1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc y xấu phi - Chá Mễ Thố

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ĐỘC Y XẤU PHI


      Tác giả: Chá Mễ Thố
      Thể loại: Xuyên , nữ cường, 3S, HE
      Độ dài: 98 chương
      Èditor: Cửuvĩhồ
      Nguồn CV: Tàng thư viện


      Giới thiệu

      Hạng Quân Vãn, tiếng xấu truyền xa

      Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở thiên viện, để 3 năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt Quốc.

      "Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương đáp ứng ngươi cầu, ví dụ như..... Thị tẩm!"

      trận mưu, nàng táng thân trong hang hổ. Mở mắt lần nữa, hèn mọn nhát gan trong mắt hồi quét sạch, thay thế nàng, là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn
      - Đường Thanh.


      "Vương gia lời đáng giá ngàn vàng, xin hãy ban thưởng cho ta phong hưu thư"

      Thoát khỏi hang hổ, đổi lấy thân tự do, nàng tự do rời , lại lường trước được vừa ra khỏi vương phủ, mưu quỷ kế lần lượt kéo đến.

      Phế vật - truyền nhân của Đường Môn, cao thủ đệ nhất ám sát phế vật?

      Kẻ quái dị - vết bớt đỏ sậm, nào biết che dấu khuôn mặt quốc sắc thiên hương thế nào!

      Con riêng - khi chân tướng được phơi bày, ra thân phận của nàng lại cao quý như vậy!

      ràng là cực phẩm xấu nữ, tại sao phía sau lại là từng đám hoa đào? Những người này là tâm nàng hay còn có mưu gì khác? Lòng người khó lường, thế vô thường, trọng sinh dị giới, nàng phải làm gì mới có thể tại thế giới nam tôn nữ ti này tìm được chân trời thuộc về chính mình đây?!!!

      Đoạn ngắn 1:

      "Kẻ quái dị! Ngươi còn giảo biện!" Phấn y nữ tử hổn hển, bạch y nữ tử giơ tay nhàn nhã phơi nắng.

      "A A A" ai nhìn thấy, Hạng Quân Nhu ngã xuống như thế nào. Lúc này tay nàng ta bị người nào đó giẫm nát dưới chân, tay đứt ruột xót, phấn y nữ tử đau đến kêu cha gọi mẹ.

      "Thử kêu tiếng kẻ quái dị xem? Có tin ta móc mắt ngươi đem ngâm rượu ?"

      "Hạng Quân Vãn! Phế vật ngươi cũng dám hù dọa ta? Ta phải để cho cha mẹ đuổi ngươi ra ngoài! Ngươi cái thứ con do tiện nhân sinh ra, khó trách Yến vương hưu ngươi...."

      "Răng rắc!" Mũi chân của bạch y nữ tử khẽ nghiền, xương tay của Hạng Quân Nhu nứt ra, ràng đau đến chết sống lại.

      "Phế vật? Ta ghét nhất từ này!" Dưới ánh mặt trời, Hạng Quân Vãn chói lọi, đôi mắt xinh đẹp lãnh diễm ngạo nghễ, nào có nửa điểm của phế vật.

      Đoạn ngắn 2:

      "Nữ nhân chết tiệt, ngươi thế nhưng gạt ta!" Yến vương gắt gao nắm lấy tay của bạch y nữ tử, ép nàng đối diện với chính mình.

      Nữ tử trước mắt làm cho mê muội. Chợt tinh thông, cho đến bây giờ, mới biết ra mình là người bị bỡn cợt, cỗ buồn bực dâng lên trong đầu, lần này tuyệt đối buông tay.

      Giương mắt, ra là Vương gia chồng trước, nữ nhân nào đó cười lạnh, ánh mắt hờ hững "Yến vương chẳng lẽ là muốn cưỡng bức dân nữ đường"

      "Ngươi là phi của Bổn vương! Sinh là người của ta, chết cũng là người của ta!"

      " có lỗi...." Hạng Quân Vãn còn chưa mở miệng, Vương nào đó bị người cước đá bay, đôi tay hữu lực bao lấy quanh hông của mỹ nhân.

      "Nương tử, người ta chỉ mới rời lát, nàng bắt đầu hái hoa ngắt cỏ, an phận!"

      "Khốn kiếp, là ai?" Yến vương chật vật đứng dậy, nhìn đến nam tử như thiên tiên bên cạnh bạch y nữ tử, nghẹn họng nhìn trân trối. Lại là ?!!

      Đây là lần đầu ta edit, có gì mong mọi người giúp đỡ . Ta biết tiếng trung nên dịch hoàn toàn là dựa vào bản convent nên độ chính xác chỉ khoảng 70%. Bộ này bên Bạch Thiên Lâu cũng có làm nhưng chỉ đọc được đến tập 18 nên ta làm lại bộ này vì ta rất thích tác giả này. Từ chương 1-18 ta có tham khảo bản dịch bên Bạch Thiên Lâu.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Điều kiện của Yến vương

      Tháng hai, xuân hàn.

      Vừa qua giao thừa, hương vị của năm mới còn chưa tan hết. Hoàng Đô Cẩm thành của Thương Nguyệt quốc, còn bị mùi vị nồng đậm của năm mới bao phủ, mọi người gạt bỏ lạnh lẽo, đón gió, từ trong nhà ra ngoài chúc tết với người thân, bằng hữu. năm mới, trong cái mùa rét lạnh này, bắt đầu.Dân gian, khắp nơi vui vẻ hòa thuận, trong hoàng cung Thương Nguyệt quốc, lại bị trầm bao phủ.

      "Thế nào"

      Người chuyện là hoàng thượng Công Tôn Nam của Thương Nguyệt quốc. Thương Nguyệt lấy chữ vi tôn, lúc này, bộ hoa phục thêu Kim Long gắn ở người Công Tôn Nam, khiến cho vẻ mặt của vừa ngưng trọng vừa trầm, trở nên càng thêm tình bất định. Từ người phát ra từng đợt hàn khí, dọa cho Thái sử lệnh Đỗ Trạch bên cạnh lạnh từ trong ra ngoài, ông nhịn được rùng mình cái, chòm râu dài khẽ run,giống như vừa có gió quét qua chòm râu dưới cằm ông ta vậy.

      "Bệ hạ, Thái Bạch Kim Tinh ban ngày, kĩ lưỡng, thiên hạ tất loạn a...." Làm Thái Sử lệnh hợp cách, Đỗ Trạch biết cái gì nên , cái gì nên . Vừa nghĩ tới giữa trưa xuất Thái Bạch Kim Tinh lóa mắt bầu trời, Đỗ Trạch cảm thấy giữa cổ họng có ngọn lửa thiêu đốt, biết là sợ hay là hưng phấn. Tứ quốc bình phân thiên hạ, đến hôm nay, đại lục yên ổn được ba trăm năm. Có câu phân lâu tất hợp, Thái Bạch Kim Tinh này xuất , chẳng lẽ là dự đoán? Vừa nghĩ đến vị thiên tử dã tâm bừng bừng bên cạnh này, Đỗ Trạch đem hỏa khí trong cổ họng nuốt xuống, chỉ là cúi đầu, dám nhìn đến , lại càng dám suy đoán lòng của . Nhưng mà mặc dù nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thất thường của Công Tôn Nam, Đỗ Trạch từ khí tức phát ra người vị đế vương này vẫn có thể cảm nhận
      được Công Tôn Nam kích động. Ông thậm chí có thể đoán được, trong đầu của Công Tôn Nam lúc này ảo tưởng cảnh đẹp của độc bá thiên hạ ra sao.

      "Bói toán "

      Chỉ lát, Công Tôn Nam liền khôi phục lại tâm trang. Thân là đế vương, luôn khống chế cảm xúc rất tốt, cho dù tại trong lòng giống như đại dương mênh mông, nhiệt huyết quay cuồng, nhưng mặt chỉ là hàn ý hơi giảm, người bên ngoài cũng thể nhìn ra tâm tư của . Thái Bạch Kim Tinh ban ngày, từ xưa đến nay là thiên hạ đại loạn, điềm báo tân chúa sinh ra đời. Nhìn chung trong lịch sử, mỗi lần xuất loại tình huống này, đều là lúc thiên hạ phân ra. Công Tôn Nam từng vô số lần ảo tưởng, chính mình có thể dẫn đầu thiết kị của Thương Nguyệt quốc xua nam, đông chinh,tây tiến, đem thiên hạ bao quát trong lòng mình, nghĩ tới rốt cuộc đợi được cơ hội này. Hay là, chính là tân chúa ứng với mệnh trời mà sinh ra? Khóe môi của Công Tôn Nam khẽ giương lên, chòm râu đen như mực môi khẽ rung hai cái, lại khôi phục bình tĩnh.

      "Cốc cốc cốc đinh"

      Đồng tử trong mai rùa, va chạm vào mai rùa, thanh trầm thấp phá vỡ yên tĩnh của ngự thư phòng. Đỗ Trạch quỳ mặt đất, tay gầy còm già nua bao phủ mai rùa màu ô thanh. Ông cẩn thận mà lắc, kết quả này giống như quyết định vận mệnh của toàn bộ đại lục.

      "Keng keng đinh"

      Đồng tử rơi xuống đất, mặc dù Công Tôn Nam muốn duy trì hình tượng của chính mình, lúc này cũng nhịn được từng bước tiến lên phía trước: "Thế nào"

      Đỗ Trạch nhìn kết quả trước mắt, trong lòng "lộp bộp" cái, có chút loạn. Sao lại có thể như thế này?

      "Kết quả rốt cuộc như thế nào?"
      Nhận thấy được khác thường của Đỗ Trạch, Công Tôn Nam lại từng bước tiến lên,đem cái đầu cúi xuống của Đỗ Trạch kiên quyết ép đến đối diện với mình.

      "Bệ hạ, quẻ tượng cho thấy, Thái Bạch , nữ chúa hưng vượng....."

      Mọi thứ xảy ra trong cung, cũng ảnh hưởng đến hiền hòa ngoài cung. xuất của Thái Bạch Kim Tinh, cũng gây rối loạn lớn cho dân gian. Trong lòng bách tính dường như chờ mong sớm có thể có trận rung chuyển lớn ảnh hưởng đến cả nước thậm chí toàn bộ đại lục, thay đổi tốt số mệnh ti tiện của bọn họ.Loạn thế, mặc dù tràn ngập đẫm máu, nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Dưới thống trị vừa đói vừa rét của quân vương, bằng hợp lại. Dã tâm, chỉ quân vương mới có, dã tâm lớn, tiềm tàng nhiều ở dân gian.

      Phía đông Cẩm thành, hồ Bảo Hiền, Vương phủ của Yến vương Công Tông Trường Khanh tôn quý đứng sau thái tử, tọa lạc tại đây.

      "Theo thiếp thân thấy, hoàng thượng là thương vương gia của chúng ta! Nếu sao lại đem con hổ hoa ban của Đường Hỷ quốc tiến cống ban cho vương gia, mà phải thái tử chứ! tại con hổ sinh hạ đôi hổ con, có thể chính là chuyện tốt, tỳ thiếp chúc mừng vương gia!"

      chuyện, là Tam phu nhân được sủng ái nhất vương phủ. nàng lớn lên xinh đẹp, cười rất quyến rũ, trâm cài màu vàng tóc đen rũ xuống, lại khẽ quét qua hai má trắng mịn nõn nà của nàng, nhìn qua có loại phong tình mị hoặc.

      Nghe xong lời của Tam phu nhân, Công Tôn Trường Khanh cười to, buông xuống rượu ngon trong tay, tay lại đặt lưng của Tam phu nhân "Đừng lung tung, người phụ hoàng coi trọng nhất, tất nhiên là thái tử đại ca. Nếu đẻ cho người ta nghe thấy lời của nàng, Bổn vương cũng bảo hộ được nàng."

      Công Tôn Trường Khanh lời tuy là thế, nhưng trong giọng lại tràn ngập khẳng định. Tam phu nhân giỏi về quan sát sắc mặt người khác, tự nhiên biết được ý nghĩ của vị vương gia này, người mềm nhũn, dựa vào trong lòng Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, người nỡ sao?"

      "Tất nhiên..... nỡ rồi". Nắm lấy tay nhu nhược xương của mỹ nhân, Công Tôn Trường Khanh cười khẽ, ghé vào bên tai nàng giọng câu: "Buổi tối chờ Bổn vương".

      Biết Công Tôn Trường Khanh buổi tối ở trong phòng mình, mặt Tam phu nhân khẽ vui mừng, các phu nhân bên cạnh nhìn thấy màn này, trong lòng đem nữ nhân này hận đến ngiến răng nghiến lợi, ở mặt ngoài lại giả vờ hào phóng thỏa đáng.

      "Vương gia, con hổ này thả nuôi ở phía sau an toàn sao? Vạn nhất nó bổ nhào tới, khiến người bị thương làm sao?" Tứ phu nhân mới nạp là nữ tử thanh tú, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hổ, trong lòng có chút sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm, càng sợ đến mức lui về sau mấy bước, xém chút nữa ngã sấp xuống.

      Đưa tay tiếp được mỹ nhân sắp ngã xuống đất, Công Tôn Trường Khanh cho nàng cái ánh mắt "Có ta ở đây": "Đừng sợ, rào chắn cao như vậy, trừ phi con hổ mọc thêm cánh, nếu năm trước nó bay lên đây rồi".

      "Đa tạ vương gia" Tứ phu nhân ngượng ngùng cười, thuận thế tựa vào trong lòng của Công Tông Trường Khanh, đem Tam phu nhân chèn ép ra ngoài.

      "Hừ!" Tam phu nhân thấy thế, dám có gì bất mãn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tứ phu nhân. Nhưng đối phương như trước bá chủ vòng ôm của Công Tôn Trường Khanh, tựa hồ xem hàn khí trong mắt của Tam phu nhân.

      Đại phu nhân đối với màn tranh giành tình nhân nho làm như thấy, nàng vào phủ, sớm quen xem nữ nhân tranh đấu. Ngược lại là Nhị phu nhân "Phốc xuy " cười tiếng, thu hút tầm nhìn của mọi người, nàng ta tay hoa nhấc lên, chỉ về bóng dáng gầy gò phía xa, "Các ngươi xem, khách quý đến rồi!"

      Tong giọng của Nhị phu nhân lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chờ người nàng xuất , khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Công Tôn Trường Khanh lập tức biến mất.

      "Ngươi ở Hạnh Viên, chạy tới đây làm gì?"

      Đứng ở trước mặt Công Tôn Trường Khanh, là nữ chủ nhân danh nghĩa của Yến vương phủ - Yến vương phi Hạng Quân Vãn.

      "Nô tỳ , nô tỳ....Đến chúc mừng vương gia tân xuân, tân xuân....." Chống lại cặp mắt lạnh như băng của Công Tôn Trường Khanh, lời chúc mừng vốn chuẩn bị tốt của Hạng Quân Vãn toàn bộ quên sạch bách, ngay cả lời cũng trở thành cà lăm.

      Nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng của Công Tôn Trường Khanh lên nụ cười châm chọc. Hạng Quân Vãn đến còn tốt, khi lộ diện, khiến cho tâm tình sáng sủa của trở nên gió táp mưa sa. xuất của nàng, giống như nhắc nhở màn sỉ nhục của ba năm về trước. Nàng giống như thứ bén nhọn, đâm sâu vào trong lòng , hận thể trừ cho thống khoái.

      "Vương gia, vương phi là muốn đến chúc mừng tân xuân của người". Lạc Tuyết đứng phía sau của Hạng Quân Vãn, vội vàng vì tiểu thư nhà mình giải thích. Vướng víu tân xuân, cũng làm khó Hạng Quân Vãn cho lắm, chỉ liếc mắt quét nàng cái rồi quay chỗ khác.

      Thấy Công Tôn Trường Khanh có đuổi mình , trái tim khẩn trương của Hạng Quân Vãn mới thoáng bình ổn xuống, thậm chí còn có chút cao hứng. Ít nhất lưu lại nàng, điều này đối với nàng quanh năm suốt tháng thấy mặt phu quân, là ân điển cực lớn rồi.

      Tam phu nhân chịu tức giận ở chỗ Tứ phu nhân, tiếc rằng Tứ phu nhân là người mới nổi trội, nàng thể khiêu khích, cho nên sau khi nhìn thấy vương phi bị người bỏ quên này, mị nhãn của Tam phu nhân vừa chuyển, nảy ra ý hay.

      "Vương phi, người xem, đây là con hổ hoa ban năm trước bệ hạ ban cho vương gia".

      "Uk." tam phu nhân đột nhiên đối tốt với mình, khiến Hạng Quân Vãn thụ sủng nhược kinh. Trươc kia Tam phu nhân ánh mắt là để trời, đối với nàng châm chọc khiêu khích , còn trắng trọn mắng nàng độc chiếm vị trí vương phi. Hôm nay, tại sao lại biến thành vẻ mặt ôn hòa như vậy?

      "Vương phi, lệnh tôn là tướng quân nổi danh lừng lẫy của Thương Nguyệt quốc ta, nghe lúc tướng quân còn trẻ từng chỉ dựa vào hai đấm đánh chết con hổ hoa ban. Đều hổ phụ vô khuyển tử, vương phi nếu là nữ nhi của đại tướng quân, khẳng định cũng học được nửa chiêu thức của đại tướng quân. Có thể vì chúng ta mà tái lại dũng mãnh của tướng quân năm đó hay ?"

      Tam phu nhân hơi dài như thế, đầu óc của Hạng Quân vãn còn chưa kịp chuyển, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đấy, tay chân luống cuống. "Ta, ta...."

      Tam phu nhân muốn trút giận, Công Tôn Trường Khanh dĩ nhiên biết. Nữ nhân trong lúc tranh đấu vẫn đều mở mắt nhắm mắt, tại mỹ nhân ý đồ gây khó dễ Hạng Quân Vãn, làm Công Tôn Trường Khanh rất vừa lòng, lập tức mở miệng phụ họa, giúp đỡ phen.

      "Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương đáp ứng ngươi cầu". Công Tôn Trường Khanh xoay hạt châu trong tay, giọng mị hoặc: "Ví dụ như......Thị tẩm!"

      Công Tôn Trường Khanh vừa dứt lời, khuôn mạt nhắn vốn dĩ tái nhợt của Hạng Quân Vãn khẽ phiếm hồng.

      Thị tẩm?! đến động phòng hoa chúc đêm đó đem nàng vứt bỏ ở Hạnh Viên xa xôi, hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê chân chính, nàng cũng bởi vì thế trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. Hôm nay, có phải là cơ hội?

      "Vương phi, nên......" Nhìn thấy hành động điên rồ của chủ tử nhà mình, Lạc Tuyết ở sau lưng nàng giọng cầu xin: "Đừng ...."

      Chỉ là đợi Lạc Tuyết xong, Hạng Quân Vãn nhún người nhảy lên rơi xuống hang hổ.

      "Ngao...." Nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xâm nhập lãnh địa của mình, con hổ hoa ban đứng dậy.

      "Ta, ta có ý gì......Cầu xin ngươi, đem....đem hổ con cho ta mượn.....mượn chút..... chút liền trả lại cho ngươi....."

      Nhìn thấy con hổ tới, dũng khí nhảy xuống vừa rồi của Hạng Quân Vãn đều mất hết, trong miệng nàng cắn cái, muốn chạy nhưng hai chân lại cố định chỗ, chỉ có thể toàn thân run lên: "Cầu...van cầu ngươi...."

      " là ngu ngốc, cùng con hổ chuyện, nàng tưởng rằng hổ có thể nghe hiểu sao??" Biểu của Hạng Quân Vãn rơi vào trong mắt mọi người đưa đến hồi cười nhạo, ngồi nghe những tiếng kêu của nàng.

      "Vương phi, chạy mau a!" Lạc Tuyết lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn, tiếc là nàng lên tiếng quá chậm, con hổ bổ nhào đến, móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn.
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Khéo đoạt hổ con

      "A....." Chỉ nghe Hạng Quân Vãn hét thảm lên tiếng, cái ót nặng nề đập thẳng lên núi giả, hôn mê ngất xỉu. Nhìn thấy máu đỏ sẫm ở núi giả, Tứ phu nhân sợ tới mức co rụt lại trong lòng của Công Tôn Trường Khanh: "Vương....vương gia, chẳng lẽ nàng chết rồi?"

      Công Tôn Trường Khanh có trả lời Tứ phu nhân, ngược lại ngừng thở, nhíu mày, nhìn về phía Hạng Quân Vãn nằm mặt tuyết.

      tin chắc mình nhìn rất , vuốt hổ vừa rồi cũng làm bị thương Hạng Quân Vãn, nàng hoàn toàn chính là sợ đến mức té xỉu, đập lên núi giả bị thương ở đầu. Giờ phút này, nhìn thấy Hạng Quân Vãn sắc mặt tái nhợt nằm mặt đất, bộ dáng hề có tiếng động, Công Tôn Trường Khanh bỗng nhiên có loại ý nghĩ "Rốt cuộc cũng được giải thoát".

      "Chết như vậy, ngược lại tốt! là tiện nghi cho nàng ta rồi!" Tam phu nhân nhìn xuống phía dưới, cười lạnh, đem lời trong lòng của Công Tôn Trường Khanh ra. "Khó có được vương gia cho nàng ta cơ hội, ngờ..... là lãng phí phen "khổ tâm" của vương gia!"

      Người bên ngoài đều thờ ơ xem cuộc vui, chỉ có Lạc Tuyết bên cạnh Hạng Quân Vãn
      lo lắng thôi: "Vương phi, vương phi người tỉnh lại ! Vương phi!"

      Hạng Quân Vãn gặp chuyện may, Lạc Tuyết tuy rằng sợ tức mức mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì nhảy vào hang hổ, bên gọi Hạng Quân Vãn, bên dùng thân hình bé của chính mình ngăn trở trước mặt con hổ hoa ban, để nó làm tổn hại Hạng Quân Vãn: "Cút ra! được làm tổn hại vương phi nhà ta!"

      "Chậc chậc, nghĩ tới con ngốc kia, bên cạnh còn có người ngu si lòng bảo vệ chủ. Chủ ngốc xứng với nô tỳ ngốc, là tuyệt phối". Nhị phu nhân cười lạnh, bộ dáng muốn xem trò hay. Mà con hổ trong hang khi thấy lại có người xâm nhập vào, còn là loài người bé , lập tức ngửa mặt lên trời rống lớn, vuốt hổ hướng về phía Lạc Tuyết: "Ngao....."

      "A...." Lạc Tuyết ôm đầu, ngay tại lúc nàng nghĩ mình khẳng định chết dưới nanh vuốt của con hổ, bàn tay ôm lấy hông của Lạc Tuyết, đem nàng nhấc lên.

      "Vương....vương phi?!" đợi Lạc Tuyết hiểu , nàng bị người ném lên mặt đất.

      "Vương phi, người chết! tốt quá!" Lạc Tuyết đến bên cạnh rào chắn, nhìn thấy Hạng Quân Vãn tay túm lấy xích sắt buộc dưới hang hổ, vịn lấy mỏm đá vách đá. Con hổ hoa ban kia, bởi vì con mồi biến mất, trở nên kích thích, dưới chân của Hạng Quân Vãn vỗ mấy tiếng. Mỗi lần chỉ kem chút liền có tể nhào tới Hạng Quân Vãn, khiến cho vị vương của muôn thú càng thêm điên cuồng.

      tay cầm lấy xích sắt, Đường Thanh thấy tình cảnh trước mắt, trắng ngần như tuyết, hổ lớn hoa ban, còn có những thứ quần áo trang sức rườm rà người nàng, cộng thêm bên tai truyền đến tiếng "vương phi" thút thít kia, khiến cho nàng nhận thức tình cảnh tại của mình.

      Xuyên qua? Đường Thanh cười lạnh. nghĩ đến nàng là người chết, lại dựa vào phương thức như thế sống lại. Nàng đưa tay xoa xoa ấn đường, có lỗ viên đạn, quả nhiên, nàng xuyên qua rồi!

      Hạng Quân Vãn "sống lại" làm cho mấy người vốn dĩ xem cuộc vui trong lòng nhíu lại, đặc biệt là mấy nữ nhân kia. Các nàng muốn nhìn thấy Hạng Quân Vãn bỏ mạng tại hang hổ, ngờ nàng thế nhưng chết, mất hứng!

      "Vương phi là phúc lớn mạng lớn a! Chẳng lẽ là đối với lời hứa hẹn của vương gia nhớ mãi quên, muốn được vương gia sủng hạnh?" Giọng chanh chua của Nhị phu nhân từ chỗ ngồi truyền tới tai của Đường Thanh: "Nếu vương phi muốn thu được niềm vui của vương gia, còn mau ôm hổ con lên đây, chừng vương gia đại phát lòng tốt, sủng hạnh ngươi sao?!"

      "Nhị muội muội, lời này của ngươi đúng rồi".

      Đại phu nhân vẫn trầm mặc bên đột nhiên mở miệng chuyện: "Vương gia lời đáng giá ngàn vàng, vương phi nếu đoạt được hổ con, dù cho vương phi gì, chỉ cần thương hại thiên lý, liên quan đến triều đình, vương gia nhất định đáp ứng, điều này liên quan đến hứa hẹn cùng danh dự".

      "Ừ! Đúng! Bổn vương được làm được!"

      Những lời lạnh nhạt ở bên truyền đến, khiến cho Đường Thanh nắm được ít tin tức, xem ra người này cũng là người số khổ. Vương gia? Nam nhân kia địa vị cũng lớn! Tuy vẫn chưa biết quá khứ của người này, Đường Thanh lại biết mình muốn làm gì.

      Sau ót truyền đến mùi máu tanh nồng đậm, Đường Thanh phát đầu người này bị thương, lập tức xé tơ lụa quấn chặt vết thương, sau đó tìm kiếm nơi ở của hổ con.

      Ở chỗ nào? Đường Thanh hít hơi sâu.

      Ngay tại lúc Công Tôn Trường Khanh muốn nhìn trò cười của Hạng Quân Vãn, luồng gió lạnh màu vàng xẹt qua, ngay sau đó, Hạng Quân Vãn đến chỗ ở của hổ, bắt được con hổ con.

      "Ngao....." Con hổ hoa ban thấy có người đoạt lấy con mình, làm sao chịu bỏ qua, lập tức xoay người đánh về phía Đường Thanh, Nó nhanh, Đường Thanh càng nhanh hơn, đợi con hổ làm mình bị thương, Đường Thanh bám vào mỏm đá lên mặt đất.

      loạt động tác nhanh nhẹn như gió phong, sảng khoái như nước chảy, người xem chung quanh còn chưa hiểu , mọi chuyện kết thúc.

      "Vương phi, người sao rồi? Có bị thương ? Đầu của người có bị đau ?" Lạc Tuyết lo lắng đến bên người Hạng Quân Vãn, lúc nhìn thấy hổ con ở trong lòng Hạng Quân Vãn, trong mắt Lạc Tuyết từ lo lắng chuyển thành sùng bái: "Vương phi, người làm được rồi! Người thành công rồi! Vương gia, người xem, vương phi bắt được hổ con rồi!"

      Lạc Tuyết nụ cười sáng lạn, cùng mặt đen lạnh lùng của Công Tôn Trường Khanh bất đồng rất . Sao lại thế này? Nữ nhân này thế nhưng đúng là được làm được!

      Chẳng lẽ, phải sủng hạnh nàng? Nhìn vết bớt lớn như bàn tay má trái của Hạng Quân Vãn, cảm thấy ghê tởm. Lại nghĩ đến nữ nhân này dùng thủ đoạn bỉ ổi để gả cho mình, Công Tôn Trường Khanh càng đối với Hạng Quân Vãn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Để cho đường đường Yến vương vui vẻ với kẻ quái dị này, đợi kiếp sau !

      " ! Ngươi muốn gì?"

      Công Tôn Trường Khanh chút nào che dấu chán ghét cùng khinh thường của mình với nàng, lại biết rằng, nữ tử trước mắt phải là Hạng Quân Vãn, mà là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn thế kỉ 21 xuyên qua - Đường Thanh.

      Nam nhân trước mắt này thân y phục màu tím, mày kiếm mắt sáng, cả người quý khí, đẹp đẽ từ xuống dưới đều là dùng tiền xây dựng nên, càng khỏi lông chồn tuyết trắng người , nhìn chất lượng, nếu ở đại cũng ngàn vàng khó cầu. Xem ra chính là vương gia, nam nhân của người này.

      Lại nhìn oanh oanh yến yến bên cạnh nam nhân này, hoan phì yến gầy, vậy những châm chọc khiêu khích vừa rồi, chính là từ trong miệng những hoa hồ điệp này ra ! Đường Thanh cười lạnh, nam nhân dơ bẩn, ghê tởm! Người như vậy để trước mặt nàng, nàng cũng thèm liếc mắt lấy cái. Bẩn!

      Hạng Quân Vãn khóe miệng châm chọc, cũng tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Công Tôn Trường Khanh.

      phế vật, dựa vào cái gì cười nhạo ? Trong lòng của Công Tôn Trường Khanh sinh ra cỗ tức giận, nàng chẳng lẽ muốn thị tẩm? (Ai thèm! :no: :thumbdown: ) Tiện nhân này! là được voi đòi tiên! Tại sao nàng ta chết trong hang hổ ?! Lại còn muốn trèo lên giường của ! (tên này tự kỉ nặng)

      "Vương gia phải lời đáng giá ngàn vàng sao? Thế nào? tại muốn đổi ý, muốn làm tiểu nhân lật lọng"

      Giọng lạnh lùng của Hạng Quân Vãn truyền đến, Công Tôn Trường Khanh càng thêm tin tưởng, nữ nhân trước mắt muốn cái gì. Bình thường bộ dáng ngu ngốc nhu nhược, lúc này may mắn có được hổ con, lại muốn mượn cơ hội bay lên làm phượng hoàng! là đáng giận!

      "Ai hoàng đệ lật lọng? gia sao lại chưa nghe qua?" lúc Công Tôn Trường Khanh muốn cho người đem Hạng Quân Vãn về Hạnh Viên, đúng lúc này, giọng uy nghiêm vừa trêu tức vừa thất lễ truyền tới.


      Chương 3: Đánh chính là ngươi!

      Vừa nghe thấy giọng , Công Tôn Trường Khanh vốn dĩ đen mặt liền trở nên thâm trầm, sao lại đến đây? Chỉ là, vẻ mặt u kia hơi lướt qua, chờ xoay người lại, mặt thay bằng vẻ mặt xuân phong.

      "Thái tử hoàng huynh, sao huynh lại rảnh rỗi đến chỗ này của đệ?"

      "Đến chúc tết đệ nha...... ngờ thấy được trò hay".

      Công Tôn Ký cười tới, theo phía sau vị mỹ nhân áo tím. Lúc nhìn thấy mỹ nhân áo tím vết thương sau ót của Đường Thanh đau như rách ra, nàng cắn môi, để cho mình lên tiếng. Vừa nhắm mắt lại, cỗ trí nhớ như nước chảy tràn vào trong não của nàng.

      ra là như vậy.......Nhìn chung mười bảy năm ngắn ngủi của người này, Đường Thanh đưa ra kết luận, người này chính là nhân vật bi kịch. Nghĩ đến cuối cùng vì chức chưởng môn, chính mình bị chính em thương suốt mười chín năm tính kế, viên đạn lấy tính mạng của mình, Đường Thanh liền đối với chủ nhân của khối thân thể này sinh ra chút đồng tình

      ra, người phản bội ngươi luôn là người ngươi quan tâm, thương nhất a.......

      Hạng Quân Vãn, ngươi yên nghỉ . Mối thù của ngươi, ta giúp ngươi báo! Về phần những người thương tổn ngươi, ta làm họ sống bằng chết, khiến bọn họ trả lại ngươi gấp trăm lần! Hấp thu những trí nhớ này, lúc Đường Thanh chậm rãi mở to mắt, mới phát tất cả mọi người nhìn nàng.

      "Còn mau thỉnh an thái tử hoàng huynh?" Công Tôn Trường Khanh liếc Hạng Quân Vãn cái, nữ nhân này từ lúc Công Tôn Ký đến đây nàng ta liền đứng đó ngẩn người, mất mặt chết được! Công Tôn Trường Khanh có chút hối hận chính mình vừa rồi nhân từ, nếu làm sao có thể để cho Công Tôn ký chế giễu.

      " cần đâu! gia thấy Yến vương phi dường như thân thể có chút khỏe, có có phải đệ giận nàng hay ?? Nếu vừa rồi tại sao nàng lại như vậy? Vãn Vãn, Tam đệ nếu khi dễ muội, trực tiếp với gia, đừng quên gia là tỷ phu của muội! ra rồi, tỷ phu giúp muội trút giận!"

      Công Tôn Ký nhìn nữ tử cung trang màu vàng trước mặt, trong mắt tràn ngập ý vị thương hại, giống như vì Hạng Quân Vãn ra mặt vậy, còn lôi thân phận tỷ phu ra.

      nhắc nhở của Công Tôn Ký làm cho thân hình nữ tử áo tím bên cạnh hơi cứng ngắc, còn Công Tôn Trường Khanh lại là sắc mặt khó coi.

      Khốn kiếp! Công Tôn Trường Khanh nắm chặt quả đấm, nếu phải ngại thân phận thái tử của Công Tôn Ký, quả đấm cứng rắn của nhất định ân cần hỏi thăm khuôn mặt đáng ghê tởm kia Công Tôn Ký. Lại nhìn Hạng Quân Nhu sắc mặt tái nhợt, trong lòng của đau như cắt.

      Lúc này, rất muốn đem nữ tử áo tím kia kéo vào trong ngực, dùng vòng ôm rắn chắc của để sưởi ấm nàng a! Nếu có Hạng Quân Vãn chắn ngang bước, vị trí Yến vương phi hẳn là của nàng, nàng là thê của a.

      Nghĩ đến đây, Công Tôn Trường Khanh lại càng thêm oán hận Hạng Quân Vãn. Hết thảy, đều do kẻ quái dị này. Đều do ả ta!

      Đường Thanh phải kẻ ngốc, vẻ mặt của những người đứng đây toàn bộ đều rơi vào trong mắt nàng, huống chi nàng còn có trí nhớ mười bảy năm của người này, tự nhiên biết hận ý trong mắt của Công Tôn Trường Khanh từ đâu mà đến, cũng nhận ra nữ tử áo tím kia, là tỷ tỷ của người này, sườn phi của thái tử - Hạng Quân Nhu.

      "Thái tử điện hạ vạn an!" Đường Thanh chậm rãi hành lễ, đứng lên đem việc lại lần. Theo giọng ôn hòa của nàng chậm rãi thuật lại, sắc mặt của Công Tôn Trường Khanh càng khó coi, mà mặt của Công Tôn ký lại là nụ cười tựa tiếu phi tiếu.

      "Nếu Tam đệ hứa, dĩ nhiên thực . Vãn Vãn, muội muốn cái gì?"

      tiếng Vãn Vãn của Công Tôn Ký làm cho Đường Thanh nhíu mày. Hình như nàng cùng cũng thân thuộc, nam nhân này chỉ muốn mượn nàng đến để đả kích Công Tôn Trường Khanh, cần gì phải biểu ra vẻ chính nghĩa làm gì chứ.

      "Phốc xuy.... .....Ta thấy nàng ta là muốn thị tẩm."

      Tam phu nhân che miệng cười khẽ. đợi nàng ta mở miệng lần nữa, Đường Thanh hừ lạnh tiếng, bạt tai mạnh mẽ quét qua, trực tiếp đánh vào khuôn mặt hoa dung thất sắc của Tam phu nhân, hai mắt ứa ra sao năm cánh.

      "Ngươi....Ngươi dám đánh ta?!"

      Cái tát của Hạng Quân Vãn đánh cho xoang mũi của Tam phu nhân ứa máu, má trái trắng nõn lập tức sưng đỏ lên, hai hàng máu mũi nóng hổi nhanh chóng chảy xuống dưới. Mà bản thân Tam phu nhân, còn bị tập kích bất ngờ đánh cho ngu ngơ. Nàng ta đứng ngây ngốc ở đó, nhìn nữ tử mảnh khảnh trước mắt này, vẻ mặt thể tin được.

      Chờ Tam phu nhân rốt cuộc phục hồi tinh thần, lập tức giương nanh múa vuốt hướng về phía Hạng Quân Vãn: "Hạng Quân Vãn, ngươi lại đánh ta! Ta liều mạng với ngươi!"

      Tam phu nhân còn chưa tới trước mặt Đường Thanh, nàng phi cước lên, cái đá về phía sau, nặng nề đá lên má phải của Tam phu nhân, liền đem nàng đá bay ra ngoài. cước kia, sạch lưu loát, mà ngay cả Công Tôn Trường Khanh cũng chưa nhìn ra nàng xuất chiêu như thế nào, chỉ nhìn thấy trận gió màu vàng, Tam phu nhân liền hộc máu nằm đất.

      "Vô lễ! Bổn vương phi là Yến vương phi do hoàng thượng ban cho, ngươi ở trước mặt bổn vương phi dùng kính ngữ, bổn vương phi giáo huấn ngươi, ngươi cư nhiên biết hối cải, còn tập kích bổn vương phi, ngươi là to gan!"

      Tam phu nhân vừa phun ra răng máu, sau khi nghe những lời này xém chút tức chết. Đây còn là Hạng Quân Vãn khúm núm ở trong Hạnh Viên, mặc cho nàng tùy ý nắn tròn nắn dẹt sao? Nàng từ lúc nào nhanh mồm nhanh miệng, cả vú lấp miệng em như vậy?

      loạt biến cố, làm cho toàn trường trong lúc nhất thời an tĩnh lại. Công Tôn Ký như nghĩ tới cái gì nhìn đến Hạng Quân Vãn, ánh mắt hoang mang thôi. Nếu phải vì vết bớt đỏ sậm má trái nàng, còn nghĩ rằng nữ nhân đứng trước mắt này là người khác (Bingo http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif )

      So với kinh ngạc của Công Tôn Ký, Công Tôn Trường Khanh là giật mình kèm theo phẫn nộ. Giật mình là Hạng Quân Vãn thế nhưng lại ra tay với sủng cơ của , phẫn nộ chính là nàng lúc này thế nhưng lại lôi phụ hoàng ra, là có ý gì? Muốn tìm núi dựa? Muốn nhắc nhở , nàng mới là Yến vương phi cưới hỏi đàng hoàng? Nữ nhân này là ghê tởm!

      "Thái tử điện hạ, người nghĩ, ta đúng chứ?"

      Đường Thanh trực tiếp bỏ qua ánh mắt giết người của Công Tôn Trường Thanh, chuyển hướng sang Công Tôn Ký.

      Công Tôn Ký làm sao biết nàng chính là muốn kéo mình xuống nước. vốn dĩ muốn tiếp tục xem cuộc vui, nhưng lúc nhìn thấy răng của Hạng Quân Nhu cắn vào môi còn có bộ dáng nổi giận của Công Tôn Trường Khanh, tâm tình của rất tốt: "Vãn Vãn đúng! Tiện tỳ này đáng đánh! Tam đệ, trong phủ của đệ làm sao lại có người hiểu quy củ như thế? Thế nhưng lại bất kính như vậy với Yến vương phi, đệ biết phụ hoàng chú trọng quy củ nhất, nếu chuyện này lọt vào tai của phụ hoàng......"

      "Người đâu, đem tiện tỳ này lôi xuống dùng trượng đánh chết!"

      Công Tôn Trường Khanh cho Công Tôn Ký có cơ hội bắt lấy bím tóc của chính mình, lập tức cho người đem Tam phu nhân kéo xuống.

      "Vương gia! Cứu thiếp! Vương gia cứu mạng a! Vương gia......" Tam phu nhân làm thế nào cũng nghĩ đến, đây là cái người nam nhân mới vừa rồi còn cùng nàng, buổi tối muốn nàng hầu hạ. Trở mặt như vậy, làm sao khiến cho lòng người lạnh lẽo.

      Tiếng kêu thảm thiết ngừng từ xa truyền đến, Công Tôn Ký vẫn như cũ duy trì nụ cười, tay trong tay áo Công Tôn Trường Khanh nắm chặt thành quyền. Nhìn bộ dáng thân vô của Hạng Quân Vãn, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nữ nhân chết tiệt!
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      sorry các nàng nha, mấy hôm nay ta bận việc quá nên k post được, bây giờ có thêm editor nữa là Tuyết nhi *vỗ tay* :bighug: nên tiến độ nhanh hơn. Cảm ơn các nàng ủng hộ ta trong thời gian qua *cúi đầu* :thanks:

      Chương 4: Hòa ly thư biến thành hưu thư

      Chẳng bao lâu, giọng của Tam phu nhân ngày càng , cuối cùng thanh trượng đánh dừng lại, có người bước đến trước mặt của Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, Tam phu nhân tắt thở".

      Vừa nghe ái cơ của mình cứ thế mà chết, mặt của Công Tôn Trường Khanh trở nên thâm trầm. Chỉ là chuyện này do Công Tôn Ký ra mặt, làm thế nào cũng thể trách móc thái tử, đành phải nhịn đau phân phó xuống: "Đem nàng an táng".

      Mới vừa rồi còn cười vui vẻ, lúc này hương tiêu ngọc vẫn, trở thành thi thể lạnh băng, các nữ nhân ở đây bắt đầu dùng ánh mắt nhìn Hạng Quân Vãn trở nên khác biệt.

      " , ngươi muốn cái gì?" Công Tôn Trường Khanh đối với Hạng Quân Vãn
      còn kiên nhẫn. thầm nghĩ mau chóng đem Công Tôn Ký đuổi , sau đó, phải tra tấn tốt Hạng Quân Vãn, vì Tam phu nhân báo thù.

      Đường Thanh đối với Công Tôn Trường Khanh cũng có hảo cảm, thấy như vậy, nàng cũng trực tiếp làm ý mình: "Nếu vương gia là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lời đáng giá ngàn vàng, xin vương gia viết phong hòa ly thư cho ta. Từ nay về sau nam hôn nữ gả, ai can thiệp ai!"

      "Cái gì?!"

      chỉ Công Tôn Trường Khanh kinh ngạc, mà ngay cả Công Tôn Ký cũng có chút giật mình. Nàng cư nhiên lại muốn tờ hoa ly thư? Công Tôn Ký híp mắt, đánh giá nữ tử áo vàng trước mắt. vốn tưởng rằng Hạng Quân Vãn dùng lời hứa này muốn cái khác, nghĩ đến nàng lại cho kinh hỉ lớn. Hòa ly? Nữ nhân này lá gan ngược lại rất lớn!

      "Hạng Quân Vãn, ngươi có biết ngươi cái gì ?" Công Tôn Trường Khanh cho là lỗ tai mình nghe nhầm, đối phương cần kim ngân châu báu, cần sủng ái thị tẩm, ngược lại muốn cùng hòa ly. Nữ nhân này là ăn gan hùm mật gấu! Còn cái gì nam hôn nữ gả? Chẳng lẽ nàng muốn rời khỏi Yến vương phủ tìm mùa xuân thứ hai? Nàng đem xem là gì?

      "Đúng, ta muốn chính là phong hòa ly thư! Ba năm qua, vương gia đối với ta thế nào, trong lòng ngươi hiểu . Nếu thể xác và tinh thần của vương gia ở chỗ ta, bằng thả tự do cho ta, ta cũng thành toàn hạnh phúc cho người!"

      Đường Thanh khẳng định càng thêm chọc tức tự tôn nam nhân của Công Tôn Trường Khanh. đường đường là Yến vương, hôn nhân lại bị xấu nữ nắm giữ! Lúc trước người mặt dày mày dạn đòi lên kiệu hoa gả cho là Hạng Quân Vãn, hôm nay người muốn hòa ly, tìm hạnh phúc mới cũng là nàng. Chẳng lẽ dễ đùa bỡn như vậy, vị trí vương phi của muốn cần cần, muốn vứt vứt sao?

      "Vương phi là thầm oán bổn vương lạnh nhạt ngươi sao? khi như vậy, bổn vương liền thỏa mãn cầu này của ngươi, để ngươi trở thành nữ nhân của bổn vương!"

      Công Tôn Trường Khanh cắn răng, đợi mọi người hiểu được, tiến lên, hai tay bắt lấy eo của Hạng Quân Vãn, đem nàng khiêng vai mình. "Hoàng huynh, bổn vương muốn thuần thê, chiếu cố chu đáo, xin thứ lỗi!" xong, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

      "Công Tôn Trường Khanh, ngươi muốn làm gì?" Đường Thanh đoán ra được ý nghĩ của Công Tôn Trường Khanh. ngờ nam nhân này lại ghê tởm như vậy. Nàng bất quá chỉ muốn phong hòa ly thư, lại muốn làm chuyện bỉ ổi như thế. Muốn trước khi nàng rời phá thân thể nàng, hủy trong sạch của nàng. Công Tôn Trường Khanh là quá ghê tởm!

      "Hạng Quân Vãn cho dù ngươi muốn rời , cũng là mụ đàn bà dâm đãng của bổn vương! Muốn sạch , trong trắng rời ? có cửa đâu! Bổn vương cho ngươi cơ hội như vậy!"

      Xông vào trong phòng, Công Tôn Trường Khanh đem Hạng Quân Vãn đặt giường, sau đó như hổ đói vồ mồi, đem nàng đặt dưới thân.

      "Công Tôn Trường Khanh, ngươi đúng là tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ! Ngươi phải nam nhân!"

      "Hừ! Tất cả đều do ngươi bức ta! Hạng Quân Vãn, ta cho ngươi biết, ngươi đoạt vị trí vương phi thuộc về Nhu nhi, liền có tâm lý chịu đựng lửa giận của bổn vương!"

      Công Tôn Trường Khanh nhanh chóng trút bỏ quần áo, vừa định bá vương ngạnh thượng cung, bị sức lực đập vào đầu làm trận đau đớn, sau đó bịch tiếng ngã xuống giường.

      "Ghê tởm!" Đường Thanh cước đem Công Tôn Trường Khanh đá bay.

      Cũng may hôm nay Hạng Quân Vãn đeo trâm cài tóc bằng ngọc trai nhọn như kim châm, nàng vừa rồi thuận tay gỡ xuống, lúc này mới có thể bảo đảm bình an. Nhìn Công Tôn Trường Khanh nằm sõng soài mặt đất, quần áo chỉnh tề, nàng lấy trâm cài tóc chậm rãi tới.

      Tiện nam nhân, lại muốn làm nhục bổn nương, bổn nương cho ngươi nếm thử mùi vị thể sinh con (tỷ ác quá nhưng ta thích =D2 =Dracular: )

      Đường Thanh cầm lấy trâm cài làm kim châm, ở người Công Tôn Trường Khanh mãnh liệt đâm vài châm, nhìn cái ấy gục xuống, Đường Thanh cười lạnh tiếng. Đây là cái giá cho việc ngươi khi dễ ta!

      Chờ đám người Công Tôn Ký tìm đến, chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng khóc đứt quãng.

      "Vương gia....." Đại phu nhân đẩy cửa ra, liếc mắt liền nhìn thấy Hạng Quân Vãn quần áo hỗn độn cùng Công Tôn Trường Khanh ánh mắt có chút mê mang.

      Nhìn tình cảnh, mọi người có thể đoán chuyện gì xảy ra.

      "Vương phi, người sao chứ.... ......"

      Lạc Tuyết lảo đảo đến bên người Hạng Quân Vãn, nhìn thấy dấu màu đỏ giường nàng xém chút khóc thành tiếng. Hạng Quân Vãn được sủng hạnh, vốn dĩ là chuyện vui, nhưng trong lòng của Lạc Tuyết lại cực kỳ đau đớn. Chuyện vừa xảy ra đối với vương phi mà , phải sủng hạnh, quả thực chính là vũ nhục.

      "Lạc Tuyết, ta sao". Cảm nhận được tay Lạc Tuyết dìu mình khẽ run, Đường Thanh giọng an ủi nàng. Tiểu nha đầu này có lẽ là người duy nhất trong phủ lòng quan tâm nàng !

      Lúc này, Công Tôn Trường Khanh có chút mù mịt. lại sủng hạnh cái kẻ quái dị này? khi nào trở nên đói bụng ăn quàng như vậy? Nếu phải lạc hồng giường, còn tưởng rằng hoan ái vừa rồi là giấc mộng.

      Chờ Công Tôn Trường Khanh thay xong quần áo ra, câu đầu tiên của Đường Thanh chính là muốn hòa ly thư: "Vương gia nếu chiếm được thứ người muốn, phiền ngươi cho ta phong hòa ly thư".

      Công Tôn Trường Khanh nghĩ tới Hạng Quân Vãn lại chấp nhất như vậy, cho dù bọn họ là phu thê thực , nàng vẫn miệng hòa ly. Chẳng lẽ nàng để ý?

      Công Tôn Trường Khanh đoán được tâm tư của Hạng Quân Vãn, Hạng Quân Nhu lại đứng ra, mặt hoa lê đái vũ mà lạy trước mặt .

      "Yến vương bớt giận, muội muội ta hòa ly nhất định là lời tức giận, xin người đừng để trong lòng. Nàng là Yến vương phi do hoàng thượng ngự ban cho, nếu hòa ly, hoàng thượng nghĩ như thế nào? Muội muội tuy ba năm ra ngoài, nhưng lần này vạn nhất có thai, sau khi hòa ly há phải để huyết mạch hoàng thất lưu lạc dân gian sao?"

      Ở mặt ngoài, Hạng Quân Nhu là vì muội muội cầu tình, nhung cẩn thận suy nghĩ, lời của nàng ta cũng là trong bông có kim, từng câu mang theo đâm thọt. Đường Thanh nhìn nữ tử áo tím trước mắt, khóe môi cười rét lạnh. Hạng Quân Nhu này giúp nàng câu nàng, quả chính là thêm dầu vào lửa.

      Đường Thanh có thể nghe hiểu ý ngoài trong câu, Công Tôn Trường Khanh làm sao hiểu. Lại thấy Hạng Quân Nhu rơi lệ, điềm đạm đáng , nghĩ đến cùng Hạng Quân Nhu tách ra là vì Hạng Quân Vãn chắn ngang bước, trong lòng Công Tôn Trường Khanh bởi vì cưỡng bức Hạng Quân Vãn mà dâng lên chút áy náy, toàn bộ biến mất hầu như còn.

      "Hạng thị ba năm ra ngoài, phạm vào trong bảy điều! Hôm nay bổn vương hưu ngươi! Người đâu, ban cho canh ngừa thai!"

      Chờ người đem canh ngừa thai bưng lên, công Tôn Trường Khanh lạnh lùng nhìn về phía Hạng Quân Vãn.

      "Hạng Quân Vãn, nếu lòng ngươi ở đây, bổn vương cũng lưu lại ngươi, chỉ là bổn vương để cho huyết mạch hoàng thất lưu lạc, cho nên ngươi phải uống canh ngừa thai!"
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 05 - Công Tôn Trường Khanh, ngươi hung ác!

      Editor: Tuyết.Nhi

      Canh tránh thai? Nhìn chất lỏng đen thui trước mắt, đáy mắt Đường Thanh lên hàn khí.

      Hay cho Hạng Quân Mỹ, hay cho tỷ tỷ nghĩa nặng tình thâm! trắng ra, chỉ muốn làm cho Công Tôn Trường Khanh đem hòa ly thư biến thành hưu thư, muốn cho nàng trở thành khí phụ bị mọi người nhạo báng! Cái gì huyết mạch hoàng thất thể lưu lạc dân gian, chẳng qua là lo lắng sau khi nàng mang thai mẫu bằng tử quý mà thôi, ngờ rằng tâm kế nữ nhân cổ đại lại sâu như thế!

      “Vương phi, thân thể của người tốt, thuốc này tổn hại thân thể, thể uống được...” Lạc Tuyết nhìn Hạng Quân Vãn bưng lên canh tránh thai, vội vàng mở miệng ngăn cản, “Là thuốc ba phần độc, Vương phi, đừng uống!”

      Khuôn mặt nhắn trắng bệch của Lạc Tuyết dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, làm cho lòng lạnh như băng của nàng có chút ấm áp.

      Cứ tưởng rằng chính mình đơn độc chiến đấu hăng hái, nghĩ tới còn có nha đầu tận tâm trung thành như vậy theo. Thân nhân ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng, ngược lại tỳ nữ có quan hệ huyết thống, quan tâm đối với mình là . Lạc Tuyết nhìn qua cực kỳ nhắn gầy yếu, quần áo người cũng giặt đến mất màu sắc vốn có. Xem ra, nàng theo chủ nhân này, cũng chịu ít cực khổ.

      “Lạc Tuyết, ta sao.” Đường Thanh mỉm cười, phải là canh tránh thai sao! mơ hồ như vậy, kỳ chính là thuốc tránh thai. Công Tôn Trường Khanh chỉ sợ vĩnh viễn cũng nghĩ đến, giữa bọn họ cũng chưa xảy ra gì cả, nàng chính là động tay chân chút, làm cho giấc mộng đẹp mà thôi.

      Nghĩ đến “lễ vật” của mình tặng cho Công Tôn Trường Khanh, khóe môi Đường Thanh nở nụ cười mị hoặc. Đường Môn gia huấn điều thứ nhất, chính là lúc nghịch cảnh phải chịu nhục. Khi sức mạnh địch ta chênh lệch quá lớn, nhất định phải giấu tài năng chính mình, nghỉ ngơi lấy sức, xem xét thời cơ để cho đối phương kích trí mệnh.

      tại, so với nước thuốc toát ra từng trận cay đắng, thoát khỏi vương phủ lấy được tự do đối với Đường Thanh mà càng quan trọng hơn. Về phần Công Tôn Trường Khanh cùng Hạng Quân Mỹ nợ nàng, ngày sau nàng nhất định trả lại đầy đủ!

      Đường Thanh ngửa đầu đem thuốc đổ vào trong miệng, uống hơi cạn sạch, “Bịch” bát sứ rớt mặt đất, vỡ thành từng mảnh .

      Nước thuốc đen thui từ khóe miệng của Đường Thanh chảy xuống, Đường Thanh đưa tay lau chùi chút, giương mắt nhìn về phía Công Tôn Trường Khanh, “Hưu thư của ta muốn đâu?”

      “Ngươi! Ngươi...” Theo Công Tôn Trường Khanh nhìn thấy, biểu của Đường Thanh thể nghi ngờ là loại “Công khai cắt đứt” , Công Tôn Trường Khanh thậm chí từ trong mắt của nàng thấy được khinh thường cùng coi rẻ.

      Khốn kiếp! Chẳng qua là phế vật, còn là kẻ quái dị, thế nhưng hôm nay đem bức đến nông nỗi này, khiến Công Tôn Trường Khanh làm sao cam tâm. Chẳng biết tại sao, Công Tôn Trường Khanh cảm thấy Hãng Quân Vãn trước mắt cùng nữ nhân trong trí nhớ có chút giống, cả người nàng phát ra khí thế lãnh liệt, lại khiến cho lòng người có chút khiếp sợ.

      “Hưu thư ở đây, cầm cho chắc!” Công Tôn Trường Khanh đem hưu thư viết xong ném cho Hạng Quân Vãn.

      Nàng làm cho khó xử, muốn cho nàng chết! Lúc ném hưu thư, Công Tôn Trường Khanh cố ý tăng thêm lực đạo, hưu thư kia liền như tên rời khỏi dây cung, trực tiếp đến cổ họng của Hạng Quân Vãn.

      Cao thủ, dù cho vũ khí là trang giấy mỏng manh, cũng có thể đưa người vào chỗ chết! Nếu người đứng trước mặt bọn họ là Hãng Quân Vãn trước kia, hôm nay nhất định chết ở chỗ này, nhưng nàng là Đường Thanh, mới phải cừu con mặc người ta chém giết!

      Từ lúc nhận thấy được sát khí của Công Tôn Trường Khanh Đường Thanh sinh lòng cảnh giác, đợi nhìn thấy tờ giấy bay đến, trong lòng Đường Thanh lại cười lạnh. Ngay lúc Công Tôn Trường Khanh nghĩ rằng đối phương chết cũng trọng thương, nữ tử áo vàng đột nhiên ra tay, cách kẹp lấy hưu thư.

      Hạng Quân Vãn lộ ra chiêu thức ấy, làm cho Thái tử Thương Nguyệt – Công Tôn Ký đứng bên cạnh xem cuộc vui nhíu mày. Công Tôn Trường Khanh dùng bao nhiêu lực mạnh yếu, thấy rất ràng, hôm nay nữ nhân này chỉ dùng đầu ngón tay khẽ kẹp lấy, đem sát khí khéo léo hóa giải hết, đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là Hạng Quân Vãn có điều gì giấu diếm?

      So sánh , Công Tôn Ký càng nguyện ý tin tưởng suy đoán trước đó. Hạng Quân Vãn tuy là chính nữ của phủ tướng quân, nhưng nàng rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, mọi người vẫn chưa biết được.

      “Đa tạ Vương gia thành toàn!” Đường Thanh nhìn kỹ hưu thư lần, cẩn thận đem hưu thư gấp kỹ, nhận rồi đứng lên. “Lạc Tuyết, đem hộp đồ cưới của ta cầm tới, chúng ta ! Tin chắc Vương gia là chính nhân quân tử, thèm muốn đồ cưới của ta chứ!”

      ...” Công Tôn Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi trận. “Hạng Quân Vãn, ngươi tốt lắm!”

      “Chúc Vương gia may mắn, rời khỏi vương phủ, ta dĩ nhiên càng ngày càng tốt!”

      Đường Thanh quay lại cho Công Tôn Trường Khanh nụ cười sáng lạn, chỉ là nụ cười kia phối với vết bớt má trái nàng, nhìn thấy có chút kinh khủng, dọa sợ đến mức Công Tôn Trường Khanh buồn nôn trận.

      Nhớ tới vừa rồi thế nhưng mơ hồ sủng hạnh nàng ta, Công Tôn Trường Khanh liền muốn nôn. nhất định là đầu óc nhúng nước, mới có thể “Bụng đói ăn quàng” muốn kẻ quái dị này! Lại nghĩ đến người mình có mùi vị của kẻ quái dị này, Công Tôn Trường Khanh liền muốn nhanh chóng chạy tắm rửa, nhất định phải tắm cho sạch mới được.

      Lạc Tuyết hồi chậm chạp trở lại, trong lòng nàng ôm chặt cái hộp gỗ tử đàn, giống như cái hộp kia là thứ đồ quan trọng nhất đời nàng vậy.

      Mở hộp ra, Đường Thanh cẩn thận kiểm tra đồ bên trong, ngoại trừ năm căn khế ước mua bán nhà, cửa hàng ở phố Lưu Vân phồn hoa nhất kinh thành ra, còn có chút trang sức châu báu quý giá, vừa thấy chính là giá trị xa xỉ, chỉ riêng viên trân châu to như trứng gà, là bảo bối hiếm có thế gian.

      Trong trí nhớ, phụ thân của người này, đại tướng quân của Thương Nguyệt quốc Hạng Trị Chung đối với nữ nhi này vẫn hết mực thương, từ của hồi môn năm căn cửa hàng cùng những bảo bối này liền có thể nhìn ra. Nếu Hạng Trì Chung đóng ở biên phòng biết được nữ nhi ruột thịt của mình hương tiêu ngọc vẫn, biết trong lòng ông ta có cảm tưởng như thế nào.

      “Lạc Tuyết, chúng ta thôi!” Đường Thanh khóa hộp lại, kéo Lạc Tuyết xoay người rời , nàng khắc cũng muốn đứng ở nơi dơ bẩn này nữa. Bị vứt bỏ sao? Nàng phải Hạng Quân Vãn lúc đầu, lại càng để ý những thứ thanh danh hư vô này nọ kia!

      đợi Đường Thanh bước , Công Tôn Trường Khanh đột nhiên lạnh lùng mở miệng ngăn cản nàng, “Đợi chút!”

      biết Vương gia có gì chỉ giáo?” Nghe thấy thanh , Đường Thanh xoay người, Công Tôn Trường Khanh chắc phải đổi ý chứ? Nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, lời hề đáng tin cậy, nếu dám ngăn cản, nàng dù cho liều mạng đến cá chết lưới rách cũng muốn làm cho đẹp mặt!

      “Trâm cài ngọc châu đầu, y phục người ngươi đều là đồ của Yến vương phủ ta, nếu ngươi bị hưu, phải là người của Yến vương phủ ta nữa. Ngươi muốn cũng được, đem những thứ này để lại!”

      Lời của Công Tôn Trường Khanh vừa ra, Đường Thanh ràng cảm giác được tâm trạng của những nữ nhân đứng bên cạnh rất tốt. Đặc biệt là Hạng Quân Mỹ, vừa rồi nàng ta còn bộ dạng hoa lê đẫm mưa, lúc này khóe mắt cư nhiên có ý cười.

      Cởi trâm cài ngọc châu cùng y phục? Công Tôn Trường Khanh chẳng lẽ muốn nàng đầu xù lỏa thể ra ngoài? Đừng thời đại này bảo thủ ra sao, nữ tử quần áo chỉnh tề ra ngoài bị nước miếng người đời dìm chết, chỉ riêng tại tháng hai trời đông giá rét, tuyết mặt đất còn chưa tan ra hết, để nàng cứ như thế ra ngoài cho dù bị lạnh chết, cũng bệnh nặng trận.

      Công Tôn Trường Khanh, ngươi nham hiểm!
      minhminhle, Nữ Lâmlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :