1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      Convert: Yappa (TTV)
      Văn án

      A Bảo nhận thức rằng mình là con của tướng quân, đương nhiên là văn thơ có thừa, tinh thông võ nghệ, nhưng bị cho là hãn nữ, quả oan uổng mà. ràng nàng cực kỳ hiền lương thục đức, thậm chí cả việc làm bếp nàng cũng làm được.

      Đối với cái danh tiếng “Hãn nữ” này, nàng chuẩn bị tốt kiếp này hôn nào từ gia đình đàng hoàng, nhưng lại có đạo thánh chỉ tứ hôn nàng với Tấn vương làm phi.

      Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì ai chịu để con mình làm thê tử của người hung ác như vậy.

      Tấn vương hiểm hung ác cưới con Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn là xứng đôi!

      A Bảo: >__<. Xứng con khỉ, độc nam này hàng đêm ức hiếp nàng, ngay cả hãn nữ như nàng cũng chống lại được!

      P/S: Bạn Như và Icon trở lại và ăn hại gấp n lần :3 cần động viên và cổ vũ nhiệt tình :)) Ko bạn lại ăn hại đấy :)) Vì hố này chương khá dài nên cố gắng nhất có thể ít nhất là 1 chương 1 tuần nhá :3 Nhảy hố nào :3

      Mục lục
      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      C 1C 2C 3C 4C 5C 6C 7C 8C 9C 10

      C 11C 12C 13C 14C 15C 16C 17C 18C 19C 20

      C 21C 22C 23C 24C 25C 26C 27C 28C 29C 30

      C 31C 32C 33C 34C 35C 36C 37C 38C 39C 40

      C 41C 42C 43 ♥ C 44 ♥ C 45 ♥ C 46 ♥ C 47 ♥ C 48 ♥ C 49 ♥ C 50

      [​IMG]
      C 51 ♥ C 52 ♥ C 53 ♥ C 54 ♥ C 55 ♥ C 56 ♥ C 57 ♥ C 58 ♥ C 59 ♥ C 60

      C 61 ♥ C 62 ♥ C 63 ♥ C 64 ♥ C 65 ♥ C 66 ♥ C 67 ♥ C 68 ♥ C 69 ♥ C 70

      C 71 ♥ C 72 ♥ C 73 ♥ C 74 ♥ C 75 ♥ C 76 ♥ C 77 ♥ C 78 ♥ C 79 ♥ C 80

      C 81 ♥ C 82 ♥ C 83 ♥ C 84 ♥ C 85 ♥ C 86 ♥ C 87 ♥ C 88 ♥ C 89 ♥ C 90

      C 91 ♥ C 92 ♥ C 93 ♥ C 94 ♥ C 95 ♥ C 96 ♥ C 97 ♥ C 98 ♥ C 99 ♥ C 100

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 14/4/19
      shaneward, Jenny Kún, Trúc Khải39 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Chương 1
      Edit: Icon
      Beta: Hạnh Như
      Chính là mùa xuân tháng ba, hoa đào như mưa rơi xuống nhân gian.

      Phủ Uy Viễn Hầu chìm trong hoa đào nở rộ, bầu trời chỉ là mảng màu hồng làm kinh diễm lòng người, biết hấp dẫn bao nhiêu khách lai vãng, trầm trồ dứt, mỗi khi đến tiết tháng ba, phủ Uy Viễn Hầu đều phát thiếp mời, thỉnh mời các quan lại thân thiết trong kinh thành đến cùng ngắm hoa đòa nở.

      Uy Viễn hầu phu nhân mang theo nhóm ma ma qua hành lang gấp khúc, ngẩng đầu lên nhìn hoa đào mùa xuân nở ở trong viện, lại có tâm tư mà thưởng thức, nhớ tới vừa rồi thân tín Trần An Cư báo lại, trong lòng giận dữ nên lời, cước bộ ngừng hướng Vinh An Đường mà thẳng tiến.

      Vinh An Đường là nơi ở của lão thái thái Uy Viễn Hầu, từ khi lão gia gia Uy Viễn Hầu qua đời, con trai trưởng kế thừa chức vị, lão phu nhân trung niên thủ tiết, liền chuyển  đến trong phủ Vinh An Đường để tịnh tâm, hỏi thế , sống cuộc sống thanh đạm. Uy Viễn Hầu đành lòng để người độc, liền đem các nữ nhi thân sinh trong phủ đưa đến cho lão phu nhân làm người hầu hạ thân cận dưới gối, đợi đến lớn tuổi chút, hiểu chuyện , liền đưa về cho mẫu thân các nàng giáo dưỡng.
      Các nương phủ Uy Viễn hầu đối với người cũng vô cùng thân thiết, cũng hết sức kính trọng hiếu thuận tổ mẫu.

      Khi Uy Viễn Hầu phu nhân vào sảnh Vinh An Đường , lão phu nhân bị mấy tôn nữ quấn quít lấy buông, các tiểu nương thân thân y phục xinh tươi mơn mởn, mỗi người lời kể chuyện ngày hôm qua tham dự yến hội thưởng hoa ở phủ trưởng công chúa, thanh thanh thúy dễ nghe, đến vài chuyện hay, tỷ tỷ muội muội các nàng cũng nhịn được cười rộ lên, cùng làm cho lão phu nhân vui vẻ, xung quanh nha hoàn ma ma cũng mím môi mà cười.

      phòng đầy ắp vui vẻ.

      Nhìn thấy phòng đầy ắp vui cười, Uy Viễn hầu phu nhân miễn cưỡng đè nén lo lắng trong lòng xuống, cười : "Các con chuyện gì, mà làm cho tổ mẫu hài lòng vui vẻ như vậy."

      Các nương nhìn thấy bà, nhao nhao đứng dậy thỉnh an, trong số nương níu tay lão phu nhân là   nương y phục màu xanh hoạt bát nhất, nhanh nhảu trả lời: "Nương, chúng con cùng tổ mẫu đến những chuyện vui khi đến phủ trưởng công chúa tham dự yến hội."

      Uy Viễn hầu phu nhân mỉm cười lắng nghe, các nương ngươi lời ta câu xen vào, xong mới : "Được rồi, các con cũng cần phải trở về, cũng đừng quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi."

      Lão phu nhân oán trách: "Đuổi chúng làm chi? Các tỷ tỷ muội muội chúng nó chuyện hòa thuận vui vẻ, ta khi gặp chúng, trong lòng liền hài lòng vui sướng thôi, đặc biệt Nghi nhi, cái miệng dẻo ngọt, thế nhưng hôm qua lại cùng con vẹt trong phủ trưởng công chúa chuyện, nghe mấy nha đầu kia bảo cuối cùng con vẹt ấy bị Nghi nhi làm cho choáng váng hôn mê."

      Nghi nhi chính là nương ngồi cạnh lão thái thái, tên là Lý Minh Nghi, là đích nữ của Uy Viễn hầu, trong phủ đứng hàng thứ đệ thất, tướng mạo đoan chính thanh nhã, tính cách hoạt bát, được lão phu nhân thích cực kì.

      "Này con khỉ , cái miệng cứ liến thoắng, cả con vẹt cũng buông tha, cẩn thận trưởng công chúa tức giận, cho con làm vũ bồi bà ấy." Uy Viễn hầu phu nhân cười .

      Lý Minh Nghi chu miệng lên, giải thích cho mình: "Trưởng công chúa mới có tức giận đâu, ngược lại nàng rất vui vẻ." Sau đó nhanh nhảu kể lại phản ứng của trưởng công chúa khi đó, mấy người tỷ muội cũng ở bên tiếp lời, so với Lý Minh Nghi hoạt bát vô tư, còn các nương còn lại tuy có cười nhưng lại có phần chừng mực.

      thêm chút, các tiểu thư Uy Viễn hầu phủ liền thức thời đứng dậy cáo từ, các ma ma nha hoàn cũng biết chuyện mà lui ra, chỉ còn lại Trừ ma ma là người hầu thân cận của lão phu nhân.

      Trừ ma ma mang cho lão phu nhân chén trà mới, xong đứng sang bên hầu.

      Uy Viễn hầu phu nhân ngồi gần lão phu nhân xoa bóp chân bà, có chút lo lắng : "Nương, vừa nhận được tin tức của Trần An Cư, đoàn người của Cẩm nhi va chạm với Tấn vương gia tại trạm dịch ngoài thành.”
      Lão phu nhân vốn còn cười nhưng nháy mắt đổi thành sắc bén, đảo vòng, kinh hãi : "Cùng Tấn vương va chạm? Chuyện gì xảy ra? Sao lại va chạm cùng Tấn Vương kia..."

      Uy Viễn hầu phu nhân cũng là vẻ mặt sầu lo tận khóe mắt, than thở: "Trần An Cư lúc đó tình huống khẩn cấp, người báo lại cũng có chuyện gì, nghe nơi ấy loạn cả lên. Con dâu lo lắng, nếu là Tấn vương chính mình vô ý gây chuyện sao, nếu là Cẩm nhi là người gây rối, cẩn thận va chạm với Tấn vương, có lẽ..." xọng cả thân mình tràn đầy run sợ."Cẩm nhi mấy năm chưa hồi kinh, đối với chuyện trong kinh thành , nếu là xảy ra chuyện gì, tứ đệ rất đau lòng?"

      Lão phu nhân nhíu mày, khuôn mặt căng cứng, trong lòng vừa sợ lại sợ, nỗi sợ qua chỉ còn lại tức giận, đập mạnh xuống chiếc bàn được phủ chiếc khăn thiêu hoa văn ngũ sắc đầy phú quý: "Ta , nha đầu kia cũng như mẫu thân của nó chỉ mang xui xẻo đến thôi!"

      Uy Viễn hầu phu nhân cúi đầu, thêm câu nào.

      lát, lão phu nhân tức giận qua , khôi phục lại thần sắc hiền hòa khi nãy, lại hỏi: "Cẩm nha đầu bao lâu  nữa đến kinh thành?"

      "Tính theo dự định, chạng vạng Cẩm nhi đến kinh. Nhưng mà bây giờ xảy ra chuyện này, lại xác định được thời gian." Uy Viễn hầu phu nhân đáp.

      Lão phu nhân gật đầu, gọi nha hoàn Thúy Nồng đến, phân phó : " xem mấy vị lão gia về đến chưa, nếu là trở về, mời bọn họ đến đây chuyến."

      Thúy Nồng quỳ gối hành lễ lĩnh mệnh mà , lát sau, mấy vị lão gia trong Uy Viễn hầu đều đến , đại lão gia Uy Viễn Hầu và nhị lão gia người còn mặc quan phục, có thể thấy là vừa trở về từ phủ nha còn chưa  đổi thường phục, Tam lão gia và Ngũ lão gia lại là thân chính phục, có thể thấy là vừa theo bên ngoài trở về.

      Lão Uy Viễn hầu tổng cộng có tất cả năm nam bốn nữ. Trong đó có ba nam nữ là do lão phu nhân thân sinh, còn lại đều là dòng thứ sinh ra. Trưởng tử Lý Kế Hiến kế thừa tước vị Uy Viễn hầu, con thứ Lý Kế Thường thích phong nhã, ở kinh thành làm chức quan nhàn nhã, con thứ tư Lý Kế Nghiêu, nay đóng quân ở biên quan, mười mấy năm về, con thứ ba Lý Kế Hành và con năm Lý Kế Quyền do dòng thứ sinh ra, giúp xử trí những việc trong phủ, vẫn chưa ra làm quan.

      Hôm nay, cả bốn huynh đê cùng trở về và gặp nhau tại cửa chính quả rất trùng hợp, nên chỉ biết nhìn nhau cười, rồi cùng vào, liền thấy nha hoàn bên người lão thái thái vội vội vàng vàng qua đây, thỉnh bọn họ đến Vinh An đường. Cho là có chuyện trọng đại, mấy người ngay cả y phục cũng đổi, liền vội vội vàng vàng tới.

      Đúng là chuyện trọng đại, đoàn xe của nữ nhi duy nhất của tứ đệ (tứ ca) bọn họ Lý Minh Cẩm hồi kinh tại cùng Tấn vương va chạm.

      Bốn đại nam nhân đồng thời hít thở sâu, sắc mặt đều thay đổi.

      "Sao, sao có thể cùng Tấn vương va chạm? Tấn vương có ra tay với Cẩm nhi chứ?" Nhị gia giật mình , trong lòng bắt đầu vì sinh mệnh  của chất nữ mà lo lắng.

      Tam  gia và ngũ lão gia đều gì, nhưng trong mắt có lo lắng và khiếp sợ, bọn họ cũng phải lo lắng đến sống chết của Lý Minh Cẩm , lo lắng chính là Uy Viễn hầu gặp phải xui xẻo, chừng Tấn vương giận chó đánh mèo với Uy Viễn hầu phủ, đến lúc đó còn biết Tấn vương đùa giỡn thủ đoạn thâm độc nào với Uy Viễn hầu đâu. Đừng thấy Uy Viễn hầu tại, ra cũng bằng với trước đây, từng đời sa sút, bọn họ tại đều là bình thường qua ngày, liền rất sợchỉ cần phạm phải sai lầm nho cũng có thể bị tước chức vị, bởi vì cũng muốn được yên ổn có những chuyện như thế này xẩy ra, nên bọn họ rất rất cần cẩn thận.

      " nhăng cuội gì đấy!" Uy Viễn hầu mắng tiếng, tốt xấu làm đại gia trưởng mười mấy năm, rất nhanh liền khôi phục trấn định, sửa sang lại mạch suy nghĩ, hỏi: " nay tình huống ra sao? Minh Cẩm vô chứ?"

      Đây là muốn cho Uy Viễn hầu phu nhân nghe mà kể tình, Uy Viễn hầu phu nhân vẻ mặt đau khổ : "Người trở về báo cũng ràng, thiếp để cho quản gia phái người hỏi thăm, có chuyện còn tốt, nếu là có chuyện gì..."
      Ý tứ của Uy Viễn hầu phu nhân mọi người đều hiểu, lập tức liền .

      Lão phu nhân tay lần phật châu trong tay, chậm rãi : "Cân nhắc chút, mặc kệ tình nguyên nhân là ai gây ra, ngày mai chúng ta đưa thiếp đến phủ Tấn Vương, ngươi tự mình tạ tội, mặc dù giải thích, cũng thể tâm ý."

      Lời này đúng ý Uy Viễn hầu, Uy Viễn hầu gật đầu, trong lòng suy nghĩ lễ vật tạ tội, lễ vật thế nào mới có thể làm cho Tấn vương so đo chuyện này. Đương nhiên, trọng yếu nhất là, làm Tấn vương ngàn vạn lần đừng nhớ Uy Viễn hầu phủ, bởi vì lấy kinh nghiệm khi trước mà xem, bị loại người như Tấn vương nhớ đến, kết quả tốt.

      Lão phu nhân thở dài, tiếp tục : "Năm trước lão tứ ở trong thư có , Cẩm nhi lớn, nên bàn đến hôn , thể ở mãi biên quan ngây ngốc mà lỡ tuổi xuân. Lần này đau lòng mà để Cẩm nhi trở về, chính là chuyện này, cho các ngươi là ca ca và tẩu tẩu lo liệu giúp, tìm cho Cẩm nhi mối hôn nhân tốt, cũng uổng ở biên quan vất vả. Nữ nhi Lý gia chúng ta đương nhiên phải bình thường, thế nhưng lại xảy ra chuyện này, nếu là truyền , sợ rằng ai dám mà đối nghịch với Tấn vương, hôn của Cẩm nhi lại càng khó khăn ."

      Nghe xong, mọi người đều nhíu mày.

      Uy Viễn hầu phu nhân tiếp lời, hàm súc : "Sợ rằng chúng ta trước kia giúp Cẩm nha đầu chọn vài người nhưng cũng thích hợp." , len lén liếc nhìn gương mặt lặng lẽ của lão thái thái, sợ rằng ngay cả mấy vị lão gia này cũng biết được ra trong lòng của lão thái thái cũng thích vị tôn nữ này, mặc dù nàng là nhi nữ của chính thê mà bà thương nhất.

      Uy Viễn hầu và nhị gia cùng tứ gia là  huynh đệ ruột thịt, thương tiểu đệ nhất quanh năm bên ngoài đóng quân ngoài biên quan này, đành lòng nhìn nhi nữ duy nhất của tiểu đệ vất vả, nhao nhao : "Bất kể như thế nào, Cẩm nha đầu là nương tốt, đứa này hiếu thuận, tứ đệ lại ở đây, chúng ta nên quan tâm nhiều hơn." Sau đó Uy Viễn hầu hướng Kỳ phu nhân : "Việc này phu nhân chiếu cố hơn, đợi Minh Cẩm trở về, mang nó ra ngoài nhiều hơn."

      Uy Viễn hầu phu nhân tất nhiên là đáp ứng.

      "Ai, Tấn vương tính tình có tốt, hẳn là cũng khó xử tiểu nương chứ?" Nhị lão gia có chút lạc quan .

      Nhị lão gia vừa mới xong, mọi người đều nhịn được nhìn cái, thầm nghĩ tại sao có người có thể có ngốc như thế, ngây thơ như thế? Người trong thiên hạ đều biết Tấn vương là ai, đương kim thánh thượng thở gấp, còn từng chỉ vào chửi ầm lên "Gian tà thành tính, khốc lệ hung ác", ngay cả thân phụ thế, để cho bọn họ biết ra tay với người ngoài sao có thể an tâm?

      Mọi người tại tinh thần bấn loạn yên, quản gia lại nhận được  tin tức mới, chạy như bay tiến đến báo cáo.

      Bình thường quản gia rất bình tĩnh nhưng tại lại cực kì mất bình tĩnh, ngay cả đầu tóc cũng tán loạn, tiến vào với giọng run run: "Có, có tin tức, nghe người báo lại, Tấn vương tự mình áp giai đoàn xe ngũ tiểu thư tới hỏi tội!

      Tin này như là bị sét vô tình đáng phải!

      Pê ết: Bạn Tấn Vương này rất thú vị :3 Thú vị sao đợi những chương sau :3 Và muốn có những chương sau editor cần ủng hộ nhiệt tình :3 Cho Icon tràng pháo tay cổ vũ tinh thần nà
      <img class="alignnone" src="https://i.imgur.com/PuBJzVt.gif" alt="" width="50" height="50" />   
      <img class="alignnone" src="https://i.imgur.com/AxBOEnx.gif" alt="" width="50" height="50" />
      Mây mèo, Thanh Hằng, chuoivuive57 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Chương 2
      Edit: Icon
      Beta: Hạnh Như
      Phủ Uy Viễn Hầu như muốn nổ tung, các vị nhân gia nghe tin này mà lỗ tai cứ lùng bùng , ánh mắt dại ra.

      Cuối cùng vẫn là lão phu nhân phản ứng nhanh nhất, trầm giọng : "Rốt cuộc chuyện là như thế nào, tìm hiểu ràng chưa?"  Chuyện phải ràng mới tìm được cái lí làm lợi thế, cho dù là Tấn vương nữa mà cả cái lí cũng có đến lúc đó cũng có khả năng làm được gì quá đáng.

      Quản gia chậm hơi, trả lời: "Lão phu nhân, phủ vệ Tấn vương đem đoàn xe của ngũ tiểu thư vây lại, thuộc hạ phái người tìm hiểu. Lúc đó xa xa liền  nhìn thấy Tấn vương dẫn đầu, còn phủ vệ vây quanh đoàn xe , bọn họ cũng thấy thấy được xảy ra chuyện gì,  khó mà bẩm  cáo." Mà người quay về báo rằng áo bào Tấn vương còn dính đầy máu, vẻ mặt như muốn giết người, người nhát gan căn bản dám tới gần, nào dám hỏi.

      Nếu đúng vậy, các ngươi ngạc nhiên lớn như vậy làm cái gì? !

      Bị dọa, mấy vị lão gia Uy Viễn hầu phủ nhịn được trừng mắt quản gia.

      Lão phu nhân lần phật châu, trầm ngâm : "Tuy biết là chuyện gì, nhưng xem ra chuyện cũng có tốt, các ngươi chuẩn bị kế sách, đến lúc đó cũng có cái để mà ứng phó tốt."

      Lão phu nhân bảo chuẩn bị mọi chuyện cho tốt , mọi người nhất nhất tán thành.
      Chiều xuống, ánh mặt trời le lói . Đoàn xe của Tấn vương trở lại kinh thành, bỏ qua tất cả ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, trực tiếp hướng phủ Uy Viễn Hầu mà , làm cho nhiều người ven đường hiểu chuyện vây xem khỏi suy nghĩ miên man, cũng có người thầm nghĩ rằng hẳn có quan hệ thông gia cùng Uy Viễn phủ,  cũng có lo lắng cho Uy Viễn hầu phủ, rất sợ Uy Viễn hầu phủ chọc đến tên sát tinh này.

      Uy Viễn Hầu mang theo ba huynh đệ tự mình cửa lớn nghênh tiếp.

      Mặt trời chiều còn sót lại ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, soi rọi vào các phiến đá ven đường, đem bóng kéo dài hơn. Xa xa liền nhìn thấy phủ vệ của Tấn Vương cưỡi con hãn mã cao  lớn, đều là những nam tử khỏe mạnh to lớn, mặc áo bào có cùng màu săc ngực có thêu chữ Tấn màu hồng, vẻ mặt nghiêm túc, chia làm hai bên trái phải, ở giữa là đoàn xe của  ngũ tiểu thư phủ Uy Viễn hầu, thoạt nhìn đúng là cảnh tượng Tấn vương áp giải nạn nhân.

      Phía trước nhất là chiếc xe ngựa tốt, thành xe là màu hồng , thấp thoáng pha thêm màu hổ phách, thoạt nhìn rất thanh lệ quý phái, đây chính là cỗ xe ngựa của nữ nhi Trấn Bắc tướng quân ngồi. Rèm cửa xe được rủ xuống kín đáo, trong xe yên tĩnh im lặng, cũng biết người trong xe là tính tình như thế nào, mà có thể bị phủ vệ Tấn vương phủ rêu rao khắp nơi áp giải nhập kinh như vậy, cùng nhau tới, thấy người nào cũng im lặng, trong lòng thầm nghĩ cho nữ tử đáng thương.

      đường yên tĩnh, im lặng.

      Dẫn đầu là nam tử mặc trường bào màu đen viền bạc, lưng đeo trường kiếm, thân hình thon dài, mắt phượng mày dài, ngồi ngay ngắn con tuấn mã cao to, lưng thẳng tắp, mặt mày nghiêm nghị. Thoạt nhìn dáng vẻ phong tư, là nam tử tuấn mỹ hiếm có, chỉ là khi nhìn kỹ, trong mắt người đó  có vẻ u ám nặng nề, hình như có lãnh khốc tàn nhẫn đến vô cùng, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Đoàn xe dừng lại trước Uy Viễn hầu phủ.

      Mấy lão gia của Uy Viễn Hầu phủ thầm trong bụng, Tấn vương đến đây náo vì chuyện kia, nếu là là Cẩm nhi chọc phải trước, trực tiếp đem người đến Đại Lý Tự hoặc là bộ hình, vì cái gì mà dùng cách áp giải phạm nhân đến đây?

      Uy Viễn Hầu mang theo huynh đệ tiến lên bái kiến, miễn cưỡng cười : "Chưa từng nghĩ Tấn vương hôm nay đến đây, có từ xa tiếp đón, chất nữ của thần mang đến thêm phiền phức cho Tấn vương, mong ngài nghĩ tình nàng còn tuổi, với lại trước nay sống và trưởng thành tại biên quan, biết cấp bậc lễ nghĩa, đừng chấp nhặt cùng nàng."

      Mặc kệ có lỗi hay , trước hãy cứ như thế này .

      mặt mang cười, trong lòng biết n biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm từ mọi ngõ ngách, khỏi có chút lo lắng vì chất nữ trong xe, tuy còn chưa chuyện như thế nào, thế nhưng bây giờ nhìn thái độ của Tấn vương, rất sợ chất nữ hiểu chuyện chọc đến Tấn vương, chỉ đối với thanh danh nàng có tổn hại, sau này cũng khó đến chuyện có hôn tốt, làm cho cảm thấy thẹn với huynh đệ nhiều, sớm biết như vậy hẳn là sớm phái người đón người về, cũng có chuyện gặp phải Tấn Vương, rồi để xảy ra chuyện như thế này .

      " sao, trái lại nàng là vì bổn vương nên mới bị liên lụy." Tấn vương nhàn nhạt , thanh trầm thấp.

      Uy Viễn Hầu sững người tỏ vẻ hiểu.

      Lập tức gọi đội trưởng phủ vệ Tấn vương phủ Tịch Xa đến rỏ tình, trưng bộ mặt con nít, cười rộ lên lộ ra hai cái đồng tiền nho , mười phần hưng phấn. Tịch Xa xoay người xuống ngựa, tư thế mạnh mẽ như rồng, trông rất đẹp mắt.

      Tịch Xa hướng Uy Viễn Hầu chắp tay thi lễ, : "Lúc đó vương gia trup nã tội phạm, ngờ tên đào phạm kia có đồng bọn giảo hoạt nên chạy thoát, xông vào trạm dịch, trùng hợp tiểu thư quý phủ dừng chân tại đấy giúp đỡ chút, nên bắt được tên tội phạm. Nếu phải là có tiểu thư quý phủ xuất thủ tương trợ, ta có đợi mãi cũng thể bắt được , quý tiểu thư hổ là nữ nhi tướng gia ..."
      Nghe Tịch Xa lải nhải khen thưởng nhi nữ nhà mình, Uy Viễn Hầu trong lòng dở khóc dở cười lại có chút nghẹn khuất, cái chuyện Cẩm nha đầu này mạnh mẽ hơn người cần kể lại, bọn họ cũng đều biết nha đầu này được phụ thân nuôi dưỡng thành nam nhi, bọn họ cũng là rất đau đầu, hận thể đem chuyện về nàng che giấu. Vốn là muốn nàng rời kinh thời gian, trong kinh hẳn là sớm quên mất từng có tích dữ dội của nàng, có thể là tìm được nhà tốt để gả, nhưng mà cái người miệng rộng này vừa , phải làm người trong kinh đều nhớ lại tích của nàng sao, nàng làm sao mà tính đến hôn được đây? Các ngươi đều là cố ý phải ?

      Mặc kệ cố hay cố ý, Tịch Xa cũng sơ qua là ngũ tiểu thư phủ Uy Viễn Hầu có chọc đến Tấn Vương, thậm chí còn giúp Tấn vương phen, trong lòng mọi người lau mồ hôi, thực là sợ bóng sợ gió hồi. Đương nhiên, đối với  lời trong miệng Tịch Xa giống như là dâng thư báo cáo  ngợi khen Uy Viễn hầu phủ giáo nữ có công, loại chuyện này bọn họ dám kể công, chỉ cần Tấn vương đừng có khí huyết dâng trào tìm bọn họ phiền phức là được.

      Trong lòng mặc dù là nghĩ như vậy, mặt lại nghiêm túc : "Tịch hộ vệ khen sai rồi, tiểu nương như nàng, đảm đương nổi như vậy. Trong lúc vương gia chấp hành công vụ, truy nã đào phạm, nàng gặp và giúp , cũng là chuyện đương nhiên nên làm, cần vương gia tự mình hộ tống nàng trở về..."

      "Đương nhiên là được!" Tấn vương mở miệng cắt ngang lời của , " Thiên kim quý phủ giúp bản vương bận rộn, mà còn có bọn đồng đảng lẫn trốn chưa bắt được, nếu mà nàng có bị liên lụy cũng là do bản vương đúng."

      Uy Viễn Hầu trong lòng thầm nhíu mày, mặc dù Tấn vương hợp tình hợp lý, thế nhưng vẫn là cảm thấy thích hợp, Tấn vương xưa nay vụ bận rộn, nào có lòng tốt mà hộ tống chi nữ bình thường vào kinh,  còn rêu rao khắp nơi như vậy, như là muốn ồn ào được mọi người đều biết, ràng là có chủ ý xấu xa, làm cho người ta thấp thỏm trong lòng bất an. Chỉ là Tấn vương hành tàn nhẫn, thủ đoạn khốc liệt, biết làm chuyện gì, chuyện xấu trái lại nghe ít, đột nhiên nghe lời này, ai cảm thấy là hảo tâm, sợ trong đó có mưu quỷ kế gì.

      Uy Viễn hầu ngẩng đầu nhìn phía Tấn vương, rất nhanh lập tức bị đôi mắt sắc bén tàn khốc bức phải cúi đầu.

      Tấn vương giơ tay ra sau, những hộ vệ hai bên kia nhanh chóng tản ra, người đánh xe thức thời đưa xe ngựa tìm đường tiến lên.

      Tấn vương tự mình mang phủ hộ vệ hộ tống về kinh, bỏ qua chuyện Tấn vương tính tình tốt, đúng là chuyện này hãnh diện, Uy Viễn hầu trong lòng hơi có đắc ý, với người trong xe: "Tiểu ngũ, còn xuống tạ ơn vương gia." Tuy Tấn vương làm điều thừa, nhưng tỏ thái độ như vậy, bọn họ chỉ có thể cảm tạ.

      "Dạ, đại bá phụ."

      Người trong xe trả lời tiếng, thanh là thiếu nữ vô cùng trong trẻo nhu hòa. Người đánh xe nhảy xuống xe, cung kính đem cửa xe mở ra, đầu tiên là hai  nha hoàn dung mạo thanh lệ xuống xe trước, sau đó khom người đứng, đưa tay vào trong xe ngựa đỡ thiếu nữ xuống xe.

      Bước xuống xe là thiếu nữ mặt mày tinh xảo, mặc bộ váy xanh tha thướt, cổ tay áo cùng cổ áo thêu dải hoa văn, lưng đeo dương chi ngọc bội, phiêu dật nhã nhặn lịch . Thiếu nữ được nha hoàn đỡ tới bên người Uy Viễn hầu, nghiêng mình làm lễ, xa xa hướng Tấn vương hành lễ,  cực kì cảm tạ.

      Ánh mắt Tấn vương lướt qua nửa khuôn mặt nàng, thiếu nữ tư thái cung kính, sắc mặt nghiêm túc, mặt trời chiếu sáng khuôn mặt đẹp như bạch ngọc được điêu khắc tinh, lông mi dài như che khuất con ngươi trong trẻo. Tấn vương dùng ánh mắt lướt sơ qua, nhanh chóng đến nỗi người nào phát ra, có hơn nửa câu dư lời, tiếng "Cáo từ", liền dẫn đám phủ vệ làm cho người sợ hãi trong lòng rời .

      Đợi Tấn vương cùng phủ vệ rời , mọi người ở đây đều thở phào cái, đồng thời việc này cũng rất nhanh ở kinh thành truyền ra, mọi người nhao nhao suy đoán xem Tấn vương có mục đích gì trong đó, có thể  làm cho ái nữ Trấn Bắc tướng quân vô tội bị liên lụy mà nổi danh hồi.

      Nhị lão gia quay đầu lại nhìn về chất nữ đứng phía bên cạnh, thân thiết hỏi: "A Bảo, con có bị thương ?"

      A Bảo là nhũ danh của Lý Minh Cẩm, Lý Kế Nghiêu ví ái nữ như châu báu mà nâng niu trong tay, coi nữ nhi của mình như trân bảo hiếm có. Do gọi mãi theo thời gian dài nên các trưởng bối trong nhà cũng gọi theo
      A Bảo rốt cuộc ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, cẩn thận, cái răng khểnh lộ ra, cười đến cực kỳ hoạt bát đáng , "Nhị bá yên tâm, A Bảo tất cả đều tốt ạ."

      Lão nhị với lão tứ là do nương sinh ra, từ đến lớn quan hệ vô cùng tốt, lại thương A Bảo thuở chịu tang mẫu thân, bên cạnh lại có trưởng bối là nữ nhân quan tâm, phụ thân lại quanh năm đóng ở biên quan, thường xuyên qua lại, cực kỳ quan tâm đến chất nữ này, coi như rời khỏi, thấy nàng cười mà mất vẻ đáng khi còn bé, tâm tình cũng như vậy mà tốt lên, cười : "A Bảo trưởng thành rồi."

      "Nhưng nhị bá vẫn cứ trẻ trung như vậy."

      "Nha đầu này chính là ngọt."

      Uy Viễn hầu giả bộ ho khan, : " vào trước thôi. Cẩm nhi trở về, trước hãy chào hỏi tổ mẫu của con, đỡ phải để cho bà nhắc nhắc lại."

      A Bảo nghe xong, khôn khéo vâng lời, thần sắc bình tĩnh theo mấy vị thúc bá cùng nhau vào phủ Uy Viễn Hầu.
      P/S: Mình xin đính chính lại thông tin chút, do mình đọc sơ qua kĩ nên nhầm lẫn bộ này tuy cùng hệ liệt "Sủng thê" của Vụ Thỉ Dực nhưng liên quan đến mấy bộ kia hay có liên quan tác giả chưa có biết. Những bộ khác là thời Sùng Đức và họ Sở, bộ này là thời Chính Đức họ Tiêu nhé. nam chính tính tình nếu so với Sở Bá Ninh trong Hiền thê khó làm giống đến 80% ạ. Mong mọi người ủng hộ nhé :)
      shaneward, Thanh Hằng, chuoivuive41 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3
      Edit: Icon
      Beta: Hạnh Như

      Đến Vinh An đường, mấy vị phu nhân nhận được tin tức đều tới cùng ngồi chuyện với lão phu nhân, các tiểu thư, thiếu gia trong Hầu phủ mặc dù biết A Bảo hôm nay trở về, nhưng vì lúc trước xảy ra những chuyện đó, trưởng bối cũng để cho bọn họ thêm lo lắng, liền cho bọn họ biết, chỉ truyền lời lại cho bọn họ ngày mai sáng sớm thỉnh an tổ mẫu, nhân tiện gặp lại tỷ muội vừa hồi phủ.

      ra sớm nha hoàn lanh lợi đến trước của dò la, trở về báo cáo lão phu nhân, biết là sợ bóng sợ gió hồi, tất cả mọi người yên lòng, lúc này lại có tâm tình đùa.

      A Bảo theo mấy vị thúc bá phía sau tiến vào, lần lượt bái kiến các vị trưởng bối, cuối cùng ngồi ở thềm gác chân, dựa vào người lão phu nhân . Lão phu nhân kéo tay tôn nữ, thương tiếc vỗ lưng của nàng, liên tục : "Rốt cuộc trở về, cha con đúng là tâm địa ác độc, chính mình chịu trở về, lại muốn nữ nhi cũng theo ở biên quan chịu khổ..."

      A Bảo cười : "Phụ thân con rất nghĩ cho tổ mẫu, thế nhưng biên quan mấy năm nay chiến tranh liên tục ngừng, phụ thân con thân mang hoàng lệnh, được. Năm trước tộc người Bắc Di xâm nhập phía nam, cuộc chiến đó phụ thân còn bị thương, tịnh dưỡng nửa tháng mới có thể đứng dậy, nhưng lại gầy rất nhiều, con..." Mắt nàng đỏ hoe, nghẹn ngào lên tiếng.

      Lão phu nhân thất kinh, thất thanh : " phải chỉ là vết thương sao?"

      A Bảo cúi đầu, nức nở : "Đó là người muốn để tổ mẫu và mấy vị bá phụ, thúc phụ lo lắng, mới có thể là vết thương , lúc đó đại phu đều nếu người tỉnh đến, liền, liền..." đến chỗ thương tâm, A Bảo đem mặt chôn ở đầu gối lão phu nhân, đau lòng khóc thành tiếng.

      Lão phu nhân hai mắt rưng rưng, trong miệng liên tục mắng lão tứ lừa bà, tại sao có thể lừa gạt thân mẫu già yếu như vậy.

      Mắt thấy bà cháu hai người muốn ôm nhau mà khóc thương tâm, người chung quanh phải trấn an lâu, lâu mới ngưng được.

      Lão phu nhân là lo lắng cho nhi tử nơi biên quan, đó là cái nghiệp chướng do chính bà sinh ra, mặc dù thường xuyên ngỗ nghịch bất hiếu làm cho mẫu thân già này vì lo lắng, nhưng rốt cuộc là cốt nhục thân tình, thế nào quan tâm? Nghe cháu bị thương, ngực như bị ai đó nhéo lại nhéo rất đau, thấy A Bảo lại càng đau xót, thương tiếc cho cháu phải từ bỏ nơi phồn hoa để đến biên quan chịu khổ.

      Uy Viễn hầu tự biết nếu phải tứ đệ ở biên quan phòng thủ, lập nhiều công trạng, Uy Viễn hầu phủ cũng được huy hoàng như hôm nay, hoàng đế cũng chưa chắc đối đãi với Lý gia như vậy, trong lòng là thập phần tán thành chuyện tứ đệ tòng quân năm đó, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng thuận lý thành chương ở lại phòng thủ biên quan, mười mấy năm về nhà. Cũng vì là như thế, Uy Viễn hầu đối A Bảo cũng thập phần coi trọng, thấy bà cháu hai người chuyện sắp xong, liền đưa mắt ra hiệu cho thê tử.

      Uy Viễn hầu phu nhân cười : "Nương, tứ đệ như vậy là được rồi, tục ngữ đại họa sau tất có đại phúc, tứ đệ là người có phúc khí, nhất định là có chuyện gì. Cẩm nhi xe mệt nhọc, lại bị khiếp sợ, trước hết để cho nha đầu nghỉ ngơi, có gì ngày mai lại hỏi cũng được mà."

      Nhị phu nhân cũng chen miệng : "Đúng vậy, nếu là Cẩm nhi mệt rồi thành bệnh, cuối cùng đau lòng phải là nương sao?"

      Lão phu nhân chụp tay A Bảo vỗ về, cười : "Nha đầu kia ở bên cạnh ta ít nhất, nhưng ta lại hiểu nó nhất. Lão nhị, ngươi xưa nay cùng Cẩm nhi rất tốt, liền đưa nó thôi. Lão đại, Bảo Hàm viện sắp xếp thỏa đáng chưa?" Nghe thấy Uy Viễn hầu phu nhân cười đáp lời tất cả đều thỏa đáng, lại : "Lão đại làm việc ta yên tâm, chỉ sợ Cẩm nhi lâu ở đây, hề biết được bọn nô tài có lừa tiểu nương nàng chuyện gì, lão nhị con xem trong viện của nó còn thiếu cái gì, con coi lại cho thuận mắt."

      Nhị phu nhân đáp: "Nương yên tâm, từ nghe Cẩm nhi trở về, đại tẩu sớm đưa người đến viện của Cẩm nhi sắp xếp qua, tất cả đều sạch , tuyệt đối để Cẩm nhi của chúng ta đợi đến mệt đâu."

      A Bảo vội : “Tổ mẫu, đại bá mẫu, nhị bá mẫu phí tâm, cũng làm cho đại bá phụ phí tâm rồi."

      Oán trách mấy câu, A Bảo rốt cuộc cũng được rời , theo nhị bá mẫu rời khỏi.

      Đợi A Bảo sau khi rời , lão phu nhân ngồi ghế, mặt lộ vẻ mệt mỏi, mấy vị lão gia thấy tình trạng đó, vội hỏi: "Nương mệt mỏi rồi phải ? Nương phải giữ gìn thân thể tốt, đừng quá lo lắng."

      Lão phu nhân đưa ly trà sâm do nha hòa mang đến lên miệng nhấp ngụm, hỏi: "Cẩm nhi và Tấn vương là va chạm như thế nào? Lúc trước nha đầu trở về kể lại cũng ràng lắm."

      Uy Viễn Hầu : "Việc này con cũng còn chưa kịp hỏi ràng, Thường thị vệ chỗ Tấn vương cũng được ràng cho lắm, chỉ là trong thời gian truy nã đào phạm, Cẩm nhi cùng đoàn xe trùng hợp ngang qua trạm dịch nghỉ ngơi, giúp bọn họ phen. Tấn vương sợ phạm nhân kia còn có đồng đảng, liền tự mình hộ tống Cẩm nhi vào thành."

      Lão phu nhân tay căng thẳng, lại hỏi: "Cẩm nhi giúp bọn ? Giúp cái gì có thể làm cho đường đường Tấn vương tự mình hộ tống tiểu nha đầu vào thành? Cẩm nhi chúng ta là có mặt mũi nha." Câu cuối cùng lại cười chế nhạo ngớt.

      Uy Viễn hầu suy đoán : "Sợ là phải mặt mũi Cẩm nhi lớn, mà là do nhìn nể mặt tứ đệ thôi. Tấn vương mặc dù tính tình tốt, nhưng cũng là hoàng tử được nuôi lớn trong cung, cũng là có suy tính của mình."

      Yên lặng chút, lão phu nhân mới : "Chuyện này hay là cứ như vậy qua , đỡ cho Cẩm nhi trẻ tuổi biết chuyện gì."

      Uy Viễn hầu tự nhiên xác nhận.

      *****

      Bên kia, A Bảo theo nhị bá mẫu suốt đường tự mình, cuối cùng tới nơi —— Bảo Hàm viện, trong viện hoa và cây cản xanh um, góc tường hoa đào nở đẹp. Lại vào, gian phòng được thu dọn sạch , tất cả bày biện mới tinh, trong phòng lư hương thoang thoảng mùi thơm, nha hoàn cũng đợi sẵn chậu nước sạch để rửa mặt.

      Nhị phu nhân kéo tay A Bảo, thương : " trở về là được, mấy ngày nay cực khổ. Biết con trở về, nha đầu Minh Phượng kia vẫn la hét muốn cùng con chơi, nhưng rốt cuộc con trở về. Biên quan cuộc sống có vất vả ? Trông con so với các tỷ muội trong nhà có phần ốm yếu, là làm cho đau lòng người."

      A Bảo mím môi cười : "Con cũng rất nhớ Lục muội muội, mấy năm gặp, Lục muội muội tất nhiên trưởng thành là đại nương, con còn chờ được, muốn gặp muội ấy nhanh."

      Nhị phu nhân khỏi vui lên, véo mũi nàng chút: "Con cùng nó có bằng tuổi đâu, con lớn nó mấy tháng thôi, hai tỷ muội các con trái lại chơi rất thân với nhau." rồi, nhìn kỹ quan sát A Bảo, chỉ cảm thấy dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo tươi cười minh diễm, chiếc răng khểnh xinh đẹp, mặt như đóa hoa xuân, thân liễu mảnh mai, quả nhiên, xinh đẹp nghiêng nước, dung mạo sao với Kỳ mẫu có hơn chứ kém.

      "Lục muội muội chỉ bằng tuổi, tính tình cũng tốt, từ với con rất hiểu ý, con cũng thích Lục muội muội, tự nhiên cùng nàng thân thiết." A Bảo đáp.

      "Con cứ nó như thế, nó là dạng người nào lẽ ta rỏ?"
      mấy câu, Nhị phu nhân lại bảo: "Con cũng mệt rồi, rất cần nghỉ ngơi, ngày mai đoán là con rất bận đấy." xong, lại gọi nha hoàn lớn bé trong viện ra , dặn dò các nàng tận tâm hầu hạ chủ tử, sau đó rời .

      Nhị phu nhân sau khi rời , A Bảo được nha hoàn hầu hạ tăm rữa thay y phục, sau hồi tắm rữa, toàn thân thoải mái chút, lúc này nha hoàn cũng mang bữa tối tới. A Bảo ngồi trước cái bàn gỗ vuông, liếc nhìn đồ ăn bàn, đều lấy thanh đạm là chính, có canh măng vịt, cá hấp, cháo gà, còn có hai dĩa điểm tâm, vừa lúc thích hợp làm khai vị cho người xe mệt mỏi.

      "Tiểu Thư, nhị phu nhân vẫn nhớ đến ý thích trước đây của người." Nhạn Thanh bưng nước đến cho A Bảo rửa tay, cười khanh khách .

      Nhạn Hồi mang bát canh đặt trước mặt A Bảo, cười nhạt : "Nhị phu nhân cẩn thận săn sóc xưa nay rồi."

      Nhạn Thanh hiểu, nhăn mũi: "Nhị phu nhân là thân thiết, trong mấy vị phu nhân, nhị phu nhân là tốt với tiểu thư nhất."

      "Khờ quá!" Nhạn Hồi muốn cùng nàng cãi cọ, hầu hạ A Bảo dùng bữa.

      A Bảo nghe hai nha hoàn chuyện, cũng cười theo, : "Nhị bá mẫu đương nhiên là tốt." Liền cần phải nhiều lời nữa.

      Ăn uống no đủ, lại rửa mặt sạch , nghe trong khí nhàn nhạt huân hương, nhìn ngoài cửa sổ trời tối đen, làm đến nơi đến chốn như vậy cảm giác là quá tốt, tháng đường xe là quá muốn lấy mạng người mà. A Bảo thích ý dựa vào lưng ghế, có chút buồn ngủ.

      Nhạn Hồi nhìn bộ dáng này của nàng, có chút đau lòng lại có chút lo lắng.

      Lúc này, nhũ mẫu của A Bảo Hoa ma ma cầm bình tinh dầu tiến vào, đau lòng : "Hôm nay tiểu thư vô ý đụng vào vai, mặc dù có trầy da, nhưng cũng thể khinh thường, dùng chút tinh dầu xoa bớt máu bầm, đỡ phải ngày mai chịu tội."

      Nghe xong, Nhạn Hồi vội vàng : "Vẫn là ma ma cẩn thận, chúng con ."

      xong, Nhạn Hồi đến ngồi bên cạnh A Bảo, Nhạn Thanh cũng đem mành buông xuống, lúc này mới chậm rãi cởi y phục của A Bảo ra, lộ ra bên trái mảnh vai, chỉ thấy từ trước đến sau vai trắng nõn nà ra màu sắc khác, tích ứ máu. Ba người thấy thế lại trận đau lòng.

      Nhạn Hồi tay nghề vô cùng tốt, chậm rãi xoa bóp, nhớ tới chuyện hôm nay, nỗi khiếp sợ vẫn còn, hỏi: "Tiểu thư, vai đau ?"

      "Có chút đau." A Bảo hàm hồ , được xoa bóp với lực nặng vô cùng thoải mái, cả người lười biếng, giống như con mèo nằm giường ngủ gật.

      "Tiểu thư, hôm nay có phần lỗ mãn, nếu có chuyện gì cũng khiến cho lão gia đau lòng." Hoa ma ma viền mắt hồng hồng .

      "Hoa ma ma, hôm nay nếu phải tiểu thư, xe ngựa chúng ta bị tên hung đồ kia đoạt , tất cả mọi người chúng ta gặp tai ương, chừng mang tội đồng đảng chừng." Nhạn Hồi trầm giọng , trong lòng mặc dù cảm thấy A Bảo hôm nay xuất thủ thực ổn, nhưng nàng hiểu , biết là Tấn vương sau đó truy nã tội phạm, Nhạn Hồi mới yên lòng, mặc dù là lỗ mãng chút, nhưng chỉ cần có Tấn vương chứng thực A Bảo lúc đó là cực chẳng mới xuất thủ, ai dám tiểu thư Uy Viễn hầu phủ?

      Nhạn Thanh thần kinh khá thô, chuyện qua bình thường giữ lại trong lòng, lúc này còn có tâm tình tán thưởng chủ nhân oai hùng cỡ nào, " cước của tiểu thư khi đó tuyệt, tiểu thư hổ là chân truyền của lão gia, có tiểu thư, bọn hung đồ đó cũng được tốt đâu."

      Nhạn Hồi khóe miệng co quắp, tay ngứa ngáy rất muốn cái tát hô to đây là nha đầu ngốc, trong lòng nhịn xuống cơn giận bốc hỏa, muốn mắng chửi, nàng cười hì hì nghe xong, qua rồi vẫn là vô tâm vô phế vui vẻ.

      Nhạn Hồi vẫn là yên tâm lắm, lại lần nữa hỏi: "Tiểu thư, thực cần gọi đại phu đến cho thuốc sao?"

      A Bảo sắp ngủ, nàng có thói quen tốt, lạ giường, tới địa phương an toàn, là có thể tự nhiên vào giấc ngủ, đây cũng là trong khói lửa chiến trận ở biên quan luyện ra. Chỗ ở của nàng gần với quân doanh, trời còn chưa sáng là có thể nghe thấy tiếng binh sĩ thao luyện, có lúc có chiến tranh mười ngày cũng tháng, trong lúc đó các loại thanh càng làm cho người ta sợ hãi, đến khi xác định bình an rồi, vẫn là có thể bình yên vào giấc ngủ. So sánh với hoàn cảnh ở biên quan khốc liệt như vậy, kinh thành quả thực chính là nơi yên bình thoải mái, hoàn cảnh tốt như vậy, cũng làm cho nàng sinh ra lười nhác a.

      Nghe thấy lời Nhạn Hồi, A Bảo cự tuyệt, " được, so vơi thương thế nghiêm trọng trước đay từng trải qua, đây chỉ là vết thương mà thôi."

      Nhạn Hồi khổ sở ra mặt, đôi mắt sắp mang nước, vì tiểu thư nhà mình mà đau lòng. Tiểu thư từ mất nương, phụ thân ở ngoài biên quan, đưa đến để lão phu nhân nuôi dưỡng, lão phu nhân lại thích tiểu thư cho lắm,đường lại rất xa xôi, nếu phải Uy Viễn hầu phu nhân xử công đạo, nhị phu nhân cũng thường xuyên quan tâm hỏi đến, đứa cha mẹ còn bị bọn điêu nô ức hiếp mà biết, nhờ vậy cũng dưỡng cho tiểu thư tính tình độc lập tự chủ. Có lẽ là quá độc lập, cũng có thể là vì muốn lão gia yên tâm, sau đó tiểu thư cùng lão gia ra biên ải, vì để thích ứng cuộc sống ác liệt nơi này,bèn rèn luyện thân thể, bị đánh mà đứng lên, bị thương vô số, nếu so sánh với các nương Uy Viễn Hầu Phủ, phải câu đáng thương cũng hết.

      A Bảo thấy vai lực đạo có, kỳ quái mở mắt ra, nhìn thấy Nhạn Hồi mắt ẩm ướt, biết nàng lại bắt đầu thương xót mình, gãi gãi đầu, an ủi: "Ta có chuyện gì đâu, nhiều nhất là đau xót hai ngày mà thôi. Ngoan, đừng khóc a, ngươi đó, ta còn chưa có chết đâu!"

      "..."

      Nhạn Hồi trầm mặc, vẻ mặt đen thui quay , cái gì thương cảm cũng phải .

      A Bảo liếc nhìn đồng hồ nước, quyết đoán : "Đêm khuya, ta ngủ, các ngươi cũng ngủ sớm chút ."

      Nhạn Hồi gì, Nhạn Thanh vô tình nhắc nhở: "Tiểu thư, nay mới giờ Tuất (bảy giờ tối), chưa tới giờ ngủ đâu."

      A Bảo bị nha hoàn nhà mình phá, có chút vui hỏi: "Ta ngủ sớm được sao?"

      "Thế nhưng... Lúc trước người phải có khả năng hầu gia gọi người đến hỏi chuyện sao?"

      Nhạn Thanh vừa mới ra, liền có ma ma hầu hạ bên cạnh Uy Viễn Hầu đến, hành lễ xong nhân tiện mục đích đến đây của mình, "Quấy rầy ngũ tiểu thư nghỉ ngơi, hầu gia hỏi tiểu thư nếu chưa nghỉ ngơi mời qua thư phòng chuyến."

      "Đây là chuyện phải làm."

      A Bảo tự giác đứng dậy, để cho Nhạn Hồi, Nhạn Thanh chỉnh trang y phục, theo ma ma kia cùng đến thư phòng của Uy Viễn Hầu.
      Last edited by a moderator: 19/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4
      Edit: Icon
      Beta: Hạnh Như

      Trong thư phòng Uy Viễn hầu, trừ Uy Viễn hầu còn có nhị lão gia Lý Kế Thường.

      "A Bảo tới đây ngồi nào." Nhị lão gia cười híp mắt . ngày thường tuấn nhã, cằm có râu, thoạt nhìn giống mỹ đại thúc phong lưu. Ngược lại Uy Viễn hầu có khuôn mặt chữ điền, thoạt nhìn trời sinh uy nghi, nghe cùng lão Uy Viễn hầu qua đời như từ khuôn đúc ra.

      A Bảo hành lễ cùng hai người, xong mới ngồi vào ghế mà nha hoàn trong thư phòng mang đến. Chờ nàng rồi, nha hoàn dâng trà, liền xuống, trong phòng chỉ để lại thúc cháu ba người.


      Uy Viễn Hầu vuốt ve cằm dưới, cười nhìn chất nữ của mình trưởng thành, thân thiết nhu hòa thăm hỏi ít việc nhà, như là sức khỏe của phụ thân A Bảo thế nào, thương thế lành lặn hay chưa, chiến nơi biên ải ra sao, có giữ gìn sức khỏe hay ….., A Bảo theo mà đáp lời, bất kể tốt xấu gì cũng thành .

      A Bảo nghĩ trong lòng, phụ thân nhà mình vì gia tộc đóng giữ ở biên thùy, lập được công trạng, còn được khâm phong làm trấn bắc tướng quân, mạ lớp vàng cho Uy Viễn Hầu phủ, nếu là người trong nhà biết phân trắng đen, biết vất vả, chỉ cho đó là đương nhiên, nàng cũng quản . Phụ thân có mình là người thân cũng được rồi!

      Sau đó đến phiên nhị lão gia, nhị lão gia nếu so với đại ca nhà mình thăm hỏi có phần ấm áp hơn, cũng bởi vậy có thể thấy nhị lão gia là nam nhân rất thận trọng, cẩn thận, trừ việc hỏi han đến sức khỏe của tứ đệ mình ra, cũng quan tâm đến sức khỏe cũng như học hành của A Bảo, thời gian hỏi han này cũng khoảng mất nửa canh giờ..

      Sau khi ôn xong chuyện cũ, liền đến chuyện chính.

      "Minh Cẩm, con hãy cho chúng ta biết chuyện hôm nay , sao con lại cùng với vị Vương gia sao chổi kia có liên quan? Con bị thương gì chứ?” Nhị gia vẫn là quan tâm hỏi nàng, vì sợ trong lúc truy nã tội phạm, tên Vương gia sao chổi kia làm thương tổn chất nữ của mình.

      A Bảo cười : "Con có bị thương, chỉ là vai có va chạm chút, chung là có gì đáng ngại." ra việc vai bị va chạm mà xanh đen lên, lại tiếp tục : "Hôm nay lúc chúng con đến gần trạm dịch, định là nghỉ ngơi canh giờ rồi vào kinh, liền cùng mọi người đến trạm dịch nghỉ ngơi uống chút nước, ngờ đâu lại gặp tên đào phạm kia, muốn trà trộn vào đoàn xe để rời , con lúc đó lại gần cạnh , thiếu chút nữa bị lấy đao uy hiếp, bất đắc dĩ đành phải tự cứu."

      Nghe thấy cái từ "Tự cứu" này, hai đại nam nhân tuổi tác cộng lại sắp trăm tim đều rung động, sắc mặt kỳ quái nhìn tiểu nương có chiếc răng khểnh lóe lóe sáng qua ánh sáng của ngọn đèn, chỉ cảm thấy ánh sáng hình như là lưỡi dao sắc bén nhất, tiếp theo chớp mắt liền có thể đâm vào tim họ chảy máu lênh láng.

      Chẳng trách bọn họ đối "Tự cứu" cái từ này nhạy cảm như vậy, nhớ tới lúc nương này tám tuổi, cùng với các tiểu thư thế gia ra ngoài du xuân, khéo gặp được đám lợn rừng, các nương khác đều hoa dung thất sắc thét lên run lẩy bẩy tìm kiếm nơi trốn , mà đứa này lại leo lên cây bẻ lấy nhành, vung lên mấy cái đánh bay bọn lợn rừng, che chở cho các vị tiểu thư như nhược kia cách oai hùng.

      Nàng là dũng cảm như vậy thế nhưng hình tương bưu hãn (lỗ mãng) từ đó vào lòng người, ngay cả mấy vị công tử trong kinh cũng bị nàng làm cho hoảng sợ ngã lăn ra đất, mặt mũi khó coi. Nhưng vì e ngại thanh thế của Uy Vễn hầu,cũng vì lúc đó   việc quá gấp nên ai dám lấy việc này chế giễu nàng, còn rất cảm kích nghĩa cử của nàng lúc đó.Nhưng mà như thế có ai dám cưới nàng làm con dâu a? là lo lắng ai dám thú nàng làm thê tử a.

      Sau khi việc lan truyền, đương kim hoàng thượng khen nàng đầy dũng khí, hoàng hậu nương nương truyền nàng tiến cung khen thưởng, cười hỏi nàng lúc đó có sợ hãi , tiểu nương tám tuổi khi đó chút cũng sợ xấu hổ hồi đáp: "Tự cứu mà thôi, nếu tự cứu, chúng con đều bị bọn lợn rừng làm thịt."

      Có thể nghĩ, đáp án này có bao nhiêu ngang tàng, lúc đó mấy vị phi tần uống nước có phun ra hay ?! Lúc đó là do phu nhân Uy Viễn hầu đưa nàng vào cung, nghe nàng thành trả lời như thế, thiếu điều thể thở nỗi, cảm thấy nương này là hết thuốc chữa, ai muốn ngươi tự cứu, ngươi và các tỷ muội lúc đó chẳng như nhau, đối với cầu của nữ nhân khi đó, cùng yếu đuối lui về sau đám hộ vệ phải là được sao.

      Đương nhiên, đây chỉ là chuyện trong cuộc sống mười bảy năm của nương này, trừ lần đó ra, cử chỉ hung tàn của nương này là vô số, khi bé hung tàn như vậy, còn có thể thông cảm do nàng tuổi còn , dù là mỗi lần trả lời đều làm cho người khác cười đến sặc, cũng có thể là do lời con nít thôi. Thế nhưng bây giờ, còn hung tàn như vậy phải đáng sao? Mà đầu sỏ nuôi dưỡng nàng thành hung tàn cỡ này công lao lớn nhất nhường cho ai đó chính là phụ thân của nàng.

      "Hai vị bá phụ yên tâm, A Bảo tự có chừng mực, trừ chuyện chặt đứt chân tên khâm phạm đó, cũng chưa có làm gì hơn, nghĩ đến Tấn vương  là người hiểu chuyện, đem việc này để ở trong lòng."

      "..."

      Chân mày hai người giật giật, lại lần nữa đối nương này gì, bọn họ mới lo lắng phạm nhân kia đứt tay hay là bị chặt tay, chỉ lo lắng nàng có đắc tội Tấn vương hay , sau đó bị Tấn vương ghi hận, liên lụy toàn gia. Nhưng mà những lời này thể tự tiện cùng chất nữ, đối với thái độ của chất nữ, trong lòng hai người có vẻ hài lòng, mới hồi kinh liền để xảy ra chuyện này, mà lúc đó nhiều người thấy như vậy, nghĩ giấu cũng giấu được. Vốn là muốn sau khi rời kinh trở lại, thanh danh bưu hãn hung tàn hẳn là còn nhiều, tại vừa lúc bàn hôn cho nàng, thế nhưng bây giờ, bọn họ chẳng phải khẳng định, sống có lẽ phụ với ủy thác của Tứ đệ, cách nào tìm cho chất nữ gia đình tốt.

      "Tấn vương... Vì sao lại cùng phủ vệ hộ tống con về kinh?" Uy Viễn hầu lại hỏi, đây mới là vấn đề ông quan tâm. Tấn vương cũng khồn rảnh rỗi,làm sao có lòng tốt mà hộ tống nhi nữ vào kinh?

      Uy Viễn Hầu dưới gì cũng nghĩ rằng đây hẳn có mưu!

      A Bảo vẫn là cười : "Lúc đó chất nữ có chút sợ, được đưa vào xe, cũng biết sau đó phát sinh chuyện gì, bên ngoài là cực loạn, nghe vị Thường thị vệ kia , hình như có mấy đào phạm nấp gần đó, con hôm nay làm hỏng kế hoạch của chúng, chắc chắn bị bọn chúng ghi thù, cho nên Tấn Vương lúc muốn hồi kinh nhân tiện đưa tiễn chất nữ đoạn."

      vậy cũng là bình thường, thế nhưng trạm dịch lại cách kinh thành xa, A Bảo lại là đường chính, những đào phạm lớn mật cũng dám ở đường chính mà giở trò bắt cóc chi nữ mệnh quan triều đình, Tấn vương này có vẻ làm chuyện thừa.

      Hai người lại hỏi chút chuyện, A Bảo nhất nhất , có chút nào giấu giếm, so với vị thị vệ kia cũng sai gì mấy, Uy Viễn hầu ở trong lòng lộn xộn chút, vì sao Tấn vương kiêu ngạo có thể làm việc thừa như vậy mà hộ tống A Bảo vào kinh, làm cho người người điều nhớ lại thanh danh hung hăng của chất nữ mình.


      Sau khi mọi chuyện A Bảo về phòng


      Rời khỏi thư phòng đoạn, A Bảo ngẩn mặt nhìn bầu trời tối như mực, thầm thở phào cái,hôm nay mạo hiểm ít, sau khi trở về còn phải trấn an lão nhân gia, lại muốn làm đẹp lòng trưởng bối, rất sợ lưu lại chuyện tốt ảnh hưởng đến thanh danh, là phiền phức mà, còn bằng ở biên ải, mặc dù hoàn cảnh khó khăn chút nhưng cuộc sống đơn giản. Nhưng hôm nay Tấn vương gióng trống khua chiêng hộ tống bọn họ vào kinh như vậy, tuy biết muốn làm gì, nhưng nghĩ đến việc hôn nhân của mình phải có trắc trở, cha mà biết chuyện này, biết lông mày có nhăn lại thành bánh quai chẻo hay .

      Lại lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ.

      "Tiểu thư?" Nhạn Hồi tiếng gọi nàng.

      A Bảo nhìn trời có chút ngây người, nghe tiếng Nhạn Hồi gọi to mới giật mình bừng tỉnh.

      *********

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi A Bảo thức tỉnh, liền cảm giác được vai bị trận tê buốt đau đớn, cẩn thận kéo y phục ra nhìn bả vai, hôm qua ứ xanh giờ biến thành xanh đen,đối với da thịt trong suốt của nàng là khủng bố.


      A Bảo thất sách thở dài tiếng trong lòng, coi thường vết thương này, dự đoán muốn mười ngày nửa tháng mới có thể khỏi.

      Nhạn Hồi, Nhạn Thanh vén rèm hoa lên, hầu hạ đỡ A Bảo dậy thay y phục, tự nhiên cũng nhìn thấy vết thương xanh đen kia, thay đổi liền nét mặt.

      "Đừng la, đợi lát nữa sau khi trở về tìm Hoa ma ma xin ít dầu xoa xoa là được." A Bảo , nàng vừa trở về, cần vì chuyện này mà gây chú ý cho người khác.

      Nhạn Thanh nhíu mày, Nhạn Hồi vì nàng ủy khuất, nhưng A Bảo ra chủ ý, hai người chỉ có thể im lặng .

      Sau khi rửa mặt xong, lại ăn chút bánh ngọt thanh đạm lót dạ, A Bảo liền dẫn nha hoàn hướng Vinh An Đường thỉnh an lão phu nhân.

      dường đến Vinh An Đường, hôm nay náo nhiệt, đúng thời gian này, toàn bộ chủ tớ Uy Viễn Hầu phủ đều đến, A Bảo khẽ đảo mắt nhìn, liền bị  hoa cả mắt, trừ trưởng bối, còn có nhóm đường huynh đệ tỷ muội, rời kinh mấy năm ngay cả tôn tử, chắt nữ mới sinh cũng được nhũ mẫu mang đến thỉnh an lão phu nhân.

      Đương nhiên, hôm nay có thể như vậy náo nhiệt, cũng vì là A Bảo trở về, mấy năm gặp, đều nhìn nhớ mặt, sợ cùng là người nhà mà nhận ra nhau. Nhân tiện đây gặp mặt.


      Lúc A Bảo bước vào Vinh An đường, phát người tới sai biệt lắm, mặt liền lộ ra tươi cười, đứng ra nhận tội: "Con đến trễ, làm tổ mẫu cùng chư vị đợi lâu."

      Uy Viễn hầu cười : "Thời gian vừa vặn, cũng coi là trễ."

      Có đại gia trưởng là Uy Viễn hầu mở miệng,những  người còn lại cũng nhao nhao phụ họa.A Bảo là tính thời gian qua đây,cũng tính trễ, bất quá nàng coi thường Uy Viễn hầu phủ quá coi trọng nàng, mọi người đều tới sớm, là làm lão phu nhân thấy họ có lòng, hai là biểu rằng  mình coi trọng A Bảo. Nếu phải  phụ thân A Bảo tại có tiền đồ, chứ phải A Bảo lẻ loi mình trở về, có thể có ai liếc mắt nhìn nàng dù là cái?

      Sau khi A bảo hành lễ vơi trưởng bối xong liền cùng các vị huynh đệ tỷ muội lâu gặp. Thỉnh an xong, bởi vì còn phải ra ngoài có việc, Uy Viễn Hầu liền dẫn mấy huynh đệ, nhi tử ,cháu trai rời , để lại trong phòng là lão phu nhân cùng các nữ quyến.

      Các nam nhân rời khỏi , các nương trái lại rất dễ chuyện, A Bảo và tỷ muội mấy mấy năm gặp, đều trở thành các vị nương, trong lúc nhất thời có chút xa lạ, đây đó đều vội vàng thầm quan sát lẫn nhau.

      A Bảo đảo mắt nhìn các tỷ muội, liếc măt nhìn qua cũng thấy người ngồi ghế gấm cạnh lão phu nhân, là đích nữ dòng chính thất, được xếp vào hàng thứ bảy, xinh đẹp hoạt bát, quả nhiên là được lòng dạy dỗ. Sau đó là đích nữ chi thứ hai Lý Minh Phượng, hàng thứ sáu, mặt mỉm cười, đứng ở bên người nhị phu nhân, thoạt nhìn đoan trang nhàn thục, nhưng cùng A Bảo nhìn nhau, nháy nháy mắt, theo các vị thúc bá còn có vài nương khác, cuối cùng là là thiếu nữ yên tĩnh đứng cạnh Uy Viễn hầu phu nhân, liếc mắt nhìn cũng thanh lệ, nhìn cũng biết đây là chi nữ dòng chính, Lý Minh Hà, hàng thứ tư.

      A Bảo cùng các vị tỷ muội đánh giá lẫn nhau. A Bảo mười bốn tuổi  đến biên ải cùng thân phụ, ngẩn ngơ cũng ba năm, cũng đến tuổi cập kê, trùng hợp lúc đó tình hình chiến trận nghiêm trọng, có cách hồi kinh mà bỏ lỡ, khi ở biên ải cũng để cho các vị phu nhân có tuổi qua loa làm chủ. Ba năm gặp, tiểu nương lớn thành đại nương, xinh đẹp đúng mực, phong thái thanh tao lịch trầm ổn, tuy bên ngoài mấy năm, lại cũng có bị lây nhiễm thói tính lỗ mãng  của các nương nơi biên ải.

      Lão phu nhân trong lòng cũng hài lòng mấy phần, các tiểu thư Uy Viễn hầu phủ, khi còn bé ở bên cạnh tổ mẫu tiếp thu được giáo dục của bà, mặc dù là dòng thứ nhưng tác phong cũng tệ. Huống chi cha của A bảo lại là nhi tử dòng chính thất, A Bảo cũng là nhi nữ đích tôn, lão phu nhân mặc dù đối thân mẫu của nàng có thành kiến nhưng đối đãi với nàng cũng ghét bỏ.

      Cùng lão phu nhân ăn sáng xong, mọi người liền rời .

      Lý Minh Nghi và Lý Minh Phượng theo mẫu thân rời khỏi, trái lại : "Nương, ngũ tỷ tỷ trở về, chúng ta rất nhớ ngũ tỷ tỷ, rất muốn được trò chuyện cùng tỷ ấy."

      Mẫu thân A bảo mất sớm, phụ thân đóng quân nơi biên cảnh, A Bảo từ   được lão phu nhân nuôi nấng từ , sau đó lại được Uy Viễn Hầu phu nhân giáo dưỡng, do A Bảo từ sớm mất mẫu thân nên nhị phu nhân rất quan tâm nàng trong khoảng thời gian, lại e ngại trượng phu, cũng đối đãi A Bảo có vài phần tình nghĩa, lại thêm các vị tiểu thư hai nhánh (các con của chú bác) cùng với A Bảo quan hệ rất tốt. A Bảo trở về, đương nhiên là muốn cùng tỷ muội vui vẻ than thiết rồi.

      Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân đều cho phép, chỉ dặn dò rằng A Bảo mới trở về, các tỷ muội đừng mệt nhọc nàng, liền để các nàng rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :