1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc phi - Mai Quả (7.3/1189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tên gốc: Trùng sinh chi độc phi


      Tác giả: Mai Quả


      Converter: lil_ruby


      Nguồn Tangthuvien


      Editor Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


      Thể loại: Trùng sinh, cung đình, trạch đấu, cung đấu


      Số chương: 1189 chương + 27 ngoại truyện


      Lịch post: tuần chương, post vào thứ năm hàng tuần

      Giới thiệu


      Thứ nữ của An Thái sư - An Cẩm Tú, vì quá mà tính toán từng bước thay tình nhân. hoàn thành đại nghiệp, đăng cơ xưng đế, nàng bị thiên hạ mắng cho hai tiếng độc phụ, chịu đủ sỉ nhục mà uât ức chết .

      Trùng sinh, An Cẩm Tú muốn làm lại cuộc đời, xóa hết những phù hoa bụi bặm kiếp trước, cùng người lỡ bước năm xưa bách niên giai lão.

      Có điều, nàng lại nghĩ đến, đời này vẫn là cùng hận, tranh cùng vứt bỏ, lệ rơi muôn ngàn, nàng cũng được phép lựa chọn.

      Giang sơn thấm đẫm màu máu, phượng lâm thiên hạ, nào ai còn nhớ đến hình ảnh nương e ấp sau tấm màn đỏ tân nương năm xưa?

      Bướm bay qua cả vùng Thương Hải, ve sầu kêu rồi lại tuyết đầu mùa, chớp mắt hồng nhan có tuổi, thịnh thế sau phồn hoa phong ba... Cuối cùng ai nắm lấy tay ta, bước trong sóng gió cuộc đời???...
      levuonglinhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 1. CÁI CHẾT CỦA ĐỘC PHỤ

      Năm Thuận Triều, cuối tháng Bảy, ngoại đô Bắc thành.

      Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt. Khắp ruộng đồng nước lụt mênh mông, đường lầy lội đầy đất đầy sình. Trong đình nghỉ mát, năm sáu người nhàn rỗi ngồi vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ nữ nhân nằm gần đó, nàng ta chỉ mặc áo, bên dưới mảnh vải che chắn.

      tên lưu manh mò tay xuống hạ thân, rồi sờ nữ nhân kia. Người nàng ta ướt đẫm, đầy bùn đất, thể chống cự. Tên lưu manh vì vậy mà vào thẳng đường. Nàng ta ư ư hai tiếng, làm ra vẻ giãy giụa, nhưng ngay lập tức bị tát cho cái, liền dám nhúc nhích nữa.

      Tình mê ý loạn, trận mây mưa.

      Bọn lưu manh tùy ý dâm loạn, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chúng thỏa mãn, hẹn ngày khác lại chơi tiếp, rồi giải tán. Nữ nhân nằm lại đó, thân thể nàng giờ như cái bánh nổi mốc nổi meo. Hồi lâu, nàng gượng dậy, sờ soạng khắp người, phát hạ thân đau nhói, máu đỏ ướt đẫm.

      ...

      Trời tối, từ đầu thôn, thiếu niên công tử cưỡi ngựa đến thôn sau, sau đó cùng thôn trưởng đến phía bên ngoài lương đình này.

      Cỏ hoang mọc dại, rậm rạp che kín cả đường , cũng vì vậy mà vô tình giấu hơn nửa người nữ nhân kia. Nàng ta nằm yên chỗ nhúc nhích.

      Thiếu niên công tử thấy vậy, mấy lần định vén cỏ vào xem, nhưng cuối cùng lại thôi.

      Lão thôn trưởng thở dài, rồi về thôn trước.

      lâu nữa, Nguyệt nhi xuất giá, trở thành Phúc vương phi. Ta đưa nàng đến thượng kinh để thành hôn, phụ thân nhân đó bảo ta đến thăm ngươi chút.” Thôn trưởng rồi, thiếu niên công tử mới mở miệng với nữ nhân trong bụi cỏ. “Phụ thân , dù sao ngươi cũng là mẫu thân của Nguyệt nhi, nàng lập gia đình cũng nên cho ngươi biết.”

      Nữ nhân trong bụi cỏ im hơi lặng tiếng.

      “An Cẩm Tú!” Thiếu niên công tử phẫn hận, bất thình lình đứng dậy, giọng hung dữ, “Tại sao nữ nhân như ngươi lại sinh ra huynh muội chúng ta?! Tại sao đến tận hôm nay ngươi còn chết hả?!”

      Thiếu niên công tử xoay người cái rồi rảo bước , quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa. Nếu có thể, thầm mong lẽ ra đừng bao giờ đặt chân đến chỗ này.

      Lại cơn mưa nặng hạt rơi tầm tã. An Cẩm Tú bò ra từ trong bụi cỏ, mái tóc dài lượt thượt, ướt đẫm che khuất cả khuôn mặt. Nàng nghẹn giọng, nức nở khóc. Nàng điên rồi.

      Vì sao nàng chết cho xong?

      Dưới thân nàng, máu thấm đầy đất. Thế gian, ai để ý đến bà điên chết?

      An Cẩm Tú cứ như vậy mà chết ...

      Rất lâu sau, nàng mới phát . Nàng chết trong bụi cỏ, thi thể bị giòi bọ gặm nát, chỉ còn lại xương khô. Vài đứa chạy tung tăng vô tình phát được.

      Đám con nít sợ hãi hét lớn. Trong chốc lát, mọi người tới xem, thấy xương khô trong cỏ, mới tin lời của bọn . Họ kinh ngạc vô cùng. Liền sau đó, nông phụ phun bãi nước bọt vào bộ hài cốt, “Cuối cùng con độc phụ này cũng chết!”

      Đợi cho đến khi thôn trưởng tới, hài cốt của An Cẩm Tú được đưa , vùi trong đống cỏ khô, trông qua thê lương xiết bao.

      “Mau dừng tay!” Thôn trưởng quát lớn, ngăn đám nông dân muốn hỏa thiêu hài cốt của nàng.

      “Bá gia gia, loại người này mà đáng được an táng sao?”

      Lão thôn trưởng thở dài cái, “Người cũng chết rồi, chôn .”

      Mọi người rối rít hô lớn, “Loại độc phụ này đáng được chôn cất!”

      Thôn trưởng bị tiếng hô đồng thanh của bao người trấn áp, nhìn qua hài cốt trong cỏ khô, nghĩ tới An Cẩm Tú này, vẻ mặt lão trở nên khinh bỉ vô cùng.

      An Cẩm Tú, thứ nữ của Thái sư đương triều, năm mười sáu tuổi, được gả cho Thượng Quan tướng quân. Nàng ta ôm ấp vọng tưởng trong lòng, ra sức nịnh bợ Ngũ hoàng tử năm đó, cũng là đương kim Thánh thượng Bạch Thừa Trạch bây giờ. Người ta An Cẩm Tú có bao nhiêu tình nhân, cũng biết việc hoàng tử tranh đoạt, huynh đệ tương tàn, gió tanh mây máu, nàng ta có bao nhiêu phần tham dự, hại bao nhiêu kẻ, đôi tay thấm đẫm máu của bao nhiêu người. Dâm phụ, hồng hạnh xuất tường, trượng phu ruồng bỏ, nữ nhi thừa nhận. Nàng ta lập mưu, thấy người sang bắt quàng làm họ, là độc phụ nhiễu loạn triều cương, làm An Tầm Dương mất mặt. Những điều này, đều là tội danh của An Cẩm Tú mà sau khi Minh tông Bạch Thừa Trạch đăng cơ chỉ ra loạt. Từ khi Thuận Triều khai quốc đến nay, chưa có nữ nhân nào để lại tiếng xấu muôn đời như An Cẩm Tú!

      “Nàng ta ở chỗ chúng ta ăn xin ba năm, cũng điên dại ba năm.” Thôn trưởng đợi cho mọi người mắng xong, mới kiềm chán ghét trong lòng, ôn tồn với họ, “Như vậy có phải là bị trừng phạt rồi ?”

      Mọi người nhất thời im lặng. An Cẩm Tú ở lại đây phải ăn xin, áo quần đủ che thân. Thường ngày, bọn họ đánh chửi con độc phụ này, thấy ả điên lên hú hét cho mấy hồi. Thậm chí, mấy tên lưu manh ra sức dâm loạn làm bậy thân thể của ả. Nữ nhân này, kỳ thực cũng đáng thương.

      “Các người thương hại cho nàng ta sao?” Có người la lên, “Người xưa có câu, đáng thương tất đáng hận! Nữ nhân này năm xưa hãm hại biết bao trung lương*, nên bị thiên lôi đánh chết!”

      *trung lương: người lòng vì giang sơn

      Liền sau đó, cây đuốc được ném vào giữa bộ hài cốt.


      Độc phụ An thị chết. Tin này lan rất nhanh, khắp phố phường ngõ hẻm.

      Sâu trong hoàng cung, hoàng đế hơi thất thần. Trong nháy mắt, giọt mực rơi xuống, loang ra cả chiếu chỉ lập hậu.

      Trong Thượng quan phủ, Vệ quốc Đại tướng quân ngây người ngồi trong đình viện. Hương quế ngọt ngào thoảng trong gió, tựa như gọi về những năm tháng ngày xưa, đó là khi An Cẩm Tú được gả cho .

      Từ dưới hoàng tuyền nhìn lên nhân gian, An Cẩm Tú lẳng lặng, tận mắt trông thấy hài cốt của mình tan thành cát bụi. Nàng nhìn vầng thái dương tỏa sáng từng tia nắng vàng, chiếu vào gian phòng giữa có khung cửa sổ trổ hoa văn tinh xảo đẹp đẽ. Hình ảnh thấp thoáng mơ hồ, vụt sáng, soi cuộc đời từng trải của nàng.

      Nàng Ngũ hoàng tử Bạch Thừa Trạch, nhưng vận mệnh trêu ngươi, nàng lại gả cho Thượng Quan Dũng, kẻ dốt đặc cán mai. Tất cả tội nghiệt cũng từ đó mà bắt đầu. An Cẩm Tú cam lòng. Nàng là thứ nữ, ghen tỵ nhìn tỷ tỷ gả choThái tử, mà bản thân mình chỉ được làm dâu trong tướng phủ, trong khi nàng cũng là con của chính thê. Vả lại, trượng phu tướng mạo xấu xí, ngay cả chữ cũng biết đọc biết viết. Gả cho , chỉ vì từng cứu phụ thân của nàng.

      “Ân cứu mạng của ân công, ta có gì để báo đáp. Được biết ân công cầu thê* dễ, nên ta nguyện gả nữ nhi để trả ơn này.”

      *Cầu thê: Tìm vợ

      Chỉ câu của Thái sư đương triều, vận mệnh của An Cẩm Tú được quyết định. Lúc ấy nàng nghĩ mọi thứ mắc cười, nhưng giờ nghĩ lại thấy đáng buồn thay.

      Ngũ hoàng tử Bạch Thừa Trạch, dung mạo tuấn, văn võ song toàn thế nào chứ? Bao nhiêu lời ngon ngọt của , có câu nào là lòng? Nàng , bày mưu tính kế thay , giúp hãm hại biết bao trung thần, thay trộm binh phù trong tay trượng phu, đánh trận gió tanh mưa máu, quét sạch đô thành, đưa trở thành chủ nhân của cả thiên hạ sao chứ? Hậu cung đế vương, ba nghìn giai lệ, nơi đó liệu có vị trí nào dành cho nàng? Bạch Thừa Trạch trở thành hoàng đế, quân lâm thiên hạ, trong khi An Cẩm Tú, cả đời mang tiếng độc phụ tàn ác, làm loạn triều cương.

      Trượng phu Thượng Quan Dũng thông thi thư, hiểu phong tình sao? Hôm nay nghĩ lại, kỳ thực, chỉ có nam nhân này đối với nàng lòng dạ. Còn có đôi nam nữ thân sinh, mà thôi, An Cẩm Tú lắc đầu cái, thà rằng bọn họ quên nàng tốt hơn. Cả cuộc đời nàng là con đường sai lầm, thể mở miệng trách cứ ai.

      An Cẩm Tú nhìn lại nhân gian lần cuối rồi xoay người rời . Hoàng tuyền Địa phủ u ám tĩnh mịch, với tội trạng của mình, nàng tự hỏi biết phải trầm luân bao nhiêu năm tháng. Bất chợt, mấy tờ giấy tiền vàng bạc xuất ngay dưới chân nàng. An Cẩm Tú xoay người lại, nhìn thấy Thượng Quan Dũng ở nhân gian.

      Thượng Quan Dũng ngồi đó đốt vàng mã. An Cẩm Tú, nữ nhân này, lúc nàng sống để yên, chết rồi cũng thấy yên được. vĩnh viễn thể quên ngày nàng được gả tới Tướng phủ, khi nhấc lên tấm khăn đỏ che mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt đẹp vô vàn, cũng như vẻ mặt nàng lạnh như băng, kiên nhẫn mà nhìn . Ngoài ra, còn có khuôn mặt điên cuồng của nàng khi bị tân đế ruồng bỏ.

      “Nếu như hai chúng ta kết thành phu thê, nếu như lúc ban đầu nàng gả cho Thánh thượng, có lẽ nàng rơi vào kết cục ngày hôm nay.” Thượng Quan Dũng nhìn đống lửa cháy bùng, buồn bã. “Lúc , nhà ta rất nghèo, có tiền mua sách để đọc, làm sao ta có thể trở thành người nàng thích chứ? Cẩm Tú à, nếu có kiếp sau, nàng hãy sống cho tốt, đừng bao giờ tin lầm người, cũng cần gặp lại trượng phu như ta, hợp ý của nàng.”

      Những tờ giấy tan trong lửa thành tro bụi, theo gió bay khắp cả bầu trời.

      Cuối cùng, Thượng Quan Dũng cầm cái dây đỏ vứt vào đống lửa cháy, cắt đứt tình của và An Cẩm Tú. Nữ nhân này xinh đẹp như hoa, nhưng lại mang tâm địa rắn rết tàn độc.

      Nhìn thấy tất cả, An Cẩm Tú ôm mặt khóc.

      “Vì sao ngươi lại khóc?” Tiếng của nữ nhân, nhàn nhạt vang lên bên tai nàng.

      “Lúc còn sống, ta làm sai rất nhiều chuyện.” An Cẩm Tú khóc ròng.

      “Bây giờ ngươi hối hận sao?”

      “Ta sai lầm quá mức, mới hiểu được người tốt.” Nước mắt nàng thấm đẫm tà áo. “Ngươi xem, ta vì cái gì mà lại vụng về như vậy? Ta vì sao nhìn thấu được lòng người?”

      “Aiz...” Nữ nhân kia thở dài cái.

      An Cẩm Tú bước về phía trước, lẩm bẩm trong miệng, “Ta vĩnh viễn cũng thể quay trở về...”

      “Ngươi qua cầu Nại Hà .” Nữ nhân kia lại mở lời. “Nhớ kỹ, đừng uống canh Mạnh Bà.”


      Phía đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà tóc bạc trắng nhìn An Cẩm Tú, rồi cất tiếng thở dài, “Ngươi muốn quên chuyện trước kia sao?”

      An Cẩm Tú gật đầu.

      Mạnh Bà chỉ đường cho nàng, “ thôi.”

      Thân ảnh của nàng biến mất ngay đầu cầu Nại Hà.

      “Bồ Tát ơi, vì sao người lại để nàng khổ thêm lần nữa?” Mạnh Bà cất tiếng hỏi trong thinh , có ai đáp câu trả lời.

      muốn quên, là vì nhớ thương, hay chẳng cam lòng? Mạnh Bà cầm chén canh, dặn dò u hồn của nàng, “Lần này trở lại, quan trọng cả đời, ngươi tự giải quyết cho tốt .”

      Lần trở lại này quan trọng cả đời, vậy nếu như là làm lại cả cuộc đời sao?
      Đóa bỉ ngạn rực đỏ bay qua cầu Nại Hà. Hoa nở ngàn năm, lá xanh ngàn năm. Mạnh Bà lúc này chợt nhớ ra, hôm nay, Mạn Đà La nở rộ Địa phủ, tràn đầy sức sống.
      levuong thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 2. Trùng sinh trở về ngày chưa xuất giá

      An Cẩm Tú mở mắt ra. Ánh nến le lói trong phòng, chiếu sáng khung thêu trước mặt với chùm hoa ngũ sắc. Nàng hoảng hốt, ngây ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Chẳng lẽ nàng đầu thai trở lại kiếp trước để trả món nợ cũ? Nhưng vì sao phải trong phòng sinh mà lại ở trước khung thêu này? Hoang mang tột độ, nàng chạy như bay đến bên chiếc gương đồng.

      Trong gương, thiếu nữ mười sáu tuổi với vẻ mặt hoảng sợ, nhan sắc tựa đóa phù dung, rạng rỡ xinh đẹp.

      An Cẩm Tú vỗ vỗ liên tục vào khuôn mặt mình. Kim thêu còn cầm vô tình đâm vào ngón tay chảy máu, dính đỏ hai gò má. Nàng để ý. Mãi cho đến khi cây kim nhọn đâm vào giữa lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến, An Cẩm Tú mới biết phải mình nằm mơ. Nàng quả thực trở về, hơn nữa còn trở về thời điểm trước khi gả cho Thượng Quan Dũng.

      An Cẩm Tú biết mình khóc bao lâu bên chiếc gương đồng. Sáp nến chảy tàn, mặt trời chiếu rọi. đêm qua , đôi mắt nàng đỏ hoe. Kinh qua đời, bấy nhiêu lệ rơi này có là gì đâu.

      “Nhị tiểu thư, người sao vậy?” Sau lưng truyền đến tiếng người hỏi han, An Cẩm Tú ngừng khóc. Nàng quay đầu lại, ra là tỳ nữ thiếp thân, Tử Uyên.

      Tử Uyên từ theo hầu An Cẩm Tú, chưa từng thấy vị tiểu thư tâm cao khí ngạo nhà mình rơi giọt nước mắt. Tiểu nha đầu này so ra hơn hai tuổi. Nàng ta nhìn hai mắt tiểu thư đỏ hoe liền trở nên bối rối, biết phải làm gì.
      sao cả.” An Cẩm Tú lấy vạt áo thấm nước mắt. “Ngươi cần phải sợ.”

      Tử Uyên dè dặt tiến tới trước mặt nàng rồi hỏi, “Tiểu thư, người ổn chứ?”

      “Tự nhiên ta muốn khóc, sau đó khóc liên tục.” An Cẩm Tú rồi lại nhìn qua phía gương đồng, bất giác nở nụ cười, như vậy phải tốt hơn so với việc phải trả nợ cho kiếp sau hay sao? Cả đời này, nàng bao giờ phạm sai lầm nữa, cũng khiến bản thân chấp mê bất ngộ. Nàng muốn toàn tâm toàn ý làm thê tử của Thượng Quan Dũng.

      “Tiểu thư.” Tử Uyên thầm, “Người có phải là bất mãn về hôn mà lão gia định ?”

      “Hôm nay là ngày mấy rồi?” An Cẩm Tú hỏi.

      “Dạ?” Tử Uyên suy nghĩ chút rồi , “Hôm nay hình như chưa tới ngày của người...”

      “Ta muốn là ngày tháng tại.” An Cẩm Tú nhéo lòng bàn tay cái nhưng lại cảm thấy đau. Bây giờ, hôn của nàng và Thượng Quan Dũng được định đoạt rồi.

      “Dạ, mùng chín tháng bảy, năm Văn Đức thứ hai mươi bảy.” Tử Uyên rồi lại hỏi, “Tiểu thư à, có chuyện gì sao?”

      Mùng chín tháng bảy, năm Văn Đức thứ 27... An Cẩm Tú nhớ lại đời trước, chỉ còn tháng nữa thôi nàng được gả cho Thượng Quan Dũng. Nam nhân này, nàng nợ quá nhiều. Nàng rất muốn nhìn thấy , nhưng phải chờ thêm tháng nữa.

      “Tay của tiểu thư?!” Tử Uyên chợt phát máu tay An Cẩm Tú, nàng ta kêu lên sợ hãi.

      có gì đáng ngại cả.” An Cẩm Tú liếc mắt nhìn tay phải máu chảy đầm đìa, rồi nhanh chóng giấu vào trong áo, “Tối hôm qua ta bị kim châm vào.”

      “Để nô tỳ tìm Đại Quản gia, bảo ông ta gọi đại phu đến.” Tử Uyên xoay người, định chạy ra ngoài.

      cần đâu.” An Cẩm Tú vội ngăn lại, “Tự ta băng lại là được rồi. Ngươi cứ hoảng lên như thế, ta làm sao dám mang ngươi cùng ta rời phủ?”

      Tử Uyên nghe lời nàng mà ngây người ra, “Tiểu thư, người nguyện ý gả cho tên Thượng Quan Vũ Phu đó sao?”

      “Cái gì mà Thượng Quan Vũ Phu?” An Cẩm Tú xịu mặt, “ là Tướng quân đấy, đừng có bậy bạ.”

      “Đám người Đại thiếu gia cũng gọi như vậy.” Tử Uyên đến trước mặt nàng rồi , “Ngày hôm qua, tiểu thư cũng thế mà, người đâu có gì đâu?”

      An Cẩm Tú đứng dậy, “Ta muốn đến chỗ phu nhân thỉnh an, ngươi giúp ta thay áo .”

      “Tay của tiểu thư thực sư có sao chứ?” Tử Uyên vừa làm vừa hỏi liên tục. Nàng ta cảm thấy nhị tiểu thư mình theo hầu từ có gì đó giống, nhưng cụ thể ra sao nàng ta được.

      Kiếp trước, nghe người ta phụ thân muốn gả mình cho Thượng Quan Dũng, An Cẩm Tú liền quỳ gối trong viện, cầu xin nửa ngày, bản thân muốn. Nghĩ lại, nàng chợt cười khổ. Cùng chuyện, sống lại đời này, dù gì cũng làm, truyền đến tai Thượng Quan Dũng, đích thực bị nàng làm cho tổn thương.*

      nàng sống lại khi cầu xin phụ thân rằng mình muốn gả

      Tử Uyên hầu hạ nàng rửa mặt, trang điểm, thay áo, dám nhắc đến hôn tháng sau lời nào.

      “Ta nghĩ kỹ rồi.” Trước khi ra khỏi cửa phòng, An Cẩm Tú nhìn vẻ mặt dè dặt của tiểu nữ tỳ rồi , “Đường đường chính chính gả cho Tướng quân, có gì tốt?”

      Tử Uyên dám tin những gì mình vừa nghe, nhưng rồi cũng vâng dạ, “Tiểu thư có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”

      An Cẩm Tú bước ra khỏi Tú Các. Nha đầu Tử Uyên này, kiếp trước cùng nàng đến Thượng Quan phủ. Nàng làm sai, nàng ấy khuyên nhủ. Đôi trai nàng hạ sinh, tay nàng ấy chăm sóc. Nàng ấy là an nhân cả đời của nàng. Nghĩ vậy, An Cẩm Tú liền ôm lấy tay Tử Uyên, dịu dàng , “Nha đầu, sau này, ta nhất định tìm cho ngươi nam tử tốt để gả.”

      Gương mặt Tử Uyên đột nhiên ửng đỏ. Nàng ta cùng tiểu thư lớn lên từ , tình cảm khác biệt so với những tỳ nữ khác trong phủ. Ngay lập tức, tiểu nha đầu giậm châm cái, “Tiểu thư, người đừng có chọc ta! Cả đời này ta nguyện hầu hạ người, nam tử nam tử gì chứ?!”

      An Cẩm Tú cười tiếng rồi rồi dạo trong viện Thu Quế. Tháng bảy đương giữa mùa hạ, cành quế trổ lá xanh non, chỉ cần qua tháng nữa, hoa quế nở rộ, khắp viện của nàng tỏa mùi hương nồng ấm.

      “Khi hoa quế nở, cũng là ngày tiểu thư xuất giá.” Tử Uyên đứng bên cạnh nàng .

      “Ừ.” An Cẩm Tú đáp. Ngày nàng xuất giá, đất trời hiền hòa, rải nắng mùa thu.
      Tử Uyên thấy sắc mặt nàng buồn bã, khỏi nhắc vội, “Tiểu thư... Trang điểm rồi vẫn thấy người khóc.”

      “Ai dám cho phép ta khóc?” Nàng rồi từng bước ra khỏi tiểu viện.


      Dọc đường , thỉnh thoảng có nô bộc hay tỳ nữ nhìn thấy An Cẩm Tú, ngay lập tức tránh né nàng, có kẻ còn len lén nhìn ánh mắt của nàng. Người đồng cảm, người vui sướng. Nàng làm như thấy họ, ưỡn thẳng lưng về phía trước.

      Trong phòng lớn, toàn bộ chủ tử của An gia, trừ An Cẩm Tú, đều có mặt.

      “Lão gia, phu nhân, Nhị tiểu thư đến thỉnh an.” Đại Quản gia thấy nàng từ cửa lớn vào đến sân , liền vội hướng bên trong bẩm báo.

      “Để nàng vào .” Thái sư phu nhân Tần thị lên tiếng.

      “Nhị tiểu thư.” Đại Quản gia đến trước mặt An Cẩm Tú rồi thi lễ. Nàng cũng cười lại với cách khách sáo, rồi vào phòng lớn.

      “Nhị tỷ, hình như ngươi vừa khóc?” Đích nữ Tam tiểu thư An Cẩm Khúc vừa nhìn thấy nàng liền lên tiếng.

      “Phải.” Nàng thừa nhận.

      “Hôn của ngươi được định rồi.” An Thái sư đợi nàng hành lễ với và phu nhân xong. liền mở miệng, “Có khóc cũng vô dụng.”

      An Cẩm Tú cúi đầu, ra, “Hôm đó nữ nhi hồ đồ, biết nghĩ. Phụ thân, nữ nhi nguyện gả.”

      Lời nàng vừa dứt, tất thảy mọi người sững sờ.

      “Ngươi nguyện gả?” Tần thị ngạc nhiên hỏi, “Cẩm Tú, ở trước mặt chúng ta, cần phải che giấu.”

      “Đúng vậy đó, Nhị tỷ.” Tam tiểu thư An Cẩm Khúc chen mồm vào, “Nếu tỷ nghĩ thông suốt rồi, sao mắt đỏ hết vậy? Tên Thượng Quan Dũng kia, ta nghe là...”

      “Im miệng!” An Thái sư hét vào mặt An Cẩm Khúc, “ biết lớn !”
      dhtt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3 (1)

      Tần thị thấy nữ nhi mình bị mắng, liền vội mở miệng với An Thái sư, “Cẩm Khúc cũng là nghĩ cho tỷ tỷ nàng thôi.”

      “Chiều quá hóa hư!” An Thái sư lớn tiếng với Tần thị.

      Tần thị nghe vậy chỉ thở dài hơi, “Lão gia, người đừng giận Cẩm Khúc, ta cũng nỡ để Cẩm Tú xuất giá. Hay là chúng ta tìm thứ gì đó tặng cho Thượng quan phủ, xem như là báo ân?”

      “Chính lão phu mở miệng đáp ứng hôn này, bây giờ nàng muốn bỏ là bỏ sao?” An Thái sư thay đổi sắc mặt, giọng vô cùng giận dữ, “Đừng có ý kiến này nọ, hôn của nữ nhi trước giờ đều theo lời của phụ mẫu, đến lượt các nàng làm chủ. Nữ nhi của An Tầm Dương ta, lẽ lại thuộc loại biết xấu hổ sao?”

      Tần thị rơm rớm nước mắt, “Thiếp chỉ là người đàn bà, làm sao đành lòng rời bỏ nữ nhi? Cẩm Tú tuy phải do thiếp sinh ra, nhưng chính tay thiếp nuôi dưỡng nó, thiếp đành lòng.”

      Thấy thê tử kết tóc của mình khóc đến thương tâm, An Thái sư vỗ mạnh bàn cái, thêm gì nữa.

      An Cẩm Khúc vội chạy tới, kéo kéo tay của Tần thị, giọng an ủi.

      Còn An Cẩm Tú, ánh mắt nàng hờ hững nhìn màn kịch trước mắt. Phải, tất cả chỉ là màn kịch. Đời trước, nàng quả thực nhìn thấu lòng dạ con người. Đích mẫu Tần thị nhận nuôi thứ nữ là nàng, nàng luôn cho rằng bà ta là người hiền lương thục đức. Năm đó, nàng quá tin bà ta, nghĩ rằng bà ta bất bình thay việc nàng bị gả cho Thượng Quan Dũng, thậm chí còn ngầm hứa hẹn tư tình giữa nàng và Bạch Thừa Trạch. Ngẫm lại, tất cả đều sai...

      “Cẩm Tú!” Tần thị đột ngột gọi nàng, “Chỉ cần câu của phụ thân, ngươi liền phải chịu khổ đó!”

      “Mẫu thân,” An Cẩm Tú tiến lên phía trước vài bước, bất thình lình quỳ xuống rồi , “Thượng Quan Tướng quân cứu mạng của phụ thân, Cẩm Tú đối với vô cùng cảm kích. Nữ nhi gả để báo ân, nhất định hầu hạ chu đáo.”

      Tần thị nhìn nàng đầy nghi ngờ. Thứ nữ này luôn tâm cao khí ngạo, sao lại nhất thời nghe lời vậy chứ?

      “Ngươi nghĩ được như vậy tốt rồi.” An Thái sư vô cùng hài lòng, thở phào nhõm. Có điều, Thượng Quan Dũng, ngẫm lại cũng xứng với nữ nhi nhà . Lúc nhà nghèo, được đọc sách, thậm chí tuổi tác bây giờ hơn ba mươi. An Thái sư nhíu mày, Cẩm Tú mới mười sáu tuổi, kết hợp với kẻ như vậy, đúng là chẳng ra gì.

      Tần thị đột nhiên , “Ngày ngươi xuất giá, ta bảo đại ca ngươi cõng đến cửa. Dù cho gả đến đâu, nữ nhi của ta nhất định cũng phải vui vẻ, thuận lợi rời nhà.”
      dhtt thích bài này.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 3 (2) Nữ nhi nguyện gả

      An Cẩm Tú nhìn qua hướng đại ca đứng. Đại công tử An Nguyên Văn, khuôn mặt của được vui. Trưởng tử cõng thứ xuất tiểu thư ra cửa quá cho An Cẩm Tú thể diện, nhưng lại khiến An Nguyên Văn thân là Công bộ Thị lang thấy rất bất đồng. Đời trước, nàng vì chuyện này mà vô cùng cảm kích Tần thị, bây giờ mới phát đại ca của mình muốn chút nào.

      “Được rồi. Cẩm Tú ở lại, những người khác lui ra cả .” An Thái sư gì với Tần thị. đối tốt với nữ nhi này, để trưởng tử cõng nàng xuất giá cũng tốt, coi như đền bù vậy.

      Mọi người lui ra hết rồi, nhưng Tần thị vẫn còn ở đó. Bà ta với An Thái sư, “Cẩm Tú đồng ý rồi, lão gia đừng làm khó nàng nữa.”

      An Thái sư mở miệng, “Ra ngoài .”

      “Người thương nữ nhi này, nhưng thiếp thương nàng!” Tần thị ngồi bất động, sau lại tiếp lời, “Lão gia, đừng gì nữa, Cẩm Tú lại thêm thương tâm!”

      An Cẩm Tú im lặng. Kinh qua đời, thế trước mắt nàng càng hiểu . Ngũ Hoàng tử Bạch Thừa Trạch vốn mở lời với An Thái sư, muốn cưới Nhị tiểu thư thứ xuấtlà nàng. Trước đó, phụ thân và Tần thị từng qua hôn giữa An Cẩm Khúc và Thượng Quan Dũng. Nào ngờ sau khi biết chuyện của nàng và Ngũ Hoàng tử, Tần thị khóc lóc, cầu xin cả đêm, cuối cùng, An Thái sư quyết định “cứu” đích nữ. Lúc này, Tần thị muốn phụ thân nàng thêm lời nào, bởi bà ta sợ kể cho nàng nghe ngọn ngành.

      “Ngươi cũng lui .” An Thái sư rốt cục gì nữa, phất tay, bảo Cẩm Tú ra ngoài.

      An Cẩm Tú vâng mệnh, bước khỏi phòng lớn.

      “Hài lòng rồi chứ?!” Thấy nàng rồi, An Thái sư mới hỏi Tần thị.

      “Dẫu sao con ruột vẫn hơn.” Tần thị lau nước mắt. “Thiếp thấy rất có lỗi với Cẩm Tú.”

      bậy!” An Thái sư nghe thê tử càng thêm tức giận. “Ngươi có công nuôi nàng, làm vậy cũng quá đáng! Từ nay về sau đừng thêm gì nữa.”

      Thấy trượng phu phẩy tay áo bỏ , Tần thị cuối cùng mới lộ ra nét cười lạnh mặt. Nữ nhi ruột thịt của bà nhất định phải trở thành Phượng Hoàng bay lên ngọn cây cao, còn nữ nhi của tiểu thiếp kia, có gì đáng để quý trọng chứ? Thứ xuất mà cũng muốn gả vào hoàng gia sao? Đúng là si mê vọng tưởng. Lại nghĩ đến mấy cơ thiếp còn lại trong phủ, Tần thị càng thêm bực mình.

      An Cẩm Tú dẫn Tử Uyên dạo hành lang gấp khúc uốn quanh trong phủ, khắp nơi hoa lệ rực rỡ, muôn màu muôn sắc. Nhưng giờ đây, nàng nhìn hoa chỉ thấy nhạt nhòa, nàng muốn tại được chạy đến bên Thượng Quan Dũng, liền kìm được nụ cười vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :