@Ha mi : ngược lắm đâu ^^
Chương 1.3
Tần Bân gặp người quen nên đưa qua chào hỏi, đối phương cũng là đôi còn trẻ, nghe Tần Bân và Giai Ninh sắp kết hôn bèn kéo bàn qua thảo luận xem cuối năm nay có cùng du lịch chuyến.
Tần Bân đề nghị Tây Tạng bằng tuyến tàu hỏa mới mở, vừa thú vị vừa có ý nghĩa. Giai Ninh nhìn điện thoại.
"Em có việc à". Tần Bân hỏi.
Suy nghĩ lướt qua đầu, vừa mở miệng buột ra câu dối:"Em cứ cảm thấy ở phòng thí nghiệm có gì chưa ổn."
"Vậy em mau ."
"Lát nữa tự về nhé?"
" sao. Em ."
chạy vội ra ngoài, đến ô cũng giương lên. Phóng xe trong màn mưa, lượn hai vòng từ phía Đông thành phố tới phía Tây, nhấn còi phóng vèo qua cổng trường, lướt qua sát sạt vạt áo của học viên như cơn bão, bị cần gạt giảm tốc chà vào đến đau, lao thẳng tới dưới ký túc xá của Châu Tiểu Sơn mà lần trước ghé qua, thắng kít lại.
nhìn lại mình trong gương, mặt đỏ tía tai, tóc rối bù, hệt như chạy bộ đến đây vậy.
Có chút khinh bỉ chính mình.
Hoặc hôm qua nên nuốt lời, hoặc là hôm nay dứt khoát đến luôn, giờ về chiều, biết đưa cậu ta thăm quan ở đâu đây? Khuôn viên trường hay là Di Hòa Viên bên cạnh?
Tuy nhiên, đó phải điều quan trọng, quan trọng là, thấy lúng túng.
Hút xong điếu thuốc, Giai Ninh gọi điện cho Châu Tiểu Sơn, nhưng ai nhận.
nhìn lên , cửa sổ phòng cậu ta vẫ mở, chạc cây dương lớn còn đua hẳn vào phòng
Giai Ninh đợi lát, rồi xuống xe lên lầu tìm cậu ta.
đó có nhiều người, hôm nay là Chủ nhật, có người làm thêm, ôn tập, lại có người hẹn hò, mỗi người việc. Hành lang vắt nào là quần áo, tất, mùi mồ hôi, mùi cơ thể, mùi xà phòng quyện vào nhau, cực kỳ hỗn loạn.
Phòng Châu Tiểu Sơn mở, trước khi vào ho tiếng, vừa bước vào ngây người.
Tiểu Sơn có đó, nhưng có trong phòng.
rất trẻ, gương mặt thon gọn, đôi mắt to, miệng mà đầy đặn, làn da màu yến mạch. ta mặc áo trắng quần bò, cánh tay chắc khỏe, đường cong tuyệt đẹp, hình xăm tam giác màu đen vai rất bắt mắt.
Đó là đẹp với gương mặt đặc biệt, giống như người Malaysia. Đôi mắt dường như có vẻ đẹp của vùng đất Nam Á. ta nhìn Giai Ninh, vẻ bình thản pha chút ương ngạnh.
"Châu Tiểu Sơn đâu? Đây phải là phòng cậu ta sao?" Giai Ninh cao giọng hỏi, rất dứt khoát, khí chất nghiêm nghị.
"Đúng là phòng của ấy." ta , " ấy quay lại nhanh thôi."
ta ngồi ghế, xoay nửa vòng, nhìn chằm chằm vào Giai Ninh, đôi chân dài mặc quần bò bắt tréo lên nhau. ta đôi giày mũi nhọn bằng da đen, mũi chân hếch về phía trước.
Giai Ninh thầm nghĩ, này đẹp có đẹp đấy, nhưng ăn mặc thế này, áo ba lỗ lại với giày da, đông hè lẫn lộn, nếu là em , dạy cách phối quần áo thế nào đẻ vừa đẹp vừa thoải mái, tránh cho bản thân phải chịu tội lanh dưới nóng.
Giai Ninh qua, kéo cái ghế khác ngồi, hỏi kia:" là ai vậy?"
" trước ."
"Tôi là giảng viên của cậu ta."
Còn chưa dứt lời, Châu Tiểu Sơn bước từ ngoài vào, trong tay cầm cái chậu sắt và khăn mặt, tóc ướt sũng, có vẻ vừa mới tắm xong.
nhìn hai người, bỏ đôi chân đnag bắt tréo xuống, từ từ ngồi thẳng người.
Có vẻ định giới thiệu hai người với nhau, với kia:"Em về trước ."
Giai Ninh giữ thể diện cho ta nên nhìn, bèn lôi điện thoại trong túi ra nghịch, liếc mắt thấy đôi giày da mũi nhọn rời , khi tới trước mặt Châu Tiểu Sơn , bỗng nhiên dừng lại, cam lòng nhưng cũng biết làm thế nào.
kia rồi, vẫn nghịch di động của mình. Chợt thấy chân Châu Tiểu Sơn bước đến bên cạnh.
ngồi, đứng, hơi thở của người đàn ông trẻ dần dần phả lên đầu, ràng là cúi người xuống, còn dám ngẩng lên.
ngửi thấy mùi sửa tắm của .
ấn loạn phím di động.
nghe thấy hỏi:" hút thuốc đấy à?"
lúng túng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt được khảm lên gương mặt như ngọc của :"Đâu có."
đáp:" dối."
Khoảng cách quá gần, hơi thở phả vào mặt, thể phản ứng, cũng chẳng có cách nào trả lời, chỉ thấy mình như rơi vào trong đôi mắt .
Cũng may là cửa sổ mở, gió lạnh ùa đến mang theo mấy hạt nước mưa hắt vào mặt, Giai Ninh dần trấn tĩnh, :"Vớ vẩn! Tôi có hút thuốc hay liên quan gì đến cậu."
Giai Ninh nghiêng người ra sau rồi đứng lên, đến bên cửa sổ, rồi nhìn ra ngoài:"Cậu xem, tôi giữ đúng lời hứa nhé, hôm nay trời mua tôi còn đến đây, theo cậu chúng ta có thể đâu? Di Hòa Viên cậu rồi đúng ? Chả có gì hay nhỉ?"
Châu Tiểu Sơn đứng đằng sau đáp:"Vậy ăn, chúng ta ăn mì bò Lan Châu."
nhìn đồng hồ:Bây giờ - là - bốn giờ."
"Tôi đói."
Trong quán cơm cách trường xa, ngồi đối diện, nhìn ăn mỳ, thầm nghĩ: Người này sao có thể luôn đặt cầu cách quá cách hợp tình hợp lý như thế nhỉ?
" ăn à? Châu Tiểu Sơn hỏi.
"Tôi ăn rồi." lật rờ Chuyện xưa ra
Tiệm cơm gần trường học vì để cạnh tranh với canteen vốn chiếm ưu thế về địa điểm nên đồ ăn rất ngon. Từ mấy năm trước, khi Giai Ninh còn học ở Bắc Hoa là khách quen của món mì bò này, bây giờ nhìn Châu Tiểu Sơn ăn ngon lành, mùi mì bò lại lần nữa đua vào mũi, nhịn nổi nữa nên dù biết mà vẫn cố hỏi ông chủ.
"Có bát ?"
" có. Tất cả đều năm đồng."
Giai Ninh còn làm ra vẻ:"Cháu ăn hết, ài, thôi được rồi, chú làm cho cháu bát ."
Khóe miệng cong lên, như thể cười.
Bát mì của Giai Ninh được mang lên, cứ ăn mải miết rồi cuối cùng cũng hết, nhẩm thầm:Thế này có được ? Trưa ăn miếng bít tết to cùng với tiramisu rồi.
Ra tính tiền, Châu Tiểu Sơn :"Để tôi trả."
"Như thế sao được? Tôi mời cậu."
"Tại sao nhất đinh phải là mời tôi?" Châu Tiểu Sơn hỏi.
"Tôi là giảng viên của cậu."
lên tiếng.
Sau đó mới biết, đây là cách vẫn dùng để "".
Ra khỏi quán cơm, mưa tạnh hăn, ráng chiều màu cam nhạt phủ đầy trời. khí được gột sạch, hít sâu hơi vào lồng ngực.
Thấy tra chìa khóa để mở cửa xe, Châu Tiểu Sơn đứng đằng sau hỏi:" phải rồi à?"
"Ừ." đáp, nhìn , "Cảm ơn cậu mời tôi ăn mì."
"Phải cảm ơn mới đúng." , " xa như thể chỉ để ăn bữa mì bò với tôi."
khẽ cười:"Cậu cần phải bận tâm, tôi đồng ý với viện sĩ Vương rồi, lời cảm ơn này nên gửi cho ông ấy mới phải."
lái xe về nhà mà còn sốt ruột như lúc nữa, nhích chầm chậm trong dòng xe tắc nghẽn, radio phát chương tình dự báo thời tiết ngày mai, thứ Hia nhiệt độ thấp hơn. Ngày Chủ nhật coi như kết thúc. Thành phố lớn thế này, chạy qua chạy lại cả buổi chiều chỉ để Tiểu Sơn ăn bữa mì bò.
về đến nhà, thấy Tần Bân đnag ở trong phòng sửa sang lại ảnh, :"Em gọi điện lại cho Mã Thiên Lý , ấy có chuyện gấp tìm em."
Bây giờ mới nhận ra di dộng mình hết pin.
Vợ Mã làm nghiên cứu sinh du học bên Mĩ, chỉ còn ta và con ở lại Bắc Kinh, con đột nhiên bị ốm, giờ truyền nước ở bệnh viện, mà ngày mai Mã phải Nam Kinh họp, hết đường xoay xở nên đành nhờ Giai Ninh thay.
Lúc thu dọn va li, Giai Ninh dặn Tần Bân:"NGày mai đến trường điền đơn xin đổi giờ hộ em, gần đây Bộ Giáo Dục đánh giá độ chuyê cần rất nghiêm ngặt."
" sao, quen rồi." Tần Bân . "Nếu phải săn tin, nhiệm vụ chủ yếu của phải là ở nhà giúp việc cho giáo Cừu ư?"
"Cá nhân em cho rằng cực kỳ hiểu bản chất công việc của mình."
Tần Bân gọi:"Giai Ninh, mau qua đây."
"Đừng vớ vẩn, giờ em bận."
" phải, em lại xem ảnh , bảo đảm mở rộng tầm mắt."
nghe thấy lời rất ngạc nhiên, bèn qua xem, chợt kinh ngạc kêu lên:"Đây là sòng bạc hay hoàng cung vậy?"
"Sòng bạc PEertersburg, nơi tiêu tiền lớn nhất Đông Nam Á đấy, thế nào? Shock chưa.?"
Tần Bân dùng ống camera loại chụp được nhiều ảnh lắm, nhưng vẫn có thể thấy sòng bạc Petersburg kia vô cùng nguy nga lộng lẫy, roulette(*) bằng ngà viền bạc, bàn chời bài bọc nhưng màu lam, rồi cơ man nào là máy đánh bạc, máy đổ xúc xắc, máy cược ngựa...ở giữa còn có các bốc lửa quyến rũ, xinh đẹp đoạt hồn đủ mọi hình dáng từ phương Đông cho đến phương Tây, lướt qua lướt lại như những con thoi, còn các vị khách áo thơm là lượt say mê uống rượu.
Giai Ninh thấy mặt người trong tấm ảnh trông quen mắt, chỉ vào :"A, đây chẳng phải là..."
"Chính là ông ta."
"Trời ạ, sao ông ta lại có tiền đánh bạc?"
"Giai Ninh, em ngốc. Ông ta có, nhưng người nộp thuế có."
"Mấy tám này của là...". Giai Ninh ngồi xuống bên cạnh Tần Bân, " định tự chuốc lấy phiền phức đấy chứ?"
click chuột đóng file ảnh lại, hồi lâu vẫn nòi gì. Đoạn quay đầu nhìn Giai Ninh, vẻ mặt chút thay đổi:" biết."
Sáng hôm sau Giai Ninh bay Nam Kinh, Tàn Bân theo lời đến trường điền đơn xin đổi giờ cho , thầy Ngô quản lý các khóa học rất thân với , vừa đến hỏi chuyện kết hôn của hai người, bảo khi nào chuẩn bị cỗ cưới nhất định tới.
Tần Bân cũng là người cởi mở, chuyện trò rôm rả, nam sinh gõ cửa bước vào hỏi, giờ thực nghiệm của Cừu học sao? Học viên chờ nửa tiết rồi.
Thầy Ngô :"Cậu xem, đầu óc tôi thế nào ấy, mải chuyện với cậu mà quên cả thông báo cho học viên."
Đoạn thầy quay sang phía câu học viên kia:" học, tất cả các tiết trong tuần này đều nghỉ, Cừu tới Nam Kinh họp rồi. Châu Tiểu Sơn, cạu thông báo cho cả lớp nhé."
Tần Bân liếc nhìn cậu nam sinh, nhịn được, lại liếc thêm cái nữa, nhủ thầm trong lòng: Nam sinh trưởng thành cũng có dáng vẻ như thế cơ à? Mặt mũi thư sinh trắng trẻo thế kia lại còn học thạc sĩ ở đại học Bắc Hoa, có để cho người ta sống nữa đây?
chào tạm biệt thầy Ngô, xuống dưới tầng lấy xe, chiếc Ford của Giai Ninh sơn màu đỏ rực, như phản chiếu chính cá tính của .
Cậu học viên tên Châu Tiểu Sơn của Giai Ninh chuyện với người khác ở trước cổng, Tần Bân lại nhìn Tiểu Sơn, Tiểu Sơn cũng nhìn .
tới tòa soạn gặp tổng biên tập, đưa đống ảnh kia và bản thảo cho ông ta xem. Ông già trầm ngâm môt lúc lâu rồi :"Nếu có chuyện gì xảy ra tin này đúng là quả bom lớn đấy."
"Chú phải cháu phải chính vì thế ư?"
"Phải xử lý."
"Vâng."
"Bây giờ cứ để đấy , cháu về nghỉ ngơi trước , vừa trở về cần gấp gắp làm. Chú phải bàn bạc với phó tổng biên tập chút. Hôm nào chúng ta mở cuộc họp chuyên biệt nghiên cứu vấn đề này."
Giai Ninh có nhà, ngày nào cũng chỉ xem tivi, hút thuốc rồi dạo quanh tiệm thú kiểng. hôm nghịch tai chú chó Husky đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn học cũ, tên Dương Danh Thanh, hẹn buổi tối uống rượu.
Dương Danh Thanh bây giờ rất nổi tiếng, công việc làm ăn vô cùng phát đạt, lái xe Porsche tới quán rượu, đồng hồ đeo tay còn sáng hơn đèn giao thông.
"Mười năm rồi bệ hạ tìm thần,thần còn tưởng bao giờ được gặp lại bệ hạ nữa chứ."
Dương Danh Thanh :"Tôi có vụ làm ăn rất hời, nhưng chỉ cậu mới có thể làm được."
"Cậu đùa đấy à?" Tần Bân hỏi:"Tôi mà biết làm ăn bây giờ chẳng cần nhờ xe Ford của vợ."
ta chụp lấy vai :"Cậu có Porsche."
" nghe xem nào."
"có người muốn mua vài thứ ở chỗ cậu"
"..."
"Gần đây cậu có tới miền nam chuyến đúng ? là, cậu bất cẩn chụp hình người bạn tôi rồi."
"Thế là ý gì?"
"Ông ta muốn mua lại. có ý gì khác, nhưng đó là ảnh ông ta." Dương Danh Thanh nhìn từ sau mắt kính, "Tần Bân, cậu ra giá . Bao nhiêu cũng được."
sắp xếp lại tất cả mọi việc trong đầu rồi nhìn lại lượt, hoàn toanfrox ràng, tổng biên tập phải mở cuộc họp chuyên biệt để bàn bạc nghiên cứu, nhưng trong cuộc họp ấy ông ta cùng bàn bạc với ai?
Thế giới này bé, vị đầy tớ nhân dân trong , lãnh đạo của và cả cậu bạn cũ học cùng trường này nữa, hóa ra đều cùng giuộc.
Tần Bân rít mạnh vài hơi thuốc:"Cậu gì? Tôi hiểu phải là cậu đến ôn chuyên sao? Cái gì mà miền nam? Tôi mới từ Triều Tiên về mà."
bạn học mặt đổi sắc:"Ôn chuyện cũng được, Tần Bân, có nhớ năm tư đại học của chúng ta , cả lớp đều trốn học, chỉ có mình cậu trốn, còn mang giấy phép xin nghỉ cho mọi người, kết quả sao? Ngay trước lúc tốt nghiệp, thầy trợ giảng cắt chức lớp trưởng của cậu, thành tích của cậu tốt như thế cuối cùng lại đạt sinh viên xuất sắc. Cậu có ?"
Tần Bân cười đáp:"Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng bây giờ cậu với tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu, già rồi, thủ cựu rồi, thay đổi được."
Dương Danh Thanh dập thuốc, đưa danh thiếp cho Tần Bân:"Được lắm, nhưng cậu đừng có mạnh miệng, nếu muốn gì cứ liên lạc với tôi."
Ngay cả câu "Tạm biệt" Tần Bân cũng với Dương Danh Thanh, gọi điện thoại cho Giai Ninh ở Nam Kinh xa xôi, mơ màng :"Muộn thế này rồi còn gọi cho em làm gì?"
" hỏi em chuyện."
"Ừm..."
"Em xem, là phóng viên nổi tiếng, em là nhà khoa học, hai ta có thiếu tiền ?"
"Tất nhiên là ."
"Hai ta vì sao phải cố gắng làm việc, săn tin, em nghiên cứu khoa học?"
"Vì phồn vinh tổ quốc, vì nụ cười của mẹ."Giai Ninh cười rộ lên ở đầu dây bên kia, "Lúc mới quen nhau phải rồi sao?"
"Được rồi, hỏi thế thôi. Em ngủ ngon nhé, nhà khoa học xinh đẹp."
cúp máy, tính tiền rồi về nhà.
Lúc khởi động xe, Tần Bân nhớ tới lời Giai Ninh lấy làm hài lòng lắm, cảm thấy dù là phụ nữ hay công việc, lựa chọn và con mắt của mình quả tồi.
Xe chạy gặp đèn đỏ.
Cửa kính xe đột nhiên bị đập vỡ.