1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc sủng vương phi kiêu ngạo - Tử Yên Phiêu Miễu(c35/139c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ĐỘC SỦNG VƯƠNG PHI KIÊU NGẠO
      [​IMG]
      Tác giả: Tử Yên Phiêu Miểu

      Editor: yennhu2503

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh

      Số chương: 139

      Lịch post: 1chương/1ngày

      Giới thiệu nội dung:


      Ngày đại hôn, tân lang thân hồng bào, cưỡi lên con tuấn mã, phía sau là kiệu hoa đỏ thẩm, dưới con mắt của mọi người hắng giọng mở miệng: “ Hôm nay Bạch mỗ cùng Tướng phủ hôn đến đây kết thúc, hoàn lại sính lễ ngay lập tức, Bạch mỗ còn phải Thượng Thư phủ cưới tân nương.”

      Vừa dứt lời, cửa chính Tướng phủ vốn đóng chặt đột nhiên ‘ loảng xoảng’ tiếng từ từ mở rộng, đám gã sai vặt mang từng gương sinh lễ nối đuôi nhau ra, đưa tới trước mặt tân lang sau đó nghiêm chỉnh đổi hướng quay trở vào.

      Tân lang nhìn trước mặt xếp dãy các gương gỗ khóe miệng ngừng co quắp, gương mặt tuấn dật đen như than.

      vì cái gì khác, chỉ là từng cái gương gỗ đó màu trắng như tuyết, giống như là vật tế trong tang lễ.

      Chẳng biết từ lúc này, trước cửa Tướng phủ xuất nữ tử xinh đẹp, nhìn khuôn mặt tân lang đen như mực, hai tay nắm chặt cười khúc khích mở miệng.

      khéo a, tiểu nữ chỉ biết hôm nay Bạch công tử tới để từ hôn, lại
      biết còn muốn cưới tân nương tử, trong khoảng thời gian ngắn tìm được vải vóc màu hồng, thể làm gì khác hơn là tìm ít vải màu trắng thay thế, chúc ngài tân hôn hạnh phúc, cùng tân nương sống bạc đầu giai lão, tóc trắng tề mi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.

      “ Phốc…”

      Trong cửa sổ quán rượu bên đường, nam tử tuyệt thế vô song, thần sắc được tự nhiên phun rượu vạt áo người đối diện, con ngươi sâu thẳm tràn đầy ý cười.

      Nữ nhân thú vị này, muốn rồi.​
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      Dion, Winter, AnAn4 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1


      Đau.

      Trong ánh trăng mông lung, Sở Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy tim từng đợt quặn đau, giống như có người lấy lưỡi dao khoét vào lòng của nàng, nàng đau đến nhịn được rên lên tiếng.

      "Có phản ứng, có phản ứng."

      "Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ a."

      "Đại nạn chết tất có hậu phúc, nha đầu này về sau có phúc lớn a."

      "Đúng vậy a, đúng vậy a. . . . . ."

      Trong ánh trăng mờ, bên tai truyền tới trận thanh hưng phấn, thanh này giống như ma quỷ xuyên vào đại não, khiến Sở Thanh Nguyệt vốn là chỉ là đau ở tim, bây giờ đến đầu cũng đau theo.

      "Tất cả im miệng cho ta."

      Giống như biết được nổi khổ sở của nàng, tiếng rống giận hùng hồ có lực vang lên, bên tai lập tức yên tĩnh trở lại, ngay sau đó chủ nhân của thanh kia đè thập giọng xuống, hình như hướng về người nào đó hỏi thăm cái gì, mà ý thức của Sở Thanh Nguyệt lại bắt đầu mơ hồ, đoạn đối thoại bên tai từ từ trở nên xa xôi, cho đến khi nghe thấy nữa.

      Khi nàng tỉnh lại lần nữa, bên tai chỉ có vẻn vẹn mấy tiếng dế kêu to, bên giường tiểu nha hoàn nằm ngủ say, cách đó xa cái giá nến lẳng lặng đốt sáng.
      Màn treo màu xanh, giường gỗ bạch đàn khắc hoa, kế bên cửa sổ là cái giá sách , bên cạnh giá sách treo bội kiếm Lưu Tô màu tím, tất cả mọi thứ ở đây đều hết sức xa lạ.

      Nàng phải chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?

      "Tiểu thư, người tỉnh? tốt quá, tốt quá, nô tỳ lập tức đến cho lão gia, phu nhân biết." Tiểu nha hoàn hình như cũng ngủ say lắm, cảm thấy nàng động lập tức mở mắt ra, khi nhìn thấy người giường tỉnh lại vui mừng đến bật khóc, quên cả việc trước tiên phải hỏi nàng có thoải mái hay , liền đứng bật dậy chạy ra ngoài.

      "Uy. . . . . ." Thấy nha đầu này lanh chanh láu táu chạy , Sở Thanh Nguyệt vội vàng mở miệng kêu nàng ở lại.

      "Tiểu thư, ngài còn có cái gì phân phó sao?" Nghe được nàng kêu mình, tiểu nha hoàn vội vàng dừng lại lặng lẽ đợi nàng phân phó, mặt tất cả đều khó nén vẻ mừng rỡ.

      "Ngươi là ai?" Sở Thanh Nguyệt xem xét kỹ lưỡng cái tiểu nha hoàn xa lạ này, chần chờ hỏi.

      ‘Long Hạo Thiên, ngươi lại làm cái trò quỷ gì thế?’

      "Ân? Nô tỳ là Diệp Lạc a, là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư." Tiểu nha hoàn bị hỏi đến sững sờ, mờ mịt nhìn nàng, đáp lại với vẻ đương nhiên.

      Nha hoàn thân cận?

      Nàng cúi đầu khẽ cười lạnh lùng, chống tay xuống giường mượn lực nâng thân mình đứng lên, ai ngờ, cái cử động thân thể này, người lập tức truyền đến trận đau tê tâm liệt phế, vén cái chăn đắp ở người lên, thấy toàn thân thể mình bị tầng vải trắng dày quấn lại, bên hai cánh tay cũng đầy vết thương.

      Nàng cũng chỉ là bị đâm trúng kiếm, làm sao lại thương tích khắp người như vậy?

      " Lấy gương đến." Nhìn vải trắng trước ngực, Sở Thanh Nguyệt sắc mặt càng lạnh lẽo, lạnh lùng quát.

      Diệp Lạc bị tiếng thét này của nàng dọa sợ tới mức cả người run rẩy, còn tưởng rằng mình làm sai cái gì rồi, vội vàng chạy đến lấy cái gương ở bàn đưa cho nàng.

      Sở Thanh Nguyệt nhìn dung nhan xa lạ trong gương, tay nhè mơn trớn cái trán, mắt, lỗ mũi, gương mặt, khóe môi người trong gương, khiếp sợ đến quên cả hô hấp.

      Khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ này có chút bầm tím, đầu quấn quanh vòng vải trắng, khóe môi khẽ sưng, xem ra có chút thảm, nhưng tuyệt đối phải là mặt của nàng.

      Chuyện này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra a?

      Diệp Lạc cứ như vậy nhìn hành động quái dị của tiểu thư nhà mình, hồi lâu thấy nàng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, lúc này mới thận trọng mở miệng: "Tiểu thư. . . . . ."

      "Ta làm sao lại bị thương?" Thanh của Diệp Lạc, đem nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình kéo trở lại, cố gắng bình ổn nổi khiếp sợ trong lòng, muốn làm cho tiểu nha hoàn này nhìn ra chính mình có cái gì đúng.

      Trong trí nhớ của nàng kiếm kia tuyệt khả năng sống sót, hôm nay chuyện này chỉ có lời giải thích, đó chính là nàng còn sống, nhưng ở trong thân thể của người khác.

      "Ngài. . . . . . nhớ ?" Diệp Lạc giọng hỏi, trong mắt tràn đầy hoài nghi.

      "Có thể do thương tổn ở đầu , có chút nhớ ." Sở Thanh Nguyệt vô lực nhắm mắt, nhàng lắc đầu.

      tại nàng mới vừa tỉnh lại, lại có trí nhớ của khối thân thể này, ai biết là xảy ra chuyện gì?

      "Phải ha, nô tỳ thế nào lại quên mất cái này." Nhìn thấy đầu tiểu thư nhà mình còn quấn vải trắng, Diệp Lạc lập tức bừng tỉnh hiểu ra, bắt đầu đến nguyên nhân Sở
      Thanh Nguyệt nằm ở đây.

      ra là, mấy ngày trước chủ nhân của khối thân thể này cùng Chư tiểu thư khuê mật của nàng dâng hương, nửa đường lại ngờ được gặp phải đám người chạy nạn đến kinh thành, nàng nhất thời nổi lên thiện tâm, cho mấy thiếu niên đáng thương ít tiền, nhưng nghỉ đến lại gây đại họa. đám chạy nạn giống như ngạ lang* nhìn thấy đồ ăn trong chớp mắt mãnh liệt lao tới, bao quanh xe ngựa của nàng đến con kiến chui được, đoạt hết túi tiền liền leo lên xe ngựa đoạt đồ, dù là công phu quyền cước của nàng và nha hoàn bên cạnh tệ, vẫn còn chưa có phản kháng, liền bị những bạo dân kia vì tiền tài đánh ngã mặt đất, người biết bị người nào đâm mấy đao, sau đó binh lính dẹp loạn dân chạy nạn chạy tới ngăn chặn trận bạo động này. Chỉ là, khi dân chạy nạn tản nàng hôn mê bất tỉnh, hoặc là đoạn khí.

      Sở Thanh Nguyệt miễn cưỡng nghe, sao cả gật đầu cái, lại qua loa mà hỏi:
      "Chư tiểu thư đâu? Nàng có bị thương hay ?"

      "Chư tiểu thư cũng may, chỉ là mu bàn tay cọ rách da, cái khác cũng lo ngại."

      "Hả?" Nghe được lời này, Sở Thanh Nguyệt chợt nhíu mày, tiếp theo nghi ngờ hỏi: "Lúc ấy Chư tiểu thư ở nơi nào?"

      "Nghe Hồng Diệp , lúc ấy Chư tiểu thư ở bên cạnh Tiểu thư." (Hồng Diệp chính là cái nha hoàn xui xẻo theo nàng dâng hương , tại cũng thân là thương tích nằm ở giường đấy.)

      " sao?" Nghe đến đó, Sở Thanh Nguyệt giễu cợt cười tiếng, liền hỏi chuyện vị Chư tiểu thư nữa này, ngược lại hỏi tới chuyện khác.

      Theo nàng biết, nạn dân bạo loạn chưa bao giờ phân phải trái, có lý do gì chủ nhân của khối thân thể này cùng nha hoàn tùy thân thiếu chút nữa gặp Diêm Vương, mà vị Chư tiểu thư kia lại mình tránh được, chỉ bị trầy da chút, chuyện này tầm thường a.

      Sau đó, từ trong miệng của tiểu nha hoàn này moi ra rất nhiều tin tức cần thiết cho chính mình.

      Nguyên lai, chủ nhân của cái thân thể này họ Tô, tên gọi giống nàng kêu Thanh Nguyệt, phụ thân chính là Tả Tướng của Quang Phát quốc, cũng coi như dưới người vạn người. Trong nhà trừ mẫu thân và năm huynh trưởng ra, còn có ba thúc bá, về phần mấy cái thúc bá trong nhà có mấy đứa con, nàng cũng có hỏi kỹ, chỉ biết là mặc dù mọi người đều ở tại trong phủ nhưng sớm phân thành các viện riêng biệt, trừ mồng mười lăm hàng tháng cùng nhau tụ hộp cùng Lão gia tử ở sảnh đường, bình thường đều là nhà ai lo việc đấy, nhà như vậy ở trong kinh thành cũng coi là danh gia vọng tộc rồi.

      "Ta mệt mỏi, ngươi ra ngoài trước ." chuyện lúc lâu, Sở Thanh Nguyệt
      cũng có chút mệt mỏi, khi lấy được tin tức mình cần sau lại có kiên nhẫn nghe tiếp nữa, vì vậy liền nhàng phất phất tay bảo Diệp Lạc lui ra, nàng muốn nghỉ ngơi.

      "Vâng" Diệp Lạc đồng ý tiếng, chần chờ liếc nhìn người nhắm mắt dưỡng thần giường, lúc này mới ra ngoài, chuẩn bị bẩm báo trưởng bối trong nhà.
      "Trước đừng cho mọi người biết, hơn nửa đêm rồi đừng quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, ngày mai rồi sau." Nhìn nàng vội vã xoay người, Thanh Nguyệt lại bổ sung thêm câu.

      Rất nhanh trong phòng cũng chỉ còn dư lại mảnh tịch mịch, Sở Thanh Nguyệt lẳng lặng nhìn ngọn nến bàn, ngọn lửa ánh lên trong đôi con ngươi thanh tịnh đẹp đẽ, giống như ánh sao trong đêm giá rét.

      Quang Phát quốc, ra là đây là Quang Phát quốc, cùng Tử Mang quốc cái đại
      lục a.

      Nàng ngờ, chết thế nhưng lại thay đổi cái quốc gia khác.

      Được, tốt.

      Liễu Nhược Vân, Long Hạo Thiên, các ngươi mưu tính nhiều như vậy, biết có tính đến ngày hôm nay .

      Ta, trở lại.
      fujjko, Winter, Linda 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Truyện hay nha! Cố gắng lên bạn nhé!
      wjuliet43 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Đây là cái tình huống gì a?

      Sở Thanh Nguyệt bị trận tiếng ồn ào đánh thức, mới vừa mở mắt ra liền bị đám người ở ngoài cửa tràn vào làm cho trái tim sợ co rụt lại, nam nữ già trẻ mười mấy người này là muốn làm cái gì a?

      "Nguyệt nhi, con hù chết thím rồi, mau cho thím xem chút coi thế nào."

      " người cảm giác như thế nào? Còn đau hay ? Có khó chịu chỗ nào hay ?"

      "Đầu sao rồi? Đầu rất là quan trọng a, trăm ngàn vạn đừng hư hỏng a."

      "Ai u, những thứ hung thần ác sát kia, thế nào lại xuống tay nặng như vậy?"

      "Nguyệt nhi đáng thương của ta."

      ". . . . . ."

      Sở Thanh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, những người đó liền từng người từng người khí thế hung hăng tới trước mặt nàng . . . . , thay nhau ra trận biểu đạt quan tâm của mình, tình cảm thân thiết, thanh ríu rít hỏi han ân cần lập tức tràn ngập cả căn phòng, chấn động làm cho lỗ tai của nàng ong ong vang lên, đầu lại bắt đầu đau lên.
      Thanh Nguyệt ngây ngốc nhìn đám người kia, nhìn có chút há hốc mồm cứng lưỡi.

      Đám người kia đều là của người nhà của nàng?

      "Tất cả im miệng cho ta." Thấy người giường hình như có chút đúng lắm, nam nhân trung niên có khuôn mặt đại hồ tử nhất thời đen mặt, ngẩng cao hét lớn tiếng, thanh ồn ào kia cũng theo đó mà ngưng lại, lỗ tai của Thanh Nguyệt cũng coi như thanh tịnh hơn.

      "Nữ nhi a, cho cha biết, có chỗ nào thoải mái hay ?" Thấy mọi người rốt cuộc cũng ngậm miệng, nam nhân có khuôn mặt đại hồ tử lập tức giọng hỏi, dáng vẻ thận trọng này, giống như vừa chạm vào nàng liền bể vậy.

      " có, chính là đầu có chút choáng váng." Thanh Nguyệt chậm rãi lắc đầu cái, kéo ra nụ cười nhàn nhạt, cố gắng nhiều lời để tránh lộ ra chân tướng.

      ra, đây chính là cha của nàng a, mắt to mày rậm, để râu mép, nhìn lên giống như rất có khí thế, đặc biệt là giọng rất cao, giống như tiếng sấm.

      "Đau đầu? Này làm sao vậy? Hay là hư đầu óc ?" Nghe được lời của nàng..., Tô Kính Tùng hai hàng chân mày lập tức nhíu thành hình chữ xuyên, cặp mắt ngừng ở đầu nàng chuyển động, lo lắng trong lòng ra ràng.

      "Nữ nhi rất tốt, chính là quên chút chuyện, có gì đáng ngại, cha ngài đừng lo lắng" thấy ngừng lo lắng, Sở Thanh Nguyệt có chút xúc động, vội vàng giọng an ủi , trong lòng chua xót muốn khóc.

      Tô Kính Tùng như vậy làm cho nàng nhớ lại cha mình, phụ thân cũng như vậy sủng ái nữ nhi này, nghĩ đến, cuối cùng nàng thế nhưng khiến phụ thân ngay cả chết toàn thây cũng được.

      Ai ngờ, Tô Kính Tùng nghe nàng giọng an ủi chẳng những có yên tâm, ngược lại giống như là bị cái gì đả kích, lảo đảo lùi lại hai bước, nhìn nàng giống như nhìn thấy quái vật nửa ngày nhúc nhích. Mà đồng dạng, mười mấy người nam nữ già trẻ trong phòng này, dường như cũng cùng trúng tà, đem cặp mắt trừng lớn lên như châu linh, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.

      Tĩnh.

      Sở Thanh Nguyệt bị những người này dọa sợ , nuốt chua xót vào trong bụng, giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn bọn họ, biết rốt cuộc là mình sai câu nào, có vẻ như, nàng cái gì a.

      Tô Kính Tùng sững sờ nửa ngày, mới tỉnh hồn lại, gian nan nuốt xuống ngụm nước miếng, chợt quay đầu hướng đám người đứng trong phòng kia rống to: "Đem đại phu tốt nhất trong kinh thành toàn bộ đưa hết đến đây cho ta, nhanh lên, nhanh lên."
      Tô Kinh Tùng ra lệnh xong, mọi người lập tức tản ra giống như bày chim vỡ tổ, ‘hô lạp’ tiếng toàn bộ mọi người chạy ra ngoài, bộ dạng kia giống như là muốn liều mạng vậy.

      Trong chớp mắt, trong phòng này trừ Sở Thanh Nguyệt cùng Tô Kính Tùng ra, cũng chỉ còn lại có nữ nhân trung niên vẻ mặt lo lắng, lã chã chực khóc.

      Chờ mọi người hết, Tô Kinh Tùng hít sâu hơi, thần sắc nghiêm trọng cầm tay Sở Thanh Nguyệt lên, làm Sở Thanh Nguyệt trong lòng ‘lộp bộp’ cả kinh, thân thể căng thẳng như cung chờ phát động.

      . . . . . . phải là muốn giết nàng chứ?

      Nhưng mà. . . . . .

      "Nữ nhi, con yên tâm, cha nhất định chữa trị tốt cho con." Tô Kính Tùng nắm chặt tay của Sở Thanh Nguyệt nửa ngày nhúc nhích, cho đến khi cảm giác thân thể Thanh Nguyệt căng thẳng bắt đầu run lên, mới mở miệng ra câu như vậy. Sau đó, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu mới thở dài tiếng buông tay nàng xuống, ôm lấy nữ nhân có khuôn mặt u sầu kia rời .

      Trong phòng yên tĩnh tiếng động, Sở Thanh Nguyệt có chút sững sờ.

      Đây là cái tình huống gì a?

      Mặc kệ là cái tình huống gì, tóm lại nơi này thanh tịnh trở lại. Chỉ là cái thanh tịnh này cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ.

      Sau nửa canh giờ, trong phòng này lần nữa trở nên ồn ào, đại phu người này tiếp theo người kia ngừng đến, từ buổi sáng đến xế chiều rồi từ xế chiều đến tối, từng người thay nhau ra trận chuẩn đoán cho nàng, đem nàng chỉnh đến muốn ngất , bất quá, cuối cùng nàng rốt cuộc cũng lâm vào hôn mê.

      Đến cuối cùng, Sở Thanh Nguyệt cũng biết mình rốt cuộc là ở nơi nào thích hợp, thế nhưng khiến Tô Kính Tùng hưng sư động chúng tìm tới nhiều đại phu giày vò nàng như vậy.

      Cành liễu theo gió lắc , ve sầu cây khẽ kêu lên.

      Bên cửa sổ noãn các, Sở Thanh Nguyệt nằm ở nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, gió thổi lướt vào mặt hết sức lòng.

      Mấy ngày nay, nàng bị những người đại phu kia ép buộc đến chết rồi sống, sống rồi lại chết. Bất quá cũng may, từ ngày hôm qua cuối cùng cũng được yên tĩnh, nhưng giấc ngủ của nàng càng nghiêm trọng rồi, vết thương người mặc dù kết vảy, cũng có thể miễn cưỡng xuống đất lại được mấy bước, lại như cũ vẫn là buồn ngủ, hận thể ngủ đến trời sập xuống.

      Lại trận gió mát phất thổi tới, hoa mai khẽ đung đưa, trong khí mơ hồ truyền tới chút gì đó giống như là mùi máu tươi.

      Sở Thanh Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp nhàng lập tức khôi phục như lúc ban đầu, mí mắt khẽ lay động nhưng mở ra, vẫn nhắm mắt giống như ngủ say, nhưng ai phát việc , bàn tay của nàng đặt bụng thầm nắm chặt lại.

      Mấy ngày này, cơ bản từng người của Tô gia nàng quen thuộc hết, khí tức này rất là xa lạ, thuộc bất kỳ người nào của Tô gia nàng biết.

      Ở bên trong noãn các, nam nhân áo đen nhàng thu liễm khí tức, lặng yên tiếng động hướng nằm nhuyễn tháp ngủ say chậm rãi đến gần.

      Dung nhan ngủ say của nàng rất điềm tĩnh, mặt thoa phấn có chút tái nhợt, lông mi dài dưới ánh mặt trời tạo thành cái bóng mờ, cái mũi khéo léo vểnh cao, môi xinh có chút trắng, thanh lệ, hình như vừa mới khỏi bệnh.

      giá trước mặt này phải tuyệt đại mỹ nhân, nhưng lại ngoài ý muốn hấp dẫn tầm mắt của , định đến gần để nhìn nàng chút, nhưng nghĩ đến đôi mắt vồn nhắm lại đột nhiên mở ra, đôi con ngươi lạnh như băng lập tức xuất trước mắt, vừa mới ngây ra, lại thấy đạo hàn quang nhìn thẳng mặt .

      Trong lòng nam nhận thất kinh, ngờ nhìn nhu nhược có sức lực này lại còn có thân bản lĩnh như thế, bàn tay nhanh như chớp dời xuống eo lấy ra ám khí, đồng thời bước chân của di chuyển, bóng dáng rời , xuất ở bên cạnh nhuyễn tháp.

      Thanh Nguyệt mở hai mắt, đồng thời rút ám khí phóng ra, nàng có lòng tin ở cái khoảng cách hẹp này, chắc chắn có thể đánh trúng người tới, nghĩ đến người áo đen này lại có thể tránh thoạt được công kích của nàng, trong lòng thất kinh, thân thể vừa động chút do dự xoay người đứng lên, động tác xoay người của nàng chỉ có nửa, bị đạo áp lực hung hăng áp trở về chỗ cũ, nơi cổ họng đồng thời xuất bàn tay.

      Cổ họng bị bóp chặt, Thanh Nguyệt dám cử động nữa, đôi con ngươi đen như mực cứ như vậy xuất trong tầm mắt của nàng, trong đôi con ngươi lạnh thấu xương lóe lên nồng đậm sát khí, nàng nghĩ tới động tác của lại nhanh như vậy.
      , cách nàng rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, trong mũi truyền đến nồng nặc mùi máu tươi, hiển nhiên nam nhân này bị thương. Nhưng nàng rất ràng, coi như bị thương, lấy tốc độ lúc nãy, nàng cũng phải là đối thủ của , hôm nay nàng có thể làm là lấy tĩnh chế động.

      Nàng động, nam nhân kia cũng đồng dạng động, thân thể cao lớn cứ như vậy áp lên người của nàng, nữ nhân trong lòng thoang thoảng hương thơm đặc thù cùng mùi thuốc, tròng mắt đen chặt khóa lại hai mắt của nàng, trong lòng thoàng qua tia kinh ngạc. ngờ, nữ tử này lại sợ hãi.

      Tĩnh, yên tĩnh quái dị.

      "Tiểu thư, Chư tiểu thư cầu kiến."

      Đúng lúc này, thanh của Diệp Lạc từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến, bàn tay nam nhân giữ chặt cổ nàng chợt căng thẳng, siết chặt cổ họng Thanh Nguyệt làm cho hô hấp nhất thời chậm lại, trong nháy mắt khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng.
      fujjko, LindaPham Trang thích bài này.

    5. Linda

      Linda New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      16
      1 Truyện trọng sinh nữa <3 mong chương mới của bạn:yoyo55::yoyo14::yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :