thể đột ngột tiến vào mà hề báo trước, điều đó khiến hưng phấn mà than , ý cười gương mặt tựa như những cánh hoa đào rơi rụng trong giấc mơ.


      Bạc Băng nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy dài xuống. đau khổ trong lúc này phải là bị khinh thường mà là tự oán hận chính bản thân mình, vì sao lại dễ dàng bị thuần phục đến mức cam tâm tình nguyện nằm dưới thân thể , vì sao bản thân vẫn còn khát vọng muốn bên cả đời, vì sao bản thân vẫn muốn chia li thêm lần nữa…


      sớm biết cho dù có trải qua những mâu thuẫn giày vò, kết quả vẫn là chọn con đường cùng triền miên giường quấn quýt, si mê.


      Như vậy trước đây, tội tình gì lại buộc bản thân mình buông tay ra, rồi lại buộc buông tay ra.





      Kích tình dâng cao như những ngọn sóng trùng trùng điệp điệp, cứ từng đợt từng đợt nối tiếp nhau mạnh mẽ ùa đến. Dưới thân thể , cuối cùng cũng hòa mình vào những đợt sóng tình ấm áp…


      cắn mút môi , từ say sưa đến cuồng nhiệt, xấu xa chiếm đoạt cơ thể triền miên dứt…


      Bạc Băng quên bẵng ở đâu, đắm mình đón ý nghênh hợp theo mỗi lần xâm nhập của .





      Bạc Băng nhớ bao nhiêu lần, cuối cùng, kéo thân thể của mềm nhũn vì khoái cảm dục tình do mang lại ôm vào lòng, môi quyến luyến hôn môi , vuốt ve mái tóc của , hít sâu hương vị rất riêng biệt của


      Thân thể cả hai thấm ướt mồ hôi, da thịt nóng bỏng dính sát vào nhau, Bạc Băng quá mệt mỏi, rất muốn quên tất cả để thân thể mình lần được chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ nhất định có cảm giác đau khổ.


      Nhưng khi nhắm mắt, lại nghĩ đến Ấn Chung Thiêm, nghĩ đến Dụ Nhân, và nhớ đến rất nhiều những việc trong quá khứ…


      rất buồn cười!


      Bạc Băng cố nén đau đớn từ thân thể, ngồi xuống, nhặt quần áo của mình vương vãi sàn, mặc từng thứ từng thứ vào người, vuốt từng sợi tóc rối, sau cùng là vỗ vỗ vào đôi má vẫn còn trắng bệch.


      vừa toan xuống giường, nắm cổ tay của bằng lực mạnh đến mức làm thể giãy dụa.


      “Điều muốn tôi cho rồi, còn muốn như thế nào nữa?” hỏi.


      trả lời: “Rời xa ta .”


      Bốp…!!!!


      Bạc Băng tát bạt tai lên má phải của , đây cũng chính là câu trả lời của .


      Gương mặt hơi nghiêng về bên, cười : “Nếu vị hôn phu của em mà biết được phương thức em dùng để cứu ta, biết ta cảm thấy như thế nào?”


      nghiêng người hướng về phía , chóp mũi chạm vào tai , vẻ mặt hơi mỉm cười : “Nếu người thân, bạn tốt, cùng đồng của mà biết cưỡng đoạt người nhà của phạm nhân, biết họ cảm thấy như thế nào?”


      Khóe miệng giật , vẻ mặt tự giễu ra.


      tiếp tục : “Diệp Chính Thần, đừng nghĩ đến việc đe dọa tôi lần nữa! Dù có thịt nát xương tan, tôi cũng muốn thấy thêm lần nào nữa.”


      bước tới cửa, cất giọng câu nhàng: “ phải làm gì để có được em…”





      mình lặng lẽ giữa ngã tư đường trong tâm trạng vô định, mặt đất khô khan trải đầy lá vàng.


      Bên tai Bạc Băng văng vẳng câu cuối cùng của .


      Gió bụi làm mờ những cảnh vật trước mắt.


      ***


      Chạng vạng chiều, Bạc Băng vào phòng tắm tắm lại biết bao nhiêu lần, rải rác khắp người là những dấu hôn thể rửa sạch bằng nước, mùi hương của cũng xua mãi mà vẫn .


      Bạc Băng nằm giường, đầu choáng váng đau nhức, nhắm mắt lại nhưng cơn buồn ngủ lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó trong đầu hoàn toàn là hình ảnh quấn lấy nhau giường, từng tư thế, từng chi tiết… Thậm chí là từng biểu gương mặt của cho dù là nhất.


      Haizzz! Vì cái gì phải như vậy…


      Đàn ông, khi ở giường những lời nhớ thương với người phụ nữ cùng mình quấn quýt, khi xuống giường lập tức quên đến còn chút nào.


      Phụ nữ, khi ở giường quên người đàn ông nằm cạnh mình, nhưng bước xuống giường, lại nhớ thương người đàn ông ấy đến ghi lòng tạc dạ.


      Trong lúc Bạc Băng miên man suy nghĩ, di động của chợt vang lên, vội vàng ngồi dậy, liền nghĩ ngay là có tin tức mới về Ấn Chung Thiêm.


      Mở điện thoại ra, màn hình lên dãy số lạ, với dòng tin nhắn: “Đói quá! muốn được ăn bát mỳ do em nấu.”


      đọc tin nhắn nhất thời trở nên thất thần, rồi chợt nhớ đến cây đào tỏa bóng ngoài cửa sổ năm đó, cây đào trước cửa sổ phòng cũng là trước cửa sổ phòng


      ở cùng nhà trọ, phòng chỉ cách nhau bởi vách tường cách .


      Ban đầu, xuất phát từ lễ phép, mỗi lần làm thức ăn ngon đều mang sang cho ít. Vào những ngày nghỉ, thường tỉ mỉ chuẩn bị các món ăn ngon, mời đến cơm.


      Lâu ngày, việc đến phòng ăn uống trở thành thói quen.


      lần, vào nửa đêm, hơn mười hai giờ, từ bệnh viện trở về. Trực tiếp đến gõ cửa phòng : “Nha đầu, đói quá! Em nấu cho bát mỳ .”


      Bạc Băng ngái ngủ mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa, dựa vào cửa dụi mắt: “ mấy giờ rồi, em cho biết nhé, đừng thấy em là khuê nữ mà tự tiện sai bảo nha!?”


      liếc mắt nhìn chiếc áo ngủ mỏng manh mặc người.


      xem em như bà xã rồi sai bảo, em vui ?


      khép chặt áo ngủ, lườm cái. Vừa nấu mỳ, vừa than vãn với vẻ xúc động: “Ai mà làm vợ , đời này xem như bỏ rồi!”…


      là, dù là vợ cuộc đời cũng như hết.


      Bạc Băng buông di động xuống, lúc sau lại cầm lên, chậm rãi bấm phím: “Về nhà bảo vợ nấu.”


      lát sau, lại xóa hết từng chữ, từng chữ trong tin nhắn… Mặc thêm áo khoác vào, bước đến cửa sổ, vén bức rèm cửa lên.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Quá khứ hạnh phúc




      Diệp Chính Thần?!


      Vừa nghe được ba chữ được thốt ra từ chính đôi môi đẹp đẽ của , Bạc Băng nhịn mà đưa mắt nhìn đầu đến chân, đánh giá người hàng xóm mới trong truyền thuyết của .


      Có lẽ như ấy vừa từ hội thảo trở về, người vẫn còn mặc bộ Âu phục màu đen với áo sơ mi trắng, vẻ mặt lễ độ, ôn hòa, khiêm tốn, hề có biểu phiền chán. Suốt đường , trộm quan sát . Căn cứ vào giá trị của chiếc xe xa xỉ này, nhận thức chàng này phải con nhà tài phiệt cũng là con của cán bộ cao cấp.


      Khó trách tại sao Diệp Chính Thần lại có nhiều phụ nữ theo đổi như vậy, đơn giản là vì phụ nữ thể chống lại quyến rũ của , vẻ ngoài đẹp trai, có tiền, lại học ngành y trong trường đại học nổi tiếng. Đây đúng là mẫu nam chính điển hình trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình.


      “Xin chào, có thể gọi tôi là Bạc Băng.” .


      “Bạc Băng, cái tên nghe rất êm tai.” Nhìn phản ứng bình thản của , xem ra chưa thấy tờ giấy ghi chép của rồi.


      vừa muốn thêm, dừng xe lại, chỉ tay về phía siêu thị : “Chính là ở đây”


      chăm chú đối chiếu nơi này với bản đồ, khó trách thể tìm thấy, A Tam vẽ cho bản đồ sai phương hướng.


      “À… Xin hỏi, lát nữa đâu nữa ?” Bạc Băng khéo léo hỏi, rất hy vọng về nhà trọ, như vậy có thể nhờ xe về rồi.


      Đối với câu hỏi của , bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng đó phải là biểu phản cảm, khách khí trả lời : “Lát nữa tôi về nhà trọ.”


      Bạc Băng nở nụ cười, dò xét : “ có vội ? Có thể chờ tôi lát được ?”


      chớp mắt, môi nở nụ cười xấu xa, ánh mặt trời chiếu sáng vẻ tuấn của làm toát lên nét phóng đãng kềm chế được: “Nếu muốn đến nhà trọ của tôi, tôi cũng ngại đâu.”


      A! như vậy chẳng khác nào chính là dạng công tử đào hoa nha.


      Bỗng nhiên, Bạc Băng cảm thấy người hàng xóm mới này của có chút ý tứ mờ ám, thế nên cũng trêu : “Cũng được!”


      Câu trả lời của Bạc Băng làm Diệp Chính Thần hơi sửng sốt, dùng ánh mắt mê hoặc dõi theo vào siêu thị.


      Bên ngoài, chàng đẹp trai chờ đợi nên Bạc Băng dám lãng phí thời gian. mua mì và trứng gà bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ lát sau bước ra khỏi siêu thị, quả nhiên vẫn còn chờ . Chỉ là ánh mắt bình thản ban đầu của chàng có thêm chút bốc đồng, chút suy nghĩ chuyên tâm.


      vừa bước vào xe, hỏi thêm bất kì điều gì mà nhanh chóng khởi động xe, tiến thẳng về nhà trọ.


      Chưa đến mười phút sau, xe tiến vào khu nhà trọ, có thể thấy rằng loại xe đắt tiền này thịnh hành là chuyện hoàn toàn hợp lý, nó phải chỉ đơn thuần là được dùng để phô bày giàu sang.


      Khi Diệp Chính Thần bước xuống xe, Bạc Băng mới phát ra rằng rất cao, quần áo rất vừa vặn, bộ Âu phục màu đen khoác lên người hoàn toàn phù hợp trong việc thể thân hình cao ráo, thon dài đến hoàn mỹ của .


      Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu lên người , mặc dù ánh sáng mang màu sắc u ám của chiều muộn nhưng khi chiếu rọi vào thân ảnh ấy lại long lanh cách kì lạ.


      Bạc Băng có chút ngẩn ngơ, đến nỗi quên cả chuyện trong suốt quá trình theo lên lầu, mãi cho đến khi đứng trước cửa phòng trọ của , Diệp Chính Thần mới quay đầu liếc cái, dường như có vài điều còn chưa xác định ràng, lại giống như chuẩn bị muốn gì đó.


      Bạc Băng mỉm cười nhìn , vươn tay chỉ lên cửa phòng , nhìn theo hướng chỉ, đó có tờ giấy ghi chép, mặt tờ giấy là hàng chữ được viết ngay ngắn bằng tiếng Hán:


      “Xin chào, tôi tên Bạc Băng, là người ở cạnh phòng . Phải thời gian nữa tôi mới có thể kết nối được internet, trước mắt tôi có thể sử dụng nhờ đường dây internet của được ? Cám ơn.


      P.S: Phương thức liên hệ: XXXXXX


      Người viết: gương mặt tươi tắn đáng …”





      Diệp Chính Thần xem hết tờ giấy, quay lại nhìn , nở nụ cười tươi.


      Bạc Băng thể thừa nhận, khi cười để lộ ra gương mặt cực kì mê hoặc, khóe miệng cong lên, đôi mắt hẹp dài khép lại nửa, toát ra dáng vẻ của chàng trai bí .


      bé! Giỡn với hả?”


      Bạc Băng nhìn nở nụ cười đáng : “Em hy vọng phòng trọ của … Có thể giúp em kết nối internet.”


      Ý cười môi càng đậm, rất phong độ mở cửa phòng: “Em vào !”


      Bước vào phòng , ánh mắt Bạc Băng chợt sáng ngời.


      Trước mắt là chiếc rèm cửa màu xanh nhạt dài chấm đất, che phủ toàn bộ cửa sổ, ánh mặt trời khi xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng lại trở thành màu xanh nhạt nhàng, khoan khoái bao phủ lấy khắp căn phòng.


      giường đệm và chăn cũng là màu xanh nhạt, chăn xếp lại mà được trải rộng phủ lên giường, đó hoàn toàn thấy được bất kỳ nếp gấp hay vết bẩn nào.


      bàn học của , ngoại trừ chiếc laptop Apple cùng vài cuốn sách y học còn bất kì thứ gì khác. Bạc Băng tùy ý lướt qua toilet, cạnh bồn rửa mặt là những món vật dụng vệ sinh cá nhân được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.


      biết người học y đều ưa thích sạch , nhưng những người có thói quen sống ngay ngắn trật tự như thế này nhiều… Trừ khi…


      Đầu bắt đầu nóng lên… Trừ khi tốt nghiệp đại học quân y.


      Quân y?! Bên trong có khí phách của quân nhân, bên ngoài còn thêm khí chất nho nhã và tinh tế của bác sĩ, đúng là người đàn ông kinh điển trong những người đàn ông kinh điển nha! Trong lòng Bạc Băng bỗng chốc nhộn nhạo hẳn lên…


      Diệp Chính Thần cởi áo khoác Âu phục bên ngoài vắt lên tủ, rồi lại tùy tiện cởi hai cúc áo sơ mi, sau đó xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay.


      Ngay lập tức, người toát ra phong thái cởi mở nhưng vô cùng cuốn hút.


      cảm thấy con người có tư chất quân nhân mà đúng lí nên có, nhưng đó lại chính là điểm cuốn hút đối với phụ nữ.


      Trong lúc Bạc Băng còn nghiên cứu, cân nhắc chưa ra khí chất người , mở ngăn kéo, lấy ra tờ giấy và bút, viết nhanh mặt giấy tài khoản và mật mã.


      “Đây là tài khoản và mật mã internet của , về sau em cần đăng kí internet mới, em dùng tài khoản này là có thể…” xong, dường như nhớ đến điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, em có biết cách cài đặt ?”


      nghĩ chỉ cần vào mạng được là tốt rồi, cần thiết phải cài đặt rắc rối như vậy a.


      “Cài đặt cái gì?”


      Vừa nghe đến câu hỏi này là biết ngay là người mù vi tính.


      “Để cài đặt giúp em.”


      “Phiền rồi! Sư huynh” Bạc Băng vừa xoay người định bước ra ngoài, liền thấy bóng dáng của Tần Tuyết. Bạc Băng quay đầu nhìn về phía Diệp Chính Thần bắt gặp gương mặt suy tư của . Hiểu được ý tứ của , liền : “Khi nào rảnh giúp em cài đặt cũng được.”


      “Được rồi, tối nay qua.” Diệp Chính Thần vừa , vừa đưa Bạc Băng ra cửa.


      đưa tới cửa, Tần Tuyết vừa có ý nhấn chuông gặp ngay Bạc Băng bước ra, ấy kinh ngạc nhìn Diệp Chính Thần. Bạc Băng cảm thấy được khóe miệng của Tần Tuyết dường như giương lên cười, nụ cười rất nhạt. Mà nếu như để ý kĩ ràng chẳng thể nào nhìn thấy được, nhất định là ảo giác rồi.


      có ý gián đoạn cảnh người khác đoàn tụ, chi bằng vì tình bạn xa cách mấy ngày, chào hỏi Tần Tuyết bằng vài câu đơn giản rồi lập tức tránh nơi khác.





      Bạc Băng trở về phòng mình, vẫn chưa cởi giầy chợt nghe được giọng đầy vẻ chất vấn của Tần Tuyết từ phòng cách vách truyền đến: “Diệp Chính Thần, ý của là gì?”


      Giọng của Tần Tuyết lớn, nhưng bởi vì thanh sắc bén nên vô cùng ràng. Thêm vào đó là do kiến trúc nhà trọ được thiết kế để hạn chế thương vong khi Nhật Bản có địa chấn nên vách tường được xây dựng bởi vật liệu đơn giản, đương nhiên là độ cách cũng rất kém.


      ràng là trốn tránh em!” thanh của Tần Tuyết lại như được nâng cao thêm hai mươi đề-xi-ben nữa.


      “…” Bạc Băng nghe thấy Diệp Chính Thần trả lời, có thể thấy rằng thái độ của lúc này được tốt cho lắm.


      trốn tránh em, ngay cả điện thoại của em cũng nhận…”


      “….”


      đừng nghĩ là em biết gì hết, ra tối hôm qua về rồi, về cùng với Tanaka Yuko. Tối hôm qua ở cùng với ta, có đúng ?”


      Nghe được câu như thế, Bạc Băng suýt chút nữa thở ra. Đàn ông bên ngoài lêu lổng bị bạn bất quả tang. Aizz! Thảm rồi nha!


      Lòng hiếu kì bị kích động, để nghe được ràng hơn, Bạc Băng tiến lại gần toilet – nơi thanh phát ra nhất.


      “Đúng!” cuối cùng cũng nghe thấy câu trả lời của Diệp Chính Thần, thanh trầm thấp mà lại dứt khoát vô cùng.


      “Tối hôm qua tôi qua đêm cùng với ấy sao, tôi ở Tokyo mấy ngày nay mỗi ngày đều ngủ cùng giường với ấy. hài lòng chưa?”


      ! …”


      “Nếu muốn ở cùng với tôi, tối nay có thể đến, tôi để ý đâu!”


      “Vô sỉ!” Giọng của Tần Tuyết mang theo vẻ uất ức nghẹn ngào pha lẫn cả hỗn loạn.


      tại biết cũng chưa muộn đâu!”


      Tần Tuyết bật khóc chạy , bóng dáng ấy nhanh chóng biến mất ở phía cuối hành lang.


      Nước mắt của Tần Tuyết như mang theo tích tụ đau khổ của ngàn năm, còn có thể van xin thêm gì nữa?!





      Đây là ngày đầu tiên Bạc Băng quen biết Diệp Chính Thần.


      ấy đúng là điển hình của công tử đào hoa nha!


      Có thể ngày hôm qua, ấy đối với bạn rất mực dịu dàng, nhưng hôm nay, ấy vẫn có thể mây mưa giường với người phụ nữ khác.


      Bạn được oán, được hận, đơn giản bởi vì trong quá trình quen biết, ấy chưa bao giờ có ý định che giấu bản chất bỉ ổi của bản thân, thậm chí dường như ấy còn tinh tường để cho bạn ngầm hiểu rằng: “ ấy chỉ cho bạn ngày hôm nay, có chuyện hứa hẹn trong tương lai…”


      khi lựa chọn ấy, bạn nên biết có kết quả như thế nào!


      Bạc Băng hiểu vì sao Tần Tuyết vẫn muốn thương , chẳng nhẽ ấy hy vọng tình khắc cốt ghi tâm từ cuộc tình cảm ngắn ngủi vừa diện kia sao?


      ***


      Vì Tần Tuyết, Bạc Băng cảm thấy có chút oán hận xót thương trong chốc lát, bỗng nhiên bụng của vì đói mà kêu vang, chợt phát ra rằng đẹp trai cũng thể ăn cơm, con người vẫn cần phải ăn để tiếp tục sống.


      Bạc Băng mở tủ lạnh, lấy ra miếng thịt gà, vài quả ớt, sau đó đun nóng nước, chuẩn bị làm món mì cay Thành Đô. vừa ngồi xuống ăn được hai đũa chuông cửa vang lên chỉ đúng tiếng, người nhấn chuông sau đó lẳng lặng đứng chờ… Chỉ điều này đủ thấy người đó có trình độ kiên nhẫn tới mức nào.


      Bạc Băng mở cửa, bên ngoài thấy Diệp Chính Thần trong tay cầm hộp chocolate được đóng gói tinh xảo, tao nhã chào hỏi.


      “Chào em! làm phiền em chứ?”


      .” Bạc Băng vội vàng lau lau khóe miệng, thực ra trước lúc mở cửa lau qua lần, nhưng mà vẫn tự chủ được mà lau thêm lần nữa.


      đưa hộp chocolate cầm tay cho , là mua khi dự hội thảo ở Tokyo, tặng cho .


      Bạc Băng vui vẻ nhận lấy. biết đây là trong những phong tục của địa phương, cứ hễ mỗi lần có dịp xa đều mang về những món ăn nổi tiếng của nơi đó để làm quà tặng để biểu quan tâm. Chỉ là, thể xác định được món quà này ban đầu định tặng cho nào.


      Vừa mới bước vào cửa, liền đưa mắt nhìn vào món mì cay Thành Đô đặt bàn của .


      “Thơm quá! Em là người Tứ Xuyên?”


      “Đúng, Tứ Xuyên, Nam Châu. Chắc là vẫn chưa ăn cơm chiều đúng ? Ngồi xuống ăn ít .”


      Thấy đưa cho cái bát và đôi đũa, cũng từ chối, mà lập tức ngồi xuống.


      thích nhất là các món cay, đáng tiếc là người Nhật thích ăn cay, ở Nhật Bản có nơi nào bán món cay Tứ Xuyên. Cho nên cứ mỗi lần về nước, đều liên tục ăn các món cay mấy ngày liền.


      Bạc Băng : “Cũng có người bạn cho em biết như vậy. Cho nên, em cố tính mang theo túi gia vị cay sang đây, em còn mang theo số nguyên liệu cho món lẩu, chờ hôm nào rảnh em mời qua nếm thử.”


      lập tức ngẩng đầu nhìn : “Cuối tuần này được chứ!”


      Nhìn thấy biểu tình trẻ con của , nhịn được mà cười ra tiếng.


      “Cuối tuần em rảnh, em phải đến phòng thí nghiệm nuôi dưỡng tế bào…”


      Bạc Băng cố ý dừng lại lúc, nhìn thấy trong mắt còn hân hoan lúc đầu, cười tiếp: “Buổi tối ngày mai em rảnh, mấy giờ về?”


      “Bảy giờ, mua thức ăn!”


      Bạc Băng rất muốn , có nhiều bạn đến như vậy, mà nào chịu nấu cơm cho ăn sao?!


      Bỏ ! khí vui vẻ, vẫn là nên cứa vào vết sẹo của ta.


      “Em chờ , chúng ta cùng ” Nếu mời người ta ăn cơm, mà để người ta mua thức ăn hay cho lắm.





      Ăn cơm chiều xong, Bạc Băng thu dọn bát đũa, còn giúp cài đặt internet, sau đó kiểm tra chất lượng đường truyền.


      “Sư huynh! uống tách cà phê nha?”


      Diệp Chính Thần nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ tay, ánh sáng phát ra từ những viên kim cương chiếc đồng hồ rất chói mắt, Bạc Băng biết đeo loại đồng hồ như thế này thời gian dài có làm ảnh hưởng đến thị lực hay .


      “Cũng muộn rồi, làm phiền em nữa.”


      “À.” Đúng là cũng còn sớm nữa, Bạc Băng cũng có ý giữ lại: “Em tiễn .”


      Lúc gần ra cửa, Diệp Chính Thần : “Cám ơn em vì bữa cơm chiều.”


      “Đừng khách sáo, bữa cơm bình thường thôi mà.”


      có thể nguyện vọng, được ?” nghiêm túc với .


      .” Bạc Băng khiêm tốn lắng nghe nguyện vọng của .


      “Lần sau, nếu em có nấu mì nấu nhiều chút.”


      “À…” Môi của thể kiểm soát mà cong lên: “Đây có phải là lời khen ngợi ? Thành .”


      “Đây đúng là lời khen ngợi, đó.”


      “Cám ơn.”





      lát sau khi Diệp Chính Thần rời khỏi, Bạc Băng ngồi trước máy vi tính, mặt cùng mẹ trò chuyện, mặt khác vừa ăn chocolate Leonidas được sản xuất từ Bỉ.


      Mùi vị ca cao đậm đà, ngọt nhưng ngán. Chocolate vừa vào miệng hòa tan, lưu lại hương thơm. Mùi vị ngọt ngào lan tỏa ngập tràn trong khoang miệng.


      Mẹ : “Vì sao con lại cười vui vẻ quá vậy?”


      có cười sao? Có lẽ có.


      “Có người bạn vừa tặng chocolate cho con.”


      “Bạn à? Nam hay nữ??” mẹ bắt đầu dò hỏi.


      “Mẹ đừng có suy nghĩ ngợi lung tung, ấy là hàng xóm của con!”


      “Mẹ nghe dì Lý của con , tư tưởng và quan niệm của người nước ngoài rất cởi mở, rất nhiều sinh viên du học bị ảnh hưởng, cần biết người ta ở ngoài sống như thế nào, sống chung là sống chung, chia tay là chia tay, chút quan niệm đạo đức và tinh thần trách nhiệm nào cả… Còn có loại người, ở trong nước có gia đình, ra nước ngoài lại quan hệ bừa bãi, con được lừa dối người nhà!”


      “Mẹ yên tâm , con lừa dối bố mẹ đâu.”


      “Con nha đầu chết tiệt kia, Chung Thiêm…”


      Lại nữa rồi, Bạc Băng nhanh chóng cắt đứt lời ca tụng công đức phía sau của mẹ, tiếp tục thưởng thức hương vị chocolate.


      Ăn nốt miếng cuối cùng, nhìn lại trong hộp, khổ sở nuốt nước bọt…


      Vốn dĩ là, có số thứ, khi ta nếm qua… trở nên nghiện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :